Gã Bán Hàng Rong ở Dị Giớ...
Hiiro Shimotsuki Takashi Iwasaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 05

Chương Mười Ba: Đến Cửa Hàng Cosplay!

0 Bình luận - Độ dài: 2,745 từ - Cập nhật:

Sau khi Aina và tôi xong việc ở cung điện hoàng gia, chúng tôi trở về nhà trọ Tổ Chim Sấm Sét, nơi tôi thông báo với những người bạn đồng hành còn lại rằng tôi cần “ghé thăm một người bạn may vá” trước khi bí mật bước qua cánh cổng trở về nhà bà. Tôi đã nói với họ rằng có lẽ sẽ mất vài ngày, vì vậy điều đó cho tôi quá đủ thời gian để chọn một chiếc váy cho Shess. Tôi trượt mở cánh cửa tủ quần áo và được chào đón bởi cảnh tượng bà và Shiori đang ăn tối tại chiếc bàn thấp.

“Ồ, mừng anh về nhà, anh zai!” Shiori vui vẻ nói.

“Mừng con về nhà, Shiro. Con đã ăn tối chưa?” bà hỏi tôi.

Tôi đóng cửa tủ quần áo và thông báo, “Con về rồi! Mặc dù con sẽ sớm đi ngay.”

Tôi liếc nhìn bàn ăn. Bữa tối hôm đó của bà và Shiori là món hầm thịt và khoai tây, cơm và một ít súp miso đậm đà với rất nhiều rau củ. Chỉ riêng cảnh tượng một bữa tối kiểu Nhật đúng điệu đã làm bụng tôi réo lên, mặc dù tôi đã ăn tối với Aina và những người khác ở nhà trọ. Có một cái gì đó thật an ủi về một bữa ăn kiểu Nhật ngon lành, bạn biết không?

“Con có muốn ăn không?” bà hỏi tôi, có lẽ nhận thấy sự khao khát trong mắt tôi.

“Chà, nếu bà đã mời…”

“Chắc chắn rồi. Bà sẽ lấy cho con một đĩa.”

Tôi đảm bảo mình đã ăn no nê món cơm nấu nồi đất mà lâu lắm rồi tôi mới được ăn.

3957dc49-47b4-4e27-b299-c3e933eefef3.jpg

◇◆◇◆◇

“Ồ nhân tiện, Saori đâu rồi ạ?” tôi hỏi giữa những miếng kem mà chúng tôi đã quyết định ăn sau khi đã ăn xong món chính.

“Em ấy có hoạt động câu lạc bộ ở trường” Shiori đáp. “Em nói sẽ đi ăn tối với các đồng đội và ngày mai sẽ đến nhà bà.”

Shiori và Saori học cùng trường trung học, vì vậy chúng gần như biết lịch trình của nhau từ trong ra ngoài.

“Ồ, đó là một tin tuyệt vời” tôi nói.

Shiori ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. “Anh zai, anh thật là một kẻ xấu tính. Tội nghiệp Saorin.”

“Không, em không hiểu. Anh cần bà giúp một việc rất quan trọng, nhưng anh sẽ không thể hỏi bà về nó nếu Saori ở đây.”

“Chà, chà. Cháu cần ta giúp ư?” bà hỏi.

“Vâng ạ! Chuyện là…”

Tôi kể lại các sự kiện trong vài ngày qua cho bà và Shiori nghe: Zidan đã nhờ tôi đến thủ đô hoàng gia cùng ông ấy như thế nào, chúng tôi đã gặp nữ hoàng ra sao, người đã nhờ tôi mua một chiếc váy cho con gái của bà, Shess là một đứa trẻ hư hỏng không thể chịu nổi như thế nào, và vân vân. Tôi không ngừng lảm nhảm một giây nào, và khi tôi đã nói xong, tôi nhận thấy rằng bà đã bày ra một ít trà và bánh kẹo trên bàn cho chúng tôi.

“Dù sao thì, đó là lý do tại sao con trở lại đây. Con cần phải đi tìm một chiếc váy cho Shess.”

“Wow, anh phải tìm một chiếc váy cho công chúa! Anh thực sự tuyệt vời đấy, anh zai!” Shiori kinh ngạc.

“Chà, điều đó thật ấn tượng” bà nói, một nụ cười dịu dàng trên môi.

“Con thực sự không muốn Saori ở đây khi con kể tất cả những chuyện đó vì, chà…” tôi dừng lại khi tôi cố gắng tìm ra cách diễn đạt tốt nhất. “Chà, hai người biết gu thời trang của nó như thế nào rồi đấy, phải không? Con không thể nào nhờ hai người tư vấn về một chiếc váy với nó trong phòng được.”

Hình ảnh của Celes được trang điểm như một nhân vật phản diện trong môn đấu vật nhờ ơn của Saori vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi. Chắc hẳn nó cũng đã để lại một ấn tượng lâu dài đối với Shiori, bởi vì nó đã gật đầu một cách nghiêm nghị.

“Vậy, hai người có thể vui lòng giúp con tìm một chiếc váy cho Shess được không?” tôi nói với em gái và bà của mình.

“Tất nhiên rồi!” Shiori đáp.

“Cảm ơn em, Shiori.”

“Chắc bà của cháu lại phải giúp cháu một lần nữa, hử?” bà nói với một nụ cười. “Được rồi, vậy thì.”

“Cảm ơn bà. Con sẽ tặng bà một phiếu mát-xa vai như một món quà cảm ơn, được chứ ạ?”

“Đừng ngớ ngẩn. Ta chưa đủ già để cần một trong những thứ đó đâu” bà khịt mũi.

“Ờ, đó là một trò đùa phải không ạ? Kiểu như, một trò đùa của bà? Hay là một trò đùa của phù thủy?” tôi suy ngẫm.

“Bà ơi, bà, kiểu như, siêu-siêu già, phải không? Ý cháu là, dù sao thì bà cũng được gọi là ‘Phù thủy Bất tử’ mà” Shiori xen vào.

“Đúng vậy, Shiori. Bà của chúng ta là một huyền thoại ở Ruffaltio. Không ai biết tuổi thật của bà đâu!”

“Shiro, ta nhớ đã dạy cháu không bao giờ được hỏi tuổi của một phụ nữ” bà cau có nhìn tôi.

“Chà, cháu hy vọng ít nhất nó không phải là bốn chữ số. Điều đó sẽ làm cháu cảm thấy rất khó xử, là cháu trai của bà và tất cả những thứ đó.”

“Anh zai, có lẽ là năm chữ số đấy!” Shiori nói, cười khúc khích một cách tinh nghịch.

“Ồ, con đoán điều đó cũng có thể, phải không? Dù sao thì bà cũng là hiện thân của sự giả tưởng.”

“Em biết mà, phải không?” em gái tôi đồng ý.

“Hai đứa thật xấu tính với bà già tội nghiệp của mình” bà hậm hực. “Ta cho rằng cháu không cần sự giúp đỡ của ta nữa phải không, Shiro?”

Ôi-ôi.

“Đùa thôi! Xin lỗi, bà” tôi vội vàng nói.

“Xin lỗi, bà” Shiori lặp lại.

Thật tuyệt khi có thể đùa giỡn với bà như thế này. Nếu một năm trước bạn nói với tôi rằng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện như thế này với bà của mình một lần nữa, tôi đã không tin bạn đâu. Ba chúng tôi đã thức khuya, cố gắng quyết định một chiếc váy để mua cho Shess.

◇◆◇◆◇

Ngày hôm sau, tôi thấy mình đang ở Akihabara. Vì là Chủ nhật, con phố chính chỉ dành cho người đi bộ, có nghĩa là tôi chỉ mất vài phút để đến cửa hàng mà tôi đã nghĩ đến. Điều đó chắc chắn sẽ không thể thực hiện được vào một ngày trong tuần. Tôi bước vào cửa hàng cosplay.

“Chào buổi chiề—ồ, anh Amata!” người quản lý cửa hàng khoảng bốn mươi tuổi chào tôi, điều chỉnh lại cặp kính trên mũi. Dường như ông ấy nhớ tôi từ lần tôi đã đặt trang phục cosplay cho Aina và Karen vài tháng trước.

“Lâu rồi không gặp,” tôi đáp. “Cảm ơn ông rất nhiều vì đã xử lý yêu cầu của tôi trong một thời gian ngắn như vậy lần trước.”

“Ồ, không có gì đâu! Các nhân viên vô cùng vui mừng khi được làm yêu cầu của anh! Vì anh đã yêu cầu chúng tôi chỉ sử dụng những vật liệu tốt nhất có sẵn, họ thực sự thích cách các bộ trang phục được hoàn thành. Và chỉ giữa chúng ta thôi nhé, khi chúng tôi đăng một bức ảnh của hai bộ trang phục lên trang chủ của mình, phản hồi đã vượt xa mong đợi!” người quản lý cửa hàng nói với tôi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Ồ, tôi rất vui khi nghe điều đó. Lần trước tôi đã quyết định đúng khi đến gặp ông.”

Được rồi. Bây giờ khi đã xong phần xã giao, đã đến lúc tập trung vào nhiệm vụ hiện tại.

“Vậy hôm nay anh đến đây có việc gì, thưa anh Amata? Anh đang muốn đặt một bộ trang phục tùy chỉnh khác à?”

“Bingo. Đợi một lát…” Tôi lôi một tờ giấy ra khỏi túi và đưa nó cho người quản lý. Đó là một hình ảnh của một nhân vật nhất định mà tôi đã in ra ở nhà bà trước khi đến đây. “Tôi muốn đặt một bộ cosplay của nhân vật này nếu có thể.”

Bà, Shiori và tôi đã quyết định chọn bộ trang phục được mặc bởi công chúa của một trò chơi rất nổi tiếng.

“Ồ, Công chúa Shiny của Thượng Đế Toàn Năng, hử?” người quản lý cửa hàng nói, ném cho tôi một cái nhìn hiểu biết trước khi lại điều chỉnh cặp kính của mình. Ánh sáng phản chiếu từ tròng kính làm chúng lấp lánh.

“Ông có nghĩ điều đó có thể thực hiện được không?”

“Tất nhiên rồi! Phương châm của cửa hàng chúng tôi là ‘Bạn mơ ước, chúng tôi may vá’ mà. Tuy nhiên, một bộ cosplay của Công chúa Shiny ư? Hừm…” Ông suy ngẫm về điều này một giây. “Chúng ta có lẽ đang nói đến một mức giá khoảng…” Người quản lý cửa hàng không nói hết câu nhưng thay vào đó lại giơ tay lên. Ông ra hiệu 50.000 yên. Không, đợi đã, 500.000 yên.

“Tôi hiểu rồi” tôi gật đầu. “Và sẽ tốn bao nhiêu nếu ông làm nó chỉ bằng những vật liệu chất lượng cao?”

“Anh có thể vui lòng cho tôi biết chính xác anh đang tìm kiếm thứ gì không?” người quản lý cửa hàng nói, lại điều chỉnh cặp kính của mình với vẻ mặt nghiêm túc chết người.

“Chà, đầu tiên, tôi muốn một thứ gì đó thực sự có chất lượng tốt cho chiếc vương miện. Tất nhiên, tôi không yêu cầu đá quý thật, nhưng về cơ bản tôi muốn thứ tốt nhất sau đá qúy, kiểu như, kim cương tổng hợp có màu hoặc gì đó. Về phần trang phục, tôi muốn ông sử dụng loại vải tốt nhất mà ông có.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu. Trong trường hợp đó…” Người quản lý cửa hàng ngập ngừng, bàn tay ông đã giơ lên hơi run. “Thêm một số không vào giá” ông tuyên bố.

“Chắc chắn rồi, tôi không phiền đâu,” tôi nói đơn giản.

Người đàn ông há hốc mồm nhìn tôi. “Anh Amata. Để tôi diễn đạt lại để chắc chắn rằng chúng ta đang cùng quan điểm. Mức giá ban đầu mà tôi đã đề xuất là 500.000 yên. Nếu anh thêm một số không vào đó, điều đó có nghĩa là bộ trang phục này sẽ tốn của anh năm triệu yên.”

“Tôi đã chuẩn bị để chi ít nhất chừng đó cho nó, vì vậy không sao cả. Thực ra…” tôi dừng lại, mở ba lô của mình ra và bắt đầu lục lọi bên trong. Khi cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm, tôi chộp lấy nó và đặt nó xuống quầy với một tiếng cộp. “Tôi muốn trả tiền trước, nếu được. Có mười triệu yên ở đó, nhưng nếu không đủ thì tôi luôn có thể đưa thêm cho ông.”

Người quản lý cửa hàng bắt đầu run rẩy rõ rệt. Ông tháo kính bằng một tay và che mặt bằng tay kia. “Anh Amata…” ông bắt đầu, giọng run rẩy. “Anh chính xác là loại người mà tôi đã nghĩ. Bây giờ tôi đã chắc chắn về điều đó.”

Có phải là trí tưởng tượng của tôi không hay ông ấy có vẻ sắp khóc? “Ờ, xin lỗi?”

“Xin đừng cố giấu tôi. Như tôi đã nói, tôi đã hiểu ra anh rồi.”

Hả? Gã này đang nói cái quái gì vậy?

