Ngôi làng không tên thuộc lãnh địa Claudel, vùng đất biên cương do cha của Ren, Roy Ashton, cai quản.
Những năm gần đây, nhờ sự phát triển của khu vực xung quanh, cái tên "biên cương" đã trở thành dĩ vãng.
Giờ đây, con đường lớn gần đó đã được tu sửa, và nơi này dần được biết đến như một điểm dừng chân ẩn mình, kết nối các vùng đất khác, bắt đầu từ lãnh địa cũ của Tử tước Given.
Người ta cũng cho rằng đã đến lúc nên đặt cho ngôi làng một cái tên. Không ít lần những lời thỉnh cầu như vậy được gửi đến từ các lữ khách, thương nhân và cả dân làng.
Ngôi làng mùa đông được bao bọc trong không khí ngày một náo nhiệt.
Cả một vùng được phủ bởi lớp tuyết có thể miêu tả là trắng tinh hay bạc óng, và tiến vào nơi đó,
"Hà... hà...!"
Là một kỵ sĩ trẻ tuổi cưỡi ngựa phi nước đại trên con đường lớn.
Anh ta đã phi ngựa đến đây từ Claudel, trung tâm của lãnh địa này.
Nhiều người nhìn thấy anh tiến vào con phố trung tâm của làng đều có vẻ thắc mắc không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy người kỵ sĩ dừng ngựa trước dinh thự nhà Ashton,
"Có chuyện gì vậy?"
Các kỵ sĩ đồn trú trong làng vừa chạy đến vừa lên tiếng hỏi.
"Có vụ án gì à?"
"Trông cậu có vẻ vội vàng lắm..."
Trên gương mặt người kỵ sĩ vừa vội vã đến nơi lại nở một nụ cười.
"Không sao! Không phải án mạng nên mọi người đừng lo!"
Anh ta nói vậy, rồi lấy chiếc túi yên ngựa, giao ngựa lại cho một kỵ sĩ khác và tiến vào khuôn viên dinh thự.
Trong vườn, Roy, người đã đi săn từ trước lúc mặt trời mọc, đang kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Dạo gần đây, Roy bận rộn với việc quản lý ngôi làng đang không ngừng phát triển, nhưng việc tự mình đi kiểm tra tình hình khu rừng vẫn là một thói quen hàng ngày của ông.
"Trông cậu có vẻ bận rộn quá nhỉ."
Roy nói vậy, rồi hỏi với một giọng điềm tĩnh.
"Vậy, đã có chuyện gì sao?"
Trên gương mặt khôi ngô không đổi của ông là một biểu cảm ôn hòa, giống hệt với giọng nói.
Mặt khác, cũng có điểm khác biệt so với ông của trước đây.
Với tư cách là người cai quản vùng đất đã phát triển đến quy mô có thể sớm gọi là một thị trấn, người đàn ông tên Roy Ashton cũng đã trở nên đáng tin cậy hơn.
Nhiều công việc mà ông từng không giỏi, giờ đây ông đã có thể xử lý gần như không chút khó khăn.
"Thứ lỗi cho tôi. Có một việc tôi muốn báo cáo gấp."
Người kỵ sĩ đứng trước mặt Roy, mở túi và lấy ra một tờ báo.
Đó là tờ báo thường không được lưu hành ở Claudel, chỉ được bán ở những thành phố lớn như Đế đô hay Elendil.
"Báo à? Dạo này ta cũng thỉnh thoảng đọc nó..."
Chỉ mới vài năm trước, ở ngôi làng này làm gì có cơ hội thấy một tờ báo. Chính vì sự phát triển mà các thương nhân đã mang nó đến, nên bây giờ mới có dịp được xem.
Dù vậy, những gì được viết trên đó toàn là thông tin không liên quan đến ngôi làng này.
"Cậu mang báo đến đây làm gì?"
"Có một bài báo tôi muốn ngài xem qua."
Được cho xem một dòng tít, Roy nói "Ồ" rồi bắt đầu đọc.
Ngay sau đó, ông giật mình. Được sự cho phép của người kỵ sĩ, ông nhận lấy tờ báo, nói "Ta đi một lát!" rồi hướng vào trong dinh thự.
Thấy chồng mình trông có vẻ vui vẻ nhưng cũng vội vã khác hẳn mọi khi, mẹ của Ren, Mireille Ashton, cất tiếng "Ara?".
Bà nở một nụ cười hiền hậu và bước đến bên cạnh chồng.
"Có chuyện gì vậy anh?"
"À! Em xem cái này đi!"
Một bài báo trên tờ báo được trải rộng ra trên chiếc bàn đặt ở sảnh vào còn mới tinh đã thu hút sự chú ý của vợ chồng nhà Ashton.
Càng đọc, họ càng thấy những điều được viết ra chỉ có thể là về Ren.
『Ma thú xuất hiện ở lãnh địa Hầu tước Ignart và lãnh địa Leonale được cho là do Ma Vương Giáo gây ra──── tất cả đều đã bị tiêu diệt────』
Điều quan trọng với hai người họ là phần tiếp theo.
『Trong vụ náo động lần này, Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện đã được phái đến và nghe nói đã trực tiếp tiêu diệt ma thú, nhưng cũng có nhiều người đã nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên bên cạnh cô ấy. Cậu ta thường ngày ra vào Sư Tử Thánh Điện────』
Niềm vui khi biết con trai duy nhất của mình vẫn khỏe mạnh, và một nụ cười gượng khi thấy dường như cậu lại gây ra chuyện lớn rồi.
Người kỵ sĩ đang làm việc trong dinh thự thấy cảnh đó liền mỉm cười vui vẻ.
Tuy nhiên, thấy Roy và Mireille nhìn nhau rồi khoanh tay với vẻ bối rối, người kỵ sĩ hỏi.
"Hai vị sao vậy ạ?"
Đáng lẽ hai người họ phải vui mừng mới phải, nên sự thay đổi phản ứng đột ngột này khiến người kỵ sĩ hoang mang.
"À, không có gì..."
"Vâng... chuyện là..."
Cả hai có vẻ khó nói, nhưng cuối cùng Roy cũng mở lời.
"Nè, là những gì được viết ở đây."
Kỵ sĩ phục vụ nhà Claudel. Kiếm Thánh.
Ngoài những dòng chữ lúc nãy, còn có vài từ như vậy được liệt kê...
"Mà này, Kiếm Thánh thực ra mạnh đến mức nào vậy?"
Bên cạnh ông, Mireille gật đầu lia lịa.
Trước câu hỏi quá đột ngột và không thể ngờ tới, người kỵ sĩ chết lặng, nhưng anh ta cũng không thể im lặng.
"H-Hai vị không biết sao!?"
"Thì là vậy đó... Mireille cũng thế phải không?"
"Đúng vậy... chúng tôi sống ở làng này suốt nên không rành chuyện ở thành phố cho lắm."
"Nhưng chắc là ghê gớm lắm đúng không?"
"T-Tất nhiên rồi ạ! Trong số đó, một Kiếm Thánh của Trường phái Kiếm Cứng thì dù chúng tôi có tập hợp bao nhiêu người cũng không thể làm Ren-dono bị một vết xước... à không, nói vậy thì chẳng thể hiện được sự lợi hại chút nào..."
Cuối cùng, người kỵ sĩ nói: "Đó là một trong số ít những người thực lực nhất trong cả Đế quốc Leomel vĩ đại này ạ."
"Ồ! Ghê gớm đến vậy sao?"
"Tuyệt vời quá! Thằng bé đã thành đạt đến thế rồi cơ à!"
"Vâng... không còn nghi ngờ gì nữa ạ..."
Người kỵ sĩ không phải kinh ngạc, mà là cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có thể truyền đạt được sự thành công của Ren cho vợ chồng Ashton.
Nhưng bản thân người kỵ sĩ cũng chưa hiểu hết được Ren hiện tại mạnh đến mức nào, có những phần anh ta chỉ giải thích dựa trên trí tưởng tượng.
Dù vậy, đó là Trường phái Kiếm Cứng. Việc nó nằm ngoài sức tưởng tượng của người kỵ sĩ cũng là điều hiển nhiên.
Người kỵ sĩ cũng gần như không biết gì về con ma thú mà con trai họ đã tiêu diệt, chỉ có thể tưởng tượng qua thông tin trên báo, nhưng điều đó không sao cả.
"Mà, đúng là Ren rồi."
Roy gói gọn tất cả trong câu nói đó.
Ánh sáng lọt qua những đám mây trên bầu trời mùa đông chiếu rọi lên Tảng đá Tsurugi, biểu tượng của vùng đất này.
Chẳng mấy chốc, Roy nheo mắt một cách dễ chịu trước ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi khắp ngôi làng, và nghĩ về Ren đang ở một nơi xa xôi.
◇ ◇ ◇ ◇
Cùng lúc đó, cậu đang ở một thành phố trung lập được thiết lập dọc biên giới.
Nơi đây được biết đến như một điểm trung chuyển không chỉ của Leomel mà còn thu hút nhiều người từ các quốc gia lân cận.
Chỉ cần đi dạo thôi cũng có thể cảm nhận được không khí ngoại quốc không thể thấy ở Đế quốc.
Ngoài các bữa ăn tại nhà hàng, trang phục của mọi người cũng toàn là những thứ thường ngày không được nhìn thấy.
Ren khoác một chiếc áo choàng không nổi bật, trông như một lữ khách, đi dạo trên phố. Lắng nghe tiếng người qua lại, cậu hướng đến bến phi thuyền.
Lẫn trong đám đông đó, một giọng nói lọt vào tai cậu.
...Nghe nói mấy kẻ được gọi là Ma Vương Giáo chỉ là một đám trộm cướp thôi đấy.
...Mới đây cũng có một cuộc tấn công ở Eupheim, chắc chúng nó lợi dụng chuyện đó.
Đó là về vụ náo động vừa mới kết thúc vào sáng nay.
Chỉ là một đám mạo hiểm giả thất bại. Dù là một nhóm thành thạo kiếm và ma pháp, nhưng chúng đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.
Tại Mạo hiểm giả Guild nơi nhiệm vụ được treo thưởng, nhiệm vụ đó được xác nhận đã hoàn thành.
Nghe nói khi nhận được thông báo, các kỵ sĩ đã đến và áp giải đám cướp về ngục.
Rốt cuộc ai đã làm được điều đó... Mạo hiểm giả Guild, dựa trên quy tắc bảo mật thông tin đặc biệt, đã không nói cho các kỵ sĩ biết ai là người đã chấm dứt vụ náo động.
"A... tuyết."
Vừa lắng nghe câu chuyện của mọi người, Ren vừa đưa tay ra.
Thứ được che giấu dưới chiếc mũ trùm đầu là gương mặt trung tính thanh tú và mái tóc nâu sẫm của cậu. Nếu trên gương mặt ấy nở một nụ cười, chắc chắn sẽ thấy được cả nét dịu dàng thừa hưởng từ mẹ.
Cậu nhìn những bông tuyết nhỏ trên lòng bàn tay và nghĩ, ra là vẫn còn mùa đông.
Khác với những chủ đề mà mọi người xung quanh đang bàn tán, cử chỉ của cậu rất thong thả, và trên hết, rất đúng chất của cậu.
Trên đường đến bến phi thuyền, cậu nhiều lần nghe những chủ đề tương tự, nhưng lần nào cậu cũng không tỏ ra quan tâm.
Chẳng mấy chốc, giọng nói hướng dẫn vang lên tại bến phi thuyền cậu vừa đến.
『Chuyến đi Elendil──── sắp khởi hành────』
Bên trong bến phi thuyền chào đón hành khách từ các quốc gia là một quầy lễ tân giống như sảnh của một khách sạn cao cấp.
Nghe thấy thông báo vừa rồi, Ren đang tìm một quầy trống thì vô tình va phải một người cũng đang nhìn quanh.
"Xin lỗi! Cô có sao không?"
"Tôi không sao. Mà, tôi cũng có lỗi nên cậu đừng bận tâm."
Đó là một giọng nói dễ nghe, và có chút gì đó như của một thiếu niên.
Một người phụ nữ xinh đẹp với cặp kính rất hợp, mái tóc màu hoa violet rực rỡ dài hơn xương bả vai một chút. Trông cô có vẻ hơn Ren khoảng năm tuổi.
Khi người phụ nữ cúi xuống nhặt cuốn sách bị rơi lúc va chạm, Ren cũng lập tức làm theo cô.
"Nó có bị bẩn không ạ?"
"Ừm, có vẻ không sao. Xin lỗi đã làm cậu phải bận tâm."
Nhặt vài cuốn sách lên và đứng dậy, người phụ nữ ôm chúng trước ngực và mỉm cười.
"Tôi thích sách lắm. Nghe nói ở đây cũng có sách hiếm nên tôi đã thử đến xem."
"Tôi cũng thích. ...Mà nói vậy chứ, chỉ là thấy cái gì thú vị thì đọc thử thôi."
"Tôi nghĩ điều đó rất tuyệt. Tôi cũng muốn đọc nhiều loại sách nên đang đi tìm sách ở khắp nơi trên thế giới, có lẽ cũng giống cậu đấy."
"Vậy là, cô đã đi du lịch vì sách từ lâu rồi sao?"
"Đúng vậy. Bởi vì sách────"
Cô ấy có vẻ hài lòng với câu trả lời của Ren và nói.
"Là ký ức duy nhất của thế giới không bị ảnh hưởng bởi các vị thần."
Bị bất ngờ trước biểu hiện khó hiểu đột ngột, Ren tròn mắt nhìn, còn người phụ nữ thì thấy cảnh đó thật buồn cười và mỉm cười.
Phân vân không biết nên trả lời thế nào, Ren thấy một quầy lễ tân gần đó đã trống, bèn nói "Mời cô" và nhường cho người phụ nữ đi trước.
Người phụ nữ mỉm cười, lập tức đến quầy làm thủ tục rồi quay lại chỗ Ren.
"Cảm ơn cậu. Chúc cả hai chúng ta có một chuyến đi tốt đẹp."
"Vâng. Vậy, tôi đi đây."
Vì thời gian lên phi thuyền của mỗi người đã gần kề, lời chia tay cũng thật ngắn gọn.
Người phụ nữ quay lưng đi, nhưng đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn Ren.
Nhìn bóng lưng cậu đang tiến về phía quầy lễ tân, cô lẩm bẩm.
"────Vẫn còn là một thiếu niên mà đã là một người dùng Trường phái Kiếm Cứng, hiếm thấy thật."
Lần này, người phụ nữ thực sự lên phi thuyền.
Làm xong thủ tục lên tàu, Ren đi một lúc rồi lên phi thuyền, đi thẳng đến phòng khách đã đặt trước.
Vào trong, cậu cuối cùng cũng cởi áo choàng ra.
Cuối cùng cũng có thể thở phào. Cậu đặt nó cùng với chiếc túi xách ở một chỗ tùy tiện, rồi cử động để thả lỏng cơ thể đã căng cứng tự lúc nào.
Vừa vào phòng không lâu thì có nhân viên đến hỏi về bữa tối và nói về các dịch vụ khác, nhưng chuyện đó cũng nhanh chóng kết thúc và cậu chống hai khuỷu tay lên bệ cửa sổ.
Khung cảnh trải rộng khắp cửa sổ ngày càng xa dần khi phi thuyền bay lên trời.
Vừa ngắm cảnh, cậu vừa suy nghĩ về chuyến đi xa lần này. Vài cảm xúc nảy sinh trong lòng cậu, nhưng không có cái nào thật sự rõ ràng.
Đặc biệt, việc chỉ mới chơi Huyền thoại Thất Anh Hùng II được một lần khiến cậu bận tâm.
"...Không dễ dàng như vậy được nhỉ."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lẩm bẩm một cách bất đắc dĩ.
Phi thuyền đã lên cao và đang bay trên những đám mây. Vì không thể nhìn thấy mặt đất, nên dù đi bao xa, phong cảnh cũng chẳng có gì mới mẻ.
Khi cậu nhận ra thì mình đã ngủ gục trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, bầu trời ngoài kia đã tối đen.
Có thể thấy các vì sao, nhưng không rõ bây giờ là đêm hay sáng sớm. Ren nhìn đồng hồ và cuối cùng mới xác nhận được rằng đây là đêm khuya gần sáng.
Cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể do ngủ ngồi, cậu chuẩn bị cho việc hạ cánh.
Khi cậu tắm xong, chỉnh trang lại và ăn sáng thì một góc trời đã bắt đầu sáng lên, và độ cao của phi thuyền cũng đang từ từ giảm xuống.
Dù vẫn còn hơi tối, nhưng một khung cảnh quen thuộc đã hiện ra trong đôi mắt Ren.
『Sắp đến, Khu Vườn Treo.』
Nghe thấy thông báo được truyền đến cả phòng khách, và khoảng mười mấy phút sau.
Cuối cùng, cầu thang được hạ xuống từ chiếc phi thuyền đáp xuống Khu Vườn Treo, và Ren bước chân xuống tầng cao. Cảm nhận mái tóc bay trong làn gió hơi mạnh hơn so với tầng trệt, cậu nhận ra mình cuối cùng đã trở về.
◇ ◇ ◇ ◇
Vài ngày đã trôi qua, vẫn đang trong kỳ nghỉ đông.
Những bông tuyết mềm mại rơi từ trên trời xuống học viện yên tĩnh. Ở đó, có một cô gái mặc áo khoác trắng bên ngoài đồng phục đang bước đi.
Cô ấy vừa mới cùng Ren ra khỏi thư viện của Học viện Sĩ quan Đế quốc. Mỗi khi bước đi, mái tóc đen bóng như lụa lại bay trong gió lạnh.
"Tuyết đã ngớt đi một chút rồi nhỉ."
Fiona Ignart──── cô gái mang trong mình sức mạnh của Hắc Vu Nữ, và đã từng được Ren cứu mạng trong quá khứ.
Vẻ ngoài vừa đáng yêu mê hoặc người khác phái, vừa xinh đẹp đầy khí chất, trông cô thật thần bí như một thiên thần.
Tuy nhiên, trước mặt Ren, người nhỏ hơn cô hai tuổi, cô lại là một tiểu thư nở nụ cười ngây thơ đáng yêu đúng với lứa tuổi, không hề tỏ ra cao ngạo.
Bên cạnh cô, Ren nói "Đúng thật" rồi nhìn lên trời.
"Mới lúc nãy tuyết còn rơi dữ dội mà."
"Ngay khi chúng ta vào thư viện là bão tuyết bắt đầu nổi lên mà."
"Nhưng mà may quá. Cứ như vậy thì có lẽ tàu hỏa đã ngừng chạy rồi."
Nghe lời cậu nói, Fiona mỉm cười khúc khích.
Nụ cười trên gương mặt nghiêng của cậu khiến tim Fiona đập loạn nhịp.
"────Nếu vậy thì chắc tớ đã thuê phòng ở quán trọ, hoặc vung kiếm qua đêm ở Sư Tử Thánh Điện rồi."
"Ano... Ren, cậu nói là vẫn còn mệt sau vụ Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi đúng không? Vậy mà cậu định luyện tập cả đêm sao?"
"T-Tớ đùa thôi mà."
"...Thật không?"
Trong đôi mắt lườm đáng yêu của cô ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ hơn thường lệ.
"Cậu cũng mới đi xa về mấy hôm trước, nên đừng có làm quá sức nhé."
"Haha... tớ hiểu rồi."
Nở một nụ cười gượng, lần này Ren không đùa nữa, lấy một cuốn sách từ trong túi ra và nói.
"Nếu tàu hỏa ngừng chạy, chắc tớ sẽ đọc cuốn sách này ở quán trọ. Cuốn này tớ nghe Radius bảo hay lắm trước khi nghỉ đông."
"A, ra là vậy nên cậu mới đến tìm nó!"
Vì là lời giới thiệu của Tam Hoàng tử, người có thể coi là bạn thân của Ren, nên cậu đặc biệt hứng thú.
Cuốn sách là một tuyển tập truyện ngắn về các vĩ nhân. Một vài giai thoại trong cuốn sách này đã trở nên nổi tiếng đến mức được dựng thành kịch.
Vừa đi cạnh nhau ra khỏi học viện, câu chuyện của họ tiếp tục.
"Mùa đông năm nay cũng thật náo nhiệt nhỉ."
Fiona vừa nhìn Ren vừa nói.
Mùa đông vẫn chưa kết thúc. Cách nói của cô khiến người ta lầm tưởng thời gian đã trôi qua khá lâu, Ren bèn nói đùa.
"Nhưng không gây sốc bằng lúc ở Dãy núi Baldor đâu."
"Fufu... tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng vụ việc lần trước cũng rất ghê gớm."
Vụ việc ghê gớm lần trước, chính là sự kiện Ren đạt đến cấp Kiếm Thánh.
Việc Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi xuất hiện ở lãnh địa Hầu tước Ignart đã được cường hóa khác với cá thể thông thường vẫn còn là một ký ức mới mẻ.
Từ tình hình lúc đó, có thể nói rõ ràng là Ma Vương Giáo có liên quan.
Sau trận chiến đầu tiên, Ren đã lên phi thuyền của Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện, Estelle, và rời khỏi Eupheim.
Để đến một vùng biển khác không xa, và chiến đấu với một Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi khác.
『Hừm... quả nhiên cá thể xuất hiện ở Eupheim mạnh hơn.』
Giọng nói vang lên trên boong chiếc phi thuyền của nhà Drake, đã hạ độ cao xuống gần mặt biển.
Chủ nhân của giọng nói là Estelle Osroes Drake, Trưởng quan đáng tự hào của Sư Tử Thánh Điện và được mệnh danh là kỵ sĩ mạnh nhất Leomel.
Cô là một người phụ nữ có gương mặt thanh tú, mái tóc dài màu đỏ thẫm. Nơi đó hội tụ cả sự thanh lịch và vẻ uy nghiêm đặc trưng của một người dùng Trường phái Kiếm Cứng.
Cô ngáp một cái thật to, trông thản nhiên đến mức như sắp ngủ trưa đến nơi.
Dù có một con ma vật mạnh mẽ ở gần, cô không những không căng thẳng mà thái độ còn chẳng khác gì ngày thường.
『Ta cảm thấy sự khác biệt giữa các cá thể quá lớn, nhưng Ren, cậu nghĩ sao?』
Được hỏi, Ren tay cầm Ma Kiếm Mithril, dồn sức vào trận chiến với con ma thú biển hung tợn──── Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi.
Cậu vừa quay người lại, vừa ném lời về phía vị Trưởng quan vĩ đại.
『T-Tôi cũng không biết nữa!』
『Dù sao chắc cũng liên quan đến Ma Vương Giáo, nhưng phải suy nghĩ kỹ mới được.』
『Tôi cũng nghĩ vậy! ...Mà này, Estelle-sama cũng chiến đấu đi chứ!』
Từ cô ấy chỉ có một tiếng thở dài ngắn "Hà".
『Nếu ta không chiến đấu cùng, cậu sẽ sợ sao?』
『Đâu có, không phải vậy!』
『Vậy thì tốt rồi còn gì. Nào, đừng có nhìn đi chỗ khác.』
Không phải là cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Ren, người đã đạt đến cấp Kiếm Thánh, có một cảm giác mạnh mẽ muốn thử sức mình.
Không có cảm giác mong manh rằng sức mạnh trong tay đang trôi đi qua kẽ ngón. Tuy nhiên, cậu muốn cơ thể mình ghi nhớ cảm giác đó nhiều nhất có thể để không quên.
Tất nhiên, Estelle cũng không phải là không suy nghĩ gì mà thản nhiên như vậy.
Cô cũng có ý muốn để Ren thấm nhuần cảm giác của sức mạnh vừa khai hoa, nên dù thái độ là vậy nhưng cô vẫn đang quan sát tình hình.
Ren cũng không cần phải lo lắng về trường hợp xấu nhất, nên cậu có thể vung kiếm mà không một chút lo âu.
Khi trận chiến kết thúc,
『Với con ma vật cỡ này, xem ra đã không còn là đối thủ của cậu nữa rồi.』
Estelle vừa tán dương Ren vừa cười.
────Một ký ức mùa đông như vậy thoáng qua trong đầu Ren.
Sau đó, Licia đã vội vã đến Eupheim, cậu cũng phải tham gia ít nhiều vào việc xử lý hậu quả, trải qua những ngày bận rộn.
May mắn là, kỳ nghỉ đông vẫn chưa kết thúc.
Hôm nay có việc cần nói với Fiona nên cậu đã cùng cô đến thư viện, sau khi nói chuyện xong thì tiện thể tìm cuốn sách mà cậu quan tâm. Sau đó, họ còn tán gẫu ở nhà ăn của học viện, có thể trải qua một khoảng thời gian yên bình.
Nhưng vì muốn tránh đi trong bão tuyết, họ đã rời học viện sớm hơn một chút.
"Để tớ đi cùng cậu về ký túc xá."
Khi Ren nói vậy, Fiona đáp lại "Cảm ơn cậu!" với một vẻ mặt vui sướng.
Trên đường đi, cô hỏi Ren.
"À phải rồi, buổi lễ trao tặng hôm trước thế nào ạ?"
"Tớ có hơi căng thẳng một chút. Nhưng vì người trao huy chương là Estelle-sama, nên tớ cảm thấy mình vẫn khá bình thường."
"Fufu, Estelle-sama có nghiêm nghị hơn mọi khi không ạ?"
"...À..."
Chuyện này nói ra cũng không sao.
Vì Fiona và Estelle, những người đã bắt đầu gọi nhau bằng tên trong mùa đông này, đã đối xử với nhau một cách thân mật rồi.
"Chỉ lúc đầu thôi. Giữa chừng thấy tớ căng thẳng, cô ấy cứ cười tủm tỉm."
"Ơ, ờm... có lẽ đó đúng là phong cách của Estelle-sama nhỉ."
Ren không chỉ nhớ lại nụ cười toe toét của Estelle mà còn cả tình hình ngày hôm đó.
Địa điểm là phòng làm việc của Estelle ở tầng trên của Sư Tử Thánh Điện.
Dù các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện cũng có mặt ở đó, nhưng bất ngờ là cậu chỉ căng thẳng lúc đầu.
Ren nhớ rằng không khí trong phòng làm việc thoạt nhìn rất trang nghiêm, nhưng vì Estelle mà nó nhanh chóng trở lại như thường lệ.
"Có lẽ cô ấy đã cố gắng giúp tớ bớt căng thẳng chăng."
Fiona mỉm cười với Ren đang nói chuyện với vẻ hơi bất mãn, và đồng tình với lời cậu nói.
"...Chỉ là, dù đã nhận được huy chương, nhưng nó vẫn chỉ được trưng bày trong phòng thôi ạ."
"Có lẽ vì... nó không phải là thứ để gắn lên đồng phục nhỉ?"
"Đúng vậy đó..."
Học viện Sĩ quan Đế quốc cho phép mặc đồng phục một cách khá tự do. Thực tế, không ít học sinh đến trường với cách ăn mặc độc đáo.
Gắn một chiếc huy chương cũng không có vấn đề gì, nhưng chiếc huy chương cậu nhận được lại rất nổi bật. Đương nhiên, Ren không có ý định đeo nó hàng ngày.
Hơn nữa, Estelle cũng không đeo huy chương ngoài chiếc áo khoác quân phục. Cô chỉ đeo nó ở những nơi cần mặc lễ phục, và nghe nói những người được trao tặng khác cũng vậy, nên Ren cũng làm theo họ.
"Huy chương mà cậu nhận được là loại nào vậy ạ?"
"Hình như... tên là Grimdall Kiếm Chương."
"Cái đó thì tớ cũng biết! Ra là vì vậy nên mới ở Sư Tử Thánh Điện!"
Đó là huy chương chỉ có Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện mới có thể trao tặng, được trang trí bằng sợi chỉ vàng xung quanh một thanh kiếm đen. Nó được trao cho những người dùng Trường phái Kiếm Cứng đạt đến cấp Kiếm Thánh khi họ lập được chiến công hiển hách.
Tuy nhiên, cách đối xử của nó khác với huy chương do Đế quốc trao tặng. Sư Tử Thánh Điện là một cơ quan liên quan đến người khai quốc Leomel, 'Sư Tử Vương', nên tùy trường hợp, quốc gia không thể dễ dàng can thiệp. Vì Sư Tử Thánh Điện được coi là một cơ quan bán độc lập như vậy, nên Kiếm Chương không được coi là huy chương do Đế quốc trao tặng.
Sau khi suy nghĩ về sự khác biệt đó, kết luận của Ren là,
...Nếu chỉ sống bình thường thì chắc cũng không liên quan gì.
Tên của Kiếm Chương mà Ren được trao tặng bắt nguồn từ một kỵ sĩ mù tên là Grimdall, người được cho là có thực lực chỉ đứng sau Sư Tử Vương.
Ông được biết đến như một vĩ nhân không ai sánh bằng để tán dương một Kiếm Thánh mới ra đời.
"Khi tớ nói có lẽ sẽ không đeo nó một thời gian, Estelle-sama đã nhìn tớ với một vẻ mặt buồn bã."
"...Ahaha. Tớ có thể tưởng tượng ra ngay biểu cảm đó."
Họ để lại hai hàng dấu chân trên con đường phủ tuyết, vừa đi vừa trò chuyện phiếm.
Trong lúc thở ra những làn khói trắng, ký túc xá nữ lọt vào tầm mắt họ cũng được khoác lên mình một lớp áo tuyết giống như học viện.
◇ ◇ ◇ ◇
Trên đường về sau khi đưa Fiona đến ký túc xá nữ, Ren đã đi mua sắm ở Đế đô, và liếc nhìn một tòa nhà khổng lồ bên đường lớn.
Mạo hiểm giả Guild, Trụ sở chính Đế quốc Leomel.
Bên trong tòa nhà có một không gian được chuẩn bị giống như các guild thông thường.
Trong số các nhiệm vụ được dán khắp các Mạo hiểm giả Guild trong Đế quốc, những nhiệm vụ quy mô lớn cũng có thể được nhận ở đây.
Thứ Ren nhìn thấy khi bước vào là một nội thất tiên tiến hơn cả ở Claudel hay Elendil. Trong lúc quan sát, tai cậu nghe được những cuộc trò chuyện ít khi nghe thấy ở các guild khác.
"À không, cái này không thuộc thẩm quyền của Tòa án Đế quốc hay Giáo hội Erphen────"
"Chúng tôi nhận được một yêu cầu tư vấn như thế này từ các vị quý tộc phương Tây."
Khác với các guild khác, ở đây có nhiều quý tộc, kỵ sĩ và cả quan văn. Đó là vì họ có thể đăng nhiệm vụ ở đây và dán thông báo ở các guild khắp nơi.
...Mình đã nghĩ là nếu có gì đó.
...Nhưng không dễ tìm thấy nhỉ.
Giống như lần rời Elendil trước đây, Ren bắt đầu nhìn vào bảng thông báo với một mục đích nhất định, nhưng không có thông tin đáng chú ý nào và cậu thở dài.
Lúc đó, một giọng nói vang lên.
"Ngài là Ren Ashton-sama, phải không ạ?"
Giọng của một người phụ nữ làm việc tại guild này phát ra từ phía sau Ren.
Khi Ren quay lại và đáp "Vâng?", cô ấy nhìn mặt cậu và nở một nụ cười trưởng thành.
"Ở đây chỉ có các nhiệm vụ thông thường thôi, như vậy có được không ạ?"
Trước lời nói đầy ẩn ý của cô, Ren đáp lại bằng một giọng như đã hiểu.
"Tôi nghĩ ở đây cũng có thông tin."
"Thông tin──── quả nhiên ngài đang tìm kiếm thứ gì đó."
"Có một chút chuyện. ...Mà này, cô biết tôi sao?"
"Tất nhiên rồi ạ. Thông tin cũng đã được gửi đến chỗ chúng tôi."
Đó là về Grimdall Kiếm Chương.
・Được phép nhận các nhiệm vụ đặc biệt tại Guild Đế đô.
・Được phép vào Vườn Kiếm.
Đây là những đặc quyền có được nhờ nhận Grimdall Kiếm Chương.
Không phải chỉ những Kiếm Thánh dùng Trường phái Kiếm Cứng mới được phép, mà là Leomel công nhận thân phận của họ như một người có thực lực nhất định, và Guild cũng coi đó là một sự tín nhiệm ở mức độ nào đó.
Cũng có vài cách khác để có được quyền lợi này, nhưng tất cả đều là những cách đặc biệt không hề đơn giản.
"Khi tìm kiếm các nhiệm vụ có biểu tượng, xin hãy đến quầy lễ tân đằng kia. Chúng tôi sẽ hướng dẫn ngài vào phòng trong."
Những nhiệm vụ đặc biệt có con dấu của Guild Đế đô được đóng trên hợp đồng.
Đó là những nhiệm vụ chuyên môn hơn, khác với các nhiệm vụ đặc biệt mà Ren từng nhận.
Tất cả không ngoại lệ đều có một rắc rối nào đó, hoặc những tình huống nguy hiểm đáng chú ý. Trong Huyền thoại Thất Anh Hùng, nếu thành công sẽ nhận được trang bị tốt, toàn là những nhiệm vụ đáng để nhận.
Sau khi nhân viên guild rời đi, Ren vẫn tiếp tục xem các phiếu nhiệm vụ, rồi nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Cậu đã ở đây hơn ba mươi phút, và guild bắt đầu náo nhiệt với những mạo hiểm giả trở về. Nghĩ rằng sẽ quay lại vào lúc có thể thong thả hơn, Ren rời khỏi guild.
Một cơn gió lạnh lướt qua má và làm tóc cậu bay.
"Nè nè, mình đi xem cửa hàng đằng kia có sản phẩm mới không?"
"Dạo này nhiều ghê ha. Chắc là vì sắp đến mùa xuân rồi."
Lắng nghe tiếng của các cô gái mặc đồng phục có lẽ đang theo học ở một trường nào đó, cậu đi qua con đường lớn đông đúc.
Ren nghĩ sẽ ăn tối luôn ở Đế đô rồi về sớm một chút.
Cuối cùng, nhân tiện đến Đế đô, cậu ghé qua Sư Tử Thánh Điện, chào Estelle một tiếng rồi đi bộ qua khu phố quan chức để ra ga.
Trên đường đi, cậu định băng qua khu vực có nhiều đền thờ.
...Ra là, mình mới đến đây lần đầu thì phải.
Lần đầu tiên tự mình đi bộ quanh khu vực này, cậu nghĩ quả nhiên ở đây có rất nhiều giáo sĩ và những người tương tự.
Mùa hè năm ngoái, phong ấn của Roses Kaitas đã được giải.
Dù cho đến bây giờ, những người biết Ren và Licia có liên quan đến chuyện đó vẫn còn hạn chế, nhưng Giáo hội Erphen cho đến hôm nay vẫn luôn nói rằng vụ náo động đó là ý muốn của Thần.
Đại Thần Điện Đế đô ở sâu bên trong đây đã trở nên nhộn nhịp với số lượng người hành hương không thể so sánh được với trước đây.
"Và cả... sức mạnh của Vein nữa."
Cậu vô tình lẩm bẩm tên của hậu duệ Dũng sĩ Ruin.
Ren đã nghe một chút về những gì đã xảy ra trên phi thuyền của nhà Leonale.
Một phần sức mạnh mà Vein đã thể hiện trong vụ náo động của Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi────.
Vốn dĩ đó là sức mạnh mà cậu ta đáng lẽ sẽ dùng để đưa Asval, kẻ mà Ulysses Ignart định hồi sinh, trở lại giấc ngủ, và sự thức tỉnh của nó.
Nhưng, đối thủ là Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi thì không đủ, nên có lẽ chỉ là dấu hiệu thức tỉnh thôi.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường kiểu cổ màu đen được đặt cách đều nhau chiếu sáng con đường của Ren đang đi trong lúc suy nghĩ.
Trên lớp đá lát đường phủ tuyết mỏng, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.
Bỗng nhiên,
...Hả?
Nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới từ phía trước, Ren bất giác dừng bước.
Người phụ nữ đang đi tới cũng nhìn thấy Ren và dừng lại.
"────"
"────"
Dừng lại, Ren kinh ngạc nhưng không thốt nên lời, tại sao cô ấy lại ở đây. Người phụ nữ cũng nhìn Ren với một cảm giác tương tự.
Nhưng, người phụ nữ bắt đầu đi trước và tiến lại gần Ren.
Mái tóc bạc không tì vết nhẹ nhàng bay theo mỗi bước chân.
Vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết và thần bí. Cùng với bộ trang phục chủ đạo màu trắng, chúng càng làm nổi bật sự cao quý của cô. Một đôi mắt đẹp đến mức không một loại đá quý nào có thể sánh được, đang hướng về phía Ren.
Cô dừng lại cách Ren vài bước và mở lời,
"Cậu là một người thật kỳ lạ."
Cô vừa nhìn Ren vừa mấp máy môi.
"Tôi có thể cảm nhận được cậu đã mạnh hơn rất nhiều kể từ lần ở Tháp Đồng Hồ Lớn."
"...Cô, tại sao────"
Tại sao lúc đó, cô lại ra tay giúp đỡ, cậu đã muốn hỏi như vậy.
Nhưng, trước khi cậu kịp hỏi, cô đã bước đi.
Và khi họ lướt qua nhau, cô──── Kiếm Vương Lutresche để lại một câu nói thay cho câu trả lời.
"Hẹn gặp lại, ở một nơi nào đó."
Mái tóc bạc bay trong gió, gương mặt quá đỗi thanh tú hướng về phía trước con đường.
Khi Ren quay lại tìm Lutresche, bóng dáng cô đã không còn ở đâu. Như thể đã tan biến vào làn tuyết rơi từ bầu trời mùa đông──── cô đã không còn ở đó nữa.
◇ ◇ ◇ ◇
Đến nhà ga phức hợp khổng lồ đáng tự hào của Elendil, Khu Vườn Treo, Ren đi thẳng về dinh thự.
Ánh sáng màu cam từ những ngọn đèn đường chiếu xuống lớp đá lát đường phủ tuyết. Dinh thự của nhà Tử tước Claudel cũng được khoác lên mình một lớp áo tuyết giống như con phố, và trên bãi cỏ trong vườn cũng có một lớp tuyết trắng.
Khi cậu vào dinh thự và đi dọc hành lang, một cô gái xuất hiện và gọi cậu.
"Mừng cậu trở về, Ren."
Tiểu thư được biết đến với cái tên Thánh nữ Trắng──── Licia Claudel.
Mái tóc như pha trộn giữa thạch anh tím và bạc trắng khẽ tỏa sáng dưới ánh đèn đêm, và đôi mắt xanh sapphire lấp lánh kiêu hãnh hơn bất kỳ viên ngọc nào.
Dung mạo trong sáng và lộng lẫy, đáng yêu như một nàng tiên, và cái tên Thánh nữ hợp với cô hơn bất kỳ ai.
Gặp lại cô sau một buổi sáng, Ren nói "Tớ đã về rồi" rồi hỏi.
"Không thấy xe ngựa ở ngoài, Lezard-sama và mọi người đâu rồi?"
"Họ đến Đế đô vì công việc. Chắc là trước lúc chiều tối."
"Ra vậy... thảo nào."
Vừa nói, Ren vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Licia bên cạnh thì nhìn vào gương mặt nghiêng của cậu.
Cô có thể nhận ra mình đã phải ngước nhìn cậu nhiều hơn một chút so với trước kỳ nghỉ đông. Dù đáng lẽ đã trải qua điều này mỗi khi mùa thay đổi, nhưng đến bây giờ cô vẫn cảm thấy thật mới mẻ.
"Cậu tìm được cuốn sách mình muốn đọc chưa?"
"Tớ tìm được rồi. Nhưng────"
Ren gật đầu và nhớ lại.
"Hình như đó là một cuốn sách rất nổi tiếng. Thủ thư nói là đến hôm qua vẫn có người khác mượn."
"Vậy sao... tớ cũng bắt đầu thấy tò mò rồi đấy."
"Cậu muốn đọc trước không?"
"Thiệt tình. Đó là cuốn sách Ren mượn về mà. Tớ đọc sau cậu cũng được."
"Vậy thì, khi nào tớ đọc xong sẽ mang qua cho cậu nhé."
"Vâng. Tớ sẽ mong chờ."
Vui mừng vì lời hứa đã trao đổi với Ren dù chỉ là một chuyện nhỏ, Licia thay đổi chủ đề với một vẻ trang trọng.
"────Với lại, hôm nay trước khi đi ngủ mình có làm không?"
Đoán được đó là chuyện gì, Ren lập tức trả lời "Vậy làm đi."
Đã hơn mười giờ đêm, thêm một chút nữa là đến giờ đi ngủ của cả Ren và Licia.
Licia và Ren đang miệt mài luyện tập ở sảnh lớn của dinh thự.
Từ sau vụ náo động ở Roses Kaitas, Licia đã có cảm giác e ngại khi sử dụng Thần Thánh Ma Pháp.
Sau khi trao đổi với Viện trưởng Chronoa, và nói chuyện với một nhà nghiên cứu tên Ragna, người quản lý phòng nghiên cứu của Bộ Thần Bí, hay còn gọi là lữ khách mang túi ở Eupheim, cô đã bắt đầu luyện tập lại Thần Thánh Ma Pháp từ khi nghỉ đông.
Với lời khuyên của Viện trưởng Chronoa, Ren và Licia đã từ từ luyện tập cùng nhau.
"Nè nè, cậu không thấy là dùng lên Ren thì hiệu quả mạnh hơn sao?"
Họ bắt đầu nhận ra điều đó khi kỳ nghỉ đông đã bước vào nửa sau.
Thỉnh thoảng, Yuno cũng tham gia vào buổi luyện tập của Licia.
Tuy nhiên, dù sử dụng cùng một lượng Thần Thánh Ma Pháp, nhưng không hiểu sao đối với Ren, nó lại phát huy hiệu quả cao hơn.
"Tớ cứ nghĩ là mình nhầm, nhưng quả nhiên là vậy nhỉ."
"Nhưng... tại sao lại thế nhỉ?"
"...Tớ cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ là vì ở Roses Kaitas, tớ đã ép buộc nói chuyện với ma thạch của cậu."
"Ý cậu là, ma thạch của tớ đã bị Ren lấy mất rồi sao?"
Licia mỉm cười nói.
"Nói đúng hơn là, kiểu như 'thôi được rồi, nghe lời một chút cũng được' thì phải?"
"Nè, nè! Tớ nghĩ là tớ đối với Ren thẳng thắn hơn mà!"
"À, chỉ là ví dụ thôi mà!"
"...Thiệt tình. Nhưng dù sao đi nữa, có nghĩa là Thần Thánh Ma Pháp của tớ có tác dụng mạnh mẽ với Ren, đúng không?"
Dù nghĩ thế nào thì cũng liên quan đến những gì đã xảy ra ở Roses Kaitas, nhưng lý do đến giờ vẫn chưa rõ.
Điều này Chronoa cũng vậy, bà cũng đã nghiêng đầu thắc mắc về chuyện này.
Sau đó, buổi luyện tập vẫn tiếp tục, nhưng thời gian nói chuyện dần tăng lên.
Vì lợi ích của Licia, người đang có cảm giác e ngại với Thần Thánh Ma Pháp, nên việc luyện tập trong khi thư giãn như thế này lại tốt hơn.
Chỉ là, để sử dụng Thần Thánh Ma Pháp tốt hơn, Licia đôi khi cũng nắm tay Ren, và nếu cứ tiếp tục như vậy thì...
"...A."
"Licia? Cậu sao vậy?"
"Không có gì! Chỉ là tớ nghĩ... hôm nay đến đây là hết rồi!"
Khi buổi luyện tập kết thúc và tay họ rời nhau, cảm giác luyến tiếc trở nên mạnh mẽ hơn trước đã trở thành một nỗi phiền muộn.
"Làm quá sức cũng sẽ mệt đó."
"...Suy nghĩ của chúng ta lệch nhau quá, tớ suýt nữa đã nói thẳng ra mất rồi."
"Lệch nhau sao?"
"Ừ. Nhưng không sao đâu. Tất cả đều là vấn đề tình cảm của tớ thôi."
Chuyện sẽ được giải quyết nếu cô cứ mặc kệ việc luyện tập mà nắm tay cậu, nhưng nếu làm được điều đó thì đã không phải khổ sở, đó là kết luận cho nỗi phiền muộn của Licia.
Khi Licia đang cảm thấy luyến tiếc, một giọng nói vang lên từ bên ngoài sảnh.
Vừa đúng lúc buổi luyện tập kết thúc, hai người ra khỏi sảnh và đối mặt với một người đàn ông ở hành lang.
Lezard Claudel. Cha của Licia, người vừa trở thành Tử tước những năm gần đây. Ông là một quý tộc thuộc phe trung lập, cai quản hai nơi là Elendil và Claudel xa xôi.
"Hai đứa hôm nay cũng luyện tập à?"
"Tụi con vừa mới xong ạ. Công việc của cha thế nào rồi ạ?"
"Nói là công việc chứ thực ra là một cuộc thảo luận. Các quý tộc đã họp mặt để bàn về những điều cần bàn, như vụ Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi chẳng hạn."
Vốn dĩ đó là một cuộc họp đã được quyết định triệu tập liên quan đến vụ náo động mùa đông.
Nhớ lại tình hình cuộc họp, Lezard thở dài với một vẻ mặt đắng chát khó tả.
"Bên nào đã phái nhiều quân lực hơn, hay là không phái... cũng có những quý tộc than phiền. Cha hiểu cảm giác của họ, nhưng chuyện này cũng đành chịu thôi."
Kể từ sau vụ việc ở Dãy núi Baldor, những cuộc tranh giành phe phái công khai đã giảm đi.
Đó là vì trong vụ náo động lúc đó, nhiều quý tộc đã hợp tác bất kể phe phái vì con cái của mình, và kinh nghiệm đó đã mang lại một ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội quý tộc.
Dù vậy, không phải là bây giờ không còn những lúc tranh giành phe phái manh nha xuất hiện.
"Đó là một cuộc thảo luận tại Nghị viện, nhưng cuộc tranh luận trở nên gay gắt và không khí suýt nữa đã trở nên căng thẳng. Nhưng đúng lúc đó, Hầu tước Ignart đã đến."
Khi đó, vị Hầu tước xuất hiện tại Nghị viện đã nói với một vẻ áy náy.
『Tôi nghe thấy tiếng vọng ra tận bên ngoài. Xem ra là một cuộc họp rất sôi nổi nhỉ.』
Có lẽ là vì họ cảm thấy bị ngầm bảo phải hạ hỏa, hoặc là vì họ cảm nhận được một áp lực vô hình từ người đàn ông tên Ulysses Ignart.
Sau đó, cuộc thảo luận đã diễn ra trong một không khí ôn hòa hơn, và họ đã có thể trải qua một khoảng thời gian mang tính xây dựng.
◇ ◇ ◇ ◇
Sáng hôm sau, khi mở cửa sổ, một cơn gió lạnh buốt chạm vào má Ren. Cậu lập tức đi tắm, sửa soạn rồi ăn sáng.
Trên đường ra sảnh chính, cô hầu gái Yuno xuất hiện.
"Ô? Ren-sama?"
Giống như Ren và Licia, cô là một người phụ nữ đã chuyển từ Claudel đến Elendil. Đối với Licia, vì đã ở bên cạnh từ nhỏ, cô có một vị trí giống như một người chị.
"Trông ngài không giống như sắp đi ra đường lớn hay Đế đô."
"Tôi định ra ngoài thị trấn một chút."
"Ara, vậy sao ạ. Tuyết đã ngớt đi nhiều rồi, nhưng xin ngài hãy cẩn thận──── dù tôi nói vậy có hơi mạo phạm."
Có lẽ đó không phải là một sự lo lắng dành cho Ren, người giờ đã là một Kiếm Thánh.
Với Yuno đang cười một cách đáng yêu, Ren nở một nụ cười gượng và nói.
"Không có đâu ạ. Tôi rất vui khi được cô quan tâm."
Và rồi, lần này Ren thực sự rời khỏi dinh thự.
Khi đến chuồng ngựa ở phía sau dinh thự, cậu bắt gặp con ngựa, Io, vừa mới ăn xong bữa sáng.
Io là con ngựa mà Yelkuk đã mang theo, nhưng giờ nó đã rất quấn quýt với người nhà Claudel.
Vì mang trong mình dòng máu ma vật, nó lớn rất nhanh, và vóc dáng của nó giờ đây còn lớn hơn cả những con ngựa bình thường, bộ lông óng ả như lụa được chiếu sáng bởi ánh nắng mùa đông.
Khi Ren đưa tay ra, Io hí lên một tiếng ngắn vui vẻ.
Dắt Io, Ren đi qua cổng chính và đi thẳng ra đường lớn.
Vì việc cưỡi ngựa chạy trên phố trong thời bình sẽ rất phiền phức, nên cậu đã đi chậm rãi đến cổng dẫn ra ngoài thị trấn.
Ra khỏi Elendil, cậu leo lên lưng Io và cảm nhận làn gió.
Lúc đầu đi chậm. Giữa chừng, cậu để Io chạy theo ý thích của nó, phi nước đại trên con đường lớn phủ tuyết.
May mắn là tuyết không quá dày. Hôm nay trời tương đối ấm, nên tuyết cũng đang dần tan.
Dù có tuyết đọng thì cũng không ảnh hưởng gì đến Io, nhưng chạy dễ dàng hơn thì vẫn tốt hơn.
Lại đi thêm một lúc──── mất nhiều thời gian hơn so với khi không có tuyết.
Thứ hiện ra trước mắt Ren là ngọn núi nơi các tín đồ Ma Vương Giáo từng ẩn náu.
Đó là một ngọn núi có những cái hang do một con ma vật tên là Forest Worm đào bới dọc ngang, và các tín đồ Ma Vương Giáo đã dùng những cái hang đó làm nơi ẩn náu sau khi con ma vật rời đi.
Nhưng, cậu không đến nơi ẩn náu cũ đó, mà tiếp tục đi sâu hơn vào trong núi.
Khu vực này đáng lẽ phải có những con ma vật mạnh hơn một chút so với gần đường lớn, nhưng,
"...Chắc là vì mùa đông."
Gần như không thấy bóng dáng một con ma vật nào.
Không phải là không gặp con nào, nhưng những con ma vật thỉnh thoảng xuất hiện đều dễ dàng bị thanh kiếm mà Ren vung trên lưng ngựa đuổi đi.
Hơn nữa, những con ma vật hiểu được sự chênh lệch sức mạnh thì hoàn toàn không lộ diện.
"Sao mà, có vẻ yên tĩnh hơn mình nghĩ."
『Brrr.』
Thoát ra khỏi vùng núi và xuống đồng bằng mùa đông, Io lại một lần nữa hứng khởi rẽ gió.
Đi qua đồng bằng, cậu bước vào hẻm núi hiện ra phía trước.
Đã một lúc lâu kể từ khi rời dinh thự, nhưng vì là mùa đông nên vẫn sớm hơn dự định. Ren kinh ngạc trước sức mạnh của Io.
"Mùa đông mà ghê thật đấy."
Đáng lẽ phải khó chạy, nhưng sức chân của nó thật đáng nể. Ren vừa kinh ngạc vừa khen ngợi Io.
Mặt khác, Io được hỏi chuyện lại đang gặm cỏ mọc trên mặt đất. Nó cố tình đào lớp cỏ bị tuyết vùi lấp lên và nhai ngon lành những ngọn cỏ đông cứng.
"Cả đồ đông lạnh mày cũng thích à?"
『Brrr.』
"...Vậy à."
Vậy thì cũng không cần phải ngăn cản.
Chắc chắn nó đã ăn đủ bữa sáng rồi, nên đây có lẽ giống như một bữa ăn vặt.
Cậu định ngăn nó lại vì sợ ăn nhiều quá sẽ đau bụng, nhưng Io rất thông minh nên cậu cảm thấy nó có thể tự kiềm chế được.
"Phải đi bộ thôi."
Dù Io có thể chạy trên núi, nhưng cậu không có ý định để nó chạy trong địa hình hẻm núi.
Xuống khỏi Io, Ren dắt dây cương, vừa cẩn thận quan sát xung quanh vừa dẫm lên tuyết.
Độ sâu của lớp tuyết phủ chỉ đến mắt cá chân. Vì đây là địa hình tự nhiên phong phú, cậu đã lo không biết sẽ ra sao nếu tuyết phủ dày đến mức không đi được, nhưng đó chỉ là lo xa.
Vừa chú ý để không bị trượt trên những sườn đá hai bên, cậu đã đi hết con đường dài khoảng một giờ.
Bất cứ nơi nào nhìn đến, một khung cảnh trắng xóa bao trùm tầm mắt Ren.
Thứ hiện ra trong mắt là một chuỗi cảnh sắc tương tự, nhưng không hề nhàm chán. Ngược lại, cậu còn bị vẻ đẹp của thiên nhiên hoang sơ làm cho thán phục.
Trong số đó, thứ khiến Ren phải thốt lên "Đây là────" chính là cơn gió thổi ở sâu trong hẻm núi.
Một màu xanh nhàn nhạt. Đó là một cơn gió có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mỗi khi nó lướt đi đáp lại ánh nắng mặt trời, nó lại tỏa ra một ánh sáng xanh nhạt.
Con đường vào sâu bên trong chẳng mấy chốc đã hết, và Ren dừng lại ở một nơi có thể nhìn bao quát cả hẻm núi.
Gần đây, cơn gió xanh càng trở nên đậm màu hơn, và nó chảy xiết, quấn lấy nhau như một cơn bão.
Đó là một thiên nhiên ẩn chứa sự dữ dội, lẫn trong phong cảnh mùa đông tươi đẹp.
Dù có muốn đi sâu hơn nữa, cũng không thể nhìn thấy xa hơn mười mấy meiru.
Màu sắc của những cơn gió chồng lên nhau và lớp tuyết bị cuốn lên khiến người ta có ảo giác như đang đi trong một trận bão tuyết dữ dội.
...Quả nhiên, nơi này không thay đổi nhỉ.
Ren nghĩ, đó là một khung cảnh còn sót lại trong một góc ký ức.
Để Io đợi ở một nơi khuất gió, cậu đặt chiếc túi xách thường mang theo khi ra ngoài như thế này lên trên tuyết. Tập trung vào một thanh ma kiếm, cậu khẽ duỗi một tay ra.
Thứ được triệu hồi trước mặt là một thanh ma kiếm cậu vừa mới có được gần đây.
Đó là một cảnh trong mùa đông, không lâu sau trận chiến với Sứ giả Cự Thần - Wadatsumi────.
Ngày mà Ren và hai cô gái đi kiểm tra tình hình bờ biển ngay bên ngoài Eupheim.
Sau trận chiến, vẫn còn vài chiến hạm đang tuần tra trên biển. Tại một nơi yên tĩnh được che giấu bởi mũi đất đã bị phá hủy một nửa trong trận chiến, ngoài tầm nhìn của những chiến hạm đó.
『...Đẹp quá.』
『Tuyệt vời──── cứ như một viên đá quý vậy.』
Fiona và Licia thốt lên.
Thứ ở trước mắt họ là Ma Kiếm Nước mà Ren đã triệu hồi.
Ma Kiếm Nước tự hào với vẻ ngoài uy nghi giống như một viên đá quý, có lúc trông như bầu trời, có lúc lại như màu biển nhạt. Toàn bộ hình dáng của nó gợi nhớ đến một viên đá quý được mài giũa, có lẽ thuộc loại trường kiếm.
『Cái này... có vẻ là Ma Kiếm Nước.』
Ma Kiếm Nước được triệu hồi đang lơ lửng trước mặt Ren.
Khi cậu nắm lấy chuôi kiếm, lưỡi kiếm xanh biếc càng tỏa sáng hơn. Nó nhẹ hơn bất kỳ thanh ma kiếm nào, và khi vung thử, cảm giác đó càng trở nên ấn tượng.
『Vì là của nước, nên không biết có thể dùng thủy ma pháp không nhỉ.』
『Nghĩ đến Ma Kiếm Lửa, cái này cũngน่าสนใจ nhỉ.』
Đương nhiên, hai cô gái biết về sức mạnh của Ren cũng rất tò mò.
Nhưng, khi Ren thử vung Ma Kiếm Nước...
『...Ể.』
Nhìn thấy một sức mạnh yếu ớt hơn nhiều so với tưởng tượng, Ren lặng người.
Nước xuất hiện theo sau nhát kiếm chém xuống, nhưng những con sóng vỗ vào bờ biển mùa đông còn mạnh mẽ hơn nhiều, và trông nó không thể dùng để chiến đấu được.
Chỉ là một tia nước yếu ớt đến mức gọi là ma pháp cũng thấy ngại.
『C-Chắc chắn nếu dùng quen sẽ khác thôi!』
『Đ-Đúng vậy! Mới là lần đầu tiên mà... phải không?』
『...Đ-Đúng thế nhỉ!』
Ren vẫn nhớ như in vẻ mặt và giọng nói an ủi của hai người họ.
Sau khi hồi tưởng lại chuyện ở Eupheim một lúc, Ren nắm lấy Ma Kiếm Nước và hít một hơi thật sâu.
Trong một khoảnh khắc, dòng chảy của cơn gió xanh đã thay đổi.
Cơn gió nhận ra sự tồn tại của Ma Kiếm Nước và quấn lấy lưỡi kiếm.
Ren đã mong đợi, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cơn gió vừa đến gần lưỡi kiếm đã lập tức rời đi, và lại chảy chồng lên nhau như mười mấy giây trước.
Cậu đã cất công đến đây là vì muốn triệu hồi Ma Kiếm Nước và thử một việc.
Khu vực này có ma lực của Nữ thần Nước ẩn trong dòng nước ngầm, và màu sắc của những cơn gió xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Theo dòng chảy của gió, nơi Ren đang đứng là điểm có nồng độ cao nhất.
Vì vậy, cậu đã hy vọng sẽ có một sự thay đổi nào đó xảy ra với Ma Kiếm Nước, nhưng.
"...Không được à."
Thất vọng và buông thõng vai, Ren nở một nụ cười gượng.
Cậu thử vung Ma Kiếm Nước nhưng không cảm nhận được sự thay đổi nào đáng kể, và một giọng nói khô khốc "....Tiếc thật" bất giác thoát ra từ miệng.
"Vào ngày thánh của Nước sẽ có hiệu quả khác... chắc cũng không có."
Đó là một trong những ngày lễ của Leomel, ngày được cho là Nữ thần Nước ra đời. Vào đêm ngày thánh của Nước, ma lực của nước được cho là sẽ tăng cao ở khắp nơi.
『Kuu?』
Đáp lại giọng nói vừa rồi của Ren là Kukuru, người thường ngày vẫn ở dinh thự.
Vài năm trước, khi Ren đi săn, nó đã bí mật lẻn theo, nhưng hôm nay nó đã được Ren cho phép và chui vào trong túi.
Thấy Ren đã chuẩn bị xong để ra ngoài, nó đã chui vào túi của cậu và nằng nặc đòi đi cùng.
"Mình đã nghĩ là sẽ thành công, nhưng có vẻ không được rồi."
『Kuu...』
Dù không hiểu mục đích của Ren, nhưng Kukuru cũng biết cậu đang buồn. Nó lơ lửng bay lên, đến gần má Ren và cụng nhẹ trán vào.
Hành động thể hiện tình cảm thân thiết như một chú mèo của Kukuru trông thật đáng yêu.
"Cảm ơn."
Ren nói vậy và nhẹ nhàng xoa trán Kukuru.
Nghĩ đến Kukuru và Io thường ngày không được tự do đi lại bên ngoài, cậu quyết định ở lại đây thêm một lúc nữa.
Hôm đó, càng gần trưa nhiệt độ càng tăng, Ren cảm thấy hơi nóng và cởi vài cúc áo khoác.
Khi cậu đang ngồi thư giãn trên một khúc gỗ gần đó, Kukuru nhìn cơn gió đậm màu với vẻ tò mò.
『────』
Dường như nó đã nhận ra sự tồn tại của con đường dẫn vào sâu hơn.
Tuy nhiên, gió quá mạnh nên vào mùa này không thể vào sâu được. Ren giải thích với Kukuru rằng vào đầu xuân, gió sẽ dịu hơn một chút và có thể đi vào được, nhưng bây giờ thì không thể.
"Cái này không phải là ma pháp, nên Tinh Sát của mình cũng không thể làm tan được."
Kukuru vừa liếc nhìn Ren ra vẻ tuân theo, vừa thể hiện một vẻ mặt đắc thắng.
Rồi nó vừa lơ lửng giữa không trung, vừa nhẹ nhàng di chuyển cơ thể như đang vuốt ve cơn gió.
"Ano... Kukuru?"
Kukuru đã xây dựng được vị thế của mình như một con ma vật đáng yêu sống trong nhà Claudel, nhưng có một điều không thể quên.
『Xem ra đây là một quả trứng. Bề mặt giống như vỏ cứng đến mức không một thanh danh kiếm nào có thể làm sứt mẻ, và khi chạm vào có thể cảm nhận được một sức mạnh phi thường. Nếu dâng lên một lượng ma lực khổng lồ và sừng của một con rồng vĩ đại, có lẽ có thể làm nó nở. Khi sinh ra, nó chắc chắn sẽ thề trung thành tuyệt đối với chủ nhân.』
Lời giải thích về Lam Ngọc của Serakia đã lâu không hiện lên trong đầu cậu.
Lam Ngọc được cho là quả trứng chứa một con ma vật mạnh đến mức đã làm Ma Vương phải khốn đốn với sức mạnh băng và bóng tối tuyệt đối của nó. Kukuru nở ra từ quả trứng đó cũng là một con ma vật đặc biệt.
Dòng chảy của cơn gió xanh trở nên chậm chạp, rồi chẳng mấy chốc biến thành một làn sương trắng và rơi xuống đất.
Thấy vậy, Kukuru cười vui vẻ và nhìn Ren.
"Cậu đã mạnh lên từ lúc nào vậy?"
『Kuu~?』
"...Xem ra, chắc là tự nhiên nhận ra thì phải."
Cảm giác như cậu vừa được chứng kiến một hiện tượng hiếm có, hoặc là nó đã dùng một sức mạnh lớn hơn để xóa tan ma lực trong không khí, hoặc là đã ghi đè lên nó.
Kukuru, thể hiện sự tồn tại của mình như một con ma vật quý hiếm, có vẻ rất muốn đi vào sâu bên trong, nó cứ bay vòng quanh đầu Ren.
Đối với Ren, nếu gió đã lặng thì cũng không có lý do gì để do dự đi tiếp.
Con đường tuyết đi cùng Kukuru và Io, vì được gió che chắn nên tuyết dày hơn lúc nãy. Dù có hơi khó khăn khi đi, nhưng chỉ cần đi thêm vài chục phút là đến mép vực.
Thứ chờ đợi cả nhóm là một khung cảnh rộng mở phía sau hẻm núi.
Một khu rừng rộng lớn và những dãy núi nối tiếp nhau. Một con sông lớn chảy qua, tạo nên một cảnh sắc thiên nhiên mùa đông hùng vĩ, tráng lệ và xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Gió thổi từ nơi cao mà Ren và nhóm đang đứng.
Cơn gió đậm màu lúc nãy đã dịu đi nhờ ảnh hưởng của Kukuru. Gió như những chú mèo con được mẹ gọi, hướng về phía tiếng gọi đó──── và bắt đầu một cuộc hành trình.
Một khung cảnh đáng lẽ không thể thấy được trong mùa đông, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Kukuru mà họ đã có thể chiêm ngưỡng.
Ngày xưa, một vĩ nhân nào đó đặc biệt yêu thích cảnh đẹp có thể thấy được ở đây. Trong một cuốn sách mà Ren đã đọc có ghi lại như sau:
"Vào thời đại của Thất Anh Hùng, một ngâm du thi nhân tên là Myudy khi nhìn thấy cảnh sắc từ đây đã nói rằng, 'Gió đang trở về nơi say ngủ của nó'."
Kukuru vừa nghe chuyện vừa ngước nhìn lên trời, quan tâm đến nơi gió sẽ đến.
Dù có lẽ Kukuru không hiểu rõ lắm, nhưng nó gật đầu như thể đã hiểu câu chuyện của Ren, và tiếp tục chú ý đến nơi gió đến.
"Cậu muốn đi thử không?"
『...Kuu.』
Kukuru trả lời một cách có vẻ không mấy hứng thú, rồi một lúc sau, nó bay đến chỗ Io đang tìm mồi gần đó.
Mặt khác, Ren vừa suy nghĩ về nơi gió đến, vừa lặng lẽ mở lời.
"Còn mình thì đang nghĩ, bằng cách nào đó phải đến đó."
Cậu đã thổ lộ lòng mình mà không nói với ai cụ thể.
Như thể đang nói chuyện với trái tim cậu, một tiếng gió rít qua tai cậu.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh hơn──── và có màu sắc hơn trước, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc Ren, rồi bay vút lên bầu trời xanh biếc và những đám mây rải rác.
Ren đưa một tay lên giữ tóc mái, nhìn về hướng gió trở về,
"────Nơi nước và gió say ngủ, Windea."
Tên của một nơi đặc biệt trong số những nơi tồn tại ở Leomel.
Cậu nói ra tên của vùng đất được truyền tụng là nơi ngay cả ma lực của các vị thần cũng đang say ngủ, và thở ra một làn khói trắng.
0 Bình luận