Bản Đài Loan được chuyển ngữ từ hội đọc sách đêm khuya
Nguồn ảnh: Hội đọc sách đêm khuya
Người nhập liệu: ritdon.com
Đầu bị chặt rồi. Toi rồi, chết chắc.
Cảnh vật trước mắt xoay tít, cuối cùng dừng lại với một tiếng 「Cốp」. Chắc là rơi xuống đất rồi. Ở rìa tầm nhìn, tôi thấy cơ thể mình đang ngã gục trên mặt đất, máu tuôn xối xả. Cứ như một cái đài phun nước.
Đúng vậy, sau bao lâu kìm nén, cuối cùng cũng đến lúc hoảng loạn rồi. Nếu không hoảng loạn hết sức thì sẽ chết. Bản năng thôi thúc tôi phải vùng vẫy đến giây phút cuối cùng, nếu không tôi sẽ mất đi cuộc sống có Sophia bầu bạn.
Tôi vẫn còn muốn cùng nàng hầu gái ngực khủng đó trải nghiệm sự thay đổi của bốn mùa. Vẻ đẹp mùa xuân là lúc rạng đông, đường chân núi trắng ngần một khe bướm; vẻ đẹp mùa hè là đêm trăng, đom đóm lập lòe một khe bướm đen huyền; vẻ đẹp mùa thu là lúc hoàng hôn, một khe bướm; vẻ đẹp mùa đông là lúc sáng sớm, một khe bướm.
Một khe bướm.
Con tim của gã trai này đang gào thét với niềm tin mãnh liệt rằng Sophia là một khe bướm không lông—
Nàng là một con bạch hổ thuần chủng trăm phần trăm.
「Ồ ô hô hô hô! Như thế này thì ngươi hết trò rồi chứ!」
Tiếng cười ồ hô hô vọng đến từ một khoảng cách không xa.
「Cái bộ dạng thảm hại này của ta đã khiến hắn hoàn toàn mắc bẫy. Geros, trị thương cho ta!」
「Tuân lệnh!」
Tiểu thư vừa ra lệnh, mái tóc ở phần đầu cạo trọc của tên thuộc hạ bắt đầu mọc ra, và cánh tay phải bị thiếu của người đàn ông tên Geros cũng mọc lại. Chỉ trong vài giây, mọi thứ đã hoàn toàn hồi phục.
Không sai được, là phép thuật trị liệu.
Cái quái gì vậy, rõ ràng là biết dùng mà.
「Biến nguy thành cơ! Thân là một lãnh chúa thì phải có trí tuệ như vậy!」
Xem ra bộ dạng thảm hại của cô ta đều là do cố ý.
Có lẽ tôi đã thực sự lơ là, ai bảo sự tồn tại của nhỏ tóc khoan đó vốn dĩ đã rất nực cười, đến cả kiểu đầu cạo trọc cũng như thể cố tình để chọc cười tôi vậy.
Thật không thể ngờ cô ta lại lôi kéo được Dark Elf, còn khiến cô ấy phản bội tôi vào phút chót, đó rõ ràng là việc mà một nhân vật quân sư trầm tĩnh mới làm. Sự tương phản này ngầu quá đi mất.
Nhưng tôi sẽ không vì cô ta ngầu mà ngoan ngoãn chịu chết đâu.
A a.
Cơ thể của mình sao có thể chết ở đây được chứ.
Anh yêu em, anh yêu em lắm, Sophia ơi. Anh xin lỗi vì đã có ý đồ xấu với cặp chị em nô lệ loli tóc vàng xinh đẹp. Anh không thể để tình yêu này chỉ dừng lại ở một thế hệ, cho dù có phải đi theo con đường cưỡng hiếp, anh cũng, anh cũng phải để lại hậu duệ!
Dù chỉ còn một con tinh trùng, anh cũng phải công phá ống dẫn trứng của em, vượt qua giới hạn hai mươi mốt tuần sáu ngày của pháp luật để em sinh con ra. Bíp bô bíp bô. Đến nước này rồi, tôi không thể rời khỏi thế giới này được. Trước khi tinh trùng của tôi rót đầy vào tử cung của Sophia, tôi chết không nhắm mắt.
Hét lớn ba tiếng ‘bắn vào trong’ để thể hiện quyết tâm! Bắn vào trong, bắn vào trong, bắn vào trong!
「Ố ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!」
Đừng có coi thường cái đầu chết này!
Mẹ kiếp, quyết chiến với ngươi!
「Cái gì…」
Ả ta trợn tròn mắt kinh ngạc.
Gương mặt Hoà Phong vẫn gầm lên cuồng nộ.
Dù đầu đã lìa khỏi cổ, tôi vẫn dốc toàn lực thi triển phép thuật trị liệu lên bản thân.
Nhưng dù sao cũng chỉ còn lại mỗi cái đầu, hiệu quả thực sự không cao. Tuy có cảm giác sần sật lan từ thân não xuống tủy sống, nhưng kỳ lạ là cơ thể không mọc ra được. Cảm giác thật ghê tởm, cứ như đã thoát ly khỏi con người.
Cứ thế này… cứ thế này thì chết thật mất.
Rìa tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sầm lại.
Thời gian chắc chắn không còn nhiều nữa.
Sau khi đầu lìa khỏi cơ thể, ý thức có thể duy trì được bao lâu, hiện vẫn chưa có kết luận chính xác. Nhưng bây giờ có thể cầm cự được, tám phần là nhờ phép thuật trị liệu tôi đã thi triển ngay lúc bị chém đầu. Đã liều thì phải liều cho tới.
「Ố ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!」
Tôi thử dùng chế độ vô địch đã sử dụng khi đối đầu với Christina. Đây là phép thuật trị liệu mạnh nhất có thể kéo một người trở về từ vết thương chí mạng, lần trước Ester bị cắt cổ cũng nhờ nó mà cứu được. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một lượng lớn MP đã biến mất.
Nhưng dù chờ bao lâu, phần dưới cổ vẫn không mọc lại.
Sao lại thế này, khí thế oai hùng thường ngày đâu cả rồi. Phải dùng trước mới có tác dụng à? Nhưng lần của Loli Bitch là dùng sau mà. Chẳng lẽ bị chặt đứt rồi thì không được, hay là vì tôi chỉ còn lại mỗi cái đầu. Không biết. A a, không biết nữa.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, cứ thế này thì tôi sẽ chết.
Chết tiệt. Chết tiệt.
Sức mạnh tình yêu của mình dành cho Sophia sẽ kết thúc ở đây sao?
「Tanaka-san!」
Tên Allen đó hét lớn rồi chạy về phía tôi.
Xem ra hắn cho rằng phần trên não mới là bản thể của gã trai xấu này, nên đã chạy vòng qua thân thể. Quả nhiên nhận thức về cơ thể người ở thế giới này cũng tương tự như thế giới cũ.
Tên đẹp trai này thật là to gan, kẻ địch ở ngay trước mắt mà vẫn xông lên.
Hơn nữa còn ôm chặt cái đầu Hoà Phong đã mất phần dưới hành não vào lòng ngực mình. Thật kinh tởm hết mức. Máu me đầm đìa, lại còn lẫn lộn với những thứ dịch thể khác, thế mà vẫn ôm chặt như vậy.
Là tình yêu. Tôi cảm nhận được một tình yêu dạt dào vô hạn.
Cũng phải thôi, thảo nào lúc đầu Ester lại yêu hắn ta.
「Tanaka-san! Cậu hãy tỉnh táo lại đi!」
「…Cả, cảm ơn cậu.」
Tình yêu sắp phun trào ra khỏi tim tôi rồi.
Mặc dù tôi đã không còn tim nữa.
Nhưng nó vẫn sẽ phun ra.
Tên đẹp trai này lại coi trọng một kẻ mặt Hoà Phong như tôi đến vậy.
Lòng biết ơn sâu sắc trong tôi là không thể nghi ngờ.
「Allen-san, cậu đúng là một người đàn ông tốt.」
「Ta, Tanaka-san!」
「Tôi là một tên lính quèn, có nghĩa vụ bảo vệ chỉ huy là cậu. Đừng lo cho tôi, mau chạy đi.」
「!…」
「Mau… mau lên…」
Tầm nhìn ngày càng tối sầm.
Xem ra tôi chỉ đến đây thôi.
Buồn quá.
Nếu đã vậy, ít nhất hãy để tôi hộ tống chàng trai đẹp này rời khỏi chiến trường.
Nghĩ như vậy có lẽ là không đúng.
「Geros, gửi tặng gã mỹ nam này một nén nhang đi.」
「Vâng, thưa chủ nhân.」
Nhỏ tóc khoan nói gì đó.
Tóc dài gớm ghiếc liền hành động.
Cánh tay hắn loé lên, một hiện tượng tựa như sóng xung kích quét qua cơ thể Allen đang ôm chặt cái đầu chết. Phụt một tiếng, tầm nhìn lại chao đảo dữ dội. Đôi mắt kinh ngạc mở to của chàng trai đẹp trai ở ngay bên cạnh.
「A, Allen-san…」
Máu tươi tuôn xối xả từ vết thương.
Thôi rồi, thôi rồi.
Cả người cậu ta bị chém đứt làm hai từ phần rốn.
Giống hệt như Gonzalez trước đây.
「Ta, na, ka, san… mau chạy…」
Chỉ còn mỗi cái đầu thì chạy làm sao được.
Cậu còn thảm hơn tôi đấy chứ.
Nội tạng trong bụng cậu văng ra đầy đất rồi kìa.
Trị liệu. Cần thêm phép thuật trị liệu.
Tôi tung một phát cho chàng đẹp trai. Kết quả thật kinh ngạc, vết thương của cậu ta bắt đầu mọc ra da thịt mới. Phần thân dưới của chàng đẹp trai, phần thân dưới với khả năng tự hành pháo nổi tiếng, quả nhiên đã dần hồi phục giống như Gonzalez lúc đó.
Chẳng lẽ phép thuật trị liệu cũng giống như uống thuốc, hiệu quả sẽ khác nhau tùy đối tượng sao?
Dù sao thì HP tối đa cũng chênh lệch hai con số.
Tuy nhiên tốc độ không nhanh bằng lần trước, không phải chỉ vài giây là xong.
Có thể thấy MP của tôi thực sự còn lại rất ít. Vừa mới tiêu tốn lượng lớn ma pháp, cảm giác như chỉ miễn cưỡng bù lại được nhờ vào hồi ma tự nhiên. Xem ra sẽ mất vài chục giây mới chữa lành. Cảnh tượng cơ thể dần mọc lại trông thật kinh tởm.
「Cơ, cơ thể tôi, đang, đang mọc lại…」
「Trong tình huống này mà vẫn có thể trị thương cho người khác, đúng là một con quái vật! Phép thuật trị liệu của ngươi quả thật đáng được tán thưởng! Thật là một gã đồng tính lợi hại!」
Nhỏ tóc khoan nhìn Allen đang ngã gục và cái đầu chết trong lòng cậu ta mà gào lên.
Ai đồng tính với ngươi.
Allen quá coi trọng tôi, có lẽ trông hơi giống vậy thôi.
「Nhưng chính ngươi sắp toi mạng rồi đấy? Ồ ô ô hô hô hô!」
Cái giọng cười ồ hô hô chết tiệt, tức chết tôi mất. Lại còn nói đểu hả hê như thế.
Thật sự, thật sự hết cách rồi sao?
Trong lúc tôi đang cuống cuồng tìm đối sách, trước mắt hiện ra cửa sổ thuộc tính.
Gần đây không để ý đến gã này, lâu rồi không gặp.
Tên: Tanaka
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Con người
Cấp: 108
Nghề nghiệp: Luyện kim thuật sư
HP: 639/99909
MP: 18232/217550006
STR: 8005
VIT: 11880
DEX: 13900
AGI: 9916
INT: 16219012
LUC: 110
Hử? Khoan đã.
Xem lại lần nữa.
Tên: Tanaka
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Con người
Cấp: 108
Nghề nghiệp: Luyện kim thuật sư
HP: 639/99909
MP: 18232/217550006
STR: 8005
VIT: 11880
DEX: 13900
AGI: 9916
INT: 16219012
LUC: 110
Cấp độ hình như đã tăng lên một chút.
Trước đây chắc chắn là hai chữ số.
Lần cuối cùng tôi xem bảng thuộc tính là giữa trận chiến với Christina, sau đó còn đẩy lùi được Tóc dài gớm ghiếc và nhỏ tóc khoan, nhưng hai trận đó khác với trận đánh Rồng Đỏ, không giết chết đối thủ. Tôi còn bị Christina hành cho ra bã nữa chứ.
Mặc dù vậy, tôi vẫn lên được cấp độ ba con số mà mình hằng ao ước.
「…………」
Thì ra là vậy.
Nếu có một thuộc tính ẩn gọi là điểm kinh nghiệm, khi tích lũy đến một mức nhất định sẽ lên cấp, vậy thì nó thực sự đến từ kinh nghiệm. Đúng như nghĩa đen của từ đó. Không biết những hành động thường ngày nào sẽ được tính vào điểm kinh nghiệm.
Nhớ lại lúc ở trong tù, ngay cả việc thi triển phép thuật trị liệu cũng giúp tôi lên được vài cấp.
「Đúng rồi…」
Bị động
Hồi phục ma lực: LvMax
Hiệu suất ma lực: LvMax
Kiến thức ngôn ngữ: Lv1
Chủ động
Phép thuật trị liệu: LvMax
Phép thuật lửa: Lv15
Phép thanh tẩy: Lv5
Phép thuật bay: Lv55
Điểm kỹ năng còn lại: 40
Hay lắm, nó đến rồi. Điểm kỹ năng còn lại đây rồi.
「Allen-san, cậu phải, sống, sót…」
Nhất định phải bảo vệ cậu ta.
Nhưng phép thuật trị liệu của tôi đã đạt cấp tối đa rồi, còn có thể làm gì nữa? Edita-sensei, dạy cho tôi biết phải làm gì đi. A a, nếu là Edita-sensei, nếu là Edita-sensei, lúc này cô ấy sẽ cho mình lời khuyên gì nhỉ.
…………
Hết cứu rồi, cảm giác như cô ấy chỉ toàn đưa ra những ý tưởng tồi tệ.
Cô ấy thuộc loại người gặp phải tai họa là cuống cả lên, chắc chắn sẽ nổi đóa.
Nhưng lại cảm thấy cô ấy có thể dựa vào năng lực cơ bản vượt trội để hoá nguy thành an.
Nói đi cũng phải nói lại, những lúc thế này thì phải cầu cứu cô ấy mới đúng.
Cô nhóc chỉ đường đó—
『Cứ đi thẳng, rồi tiếp tục đi thẳng, cuối cùng vẫn là đi thẳng!』
Đây chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Kiểu như một đoạn hồi quang phản chiếu được phát ra từ bộ não sắp chết của một tên lolicon.
Tuy nhiên, ảo tưởng vào những lúc thế này cũng rất quan trọng.
Đi thẳng, đi thẳng, và lại đi thẳng.
OK.
Cứ đi thẳng là được. Đi thẳng.
Bị động
Hồi phục ma lực: LvMax
Hiệu suất ma lực: LvMax
Kiến thức ngôn ngữ: Lv1
Chủ động
Phép thuật trị liệu: LvMax
Phép thuật lửa: Lv45 (TĂNG!)
Phép thanh tẩy: Lv5
Phép thuật bay: Lv55
Điểm kỹ năng còn lại: 0
Sợ chưa, cấp bốn mươi lăm rồi đấy. Vẫn chưa đạt Max.
Nhưng điều đó bây giờ không quan trọng.
Tóm lại, cứ để tôi ném vài quả cầu lửa thực sự chất lượng đã.
「Trò vui, bây giờ mới, bắt đầu…」
Cái đầu của gã Tanaka bất tài này vẫn đang được Allen đang nằm trên đất ôm chặt trong lòng, gửi lời tuyên chiến đến nhỏ tóc khoan vàng hoe đang ra vẻ đắc thắng. Để ta cho các ngươi thấy khả năng của quả cầu lửa.
Tôi dồn hết số MP ít ỏi còn lại vào một đòn này. Biết đâu lượng tiêu thụ của cấp bốn mươi lăm sẽ cao hơn tốc độ hồi ma tự nhiên. Tôi muốn làm cho nó hoành tráng nhất có thể, đây thực sự là tiếng vang cuối cùng của cuộc đời, là phát bắn cuối cùng của tôi trên thế gian này.
Vù. Một pháp trận lớn đủ để bao bọc cả Allen và tôi hiện ra bên dưới.
Nhỏ tóc khoan vàng hoe thấy tôi vẫn còn động đậy thì nét mặt trở nên căng thẳng. Chắc chắn cô ta đã nhớ lại cuộc chạm trán trong rừng hai hôm trước. Mạng của cô ta không phải là nhặt về không. Chắc là Tóc dài gớm ghiếc đã cứu cô ta vào phút chót.
「Geros!」
Loli ngực khủng hét lên.
Nhưng tôi sẽ không cho cô ta cơ hội tấn công.
「Hừmmmm!」
Tôi nghiến chặt răng, dồn hết sức lực.
Cái đầu chết này đang rất cố gắng.
Một sự thay đổi diễn ra ở vài chục mét trên đầu của quân địch.
Hàng chục pháp trận lớn với kích thước khác với loại bên dưới chúng tôi hiện ra trên không, mỗi hình học trên không này đều có quy mô hơn chục mét. Chúng chĩa pháp tuyến xuống mặt đất và vào vị trí, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ.
Hơn nữa, chúng còn mở rộng không chừa một kẽ hở trên bầu trời thảo nguyên, như thể đang lợp mái cho bầu trời.
Ai nấy đều cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra và ngẩn người ra.
Trong khoảnh khắc, những quả cầu lửa gầm rú ra đời từ trung tâm của ánh sáng chói lòa, mỗi quả đều to gần bằng kích thước của pháp trận, bầu trời bị lấp đầy bởi ngọn lửa của những quả cầu lửa, như thể cả bầu trời đang bốc cháy.
Lúc đối đầu với Christina tôi chỉ có thể ném một quả, bây giờ thì nhiều đến mức đáng sợ.
Không hổ là tăng ba mươi cấp một lúc.
Với hỏa lực này, có lẽ tôi đã có thể giết chết con rồng cái hôi hám đó ngay trong đợt đầu tiên.
「Ge, Geros…」
「Chủ nhân! Nơi, nơi này nguy hiểm…」
Ở một khoảng cách không xa, hai người họ hoảng hốt lùi lại.
「Ố ô ô ô ô ô ô!」
Được cơn giận dữ thúc đẩy, tôi dùng hết sức bình sinh ném phép thuật về phía họ.
Xin lỗi nhé, ăn quả cầu lửa của tôi đi.
Vô số ngọn lửa trên không trung thiêu rụi binh lính dưới đất thành tro bụi, bất kể là địch hay ta. Mỗi phát nổ đều tàn phá mặt đất ngay khi chạm đất, tạo ra những hố sâu hơn mười mét.
Thiêu rụi mọi thứ trước mặt chúng tôi, chỉ cách chúng tôi một khoảng rất ngắn.
Mặc dù cũng làm liên lụy đến không ít binh lính phe mình, nhưng tình huống này cũng là bất đắc dĩ. Để cho Allen và quân của cậu ta ở phía sau có thể sống sót, đành phải để những người khác chịu thiệt một chút, nuốt nước mắt mà chết. Những người đối xử tốt với tôi cuối cùng vẫn quan trọng hơn những người xa lạ.
Tiếng nổ vang trời không ngớt, cứ như một trận mưa thiên thạch thật sự.
Mà phép thuật trị liệu của tôi vẫn đang tạo ra hiệu quả trái ngược với cảnh tượng đó.
Giống như lần của Gonzalez, phần thân dưới của Allen dần tái sinh, đùi sắp mọc xong rồi, không bao lâu nữa ngay cả ngón chân cũng sẽ hồi phục. Chim của tôi to hơn.
「…Ta, Tanaka-san, đây là…」
「Phần còn lại, nhờ cả vào, cậu nhé…」
Allen thật đẹp trai, thật sự rất đẹp trai. Yêu cậu chết mất.
Nhưng chim của tôi to hơn.
「…Cảm ơn các cậu, vì đã, xem tôi, là, một, người, bạn…」
「Ta, Tanaka-san? Tanaka-san!」
Khung cảnh cuối cùng trong cuộc đời của gã mặt Hoà Phong, là con chim không lông của Allen.
Đẹp trai quả nhiên ngay cả chỗ đó cũng lịch lãm.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Đã khoảng một giờ kể từ khi chúng tôi bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tanaka-san trong các tài liệu. Có vẻ như kết quả không mấy khả quan, Farlen-sama và Ester-sama đều có vẻ hơi sốt ruột.
「Không tìm thấy…」
「Ừm, tài liệu nhiều thế này, tìm kiếm rất tốn công.」
Và có lẽ đó là do Long tiểu thư đang nhìn chằm chằm vào họ.
『Xong chưa?』
Bây giờ đã không còn bánh ngọt để cô ấy giết thời gian, trông cô ấy đã sắp không thể nhẫn nại được nữa. Câu hỏi "Xong chưa?" mà cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần, trong vài lần gần đây đã trở nên rất thiếu kiên nhẫn.
Thật đáng sợ. Cứ thế này, tòa thành sẽ gặp chuyện mất.
「Sẽ, sẽ sớm tìm thấy thôi!」
Câu trả lời của Ester-sama đã mất đi vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt của Farlen-sama lướt qua các tài liệu cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
『Hắn không phải là thuộc hạ của các ngươi sao? Tại sao lại không biết tung tích của hắn?』
「Bây giờ tôi vẫn đang trong giai đoạn bàn giao… à, những, những vị quan chức cấp cao tiền nhiệm vẫn còn ở trong thành. Cho nên về mặt hình thức tuy tôi là lãnh chúa, nhưng trong thời gian làm quen với công việc, phần lớn công việc vẫn do họ đảm nhận.」
『Ta không hiểu quy tắc của loài người, nhưng đến cả người của mình cũng không chăm sóc được, thì thật là mất mặt quá đi.』
「Ư…」
Lời chỉ trích không hề che giấu của Long tiểu thư khiến nét mặt của Ester-sama cứng lại.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
「…Đúng vậy, nếu tôi đáng tin cậy hơn một chút, có lẽ đã không phải phiền phức đến thế này.」
Chắc là vì Tanaka-san.
Cô không hề phản bác.
Nhưng Long tiểu thư vẫn vậy.
『Hoàn toàn đúng. Biết rồi thì mau tìm ra đi, đồ vô dụng.』
「…………」
Cô ấy còn quý tộc hơn cả một quý tộc bình thường.
Thật sự là đáng sợ quá đi mất.
Trong tình huống này, chỉ có tôi là không có việc gì làm, đứng nhìn bên cạnh thực sự rất khó chịu. Tôi rất muốn giúp họ một chút, thế nên ánh mắt tự nhiên chuyển đến chồng tài liệu trên bàn.
「Xin, xin hỏi, tôi có thể giúp tìm được không ạ…」
Thoáng chốc, tôi đã nói ra như vậy. Mặc dù tôi biết chữ, nhưng họ đã tìm kiếm vất vả như vậy rồi, một người hầu gái nhỏ bé như tôi có thực sự giúp được gì không? Tôi thực sự không tự tin lắm, cảm giác như sẽ dễ gây thêm phiền phức hơn.
「Cô có biết đọc chữ và số không?」
「Dạ, dạ có, cũng tàm tạm ạ…」
「Tốt lắm, đống này giao cho cô xem nhé.」
「Vâng!」
Dù sao chỉ đứng nhìn bên cạnh thực sự rất khó chịu, tôi đưa tay cầm lấy tài liệu.
Đọc kỹ vài dòng, tôi phát hiện ra đây là đơn điều phối vật tư. Ở cột xét duyệt có vài con dấu của các vị quan, cuối cùng là con dấu của Ester-sama. Trước đó cô ấy nói công việc thực tế đều do các quan chức tiền nhiệm đảm nhiệm, nhưng có lẽ cô ấy vẫn xem qua?
「…………」
Tôi không biết.
Dù sao đi nữa, cô ấy mới đến nhận chức được vài ngày, không thể nào nắm bắt hết mọi chi tiết nhỏ nhặt. Tài liệu nhiều như vậy, không thể nào làm rõ ngọn ngành mọi việc rồi mới đóng dấu được, có lẽ chỉ nói vài câu với người giao tài liệu là xong.
Quản lý một lãnh địa thật không dễ dàng.
「…………」
Quý tộc cũng có nỗi khổ của quý tộc.
Tôi vừa nghĩ vẩn vơ, vừa xem hết tờ này đến tờ khác. Phần lớn là đơn điều phối vật tư. Ngày tháng đều là mấy ngày gần đây, hai người họ chắc đã xem qua rồi, nên chắc là muốn tôi giúp họ xem lại một lần nữa.
Ester-sama thật tốt bụng.
「…………」
Khi đã xem qua hơn chục tờ giấy.
Tôi thấy có một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Con số trên các đơn điều phối lương thực hay quân bị đều rất lớn, nhưng lại không khớp với số liệu trên đơn điều binh, con số ở vế sau ít đến mức nực cười. Hầu như không có văn kiện nào yêu cầu điều động binh sĩ cả.
Thỉnh thoảng cũng có sự thay đổi nhân sự của các hiệp sĩ, tổng cộng khoảng một trăm người, nhưng so với tổng thể thì chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, điểm đến của họ toàn là tiền tuyến, và tất cả đều là người của Hiệp sĩ đoàn trung ương, như vậy có ổn không chứ?
Địa vị của hiệp sĩ khác với binh lính thông thường, đặc biệt Hiệp sĩ đoàn trung ương lại là đội quân tinh nhuệ cấp quốc gia, nghe nói sau khi tử trận, hàng năm đều phải cấp tiền trợ cấp cho gia đình, về lâu dài sẽ là một con số rất lớn. Một số đại quý tộc cũng gửi con trai trưởng vào Hiệp sĩ đoàn trung ương để rèn luyện, giúp họ có thêm kinh nghiệm xã hội trước khi kế thừa gia nghiệp.
Dù là chiến tranh đi nữa, cũng không nên dễ dàng gửi họ ra tiền tuyến như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?
「...Ester-sama, cho tôi hỏi một chút ạ.」
「Sophie, có chuyện gì sao?」
「Trong cuộc chiến này, hình như chúng ta chỉ cử đi rất ít binh lính...」
「Ồ, đó là vì chúng ta đã trưng dụng người từ Hội mạo hiểm giả. Dibble nói rằng đây là để đối phó với khả năng cuộc chiến sẽ kéo dài, cần phải bảo toàn số lượng binh lính chính quy. Cho nên chúng ta cung cấp vật tư, còn hội thì cung cấp nhân lực.」
「Thì, thì ra là vậy. Xin lỗi, tôi đã nhiều chuyện rồi.」
Quả nhiên là Ester-sama.
Những gì cần xem xét ngài ấy vẫn xem xét rất kỹ.
「Đâu có, tôi rất vui vì cô đã sớm nhận ra. Thứ chúng ta cần tìm chính là những văn kiện yêu cầu hội bổ sung nhân lực, cùng với hồ sơ điều động nhân sự, nhưng lại tìm không thấy. Tôi nhớ là đã xem qua vài lần, nên chắc là nó bị lẫn vào đâu đó rồi.」
「Vậy ạ...」
Tôi đã tìm thấy việc mình cần làm.
Thế nhưng, thời gian cũng đã hết.
『...Tôi chịu hết nổi rồi.』
Long tiểu thư đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang.
『Thay vì ngồi đây bới đống giấy này, chi bằng dùng cánh của tôi bay lên trời tìm còn nhanh hơn nhiều. Đừng tìm nữa, đừng tìm nữa, bị nhốt ở nơi này ngột ngạt chết đi được.』
Long tiểu thư rời khỏi ghế sofa, mở tung cửa sổ.
Bên mép miệng vẫn còn dính kem tươi của bánh ngọt.
「Chờ, chờ đã, cô định làm gì?」
『Đi tìm hắn ta chứ sao. Theo tôi.』
Rồi, à à, cô ấy lại nằm sấp xuống đất như thường lệ. Còn tự tin ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi với vẻ mặt "mau lên đây".
「Tôi cũng rất muốn đi tìm ngay lập tức, nhưng, nhưng mà xem thêm chút giấy tờ nữa có lẽ sẽ tốt hơn!」
『Cô muốn tôi biến trở lại thành rồng ngay tại chỗ, nghiền nát tòa lâu đài mà cô tự hào này không? Nếu muốn tìm hắn, cứ đi tìm là được, có gì mà phải do dự.』
「!…」
Long tiểu thư nhìn chằm chằm vào Ester-sama.
Đồng tử màu vàng kim lấp lánh giữa tròng mắt đen kịt trông thật đáng sợ.
Tôi sợ chết khiếp.
『Sao nào, còn không mau lên?』
「Nhưng, nhưng mà ba người thì e là...」
『Tôi bảo các cô lên thì cứ lên, ít lời thôi.』
Lại là tuyên ngôn kẹp ba.
Tôi thật sự rất muốn ở lại.
*
Khi tỉnh lại, Trai xấu phát hiện mình đang nằm giữa một thảo nguyên.
Và không ngờ rằng tứ chi vẫn còn nguyên vẹn, ngũ quan đầy đủ, không thiếu một thứ gì. Lần này quần áo cũng còn trên người, chỉ dính một ít bụi đất. Toàn thân không có chỗ nào đau đặc biệt, chỉ cần hơi dùng sức là có thể ngồi dậy dễ dàng.
Chuyện quái gì thế này?
Hoàn toàn không hiểu nổi.
Tóm lại, xem ra mình đã bình an vô sự. Nghĩ lại trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng mình nhìn thấy là cái ‘đó’ của Allen, trong lòng vừa có chút cảm giác hơn người, lại vừa dâng lên một nỗi bi ai mãnh liệt. Thật tốt quá, mình vẫn có thể tiếp tục dùng cơ thể này để dùng tuyệt kỹ ‘mông loli thương’ của Edita-sensei.
Quét mắt nhìn xung quanh, tôi thấy Allen đang ở ngay bên cạnh, ôm một cái đầu người đã chết.
Cái đầu đầy máu me của tôi trông không còn chút huyết sắc, thật sự quá ghê tởm, không hiểu sao cậu ta có thể ôm nó đến tận bây giờ. Cậu ta còn nhìn chằm chằm vào nguồn gốc của biệt danh Trai xấu của tôi, miệng không ngừng gọi 「Tanaka-san. Tanaka-san」.
Sao thế này, tim mình chợt nhói lên một cái.
Chỉ một chút thôi. Chỉ một chút xíu thôi nhé.
「…………」
Xem ra, thời gian tôi mất đi ý thức rất ngắn.
Vì vậy, tôi nhanh chóng hiểu được tình hình hiện tại.
Ma pháp trị liệu của tôi xem phần thân dưới cổ là cơ thể chính, giúp tôi mọc lại đầu, hoặc đơn giản là ưu tiên bộ phận ít bị tổn thương hơn. Dù sao thì chữa khỏi là được rồi. Chả trách dù tôi có niệm phép thế nào, phần từ cổ trở lên cũng chẳng có chút thay đổi.
Không ngờ lại chữa từ phần thân trước. Lượng MP giảm đi và HP hồi phục, chắc cũng đều tính dựa trên cơ thể. Nói cách khác, khi não của tôi hoàn toàn hồi phục, ý thức của bản thể đã trực tiếp chuyển sang đây nhỉ.
「…………」
Về phần cuối cùng, tôi có chút nghi vấn.
Nhưng thực ra tôi cũng đã từng chứng kiến hiện tượng tương tự.
Xảy ra trong tầng hầm của xưởng ma thuật, với Edita-sensei đang trong tình thế tuyệt vọng. Hình ảnh vật thể bán trong suốt tự xưng là linh thể quay trở về cơ thể loli trần trụi được bảo quản trong bể nước hình trụ, vẫn còn khắc sâu trong ký ức của tôi cùng với đường mu xinh xắn của cô ấy. Một trong những món "đồ ăn kèm" tuyệt vời nhất cuộc đời.
Tương tự, lúc đó chắc cũng có một thứ gì đó lơ lửng từ cái đầu chết kia bay sang cơ thể này. Dù có khó tin đến đâu, đây cũng là sự thật đã xảy ra, không có gì phải bàn cãi. Nếu nghiên cứu kỹ hơn về linh thể mà sensei đã nói, biết đâu có thể hiểu được cơ chế này. Nếu tận dụng tốt, có khi còn cải lão hoàn đồng được.
Nhắc mới nhớ, chủ đề kiểu này trước đây cũng từng nổi một thời gian nhỉ. Linh hồn nặng hai mươi mốt gam gì đó.
「...Cơ thể không sao cả.」
Tôi cử động tay chân, kiểm tra xem có gì bất thường không.
Địa điểm vẫn là giữa chiến trường.
Có điều, xung quanh dường như không ai phát hiện ra tôi đã sống lại.
Ai nấy đều không có thời gian rảnh rỗi đó.
Hầu hết mọi người đều đang bận rộn chạy trốn khỏi những quả cầu lửa đột nhiên giáng xuống, không phân biệt địch ta, chạy tán loạn như một bầy nhện con, bóng người trên chiến trường thưa thớt hẳn đi. Mặc dù vậy, cầu lửa vẫn không ngừng rơi xuống, cảm giác như còn tiếp tục một lúc nữa.
Nguyên nhân nằm ở tốc độ rơi, chúng chậm hơn một chút so với những quả cầu lửa thông thường. Đây là biện pháp được thực hiện với giả định rằng binh lính địch sẽ bỏ chạy, nhằm giảm thiểu thiệt hại cho phe ta, và xem ra đã thành công. Vì vậy, hiện tại vẫn đang là màn đại hạ giá mưa thiên thạch.
「Tanaka-san, anh tỉnh lại đi! Tanaka-san!」
Chỉ có Allen vẫn còn ở lại trên chiến trường.
Chàng đẹp trai đang ôm cái đầu của một Mặt Hoà Phong mà gào khóc.
Nửa thân dưới của cậu ta dường như đã mọc lại hoàn toàn. Cậu ta cứ thế để trần phần háng, chẳng thèm che đậy, chỉ chăm chăm hét vào cái đầu của tôi, thật khiến người ta xấu hổ. Nhưng lại có chút vui vui, cảm giác thật kỳ diệu.
Tuy nhiên, phần cằm của tôi lại đang áp vào ‘cậu nhỏ’ của chàng đẹp trai, tâm trạng thật phức tạp.
Cơn mưa cầu lửa do tôi tạo ra vẫn đang không ngừng rơi xuống sau lưng cậu ta. Cùng với tiếng nổ ầm ầm của những quả cầu lửa, mặt đất cũng rung chuyển như động đất.
Thật là một khung cảnh hỗn loạn.
Dù cậu ta có đẹp trai đến đâu, khoe hàng trong lúc này cũng khó coi lắm.
「Tanaka-san! Làm ơn tỉnh lại đi, Tanaka-san!」
Drill-chan và Tóc dài gớm ghiếc đều không thấy đâu. Trước khi quả cầu lửa đầu tiên rơi xuống, tôi lúc đó đang hấp hối đã nhìn thấy Tóc dài gớm ghiếc ôm Drill-chan chạy trốn, dường như đã sử dụng một loại ma thuật dịch chuyển tức thời nào đó. Lần trước chắc chắn cũng dùng chiêu này để thoát chết.
[chèn ảnh p015]
Không như Christina chỉ biết ngốc nghếch đối đầu trực diện với tôi, đúng là khá thông minh.
Lại để chúng nó chạy thoát rồi, chết tiệt.
À không, thay vì hối hận chuyện đã qua, trước hết phải xử lý chàng đẹp trai này đã.
「Allen-san, cơ thể cậu ổn chứ?」
Tôi hỏi thẳng từ phía sau.
「Hả?」
「Chào cậu...」
Tôi giơ một tay lên, gượng cười chào hỏi.
Cùng lúc đó, Allen hét lên một tiếng với âm lượng chưa từng thấy.
「Hú, hú á á á á á á á á á á á á á á!」
Thật sự là sợ đến hồn bay phách lạc.
Mình có hơi tổn thương đó.
Cậu ta còn ôm cái đầu chết mà ngã lăn ra, rốt cuộc là kinh hãi đến mức nào vậy. Cậu ta gắng gượng chống vai dậy, ngẩng đầu nhìn lại. Đôi mắt xanh biếc mở to run rẩy vì kinh ngạc, nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm. Vừa sợ vừa muốn xem chính là tình huống này đây.
「Ta-ta-ta-ta, Ta-Tanaka-san?」
「Đúng, là tôi đây.」
「Tạ-tạ-tạ, tạ-tại sao?」
「Cơ thể cậu cảm thấy thế nào? Hy vọng là đã chữa khỏi hoàn toàn.」
Theo như tôi thấy, ngoài việc nửa thân dưới không có quần áo, thì không có vấn đề gì cả.
À à, quả nhiên của mình vẫn lớn hơn. Của mình lớn hơn.
Dường như đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có điểm nào đó thắng được cậu ta.
「So, so với tôi thì, Tanaka-san thật sự không sao chứ ạ?」
「Ơn trời, tôi rất khỏe.」
Tôi xoay xoay hai tay để chứng tỏ mình không sao.
Cậu ta ôm cái đầu chết, nhìn tôi như thể gặp ma ở nghĩa địa. Xem ra cậu ta cũng nghĩ tôi đã chết thật rồi. Nói vậy thì cũng phải thôi. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ sợ đến hét toáng lên.
Nhưng bây giờ không có thời gian để lề mề ở đây.
Mặc dù chiến trường đã tan rã, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không có mũi tên lạc bay tới.
Nếu không muốn mất đầu lần nữa, thì nên rời đi càng sớm càng tốt.
「Nhưng, như-nhưng mà anh còn sống, vậy cái đầu này là...」
「Lần này tôi cũng là liều một phen thôi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, cứ ngỡ mình chết thật rồi chứ. Vì vậy đã nói một số lời mất mặt, xin đừng để trong lòng.」
「V-vậy ạ...」
「Hết chịu nổi, thật là quá mất mặt.」
Không ngờ cũng có ngày tôi nói lời trăng trối trước mặt người khác.
Mà lại còn không chết, xấu hổ chết đi được. Mặt tôi đỏ bừng cả lên.
「Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự...」
「Sao thế?」
「Không ngờ trong tình huống đó, anh vẫn cứu tôi...」
「Tôi hiểu bây giờ trong lòng cậu chắc chắn có rất nhiều câu hỏi, nhưng chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã.」
Đừng có bới lại lịch sử đen tối vừa mới ra lò nóng hổi của tôi nữa.
Tôi ngắt lời chàng đẹp trai vẫn còn vạn lời muốn nói, đề nghị hành động tiếp theo.
Thiệt tình, không muốn ở lại nơi này lâu thêm chút nào.
「Vâ, vâng, vâng ạ...」
Allen gật đầu lia lịa.
Lúc này cậu ta mới nâng vai và mông đang chống trên đất lên, vội vàng đứng dậy, trong lòng vẫn ôm cái đầu chết của tôi. Tôi thấy chắc chính cậu ta cũng quên mất mình đang ôm nó.
Chết rồi, trông còn xấu hơn bình thường năm phần.
「Allen-san, vứt cái đó đi.」
「Hả? À, nhưng mà, cái này...」
「Tôi cũng không muốn nhìn thấy thủ cấp của chính mình đâu.」
「Thật sự được chứ?」
「Đó không phải là tôi, xử lý thế nào cũng được.」
「...Tôi hiểu rồi.」
Cậu ta có vẻ không cam lòng đặt cái đầu chết xuống chân.
Trông như đang cúng một vật tế đắt tiền trong nghĩa địa vậy.
Rõ ràng vứt bừa đi cũng được, lại còn đặt xuống một cách cẩn thận.
「Thật sự không sao chứ?」
Chàng đẹp trai hỏi lại lần nữa.
Đối với tôi thì nó giống như nhổ răng khôn xong nhờ nha sĩ vứt luôn vậy. Nếu là thời Chiến Quốc, và tôi là một vị tướng, thì dù thế nào cũng phải tìm cách hủy nó đi. Nhưng ở đây và bây giờ, tôi chỉ là một trong vô số tên lính quèn.
Không cần thiết phải giữ lại thứ ghê tởm này đâu.
「Không sao đâu, chúng ta đi thôi.」
「Vâng ạ.」
Allen lại đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi.
Quay lưng lại với cơn mưa cầu lửa vẫn đang trút xuống, chúng tôi hướng về Tricklis, thành phố do Ester cai trị.
Hiện tại địch ta đều đã tan tác, không thể nào tập hợp lại ngay tại chỗ để chiến đấu tiếp được, vì vậy việc chúng ta cần làm là quay trở lại căn cứ.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ nhận được chỉ thị khác.
「…………」
Mà không biết đội của Allen, bao gồm cả cậu nhóc Klein, có chạy thoát thành công không nữa.
Điểm này khiến tôi không khỏi lo lắng.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Một ngày tôi phải tiểu són trên lưng rồng bao nhiêu lần mới được đây. Lần này, vết ẩm đang dần lan ra trên áo choàng của Ester-sama. Bản thân ngài ấy dường như vẫn chưa phát hiện, tôi có nên sớm tự thú thì hơn không?
Thôi kệ hết mọi thứ đi.
「Ưm, mọi người nhìn kia đi!」
Vị trí ngồi từ trước ra sau lần lượt là Farlen-sama, Ester-sama và tôi.
「Sa-sao lại có thể như vậy...」
Trên thảo nguyên mà Farlen-sama chỉ, có một khu vực chi chít những cái hố khổng lồ. Chỉ riêng chỗ đó trơ trụi, mặt đất bị đào rất sâu, phạm vi vô cùng rộng lớn. Chắc phải lớn bằng hai ba ngôi làng nhỏ cộng lại.
Cảm giác vô cùng bất an.
Dù là chiến trường, thì cũng đã kết thúc rồi chứ. Xung quanh không có động tĩnh của con người. Trong tầm mắt, thứ duy nhất chuyển động chỉ có những con thú hoang đến tìm xác chết.
『...Có dấu vết của ma lực.』
「Mau, mau xuống dưới!」
Ester-sama ra lệnh cho Long tiểu thư.
『Được thôi.』
Cơ thể nhỏ bé của cô ấy theo đó hạ xuống.
Vẫn là dùng bụng để hạ cánh.
Cảm giác dùng mông đè lên bụng một bé gái để tiếp đất thật tội lỗi.
Vì cơ thể của Long tiểu thư thật sự rất mềm mại.
「Xem ra đã xảy ra một trận chiến có sử dụng ma pháp quy mô lớn.」
Farlen-sama vừa quan sát xung quanh vừa nói.
「Phải dùng loại ma pháp nào mới tạo ra được những cái hố lớn thế này chứ...」
Ester-sama nói không sai.
Cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng hơn những gì nhìn thấy từ trên không. Những cái hố khổng lồ nối tiếp nhau, mỗi cái đều có thể chứa được một tòa nhà lớn. Không chỉ một hai chỗ, mà là hàng chục, hàng trăm cái, chen chúc nhau không còn một kẽ hở.
「Nếu là cậu ta, thì không phải là không thể.」
"Cậu ta" hẳn là chỉ Tanaka-san.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Dù Tanaka-san có làm ra chuyện gì, tôi cũng không thấy lạ.
Nhưng nếu đây thật sự là do anh ấy làm, vậy thì anh ấy đã đi đâu rồi? Liệu có ở trong cái hố nào không? Như vậy thì khó tìm lắm. Hố nhiều thế này, có cái còn sâu đến mức bên trong tối om.
『Này, cái gì kia?』
Long tiểu thư vừa nói vừa chỉ tay về một phía.
Mọi người nhìn theo, thấy có vài thứ trông như lều trại, và vài căn nhà nhỏ dựng bằng gỗ. Tôi không rành về chiến tranh, không dám chắc lắm, nhưng đây có lẽ là căn cứ tiền tuyến.
「Chắc là những thứ còn sót lại sau trận chiến.」
『Hừm~』
「Tạm thời cứ xem thử có ai ở trong không đã.」
「Tôi, tôi cũng đi!」
Farlen-sama và Ester-sama lập tức đi về phía đó.
Tuy nhiên, bước chân của họ không lâu sau đã dừng lại.
Dường như đã phát hiện ra thứ gì đó, ánh mắt của hai người họ cố định tại một điểm. Họ không có động tác nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên mặt đất phía trước.
「Xin, xin hỏi, Ester-sama, đã xảy ra chuyện gì...」
「A, a a, a a a a...」
Tôi vội vàng chạy tới.
「A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!」
Ôi không, tôi định chạy tới, nhưng lập tức dừng bước.
Ester-sama suy sụp rồi.
Ngài ấy đột nhiên hét lên một cách thảm thiết.
Đáng sợ quá. Ester-sama đáng sợ quá.
「Xin, xin hỏi...」
Ngài ấy đã phát hiện ra thứ gì vậy?
Tôi run rẩy bước tới.
Chỉ thấy trên mặt đất có một gương mặt quen thuộc.
「...Ta-Tanaka-san...」
………………
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.
Cứ ngỡ là mình nhìn nhầm.
Nhưng gương mặt với ngũ quan phẳng lì và làn da vàng này, chắc chắn là của anh ấy.
「Dù là chiến trường, cậu ta cũng không nên chết ở đây...」
Farlen-sama vô cùng kinh ngạc nhìn Tanaka-san, đầu ngón tay còn run rẩy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy run rẩy vì một chuyện gì đó ngoài ma thuật.
「A a a a a a a a a a a a a!」
『Con nhóc này ồn ào thật, có gì mà phải la hét như vậy.』
Long tiểu thư nghe thấy tiếng hét của Ester-sama liền đi tới.
Rồi, cô ấy cũng nhìn thấy thứ tương tự.
『...Này, chuyện này là sao?』
Cô ấy hạ thấp giọng hỏi.
Người trả lời là Farlen-sama.
「Như cô thấy đấy, cậu ta đã chết trên chiến trường này.」
『Gã đàn ông đó mà lại chết? Gã đàn ông dám thách thức ta, lại chết trong một trận chiến của loài người ư?』
「Nếu không... thì cũng không có thứ này ở đây chứ?」
『…………』
Nhìn thấy cái đầu, Long tiểu thư cũng không nói nên lời. Đó tuyệt đối không phải là đồ giả. Đôi mắt trên cái đầu đó đến phút cuối cùng vẫn không chịu nhắm lại, mở to như thể đang cầu xin điều gì đó, và thời gian dường như cũng ngừng lại, bất động.
『Lúc đấu với hắn, dù bị chém thành hai nửa hay bị thiêu cháy toàn thân, hắn vẫn sống dai như đỉa, lẽ nào cô định nói đó là do tôi nhìn nhầm sao? Tôi không nghĩ chỉ chặt đầu là có thể lấy mạng hắn đâu.』
「Tôi không biết thực tế đã xảy ra chuyện gì, nhưng sở trường của cậu ta là ma pháp trị liệu. Có lẽ tình hình lúc đấu với cô khác. Biết đâu người tạo ra những cái hố này còn mạnh hơn cả cô.」
『Ồ...』
「Đó chỉ là suy đoán cá nhân của tôi. Chiến trường biến đổi khôn lường, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những vị tướng bị chính phe mình phản bội mà mất mạng, trên đời này không hề hiếm, ví dụ có thể kể ra không hết.」
『Loài người các cô đúng là yếu đuối thật.』
「...Đúng là rất yếu đuối.」
Dù là Tanaka-san đi nữa, bị chặt đầu thì cũng sẽ chết.
Cũng phải thôi.
Cảm giác không thật chút nào.
「Xin lỗi, có thể làm phiền một chút không?」
Ester-sama quay sang Long tiểu thư. Không biết từ lúc nào ngài ấy đã nhặt đầu của Tanaka-san lên, ôm vào lòng một cách trân trọng.
Ngài ấy thật sự nghiêm túc với Tanaka-san.
『Chuyện gì?』
「Tôi muốn nhờ cô một việc, mong cô chấp thuận.」
『Dựa vào đâu mà ta phải giúp đỡ loài người các cô?』
「Bất kể cô muốn cái giá nào, tôi đều đồng ý. Chỉ cần cô đồng ý, dù là ăn thịt tôi cũng không sao. Vì vậy xin cô, cầu xin cô hãy đồng ý việc này.」
『Ta được lợi gì?』
「Cô không muốn biết kẻ đã biến anh ấy thành ra thế này rốt cuộc lợi hại đến mức nào sao?」
『…………』
Vẻ mặt của Ester-sama thật đáng sợ.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an không thể diễn tả.
Đó không giống với ngài ấy của thường ngày.
「Xin cô. Chuyện này, tôi chỉ có thể cầu xin cô thôi.」
『...Đúng là, ta cũng muốn biết kẻ đã giết hắn là thần thánh phương nào.』
(X)
「Phải không? Vậy nên, tôi xin cô…」
『Để ta nghĩ xem nào. Chỉ cần ngươi liếm vảy bẩn của ta, thì ta cũng không phải là không thể cân nhắc. Này nhân loại, thế nào hả? Lúc nãy mạnh miệng lắm mà, chuyện thế này có làm được không?』
「Được, tôi nguyện làm tất cả. Chết cũng cam lòng.」
『…………』
Tiểu thư Esther đáp không chút do dự.
Chắc là cô ấy thực sự sẽ đồng ý làm bất cứ điều gì được yêu cầu.
Có lẽ vì thế.
Tiểu thư rồng cũng bị sự chân thành đó làm cho lay động.
『…Vậy thì mau liếm đi.』
Cô ta đột nhiên cúi gập người về phía trước, cong mông lên. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi, cô ta tốc váy lên, kéo quần lót xuống quá đầu gối, và cuối cùng chìa phần bên trong về phía chúng tôi.
Mông và vị trí trọng yếu của phụ nữ đều lộ ra hết.
Tôi còn thấy xấu hổ thay cho cô ta.
「…Chỉ cần liếm cái lỗ ở trên là được sao?」
『Phải.』
Chắc hẳn sự khác biệt văn hoá giữa rồng và người đã tạo ra tình cảnh này.
Bầu không khí nghiêm trang bi thương ban nãy đã được cặp mông của cô ta làm dịu đi đôi chút.
Nếu có anh Tanaka ở đây, chắc anh ta sẽ vui lắm.
「Ưm…」
Lưỡi của tiểu thư Esther cứ thế chạm vào lỗ hậu của tiểu thư rồng.
Chụt, chụt. Âm thanh ẩm ướt đó ngay cả tôi cũng nghe thấy.
Cô quỳ trên mặt đất, hai tay vịn vào eo tiểu thư rồng, vươn dài chiếc lưỡi.
Nỗ lực liếm.
『Ưm ư… Cơ thể này… quả là nhạy cảm thật…』
「Ưm, ưm, ưm ư ư…」
Tiểu thư Esther dường như đã buông thả bản thân.
Cô dồn hết sức vào mà liếm.
A, cô còn cuộn đầu lưỡi lại, đâm vào trong lỗ hậu.
『Ứ!』
Toàn thân tiểu thư rồng giật mạnh một cái.
Hình minh hoạ p029
「Ưm ư ư… chụt… chụt…」
『Đủ, đủ rồi, đủ rồi!』
Người bị liếm lại là người kêu dừng trước.
Xem ra tình hình không giống như cô ta nghĩ.
Lẽ nào cảm giác của rồng với mông cũng khác người sao?
「…Như vậy, cô đã hài lòng chưa?」
『Ph, phải, hài lòng rồi.』
Mặt tiểu thư rồng hơi ửng đỏ.
Cú thọc lưỡi ban nãy chắc chắn đã khiến cô ta cảm thấy rất mãnh liệt.
Đó là một khuôn mặt thoả mãn vì được liếm mông.
「Vậy thì nhờ cô, xin hãy lắng nghe yêu cầu của tôi.」
『…Phiền phức thật, nói mau đi.』
「Xin hãy xoá sổ Cộng hoà Pushy khỏi bản đồ thế giới.」
Ánh mắt tiểu thư Esther vô cùng lý trí và nghiêm túc.
*
Tôi ôm Aaron bay lên trời, chẳng mấy chốc đã trở lại Dolikuliss. Quãng đường vốn phải đi xe ngựa cả ngày, bay chỉ mất chưa đầy một giờ, ma thuật phi hành thật quá vĩ đại. Không uổng công tôi đã lên cấp năm mươi lăm.
Chúng tôi đáp xuống cạnh cổng chính của lâu đài lãnh chúa.
「C, cảm ơn anh, anh Tanaka.」
「Không có gì, để cậu phải chịu đựng lâu như vậy, tôi còn thấy áy náy.」
「Anh Tanaka, ma thuật đó thật tuyệt vời, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.」
「Rất vui khi nghe cậu nói vậy.」
Sau khi bế công chúa một anh đẹp trai về thành, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi.
Bên cạnh là con phố tấp nập, việc chúng tôi đột ngột hạ cánh từ trên trời xuống tự nhiên thu hút ánh mắt của vô số người qua đường. Chúng tôi bước về phía thành Dolikuliss như để né tránh những ánh nhìn đó.
Cổng chính đương nhiên có lính gác canh giữ, họ chặn đường chúng tôi.
「Có chuyện gì?」
「Xin lỗi, tôi là người của Kỵ sĩ đoàn, có việc khẩn cần bẩm báo với thành chủ.」
Nói rồi, Aaron đưa tay vào trong ngực tìm kiếm.
Bây giờ anh ta đang mặc quần của một nhà mạo hiểm. Không thể để anh ta thả rông vào thành được, nên tôi đã mượn tạm từ một xác chết vô danh trên chiến trường. Lúc dùng ma thuật phi hành đưa anh ta về, tôi không muốn thấy con雞雞 của anh ta lủng lẳng trước mặt mình.
「…Hử?」
「Sao vậy?」
「Kh, không có gì, chỉ là thẻ Kỵ sĩ đoàn của tôi… đáng lẽ phải để trong ngực chứ.」
「Cái gì…」
Sau khi cửu tử nhất sinh trở về từ chiến trường, lại phát hiện làm mất giấy tờ.
Ánh mắt của lính gác càng thêm nghiêm khắc.
「Trò quỷ gì đây… Bộ giáp đó có thật là của ngươi không?」
「Đ, đương nhiên rồi!」
「Vậy thì mau lấy giấy tờ ra.」
「Ư…」
Xem ra anh chàng đẹp trai đã làm rơi giấy tờ trên chiến trường rồi.
Gay go rồi đây.
Tôi bất giác nhớ lại kỷ niệm lần trước muốn vào thành mà không có tiền trả, bị tống vào ngục.
Làm lại từ một nơi quỷ quái như thế, tôi xin miễn.
「Giở trò với ta…」
Tên lính gác siết chặt cây trường thương trong tay.
「Ch, chờ đã! Tôi sẽ tìm ra ngay!」
Aaron hoảng hốt.
Nguy thật rồi. Chỉ cần gặp được Esther, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, nhưng con đường này lại quá gian nan. Tước hiệu lãnh chúa và danh tiếng nhà Fitzklarence không phải để trưng cho đẹp.
Aaron cố sống cố chết lục lọi trong ngực, nhưng giấy tờ vẫn không thấy đâu.
「Anh Aaron, đừng vội…」
Chúng tôi lo như lửa đốt.
Cuối cùng, người cứu chúng tôi lại là một người thứ ba từ nơi khác đến.
「…Tanaka, là cậu à?」
「Hả?」
Quay đầu lại, ở phía bên kia cánh cổng chúng tôi định đi qua có một người quen đang tiến tới.
Là vị công sai đã dẫn đường cho tôi trong những ngày loạn lạc này, Neumann.
Anh ta nhận ra khuôn mặt của tôi và bước nhanh lại.
「Cậu không sao à. Xem ra vận cứt chó của cậu cũng khá đấy.」
「Chào anh Neumann.」
Tuy lời lẽ không mấy hay ho, nhưng trên mặt anh ta lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Thế nhưng nó cũng biến mất trong chớp mắt.
Anh ta đột nhiên cau mày, tiếp đó là một giọng điệu quở trách.
「Nhưng tôi không thể vui mừng cho cậu được, sao cậu lại ở đây?」
Người đáng lẽ phải đang dốc sức ở tiền tuyến lại xuất hiện tại Dolikuliss, đương nhiên sẽ bị nghi ngờ là đào ngũ. Anh ta còn là người chịu trách nhiệm giao nhiệm vụ cho tôi, không hỏi một tiếng mới lạ.
Chúng tôi bay thẳng về Dolikuliss, tám phần là những người truyền tin đầu tiên trở về từ chiến trường. Dù đã có người phái ngựa nhanh về báo tin, cũng không thể nhanh đến vậy.
Vì vậy, bây giờ đưa Aaron ra là thượng sách.
「Tình hình chiến sự có thay đổi, nên tôi vội vàng trở về báo cáo. Vị này là đội trưởng phân đội của Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia thủ đô Kalis, ngài Aaron.」
Neumann không phải không có lý do để gánh trên vai khoản nợ và vợ con, anh ta đặc biệt sợ quyền lực.
Nhất là quyền lực trung ương, càng phải răm rắp tuân theo.
「K, Kỵ sĩ Hoàng gia?」
Hiệu quả vô cùng xuất sắc.
「Xin lỗi, tôi là Aaron của Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia.」
Anh chàng đẹp trai cũng nhanh trí nhận ra ý đồ của tôi, đơn giản cúi chào.
Neumann lập tức có phản ứng rõ rệt.
May mà trước đó tôi đã tỏ ra thân thiết với Cận vệ Kỵ sĩ Mercedes, việc dành một đêm uống rượu tâm sự có lẽ đã giúp ích rất nhiều. Tóm lại, sự tồn tại của Aaron dường như rất có sức thuyết phục, anh ta liền thay đổi thái độ.
「Thất lễ thất lễ, x, xin hỏi ngài Kỵ sĩ từ trung ương đến đây có việc gì chỉ giáo ạ?」
「Anh ta vừa nói rồi đấy, chúng tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo nên mới từ chiến trường trở về.」
Nhìn bề ngoài, chúng tôi đều vô cùng thảm hại.
Dù ma thuật trị thương đã chữa lành vết thương ngoài da, toàn thân vẫn bê bết máu. Để nói mình đến từ chiến trường, không có gì phù hợp hơn. Aaron còn mặc giáp ở thân trên, thân dưới thì mặc chiếc quần bẩn thỉu của một nhà mạo hiểm nào đó.
Tất cả những điều đó đã trở thành bằng chứng, Neumann hỏi với vẻ mặt nghiêm túc:
「V, việc khẩn cấp?」
「Tôi và anh ta đều quen biết Tử tước Fitzklarence, có thể phiền ngài thông báo một tiếng không? Nếu ngài Tử tước nói không quen, cứ việc xử tử chúng tôi tại chỗ.」
Ánh mắt đẹp trai của anh chàng đẹp trai toả sáng rực rỡ.
Cảm giác như anh ta hăng hái hơn thường lệ.
「Nếu đã vậy, với tư cách là công chức trong thành, tôi tự nhiên sẽ hết lòng dẫn đường cho hai vị. Tuy nhiên, thật không may, cả Tử tước Fitzklarence và Đại Bá tước Farlane đều đã ra ngoài, tôi cũng vừa mới xác nhận xong.」
Hả? Cả lão chú cũng đến đây à?
「Đại Bá tước Farlane cũng đã đến Dolikuliss?」
Aaron kinh ngạc hỏi dồn.
「V, vâng, tôi cũng chỉ mới nghe nói thôi.」
「…Vậy sao.」
Tên tâm thần ma thuật đó đến vùng biên giới này chắc chắn có mục đích.
Vùng đất Dolikuliss này chắc chắn có vấn đề.
Chỉ là chúng tôi không thể đoán được đó là gì.
Như vậy, bây giờ nên ưu tiên việc gì đây?
「…………」
Ngay cả Quý tộc Ma đạo cũng đã đến, chắc không phải chuyện nhỏ. Hắn là người mạnh nhất trong số những con người mà tôi biết, thậm chí có thể hạ gục một con rồng đỏ chỉ bằng hơn một đòn. Xét đến việc hắn cũng đã lên cấp, bây giờ có thể hạ gục bằng một đòn cũng không có gì lạ.
Nhưng tên ác ôn tóc dài của phe địch lại ở một đẳng cấp vượt xa con người.
Lỡ như hai người họ đi về phía chiến trường, sự việc sẽ rất nguy hiểm.
Đối đầu với hắn, có mấy mạng cũng không đủ.
「Xin lỗi, anh Neumann. Tôi có một việc muốn hỏi.」
「Chuyện gì?」
「Họ có đến bằng phi không đỉnh không?」
「Ồ. Về việc này, tôi nghe nói họ ngồi trên lưng một cô bé nhỏ tuổi, bay đến bằng ma thuật. Thật lòng mà nói, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng mấy cô hầu trong thành ai cũng nói vậy, tôi không tin cũng không được.」
Dùng ma thuật phi hành cưỡi một cô bé? Cái quái gì vậy?
Thật khó hiểu.
Nghe không hiểu nhưng nghe có vẻ đáng ghen tị quá đi.
「…………」
Không biết rốt cuộc là tình hình thế nào.
Nhưng điều có thể chắc chắn là đi đường hàng không chắc chắn rất nhanh.
「…Anh Aaron, tôi có việc gấp phải làm.」
「A, anh Tanaka?」
「Tôi quay lại chiến trường ban nãy đây.」
Nơi đó là khả năng cao nhất.
Thảo nguyên nơi Gonzalez và đồng bọn đóng quân cũng có thể.
Nếu không tìm thấy thì đến đó xem sao.
Dù thế nào đi nữa, ưu tiên hàng đầu bây giờ là đưa Esther về.
À đúng rồi, cả Quý tộc Ma đạo nữa.
「Anh Tanaka? V, vậy tôi cũng đi!」
「Xin lỗi, lần này thực sự rất gấp, không thể đưa cậu theo được.」
「Tôi nghĩ mình ít nhiều cũng có thể giúp được mà!」
「Tiểu thư Esther đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Xin lỗi, xin cậu hãy thông cảm.」
「Ư…」
Tôi cũng cảm thấy việc lôi Esther ra có hơi hèn hạ, nhưng nếu không làm vậy, e là anh chàng đẹp trai sẽ không từ bỏ.
Biểu cảm của anh ta tức thì méo mó, trông vô cùng hối hận.
Trông đau khổ quá.
Sắp khóc đến nơi rồi.
Nếu là tôi, chắc chắn đã khóc từ lâu rồi.
Còn gì bi thảm hơn thế này nữa.
Không thể giúp người phụ nữ mình yêu, thật sự là một việc đau đớn. Dù là trai tân, tôi cũng hiểu. Chính vì là trai tân nên mới hiểu. Tôi cũng hy vọng một ngày nào đó có thể vì người mình yêu mà làm việc đổ mồ hôi, trao túi lương cho cô ấy, rồi nhận lại vài tờ tiền lẻ tiêu vặt. Quả là một giấc mơ.
「Thực sự xin lỗi. Nhưng cậu đừng lo, tôi nhất định sẽ đưa tiểu thư Esther về bên cậu. Sẽ để cô ấy không một vết thương, không một vết bầm tím, hoàn toàn nguyên vẹn trở về bên cậu. Tôi từ tận đáy lòng hy vọng có thể làm bạn tốt với cậu và Esther cả đời.」
「Anh Tanaka…」
「Xin thứ lỗi vì tôi đi đột ngột như vậy, nơi này giao lại cho cậu.」
「…Được, cảm ơn anh.」
「Phấn chấn lên. Cậu sở hữu rất nhiều thứ mà tôi không có.」
An ủi vài câu xong, tôi dùng ma thuật phi hành bay lên không trung.
Dưới sự chứng kiến của Aaron, Neumann và tên lính gác đã hoàn toàn biến thành không khí từ lúc nào, tôi bay thẳng một mạch về chiến trường vừa mới rời đi không lâu.
Không biết con điếm loli tóc vàng sẽ đi đâu.
Chỉ đành tìm lần lượt những nơi có thể nghĩ đến.
Có ma thuật phi hành chắc sẽ không mất nhiều thời gian.
Tôi là cấp năm mươi lăm cơ mà.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Thấy, thấy rồi. Có một lâu đài. Thấy lâu đài rồi.
Sau khi bay qua lãnh thổ của tiểu thư Esther và biên giới, chúng tôi đã đến vùng đất của Cộng hoà Pushy. Một lâu đài lãnh chúa, có ý nghĩa tương đương với lâu đài ở Dolikuliss của Đế quốc Penny, uy nghi sừng sững trước mắt.
Xung quanh lâu đài là một thị trấn rộng lớn.
Ngài Farlane nói rằng, thành phố này là thành phố duy nhất của Cộng hoà Pushy giáp với Đế quốc Penny, là một cứ điểm chiến lược cực kỳ quan trọng, có quy mô tương đương hoặc lớn hơn một chút so với Dolikuliss.
Tôi chưa từng đến Cộng hoà Pushy, đây là lần đầu tiên tôi vượt qua biên giới kể từ khi sinh ra. Lẽ ra phải có rất nhiều thủ tục xét duyệt và giấy tờ, bây giờ tuy có ngài Farlane và tiểu thư Esther đi cùng, cũng không thể tuỳ tiện vào được.
Thật đáng sợ, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, điều đó đặc biệt đáng sợ.
Nhưng khi nghĩ đến việc người có thể đánh bại anh Tanaka đang ở một góc nào đó trong thành phố này…
「…………」
Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy thỉnh thoảng ra ngoài phiêu lưu một chuyến cũng không tệ.
Mặc dù một cô hầu gái nhỏ bé như tôi e là chẳng giúp được gì nhiều.
『Đây được không?』
「Được, có thể phiền cô hạ cánh xuống sân trong đó không?」
『Vậy chỗ đó nhé.』
Tiểu thư rồng theo chỉ dẫn của tiểu thư Esther bắt đầu hạ xuống.
Cô ta không còn như trước, bây giờ là một cô gái nhỏ nhắn, nên không có nhiều người chú ý đến chúng tôi. Chỉ có vài người lính tận tuỵ nhìn về phía chúng tôi, chúng tôi đã hạ cánh xuống lâu đài cần tìm mà không gây ra bất kỳ náo động nào.
Tuy nhiên, tiếp theo đây khó mà không thu hút sự chú ý.
Vài người lính đang canh gác trong sân và những cô hầu đáng lẽ đang làm việc, đều vô cùng kinh ngạc khi thấy chúng tôi đột ngột từ trên trời rơi xuống. Chẳng mấy chốc, còn có rất nhiều binh lính với vẻ mặt hung dữ, chĩa trường thương chạy tới.
「Đã nhiều năm không đến đây rồi.」
Esther vừa nhìn quanh sân vừa lẩm bẩm.
Ngài Farlane đáp lời.
「Cô từng đến đây rồi sao?」
「Lúc còn rất nhỏ, cha đã dẫn tôi đến đây một lần.」
「Ra là vậy.」
「Nhưng hoài niệm cũng vô ích, ngày mai nơi này sẽ không còn nữa.」
Tiểu thư Esther sắp tức điên lên rồi.
Mỗi một âm điệu trong câu nói của cô đều chứa đầy sự phẫn nộ.
Ngài Farlane dường như cũng rất thông cảm cho tâm trạng của cô.
Thật quá bất thường.
Tôi vẫn không dám tin rằng anh Tanaka đã thực sự chết.
Nhưng thứ mà tiểu thư Esther đang ôm trong lòng chính là đầu của anh ấy. Dù có làm bẩn bộ trang phục nam giới sang trọng đó, cô cũng không hề bận tâm, mà ôm chặt lấy cái đầu đẫm máu.
「Này! Các ngươi nghĩ đây là đâu…」
Người lính chạy tới, khi nhìn thấy cái đầu của anh Tanaka trong lòng cô thì sững sờ.
「…C, cái gì vậy?」
「Gọi thành chủ ra đây cho ta.」
「Ngươi nói gì?」
Tên lính ngay lập tức nhận ra chúng tôi không phải là người bình thường, liền chĩa cây trường thương trong tay về phía chúng tôi. Cùng lúc đó, những người lính khác lần lượt vây lại, ai nấy đều hung hãn giơ vũ khí.
Còn có vài cô hầu gái đang la hét.
Sự náo loạn lấy chúng tôi làm trung tâm nhanh chóng lan ra khắp thành, trong nháy mắt đã có hàng chục binh lính xông tới bao vây chúng tôi. Những mũi kiếm, mũi thương lấp loé ánh sáng hung tợn nhắm thẳng vào chúng tôi.
Nhưng tiểu thư Esther không hề căng thẳng.
Cô đứng đó một cách đường hoàng, như thể đây là lâu đài của chính mình.
Ngài Farlane cũng vậy.
Tiểu thư rồng thì chắc là vẫn như mọi khi.
Còn tôi, thì có chút lâng lâng nhìn tất cả mọi chuyện.
Từ lúc rời chiến trường đến giờ, cảm giác như đang mơ vậy.
「Này, các ngươi đang ồn ào cái gì thế?」
Lúc này, từ phía bên kia của đám lính có một giọng nói khác vang lên. Là giọng của một phụ nữ trẻ, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn tôi. Giọng điệu có chút bực tức, cảm giác là một người có địa vị.
Binh lính vội vàng lùi ra, nhường đường cho cô ta.
Xuất hiện từ phía sau bức tường người là một cô gái trạc tuổi tiểu thư Esther, điều đầu tiên thu hút sự chú ý chính là kiểu tóc độc đáo của cô ta. Mái tóc vàng của cô được uốn thành những lọn xoắn thẳng tắp và đẹp đẽ, tôi chưa bao giờ thấy kiểu tóc xoắn ốc nào lợi hại như vậy. Thật muốn sờ thử.
Sau khi chiêm ngưỡng mái tóc đáng ngưỡng mộ của cô ta, ánh mắt tiếp theo sẽ chuyển xuống ngực. Cô ta thấp hơn tiểu thư Esther một chút, nhưng ngực thì không biết thế nào lại to hơn cả tôi. Trên nền chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi, cặp bưởi của cô ta cực kỳ nổi bật.
「Cô không phải là…」
「Ôi chao? Tưởng ai, ra là Liz à.」
「Doris, sao cô lại ở đây?」
Xem ra là người quen cũ của tiểu thư Esther.
Quan hệ giữa Đế quốc Penny và Cộng hoà Pushy không thể nói là tốt, nhưng cũng không hoàn toàn cắt đứt. Nhà tôi thỉnh thoảng cũng nhập nguyên liệu từ Cộng hoà Pushy.
Sự giao lưu giữa giới quý tộc càng không có gì lạ.
Nhưng quan hệ chắc chắn không mấy thân thiện.
「Đây là thành của tôi, đương nhiên tôi ở đây rồi.」
「…Ban thưởng cho cô à?」
「Đúng vậy. Hội đồng đã công nhận công lao của tôi và phong cho tôi nơi này. Chẳng lẽ cô đến để chúc mừng sao? Nhưng tôi không thấy quà mừng đâu cả.」
Cô gái tóc xoắn ốc luôn giữ giọng điệu mỉm cười.
Đó có lẽ là cái gọi là phong thái quý tộc.
「…………」
Ánh mắt tiểu thư Esther thì càng thêm sắc bén.
Cảm giác không ổn.
Rất không ổn.
Trước đây ở nhà ăn của trường, tiểu thư Esther cũng có ánh mắt này.
「Phải đấy, tôi có một món quà cho cô.」
「Ôi, tuyệt quá.」
「Chính là nó.」
Esther vừa dứt lời liền vươn tay phải ra phía trước.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy một vòng tròn ma thuật hiện ra phía trước, một quả cầu lửa đã bắn đi. Gọi là Hoả Cầu Thuật thì phải, ma thuật mà anh Tanaka rất thích dùng.
Quả cầu lửa bay thẳng vào mặt cô gái tóc xoắn ốc.
「Geros!」
「Tuân lệnh!」
Bên bị tấn công hét lớn, lập tức có một người đáp lại và lao ra từ đâu đó. Anh ta đứng trước mặt cô ta, dường như muốn đỡ quả cầu lửa. Chắc là trước đó anh ta đã trốn sau bức tường người để quan sát tình hình.
Đó là một người đàn ông cao lớn, trên đầu có sừng.
Dù mái tóc dài che mất mắt, nhưng tôi có thể nhận ra, anh ta chắc chắn rất đẹp trai. Phảng phất một khí chất u ám, thật bí ẩn. Cảm giác không thể thoải mái la hét nhảy nhót như bây giờ, có lẽ chính là cái gọi là giằng xé nội tâm.
Người đàn ông có sừng vung tay quét ngang.
Cú vung tay đó như thổi một ngọn nến, dễ dàng dập tắt quả cầu lửa của tiểu thư Esther. Đương nhiên, không có gì bị cháy. Cô gái tóc xoắn ốc bình an vô sự, trên tay người đàn ông vung tay cũng không có một vết bỏng nào.
Cảm giác thật mạnh mẽ.
「Cái gì…」
(X)
「Con gái của Richard, thức thời mới là trang tuấn kiệt.」
「T-Tại sao chứ?」
「Đối phương có lẽ là Ma tộc cấp cao. Nếu không muốn chết vô ích thì nên biết đường lui đi.」
「Ưm…」
Nghe ngài Fahren nói thế, Ester-sama run lên vì giận.
Nhưng cô bé nhất quyết không gật đầu.
「Vậy thì tôi sẽ theo gót anh ấy, tử chiến tại đây. Nhưng có cô ấy giúp chúng ta, ngài không thấy đây là cơ hội lớn để dạy cho chúng một bài học sao? Tôi không muốn liếm đít người khác vô ích đâu.」
Ester-sama nói với ánh mắt khiêu khích.
Cô bé vẫn đang ôm chặt đầu của Tanaka-san vào ngực. Máu chưa đông thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống, trông thật kinh hãi.
Vì ngồi sau Ester-sama nên cả hai tay áo của tôi đều đã nhuốm màu đỏ tươi. Lưng của ngài Fahren cũng đỏ một mảng lớn, còn Long tiểu thư thì khắp người loang lổ vết máu.
Trông chúng tôi lúc này hẳn là rất ghê rợn.
「Xin lỗi, Fahren-sama. Tôi sẽ không rời khỏi đây.」
「…………」
Ester-sama sôi máu quá đi mất.
Đến cả ngài Fahren cũng không biết phải nói gì nữa.
Có lẽ vì vậy mà Long tiểu thư, người im lặng nãy giờ, đã lên tiếng.
『Này, mấy người muốn làm gì cũng được, nhưng mau giao kẻ đã giết Tanaka ra đây.』
Và cô bé trừng mắt nhìn Drill-chan và gã đẹp trai hai sừng.
Đôi mắt vốn đã đáng sợ nay còn đáng sợ hơn gấp ba lần.
『Là con Ma tộc kia sao? Kẻ còn lại trông chỉ như một con người bình thường…』
「Còn nhóc, trông cũng chẳng giống một đứa trẻ loài người bình thường chút nào.」
Người đáp lời là Drill-chan.
Gã đẹp trai hai sừng đang bảo vệ cô ta ở bên cạnh bước lên một bước.
「Chủ nhân xin hãy lùi lại, người này sâu không lường được.」
「Ồ, đến cả ngươi mà cũng nói vậy sao?」
「Cô ta che giấu rất giỏi, nhưng vẫn có một luồng ma lực kỳ lạ rò rỉ ra ngoài.」
「Hừm~…」
Drill-chan nhìn Long tiểu thư bằng ánh mắt như đang đánh giá.
Cô ta không thích Long tiểu thư sao?
『Chỉ cần giết chúng là được chứ?』
「Không thể để chúng chết quá dễ dàng, nếu không tôi không nuốt trôi cục tức này. Trước hết hãy dọa chúng một phen đã, cô có ý kiến gì hay không? Tôi muốn cái miệng của con đàn bà này ngoan ngoãn một chút.」
『Về điểm này thì tôi cũng đồng ý.』
Nghe Ester-sama yêu cầu, Long tiểu thư bước lên một bước.
Cô bé chỉ đơn giản duỗi thẳng tay phải ra phía trước.
Một pháp trận hiện lên lơ lửng trong không trung, cách bàn tay đang xòe thẳng các ngón một khoảng ngắn, kích thước tương đương với cái khay tôi hay dùng ở nhà. Pháp trận màu vàng kim rực rỡ này, mục tiêu có lẽ là tòa lâu đài phía sau Drill-chan.
「Cô định làm gì vậy?」
『Cái nhà to đằng sau mấy người thật chướng mắt.』
Vừa dứt lời, pháp trận của Long tiểu thư đột ngột rung lên, ánh sáng tăng lên gấp bội.
Từ trung tâm, hơn mười quả cầu ánh sáng bay vút lên trời. Ánh mắt tò mò của mọi người cũng dõi theo quỹ đạo của chúng.
Những quả cầu ánh sáng bay về phía lâu đài như lời Long tiểu thư nói, rồi cuối cùng lặng lẽ dừng lại tại một điểm trên không.
Nếu nhìn từ trên trời xuống, có lẽ những quả cầu ánh sáng này vừa vặn bao quanh toàn bộ tòa lâu đài. Trông giống như một vòng tròn có góc cạnh, được vẽ một cách thô kệch.
Tôi có dự cảm chẳng lành.
「…Không thể nào.」
Chuỗi biến đổi này khiến vẻ mặt của gã tóc dài cứng đờ.
Ngược lại, Long tiểu thư thì nhếch mép cười rất vui vẻ.
『Nhìn cho kỹ đây, cảnh này hoành tráng lắm đó.』
Cô bé búng tay bằng bàn tay vừa tạo ra pháp trận.
Những dải sáng nối liền các quả cầu ánh sáng với nhau, rồi kết hợp lại thành một vòng sáng khổng lồ ngay trước mắt chúng tôi, những người vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
『BÙM~』
Bên trong vòng sáng rực rỡ, một biến cố đã xảy ra.
Theo sau giọng nói dễ thương của Long tiểu thư là một cột sáng khổng lồ phóng lên từ mặt đất.
<center>*(Minh họa trang 041)*</center>
Rồi một tiếng nổ vang lên, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội khiến cơ thể chúng tôi cũng chao đảo.
Một cột sáng cực lớn nuốt chửng cả tòa lâu đài, vươn thẳng lên trời. Sáng chói đến mức… không, phải nói là cực kỳ chói, không thể nhìn thẳng được. Tôi cố nén ham muốn ngồi thụp xuống, chỉ đành nhắm chặt mắt lại.
「Cái gì…」
「Đây, đây là…」
「Tuyệt vời!」
Không biết đó là tiếng kinh ngạc của ai, tiếng nổ lớn và ánh sáng chói lòa khiến tôi không thể xác định được. Nhưng trong đó không có tiếng nổ hay gió mạnh thường thấy của ma thuật, dường như tất cả đã bị nén lại bên trong vòng tròn kia.
Một lúc lâu sau, mọi thứ mới dần lắng xuống.
Qua mí mắt, tôi có thể cảm nhận được ánh sáng chói lòa đang dần yếu đi.
Tôi chờ thêm một lúc để đảm bảo an toàn rồi mới thấp thỏm mở mắt ra.
Kết quả là một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, tòa lâu đài đã biến mất.
「Cái gì…」
Ngay cả Drill-chan cũng hết sức kinh ngạc.
Gã tóc dài cũng chết lặng nhìn về phía đó.
「Thế này trông sạch sẽ hơn nhiều, làm tốt lắm.」
Chỉ có Ester-sama là mỉm cười nhạt.
Một nụ cười có chút hiểm độc.
『Ăn nói cho cẩn thận vào, con người. Đây là ta tự muốn làm, không phải nghe lệnh của ngươi.』
「Điều đó thì tôi đương nhiên biết. Nhưng cô đã hoàn thành yêu cầu của tôi, lát nữa muốn chiên hay xào tôi thì tùy cô. Còn bây giờ, mong cô hãy giúp tôi.」
『Hừ, chỉ lần này thôi đấy.』
「Đúng vậy, chỉ cần bây giờ thôi.」
Ester-sama vốn không có thiện cảm với Long tiểu thư. Cũng phải thôi, Long tiểu thư không chỉ bắt cô bé làm con tin mà còn đánh Tanaka-san tan tác ngay trước mắt cô. Tuy nhiên bây giờ, cô bé lại nhượng bộ Long tiểu thư một cách dứt khoát, không hề có một lời oán thán.
Trong lòng cô bé, Tanaka-san quan trọng đến thế sao?
*
Sau khi rời khỏi Thành Tricklis một thời gian.
Tôi nhìn thấy một cột sáng khổng lồ vút lên trời ở một góc tầm nhìn của mình. Ánh sáng đột ngột tăng cường, ngay sau đó là một tiếng "RẦM!" thật lớn. Một lúc sau, thậm chí còn có tiếng đất rung như sấm rền vọng lại từ phía xa.
「Giờ lại có chuyện gì nữa đây…」
Cột sáng rất cao, chắc chắn cao hơn cả tháp Tokyo và Tokyo Skytree. Nó bắt nguồn từ mặt đất, đầu kia xuyên qua mây, vươn thẳng tới tận cuối trời, quả là một cột sáng dài vô tận. Kể cả khoảng cách xa tít ở phía chân trời, đường kính của nó cũng cực kỳ đáng sợ.
Trông hơi giống hiệu ứng đặc biệt trong các bộ anime hiện đại phong cách, khi một loại vũ khí hữu cơ cỡ lớn hoặc một sinh vật ngoài hành tinh không rõ nguồn gốc bị đánh bại. Tức là loại lóe lên một cái rồi tạo ra một vụ nổ có định hướng.
Ở đó chắc chắn đã xảy ra một hành động liên quan đến ma thuật.
「…………」
Thôi thì cứ đến đó xem sao.
Nếu Ester và Ma đạo quý tộc đi cùng nhau, khó tránh khỏi gây ra một hai vụ náo loạn. Mục tiêu của tôi, tám phần là ở nguồn gốc của hiện tượng đó. Cược một ván này, khả năng thắng không hề thấp.
Thế là tôi thay đổi lộ trình, tăng tốc bay.
Nếu cột sáng đó bắt nguồn từ cuộc xung đột do họ gây ra, thì tôi không thể trì hoãn một giây phút nào. Liệu có phải là do Ma đạo quý tộc gây ra không? Nếu vậy, tin rằng không có dấu hiệu nào dễ nhận biết hơn thế nữa. Nhưng lúc săn Rồng Đỏ, quy mô ma thuật của ông ta không lớn đến vậy.
Vậy nên rất có thể đó là ma thuật của Tóc dài gớm ghiếc.
「…………」
Tóm lại, cứ đến đó trước đã.
Bây giờ không có lựa chọn nào khác.
Cứ bay thẳng một mạch đến đó thôi.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Mọi người đều ngơ ngác nhìn vào nơi tòa lâu đài từng tồn tại, và dĩ nhiên tôi cũng vậy. Phải mất một lúc, hai bên mới bắt đầu nói chuyện trở lại.
「S-Sao lại thế này… Liz, lẽ nào cô cũng cấu kết với Ma tộc…」
「Ma tộc? Không phải đâu.」
『Bị so sánh với loại sinh vật hạ đẳng đó, thật không chịu nổi…』
Drill-chan hoảng loạn tột độ.
Có vẻ cô ta không ngờ rằng cả tòa lâu đài sẽ biến mất hoàn toàn.
「Geros!」
「Chủ nhân, ma thuật đó… là ma thuật mà loài rồng thời cổ đại đặc biệt ưa thích.」
「…Rồng… thời cổ đại?」
「Dáng vẻ này của cô ta khiến người ta khó nhận ra, nhưng tám chín phần là vậy rồi…」
「V-Vậy thì sao? Ngươi không phải là Ma tộc cấp cao sao?」
「Tôi trước đây… đã có vài lần giao chiến với cổ long.」
「Thế thì được rồi còn gì!」
「Nhưng, một mình tôi chỉ có thể đánh bại được nhiều nhất là ấu long…」
「Nếu vậy, t-thì không phải là hoàn toàn không có cách nào đánh bại được đúng không? Cô ta nhỏ con thế kia mà.」
『Muốn thử không?』
Dáng vẻ hăm dọa của Long tiểu thư thật đáng sợ.
Mặc dù bề ngoài là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, nhưng thực chất vẫn là một con rồng khổng lồ có móng vuốt to hơn cả tôi. Một khi đã nhìn thấy hình dạng đó, cả đời này sẽ không bao giờ quên được.
Ester-sama đã nhìn thấy bộ dạng thật của cô ấy mà vẫn dám ngang hàng nói chuyện, thật đáng nể. Tinh thần của cô bé thật mạnh mẽ, rất có khí chất của một quý tộc.
Tấm lòng bao dung một người hầu gái nhỏ bé như tôi, cũng là một phần sức hấp dẫn của cô bé.
「Thái độ có thể kiêu ngạo đến thế, e rằng đã sống được một số tuổi nhất định.」
「Đúng là rất kiêu ngạo, cứ như thể vĩ đại hơn cả ta vậy.」
Làm ơn đừng chọc giận cô ấy nữa mà.
Không hiểu sao Drill-chan này lại có thể nói chuyện đầy khí thế như vậy.
Sự liều lĩnh và tự tin thái quá này đến từ đâu chứ?
『Ta hỏi lại lần nữa, ai đã giết Tanaka?』
Tuy nhiên, bị Long tiểu thư chỉ tay vào mặt, cô ta cũng không nói được nữa. Sau khi ngoan ngoãn một chút, cô ta quay sang hỏi gã đẹp trai hai sừng đang đứng cạnh:
「C-Cái con Dark Elf đó đi đâu rồi?」
「Xin lỗi, tôi không để ý đến hành tung của cô ta.」
「Vậy có lẽ đã bị nổ tung cùng với lâu đài rồi…」
Cuộc đối thoại của hai người khiến Ester-sama vểnh tai lên.
「Dark Elf? Là Dark Elf đã giết anh ấy sao?」
「Đ-Đúng vậy, chính là thế! Có vấn đề gì không?」
Chân của Drill-chan cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi cảm thấy cô ta có hơi ngớ ngẩn, nhưng vẫn có lý trí và bản năng tối thiểu. Dường như sau cuộc đối thoại vừa rồi, cô ta mới hiểu ra rằng thuộc hạ của mình, gã đẹp trai hai sừng, không thể đánh lại Long tiểu thư.
「Doris, đi tìm con Dark Elf đó ra đây.」
「B-Bây giờ sao? Liz, thế này thì ép người quá đáng…」
「Nếu không làm được, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ bằng cách tàn khốc nhất.」
「…………」
Tình thế đã đảo ngược so với lúc đầu.
Ra ngoài đúng là phải dựa vào bạn bè.
「Con gái của Richard, có lẽ cô không nghe lọt tai nữa, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở cô, giết cô ta chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường, cuộc chiến này sẽ không còn chỉ là xung đột biên giới nữa. Bất kể ai đứng sau giật dây, nó sẽ trở nên mất kiểm soát và biến thành một cuộc chiến tranh toàn diện đấy.」
Ngài Fahren không thể đứng nhìn thêm được nữa, bèn lên tiếng cảnh báo.
Là một người dân của Đế quốc Penny, tôi cũng rất sợ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
「Ừm, tôi biết.」
「Vậy thì…」
「Nhưng Cộng hoà Pusi sẽ biến mất khỏi thế gian này, nên không cần phải lo lắng về chuyện đó.」
「…………」
Ngài Fahren cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi ủng hộ Ester-sama báo thù, nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của đất nước, thật là khó xử.
Có cách nào vẹn cả đôi đường không? Dù nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng không phải là chuyện mà đứa con gái ngốc nghếch của một chủ nhà hàng như tôi có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Điều duy nhất tôi có thể làm, chỉ là cầu nguyện với một vị thần không biết có tồn tại hay không.
Làm ơn, làm ơn, hãy chỉ cho Ester-sama một con đường sáng.
「…………」
Tôi tuyệt vọng nhìn lên trời, và rồi nhìn thấy một thứ kỳ lạ.
Một chấm đen trên trời đang ngày càng lớn dần.
「Ể, đó là…」
Là người. Đó là—
*
Bay về hướng cột sáng một lúc, một thành phố hiện ra trên mặt đất.
Tôi không biết tên nó là gì. Trên đường đi, tôi đã bay qua thảo nguyên trọc lóc lồi lõm lúc trước, rất có thể đã vượt qua biên giới. Vậy nên Ester và Ma đạo quý tộc tám phần đang ở trong lãnh thổ của địch.
Điều này khiến tôi đột nhiên căng thẳng.
Và chỉ số nguy hiểm còn vọt thẳng lên mức cao nhất khi tôi nhìn thấy cái hố khổng lồ xuyên qua trung tâm thành phố. Đó là một cái hố khổng lồ trông như vừa mới được đào, tỏa ra cảm giác nóng hổi.
「Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy…」
Xét về kích thước, vị trí của cột sáng chính là ở đó.
Vậy thì dù tình hình tại hiện trường có ra sao, tôi cũng phải xuống xem thử.
Phải đặc biệt đề phòng Tóc dài gớm ghiếc, tốc độ của hắn ta phi thường đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng đã chém đứt tay của Mercedes. Hy vọng có thể giữ khoảng cách trên năm mươi mét, một trăm mét cũng được.
Nghĩ vậy, tôi hạ thấp độ cao, và phát hiện ra những bóng người quen thuộc bên mép hố.
「…Tốt quá rồi.」
Tôi bất giác thốt lên.
Là Ester. Ester đang ở đó, Ma đạo quý tộc ở ngay bên cạnh, cả Sophia cũng ở đó. Mà sao cô hầu gái nhà mình lại ở cùng họ vậy?
Hơn nữa, bên cạnh Sophia còn có một bé loli tóc đen lạ mặt.
Tuổi còn nhỏ hơn cả Ester, chín phần mười là chỉ có một chữ số, độ loli cao đến mức tim tôi đập thình thịch. Loli tuyệt vời. Muốn làm cho em ấy có bầu quá. Cảnh tượng một bé gái mang thai là nghệ thuật tối thượng.
Số người tóc đen ở thế giới này ít hơn tôi nghĩ rất nhiều, ở thủ đô Kalis chỉ chiếm khoảng một phần mười. Đa số là tóc nâu, sau đó là tóc vàng, khiến cho mái tóc đen vốn đã quen mắt lại trở nên quý giá.
Ngoài ra, ở phía đối diện họ là Drill-chan và Tóc dài gớm ghiếc. Về hình dáng thì chắc không nhầm được. Những lúc thế này, ngoại hình kỳ dị lại dễ nhận biết, thật tiện lợi.
「Ester-sama!」
Giữa lúc đó, tôi gọi tên người cần chú ý nhất rồi đáp xuống.
Tốc độ hơi nhanh, tôi trượt một đoạn dài trên mặt đất soạt soạt soạt, trông ngầu bá cháy. Để bé loli tóc đen thấy mình ngầu thế này, chắc chắn đã kiếm được kha khá điểm thiện cảm. Bụi đất cuộn lên mù mịt còn tăng thêm phần khí thế cho tôi.
Nhưng thực ra cú tiếp đất đã làm eo tôi đau điếng, toát cả mồ hôi hột.
「…Ể?」
Kết quả là không hiểu sao, họ chẳng có phản ứng gì.
Ester, trái với thường lệ, há hốc miệng kinh ngạc.
Tôi nhìn sang những người khác, ai nấy cũng đều như vậy. Và không một ai lên tiếng trêu chọc, khiến tôi ngượng chín cả mặt.
「…………」
Lẽ nào tôi không nên xuất hiện vào lúc này?
Là tôi đã làm hỏng bầu không khí sao?
Muốn có một màn ra mắt thật ngầu, nhưng sự ngượng ngùng lại cứ cào cấu trong lòng.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, kẻ địch sẽ không cho tôi thời gian để làm rõ mọi chuyện.
Không thể xem thường thủ đoạn của đối phương. Bé loli ngực bự kia xảo quyệt đến mức có thể mua chuộc một con Dark Elf hay dỗi để đâm lén tôi mà không ai hay biết. Bề ngoài có thể dùng võ công cao cường của Ma tộc M để đối đầu trực diện, nhưng thủ đoạn ngầm cũng rất giỏi, là một đối thủ đáng gờm.
Tuyệt đối không thể xem thường Drill-chan này.
「Lùi lại một chút đi, Ester-sama! Gã này rất nguy hiểm!」
Tôi bước thêm vài bước từ chỗ đáp xuống, chắn giữa cô bé và Tóc dài gớm ghiếc.
「A, ể… c-cái đó…」
「…Ester-sama, mau lùi lại!」
Cô bé loli tóc vàng có gì đó là lạ.
Nhìn kỹ lại, hai tay cô bé đang ôm cái đầu của tôi với khuôn mặt Hoà Phong đã chết.
Ghê quá đi mất.
「Ester-sama? Cô tỉnh lại đi!」
Tôi thực sự lo cho cô bé, không kìm được mà hét lên.
Và cuối cùng cô bé cũng có phản ứng.
「A, a, aaaaaaaaaaaaaaaaaa!」
「!」
Cô bé đột nhiên lao vào ôm tôi.
Cô bé loli tóc vàng ôm chầm lấy tôi.
Cái đầu xấu xí vì thế mà rơi *cộp* xuống đất, lăn một mạch về phía Drill-chan. Cô ta chán ghét liếc nhìn nó một cái, rồi dùng mũi chân đá bay. Cái đầu có khuôn mặt Hoà Phong vẽ một đường parabol đẹp mắt, chuyền đến chân cầu thủ tiếp theo.
Phía trước quả bóng là Sophia.
「!」
Cô bé né đi.
Né bằng hết sức bình sinh.
Thôi được rồi, cũng bình thường thôi.
Bất thình lình có một cái đầu lăn tới, ai mà không sợ chứ.
<center>*(Minh họa trang 049)*</center>
Sau khi né xong, cô bé còn vô thức nhìn về phía tôi. Cô hầu gái tỏ vẻ áy náy ngay khi nhìn thấy khuôn mặt Hoà Phong của tôi trông thật đáng yêu, thỉnh thoảng chơi trò này cũng không tệ. Cái tâm ý quan tâm đến cảm xúc của tôi thật khiến người ta vui mừng.
Nhưng đồng thời, hình ảnh Allen hai tay ôm cái đầu đó cũng hiện lên trong tâm trí tôi.
Đúng là lịch sử đen tối.
「Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!」
Trong khi đó, Loli Bitch thì la hét như thể đám tinh trùng trong bụng cuối cùng cũng đã xông lên não.
Tiếng la hét vang vọng khắp sân trong của lâu đài.
Cái ôm cũng càng lúc càng chặt hơn. Cả người cô bé áp sát vào tôi, thật mềm mại. Thân nhiệt hơi cao hơn tôi một chút, ấm áp thật dễ chịu, suýt nữa thì tôi cương lên ngay lập tức. Không ổn rồi. Cảm giác da thịt ở đùi gần như khiến tay tôi tự động muốn mò tới.
Không được, bây giờ không phải lúc. Phải cẩn thận Tóc dài gớm ghiếc. Hắn ta cấp độ rất cao, không thể lơ là cảnh giác, là một đối thủ mạnh cần phải ném Fireball toàn lực không nói nhiều. Hắn ta khác với Christina, người chỉ biết lao vào một cách thiếu suy nghĩ khi bốc hỏa, không biết hắn sẽ làm gì, rất nguy hiểm.
Tuy nhiên, trong sự kiện trọng đại lần đầu tiên trong đời được một cô gái ôm, ngay cả việc ném một quả Fireball cũng khiến tôi do dự. Bản năng đang đòi hỏi tôi phải tận hưởng thêm một chút hơi ấm của loli.
「Ester-sama! Dù tình hình bây giờ là gì, xin cô hãy bình tĩnh lại trước!」
Dạ dày tôi quặn cả lại.
Có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, và vấn đề cũng nhiều không kém.
Thật là một mớ hỗn độn.
「A, a a, ấm quá, ấm quá. C-còn sống. Anh thật sự còn sống đúng không?」
「Phải, như cô thấy đấy…」
Cô bé hỏi với đôi mắt ngấn lệ.
Tỷ lệ cương cứng ngay lập tức đạt một trăm phần trăm. Đùi của Ester và đùi của tôi đang kẹp cây xúc xích dưới háng tôi thành một cái hot dog. Đùi cô bé thỉnh thoảng cọ vào nhau, run rẩy nhẹ, truyền đến một khoái cảm lạ lẫm qua lớp quần áo, cứ như một cây gậy mát-xa loli vậy.
「Thân nhiệt của anh thật ấm áp, ấm áp quá…」
「…………」
Có lẽ vì máu đã dồn hết xuống hạ bộ, đầu óc tôi đã bình tĩnh lại một chút.
Ánh mắt tôi tự nhiên hướng về cái đầu trên mặt đất. Không cần nhìn cũng biết cái đầu xấu xí đó có bộ mặt của người chết, giúp tôi hiểu ra tại sao Ester lại trở nên như vậy. Biết thế đã nghe lời Allen, để cậu ta mang nó đi.
Không, không cần mang đi, đáng lẽ phải thiêu nó đi mới đúng.
「艾丝特小姐,那颗头是上个世代的东西了,请别放在心上。」
「你真的……真的活得好好的吧?」
「对、对呀,不用一直问,我真的还活着。」
艾丝特的大腿插在我两股之间,还往胯下不停推挤。内裤摩擦到龟头的敏感部位,舒坦到一个不行。
而且她还香得不得了。
婊子还这么香是怎样啊,王八蛋。
「……太好了,幸好你还活着。谢谢你……」
「…………」
不过怎么说呢,心里好温暖。
居然还向我道谢,怪高兴的。
心里迸发大可继续待在这世界的感觉。大概和乘客稀疏的电车里,有个可爱的高中女生坐我旁边一样。不,比那更感动。虽然我没那种经验,但应该就是这样。
于是自然而然地,我也想回点话。
「哪里,不、不客气。」
有点喜欢上金发萝莉了呢。
但就在我这么想的时候——
「我们来做爱。」
「咦?」
她面对面地直视我双眼说。
「我一刻也不想离开你了。来做爱吧。」
「…………」
「来做爱吧,永远插在里面也没关系。」
性骚扰言词当场重复了三次。
感动的浪潮也当场蒸发。
这个萝莉婊的脑子真的是被精液泡烂了吧。是遗传到爸妈才会动不动就旁若无人地发情吗?除了熟人以外,还有多达二位数的群众在关注我们的一举一动耶。
真想看看她爸妈是什么德行。
「这个建议真吸引人。」
「真的吗?那我们马上来!」
她扭啊扭地蹭我大腿。
绕到我背上的那只手爬到了脖子上。
金发萝莉自然挺直了腰。
噘起唇来往我逼近。
「然而,我不能接受。」
「为、为什么?」
「因为你身边已经有亚伦这么一个优秀的男性……」
「还管什么亚伦,我想生你的孩子!」
「…………」
婊子叫得好大声。
真的可以先让她怀孕再说吗?
是她自己的要求耶。
眼睛还湿湿的。
好可爱。
好想无套内射。
好想搞大她肚子。
所以我稍微考虑了一下。
「…………」
然而愈是冷静,我愈是觉得未来堪虑。
即使牺牲有苏菲亚相伴的生活踏出这一步,感觉上还是很快就会被萝莉婊旧情复燃而狠狠甩掉,留我面对悲惨至极的现实。我这玻璃心可受不了这种事。
照常理推论,我手中这团容易发烫的物质,肯定也具有容易冷却的性质。虽不知萝莉婊热容比多少,但肯定是不怎么样。而且她老爸还是大贵族,不管我怎么努力,也只能想被迫携子离婚加驱逐出境的未来。
如果生了个女儿,还可以把希望寄托在近亲相奸这门奥义上,如果是儿子就看都不用看了。鸡鸡画不出我要的未来啊,小●屄才有梦与希望可言。
可是人长得丑,想都不用想。
不然我也不会到这个岁数还是处男。
我的第一次必须是纯爱才行。
不能一时鬼迷心窍。
一般人在国高中就有经验了。早上在脚踏车上卿卿我我,下午在放学后的教室噗啾~最后在自家床单留下一抹红斑,但是不洗掉。等到隔天男友进房间以后才红着脸对他说:「这是我们的第一次纪念,至少想放一星期……好害羞!」之类的。
好歹体谅我一下啊,残酷世界。
果然我不能没有回春秘药。
所以要先发制人,这里就用定型文进攻吧。
「对不起,我心里已经有别人了。」
「……咦?」
艾丝特的表情整个僵掉。
仿佛面临世界末日。
我也被好几个异性像这样甩掉过。
想起这样的过去,让我良心好痛好痛,觉得自己做了十恶不赦的事,怎么会这样呢。常言道「己所不欲勿施于人」,我也很想避免这种场面啊。
「请恕我不能答应,下次有机会再说吧……」
「那、那个,你是说……」
「真的很抱歉。」
「她是谁!她、她是我认识的人吗?」
尽管如此,萝莉婊依然紧咬不放。
人就在我面前啦。苏菲亚,我爱你。
啊啊,照这样说来,我也好爱指路幼女。
艾迪塔老师……不是处女,五十九分。不能再高了。
「关于这部分,很抱歉,不太适合在这里回答……」
『喂,你们几个要忽视我到什么时候?』
没见过的黑发萝莉开口了。
你是谁啊?
是我刚才很关切的幼女,不时往脸胸腿偷瞄的幼女。比艾丝特还小,而且论可爱不输给她,金光灿烂的眼睛更是满足对萝莉的狂想。是个让人不只想舔豆豆和花瓣,连里头的嫩肉都不想放过的瑰宝。
据说小学低年级到国中阶段的阴道深度平均是三到四公分。既然眼前这黑发妹妹年龄显然不到十岁,只要我脸贴在肉丘上把舌头伸到最长,就能达成舔到子宫口的伟业了。
我的老天爷啊,69是一定要的啦。
「不好意思,请问你是哪位?我有这荣幸知道你的名字吗?」
总之先试着和她聊两句。
在魔导贵族面前也能堂而皇之地说话,表示她肯定是贵族千金,所以尽量放低姿态比较好。我要扮演和别人不太一样、有点奇妙的叔叔,来吸引她的兴趣。
『……你说什么?你不记得我了吗?』
结果她马上发飙了。
火气大到连背刺暗精灵都会甘拜下风。
然而幼女依然无限好。发飙也可爱。
好想上她。
这几天疲于奔命,没时间清枪,累积了不少压力。
「如果我真的忘了,还请你恕罪……」
我认识的小女孩就只有指路幼女和艾迪塔老师,而眼前这位的美貌并不逊于她们。黑发金眼,神秘感强得受不了啊。冷淡的表情更是锦上添花。
「你是第一次用这个样子和他见面吧?」
站在一旁的魔导贵族开口了。
话是对幼女说的。
他们果然认识。
这个样子是什么样子?有听没有懂。
该不会已经被魔导贵族染指了吧。
这样我会心碎喔。
处男玻璃心会痛个三天三夜喔。
会像路边香蕉皮一样发黑喔。
『唔,你说得对……』
「法连阁下,请问那是什么意思呢?」
「呃,这个人是……」
难得了,魔导贵族竟然也会支吾其词。
这大叔对人客气的样子,可是相当罕见。
到底是怎样?是怎样?
难道说,我不知不觉在学校里插了什么旗?
这幼女会是学校的学生吗?这最有可能。能接触年轻贵族的机会,也只有学校了。难道是有黑发萝莉偷偷暗恋处男的那份心意,教我热血沸腾啊。
当然,我不会吝于回收这支旗。和萝莉婊这个地雷相反,我一定能对这个黑发妹妹建立起坚贞的爱。想把个位数年纪小妹妹挺着大肚子的模样当作是我的成就。
希望她家权势没有大到可以动用国家总动员法的地步。
不然我一定要搞大她肚子。
「请问芳名?」
『……克莉丝汀。』
「克莉丝汀啊,好美的名字。」
好像在哪听过。
无所谓,美幼女当前,这都是末节。
一定只是既视感作祟。
「你和法连阁下认识吗?年纪这么小也能对答如流,真是聪明伶俐,前途无量啊。你将来一定会是个高贵的淑女。」
这种上流幼女,都是愈嚼愈有味道。
肯定是乐趣无穷。
「……不,她是你认识的人。」
「咦,我吗?」
什么状况?
猜不到啊。
该不会是指路幼女步入叛逆期而婊子进化了吧,我会伤心喔。天真烂漫才适合她。假如非要婊子进化不可,也不应该走高傲大小姐路线,而是往来者不拒的公车派前进才对。
「……不好意思,我真的没印象。」
然而自尊心强的孩子也不算差。真想被这种有权有势的小孩手脚绑起来,直接注射春药,被逆奸个三天三夜。当然,三餐全由体液摄取也在所不辞。既然我有了治疗魔法,黄金都能毫不犹豫地当饭吃。
大肠杆菌我才不放在眼里。不管是霍乱还是伊波拉都给我放马过来。
啊啊,怎样都好啦。快来强奸我啊,幼女妹妹。
『喔……』
「你住在多利库里斯吗?我住首都卡利斯。」
我借机表示自己是首都人士。
怎么样,动心了吧。
『我在沛沛山受过你的照顾。』
「沛沛山吗,离这里好远啊。」
沛沛山?
「…………」
『……怎么啦?』
啊啊,这家伙是克莉丝汀啊。
难怪魔导贵族会顾忌她。
我想起来啦,克莉丝汀是吧。
「…………」
是喔,是克莉丝汀啊……
原来是这样。
『怎么突然不说话,不高兴啊?』
「没、没有,只是你变得有点小,所以……」
这傲慢的态度是有点熟悉。
应该不是唬我的。
不晓得是怎么办到的,她竟然真的变成幼女了。
『变小不好吗?是你要我变小再来的啊。』
「话是这么说没错。可是,该怎么说呢……」
有点不甘心啊。
竟然想跟她结婚,真为自己丢脸。
当初被打得屁滚尿流的记忆一幕幕重现眼前。
『看来那个人类说的是真的。』
随着回想起过去苦楚,我和鸡鸡一起开起脑内会议,决定该以何种态度面对眼前这个幼女。
同时,当事人黄金眼萝莉龙则是一副很满意的样子,不时往魔导贵族使眼色。
他好像又替我拿了某些主意。
他是我的经纪人还是怎样?我出道当偶像给你看喔,混账东西。
「找我有事吗?我现在很忙,如果是会很麻烦事请晚点再来。在你看来芝麻绿豆大的小事,对我来说却是国家大事呢。」
『不过是毁掉一两个人类聚落,哪有什么差别。』
「对你来说或许是这样吧。」
『对你就不一样吗?明明有那种力量。』
「就是不一样。所以我完全没时间陪你瞎搞。」
总之,先确立基本方针。
就以维持和苏菲亚同居为优先吧。
有她陪伴,丑男也有希望。
有希望找回在现在日本所不可能发生,二八年华的酸甜恋爱。找回失落的校园生活,名为青春的不良债权。为此,管他龙族魔族,再强大的敌人我都要铲除。
然后春天之后的季节,来一场疯狂打炮的梦幻暑假。
孙子曰:后宫最爽。
可是她下一句话却出乎我意料。
『别瞎猜,是这个丫头求我来的。』
萝莉龙所看的是表情凝重的金发萝莉。
「艾丝特求你来的?」
『她都低声下气,跪在我脚边,还舔了我的屁眼,不答应也不行。』
「……什么?」
是怎样,好想看喔。
那是什么状况。
艾丝特舔了幼女的小嫩菊吗?
简直绝景啊。
「那是……呃,什么意思?」
该不会魔导贵族看到了吧。
好羡慕。羡慕死了。
怎么都没报好康啊,魔导贵族。
这样算什么经纪人。录影给我看啊。
「你、你别乱想!事出突然,我也没办法……」
当事人慌成这样,肯定是事实了。
啊啊,有够羡慕的。
可恶、可恶。气到眼眶要红了。
眼前整个蒙眬起来啊。
『自己的女人被这样污辱,感觉如何啊?』
「这个嘛……」
克莉丝汀一副跩样地呛声。
满满是自以为重挫了我的感觉。
「我没兴趣对过去的事说三道四。」
『还想硬撑啊?你这个雄性就只有这点能耐吗?』
「可是,我绝不会让她有下一次。」
要呛就来啊。我呛死你。
再有这种机会,我一定要占为己有。
这叫做克莉丝汀让人很不爽,但还是想舔幼女屁眼症候群。
我的脑内会议是鸡鸡全面胜利。
「如果真的万不得已,那么我会替她来舔。如果你要在我嘴里拉屎,很好,我就大口吞下去,当大餐来吃。所以,我不准你再次污辱她。」
『!……』
我全力一搏。
用超级正经的脸晓以大义。
让我舔屁眼。
让我卷起舌头插你的直肠。
让我尝尝大人的苦涩。
将面对克莉丝汀的烦躁,和幼女屁眼能带来的幸福放上天平估量后,后者瞬间获得压倒性胜利。尊严算什么,再高也无法与幼女的黏膜交流,我当然是乐意舍弃。
随着天平倾斜,烦躁也当场随秤盘喷了出去,变成天边的一颗星。既然喷走就没办法啦,找不到了。啊啊,好可惜喔。
我之前在宿舍餐厅发表的M属性宣言,也绝不是说说而已。三十几岁就是想用舌头插幼女肛门的岁数。那个课长、这个主审和不具名的普通小职员,也都在追求幼女的屁眼。
不小心插进前方洞穴也是大有可能,我绝不否定。
这样的世界就是存在。
『哼……这个女人就这么重要吗?啊?』
「如果问我重不重要,那当然是重要。她是我宝贵的朋友。」
『你这样的人能从区区一个人类身上得到什么?』
「有她陪伴的日子,让我过得十分愉快,未来也都会是这样吧。」
「!……」
能听见艾丝特倒抽一口气的声音。
都做了这么露骨的朋友宣言,多少有点牵制效果吧。
终于利用克莉丝汀打出了这张牌。
有点成就感。
『既然这样,就少批评我做的事。』
「她要你做什么?」
『替你这个饭桶擦屁股。砍了你的头的家伙,到底是何方神圣?』
「喔,这件事啊。」
不难想象发情模式的艾丝特会求她做什么,真是个积极的婊子。如果没有亚伦这样的帅哥存在,我应该已经沦陷了吧。绝对插好插满。
「既然这样……」
我环视周围。
没看到她们要找的暗精灵。好吧,不在也无所谓。那么肥美的肉弹身材,死了可惜。她屁股那两团那么大,好想把脸埋进去把自己闷死。
「…………」
黑肉弹真的赞。
硬把那种身材逼死人的暗精灵弄进家里当奴隶,想象起来就刺激到不行。身为男子汉,就该有绝对要弄到那个项圈的气魄。真想看她用恼火的脸替我吹。
没错,不能只吃萝莉。如同吃咖喱配福神渍,吃牛丼配红姜,大口吃过萝莉以后,多少配点前凸后翘的漱漱口也很重要。
这样我们萝莉控才能常保新鲜心情来品尝幼女。
因此,我该说的话已经确定了。
「这个嘛,杀了我的是站在那个少女身边的长发魔族。」
恶长毛不能吃,丢了也无所谓。
『你栽在那种程度的魔族手上?』
「说来惭愧,实在是一时不查……」
『哦?』
克莉丝汀看笑话似的盯着我看。
有点不爽。
但可爱远大于其他感觉。
可恶。
可爱。
可恶。
可爱。
很好,就是可爱了。
「等一下!不、不是这样的吧!」
死恶长毛,吓死你。
帅哥都是我的敌人。
你就尽量当克莉丝汀的玩具吧。
从数值来看,两者强弱是一目了然。
可以放心交给她。
『我也积了不少闷气,就让我在这发泄一下……』
「唔……」
恶长毛的脸明显绷了起来。
看来他自己也很清楚双方差距。
就像武术高手可以看出彼此实力那样吧。
『让我看看你当时撂倒他的力量吧。』
「唔……」
克莉丝汀表情轻松地向前一步。
恶长毛随之后退一步。
Bên cạnh, vẻ mặt Drill-chan cũng căng thẳng tột độ.
Thấy bộ dạng đó của cô bé, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
『Chơi này...』
Tôi bất ngờ túm lấy tóc của Loligon ngay khi cô bé định bay đi.
「Chờ một chút.」
『Hự...』
Một tiếng "cắc" giòn tan vang lên, cổ cô bé gập mạnh về phía sau.
Cảm giác truyền đến tay tôi hệt như có thể khiến một con người toi mạng ngay lập tức.
『Khốn kiếp, ngươi làm cái gì thế!』
Loligon đổi mục tiêu rồi đấm về phía tôi.
Toi rồi, trúng một đấm này chắc chắn mất mạng.
Tôi vội vàng thi triển ma thuật trị liệu siêu cấp đó.
Không thể vì thấy cô bé đáng yêu mà lơ là cảnh giác, chân tướng của cô bé là Christina. Nếu không dùng phép trị liệu trước, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của cô bé. Bị Dark Elf chém đầu còn chưa thấm vào đâu, cú đấm này mà trúng bụng thì có khi toàn thân nổ tung thành một màn sương máu.
「!…」
Ngay sau khi cơ thể tôi phát sáng, nắm đấm của cô bé nện vào bụng tôi.
Quả nhiên, thân xác của tôi nổ tung thành một đống thịt nát tại chỗ.
Tay chân văng tứ tán, nhuộm đỏ cả một vùng.
Ý thức đứt đoạn ngay tức thì.
Trước mắt tối sầm lại.
「…………」
Thế nhưng, tôi vẫn thoát hiểm trong gang tấc.
Thật không uổng phí lượng lớn MP, nhờ đó mà thoát chết. Trong mắt người khác, chắc cảnh tượng này giống như một đoạn phim tua ngược cảnh pháo hoa nổ tung rồi trở về nguyên dạng, chắc là vậy.
Loạt suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện sau khi thân xác vương vãi của tôi được phục hồi. Đối với tôi, người đã tạm thời mất đi ý thức, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Thực tế không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng chắc chắn là dài hơn cảm nhận của tôi một chút.
「…………」
Tim tôi đập thình thịch, mãi không chậm lại được. Cứ như đang đánh trùm trong một trò chơi mà chỉ cần một cú click chuột sai là chết ngay tắp lự. Hơn nữa, còn không thể lưu trước, sau đó còn phải đối mặt với thực tại là trang bị chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Tuy nhiên, lần này quần của tôi vẫn còn nguyên, thật tạ ơn trời đất. Phẩm giá con người đã được bảo vệ. Dù vậy, nếu hỏi tôi có thật sự không muốn khoe hàng trước mặt Sophia và Ester hay không, thì tôi cũng không thể tự lừa dối mình.
『...Chậc, quả nhiên lại phục hồi rồi.』
「Sao tự dưng lại đánh người thế? Cô rồng nhà ngươi vẫn vô lễ như ngày nào...」
『Thì sao nào?』
「Còn làm thế nữa là tôi không khách sáo đâu. Quân tử nhất ngôn.」
『Ư...』
Trước hết cứ phải dọa cô bé vài câu cho chừa thói.
Chẳng có lý do gì mà cứ phải ăn một cú đấm cấp bốn chữ số như thế, tôi không chịu nổi đâu.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Tóc dài gớm ghiếc đứng bên cạnh run lẩy bẩy.
「Cái gì... Lại có thể xem đòn tấn công của cổ long như chưa từng xảy ra?」
Trông hắn ta vô cùng kinh hãi, vẻ mặt càng thêm cứng đờ.
Bé loli ngực khủng bên cạnh cũng vì thế mà hoảng hốt.
「Này, này, không phải ngươi là Ma tộc cấp cao sao?」
「Ơ, cái này, tôi... thưa chủ nhân, nhưng mà người này...」
Ồ ồ, xem ra tôi đã trấn áp được tình hình rồi.
Vậy thì tiếp theo sẽ đơn giản thôi.
Nơi đây là lãnh địa ngay cạnh chỗ Ester, mà không biết cô bé sẽ giữ được vị trí này trong bao lâu, có khi ngày mai là hết. Nhưng dù là năm nào tháng nào đi nữa, tôi vẫn tha thiết mong lãnh địa của cô bé sẽ được yên bình cho đến ngày cuối cùng.
Lòng tự tôn của cô bé cao ngất trời, lại còn phải quản lý lãnh địa, e là không thể tiếp tục đi học được nữa. Những kẻ không học hành tử tế, tương lai phần lớn đều vô dụng.
Thế nên ngay lúc này, việc xây dựng mối quan hệ tốt với Drill-chan là quan trọng nhất.
Ngay cả khi không thể hòa hợp, cũng phải tránh để tình hình xấu đi đến mức không thể cứu vãn, và cố gắng duy trì một mối giao hảo mà mình chiếm ưu thế. Điều này không chỉ liên quan đến sự tiến lui của Ester, mà còn có lợi cho cả Tricklis, thậm chí là cả Đế quốc Penny.
Vì tôi đã được phong hàm chuẩn úy, nên đương nhiên tôi không ngại ngần với tư cách là một thuộc hạ mà phò tá cô bé. Và với tư cách là một người bạn, tôi cũng sẵn lòng vì cô Loli Bitch bằng lòng sinh con cho mình mà xả thân. Hiệu quả của câu "cảm ơn" đó khiến ý chí chiến đấu của tôi sục sôi.
「Cô hẳn là người đứng đầu ở đây, xin hỏi quý danh?」
Tôi hỏi chuyện Drill-chan.
Ở đây cô bé là người vênh váo nhất, chắc chắn không sai được.
「...Doris.」
「Các cuộc đàm phán tiếp theo sẽ do tôi tiếp quản. Mọi hành động ở đây đều đã được sự đồng ý của đại sứ Đế quốc Penny. Hiện tại, tôi có vài đề nghị mong cô có thể chấp thuận.」
Cô loli này có vẻ là người có thể nói chuyện được.
Tiếp theo chỉ cần thương lượng là xong.
Việc có đại sứ là tôi bịa ra, nhưng có Ma đạo quý tộc ở đây, chắc là sẽ qua mặt được thôi.
『Này, ngươi định làm gì...』
「Cô im đi, còn muốn bị tôi nướng nữa à?」
『Ư...』
Có lẽ quả cầu lửa khổng lồ của tôi đã để lại một bóng ma tâm lý không nhỏ, nên cô bé liền ngậm miệng lại.
Vai diễn của bé rồng loli đến đây là hết.
Tiếp theo là sân khấu của con người vĩ đại.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn cách Christina dễ dàng co vòi khi bị tôi ép thế này, có lẽ cô bé sợ những kẻ có chiến lực cao hơn hoặc ngang bằng mình. Dù sao thì trước đây cô bé chưa từng có cơ hội công nhận ai có cùng đẳng cấp chiến lực với mình cả.
「Tình hình đã thế này rồi, ngươi còn muốn bàn chuyện gì nữa?」
Drill-chan nhìn về phía cái hố khổng lồ sau lưng.
Cột sáng lúc nãy chắc là mọc lên từ đó.
Có Christina ở đây, thủ phạm chắc chắn là cô bé rồi.
Ma đạo quý tộc không đời nào lại đi cho nổ tung đất đai của nước khác.
「Tôi hoàn toàn hiểu ý của cô. Chúng tôi đúng là đã gây ra thiệt hại vô cùng lớn, tuy nhiên theo tôi được biết, loạt xung đột này là do phía các cô gây ra.」
Tôi liếc nhìn Ester.
Cô bé lập tức gật đầu, chứng thực cho lời tôi.
「Là chúng tôi gây ra thì đã, thì đã sao?」
「Chiến sự tiếp diễn, đối với cả hai bên đều không có lợi.」
「…………」
「Cá nhân tôi thì muốn duy trì mối quan hệ hữu hảo với cô. Gặp được nhau cũng là một cái duyên, hơn nữa lãnh địa hai bên lại liền kề, mỗi tháng có thể cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cũng không tệ.」
「...Tôi vẫn không hiểu ngươi muốn nói gì. Muốn ta mặc đồ hầu gái phục vụ ngươi à?」
「Ý tưởng đó đúng là rất hấp dẫn.」
Tôi cũng muốn có một cô hầu gái loli tóc vàng ngực khủng.
Siêu muốn làm một nháy với cô bé.
Nhưng chắc chắn cô bé đã có gian tình với Tóc dài gớm ghiếc rồi.
Nghề nghiệp của Tóc dài gớm ghiếc là nô lệ M, không sai được đâu.
Chắc chắn sẽ chơi mấy trò như thưởng cho vạch lồn, phục vụ sồn sột các kiểu.
Ghen tị quá đi mất.
Tôi cũng muốn vun đắp tình yêu với một bé loli tóc vàng ngực khủng.
「Tuy nhiên, tôi không muốn cô làm hầu gái.」
「Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì, mau nói đi!」
「Tôi chỉ muốn cô làm một việc duy nhất.」
Tôi giơ ngón trỏ tay phải lên và nói:
「Đó là nhanh chóng dập tắt cuộc chiến này. Hiện tại chiến況 vẫn chưa đến mức dẫn đến chiến tranh toàn diện, vẫn có thể chỉ dùng bàn tay của một lãnh chúa địa phương thuộc Đế quốc Penny để giải quyết mọi chuyện.」
Tôi liếc nhìn Ester.
Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu.
Tốt quá, cảm giác mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp.
「Mong rằng Cộng hoà Pusi nhân lúc Đế quốc Penny thiệt hại còn nhẹ, lập tức rút quân và phái sứ giả đến Tricklis để nghị hòa. Nếu cô có thể đích thân đảm nhận vai trò này thì không còn gì tốt hơn.」
「Ngươi muốn ta đầu hàng vô điều kiện sao?」
「Không, không đến mức đó.」
「...Ngươi rốt cuộc định giở trò gì?」
「Tôi chỉ không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, cô không hiểu sao? Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể đảm bảo bầu trời lãnh địa của cô sẽ không bao giờ có một con rồng khổng lồ bay ngang qua tấn công bất ngờ nữa.」
「…………」
「Nếu không thì chúng tôi cũng đành phải diệt quốc gia của các cô thôi.」
「Cái gì...」
Bé loli tóc vàng ngực khủng có hai bím tóc xoắn khoan khẽ giật giật khóe miệng trông thật đáng yêu.
Nghĩ đến việc Tóc dài gớm ghiếc lại có thể chơi một cô gái đáng yêu như vậy, tôi hận, hận lắm.
「Dù chúng ta có ra oai thế nào đi nữa, cũng chỉ là thân phận quản lý đất đai cho người đứng đầu, không thể kháng lệnh. Hiện tại chính là thời khắc quan trọng. Theo suy đoán của tôi, cho dù Cộng hoà Pusi theo chế độ nghị viện, thực tế chắc cũng không khác biệt là bao, phải không?」
「…………」
Tôi mạnh dạn nói.
Chỉ thấy Drill-chan suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp:
「Làm sao ngươi có thể đảm bảo các ngươi sẽ không tấn công Pusi?」
「Cho dù chúng tôi có thật sự bội ước, thì các cô có thể chống cự bằng cách nào?」
「Chuyện này...」
「Cô tuổi còn trẻ đã trở thành lãnh chúa. Xin hãy suy nghĩ cho kỹ.」
「…………」
Có vẻ sắp được rồi.
Cảm giác chỉ cần thêm hai ba câu nữa là có thể lừa được cô bé. Ma đạo quý tộc không hề xen vào một lời, có lẽ vì tôi không nói sai điều gì. Ít nhất là xung quanh tôi không có ai được lợi từ chiến tranh cả.
Bản thân tôi cũng không muốn sống cuộc đời lang bạt nơi chiến trường. Tôi muốn mau chóng về ký túc xá, thưởng thức món ngon mà Sophia đã chuẩn bị cho mình. Tôi muốn ngắm quần lót lấp ló của Edita-sensei.
Không có thời gian để lãng phí cho chiến tranh.
「Được chứ?」
「...Ta có một điều kiện.」
Drill-chan bước lên một bước, trả lời câu hỏi của tôi.
Minh họa p073
「Doris, cô có biết lập trường hiện tại của mình là gì không?」
Ester lên tiếng.
「Tất nhiên là biết! Lập trường của ta là Doris Aub Ahang, chủ nhân lãnh địa Tử tước Ahang! Nếu cuộc sống của người dân của ta bị đe dọa, ta sẽ cùng họ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nếu cần thiết thì mỗi thành, mỗi làng đều sẽ bị thiêu rụi! Sẽ không để lại cho Đế quốc Penny dù chỉ một cọng cỏ!」
Bé loli tóc vàng ngực khủng cũng lập tức sủa lại.
Cô Drill-chan hài hước này cũng có lúc ngầu đấy chứ.
Đúng là một bé loli tóc vàng khiến người ta muốn trêu chọc.
「Ta có nghĩa vụ bảo vệ cuộc sống của người dân!」
「Thậm chí sẵn sàng trả giá bằng cả mạng sống sao?」
「Đúng vậy, ta sẵn lòng! Nhưng nếu khổ quá thì sẽ chạy hết tốc lực!」
「...Thế, thế à.」
Vừa mới nói lời ngầu lòi xong, đã lập tức xen vào một chút lời thật lòng.
Đúng là một người thẳng như ruột ngựa.
Thoáng có cảm giác bất cần đời.
「Vậy thì cứ thế đi. Cuộc chiến này, chúng ta hãy xem như là một tai nạn do một chút hiểu lầm không may giữa đôi bên gây ra; còn cái hố to đằng sau cô, cứ coi như là một thảm họa thiên nhiên do một con rồng hoang dã hiếu chiến đi lạc gây ra.」
「...Chúng tôi mất một tòa thành, không nhận được một đồng tiền bồi thường nào sao?」
Vẻ mặt của Drill-chan có chút buồn bã.
Mất nhà chắc hẳn là khổ lắm.
Nhưng tôi cũng không thể chăm sóc cô bé đến mức đó được.
「Nếu có oán thán gì, thì cứ trực tiếp thương lượng với vị kia đi, chuyện này nước tôi không có phận sự xen vào. Một là chúng ta không phải là đồng minh, hai là nói thật, tôi còn mong các cô giúp xử lý cô ta nữa kìa.」
『...Sao hả? Có ý kiến gì với ta à?』
「…………」
Christina đe dọa tất cả mọi người, bao gồm cả chúng tôi.
Drill-chan không chịu nổi một đòn.
Tóc dài gớm ghiếc cũng không nói nên lời.
Thật đáng tiếc, lần này là công của bé rồng loli.
「Vậy thì, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, được chứ?」
Phải nhanh chóng kết thúc trước khi có chuyện gì xảy ra. Xung quanh không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, chỉ có ánh mắt tóe lửa giữa hai vị lãnh chúa láng giềng — Ester và Drill-chan.
「...Liz, cứ nhớ đấy.」
「Hừ, cô mới phải nhớ đấy, Doris.」
Hai bé loli đã mất trinh lườm nhau tóe lửa.
Hai cô hàng xóm các cô cứ việc làm một đôi oan gia ngõ hẹp đi.
Sau một hồi vòng vo, cuộc xung đột giữa hai nước cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
*
Dù có hơi ép buộc, nhưng cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa cuộc xung đột này.
Lãnh chúa phe địch, bé loli tóc vàng ngực khủng đã đầu hàng, vậy thì một loạt rắc rối tiếp theo cũng sẽ được giải quyết. Giờ chỉ còn cách cầu nguyện Ester sẽ thông qua cha mình để hòa giải với Cộng hoà Pusi. Vì đây là lãnh địa của con gái yêu, cha cô bé chắc sẽ không làm qua loa đâu.
Về mặt tâm trạng, cũng coi như đã xong một việc.
Thế nhưng đúng lúc này, trước mắt tôi lại hiện ra một cảnh tượng khiến tôi sốc nặng.
Một chuyện vô cùng đáng ghen tị đã xảy ra.
「Ngài Farlen, xin hỏi mọi người đang làm gì vậy?」
「Ưm... Chuyện, chuyện này...」
Christina đang nằm sấp trên mặt đất, còn Ma đạo quý tộc, Ester và Sophia đang ngồi trên lưng cô bé. Đây là trò chơi gì mới à? Suy nghĩ của quý tộc đúng là khó hiểu. Tôi cũng muốn cọ mông vào lưng của bé loli.
Không không không, đối phương là Christina đấy.
Nhưng nói đi nói lại, loli vẫn là loli.
Chết tiệt.
Chết tiệt.
Muốn dùng mông cảm nhận hơi ấm của loli quá.
『Ngươi không được lên đâu. Tự bay đi.』
「Đừng lo, tôi cũng không muốn lên...」
Christina nằm thẳng tắp, mặt mày cau có đuổi tôi đi.
Điều này khiến tôi hiểu ra một chuyện.
Chắc hẳn cô bé chính là phương tiện di chuyển của đám Ma đạo quý tộc.
Nhưng tại sao lại tẩy chay tôi. Tôi không được ngồi à.
「Thôi nào, nhanh, nhanh lên đường đi.」
Ester thúc giục.
Tôi có thể hiểu tại sao cô bé lại vội vàng như vậy. Dù đây là một thế giới siêu cấp ảo diệu, việc ngồi trên lưng một cô bé đang nằm sấp cũng không phải là hành động bình thường. Từ việc Ma đạo quý tộc, Ester và Sophia đều đồng loạt quay mặt đi chỗ khác là đủ hiểu.
Mấy người trông thân thiết với nhau ghê.
「Vậy được rồi, tôi sẽ đuổi theo sau.」
『Ồ?』
「...Sao thế?」
Tôi ngoan ngoãn làm theo, kết quả là Christina có vẻ muốn khiêu khích.
『Chỉ là một con người, mà cũng tự cho là đuổi kịp ta sao?』
Thì ra là vậy.
Cô bé có vẻ rất tự tin vào tốc độ bay của mình.
Nhưng tôi lại có ma thuật bay cấp năm mươi lăm do lỡ tay cộng điểm quá đà.
Chắc sẽ là một cuộc đua gay cấn đây.
「Chuyện đó khó nói lắm, phải thử mới biết được.」
『...Tự tin gớm nhỉ.』
Tôi thành thật trả lời, cô bé lại càng khiêu khích hơn.
Christina này cũng dễ nổi nóng thật.
『Được thôi. Dám thách thức ta trên không trung, ta sẽ cho ngươi hối hận đủ.』
「Ơ, tôi có thách thức cô đâu...」
『Lỡ như ngươi thật sự về đến tòa thành đó trước ta, ta liếm vảy bẩn cho ngươi cũng được. Ngược lại, nếu ngươi về sau ta, thì ngươi phải liếm vảy bẩn cho ta.』
Tôi không có cơ hội nói thêm gì nữa.
Christina vừa dứt lời, thân hình loli của cô bé đã lơ lửng trên không.
Nói sao nhỉ, cảnh tượng này thật sự rất hài hước. Người dùng ma thuật bay như siêu nhân đã đủ buồn cười rồi, trên lưng cô bé còn có ba hành khách ngồi thành một hàng. Cứ như thể tài xế là loli, mà soát vé cũng là loli.
『Đi thôi!』
Bé rồng loli hét lớn.
Cất cánh thật mãnh liệt, bay thẳng lên trời.
Rõ ràng là tôi đâu có đồng ý với cô bé.
「Này...」
Trong chốc lát, tôi thấy Sophia trên lưng cô bé đã bắt đầu rơm rớm nước mắt. Có lẽ vì vậy, tôi cảm thấy không thể bỏ mặc cô bé, dù không cam tâm bị cô bé dắt mũi, cũng đành phải đuổi theo.
Tôi tuyệt đối không phải vì hứng thú với vảy bẩn đâu. Tôi không có chút hứng thú nào với vảy bẩn của bé rồng loli cả. Chuyện đó còn phải nói sao?
「Chờ, chờ đã!」
Thế là, tôi cũng vội vã bay lên trời.
Có Ma đạo quý tộc và Ester ở đó, Sophia chắc sẽ không sao, nhưng lỡ như bị hất văng xuống, chắc chắn sẽ chết rất thảm. Con rồng đó không phải sống vô ích, chỉ cần một chút sai sót trong giao tiếp là có thể gây ra án mạng.
Mới vừa rồi bụng tôi còn ăn một phát đau điếng đây này.
「Này, mấy người! Chờ tôi với!」
Sau khi gã trai xấu cất cánh, giọng của Drill-chan vang lên từ phía sau.
「Chủ nhân!」
「Chúng ta cũng đi! Ở lại giải thích tại sao tòa thành biến mất phiền phức lắm! Chúng ta cứ vào nhà Liz làm con tin, ăn vạ câu giờ!」
「Ra là vậy! Đúng là diệu kế! Chủ nhân quả là anh minh!」
「Hừ hừ, cứ khen ta nhiều vào!」
Liếc nhìn lại phía sau, tôi thấy bé loli ngực khủng và Tóc dài gớm ghiếc cũng đã đuổi theo. Người sau bế người trước, cái gọi là bế công chúa ấy. Chết tiệt, ghen tị quá đi mất. Tôi cũng muốn vừa bay vừa sàm sỡ mông của loli ngực khủng.
Cuộc rượt đuổi trên không trung bắt đầu trong tình trạng Christina ăn gian xuất phát trước.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Rồng-san, Rồng-san bay nhanh quá, cảnh vật xung quanh lùi về phía sau nhanh đến mức không nhìn rõ được nữa. Dù có ma thuật che chắn, không có gió mạnh tạt vào người, nhưng không cách âm được, vẫn nghe thấy tiếng gió rít ù ù bên tai.
Rất đáng sợ.
Thỉnh thoảng lại chao đảo một cái, bên trong cơ thể cứ như có một bàn tay đang cào cấu, cảm giác rất nguy hiểm.
Nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng giống như lúc đến, lúc về chúng tôi cũng được Rồng-san chở. Dù đã biết trước sẽ như vậy, nhưng tất cả là tại Tanaka-san, tốc độ bay nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với lúc đến.
「Sophie, đừng khách sáo, cứ bám chặt vào tớ!」
「Ể? A, a, nhưng mà...」
「Không cẩn thận là bị hất văng xuống đấy!」
「Vâng, vâng ạ!」
Ester-san quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Khóe mắt cô ấy cứ giật giật.
「Tuyệt vời! Đây chính là ma thuật bay của rồng!」
Ngài Farlen vẫn như mọi khi.
Gần đây, tôi thường xuyên nghi ngờ không biết ngài ấy có phải là con người giống tôi không nữa.
『Chậc, vẫn còn bám theo à...』
Và Rồng-san đang chở chúng tôi bay thì nhíu mày liếc về phía sau. Có vẻ như Tanaka-san đã đuổi kịp, khiến cô bé rất không vui.
『Một con người yếu ớt, ăn chiêu này của ta.』
Cô bé bực bội chửi rủa, rồi vung tay về phía sau.
Một quả cầu lửa liền bắn ra.
To đến mức có thể nuốt chửng cả một người đàn ông trưởng thành.
「Oái á á á á á!」
Tiếng hét thảm thiết của Tanaka-san vang lên từ phía sau.
Tôi và Ester-san đều kinh ngạc nhìn lại, thấy tóc Tanaka-san có hơi cháy xém, nhưng anh ấy vẫn bám sát theo Rồng-san không rời, có lẽ anh ấy cũng là một người rất hiếu thắng.
「…………」
Mà nói đi cũng phải nói lại, những người này đang làm gì vậy?
Về nhà trong hòa bình không được sao?
Tại sao cứ phải gây sự với nhau làm gì?
Mỗi lần Rồng-san vung tay, cơ thể lại chao đảo một cách dữ dội, đáng sợ chết đi được.
Không nhịn được mà són cả ra quần.
Ào ào tè ra luôn.
Tôi không xong rồi.
Làm ơn bỏ cuộc đi mà.
『Chậc, vậy thì ta sẽ tăng hết tốc lực để cắt đuôi ngươi!』
Rồng-san lại tăng tốc.
Vù! Tăng tốc rồi.
Nước tiểu từng giọt một bay đi trong không trung.
「Í a a a! Nhanh, nhanh quá! Nhanh quá đi mất! Sắp, sắp rơi, sắp rơi xuống rồi!」
获准扶在艾丝特小姐肩上的手也滑掉了。
屁股还坐在龙小姐背上,但身体慢慢向后倒下。
啊啊,我的性命到此为止了吗?真希望结局可以稍微好一点,喷着尿摔死在地上也太悲惨了。
既然会死得这么惨,对,应该在田中先生的饭里掺过那个再死。早知道就不要太客气了。真是教人后悔莫及。
「喂,苏、苏菲!」
在我准备接受死亡时,突然有手被抓住的感觉。
肩膀痛了一下的同时,艾丝特小姐的声音传来。看来是她抓住我的手,在千钧一发之际抓紧了我,还一口气把我拉回原位。
「振作一点!」
「遵、遵命。谢、谢谢谢、谢、谢谢艾丝特小姐!」
艾丝特小姐人好好喔。
艾丝特小姐好棒喔。
艾丝特小姐是我的神。
「抱住我的腰也可以,要抱紧喔!」
「是!我、我知道了!」
「不只是用手,也要用脚固定全身!就像这样!懂了吗?」
「是!我会抓紧!用力夹紧!」
「对,就这样。腰、腰也要使劲恶呕呕呕呕呕呕!」
「啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊!」
糟糕了。
艾丝特小姐吐出来了。
可能是因为扶肩膀的手改去抱腰,结果勒太紧了。不应该用力的。
而且很不巧,她回头跟我说话时龙小姐突然加速,吐出来的东西从旁边流过来,直接灌在我脸上。
暖呼呼的流动酸液就这么喷进我惨叫而张开的嘴里。我还下意识地咕噜一吞,强烈的酸味从喉咙里传来。
艾丝特小姐的呕吐物并不好吃。
这个,就是那样吧。
比起自己吃,我比较喜欢给人吃。
「啊啊啊啊啊!啊……啊啊……」
「苏、苏菲,对不……」
拜托赶快到终点。
我快不行了。
拜托拜托。饶了我吧。
*
就结论来说,是克莉丝汀赢了。
龙不是当假的,看来天空真的是它们的天下。但事实上,我还是中途曾经超越了她,表现得很好了。假如技能等级再高一点,要赢她也不是不可能。
我绝不是对幼女的屁眼……喔,绝不是对污鳞感兴趣。她是个坏龙,不懂得将心比心的龙。这种人的污穴,我一点也没有兴趣。
「…………」
放什么狗臭屁,兴趣大到快喷了啦混账。
赶快让我舔。
比起被幼女舔,我比较喜欢舔幼女。
对自己说谎一点好处也没有,只会累积压力。我深深觉得,做人真的要对自己老实。至少要坦然面对心中这份滚滚翻腾的渴望才对。
『怎么样,看到了吧?这就是我的力量!』
萝莉龙飞赢了我,乐得不得了。
笑得好贼好灿烂。
堆高的脸颊肉看起来真是有够幼咪咪。
「……是啊,你的飞行能力真厉害。」
『那当然!区区人类怎么跟我比!』
「可是你路上乱放攻击魔法,这样不行吧?」
『想找借口啊?真是个没气度的男人。』
「…………」
这贼脸好欠揍。
可爱又欠揍。
欠揍又可爱。
幼女好可爱。
幼女,可恶。幼女,可爱。
可爱。
幼女。
幼咪咪。
『哼哼~怎么样?看你的表情好像有话想说耶。』
「我并没有话想说。」
我们的位置,就是多利库里斯那座城堡的中庭。骑她回来的那些人,落地以后就直接瘫在地上。真可怜,内心的折磨不是普通大吧。
连魔导贵族都闷不作声,只管喘气,肯定糟透了。摊在地上的披风和蜷曲的背,飘散着四十多岁大叔的哀愁。
艾丝特照例是狂吐猛吐。她在飞空艇也晕船,可能她体质就是容易晕车那类吧。铁青着一张脸,看起来好难受。
连苏菲亚也是全身烂糊糊,大概是艾丝特吐了她一身吧。腰部以上的部分不分衣服身体布满了呕吐物,实在不忍卒睹。连头发上都有,非常凄惨。
她应该很想直奔浴室,但还是顾忌周围的眼光而站在现场,小人物感大爆发。不,能撑到现在就是大人物了。我爱你,好想舔你帮品玉。虽然是艾丝特的产物,和苏菲亚搭起来也会是琼浆玉液。
『怎么样?在我的翅膀面前,你也无话可说了吧?』
「……的确是很了不起,不愧是龙的翅膀。」
『是吗!所以你认了吗?认了吗?承认我比较厉害了吗!』
「是啊。在翅膀方面,我就承认了。」
『……翅膀方面?』
「不行吗?」
『随便,我迟早会让你认同其他部分。一定会!』
之前我就觉得,克莉丝汀好像很渴望获得他人的认同呢。
好像在哪读过关于这种女人容易得精神病的文章。
「好哇,随便你。」
『哼哼~这样你也没办法继续嘴硬了吧?』
「……所以呢?」
『别跟我说你忘了喔。』
「…………」
怎么可能会忘啊,粪龙。
我现在只是拼命装平静啦。
据说阴道与肛门的距离因人而异,一般是两到四公分不等。各有所谓偏上或偏下等俗称。
偏上用背后位不好插,偏下则是正常位会比较辛苦。
所以我到底想说什么呢,那就是差距了不起几公分,舌头一滑出意外的可能绝不算小。喔不,都被唾液弄得黏黏滑滑,根本是必滑。
向优酪乳说再见吧。
重定养生计划,从今天开始改从萝莉阴道摄取乳酸菌。
帅哥都是用幼女的爱液健胃整肠。
「什么意思?」
我表情极为认真地问。
快对我说出那句话。
今晚,萝莉控的舌头正为幼女嫩菊饥渴不已。
舔舐下体不算性交。
不会破坏处男的浪漫贞操。
『…………』
「怎么不说话?」
快啊。
『……不过,我、我看就算了。现在我心情好,下次有机会再说。』
「唔……」
什么?
粪龙你给我等一下!你这是临阵退缩吗?
以克莉丝汀的个性来说,应该是绝对不会怕才对,怎么会这样?到底是什么状况。我想舔幼女屁眼,把舌头深深钻进幼女屁眼,慢慢地挖。
含在嘴里也好。
吞下肚子也好。
消化也无所谓。
变成我的血肉。
我每日的食粮。
然而——
『可是我的翅膀比你的快还是事实,不要忘喽!』
「好、好的,知道了。」
我哪来的翅膀啦。
可恶。
可恶。
好久没这么不甘心了。
是脸吗?果然是脸的问题吗?
为什么就让艾丝特舔?
告诉我啊,艾迪塔老师。
啊啊,突然觉得好累。今天要在床上睡个爽。
10 Bình luận