Những Khoảng Khắc Thoáng...
Rokusyou • Usuasagi Sime
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05: Cựu Anh hùng thứ 68 và Bữa tiệc mùa hè

Chương 4.2 Long đởm thảo nguyên ~ Cuộc trò chuyện vui vẻ ~

0 Bình luận - Độ dài: 2,259 từ - Cập nhật:

Phần Hai: Sophia

Trông thấy Georges và Fred đứng ngay trước mặt, tôi ngỡ như mình vừa tìm ra lời giải cho hành vi kỳ lạ của họ suốt mấy ngày qua.

Vào ngày đầu tiên của Lễ hội Sáng lập, anh trai tôi trở về từ lâu đài với vẻ mặt của một kẻ mất hồn. Và không chỉ riêng anh ấy; tôi nhận ra Georges cũng có biểu hiện y hệt trong lần gặp gỡ tiếp theo. Ban đầu, tôi ngỡ là do đức vua và hoàng hậu đã đột ngột quyết định tham dự lễ hội, khiến công việc của họ thêm chồng chất. Nhưng thái độ đó vẫn tiếp diễn ngay cả khi lễ hội đã kết thúc. Về phần Georges, tôi đoán anh ấy hành xử như vậy là vì Cyrus đã được miễn nhiệm vụ hộ vệ cho Thái tử Eugene, khiến trách nhiệm của Georges nặng nề hơn. Nhưng tôi không tài nào tìm ra được lý do cho cách hành xử của anh trai mình.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Elly có mời tôi đến một bữa tiệc tối. Tôi nghĩ đây sẽ là một cơ hội tốt để khuây khỏa nên đã vui vẻ nhận lời. Tôi cũng bị cuốn hút bởi vị pháp sư đã niệm Ma thuật Thời gian lên những đóa hồng trong lễ đính hôn của tôi cũng sẽ có mặt. Khi ấy, tôi nào biết chuyện gì đã xảy ra gây nên căng thẳng giữa vị pháp sư, Georges, và anh trai tôi, nhưng mọi thứ đã trở nên rõ ràng ngay khi tôi thấy vẻ mặt của họ lúc cảm ơn Setsuna. Trông họ có vẻ mãn nguyện hơn bất cứ lúc nào trong những ngày qua. Tôi đã hy vọng một trong hai người họ sẽ giải thích tình hình sau đó, nhưng nếu họ đã không muốn thì tôi cũng không có quyền hỏi tới. Nghĩ vậy, tôi chào đón Georges quay trở lại bàn.

Không lâu sau, Setsuna báo với Ragi rằng vỉ nướng đã sẵn sàng, thế là Ragi đi một vòng và bắt đầu giải thích với một giọng sang sảng. Vì có quá nhiều người để có thể ngồi chung với nhau, thức ăn được bày trên những chiếc bàn riêng biệt. Chúng tôi có thể chọn đĩa và cốc của mình, sau đó tự phục vụ và ngồi ở bất cứ đâu mình thích. Sau khi Ragi giải thích xong, Alto cũng có một bài phát biểu ngắn gọn.

“Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc mừng giấy dán tường mới của chúng cháu! Cháu hy vọng mọi người sẽ ăn thật nhiều ạ! Cháu xin hết!”

Bài phát biểu thẳng thắn của cậu bé khiến mọi người bật cười, và chúng tôi cảm ơn chủ nhà vì lời mời. Bài phát biểu đáng yêu của Alto đã đánh dấu sự khởi đầu của bữa tiệc, và Ragi dẫn chúng tôi vào nhà để cho xem những căn phòng đã được tân trang. Chúng tôi háo hức đi theo, tò mò muốn biết chúng trông ra sao.

Căn phòng đầu tiên là của Setsuna, được trang trí bằng những gam màu ấm áp. Đồ đạc được sắp xếp một cách hợp lý, phản ánh đúng phong thái tỉ mỉ của anh. Tôi tin rằng không gian riêng tư của một người sẽ phản ánh tính cách của họ, và điều này thường khớp với ấn tượng của tôi về người đó. Elly trước đây từng nói với tôi rằng Setsuna là một người rất tốt bụng và ấm áp, và căn phòng của anh hoàn toàn phù hợp với mô tả đó.

Tiếp theo, chủ nhà dẫn chúng tôi đến phòng của Alto. Dựa trên lời mô tả của Elly về cậu bé là một "cậu nhóc rất năng động," tôi đã hình dung căn phòng sẽ được trang trí bằng những màu sắc sặc sỡ, nhưng thay vào đó, nó lại có giấy dán tường màu tím và trắng nhẹ nhàng, mang lại cảm giác dịu dàng, yên bình. Tuy nhiên, đồ đạc bày biện ngẫu hứng và vô số món đồ lặt vặt trang trí trên kệ lại phô bày cá tính hoạt bát của Alto. Cậu bé nói rằng những món đồ ấy là "báu vật" của mình. Theo lời giải thích, các món đồ không hề có giá trị vật chất, nhưng cậu gọi chúng là báu vật vì cậu vô cùng yêu quý chúng.

Thú thật, chỉ nhìn thoáng qua, tôi chẳng thể hiểu nổi giá trị của bất kỳ món nào trong số chúng… …nhưng khi chúng tôi lắng nghe cậu bé giải thích về từng món một, tôi bắt đầu cảm nhận được giá trị của chúng. Tôi cùng mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp và trầm trồ trước những món đồ khác thường. Dù vậy, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi niềm vui của cậu khi sưu tập một hũ đầy vỏ côn trùng cremil. Tự hỏi liệu có phải cậu bé nào cũng như vậy không. Tôi dường như nhớ rằng anh trai mình cũng có kha khá những món đồ khó hiểu từ thời thơ ấu mà anh vẫn trân quý cho đến tận bây giờ… Tuy nhiên, tôi giữ riêng suy nghĩ này cho mình, vì những người khác ở đó dường như đều có một ký ức đẹp đẽ nào đó về việc sưu tập vỏ cremil.

Trong lúc lắng nghe họ trò chuyện, mắt tôi lãng đãng nhìn quanh và phát hiện một bông hoa gerulito với dải ruy băng thêu trên bàn của Alto. Tôi mỉm cười khi thấy những đường thêu cẩn thận. Tôi cũng trưng bày những dải ruy băng này như báu vật trong phòng mình. Chúng được buộc vào mười hai đóa hồng mà Georges đã tặng tôi, và tôi đã cho lồng khung rồi treo lên tường. Những dòng chữ anh viết trên đó gần như đã phai mờ, chỉ còn lại đôi ba ký tự đầu, vậy mà mỗi lần ngắm nhìn chúng, lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc. Những dải ruy băng đã thay đổi, cũng như những đóa hồng đã tàn úa. Ấy vậy mà những con chữ tưởng chừng đã biến mất vẫn còn vương lại. Tôi đã không thể tin vào mắt mình, và rồi ngay sau đó, nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên má.

Có lẽ mình cũng nên sớm trang hoàng lại căn phòng để trưng bày những báu vật của riêng mình. Mải mê với suy nghĩ đó, tôi rời khỏi phòng của Alto.

Khi chúng tôi trở ra ngoài, Setsuna đã nhóm lửa bên dưới vỉ nướng. Mặt trên của vỉ được chia làm hai khu vực: một bên có lưới kim loại, và một bên không có. Anh bắt đầu nướng những xiên thịt lớn và rau củ trên phần không có lưới, còn cá và nấm thì ở bên còn lại. Setsuna nói rằng sẽ mất một lúc để nấu chín, nên chúng tôi cứ nên vui vẻ trò chuyện với những người khác, nhưng ai nấy đều bị cuốn hút bởi những món ăn lạ mắt đến nỗi không thể rời đi. Tôi không mấy hứng thú với việc nấu nướng, nhưng tôi lại thích thú khi thấy mọi người tỏ ra tò mò như vậy. Mắt Elly lấp lánh khi cô hỏi cặn kẽ về món thịt và rau củ xiên que. Sự phấn khích khiến cô trông thật xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

Nghe nói đó là thịt của một loài quái vật mà họ chưa từng ăn bao giờ, cả Eugene, Keith và Cyrus đều đồng thanh thốt lên: “Không thể nào!”. Thật đáng yêu khi thấy vị thái tử, ngài tể tướng và Cyrus – người bạn của Georges, người gần đây đã trở thành một nhân vật quan trọng trong vương quốc chúng tôi nhờ vào long tức của mình – lại thể hiện một khía cạnh ngây thơ, trẻ con đến thế. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy anh trai và Georges đang trông chừng họ. Có điều, Norris lại đang ở sát bên Elly. Tôi không thể ngăn mình nghĩ vậy, nhưng tôi quyết định chỉ lần này thôi sẽ nhắm mắt làm ngơ cho chàng hiệp sĩ đã bỏ vị hôn thê của mình một mình.

Vì không ai muốn rời khỏi chỗ của Setsuna, cuối cùng tất cả chúng tôi đều đứng quanh vỉ nướng, vừa trò chuyện vừa uống trà. Không ai bắt chuyện với Alto, rất có thể là vì cậu bé đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt một cách chăm chú đến nỗi không ai muốn làm phiền.

Khi chúng tôi đang đứng đó, Ragi đột nhiên lên tiếng: "Chẳng phải thật đáng tiếc khi có quá nhiều đàn ông ở đây mà chỉ có hai người phụ nữ sao?". Ông nhìn quanh với một tia tinh nghịch trong mắt. Giờ ông ấy chỉ ra, tôi mới nhận thấy có tới chín người đàn ông mà chỉ có Elly và tôi là phụ nữ. Lời nói của ông khiến mọi người trừ Georges và Norris đều sững sờ. Tôi nhìn anh trai mình, vẻ mặt anh đã chuyển thành một nụ cười gượng gạo. Mắt chúng tôi giao nhau, nhưng anh ném cho tôi một cái nhìn như muốn nói: "Đừng nói một lời nào đấy.". Georges quay sang Cyrus với một nụ cười tinh quái lạ thường, như thể anh vừa nghĩ ra cách trả đũa.

“Cyrus…”

“Im đi,” Cyrus nói bằng giọng trầm, có lẽ đã nhận ra điều Georges sắp nói. Có vẻ như anh trai tôi cũng đã đoán ra, vì anh đang nở một nụ cười nhăn nhó khi nhấp một ngụm trà.

Thái tử Eugene lờ đi màn lườm nhau tóe lửa giữa Georges và Cyrus rồi đột ngột lên tiếng, khiến mọi người chết lặng.

“Mà Cyrus hiện đang theo đuổi Tiểu thư Noah, đúng không nhỉ?”

Tể tướng Keith thở dài và đưa tay lên trán.

“Cá—?!”

Cyrus điếng người, mắt mở to. Elly và tôi thấy tin này rất thú vị và giữ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

“Ai nói cho ngài biết? Làm sao ngài biết chuyện đó?” Cyrus trừng mắt nhìn Thái tử Eugene, yêu cầu cho biết nguồn tin.

“Ta biết từ lâu rồi, nhưng dạo gần đây, nó đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của các nàng hầu.”

Cyrus không giấu được vẻ bàng hoàng khi nghe điều đó. Cậu ta nhìn sang Georges và Fred cầu cứu, nhưng cả hai chỉ gật đầu. Rõ ràng, đó là điều Georges định nói trước khi Cyrus chặn họng anh.

“…”

Ragi, người vừa khơi mào cho màn náo nhiệt này, chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy thỏa mãn. Tim tôi đập thình thịch khi theo dõi diễn biến sự việc.

“Ồ? Ý ngài là cuối cùng mùa xuân cũng đã đến với Cyrus rồi sao?” Setsuna hỏi Thái tử Eugene bằng một giọng trêu chọc.

Nhưng Thái tử Eugene lắc đầu.

“Chuyện đơn phương cả năm nay rồi.”

“Chết tiệt!! Eugene… Ngài biết từ bao giờ?!”

“Cậu dễ đoán lắm. Cả Keith và ta đều đã nhận ra từ lâu rồi.”

Vai Cyrus chùng xuống não nề, và đúng lúc đó, Setsuna dường như nhớ ra điều gì đó.

“Tiểu thư Noah có phải là người phụ nữ có đôi mắt xanh và mái tóc màu xanh lá nhạt không? Cô ấy rất tươi tắn và vui vẻ, thật sự đã để lại ấn tượng cho tôi.”

Cyrus im bặt, còn Thái tử Eugene trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Hả? Anh biết Tiểu thư Noah sao, Setsuna?” thái tử hỏi.

“Cô ấy là một trong những phụ nữ có mặt trong phòng khi tôi chơi đàn lyre.”

“Ồ, giờ anh nhắc mới nhớ…” Thái tử Eugene gật đầu, nhớ lại sự kiện đó.

“Vậy, Cyrus, mọi chuyện với Tiểu thư Noah thế nào rồi?” tôi hỏi.

Cyrus lảng tránh ánh mắt của tôi và lẩm bẩm, “Cô ấy có vẻ thích những người hát rong…”

“…”

“…”

Mọi người lại một lần nữa chết lặng. Georges và anh trai tôi nuốt nước bọt, trong khi Thái tử Eugene và Tể tướng Keith thì hoàn toàn bất động. Setsuna đang đưa tay ra để gắp một miếng thịt, nhưng anh đã dừng lại giữa không trung, nhìn Cyrus chằm chằm. Cứ như thể thời gian đã ngừng trôi, và Ragi đã phá vỡ sự im lặng bằng một câu duy nhất.

“Xem ra cậu ta bị từ chối rồi.” Đó là điều mà bất cứ ai cũng ngần ngại nói ra, nhưng Ragi dường như không hề nao núng chút nào khi nói thêm, “Phũ phàng thật.”

Vì một lý do nào đó, những lời ấy lại có sức nặng đến lạ, và một bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy không gian.

“Thầy ơi, thịt cháy rồi!”

Tiếng kêu hoảng hốt của Alto đã giải tỏa sự căng thẳng, và Setsuna nhanh chóng lật miếng thịt trong khi Thái tử Eugene và Tể tướng Keith cuống quýt an ủi một Cyrus đang chán nản. Khi nhìn họ, tôi không khỏi tò mò về người hát rong đã chiếm được trái tim của Tiểu thư Noah. Tôi phân vân không biết có nên hỏi anh trai hay Georges về chuyện đó không.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận