Thanh trường kiếm cùn và...
Vị Diện Táo - 位面苹果
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phúc âm từ chí tín chi vật

Chương 58: Kẻ báo thù

0 Bình luận - Độ dài: 1,122 từ - Cập nhật:

"Khốn kiếp, đây là thần thuật của thế lực nào!?" Tên tà giáo đồ nhìn vào bức tường chắn trước mặt, hét lên trong kinh hoàng.

Đằng sau hắn, Betley đang từ từ bước tới.

Khi Betley tiến gần, tên tà giáo đồ càng trở nên khiếp sợ.

"「Tâm Trí Hỗn Loạn」!" Tên tà giáo đồ hoảng loạn tung ra một thần thuật hướng về phía Betley.

Biểu tình của Betley vẫn hung dữ như cũ, hoàn toàn không hề dừng chân vì thần thuật ấy.

"Không có tác dụng, lại không có tác dụng!!!!"

"Chúa tôi ơi, xin hãy cứu tôi." Tên tà giáo đồ quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện.

"Cầu nguyện đi, cầu nguyện đi, cầu nguyện đi." Giọng nói của Betley vang lên như tiếng quỷ dữ.

"Hãy để ta cảm nhận sự tuyệt vọng của các ngươi, những tên tà giáo đồ bẩn thỉu."

"「Vuốt của Nguồn Ôn Dịch」" Betley thì thầm nói.

Một chiếc vuốt thú đen tuyền phủ đầy độc tố nắm lấy đầu của tên tà giáo đồ, lơ lửng giữa không trung.

Còn Betley thì ôm tay đứng một bên.

Đây là hình ảnh được chiếu ra, thuộc về một bàn tay của 「Nguồn Ôn Dịch」.

Tất nhiên, đã được suy yếu vô số lần.

Nhưng dù là phiên bản chiếu yếu đi vô hạn, sức mạnh vẫn kinh khiếp vô cùng.

Độc tố nhỏ giọt lên quần áo của tên tà giáo đồ, quần áo lập tức bị ăn mòn.

"Không đúng... chỉ có tín đồ của 「Nguồn Ôn Dịch」 mới có thể sử dụng..." Tên tà giáo đồ thở hổn hển, nhìn Betley với ánh mắt kinh hoàng.

Từ nãy đến giờ, gã đàn ông này đã sử dụng không biết bao nhiêu thần thuật, hoàn toàn là đang đùa giỡn với bốn tên tà giáo đồ trong lòng bàn tay.

Ba tên tà giáo đồ kia đã sớm bị xé thành từng mảnh vụn ném sang một bên.

Mùi tanh nồng của máu, tin rằng sẽ sớm lan tỏa ra ngoài.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Betley, dường như hắn chẳng lo lắng chút nào.

"Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn làm gì! Rốt cuộc thuộc tôn giáo nào!!!" Tà giáo đồ của 「Đọa Chủ」 tràn ngập tuyệt vọng.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không thể hiểu được.

Đây có phải là thần thuật không, chỉ có tin tưởng thần minh mới có thể sở hữu sức mạnh vĩ đại.

"Ngươi tin tưởng rốt cuộc là gì! Không thể nào!" Sắc mặt tên tà giáo đồ càng lúc càng tái mét, vì sức mạnh từ vuốt thú càng lúc càng lớn.

Betley thản nhiên ngồi xuống một chiếc thùng gỗ bỏ hoang trong ngõ, hai mu bàn tay nâng cằm.

"Ta tin tưởng gì?"

"Câu hỏi thú vị, ta chẳng tin tưởng gì cả."

"Không thể nào... kẻ không có tín ngưỡng, làm sao có thể sử dụng thần thuật."

"Này, ai mà biết được, ta chỉ biết rằng ta rất ghét các ngươi - những tên tà giáo đồ này, và còn rất ghét thần minh." Betley cụp mi mắt xuống.

"Ngươi rốt cuộc là ai!!!!!" Tên tà giáo đồ gào thét.

"Ta là ai?"

"Ta là một kẻ báo thù, kẻ báo thù sẽ không bao giờ dừng lại."

"Khạc khạc, kẻ báo thù?" Tên tà giáo đồ khó khăn mở mắt, nhìn về phía Betley.

"Người báo thù tất cả tà giáo."

"Khoan, những gì ngươi muốn biết ta đều có thể kể cho ngươi nghe, ta biết ngươi không thể giết ta như vậy!" Thấy biểu tình hung dữ của Betley, tên tà giáo đồ hoảng sợ.

"Ta có thể nói..."

"Cạch..."

Vuốt thú tiêu tan, đầu tên tà giáo đồ bẻ cong theo góc độ kỳ quái, rồi ngã mạnh xuống đất.

Một giọt máu từ người tà giáo đồ văng lên dính vào kính mắt của Betley.

Betley cất kính mắt đi, rồi vẫn giữ tư thế như trước.

Xung quanh tĩnh lặng, không có một người sống nào khác.

Betley sờ chiếc nhẫn ở tay trái.

Nhẫn khắc đầy những dòng chữ.

—"Năm chiếc nhẫn cuối cùng sẽ lưu chuyển đến tay những người được định mệnh."

—"Rồi năm chiếc nhẫn, sẽ chứng kiến tuế nguyệt của các ngươi."

—"「Kẻ Phản Nghịch」."

"Những thứ ghê tởm này, còn rất rất nhiều." Betley đứng dậy, cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi.

Đồng hồ bỏ túi dính một giọt máu.

Betley không ghê bẩn dùng tay áo lau sạch máu trên đó.

"Các ngươi lại đang toan tính chuyện gì? Lũ ngu ngốc." Betley nheo mắt, lẩm bẩm.

Quay trở về hoàng đô, chính là kết quả của việc truy tìm dấu vết giáo hội 「Đọa Chủ」.

Nếu không thì Betley đặc biệt không muốn quay về mảnh đất này.

Betley mở chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay.

"Chúng ta, đã trở về quê hương."

"Nhưng lại là lúc tiếp tục săn đuổi, e rằng không có thời gian để tận hưởng những khoảnh khắc yên bình."

Betley u ám bước về phía bóng tối, rồi toàn bộ cơ thể hòa vào bóng đêm, biến mất khỏi con ngõ.

Như thể chưa từng đến đây.

---

Betley ngâm nga một giai điệu nhỏ, bước đi trên đại lộ.

Trung thành phồn hoa, vẫn người qua kẻ lại như xưa.

"Ui da, đau quá." Giọng trong trẻo của một cô bé.

Bên đường một cô bé mắt ướt đẫm, xoa xoa bàn chân nhỏ bị trầy da.

Vì người quá đông, cô bé bất cẩn vấp ngã.

Và vì cú ngã này, còn không thể tìm thấy mẹ, lạc mất trong đám đông chen chúc.

"Mẹ ơi! Mẹ ở đâu?!" Cô bé rất hoảng sợ, sắp khóc.

"Này, cô bé, có chuyện gì vậy." Betley cúi xuống, để mình ngang tầm với cô bé.

"Mẹ mất tích rồi, tìm không thấy mẹ!" Cô gái xoa xoa mắt.

"Ừm, anh trai sẽ ở bên cạnh em canh giữ, em đợi mẹ quay lại tìm em nhé." Betley nở nụ cười tươi.

Nụ cười của Betley khiến cô bé cảm thấy rất an tâm.

"Ừm..."

"Nhưng mà, bàn chân nhỏ của em bị thương rồi, không đau sao?"

"Đau." Cô bé phồng má.

"Vậy anh sẽ chữa trị cho em." Betley đặt tay lên bàn chân nhỏ của cô bé.

Chỗ trầy da từ từ lành lại.

"Oa! Giỏi quá!"

"Anh trai thuộc giáo hội nào vậy!?"

"Không phải đâu." Betley cười ha ha.

"A! Con ở đây, lo chết mẹ rồi!" Một phụ nữ chạy tới, ôm chặt cô bé.

"Tìm thấy mẹ rồi! Anh trai!"

"Ừ, tuyệt quá."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận