Những Khoảng Khắc Thoáng...
Rokusyou • Usuasagi Sime
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05: Cựu Anh hùng thứ 68 và Bữa tiệc mùa hè

Chương 1.8 Long đởm thảo nguyên ~ Cuộc trò chuyện tốt đẹp ~

0 Bình luận - Độ dài: 3,117 từ - Cập nhật:

Phần tám: Ragi

Trong lúc đãng trí nhìn những vật trên bàn, lòng tôi lại miên man về những chuyện của ngày hôm nay.

Tôi rời bỏ quê hương Sagana để trở thành một lính đánh thuê, và đã chọn Lypaed làm chốn dừng chân cuối cùng của đời mình. Tôi đã sống ở vương quốc này hàng thập kỷ, nhưng chưa một lần mua hoa gerulito hay dựng đèn lồng cho Lễ hội Sáng lập. Ý nghĩ chuẩn bị cho lễ hội cùng những người dân trong thị trấn thậm chí còn chưa bao giờ lướt qua tâm trí tôi. Tôi vẫn đi mua những thứ mình cần, nói dăm ba câu chuyện phiếm với chủ tiệm, nhưng chưa từng tạo dựng một mối liên kết sâu sắc nào với họ. Cái tính khó gần đã khiến tôi tự cô lập mình, và cứ thế tôi đã sống hết ngày này qua tháng khác.

Cuộc gặp gỡ với Alto và Setsuna đã thay đổi tất cả những điều đó. Giờ đây, trên bàn là những đóa hoa gerulito, trong đó có một bông được buộc dải ruy băng thêu hoa cát tường trắng. Nếu không gặp hai người họ, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được một dải ruy băng tượng trưng cho lòng biết ơn. Sẽ chẳng bao giờ được mỉm cười chào đón trong thị trấn hay tham gia vào những cuộc trò chuyện với người dân nơi đây. Không có họ, có lẽ tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc tận hưởng Lễ hội Sáng lập. Và tôi cũng sẽ chẳng bận tâm nếu đây là lễ hội cuối cùng của đời mình.

Tôi nhẹ nhàng nhặt đóa gerulito lên. Bông hoa vẫn tươi rói dù không được cắm trong bình, tất cả là nhờ vào Ma thuật Thời gian của Setsuna. Tôi vẫn luôn kinh ngạc trước cái cách cậu ta thi triển ma thuật một cách dễ dàng như vậy. Vị pháp sư từng đồng hành cùng tôi lúc nào cũng phải quản lý ma lực của mình một cách cẩn trọng mỗi ngày, nhưng Setsuna dường như sử dụng nó bất cứ khi nào cậu muốn, chẳng mảy may bận tâm. Thật lòng mà nói, đôi khi tôi cảm thấy cách cậu ấy sử dụng ma thuật thật khác thường, nhưng tôi đã ngừng cố gắng tìm hiểu lý do tại sao. Không phải đó là chuyện không đáng kể, mà là nó chẳng liên quan gì đến bản chất thật hay sức hấp dẫn của con người cậu ấy. Ít nhất, đó là những gì tôi cảm nhận.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Setsuna từ tầng hai đi xuống, liền đặt bông hoa lại lên bàn và bắt đầu chuẩn bị đồ uống. Tôi chỉ cần lấy rượu và đồ nhắm ra là xong, nên khi cậu ấy bước vào phòng, mọi thứ đã sẵn sàng.

“Alto ngủ rồi à?” tôi hỏi.

Alto đã buồn ngủ ngay sau bữa tối, có lẽ vì hôm nay là một ngày quá khác so với thường lệ. Thằng bé không muốn một mình đi lên phòng, nên đã ở lại cùng chúng tôi cho đến khi bắt đầu gật gù. Thấy vậy, Setsuna đã đưa cậu bé lên phòng. Vì Alto không xuống lại, xem ra Setsuna đã ở bên cạnh cho đến khi cậu bé ngủ say. Mặc dù Alto nói rằng hôm nay rất vui, nhưng rõ ràng các hoạt động nhóm vẫn còn khá mệt mỏi đối với thằng bé.

“Vâng. Xin lỗi vì đã để ông đợi lâu.”

Có một nét u buồn trên gương mặt Setsuna. Tôi đã nhận thấy điều đó từ ngày hôm trước, nhưng nó đã dịu đi khi chúng tôi ra ngoài. Khi chúng tôi hoàn thành việc chuẩn bị cho Lễ hội Sáng lập ở nhà, nét buồn đó lại xuất hiện, dù tôi không thể xác định được điều gì đã khơi mào cho nó. Setsuna dường như đang phiền muộn sâu sắc, dù cậu không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Sự tự chủ của cậu ấy thật đáng nể đối với một người trẻ tuổi như vậy.

Có lẽ tôi có thể nhìn thấu lớp vỏ bọc của cậu ấy bởi vì chúng tôi quá giống nhau. Tôi đã không hỏi, nhưng tôi chắc chắn rằng Setsuna hẳn đang cô đơn. Cử chỉ của cậu khi nói chuyện và cái cách cậu nhìn quanh gợi tôi nhớ đến chính mình, và những hành động tinh tế ấy đã để lộ một chút cảm xúc của cậu. Tuy nhiên, nếu tôi chỉ ra điều đó, có lẽ cậu sẽ chỉ che giấu nó kỹ hơn mà thôi. Điều đó sẽ chẳng giúp ích gì cho cậu, nên tôi chỉ im lặng. Thấy Setsuna có vẻ u sầu hơn thường lệ, tôi đã đề nghị giúp chuẩn bị cho lễ hội để thay đổi không khí. Ban đầu, cậu ấy nghĩ rằng lời đề nghị của tôi là vì Alto, nhưng khi nhận ra có lẽ không phải vậy, cậu ấy đã lần đầu tiên để lộ một biểu cảm đúng với lứa tuổi của mình.

“Thằng bé đã ngủ quên trong lúc nghe kể chuyện,” Setsuna nói.

“Tối nay lại là chuyện vịt con à?”

Alto thường kể về những câu chuyện của Setsuna, và tôi cũng đã nghe một vài trong số đó khi chúng tôi cùng nhau thư giãn. Tất cả chúng đều mới mẻ đối với tôi. Alto đặc biệt thích câu chuyện về chú vịt con và chẳng bao giờ chán khi yêu cầu được nghe lại.

“Ông đoán hay thật.” Setsuna mỉm cười và ngồi xuống đối diện tôi.

Đến bây giờ, việc cùng nhau uống rượu như thế này vào ban đêm đã trở thành một phần thói quen của chúng tôi. Tuy nhiên, lần này chúng tôi tự rót cho mình thay vì phục vụ lẫn nhau. Như thường lệ, chúng tôi bắt đầu trò chuyện về Alto trong khi nhấm nháp đồ uống. Khi hơi men đã ngấm, tôi quyết định hỏi cậu về điều đã canh cánh trong lòng cậu mấy ngày nay.

“Vậy, chuyện gì đã khiến cậu phiền lòng từ hôm qua đến giờ?”

“…”

Setsuna trông có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi chủ đề đột ngột, rồi nở một nụ cười mệt mỏi. Cậu thở dài một hơi thật sâu và nói, “Thật ra thì…”

Thú thật, tôi đã không ngờ cậu ấy lại cởi mở với mình như vậy, và tôi không khỏi ngây người nhìn. Setsuna cười với tôi một cách ngượng ngùng, nhấp một ngụm rượu, rồi khẽ cúi đầu.

“Tôi đã nghĩ rằng mình nên thử dựa dẫm vào những người thân thiết, giống như họ.”

Tôi biết cậu đang nói đến những người mà chúng tôi đã làm việc cùng hôm nay. Họ tự giải quyết những gì có thể, và họ cũng dựa vào người khác khi cần. Dường như cậu đã thực sự khắc ghi điều đó trong lòng.

“Ông không phiền nếu tôi tâm sự chuyện này chứ?” Setsuna hỏi.

“Tất nhiên là không. Rốt cuộc, tôi là người đã hỏi mà.”

“Đó là về một yêu cầu mà tôi đã nhận. Tôi không chắc phải xử lý nó thế nào. Hoàn thành nhiệm vụ tự nó không khó — vấn đề thực sự lại nằm ở chỗ khác.”

“Ý cậu là sao?”

Setsuna ngập ngừng, cẩn thận lựa chọn từ ngữ trước khi tiếp tục. “Chà, có một vấn đề giữa người ủy thác và một thành viên trong gia đình họ. Vết thương lòng đó đã không lành lại theo thời gian, mà nếu có thì chỉ ngày một tệ hơn. Không bên nào hoàn toàn có lỗi, điều đó khiến cho việc giải quyết vấn đề trở nên khó khăn.”

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đồng ý yêu cầu?”

“Họ có thể sẽ đến với nhau và làm lành, hoặc mọi chuyện có thể sẽ không suôn sẻ.”

“Trong trường hợp đó, từ chối yêu cầu có phải là một lựa chọn không?”

“Tôi không muốn từ chối. Tôi đã hứa với họ là sẽ nhận lời.”

“Vậy thì, tôi không chắc mình hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cậu muốn giữ thế trung lập và không nhận yêu cầu, nhưng đồng thời, cậu lại bị ràng buộc bởi lời hứa với người ủy thác và nghĩ rằng mình phải làm điều đó. Có đúng không?”

“Gần như là vậy…,” cậu lẩm bẩm. Giọng cậu nghe chẳng giống Setsuna mà tôi biết chút nào.

“Còn điều gì khác khiến cậu phiền lòng sao?”

“Chà, cũng không chắc có thể nói là phiền lòng, nhưng gia đình của người ủy thác lại có liên quan đến một người bạn của tôi, nên việc chấp nhận yêu cầu có thể sẽ đặt chúng tôi vào thế đối đầu. Vì cảm thấy quá mâu thuẫn, tôi không biết liệu mình có nên nhận công việc này không.”

Cậu thở một hơi thật sâu, rồi nốc cạn ly rượu như thể muốn nuốt trọn cả những suy tư cay đắng vào lòng. Setsuna tạo ấn tượng là một người lý trí, logic, nhưng sau một tháng sống chung, tôi cũng đã khám phá ra rằng cậu ấy khá tình cảm. Đó là lý do tại sao tôi không thể hiểu được cậu ấy đang phải vật lộn với điều gì. Khi cậu đồng ý với yêu cầu, người ủy thác hẳn đã ở bước đường cùng, và Setsuna đã không thể làm ngơ được nữa. Bây giờ đã quá muộn để lo lắng về việc giữ thế trung lập. Vấn đề làm thế nào để đối mặt với người bạn của mình càng làm phức tạp thêm sự việc. Setsuna không thích xung đột, nên chắc chắn cậu luôn tránh những tranh chấp không có sự phân định đúng sai rõ ràng. Cậu không quen với kiểu xích mích này với bạn bè mình.

Khi tôi còn trẻ, tất cả những gì tôi làm là xung đột với người khác…

Nhìn thấy khía cạnh trẻ con này của Setsuna, điều mà cậu thường che giấu, khiến tôi suy ngẫm về những trải nghiệm của chính mình để xem liệu tôi có thể giúp được cậu không.

Ngày xửa ngày xưa, khi vương quốc Sagana còn chưa hiện hữu, mỗi thị tộc của loài thú nhân đều tự mình bảo vệ lãnh thổ riêng. Cùng với hai người bạn thân bên cạnh, tôi đã chiến đấu không mệt mỏi chống lại loài người đến để tàn sát tộc thú nhân. Một ngày nọ, khi chúng tôi đang đuổi loài người ra khỏi lãnh thổ như thường lệ, một trong hai người bạn của tôi đã bị thương nặng, và chúng tôi buộc phải liều mạng bỏ chạy trong khi bảo vệ cậu ấy.

“Bỏ mặc tớ mà chạy đi!” cậu ấy liên tục lặp lại trong khi chúng tôi ẩn nấp. Nhưng tôi không thể làm vậy. Không đời nào tôi có thể bỏ rơi một người bạn thân thiết. Khi loài người đang đến gần, tôi quyết định sẽ chiến đấu đến cùng. Cả hai người bạn của tôi cũng cảm thấy như vậy, nên chúng tôi đã chuẩn bị tử chiến tại đó.

Chúng tôi dâng lên những lời cầu nguyện cuối cùng tới thái dương thần Saadia. Tuy nhiên, lời cầu nguyện của chúng tôi đã bị cắt ngang bởi một giọng nói từ trên cao.

“May mắn là thứ tự mình nắm lấy. Cầu nguyện thần linh chỉ phí thời gian thôi.”

Giật mình trước những lời lẽ đầy báng bổ, chúng tôi ngước lên và thấy một gã con người đang ngồi vắt vẻo trên cây. Chúng tôi đã không cảm nhận được sự hiện diện của hắn cho đến khi hắn lên tiếng, và dù bối rối, chúng tôi vẫn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Nếu cho ta chút đồ ăn, ta sẽ giúp các ngươi,” hắn nói, cười toe toét một cách thích thú.

Sự thù địch dâng trào trong tôi khi nghe lời đề nghị ngạo mạn của hắn. Rõ ràng đó là một lời nói dối; loài người luôn lừa dối chúng tôi, cướp đi mọi thứ trước khi giết sạch tất cả.

“Quyết định nhanh lên. Đây là một ngã rẽ cho các ngươi đấy.”

Người đàn ông chìa tay ra. Bất chấp sự phản đối của tôi và người bạn còn lại, người bạn bị thương của chúng tôi đã đưa cho hắn một ít thức ăn. Điều này đã đánh dấu cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi với người đàn ông mà sau này sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc thành lập Sagana.

Ngay cả sau khi thoát khỏi nguy hiểm đó, chúng tôi vẫn tiếp tục qua lại với gã đàn ông kia. Tôi nghĩ rằng không có cách nào chúng tôi có thể đặt niềm tin vào một con người mờ ám như vậy, nhưng người bạn bị thương của tôi lại tin tưởng hắn. Những cuộc xung đột của chúng tôi với những con người khác vẫn tiếp diễn, nhưng niềm tin của bạn tôi vào người đàn ông đó không bao giờ lung lay, điều đó chỉ dẫn đến những cuộc cãi vã giữa chúng tôi.

Một ngày nọ, người đàn ông đó nói, “Chiến đấu đơn độc thật ngu ngốc. Tất cả các ngươi nên đoàn kết lại và chiến đấu như một khối thống nhất để xây dựng một quốc gia.”

Gợi ý này đã chia rẽ hai người bạn của tôi và dẫn đến một cuộc tranh luận gay gắt.

“Nếu chúng ta không làm gì đó, tộc thú nhân sẽ không có tương lai!” một người bạn hét lên, và những lời thống thiết của cậu ấy như xoáy vào tim tôi.

“Đừng nói với tớ là cậu đã rơi vào bẫy của gã người đó đấy nhé. Đó có lẽ là một cái bẫy để tóm gọn tất cả chúng ta cùng một lúc!” người kia nói, và tôi không khỏi đồng cảm với sự nghi ngờ của cậu ấy.

Sau nhiều giờ tranh cãi, họ đã để tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tôi không chắc liệu nó có giúp được gì không, nhưng ông có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Setsuna nở một nụ cười phiền muộn và nói, “Tôi xin lỗi vì đã làm ông lo lắng.”

Chỉ có cậu ấy mới xin lỗi vào lúc thế này.

“Cậu có biết Sagana được thành lập khi nào không?”

“Có, tôi đã đọc trong sách.”

“Vậy cậu có biết rằng một con người đã góp một tay vào việc thành lập nó không?”

Đôi mắt của Setsuna khẽ mở to. Đó là một câu chuyện chỉ được biết đến trong giới thú nhân và chưa bao giờ được ghi lại trong bất kỳ cuốn sách lịch sử nào. Sau khi yêu cầu cậu giữ bí mật, tôi đã kể lại ký ức lúc trước.

“Tôi cảm thấy tương lai của tộc thú nhân phụ thuộc vào quyết định của mình. Và trên thực tế, đúng là như vậy. Tôi đã phải đối mặt với một quyết định vô cùng quan trọng.”

Lựa chọn cuối cùng của tôi là gì thì đã quá rõ ràng.

“Tuy vậy, tôi đã không lo lắng nhiều về nó,” tôi nói với cậu.

“Thật sao?” Setsuna ngạc nhiên hỏi. Tôi không khỏi nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Vào thời đó, ở Sagana, việc những đứa trẻ còn nhỏ hơn cả Alto phải luyện tập để chạy trốn khỏi loài người là chuyện thường ngày. Đó là cuộc sống thường nhật của chúng tôi.”

Đừng nhìn lại. Đừng nghe những tiếng nói xung quanh. Cứ chạy nhanh hết sức có thể.

Người lớn đã lặp đi lặp lại điều đó, và những đứa trẻ đã chạy bằng tất cả sức lực của mình. Không biết tự lúc nào, giọng nói của tôi đã trở nên căng thẳng.

“Ragi…,” Setsuna nói với giọng lo lắng, và sự quan tâm của cậu đã làm tan đi cơn giận của tôi.

“Tôi nhận ra rằng chúng tôi có thể sẽ chẳng để lại gì cho con cháu mình. Rằng chúng có thể phải đối mặt với một tương lai chỉ biết chạy cho đến chết. Tôi không thể để điều đó xảy ra, nên tôi đã quyết tâm.”

“…”

“Lập quốc là một con đường gian khổ. Những người coi trọng nền độc lập của chúng tôi đã phản đối kịch liệt ý tưởng này, và nhiều người trong số họ là những thú nhân mạnh nhất. Tuy nhiên, hầu hết họ đều bị giết trong các cuộc xung đột nội bộ, và gia đình cùng thị tộc của họ đã đổ trách nhiệm lên chúng tôi, những người sáng lập. Vì vậy, dù tôi không thể nói lựa chọn của chúng tôi là hoàn toàn đúng đắn, tôi vẫn cảm thấy một cảm giác bình yên khi nhìn thấy vài đứa trẻ thú nhân đang chơi đùa lúc tôi rời Sagana.”

“…”

“Setsuna, nếu lựa chọn nào rồi cũng sẽ để lại oán hận, thì có lẽ cậu nên đứng về phía kẻ yếu thế hơn.”

“Kẻ yếu thế hơn…?”

“Và nếu tôi có thể nói thêm một điều nữa, việc thành lập Sagana sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự hợp tác của những người bạn của tôi.”

“Người bạn không bị thương cũng đã giúp sao?”

“Lúc đầu, chúng tôi bất hòa và không nói chuyện với nhau, nhưng tôi đã thuyết phục được cậu ấy bằng cách thề rằng tôi sẽ bảo vệ các thú nhân của Sagana trong suốt phần đời còn lại của mình. Cậu ấy đã đồng ý và giúp thành lập quốc gia.”

“…”

“Tất nhiên, mỗi người đều có những quan điểm khác nhau. Họ có thể phá vỡ lời hứa, mắc sai lầm, hoặc thay đổi lập trường. Nhưng ngay cả khi đó, tình bạn vẫn cho phép chúng ta tìm về bên nhau. Suy cho cùng, đó mới là ý nghĩa của hai từ ‘bạn bè’.”

“…”

Setsuna im lặng, rất có thể là đang cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Xem ra cậu sẽ cần một chút thời gian để làm điều đó.

Hy vọng rằng cậu sẽ tìm thấy một câu trả lời mà mình hài lòng, tôi đứng dậy và lui về phòng ngủ của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận