Sau hai ngày bị điều tới điều lui ở tiền tuyến rồi tiến sâu vào lòng địch giải quyết Ma vương cuối cùng. Mấy hôm nay chỉ ngồi xe ngựa thôi cũng mất mười ngày, được ngủ trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ của lâu đài Tricklis thật không còn gì sảng khoái bằng.
Đã lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ lành mạnh và văn minh đến thế.
Khiến tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.
「… Ngủ kỹ thật.」
Tôi lẩm bẩm trên chiếc giường trong phòng ngủ không một bóng người.
Phòng của tôi là một căn suite.
Mà lại rộng hơn ba mươi mét vuông, bất kỳ món đồ trang trí nào cũng xa hoa đến mức dường như tương đương với cả gia tài của một thường dân. Trên trần nhà còn có đèn chùm pha lê, quả nhiên giai cấp tư sản thật lợi hại.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Ester, không chỉ tôi và Ma đạo quý tộc mà cả Sophia và Christina cũng được phân cho những căn phòng tương tự. Quen biết người có tiền vào những lúc thế này thật sự rất có lợi, bộ não dân nghèo của tôi dự tính sau khi cô ấy và Allen tái hợp vẫn sẽ tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè.
Lúc phân phòng, cô hầu gái nhà tôi với cảm giác thân phận nhỏ bé bùng nổ đã vô cùng sợ hãi từ chối yêu cầu của Ester, nói rằng: 「Tôi phải phục vụ Tanaka-san, không cần thêm một phòng nữa đâu ạ」.
Thật cảm động, thật cảm động biết bao.
Thế nhưng, sau khi vị thành chủ để lộ một tia ghen tuông, Sophia lập tức rút vào căn phòng được phân cho mình. Ester à, những lúc thế này cứ chiều theo ý người ta đi chứ. Cảm giác như cô bé vẫn yêu tôi lắm, một gã xấu xí như tôi rốt cuộc có điểm gì tốt kia chứ.
「…………」
Những ngày bình yên đã trở lại.
Bây giờ chẳng có việc gì để làm, có thể sống những ngày trống rỗng.
Lần này tôi thật sự mệt chết đi được, thật sự muốn放空.
Thật muốn đi du lịch suối nước nóng Atami.
Thong thả ngâm mình trong bồn tắm lộ thiên riêng tư nhìn ra biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, rì rào vào bờ rồi lại rút ra xa. Bữa tối là một đĩa sashimi với rất nhiều hải sản, bên cạnh là những con ốc sừng nướng vẫn còn xèo xèo trên vỉ sắt.
「…………」
Sướng.
Quá sướng.
Cứ nói tôi già cỗi cũng được, nhưng thật muốn thử một lần.
Có lẽ chính suy nghĩ hoài hương này đã chiêu mời vận rủi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
「Tanaka-san! Không xong rồi! E-Ester-sama gọi ngài qua ạ!」
「A, chào buổi sáng, Sophia.」
Vừa thức dậy đã được gặp Sophia, thật là hạnh phúc quá đi.
*
Tưởng rằng cuộc xung đột nhỏ giữa Đế quốc Penny và Cộng hoà Pusi sắp kết thúc, nào ngờ lại bị tin tức cập nhật sau một đêm lật đổ. Không ngờ sau khi mất đi lâu đài và Drill-chan, binh lính và người dân của thị trấn đó lại nổi dậy.
Toán người này vừa rời khỏi thị trấn, và đúng là đang di chuyển về phía Tricklis. Theo điều tra chi tiết của gián điệp, binh lính của phe kia vì bị quân địch xâm lược, lâu đài lại bị tiêu diệt, nên đã liều mình với tinh thần người muốn giết ta, ta giết người trước.
Cái quái gì thế này.
「Doris, nước của các người phiền phức thật đấy! Mau nghĩ cách gì đi.」
「… Tôi thì có cách gì được chứ.」
「Tại sao? Không phải người trong thành vì muốn cứu cô nên mới xuất binh sao?」
「Đừng thấy tôi là lãnh chúa, tôi nhậm chức đến nay cũng mới vài tuần. Cô nghĩ người dân sẽ vì một vị lãnh chúa còn chưa biết rõ mặt mũi mà nổi dậy sao~?」
「… Đâu cần phải đắc ý như vậy chứ.」
Chúng tôi đang ở trong phòng tiếp khách của lâu đài Tricklis. So với ký túc xá sinh viên vô cùng xa hoa, nơi này cũng tốn kém không kém.
Bao gồm tôi, Sophia, Ester, Loli ngực bự, Ma đạo quý tộc, Tóc dài gớm ghiếc và Christina đều ở đây. Từng gương mặt quen thuộc ngồi ngay ngắn trên sofa, Ester và Sophia ngồi hai bên tôi, có cảm giác như một hậu cung thu nhỏ, cũng vui phết.
Loligon vắt chéo chân làm lộ hết cả nội y, thật khiến người ta không chịu nổi. Ester không hiểu sao lại mặc nam trang, nên ở đây người có thể lộ hàng chỉ có mỗi cô ấy, thật đáng quý. Bên ngoài mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu lộng lẫy, nhưng bên dưới lại là màu trắng trơn giản dị đến không ngờ, rất được lòng trai tân.
Cùng là váy đỏ, nhưng váy của Drill-chan lại dài đến mức không thấy gì cả. Ai lại đưa cho cô bé cái váy dài thế này chứ, thật không ra thể thống gì. Người dễ phấn khích thì phải đi với váy ngắn chứ, lộ hàng một cách hoạt bát mới là tuyệt nhất.
『Thế thì sao chứ, giết sạch hết là được mà.』
「Ch-chính là không thể làm vậy được.」
Christina thấy khó hiểu, bàng quan nói.
Ester giải thích cho cô ấy.
「Nếu việc này khiến hai bên thật sự đánh nhau, sẽ chẳng có lợi cho ai cả.」
Rất ra dáng lãnh chúa đấy.
Đối với câu nói này, Doris đưa ra phản bác.
「Không phải vậy đâu. Vẫn có người có lợi đấy.」
「… Doris, cô nói vậy là có ý gì?」
「Liz, cuộc chiến này có liên quan đến cấp trên của Đế quốc Penny các cô đấy.」
「Sao lại nói vậy?」
「Kẻ khơi mào tranh chấp trước, thật ra là gián điệp của các cô. Chúng tôi biết rõ điều đó nên mới cố tình khai chiến.」
「Ch-chờ đã! Doris, mau giải thích rõ ràng cho tôi!」
Nghe những lời của Drill-chan, Ester càng thêm sốt ruột.
Sự việc trở nên rất đáng ngờ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, một thường dân như tôi không nên tham gia vào cuộc đối thoại thế này chứ.
Tôi liếc nhìn Sophia, phát hiện cô bé đã khởi động chế độ run lẩy bẩy toàn thân.
Cơ hội tăng hảo cảm đến rồi.
「Ester-sama, tôi và Sophia xin phép cáo lui trước…」
「Không cần, cậu cũng nên nghe.」
「…………」
Kết quả là cơ hội đã bị Ma đạo quý tộc chém đứt từ bên cạnh.
Vốn định tỏ ra ngầu lòi trước mặt Sophia, cảm thấy thật tiếc nuối.
Thế này có khi lại bị trừ điểm ấy chứ.
「Doris, cô nói tiếp đi.」
「Bớt dùng cái giọng ra lệnh đó với tôi đi.」
「Bớt nói nhảm, mau nói!」
「Lớn tiếng cái gì chứ…」
Dù lẩm bẩm, Drill-chan vẫn tiếp tục. Cãi nhau thì cãi nhau, trông họ có vẻ rất thân thiết, không biết có phải quen nhau từ nhỏ không? Tôi không biết.
「Gián điệp của các cô đã lan truyền thông tin về tình hình quân bị của Tricklis và khu vực gần biên giới, nói rằng tuy không đủ sức chiếm được Tricklis, nhưng chiếm vài ngôi làng ven biên giới thì thừa sức.」
「…………」
「Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi bị xem thường đến thế, nên tôi đã tương kế tựu kế, muốn nhân tiện chiếm luôn cả Tricklis.」
「… Tôi hiểu rồi. Phải rồi, tên gián điệp đó là ai?」
「Hắn ta cứng miệng lắm, nên tôi giết rồi. Nhưng tôi nghĩ, chắc hắn ta cũng thật sự không biết gì đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không phải chủ ý của cô sao? Cô là lãnh chúa mà, phải không?」
「Không phải tôi! Tôi mới nhậm chức vài ngày, chưa đưa ra một chỉ thị nào về việc cai trị cả! Vì bây giờ v-vẫn là giai đoạn bàn giao, có rất nhiều việc phải học.」
「Vậy sao… Nếu thế, cảm giác như có lẽ là… ừm… để tôi nghĩ xem.」
「Sao thế?」
「Không sao~ Chẳng có chuyện gì cả, mà có cũng không cần phải nói cho cô biết~」
「Vậy thì đừng có lúc nào cũng nói những lời khiến người ta nghi ngờ.」
Đúng là một cặp loli đáng sợ.
Sophia đã run cầm cập rồi.
Nghĩ cho người ta một chút đi chứ.
「Không nói chuyện này nữa, tóm lại cứ xử lý đám người nổi dậy bên cô trước đã.」
「Cô có thể nghĩ cách giúp tôi được không? Bây giờ tôi cảm thấy bất an lắm.」
「Tôi đương nhiên sẽ có cách! Cô nghĩ tôi là ai chứ?」
「Tôi chỉ biết cô còn kém xa tôi thôi~」
「Tốt lắm! Cứ chờ mà khắc sâu diệu kế của tôi vào mắt đi!」
「Tự tin thế cơ à? Có bao nhiêu diệu kế thì cứ tung ra hết đi.」
Cảm giác thanh mai trúc mã bùng nổ. Chắc chắn không sai.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tán thưởng.
Tình hình rất khẩn cấp.
Nếu không xử lý tốt, có thể sẽ thật sự nổ ra chiến tranh toàn diện.
Đối với một lãnh chúa mới nhậm chức mà nói, đây quả là một trọng trách nặng nề.
「Ester-sama, cô có đối sách gì chưa?」
Tôi cứ thử hỏi.
「… Tôi đang nghĩ.」
「Vậy à.」
Câu trả lời không mấy lạc quan.
Xem ra quyết định này không dễ dàng chút nào. Dù bối cảnh ra sao, mối đe dọa đang đến gần vẫn là một mối đe dọa. Nếu không thể chống đỡ, tất yếu sẽ phải khai chiến. Chỉ còn năm giây nữa là không thể chỉ dừng lại ở một cuộc chiến địa phương.
Vậy nên bây giờ là lúc tôi ra tay rồi nhỉ. Ai bảo tôi đã lỡ nói ra rồi. Trong hoàn cảnh đó, tôi đã nói rằng dù có xảy ra chuyện gì, dù đối đầu với ai cũng sẽ cứu cô ấy.
「Ester-sama, tôi muốn hỏi một chút…」
「C-cái gì?」
「Quân địch đang tiến đến theo lộ trình nào?」
「À, cái đó, không phải từ Bình nguyên Lama nơi chúng ta giao chiến lúc trước, hình như gọi là…」
「Tôi biết rồi, là thảo nguyên kia phải không.」
「Cậu biết sao?」
「Phải. Không biết tên, nhưng tôi chắc chắn nó ở đâu.」
May mắn thật.
Biết đâu sẽ có cách.
Nếu có họ ở đó.
*
「Ồ ồ, cậu đến rồi!」
Khi đến nơi, người chào đón chúng tôi vẫn là nụ cười rạng rỡ đó, nếu anh ta là một mỹ少女thì chẳng có gì để nói. Tuy nhiên, thực tế vô cùng tàn khốc, nụ cười đó lại treo trên khuôn mặt của một gã cơ bắp cuồn cuộn.
「Chào anh, Gonzalez-san. Mấy hôm không gặp.」
「Ở đây luôn chào đón cậu, nhưng mấy người đằng sau kia thì tôi không tin tưởng cho lắm.」
「Xin lỗi. Nếu anh thấy phiền, tôi có thể bảo họ đợi ở ngoài.」
「Kh-không cần, không nghiêm trọng đến mức đó đâu…」
Mấy người đằng sau mà anh ta nói chắc là Ester và Ma đạo quý tộc đi cùng tôi. Họ đều mặc trang phục đắt tiền và áo choàng cao cấp toát lên vẻ quý tộc một cách lộ liễu, ai nhìn vào cũng sẽ thấy là tầng lớp thượng lưu.
Trong khi đó, phe của Gonzalez toàn là những người trông giống mạo hiểm giả, vốn dĩ đã nhìn nhau không thuận mắt rồi. Những ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua chứa đầy gai góc chưa từng có trước đây.
*minh họa p085*
Anh ta đang ở ngoài một ngôi nhà tồi tàn được dựng tạm trên thảo nguyên.
「Tôi đảm bảo họ không phải người xấu.」
「… Nếu cậu đã đứng ra đảm bảo cho họ, vậy thì tôi sẽ tin.」
「Cảm ơn anh đã thông cảm.」
Với việc tôi sắp nhờ vả, cuộc đối thoại như thế này khiến tôi rất đau lòng.
Nhưng ngoài anh ta ra, không còn ai khác có thể giúp tôi.
Nói một cách khác, tôi không thể nghĩ ra ai khác có thể cứu vãn tình thế cấp bách này.
「Vậy, cậu dẫn họ đến đây làm gì? Mấy vị quý tộc này không thể nào được cử đến đây được, phải không? Trước đây tôi cũng đã nói rồi, với tư cách là đoàn trưởng chiến đoàn, tôi có nghĩa vụ bảo vệ đồng đội của mình. Dù đối phương là ai, tôi cũng tuyệt đối không nhân nhượng.」
「Điểm này tôi vô cùng hiểu rõ.」
「… Vậy rốt cuộc là thế nào?」
Gonzalez hơi sa sầm mặt, nhìn về phía tôi.
Chắc là anh ta không có ấn tượng tốt với quý tộc.
Biết vậy tôi đã đến một mình.
Có lẽ như vậy cuộc nói chuyện sẽ thuận lợi hơn.
「…………」
Đã dẫn người đến rồi, thì cứ thành thật nói hết ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Gonzalez bề ngoài là một gã não cơ bắp, nhưng dù gì anh ta cũng là thủ lĩnh thường ngày chỉ huy hàng trăm đoàn viên, đầu óc chắc chắn không tệ. Ồ, nên coi anh ta thông minh hơn tôi, phải cẩn thận thương lượng mới được.
Ít nhất là cá nhân tôi không có khả năng quản lý nhiều người trong thời gian dài, việc thành lập và vận hành một tổ chức lại càng khó hơn. Chỉ trong mấy ngày săn rồng, tôi chỉ huy chưa đến mười người đã thấy vất vả rồi.
Trong tình huống này, che giấu điều gì đó chắc chắn sẽ gây ấn tượng xấu.
「Gonzalez-san, tôi xin giới thiệu với anh.」
「Hả?」
「Vị tiểu thư đây chính là Tử tước FitzClarence. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng hiện là lãnh chúa cai trị vùng Tricklis.」
「Ể? T-tôi nói chuyện sao?」
Chủ đề đột ngột chuyển sang mình khiến Ester ngớ người.
Mặt Hoà Phong không để ý, tiếp tục giới thiệu.
「Còn vị này là Farlen-kakka, tự xưng là Ma đạo quý tộc.」
「…………」
Đúng là gừng càng già càng cay.
Ông chú nhanh chóng hiểu rõ lợi hại của tình hình hiện tại, lặng lẽ gật đầu chào.
Thế nhưng, người nghe tôi giới thiệu lại bắt đầu hoảng hốt.
「Này này này, chờ một chút đã. Cậu dẫn những nhân vật tai to mặt lớn như vậy đến tiền tuyến rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi nói trước cho cậu biết, tôi cũng đang hy sinh vì đất nước, thật sự là đang bán mạng cống hiến đấy.」
「Xin lỗi, Gonzalez-san, tôi hiểu tại sao anh lại có thắc mắc này. Nhưng phiền anh tin tôi và nghe tôi nói hết được không? Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến Tricklis, mà còn là đại sự liên quan đến cả quốc gia đấy.」
「… Một mạo hiểm giả như tôi thì có thể làm gì cho nhiều quý tộc như vậy chứ?」
Trong lúc đối thoại với Gonzalez, các thành viên khác của chiến đoàn dần dần tụ tập lại. Dù chỉ có vài câu đối thoại, chúng tôi đã bị bao vây trong chớp mắt.
Hơn nữa, mỗi người đều cầm sẵn kiếm, thương, pháp trượng, dáng vẻ như chỉ cần có biến là sẽ ra tay ngay.
Gonzalez, họ thật sự yêu quý anh đấy.
Quả nhiên lợi hại.
Chính vì vậy, kế hoạch này nhất định phải nhờ vào anh ta.
Điều cần thiết là khí phách có thể đẩy lùi đối phương dù ở thế yếu về quân số.
「Còn cô nàng ngực bự nhỏ con bên cạnh Tử tước FitzClarence chính là đối thủ của chúng ta, lãnh chúa vùng lãnh thổ giáp ranh Tricklis của Cộng hoà Pusi, Doris Ahang-san.」
Chết, quên mất tên đệm của Drill-chan rồi. Kệ đi.
「Ể? Tôi cũng phải sao? Mà nói lại, người này là ai vậy?」
Loli ngực bự hoang mang hỏi.
Có thể tự nhiên sàm sỡ như vậy thật là hạnh phúc.
Ở công ty cũ chắc chắn bị kiện ngay lập tức.
「Chờ đã. Tanaka-san, sự việc bị đẩy đi quá xa rồi đấy?」
「Chúng tôi đã trực tiếp đến lâu đài của cô ấy đàm phán, cuối cùng chính bản thân lãnh chúa quyết định rút quân, chấm dứt chuỗi chiến sự này. Kết quả hòa giải với Cộng hoà Pusi là cô ấy tự nguyện đến nước ta làm con tin, đổi lại nước ta cam kết không can thiệp vào bất kỳ sự vụ nào của Cộng hoà Pusi.」
「Này, nghe tôi nói đã…」
「Tất cả đều là chuyện của mấy ngày trước. Việc điều đình bên phía Cộng hoà Pusi đều do một tay cô nàng ngực bự này lo liệu. Cô ấy cũng cho biết, chỉ cần Đế quốc Penny đồng ý hỗ trợ, việc này không phải là không thể. Ngoài ra, phía nước ta cũng sẽ thông qua Tử tước FitzClarence để báo cho Công tước FitzClarence biết.」
「…………」
「Nếu có Tử tước FitzClarence đứng ra nói giúp, đối với chúng ta cũng không phải là chuyện viển vông.」
「… Thật không đấy?」
Vừa nhắc đến tên của bố Ester, Gonzalez cũng phải câm nín. Gã cơ bắp này cũng khá rành về giới quý tộc của Đế quốc Penny đấy chứ, không hổ là người thầy thông tin của trai xấu.
Như vậy, cứ thừa thắng xông lên là được.
「Thế nhưng việc này lại gây ra hiểu lầm cho người dân Cộng hoà Pusi. Họ tưởng rằng lãnh chúa bị nước địch bắt làm tù binh, biết đâu ngày nào đó sẽ đến lượt mình, thế là cư dân quanh đây đang ùn ùn kéo đến đây.」
「… Thật không?」
「Thật, và số lượng lên đến năm con số.」
「Cái gì…」
「Vì mối quan hệ của hai nước trong tương lai, chúng ta phải tránh để cuộc hiểu lầm này trở thành xung đột đổ máu. Hiện tại Đế quốc Penny có lẽ vẫn có thể dùng mạo hiểm giả làm lính quèn là xong chuyện, nhưng một khi Cộng hoà Pusi thật sự xuất quân, sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.」
「… Dùng toàn bộ binh lực đánh qua sao?」
Xung quanh vang lên nhiều tiếng kinh ngạc.
Dĩ nhiên tôi không hề nói dối.
Thế là tôi nói tiếp:
「Tôi biết trong tình huống này yêu cầu anh tin một chuyện như vậy là làm khó người, nhưng Gonzalez-san, xin anh hãy vô điều kiện tin tôi lần này. Phiền anh hãy dẫn dắt chiến đoàn mạnh nhất Đế quốc Penny, Chiến đoàn hoàng hôn, cùng tôi giải quyết chuyện này được không?」
Tỷ lệ thắng chắc khoảng năm mươi phần trăm.
Tôi nhìn gã cơ bắp bằng ánh mắt khẩn cầu.
Chỉ thấy khuôn mặt đáng sợ đó trở nên vô cùng vui vẻ.
Anh ta cười toe toét hỏi tôi:
「Vậy Tanaka-san, cậu có cách đẩy lùi quân địch rồi sao?」
「Đúng, chính là như vậy.」
「Thật lòng mà nói, tôi hơi không dám nghe…」
「Tôi cũng cảm thấy đây là một phương pháp rất đáng sợ, nhưng tôi tin Gonzalez-san nhất định có thể vượt qua. Ồ, không thể nói như vậy. Tôi cho rằng đây là tình thế khó khăn mà chỉ có Gonzalez-san và Chiến đoàn hoàng hôn mới có thể khắc phục được.」
「Này này này. Tanaka-san, chờ một chút đã.」
「… Vẫn có khó khăn sao?」
「Cậu đã nói đến thế rồi, chúng tôi làm sao có thể lùi bước được chứ. Chỗ chúng tôi đây dù là phụ nữ trẻ em, cũng không một ai muốn bỏ chạy. Hơn nữa mạng sống này của chúng tôi, vốn dĩ cũng là do cậu cứu về. Cho nên đúng vậy, để trả lại cho cậu mạng này, không có cơ hội nào tốt hơn thế này nữa.」
「Có thể sẽ không tránh khỏi thương vong…」
「Cậu cứ nói đi, Tanaka-san. Đã nói chúng tôi là chiến đoàn mạnh nhất rồi, nào có lý do lùi bước!」
Gã cơ bắp này bị sao vậy, ngầu lòi cái gì không biết nữa.
Ngay cả tôi, người đang cố gắng tỏ ra ngầu lòi để thuyết phục, cũng sắp bị lu mờ rồi.
Cho nên trai đẹp đúng là gian lận mà.
Nhưng Gonzalez lúc này trông thật đáng tin cậy không thể tả.
「Gonzalez-san, vô cùng xin lỗi, xin anh hãy giao phó tính mạng của tất cả đoàn viên cho tôi.」
Tôi hơi nhấn mạnh giọng nói.
Dưới ánh nhìn nồng nhiệt của gã cơ bắp nóng bỏng, tôi nói ra lời thỉnh cầu.
Anh ta trả lời rất dứt khoát.
「Được, không vấn đề gì.」
「… Cảm ơn anh.」
Gã đẹp trai cơ bắp này bị sao thế.
Đẹp trai đến mức khiến tôi sảng khoái tinh thần.
*
Cuộc họp tác chiến được chuyển vào căn lều tạm bợ trên thảo nguyên—căn cứ tiền tuyến.
Bên trong không có những thứ xa xỉ như bàn ghế, tất cả mọi người đều ngồi bệt dưới đất. Ester và Ma đạo quý tộc thân là quý tộc nhưng không một lời oán thán, có thể xem là tấm gương của giới nhà giàu.
Vì vậy Gonzalez cũng không hề có bất kỳ lời mỉa mai nào, cuộc họp diễn ra rất thuận lợi.
「Ra là vậy, đúng là một ván cược mạng nhỉ.」
Sau khi giải thích sơ qua, Gonzalez khoa trương thở dài.
「… Không có vấn đề gì chứ?」
「Không. Một khi đã đồng ý, Chiến đoàn hoàng hôn sẽ không nuốt lời.」
「Cảm ơn anh. Tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này.」
「Không cần đâu. Chiến tranh không kết thúc, tôi sẽ không thể thực hiện lời hứa đi ăn một bữa với cậu. Nếu những người như chúng tôi cũng có thể cứu giúp người dân Tricklis, thì sẽ không keo kiệt trong những chuyện như thế này.」
Bên trong lều tác chiến ngoài Gonzalez, còn có Ester, Sophia, Ma đạo quý tộc và Christina. Lữ đoàn hoàng hôn thì ồn ào chen chúc xung quanh, tỷ lệ cơ bắp cao đến bất thường.
Dọn dẹp bớt cũng không phải là không được, nhưng tất cả mọi người tập trung ở đây đều là những người phải lao vào trận chiến này, không thể yêu cầu họ rời đi. Vì vậy, tôi quyết định làm ngược lại, mời họ cùng lắng nghe càng nhiều càng tốt, coi như là nhận được sự đồng ý trực tiếp từ họ.
Điều này làm tôi rất lo rằng Ester, người mang huyết thống Succubus, sẽ động dục ngay tại chỗ.
Và cũng vô cùng sợ hãi rằng Sophia, người có thiên hướng mê trai đẹp, sẽ để mắt đến anh chàng đẹp trai nào đó.
「Vậy thì, tôi xin kiểm tra lại một vài điều.」
「Được thôi.」
Tâm trí tôi có hơi đi lạc.
Đây không phải là lúc để suy nghĩ vớ vẩn.
Phải tập trung chủ trì.
「Ester, quân địch dự kiến khi nào sẽ đến?」
「Trừ khi đối phương có rồng, nếu không thì chắc là trước khi trời tối. Chúng ta đã cử trinh sát đi, họ sẽ báo cáo tình hình bất cứ lúc nào, nhưng khoảng cách đã rất gần rồi, chắc sẽ không có sai lệch lớn đâu. Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải hoàn thành việc chuẩn bị càng sớm càng tốt.」
「Đúng là vậy thật.」
Thành Tricklis và thị trấn của Drill-chan vẫn gần nhau như thế, cảm giác chỉ cách một bước chân, không hổ danh từng là một quốc gia. Nếu có một ngọn núi trên biên giới thì đã yên ổn hơn nhiều rồi.
「Này, Tanaka.」
「Farlen-sama, có chuyện gì vậy?」
「Ở đây đợi cũng vô ích, tôi ra ngoài đặt vài cái bẫy.」
Sau khi gật đầu với Ester, Ma đạo quý tộc đứng dậy nói.
「Có cần thiết không ạ?」
「Làm giảm bớt một chút ý chí chiến đấu của địch trước, sau đó mọi việc cũng sẽ dễ dàng hơn.」
「Cũng đúng. Vậy phiền ngài rồi.」
「Ừm, cứ giao cho tôi.」
Ma đạo quý tộc cứ thế khoan thai rời khỏi lều, có lẽ là do cân nhắc đến thân phận của mình. Tuy là một kẻ lập dị, nhưng ông cũng là một người rất biết nhìn thời thế. Theo tôi thấy, đó có thể cũng là để thể hiện rằng bản thân sẽ triệt để làm một quân cờ.
Ở đây cũng phải贯彻chủ nghĩa quý ông cho bằng được.
Có lẽ vì vậy mà có một con đã phản ứng.
『Nói trước, ta không giúp ngươi đâu. Chỉ việc ta bay đến đây thôi là ngươi đã phải cảm ơn vì ta đã hạ cố rồi. Dập đầu cho ta một hai cái đi rồi ta...』
「Không sao, ngay từ đầu tôi đã không định dựa vào cô.」
『............』
Nếu cứ dây dưa tiếp e là sẽ không có hồi kết, nên tôi sớm ngắt lời.
Nếu cô nàng này xuống dưới gây rối thì không chỉ đơn giản là có người thương vong đâu.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không biết cô ta đi theo làm gì.
「V-vậy chúng ta phải làm gì?」
「Ester-sama, phiền cô, Farlen-sama, và lãnh chúa Ahang cùng thuộc hạ của cô ấy hỗ trợ tôi. Tôi sẽ phải tập trung thi triển phép thuật trị liệu trên chiến trường, nên xin lỗi, tôi cần mọi người phòng thủ giúp tôi trước những đòn tấn công nhắm vào mình, được chứ?」
「! Bảo vệ cậu sao? Trọng trách lớn lao nhỉ!」
Vẻ mặt của Loli Bitch lập tức trở nên nghiêm túc.
Gương mặt loli mang đầy tinh thần trách nhiệm thật đáng yêu.
「Tôi nhất định sẽ không để cậu bị một sợi tóc nào!」
Có được lời đảm bảo như vậy khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Thật ra, vấn đề thực sự nằm ở tên tóc dài gớm ghiếc.
Ma đạo quý tộc dù mạnh đến đâu, thực chất vẫn kém xa hắn ta. Hắn lại là người của nước địch, một yếu tố bất an cực lớn. Nhưng có Christina làm bảo hiểm, chắc hẳn hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Và cùng là đàn ông, tôi có thể khẳng định lòng trung thành của hắn với Drill-chan. Chỉ cần Drill-chan không ra lệnh, hắn tuyệt đối sẽ không tự ý hành động. Nếu được, tôi cũng rất muốn được một cô bé loli ngực khủng, đầy đặn như thế nuôi làm thú cưng.
Về mặt này, có lẽ sự có mặt của Loligon ở đây có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, không có sức răn đe nào cao hơn cô ta nữa. Mối quan hệ sức mạnh vừa hay tạo thành một tam giác đẹp đẽ theo đúng ý tôi.
「Xin lỗi, cũng xin cô Ahang và thuộc hạ của cô hãy giúp chúng tôi một tay.」
「Giúp cậu thì có lợi gì cho lãnh địa của tôi?」
「Việc này liên quan đến việc lời đảm bảo của tôi rằng một con rồng nào đó sẽ không tấn công lâu đài nữa có mất hiệu lực hay không đấy.」
「Ưm...」
Vẻ mặt bực bội của Drill-chan cũng vô cùng đáng yêu, tuyệt vời.
Tuy nhiên, tốt nhất không nên khiêu khích cô bé quá mức. Cho đến hôm qua vẫn còn là thái độ hung hăng, sau này nên từng bước tiếp cận cô bé thì hơn. Dù gì thì điều tôi muốn là hai lãnh địa sống hòa bình với nhau.
「Đùa thôi. Mà này Ester-sama, cô có ý kiến gì không?」
Tiện thể giữ thể diện cho vị lãnh chúa Loli Bitch một chút.
「Cái này thì...」
Ester bắt đầu suy nghĩ.
「Liz, cứ dùng thái độ ăn chắc người ta để đàm phán sẽ gây phản cảm đấy. Giống như tôi này!」
Biết mình biết ta thì đừng có xía vào.
「Doris, vật tư cần thiết để cô xây dựng lại lâu đài sẽ do lãnh địa của tôi cung cấp. Đương nhiên, tôi sẽ không cho không, nhưng sẽ tính theo giá thị trường và miễn hoàn toàn thuế quan, thế nào?」
「Thế không phải là để cô hốt bộn tiền sao?」
「Vật liệu để xây lại một tòa lâu đài không dễ kiếm được đâu nhỉ? Thay vì vừa nhậm chức đã phải đi vay mượn các lãnh địa khác trong nước, thì mua của tôi sẽ đỡ rắc rối về sau hơn. Giá cả và chi phí vận chuyển, tôi sẽ tùy tình hình mà tính rẻ cho.」
「Ưm...」
「Thế nào? Cô không muốn cũng không sao, tùy cô thôi.」
「B-biết rồi! Cứ quyết định vậy đi!」
Drill-chan hét lên có chút bất cần.
Dù sao thì thiệt thòi này phần lớn cũng là do cô bé tự chuốc lấy, tự mình gánh trách nhiệm. Tự mình gánh.
「Như vậy được chứ?」
「Rất tốt. Ester-sama, cảm ơn cô.」
Vị lãnh chúa mới của nước ta ra dáng hơn tôi tưởng. Hơn nữa, cô bé dường như cũng hiểu biết không ít về mối quan hệ quyền lực của nước khác, giỏi hơn tôi nhiều.
Chính vì thế, những lời Gonzalez nói về việc lãnh chúa như phát điên, phàn nàn với nhà vua, khiến tôi cảm thấy chuỗi sự việc rối rắm ở tiền tuyến này có ẩn tình gì đó.
Tuy nhiên, hiện tại phải ưu tiên xử lý quân địch đang đến gần.
Đợi mọi chuyện xung quanh ổn định rồi hãy điều tra sau.
「Vậy cứ quyết định như thế nhé. Thưa quý vị, còn ai có câu hỏi gì không?」
Tôi nhìn quanh một vòng để xác nhận.
Không có tiếng phản đối nào.
Có thể coi là đã đồng ý.
「Chỉ còn một cú hích cuối cùng là kết thúc chiến tranh rồi, xin phiền mọi người dốc sức hỗ trợ.」
Những gì có thể làm đều đã làm.
Tiếp theo chỉ có thể dốc toàn lực.
*
Sau vài giờ đồng hồ nghiêm chỉnh chờ đợi, quân địch cuối cùng cũng xuất hiện từ phía chân trời.
Hai bên giao chiến.
Đối phương ngay khi thấy chúng tôi cũng lập tức bắn ma pháp. Chưa đầy vài cái chớp mắt, lửa rồi băng, đủ loại mối đe dọa như mưa trút xuống khu vực của Lữ đoàn hoàng hôn.
Phần lớn đều bị lá chắn do các pháp sư của lữ đoàn dựng lên hóa giải.
Nhưng phần còn lại chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại không nhỏ.
Thế là vừa mới khai chiến, phe ta đã có một nửa bị thương.
「Quân số đối phương hơn cả chục lần không phải là đùa...」
Điều này khiến tôi hoàn toàn không có thời gian thảnh thơi để quan sát chiến cục.
Lập tức thi triển phép thuật trị liệu.
Phạm vi bao trùm cả hai quân, không sót một ai.
Một pháp trận khổng lồ bao bọc cả thảo nguyên, ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đó không cần hỏi cũng chữa lành vết thương cho cả địch và ta. Chỉ vài giây sau, tất cả mọi người đều hoàn toàn bình phục, không một ngoại lệ.
Chỉ cần không chết ngay tại chỗ, đều có thể được phép thuật trị liệu cứu sống và chữa lành.
「Được rồi.」
Chiến thuật tôi đưa cho Gonzalez khá đơn giản.
Chỉ cần anh ta tin tưởng vào hậu phương, và chiến đấu đến cùng.
Và đừng để kẻ địch chết ngay lập tức.
Chỉ có vậy thôi.
「...Không vấn đề gì, chưa một ai chết cả.」
Còn tôi chỉ việc không phân biệt địch ta mà ra sức trị liệu.
Cách nhau năm giây một lần.
Tiếp theo, là xem phép thuật trị liệu và đòn tấn công của đối phương ai trụ được lâu hơn.
「Hừ!」
Tôi gầm nhẹ một tiếng, thi triển phép thuật lên toàn bộ thảo nguyên.
Gonzalez và những đồng đội lực lưỡng của anh ta lập tức được chữa lành.
「...Phạm vi lớn thế này cũng không thành vấn đề nhỉ.」
Tôi lẩm bẩm tự xác nhận.
Như đã bàn bạc trước, Ma đạo quý tộc, Ester, và tên tóc dài gớm ghiếc sẽ dựng lá chắn cho tôi trong lúc tôi tập trung vào phép thuật trị liệu, và tên tóc dài gớm ghiếc đặc biệt mạnh mẽ, thật tuyệt vời.
Bao gồm cả tôi, tất cả mọi người đều đang bay lơ lửng trên không trung chiến trường.
Luôn sẵn sàng hỗ trợ hoàn hảo cho Lữ đoàn hoàng hôn.
Vị trí của chúng tôi ở ngay chính giữa chiến trường.
Trên không trung, cách mặt đất hơn chục mét.
Lần trước chiến đấu với Gonzalez ở đây không có hậu phương đáng tin cậy khác, nên không thể thực hiện kiểu trị liệu tại một điểm cố định như thế này. Giờ đây có thêm tên tóc dài gớm ghiếc, tạo ra một điểm trị liệu bất khả xâm phạm, giúp tôi có thể không chút lo nghĩ mà dốc toàn lực liên tục thi triển phép trị liệu diện rộng.
Chỉ cần cứ thi triển liên tục, cho đến khi đối phương mất hết ý chí chiến đấu thì thôi.
Người duy nhất ở xa chiến trường là Sophia, cô bé đang chờ đợi trên một ngọn đồi ở phía sau, có thể quan sát toàn bộ chiến trường. Có nữ thần may mắn như em dõi theo, chúng ta chắc chắn sẽ thắng. Sophia, anh tin em.
「Hừ!」
Tôi lại ra vẻ gầm nhẹ một tiếng, thi triển phép thuật trị liệu.
Năm giây một lần, năm giây một lần.
「Mấy người kiaaaaa—— mau dừng tay lạiiiiiiiii——! Mau dừng lạiiiiiiii! Không nghe thấy lời lãnh chúa ta nói saoooooo——! Sao hảảảả——?」
Drill-chan đang ra sức la hét là người chịu trách nhiệm về tâm lý chiến.
Hy vọng có thể nhờ đó mà ngăn chặn đòn tấn công từ phía cô bé.
「Nghe lời lãnh chúa ta một chút thì mất gì của các ngườiiiiiiiiii!」
Nhưng những binh lính đã hăng máu dường như rất khó thuyết phục, dù cô bé có hét thế nào cũng không một ai nghe theo. Điều này cũng là đương nhiên, kẻ địch trước mắt họ ai nấy đều đang giương kiếm.
Vì mục đích cần thiết, tôi đã dặn Lữ đoàn hoàng hôn thấy địch rút quân thì dừng tay, nhưng chênh lệch quân số quá lớn khiến họ chỉ có thể cố gắng cầm cự. Ba chữ số chống lại năm chữ số không phải là chuyện đùa, trông họ hoàn toàn không có chút dư dả nào để nương tay.
Điều này khiến cả hai bên đều không thể dừng lại trong tình huống này. Chỉ cần ngừng kháng cự một chút, có lẽ sẽ bị thanh kiếm không thể dừng lại của đối phương chém thành hai mảnh, hết phim. Vì lý do này, tôi phải cố gắng tìm cách giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình.
Dù hiệu quả thấp, dù tốn thời gian, nhưng phải có tiến triển chắc chắn.
『Hừ, thật nhàm chán.』
Người ở đây nhưng không tham gia chiến đấu, chỉ có duy nhất Christina.
Lại còn bay lơ lửng ngay cạnh tôi, trông khá là ngứa đòn.
Tôi đây là đang bán sống bán chết đấy.
Nhưng chiếc quần lót trắng thỉnh thoảng lộ ra dưới tà váy khiến người ta cứng lên, miễn cưỡng có thể tha thứ.
Vì đang lơ lửng trên không, có lúc còn lộ ra toàn bộ, thật là tuyệt vời.
「Christina, có một điều tôi phải nói trước với cô. Nếu cô cố tình gây rối, lần này tôi sẽ tức giận thật đấy. Tôi sẽ ném mười quả Fireball vào cô đấy, tôi nói thật.」
『B-biết rồi!』
Dạo này, kiểu đánh cù nhây kéo dài này dường như ngày càng thường xuyên.
Thật muốn được潇洒một chút.
「Hừmm!」
Năm giây một lần, năm giây một lần.
Đều đặn thi triển phép thuật trị liệu.
Loại việc này, nhịp điệu rất quan trọng.
Giống như chạy marathon vậy.
Nếu đắc ý mà thi triển liên tục, ma lực sẽ nhanh chóng cạn kiệt.
*
【Góc nhìn của Sophia】
Khai chiến rồi. Chiến tranh đã bắt đầu.
Từ trên đồi cao nhìn xuống, có thể thấy binh lính và binh lính đang va chạm nhau trên thảo nguyên. Phía đông người là Cộng hòa Pusi, phía ít người là Đế quốc Penny. Nghe Tanaka-san nói, phe chúng ta chỉ có một lữ đoàn.
「...N-ngầu quá đi。」
Về số lượng, phe trước chiếm ưu thế áp đảo.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến chiến trường, chẳng hiểu gì cả, chỉ biết rằng trong tình huống bình thường, có lẽ trận chiến sẽ kết thúc trước khi kịp làm xong bữa sáng.
Nhưng lần này chắc chắn không phải là tình huống bình thường.
「K-không có ai chết cả...」
Những người "uỳnh" một tiếng lao vào rồi "a" một tiếng bị chém chết, ngay lập tức lại sống lại tung tăng, rồi lại "uỳnh" một tiếng lao vào người tiếp theo. Đây là nhờ phép thuật trị liệu của Tanaka-san nhỉ. Không chỉ Đế quốc Penny, mà cả người của Cộng hòa Pusi cũng vậy.
Vì vậy trên chiến trường rất khó tìm thấy người tử trận.
Mặc dù máu me văng tung tóe khắp nơi, nhưng gần như không có ai thiệt mạng. Tanaka-san nói, anh ấy cứ cách một khoảng thời gian lại thi triển phép thuật trị liệu một lần. Chỉ cần sống sót qua khoảng thời gian đó, dù bị thương nặng đến đâu cũng sẽ được chữa lành.
「............」
Tanaka-san ngầu quá.
Ngưỡng mộ đến mức năm vóc sát đất.
Nhưng dần dần, chiến trường xuất hiện một vấn đề bắt nguồn từ cách đánh này, mà có lẽ Tanaka-san cũng không ngờ tới. Phép thuật trị liệu tuy có thể chữa lành hoàn toàn cơ thể, nhưng không ảnh hưởng đến trang bị mặc trên người.
Hậu quả của việc này là————
「A, a a... Thật, thật là hùng tráng...」
Đó là một cảnh tượng không mấy phù hợp với một thiếu nữ tuổi xuân thì.
Những trận chiến vốn dĩ đã kết thúc khi áo giáp bị vũ khí xuyên thủng, giờ đây vẫn diễn ra vô cùng nảy lửa.
「Cơ thể của đàn ông, h-hùng vĩ hơn em tưởng... Cơ bắp đẹp quá đi.」
(minh họa p095)
Chịu không nổi.
Đây chính là cái gọi là bổ mắt nhỉ.
Cảm giác thật được chữa lành.
Không dám nhìn thẳng quá lâu.
Thật muốn đến gần hơn để xem. Số lượng người của Đế quốc Penny ít như vậy, nên mức độ bị thương cũng tương đối lớn, trong đó đã có vài người đứt cả dây thắt, toàn thân trần như nhộng rồi.
Cơ bụng sáu múi quyến rũ chết người.
Nếu bị cơ thể cường tráng đó mạnh bạo đè lên——
「...Tuyệt đấy chứ. Thật sự rất tuyệt đấy chứ.」
Một hoàng tử lịch lãm cố nhiên là tốt, nhưng những người lính hoang dã cũng không tệ.
Nếu như có vài người cùng lao vào——
「............」
Tuy có chút đáng sợ, nhưng cũng không tệ. Có vẻ sẽ rất tuyệt.
Có thể cảm nhận được hạnh phúc của phụ nữ.
Không, không chỉ là phụ nữ, đổi lại là đàn ông chắc chắn cũng vậy. Nếu có một nhóm mỹ nữ ăn mặc hở hang tiến lại gần, đàn ông tuyệt đối sẽ phấn khích, rồi thua trước sự cám dỗ mà buông thả bản thân, mặc cho dục vọng chi phối.
Vì vậy cảm giác của em lúc này, cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Đúng vậy.
Không sai.
Em cũng không thể làm khác được. Không thể đâu.
「Ư...」
Người nghĩ như vậy, xem ra không chỉ có mình em.
Trên chiến trường có một nữ binh sĩ khỏa thân.
Nhìn hướng cây pháp trượng trên tay, có lẽ là một nữ binh sĩ của Cộng hòa Pusi. Cô ấy có mái tóc bob vàng đáng yêu, trạc tuổi em. Một cô gái như vậy lại để lộ ngực và những vùng nhạy cảm của phụ nữ, đang nỗ lực chiến đấu.
Đứng ở tiền tuyến, vung vẩy pháp trượng giữa một đám chiến binh.
「............」
Cảm giác này là gì nhỉ?
Nhìn một lúc, phía dưới bắt đầu có chút ẩm ướt.
「...A a, chân dang rộng quá...」
Nếu em cũng biết dùng phép thuật, cũng đóng góp sức mình ở đó, liệu em có bị mất quần áo, rồi toàn thân trần trụi mà chiến đấu không nhỉ? Dù ở xa thế này cũng có thể thấy rõ, những nam binh sĩ đứng gần cô ấy đều không biết phải làm sao.
「............」
Những nữ binh sĩ khác bị rách quần áo đều đã lùi về phía sau.
Điều này rất bình thường.
Nhưng chỉ có cô em tóc bob đó là đang anh dũng chiến đấu ở tiền tuyến.
Cùng là phụ nữ nên em hiểu. Ai cũng từng ảo tưởng cảm giác phơi bày cho người khác xem sẽ như thế nào, nhưng đa phần chỉ nghĩ rồi thôi. Đời người chỉ có một lần, không thể làm lại, vô cùng quan trọng.
Vì vậy cô ấy đã nắm bắt cơ hội, biến ước mơ thành hiện thực.
「............」
Cô ấy cố ý dang rộng hai chân như để cho người ta thấy, rồi thi triển phép thuật.
Làm nổ tung vài binh sĩ Đế quốc Penny đang đứng ngây ra nhìn.
Rồi họ đều được phép thuật của Tanaka-san chữa lành ngay lập tức.
Những binh sĩ Đế quốc Penny được chữa lành vết thương, lại một lần nữa lao về phía cô em tóc bob.
Chuyện như vậy không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
「............」
Cảm giác này là gì nhỉ?
Bỗng dưng có chút muốn tự sướng.
*
Từ lúc khai chiến đến nay đã một giờ, tôi không biết đã thi triển bao nhiêu trăm lần phép thuật trị liệu.
Không mệt mới lạ.
Lần này không són một giọt nước tiểu nào, thật muốn vỗ tay tán thưởng cho bàng quang của mình. Tuy nhiên, e rằng sau này sẽ càng ngày càng khó khăn. Dù tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ, nhưng bàng quang không biết nói dối. Thật không ngờ lại nhận ra mình thực sự không còn trẻ trong tình huống này.
「Ư, hừm...」
Với lại, tôi cứ thỉnh thoảng lại ra vẻ hét lên một tiếng, khiến cổ họng bắt đầu khô rát.
Thật muốn dùng nước tiểu của Sophia để làm ẩm cổ họng.
Một ngày nào đó tôi nhất định phải uống nước tiểu của Sophia.
「Trông sắc mặt cậu không tốt lắm! N-nghỉ một chút đi...」
Ester hỏi với vẻ mặt lo lắng, thật là ân cần.
Cô bé dùng phép thuật bay lơ lửng bên cạnh tôi.
Nếu người tôi gặp đầu tiên là em, có lẽ bây giờ tôi đã thể hiện một bộ mặt khác. Nhưng tôi đã quen Sophia trước, còn em đã quen Allen trước, nên bây giờ tôi muốn uống nước tiểu của Sophia.
「Yên tâm đi, mức độ này tôi vẫn chịu được.」
「Nhưng mà!」
Ester cũng đã luôn dựng lá chắn cho tôi mà không nghỉ ngơi.
Trên trán cô bé mồ hôi nhỏ giọt, trông rất vất vả.
Thiệt tình, tôi không khỏi ghen tị với Allen.
「Tôi còn lo cho em hơn đấy. Tôi nghe Farlen-sama nói, duy trì phép thuật bay trong thời gian dài là một việc rất mệt mỏi. Ở đây đã có Geros rồi, em nghỉ ngơi một chút đi.」
Tôi cũng mới nghe Ma đạo quý tộc nói gần đây.
Người thường không thể duy trì phép thuật bay trong thời gian dài, nhiều nhất là một giờ, hơn nữa việc điều khiển chính xác để lơ lửng tại một điểm rất đòi hỏi tài năng. Bản thân tôi cũng đã trải qua giai đoạn này, nên rất có thể đồng cảm.
Chắc giống như việc lơ lửng tại một điểm bằng máy bay trực thăng đời đầu vậy.
Mà tôi cũng chưa từng lái bao giờ.
「Vả lại hình như trước đây em cũng từng nói mình không giỏi điều khiển chính xác...」
Lần đi săn rồng đó, cô bé chính vì kỹ thuật chưa thành thục mà khá là hoảng loạn.
Tôi còn nhớ cũng nhờ đó mà mình có được cơ hội hợp pháp chạm vào cơ thể loli.
「T-tôi đã luyện tập rồi! Bây giờ chút việc này không là gì cả!」
「Tuyệt vời, không hổ là Ester-sama.」
「! ...」
Lời khen của tôi dường như khiến Loli Bitch rất vui, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên.
至于我现在的状况呢,多半是受到不晓得在高什么的INT和MP的影响,只要能克服生理问题,从来不曾感觉过身体的极限。克莉丝汀和恶长毛也一样吧。
因此,考虑到开战至今已有一段不短的时间,魔导贵族也已经去休息了,实在不得不担心艾丝特。她脸色糟得仿佛一闪神就会掉下去,危险讯号比我还严重。
「反正,这、这点程度不算什么啦!」
「你脸色真的很糟,别害我被蕾贝卡小姐骂啊。」
拿亚伦出来只会让她生气,这次就利用女仆小姐了。
然而傲娇妹顽固得很。
「要骂就让她骂啊!」
「我答应过你,无论在什么什么状况下都会帮你,所以请别做出打击我初衷的事。如果你是希望我好过一点,不如先从自爱开始,好吗?」
「可、可是……」
「艾丝特小姐,我真的很担心你啊。」
「!……」
艾丝特的脸变得更红了。
这个人也太好哄了吧。
就是这样才会对丑男求婚啦。
不过怎么说,这个有一点点变成帅哥的感觉还不错。一次就好,我也很想说说这么帅的话啊。一股无凭无据的优越感滚滚而上啊。
要是上瘾,我这个人大概也完蛋了吧。
「知、知道了啦……」
「谢谢你的配合。」
金发萝莉耳朵都红了,轻飘飘地改变方向。
「可是,我、我很快就会回来喔!」
「不用,好好休息以后再回来。」
「办不到!」
「不不不,请你一定要办到。」
艾丝特短吠一声后远离战场。
目的地是苏菲亚所在的山丘。
「…………」
如此一来,我姑且不用担心周围的人了。
老实说,就算艾丝特不在,有恶长毛一个在就够应付战况了。近千等级不是摆好看的,飞行魔法和护壁魔法都稳得无话可说。同时保护我和钻头卷也绰绰有余的护壁,实在可靠极了。
「你叫给罗士没错吧?」
「……抱歉,我不想跟主人以外的人说话。」
「…………」
个性有点难搞的样子。
既然他已经充分供我所需,也没什么好计较的了。
这当中,五秒一次的施法时间也来了好几次。
「哼……」
我将注意力放回地面,施放治疗魔法。
也许是放了太多次的缘故,地面除了魔法阵的光,好像还隐隐弥漫着其他的光。算了,现在不是注意地面的时候。假如这里有大地精灵什么的,我向你道歉,可是现在请先闭一只眼。
「哼!」
「……你真的是人类吗?」
能感到恶长毛的视线朝我瞥来。
「你说什么?」
「没什么……」
「这样啊。」
那就别跟我说话嘛。
自己才刚说不跟我说话的耶。
「……话说,你家主人还真没人望可言呢。」
钻头卷正在恶长毛前方数公尺处飞来飞去,拼命朝地面喊话。声音有够宏亮,大概是招牌笑声喔呵呵锻炼出来的吧。即使是战场也听得很清楚。
然而对方却无动于衷。
「主人到任才没几天,这也是没办法的事。」
「不过也该有一两个人听话停手才对吧。」
「…………」
还要持续多久呢。
开始觉得痛苦了。
说得具体点,是想尿尿了。
就往底下的人头上浇好了。
我仔细地在敌军中寻找女兵身影。
「唔喔喔喔喔喔喔喔!大家要加把劲!敌人攻势减弱了!」
可是看到的全是臭男人。刚吼那一声的不是别人,就是冈萨雷斯。这么会抓机会耍热血,真是的,这个肌肉男真的有够好。
如他所言,战况开始倾向黄昏战团。
即使有无限接关,面对二位数的压倒性战力差距,依然需要强大的毅力和统驭力。目前阵亡人数仍停留在个位数,也是远超乎我的想象。
原本以为会有几十个呢。
这样慰问金应该不至于让艾丝特哭出来吧。
「冈萨雷斯先生,别忘记安全第一!」
「好!下面交给我们就对了,你专心治疗!」
「收到!」
「兄弟们听着!能在这么优渥的环境累积集体混战经验的机会,可不是天天有!不要在乎背后!就当作破壳而出,跟我杀出去!」
他还是一样带劲。
这让我多少恢复了点斗志。照这状况下去,或许真的能赢。我想法变得积极,开始想在天黑前结束了。
就在这时候。
视野中出现奇怪的东西。
「……那是……」
我在战场中发现一个全裸的女兵。
一个失去衣物的女兵不顾自己一丝不挂,在前线挥舞法杖,而且对下体和胸部遮也不遮。其他女兵衣物破损就退到后方去了,只有她全力向前再向前,勇猛突围。
佩尼帝国伟大的黄昏战团男性们也不甘示弱,无惧于女兵的魔法攻击,哇~地往她冲过去,啊~地被她打趴。这是在全力享受治疗魔法的恩泽吗?
于是,全裸女子与一窝蜂男性交缠又挣脱的凄惨画面在最前线反复重演。男性被女兵丢的魔法炸得大半是装备尽失赤身裸体,一柱擎天地往她突袭。
我底下就是如此无耻的戏码。
更有意思的,是我见过那个全都露的女兵。
她就是梅赛德斯的肉便器。
光是我看的这段时间,她就不晓得被男性们擒抱了多少次。不过我事先交代过不准奸污敌兵,所以黄昏战团的绅士们即使会没事偷抓个奶,也不至于触碰下体,更别说指奸了。
后来,女兵被自己人救出来又拖回去抓两下奶。被自己人救出来又拖回去抓两下奶。被自己人救出来又拖回去抓两下奶。
有种「小姐,身材不错喔。」「不要~走开~!」「小姐,身材不错喔。」「不要~走、走开~!」的戏剧感。或者「小姐,身材不错喔。」「啊、啊啊~为什么只揉胸部~」这样。
虽然听不见声音,脑里自然播放起这样的对话。
插图p101
「……太棒了。」
后继有人啦。
你的意志萌芽了。
蕾丝边骑士的意志——的确散播到这里来啦。
「…………」
因此,这里出现其他地方没有的变化。
一般而言肯定会变成轮奸的状况,现在就只是抓奶,而且还像当机的恋爱游戏,同一句话不停跳针。双方都不是三岁小孩,开始注意到战况变得很奇怪。
这时补上临门一脚的,是在半空中不断劝自己人停手的钻头卷。
「你们几个!怎么都不听人家说话,自己玩得那么高兴啊啊啊啊啊啊!」
两件事加起来,强烈撼动了该处士兵的战意。
敌军似乎终于注意到领主在她们头上。
但于此同时,还有个不乐观的变化。
「喂,人类。」
通知我的是恶长毛。
「有事吗?」
「他们好像想来一波大的。」
视线所指之处,能见到一大坨穿袍子的人聚集在草原一隅。将近四位数的人在宽广处挤在一起,十分醒目。
看来前线攻势减弱还有其他原因。前线只剩下拿剑的人,拿法杖的大半都聚到那里了。如果恶长毛的话可信,他们应该是在为大型魔法做准备。
他们脚下还浮现着巨大的魔法阵。
好像真的不太妙。
「我看你很不顺眼。」
在我思考该对策时,恶长毛说出令人忧心的话。
「我光是保护主人就忙不过来了,你自己想办法。」
「说是这么说,可是你的表情还满轻松的耶。」
「你觉得呢?」
「…………」
不愧是M奴隶。
大概是认为我想接近他主人吧,敌意强烈。
不好。不好啊。
开无敌模式是撑得住,但这样就不能维持治疗魔法的施放了。如此一来,能做的选择很有限。
「……无所谓,小意思而已。」
我尽力逞强,决定用飞行魔法来个神回避。
幸好这里是草原,天空广阔。
「要来喽。希望你可以一边保护底下士兵,一边应付这一波。」
「唔……」
恶长毛说话的同时,长袍军团射出魔法。
就是之前猎龙时,艾丝特跟柔菲都用过的七彩光束。该不会是真的很流行吧。这一次,它以完全不同层级的规模射过来。
不知幸还是不幸,目标全都是位在空中的我。
「你就尽管挣扎吧。」
随扫射开始,恶长毛便带着钻头卷脱离战线。和之前一样用瞬间移动型的魔法,一瞬间就不见了。应该是跑去安全地带,溜得还是一样快。
至于和风脸,则是一个头两个大。
这会追踪吧。
猎龙时见过,所以我知道。
「唔、唔喔喔喔喔喔喔喔喔喔喔!」
没办法。
现在只能跑跑跑跑跑。
一场正面对抗千万条光束的实境射击游戏就此展开。
好歹给我个炸弹嘛。给我炸弹。
*
【苏菲亚观点】
糟糕了,普希共和国用了好厉害的魔法。
好像光雨一样,非常非常漂亮。从聚成一堆的人射出来,往天上一点,田中先生飘浮的地方哗~地浇下去。
先前在沛沛山的时候,也有人用这个魔法支援呢。
「啊……」
在我身边的艾丝特小姐惊叫一声。
她是担心田中心生吧。
田中先生说过,他身边有亚杭领主和她的随从在,所以不用担心。听说那个随从非常强,防御的事可以放心交给他。
所以我就只是像看戏一样躲在后面。
问题是在,光雨魔法射出来的同时,我前面跑出一个魔法阵,那个随从从里面冒出来,亚杭领主也在旁边。那是瞬间移动的魔法吗?好厉害喔。
「…………」
对,很厉害。可是只有他们两个,田中先生没来。
这是怎么回事?
「唔,你们怎么都来了,现在谁掩护他?」
一起在这休息的法连大人问。
回答的是随从。
「他说他一个人就够,所以我们回来休息。」
「你、你说什么……」
法连大人表情都僵住了。
看来田中先生是一个人在那一大把光雨里头。光雨射出来后非但没有减弱,还愈来愈汹涌,往天上他所飘浮的位置追过去。
「要连放那么大型的治疗魔法又闪躲上千人同时发射的大型魔法,比之前和龙对战还要困难不知多少倍!他的魔法特性非常不适合这样做啊!」
这么说来,状况实在非常危险。
这让艾丝特小姐急坏了。
「我、我去!你撑住!」
她激动地往战场飞,却被法连大人抓住脚踝。
「慢着,你去能做什么!」
「可是!」
艾丝特小姐急红了眼眶,那是少女恋爱中的表情呢。
「不是还有龙在他身边吗?」
「啊……」
经法连大人提醒,她的表情放松下来。
但那也只是一下下而已。
『你说我怎样?』
「啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊!」
艾丝特小姐坏掉了。
因为龙小姐就在我们旁边。
她也过来了。
不过,放艾丝特小姐过去反而会让状况更糟吧,不能让她乱来。于是不只是法连大人,我也伸手抓她正要飞上天空的那双玉足。
「让我去!放开我!」
「田、田中先生不会有事的啦!我相信、我相信他不会有事的!」
「不可能!他会死掉啦!」
『他哪会这样就死啊,不然早就死了。』
「他会死掉啦啊啊啊啊啊啊啊啊!」
最近艾丝特小姐故障率好高。
可能是昨天见到田中先生的脑袋,害她心里留下阴影吧。艾丝特小姐对田中先生的母性本能好像很猛烈呢,爱泛滥到难以招架。
「理查的女儿,你冷静点!」
「我要怎么冷静!我做不到!」
看她急成这样,观众也帮忙说话了。
「给、给罗士,你是不是回去比较好啊?」
「不用担心,是他自己说没问题的。」
「我怎么没听到……」
「他是对我一个人说的。」
「……是喔。这样的话,是、是不用特别帮他啦,可是……」
艾丝特小姐依然发了疯似的要往田中先生冲。
那急切得不顾形象的模样,让亚杭领主都有点怕了。她和艾丝特小姐认识,视线不时在田中先生和艾丝特小姐之间来去,是也在替她着急吧。
虽然是敌国的人,但也说不定是很照顾朋友的人。
「唔,你们看!」
拉拉扯扯当中,法连大人忽然大喊。
这次又发现什么了呢?
我跟着望过去,见到有个人影在空中快速飞来飞去。
「那、那是……田中先生吗?」
「他居然能在密度那么高的魔法里飞,好可怕的飞行精度,简直不是人。而且更惊人的是他似乎没给自己设护壁,光弹就在他鼻尖之前乱窜啊。」
田中先生就在那大把光束的窄缝间穿梭。
不晓得那究竟是多辛苦的事。
「不会吧,为、为什么!」
「多半是想把魔力留给治疗魔法吧,否则脑袋正常的人根本不会那么做。他到底是对自己有多大自信啊,难道想一个人全部解决吗?」
如果法连大人没说错,那其实是在赌命吧。
田中先生好厉害喔。
「…………」
而我在意的,是那个随从看他的表情。
好像笑得很开心。
视线是跟着飞来飞去的田中先生跑。
其他人都冷汗直流,只有他气定神闲,这就是强者的余裕吗?田中先生也说他很厉害,应该就是这样吧,可是看起来很不舒服。
光雨魔法就这么伴着艾丝特小姐尖叫声持续着。
*
「……还以为死定了。」
好一场在一片混乱中透露最近在流行些什么的射击游戏。
总算是过关了。
魔法光束终于不再射来。
往来源看,每个穿袍子的都拄着膝盖喘气。MP都用光了吧,周围有堆积如山的药水空瓶。
当作弹药耗尽也无所谓的感觉。
「去你的恶长毛,给我记住。」
等我喝了回春药水,一定睡走钻头卷。
往掠夺爱路线前进。
与其戴绿帽,当然是给人戴比较强。
「田中,你没事吗?」
地上有人喊我。
低头一看,见到冈萨雷斯正朝我望。即使忙着用傲人巨斧扫开周围敌兵也仍关心我的安危,真是个大好人啊。帅哥就是这点难搞,心伤一瞬间就愈合啦。
「托你的福,总算是完好无缺地熬过来了。」
我继续放一发治疗魔法并回答。
「你真的是很厉害的魔法师耶!在那种状况下还能持续放治疗魔法,太神了吧!可恶,我一定要你加入我的战团!这教我怎么受得了啊!」
「要是我无处可去,到时候就麻烦你照顾了。」
「好啊!我等你喔!等你等到死喔!」
这个人还是一样大声。多亏于此,他麾下战团依然战意不减,我度过难关还让他们士气更高了。唔喔~的闷热咆哮此起彼落。
或许是因为如此,下一个转折很快就来了。
开端是来自上方的呼喊。
「喂!普希共和国送箭书来了!」
魔导贵族结束休息,返回岗位。
咻地一下飞回来。
「终于来了吗?」
「嗯,看来对方明白我们的用意了。」
「那真是太好了。」
皇天不负苦心人,我盼了又盼的事终于发生。
不知是高层指挥官察觉前线的异状,还是他们的压箱宝七色光雨弹药耗尽,不得不投降了呢。其实怎样都无所谓啦。
Miễn là cuộc chiến này có thể kết thúc trong hoà bình.
「Tôi không thể rời khỏi đây, vậy nên ngài Farlen, phiền ngài đưa tiểu thư Ester và tiểu thư Ahang đi cùng. Có ba người các vị ở đó, đối phương hẳn sẽ không dám xem thường.」
「Được thôi.」
Thế này chắc là ổn rồi.
Tiếp theo là công việc của lãnh chúa và các quý tộc. Tôi không biết tài chính trị của Ester và Drill-chan đến đâu, nhưng có Ma đạo quý tộc đi cùng thì chắc sẽ không chuyển biến theo hướng xấu đâu.
Tôi bất giác nhớ lại buổi yết kiến ở lâu đài tại thủ đô Kalis, quốc vương đã tin tưởng ông ấy đến nhường nào. Dù là một người lập dị, nhưng được quân vương một nước tín nhiệm như vậy, chắc chắn không phải dạng tầm thường. Sự uyên bác của ông ấy, nhất định không phải là thứ mà chút kiến thức nông cạn tôi từng thấy có thể bì được.
Phạm vi hiểu biết rộng đến thế, chắc hẳn là một thiên tài rồi.
「Lúc nào cũng để ngài chăm lo, thật ngại quá. Có ngài giúp đỡ, tôi thực sự thấy rất yên tâm.」
「Hừ. Đây là chuyện quốc gia đại sự, sao có thể không làm, không cần cậu cảm ơn.」
「Chính trong hoàn cảnh này, sự tồn tại của ngài mới quý giá hơn bất cứ thứ gì.」
「Đ-Đủ rồi. Ta đã nói đây không phải là chuyện đáng để cậu nói những lời như thế!」
「Vâng ạ. Vậy tiểu thư Ester xin nhờ ngài chăm sóc.」
「Vì là cậu mở lời, nên ta sẽ phá lệ. Dù là họ hàng, ta cũng hiếm khi xen vào chuyện riêng của người khác. Thôi được, dù sao cô bé cũng là con gái của Richard, ta, Farlen, nhất định sẽ bảo vệ cô bé đến cùng.」
「Cảm ơn sự hợp tác của ngài, ân tình này tôi nhất định sẽ báo đáp.」
「Thật không? Lời này không thể nói bừa đâu đấy.」
「Dù gì thì tôi cũng đã nhận rất nhiều sự giúp đỡ khác từ ngài rồi mà.」
「…Hừ. Vậy sau khi chuyện này kết thúc, nhớ đến tìm ta.」
「Tôi biết rồi.」
Từ chuyện săn rồng đến việc nhập học, dạo này cứ dăm ba bữa là tôi lại được ông ấy chiếu cố. Cái gọi là có ơn phải trả, cảm giác như tôi nên báo đáp cho phải phép rồi. Muốn các mối quan hệ được vẹn toàn, tương trợ lẫn nhau là điều không thể thiếu.
Tôi cảm thấy sâu sắc rằng dù có hơi khó khăn, mình cũng có nghĩa vụ phải hoàn thành yêu cầu của ông ấy.
「Vậy tôi đi đây.」
「Mọi chuyện nhờ cả vào ngài, hy vọng sẽ thành công.」
「Nói gì ngốc thế? Ta đã đích thân ra tay, làm gì có chuyện thất bại.」
「Tuyệt. Vậy tôi đợi tin tốt của ngài, ngài Farlen.」
「Hừ hừ, còn phải nói.」
Ma đạo quý tộc vui vẻ đáp lại, rồi quay người bay về phía trận địa của địch.
Từng động tác đều ngầu bá cháy, tức chết đi được.
Tôi cũng muốn trở thành một ông chú ngầu lòi như thế.
Thôi kệ, than vãn về những điều không thể cũng vô ích.
Ngay lúc tình hình có tiến triển, việc tôi có thể làm chỉ là tiếp tục trị liệu cho đến khi ông ấy thuyết phục đối phương ngừng tay. Cứ đà này, số người tử trận của Chiến đoàn hoàng hôn có lẽ sẽ được khống chế ở mức một con số.
「Được rồi…」
Phải dốc hết sức mình ra mà trụ vững.
Kiên định tâm trí.
Công việc trị liệu sau đó kéo dài khoảng một giờ.
Nỗ lực của mọi người đã đơm hoa kết trái, thảo nguyên đã thuận lợi lấy lại sự yên bình vốn có.
*
Ngày hôm sau, chúng tôi trở về Thành Tricklis từ chiến trường vào sáng sớm.
Trên đường đi lại biến thành cuộc đối đầu giữa đôi cánh kiêu hãnh của Christina và phép thuật bay cấp 55, và kết quả vẫn không thay đổi. Lần này không có cá cược trước, nên tôi cũng chẳng có hứng thú bay bổng gì. Nhiều nhất cũng chỉ bám sát sau lưng cô bé, ngắm nhìn quần lót của em ấy thôi.
Ester vẫn như thường lệ nôn thốc nôn tháo, và cũng như thường lệ phun đầy mặt Sophia. Quãng đường vốn cần một ngày đi xe, giờ đây đã được rút ngắn nhờ chuyến siêu tốc hành của cổ long chỉ mất một giờ, đổi lại bằng việc hy sinh sức khỏe và phẩm giá của người đồng hành.
Sau buổi trưa, Mặt Hoà Phong tôi đã có mặt tại sảnh yết kiến của lâu đài Thành Tricklis.
Quỳ trên mặt đất, cúi đầu thỉnh an.
「Các khanh thật sự đã vất vả rồi.」
Đây là buổi lễ trao thưởng lần thứ ba tính đến nay. Ngự trên ngai vàng đặt ở phía cuối tấm thảm đỏ trải dài từ cửa vào, là một Loli Bitch tóc vàng.
Buổi lễ mà trước đây do gã đầu mã vạch chủ trì, cuối cùng đã do chính Ester làm chủ.
Đối tượng để quỳ lạy cúi đầu, đương nhiên phải là một thiếu nữ xinh đẹp thì mới tốt.
Xét đến khả năng có thể nhìn thấy quần lót, thì lại càng phải là một mỹ少女.
Số người tham dự lần này không thể so sánh với hai lần trước, chủ yếu hẳn là các quý tộc. Họ chen chúc chật cứng trong sảnh yết kiến rộng lớn, ngay cả sát tường cũng đứng đầy người.
Giữa đám đông đó, tôi đang cung kính quỳ trên mặt đất.
Sophia cũng ở bên cạnh, vẫn trong trang phục hầu gái. Hơn nữa còn run bần bật, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cái cảm giác thường dân như cũ thật đáng yêu hết sức, chỉ muốn dùng đầu lưỡi chọc vào niệu đạo của cô bé, rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé căng thẳng đến mức tè dầm.
「Lập được đại công như vậy, tự nhiên sẽ có trọng thưởng.」
「Vâng!」
「Bình thân.」
Chúng tôi làm theo chỉ thị, đáp một tiếng ngắn gọn rồi ngẩng đầu lên. Bên cạnh Sophia còn có gã đầu lĩnh cơ bắp Gonzalez. Chiến đoàn hoàng hôn cũng có nhiều người biểu hiện xuất sắc, hôm nay anh ta đến đây với tư cách đại diện cả đoàn để nhận thưởng.
Tóm lại, những người được nhận thưởng bao gồm cả tôi là ba người.
「D-Dáng vẻ quỳ gối cũng thật là ngầu…」
「Gì cơ?」
「Kh-Không có gì ạ!」
Loli Bitch trên ngai vàng vẫn mặc nam trang.
Cô bé thích phong cách này đến vậy sao?
Cũng rất đáng yêu, rất hợp với cô bé.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra bóng dáng của Ma đạo quý tộc ở phía sau chéo ngai vàng. Quý tộc lớn có khác, một đám quý tộc của Thành Tricklis đang vây quanh ông ta.
Không cần nghĩ cũng biết, độ nổi tiếng của ông ấy chắc chắn còn cao hơn cả Ester.
Điều này khiến cho không mấy ai chú ý đến lời nói lỡ lời của cô bé, an toàn vượt qua.
Bị một đám chú già hôi hám vây quanh, có sướng không hả, Ma đạo quý tộc? Nhưng vừa mới nghĩ vậy, tôi đã phát hiện ra thực ra còn có không ít phụ nữ trẻ tuổi. Thậm chí còn có cả những cô bé mười lăm, mười sáu tuổi ăn mặc lộng lẫy, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình. Có nhầm không vậy.
Có lẽ vì Ester ở ngay bên cạnh, nên họ không dám nói chuyện quá trớn, tôi không nghe được một chữ nào. Giống như những học sinh không kìm được miệng mà thì thầm to nhỏ trong lúc hiệu trưởng phát biểu ở lễ khai giảng hay bế giảng.
Họ còn không ngừng nhấn mạnh vào bộ ngực đang để hở của chiếc váy dạ hội, hay liếc mắt nhìn ông ấy nữa chứ, chết tiệt, chết tiệt. Một không gian hậu cung tiêu chuẩn cứ thế hình thành. Lãnh chúa người ta đang ban lời vàng ngọc đấy, nghe một chút đi được không?
Đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà vẫn được thiếu nữ tuổi teen để ý, ghen tị chết đi được.
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Ester đã gọi tên.
「Mạo hiểm giả Tanaka, khanh không sợ hãi trước quân địch có binh lực chênh lệch trăm lần, lại dùng chiến thuật cao siêu để đẩy lùi chúng, hơn nữa còn khiến cho phe ta có số người tử thương dưới mười người, công lao vô cùng to lớn. Do đó, ta thăng liền hai cấp, phong làm Trung úy quân đội.」
Chức quan hình như lại tăng rồi.
Thăng nhanh như vậy có ổn không đây?
「Tr-Trung úy?」「Khoan đã, Trung úy không phải đa phần là chức quan của quý tộc sao?」「Nhưng theo lời của Tử tước, thì anh ta đã là Chuẩn úy rồi còn gì.」「Thật sự có thể để một thường dân như vậy làm Trung úy sao?」
「Cho dù là Chuẩn úy, cũng không thể cứ một câu là thăng lên Trung úy được!」「Nhìn mặt hắn ta bẹt thế kia! Rõ ràng không phải người của nước này!」「Màu da cũng y như thằn lằn người vậy!」「Một mạo hiểm giả mà cũng có thể làm sĩ quan cấp úy sao?」
Ngay lập tức đã có đủ loại lời chỉ trích vang lên.
Xem ra chức quan này đối với thường dân mà nói thì quả thực là quá cao rồi. Vốn dĩ chức quan của tôi chỉ là để tôi chết ngoài sa trường, phong bừa cho có thôi nhỉ. Gonzalez cũng từng nói như vậy. Kết quả là bất cẩn một chút, đã thăng lên đến cấp không thể đùa được nữa rồi.
Giống như một kẻ trúng mánh bán hết cổ phiếu trước khi bong bóng kinh tế vỡ, một tên nhà giàu mới nổi sống sót qua kiếp nạn.
Còn nữa đừng gọi tôi là thằn lằn người. Dù tôi chưa thấy bao giờ, nhưng nói vậy với người ta là rất bất lịch sự đó.
「Im lặng!」
Ester hét lớn, không hề nao núng trước những tiếng xì xào xung quanh.
Sau khi thu hút sự chú ý của các quý tộc, cô bé tiếp tục nói một cách bình thản:
「Ta hoàn toàn hiểu được những nghi ngờ của các vị. Chức quan từ Trung úy trở lên về cơ bản chỉ phong cho quý tộc, đó là điều ai cũng biết. Vì vậy, để hắn ta xứng đáng với địa vị mới này, ta sẽ ban cho hắn tước vị Nam tước.」
Nghe lời Ester nói, các quý tộc trong sảnh đều trở nên náo động.
「N-Nam tước!」「Muốn phong cho tên mạo hiểm giả đó làm quý tộc sao?」「T-Tôi vừa mới nghe nhầm phải không?」「Tiểu thư nhà FitzClarence cũng bị loạn trí rồi sao?」「Vô lý!」「Phong tước là đặc quyền của Bệ hạ mà…」
「Gia tộc FitzClarence dù có vĩ đại đến đâu cũng không có quyền lực này!」「Việc phong thường dân làm quý tộc, từ xưa đến nay chưa từng xảy ra mấy lần!」「Hắn ta thậm chí còn không phải người của nước này!」「Quá tùy tiện! Thật sự là quá lố bịch!」
Chuyện có vẻ to rồi đây.
Cãi nhau ỏm tỏi.
Từ khóa là Nam tước.
Theo lời Allen, Đế quốc Penny chia làm hai tầng lớp thượng lưu và hạ lưu, và Nam tước chính là thuộc tầng lớp trên.
Tức là thuộc về giới quý tộc.
Trong thế giới kiếm và ma pháp kỳ ảo này, nó tương đương với việc nhận được một giấy phép cho phép muốn làm tình với ai là thường dân thì làm, bất cứ lúc nào.
Bảo sao họ lại cãi nhau như thế.
Đúng là thứ không thể ban phát tùy tiện.
Nếu tôi thực sự được phong tước, khi đi trên phố thấy cô gái nào vừa mắt, tôi có thể dùng tước vị để áp chế, đưa vào khách sạn mở phòng.
Thật là tuyệt vời.
Quý tộc vạn tuế.
「Tất cả im lặng cho ta!」
Những tiếng ồn ào liên tiếp khiến Ester phải gầm lên một tiếng.
Cả sảnh liền im lặng.
Dù chỉ là một nha đầu, nhưng dù sao cũng là người của gia tộc FitzClarence.
Quyền lực của gia tộc này không thể xem thường.
「Ta muốn thể hiện sự thành tâm của mình đối với vị mạo hiểm giả này. Các vị nói đúng, ta không có quyền phong cho hắn tước vị Nam tước. Tuy nhiên, dựa trên chiến công lần này của hắn, việc phong một thường dân không rõ lai lịch làm quý tộc cũng không hề quá đáng. Ta sẽ đích thân thỉnh cầu Bệ hạ.」
Ester nói một cách đanh thép.
Điều này khiến các quý tộc không thể phản đối được nữa.
「Nếu không thể ban cho người có công lao phần thưởng xứng đáng, ta còn là lãnh chúa cái nỗi gì? Vì vậy, ta xin tuyên bố ở đây, nếu ta không thể thỉnh cầu Bệ hạ phong hắn làm Nam tước, ta thà trả lại chức vị lãnh chúa Thành Tricklis cho Bệ hạ, và từ bỏ cả gia danh FitzClarence!」
Nhưng phát ngôn quá táo bạo tiếp theo này, lại dấy lên một trận xôn xao.
Khí thế không thua kém Allen lúc trước, nhưng cô bé có thực sự biết mình đang nói gì không?
「L-Lãnh chúa đại nhân, như vậy không ổn đâu…」
Tôi muốn khuyên cô bé rút lại lời nói.
Nhưng giọng nói của tôi đã bị chìm nghỉm trong tiếng huyên náo xung quanh.
「Tiểu thư nhà FitzClarence điên rồi!」「Chẳng lẽ tiểu thư Elizabeth muốn xuất gia sao?」「Không lẽ nào lại yêu tên trai xấu đó chứ?」「Nếu để cho trung ương biết được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!」
「A a, tại sao vùng Tricklis này lúc nào cũng lắm rắc rối thế!」「Biết thế này đã vào cung làm quan rồi!」「Cho nên tôi đã nói rồi, dù là tiểu thư nhà FitzClarence, nhưng để một người trẻ tuổi như vậy làm lãnh chúa vẫn là chuyện rất nguy hiểm mà!」
Líu ra líu ríu, mọi người tha hồ nói bậy.
Hết mình xem thường Ester.
Tuổi còn nhỏ như vậy, cũng đành chịu thôi.
「Im lặng!」
Cô bé không hề lay động, tiếp tục chủ trì.
Ánh mắt chuyển sang Gonzalez và Sophia.
「Tiếp theo, phần thưởng của thiếu nữ này và Chiến đoàn hoàng hôn.」
Xem ra cô bé nhất quyết phải hoàn thành buổi yết kiến này.
Khiến cho cô hầu gái đang trong bầu không khí đó lại bật chế độ rung lên.
Bị nhìn chằm chằm là lại run rẩy, Sophia sao mà đáng yêu thế chứ.
「Cô hầu gái này đã kịp thời báo tin cho ngài Farlen về nguy cơ của Thành Tricklis, và đã dũng cảm đi theo, đặc biệt thưởng mười đồng vàng.」
Thì ra Ma đạo quý tộc là do cô bé mang đến.
Christina đi cùng chắc cũng là vì lý do này. Trong đầu tôi tự nhiên hiện ra cảnh Loli Long bất ngờ ghé thăm thủ đô Kalis, mở ra chuỗi ngày gian khổ của cô bé. Chắc lại đáp xuống sân nhà Ma đạo quý tộc rồi.
Nói vậy, Sophia thực sự là MVP của cuộc chiến này rồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nhân tố quan trọng để giải quyết mối quan hệ giữa hai nước, không nghi ngờ gì chính là sự bạo lực của Christina. Chỉ dựa vào một mình tôi, không biết có thể kiềm chế Drill-chan và tên Tóc dài gớm ghiếc một cách hiệu quả như vậy không nữa. Cái đầu không phải bị chặt oan đâu.
Mười đồng vàng, đã quá nể mặt Ma đạo quý tộc rồi nhỉ.
「Tiếp theo, Chiến đoàn hoàng hôn.」
「Có mặt!」
Tiếp đến là gã cơ bắp mặt凶.
Gonzalez có vẻ rất quen với những cảnh tượng như thế này. Không giống cô hầu gái nhà tôi đang run lẩy bẩy, anh ta rất bình thản. Dù cúi đầu rất thấp, vẫn toát ra một khí thế oai hùng, không hổ là người nắm trong tay sinh mạng của mấy trăm con người.
Cảm thấy như vậy rất ngầu, đồng thời cũng có cảm giác thua kém anh ta về mặt khí phách đàn ông.
「Khanh chính là con trai trưởng của nhà Aufschnaiter phải không.」
「Bây giờ chỉ là Gonzalez, thủ lĩnh của đoàn mạo hiểm giả – Chiến đoàn hoàng hôn mà thôi.」
「…Vậy sao.」
Gì vậy, không lẽ Gonzalez cũng là quý tộc?
Không, theo cách nói của anh ta, cảm giác bây giờ không phải nữa rồi.
Bảo sao anh ta lại quen thuộc đến thế.
「Nếu khanh muốn, ta có thể tiến cử khanh với Kỵ sĩ đoàn trung ương.」
「Lòng tốt của lãnh chúa đại nhân, tại hạ xin ghi nhận.」
「Chà, thật sự không cần sao? Như vậy có hy vọng chấn hưng gia tộc đó.」
「Bây giờ chiến đoàn chính là nhà của tôi, tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ gia đình để trở về trung ương. Nếu thực sự phải làm vậy, xin hãy để Tanaka-san thay tôi nhận lấy vinh dự này, dù có lẽ anh ấy không cần.」
「Vậy sao…」
Vừa nghe thấy cái tên Mặt Hoà Phong, lông mày của Ester liền giật một cái.
Hy vọng cô bé không hiểu lầm lung tung.
Mặt khác, những người xung quanh lại bắt đầu xì xào vì cuộc đối thoại này.
「Không-Không biết điều! Chỉ là con trai của một gia tộc quý tộc sa sút, mà dám coi thường tấm lòng của tiểu thư FitzClarence!」「Ngươi có biết đây là dịp gì không, cố tình muốn làm lãnh chúa mất mặt à?」「Nói năng ngông cuồng quá, cẩn thận lại giống cha mẹ ngươi bị chém đầu thị chúng đấy!」
Mũi nhọn của các quý tộc chuyển hướng, quay sang chửi rủa Gonzalez.
Hoàn toàn giống hệt với hình ảnh rập khuôn của những lão già quý tộc.
Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, cảm thấy có chút buồn cười.
「Im lặng!」
Ester cứ phải làm cán sự kỷ luật suốt thế này cũng thật vất vả.
Xem ra, quý tộc hình như phải tốn sức vào rất nhiều chuyện vô bổ.
「Muốn phần thưởng gì, khanh cứ tự mình nói ra đi.」
「Vâng!」
Sau khi cúi đầu thật sâu, Gonzalez nói:
「Lần này có thể thành công, là nhờ vào sự đoàn kết một lòng của toàn thể anh em trong chiến đoàn. Vì vậy, nếu có phần thưởng, đương nhiên tốt nhất là có thể chia đều cho anh em. Tiểu nhân nông cạn, cho rằng tiền bạc là phần thưởng dễ chia đều nhất, xin lãnh chúa đại nhân thành toàn.」
Gã cơ bắp nói một cách trôi chảy.
Có lẽ anh ta vốn dĩ không hề mong đợi mình sẽ được nhận thưởng ở đây. Một tổ chức càng lớn, thì lực đánh vào những con chó rơi xuống nước bị đuổi khỏi tổ chức lại càng mạnh.
Vì anh ta vốn là quý tộc, nên những khổ cực phải chịu trong cuộc đời sau này chắc chắn là không đếm xuể, có lẽ không cho rằng mình có thể đứng trên một sân khấu mà sự nỗ lực được đánh giá một cách công bằng. Dù sao thì anh ta cũng đã từng phàn nàn về việc cấp bậc của chiến đoàn mình không thể tăng lên.
「…Chà, thật đáng nể.」
「Là thủ lĩnh của một tổ chức, tôi nghĩ đây là việc nên làm.」
「Trước đây ta cũng đã từng nghe những lời tương tự.」
「…………」
「Hơn nữa không phải là trước mặt một lãnh chúa địa phương, mà là trước mặt Bệ hạ…」
「…Tử tước FitzClarence?」
Tuy nhiên, Ester nhà chúng ta về mặt phẩm chất này thì lại không hề thấp.
Tuy đùi rất dễ dãi, nhưng điểm này tôi có thể đảm bảo.
「Vậy được, ta sẽ thưởng cho Chiến đoàn hoàng hôn một trăm đồng vàng.」
「Cái gì…」
Gonzalez tự mình đòi tiền, bây giờ lại bị dọa sợ.
Số tiền hào phóng như vậy, chắc là vì tương lai còn có lợi nhuận từ việc xây lâu đài cho Drill-chan.
Đúng là một con điếm thông minh.
「Chê ít sao?」
「Kh-Không, tôi không có ý đó…」
「Vậy thì không có vấn đề gì nữa nhỉ? Phần thưởng cho Chiến đoàn hoàng hôn, cứ quyết định như vậy đi.」
「…………」
Nhắc mới nhớ, trước đây Gonzalez còn oán trách Ester một trận. Chắc là vì cuộc đối thoại hiện tại và ấn tượng cũ không khớp với nhau, nên mới nhất thời bối rối.
Để đánh giá Ester, vẫn nên tận mắt chứng kiến.
Nếu họ quen biết nhau nhiều hơn một chút, anh ta cũng sẽ nhận ra điều này. Cuộc sống quý tộc trước đây không phải là sống cho có, anh ta dường như đã rơi vào vòng xoáy nghi ngờ vớ vẩn.
「Những người khác, còn có gì muốn nói không?」
Ester lại nhìn về phía chúng tôi.
Tôi thì không có chuyện gì đáng nói.
Các quý tộc xung quanh thì vẫn nói không ngớt.
「Vậy thì, buổi yết kiến hôm nay kết thúc tại đây.」
Sau khi xác nhận cả ba chúng tôi đều không lên tiếng, Ester rời khỏi ngai vàng.
Cô bé đi qua cánh cửa ở cuối sảnh yết kiến, không biết đi đâu mất. Ma đạo quý tộc đang quan sát tình hình ở góc phòng cũng đi theo sau, bỏ lại dàn hậu cung ở nguyên chỗ cũ. Con người này sao lại lãng phí như vậy.
Nhắc mới nhớ, như vậy có thật sự ổn không?
Bài tập mà cô bé tự giao cho mình, thật sự là vô cùng lớn.
Sau khi trở về thủ đô chắc sẽ bận rộn lắm đây.
*
Địa điểm chuyển từ sảnh yết kiến đến một căn phòng trong lâu đài.
Nơi này trông có vẻ giống với phòng tiếp khách mà tôi đã từng thấy trước đây, cả nhóm đang ngồi nghỉ trên ghế sofa. Sau khi thời gian trao thưởng kết thúc, Ester gọi chúng tôi đến đây để bàn về lịch trình trong tương lai.
Ngoài cô bé ra, còn có Ma đạo quý tộc, Sophia và Loli Long.
「Con gái của Richard, ta không định bảo đảm cho những hành động chính trị nhàm chán đâu đấy.」
「Ừm, con hiểu.」
Ma đạo quý tộc liếc nhìn tôi một cái rồi nói:
「Hơn nữa, ta nghĩ cha của cháu sẽ không đồng ý chuyện này đâu.」
「Cha bảo vệ con quá mức rồi. Lần này con sẽ không nhượng bộ.」
「…Vậy à.」
Nói trắng ra, đây thực chất là một cuộc họp tác chiến nhỉ.
Tác chiến cái gì, chính là làm thế nào để nâng kiệu cho cái Mặt Hoà Phong này của tôi.
Cảm giác tội lỗi dâng trào.
「Ừm, tiểu thư Ester, không cần phải giúp tôi đến mức này đâu…」
「T-Ta có phải làm vì cậu đâu!」
「Không phải sao?」
「Không phải! Em chỉ, chỉ muốn ban thưởng xứng đáng cho người có công thôi! Đây là nghĩa vụ của một lãnh chúa!」
「Cứ cho là vậy đi, nhưng để người khác làm thì tốt hơn...」
Tôi không muốn bị cuốn vào mấy rắc rối chính trị phức tạp rồi rước họa vào thân một cách vô ích. Rốt cuộc thì tại sao Ester lại muốn phong tôi làm quý tộc cơ chứ? Thật ra tôi cũng hiểu được phần nào, nhưng vẫn mong cô bé biết rằng bản thân tôi không thích chuyện này lắm.
Hơn nữa, trong cái xã hội mà truyền thuyết quý tộc là mạnh nhất này, việc để một thường dân ngoại quốc không rõ lai lịch chen chân vào hàng ngũ quý tộc là điều hoàn toàn không thể chấp nhận. Tôi nghĩ dù cô bé có cố gắng đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ dùng tiền thưởng để tống tiễn tôi thôi.
Thế thì, à, phải rồi.
Có lẽ cứ để mặc cô bé lúc này cũng tốt.
Sau khi bận rộn cả buổi mà chẳng được gì, chắc chắn sự nhiệt tình của cô bé dành cho tôi cũng sẽ nguội lạnh đi thôi.
「Em sẽ biến anh thành quý tộc! Chuyện, chuyện này đã quyết định rồi!」
「...Vậy à.」
Hiếm khi thấy Ester lại mạnh mẽ đến thế.
Thôi được rồi, em cứ bận rộn đi nhé.
Nhân tiện nói đến hội chị em bạn dì của cô bé – cô tiểu thư Tử tước Drill-chan của Cộng hòa Pusi, nghe đâu đang vui vẻ với tên tóc dài gớm ghiếc trong phòng riêng. Đây là chuyện Sophia báo lại sau khi đến phòng gọi người. Nghe nói là để thưởng cho công lao của tên tóc dài gớm ghiếc trong cuộc chiến.
Cứ nhớ đấy, tên tóc dài gớm ghiếc kia. Sớm muộn gì ta cũng sẽ ngủ với chủ nhân của ngươi.
Mà còn là theo tuyến cưỡng hiếp nữa.
Điều quan trọng nhất của một trò chơi痴汉 (chikan) là phải thu thập đủ CG mà.
「Vậy, chúng ta sắp rời khỏi Thành Tricklis ngay sao?」
「Ừ, thu dọn hành lý xong là đi ngay.」
「Vậy à.」
Ester tiếp tục bàn bạc với Ma đạo quý tộc về lịch trình sắp tới. Gã thường dân xấu trai này không muốn làm phiền cuộc đối thoại cao quý và thanh lịch giữa các quý tộc với nhau, bèn tìm người khác nói chuyện cho qua thời gian.
「Christina, có rảnh không?」
『...Chuyện gì?』
Cô nhóc loli này vừa ngậm đầy miệng bánh ngọt vừa quay đầu lại, trên má còn dính cả kem tươi nữa chứ, không lẽ là cố tình sao? Cái tình huống mà Sophia làm thì dễ thương hết nấc, đổi lại thành con Loligon này lại khiến người ta bực cả mình.
Đặc biệt là cái đoạn hành động nào cũng thật sự dễ thương lại càng đáng ăn đòn.
「Cô định ở đây đến bao giờ?」
『Không liên quan đến ngươi.』
Christina quay đầu đi, lại tiếp tục ngấu nghiến chiếc bánh của mình.
Rõ ràng là một loài bò sát cỡ lớn, vậy mà dùng nĩa điệu nghệ ghê.
「Đừng nói vậy chứ, tôi thấy rất liên quan là đằng khác.」
Tôi không muốn để một nhân vật nguy hiểm thế này ở bên cạnh mình quá lâu.
Chỉ cần một cú đấm vào bụng là người ta sẽ nổ tung như quả bóng nước. Nếu cô ta còn chút lý trí thì còn có thể cố mà chịu đựng được, nhưng nói cho cùng cô ta vẫn là một con thằn lằn, gần như không hiểu biết gì về thường thức của con người.
Nếu cô ta ra tay bạo lực với người khác ngoài tôi thì gay go to.
『...Sao thế? Không lẽ vì thua tôi vụ đôi cánh nên muốn trả thù à?』
Không biết cô ta hiểu lầm cái gì mà cười toe toét khoái chí.
Thật sự rất đáng ăn đòn.
Mau vạch mông ra đây cho ta liếm ba tiếng đồng hồ đi.
「Không phải thế. Tôi chỉ thấy sinh vật như loài rồng có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, nên rất lo cô sẽ làm hại người khác.」
『Đương nhiên rồi, rồng thì có gì phải nhẫn nhịn với con người.』
「Người với người muốn duy trì quan hệ tốt đẹp thì phải tôn trọng và bao dung lẫn nhau, tôi không muốn身边 có người coi thường kiểu giao tiếp hòa nhã này. Vậy nên, xin lỗi, cô có thể quay về núi Peipei được không?」
『Hự...』
Tôi hơi hạ giọng xuống hỏi.
Kết quả là con Loligon run lên bần bật.
Giống như cảm giác lần trước, cô ta thật sự rất sợ người khác nổi giận. Cứ như thể phép thuật chết ngay có tác dụng với trùm cuối vậy. Bao năm đứng trên đỉnh cao của chuỗi sinh vật, chắc hẳn cô ta không quen với tình huống võ lực thua kém người khác.
『Ngươi, ngươi không lẽ đang đuổi ta đi đấy chứ?』
「Đúng vậy. Nói thẳng ra thì cô là một phiền phức.」
Cái gì mà không lẽ, rõ ràng là muốn đuổi cô đi rồi.
『Hừm...』
Con Loligon cau mày bĩu môi.
Vẻ mặt vừa bực bội vừa xấu hổ của một cô nhóc loli thật khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Nhưng không được là không được, lỡ như Sophia hay Ester bị đấm một cú vào bụng mà chết thì sao, nhân tố bất an này nhất định phải loại trừ trước. Phương châm của tôi là cầu đá phải đập đi xây lại mới qua được cơ mà.
Tuy nhiên, cẩn trọng không có nghĩa là tôi nhát gan, đừng có nhầm lẫn.
「Cô rất mạnh, cũng rất dai sức, một cử động nhỏ cũng có thể giết người. Cô nghĩ con người có muốn sống cùng một sinh vật như thế không? Tôi thì không. Vì vậy, hoặc là tôi giết cô trước, hoặc là mời cô đi thật xa, đến một nơi không thể làm hại lẫn nhau.」
『Vậy ngươi muốn nói gì? Hả?』
「Cô muốn chết à?」
『Rất, rất tốt... Giết được thì cứ thử xem.』
「...Vậy được thôi.」
Đã nói đến nước này thì tôi cũng hết cách.
Cứ chiến đấu đến khi không thể chiến đấu được nữa thôi.
Bây giờ cấp độ đã vượt qua một trăm, có cảm giác có thể rửa được mối nhục xưa.
Có lẽ vẫn sẽ tốn không ít thời gian.
「Này này, đừng như vậy...」
Ma đạo quý tộc lên tiếng.
Có gì phải căng thẳng đâu.
「Vậy chúng ta phân thắng bại đi, Christina.」
『Hả? Muốn đánh nhau chứ gì? Hả? Hả hả hả? M-muốn đánh nhau sao hảảả?』
Con Loligon này thật sự rất sợ thì phải?
Trông hệt như một gã nhân viên văn phòng yếu đuối bị đám yakuza vây quanh.
Sao cũng được.
Nhân cơ hội này cho cô ta biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
「Cách thức quyết đấu do tôi quyết định.」
『Tốt thôi, ta vẫn sẽ đánh thắng ngươi.』
「Vậy thì Christina, bây giờ...」
Chỉ cần tùy tiện đặt ra một quy tắc có lợi cho mình rồi dừng lại đúng lúc là được. Nhưng ngay khi tôi định đề nghị thì có tiếng khác xen vào. Âm thanh đó phát ra từ phía hành lang bên kia cánh cửa phòng tiếp khách.
「Ester-sama, hành lý đã chuẩn bị xong rồi ạ!」
Có người gõ nhẹ cửa và nói như vậy.
Xem ra đã chuẩn bị xong để khởi hành từ Thành Tricklis rồi.
Báo cáo vào lúc này chứng tỏ cô bé vừa về thành đã cho người thu dọn ngay. Chuyện muốn biến gã mặt Hoà Phong thành quý tộc, phần lớn không phải là ý định nhất thời, mà đã ấp ủ một thời gian rồi.
「Biết rồi, ta qua ngay.」
「Vâng! Xin mời người cứ thong thả!」
Người đến báo cáo không mở cửa, nói xong ở ngoài hành lang rồi quay người rời đi. Tiếng bước chân chạy nhanh chóng xa dần, thật là cần mẫn.
『Hừm, hừ! Tiếc thật, xem ra hết giờ rồi!』
「...Có vẻ là vậy.」
Trông con Loligon khá vui.
Thật ra cô chẳng tự tin chút nào phải không.
Thôi kệ, vậy thì xuất phát thôi. Tiến về thủ đô Kalis.
*
Sau khi rời khỏi thành phố địa phương Tricklis, chúng tôi chỉ mất nửa ngày đã đến được thủ đô Kalis.
Nguyên nhân đoạn đường đi xe ngựa mất năm ngày mà chỉ tốn vài giờ không gì khác, chính là Christina. Lẽ ra chúng tôi nên đi xe ngựa do Neumann, một viên chức ở Tricklis, chuẩn bị cho.
Xe vừa lăn bánh không lâu, Christina đã lập tức nổi cáu chê chậm, lại như thường lệ mở dịch vụ Cổ long Hàng không, Sophia, Ester và Ma đạo quý tộc ngồi trên lưng cô ta bay đi.
Tôi vẫn bay theo sau như mọi khi.
Một mình lẽo đẽo theo sau người khác khiến tôi nhớ lại chuyện thời đại học.
Mỗi lần đi chơi, trên xe lại thiếu đúng một chỗ, tôi đành phải tự mình chạy xe máy đuổi theo họ. Mùa hè lúc dừng đèn đỏ còn có thể chạy song song trò chuyện, nhưng vào mùa đông lạnh lẽo, cửa sổ xe không mở, cảm giác thật cô đơn.
A a, thật buồn.
Tuy nhiên, lần này có một người còn buồn hơn cả gã mặt Hoà Phong.
Christina nhất quyết không chịu biến về dạng rồng, thế là Allen không có chỗ ngồi đành phải bám vào mắt cá chân cô ta, lơ lửng trên không trung tận hưởng chuyến đi. Tôi chưa bao giờ biết ơn phép thuật bay đến thế.
Chứng kiến cảnh đó, Neumann nhất quyết không chịu lên Cổ long Hàng không.
Nói rằng anh ta thà đi xe ngựa từ từ còn hơn.
Đúng là một Neumann lanh lợi.
Cứ như thế, trong tình trạng hy sinh nhân quyền của một người, chúng tôi đã trở về thủ đô Kalis trong ngày hôm đó.
Lúc hai chân lại chạm đất, trời đã về chiều. Lần này chúng tôi cũng hạ cánh trong sân nhà của Ma đạo quý tộc. Cứ như thể bản năng tìm về tổ của Christina đã khiến cô ta tự nhiên chọn nơi đó, hoàn toàn bị cô ta ghi nhớ rồi.
「Hôm nay cứ giải tán ở đây, ngày mai hãy vào thành.」
Ester đề nghị.
「Em sẽ tự mình tìm cách thuyết phục cha trước lúc đó.」
Ra là vậy, thế thì cứ ngoan ngoãn làm theo thì tốt hơn.
Không có ý kiến.
Tôi thì rất không muốn cha cô bé biết chuyện của mình, nhưng既然 Ester đã có ý chí mạnh mẽ như vậy, tôi cũng không thể cản được. Chỉ có thể cầu nguyện không bị cha cô bé nhìn thấu, và chúc cho quan hệ cha con họ mãi mãi vui vẻ.
「Biết rồi. Vậy cứ thế đi.」
「Vậy mai tôi gặp mọi người thẳng ở trong thành nhé?」
「Vâng, không vấn đề gì.」
Sau khi Ma đạo quý tộc đồng ý, hôm nay coi như giải tán tại đây.
Tối nay có thể ăn bữa cơm Sophia mang đến cho tôi, ngủ một giấc thật đã trên chiếc giường mềm mại do Sophia trải cho tôi, không có gì chữa lành hơn thế nữa. Cuộc sống thường ngày ơi, ta đã về. Chào mừng trở lại, cuộc sống thường ngày.
Ma đạo quý tộc quay người trở về nhà.
Allen bước đi có chút lảo đảo, nhưng vẫn tự mình trở về doanh trại kỵ sĩ được.
Tôi cùng Sophia và Ester cũng cất bước về phía ký túc xá của trường. Sống cạnh phòng Ester khiến thời gian chúng tôi ăn cơm cùng nhau gần đây tăng lên, cơ hội ngắm cặp mông béo của Rebecca cũng nhiều hơn, vui quá. Mông vẫn bắt mắt hơn ngực nhiều. Mông tuyệt vời.
Nhưng hôm nay cảm giác có chút khác với thường ngày.
Vì cách sau lưng chúng tôi vài bước chân, có tiếng động của người khác.
「Ờ... Sao cô lại đi theo vậy?」
『Ai?』
Ai cái con khỉ.
Tại sao cô ta lại đi theo một cách hiển nhiên như thế chứ?
「Núi Peipei không phải đi lối này đâu.」
『Ta biết.』
「............」
Đôi khi, cô ta nói chuyện thẳng thừng đến mức khiến người ta phát bực.
Biết thì về núi đi.
Để cho Loligon biết tôi ở đâu thì thảm. Nhớ lại uy lực của cú đấm vào bụng là tôi không ngủ được mất. Dù tôi muốn liếm mông cô ta, cũng không muốn sống chung với cô ta. Không yên tâm được thật sự rất tệ, chắc chắn sẽ siêu mệt mỏi.
Làm bạn tình thì được, chứ làm vợ thì không, cảm ơn.
「Cái đó, chúng tôi đi lối này, xin phép đi trước.」
Tôi nói xong liền rẽ phải.
「............」
「............」
Ester và Sophia thấu hiểu suy nghĩ của gã xấu trai, im lặng đi theo.
『............』
Một lúc sau, con Loligon mắt vàng cũng rẽ phải.
Cô đừng có rẽ theo chứ.
「...Có chuyện gì sao?」
『...Không có gì.』
「Vậy à. Vậy chúng tôi đi lối này.」
Lần này rẽ trái.
「............」
「............」
Ester và Sophia lại một lần nữa thấu hiểu suy nghĩ của gã xấu trai, im lặng đi theo.
『............』
Một lúc sau, con Loligon mắt vàng lại rẽ trái theo.
Con rồng sợ cô đơn này, rốt cuộc là muốn cái gì đây.
Bị bệnh tâm lý à? Có không? Từ một loạt hành vi này có thể cảm nhận được cô ta có tố chất đó đấy.
「...Tìm tôi có chuyện gì?」
『Không có.』
「Vậy à? Vậy thì mời cô trở về núi Peipei đi.」
『............』
Có thể cảm nhận được Ester và Sophia đều rất căng thẳng.
Có thể xem như chúng tôi đều có chung suy nghĩ nhỉ.
Cứ thế này, e rằng cô ta sẽ bám riết không buông.
Như vậy tôi đau đầu, mà đối với họ cũng không tốt, phải nghĩ cách gì đó.
「...Phải rồi, cô có muốn đến chỗ ông ấy không?」
『Ai chứ?』
「Chính là vị quý tộc nam lúc nãy chúng ta vừa từ biệt. Mượn ông ấy ở lại một đêm, chắc chắn ông ấy sẽ không nhíu mày đâu, còn cho cô phòng lớn, quần áo thoải mái và bữa tối ngon lành nữa. Dù sao ngày mai cũng phải gặp lại mà.」
『...Ngày mai à?』
「Đúng, đúng vậy, ngày mai.」
『............』
「............」
Con Loligon bắt đầu suy nghĩ.
Khoảnh khắc căng thẳng.
Và câu trả lời của cô ta là————
『Thôi được, cứ vậy đi. Ta chấp nhận ý kiến của ngươi.』
「Vậy thì tốt quá rồi...」
An toàn vượt ải. Một màn vượt ải vô cùng hú hồn.
『Không được trốn đâu đấy.』
「Ai thèm chứ.」
『Hừ...』
Sau khi lầm bầm vài tiếng, Christina liền bước đi.
Chẳng phải có loại ma vật trông thì rất dễ thương, nhưng một khi gặp phải là bị hạ gục ngay lập tức sao?
Cô ta chính là cảm giác đó.
*
Đêm hôm đó, sau khi trở về thủ đô Kalis, tôi và Sophia đều ngủ như chết. Kể từ khi bị cuốn vào cuộc chiến này, chúng tôi đều đã tích tụ một sự mệt mỏi tinh thần không hề nhỏ, về đến phòng không làm gì cả, ngay cả cơm cũng không ăn đã nằm thẳng lên giường.
Còn cô nhóc loli tóc vàng phòng bên cạnh thì không về ký túc xá, giữa đường đã tạm biệt rồi về nhà riêng. Như đã nói trước đó, cô bé sẽ tranh thủ tối nay tìm cha mình đang ở thủ đô để chuẩn bị cho ngày mai. Thật vất vả cho cô bé.
Thật ra tôi cũng rất nghi ngờ liệu một đêm có thật sự sắp xếp được cho tôi yết kiến quốc vương hay không, nhưng cô bé đã phấn khích đảm bảo rằng dựa vào thế lực của gia tộc FitzClarence thì nhất định được. Bình thường cô bé lúc nào cũng nằng nặc đòi mời tôi ăn cơm, lần này lại từ bỏ cơ hội đó để đi làm việc ngay, có thể thấy cô bé nghiêm túc đến mức nào.
Thế là tôi đã có một đêm yên tĩnh.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Hôm nay là ngày quyết chiến của Ester.
Sáng sớm, chúng tôi tập trung trước lâu đài theo hẹn, được Ester dẫn vào trong. Giống như lần đi săn rồng trở về trước đây, chúng tôi kính cẩn quỳ một gối trên tấm thảm đỏ trong sảnh yết kiến.
Tình hình khác với hôm qua, Ester và Ma đạo quý tộc cũng đứng ở hàng dưới.
Theo lời Loli Bitch nói trước, buổi yết kiến lần này là để báo cáo về những ảnh hưởng của chuỗi sự kiện vừa qua, đồng thời tuyên bố chiến loạn đã được dẹp yên. Vì vậy, Sophia sau khi nhận tiền tiêu vặt từ Ester thì ở lại ký túc xá, còn Loligon thì bị bỏ lại nhà Ma đạo quý tộc.
Chỉ có Ester, Ma đạo quý tộc và tôi ứng chiến.
Gã xấu trai tôi đây cũng rất muốn ở lại ký túc xá chờ đợi.
「Ngẩng đầu lên.」
Quốc vương ngồi trên ngai vàng trên bệ cao nói.
Ngoài quốc vương, chủ nhân của lâu đài, còn có rất đông quý tộc mặc trang phục lộng lẫy đứng dọc hai bên tường. Lần trước tôi đã thấy có nhiều khán giả, lần này còn đông hơn.
Dường như ai nấy đều rất hứng thú với thành quả trận đầu ra quân của vị Tử tước mới nhậm chức của nhà FitzClarence. Chắc chắn ở những nơi chúng tôi không biết, sẽ có rất nhiều thủ đoạn kiểu quý tộc được khởi động, gây ra biến động phe phái, người nào đó bị ám sát, làm này làm nọ.
「Theo báo cáo, cuộc chiến ở biên giới với Cộng hòa Pusi cách đây không lâu chỉ mất vài tuần ngắn ngủi đã hoàn toàn được dẹp yên. FitzClarence Tử tước, có thật là vậy không?」
「Thưa Bệ hạ, đó là sự thật một nghìn phần trăm.」
「Ồ ồ, đây quả là một công lao to lớn. Ngay cả trẫm cũng thấy tự hào vì đã phong ngươi làm Tử tước, mau kể lại chi tiết cho trẫm nghe.」
Không biết có phải đã thông đồng trước hay không mà phản ứng của Quốc vương rất tốt.
Ester, trông vào em cả đấy.
Phải để gã mặt Hoà Phong này lành lặn trở về bên Sophia đó nhé.
「Nếu trẫm nhớ không lầm, hẳn là mười lăm năm trước. Trận chiến với Pusi năm đó, phe ta tổn thất nặng nề, là một bài học xương máu. Thêm vào đó năm ấy các nơi mất mùa, cả nước đều rất khổ sở.」
「Vâng, thần xin báo cáo chiến quả lần này.」
「Ừm, cứ nói tiếp đi.」
Mà cha của Ester đang ở đâu nhỉ? Đây là chiến công đầu tiên của con gái sau khi trở thành Tử tước, ông ấy không thể nào bỏ lỡ khoảnh khắc này được. Theo lời đồn trong trường, ông ấy là một người cha ngốc rất cưng chiều con gái.
Tôi cố định cổ, chỉ đảo mắt nhìn xung quanh.
Kết quả là không tìm thấy người nào khả nghi. Nếu có mặt ở đây, với địa vị của ông ấy hẳn sẽ đứng ở một nơi khá dễ thấy.
Trong lúc đó, Ester vẫn đang trình báo chi tiết với Quốc vương.
「...Cuối cùng, tổn thất của phe ta tổng cộng là khoảng một trăm binh lính chính quy, ba nghìn lính đánh thuê và mạo hiểm giả. Ngoài ra... kỵ sĩ được điều từ trung ương đến phụ trách chỉ huy những người trên...」
Dưới sự vây quanh của gần trăm vị quý tộc, cô bé không hề hoảng loạn mà kể lại rành rọt.
Con Loli Bitch này những lúc thế này thật sự rất ngầu.
Thật sự ngưỡng mộ cô bé, muốn trở thành một người đi làm như vậy.
Cảm giác như mình cùng sếp bị gọi đến cuộc họp hội đồng quản trị của công ty mẹ, đối phương nói: 「À, anh anh anh, có thể lên đây trình bày về kế hoạch lần này không?」, tôi dám chắc chân mình sẽ run bần bật. Kinh khủng chết đi được.
「Ngươi nói, chỉ dựa vào vài trăm người đã chặn được gần bốn mươi nghìn quân?」
「Vâng, đúng là như vậy.」
Một lúc sau, báo cáo của Ester đã đến phần trọng điểm.
「Chuyện này thật sự có thể sao? Không, nếu có Farlen ái khanh ở đó, thì cũng không phải là không thể.」
Quốc vương tỏ ra khá nghi ngờ, nhưng dần dần bắt đầu chấp nhận.
Các quý tộc xung quanh cũng vậy, bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đều đổ dồn về phía Ma đạo quý tộc. Uy tín thương hiệu của Ma đạo quý tộc thật sự rất cao.
「Xin lỗi Bệ hạ. Thật ra không phải như vậy.」
Ester, như thế cũng tốt rồi mà.
「Có được thành quả như vậy, công lao không thuộc về thần hay Farlen-dono.」
Đừng nói trước mặt người ta chứ.
Dù ông ta có là một tên cuồng ma pháp, cũng là quý tộc có địa vị và tuổi tác cao hơn em mà.
Hơn nữa, chút công lao này cứ cho ông ta đi.
Cũng chỉ là chuyện nửa ngày thôi mà.
「Cái gì? FitzClarence Tử tước, có thật không?」
「Hoàn toàn là sự thật.」
「Farlen ái khanh, ngươi có gì muốn phản bác không?」
「Không ạ. Những gì FitzClarence Tử tước nói là sự thật.」
「Hừ, hừm, thật khó tin...」
Thấy vị đại thúc gật đầu, Quốc vương không khỏi kinh ngạc.
Tiếp đó, sự chú ý của ngài tự nhiên chuyển sang gã thường dân không hiểu sao lại chen vào giữa hai vị quý tộc. Nếu không phải là Ester hay Ma đạo quý tộc, thì cũng chỉ còn một khả năng. Ôi thôi.
「Vậy thì, rốt cuộc là công lao của ai?」
「Thưa Bệ hạ! Chính là vị này.」
Tay của Ester chỉ về phía gã mặt Hoà Phong.
Ánh mắt của toàn trường theo đó tập trung vào tôi.
Dạ dày có chút đau.
Cô bé đã mạnh miệng tuyên bố trước mặt các gia thần ở Tricklis, tôi hiểu cô bé đang ở thế cưỡi hổ khó xuống, nhưng không có cách nào ổn thỏa hơn sao? Chỉ cần thành tâm xin lỗi từng người một, người ta cũng đâu đến nỗi ép em đi làm nữ tu chứ.
Kết quả lại cố tình chọn con đường khó nhất, thật là một người có tinh thần thách thức cao.
「...Trẫm nhớ ra hắn rồi. Lần trước khi chữa bệnh cho con gái ta, trẫm cũng đã gặp ngươi thì phải.」
Đây là đang cho phép mình phát biểu sao?
Dù sao thì cũng nên xưng tên trước, phải thật ngắn gọn và dứt khoát.
「Vâng, tiểu nhân tên là Tanaka!」
「Ngươi cũng đã nghe lời của Tử tước FitzClarence rồi, ngươi thấy thế nào?」
「Vâng!」
Phải nói thế nào mới được đây?
Các quý tộc vây quanh tôi đều đã cau mày, vẻ mặt như muốn nói thường dân không được phép hỗn xược. Nếu tôi nói sai một lời, e rằng sẽ bị khép vào tội khi quân hoặc phạm thượng rồi tống vào ngục.
Tuy làm vậy thật có lỗi với Ester, người đã cố gắng đến thế, nhưng tôi vẫn muốn bảo toàn tính mạng.
「Tử tước FitzClarence vô cùng nhân hậu, ngay cả một người ngoại quốc như tôi mà ngài ấy cũng sẵn lòng trọng dụng. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, toàn bộ cuộc chiến này suy cho cùng là do Tử tước chỉ huy, chiến công dù hiển hách đến đâu cũng là nhờ tài điều binh khiển tướng của ngài ấy. Vì vậy, tiểu nhân khẩn cầu Bệ hạ hãy ban vinh dự này cho Tử tước.」
「Ồ, vậy sao? Nhưng Tử tước lại nói tất cả đều là công lao của ngươi đấy.」
「Bệ, Bệ hạ! Người này lúc nào cũng khiêm tốn như vậy ạ!」
Loli Bitch vội vàng phản bác.
Hôm nay Ester đặc biệt mạnh mẽ.
Nhưng tôi quyết sống chết cũng phải từ chối.
「Tử tước FitzClarence giành được chiến thắng vẻ vang, nhưng đồng thời cũng phải chịu đựng vô vàn mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tử tước vẫn còn trẻ, vì tương lai của ngài ấy và vì những cống hiến to lớn hơn mà ngài ấy có thể mang lại cho đất nước, kẻ hèn này mạn phép hy vọng ngài ấy có thể hoàn thành việc học của mình.」
「...Hừm.」
「Tiểu nhân biết thân phận mình thấp hèn, không nên nói năng tùy tiện trong một dịp cao quý như thế này, nhưng tôi cho rằng việc học hành là vô cùng quan trọng đối với một người phụ nữ ở độ tuổi này. Vì vậy, tiểu nhân tại đây khẩn cầu Bệ hạ hãy cho Tử tước FitzClarence thêm một chút thời gian.」
「Hừm...」
Ester đột ngột quay đầu lại.
Vành mắt đã ngấn lệ, nhưng vẫn nghiến chặt răng.
Tôi đoán, chắc cô ấy đang rất giận vì những lời tôi nói.
「Bệ hạ, thần cũng tán thành với suy nghĩ của tên thường dân này!」
Lúc này, lão gia Cố Trung Bá đứng bên cạnh nhà vua lên tiếng. Lần trước ông ta cũng đứng ở vị trí tương tự, nhớ không lầm thì là Tể tướng, tên là Modred. Nếu lời của cậu nhóc chính thái nào đó là đúng, thì ông ta có liên quan mật thiết đến sự bùng nổ của cuộc chiến loạn kia.
Tại sao một người như vậy lại đồng ý với tôi chứ?
「Nhưng Tể tướng Modred, trẫm mới ban vùng đất đó cho Tử tước được vài tuần, hơn nữa nàng còn lập được chiến công hiếm có trên đời tại lãnh địa ấy. Chỉ vì suy nghĩ của chúng ta mà đơn phương thu hồi mệnh lệnh thì không phải là hành động chân thật, trẫm không thể chấp nhận.」
「Tử tước FitzClarence vẫn còn trẻ, lúc này nên cần trau dồi học vấn để chuẩn bị cho việc trị vì sau này mới phải. Ngay từ bây giờ đã có thể làm được như vậy, thần tin rằng ngài ấy nhất định sẽ thành tựu vĩ đại.」
「Hừm, khanh nói cũng rất có lý. Ý của khanh là dù Tử tước FitzClarence có thành tích ưu tú, nhưng kiến thức, kinh nghiệm và các mối quan hệ trong việc quản lý lãnh địa vẫn còn thiếu sót, phải không?」
「Vì vậy, Bệ hạ, xin Người hãy suy xét cẩn trọng.」
「Hừm...」
Nhà vua trầm ngâm một lúc rồi long trọng phán:
「Vậy cứ quyết định như thế đi.」
Ngài quay sang Ester.
Nhìn thẳng vào cô bé và tuyên bố quyết định.
「Tử tước FitzClarence, ngươi hãy trở về trường tiếp tục học. Lãnh địa của ngươi, tạm thời sẽ do thân phụ của ngươi, tức Công tước FitzClarence, thay mặt quản lý. Như vậy là không có vấn đề gì rồi.」
Lời thật lòng của nhà vua dường như đã lọt ra một chút.
Tôi biết ngay mà.
Điều này khiến lão Tể tướng bắt đầu sốt sắng.
「Chuyện, chuyện này không ổn đâu ạ, Bệ hạ! Việc này thực sự...」
「Có vấn đề gì sao? Cha mẹ chăm lo tài sản cho con cái là lẽ thường tình, dù là thường dân hay vương công quý tộc cũng đều như vậy. Trẫm tin rằng, trên đời này không có cách xử trí nào hợp lý hơn thế.」
「Hừ...」
Sắc mặt Cố Trung Bá xoắn xuýt cả lại.
Lão gia này dường như đặc biệt cố chấp với lãnh địa của Ester. Lần trước khi nhà vua định giao nơi đó cho Ester, ông ta cũng đã có ý kiến. Vốn dĩ vai trò của ông ta là quản lý mọi việc trong nước, biết đâu vùng đất của Ester lại có ẩn tình gì đó.
「Bệ, Bệ hạ! Xin hãy cho thần nói một lời!」
「Sao thế, Tử tước FitzClarence?」
Lúc này, Ester đột nhiên sủa một tiếng.
Chắc cô ấy tự tin rằng lời nói của mình sẽ không bị ngăn cản nên mới mạnh dạn xen vào.
「Một khi lãnh thổ đã được giao vào tay thần, thần phải có trách nhiệm đến cùng!」
Nói mới nhớ, Loli Bitch đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Chuyện đã không còn là có nên phong tôi làm Nam tước hay không nữa rồi.
Dù sao thì tôi cũng rất vui vì điều đó.
「Nhưng vị tiên sinh này đã nói rõ ràng rồi còn gì, hơn nữa trẫm cũng cho rằng Tử tước nên tiếp tục đi học. Có thể theo học dưới sự dạy dỗ của ái khanh Farlen là chuyện chỉ có trong vài năm gần đây thôi, ngươi nên trân trọng vận may này. Ngươi còn rất nhiều, rất nhiều điều phải học hỏi.」
「Hừ...」
Ester 「hừ hừ hừ」 đến cực điểm.
Dù là con gái của Công tước, nhưng đứng trước mặt nhà vua cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mau thưởng cho tôi vài đồng vàng rồi đuổi về đi.
Đầu gối tôi bắt đầu đau rồi.
「Vậy thì, về chuyện này cứ thế...」
「Bệ hạ, hôm nay thần đến đây với một quyết tâm sắt đá, xin hãy cho thần thêm một chút thời gian nữa được không ạ? Xin hãy cho thần thêm cơ hội để phát biểu!」
「...Tử tước FitzClarence, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn nói gì nữa?」
Nhà vua đã có chút nổi giận.
Nên biết điểm dừng rồi chứ.
Tôi bắt đầu hơi sợ bị vạ lây.
「Vấn đề chúng ta đang thảo luận, đáng lẽ phải là làm sao để ban thưởng cho người tài này mới phải.」
「Hử? Ồ, suýt thì quên mất chuyện này. Vậy thì, ban cho hắn...」
Ester không để nhà vua nói ra hai chữ「đồng vàng」mà cướp lời trước:
「Bệ hạ ban cho thần tước vị Tử tước, phụ thân cũng đã làm tròn trách nhiệm của một bậc cha mẹ, hết mực yêu thương và chăm sóc cho thần. Tình yêu thương của cha mẹ là điều vô cùng quý giá, nhưng con người không thể chỉ nhận tình yêu thương từ người khác, thần cũng nên yêu thương con em của mình.」
「Hừm, Richard dạy dỗ không tồi.」
Lời của Ester khiến những người có mặt bắt đầu bàn tán.
Theo lời Allen nói trước đó,「con em」ở đây là chỉ mối quan hệ trên dưới giữa các quý tộc. Đương nhiên, sẽ có rất nhiều người muốn tranh thủ sự bảo hộ của một tiểu thư nhà đại quý tộc như loli tóc vàng này, khó mà không gây chú ý.
Tôi nghĩ không chỉ bây giờ, mà ngay từ khoảnh khắc cô ấy trở thành Tử tước, đã có rất nhiều người bàn tính cách làm việc này rồi.
「Bệ hạ, người này thực sự quá khiêm tốn. Trong cuộc xung đột giữa nước ta và Cộng hoà Pusi lần này, có rất nhiều điều khó nói hết thành lời. Nếu không có anh ấy, e rằng Thành Tricklis đã bị họ chiếm đóng. Sự chênh lệch lớn về lực lượng hai bên, quả thực đúng như những gì thần đã trình bày trước đó.」
「...Hừm, vậy thì có chút nan giải rồi đây.」
「Chính vì vậy, thần muốn báo đáp anh ấy một cách xứng đáng.」
「Vậy ngươi muốn làm thế nào? Cứ nói đừng ngại.」
「Thần恳請Bệ hạ sắc phong người này làm Nam tước.」
Này, chuyển chủ đề gắt quá đấy. Ngay cả tôi cũng nghe ra được.
Điều này khiến cả đại sảnh bùng lên một trận xôn xao, không thể so sánh với lời tuyên bố muốn có con lúc nãy. Cảnh tượng từng xảy ra ở lâu đài Tricklis, giờ đây lại tái diễn tại lâu đài ở thủ đô Kalis. Không ngờ con nhóc này lại liều lĩnh đến thế.
Giữa buổi triều kiến, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Những ánh mắt chiếu vào người tôi cũng thật khó chịu.
「Đó là suy nghĩ của ngươi, hay là yêu cầu của hắn?」
「Đây hoàn toàn là suy nghĩ của riêng thần.」
「...Hừm.」
Ánh mắt nhà vua dịch chuyển.
Quét khắp đại sảnh như một luồng đạn, từ phải sang trái, bao trùm mọi ngóc ngách.
「Tử tước à, sao không thấy Công tước FitzClarence đâu?」
「Phụ thân thần có chút không khỏe, đang cùng mẫu thân dưỡng bệnh ở nhà.」
「...Cái gì?」
Chẳng lẽ Loli Bitch đã hạ gục cha mình rồi mới đến đây sao?
Nhà vua cũng tỏ ra khá kinh ngạc.
Ngay cả Cố Trung Bá cũng phản đối với vẻ mặt như chỉ muốn chửi người.
「Tử tước FitzClarence, yêu cầu này của cô không phải là quá đáng sao? Dù công lao lớn đến đâu, hắn ta dù sao cũng không phải là người của nước ta. Sắc phong cho một kẻ không rõ lai lịch như vậy làm quý tộc, là chuyện chưa từng có tiền lệ.」
「Không, không phải là chưa từng có tiền lệ. Mười đời trước, vị Công tước FitzClarence của gia tộc tôi đã cưới một người vợ ngoại quốc, bà đã có những cống hiến to lớn cho đất nước, và được vị tiên vương đời thứ mười ba ban cho tước vị Bá tước, điều này đã được ghi chép trong sử sách.」
Loli tóc vàng nói với vẻ mặt đắc thắng như không muốn bỏ lỡ cơ hội.
To gan thật.
Nói mới nhớ, cô ấy còn vì chuyện này mà đi tra cả gia phả sao.
「Ồ? Trẫm không hề biết có chuyện này.」
「Nếu Bệ hạ thực sự không thể chấp nhận thỉnh cầu này của thần, thần nguyện trả lại tước vị Tử tước, và từ bỏ cái tên FitzClarence. Nếu quốc gia này không thể trao cho người đã hy sinh cống hiến cho đất nước danh dự tương xứng, thần cũng không muốn ở lại đây.」
Lại còn nói đến mức này.
Chẳng lẽ là đang bất cần đời rồi sao.
「...Tử tước FitzClarence, ngươi nghiêm túc chứ?」
「Vâng. Đã phụ lòng Bệ hạ đã trọng dụng thần, xin hãy thứ tội.」
「............」
Ester nhìn thẳng vào mắt nhà vua không chớp, đôi mắt cô không hề lay động.
Nhà vua cũng nhìn thẳng vào Ester.
Hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Không biết đã qua bao lâu.
Nhà vua đột nhiên lên tiếng.
「Ái khanh Farlen, có một chuyện trẫm muốn hỏi rõ.」
「Bệ hạ cứ nói.」
「Những lời của Tử tước FitzClarence có phải là sự thật không?」
「Là phần nào ạ?」
Thấy chưa, toàn do Loli Bitch nói nhiều quá, đến Ma đạo quý tộc cũng phải đau đầu.
「Về hành động của người đó.」
「Nếu Bệ hạ đang hỏi về chiến quả lần này, thì Tử tước FitzClarence quả thực đã nói đúng sự thật, thần cũng đã tận mắt chứng kiến trên chiến trường. Nếu không có anh ta, Thành Tricklis đã trở thành chiến địa rồi.」
「...Đến cả khanh cũng nói vậy sao.」
「Sự đánh giá của thần về anh ta vẫn giống như lần trước, không hề thay đổi.」
「Hừm...」
Cũng sắp xong rồi nhỉ.
Tôi muốn nhận tiền vàng rồi đi về.
Tôi căng thẳng đến mức muốn đi tiểu.
Dây dưa mãi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
「Bệ hạ, không được đâu ạ. Tuyệt đối không được! Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại! Tử tước FitzClarence chắc hẳn đã mệt mỏi sau lần đầu trải qua chiến tranh, thần cho rằng nên để cô ấy về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức!」
Thấy chưa, lão gia đã hét lên như vậy rồi.
Biết giữ thời gian chút đi chứ.
「Modred, khanh có biết không?」
「Chuyện, chuyện gì ạ, Bệ hạ?」
「Vị tiên vương đời thứ mười ba, là một vị minh quân mà trong suốt lịch sử nước ta không ai có thể sánh bằng. Sách vở ghi lại những chiến công anh dũng của ngài nhiều không kể xiết. Trẫm khi còn nhỏ cũng thường đọc về những sự nghiệp vĩ đại của ngài, và mong muốn mình cũng trở thành một vị minh quân như vậy.」
「Bệ hạ, lẽ nào...」
「Thế nhưng, trẫm không thể phớt lờ ý kiến của Modred, cũng phải làm cho các quý tộc tâm phục khẩu phục. Tình hình trước đây và hiện tại chắc chắn có nhiều khác biệt, cần phải phân định rõ ràng.」
「Chính là như vậy ạ! Người nói rất đúng, Bệ hạ!」
「Vì vậy, trẫm sẽ thêm vào điều kiện.」
「Bệ hạ!」
Vẻ mặt của Tể tướng trở nên vô cùng khoa trương.
「Sao thế, la to vậy?」
「Nếu, nếu phải thêm điều kiện, thì hãy để kẻ thứ ba như thần Modred đây đặt ra. Dù chỉ là phòng trường hợp vạn nhất, cũng không thể để Bệ hạ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Gánh vác sự bất mãn của quý tộc và quốc dân thay cho Tiên đế, đó chính là trách nhiệm của Tể tướng!」
「Ồ, Modred, khanh sẵn lòng nhận việc này sao?」
「Đó là điều tất nhiên!」
Không thể nào.
Toang thật rồi.
Đây chính là nhịp điệu đẩy trách nhiệm xuống cho cấp dưới.
Cái truyền thuyết về dự án lớn mà giám đốc nhận bừa, khiến cấu trúc thay đổi liên tục, bản thiết kế của kỹ sư hệ thống trở thành giấy lộn, và cuối cùng lập trình viên ở tuyến đầu phải gánh hết mọi hậu quả.
Chính là truyền thuyết đó.
「V, vậy thì, vì lý do này, điều kiện sẽ do ta đặt ra, Tử tước FitzClarence.」
「Vâng.」
Lão gia Tể tướng quay sang Ester và nói:
「Người này, trong cuộc chiến giữa Đế quốc Penny và Cộng hoà Pusi, đã chỉ huy vài trăm binh sĩ đẩy lùi bốn vạn quân địch, công lao vô cùng to lớn, Đế quốc Penny đặc biệt ban cho tước vị Nam tước. Tuy nhiên, trường hợp đặc biệt này đi kèm với một vài điều kiện, các điều kiện sẽ được công bố trong lễ thụ phong.」
「............」
「Ngoài ra, từ nay về sau, Tử tước dù có bất cứ lý do gì cũng không được hối hận, để chứng minh ý chí và quyết tâm của mình. Phải biết rằng, việc ban tước vị quý tộc cho một thường dân ngoại quốc là chuyện vô cùng hiếm có. Như vậy, cô có thể chấp nhận không?」
「...Được, tôi chấp nhận.」
Ester gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Không.
Không được.
Vụ này là một quả mìn lớn đấy.
Cố Trung Bá đang dốc toàn lực nhòm ngó lãnh địa của cô kìa.
「Ừm. Xem ra đã có được kết quả làm hài lòng cả hai bên.」
Nhà vua cười vô cùng vui vẻ.
Gương mặt như vừa hoàn thành một việc tốt đẹp.
「Lễ thụ phong để hôm khác đi, trẫm hy vọng Richard sẽ có mặt.」
「À phải rồi Bệ hạ, về chức vụ hay lãnh địa sẽ ban cho người này, có thể để thần quyết định được không ạ? Những việc thế này không cần làm phiền đến Bệ hạ, Người còn phải bận rộn với chuyện của gia tộc Hagenbeck nữa.」
「Ừm, Modred, phiền khanh rồi. Việc này toàn quyền giao cho khanh phụ trách.」
「Vâng!」
「Vậy thì, việc ban thưởng cho Tử tước FitzClarence và tên thường dân này đến đây là kết thúc, tiếp theo là đến lượt ái khanh Farlen nhận thưởng. Hừm hừm, sau khi cứu con gái ta, lần này khanh lại lập đại công nữa rồi, ái khanh Farlen.」
Buổi triều kiến cứ thế trôi qua.
Phải nói thế nào nhỉ?
Tình yêu mà nhà vua dành cho Ma đạo quý tộc quả không phải dạng vừa.
0 Bình luận