Nhưng trước khi tôi có thể hỏi, ông ta đã tự mình giải thích. “Anh Amata!” ông vui vẻ kêu lên. “Anh và tôi giống nhau! Anh cũng đã cống hiến cuộc đời mình cho cosplay, phải không?”

“Cái gì?” tôi lắp bắp, nhưng ông đã lờ đi sự ngạc nhiên sững sờ của tôi.

“Và không chỉ vậy, anh thậm chí không quan tâm đến việc tự mình cosplay nhân vật yêu thích của mình. Anh muốn thấy những người khác cosplay nhân vật mà anh đã chọn!”

“Cái gì?” tôi lặp lại, nhưng ông vẫn tiếp tục mặc cho sự bối rối liên tục của tôi.

“Tôi đã hiểu ra anh rồi, Amata! Anh có muốn biết làm thế nào tôi biết không? Đó là bởi vì tôi hoàn toàn giống anh! Cosplay không chỉ là về trang phục. Ồ, không, không, không, không! Anh cũng cần một cosplayer hoàn hảo để mặc nó! Khi cosplayer và trang phục kết hợp, đó là lúc phép màu thực sự xảy ra, và những cô gái 2D mà cả hai chúng ta đều mơ ước trở nên sống động ngay trước mắt chúng ta! Cosplayer hoàn hảo và cosplay hoàn hảo! Sự cộng hưởng đó là điều tạo nên phép màu!”

Người quản lý cửa hàng nắm chặt vai tôi và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt của ông quá gần mặt tôi so với sở thích của tôi.

“Không ai sẽ trả nhiều tiền như vậy cho một bộ cosplay, ngoại trừ có lẽ là một công ty. Thực tế, tôi thậm chí không nghĩ một công ty sẽ trả nhiều như vậy! Họ luôn cố gắng mặc cả để tiết kiệm một ít tiền, nói với tôi rằng họ không phiền nếu trang phục không đạt chất lượng cao nhất. Nhưng anh, anh Amata…”

Người quản lý cửa hàng vòng tay quanh tôi và siết chặt bằng tất cả sức lực của mình. Và khi tôi nói “tất cả”, ý tôi là tất cả. Tôi khá chắc chắn ông ấy thậm chí sẽ không ôm người yêu của đời mình chặt như vậy.

“Mười triệu yên trả trước, anh nói sao? Và nếu không đủ, anh có thể trả thêm, anh nói sao? Xin hãy sử dụng những vật liệu chất lượng cao nhất có sẵn, anh nói sao? Anh Amata, anh là…” Ông dường như đang gặp khó khăn để nói ra những lời đó. “Anh thực sự là…” Người quản lý cửa hàng lại dừng lại, run rẩy rõ rệt vì xúc động. “Anh là một nhiếp ảnh gia cosplay chân chính!”

“M-Một cái gì cơ?”

“Tôi đã nói với anh rồi, anh không thể giấu tôi được, anh Amata! Anh muốn tìm những cosplayer hoàn hảo để mặc trang phục của các nhân vật 2D yêu thích của anh như một cách để triệu hồi họ vào thế giới thực. Và tất nhiên anh chụp ảnh họ để khoảnh khắc đó được ghi lại mãi mãi để anh có thể nhìn lại! Tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu!” Ông vỗ mạnh vào lưng tôi hai cái. “Cứ để tôi lo, anh Amata. Với tư cách là một người cùng chí hướng với những giấc mơ giống như anh, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để tạo ra một bộ cosplay hoàn hảo của Công chúa Shiny!” Ông giơ ngón tay cái lên khi một nụ cười rạng rỡ hình thành trên khuôn mặt. “Tôi sẽ sử dụng những vật liệu tốt nhất có thể. Nên anh đừng lo lắng về bất cứ điều gì!”

“Điều đó, ờ, thật tốt khi nghe thấy” là tất cả những gì tôi xoay sở để nói trước khi tôi vội vã ra khỏi cửa hàng, đơn đặt hàng của tôi đã được đặt thành công. Đánh giá từ sự nhiệt tình cuồng nhiệt của người quản lý cửa hàng đối với dự án, có vẻ như tôi có thể mong đợi một kết quả cuối cùng xuất sắc.

Và cứ thế, sau khi bị nhầm là một nhiếp ảnh gia cosplay—dù đó là gì đi nữa—tôi quay trở lại nhà bà. Khi sau đó tôi kể lại cuộc gặp gỡ cho bà và hai đứa song sinh nghe, tất cả họ đều cười đến nỗi họ gần như ngã lăn ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận