Tập 06

Chương 4: Ghé thăm vùng đất cũ

Chương 4: Ghé thăm vùng đất cũ

Vào một ngày ấm áp đầu tháng Hai, Ren đang bước đi trên con đường dẫn đến Vườn Kiếm.

Cậu băn khoăn không biết tại sao Lutresche lại cho mình lời khuyên như vậy. Cậu cũng tò mò không biết cô ấy biết những gì và biết đến đâu.

Dù nghĩ rằng đằng nào cô ấy cũng sẽ không nói cho mình, nhưng cậu có thể hỏi bao nhiêu cũng được.

Tuy nhiên, khi điều tra về nhà Ashton, đồng thời có những sự kiện của một thời kỳ nhất định cũng hiện lên trong đầu khiến cậu bận tâm.

Thánh nữ Licia tại sao lại bị Ren Ashton cướp đi mạng sống?

Cậu không thể không ý thức về sự kiện có thể coi là khởi đầu cho câu chuyện của mình, điều mà cậu đã luôn suy nghĩ.

Đôi khi cậu đã cố tình không nghĩ đến nó, nhưng khi mùa xuân của năm học thứ hai đang đến gần, cậu lại bị buộc phải suy nghĩ sâu sắc về nó.

〝Đừng quên────〟

Trên hết, đó là một cảm giác mạnh mẽ như thể cả thế giới đang nói với cậu.

Ren cảm thấy tiếng bước chân của chính mình trên cây cầu lớn đến lạ thường.

Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp tục bước đi trong khi giả vờ không nhận ra sự xáo động trong lòng, và đặt chân vào Vườn Kiếm.

Có lẽ vì tuyết đã tan bởi sự ấm áp của ngày hôm nay, nên màu xanh của cây cỏ còn rực rỡ hơn lần trước cậu đến, và một bình nguyên mang dáng dấp mùa xuân đang trải dài.

Ren vẫn nhắm đến ngọn đồi nhỏ có một cái cây đơn độc như lần trước. Thế nhưng, dù cậu có đợi bao lâu, Lutresche cũng không xuất hiện, và cuối cùng một giờ đồng hồ sắp trôi qua.

Không phải cứ đến là có thể gặp được. Cậu cũng chỉ mang tâm trạng "nếu gặp được thì tốt", nên Ren đành bất đắc dĩ bắt đầu bước đi.

(...Cuối cùng thì, nhiệm vụ có biểu tượng có phải là nhiệm vụ của Ragna-san không nhỉ.)

Cậu từ bỏ và rời khỏi Vườn Kiếm chỉ mười mấy giây sau đó.

Rời khỏi Vườn Kiếm, cậu lên một chuyến tàu hoả hướng đến nhà ga gần nhất của Học viện Sĩ quan Đế quốc.

Vẫn còn trong kỳ nghỉ đông nên không phải để đi học. Đến học viện, Ren đi thẳng đến phòng Viện trưởng.

Cậu đã liên lạc trước với Chronoa qua thư và hẹn gặp bà.

"Chào mừng, Ren-kun! Mời em vào đây!"

"Em xin lỗi. Đột ngột như vậy mà vẫn được cô dành thời gian cho."

"Không sao đâu. Là do cô muốn vậy và đã đề nghị với Ren-kun mà, nên không sao hết!"

Người nói bằng một giọng trong trẻo chính là Viện trưởng Chronoa Highland.

Mái tóc dài khẽ lay động của bà mang một màu sắc rực rỡ tựa như sợi chỉ vàng, óng ả một vẻ bóng bẩy cao cấp.

Gương mặt thanh tú đáng yêu như một con búp bê, khiến người ta suýt nữa quên mất rằng bà là một trong những pháp sư vĩ đại nhất thế giới.

Người phụ nữ xinh đẹp tựa như một nàng công chúa nào đó mời Ren ngồi xuống ghế sofa, và ngay sau đó────

"Vậy thì, vào ngay chuyện hôm nay nhé."

Nụ cười thân thiện lúc nãy của bà hơi tắt đi vì lời nói của cậu.

"Hả...?" bà thốt ra một tiếng yếu ớt thảm hại, rồi hỏi Ren với một vẻ mặt khó tả.

"Không lẽ, em định vào thẳng chủ đề chính rồi sao...?"

"Thì là, em đã được Chronoa-san ưu ái dành thời gian cho mà."

"Không được không được! Mấy cái đó bỏ qua đi! Nè! Ren-kun vừa mới nghỉ đông đã trở thành Kiếm Thánh rồi đúng không!?"

Chắc chắn là sau khi hết nghỉ đông họ có thể nói chuyện, nhưng đối với Chronoa thì điều đó lại khiến bà sốt ruột, và bà đã rất muốn được nói chuyện với Ren sớm hơn.

Vậy nên, đây là một chuyện khác với chủ đề chính.

Tuy nhiên, Chronoa cũng muốn nghe chuyện Ren đã trở nên mạnh hơn. Thế nhưng, chỉ cần nhìn Ren vẫn giữ được nhịp độ của riêng mình không khác gì trước kỳ nghỉ đông, má bà đã tự nhiên giãn ra.

"Dù em đã trở thành Kiếm Thánh, nhưng ngoài ra cũng không có gì thay đổi đặc biệt cả..."

"Ahaha... cách nói đó, nếu nói là giống Ren-kun thì đúng là giống Ren-kun thật... nhỉ?"

Chronoa hướng về phía Ren một nụ cười ôn hòa, rồi lần này mới thực sự vào chủ đề chính của ngày hôm nay.

Lý do Ren xin thời gian của Chronoa là vì Thánh di vật của Nữ thần Nước mà cậu đã nói chuyện với Ragna.

Chronoa đang đi bên cạnh Ren sau khi họ ra ngoài. Chronoa khoác chiếc áo choàng mà bà thường mặc khi ra ngoài. Bà đi dạo ở Đế đô với những bước chân nhẹ nhàng trong tâm trạng vui vẻ.

Bên cạnh bà, Ren ngước nhìn bầu trời đầu xuân,

"Sắp đến lễ tốt nghiệp rồi nhỉ."

"Đúng vậy đó... năm nay cũng có rất nhiều đứa trẻ rời tổ rồi."

Chronoa nói với một giọng có vẻ cô đơn, nhưng cũng có vẻ vui mừng.

Bà không thể không chúc mừng cho sự khởi đầu của những học sinh đã cố gắng đến cùng trong suốt bốn năm ở trường. Chẳng mấy chốc, những bông hoa sẽ nở rộ trong vườn của học viện và trên những hàng cây ven đường, báo hiệu mùa xuân đã đến.

Hai người đang đi về phía bến phi thuyền của Đế đô.

Bến phi thuyền của Đế đô có quy mô nhỏ hơn Vườn Treo của Elendil, nên có nhiều người đi thẳng đến Vườn Treo ngay từ đầu, và nơi này không đông đúc lắm.

Sau một chuyến bay ngắn, họ đã đến bến phi thuyền được thiết lập gần Roses Kaitas.

Khu vực này vẫn còn giữ nguyên những cơ sở vật chất tạm thời được xây dựng cho những người hành hương đến tham dự Lễ hội Sư Tử Vương được tổ chức vào mùa hè năm ngoái.

Hoàn toàn không có gì thay đổi so với lúc Ren đến nghe bài thánh ca của Licia và dàn hợp xướng.

Đi qua cầu thang bộ và đặt chân xuống mặt đất, Ren và Chronoa không để ý đến những người hành hương xung quanh mà đi thẳng đến Roses Kaitas.

"Bây giờ Leomel và Giáo hội Erphen vẫn đang hợp tác quản lý nơi này đó. Giống như trước khi xảy ra vụ việc kia."

"Nhưng, có vẻ như số lượng kỵ sĩ nhiều hơn trước ạ."

"Vì số người hành hương cũng tăng lên, nên bây giờ họ đang tăng cường an ninh."

Dù vậy, những người hành hương chỉ có thể đến gần đến trước cây cầu dẫn vào Roses Kaitas.

Ren cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh những người hành hương đến gần các kỵ sĩ đang đứng chặn trên cầu và dâng lời cầu nguyện.

Dù Ren cố gắng băng qua cầu, nhưng nhờ có Chronoa ở bên cạnh nên cậu không bị chặn lại.

"Cô cũng được nhờ là ghé qua xem sao, nên cũng tiện thể luôn."

"...Cô nói vậy thì em cũng đỡ quá ạ."

"Ahaha, đây là chuyện của Ren-kun mà lại. Cứ để hết cho chị đây lo."

Chronoa trước đây đã từng làm việc tại trụ sở chính của Giáo hội Erphen ở Thánh địa, Ngân Thánh Cung.

Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng bà vẫn nhận yêu cầu từ quốc gia để kiểm tra tình hình của Roses Kaitas. Hôm nay, khi bà vừa báo cho người kỵ sĩ canh gác ở đầu bên kia cầu và định vào Roses Kaitas thì,

"Là Highland-sama phải không ạ."

Một kỵ sĩ Leomel đứng đó lên tiếng, và Chronoa lập tức trả lời "Đúng vậy".

"Vị đi cùng ngài đây, tôi cũng đã từng thấy ngài ấy vài lần gần Sư Tử Thánh Điện. Không lẽ, là vị Kiếm Thánh-dono trong lời đồn?"

Người kỵ sĩ nhìn Ren và hỏi.

Trước khi Ren kịp trả lời, Chronoa đã nói.

"Cũng đúng luôn. Cô đi cùng với đứa trẻ này được chứ?"

"Vâng. Bên chúng tôi cũng đã xác nhận được thân phận của ngài ấy, nên không có vấn đề gì, nhưng mà..."

"Ừm? Sao vậy?"

"Dạ, vì ngài ấy trông không giống như là... hộ vệ của Highland-sama."

Dù Ren có trở thành Kiếm Thánh của Trường phái Kiếm Cứng, cũng không có lý do gì để cậu làm hộ vệ cho một người có thực lực như Chronoa.

"Đứa trẻ này là do cô muốn đi cùng nên mới dẫn theo thôi."

"R-Ra là vậy..."

"À nhưng mà, nếu nói lý do này thì có vẻ sẽ bị mắng, nên cứ coi như là hộ vệ giúp cô được không? Có sao không?"

"Chắc là không có vấn đề gì ạ. Chúng tôi đã được lệnh là phải tuân theo ý muốn của Highland-sama."

Bình thường thì không thể cho qua chỉ với lý do đó, nhưng đối phương là Chronoa.

Người kỵ sĩ bị buộc phải nghĩ rằng, dù bà có tỏ ra tinh nghịch như vậy, nhưng biết đâu thực chất lại có một suy tính nào đó.

Dù bà không có vẻ uy nghiêm như khi anh tận mắt chứng kiến Kiếm Vương, anh cũng không có ý định nói những lời thừa thãi.

"Xin mời qua."

Đây là lần thứ hai Ren đến quảng trường có tượng thần ở trung tâm Roses Kaitas.

Việc đi trên con đường núi này theo một lộ trình chính quy như thế này là lần đầu tiên, nhưng vì phong ấn vừa mới được giải, nên đối với bất kỳ ai thì đây cũng gần như là trải nghiệm đầu tiên.

...Khi có thể nhìn thấy bên ngoài, cảm giác thật an tâm.

Ren vừa đi vừa quay lại nghĩ.

Khi bị nhốt trong thời gian diễn ra Lễ hội Sư Tử Vương, cậu đã ở trong tình trạng bị lạc vào bên trong phong ấn. Đừng nói là con đường dẫn ra ngoài, mà ngay cả bên ngoài của Roses Kaitas cậu cũng không thể nhìn thấy.

So với lúc đó, việc có Chronoa ở bên cạnh bây giờ cũng khiến cậu an tâm.

"Vẫn như mọi khi, đâu đâu cũng tan hoang cả nhỉ."

Chronoa nhìn thảm cảnh của Roses Kaitas.

Dư chấn từ trận chiến của Ren và Licia với Kiếm Ma vẫn còn sót lại ở nhiều nơi.

Lúc hai người họ lang thang ở đây, nó vẫn chưa đến mức này. Bây giờ, những ngọn núi đã bị khoét sâu, một khung cảnh nứt toác rộng lớn trải dài.

Chronoa, người đang đi trước Ren đang lặng lẽ bước đi, dừng lại và quay lại nhìn cậu.

"Em ổn chứ? Đừng cố quá nhé?"

Bà nhìn Ren một cách lo lắng, và nói bằng một giọng dịu dàng, ôn hòa.

"Ren-kun và Licia-chan đã trải qua một chuyện rất kinh khủng ở đây, nên cô đã nghĩ không biết liệu Ren-kun có cảm thấy khó chịu không. Em không được cố sức đâu đấy?"

"Cảm ơn cô. Em không sao đâu ạ. ...Dù em cũng có suy nghĩ riêng về trận chiến ở đây và cả Giáo hội Erphen."

Trong nụ cười gượng của Ren không hề có chút giả dối nào. Chronoa đồng cảm với tâm trạng của Ren.

"Mà này, từ lúc qua cây cầu đó đến giờ không có ai cả nhỉ. Em đã nghĩ ít nhất cũng phải có vài giáo sĩ đi lại chứ."

"Chắc là vì họ đang bận rộn tiêu diệt Ma Vương Giáo chăng?"

"Nhắc mới nhớ, hình như cũng có chuyện đó."

Đó là câu chuyện mà cậu đã nghe từ Kaito trong con tàu Guardian Knight trên đường từ Đế đô đến Eupheim vào năm ngoái. Dạo gần đây, Giáo hội Erphen đang tích cực chiến đấu với Ma Vương Giáo.

(Không biết là vì danh dự hay là vì cái gì khác nữa.)

Kể từ khi Roses Kaitas được giải phóng, họ đặc biệt có nhiều cơ hội chiến đấu với Ma Vương Giáo, nghe nói là vậy.

────Quảng trường nơi có những bức tượng thần đã bị phong ấn cùng với Kiếm Ma cho đến trước vụ náo động mùa hè năm ngoái.

Khu vực này gần như đã sụp đổ hoàn toàn, và những cái hố lớn dẫn xuống sông ngầm và hồ dưới lòng đất vẫn còn nguyên.

Các bức tượng thần về cơ bản đều đã bị phá hủy, biến dạng hoàn toàn.

Ren không quên mục đích đến nơi thảm thương này, cậu cùng Chronoa đi trên những chỗ đứng còn sót lại và tìm kiếm tượng Nữ thần Nước.

Không có kỵ sĩ Leomel, cũng không có giáo sĩ của Giáo hội Erphen. Ở đây chỉ có hai người là Ren và Chronoa.

Chỉ có giọng nói của hai người, và tiếng đá những viên sỏi nhỏ là khẽ vang vọng.

"Lúc cô thỉnh thoảng đến đây thì vẫn có người, nhưng từ đó đến nay cũng đã mấy tháng rồi mà."

Chronoa nói bằng một giọng vui vẻ, rồi lấy một cây trượng từ trong áo choàng ra và vung nhẹ. Một bức tranh phát sáng màu vàng được vẽ ra giữa không trung.

"Đây là hình dáng của tượng Nữ thần Nước đó."

"Rất dễ hiểu, nhưng mà... cái đó..."

Ren vừa đi trên những chỗ đứng khó đi, vừa nhìn về cùng một hướng với Chronoa.

"Rõ ràng là cái kia phải không ạ?"

"Em nhận ra rồi à? Đó là bức tượng mà chúng ta đang tìm, nhưng mà..."

Khi Ren nói với Chronoa mà không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt, cô gái đi bên cạnh cậu đã cười gượng một cách đáng yêu.

"...Không còn chút hình bóng nào nữa."

Thứ cậu nhìn thấy là bức tượng Nữ thần Nước đã bị phá hủy một cách thảm hại.

...May mà vẫn còn nhận ra được hoa văn trên quần áo.

Kích thước của tượng Nữ thần Nước là khá lớn. Chỉ cần nhìn những mảnh vỡ không bị rơi xuống hố lớn cũng có thể đoán được chiều cao của nó khi còn nguyên vẹn chắc phải đến ba mươi meiru.

Thứ còn sót lại ở quảng trường là những mảnh vỡ của phần chân tượng và các phần điêu khắc mô phỏng quần áo. Vì vậy Ren cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

Chronoa đưa tay ra, cố gắng cảm nhận ma lực xung quanh.

"Ơ, ờm... chúng ta xem thêm chút nữa nhé! Nè!"

Tuy nhiên, có vẻ tình hình không mấy khả quan, và bà đã cố gắng gượng cười.

Sau vài phút tìm kiếm xung quanh tượng Nữ thần Nước, Chronoa không nói một lời nào cho thấy tình hình đã tốt hơn.

Ren cũng tiếp tục nhặt những mảnh vỡ lên, hay tìm kiếm xem có món đồ nào giống như Thánh di vật của Nữ thần đã phong ấn Roses Kaitas bị rơi lại không.

...Chắc là không có đâu.

Ren để kết quả đó vang vọng trong lòng.

Nghĩ kỹ lại, vì Roses Kaitas đã được Giáo hội Erphen điều tra, nên không thể nào còn sót lại những vật phẩm quý giá như vậy.

Đó là những mảnh vỡ của tượng thần. Chắc chắn không thể có chuyện đá chân vào chúng được.

Ren, người đang bình tĩnh quan sát xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một bức tượng ít bị hư hại hơn so với những bức khác và tiến lại gần.

Dù bệ đỡ đã bị phá hủy và nó đang nằm nghiêng, nhưng càng nhìn kỹ, nó càng ít bị vỡ hơn.

"Chronoa-san! Tại sao chỉ có bức tượng này là còn nguyên vẹn vậy ạ?"

"Chắc là vì đó là tượng của Nữ thần Tái sinh. Vì nó mang ma lực của Nữ thần, nên cô nghĩ nó đang cố gắng từ từ trở lại hình dạng ban đầu."

"────Vậy thì đây chính là, sức mạnh tái sinh."

"Ừ. Nó cũng khác với sức mạnh chữa trị có trong Bạch Ma Pháp."

"...Sức mạnh tái sinh, ở học viện có sách tham khảo nào không ạ?"

"Cô nghĩ trong thư viện có vài cuốn đó. Ngoài ra, ở nhà cô cũng có, và────"

Liếc nhìn gương mặt nghiêng của Ren, người có vẻ quan tâm một cách kỳ lạ đến tượng Nữ thần Tái sinh, Chronoa nghĩ cho cậu và mở lời.

"Nếu Ren-kun quan tâm, cô cũng điều tra giúp em nhé?"

"Được không ạ? Thật ra em cũng khá tò mò nên nếu được giúp thì tốt quá."

"Ừ ừ! Vì Ren-kun ham học hỏi, cô cũng sẽ cố gắng hết mình!"

Có lẽ trông cậu chỉ như một người ham học hỏi, nhưng thực chất Ren đang nghĩ đến một chuyện khác nên mới hứng thú với câu chuyện này.

Việc Chronoa cũng nói sẽ điều tra giúp một cách tự nhiên khiến Ren vui mừng trong lòng mà không nói ra.

"Em cũng muốn tìm hiểu kỹ về sự khác biệt giữa nó với phép chữa trị của Thần Thánh Ma Pháp hay Bạch Ma Pháp."

"Nghe chuyên môn thật nhỉ. Nếu vậy thì cô cũng phải đọc lại cho kỹ mới được!"

Chiếc áo choàng của Chronoa, người đang đi lại nhẹ nhàng trên những chỗ đứng còn sót lại để xem xét tình hình, khẽ bay phấp phới.

Ánh mắt của Ren, người đang quan sát xung quanh gần bà, hướng về phía cái hố lớn.

Chuyện cậu đã kết liễu Kiếm Ma trong khi rơi xuống lòng đất từ đó vào cuối trận chiến. Chuyện bây giờ cậu đã trở thành Kiếm Thánh và có thể sử dụng được kỹ năng của Kiếm Ma.

Khi vô số điều lướt qua tâm trí, Ren dừng lại để nghỉ ngơi và nhìn vào viên pha lê trên chiếc vòng tay của mình.

Sự thay đổi đáng chú ý là sự tăng trưởng về độ thành thạo nhờ việc luyện tập ngoài trời cùng Estelle trong mùa đông, và trên hết là việc đã tiêu diệt hai con Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi.

Và cả, sự tồn tại của Ma Kiếm Nước nữa.

Ren vừa nhìn vào viên pha lê trên chiếc vòng tay, vừa hồi tưởng lại những sự kiện đã diễn ra ở đây.

"Chiến kỹ của Kiếm Ma, nên gọi nó là gì đây."

Tiếng lẩm bẩm của cậu khi nhận ra rằng chiến kỹ đó vẫn chưa có tên đã vô tình lọt vào tai Chronoa.

"Ren-kun? Em vừa nói gì à?"

"Không ạ! Em chỉ nghĩ là chỗ đứng hơi tệ thôi!"

"Đừng lo! Dù có bị ngã, cô cũng sẽ làm em lơ lửng nhẹ nhàng mà!"

"...Đúng là Chronoa-san có khác."

Dù bà không làm vậy, Ren cũng sẽ không sao vì nếu có ngã thì cũng là rơi xuống nước.

Chỉ mười mấy giây sau, Ren, người đã cố gắng lấp liếm, lại thay đổi suy nghĩ.

"Chronoa-san, em hỏi một chút được không ạ?"

"Ừm? Chuyện gì, chuyện gì?"

"Sau khi chiến đấu với Kiếm Ma, em đã có thể sử dụng được kỹ năng mà hắn đã dùng."

"...Vậy sao?"

"Vâng. Thật ra là..."

Vị Viện trưởng đang quan sát xung quanh quay lại nhìn Ren, ngơ ngác chớp mắt liên tục.

"Lạ thật. Chuyện đó, cô có cảm giác như lần đầu tiên nghe thấy đấy."

"Em xin lỗi. Em đã quên mất việc chia sẻ."

"Ra vậy... em đã quên mất nhỉ..."

Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ được tha thứ như thế này, nhưng Chronoa đã đến trước mặt Ren và nói "Này".

"Những chuyện như vậy, em phải kể cho cô nghe đàng hoàng chứ!"

Chronoa vừa nói vừa dùng ngón tay chọc nhẹ vào mũi Ren.

Ren lại một lần nữa nói "Em xin lỗi" và làm Chronoa bật cười.

"Cô tha cho em đó. Vậy, kỹ năng của Kiếm Ma thì sao nào?"

"Cứ gọi mãi là kỹ năng của Kiếm Ma cũng không ổn, nên nếu Chronoa-san biết được danh tính thực sự của kỹ năng đó, em muốn cô cho em biết."

"Ra là vậy. Thế, đó là kỹ năng như thế nào?"

Khi cậu kể lại cảnh tượng lúc Kiếm Ma thể hiện và lúc chính mình sử dụng, Chronoa khoanh tay với vẻ mặt đầy hứng thú. Cử chỉ đưa đầu ngón tay lên môi của bà toát lên một vẻ quyến rũ.

Thông tin về Kiếm Ma rất ít, nhưng Chronoa đã cố gắng lục tìm trong kiến thức của mình và cuối cùng cũng tìm ra.

"Có lẽ là Thánh Vực Đọa Lạc."

Đây không phải là cái tên mà Chronoa đặt ra vì bà không có ấn tượng tốt với Thánh địa, cũng không phải vì Kiếm Ma đó đã phá hủy nơi này, Roses Kaitas.

Thực tế, cái tên này có một nguồn gốc rõ ràng.

"Ngâm du thi nhân Myudy đã hát về nó đó. Ngày xưa, khi thấy một nơi quan trọng của Giáo hội Erphen ở Đại lục Martel bị Kiếm Ma phá hủy hoàn toàn, bà đã hát lên bài ca 'Thánh Vực Đọa Lạc'."

"...Dù là một cái tên vô cùng đáng sợ, nhưng em cũng thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã có tên gọi chính thức."

Ren nghĩ, có lẽ việc không tìm thấy vật phẩm mang sức mạnh của Nữ thần Nước như dự đoán cũng là một điều tốt.

Cậu đã định rằng nếu tìm thấy thì sẽ suy nghĩ tiếp, nhưng việc mang nó đi mà không cho Giáo hội Erphen biết sẽ gây ra vấn đề.

◇ ◇ ◇ ◇

Ren trở về Elendil vào lúc mà bình thường cậu đã ăn tối xong. Đã hơn bảy giờ tối và bầu trời đã tối đen.

Thở ra một làn khói trắng, Ren trở về dinh thự, đi tắm trước, rồi sau khi ăn tối và học bài xong, cậu vẫn ngồi trước bàn và xem bản đồ Đế quốc Leomel.

Nơi nước và gió say ngủ・Windea.

Sân khấu phiêu lưu đầu tiên sẽ đặt chân đến sau khi Huyền thoại Thất Anh Hùng II bắt đầu.

Ren lướt cây bút trên bản đồ, xác nhận khoảng cách giữa các địa điểm.

Từ Đế đô đến Windea mất khoảng hai giờ đi phi thuyền. Một khoảng cách có thể đi về trong ngày. Dù dài hơn thời gian đến trường của Ren, nhưng cậu không nghĩ đó là một kế hoạch bất khả thi.

Thế nhưng, điều cậu bận tâm là những việc cần làm ở Windea.

Sẽ tốt biết bao nếu có thể đi thẳng đến nơi có Nhẫn của Nữ thần Nước, lấy nó ngay lập tức rồi trở về, nhưng lại có lý do không thể làm vậy được.

Chính vì thế, cậu phải ở lại đó vài ngày. Nhân tiện,

"Còn lại, chắc là phi thuyền nữa."

Nó cần thiết để di chuyển trong khu vực Windea, nên điều này cũng không thể quên.

Ren gục mặt xuống bàn, rên rỉ "A~..." vì có quá nhiều điều phải suy nghĩ một cách bất ngờ.

Muốn làm dịu cái đầu, cậu ra khỏi phòng riêng và đi ra khu vườn ban đêm. Cậu định hít thở không khí đêm để thay đổi tâm trạng.

...Phi thuyền chắc Ragna-san sẽ lo liệu được nhỉ.

Nếu là anh ấy, người còn có một bộ mặt khác là lữ khách mang túi, thì việc chuẩn bị một chiếc phi thuyền chẳng có vấn đề gì. Nơi ở cũng chỉ cần ở trong phi thuyền là đủ.

Thở dài một tiếng, Ren lại suy nghĩ thêm một điều nữa.

"...Việc đi cùng với nhóm Vein──── không cần thiết nhỉ."

Việc Vein đã sử dụng một sức mạnh đặc biệt, và đó là sức mạnh của Dũng sĩ, đã là điều chắc chắn.

Vào mùa xuân, để thử sức mạnh của Vein. Và cũng để cường hóa sức mạnh Dũng sĩ mà cậu mang trong mình, các hậu duệ của Thất Anh Hùng chắc chắn cũng sẽ hướng đến Windea.

Đi cùng họ rồi hành động riêng ở đó thì quả là quá tiện lợi. Nếu vậy thì thà thẳng thắn nhờ Ulysses cho mượn phi thuyền còn tốt hơn nhiều.

Chỉ vì cùng một điểm đến không có nghĩa là phải hành động cùng nhau...

Ren, người cần phải tìm kiếm Nhẫn của Nữ thần Nước, có mục đích khác với nhóm Vein, những người sẽ đi thẳng đến ngôi đền, nên hành động riêng sẽ tốt hơn. Đó là vì Ren nhớ cách để có được Nhẫn của Nữ thần Nước.

Cậu cũng nhớ mang máng rằng cần phải thực hiện một vài thủ tục phiền phức.

"Mình cứ tự mình hành động là được rồi..."

Giọng nói của một cô gái phản ứng lại tiếng lẩm bẩm của cậu khi đã sắp xếp xong suy nghĩ.

"Cái gì được cơ?"

"Cháu đã nghĩ là mình cứ tự do hành động theo ý mình là được."

"Cô không hiểu rõ lắm, nhưng lại định giấu chúng tôi sao?"

"Không ạ, nói đúng hơn là với nhóm Vein──── khoan, Licia?"

"Vâng. Là tôi."

Ren, người đã tự nhiên trò chuyện với Licia không biết đã đến khu vườn từ lúc nào, nhìn xuống cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Khoảng cách gần đến mức vai họ suýt chạm vào nhau.

Có lẽ vì vừa mới tắm xong, da của Licia hơi ửng hồng.

Cô khoác một chiếc áo cardigan mỏng, nhưng vào mùa này thì có vẻ hơi mỏng manh. Ren cởi áo khoác của mình ra và choàng lên vai cô.

"A... cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu."

Cũng không cần phải nói chuyện ở ngoài, nên họ cùng nhau trở vào trong dinh thự, Licia đi bên cạnh Ren với những bước chân nhẹ nhàng. Cô được bao bọc trong chiếc áo khoác của cậu, và từ bên trong, cô nắm lấy chiếc áo một cách trân trọng.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tớ định đưa cậu về phòng thôi."

"Hà... tớ đã nghĩ vậy mà."

Licia vừa cười gượng vừa nói tiếp.

"Lối này cơ."

Bị bàn tay của cô vươn ra từ bên trong chiếc áo khoác nắm lấy, Ren đổi hướng.

Nơi họ đến là nhà bếp, nhưng lúc này không có ai ở đó.

Nếu gọi thì chắc sẽ có ai đó đến và chuẩn bị đồ uống hay thức ăn, nhưng đêm nay, Licia đã tự tay chuẩn bị đồ uống nóng.

Licia tựa lưng vào tường bếp, dùng cả hai tay cầm tách và đưa lên miệng, còn Ren thì liếc nhìn cô một cái rồi cũng đưa tách lên miệng.

Sau khi nghỉ một hơi, Licia cất tiếng.

"Lời độc thoại lúc nãy, không lẽ là về Thánh di vật mà chúng ta đã nói chuyện hôm trước?"

"Ano, sao cậu lại biết vậy?"

"Thì là vậy đó."

Lại một lần nữa bị nói là "thì là vậy đó", Ren đã chấp nhận mà không suy nghĩ sâu xa.

Cậu lập tức kể về nhiệm vụ có biểu tượng mà mình đã nhận.

"Ragna-san đang tìm một món đồ."

"Cái tên đó... là người của Bộ Thần Bí nhỉ? Trước đây tớ cũng đã được ngài ấy giúp đỡ về chuyện thiên thần hóa..."

Thiên thần hóa là tên gọi tạm thời cho hiện tượng Licia đã làm sức mạnh của chính mình bộc phát khi chiến đấu với Kiếm Ma.

Nghĩ rằng Thánh nữ Trắng và Thần Thánh Ma Pháp có liên quan đến chuyện đó, Ren vào năm ngoái đã hoàn toàn giấu nhẹm chuyện thiên thần hóa và nhờ Radius giới thiệu cho một chuyên gia về ma pháp.

Licia cũng không quên Ragna, người đã được giới thiệu như vậy.

Ren đã kể Ragna đang tìm kiếm món đồ gì và vì mục đích gì.

"Mục đích giống nhau nên sẽ đi cùng nhau, phải không."

Việc tìm kiếm vật phẩm liên quan đến Nữ thần Nước vừa là vì Ma Kiếm Nước, vừa là để đến được nơi ẩn náu của ngâm du thi nhân huyền thoại. Licia cũng đã hiểu những điều đó.

"Nhưng, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Là Windea ạ. Mùa này thì không thể được, nên nếu có đi thì chắc cũng phải đến mùa xuân."

"Hừm... ra là vậy nhỉ."

Một giọng nói đầy nghi hoặc, cùng với một cái nhìn ngước lên đáng yêu.

"Tớ hiểu là cần phải đi đến đó... nhưng mà..."

"Để tránh hiểu lầm thì tớ nói trước, tớ đã định kể cho cậu nghe đàng hoàng mà."

"T-Tớ biết rồi mà! Chỉ là vì nó bất ngờ quá nên tớ mới giật mình thôi!"

Vì cũng không phải chuyện cần phải giấu giếm, nên cậu kể thêm chi tiết về nội dung của nhiệm vụ có biểu tượng.

Cả chuyện một chiếc chìa khóa mới đã được tìm thấy ở Viện Jeno nơi Licia cũng đã cùng khám phá, và việc sửa chữa nó. Cả chuyện có thể có thông tin về nhà Ashton còn sót lại ở nơi ẩn náu của ngâm du thi nhân Myudy.

Licia cũng đã nghe chuyện về Cecil Ashton và Công chúa Xói mòn. Việc hai người nam nữ được vẽ trong bức tranh treo trong phòng Ren chính là hai người họ cũng đã được làm rõ.

"Tớ đang nghĩ là sẽ nhờ Ragna-san chuẩn bị phi thuyền, hoặc là mượn của Ulysses-sama."

Dù đã nhận được một lời cảm ơn hậu hĩnh cho vụ Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi, nhưng Ulysses chắc vẫn cảm thấy mang ơn và sẽ cho mượn một hai chiếc phi thuyền.

Nhưng, những lúc thế này lại ước gì nhà Claudel cũng có phi thuyền.

Khi hai người đang cùng suy nghĩ về một điều mà không nói ra, Yuno xuất hiện trong nhà bếp. Có vẻ cô đến để chuẩn bị một bữa ăn nhẹ và đồ uống nóng cho Lezard, người đang bận rộn với công việc.

"Vậy thì, tôi xin phép mang cái này đến cho gia chủ────"

Lúc sắp rời đi, cô như nhớ ra điều gì đó và nói.

"À phải rồi, hai vị có thư đến đấy ạ."

"Mùa này thì, chắc là thư mời gì đó nhỉ."

"Dạ không, là từ Verlich-sama ạ. Cũng đã có liên lạc đến gia chủ, hình như là ngài ấy muốn tiến hành một chuyến bay thử ở đâu đó..."

"Bay thử?"

Tiếng của Ren và Licia trùng nhau, Yuno thấy vậy bèn mỉm cười.

"Hai vị đã quên món đồ đang được sửa chữa ở xưởng tàu của Vườn Treo rồi sao?"

Và rồi, một lần nữa,

"────A."

Tiếng của hai người lại trùng nhau.

Phi thuyền Lemuria. Một chiếc phi thuyền có vẻ ngoài uy nghi tựa như một chiếc thuyền buồm xinh đẹp.

Chiếc phi thuyền do Verlich chế tạo, đang được sửa chữa bằng vật liệu của Asval, sắp sửa một lần nữa bay lên bầu trời.

Trước thông tin liên lạc quá đúng lúc, Ren và Licia lại một lần nữa đồng thanh cười gượng.

◇ ◇ ◇ ◇

Chủ nhân đầu tiên của Lemuria là một thành viên hoàng tộc ngày xưa.

Verlich đã chế tạo nó theo yêu cầu của vị hoàng tộc đó, nhưng vì người đó đã sử dụng một cách quá sức nên lò phản ứng đã bị hư hại nặng, để lại một vết thương sâu ảnh hưởng đến cả khung sườn.

Cuối cùng, việc sửa chữa đã tiến triển đến mức có thể lên kế hoạch cho một chuyến bay thử.

"Tuyệt vời lắm phải không! Đây chính là Lemuria sau khi đã được sửa chữa và cải tiến đấy!"

Tại một góc của xưởng tàu ở Vườn Treo, Verlich, người thợ rèn kiêm kỹ sư phi thuyền, dõng dạc nói. Ông vừa cười vừa khoanh đôi cánh tay cơ bắp đặc trưng của người lùn một cách tự hào.

Tối qua, sau khi nghe chuyện về chuyến bay thử, Ren đã cùng Licia đến đây và chiêm ngưỡng Lemuria gần như đã được sửa chữa xong.

Đứng trên sàn nhà gai góc được làm bằng kim loại, hai người họ lặng người.

Tưởng tượng nếu nó bay trên trời thì sẽ đẹp đến nhường nào.

"Đến mùa xuân là có thể bay đường dài được rồi đấy! Sẽ sớm bay thử thôi──── này, hai đứa! Sao lại im lặng thế?"

"Cháu xin lỗi. Cháu đã thực sự cảm động."

"Cháu cũng vậy. ...Lần đầu tiên cháu thấy một chiếc phi thuyền đẹp như vậy."

Trước phản ứng của hai người, Verlich hiếm khi ngại ngùng gãi mũi, rồi tự hào ngắm nhìn Lemuria.

"Ừ. Tuyệt lắm phải không."

Vẻ ngoài của Lemuria gần như không thay đổi so với lần trước Ren nhìn thấy.

Bên trong được chia thành nhiều phòng, nhưng nhỏ hơn so với các phi thuyền chở khách thông thường.

Phần trên có hình dạng giống như một viên đạn, với những đôi cánh trong suốt tựa như vây cá được xếp lại, và chúng lấp lánh như những viên pha lê được mài giũa. Có lẽ vì ban đầu nó được chế tạo như một chiếc phi thuyền của hoàng tộc, nên vẫn còn lại vài món đồ trang trí ở đó.

Phần dưới nối liền với phần trên trông giống như một chiếc thuyền buồm không có buồm. Dáng vẻ tựa như một con tàu bay trên trời đã trở nên tinh tế hơn.

"Vẻ ngoài hay kích thước thì không thay đổi nhiều lắm, nhưng vì đã can thiệp vào công suất của lò phản ứng nên bên trong đã được chỉnh sửa khá nhiều. Đầu tiên là lò phản ứng chính có độ nhạy với ma lực──── rồi hệ số để tăng công suất cũng được tính toán lại────"

Dù không thể hiểu được lời giải thích của ông, nhưng có một điều cậu có thể cảm nhận được qua không khí.

Chiếc Lemuria này, đúng như lời Verlich nói, đã được cải tiến vượt bậc, và về mặt hiệu suất, có thể nói nó đã là một thứ hoàn toàn khác so với trước đây.

Sừng của Asval, và Lò Long Mạch mà Ren đã nhận được từ Ragna vào năm ngoái, cùng với tài năng của người kỹ sư tên Verlich đã kết hợp lại, và Lemuria đã sống lại với một sức mạnh lớn hơn.

"Phi công thì ta sẽ đăng ký là ta. Điều khiển con này khó lắm, mà làm vậy cũng tốt hơn phải không."

"Phi thuyền cũng cần phải đăng ký những thứ như vậy sao ạ?"

"Nói gì thế, tất nhiên rồi. Phi thuyền của chị đại kia cũng ngoài người nhà Drake ra, còn có cả tên của ta nữa đấy. Mấy cái đó phải làm cho cẩn thận."

"Cháu hiểu rồi──── mà nói vậy chứ, phần đó chắc Lezard-sama sẽ xác nhận."

"Ta cũng nghĩ vậy... nhưng thực tế thì, sao nhỉ? Quyền sở hữu con này..."

Chuyện đó, dĩ nhiên là của nhà Claudel rồi.

Khi Ren định nói vậy, Licia đã mở lời trước.

"Lemuria là vật phẩm được Bệ hạ ban tặng cùng với Elendil, nên quyền sở hữu thuộc về nhà chúng tôi."

Nhưng, khác với lãnh địa, nó còn có một khía cạnh là một vật phẩm được ban tặng.

"Tuy nhiên, đối với một vài mục bao gồm cả quyền sử dụng, tôi nghe nói tên của Ren cũng sẽ được ghi kèm với tên của cha tôi."

"Hình như là vậy. Mà tiện thể, đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này."

"Tôi cũng mới nghe sáng nay thôi. Không phải là tôi cố tình giấu cậu đâu nhé?"

"Gahahahaha! Ra là vậy! Mà ta hiểu ý rồi! Lemuria được sửa chữa cũng là nhờ Ren cả. Thế thì ông chồng Lezard đó cũng sẽ làm vậy thôi!"

Không thể nào dễ dàng chuyển nhượng quyền sở hữu của một vật phẩm được Hoàng đế ban tặng.

Dù vậy, nó sẽ được ghi rõ rằng chiếc phi thuyền này, trong chừng mực có thể, cũng là của Ren. Đối với Ren, người đang muốn sử dụng nó vào mùa xuân, thì không có gì tốt hơn.

"Chuyện bay thử sẽ sớm do ta thực hiện. Vì chưa thể hứa là nó đã hoàn toàn an toàn, nên ta sẽ bay một mình."

Verlich đã quả quyết nói vậy.

Sau chuyện buổi sáng như vậy, Licia đã kể lại chuyện ở xưởng tàu của Vườn Treo cho Fiona nghe.

Cả ba người, có cả Ren, đang ở trong căn phòng quen thuộc của học viện.

"Hình như sắp được bay thử rồi đó ạ."

"Lần sau tôi cũng muốn được xem. ────Mà này,"

Mặt khác, Ren không tham gia vào cuộc trò chuyện mà đang đăm chiêu nhìn bản đồ.

"Ừm..."

Cậu đang xoay cây bút với một vẻ mặt băn khoăn mà thường ngày ít khi thấy. Fiona bị thu hút bởi dáng vẻ đó của cậu.

"Ren sao vậy ạ?"

"Chắc là cậu ấy đang phân vân điều gì đó về việc đến Windea."

"W-Windea? Tại sao lại đến đó ạ?"

Khi Licia giải thích lý do, Fiona lập tức hiểu ra.

Giọng nói của hai người gần như không lọt vào tai Ren. Thay vì nghe như những lời nói, cậu chỉ nhận thức được rằng hai người họ đang nói chuyện gì đó.

Ren vừa nhìn chằm chằm vào bản đồ vừa lẩm bẩm.

"Cái này chắc cũng phải bàn với Ragna-san thôi."

Khi suy nghĩ đã được sắp xếp, cậu cuối cùng cũng đưa ý thức trở lại không gian này. Nhận ra mình đang bị hai người nhìn, cậu nghiêng đầu thắc mắc.

"Hai cậu sao vậy?"

"Không có gì đâu."

"Vâng. Không có gì đâu ạ."

Khi Ren hỏi một cách chân thành chứ không phải giả vờ, hai cô gái mỉm cười đáp lại.

"Có vẻ như suy nghĩ của Ren cũng đã ổn định lại rồi, nên tôi có thể nói một điều được không?"

"Tớ ổn rồi. Có chuyện gì vậy?"

"Cái này cho cậu. Sau khi về dinh thự, hãy cùng Licia-sama xác nhận nhé."

Fiona đưa cho Ren một phong bì dày.

Đó là một vật phẩm được niêm phong bằng sáp ma đạo cụ, được chế tác để sẽ tự cháy nếu rơi vào tay người không mong muốn.

"Đây là về chuyện chúng ta đã quyết định vào mùa đông vừa rồi."

Chỉ với bấy nhiêu, Ren và Licia đã hiểu tất cả.

Ren không nói nhiều mà cất phong bì vào trong túi áo.

"Những gì chúng tớ đã điều tra được, sau này sẽ tổng hợp lại và cho Fiona-sama xem."

"Vâng. Tôi sẽ chờ."

Và rồi, khoảng mười mấy phút sau, cánh cửa phòng mở ra.

"Ồ? Mọi người đều ở đây cả sao."

Radius lên tiếng khi thấy nhóm Ren.

Theo sau anh là Mirei. Đôi tai mèo của cô, một người lai giữa tộc Catcy và con người, dựng đứng lên, và chiếc đuôi của cô khẽ đung đưa.

Khi những gương mặt quen thuộc từ Lễ hội Sư Tử Vương tụ họp, không khí náo nhiệt của mùa xuân đến mùa hè năm ngoái lại ùa về.

"Hửm?"

Khi Radius định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ren, anh đã nhìn thấy tấm bản đồ.

"Bản đồ à. Trông có vẻ gần Windea nhỉ."

"Ừ. Tớ định đến đó vào mùa xuân."

"...Trông không giống như đi du lịch nhỉ."

Khi Ren giải thích lý do cho Radius, anh cũng tỏ vẻ đã hiểu và nói "À".

"Chắc chỉ có Ren mới nhận một nhiệm vụ có biểu tượng đáng ngờ như vậy thôi."

"Có lẽ vậy. Nhưng dù sao thì sau khi mùa xuân đến cũng không có lịch trình gì ngay, mà đây cũng là chuyện tớ quan tâm nên nghĩ là một cơ hội tốt."

"Nhưng mà... Ren vẫn hoạt động năng nổ như mọi khi nhỉ."

"Dù sao thì, tớ cũng đã dần hiểu ra nhiều thứ rồi."

Và rồi, Radius lẩm bẩm một mình "Lẽ ra Ragna nên nói với ta trước mới phải."

"Phi thuyền đến Windea thì sao?"

"Chuyện đó vẫn chưa quyết định. Tớ đang suy nghĩ xem nên dùng Lemuria hay là nhờ Ragna-san chuẩn bị."

"Dùng Lemuria à? Việc sửa chữa đã tiến triển đến mức có thể lên tàu rồi sao?"

"Ừ. Sắp bay thử rồi, nên tớ cũng định bàn với Ragna-san."

Radius nói lời chúc mừng xong, liền lấy một tờ giấy nhớ nhỏ từ trong túi ra và viết nguệch ngoạc.

"Đây là quán trọ mà Ragna đang ở. Với tính cách của gã đó, chắc là chưa nói cho cậu biết chỗ ở đâu."

"Và," Radius nói tiếp.

"Nói đến nhà thám hiểm Ashton, thì như đã nói hôm trước, điều đáng quan tâm nhất vẫn là Kho sách cấm."

"Nhưng mà, việc Radius có thể vào Kho sách cấm sớm nhất cũng phải từ mùa hè trở đi, phải không?"

"Phải. Nếu không trở thành Hoàng Thái tử thì không thể làm gì được."

Ngoài Viện trưởng Thư viện Hoàng gia, chỉ có Hoàng đế và Hoàng Thái tử, các bộ trưởng của Tòa án Đế quốc và phụ tá của họ, những người có hạn mới có thể bước vào Kho sách cấm.

"...Ta cũng muốn đi điều tra sớm."

Trái ngược với hai người đang tiếp tục nói chuyện một cách tự nhiên, Licia và Fiona lại lặng người.

"Hai vị này. Hai người kia đang bối rối kìa, nên hãy giải thích cho họ đàng hoàng đi chứ, Nya."

Không cần phải giải thích ý nghĩa của từ Hoàng Thái tử.

Điều cần nói là Radius dự định sẽ trở thành Hoàng Thái tử, và sự thật là Ren đã biết điều đó.

Về vế sau, từ mối quan hệ của hai người cũng có thể đoán được, và cũng hiểu được lý do tại sao không thể tùy tiện nói ra.

"Người biết chuyện này vẫn còn hạn chế, nhưng ta rồi sẽ trở thành Hoàng Thái tử. Tạm thời hãy giữ bí mật giúp ta."

Lại một lần nữa nói ra một cách nhẹ nhàng, khiến người nghe càng thêm kinh ngạc.

(Ulysses-sama, ngài ấy cũng chưa nói cho Fiona-sama biết sao.)

Bị hai cô gái nhìn, Ren thấy họ giống hệt như mình của ngày hôm trước.

Câu chuyện về Hoàng Thái tử không được kể chi tiết lắm, và Radius đã tự mình kết thúc nó bằng câu "Mà đó vẫn là chuyện của tương lai."

"Tụi tớ đến đây để làm bài tập nghỉ đông, còn Radius và mọi người thì sao?"

"Là vì công việc của Mirei. Ta chỉ tiện đường đến thôi."

"Làm việc ở thư viện à? Điều tra gì đó sao?"

"Không phải. Sắp hết kỳ nghỉ đông rồi, phải không. Và ngay sau đó là lễ tốt nghiệp."

"Vậy nên, tôi cũng không còn là học sinh nữa, Nya."

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng việc Mirei sẽ không còn ở đây nữa cũng khiến nhóm Ren cảm thấy cô đơn.

"Mà, thỉnh thoảng tôi sẽ đến xem tình hình, Nya~"

"Mirei, với tư cách là phụ tá của ta, không chỉ đơn thuần làm quan văn ở lâu đài. Từ mùa xuân, dù là bán thời gian, nhưng cô ấy cũng sẽ có một vị trí ở thư viện này. Tức là mối quan hệ của chúng ta gần như không thay đổi so với trước đây."

"...Ra là vậy."

"Sao vậy Ren, trả lời uể oải thế. Mà, không chỉ có Ren nhỉ. Hai người kia trông cũng có vẻ hơi mất sức."

"A, ahaha... xin lỗi ạ, vì chúng tôi vừa mới cảm thấy cô đơn xong..."

"Vâng... được gặp lại Mirei-san thì chúng tôi rất vui, nhưng mà..."

"Nyahaha! Nhưng mà, chuyện là vậy đó, Nya! Phụ tá của Điện hạ như tôi mà cứ ở mãi trong lâu đài mới là lạ đó, Nya~!"

Bị thuyết phục bởi một lý lẽ chính đáng, ba người họ gật đầu.

Tam Hoàng tử Radius và phụ tá Mirei không chênh lệch tuổi tác nhiều cũng là một điều tiện lợi, và chắc cũng dễ dàng cho những người trong và xung quanh lâu đài điều chỉnh. Dòng chảy này cũng không có gì lạ.

"Lễ tốt nghiệp xong, rồi một thời gian ngắn nữa là lễ nhập học nhỉ."

"Đúng vậy. Thời gian này lúc nào cũng bận rộn."

Mùa xuân năm nay sẽ như thế nào đây.

Trong đầu Ren, người đang ôm suy nghĩ đó, lại hiện lên điều mà cậu đã nghĩ đến hôm trước.

Vào một ngày nào đó trong năm học mà Ren và Licia lên năm hai.

Tại Đại giảng đường của Học viện Sĩ quan Đế quốc.

『C-Cái gì──── R-Ren!? Mày, mày đang làm gì vậy!』

Một giọng nói vang vọng, và một giọng nói tĩnh lặng đáp lại.

『Nhìn là biết rồi còn gì? Tao vừa mới, giết cô ta đấy.』

Trong Huyền thoại Thất Anh Hùng, là cuộc đối đáp giữa Ren Ashton, người đang ôm xác của Licia trước khi biến mất, và hậu duệ của Dũng sĩ, Vein.

Đối với Ren, đó là khởi đầu của tất cả.

Một quyết tâm ban đầu, rằng bằng mọi giá phải tránh được nó.

Nếu chỉ nói về thời gian, thì nó đáng lẽ sẽ xảy ra trong năm nay.

Bỗng nhiên,

"Ren?"

Cậu và Licia, người đang nhìn vào mặt cậu, đối mắt nhau.

"Cậu đột nhiên im lặng, có sao không?"

"Ờm... không, không có gì đâu ạ!"

Như thể đang tự nhủ với chính mình.

Licia vừa ngước nhìn Ren đang vội vàng phủ nhận, vừa mỉm cười nói "Fufu, nếu vậy thì tốt rồi."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!