I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 5 Quá Tam Ba Bận...

0 Bình luận - Độ dài: 5,204 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau khi chúng tôi bàn giao Chris cho tàu của Bá tước Dalenwald, cả nhóm ngồi vào bàn ăn sáng sau khi xong nếp sinh hoạt buổi sáng thường lệ là rèn luyện, dọn dẹp và vệ sinh cá nhân.

“Tôi muốn đi mua sắm với Mimi. Cậu có phiền không?” Elma hỏi.

“Không, không vấn đề gì.” Tôi đồng ý ngay tắp lự.

“Ồ. Không ngờ cậu lại trả lời nhanh đến vậy.”

“Tại sao tôi phải từ chối chứ? Chris đã được ông của con bé bảo vệ cẩn thận, và sẽ không có ai săn lùng chúng ta nữa. Hai người đã bị mắc kẹt trên tàu kể từ khi chúng ta rời Cierra III, nên cũng cần chút thời gian xả hơi, phải không?”

Hôm qua tôi đã ra ngoài để nâng cấp cho Mei, nên cũng công bằng khi giờ đến lượt Mimi và Elma được đi chơi.

“Nhưng hãy dẫn Mei theo cùng, phòng trường hợp bất trắc. Tôi sẽ không rời tàu, nên không cần ai bảo vệ cả.”

“Hửm? Ồ… được thôi. Ý hay đấy. Chúng tôi sẽ làm vậy.”

“Chị Mei được đi mua sắm với chúng ta!” Mimi tỏ ra phấn khích.

“Vâng, tôi sẽ đi cùng.”

Ban đầu, Mimi đã có chút cảnh giác với Mei do những tổn thương tâm lý trong quá khứ liên quan đến các Maidroid, nhưng giờ họ đã là bạn tốt của nhau. Với bản nâng cấp này, Mei thậm chí có thể đóng vai trò như một người thầy của Mimi, nên tôi hy vọng họ sẽ tiếp tục hòa thuận với nhau.

“À, phải rồi,” tôi nhớ ra. “Tôi cũng sẽ đưa cô ít tiền, Mei. Không thể đi mua sắm mà không có tiền được, phải không?”

“Ngài có chắc không ạ?”

“Hoàn toàn chắc chắn.”

Dù sao thì cô ấy cũng giống như người phụ thuộc của tôi. Mặc dù tôi đoán cũng có thể nói điều tương tự với Mimi và Elma, vì tôi đang giúp họ về thức ăn, chỗ ở và các nhu yếu phẩm. Họ chỉ tự trả tiền quần áo vì họ mua những thứ hợp với sở thích của riêng mình.

“Số này có hơi nhiều không ạ?” Mei hỏi, có vẻ bận tâm về số tiền.

“Quần áo tốn kém nhanh lắm,” tôi nhún vai nói. Lần trước khi chúng tôi mua quần áo cho Mimi, nó đã tốn gần 30,000 Ener. Tôi đã đưa cho Mei một số tiền tương tự. “Với lại, chúng ta có thể kê các nhu yếu phẩm hàng ngày vào chi phí hoạt động. Cứ như thường lệ thôi.”

“Hiểu rồi. Cậu ở nhà và đừng gây rắc rối gì đấy nhé?”

“Một mình thì tôi gây được trò trống gì chứ. Đừng lo nữa!”

Thực ra cũng không phải là chúng tôi cần ai đó ở lại trông tàu, nên tôi cũng có thể đi cùng họ. Nhưng một người đàn ông đi mua sắm với phụ nữ sẽ gây ra một vài vấn đề cho người đàn ông đó. Cụ thể là, việc phụ nữ mất cả buổi trời để mua sắm.

“Chúng em đi đây!” Mimi líu lo.

“Vâng,” Mei nói thêm.

“Chúc may mắn nhé các cô gái. Chị nghĩ hai đứa sẽ ổn thôi nhưng cứ cẩn thận nhé.”

Khi các cô gái rời đi, tôi có được khoảng thời gian một mình hiếm hoi. Tôi tự hỏi mình nên làm gì. Dọn dẹp chăng? Không: Mei đã làm việc đó một cách hoàn hảo rồi.

Tôi vẫn chưa tìm thấy sở thích thực sự nào kể từ khi đến vũ trụ này. Ở thế giới cũ, tôi là một game thủ, nhưng máy chơi game, về mặt khái niệm, không tồn tại ở đây. Vẫn có thể chơi game trên thiết bị đầu cuối của tôi, nhưng chúng đều là những game nhẹ nhàng dành cho người chơi thông thường, không hợp với gu của tôi cho lắm. Tôi thích những game hardcore hơn: những game mà bạn có thể thiết lập một màn hình khổng lồ và tha hồ quẩy. Những thứ có âm thanh lớn, cháy nổ, máu me, và những thứ tương tự.

“Chà. Đột nhiên mình thấy cuộc sống thật vô vị khi không có các cô gái ở quanh…” Tôi rùng mình khi nhận ra rằng mình thậm chí không thể tự giết thời gian được nữa và quyết định đi đến nhà ăn thay vì chỉ đứng đó không làm gì.

Tôi phải ngồi xuống và bình tĩnh lại. Ý tôi là, chết tiệt, tại sao không đọc tin tức trên thiết bị đầu cuối nếu mình chán đến thế? Nếu không thì, tôi có thể tìm kiếm các thiết bị ngoại vi chơi game. Trong một vũ trụ tiên tiến thế này, chắc chắn phải có thứ gì đó nếu tôi chịu khó tìm. Chẳng hạn như, một thiết bị đầu cuối dạng tai nghe cho game VR.

Nhưng ngay khi tôi với tay lấy thiết bị đầu cuối, chuông báo của nhà ăn vang lên.

“Có ai đến à?”

Nếu các cô gái quay lại vì quên thứ gì đó, họ sẽ không dùng chuông báo. Vậy thì, hẳn là khách. Chris đến chơi chăng?

Trong mọi trường hợp, việc lờ đi tiếng chuông là một hành động ngu ngốc, vì vậy tôi thiết lập một màn hình holo bằng thiết bị đầu cuối của mình và thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

“Không có ai ở nhà đâu,” tôi nói.

“Đừng có phũ phàng thế chứ!” Người đẹp tóc vàng trên màn hình cười một cách đầy đe dọa.

Hôm nay cô ấy không mặc bộ quân phục thường ngày, nhưng trên màn hình rõ ràng là người đẹp tóc vàng, Trung úy Serena. Cô ấy nở một nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt thì rõ ràng là không vui. Và đáng sợ nữa.

“Ờ… Mimi và những người khác không có ở đây, nên tôi không nên để cô vào.”

“Tại sao tôi không thể vào khi họ không có ở đây?”

“Tôi cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Tôi cần một người lớn. Nhiều người lớn.”

“Đó không giống như điều một người đàn ông nên nói với một vị khách nữ.”

Là do mình tưởng tượng, hay là có gân xanh nổi lên trên thái dương của cô ấy vậy? Mình không nghĩ là mình tưởng tượng đâu. Mặc dù tôi không thực sự nhìn thấy chúng, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào. Chết tiệt, tôi dám cá tiền vào chuyện đó.

“Gạt chuyện đó sang một bên,” tôi nói thêm, “một phụ nữ không nên một mình lên tàu của một người đàn ông, phải không? Hay là để tôi ra ngoài gặp cô nhé?”

“Hmm… cũng hợp lý. Được thôi. Ra ngay đi.”

“Tôi có thể hỏi lý do trước được không?”

Serena không mặc quân phục, mà là một bộ trang phục khá năng động. Phong cách tương tự như trang phục lính đánh thuê mà Elma và tôi hay mặc. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đeo thanh kiếm kỳ dị ở hông, dù nó không nổi bật lắm do chiếc áo khoác dài che khuất.

“Một nửa phi hành đoàn của chúng tôi đang nghỉ phép, nên tôi đến đây để dành thời gian với anh,” Serena giải thích.

“Tại sao cô lại tìm đến tôi vì chuyện đó? Cứ đi chơi với cấp dưới của cô, hoặc… Chà, cô đang cô đơn à?”

“Nhân viên nào lại muốn dành thời gian rảnh của mình với cấp trên chứ? Tôi đang tỏ ra biết điều với họ, và tôi không cô đơn. Tôi có mối quan hệ tốt với cấp dưới của mình. Nên, nhắc lại, tôi không cô đơn!”

Serena phản đối, run rẩy như một chú cún con tội nghiệp.

Thôi được rồi, lỗi của tôi. Xin đừng khóc, nếu không sẽ khiến tôi cảm thấy mình là người có lỗi mất.

“Được rồi, tôi xin lỗi,” tôi đầu hàng. “Chỉ cần đừng khóc nữa, làm ơn. Tôi sẽ ra ngay, được chứ?”

“Tôi không có khóc!!!”

Run rẩy như thế thì không thuyết phục lắm đâu, thưa Trung úy, tôi nghĩ.

Tôi sẽ cảm thấy tệ nếu đuổi cô ấy đi bây giờ, nên tôi quyết định chiều theo. Tại sao khi mặc quân phục, cô ấy lại là một siêu nhân hoàn hảo, còn khi không mặc, cô ấy lại có phần hơi… bung bét nhỉ? Đây có phải là những gì mà một người phụ nữ chỉ biết làm việc không nghỉ ngơi sẽ trở thành không?

Dù sao đi nữa, tôi dùng ứng dụng nhắn tin của thiết bị đầu cuối để báo cho các cô gái biết là tôi cũng sẽ ra ngoài. Tôi nghĩ mình sẽ kích hoạt lá chắn của tàu từ xa. Vì họ đã thu hồi chất thải và bổ sung không khí cũng như nguồn nước cho chúng ta, nên sẽ không có vấn đề gì khi bật lá chắn.

Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm chat trước khi ra ngoài: Tôi rời Krishna một lúc. Sẽ kích hoạt lá chắn từ xa. Sau khi gửi tin đó trong nhóm chat, tôi đi về phía cửa.

Tôi vẫn mặc bộ đồ lính đánh thuê thường ngày, nhưng ai mà quan tâm chứ? Serena cũng đâu có ăn mặc quá trang trọng.

“Xin lỗi vì đã để Trung úy phải đợi,” tôi chào cô ấy.

“Xin đừng gọi tôi bằng cấp bậc vào ngày nghỉ.”

“Vậy tôi nên gọi cô là gì?”

“Cứ gọi Serena là được rồi.”

“Ha ha ha! Được thôi, quý cô Serena.” Tôi nhanh chóng lảng đi gợi ý của cô ấy, và cả hai chúng tôi cùng cười.

Trông chúng tôi có giống một cặp đôi hạnh phúc lúc này không? Không đời nào; không ai có thể ngu ngốc đến mức không nhận ra sự căng thẳng rõ rệt giữa chúng tôi.

“Được thôi,” cô ấy thở dài. “Vậy cũng được. Chúng ta đi chứ?”

“Chắc rồi. Ờ… chúng ta nên đi đâu?”

“Ồ? Tôi tưởng trong những tình huống thế này, việc dẫn đường là của đàn ông chứ.”

Serena nói, nghiêng đầu như thể kinh ngạc. Tôi thở dài, khoanh tay và nhìn lên trời—à, là trần của khu định cư.

Làm thế nào để tôi trả lời một yêu cầu như thế này đây?

“Còn hơi sớm để ăn trưa,” tôi trầm ngâm. “Cô có muốn… đi dạo loanh quanh đâu đó không?”

“Đi dạo…?”

“Cô biết đấy. Đi lang thang mà không có điểm đến cụ thể. Hay, nói một cách vui vẻ hơn là, ‘tìm kiếm thứ gì đó hay ho để làm.’”

“Thứ gì đó hay ho… Vâng, nghe có vẻ vui đấy mặc dù tôi không thích những thứ ngẫu hứng.”

“Chà, đừng đổ lỗi cho tôi vì sự ngẫu hứng đó!”

Vô lý hết sức. Cô xông vào, bảo tôi dẫn cô đi đâu đó, bảo tôi hộ tống cô, thế mà cô vẫn còn phàn nàn!

Bản thân tôi cũng chưa đi dạo quanh Cierra Prime, và tôi cũng chưa tìm hiểu nhiều về các khu mua sắm và điểm nóng ở đây.

“Nhưng đi lang thang không có mục tiêu thì chẳng phải là không hiệu quả sao?”

“Rất đúng,” tôi đồng ý. “Nhưng tôi có thứ này đây!” Tôi cho Serena xem thiết bị đầu cuối cầm tay của mình.

“Một trạm VR?”

“Phải. Rất nhiều người đến Hệ Cierra, nhưng rồi họ không đặt được chỗ ở các hành tinh nghỉ dưỡng hoặc họ tiêu lố ngân sách vì mọi thứ quá đắt đỏ. Vì vậy, họ đã thiết lập các cơ sở VR này. Đến thời điểm này, những trải nghiệm VR chân thực của họ đã trở thành một điểm thu hút chính đối với những người chỉ đến để ngắm những cảnh giả.”

“Tôi hiểu rồi… Nhưng chẳng phải việc chui rúc vào một không gian tưởng tượng sau khi chúng ta đã mất công ra ngoài có vẻ không lành mạnh sao?”

“Không lành mạnh?” Tôi nhướn mày, không chắc cô ấy đang nói đến điều gì. Bản thân mình thì đang cực kỳ phấn khích. Là VR đó! Lần đầu tiên mình được sử dụng thực tế ảo thực sự! Quá đã!

“Thực tế ảo toàn phần yêu cầu anh phải nằm trong một cỗ máy hình quan tài, và tự nhiên là anh sẽ không có khả năng phòng vệ trong suốt quá trình đó. Tôi đã nghe kể về một số trạm VR vô đạo đức.”

“Vô đạo đức thế nào?” Tôi hỏi.

“Họ sẽ nhốt mọi người vào không gian VR rồi mang cơ thể thật của họ đi, bán cho cướp biển làm nô lệ. Họ thực sự làm những điều tồi tệ nhất. Và ngay cả khi anh không bị bán cho cướp biển, họ có thể bán anh cho một kẻ không ra gì làm nô lệ bất hợp pháp. Ngay cả khi họ không đi xa đến thế, họ vẫn sẽ cuỗm đi những vật có giá trị của anh.”

“Chà, nghe tệ thật đấy.”

Serena tiếp tục, “Tôi cũng nghe nói họ cài đặt các thiết bị hack vào máy VR để lấy cắp tiền từ ví Ener của khách hàng.”

Chuyện đó mới đáng sợ. Tuy nhiên, cô ấy đang cố hết sức để dọa tôi. Khoan đã, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

“Cô có ác cảm cá nhân với các trạm VR, phải không?”

“Tôi đâu có nói vậy.” Serena nở một nụ cười hoàn hảo.

Đúng là cô ấy không nói vậy, nhưng rõ ràng là cô ấy muốn tôi hiểu ý.

“Được rồi, được rồi,” tôi nói, bỏ qua chủ đề đó. “Bây giờ đến lượt cô. Tôi đã đưa ra một ý tưởng, và cô không thích nó, nên bây giờ cô phải nghĩ ra thứ gì đó. Như thế mới công bằng, phải không?”

“Hừm, ra đó là trò của anh. Hmm… Tôi có thể đề nghị cái này không?” Serena cho tôi xem thiết bị đầu cuối của cô ấy.

Trên màn hình là một người ngoài hành tinh giống côn trùng, kích thước bằng con người với bốn cánh tay. Anh ta là một đầu bếp, đang giới thiệu các món ăn đa dạng và nhiều loại đồ uống đủ màu sắc của mình.

“Là một hệ sao nghỉ dưỡng, Hệ Cierra thường được giới nhà giàu lui tới,” Serena giải thích. “Và nếu có điều gì mà giới nhà giàu sành sỏi, thì đó là đồ ăn và thức uống ngon. Thực phẩm và đồ uống chất lượng cao từ đế chế và các quốc gia khác được đưa đến đây trước khi được gửi đến các hệ sao khác. Đương nhiên, là trung tâm thương mại của hệ sao, Cierra Prime có nhiều nhà hàng chuyên phục vụ những thứ đó.”

“Không đời nào,” tôi đáp.

“Tại sao không?!” Serena giận dữ yêu cầu một lý do cho sự từ chối nhanh chóng của tôi. Ồ? Cô thực sự muốn biết à?

“Nếu chúng ta đến đó, cô sẽ lại say bí tỉ cho mà xem. Tôi sẽ không trông một Serena say khướt một mình đâu!”

“Cá—?! Tôi sẽ không bao giờ!”

“Nói thì hay lắm, đối với một người đã làm thế hai lần rồi.”

“Anh…!” Serena lùi lại trước đòn tấn công bằng lời nói của tôi.

Này, chiêu này siêu hiệu quả! Nhưng thành thật mà nói, uống rượu với Serena mà không có các cô gái ở bên cạnh có vẻ sẽ dẫn đến việc cô ấy khóc lóc và ôm ấp tôi. Tôi không tự tin rằng mình có thể kiềm chế được nếu cô ấy thể hiện mặt yếu đuối của mình. Serena giống như quả mìn dễ thấy nhất trên đời, đúng vậy, nhưng… cô ấy cũng nóng bỏng một cách điên rồ. Mặc dù biết rằng mình sẽ gặp rắc rối lớn nếu chạm vào cô ấy, nhưng vẫn có khả năng tôi sẽ làm vậy. Tôi không tin tưởng vào sức mạnh ý chí của mình cho lắm, nên tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.

Trong khi tôi đang tranh cãi với Serena, hai người đàn ông chen vào giữa chúng tôi.

“Có chuyện gì ở đây à?”

“Chết tiệt, cô nàng này nóng bỏng thật!”

Mấy gã này là sao vậy? Trông giống mấy tay tán gái kỳ quặc.

“Hai người muốn gì?” Serena hỏi, giọng cô lạnh như không độ tuyệt đối.

“Tôi không biết hai người là ai, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ tránh xa cô ấy ra,” tôi cảnh báo.

“Mày vừa nói gì?!” Một gã quay ngoắt lại và cố đấm tôi, nhưng tôi đã tóm lấy cổ hắn và bắt được nắm đấm của hắn nhanh hơn nhiều.

Hơi nóng tính quá rồi đấy, anh bạn. Mày say à, hay chỉ đang cố tỏ ra ngầu thôi?

“Nghe này, tôi không muốn gây rối, hiểu chứ?” tôi nói, dần dần siết chặt tay hơn.

Tôi liếc sang xem gã còn lại đang làm gì. Có vẻ như hắn đã đứng hình khi Serena đặt tay lên chuôi kiếm. Chắc hẳn hắn đã mất hết can đảm ngay khi thấy cô ấy là một quý tộc.

Tôi có thể nhận ra gã mà tôi đang bóp cổ đang chuẩn bị đá tôi, nên tôi đập vào yết hầu của hắn, đồng thời đẩy hắn ra xa.

“Ực?! Khụ, khặc! M-mày…!”

“N-này, anh bạn, chúng ta rút lui thôi,” gã kia cảnh báo.

“Cái gì?! Sau khi thằng này làm tao bẽ mặt à?!” Gã bị tôi đẩy ra vô cùng tức giận, nhưng khi thấy Serena bắt đầu tuốt kiếm ra khỏi vỏ, hắn liền tái mặt.

“Các. Người. Muốn. Gì?” Serena lặp lại.

“K-không gì cả, th-thưa cô!!!”

“Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền!!!”

Hai người đó chạy đi nhanh nhất có thể. Chà, tôi đoán dân thường thực sự sợ quý tộc.

“Hừm. Mấy kẻ ngốc đó làm mất cả vui,” Serena phàn nàn. “Đàn ông sao mà thô lỗ thế nhỉ?”

“Này, thôi nào. Đừng giận quá. Quý cô Serena trông xinh đẹp hơn nhiều khi cười đấy.”

“Đó là cách anh dụ dỗ các cô gái vào phòng ngủ của mình à…?” cô ấy tự hỏi.

Tôi nhăn mặt. “Xin đừng nói về tôi như thể tôi là một kẻ lăng nhăng.”

“Nhưng thực tế là anh đang sống với nhiều phụ nữ, nên…”

“Grừ!”

Lần này, đòn tấn công của Serena đã gây ra một cú chí mạng cho tôi.

Ý tôi là, cô ấy nói đúng, nhưng… chỉ là mọi chuyện đã diễn ra như vậy thôi, được chứ? Tôi không thể bỏ rơi Mimi hay Elma lúc đó. Và ai lại không giúp một cô gái xinh đẹp, đáng thương thoát khỏi số phận khủng khiếp của mình nếu có cơ hội chứ? Rốt cuộc thì, đàn ông nào cũng muốn tỏ ra tốt đẹp.

Không phải là tôi thánh thiện hay gì. Nếu đó là một ông già gặp khó khăn, thì ông ta sẽ phải tự lo cho mình thôi.

“Được rồi, nói đến đây đủ rồi. Không nói nữa,” tôi tuyên bố.

“Tôi cũng chẳng quan tâm. Vậy, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta có thể sẽ lại bị quấy rối, với cái vận hay thu hút rắc rối của anh.”

“Vận của tôi? Của tôi á?! Sao cô biết đó không phải là của cô?”

“Những kẻ du côn như chúng chưa bao giờ làm phiền tôi khi tôi đi ra ngoài một mình.”

“Ủa, thật à?” Tôi đã cho rằng một người đẹp như cô ấy sẽ bị tán tỉnh liên tục.

“Tất nhiên là chuyện đó không quan trọng. Sao chúng ta không đến một nơi nào đó và ngồi xuống nhỉ? Mọi người đang nhìn kìa.”

“Nghe như thể cô đang định dẫn tôi đi ăn uống ở đâu đó…” tôi phàn nàn.

“Hì hì…”

“Ha ha ha…”

“Vậy là, cuối cùng vẫn đến nước này,” tôi thở dài nói.

“Hầu hết đàn ông chỉ có thể mơ được dùng bữa với tôi. Sao anh lại thất vọng thế?”

“Tôi sẽ không thất vọng nếu cô có thể uống có chừng mực.” Tôi nhìn cô ấy một cách đầy ẩn ý.

Sau một lúc, Serena cuối cùng cũng nói, “Tôi sẽ cố hết sức.”

Có lẽ mình nên gửi tín hiệu cầu cứu cho các cô gái ngay bây giờ. Mình sẽ cho họ biết mình đang ở đâu, nói “Serena đang uống rượu,” và bùm!

Chắc hẳn Serena đã gọi món xong trong lúc tôi đang gọi cứu viện, vì một cánh cửa nhỏ trên tường cạnh chúng tôi mở ra và đưa thức ăn và đồ uống của chúng tôi vào. Vậy ra nó giống như làn giao hàng của một quán sushi băng chuyền, hử?

“Tôi đề nghị một ly chúc mừng,” Serena tuyên bố.

“Được thôi, nhưng chúc mừng vì điều gì?” Không có ai đang xem, nên tôi có thể thoải mái thô lỗ như mọi khi.

“Gì cũng được. Tôi chỉ đề nghị một ly, thế thôi.”

Chúng tôi nâng ly, ly của Serena chứa thứ gì đó giống rượu vang và ly của tôi chứa nước ngọt, và cụng nhẹ vào nhau kêu lách cách. Đúng với một nhà hàng cao cấp, ngay cả chiếc ly đựng nước ngọt của tôi cũng mỏng và trông đắt tiền.

“Mm, ngon quá,” Serena thở dài. “Đó là lý do tại sao họ gọi nơi này là nơi hội tụ mọi thú vui của đế chế. Rượu vang thật tuyệt!”

“Mừng là cô đang vui.”

Làm ơn hãy cư xử đúng mực một lần được không?

Những lời đó chực trào ra khỏi miệng tôi, nhưng tôi biết rằng việc lặp đi lặp lại có thể gây tác dụng ngược. Giống như nếu bạn cứ nói đi nói lại với ai đó đừng nhấn một nút màu đỏ lớn.

“Vậy, anh đã gọi cho các cô bạn gái của mình chưa?” Serena đặt ly xuống và nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ta thông minh thật. Tôi đã nghĩ rằng mình đã qua mặt được cô ta, vì tôi đã làm điều đó trong khi cô ta đang gọi món.

“Tôi phải làm thế—vì lợi ích của cả hai chúng ta.”

“Hừm… Tôi đã tự hỏi tại sao anh lại lạnh lùng với tôi như vậy. Cứ như thể anh đang dựng lên một bức tường giữa chúng ta. Anh có thể cởi mở hơn một chút, anh biết đấy.”

Serena lườm tôi còn dữ hơn, khiến tôi bối rối.

“Hả?” Tất nhiên là tôi đang dựng một bức tường rồi. Tôi đang làm mọi thứ có thể để giữ cho bức tường này vững chắc như lá chắn của Krishna.

“Không, cảm ơn. Tôi muốn tránh xa rắc rối.”

“Anh có thể ngừng gọi tôi như thế với một khuôn mặt tỉnh bơ được không? Anh sẽ làm tôi khóc đấy…”

“Khóc là lối thoát của kẻ hèn nhát. Vả lại, rắc rối là từ duy nhất có thể mô tả cô.”

“Phần nào của tôi là rắc rối chứ?!”

“Chỉ cần là một trung úy và một quý tộc là đủ để biến cô thành một mớ rắc rối ngang với một cuộc tấn công bão hòa bằng tên lửa tầm nhiệt rồi.”

“Đừng có logic hóa vấn đề như thế!” Trong tuyệt vọng, Serena nốc cạn cả ly rượu vang của mình. Dừng lại ngay! Ngừng ngay cái kiểu uống điên cuồng của cô lại, kẻo lại lặp lại sai lầm trong quá khứ!

“Chết tiệt, cô là một quý tộc mà. Chẳng phải cuối cùng cô cũng sẽ kết hôn theo sự sắp đặt sao?”

“Tôi không muốn nói về chuyện đó.”

“Cũng phải.”

Serena trông có vẻ rất bực bội, nên tôi quyết định cho qua. Nếu cô ấy đã được hứa gả cho ai đó, có lẽ đó là người mà cô ấy không thích hoặc đã có trải nghiệm tồi tệ.

“Anh không hứng thú à?” cô ấy hỏi.

“Không hẳn,” tôi trả lời, lắc đầu.

“Cứ nói là anh có đi!” Serena đập tay xuống bàn.

“Này, giữ phép tắc trên bàn ăn đi,” tôi mắng. “Tôi sẽ gọi nhân viên nếu cô cứ tiếp tục làm những việc phiền phức như vậy.”

“Anh lại xúc phạm tôi nữa rồi!” cô ấy hét lên. “Tôi chỉ là phiền phức và rắc rối, phải không?! Tôi cứ thế này rồi sẽ trở thành một bà cô già nua, nhăn nheo, buồn bã và cô độc cho mà xem!”

“Ờ, tôi nghi là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Tôi nghĩ sớm hay muộn gì cô cũng sẽ có một cuộc hôn nhân được sắp đặt, phải không?”

Tôi không biết nhiều về giới quý tộc, nhưng các nữ quý tộc luôn rất được săn đón. Rất nhiều gia đình sẽ muốn kết hôn với gia tộc hầu tước, vậy tại sao Serena lại phải thiếu chồng chứ? Tất nhiên, tôi nghi là cô ấy sẽ không kết hôn với bất kỳ gia đình nào mà hầu tước không muốn.

“Tôi không muốn kết hôn với một người mà tôi chưa từng gặp.”

“Ý tôi là, cô có thể cứ gặp họ, đi chơi, và xem liệu cô có thể tìm thấy những điều cô thích ở họ không.”

“Nhưng rồi tôi gặp người đàn ông đó, và anh ta hoặc là một kẻ yếu đuối chưa bao giờ cầm súng trong đời, chứ đừng nói đến kiếm. Hoặc anh ta là một gã khổng lồ vạm vỡ nhưng vẫn không thể thắng nổi tôi trong một trận đấu kiếm! HOẶC anh ta là một kẻ điên nào đó biết kiếm thuật, nhưng lại dùng nó để chém giết bao nhiêu dân thường tùy thích!!!”

“Vậy về cơ bản, cô muốn một người đàn ông không quá vạm vỡ, không quá yếu đuối, có thể cầm cự được với cô trong một trận đấu kiếm, và có phẩm chất đạo đức tốt? Tôi không biết nữa, có vẻ như tiêu chuẩn của cô hơi cao thì phải.”

Tôi có thể thông cảm với việc cô ấy chỉ gặp những người đàn ông mình không thích, nhưng nhỡ đâu kỳ vọng của cô ấy chỉ là quá xa vời thì sao? Điều đó sẽ chỉ khiến cô ấy cô đơn hơn mà thôi.

“Có gì sai khi muốn có một người bạn đời chất lượng chứ?” Serena bắt đầu bấm lung tung trên máy tính bảng của bàn, như thể đang cố thoát khỏi lời phản bác lạnh lùng của tôi. Đúng rồi, hôm nay cô ta sẽ say bí tỉ đây.

“Nếu cô muốn đi theo con đường đó, thì chúng ta cũng không hợp nhau đâu. Tôi hoàn toàn không biết múa kiếm.”

Tôi chưa bao giờ cầm kiếm trong đời. Chắc chắn, khi còn nhỏ, tôi đã đánh nhau với những đứa trẻ khác bằng gậy, nhưng tôi chưa bao giờ học kiếm thuật thực sự. Tôi đã mua một thanh kiếm giả trong một chuyến đi thực tế ở trường trung học, điều đó rất là trẻ trâu… nhưng, ý tôi là, nó quá ngầu để có thể cưỡng lại. Một thanh kiếm giả! Dù vậy, tôi chưa bao giờ vung nó, vì nó quá nguy hiểm.

“Tôi sẽ ngạc nhiên hơn nếu một người có dòng máu thường dân lại biết kiếm thuật,” cô ấy trả lời. “Nhưng khi anh mặc Giáp Trợ Lực của mình, anh có đủ can đảm để chiến đấu với những con quái vật đột biến và tiêu diệt chúng. Và anh không chỉ chiến đấu với cướp biển trên con tàu chiến đơn độc của mình, mà anh còn một mình lao vào và đánh chìm kỳ hạm của Belbellum. Sự liều lĩnh như vậy là một tài năng hiếm có đối với một phi công tàu chiến. Và mặc dù anh tự gọi mình là người ngoài cuộc, anh đã huấn luyện một đám ngốc thành những tay săn cướp biển lành nghề, và thậm chí còn có con mắt chiến lược để đưa ra các chiến thuật dành riêng cho họ. Ngoài ra—”

“Được rồi, đủ rồi!” tôi cầu xin. “Tôi cảm thấy thật kinh khủng khi được tắm trong những lời khen ngợi.”

Tôi phải ngăn Serena lại trước khi cô ấy cố gắng nịnh hót tôi. Tôi hiểu rồi; cô ấy ngưỡng mộ những người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lại ghét kiểu đàn ông nam tính quá mức. Có lẽ rốt cuộc tôi lại hợp gu của cô ấy.

“Tuy nhiên, tôi không nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đâu,” tôi quyết định. “Ngay cả khi chúng ta yêu nhau điên cuồng.”

“Tôi biếtttt mà…” Serena thở dài và đưa cho tôi chiếc máy tính bảng của bàn. Tôi nhận lấy và xem lịch sử đặt hàng. Toàn là những thứ có vẻ là rượu. Trời ạ, người phụ nữ này không bao giờ biết rút kinh nghiệm.

“Ít nhất là không phải bây giờ. Nếu anh trở thành hạng bạch kim và giành được một ngôi sao vàng, mọi chuyện có thể sẽ khác.”

“Tôi chỉ biết một vài thuật ngữ trong đó. Ngôi sao vàng là gì?” Tôi nghiêng đầu trước thuật ngữ xa lạ.

“Đó là Thập tự Sáng chói của Sao Hạng Nhất. ‘Ngôi sao vàng’ chỉ là một cách gọi thông thường hơn. Danh hiệu này được trao cho những người đạt được thành tích xuất sắc trong các trận chiến của hạm đội đế quốc. Tôi phải cho anh biết rằng đó là danh hiệu cao quý nhất có thể có đối với một quân nhân. Người nhận sẽ được hưởng một mức lương đáng kể và được đối xử như quý tộc, mặc dù ở một mức độ hạn chế.”

“Tôi hiểu rồi… Nghe có vẻ như nó dựa vào may mắn hơn là kỹ năng, hử?”

“Với một chiến trường phù hợp, tôi chắc chắn anh có thể nhận được một cái.” Serena nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi giả vờ không để ý. Tôi không muốn phản ứng thái quá và khiến cô ấy ném tôi vào một trong những chiến trường đó.

“Tại sao anh lại lờ tôi đi?! Chú ý đến tôi đi chứ!!!”

“Các cô gái! Mau đến cứu tôi đi!”

Trong cơ sở cao cấp này, các bức tường hoàn toàn cách âm. Dù chúng tôi có làm ồn đến đâu, các nhân viên cũng không hề la mắng chúng tôi một lần nào.

Tuy nhiên, cuối cùng tôi đã phải đối phó với một nữ trung úy phiền phức nào đó cho đến khi các cô gái mua sắm xong và đến giải cứu tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận