Thật đúng như cái tên tháng Chạp, sau Đêm Thánh, thời gian cứ thế thoắt cái đã trôi qua. Tình hình chẳng mấy thay đổi ngay cả khi năm mới đã điểm, giờ đây tháng Giêng cũng đã sắp sang nửa cuối.
Giữa cái tiết trời càng lúc càng lạnh buốt, tôi được Tora kể về những biến chuyển ở thành phố Satsuki. Nghe nói, sau khi Eleutheria bị thiêu rụi hoàn toàn, tổ chức Belladonna mất đi tụ điểm và không còn tập hợp ở một nơi nữa, coi như trên thực tế đã tan rã. Một số kẻ, bao gồm cả Misaki, sau khi được đưa vào bệnh viện hoặc được cảnh sát bảo hộ, đã bị phát hiện dính líu đến ma túy và hiện đang được chuyển đến các cơ sở chuyên biệt để điều trị.
Còn Ryō, kẻ cầm đầu thì vẫn bặt vô âm tín. Cũng có thông tin cho rằng nguồn cung 《Họa Bẩm Táo - Apple》 đã cạn kiệt, số lượng suy giảm và giá cả tăng vọt, vậy nên Ryō chính là chủ mưu thì chắc hẳn không sai.
Và rồi...
Thông tin về cô gái có mái tóc màu hoa anh đào nhạt nhạt, giống hệt Otoha, vẫn chưa thể tìm được.
Chiều Chủ Nhật, ở khu vực phía tây bắc khuôn viên Học viện Hạo Lăng –
“Áááá!?”
Gần như cùng lúc với tiếng gầm và ánh sáng chói lòa do tôi phát ra, một tiếng hét vang lên.
“Miyabi, cậu làm gì ở đây vậy…?”
Tôi hỏi Miyabi, người đang ngồi phệt xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên.
“T-tớ nghe Yurie nói Tōru-kun hôm nay ở quanh đây, tự nhiên có cái gì đó như điện nổ đoàng một tiếng nên giật mình…”
Miyabi nắm chặt lấy bàn tay tôi đưa ra.
Khi Miyabi ngã, có thứ gì đó màu xanh lá cây nhạt lộ ra, nhưng vì thấy Miyabi không để ý nên tôi cũng chẳng nói gì mà giúp cậu ấy đứng dậy.
“Xin lỗi nhé, tớ làm cậu giật mình à?”
“Không, không sao đâu. Mà hơn nữa, lúc nãy có phải là…?”
“Đúng vậy. Đó là ma pháp mà Hugo đã dạy cho tớ.”
Vài ngày trước, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hugo giao. Khi tôi thông báo điều đó cho đặc vụ của Hugo thông qua Lý sự trưởng, Hugo đã xuất hiện vào chiều hôm qua mà không báo trước. Anh ấy đã cố gắng sắp xếp thời gian bận rộn của mình để đến truyền thụ cho tôi thuật thức không thể thiếu để thi triển ma pháp. Nhờ đó, sau khi kết hợp các thuật thức đã học và thành công trong việc ký một khế ước với tinh linh, tôi đã có thể sử dụng ma thuật.
Tiện thể, Hugo nói rằng anh ấy có nhiệm vụ tiếp theo nên đã rời Nhật Bản ngay trong đêm.
“Nhưng vì tớ mới học được thôi nên mất quá nhiều thời gian để khởi động, thực chiến thì vẫn chưa dùng được đâu.”
“Thật sao…?”
Miyabi tròn mắt, lắng nghe câu chuyện của tôi.
Miyabi là người duy nhất ngoài các thành viên tham gia điều tra 《Họa Bẩm Táo - Apple》 biết về ma pháp. Vì Tachibana đã kể lại chuyện ở 《Hội Chợ Buôn Bán Điên Cuồng - Auction》, nên tôi đã hứa với Hugo rằng sẽ không tiết lộ thêm, sau đó mới kể cho Miyabi việc tôi bắt đầu luyện ma thuật.
“Dù sao thì tớ cũng giật mình thật đấy…”
“Xin lỗi nhé, tớ không cố ý làm cậu sợ đâu. Tớ nghĩ ở đây không có ai cả.”
Khu vực phía tây bắc không có bất kỳ cơ sở nào của học viện mà toàn là rừng cây. Vì thế hầu như không có ai đến nên tôi mới chọn nơi đây để luyện tập ma thuật.
“Không, không phải vậy đâu. Ý tớ là – Tōru-kun đã trở thành một pháp sư rồi cơ đấy.”
“À… Haha, vẫn chỉ là học việc thôi mà.”
(Không phải pháp sư mà là ma thuật sư — thôi kệ đi.)
Nói một cách đơn giản, ma pháp được chia thành hai thuật thức dùng để thi triển sức mạnh của tinh linh — ma thuật và pháp thuật. Ma thuật được tạo ra với mục đích chiến đấu, còn pháp thuật với mục đích bảo vệ. Và tôi được dạy rằng chỉ những ai thành thạo cả hai thuật thức ở cấp độ cao mới được gọi là pháp sư — ma pháp sư, còn những người khác, tùy thuộc vào thuật mình học, sẽ được phân loại là ma thuật sư hoặc pháp thuật sư.
Vậy nên, hiện tại tôi, người chỉ đang học ma thuật, là một ma thuật sư (học việc).
*Một tháng trước, những lời của Hugo lại vang vọng trong tâm trí tôi: “Ngươi không có tài năng. …Chính xác hơn thì, là ở mức thấp nhất mà thôi. Thông thường, bất cứ ai cũng có thể thi triển ma pháp nếu ký khế ước với tinh linh, nhưng ngươi không đủ linh khí để ký khế ước đó. …Tiện thể nói thêm thì, tiềm năng linh khí của ngươi cũng quá thấp.”*
Ngày xưa, Vương Thành đã nói tôi không có tài năng võ thuật, giờ thì Hugo lại nói tôi không có tài năng ma pháp. Tôi tự thấy đời mình thật thảm hại. Nhưng tôi hoàn toàn không có ý định dừng bước ở đó. Vì vậy, tôi đã làm những gì có thể – tích lũy những bài luyện tập cơ bản, và bằng cách nào đó đã nâng linh khí của mình lên mức đủ để sử dụng ma thuật sơ cấp.
Dù bị phán rằng không có tài năng, nhưng so với người thường thì tôi vẫn khá hơn một chút. Lý do lớn nhất là vì cái tên của tôi mang theo “sức mạnh” mà Hugo đã chỉ ra khi chúng tôi gặp nhau ở 《Hội Chợ Buôn Bán Điên Cuồng - Auction》. Tôi được ban cho cái tên giống với Lôi Thần trong thần thoại Bắc Âu mà Yurie đã kể, và điều đó khiến tôi có đủ linh khí ở mức tối thiểu. Với người thường, dù có luyện tập đến mấy cũng không thể nâng tiềm năng lên đủ mức linh khí để sử dụng ma pháp sơ cấp được, nên nghĩ vậy thì dù có bị gọi là “cấp thấp nhất” cũng vẫn đủ rồi.
“…Mà Miyabi này, cậu có việc gì phải không?”
Cậu ấy không đợi tôi về ký túc xá mà tự mình đến đây, hẳn là có việc gì đó.
“À, ừm… k-không phải việc gì quan trọng đâu. Chuyện là, tớ, tớ làm cái này nên không biết có được không…”
Miyabi đưa hai tay ra phía trước, làm động tác như thể đang đưa cái gì đó cho tôi.
“Cái gì vậy…?”
“…Ơ?”
Đúng vậy, chỉ là động tác thôi, tay Miyabi chẳng có gì cả.
“À, ơ? Ơ thế nào ấy nhỉ? – À!”
Miyabi vội vã nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một điểm.
“Hụ…”
Cậu ấy thẫn thờ buông thõng vai, nhìn về phía chiếc giỏ đang lăn lóc ở chỗ mình vừa ngã.
“À, tớ xin lỗi. Tại tớ làm cậu giật mình nên…”
“Không đâu, Tōru-kun chỉ đang luyện tập thôi mà, không cần để ý đâu.”
Dù Miyabi đã nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy rất áy náy.
“Ưm… là quà, phải không?”
Trước đây, Miyabi cũng từng vài lần mang đồ tự làm như cơm hộp hay bánh kẹo đến cho tôi. Tôi hỏi lần này có phải cũng vậy không thì nhận được câu trả lời ở thì quá khứ: “Đúng là định thế đấy.”
“Vậy thì mình nghỉ ngơi và ăn thôi. Đằng kia có chỗ nắng đẹp, mình ra đó nhé.”
Tôi cảm thấy áy náy khi tấm lòng của Miyabi lại bị biến thành quá khứ vì lỗi của mình — và ngay khi tôi nhặt chiếc giỏ lên, Miyabi lại cuống quýt.
“K-khoan đã, Tōru-kun. Cái đó bị rơi rồi nên…”
“Chiếc giỏ ấy à. Đồ bên trong không đổ ra ngoài nên không sao đâu.”
“N-nhưng mà—”
Tôi trấn an Miyabi đang bối rối, cứ thế bước trước.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến bên con kênh dẫn đến tháp đồng hồ, và ngồi xuống đó.
“Ư, đúng là…”
Khi mở giỏ ra, chiếc sandwich pastrami và sandwich phô mai dưa chuột bên trong hơi bị biến dạng. Miyabi có vẻ lo lắng về hình thức, nhưng tôi bảo trông ngon lắm rồi cầm lấy một cái cắn ngấu nghiến.
“Ưm, ngon thật. Đúng là Miyabi có khác.”
“C-chỉ là sandwich bình thường thôi mà, Tōru-kun…”
Miyabi vừa cười khổ vừa nói, nhưng gương mặt cậu ấy lại ánh lên vẻ vui sướng. Sandwich không nhiều lắm, nên vừa trò chuyện vừa ăn, chưa đầy mười phút đã sạch sành sanh.
Bụng đã vừa đủ no, tôi ăn xong liền nằm ngửa nhìn lên trời.
“Cảm ơn vì bữa ăn nhé, Miyabi. Haiz… Sống lại rồi…”
“Khụ khụ, không có gì đâu. Cảm ơn Tōru-kun đã ăn đồ bị biến dạng nhé.”
「Ngoại hình đâu quan trọng chứ. Điều đáng nói là tấm lòng chứa đựng trong đó kia mà… ơ, mà đây đâu phải chuyện mình, kẻ gây ra cơ sự này, nên nói ra đâu chứ?」
「Ngoại hình đâu quan trọng… tấm lòng…」
「Miyabi?」
Tôi gọi khi thấy Miyabi cứ ngây người lẩm bẩm điều gì đó, và cô ấy vội vàng bừng tỉnh.
「──Chít! Ư, ưm, không có gì, không có gì đâu…! Hơ, hơn nữa, trông cậu mệt mỏi quá vậy?」
「Hơi một chút thôi. Huấn luyện ma thuật đòi hỏi khả năng tập trung ghê lắm. Với mình thì vận động cơ thể hợp hơn nhiều」
Tôi cười gượng, nói rằng mình không giỏi mấy việc cần dùng đầu óc, và Miyabi cũng bật cười: “Mình cũng vậy”.
Nhớ lại cái hồi mới gặp, cô ấy từng yếu ớt nói rằng mình không giỏi cả học lẫn vận động, nhưng sau những ngày tháng không ngừng chạy bộ, giờ đây Miyabi đã trở thành một trong những người có thể lực tốt nhất lớp.
Khi bắt đầu buổi huấn luyện thể lực chạy marathon, cô ấy thậm chí còn tỏ ra vô cùng hăng hái, quyết tâm phá kỷ lục cá nhân.
Về mặt kỹ thuật, tuy chậm nhưng Miyabi đang tiến bộ một cách vững chắc, và hình ảnh cô ấy nỗ lực hết mình trong mọi việc thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng chói sáng.
「À… Cậu định nghỉ ngơi thêm một lát nữa à, Tōru-kun?」
Tôi đáp rằng đã mất công rồi thì cứ nghỉ khoảng mười phút, sau đó sẽ tiếp tục huấn luyện thì…
「Vậy, vậy thì…」
「──?」
Miyabi cứ ngó nghiêng xung quanh trông thật kỳ lạ.
「C, cái lời hứa lần trước… được không vậy?」
Nhìn Miyabi thẹn thùng đỏ mặt, khẽ chỉ tay vào đầu gối mình, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của cái dáng vẻ kỳ lạ kia.
「…Th, thế nào nhỉ?」
Chuyện gối đầu lần trước đúng là loạn hết cả lên, nhưng lần này chúng tôi làm lại từ đầu, và tôi lập tức được hỏi cảm nhận.
「Ừm… Ư, mềm mại thật」
「Đ, đâu phải vậy, mình đang hỏi về độ cao mà…」
「Á… Ổ, ổn mà. Vừa vặn luôn」
「Vậy à, thế thì tốt quá」
Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía bên kia ngọn núi.
Đúng vậy, từ phía bên kia ngọn núi (chỉ là cách nói ẩn dụ thôi).
Khi tôi ngẩng mặt lên, ngực của Miyabi quá lớn, che khuất hoàn toàn khuôn mặt của cô ấy, khiến tôi không thể nhìn thấy gì.
(Dưa lưới… không, trông nó như đang lơ lửng trên trời nên chắc là sao Mộc nhỉ? Cơ mà, nhìn lại thế này, tôi chẳng nghĩ ra từ nào khác ngoài từ "khủng khiếp"… Mà nghĩ ra thì cũng không nên nói ra đâu)
Thấy mình sắp suy nghĩ lung tung đủ thứ, tôi vội nhắm mắt lại. Hôm nay gần như không có gió, nhờ ánh nắng ấm áp nên thời tiết khá dễ chịu so với mấy ngày gần đây.
「Tōru-kun. Huấn luyện thuận lợi không?」
「À, Hugo nói là tiến triển khá nhanh đấy」
Thậm chí, trước cả giai đoạn học ma thuật cơ bản – tức là cho đến khi cảm nhận được dòng chảy của Linh Hồn Ma Lực (Mana), tôi còn được khen là có tốc độ tiến bộ khá nhanh. Hugo nói rằng có lẽ nhờ việc sử dụng Thập Tam Miểu Lôi Mệnh (Thirteen Limit) trong phiên Đấu Giá Hội (Auction) mà tôi dễ dàng cảm nhận được Linh Hồn Ma Lực (Mana) hơn.
Anh ấy cười và nói thêm rằng đó là một phương pháp mà thông thường không bao giờ được phép làm vì có khả năng để lại di chứng, nhưng trong trường hợp này thì nó lại có tác dụng. Thực lòng mà nói, đó là một chuyện tệ hại.
Tuy nhiên, nghĩ lại, nếu không có cái Sức Mạnh (Chikara) đó thì trận chiến trong phiên Đấu Giá Hội (Auction) rất có thể đã kết thúc với kết quả tồi tệ nhất, nên tôi cũng chẳng còn lời nào để than phiền.
「Vậy à, thuận lợi là tốt rồi. Thế còn sức khỏe thì sao? Dạo này cậu có vẻ thức khuya, không phải là làm quá sức đấy chứ?」
「Cũng không phủ nhận là hơi thiếu ngủ một chút, nhưng không đến mức gọi là kiệt sức đâu」
「Thật không? Dạo này cậu hay bị cô Tsukimi la mắng lắm đó, đừng có cố quá nhé?」
Bị nhắc nhở về việc bù đắp giấc ngủ trong giờ học, tôi chỉ biết cười gượng đáp lại. Thực ra thì kể từ khi bắt đầu huấn luyện ma thuật, tôi đã cắt giảm không chỉ một chút mà là khá nhiều thời gian ngủ. Nhờ Lê Minh Tinh Văn (Lucifer) mà thể lực và khả năng hồi phục của tôi đã vượt quá giới hạn thông thường nên vẫn còn tạm ổn, nhưng dù vậy gần đây cơ thể tôi bắt đầu nặng nề hơn, và tôi không thể tránh khỏi việc ngủ gật trong giờ học.
「Cảm ơn cậu đã lo lắng cho mình. Mình nghĩ mình biết giới hạn của bản thân, nhưng sẽ chú ý hơn」
「Ư, ừm… Cậu thực sự phải cẩn thận đấy nhé」
Giọng Miyabi nhắc nhở lại có vẻ hơi trầm xuống.
「À, ừm này, Tōru-kun. Đằng nào cũng vậy, hay là cậu chợp mắt một chút bây giờ thì sao? Người ta nói chỉ cần ngủ trưa một chút thôi cũng giúp tăng hiệu quả công việc mà, với lại bây giờ có mình ở đây đánh thức cậu dậy được mà…」
「À, ừm…」
Tôi rất vui vì Miyabi quan tâm – nhưng chuyện xảy ra mấy hôm trước lại thoáng qua trong đầu.
「À! Đ, được mà. Nếu Tōru-kun lại mơ ngủ rồi làm mấy chuyện… `ấy` nữa, lần này mình sẽ không nhịn nữa đâu, ừm… sẽ đánh bốp bốp cho cậu tỉnh dậy! Nên cứ yên tâm nhé!」
Miyabi có vẻ đã đoán ra lý do tôi ậm ừ, vội vàng thêm lời.
「Nếu vậy thì…」
Đến nước này mà còn từ chối thì cũng chẳng có lý do gì, nên tôi đành nghe theo lời cô ấy.
Một lúc sau, khi tôi bắt đầu lơ mơ ngủ, tiếng ngáp của Miyabi từ phía bên kia "ngọn núi" vọng tới.
「Fù… à…」
Cái kiểu gật gù như chèo thuyền của cô ấy truyền đến tôi qua từng rung động.
(Trời đẹp thế này thì buồn ngủ cũng là lẽ đương nhiên thôi…)
Trong đầu óc lơ mơ, tôi khẽ cười gượng.
Chắc hẳn vẻ mặt tôi lúc đó không lộ rõ điều gì lắm, nhưng…
Chỉ có thể cười được đến đây thôi.
*Mon-yuun.*
「Chít!?」
Bất chợt, một thứ gì đó – mềm mại và nặng trịch – đè lên mặt tôi.
Mặt đột ngột bị che phủ, tôi giật mình tỉnh táo vì cảm giác ngột ngạt.
(Cái quái… gì thế này… lẽ nào… 1♀π──Chít!?)
Khoảnh khắc đó, tôi suýt rơi vào hoảng loạn, nhưng nhanh chóng nhận ra thứ đang đè lên mình.
(Khủng khiếp thật, thảo nào cô ấy kêu mỏi vai… ơ, giờ đâu phải lúc nghĩ mấy chuyện đó chứ!!)
Một vấn đề nan giải đột nhiên xuất hiện – Miyabi ngủ gật, cúi người ra phía trước.
Đôi đùi mềm mại làm bệ đỡ, còn bên trên là đôi gò bồng mềm mại hơn nữa đang ép chặt lấy mặt tôi.
Hơn nữa, có lẽ vì đang lơ mơ, cơ thể cô ấy hơi lên xuống nhẹ, khiến hai bầu ngực đầy đặn quá mức cứ nhấp nhô, thay đổi hình dạng trên khuôn mặt tôi như thể chúng đang *mu-nyon mu-nyon* vậy.
Trước sự đàn hồi tuyệt vời chưa từng có đó, trái tim tôi đập rộn ràng đến mức không thể so sánh được với lúc chạy nước rút trăm mét.
(Phải làm sao đây, làm sao bây giờ, khi nào thì… chít!?)
Bộ não đang hoảng loạn của tôi quay cuồng hết tốc lực.
Cách nhanh nhất là làm ầm ĩ lên để đánh thức Miyabi, nhưng như vậy thì khi cô ấy tỉnh dậy và hiểu ra tình hình, cô ấy sẽ rất xấu hổ.
Vậy thì, điều tôi nên làm là hành động ngược lại – không gây ồn ào, đợi đến khi áp lực từ Miyabi giảm bớt thì lăn sang một bên mà thoát thân. Đó là câu trả lời tốt nhất.
Một phút… hai phút… ba phút trôi qua, áp lực bắt đầu thay đổi.
Theo chiều hướng tệ hơn.
Miyabi đã dùng cánh tay mình làm gối, và ngủ say tít trên người tôi.
Hậu quả là miệng tôi bị vùi lấp hoàn toàn, và tôi sắp ngừng thở đến nơi.
Thiên đường và địa ngục –
Những lời đó lướt qua trong tâm trí tôi khi tôi tự cổ vũ bản thân.
(Cố lên mình! Mình vẫn làm được! Vượt qua giới hạn của bản thân đi mình────chít!!)
Tuy nhiên, lẽ ra tôi vẫn có thể nín thở lâu hơn, nhưng tình hình hiện tại khiến nhịp tim tôi tăng vùn vụt và…
(Không chịu nổi nữa rồi────chít!!)
Vượt qua giới hạn.
「Ứm────!! Ứm ứm────!!」
Tôi quờ quạng tay chân, khao khát hít thở không khí trong lành.
Tất nhiên, hành động đó đã tạo ra rung động, làm ý thức của Miyabi lung lay và…
「Ưm, à…」
Cùng với tiếng rên khe khẽ, áp lực đè nặng trên mặt cũng dịu đi đôi chút.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn mỗi một khao khát duy nhất: hít thở. Thế nên, chẳng còn tâm trí đâu mà xoay sở tìm cách lăn ra thoát thân như ý nghĩ đầu tiên.
“Bù hà! Hự… ô ô ô ô ô!”
Tôi thở ra, rồi hít một hơi thật sâu để nạp đầy oxy vào phổi.
*Xoạt.*
“Mò gách!?”
Ngay sau khi tôi hít mạnh, có gì đó che kín miệng.
“Phù…? Ơ…?”
“Mồm? Mồm mộm nụm?”
“Hự ưm!?”
Đúng khoảnh khắc Miyabi khẽ hét lên một tiếng đáng yêu, mọi áp lực trên người tôi bỗng chốc tan biến.
“Phù hà…! Hộc, hộc, hộc…! Hà… phù hà à à à…”
Tôi hít từng hơi không khí trong lành liên tục, cho đến khi cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại.
“Cái cuối cùng… là cái gì thế… Vừa nãy tự nhiên chui vào miệng… mềm mềm kỳ lạ…”
Tôi ngồi dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì thiếu oxy, thắc mắc buột miệng nói ra…
“Ơ?”
“Ơ?”
Nghe thấy tiếng đáp lại từ phía sau, tôi quay phắt lại.
Thấy Miyabi đang vặn vẹo người, hai tay siết chặt lấy bộ ngực đầy đặn của mình như muốn giấu đi.
Mặt cô ấy đỏ bừng đến tận mang tai và—
“Ưm, vừa nãy, Tōru-kun, ngực của tớ… vào miệng… cậu…”
Tôi, và cả Miyabi, đều đã hiểu ra cái thứ mà tôi vừa ngậm vào miệng cách đây không lâu là gì.
“Pyaaaa à à à──! Tō Tō Tōru-kun biến thái──!”
“Oa à à à à à!? Khó, khó, khoan đã, Miyabi──! Nghe tớ giải thích đã──!”
Miyabi chạy vụt đi như thể bị Tomoe, 《Bán Song Nhận》 của cô ấy, nhập hồn vậy.
Cuối cùng, dù tôi đã vội vàng đuổi theo để giải thích tình hình và cô ấy cũng đã hiểu ra vấn đề──
Thì quả thật là vô cùng ngại ngùng, nên hôm đó, chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa.
Mấy ngày trôi qua, trong lúc đang luyện tập tăng cường thể lực──
Lilith đang chạy song song với tôi ở tốp đầu cất tiếng hỏi.
“Tōru. Thỉnh thoảng cậu cũng nên nghỉ ngơi đi chứ. Cậu tự biết là mình đang luyện tập quá sức rồi còn gì.”
Đúng như lời cô ấy nói, tình trạng sức khỏe của tôi còn tệ hơn cả cái hôm Miyabi hỏi thăm.
Nguyên nhân không nghi ngờ gì nữa, chính là những lời mà cô gái hoàng kim kia đã nói.
Tôi cố gắng không cắt giảm thời gian luyện tập để trở nên mạnh hơn, mà thay vào đó lại cắt giảm giấc ngủ để dành cho việc luyện ma thuật.
Gần một tháng nay, gần như toàn bộ thời gian thức của tôi đều dành cho hai việc đó.
Hai năm trước, tôi đã bị cô Vương Thành chê bai vì luyện tập quá sức, nhưng lý do tôi vẫn tiếp tục là──
“Trước khi đối đầu với một 《Thú Ma》 nữa, tôi muốn hoàn thiện nó.”
Dù đã nắm được ma thuật, nhưng tôi phải đạt đến trình độ thành thục để có thể áp dụng vào thực chiến càng sớm càng tốt.
Không chỉ cần thời gian để thi triển, mà còn cần thêm thời gian để nâng cao uy lực.
Nếu nâng cao trình độ, tôi có thể rút ngắn thời gian đó.
Hiện tại, dù vẫn chưa thể nắm được tung tích của 《Thú Ma》 hình dạng Kiến──Ryou, nhưng không ai biết khi nào cuộc chiến sẽ lại bùng nổ.
“Haizz… Cậu làm mặt đáng sợ như thế mà nói thì đừng hòng thuyết phục được tớ nhé.”
“Đâu, đâu có ý đó đâu…”
Sự vội vàng lộ rõ trên nét mặt, tôi cảm thấy có lỗi thì──
“Mà thôi, Tōru có một điểm rất cố chấp, nên nói miệng thì tớ nghĩ cậu cũng chẳng nghe đâu──”
“Ơ?”
Ngay khi chúng tôi tới cổng trường, Lilith nắm lấy tay tôi.
“Thế thì tớ sẽ ép cậu trốn việc vậy!”
Đáng lẽ phải chạy thêm hai vòng nữa, nhưng tôi bị cô ấy kéo xềnh xệch qua cổng trường.
“Khoan, á, Lilith!?”
“Đứng lại ngay, 《Dị Năng》 với Tiểu Thư kia! Hai đứa bay định đi đâu thế hả!?”
Không thể nào lặng lẽ bỏ qua cho chúng tôi, Tsukimi trong chế độ Thỏ Đen gằn giọng la lớn.
“Tất nhiên là trốn việc rồi chứ còn gì nữa! Thế nên đặc biệt tha cho tụi tớ đi!”
“Gừ gừ gừ…!”
“Ô, Tiểu Thư──!”
Tiếng nghiến răng kèn kẹt của giáo viên chủ nhiệm và bóng dáng vị quản gia đang chuẩn bị khăn tắm bên cạnh dần lùi xa theo lời Lilith.
Thế là, nơi tôi bị dẫn đến là──khu vực hồ bơi trong nhà nằm ở một góc của trường.
“Sao lại là hồ bơi chứ…”
Đứng bên hồ, tôi thở dài thườn thượt.
Tất nhiên, tôi đã thay đồ bơi.
“Dù tớ có bảo cậu về phòng ngủ đi nữa, thì tinh thần cậu cũng chẳng được thư thái đúng không?”
Trong hồ bơi trong nhà vắng tanh, giọng cô gái hoàng kim vang vọng.
Tôi quay lại, thấy cô ấy cũng đã thay đồ, nhưng──
“Sao không phải là đồ bơi học sinh…”
Tôi không khỏi ngẩn người trước bộ đồ bơi màu đỏ sặc sỡ, không phải loại do trường quy định.
“…Ồ, Tōru này, lẽ nào cậu lại là kẻ cuồng đồ bơi học sinh? Nếu vậy thì cứ nói thẳng ra──”
“KHÔNG PHẢI! Tớ đang hỏi tại sao lại là đồ bơi riêng cơ mà!”
“Tớ đã chuẩn bị sẵn cho những trường hợp thế này rồi đấy.”
“Rốt cuộc là cậu luôn dự tính những trường hợp gì vậy!?”
Trước lời than vãn của tôi, Lilith khúc khích cười rồi cuối cùng cũng trả lời một cách đàng hoàng.
“À thì, cuối tuần tớ hay ở đây mà, nên cứ chuẩn bị sẵn để có thể xuống bơi bất cứ lúc nào, biết không.”
Cuối tuần──đặc biệt là buổi trưa Chủ Nhật, lý do tôi hiếm khi thấy Lilith xuất hiện là vậy sao, tôi chợt hiểu ra.
Vì biết cô ấy có tính cách như mèo, phóng khoáng và tùy hứng, nên tôi không để tâm dù không thấy cô ấy xuất hiện, nhưng không ngờ lại được biết thêm một khía cạnh mới của cô ấy vào lúc này.
Nhân tiện, nói về việc không dành thời gian Chủ Nhật cùng nhau thì Tora cũng vậy, nhưng cậu ta nói muốn dành thời gian yên tĩnh để đọc sách.
“Không phải là bơi, mà chỉ cần thả mình nổi trên mặt nước thôi là đã thấy thư giãn rất nhiều rồi. Cả tinh thần lẫn thể chất nữa.”
“…Lẽ nào, cậu cũng muốn tớ làm vậy?”
“Không chỉ lẽ nào đâu. Tinh thần bình tĩnh hơn thì khả năng tập trung cũng tăng lên──Cứ coi đây là một phần của quá trình luyện tập và ngoan ngoãn hợp tác đi.”
Lilith nháy mắt, tôi tuy cười khổ nhưng vẫn đồng ý.
“Thôi nào, vậy thì chúng ta xuống thôi. …À, mà nhân tiện──”
“Gì thế?”
“…Cậu thật sự không phải là kẻ cuồng đồ bơi học sinh đâu nhỉ?”
“Không phải mà.”
Cô ấy khúc khích cười trước câu trả lời của tôi, rồi Lilith tạo thành một cột nước khi nhảy xuống hồ bơi nước ấm.
Vì ngoài chúng tôi ra không còn ai khác, nên âm thanh nghe có vẻ vang dội hơn bình thường.
“À, Tōru này, mục đích là để thư giãn nên cấm nhảy cắm đầu xuống nhé.”
Ngay khi tôi định lao xuống thật mạnh theo, cô gái hoàng kim thò đầu lên mặt nước ngăn lại.
“Cho tớ nhảy cắm đầu xuống một lần thôi mà…”
“Hmm… Vậy thì, nếu cậu nhảy cắm đầu về phía tớ thì được đấy.”
“Thôi bỏ đi.”
“Sao lại trả lời ngay lập tức thế!?”
Bởi vì tôi có linh cảm mãnh liệt rằng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì đang chờ đợi cả.
Không đáp lời, tôi nhảy vọt về phía trước──
*Đùng* một tiếng, tôi chìm vào làn nước ấm.
“Phù hà!”
Sau khi khẽ đạp chân vào đáy hồ và ngoi đầu lên mặt nước, lau khô mặt xong thì──
*Bắn nước!* Nước bắn thẳng vào mặt tôi.
“Này, làm gì thế hả, Lilith!?”
“Tớ bắn trúng tim Tōru rồi đó!”
Cô ấy vừa mỉm cười vừa giữ nguyên tư thế tạo súng nước bằng tay.
“Rõ ràng là bắn vào đầu cơ mà!”
“Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó chứ. Nếu nhất định không chịu thì──”
Nói rồi, Lilith chậm rãi tiến lại gần, nắm lấy tay tôi, tạo thành hình khẩu súng──
“Trả đũa lại, thử bắn tớ xem?”
Cô ấy đặt nòng súng là đầu ngón tay tôi vào phần ngực đầy đặn của mình.
「Li-li-li-Lilith!?... Á á á!?」
Dù là vị trí gần xương quai xanh nhưng vẫn mềm mại, và hơn hết, đó vẫn là ngực.
Tôi vội vã giật mạnh tay lên, để đầu ngón tay thoát khỏi.
Việc kéo cả Lilith đang chạm vào tay mình lại là một kết quả ngoài dự liệu.
Bị đà lao tới của Lilith đẩy mạnh, chân tôi trượt đi──
Bọt nước sủi bọt… và thế là, cả hai chúng tôi cùng ngã tõm xuống nước.
Những bọt nước nổi lên mặt nước── vươn tới bầu trời xanh bao la trải dài sau lớp kính trên trần nhà.
Chính Lilith đã che khuất bầu trời xanh ấy.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt xanh thẳm như ngọc Sapphire sâu hơn cả bầu trời hướng về phía tôi.
Mái tóc vàng óng ả như đá Yellow Topaz xòe ra trên nền trời xanh đẹp tựa một bức tranh.
Trong khoảnh khắc, tôi đắm chìm vào khung cảnh ấy──
「Phù…! Hộc, hộc…!」
Cuối cùng, tôi vươn lên khỏi mặt nước, kiếm tìm oxy.
「Fufu, Tōru phản ứng đáng yêu quá chừng à nha ♪」
Thiếu nữ tóc vàng nổi lên muộn hơn một chút, khúc khích cười, kèm theo một lời nhận xét chẳng mấy vui tai.
「N-ngực… anh chạm phải ngực em, hoảng loạn là phải rồi chứ!」
「Vừa nãy là trong vùng an toàn mà, có gì mà phải hoảng loạn đến thế chứ?」
「Cái tiêu chuẩn nào mà lại an toàn vậy hả!?」
「…Nếu anh muốn biết, em sẽ nói cho nghe nhé?」
Đổi từ nụ cười tươi tắn ban nãy sang một nụ cười quyến rũ kỳ lạ, Lilith lại nắm lấy tay tôi.
「Không được! Không được mà!!」
Lần này, tôi giật tay ra như muốn phủi đi, rồi quay lưng lại.
(Thiệt tình, con bé Lilith này…)
Tôi biết nó đang thích thú với phản ứng của tôi, nhưng cũng nên biết chừng mực thôi chứ.
「Thiệt tình, Tōru đúng là chàng trai mới lớn mà… Nếu chỉ vì chút chuyện vừa nãy mà đã hoảng loạn thế này thì em lo cho cái ‘chuyện chính’ của chúng ta lắm đó nha.」
「Nói chuyện gì vậy hả!?」
「…Nếu anh muốn biết, em sẽ nói──」
「Đừng có lặp lại nữa!」
Lilith bật cười trước lời phản bác tức thì của tôi, còn tôi thì cúi gằm mặt xuống.
「Chuyện thả lỏng đâu mất tiêu rồi…」
「Cơ thể anh đã thả lỏng ra rồi đó thôi?」
Đúng là tôi đã thả lỏng, nhưng có vẻ có gì đó không đúng.
「À phải rồi. Giờ thì bắt đầu vào việc chính nào.」
「Việc chính!?」
「Không phải chuyện ‘ấy ấy’ mà Tōru đang tưởng tượng đâu. Là chuyện chúng ta sẽ nằm nổi trên mặt nước và thư giãn đó.」
「À…」
Dù có màn đối đáp vừa rồi, tôi vẫn đỏ bừng mặt vì sự hiểu lầm đáng xấu hổ.
「…Khoan đã, chẳng lẽ cô cố ý không nói rõ ràng vừa nãy hả?」
「Ai biết được, nhỉ?」
Vừa cười tinh quái vừa nhẹ nhàng chạm vào hai vai tôi, nàng dùng đầu ngón tay ra hiệu cho tôi xoay người lại.
「Thả lỏng đi, Tōru. Em sẽ dẫn anh.」
Lilith nói với giọng điệu dịu dàng hơn thường ngày, rồi ôm lấy nách tôi, nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau.
Chân tôi rời khỏi đáy hồ một cách chầm chậm, bị kéo đi như đang trôi nổi.
「Anh không cần phải căng cứng thế đâu. Thả lỏng hơn nữa đi.」
Làm theo lời nàng, tôi thả lỏng cơ thể và mặc kệ.
Cảm giác trôi nổi thật lạ lẫm, nhưng lại có gì đó dễ chịu.
「Ưm, được rồi đó. Cứ giao phó cho em thế này là được.」
「Anh biết rồi.」
Sau đó một lúc, tôi cứ thế trôi nổi trong hồ bơi.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ có tiếng nước vỗ và tiếng Lilith ngân nga vui vẻ làm nhạc nền.
Trong lúc lơ đãng ngắm nhìn bầu trời với những âm thanh ấy làm nền, tôi cảm thấy cả tâm trí lẫn cơ thể đã căng thẳng suốt một tháng qua dần dần được thư giãn.
「…Em biết anh đang vội, nhưng dù sao đi nữa, hãy kiểm soát trái tim mình. Càng vội vàng, anh càng dễ lạc lối.」
「Lilith…」
「Hơn nữa, khiến mọi người xung quanh lo lắng không phải là ý muốn của Tōru phải không? Em đương nhiên rồi, Miyabi và Tomoe──cả con bé đó nữa, tất cả mọi người đều lo lắng cho anh đó. Dù bản thân anh có nghĩ mình đã che giấu được đi chăng nữa.」
「À…」
Tôi nhớ lại giọng nói trầm buồn của Miyabi mấy ngày trước.
Giờ tôi mới biết Miyabi đã nhận ra việc tôi giả vờ khỏe mạnh.
Chính vì vậy, em ấy mới khuyên tôi chợp mắt để cơ thể được nghỉ ngơi đôi chút.
「Anh xin lỗi…」
「Nếu đã xin lỗi thì từ nay về sau hãy chú ý hơn.」
Lilith khúc khích cười nói, nhìn nàng bỗng dưng khác hẳn mọi khi.
「À mà, nguyên nhân của việc luyện tập quá sức của anh giờ ra sao rồi?」
「Nếu biến nó thành vật chất, có lẽ sẽ trở thành một 《Sức mạnh》 to lớn.」
「Fufu, vậy thì em mong chờ ngày đó đến.」
Vì không có tài năng bẩm sinh, tôi không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì nâng cao kỹ năng.
Thật lòng mà nói, tôi muốn học được 《Sức mạnh》 đã mượn trong 《Phiên đấu giá》── 《Lôi Mệnh Mười Ba Giây (Thirteen Limit)》, nhưng người ta nói điều đó rất khó.
《Sức mạnh》 đó, đẩy cơ thể đến giới hạn bằng tia sét liên kết với 《Hồn》 của người sử dụng, là một thứ đáng sợ đến mức nó còn ảnh hưởng đến vũ khí trong tay và có thể gây sát thương cho đối thủ chỉ bằng cách chạm vào.
Thế nhưng, 《Sức mạnh》 mà tôi khao khát lại có một nhược điểm khó khắc phục là tiêu hao một lượng lớn linh lực.
Theo lời Hugo, cho dù bây giờ tôi có sử dụng nó, chắc cũng không duy trì được đến một phần mười giây.
──Và khi tôi kể đến đây, Lilith nở một nụ cười tinh quái rồi nói:
「Thế thì, gọi là 《Lôi Mệnh Không Chấm Một Giây (One Point Limit)》 đi nhỉ.」
「Dù có đặt tên, cũng chẳng có cơ hội nào để dùng đâu…」
Nếu chỉ có hiệu quả trong 0.1 giây mà sau đó lại bất động gần mười ngày thì thật là vô nghĩa.
「Dù sao thì Hugo cũng đã dạy anh thuật thức rồi, nhưng chắc chắn anh sẽ ưu tiên ký kết các thuật khác hơn…」
Vì thuật ma pháp có giới hạn là chỉ có thể ký kết với tinh linh tối đa bảy thuật.
Điều này không phụ thuộc vào cấp độ của người sử dụng, dù là tôi đang học việc hay Hugo, một 《Thánh Kỵ Sĩ》, đều cùng một điều kiện.
「Hừm… Dù nói là có thể dùng ma pháp, nhưng cũng có nhiều hạn chế nhỉ.」
Chừng nào mà tôi còn chưa thể sử dụng thành thạo ngay cả thuật đầu tiên, thì việc suy nghĩ về những hạn chế đó chắc còn xa lắm.
「Thôi nào… Chúng ta về thôi. Sắp đến giờ tan học rồi.」
Nhìn đồng hồ, đã quá giờ học từ lâu, và từ phía phòng thay đồ, tôi nghe thấy tiếng học sinh nói chuyện, có lẽ là đang đến tập luyện sau giờ học.
Lilith đồng ý, và chúng tôi bước ra khỏi hồ bơi.
「…Này, Tōru. Anh đã thư giãn được chút nào chưa?」
「À, đủ rồi. …Nhưng nếu sau này có chuyện tương tự, anh sẽ rất biết ơn nếu em lại cứ thế kéo anh ra, rồi đẩy anh xuống hồ bơi thế này đấy.」
「Khụ khụ, chuyện đó dễ ợt thôi mà.」
Tôi vô cùng cảm kích sự quan tâm của nàng, người đã giúp tâm trạng tôi được thoải mái trở lại sau một thời gian dài.
「Tuy có chút áy náy vì chỉ có mình anh được nghỉ ngơi, nhưng anh đã được giúp đỡ rất nhiều. Và hơn hết──anh đã rất vui. Cảm ơn em nhé, Lilith.」
Vừa nói lời cảm ơn, tôi vừa nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu nữ tóc vàng.
「──!」
Lilith trợn tròn đôi mắt Sapphire xanh thẳm trong một thoáng, rồi quay lưng lại với tôi.
「Thật tình──em quên mất rồi.」
「Quên cái gì chứ?」
Lilith dùng ngón tay tạo hình khẩu súng, rồi làm động tác bắn về phía tôi, nói:
「Ông xã tương lai của em là một người sử dụng ma pháp tình yêu đó nha.」
Chỉ còn khoảng năm ngày nữa là tháng đó kết thúc──
Đó là một buổi tối như vậy.
「Em đã nghĩ ra tên rồi ạ.」
Trong bữa tối, Yurie bỗng nói một câu khó hiểu.
「Tên gì cơ…?」
「Tất nhiên là tên cho kỹ năng mới của Tōru rồi ạ.」
Thiếu nữ tóc bạc trả lời với vẻ mặt đầy đắc ý──dù người ngoài nhìn vào không thể nhận ra.
「Nhưng nó có tên rồi mà…」
「Không ạ. Đó là tên của ma thuật mà.」
Từ Yurie, người đang lắc đầu qua lại, vang lên tiếng chuông leng keng.
「Yuugo đã nói. Tên có sức mạnh đó...」
Yurie khẽ cúi nhìn đôi tay đang nắm chặt, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi.
「Vì vậy, em đã nghĩ ra ti tỉ cái tên nghe thật oai phong!」
「Ờm… à, cảm ơn nhé, Yurie.」
「Ya ♪」
Nhìn Yurie nở nụ cười rạng rỡ – dĩ nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ chẳng nhận ra – tôi lại thấy hơi bối rối. Bởi lẽ, phép thuật của cô ấy vẫn chưa đạt đến trình độ có thể dùng trong thực chiến.
Tuy vậy, bỏ phí tấm lòng của Yurie, người đã dày công suy nghĩ, thì thật có lỗi. Thế nên, tôi quyết định thúc giục cô ấy nói tiếp.
「Vậy, cái tên em đặt cho anh là gì thế? Kể anh nghe đi.」
Yurie gật đầu lia lịa, rồi tự tin nói ra cái tên đó.
「「……………………」」
「…Em nói lại lần nữa được không?」
「Ya!」
Lần thứ hai nghe thấy cái tên ấy, tôi thầm nghĩ.
(Dễ cắn vào lưỡi quá đi mất…)
「Thấy sao ạ?」
Yurie hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía tôi. Tôi vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, cuối cùng đành buột miệng khen "nghe ngầu đấy". Yurie tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện – dĩ nhiên, người ngoài vẫn chẳng nhận ra.
***
Sau bữa ăn, trên đường về phòng để nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục luyện tập, tôi được giám thị ký túc xá gọi lại và đưa cho một lá thư.
Người gửi là Misaki.
Về đến phòng, tôi bóc phong bì.
Bức thư bắt đầu bằng những lời hỏi thăm sức khỏe chúng tôi, và lời cảm ơn vì đã cứu cô ấy khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn ở Eleftheria.
Tiếp đến là tin tức về tình hình hiện tại – Misaki đang ở trong một cơ sở cai nghiện ma túy, cố gắng thoát khỏi chứng nghiện ngập.
Và rồi, những dòng chữ tiếp theo là lời hối hận sâu sắc vì đã sa chân vào thứ gọi là 《Họa Bẩm Táo》.
Misaki dường như đã sử dụng ma túy từ trước khi gặp chúng tôi.
Từ một lời rủ rê bâng quơ của bạn bè, cô ấy đã tò mò thử dùng ma túy, tự tay khép lại tương lai của chính mình –
Rồi chuyện bị cha mẹ, những người vốn không hòa thuận, biết được; cảnh họ khóc lóc và giận dữ –
Cô ấy hối hận sâu sắc vì thứ khoái lạc có được mà không màng hậu quả đó, đã không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn cả những người thân yêu.
Thế nhưng, dù mang trong mình sự hối hận lớn lao đến vậy, cô ấy vẫn kinh hãi khi đôi lúc, chính mình lại thèm khát ma túy, khi những cơn động kinh tái phát dữ dội, toát mồ hôi đầm đìa.
Điểm sáng duy nhất là câu cuối cùng.
『Khi nào khỏe lại, cùng đi chơi game nhé ☆ Misaki』
Không biết khi nào điều đó sẽ thành hiện thực, nhưng tôi và Yurie đã bàn với nhau rằng, lúc đó chúng tôi sẽ lại đến Satsuki.
Sau khi đọc xong bức thư, chúng tôi không chỉ nghĩ về Misaki.
Chúng tôi nhận ra rằng, cuộc sống thường ngày mà chúng tôi quen thuộc không hề cách xa thế giới bóng tối phi pháp.
Dù không phải một thế giới xa rời thực tại như trong 《Cuồng Mại Hội》, sự hiểm ác của thế giới vẫn luôn chực chờ.
Chính vì vậy, chúng tôi, những người đã có được 《Sức Mạnh》, nên đứng lên chống lại.
『Yếu đuối thì chỉ chết mà thôi.』
Câu nói của Sakaki ngày ấy lại vang vọng.
(Không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Tôi không thể tha thứ cho chuyện đó…!)
Chỉ cần còn trong tầm với, tôi sẽ bảo vệ –
Bất cứ ai, khỏi sự hiểm ác của thế giới này.
Và cả vì người thân yêu tôi đã không thể bảo vệ.
「……………………」
Một khoảng lặng trôi qua –
「Chúng ta tập luyện tiếp thôi.」
「Ya!」
Chúng tôi đứng dậy, tiến bước để nâng cao hơn nữa 《Sức Mạnh》 nhằm chống lại và bảo vệ.
– Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa ra, tôi thấy Tora đứng đó.
「Mệt không, Tora? Vào trong đi.」
Nhìn trang phục thường ngày của cậu ấy, chắc hẳn Tora vừa từ Satsuki trở về.
Tôi định pha một cốc trà táo nóng cho cậu ấy vì sợ cậu ấy bị lạnh, nhưng Tora lắc đầu.
「Không cần đâu. Tôi vừa báo cáo với Lý Sự Trưởng và những người khác xong, nhưng mà –」
「…Có chuyện gì sao?」
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tora, không phải vì lạnh mà vì một lý do khác, lòng tôi bỗng dấy lên linh cảm chẳng lành.
Tora gật đầu, rồi cất giọng trầm hơn bình thường.
「Có động tĩnh về vụ 《Họa Bẩm Táo》.」
◇
《Họa Bẩm Táo》 –
Một loại ma túy mang tên loại trái cấm trong thần thoại, bị Thần cấm ăn.
Loại trái cấm mang tên Marz, vị thần mang ý nghĩa độc ác, đã mê hoặc những kẻ nếm thử và dẫn dụ họ vào bóng tối.
Nó có tác dụng biến những kích thích đến từ ngũ quan như thị giác, thính giác, xúc giác thành khoái cảm. Một khi đã nếm thử, rất khó để từ chối lời mời gọi lần thứ hai.
Dù rẻ tiền, nhưng nhờ tác dụng của nó, số lượng người nghiện nhanh chóng tăng vọt, và một lượng lớn đã lưu hành trong thành phố Satsuki.
Tuy nhiên, sau đêm Giáng Sinh, khi kẻ cung cấp biến mất, số lượng 《Họa Bẩm Táo》 ngày càng sụt giảm. Đến giữa tháng Một, nó đã được giao dịch với giá cắt cổ.
Trong tình cảnh đó, một vài thành viên của Belladonna – vốn đang gần như tan rã – đã nhận được liên lạc từ Ryo, người đàn ông bặt vô âm tín.
『Hãy nói với mọi người. Bữa tiệc bị hủy bỏ sẽ được tổ chức lại.』
Những người nhận được tin nhắn của Ryo đều điên cuồng sung sướng.
Tất cả bọn họ đều là những kẻ nghiện 《Họa Bẩm Táo》 lâu năm trốn thoát khỏi tay cảnh sát, hoặc những kẻ liên quan sâu sắc đến việc mua bán –
Họ hiểu rằng mình có thể một lần nữa nếm trải vị ngọt ngào của loại trái cấm đã biến mất.
Họ đã chịu đựng cơn đói khát, điên cuồng chờ đợi –
Và cuối cùng, ngày đó đã đến.
Khi mặt trời lặn, thời khắc họ lại được thưởng thức trái cấm sẽ đến.
Nhưng họ – và cả Tōru cùng những người khác – vẫn chưa biết.
Rằng những kẻ mang con số của quỷ dữ làm tên tổ chức, không chỉ tạo ra ma túy vì mục đích sa đọa khoái lạc.
Và cả bóng tối mà 《Dự Án Họa Bẩm Táo – Marz》 sẽ tạo ra.
「…Đêm nay, ta mong rằng chủ tiệc sẽ tiếp đãi long trọng khách quý của chúng ta.」
Lời của Crovis – 《Vòng Tròn Thứ Nhất Cain》 – vang lên, và chủ tiệc đáp lại bằng một nụ cười quỷ dị.
Và rồi, thời khắc yến tiệc đã đến.


0 Bình luận