Vào một ngày nghỉ lễ, tại học viện, lúc gần một giờ chiều.
Tại một sân tập chủ yếu được dùng để luyện tập ma pháp.
"Hự... vẫn còn tung ra được sao!?"
"Licia-sama mới là người đó! Cậu chém phép thuật bao nhiêu lần rồi hả!?"
"Thì là, vì cậu dùng phép thuật nhiều lần quá mà...!"
"N-Nói vậy thì chúng ta đều như nhau cả còn gì!"
Ở đó, giọng nói của Licia và Fiona cùng với âm thanh của kiếm và ma pháp vang vọng khắp nơi.
Những hàng ghế thấp dần về phía trung tâm được bố trí thành hình tròn bao quanh quảng trường trung tâm.
Ren, người vừa mới đến hàng ghế phía trước, vừa cảm nhận được luồng khí lạnh dữ dội và áp lực của cuộc đấu kiếm, vừa lắng nghe giọng nói của hai người.
"Lần này đến lượt tớ!"
"Hự... tớ cũng vậy!"
Licia vung thanh kiếm luyện tập với những động tác nhẹ nhàng.
Đối mặt với cô là Fiona. Cô ấy, giống như lần đầu tiên gặp Ren, rất giỏi về ma pháp băng.
Trước đây, đó là chiến kỹ sử dụng ma pháp băng mà Edgar đã cho Ren xem.
Khác với lúc đó, những tảng băng mà Fiona tung ra, vừa hiện ra giữa không trung đã mọc lên từ mặt đất, và một cơn gió băng lấp lánh tựa như bụi kim cương thổi qua.
Đó là một trận chiến tuyệt đẹp.
Khi Ren nhận ra, cậu đã quên mất tại sao hai người họ lại luyện tập như vậy và bị cuốn hút tự lúc nào.
Licia ở cấp Kiếm Sư, giống như Ren, có thể sử dụng Tinh Sát, nhưng những ma pháp băng không bị chém hết đã lao về phía Licia.
Trông có vẻ là một cuộc công phòng ngang tài ngang sức, nhưng────
Cuối cùng, chỉ trong một khoảnh khắc.
Lưng của Fiona đã rơi "phịch" xuống sàn sân tập.
Licia đã đứng ngay trước mặt Fiona. Cô hạ mũi thanh kiếm đang cầm xuống, và đưa tay ra cho Fiona.
"...Tớ không có ý định lơ là, nhưng lại bị đánh bại trong chốc lát."
"Tớ cũng đã phải vung kiếm ở một giới hạn vô cùng sít sao đấy."
Licia đưa tay cho Fiona và đỡ cô dậy, rồi cả hai dùng tay phủi đi vết bẩn dính trên đồng phục. Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, hai người họ đi về phía Ren, người đã im lặng quan sát từ nãy đến giờ.
"Để cậu phải đợi rồi, Ren."
"Xin lỗi cậu. Đã để cậu phải đợi."
Màn trình diễn của hai người họ đã in sâu vào tâm trí cậu và không thể phai mờ.
"Nè nè, Ren, cậu xem trận vừa rồi thấy thế nào?"
"Nó dữ dội hơn tớ tưởng tượng nên tớ đã rất ngạc nhiên. Vì nghe nói là luyện tập, nên tớ đã nghĩ là sẽ diễn ra một cách bình tĩnh hơn."
"Ahaha... có vẻ như cả tớ và Licia-sama đều đã hơi nhập tâm quá."
Ren trước đây cũng đã từng thấy Fiona luyện tập từ sáng sớm ở đây. Đó hình như là vào buổi sáng cậu đã mời cô vào ủy ban điều hành Lễ hội Sư Tử Vương thì phải.
Mặt chăm chỉ của cô từ xưa đến nay không hề thay đổi, và cả lúc được cho xem ở Eupheim vào mùa đông vừa rồi, sự sắc bén trong ma pháp của cô cũng đã tăng lên.
"Vậy, tại sao hai cậu lại luyện tập cùng nhau hôm nay?"
Hôm trước, điều Fiona nghe được chính là về buổi luyện tập này.
Ren, người vừa mới nghe chuyện, đã nghĩ rằng họ cũng có những buổi luyện tập như vậy, nhưng bây giờ cậu lại tò mò về hoàn cảnh đã dẫn đến việc họ luyện tập cùng nhau.
"Ren cũng đã nói trước đây mà. Đúng không?"
"Vâng. Nếu nghĩ về tương lai, thì việc thử nghiệm nhiều loại hình luyện tập khác nhau cũng có thể sẽ tốt."
"...Nhắc mới nhớ, hình như tớ cũng có nói vậy."
Dù không phải là cậu đã nói một cách có ý thức, nhưng cậu có nhớ đã nói trước mặt hai người họ ngay sau khi từ Windea trở về.
"Vì tớ đã nói lúc đó nên hai cậu mới luyện tập hôm nay..."
"..."
"..."
"S-Sao hai cậu lại cùng nhau im lặng vậy!? Tớ đã nói gì lạ à!?"
Không hiểu sao cậu lại bị quay mặt đi, và dù có hỏi lý do, hai người họ cũng không định trả lời.
...Nếu chỉ là câu chuyện lúc nãy, thì trong mắt Ren, họ trông như những người bạn thân thiết đã hẹn nhau luyện tập.
Tuy nhiên, cậu không biết rằng, thực tế còn có những ý đồ khác.
『Nếu Ren cũng đến, thì mình nhất định không thể để cậu ấy thấy mình thua được.』
『Chuyện đó thì tớ cũng vậy.』
Vừa thừa nhận thực lực của nhau, nhưng lại có những phần không thể nhượng bộ vì muốn cho Ren thấy mặt tốt của mình. Cuộc trao đổi ngầm như vậy, chắc chắn cũng đã châm ngòi cho ngọn lửa trong lòng hai người họ.
"L-Luyện tập thì không có gì thiệt cả mà!"
"T-Tớ sẽ có được kinh nghiệm chiến đấu với người dùng kiếm, còn Licia-sama thì sẽ có buổi luyện tập đối phó với người dùng ma pháp!"
Sau khi hai người họ kết thúc bằng những lời như vậy để lấp liếm, Licia hỏi Ren.
"Bọn tớ sẽ nghỉ một chút rồi lại tiếp tục, Ren cũng tham gia không?"
"Tớ thì không sao đâu. Chỉ cần xem thôi cũng học được nhiều điều rồi."
"...Vậy à?"
"Nếu vậy thì... xin phép được nhận lòng tốt của cậu."
Họ lại tiếp tục luyện tập, và bước vào trận đấu thứ hai. Kiếm kích hoa mỹ và ma pháp băng huyền ảo, lại một lần nữa hòa quyện vào nhau trong trận chiến.
Một lúc sau, Ren rời khỏi ghế một lát, ra khỏi sân tập và đi về phía nhà ăn.
Dù là ngày nghỉ nhưng vẫn có nhân viên, và nhà ăn cũng được mở cửa cho những học sinh đang tham gia hoạt động nào đó. Cậu chọn vài món ăn nhẹ ở đó, rồi cho vào một chiếc túi giấy và quay trở lại sân tập.
Đúng lúc hai người họ vừa kết thúc buổi luyện tập cuối cùng và đang thở phào. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, một thời điểm không tệ để ăn nhẹ.
"Vậy đó, mời hai cậu."
Họ có thể ngồi ăn trên ghế của sân tập, nhưng vì là những cô gái có tình cảm với Ren.
Khi được cậu đưa cho một ly nước lạnh, dù đã nói lời cảm ơn, nhưng có lẽ vì vừa mới kết thúc buổi luyện tập, cả hai đều có chút bận tâm.
"Phải đi tắm rửa mồ hôi trước đã!"
"Đ-Đúng vậy đó!"
Họ nói vậy, rồi vội vàng đi về phía phòng tắm được bố trí ngay trong sân tập.
Ren, người bị bỏ lại, ngồi xuống ghế và đợi Licia và mọi người. Cậu vừa từ từ uống trà, vừa nhớ lại trận đấu lúc nãy.
◇ ◇ ◇ ◇
Đó là một phòng tắm được lát gạch trắng.
Bên trong vẫn còn thoang thoảng hơi nước. Hai người sau khi tắm xong, ngồi cạnh nhau trên những chiếc ghế trước một tấm gương lớn.
"..."
"..."
Cả Licia và Fiona đều có mái tóc dài đáng tự hào, nên việc sấy khô cũng rất vất vả.
Trước đây cũng đã từng có một chuyện tương tự. Lúc đó, Licia chỉ được Fiona chải tóc cho, nhưng hôm nay, sau khi sấy tóc bằng ma đạo cụ, họ đã thay phiên nhau lướt lược.
Không hiểu sao, họ cứ im lặng như vậy suốt vài phút.
Một lúc sau, họ không chịu nổi sự im lặng, và vừa sửa soạn lại vừa bắt đầu trò chuyện.
"Licia-sama cũng sẽ luyện tập cùng Estelle-sama ạ?"
"Vâng. Từ mùa đông vừa rồi, cô ấy đã đặc biệt quan tâm đến tớ. Còn Fiona-sama thì cùng với Chronoa-sama, phải không ạ?"
Một buổi luyện tập như hôm nay là lần đầu tiên đối với cả hai, nhưng cũng không tệ. Nó đã khiến họ có cảm giác muốn tổ chức một dịp như thế này một lần nữa.
Nhưng, ngoài những chuyện đó ra, cũng có một sự cạnh tranh.
"Lần tới tớ sẽ thắng."
Fiona, người đã thua vài lần, nói.
"Không đâu. Lần tới tớ cũng sẽ thắng."
Licia quả quyết.
Ngay sau khi cả hai đều không nhượng bộ và tỏ ra mạnh mẽ, Fiona đã nhìn lại buổi luyện tập.
"Nhưng, vì đây là lần đầu tiên tớ có một buổi luyện tập như hôm nay, nên đã có chút hăng hái quá."
Trước giọng nói ngượng ngùng đáng yêu, Licia đồng ý "Tớ cũng vậy."
Trận đấu với Fiona có một sự căng thẳng mà cô chưa từng trải qua, nhưng ngoài ra, họ cũng có những điều khác đáng bận tâm.
"...Việc hăng hái đó, có phải chỉ là vì đây là một trận đấu mà trước đây chưa từng có, thôi không ạ?"
Licia lẩm bẩm.
Và rồi, ánh mắt của hai người, vốn đang nhìn nhau qua gương, đã rời đi. Fiona bất chợt dời ánh mắt đi, và không để Licia nhìn thấy biểu cảm của mình.
Rõ ràng là đang giấu diếm điều gì đó, và Licia đã chất vấn.
"A! Cũng là vì có Ren ở đó, phải không!?"
"B-Bậy nào! Cậu nói gì vậy!?"
"Này! Đừng có quay mặt đi mà nói thế!"
Có lẽ vì đã thả lỏng, hay là vì sự hưng phấn của trận đấu vẫn còn, Licia đã vô tình nói chuyện bằng một giọng điệu như khi cô tiếp xúc với Ren.
Nghĩ lại thì, ngày xưa, khi họ chia sẻ tình cảm thích Ren với nhau, họ cũng đã từng tiếp xúc với nhau một cách suồng sã.
"Xin lỗi cậu! Tớ lại đột nhiên..."
Nhưng Licia nhanh chóng nhận ra, và nói với một vẻ mặt áy náy.
Lần này, Fiona, người đã nghe thấy lời xin lỗi, vội vàng quay lại nhìn Licia.
"Đừng bận tâm ạ! Tớ, rất thích khi Licia-sama nói chuyện như bây giờ!"
"...Hà. Lại nói những lời như vậy."
Quả thật, cô gái này thật gian xảo.
Dễ thương, xinh đẹp, và trong sáng...
Một trái tim trong sáng và thuần khiết đến vô cùng, cùng với một dáng vẻ thanh tú, đến cả Licia cùng giới cũng phải ngắm nhìn.
"Nhưng, nếu tớ lúc nào cũng nói chuyện như thế này thì cậu sẽ làm gì?"
Licia cố tình nói đùa, một câu đùa mà chỉ có thể nói được trong mối quan hệ hiện tại của hai người họ.
Dù chỉ là đùa, nhưng Fiona lại không hề coi đó là đùa.
"Cũng phải nhỉ..."
Cô đưa ngón trỏ lên môi, và sau vài giây suy nghĩ, đã đưa ra một câu trả lời khiến Licia phải bối rối.
"Nếu vậy thì, lần tới có lẽ tớ sẽ cảm thấy không quen khi được gọi là -sama."
"Ý cậu là sao?"
"Ví dụ như, có lẽ sẽ tốt hơn nếu được gọi là -san, hoặc là gọi thẳng tên."
"...Hoàn toàn không phải là câu trả lời đâu nhé."
"Ể!? Không phải sao ạ!?"
Licia và Fiona.
Mối quan hệ của hai người họ, đã từng nói chuyện ở ký túc xá nữ vài năm trước, có lẽ bây giờ vừa phức tạp lại vừa đơn giản.
Ngay cả bây giờ, họ vẫn không thể diễn tả nó là gì bằng lời.
────Tại một nơi khác, trên tay Ren, người còn lại ở sân tập, là Ma Kiếm Nước đang được nắm chặt.
Từ lúc từ Windea trở về, vẫn chưa qua bao lâu.
Tất nhiên, sau khi trở về, cậu đã triệu hồi nó vài lần để xác nhận sự thay đổi. Như đã nói với hai người đang ở trong phòng tắm hôm trước, cuối cùng thì tương lai cũng đã bắt đầu sáng sủa hơn.
...Chắc là từ từ thôi.
Chỉ là vung nhẹ. Một cường độ như khởi động.
Dù vậy, có lẽ là do ý thức của Ren, hay là do ảnh hưởng từ Nhẫn của Nữ thần Nước, quỹ đạo của thanh kiếm đã thay đổi, để lại một luồng sóng xanh nhàn nhạt.
Chỉ cần ý thức một chút, cậu cũng có thể cảm nhận được rằng mình có thể sử dụng một ma pháp nước khác với trước đây. Vừa suy nghĩ những điều như vậy, Ren đã vô thức đắm chìm vào động tác vung nhẹ Ma Kiếm Nước.
Chẳng mấy chốc, cậu thả lỏng Ma Kiếm Nước xuống và thủ thế,
"Chắc sắp về rồi."
Cậu nghĩ về hai người đã đi đến phòng tắm.
Và rồi, giọng của Licia vang lên ngay bên cạnh.
"Về bọn tớ à?"
"Ể!? C-Cậu về từ lúc nào vậy!?"
"Từ một lúc trước rồi. ...Tớ không có ý định làm cậu giật mình đâu nhé?"
"Vì Ren-kun đang tập trung vào thanh kiếm đó, nên tớ đã nghĩ là không nên làm phiền..."
Ren cười gượng vì đã ngược lại làm họ phải bận tâm, và xóa đi Ma Kiếm Nước.
Sau đó, cậu đã nói chuyện cùng hai người đã trở về trong khi ăn nhẹ.
Hai người họ đã lặp lại bao nhiêu lần việc trở về Elendil và đi bộ cùng nhau cho đến hôm nay.
Đôi khi, những người dân trong thị trấn cũng bắt chuyện với hai người họ đang đi trên con phố nhuốm màu hoàng hôn. Có lúc là những người lớn có cửa hàng ven đường, có lúc là những kỵ sĩ đang làm nhiệm vụ canh gác...
Ngày hôm đó cũng vậy, nhiều người đã chứng kiến cảnh hai người họ đi cùng nhau.
"Không biết cha và mọi người đã ở Đế đô chưa nhỉ."
"Nhắc mới nhớ, lại có lệnh triệu tập vì chuyện của Ma Vương Giáo thì phải."
"Vâng. Sáng nay họ đã đến Đế đô trước cả chúng ta mà."
Licia, người vừa nói vậy, nhìn Ren.
"Về chuyện của Ma Vương Giáo, không biết có thể làm gì khác ngoài việc thu thập thông tin như trước đây không nhỉ."
"...Tớ nghĩ là vậy."
"Quả nhiên... chúng đã ẩn mình cho đến tận vụ việc ở Dãy núi Baldor, nên chắc chắn không dễ dàng gì nhỉ."
Dù nói vậy nhưng không phải là họ đang điều tra mà không có manh mối hay thông tin gì cả. Ren thì theo cách của Ren, chủ yếu điều tra những nơi mà Ma Vương Giáo đã xuất hiện trong Huyền thoại Thất Anh Hùng.
Đôi khi, cậu cũng nhận được sự hợp tác của Radius và mọi người để phái quân lực đến, hay chuẩn bị người để điều tra chi tiết hơn.
Nhờ vậy, một vài vụ náo động đã xảy ra trong Huyền thoại Thất Anh Hùng đã được ngăn chặn từ trước.
"Từ nay cũng phải cố gắng thôi nhỉ."
"Đúng vậy ạ. Tớ cũng phải sớm đi điều tra một lần nữa."
"Hay là. Lần này tớ cũng đi cùng thì sao."
"...Cái mặt đó, chắc chắn là cậu biết sẽ bị từ chối rồi mới nói phải không?"
Licia ngước nhìn gương mặt nghiêng của Ren và mỉm cười, và Ren cũng mỉm cười đáp lại.
Mu bàn tay của hai người họ, lẫn trong đám đông hơn mọi khi, đã va vào nhau không biết bao nhiêu lần.
Dù là do khoảng cách vật lý mà cả hai đều không ý thức, nhưng ngay cả điều đó cũng trông tự nhiên hơn trước. Licia thỉnh thoảng lại mỉm cười ngượng ngùng với Ren.
...Khi trải qua những khoảnh khắc như thế này, Ren có thể không cần phải nghĩ đến thảm kịch trong Huyền thoại Thất Anh Hùng.
(Chỉ cần cậu ấy cứ cười bên cạnh mình như thế này, mình đã cảm thấy rất an tâm rồi.)
Những ngày tháng có thể trôi qua mà không có bóng dáng của thảm kịch, cậu cảm thấy đó là những khoảnh khắc vui vẻ và quý giá hơn bất cứ thứ gì.
◇ ◇ ◇ ◇
Ngày hôm đó, Ren đã ở trong một giấc mơ.
Một cảnh tượng dường như là phần tiếp theo của giấc mơ mà cậu đã thoáng thấy trên đường về vào ngày nhận nhiệm vụ có biểu tượng của Ragna. Có lẽ vì là một giấc mơ, nên nó diễn ra trong một thế giới mờ ảo, nhạt nhòa.
『Cuối cùng, cũng tìm thấy.』
Ren Ashton ở một thị trấn nào đó, vào ban đêm.
Cậu đã bắt chuyện với một cô gái đang đi trên một cây cầu lớn bắc qua thị trấn.
『Anh là...』
Cô gái quay lại, vô cùng đáng yêu.
Mái tóc bạc xen lẫn những lọn tóc đen tuyền, nhẹ nhàng bay lên khi cô quay người lại.
Cô gái nhìn Ren và cười một cách thích thú, "Ara".
Dù đây là lần đầu gặp mặt, nhưng cô gái như thể đã biết tất cả,
『Chào buổi tối, Ren Ashton.』
Cô đã chào đón Ren Ashton.
『Không ngờ anh lại tìm được tôi nhỉ.』
『Tôi không muốn nói những chuyện vô ích. Chỉ cần trả lời những gì tôi hỏi thôi.』
『Ara, một người lạnh lùng.』
Khoảng cách giữa cô gái và Ren Ashton là khoảng mười meiru.
Thế nhưng, nếu xảy ra trận chiến, cả hai đều có thể thu hẹp khoảng cách đó trong một hơi thở, nên đó là một khoảng cách gần như không có.
『Được không vậy. Một kẻ bị truy nã như anh mà lại đi lại đường hoàng như thế này, có thể sẽ bị bắt đó.』
『Có lẽ vậy, nhưng tôi muốn nói chuyện với cô.』
『Hừm... vậy sao.』
Cô gái cất lên một giọng nói vui vẻ như vừa nghĩ ra điều gì đó.
『Yên tâm đi. Bất cứ ai làm phiền cuộc nói chuyện, tôi sẽ giết hết.』
Ren Ashton nói "Tôi không yêu cầu điều đó," nhưng cô gái chỉ cười.
『Vì được nói chuyện với hậu duệ của Cecil mà. Tôi không muốn bị làm phiền, đúng không?』
『...』
『Với lại, tôi quên mất. Trước hết phải tự giới thiệu đã.』
『Không cần thiết. Tôi đã biết về cô rồi.』
『Đừng nói những lời phũ phàng như vậy chứ. Vì tôi đã tự mình định làm, nên anh cứ ngoan ngoãn nghe cũng được mà.』
Như một tiểu thư nào đó.
Giữa cây cầu đêm gần như không có ai ngoài Ren Ashton, cô gái đã thực hiện một động tác chào. Cô tiếp tục nói với một cử chỉ tinh tế.
『Tôi là────』
Thế giới mà Ren đang nhìn thấy ngày càng mờ đi.
Giọng nói của cô gái cũng biến thành những tiếng ồn trước khi Ren kịp nghe, và mọi thứ đều xa dần.
Ren, người chỉ là một người quan sát, không thể cử động dù chỉ một chút trong giấc mơ, nhưng cậu đã cố gắng hết sức đưa tay ra để níu giữ thế giới lại.
Nhưng────
Cuối cùng, cậu cảm thấy một cú sốc như bị đấm mạnh vào sau đầu và tỉnh dậy.
"Hự...!?"
Khi tỉnh dậy, cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ren vừa cảm thấy khó chịu vì chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, vừa ngồi dậy trên giường và nhìn đồng hồ treo tường.
"...Mới năm giờ à."
Cậu nhìn đồng hồ rồi cởi chiếc áo sơ mi dính mồ hôi ra, và xuống khỏi giường. Cậu cảm thấy cơ thể nặng nề, chắc chắn không phải chỉ vì vừa mới ngủ dậy.
"...Hà."
Cậu đứng trước bức tranh vẽ Cecil Ashton và Công chúa Xói mòn, và thở dài.
Vì hôm qua cậu đã trở về một cách vui vẻ cùng Licia, nên sự chênh lệch với giấc mơ khiến lòng cậu không yên.
"...Thật sự, toàn là những chuyện không thể hiểu nổi. Tổ tiên ạ."
Cô gái đó rốt cuộc là ai. Tại sao Ren Ashton lại đi gặp cô ta.
Cậu có cảm giác như vừa được cho thấy một giấc mơ đầy ý nghĩa.
Ren muốn thay đổi tâm trạng dù chỉ một chút, nên đã đi đến phòng tắm được trang bị trong phòng, và dội một vòi nước nóng hơn mọi khi từ trên đầu xuống.
Cậu nhìn vào hình ảnh của chính mình trong gương và lẩm bẩm.
"...Lúc thấy trước khi mùa xuân đến, có lẽ đó là người mà Ragna-san đã cảnh giác."
Trong cảnh tượng đã được cho thấy lúc đó, hình ảnh của người mà Ren Ashton đã gọi là 'người phụ nữ đó' đã lướt qua tâm trí cậu.
Lời nói của cậu, là để tự mình sắp xếp lại suy nghĩ.
"Tại sao người đó lại biết về Cecil Ashton... và hơn nữa, tại sao lại cần phải đi gặp chứ..."
Sau khi trấn tĩnh lại một lúc, cậu ra khỏi phòng vào lúc hơn sáu giờ sáng.
Trên đường đến nhà ăn, Licia, người cũng đã sửa soạn xong, xuất hiện và tiến lại gần Ren với những bước chân nhẹ nhàng.
Có lẽ vì vừa mới thấy một giấc mơ như vậy, nên Ren nhìn thấy Licia như vậy đã vui vẻ────
"Licia."
"Ren, chào buổi────"
Cậu nắm lấy tay Licia, và thở phào nhẹ nhõm.
Không sao. Licia không có chuyện gì cả.
Dù đã an tâm, Ren vẫn không buông tay cô ra, mà vừa bao bọc nó bằng cả hai tay, vừa cảm nhận nhiệt độ của cô. Một lúc sau, hơi ấm của Ren bắt đầu truyền đến cô.
"────sáng...?"
Licia, người đã kinh ngạc trước hành động quá đột ngột, vừa bị nắm tay vừa cố gắng thốt ra lời.
À, đúng là tay đang được nắm.
Ren cảm thấy an tâm khi cảm nhận được nhiệt độ của Licia, còn Licia thì lại nửa tỉnh nửa mơ, không biết có nên có một chuyện hạnh phúc như thế này từ sáng sớm hay không.
"...Tớ, rõ ràng là đang tỉnh táo mà."
Cô đưa bàn tay còn lại lên và tự véo má mình, và xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.
Nếu có thể ngủ thêm một giấc nữa với tâm trạng này, chắc sẽ rất dễ chịu.
Yuno, người tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng của hai người họ, đã kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã nói "Ara ra!" một cách vui vẻ và ẩn mình đi.
"Này! Ren!"
Dù đã trôi qua vài giờ kể từ đó, nhưng vì Ren đi bên cạnh không định trả lời, nên Licia đã gọi nhiều lần.
Đó là trên đường đi học từ Elendil vào buổi sáng, khi Ren và Licia trong bộ đồng phục đang đi trên con đường lớn.
"...Vâng."
"Thật tình, cậu trả lời lâu quá đó."
Ren cười một cách gượng gạo.
"Cậu có nghe tớ nói không?"
"Tớ có nghe mà."
"Vậy thì nói cho tớ biết đi. Tại sao đột nhiên lại nắm tay tớ?"
Licia đi vòng ra trước mặt Ren, người đang cố gắng không nhìn vào mắt cô.
Ren lại một lần nữa quay mặt đi hướng khác, và Licia lần này lại di chuyển cơ thể về phía đó. Những người dân đi ngang qua đã mỉm cười nhìn hai người họ đang xoay vòng vòng.
"Nói trước nhé, nếu lên tàu thì không có chỗ nào để trốn đâu đó?"
Ren cuối cùng cũng đành chịu và nói lời xin lỗi "Sáng nay đột nhiên chạm vào cậu, tớ xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi đâu. Không phải là tớ ghét bị nắm tay... không! Tớ không muốn nói về chuyện đó, mà chỉ muốn biết lý do tại sao cậu lại đột nhiên nắm tay thôi!"
"Về chuyện đó thì, như tớ đã nói lúc sáng, chắc là do tớ còn ngái ngủ."
"...Nếu ngái ngủ thì, cậu sẽ làm như vậy với bất kỳ ai à?"
Dù Ren mới ngủ dậy chưa từng ở cùng với một người phụ nữ nào khác, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
"Tớ chưa từng làm vậy bao giờ, và vốn dĩ cũng không có lý do gì để làm vậy cả, phải không."
"V-Vậy à... nếu vậy thì được rồi, nhưng..."
Trong tay Licia, cảm giác của lúc đó vẫn còn.
Cô đã từ bỏ việc moi ra sự thật từ một Ren có thái độ không rõ ràng, và tự hỏi mình đang nghĩ gì từ sáng sớm, lại còn trên đường đi học nữa.
Tuy nhiên, cô không thể không suy nghĩ.
Ví dụ như, nếu nắm tay nhau như lúc sáng và đi trên con đường quen thuộc này thì sẽ có cảm giác như thế nào.
"~~!?"
Tuy nhiên, vì má đột nhiên nóng bừng lên nên cô đã cố gắng không nghĩ thêm nữa.
"Ano, Licia?"
"C-Cái gì!?"
"Không, vì cậu đột nhiên nhìn đi hướng khác."
"────Đừng bận tâm. Là do tâm trạng thôi."
Vườn Treo là một nhà ga phức hợp của các phương tiện di chuyển trên không và mặt đất.
Tầng trệt có các sân ga nơi các chuyến tàu hoả không chỉ đến Đế đô mà còn đến các vùng khác dừng lại. Trong số đó còn có cả sân ga nơi chiếc Guardian Knight, chuyến đi từ Đế đô đến Eupheim, sẽ đến.
Nơi Ren và Licia đang hướng đến là sân ga nơi chuyến tàu hoả đến Đế đô sẽ dừng. Vào giờ này, nơi đây đông đúc hơn các sân ga khác với những người hướng đến Đế đô.
Hai người họ đứng cạnh nhau ở một góc của nơi đó, và đợi chuyến tàu hoả sẽ đến sau vài phút nữa.
"...Phù."
Licia ngước nhìn lên đôi mắt của Ren, người vừa ngáp, và thấy cậu vẫn còn có vẻ buồn ngủ.
"Tối qua cậu không ngủ được à?"
"Tớ đã ngủ đủ thời gian như mọi khi, nhưng lại gặp ác mộng."
"Là một giấc mơ đáng sợ à?"
"Nói là đáng sợ thì không hẳn, mà là một giấc mơ kỳ lạ thì đúng hơn."
Một câu trả lời không rõ ràng, nhưng nội dung của một giấc mơ chắc cũng là như vậy. Vì hầu hết những giấc mơ sau khi tỉnh dậy đều không nhớ được, nên câu trả lời hiện tại cũng không có gì lạ.
"Không lẽ, vì giấc mơ đó mà cậu mới trở nên như lúc sáng à?"
"............"
"A, lại dời mắt đi là không được đâu nhé."
Licia đưa ngón trỏ ra và ấn nhẹ vào gần khuỷu tay của Ren. Ở đó, một ánh sáng nhỏ đã xuất hiện.
"Chỉ vì gặp ác mộng mà lại dùng Thần Thánh Ma Pháp thì có hơi xa xỉ quá không ạ?"
"Không sao đâu. Dùng sức mạnh của mình như thế nào là tự do của tớ mà? Đối với tớ thì đây là một cách sử dụng không gì sánh bằng."
Gương mặt nghiêng của cô được chiếu sáng bởi ánh nắng ban mai, trông lấp lánh hơn bất cứ thứ gì.
◇ ◇ ◇ ◇
Tại một quốc gia nào đó trên Đại lục Erphen.
Người đàn ông đó đang ngồi trên một chiếc xe ngựa chung đang đi trên con đường lớn.
Chỉ có hai hành khách. Ngoài người đàn ông và một người phụ nữ có mái tóc màu hoa violet, không còn ai khác, và cả hai đều đeo kính.
Cùng với khung cảnh nông thôn yên bình nhìn thấy từ cửa sổ, họ trông giống như những quý tộc đến vùng quê để nghỉ dưỡng.
"────Đã gặp vị đó rồi à?"
Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng hỏi người đàn ông với một vẻ quan tâm.
Trên tay cô là một cuốn sách giống hệt cuốn sách đã bị rơi ở một thành phố trung lập nào đó trước đây.
"Hôm trước, tôi đã tình cờ gặp ngài ấy ở một thị trấn nào đó. Vẫn như mọi khi, ngài ấy đã không nói rằng sẽ hành động cùng chúng ta."
"Ta đã nghĩ vậy mà. Chắc là chỉ đến để nghe xem bên này đang làm gì thôi."
Nói xong, người phụ nữ gọi người đánh xe. Dù là một con đường lớn gần như không có gì, nhưng là để cho xe ngựa dừng lại.
"Ở đây được rồi."
"Thật không? Dù nói là đường lớn, nhưng còn xa lắm mới đến nơi có người ở đó."
"Vì nhìn ra ngoài nên tôi muốn đi bộ một chút. Đừng lo."
"Thì... nếu cô đã nói vậy."
Thấy xe ngựa đã dừng lại, người phụ nữ tự mình mở cửa và bước ra ngoài.
"Vậy thì, hẹn gặp lại."
"Vâng. Mong rằng Đức Giám mục cũng sẽ nhận được sự gia hộ của Bệ hạ."
Người đàn ông mỉm cười một cách hiền lành và tiễn người phụ nữ.
Anh vừa tắm mình trong làn gió xuân thổi vào từ cửa sổ, vừa gác một chân lên và đặt tay lên đầu gối đó. Khi anh lật trang sách đang đọc trong tư thế đó, khóe môi anh khẽ cong lên trước làn gió dễ chịu.
Sau khi trải qua vài giờ như vậy,
"Anh bạn!"
Người đánh xe gọi từ bên ngoài.
"Sắp đến thị trấn──── rồi đó!"
"Cảm ơn. Tôi sẽ xuống ở đó."
"Được rồi! Đợi thêm một chút nữa nhé!"
Xe ngựa dừng lại trước thị trấn mà người đàn ông đã định đến, sau khi đi thêm khoảng ba mươi phút nữa.
Khi người đánh xe ló mặt ra từ cửa sổ phía trước của xe ngựa, người đàn ông lập tức đưa cho anh ta vài đồng tiền.
"Cảm ơn nhé. Lần sau lại dùng nhé."
"Ngược lại mới phải. Cảm ơn vì một chuyến đi tuyệt vời."
Bước ra ngoài, người đàn ông tắm mình trong ánh nắng ấm áp và làn gió dễ chịu, và đi bộ trên con đường dẫn vào thị trấn.
Quy mô của thị trấn khá lớn, nếu ví von thì phải gấp đôi Claudel. Tuy nhiên, vì đây không phải là một thị trấn của Leomel, nên việc so sánh đơn giản cũng khó khăn...
Ở lối vào thị trấn, có một cánh cổng thành màu xám khổng lồ.
Đó là nơi để kiểm tra thân thế của những người đến thăm như các mạo hiểm giả đi khắp các quốc gia, hay các du khách. Người đàn ông nhìn cánh cổng và cứ thế đi tiếp với những bước chân chậm rãi.
Anh mặc một chiếc quần tây màu xám, áo sơ mi, và khoác một chiếc áo gi-lê. Một tay cầm áo khoác, tay còn lại cầm một chiếc túi da dùng để đi du lịch.
Một lữ khách lặng lẽ đến gần người đàn ông đang đi bộ, nhận lấy chiếc túi mà anh đang cầm và nói.
"Olphide-sama."
"Vâng. Có chuyện gì vậy?"
"Về Nhẫn của Nữ thần Nước, có một chuyện cần báo cáo gấp."
Một cách thản nhiên.
Trông họ giống như những người lữ khách đang đi cạnh nhau và tán gẫu.
Người đàn ông được gọi là Olphide đưa tay lên sống mũi và chỉnh lại vị trí của cặp kính.
"────Cứ nói tiếp đi."
"Vâng."
Người lữ khách lấy một tờ giấy gấp từ trong túi ra và đưa cho Olphide.
Olphide vừa đi vừa mở tờ giấy ra, rồi lại đưa ngón tay lên sống mũi và chỉnh lại vị trí của cặp kính. Anh làm vậy một lần nữa, có lẽ vì đó là một thói quen.
Anh nói với một vẻ thất vọng, như thể đang vứt bỏ thứ gì đó, "Phiền phức thật."
Người lữ khách──── hay đúng hơn, là một tín đồ Ma Vương Giáo, rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ chỉ vì giọng nói đó, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài trong khi đi bộ.
"Chúng tôi đã thử cho đến ngay trước khi những người của Leomel đến gần, nhưng dù dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không thể lấy được chiếc nhẫn ra."
"Thật thảm hại. Ngay cả một chiếc nhẫn cũng không lấy được."
"Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ rằng sẽ thử lại một lần nữa."
Và rồi người đàn ông lập tức phủ nhận.
"Từ khi Windea phản ứng với sức mạnh của Dũng sĩ, đã qua quá nhiều thời gian. Địa hình đó chắc đã thay đổi rồi."
"Nhưng mà────"
"Hơn nữa, việc đến được nơi chiếc nhẫn bị phong ấn, đối với các người đã là rất khó. Lối vào hang động chắc cũng đã bị phong ấn rồi."
Lý do tại sao Ren muốn có được chiếc nhẫn trước khi nhóm Vein đến ngôi đền, và lý do tại sao Ma Vương Giáo đã không xuất hiện ở Windea kể từ đó, đã được nói ra từ miệng của người đàn ông.
"Chúng tôi không có ý định làm phiền đến Olphide-sama."
"Vâng. Các người đã tuân theo chỉ thị của tôi và đến Windea, và đã tìm kiếm chiếc nhẫn. Lòng trung thành của các người tôi không hề nghi ngờ."
"...Vâng."
Người đàn ông nhìn lướt qua người tín đồ đang gật đầu liên tục, và nói một cách thản nhiên.
"Tôi khen ngợi sự làm việc của các người, và cũng không có ý định coi thường. Tuy nhiên, chỉ có lòng trung thành thôi thì không đủ."
Một ánh mắt sắc lạnh xuyên qua cặp kính.
"Kế hoạch này không được phép thất bại. Chắc các người không quên điều này chứ?"
"────Vâng."
Nghe thấy giọng nói của tín đồ Ma Vương Giáo, Olphide nở một nụ cười hiền hậu.
"Các người có nhớ việc tôi đã ở lại Leomel không."
"Tất nhiên rồi ạ."
"Lúc đó, tôi đã gặp vị đó. Cô ấy vẫn như trước, có vẻ không có ý định hành động cùng chúng ta, nhưng biết đâu một ngày nào đó ngài ấy sẽ đổi ý. Chính vì vậy, kế hoạch này tuyệt đối không được phép thất bại."
Vị đó. Cô ấy.
Từ hai từ này, tín đồ Ma Vương Giáo ở đây đã hiểu ngay đó là ai.
Nếu là một tín đồ quèn thì có lẽ sẽ không biết đó là ai, nhưng nếu là một tín đồ gần gũi với Olphide thì không thể nào không biết.
"Hãy tiếp tục kế hoạch đi. Chắc chắn đã có sự chuẩn bị cho những lúc như thế này."
"Vì vị Ma Vương vĩ đại, xin nguyện dâng cả tính mạng."
"Tốt lắm. Tôi cũng sẽ ngay lập tức trở lại Leomel một lần nữa sau khi công việc ở đây kết thúc."
Tín đồ Ma Vương Giáo đã biến mất như thể chưa từng có mặt ở đó.
Olphide một mình, đối mặt với nơi kiểm tra thân phận đang diễn ra trước cổng thành.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt của anh, và người kỵ sĩ bảo vệ thị trấn nhìn người đàn ông.
"Vật phẩm chứng minh thân phận."
"Xin lỗi, nhưng tôi không có vật phẩm nào như vậy trong tay."
"Vậy thì cút đi. Không được phép vào thị trấn này."
Dù bị người kỵ sĩ bảo vệ thị trấn chặn lại, Olphide vẫn đi về phía cổng với một vẻ mặt bình thản.
Đối với các kỵ sĩ, những kẻ cố gắng vào thị trấn một cách thô bạo chỉ là những tên tội phạm. Dù có vẻ ngoài chỉnh tề và thoạt nhìn giống như một quý tộc, điều đó cũng không thay đổi. Nếu có gì khác, thì chỉ là họ sẽ kiềm chế các biện pháp bạo lực.
Một người kỵ sĩ rút kiếm ra và đứng chắn trước mặt Olphide.
Olphide búng tay và nói một cách điềm tĩnh "Xin lỗi."
"────Ể?"
Một khối ma lực đen sinh ra từ lòng đất biến thành hình dạng của một cánh tay và quấn lấy chân của người kỵ sĩ.
Người kỵ sĩ cứ thế bị nuốt chửng bởi bóng tối đen kịt và biến mất.
Trước sự việc quá bất ngờ, các kỵ sĩ xung quanh và cả các lữ khách và người dân đều chết lặng, nhưng ngay sau đó, tiếng la hét vang lên ở nhiều nơi, và các kỵ sĩ đồng loạt thủ thế vũ khí.
"Ai đó gọi viện binh đi! Nhanh lên!"
Và rồi, trước khi họ kịp đi gọi viện binh, Olphide đã vui mừng khi thấy những người đang chạy đến.
"Tuyệt vời. Tôi đang tìm kiếm họ đây."
Những người đang lao đến không phải là kỵ sĩ của thị trấn này.
Thánh Kỵ Sĩ. Những người tinh nhuệ đáng tự hào của Giáo hội Erphen.
Là một lực lượng đã học được những kỹ năng kiếm đặc biệt ở Ngân Thánh Cung và đã trau dồi các thuật ma pháp, mỗi người đều tự hào với thực lực vượt trội hơn cả các kỵ sĩ cận vệ của một đại quốc.
Tất cả đều là những kỵ sĩ mặc áo choàng trắng tinh, phục vụ cho Thần Erphen.
Không ai khác chính là những kỵ sĩ đã hộ tống dàn hợp xướng khi họ đến Roses Kaitas vào Lễ hội Sư Tử Vương.
Olphide vẫn tiếp tục đi mà không bận tâm đến việc họ đang đến gần.
Một sự rung động thoáng qua, không phải là gió tự nhiên.
"Tôi đã rất muốn gặp các vị, các vị Thánh Kỵ Sĩ."
Những cái bóng lao đến từ phía trước, sau, trái, phải, và cả từ trên cao của Olphide.
Ma pháp thần thánh, và những vũ khí thần thánh được rèn ở Ngân Thánh Cung.
Vô số đòn tấn công đầy hiệu quả chống lại những tồn tại theo phe Ma Vương đã xuyên qua cơ thể Olphide, người đang đi bộ một cách ưu nhã.
"Ngay cả một lời chào cũng không có, thật đáng buồn."
"Không cần thiết."
"Không có lời nào để trao đổi với sự ô uế cả."
Những ngọn giáo ánh sáng, những lưỡi kiếm tuyệt đẹp, những mũi tên đã được ngâm trong nước thánh suốt nhiều ngày.
Dù đã xuyên qua cổ, vai, bụng, chân, và cả trán của Olphide, nhưng các đòn tấn công của các Thánh Kỵ Sĩ vẫn không ngừng.
Kỳ lạ thay, dù cơ thể bị thương đến đâu, Olphide cũng không chảy một giọt máu nào.
Điều đó, đã khiến các Thánh Kỵ Sĩ cảm thấy rùng rợn.
Các đòn tấn công của các Thánh Kỵ Sĩ ngày càng tăng cường, và cả cổng thành cũng bị nứt ra vì áp lực. Những người dân có mặt ở đó đã nhanh chóng sơ tán theo lời của các kỵ sĩ thị trấn.
Mặt đất lát đá cũng bị lún xuống vì uy lực của vô số ma pháp và áp lực từ vũ khí, và ánh sáng rơi xuống cái hố đó. Một khối ánh sáng chói lòa hơn cả ánh nắng mùa hè, là một cái lồng bao bọc lấy Olphide.
Thánh Văn Thuật.
Là một loại mà cựu Giám mục của Giáo hội Erphen, Renidas, kẻ đã tấn công Tháp Đồng Hồ Lớn của Elendil, đã sử dụng. Thứ được sử dụng bây giờ là một trong số đó.
Thánh Văn Thuật của các Thánh Kỵ Sĩ tự hào với sức công phá và sức mạnh thanh tẩy vượt trội hơn cả của Renidas. Một sức mạnh khác biệt như vậy, đã được tung ra với quy mô hàng chục người nhắm vào Olphide.
Ánh sáng không ngừng.
Sức mạnh thanh tẩy đã được trau dồi, đang định thể hiện uy quang của thần linh.
Trong cái hố bị ánh sáng bao phủ, Olphide────.
"Tuyệt vời. Giết được ta đến hai lần, thật đáng kinh ngạc."
Vừa bị bao bọc trong ánh sáng, anh vừa cất tiếng mà không có vẻ gì là đau đớn.
Một Thánh Kỵ Sĩ bị nuốt chửng bởi một luồng ma lực đen kịt rò rỉ ra từ ánh sáng.
Khi một Thánh Kỵ Sĩ khác thủ thế kiếm định kết liễu Olphide, một chiếc gai đen kịt sinh ra từ trong ánh sáng và xuyên qua ngực anh ta.
Vẫn còn, rất nhiều Thánh Kỵ Sĩ.
Ánh sáng cuối cùng cũng rơi vào bóng tối, và hình dáng của Olphide lại một lần nữa hiện ra. Chiếc áo sơ mi trắng tinh đã bị thiêu rụi, và cơ thể thon gọn, săn chắc của anh đã bị phơi bày trước mắt mọi người.
Tuy nhiên, quần áo của anh đang hồi phục ngay lập tức. Như thể da thịt đang tái sinh.
"Tên Tư tế."
Khi một Thánh Kỵ Sĩ nói với một vẻ căm phẫn, Olphide mỉm cười "Ồ".
"Thật vinh dự khi ngài lại biết đến tôi."
"Chuyện đó thì đương nhi────"
"Nhưng, có lẽ việc biết cũng không có nhiều ý nghĩa."
Trước khi Thánh Kỵ Sĩ kịp nói hết lời.
Khi hình dáng của Olphide, người được gọi là Tư tế, biến mất, cánh tay của anh đã xuyên qua ngực của Thánh Kỵ Sĩ từ phía sau. Việc mặc một bộ áo giáp cứng cáp, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Olphide nhanh chóng rút tay ra, rồi vừa dùng tay còn lại chỉnh lại vị trí của cặp kính vừa bắt đầu đi.
"Ta sẽ giết tất cả những gì do Thần Erphen tạo ra."
Anh nhìn về phía ngôi đền ở sâu trong thị trấn,
"Những kẻ tin vào ngươi, Erphen, và cả những kẻ không tin vào ngươi, Erphen, ta cũng sẽ giết hết."
Trái ngược với sát ý ẩn chứa trong những lời được thốt ra, anh lại nói một cách ôn hòa như một nhà thơ trước một khung cảnh tuyệt đẹp.
"Ngay cả những đứa trẻ ngây thơ không biết gì ta cũng sẽ ra tay. Cả những người già sẽ sớm được triệu về dưới chân ngươi, ta cũng không ngại ra tay thay. Cả những người không phải vậy, ta cũng sẽ tự tay mình kết liễu."
Không có một giọt máu đỏ nào làm ướt áo sơ mi của Olphide.
"Các vị của Giáo hội Erphen."
Áo sơ mi của anh lúc nào cũng trắng tinh, và như mới.
"Hôm nay, tôi đến đây để nhận lấy Thánh di vật."
Ngày hôm đó, tại một quốc gia nào đó trên Đại lục Erphen──── một thành phố lớn đã biến mất.
0 Bình luận