Thanh trường kiếm cùn và...
Vị Diện Táo - 位面苹果
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phúc âm từ chí tín chi vật

Chương 78: Ngọn đèn bùng cháy

1 Bình luận - Độ dài: 1,165 từ - Cập nhật:

「Thần Ân Trị Liệu」, 「Đảo Ngược Thương Tích」, 「Chắn Ngăn Thống Giác」…

Hàng loạt phép thuật trị liệu được cha xứ Thune thi triển.

Bray lần đầu tiên chứng kiến một người thi triển nhiều phép thuật trị liệu đến vậy trong thời gian ngắn.

“Hộc.” Cha xứ Thune thở dài, nhả ra một luồng hơi đục.

Trong khi đó, Baphomet đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

“Đã ổn rồi, chỉ cần để cậu ấy nghỉ ngơi một ngày là được.”

Gần như một phép màu, cha xứ đã kéo Baphomet từ lằn ranh tử thần trở về.

“Cậu ấy sẽ rất cảm ơn ngài.” Bray lên tiếng.

“Vậy sao, có lẽ thế.” Cha xứ Thune khẽ lắc đầu.

“Bray, đúng không?” Cha xứ Thune gọi tên Bray.

“Hửm?” Bray nghi hoặc nhìn về phía cha xứ.

“Vì cậu xuất hiện ở nơi như thế này, ta đoán cậu hẳn biết đôi điều về tình hình hiện tại, đúng chứ?” Cha xứ Thune nói.

“Không rõ lắm, nhưng tôi có vài suy đoán.”

“Bây giờ, cậu có định làm gì đó không?” Cha xứ Thune hỏi.

Đó là một phán đoán, nhưng phán đoán của cha xứ Thune lại cực kỳ chính xác.

“…” Bray trầm ngâm rất lâu mà không đáp.

Im lặng ấy đã ngầm thừa nhận.

“Ta mạo muội hỏi một câu, giữa việc cứu giúp những người dân đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng và giải quyết căn nguyên của sự kiện này, cậu sẽ chọn gì?” Cha xứ Thune nhìn Bray.

Câu hỏi này quả thực có phần kỳ lạ, cũng quá đường đột.

“Căn nguyên, có lẽ vậy.” Bray nhàn nhạt đáp.

Dù không hiểu vì sao cha xứ lại hỏi như thế, Bray không chút do dự đưa ra câu trả lời.

Bray không có khả năng bảo vệ người dân trong thành. Dù có dốc toàn lực, có lẽ cậu cũng chẳng thể bảo vệ nổi một khu phố.

Vừa rồi, để cứu Baphomet bị lũ ma vật vây khốn, Bray đã phải hao tốn không ít sức lực.

Còn muốn cứu cả dân chúng trong hoàng đô? Đơn giản là mơ giữa ban ngày.

Bray không làm những việc viển vông.

“Vậy sao? Xem ra ta lo xa rồi.” Cha xứ Thune bật cười.

“Đôi mắt kiên định, mục đích và lý do rõ ràng đến từng chi tiết.”

“Cậu mạnh lắm sao, Bray?” Cha xứ Thune khẽ hỏi.

“Tôi không biết.” Bray bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ta hy vọng cậu đủ mạnh.” Cha xứ Thune nói.

“Vì ta muốn nhờ cậu, kết thúc tất cả chuyện này.” Cha xứ Thune nghiêm túc nói.

“Xin lỗi, đối với một người không quen biết, ta biết mình không nên đưa ra yêu cầu quá đáng, hay kỳ vọng quá nhiều như vậy.”

“Nhưng, có vẻ ta chẳng còn ai khác để nhờ vả.”

Người duy nhất gặp được là Bray, người duy nhất có thể nhờ cậy cũng chỉ có Bray.

Cha xứ hy vọng ai đó sẽ cứu lấy hoàng đô.

“Là tôi xui xẻo sao?” Bray nhàn nhạt nói.

“Có vẻ vậy.” Cha xứ Thune cười khổ.

“Tôi yếu lắm, có khi đi được nửa đường đã chết rồi.” Bray nói.

“Nhưng nhìn cậu không giống người mong manh đến thế, đúng không?” Cha xứ Thune liếc nhìn những xác ma vật xung quanh.

“Rebi, đi thôi.” Bray gọi Rebi.

“Thật ra, dù ngài không nói, tôi cũng định đến một nơi nào đó.” Bray khẽ hạ mí mắt.

“Bởi lẽ, có lẽ, tất cả chuyện này là do một khoảnh khắc do dự của tôi gây ra.” Bray thì thầm.

Rõ ràng đã nhận ra Shaar có vấn đề, biết rằng Shaar có thể liên quan đến hàng loạt sự kiện, nhưng Bray lại do dự.

Sự do dự ấy khiến cậu không lập tức truy đuổi.

Chỉ vì chút chần chừ ấy, bi kịch đã xảy ra.

“Nhờ cậu.” Cha xứ Thune hướng về bóng lưng Bray, hành một lễ.

Đó là nghi thức cao quý nhất trong giáo hội 「Lão Nhân Minh Đăng」, biểu tượng của sự kính trọng tột bậc.

“Vậy thì, mình cũng nên làm những gì mình phải làm.”

“Khi nhờ vả người khác, bản thân cũng phải hành động.” Thune sờ vào chuỗi hạt trên tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.

---

Quanh ngôi thánh đường nhỏ của cha xứ Thune, xác của vài con ma vật khổng lồ nằm la liệt.

Mỗi con đều bị đánh lõm sâu, như thể bị thứ gì đó giáng mạnh.

Cha xứ Thune ôm Baphomet đang hôn mê, bước về phía thánh đường.

“Cha xứ, đáng sợ quá!” Một đứa trẻ từ góc tối lao ra, ôm chặt lấy cha xứ Thune.

Nhiều đứa trẻ khác từ phía sau thánh đường chạy tới, vây quanh cha xứ.

“Xin lỗi vì đã không ở bên các con.” Cha xứ Thune đầy áy náy nói.

“Không cần xin lỗi, rõ ràng cha xứ đã đánh bại lũ quái vật, bọn con mới được an toàn trong thánh đường này.” Một bé gái lắc đầu dữ dội.

“Các con.” Cha xứ Thune ngồi xổm xuống, xoa đầu lũ trẻ.

“Trốn xuống kho dưới thánh đường, mang theo anh lớn này.” Cha xứ Thune ra lệnh.

““Còn cha xứ thì sao?”” Lũ trẻ đồng thanh hỏi.

“Ta phải bảo vệ các con, bảo vệ thật nhiều người khác.” Nụ cười của cha xứ Thune dịu dàng khôn tả.

“Bầu trời này rồi sẽ lấy lại ánh sáng.”

“Cha xứ, nếu ổn rồi, phải gọi bọn con nhé.” Một bé gái khẽ nói.

“Ừ.”

“Nhưng nếu ba ngày trôi qua mà ta chưa gọi các con, hãy theo đường hầm dưới kho, trốn đi.” Cha xứ Thune mỉm cười nói.

“Không đâu, cha xứ chắc chắn sẽ gọi bọn con!” Một đứa trẻ kích động nói.

“Ừ, đi đi, đừng ra ngoài, đừng tò mò, biết chưa?” Cha xứ Thune dặn.

“Vâng.”

“Mọi người, mang anh lớn này đi thôi.” Một đứa trẻ nói.

Nhìn lũ trẻ đưa Baphomet xuống kho dưới thánh đường, nụ cười trên mặt cha xứ Thune dần tan biến.

Thánh đường này không bị ma vật tấn công, lý do lớn nhất là vì cha xứ Thune đã tàn sát một đám, uy hiếp lũ còn lại.

Nhưng tiếp theo, điều cha xứ Thune phải làm không phải là đuổi lũ ma vật còn lại, mà là...

Thu hút toàn bộ ma vật trong hoàng đô về phía thánh đường này.

Cha xứ Thune lấy từ hộp đồ lặt vặt sau tượng 「Lão Nhân Minh Đăng」 một chiếc đèn.

Ông cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu vào đèn.

Không cần châm lửa, máu tự bốc cháy trong chiếc đèn.

“Lão cha xứ à, giờ đây con cũng muốn cứu rỗi người khác, như ngài đã từng cứu rỗi con vậy.” Cha xứ Thune thì thầm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận