Lâm Nam xấu hổ đến mức muốn phát bệnh ung thư ngại ngùng luôn rồi.
Nếu bị bạn học khác phát hiện cậu xếp hàng trong đội con gái, cùng lắm chỉ bị trêu vài câu. Nhưng bị thầy cố vấn bắt gặp… e là không chỉ trêu đùa nữa.
“Cái đó…” Cậu không biết giải thích thế nào, chỉ thấy ánh mắt nghi ngờ của thầy cố vấn, cảm giác như mình đã bị coi là một tên biến thái.
Nhưng cậu chẳng thể giải thích, đành ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn chờ thầy mắng. Tuy vậy, chân cậu vẫn không chịu rời khỏi hàng con gái. Cậu không thể chấp nhận việc nằm đó kéo áo lộ bụng trước mặt cả đám người, mà nếu quá đáng hơn, bác sĩ còn có thể yêu cầu cởi cả áo ngoài.
Nhưng thầy cố vấn cũng lần đầu gặp tình huống này, gãi đầu, không biết nói gì.
“Sau này không được làm vậy nữa!” Thầy nghĩ cả buổi, cuối cùng chỉ nói được một câu mắng nhẹ nhàng.
Mình đúng là không hợp làm cố vấn… Huống chi chuyện này quá hiếm gặp.
Thầy làm cố vấn chưa được hai năm, lại là nghiên cứu sinh kiêm nhiệm, ngày thường chẳng thể nâng cao kỹ năng như mấy thầy chuyên trách. Thầy chỉ hơn lũ sinh viên năm hai vài tuổi, hoàn toàn không biết cách tạo uy nghiêm với học sinh, chỉ biết làm mặt lạnh dọa người.
Bộ dạng mặt lạnh của thầy đúng là hơi đáng sợ, Lâm Nam tưởng thầy giận, vội rời khỏi hàng.
“Không đi là được chứ gì…”
Dù sao đợi thầy đi rồi, mình quay lại xếp hàng cũng chẳng ai biết.
Hoặc cứ đợi thêm hai tiếng, khi bạn cùng lớp khám xong hết, không ai nhận ra mình, rồi chạy qua khám. Cùng lắm lúc nộp bảng khám sức khỏe lại bị thầy mắng thêm lần nữa.
Lâm Nam cẩn thận ngẩng đầu quan sát sắc mặt thầy cố vấn, thấy vẻ mặt thầy dường như dịu đi nhiều.
“Cái đó… thầy tên gì ấy nhỉ?” Lâm Nam ngập ngừng hỏi.
“Cậu không biết cả tên thầy cố vấn, hai năm nay học kiểu gì thế?” Thầy bị chọc cười, nhưng nhìn đôi mắt to tròn đáng thương của Lâm Nam, thầy lại có cảm giác như đang đối diện một cô gái dễ thương. Cơn giận tan hơn nửa, nhưng khi nhắc đến tên, thầy hơi ngượng, gãi mũi, “Trịnh Càn, gọi thầy là thầy Trịnh được rồi.”
Lâm Nam nghe cái tên này, lập tức cảm thấy thân thiết hơn với thầy: “Trịnh Tiền?” [note78866]
“Là Càn trong Càn Khôn!”
Trịnh Càn nhấn mạnh. Chính vì cái tên dễ gây hiểu lầm mà thầy không tạo được uy nghiêm với học sinh. Thầy cố ý giảm sự chú ý vào cái tên, trong nhóm lớp chỉ để biệt danh “Thầy Trịnh” thay vì tên thật.
Nhìn bóng lưng Lâm Nam rời đi, thầy thở dài. Đây là lớp đầu tiên thầy dẫn, sao đã gặp ngay một học sinh kỳ lạ, kỳ lạ thì thôi đi, còn xinh đẹp.
Chắc chắn là do mấy nội dung giả gái trên mạng làm hỏng đám trẻ bây giờ! Bilibili hại nước!
Thầy cúi đầu nhìn hình nền Yohane Bonaventura trên điện thoại, ho khan một tiếng, vẫy tay gọi lớp trưởng: “Lát nộp bảng khám sức khỏe lên văn phòng thầy, thầy có việc.”
Bên kia, Lâm Nam cuối cùng cũng gặp lại Trần Nghiêu.
Trần Nghiêu vừa từ phòng kiểm tra thị lực bước ra, đối diện thấy Lâm Nam vừa rời khỏi chỗ thầy Trịnh.
“Khám được mấy mục rồi?”
“Chỉ có chiều cao cân nặng, với kiểm tra màu sắc.” Lâm Nam vội chạy tới. Ở bên Trần Nghiêu, cậu lập tức yên tâm hơn, quên ngay vụ bị mắng, ngược lại còn phàn nàn, “Bác sĩ bảo tao không có vấn đề gì về màu sắc, nhưng trước đây tao rõ ràng hơi yếu thị, nói mà ông ấy không tin.”
“Thế à? Sao tao không nhớ mày yếu thị?”
“Chỉ là mấy màu gần nhau khó phân biệt thôi, nên bình thường không nói.” Lâm Nam hơi bối rối. Dù yếu thị biến mất là tin tốt, cậu lại nghi ngờ đây là do quá trình nữ tính hóa vô tình chữa được.
Vậy cái gan nhiễm mỡ lần trước tự đi khám ở bệnh viện có chữa được không?
Lâm Nam đi theo Trần Nghiêu để khám các mục khác, tiện hỏi: “Mày đi khám nội khoa chưa? Khám thế nào?”
“Nằm đó, lộ bụng, nghe tim, chọc thận, đại khái thế.” Trần Nghiêu nói tới đây, bĩu môi, bất mãn, “Mẹ nó, nằm đó bị cả đám người vây xem, cảm giác chán vãi.”
“Thế à?” Lâm Nam sợ hãi. Bình thường mặc áo chỉnh tề, có áo khoác ngoài thì không sao, nhưng nằm đó kéo áo lên, độ cong của ngực chắc chắn bị đám học sinh nhìn rõ mồn một?
Nghĩ đến cảnh đó, khuôn mặt còn chút hồng hào của Lâm Nam càng đỏ rực.
“Mày đi kiểm tra thị lực trước đi, tao đợi ở đây.” Trần Nghiêu đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai quen, dứt khoát tựa vào tường, giục Lâm Nam, “Nhanh đi, lát nữa đông lại phải xếp hàng.”
“Ừ.”
Cậu khẽ thở dài, nhìn về hướng lúc đến, thầy cố vấn hình như đi thật rồi. Vậy lát khám thị lực xong, cậu có thể tiếp tục qua lẫn vào đội con gái.
Thật ra cậu cũng chẳng muốn thế. Cậu vốn cực kỳ bài xích đồ vật nữ tính, cũng không muốn bị xem là con gái. Nhưng vấn đề là cậu càng không muốn nằm đó kéo áo lên cho cả đám người xem.
Dù họ không nói gì trước mặt, nhưng chắc chắn sau khi cậu đi sẽ bàn tán xôn xao.
Thị lực không có vấn đề, kiểm tra cũng nhanh. Ra khỏi phòng, cậu lại chạy đến bên Trần Nghiêu, hạ giọng: “Lát mày qua kia xem thầy cố vấn có quay lại không, tao đi xếp hàng.”
“Nhìn thầy cố vấn làm gì?” Trần Nghiêu ngơ ngác.
“Tao đi bên con gái khám nội khoa.” Dù Lâm Nam thấy chuyện này khá xấu hổ, nhưng sau nhiều lần mở khóa ma pháp, tiết tháo của cậu đã rơi đầy đất. Mặt hơi đỏ, nhưng cậu vẫn tự hào khoe sự thông minh, “Bảng của tao chưa điền tên với giới tính! Bác sĩ chắc chắn không nhận ra.”
Trần Nghiêu gật đầu. Biết tình trạng của Lâm Nam, hắn thấy cách này cũng không có vấn đề.
Thế là một người canh chừng, Lâm Nam vội chạy đi khám nội khoa. Quả nhiên, khi vào phòng một mình, nữ bác sĩ chẳng nhận ra cậu là “nam”, kiểm tra như với các cô gái khác, đánh dấu vào bảng khám, rồi vẫy tay cho cậu ra ngoài.
Lâm Nam mừng thầm vì sự thông minh của mình, nhưng vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lưu Tuyết Phi trợn to mắt đứng ngay đó.
“???” Cô nàng ngơ ngác nhìn Lâm Nam bước ra, còn nghi ngờ mình suýt đi nhầm cửa. Nhưng nhìn lại tấm biển tạm trên cửa, cô nàng lập tức hiểu ra, “Quả nhiên cậu là con gái!”
“Sao đi đâu cũng gặp cậu vậy?” Lâm Nam tuyệt vọng.
Cậu hoàn toàn không biết giải thích thế nào.


1 Bình luận