Tập 03

Chương 3 魔女 Witch

Chương 3 魔女 Witch

Sau buổi yết kiến, chúng tôi rời khỏi Vương thành.

Việc thụ phong tước vị phải mấy ngày nữa mới diễn ra, nên lịch trình hôm nay đến đây là kết thúc. Tâm trạng lúc này giống như được tan học từ trưa, buổi chiều hoàn toàn tự do. Cảm giác như chỉ đi học nửa buổi vậy.

Tôi chẳng có việc gì khác ở Vương thành nên cũng nhanh chóng rời đi.

Giả sử tôi là một gã đẹp trai, biết đâu tôi sẽ ở lại để cố gắng xây dựng các mối quan hệ. Nhưng thực tế là tôi không thể thoát khỏi kiếp trai xấu, đi bắt chuyện lung tung có khi chỉ làm hỏng hình tượng mà thôi.

Vì vậy, tôi trở về ký túc xá của trường.

Ester cũng đi theo.

Khác với hôm qua, hôm nay cô bé vào thẳng phòng của tên Mặt Hoà Phong này, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện và thỉnh thoảng lại liếc trộm tôi. Bờ vai co rúm, khuôn mặt đỏ bừng, trông hệt như một cô gái còn trinh.

Đúng là lừa đảo mà.

Còn cô hầu gái nhỏ vốn là bạn cùng phòng của tôi thì có vẻ đã đi giặt giũ nên không có trong phòng. Đúng là một cô bé chăm chỉ. Giờ đây cô bé đã không còn chút nghi ngờ nào về bộ trang phục hầu gái, cứ như thể sinh ra là để mặc nó vậy.

「À này, ờm, anh, anh lát nữa có rảnh không ạ?」

「Có chứ, có chuyện gì sao?」

「C-C-Có muốn đi ăn cùng nhau không ạ?」

「Cũng đến giờ ăn rồi nhỉ.」

Chẳng mấy chốc nữa là tới giờ ăn trưa.

Hôm nay tôi phải dậy sớm để đi yết kiến, bây giờ bụng đã gần như trống rỗng, đề nghị của Ester rất thực tế. Phép thuật trị liệu có thể chữa lành vết thương và bệnh tật, nhưng không thể chữa được cơn đói.

「Đúng vậy, phải ăn thôi! Dù làm gì thì cũng phải lấp đầy bụng trước đã!」

「Nếu đã ăn thì đợi Sophia về rồi cùng ăn luôn nhé...」

「Th-Th-Thỉnh thoảng ra ngoài ăn cũng tốt mà, phải không?」

「...Ra ngoài sao?」

「Vâng! Ng-Ngoài!」

「Chà...」

Chắc chắn cô bé muốn đi ăn riêng với mình rồi.

Tôi bất giác nhớ lại những chuyện giữa chúng tôi mấy ngày qua.

Sau khi chiến tranh nổ ra, cô bé đã vì tôi mà xông vào Cộng hoà Pusi, rồi lại vì tôi mà rơi lệ nơi đất khách quê người, mới đây còn tâng bốc tôi trước mặt Quốc vương, và chắc chắn sau này cũng sẽ tiếp tục quan tâm đến tôi.

Nếu vậy thì cũng nên nể mặt cô bé một lần.

Dù không còn trong trắng, Ester vẫn là một mỹ少女 tuyệt thế. Được cùng cô bé đến nhà hàng ăn trưa riêng quả là một điều thú vị. Biết đâu đây còn là lần đầu tiên trong đời có người khác giới mời tôi đi ăn. Nhưng điều quan trọng nhất, thật ra là chính tôi cũng muốn đối xử tốt với cô bé.

「Nếu vậy thì phiền em giới thiệu quán nhé.」

「Vâng, cứ để em lo! Em sẽ dẫn anh đến quán mà em cực kỳ yêu thích!」

「Thế thì mong chờ quá.」

Thế là tôi đã nhận lời mời của cô Loli Bitch, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Chúng tôi đến một nhà hàng bình dân nằm ở khu phố sầm uất. Tôi cứ ngỡ chắc chắn phải là một nhà hàng sang trọng nào đó trong khu quý tộc, nên khá ngạc nhiên. Chắc cô bé này có sở thích ẩm thực bình dân chăng.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi ngồi vào bàn dành cho hai người.

Ester liền mở lời hỏi:

「...Anh ngạc nhiên lắm sao?」

「Ừ, nói không ngạc nhiên là nói dối.」

「Cũng phải.」

Nhân viên nhanh chóng quay lại để ghi món.

Ester gọi món rất sành sỏi, và đó là món đặc biệt của ngày hôm nay. Tôi cũng gọi theo. Ở đây ban ngày cũng có bán rượu, nhưng lần này thì tôi không uống.

Người nhân viên quay trở lại phía sau quầy.

Sau khi nhìn theo bóng lưng của người đó đến lúc khuất hẳn, Ester ngồi đối diện tôi lại nói:

「Đây là quán mà Cyan đã dẫn em đến hồi em còn làm mạo hiểm giả.」

「Vậy à.」

Tôi có cảm giác cô gái đó cũng là một tiểu thư quý tộc có địa vị không thấp, có lẽ vì gia nhập hiệp sĩ đoàn ma thuật nên mới có nhiều cơ hội lui tới những nơi phức tạp thế này. Nếu đã là quán do con bitch đó giới thiệu thì tôi cũng có chút mong đợi.

「Ừm, em, em đoán có lẽ anh sẽ thích những quán như thế này hơn, nên mới...」

Cô Loli Bitch thường ngày luôn tràn đầy tự tin nay lại hiếm khi lộ ra ánh mắt dò hỏi, ngầm ý muốn thăm dò ý của đối phương. Để cô bé chọn nhà hàng mà còn được quan tâm đến thế này, sao nhỉ, cảm giác như được đối xử như một vị hoàng tử vậy, thật không ổn chút nào.

Cứ đà này, có khi tôi lại muốn cưới cô bé mất.

Tất cả những gì tôi có với Ester với tư cách là bạn bè đều là những lần đầu tiên mới mẻ đối với một gã trai tân chết nhát, những sự kiện đầy màu sắc chưa từng có trong đời cứ liên tiếp ập đến, khiến tôi ngược lại cảm thấy mình thật có lỗi với cô bé.

「Xin lỗi đã để em phải bận tâm nhiều như vậy. Em nói không sai, anh rất thích.」

「Thật ạ? V-Vậy thì tốt quá.」

Cô Loli Bitch khẽ vỗ ngực thở phào.

Rồi cô bé nở một nụ cười rạng rỡ trên khắp khuôn mặt.

Ánh mắt không hề dao động dù chỉ một li, cứ nhìn thẳng vào tôi.

Đúng là một Loli Bitch.

Không lâu sau, món ăn được dọn ra. Những miếng thịt dày được cắt lát đang xèo xèo trên đĩa sắt nóng hổi, đối với một gã độc thân trung niên đã lâu không ăn thịt thì đây quả là một bữa ăn thịnh soạn đáng mơ ước. Quả không hổ là quán do Sophie giới thiệu, mùi vị cũng rất tuyệt.

Trong lúc ăn, tần suất trò chuyện tự nhiên giảm đi, thay vào đó là động tác tay nhiều hơn. Dùng dao và nĩa cắt thịt, đưa thịt vào miệng, nhai nhai nhai, cắt thịt, đưa thịt vào miệng, nhai nhai nhai, ăn một cách vui vẻ. Vô tình ngẩng đầu lên, tôi thấy Ester ở phía đối diện đang mỉm cười nhìn tôi.

Bữa ăn này thật khiến người ta lâng lâng.

Nhưng khi đã ăn gần xong, một chuyện đã xảy ra.

Trong lúc chờ món tráng miệng, có tiếng nói vọng lại từ bàn bên cạnh.

Đó là một cặp khách cũng ngồi ở bàn đôi như chúng tôi. Cả hai đều là nam giới, nhìn vào những chiếc mũ giáp giống hệt nhau đặt dưới chân ghế và những cây thương dài dựng sát tường, có lẽ họ là lính hiến binh đang làm nhiệm vụ ở khu này.

Họ đang nói chuyện với vẻ mặt nghiêm trọng.

「Này, anh nghe chuyện vượt ngục chưa?」

「Nghe rồi. Có thằng bạn tôi đến hiện trường xem, đúng là trống không như kén sâu vậy. Nghe người ta nói, tất cả đều do một tay tên Đại đạo đó mở, chỉ bằng một sợi dây kẽm thôi đấy.」

「Nghe nói là vậy. Mà lại còn là những kẻ hung hãn nhất đi đầu. Bọn chúng mà hợp lại thì lính quèn chẳng làm gì được chúng đâu.」

「Không chỉ thế đâu, không gọi hiệp sĩ đoàn ma thuật đến thì không xong. Mấy thằng tép riu như chúng ta thì tuyệt đối chẳng làm được gì.」

「Đúng thế...」

Hình như tôi cũng từng nghe cuộc nói chuyện tương tự ở đâu đó rồi.

Điều này khiến ý thức của tôi, vốn đang bị nụ cười của Ester chiếm trọn, từ cõi mộng quay về thực tại. Hai từ khóa "vượt ngục" và "Đại đạo" làm tôi bất giác vểnh tai lên nghe. Trong một nhà hàng đông khách, tai tôi chỉ phản ứng với họ.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ người lại chạy hết sạch...」

「Thật không muốn dính dáng gì đến chuyện đó. Nghe bạn tôi kể, nó xui xẻo đúng hôm đó phải trực, bị dính phép của một Ma nữ nên bị thương nặng. Giờ đứng còn không vững, đang cùng vợ đi khắp nơi tìm thuốc chữa.」

「Chắc sau này tôi không đứng gác đêm nữa đâu.」

「Mơ đi, đã tăng cường thêm năm mươi phần trăm quân số liên tục mấy ngày rồi đấy, gần đây còn nhiều hơn. Tù nhân bỏ trốn hiện vẫn chưa bắt lại được bao nhiêu, xem ra, trước khi bắt được tên Đại đạo và vài kẻ tai to mặt lớn khác thì đừng hòng có ngày nghỉ.」

「...Chịu không nổi, tha cho chúng tôi đi mà.」

「Thật đấy.」

Thật sự không muốn nghe những chuyện này chút nào.

Ký ức về việc trở thành bạn tù với Mercedes ngay khi vừa đến Đế quốc Penny lại ùa về, cuối cùng cuốn tôi vào cuộc đại vượt ngục của tất cả tù nhân. Dù tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sẽ không gây ra náo động lớn, nhưng sự việc dường như còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

「À đúng rồi, bạn tôi hình như đã hạ được một tên.」

「Hả, thật không?」

「Hình như là một gã da rất vàng, mặt rất bẹt.」

「Cái quái gì vậy, Á nhân à?」

「Không biết nữa. Nhưng lúc hắn bắn tên vẫn còn thấy xác, sau đó không biết từ lúc nào đã biến mất, nên không nhận được tiền thưởng, cay cú lắm.」

Thật sao. Người Mông Cổ ở đây nổi bật đến thế cơ à.

Nhưng nghe có vẻ như họ cho rằng tôi đã chết, biết đâu lại thoát nạn trong gang tấc.

Dĩ nhiên, việc chữa trị cho các tù nhân có lẽ là lỗi của tôi, nhưng vượt ngục cuối cùng vẫn là hành vi của họ. Người mở khóa phòng giam là tên Đại đạo, hơn nữa tôi còn là một công dân lương thiện bị oan mà.

Ừm, không sao đâu. Lỗi chắc chắn không phải của tên Mặt Hoà Phong này.

「...À này, người đó da có phải hơi vàng không nhỉ?」

「Ừ, khá là vàng.」

Tới rồi.

Bọn họ chú ý đến tôi rồi.

「Nhưng mà mũi tên đã găm vào bụng rồi, không thể nào còn ngồi ăn ở đây được.」

「Anh xem, đó có phải là đồng phục của Học viện hoàng gia không?」

「Ngu à, đừng có nhìn chằm chằm. Học sinh của Học viện hoàng gia đều là quý tộc cả đấy.」

May mà có Ester ở đây.

Nếu tôi ngồi một mình, có khi họ đã đến hỏi chuyện rồi.

「Nghe nói gã đó là một kẻ lang thang, nhốt chung với một phụ nữ là để hắn cưỡng hiếp cô ta.」

「Kẻ lang thang?」

「Đúng vậy. Anh biết nhà tù đó có khu nữ giam chứ? Đó là nơi giam những phụ nữ có thân phận. Nếu được chơi gái trước khi chết, so với những phạm nhân khác thì hắn đã sướng lắm rồi.」

「Thế à, thảo nào chết nhanh vậy.」

「Chuyện là thế đấy.」

Ồ, bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu lý do mình ngồi tù oan, thì ra là để tôi cưỡng hiếp Mercedes. Cũng chẳng có gì, chỉ là đóng vai một kẻ hiếp dâm thôi, thảo nào lúc đó cô ấy sợ tôi đến thế.

Nhớ lại chuyện trong tù, tôi có chút phấn khích, lại có chút gì đó tiếc nuối. Nhưng vì kết quả cũng tốt đẹp, nên hãy vỗ tay trong lòng để tiễn biệt con người tôi lúc đó vậy.

「Nhưng nhà tù đó không phải toàn giam loại người đó sao? Nếu là tôi chắc tôi cũng không muốn ra tay đâu.」

「Phạm nhân ở đó quả thật đa số đều có vẻ đứng về phía dân thường. Có lẽ tôi cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy...」

「Đúng vậy.」

「Đừng nói ra ngoài nhé. Hồi xưa có thằng bạn tôi bị quý tộc lấy đi một số giấy tờ, suýt nữa thì thành nô lệ, kết quả là được Đại đạo Hado giúp lấy lại. Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt vui sướng của nó lúc đó.」

「À, quanh tôi cũng có chuyện tương tự. Hắn gặp phải bọn cướp, bị bắt đi làm nô lệ rồi, cuối cùng trước khi bị bán vào hầm mỏ thì được một Ma nữ cứu thoát, nhặt lại được một mạng từ tay bọn buôn nô lệ.」

「Mạng lớn thật, vòng cổ cũng tháo được rồi à?」

「Ừ, hình như cũng là Ma nữ giúp hắn tháo.」

「Quả không hổ là Ma nữ, ma thuật lợi hại như trong truyền thuyết nhỉ.」

「Hơn nữa, nghe nói họ còn tranh thủ làm mấy hiệp trong lúc hỗn loạn nữa đấy.」

「Này này, chẳng lẽ lời đồn Ma nữ là một dâm phụ hiếm có cũng là thật à?」

「Gã đó trông không đẹp trai gì cho cam, chỉ nhìn Ma nữ thêm vài cái mà bà ấy đã làm tình với hắn, không lấy tiền đâu nhé. Sau đó hắn mê mẩn Ma nữ đó, ba mươi mấy tuổi rồi cũng không lấy vợ được, suốt ngày đi tìm tung tích của Ma nữ.」

「Vừa cứu mạng vừa cho chịch, mê người ta cũng là chuyện thường tình. Dù nói ra thì rất mất mặt đàn ông, nhưng có khi tôi cũng sẽ yêu cô ấy mất. Phụ nữ bình thường chắc không thỏa mãn được hắn nữa rồi.」

「Dù gì Ma nữ nghe nói cũng là một siêu mỹ nữ mà.」

「Đúng vậy.」

May thay, chuyện người da vàng chỉ là nhất thời, ánh mắt của họ nhanh chóng rời khỏi tên trai xấu, chuyển sang chủ đề khác. Chắc là chỉ cần tôi không tự tìm đường chết thì sẽ không sao.

Tuy nhiên, phen này đau đầu rồi.

Sự chú ý của tôi chuyển từ cuộc trò chuyện của lính hiến binh sang những suy tư phiền muộn. Lỡ như có ai trong tù nhớ mặt tôi thì sao? Bị bắt lại rồi khai ra chuyện của tôi thì sao? Rất có thể tôi sẽ phải quay lại bóc lịch.

「…………」

Về phía tên Đại đạo thì đã nói chuyện riêng rồi, hắn là một người rất trọng tình nghĩa, chắc sẽ không nói ra chuyện của tôi. Nhưng lúc vượt ngục có rất nhiều phạm nhân, muốn tất cả bọn họ cùng thông cung là điều không thực tế.

Rắc rối rồi đây.

Bàn tay đang dùng bữa bất giác dừng lại.

Thấy vẻ khác lạ của tên Mặt Hoà Phong, Loli Bitch hỏi:

「Có chuyện gì vậy ạ?」

「K-Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút tâm sự.」

「...Ăn cơm với em, khiến anh khó xử sao ạ?」

Vẻ mặt bất an của cô bé khiến tôi thật khó chịu.

Thật có lỗi với cô bé.

「Không, chuyện này không liên quan đến em, chỉ là có chút...」

「Nếu em giúp được gì thì, c-cứ nói với em nhé!」

「Cảm ơn em. Em sẵn lòng giúp, tôi cũng thấy an tâm hơn.」

「! ...」

Ester lập tức đỏ bừng mặt trông thật đáng yêu.

A a, nếu cô bé cứ đáng yêu thế này nữa, cảm giác thật sự rất nguy hiểm.

Khi bữa ăn kết thúc và chúng tôi trở về ký túc xá, một sự việc đã xảy ra.

Cửa vừa mở, cô hầu gái chuyên dọn dẹp phòng ký túc xá của tôi đã hốt hoảng chạy ra tận cửa. Cô bé rụt rè co người lại, dùng cả hai tay đưa cho tôi một vật.

「Ừm, Tanaka-san, có thư của anh ạ...」

「Thư của tôi?」

「V-Vâng. Là của Phó Hiệu trưởng nhà trường gửi cho anh!」

Tưởng có chuyện gì, thì ra là một lá thư.

Chắc là bốn chữ "Phó Hiệu trưởng" đã khiến cơ thể cô bé căng cứng như vậy, tôi cũng theo đó mà căng thẳng. Đối mặt với quyền lực to lớn, những lời đồn thổi nghe được ở nhà hàng lúc nãy càng khiến tôi rợn tóc gáy.

「Cảm ơn em.」

Tôi nhận lấy phong bì, bóc lớp sáp niêm phong cứng ngắc.

Bên trong chỉ có một tờ giấy, tôi đọc lướt từ trên xuống dưới dưới sự chứng kiến của Sophia và Ester.

「…………」

Nội dung rất đơn giản.

Nói là nhà tù ở thủ đô Kalis đã xảy ra một cuộc vượt ngục quy mô lớn, hiện đang tuyển mộ nhân tài từ các nơi để khắc phục vấn đề. Quốc vương đã ra lệnh cho thành phố học viện cử một vài người có kỹ năng ma thuật tốt đến, và Farlen đã nhiệt tình đề cử tôi.

Cuối cùng là yêu cầu tôi đến phòng Phó Hiệu trưởng báo cáo ngay khi nhận được thư.

Cũng trùng hợp quá nhỉ.

「Thư nói gì vậy ạ?」

Ester ngó vào từ bên cạnh.

Nhưng tên Mặt Hoà Phong đã bước lên một bước, chặn cô bé lại.

「Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chuyến.」

「Ể? ...À, vâng.」

「Ch-Chờ đã, anh đi đâu vậy?」

Mưa đúng lúc cần chính là chỉ những chuyện như thế này.

Lỡ như họ bị bắt lại và bị tra tấn, sớm muộn gì cũng sẽ khai ra trong tù từng có một tên Mặt Hoà Phong. Cuộc sống vui vẻ của tôi và Sophia dưới cùng một mái nhà cũng sẽ chấm dứt.

Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Tôi phải nắm bắt được động thái của bên chủ đạo cuộc tìm kiếm càng nhiều càng tốt.

「Tôi sẽ về ngay. Xin lỗi, chờ tôi một lát.」

「A, vậy em cũng đi cùng! Em, em cũng muốn đi!」

「Xin lỗi, chuyện này cứ để một mình tôi giải quyết.」

「Ể, à...」

「Tôi đi đây.」

Tôi để lại Ester vẫn còn muốn nói gì đó, đóng cửa rồi chạy đi.

Nắm chặt tờ giấy, tôi lao đến chỗ Phó Hiệu trưởng.

Tôi đến khu vực tập trung văn phòng của các lãnh đạo nhà trường.

Vô tình chạy hơi nhanh nên có chút thở dốc, tôi bèn hít thở sâu vài lần trước cửa phòng Phó Hiệu trưởng và hạ quyết tâm. Cứ coi như đây là vì bảo vệ cuộc sống với Sophia, chỉ được thành công, không được thất bại.

「...Được rồi.」

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ khô khốc vang vọng xung quanh.

Chờ một lát, có người trả lời từ sau cánh cửa.

「Xin hỏi ai vậy?」

Là giọng của một người phụ nữ, trong trẻo và mạnh mẽ.

Nói sao nhỉ, giống như một người phụ nữ sự nghiệp đã qua ba mươi lăm tuổi vẫn đang tìm đối tượng. Tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng rồi trở thành công chức nhà nước, không quan tâm đến những công việc không giúp ích cho việc thăng tiến, ôm ấp thân thể một phụ nữ trưởng thành chưa từng nếm mùi đàn ông mà cô đơn lẻ bóng.

Cuối cùng vì không có mắt nhìn đàn ông, nên đã bao nuôi một gã trai bao chỉ có vẻ ngoài.

Cũng được đấy.

Tôi cũng muốn làm trai bao.

Một gã trai bao lớn tuổi hơn một chút.

「Tôi là Tanaka.」

「...Mời vào.」

「Vâng, xin làm phiền.」

Tôi vặn tay nắm cửa và mở ra theo lời.

Tôi thấy trong văn phòng rộng chừng vài mét vuông đã có rất nhiều người đứng sẵn, ai cũng là thanh trung niên trên hai mươi tuổi, thậm chí có cả người già. Nam nữ mỗi bên một nửa, có lẽ đều là giáo viên của trường, tất cả đều đứng thành một hàng ngay ngắn trước bàn làm việc đặt ở giữa.

Mỗi cặp mắt đều đồng loạt nhìn về phía tôi.

Bảo tôi không căng thẳng cũng khó.

「Anh đến đúng lúc lắm, Tanaka-san.」

Người duy nhất ngồi là một phụ nữ ở phía bên kia bàn làm việc. Dựa vào giọng nói, chắc chắn chính là người đã trả lời tôi. Quả nhiên là khoảng ba mươi lăm tuổi, tóc cắt kiểu bob hơi dài, ánh mắt sắc bén.

Chắc bà ấy là vị Phó Hiệu trưởng đã gửi thư cho tôi.

「Tôi nhận được thư của ngài nên đã đến ngay...」

Tôi giơ phong bì và tờ giấy mà Sophia vừa đưa cho tôi ra.

Vật thể giống sáp trên phong bì dù đã bị phá vỡ nhưng vẫn dính chặt.

「Tốt lắm, chúng tôi đang bàn về chuyện này.」

「Vậy ạ, thế thì tốt quá.」

Xem ra tôi đến đúng lúc rồi.

Phó Hiệu trưởng là một mỹ nhân trưởng thành khá cao cấp. Tôi cúi chào bà ấy đang nhìn mình, rồi đứng vào cuối hàng ngũ của các giáo viên.

Sau khi tôi đã đứng vào vị trí, bà ấy lại lên tiếng.

「Vì vừa mới bắt đầu nói, nên tôi sẽ lặp lại một lần nữa.」

Xem ra bà ấy định phát lại cho tên Mặt Hoà Phong này nghe.

Gì đây, người cũng tốt phết.

「Như quý vị đã biết, các tù nhân trọng tội bị giam giữ tại thủ đô Kalis đã đồng loạt vượt ngục chỉ trong một đêm. Do phần lớn đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới giang hồ, binh lính thông thường khó mà bắt lại được họ, vì vậy Bệ hạ đã quyết định triệu tập thêm những người có năng lực.」

Bà ấy giải thích rõ ràng từng chữ, không khác gì nội dung trong thư.

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn, tôi giả vờ bình tĩnh lắng nghe.

「Học viện hoàng gia của chúng ta cũng quyết định hưởng ứng ý chỉ của Bệ hạ để cử người đi, nhằm chứng minh giá trị của mình. Vấn đề là chúng ta không phải quân đội, càng không phải lính đánh thuê, vì vậy Hiệu trưởng đã đặc biệt đứng ra để giành được quyền điều tra độc lập cho chúng ta.」

Ồ ồ, Hiệu trưởng của trường này giỏi thật.

Có vẻ là người sẽ giúp tăng ngân sách, để giáo viên và học sinh thỏa sức làm việc.

Hiệu trưởng ở đây được Quốc vương tin tưởng đến mức nào vậy nhỉ.

「Những ai tình nguyện nhận nhiệm vụ vinh quang này, xin hãy bước lên một bước.」

Người phụ nữ trưởng thành lớn tiếng nói.

Làm sao đây?

Tôi có chút do dự.

Nếu lúc này tỏ ý tham gia, tôi sẽ thật sự không thể hành động tự do được nữa. Địa vị của tôi trong trường không cao, chắc chắn sẽ có cấp trên đi theo, khiến tôi bị bó tay bó chân.

Nếu được, tôi rất muốn ẩn mình trong bóng tối, yên ổn và kín đáo giải quyết mọi chuyện. Vì kết quả đều là mang lại danh tiếng cho trường, chắc chắn có lợi chứ không có hại, những yếu tố bất lợi dĩ nhiên nên tránh thì cứ tránh.

Tuy nhiên, tình hình không cho phép tôi suy nghĩ nhiều.

Soạt soạt, có tiếng bước chân vang lên xung quanh.

Đồng thời, tôi cảm nhận được có người di chuyển. Vừa liếc mắt sang bên, tôi kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người đều đã lùi lại một bước so với tôi. Hàng ngũ vẫn thẳng tắp, chỉ là họ đã lùi lại nửa bước, để một mình tôi nổi bật ở phía trước.

「Ồ ồ, Tanaka-san, cậu bằng lòng chứ?」

「…………」

Có nhầm không vậy!

Nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại được tự mình trải nghiệm cái trò cũ rích này.

Mấy người này cũng biết đùa ghê.

Hơn nữa, vị phó hiệu trưởng đề cử tôi lại còn giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

「Ta đã nghe Farlen-sama kể rất nhiều về cậu.」

「…Thật ngại quá.」

「Ngài ấy nói cậu thân thủ phi phàm, có thể một mình đánh bại một con rồng mà không cần đến một cây pháp trượng. Ta tin rằng với thực lực như vậy, dù là tội phạm hung ác đến đâu cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại.」

「…………」

Xem ra cô ta đã nghe được không ít chuyện từ Ma đạo quý tộc.

Thế nhưng, dẫu nói nhiều là vậy, vẻ mặt của vị phó hiệu trưởng lại tỏ ra vô cùng nghi ngờ. Tôi bèn quan sát vẻ mặt của những người khác, kết quả cũng tương tự. Tất cả là do Ma đạo quý tộc đã tâng bốc tôi quá đà, khiến cho sự thù địch của các giáo viên đối với tôi mạnh đến cực điểm.

Có lẽ tất cả những người ở đây đều là quý tộc, trang phục của họ trông rất đắt tiền. Một nam tước nửa mùa chưa được thụ phong như tôi, thông thường vốn không xứng đứng cùng hàng với họ. Ánh mắt ghen ghét và chán ghét của họ khiến tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

「Sao nào, cậu bằng lòng chứ?」

Phó hiệu trưởng nhìn tôi bằng ánh mắt không cho phép chối từ.

Bầu không khí cũng không cho phép tôi từ chối.

「Chuyện này…」

Nếu ngoài tôi ra không có ứng cử viên nào khác, thì thực chất cũng giống như tôi sẽ hành động một mình.

Nếu không phải lo lắng bị ràng buộc, chi bằng nhân cơ hội này để có được một danh nghĩa chính đáng, đường đường chính chính đứng về phía điều tra. Như vậy, dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi cũng dễ dàng thoái thác trách nhiệm. Xem ra, chuỗi tình huống này thực ra cũng không tệ.

Vậy thì cứ vui vẻ nhận lời thôi.

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy—

「Chờ đã!」

Cánh cửa bị mở tung ra một tiếng *ầm*.

Cánh cửa mà chính tay tôi vừa đóng lại cách đây không lâu đã bị mở toang.

Người xuất hiện sau cánh cửa, không ngờ lại là Loli Bitch.

Xem ra thời điểm này, chắc chắn là cô bé đã bám theo tôi.

「Cô FitzClarence…」

Vị phó hiệu trưởng, người vẫn giữ thái độ điềm nhiên trước mặt bao nhiêu giáo viên, lại lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt khi cô bé xuất hiện. Tôi nhìn sang những người khác, và không một ai ngoại lệ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt y hệt, một dáng vẻ hoảng hốt, khiến tôi xem mà thấy sướng.

Gia tộc FitzClarence quả nhiên lợi hại.

Cô ta đến đây ngáng đường làm gì vậy?

「Những gì cô vừa nói là thật sao?」

Loli Bitch sải bước vào phòng, tiến thẳng đến bàn làm việc. Các giáo viên đứng trước bàn đều ngoan ngoãn lùi ra, rẽ thành một con đường như biển Đỏ cho cô bé đi, ngầu thật.

「Thưa cô FitzClarence, đây không phải là nơi học sinh có thể tự tiện ra vào.」

「Những gì cô vừa nói là thật sao?」

Phó hiệu trưởng nghiêm mặt đuổi người.

Đáp lại, Ester trừng mắt nhìn lại.

Khoảng cách tuổi tác của cả hai phải hơn một con giáp.

Nhưng người khuất phục trước lại là phó hiệu trưởng.

「…Đúng như những gì ta đã nói.」

Hiệu trưởng trả lời với giọng điệu như đã đoán trước được việc Ester nghe lén ngoài hành lang.

Sự thật có lẽ cũng là như vậy.

「Hừm~?」

Cô bé loli tóc vàng đi một vòng trong phòng, nhìn khắp lượt các giáo viên rồi nói:

「Giáo viên của Học viện hoàng gia sao lại vô dụng đến thế.」

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng không khí đóng băng.

Vẻ mặt của mọi người đều căng cứng, có người sợ hãi, có người bực bội, có người lại vui sướng. Các giáo viên biểu lộ những cảm xúc khác nhau trước Ester, nhưng không một ai lên tiếng.

Quả không hổ là con gái yêu của Đại Công tước.

Sau khi khinh thường lướt qua từng gương mặt, Ester bước về phía tôi. Dù nghĩ thế nào, tôi cũng chỉ có dự cảm chẳng lành. Giờ đây, tâm hồn của Loli Bitch này hoàn toàn bị một trạng thái bất thường chiếm giữ.

「Thưa cô FitzClarence, xin lỗi, mời cô ra ngoài…」

Phó hiệu trưởng lặp lại như một cái máy phát thanh.

Thế nhưng bước chân của Ester không dừng lại, vẫn sải bước tiến về phía trước, đến bên cạnh Mặt Hoà Phong đang đứng ở rìa hàng ngũ giáo viên. Gần quá, gần quá rồi đấy. Cánh tay tôi đã chạm vào vai cô bé.

Tiếp đó, cô bé cao giọng tuyên bố:

「Tôi cũng sẽ đi cùng anh ấy!」

Quả nhiên là tuyên bố đồng hành.

Chắc cô bé hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả rồi.

Các giáo viên đứng xem đều ngẩn người ra.

Chỉ có phó hiệu trưởng vẫn giữ thái độ như cũ, lên tiếng khuyên can.

「Thưa cô FitzClarence, cô không nghĩ đây là một chuyến dã ngoại hay tiệc tối đấy chứ? Điều tôi nhờ cậu ấy làm là truy bắt trọng phạm đấy. Nếu cô nghĩ rằng nó giống như một buổi thực tập ngoài trời thì cô đã nhầm to rồi.」

「Thì sao chứ?」

「Cô FitzClarence là học sinh của chúng tôi, không thể để cô làm chuyện nguy hiểm như vậy. Việc này nên do giáo viên làm, mời cô ra ngoài và quay lại lớp học.」

「Từ nãy đến giờ cô cứ nói học sinh này học sinh nọ, nhưng anh ta chẳng phải cũng là học sinh như tôi sao? Đừng nói với tôi là cô không biết đấy nhé. Hơn nữa, hiệu trưởng đã từng nói rõ cấm mang vấn đề chính trị vào trường học, chắc cô không thể không biết chứ?」

「Ự…」

Góc nghiêng của Ester lúc phản bác trông thật ngầu.

Nếu là gái trinh, câu này đủ để tôi cầu hôn cô bé cả trăm lần.

Tại sao phía dưới của em lại không có màng trinh chứ.

「Cậu, cậu ấy là trường hợp đặc biệt. Ta đã xin chỉ thị của Farlen-sama rồi.」

「Tại sao lại là trường hợp đặc biệt?」

「…Là vì, ma thuật đặc biệt cao siêu.」

「Vậy thì những giáo viên của Học viện hoàng gia này, ma thuật đều không cao siêu sao?」

「Chuyện, chuyện này…」

Loli Bitch hôm nay thật chói lóa.

Tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng phó hiệu trưởng vẫn cố gắng chống cự.

「Hội học kỹ sắp đến rồi, trường rất khó điều động nhân sự giải quyết các vấn đề bên ngoài. Như cô đã biết, mỗi giáo viên đều có nghĩa vụ phải trình bày thành quả tại Hội học kỹ. Tất cả những người có mặt ở đây đều là đang hy sinh bản thân giữa bộn bề công việc…」

「Chuyện này chỉ cần bình thường chăm chỉ làm việc thì sẽ không có vấn đề gì, đúng không? Lúc thi cử, các vị không phải đều nói với học sinh như vậy sao? Là giáo viên của Học viện hoàng gia danh giá, chắc hẳn không phải là kẻ lười biếng có thể đảm nhận được, đúng không?」

「Ự…」

Thế nhưng Loli Bitch hoàn toàn không nghe lọt tai những lời biện bạch của phó hiệu trưởng.

Những lời mà học sinh có thể dùng để mỉa mai lại giáo viên, không có gì hiệu quả hơn thế này. Mặt Hoà Phong thừa biết thái độ học tập của Ester nghiêm túc đến mức nào, cũng biết thành quả của cô bé ra sao. Đối với một giáo viên ở cùng vị thế, cái tát này hẳn là rất đau.

Nhưng tôi lại thấy thương cho vị phó hiệu trưởng. Lỡ như Ester bị thương trong cuộc truy bắt, sự nghiệp của bà ta có lẽ sẽ chấm dứt từ đây. Tình huống tệ nhất, bà ta sẽ giống như vụ ám sát ở ký túc xá, bị gán cho đủ loại tội danh và xử tử hình.

Vì cuộc sống yên ổn sau này ở trường, tôi đành giúp bà ta một tay vậy.

「Thưa phó hiệu trưởng, tôi có thể nói một câu được không?」

「…Tanaka-san, có chuyện gì?」

「Có một việc tôi muốn hỏi cho rõ. Hội học kỹ là hoạt động gì vậy?」

「Cậu không phải là học sinh ở đây sao, sao ngay cả Hội học kỹ cũng không biết?」

「Thực sự rất xấu hổ, nhưng thực ra tôi mới nhập học không lâu.」

「Không phải là vấn đề dài hay ngắn. Hội học kỹ do Học viện hoàng gia Đế quốc Penny của chúng tôi tổ chức, danh tiếng vang dội trong và ngoài nước, là một sự kiện cực kỳ danh giá. Công chúng cũng hết lời ca ngợi, nói rằng nó có thể sánh ngang với các hội thảo của Thành phố học viện đấy.」

「V-vậy sao.」

Không biết ở đó người ta làm gì, nhưng tóm lại có vẻ là một sự kiện rất ghê gớm, và nó sắp bắt đầu.

Cho nên các giáo viên đều đang bận rộn chuẩn bị tham gia.

「Đối với đội ngũ giáo viên chúng tôi, tham gia Hội học kỹ là vinh dự cao nhất. Nhân vật chính của sự kiện thường niên này không phải là học sinh, mà là giáo viên, mỗi người đều phải trình bày thành quả nghiên cứu của mình trước công chúng.」

「Tôi hiểu rồi.」

Chắc là giống như một buổi báo cáo tại hội thảo học thuật.

「Ngôi trường này không chỉ là nơi học tập của học sinh, mà còn là cơ sở nghiên cứu của giáo viên. Và Hội học kỹ, tương đương với một kỳ thi, là nơi các giáo viên công bố thành quả của mình. Kết quả tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đánh giá của giáo viên.」

「Ra là vậy. Chế độ đánh giá như thế này, tôi thấy rất tốt.」

「Đúng vậy. Đây là niềm tự hào của chúng tôi.」

Cứ tưởng chế độ tuyển dụng giáo viên sẽ có những mặt tối phong kiến hơn, ví dụ như một đống bùn đặc sệt được trộn lẫn bởi quyền lực và lợi ích. Nhưng khi vén màn lên xem, thì lại khá là lành mạnh. Có lẽ một phần học phí đắt đỏ là ở chỗ này.

Tôi có chút nhìn ngôi trường này bằng con mắt khác rồi.

「Nhưng cũng vì có chế độ này mà gần đây, số lượng giáo viên nhìn nhận Hội học kỹ một cách tiêu cực cũng không ít. Với tư cách là phó hiệu trưởng, ta thực sự cảm thấy vô cùng đau lòng.」

Ánh mắt của phó hiệu trưởng lướt qua các giáo viên khác.

Họ cũng đáp lại bằng ánh mắt như thể muốn nói 「Bà cũng thế thôi」.

「Chuyện này chắc chắn rất khó xử. Tôi có thể hiểu được nỗi khổ của bà.」

Trong bối cảnh này, có lẽ nên chấp nhận thì hơn. Nếu có ai đó vì tôi từ chối mà mất việc, không chừng sẽ trút giận lên tôi, chuyện này nên tránh thì hơn. Dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì bận, có rất nhiều thời gian.

Bây giờ tôi càng hiểu tại sao các giáo viên trong phòng lại căng thẳng đến vậy.

「Vậy cậu hiểu rồi chứ, Tanaka-san?」

「Hiểu rồi ạ. Nếu đã vậy, thì chuyện này tôi xin…」

Ba chữ 「nhận lời đây」 đang định thốt ra, thì ngoài cửa có một tràng âm thanh truyền đến.

「Cô FitzClarence quả nhiên tuyệt vời! Nếu đã vậy, xin hãy cho phép tôi được đồng hành!」「Cũng, cũng xin hãy cho phép tôi đi cùng!」「À, chờ đã, gian xảo quá! Vậy thì cũng cho tôi đi cùng với, thưa cô FitzClarence!」「Tôi, tôi nhất định có thể giúp được cô FitzClarence!」

Tiếng ồn ào bất ngờ khiến tôi và các giáo viên cùng quay đầu lại.

Chỉ thấy một đám đông học sinh đang chen chúc ở cửa hành lang, và khi vài người đầu tiên bước vào phòng, những người phía sau cũng loạng choạng ngã vào theo, phần lớn đều trông hơi quen mắt. Không mất nhiều thời gian, tôi đã nhớ ra mình gặp họ ở đâu.

Đó chính là đám tùy tùng của Ester mà tôi đã gặp ở quán cà phê của trường.

「Các, các cô làm gì vậy! Ở đây không cho phép học sinh tự tiện vào!」

Phó hiệu trưởng không thể chịu đựng được nữa mà quát lên.

Thế nhưng đội cận vệ FitzClarence đang hừng hực khí thế không thể ngăn cản.

「Thưa cô FitzClarence, xin hãy cho phép tôi đồng hành!」「Chúng tôi nhất định sẽ bắt được những tên trọng phạm đó về quy án!」「Đúng vậy! Hãy để chúng tôi góp một phần sức mọn cho sự nghiệp vĩ đại của Đồ Long Sĩ FitzClarence!」「Xin cô đấy, cũng mang tôi theo với!」「Những thứ khác không nói, nhưng tôi cũng có chút tài mọn về phép thuật trị liệu!」

Phó hiệu trưởng hoàn toàn bị xem như không khí.

Hơn nữa, một trong những tên trọng phạm mà các cô muốn bắt đang ở ngay trước mặt các cô đấy.

「Đủ, đủ rồi, tất cả im lặng! Ở đây không cho phép học sinh tự tiện vào!」

Dáng vẻ hoảng hốt của phó hiệu trưởng kết hợp với độ tuổi có chút lỡ cỡ của bà ta, trông cũng khá dễ thương. Nhưng, chính là cái nhưng này, phụ nữ ở độ tuổi này chắc chắn không còn màng trinh. Cho nên, gã trai tân chết tiệt này bèn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tình hình, tiễn biệt một thế giới tươi đẹp khác có thể đã xảy ra.

Lúc này, Ester còn đổ thêm dầu vào lửa nói với hiệu trưởng:

「Ngôi trường này thật tuyệt, có rất nhiều học sinh ưu tú như vậy.」

Một nụ cười thật rạng rỡ.

Kiểu cười mà không cười.

「Ự…」

Sau một loạt đòn tấn công, ngay cả phó hiệu trưởng cũng không nói nên lời.

Chỉ có thể tức tối nghiến răng.

Nếu không nói đỡ cho bà ta một câu, e rằng sẽ có hậu họa. Nếu bị nhân vật số hai của trường xem là cái gai trong mắt, cuộc sống sau này ở trường sẽ khó khăn lắm. Giờ là lúc Mặt Hoà Phong cần phải dọn dẹp cái sân khấu đã trở thành của Ester nhờ sự yểm trợ của bạn bè.

「Thưa hiệu trưởng, tôi có chuyện muốn nói.」

「Chuyện, chuyện gì vậy, Tanaka-san?」

「Chuyện này, tôi bằng lòng nhận.」

「…………」

Bà ta lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt hỗn tạp giữa vui mừng, không cam lòng và đau buồn. Hận cũng vì quyền thế của nhà FitzClarence, vui cũng vì quyền thế của nhà FitzClarence.

Sau vài giây do dự, bà ta khẽ ho một tiếng, xem xét tình hình trong phòng. Sau khi nhìn qua Mặt Hoà Phong, hàng ngũ giáo viên, và đám tùy tùng của Ester đang ngã chồng lên nhau từ hành lang sau lưng tôi, bà ta nói:

「…Vậy thì nhờ cậu cả, Tanaka-san.」

「Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng.」

Cảm giác như vừa thoát nạn trong gang tấc.

Thế nhưng, sự bất mãn của các giáo viên khác có lẽ là không thể tránh khỏi.

Đúng là hết cách với cái con Loli Bitch này.

Tình yêu thật nặng nề.

Rời khỏi phòng phó hiệu trưởng, chúng tôi đến quán cà phê của trường.

Trước đây tôi đã từng gặp cô bé ở đây. Dường như cô bé thường tổ chức tiệc trà ở đây, lúc đó tôi bị đám tùy tùng của cô bé gây khó dễ, và tôi với Loli Bitch cũng có một số vấn đề cần giải quyết, nên đã nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng hôm nay đã khác hẳn, một đám đông vây quanh bàn lấy tôi làm trung tâm. Ngoại trừ tôi ra, tất cả đều là những thiếu nữ mười mấy tuổi tràn đầy sức sống, thật không chịu nổi. Ai cũng được, xin các cô hãy yêu đương nồng cháy với gã trai tân trung niên này ba năm, sau đó cưới chạy bầu đi.

Ít nhất cũng phải có một hai người còn màng trinh chứ.

Quả không hổ là bạn của Ester, ai cũng là mỹ少女. Người đối diện thật dễ thương, người bên trái cũng dễ thương, bên phải… Ồ, là con bitch sắt đá của gã trai tân chết tiệt, Ester. Cô bé kéo chiếc ghế bên cạnh tôi lại thật gần.

Trên bàn có vài tách trà đang bốc khói, bên cạnh bàn cũng có số lượng mỹ少女 tương ứng. Đây chính là thiên đường. Dưới những chiếc váy ngắn, là những cặp đùi trắng nõn nà. Bổ mắt, thật là bổ mắt.

「Vậy thì, chúng ta bắt đầu họp tác chiến!」

Ester cao hứng nói.

Xem ra cô bé thực sự muốn bắt trọng phạm. Cá nhân tôi thì thấy tự mình làm một mình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao thì số lượng người không cần thiết càng nhiều, đối phương càng có cơ hội lợi dụng.

Họ toàn là mỹ少女, càng làm cho điểm này thêm trầm trọng. Hơn nữa, ai cũng là tiểu thư quý tộc xuất thân danh giá, lại càng tệ hơn, kết cục đã quá rõ ràng. Cảnh tượng các mỹ少女 bị bắt đi hiếp dâm tập thể, bán ra nước ngoài rồi bị chặt tay chân bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.

「Thưa cô FitzClarence, gia đình tôi có quan hệ rất tốt với Hội Mạo hiểm giả ở thủ đô. Chỉ cần cô ra lệnh, tôi nhất định sẽ lập được thành tích tốt!」「N-nếu nói vậy thì, gia đình tôi cũng có ảnh hưởng lớn trong quân đội!」「Chờ đã, nói đến quân đội thì ông nội của tôi là Thượng tướng đấy!」「T-tôi cũng có thể giúp được rất nhiều…」

Tấm lòng của các mỹ少女 thật nồng cháy.

Đám tùy tùng của Ester tranh nhau thể hiện.

Quyền lực quả không phải dạng vừa.

Thế nhưng, Loli Bitch lại dội cho họ một gáo nước lạnh.

「Các cô hơi ồn ào đấy. Tất cả im miệng cho tôi.」

Trong phút chốc, những mỹ少女 đang tranh nhau tự tiến cử đều im bặt.

Thật vô lễ, tình huống bình thường không ai phản đối mới là lạ. Nhưng bây giờ, những người bị mắng lại nhìn cô bé bằng ánh mắt say đắm, ngoan ngoãn im miệng. Trong số đó có vài người còn nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Còn người bắt họ im miệng thì lại nhìn Mặt Hoà Phong và thì thầm:

「Em nghĩ đây là một công việc rất nguy hiểm, nên chỉ cần mang theo em là được rồi, đúng không?」

「…………」

Còn trinh thì mang.

Tôi cố gắng nuốt lại những lời đã chực trào ra đến cổ họng.

「Không được, chuyện này tôi sẽ xử lý một mình.」

Dù thế nào cũng không thể lôi Loli Bitch vào chuyện này.

Đám tùy tùng của cô bé cũng vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, vào lúc này, có nhiều mỹ少女 vây quanh một người đàn ông như tôi, quả là trời chiều lòng người, giấc mơ thành hiện thực. Thật quá hạnh phúc. Sự thật được các mỹ少女 vây quanh trong một quán cà phê trang nhã còn kỳ diệu hơn cả phép thuật bay.

Có loli nhỏ nhắn, có người ngực nở mông cong, có người cao ráo mảnh mai.

Ai cũng xinh đẹp.

Muốn không liếc trộm cũng khó.

Ở Nhật Bản, có lẽ một giờ phải tốn đến mấy trăm nghìn yên.

Nhưng những người bên cạnh tôi đây đều miễn phí.

Còn có thể tùy ý nói chuyện.

CP ở thế giới khác đúng là không đùa được đâu.

「V-vậy được rồi! Để em… à, cùng với mấy bạn nữ này hỗ trợ anh thì sao? Tuyệt đối sẽ không ngáng đường anh đâu! Lúc anh không biết phải làm sao, chúng em nhất định sẽ giúp đỡ. Em cũng muốn ở bên cạnh anh, để xem thường ngày anh đã nhìn thấy những gì.」

「Không, tôi vẫn không thể chấp nhận…」

Con Loli Bitch này là một con bitch sẽ hủy hoại đàn ông. Câu cuối cùng của cô bé nghe cũng rất không ổn. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện đám tùy tùng đều tỏ vẻ nghi vấn trước lời nói và hành động của Ester, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu.

「Em muốn đi theo anh. Không phải đi cùng người khác, mà là đi cùng anh!」

「Tôi đã nói với phó hiệu trưởng rồi, chuyện này do một mình tôi giải quyết.」

Tôi từ chối với giọng điệu dứt khoát.

Nhưng cô bé lại bất chấp có bao nhiêu người đang nghe, cao giọng nói:

「Em thực sự muốn ở bên anh nhiều nhất có thể, muốn cùng anh trải nghiệm thật nhiều thật nhiều chuyện. Chỉ cần có thể cho em giống của anh, dù làm vợ lẽ hay nô lệ em cũng bằng lòng. Xin anh hãy đồng ý đi, em nguyện làm tất cả mọi thứ! Vì anh, ngày mai có chết em cũng không hối tiếc!」

Ester đã bật chế độ bất khả chiến bại.

Tình yêu tràn lan thành thảm họa. Nếu cô bé còn màng trinh, bảo tôi công khai đâm vào cô bé tôi cũng không sợ, tại sao cô bé lại không phải là xử nữ chứ? Haizz, màng trinh vốn dĩ là thứ sẽ rách ở những cô bé đáng yêu trước tiên mà, màng trinh tốt đừng nên cho cá vàng ăn啊.

Những lời đó của cô bé khiến đám tùy tùng đều kinh hãi nhìn tôi.

Một vẻ mặt không thể tin nổi.

Kết quả là Ester lại hiểu lầm ánh mắt của họ, trở nên kích động hơn. Không biết cô bé ăn phải thuốc gì mà mắt trợn ngược lên, tức giận chất vấn đám tùy tùng của mình.

「Các cô, chẳng, chẳng lẽ đang để ý đến anh ấy sao?」

Cái mũ này chụp to quá rồi.

「Ể!」「Không, không đâu, tuyệt đối không có chuyện đó!」「Xin hỏi, thưa cô FitzClarence, nô lệ có nghĩa là… ờ, ý, ý, ý gì vậy ạ…?」「Thưa cô FitzClarence, em cần phải bình tĩnh lại!」「Em, em em em em, em sao dám chứ!」「!……」

Phản ứng này khiến ánh mắt của những vị khách khác trong quán cũng đổ dồn về đây.

Nhà FitzClarence không phải dạng vừa đâu.

Nhất cử nhất động của cô bé đều là tâm điểm chú ý của mọi người.

「Cái đó, tu-tuyệt đối không được làm chuyện đó đâu nhé! Mấy người mà làm bậy, t-tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ. Anh ấy là người tôi yêu nhất, nên mấy người đừng, ờm, nh-nhắm đến anh ấy... nhé.」

Thái độ cứng rắn của Ester đột nhiên mềm đi, cô bé dùng ánh mắt khẩn cầu nói với đám tùy tùng. Vẻ mặt sầu muộn đó hoàn toàn trái ngược với chuỗi lời nói và hành động mạnh mẽ hôm nay, lại có nét đáng yêu của một thiếu nữ ngây thơ. Chết tiệt.

Chuyện này khiến đầu óc ai nấy đều rối tung cả lên.

Không thể để cô bé nói năng lung tung được nữa.

Nếu chuyện này đến tai cha cô bé thì toang, dù chỉ là một chút thông tin thôi.

Nhà FitzClarence quyền thế ngút trời mà.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Ester hoàn toàn mất trí rồi.

Đáng sợ quá đi mất.

「Ester-sama, cô bình tĩnh lại chút đi, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ yêu cầu của cô rồi. Nếu cô đã có lòng như vậy, xin hãy hỗ trợ tôi xử lý việc này. Có tiểu thư nhà FitzClarence giúp đỡ thì hơn cả ngàn vạn quân mã rồi.」

「Th-thật không? Thật sự được sao?」

「Chỉ cần cô không chê.」

「Anh đồng ý để tôi mang thai rồi sao?」

「Ờm, không phải chuyện đó...」

Tôi bị cô bé dồn vào chân tường, đành phải đồng ý.

Thôi kệ, đợi đến ngày cô bé và Allen tái hợp, cô bé sẽ tự động phủ nhận sai lầm nhất thời này. Vả lại người bên cạnh không phải cha cô bé, chỉ là mấy đứa tùy tùng thôi. Đừng gây thêm sóng gió nữa, cho qua chuyện này sớm thì an toàn hơn.

「Đừng sợ, tôi sẽ làm theo đúng trình tự!」

「Vậy thì tốt quá rồi.」

Trình tự là cái quái gì cơ.

「V-vậy thì chúng ta phải nhanh chóng lập kế hoạch cho các bước tiếp theo thôi!」

「Đúng vậy, cô nói phải lắm. Nhưng mà, cứ ngồi mãi ở đây dễ mỏi người, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Để nghĩ ra cách hay thì việc thư giãn đúng lúc là không thể thiếu.」

「Vậy sao. C-có phải anh muốn đi vệ sinh không?」

「Ừm, đó cũng là một trong những lý do.」

「Vậy tôi đi cùng! Để tôi giúp anh!」

「Không cần đâu, chuyện này tôi tự làm được...」

Ester hóa thành chiến binh cuồng nộ rồi.

Thái độ không cứng lên, thì thứ khác sẽ phải cứng lên mất.

Sau một lúc giải lao, khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, tôi thấy ở phía trước vài mét, một cô gái trông quen quen bước ra từ góc rẽ dẫn đến nhà vệ sinh nữ. Cô bé là một trong những người tùy tùng đã xúm quanh bàn ríu rít lúc nãy.

「Cậu chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi.」

「...Chuyện gì?」

Vừa chạm mặt, cô bé đã hỏi chuyện tôi.

Có lẽ là cô bé cố tình đứng đây đợi tôi. Hình như tôi đã gặp cô bé ở đâu đó rồi... Đúng rồi, lần trước cũng gặp ở quán cà phê này. Khi đó, cô bé giống như đội trưởng đội đặc công của phe Ester vậy.

Tuổi khoảng mười lăm, mái tóc bob màu trà dài ngang vai trông rất đáng yêu, cả vòng một và chiều cao đều thuộc dạng nhỏ nhắn. Gương mặt xinh xắn, nếu cười lên chắc hẳn sẽ rất ngọt ngào, nhưng đôi mắt xanh trong veo của cô bé lại xếch lên, lườm tôi một cách sắc lẹm.

「Tiểu thư FitzClarence sao lại như vậy?」

「...Chuyện này, tôi cũng rất hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy.」

「Đ-đừng có nói nhảm nữa, giải thích rõ ràng đi! Chẳng lẽ anh đã dùng ma thuật quyến rũ cô ấy...」

「Không, tuyệt đối không có chuyện đó.」

「Thật không? Tôi sẽ đi nói với cha của tiểu thư FitzClarence đó!」

「Tôi nào dám làm chuyện đó chứ, tôi thật sự không làm gì cô ấy cả.」

Lại có cả loại ma thuật đó nữa à?

Tuy có chút hứng thú, nhưng tôi vẫn hy vọng lần đầu tiên của mình là xuất phát từ sự chân thành của cả hai.

「Vậy tại sao...」

「Tôi thừa nhận là cô ấy có chút hiểu lầm về tôi. Nếu mọi người là bạn của cô ấy, hy vọng mọi người có thể tìm cách đưa cô ấy đi đúng hướng, vạn sự nhờ cả vào các cậu. Tôi xin chân thành xin lỗi vì đã gây ra phiền phức không đáng có cho cậu.」

「Hiểu lầm? Có điểm nào để cô ấy hiểu lầm được chứ?」

Hỏi trúng phóc luôn.

Trên cái mặt này, đúng là chẳng có một ly yếu tố nào để mà hiểu lầm.

「Các cậu là bạn học của cô ấy, chắc cũng biết cô ấy không phải là người chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Nhưng cô ấy bây giờ còn trẻ, tâm hồn trong sáng, nên mới động lòng với một kẻ tầm thường như tôi.」

「...Nếu những gì anh nói là thật, tôi cũng yên tâm rồi.」

「Không một lời dối trá.」

Tôi không muốn vì một cái hang cũ mà nhất thời hồ đồ đánh mất cuộc sống chung nhà với hầu gái. Bằng mọi giá phải giữ lấy. Vì thế, tôi phải nhẫn tâm chỉ ra con đường đến với Allen cho cô bé. Ồ, nhân cơ hội này dụ dỗ cô bé chơi bách hợp với bạn bè cũng không tồi.

「...Vậy tôi sẽ quan sát tình hình thêm một thời gian nữa.」

「Được thôi, phiền cậu rồi.」

Vẻ mặt cô bé vẫn còn đầy nghi ngờ, nhưng chắc là tạm thời sẽ không làm gì tôi, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Chủ sự FitzClarence đang ở gần đây, có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến cô bé ngừng truy cứu.

Tôi cứ thế cùng cô gái gặp ở trước nhà vệ sinh quay trở lại bàn nơi Ester đang đợi.

Đám tùy tùng đã quay lại gần hết, đang vây quanh Ester ríu rít mở một buổi girl's talk sôi nổi, tôi còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng. Chỉ cần đứng một bên nhìn họ nói chuyện, tâm hồn tôi đã được chữa lành.

Bỗng nhiên, tôi phát hiện có một người quen trong đó.

Một người không có ở đây trước khi tôi đi vệ sinh.

「Ng-người đó không phải là người đã nói với tiểu thư FitzClarence ở hành lang trường học lúc trước sao...」

Đội trưởng đội đặc công cũng có phản ứng.

「…………」

Đúng vậy, chính là Allen.

Hôm trước lúc từ biệt ở nhà Ma đạo quý tộc, cậu ta bị Christina treo suốt cả ngày, đi còn không vững, khiến tôi rất lo lắng. Nhưng xem ra, chỉ hai đêm cậu ta đã hồi phục bình thường. Gương mặt kia vẫn là nụ cười hiền hậu thường ngày, bộ giáp hiệp sĩ cũng vô cùng điển trai.

Và Allen như vậy đang bị đám tùy tùng của Ester vây quanh. Phần lớn bọn họ đều bị trai đẹp hớp hồn, mắt đã long lanh hình trái tim, còn có mấy người chỉ cần cậu ta lên tiếng một cái là đã đỏ mặt tía tai.

Thì ra náo nhiệt như vậy là vì cậu ta.

Tôi nhanh chân quay lại đám đông.

「A, Tanaka-san!」

「Đây không phải là Allen sao, chào cậu, chào cậu.」

Trai đẹp vừa thấy tôi đã lập tức cúi chào.

Tôi cũng cúi chào đáp lại.

「Cậu đột nhiên đến đây có việc gì sao?」

「Không ạ, là, ờm, nói sao nhỉ, tôi muốn đến để cảm ơn anh về chuyện lần trước, nên đã đến trường, và tình cờ gặp cô ấy ở đây...」

Ánh mắt của Allen liếc về phía Ester.

Ra là vậy.

「T-tôi không có làm gì với anh ta đâu nhé!」

Bạn gái cũ hết sức phủ nhận ánh mắt của bạn trai cũ.

Điều đó cho tôi một chút cảm giác hơn người.

Cảm giác hơn người khiến con người ta sa ngã.

「...Cái đó, Tanaka-san, nói chuyện một chút được không ạ?」

Dù có hơi chán nản, Allen vẫn nói rõ ý định của mình. Một chàng trai kiên cường.

Nhưng cá nhân tôi thì hoàn toàn không thông cảm cho cậu ta. Dù sao thì, cậu ta mới đến quán cà phê có vài phút đã chiếm hết toàn bộ đám tùy tùng của Ester, đắm mình trong ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh của các thiếu nữ xinh đẹp.

Những nữ khách và nhân viên khác trong quán cũng thỉnh thoảng liếc trộm.

Thêm vào đó là trang phục hiệp sĩ, cả không gian bên ngoài đều trở thành sân khấu của trai đẹp. Nếu cậu ta chỉ đi một mình, có lẽ đã có một nam quý tộc vai u thịt bắp nào đó nhảy ra phản đối vài câu, nhưng Loli Bitch cũng đang ở bên cạnh cậu ta. Quả thực là như hổ thêm cánh, như trai đẹp có thêm bao cao su, không gì cản nổi.

「Có chuyện gì vậy, Allen-san?」

「Tôi vừa nghe vị tiểu thư đây nói, anh sẽ đại diện cho trường học truy bắt những tù nhân đã trốn thoát trong vụ vượt ngục lớn mấy tuần trước, có thật không ạ?」

「Thật, đúng là như vậy.」

「Xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, tôi cũng muốn tham gia vào đội của các anh, có được không ạ? Tôi muốn học hỏi thêm nhiều điều bên cạnh Tanaka-san...」

「Vậy à.」

Allen tham gia thì có thể có được mối liên hệ với hiệp sĩ đoàn, thực ra cũng không tệ. Khi gặp rắc rối, cậu ta ra mặt nói vài câu, có lẽ kết quả sẽ khác đi rất nhiều. So với việc hành động cùng Loli Bitch và đồng minh phe phái của cô bé, tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

「Nếu đã vậy, xin cậu hãy giúp chúng tôi một tay nhé.」

「Thật không ạ? Cảm ơn anh!」

「Nhưng bên hiệp sĩ đoàn của cậu không bận sao?」

「Về việc này... ờm, nói ra thật xấu hổ. Sau khi tôi nộp đơn từ chức lần trước, cấp trên đã ra lệnh cho tôi nghỉ phép vài ngày để xem xét lại bản thân, nên bây giờ tôi không thể từ chức, cũng không thể làm nhiệm vụ.」

「V-vậy sao...」

Không thể nào.

Không ngờ Hiệp sĩ đoàn Hoàng gia của Đế quốc Penny lại là một công ty có lương tâm.

Hoặc là quý tộc đứng sau Allen là một nhân vật lớn.

「Nếu đã vậy, mong cậu chiếu cố nhiều hơn.」

「Vâng! Tôi sẽ cố gắng không làm vướng chân anh!」

Trai đẹp lập tức nhận lời, chào một cách đẹp mắt.

Khung cảnh thật đẹp như một bức tranh.

Nhưng có một người không thích bức tranh này đã lên tiếng phản đối.

「Ch-chờ đã! Allen, tôi không cho phép anh tham gia đâu!」

「Thôi nào, thôi nào. Việc cậu ta quyết định từ chức cũng không phải là không liên quan đến chúng ta mà.」

「Ư...」

Loli Bitch tỏ vẻ rất không muốn.

Có lẽ cô bé nhớ lại vụ ồn ào về Saito ở nhà Ma đạo quý tộc, nên không thể nói thêm được nữa. Có thể thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình là ưu điểm của Loli Bitch, và cũng là điểm dễ lợi dụng.

Hơn nữa, xung quanh cũng vang lên những tiếng ủng hộ Allen.

「Tiểu thư FitzClarence, chuyện này có đàn ông sẽ tốt hơn đấy!」「T-tôi cũng nghĩ vậy!」「Đúng thế, lỡ có chuyện gì, có đàn ông hay không sẽ khác biệt rất nhiều!」「Có hiệp sĩ hỗ trợ, cảm thấy an tâm quá đi!」「Anh ấy chắc hẳn ngày thường đều rất chăm chỉ luyện tập nhỉ! Cơ bắp trông rắn chắc ghê.」

Ngay từ đầu đã có đàn ông rồi mà.

Thôi thì tôi cũng không bận tâm.

「Vậy thì, tạm thời cứ tiến hành như vậy đi.」

Nhóm điều tra của chúng tôi cứ thế được thành lập.

Sau khi quyết định hợp tác điều tra cùng Ester và Allen, tôi vẫn cảm thấy hành động một mình sẽ hiệu quả hơn. Hơn nữa, nếu để tiểu thư quý tộc xảy ra chuyện gì, một kẻ ngoại tộc thấp hèn không có chỗ dựa như tôi sẽ bị xử đẹp trong nháy mắt.

Vì vậy, Mặt Hòa Phong đã nói dối là có việc khác phải làm, lẻn ra khỏi quán cà phê để hành động một mình, đi thu thập thông tin trên đường phố thủ đô Kalis. Hy vọng có thể giải quyết sớm chuyện này.

「...Không có ở đây.」

Đầu tiên, tôi đến quảng trường thành phố.

Theo thông lệ, tôi đến đây để tìm kiếm sự chỉ dẫn.

Nhưng tìm mãi cũng không thấy cô bé loli đâu.

「…………」

Lần nào cũng dựa vào cô bé, có lẽ là hơi tham lam rồi.

Đúng vậy.

Không thể lúc nào cũng trông chờ vào người khác được.

Không được, không được, không thể có tư tưởng ăn may.

Nói chuyện với bé loli vui quá, khiến tôi suýt nữa trở thành một người lớn yếu đuối.

「...Phải làm sao đây?」

Những lúc thế này, có lẽ nên bắt đầu từ việc hỏi thăm người trên phố. Giống như đi nhận nhiệm vụ vậy.

Nhưng với cái nhan sắc này của tôi, e là sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Cũng giống như việc hỏi đường khi đi du lịch, một ông chú trung niên không quen biết đột nhiên hỏi đông hỏi tây, tin rằng số người chịu trả lời là cực kỳ ít.

Đang nghĩ ngợi, tôi bỗng phát hiện một người quen trong đám đông.

「A, Mercedes-chan...」

Tôi vô thức gọi cô ấy.

Nhưng cô ấy không nghe thấy.

Trong bộ giáp hiệp sĩ, cô ấy nhanh chóng lách qua dòng người, không biết đang đi đâu, hoàn toàn không chú ý đến tôi. Ánh mắt rất nghiêm túc, tập trung vào một điểm. Có lẽ là đang đuổi theo ai đó.

Là một cô gái chăng?

Chắc là một cô gái rồi.

Tình cảnh cô ấy nỗ lực đuổi theo người khác đã khơi dậy cả ý thức phòng bị lẫn sự tò mò của tôi.

Bước chân tự nhiên đi theo bóng lưng của Mercedes.

Đi theo dấu vết của nàng les khoảng một giờ đồng hồ.

Nơi đến là một căn nhà nát nằm trong một trong những khu ổ chuột rải rác ở thủ đô Kalis. Một cô nàng les trẻ tuổi đến nơi thế này làm gì nhỉ? Chẳng lẽ đã bắt đầu hiểu được sự tốt đẹp của dương vật, đến nơi này để tìm kiếm những cây hàng tươi mới sao?

Một cô gái bị đám lang thang hiếp dâm tập thể quả thực là quyến rũ không thể tả. Yêu chết đi được.

「...Vào trong rồi kìa.」

Tôi nhìn bóng lưng của nữ hiệp sĩ đi vào căn nhà nát đã có tuổi đời hàng chục năm.

Bây giờ nên làm gì đây?

Bỏ lỡ cảnh tượng quý giá một nàng les bị cưỡng hiếp tập thể sẽ là một sự hối tiếc cả đời.

「Vào xem thử vậy.」

Thế là tôi hạ quyết tâm, rón rén đi về phía căn nhà nát.

Nơi này dân cư thưa thớt, người nhìn thấy tôi nhiều nhất cũng chỉ có đám lang thang nằm la liệt trên đường lười biếng qua ngày, người đi đường gần như không có, đúng là một địa điểm phạm tội lý tưởng.

Tôi rất muốn xem cảnh Mercedes tự nguyện để đám lang thang hiếp dâm tập thể.

「…………」

Bước qua ngưỡng cửa đi vào trong.

Căn nhà đá đổ nát này có quy mô khá lớn, diện tích xây dựng khoảng năm sáu mươi pyeong. Số lượng phòng không ít, trước khi mục nát có thể là một nhà trọ hay gì đó. Phía sau cửa chính là một sảnh lớn, trên hành lang có một dãy cửa giống hệt nhau.

Khu vực này nhà cửa san sát, chen chúc như nhà ở Tokyo, nên ánh sáng mặt trời rất thảm hại. Ánh nắng không vào được, cả căn nhà âm u, tối tăm, trông như nhà ma. Nhìn lớp bụi dày đặc, có lẽ đã lâu không có người ở.

「Á á á á á á á á á á á á á!」

Đi được vài bước, đột nhiên có một tiếng hét vang lên.

Là tiếng người.

Nhưng đáng tiếc, là giọng của một người đàn ông.

「Cứ xem thử đã...」

Tôi nhanh chân đi về phía nguồn phát ra âm thanh.

Qua một góc rẽ, tôi thấy ở cuối hành lang có một cánh cửa mở toang, và vừa đúng lúc một vũng máu từ trong phòng văng ra ngoài, xem ra bên trong đang có giao chiến.

Thế là tôi cẩn thận tiếp cận căn phòng đó.

Tôi thấy một đôi nam nữ đang đối đầu nhau bên cửa.

「Mau nói cho ta, nếu không cả chân trái của ngươi cũng không giữ được đâu.」

「Kh-khốn kiếp! Ngươi dám, ngươi dám chặt chân của ta...」

Mercedes thản nhiên cầm kiếm bằng một tay, áo giáp trên người cô dính đầy những vết máu lốm đốm, bản thân dường như không bị thương tích gì. Nhưng vẻ mặt lại vô cùng dữ tợn, liếc mắt một cái là có thể thấy được sự tức giận của cô.

Còn người kia thì tôi chưa từng gặp. Hắn ta là một gã trai đẹp tóc nâu cắt ngắn, dáng người trung bình, chiều cao ngang ngửa tôi. Dựa vào bộ giáp nhẹ bằng kim loại và con dao găm trên người, có lẽ thuộc dạng mạo hiểm giả.

Mắt cá chân phải của hắn đã bị chém đứt, ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy vết thương. Máu chảy rất nhiều, nếu không cấp cứu kịp thời thì chưa đầy một ngày sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Dùng phép thuật trị liệu cứu hắn thì rất dễ, nhưng vẻ mặt của Mercedes không cho phép tôi tùy tiện ra tay.

「Ừm, cô không phải là...」

「Mẹ kiếp, còn có đồng bọn!」

Khi Mặt Hòa Phong xuất hiện ở cửa, cả hai đều có phản ứng.

Cả hai dường như đều căng thẳng một chút.

「Mercedes-chan, chào cô. Không ngờ lại gặp cô ở đây.」

「...Thì ra anh cũng điều tra đến tận đây rồi à.」

Hả, ý gì đây?

「Có chuyện gì vậy? Vẻ mặt cô trông hung dữ quá.」

「Tôi khó khăn lắm mới tra ra được nơi ẩn náu của bọn chúng, kết quả là hắn ta phản bội tôi, mật báo cho chúng khiến tất cả đều trốn thoát. Đúng rồi, anh đến rất đúng lúc. Chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan đến anh, qua đây giúp tôi một tay.」

「Bọn chúng là ai?」

「Những tên tội phạm nguy hiểm đóng vai trò cốt cán trong vụ vượt ngục lớn lần trước.」

「Đúng là tôi không thoát khỏi liên quan thật.」

Nói mới nhớ, Mercedes cũng là một trong những tù nhân vượt ngục, nên cô ấy cũng giống tôi, muốn tự mình chủ động giải quyết chuyện này. Nữ hiệp sĩ này mang một danh hiệu Cấm vệ quân lẫy lừng, ý nghĩa chắc chắn còn quan trọng hơn tôi nhiều.

Chỉ cần tra lại hồ sơ nhập tù lúc đó, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

「Vậy hắn ta là ai?」

「Kẻ chỉ điểm mà tôi thuê. Nhưng xem ra, cũng là gián điệp của bọn chúng.」

「Phản bội là ý này à.」

Chính là cái gọi là gián điệp hai mang.

「Đúng là một tên khốn nạn, nên mới nói đàn ông các người...」

Tôi cũng là kẻ lẽo đẽo theo sau mông Mercedes đến đây, không thể phản bác được.

Nhưng nàng les Cấm vệ này đã liên lạc được với gián điệp, tìm ra được một hang ổ của bọn tội phạm, năng lực hành động thật đáng nể. Xét từ việc luôn thể hiện được mình vào những thời khắc quan trọng lúc săn rồng, không nghi ngờ gì cô ấy là một nhân tài xuất sắc. Danh hiệu Cấm vệ không phải chỉ để cho đẹp.

「Anh chờ một chút, tôi sẽ ép hắn nói ra ngay.」

「Đ-đừng qua đây...」

Mercedes chĩa thanh kiếm trên tay về phía gã đàn ông.

Định tra tấn sao?

Thật sự định tra tấn sao?

Tôi thì không thích đau đớn cho lắm.

Nếu được thì, kiểu dễ chịu vẫn tốt hơn.

「Để xem ta chặt cái của quý của ngươi rồi nhét vào miệng ngươi.」

「Ngươi...」

Nàng les Cấm vệ tiến lên một bước.

Gã gián điệp hai mang hoảng hốt lùi lại.

「Đ-được rồi. Tôi nói, tôi nói là được, làm ơn đừng!」

「Thật không?」

「Thật! Nh-nhưng, nếu cô giao tôi cho hiến binh, tôi sẽ khai ra hết đấy! Tôi biết tỏng cô cũng là người cùng bọn chúng vượt ngục rồi!」

「Ư...」

Dù sợ đến run lẩy bẩy, gã gián điệp hai mang vẫn lớn tiếng uy hiếp. Nếu đã biết chuyện của Mercedes, xem ra hắn ta thực sự có quen biết với những kẻ vượt ngục. Ít nhất, hắn chắc chắn đã cung cấp thông tin cho bọn chúng.

「Thế nào hả, đại nhân Cấm vệ Kỵ sĩ?」

「Được, ta tha cho ngươi. Nhưng, chuyện ngươi tiết lộ thông tin cho ta, tuyệt đối không được hé răng nửa lời với ai. Dám nói ra, ta nhất định sẽ dùng toàn bộ quyền lực của Cấm vệ Kỵ sĩ để bắt ngươi. Đừng tưởng mình có thể trốn thoát đấy.」

「Ư... T-tôi biết rồi, làm ơn đừng trừng mắt với tôi như vậy nữa. Với lại, khuyên cô đừng có ý định giết tôi diệt khẩu đấy. Tôi đã sắp xếp cả rồi, nếu tối nay tôi không về, sẽ có người tung tin của các người cho cả thành biết.」

「Tốt. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ngươi vẫn còn có ích đối với ta.」

Mercedes miễn cưỡng gật đầu.

Xem ra mọi chuyện đã được thỏa thuận xong.

Sau đó, gã đàn ông nằm liệt trên sàn, khai báo trước mặt chúng tôi. Hắn nói những tên tội phạm cốt cán đã thúc đẩy vụ vượt ngục lớn, hiện vẫn đang hành động cùng nhau, phần lớn là để tạm thời hợp tác nhằm trốn tránh sự truy đuổi của quốc gia.

Sau khi hỏi được địa điểm chi tiết của hang ổ, chúng tôi rời khỏi căn nhà nát.

临走时意思一下,把他的脚给治好了。

离开贫民窟时,天色已经很暗了。

我很想加紧调查,但还是决定暂且返回宿舍。今天到处跑来跑去,心劳非同小可。肉体的疲惫可以用治疗魔法消除,心理的就不行了。

我对梅赛德斯如实说出我的想法,而她也因为已经在外奔波好多天,同意明天再开始正式搜索,比想象中答应得还干脆。

于是乎,宿舍是我们下一个目的地。

「……你真的住这种地方?」

「是啊,承蒙法连阁下厚爱,我才能住在这里。」

「你有看到刚刚路过的女仆吗?大腿超肉的耶。」

「实在是非常适合学术研究的环境呢。」

「唔,你也太好命了……」

梅赛德斯为何会与我同行呢?这是因为她在道别之际问我住哪里,结果我不慎泄漏自己和苏菲亚同居的事,连萝莉婊住隔壁都说出来了,让她当场死求活求地要我请她过去坐坐。

这个蕾丝边骑士,经过猎龙和边境战事以后,完全食髓知味了。

「就这里。」

「……喔。」

我从怀中取出钥匙开门。

然而插进去一扭,得到的却是门没锁的感触。该不会都没锁吧?不,没这种事。出门时我有检查过。

这么一来,可能是苏菲亚在里面所以没锁。

「怎么了?」

「没事,请别在意。」

管他的。我不予多想,走进门厅。

「请进。」

「好。」

从走廊走向客厅时,却发现原本都是开着的客厅门竟然关上了。这里不是只有我一个人住,门关了也没什么大不了。

手直接就往门把伸。

不过就在指尖即将接触门把时,我感到门后有人的动静。门上嵌有长方形的毛玻璃,可以模糊看见房里的摆设以及人影移动。

原以为是苏菲亚,结果紧接着听见好几个人的声音。

「哇~亚伦先生好有肌肉喔!」「能做骑士的人,身材真的都好棒喔。」「我、我还是第一次这样看男人的身体耶。」「那个,可、可以摸摸看吗?」「我也要,我、我也想摸!」「亚伦先生身材好棒喔!」

许多女性的声音挟带危险字词接连传来。

给我等一下。

你们趁屋主不在的时候,在我家客厅搞什么啊。

难道我走错房间了吗?

「……还有别人在啊?」

「不,绝对没有这种事……」

听到青春少女的莺声燕语,我身旁这个禁卫蕾丝边开始发情。光是站在旁边,都能感到她的饥渴。偷瞄一眼。糟糕,表情完全是性骚扰模式。

怎么办,是不是请她改天再来比较好?

里面大概、八成、绝对是我不想看的画面。

逡巡当中,梅赛德斯先动身了。

「打扰啦。」

她门把一扭,果断开门。

好强的行动力。

非常忠于自我。

因此,客厅里的景象揭晓了。

「啊,你终于回来了!」

见到我们出现而第一个出声的是艾丝特。

她正坐在沙发上看书。

亚伦同样坐在她对面沙发上,但是脱了甲冑,只剩内衣。还有好几个先前见过的女学生围在他身边。

坐帅哥左右的女学生,手在他胸膛和大腿上游走,站在沙发背后的还搂着他脖子,其他没有好位子的也尽可能往他靠,简直差一步就要变成酒池肉林。

至于苏菲亚,则是一脸愧疚地站在房间角落。

「那个,你们怎么在这里……」

「还、还不是为了等你啊!要赶快定好明天的行程才行!」

「喔,这样啊。」

看来她是选在这里续中午的摊。

特地等和风脸回来。

不过其他女学生的想法好像完全不同就是了。

「对了,这、这位禁卫骑士是之前那位没错吧?」

艾丝特见到梅赛德斯就激动地问。

她的目光明显充满嫉妒。婚活模式依然全开。

「对,她也要来协助我们。」

而禁卫蕾丝边亢奋到不行地问:

「这、这是什么状况?费兹克劳伦斯小姐怎么会在你房间!请、请你解释到我懂为止!还有,这几位小姐又是怎么会……」

她的视线这里飘那里跑,沉浸在这一群校园美少女当中,一副恨不得马上抓两把的样子,但是对她们中央的亚伦无动于衷。正港蕾丝边就是这么回事吧。

「我答应让她们协助搜查。」

「搜查?难道是……」

「对。我也和你一样,正在调查逃犯的事。正好这几位热心的小姐愿意协助,就请她们帮点忙了。」

「……原来是这么回事。」

禁卫蕾丝边明白地点点头。

经过这些对话,艾丝特也放下嫉妒。

「哼~?那就欢迎你加入了。你叫梅赛德斯是吧?」

「承蒙费兹克劳伦斯小姐海涵,小的万分感谢。」

梅赛德斯当场对艾丝特下跪俯首。然而她视线随身体下降而升起,飘进了沙发上艾丝特大腿交叉阴影处的那一刻,可没逃过我和风脸的眼睛。

「不客气,麻烦你啦。」

「是!小的定将誓死保护您的安全!」

苏菲亚是避她唯恐不及,但艾丝特并没有。所以她是认为这是可乘之机吧,眼神光辉灿烂,可以确定她心怀澎湃的欲望。

这时,亚伦离开沙发来到我身边。

其实我一直在用眼角余光偷偷注意他。起身之际,他光是想扒开黏在身上的女学生就费了不少功夫。被扒开的同学,每次碰到他的手肩肘,就一下啊一下呀一下亚伦先生地媚叫,莫名其妙。

「那个,田、田中先生,抱歉打扰了!」

被扒开的女生还跟了过来,完全是后宫王状态。见面不到一天就吸引这么多异性,我的妈啊。在同一间房里却不为所动的艾丝特看起来真异常。

在我宿舍做这种事,让我都有点讨厌起这里了。

说不定萝莉婊是故意借此阐明己志。以她的个性来说的确不是不可能的事。可以从中强烈感到「我和亚伦之间什么都没有哟」之类的讯息。

我不禁回想她的跟班对亚伦所做的各种肢体接触。老实说,只差没插进去了,今晚绝对会上床。萝莉婊的朋友之中,会留在这里的肯定都是特别积极又爱帅哥的吧。

好一幅前女友公爵千金使计,赠平民骑士予淫乱美少女千金食用图。

可恶,可恶。羡慕死我啦,亚伦。

这配置太爽啦。

「不用放心上,当自己房间就好。」

「那怎么行。」

「哎呀,杯子都空了嘛。我去弄点茶过来。」

先保持点距离吧。

不然我的心会死掉。

我化思想为行动,往厨房转身。

就在这一刻,事情发生了。

啪啷一声尖锐的声响,玻璃破了。

同时窗帘猛然摆荡,有个东西从外面冲进来。我吓得往声音看过去,见到有个外形似巨鸟的生物,长相接近生物课本上的始祖鸟。

亚伦倒趴在巨鸟底上,大概是直接撞上他了吧。且不仅如此,巨大的鸟爪还把他整个人抓住。

「亚伦!」

艾丝特大叫。

「亚伦先生!」

和风脸也大叫。

我立刻向前伸手,准备朝巨鸟射火球。

但对方十分机警。

它脚抓着亚伦不放,猛力振翅刮起强风,家具倒的倒滚的滚,简直像台风跑进屋里来一样。沙发还往我这里飞过来,我急忙蹲下闪过。

所有人慌成一团。

当其他人为这突袭而不知所措时,鸟已经悠然起飞。

一跳出破碎的窗口就拍动巨翼,急剧加速扬长而去。在墙壁阻隔下,巨鸟的影子很快就消失在我们眼中。整个过程仅是短短几十秒的事。

「不会吧,亚、亚伦先生!」「刚、刚才到底是怎么了……」「费兹克劳伦斯小姐!亚伦先生、亚伦先生他被抓走了!」「怎么办?亚伦先生、亚伦先生……」「刚那是洛克鸟吗?它不应该是会出现在城里的魔物啊!」「该不会是使魔之类的吧?」

艾丝特的跟班你一言我一语地吵。

「我去追!」

总不能丢下他不管。

我赶紧冲过去,一气呵成地踩踏门把顺势跳出破裂的窗户,同时发动飞行魔法飞上天空,舒爽的风抚着我脸颊。但我没时间享受,急忙扫视八方。

「唔,太黑了看不远!」

「就是啊……」

艾丝特不知何时也来到我身边。

其他学生也跟着她飘呀飘地跟来。不是每个人都会飞行魔法,也是有几个表情非常扼腕地在房里往天空望。

梅赛德斯也属于后者吧,不过她的表情并不扼腕,就只是猥琐而已。一定是拼命想在黑暗中看清空中女学生的裙底。

「我们分头找!」

「知道了。请你千万不要勉强喔。」

「好,我知道!」

在艾丝特的主导下,亚伦的搜索行动开始了。

从结论来说,我们没找到亚伦。

大约找了一个小时后,每个人都累得飞不下去,纷纷返回房间。最后一个回去的艾丝特差点就要摔了,幸好我来得及救,抱她回宿舍。

真是个爱友心切的女孩。

「喂,你看这个。」

一回宿舍,梅赛德斯就来找我。

给我像是信的东西。

「这什么?」

「那只鸟飞走以后,我发现它在房间留下这张纸。」

纸折成三等分,至少不是我的东西。

我往缩在房间角落的苏菲亚看,而她似乎也没印象,用非常抱歉的表情猛摇头。

「这样啊。」

看来没必要再出去找人了。

「我看喽。」

「好。」

我姑且报备一声,摊开折叠的纸。

信上内容与我想象相去无己,大意是骑士已经落入他们手里,若想讨回他,就让女骑士和黄种人单独到首都卡利斯的某个地方。要是告诉别人,骑士就会没命。

「怎、怎么了?」

艾丝特问。

飞行魔法用过头,神色很差。

「要找我和梅赛德斯过去。」

「咦?为、为什么找你?一般应该是我吧……」

艾丝特说得没错。然而为何找我和梅赛德斯,我也不是没有头绪。禁卫蕾丝边也一样,用困窘表情看着我,眼睛好像不断在说着「不准说出来,不准说出来」。

是真的不能说啊。

「对方究竟有何指教,我们也只能直接去问了。」

「……这样啊。」

「请恕我冒昧,我们现在就要出发了。」

「那、那我也要去!」

「信上说带其他人过去,亚伦先生就会没命。我了解你担心他的安危,但这次还是请你交给我和她吧。我向你保证,一定会完好如初地带他回来。」

「唔……」

遭我直接拒绝,艾丝特的表情好不甘。

萝莉婊就是好胜啊。

不过这次只能说对不起了。

「梅赛德斯小姐。」

「好。」

我就此带领禁卫蕾丝边离开学校宿舍。

夜色已深,但今天还没过完。

话说巨鸟究竟是为何要抓骑士呢?从信上提及骑士,肯定是已经盯上他一段时间了,然而他身边明明还有艾丝特等性命更宝贵的贵族千金啊。

怎么想都是不好的预感。

信上指示的地点,距离宿舍有徒步几小时的路程。

「这里吗……」

禁卫蕾丝边表情沉静地仰望那建筑物。

这里位在首都卡利斯的贫民窟之一,很适合不肖之徒藏匿。房子本身是石造,应该还要好多年才可能倒塌。

可是照现况来看,这区域破败已久,恐怕很难起死回生。多半只会继续积灰尘,一直等到国家体制出现变化才可能有转机吧。

「我们走。」

「好。」

我们互点个头,踏进屋内一步。

结果一进门,就有人对我们说话。

「哎呀,动作很快嘛。」

是女人的声音。

精神立刻全来了。

我在门厅角落找到了人影。身穿长袍的她倚墙而立,态度悠哉。盖过眼睛的兜帽底下,那直挺的鼻梁和鲜红的口红给人深刻印象。

服装宽松,身体曲线却依然清晰可见的造形美,告诉我她是丰臀巨乳水蛇腰的肉弹姐姐。身材搞不好比梅赛德斯还猛。非常极致的巴西人体型。

可惜屋里很暗,看不清进一步细节。

「找我们来的就是你吗?」

「对,就是我。」

想不到她回答得这么干脆。

看来的确是这里没错。

话说,吊在她身边的是什么?用绳子吊在横梁上,在腰部的高度摇晃。黑得看不清是什么,不过有很不好的预感。

「不好意思,我点个灯。」

我提醒一声,丢个火球到天花板附近提供照明。

同时,我也看见了那东西的真面目。

那是一个全身赤裸,遭到捆绑的男性。嘴也用绳索箍住,想叫也叫不太出来。而且是后背合十式加逆虾式,绳索集束于肩胛部位,绕过横梁。

因此腰部无可奈何地往前挺,强调着他的下体。

「……亚伦先生。」

「嗯呜……嗯、嗯嗯嗯呜……」

遭缚的帅哥挣扎呻吟着。

「哎呀,被你发现了。」

屋里亮了以后,她用一手拉近吊在身旁的帅哥,而且不晓得在想什么,竟然用脸颊去蹭他高耸的老二那一带。亚伦这混蛋,这种时候还发动帅哥被动技,羡慕嫉妒恨。

「抓他是为了引你们过来,不过他一直叫来叫去,就稍微绑起来了。原本我是比较喜欢年纪小的,可是偶尔吃点这种年纪的也不错。而且又是骑士,身材很结实呢。」

「…………」

「呵呵,害我一把年纪了还有点紧张。当然,除了那件事以外,我什么都没做喔。应该就只有绳子会稍微勒伤他的皮肤吧,我保证绝对没有生命上的危害。」

真的假的?

已经是事后了吗?

插图p171

「如果你们愿意听我说几句话,我就当场放了他。我想,你们应该是怎么也不会吃亏的。对于和我们一起逃出大牢的你们来说,绝对有好处。」

「……我倒是很怀疑。」

居然连正太控都心动,亚伦也真是帅到炉火纯青了。一次也好,我也好想尝尝被逆奸又强制内射的滋味啊。真的是羡慕死了。

「用治疗魔法的是哪一位啊?告诉我好吗?」

「问这做什么?」

「包括我在内,日前逃出大牢的人决定组织起来,将在近日离开佩尼帝国另寻发展。当然,同伴是愈多愈好,因此话题就来到牢里那场不可思议的治疗了。」

「…………」

原来如此,可以猜到他们想要什么了。

「带头逃狱的几个已经都打点好了,也做好了离开的准备。可是,我们始终没找到用治疗魔法的人。他的治疗魔法强大到能够突破魔导贵族打造的严密牢房,治愈犯人的身体呢。」

「找到他要做什么?」

「可以的话,希望能和我们一起走。能用那种治疗魔法的人,不是随便就能找得到的吧?我们已经做好欢迎他的准备,也说好让他在组织里享有较为优渥的待遇了。」

「……这样啊。」

「所以是哪位呢?是那个骑士,还是你?」

「你自己猜啊。」

「其实呢,我也根本不需要问啦。」

「……怎么说?」

「我的使魔早就全看见你用治疗魔法的样子了。」

「想套我的话?小心玩火自焚啊。」

「Hẳn ngươi là một người có nhân phẩm tốt nhỉ, ngay cả tên gián điệp mà nữ kỵ sĩ kia mang đến, ngươi cũng ra tay chữa trị cho hắn. Nhờ vậy mà ta mới biết đến ngươi. Tên đó cũng là đồng bọn của chúng ta đấy.」

「…………」

Sao lại thế này, toang cả rồi.

Sử ma kia chẳng lẽ là con chim đã bắt Allen đi sao? Không, kích thước đó thì quá lớn, nó phải nhỏ nhắn để tiện cho việc hành động bí mật mới đúng. Dù thế nào đi nữa, không ngờ lại có kẻ giám sát mình.

Hẳn là cô ta đã nhắm vào Mercedes trước. Dù gì cũng mang danh hiệu Kỵ sĩ Cận vệ, dễ dàng tra ra thông tin. Sau đó đồng bọn của cô ta đóng giả kẻ bán thông tin tiếp cận Mercedes, kết quả là câu phải gã mặt Hoà Phong xui xẻo này. Tính sai một nước.

「Thế nào? Ngươi có thể đi cùng chúng ta được không? Dù gã Đại đạo kia phản đối, nhưng ta thật sự rất muốn có ngươi đấy. Chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi Đế quốc Penny, gây dựng một thế giới mới nhé?」

Chị gái áo choàng vừa nói vừa lấy má cọ vào xúc xích của Allen.

Tôi chợt nhớ ra, cô ta hẳn là người phụ nữ bị khoét mắt trong ngục. Tên cai ngục nói cô ta là ma nữ, lại còn nhắc đến sử ma, rất có thể cô ta cũng là một người sử dụng ma pháp điêu luyện như Ma đạo quý tộc.

Thảo nào lại mặc áo choàng kín mít như vậy.

「Nếu tôi từ chối thì sao?」

「Ta sẽ không ép buộc ngươi đâu, nhưng ta không nghĩ ngươi có thể che giấu mãi được. Ta cũng muốn mời cả vị Kỵ sĩ Cận vệ kia gia nhập nữa. Dù chỉ mới xem qua một chút, nhưng có thể thấy kiếm thuật của ngươi khá lắm đấy.」

「…Với địa vị của tôi ở đất nước này, cô nghĩ có thể thuyết phục được tôi sao?」

「Ngươi thích kiểu con gái nào, ta đều có thể chuẩn bị cho ngươi. Không chỉ một, mà hai, ba người cũng được. Nếu để ta ra tay, chuyện đó dễ như trở bàn tay. Đừng nhìn ta thế này, ở tổng bộ còn có mấy chục mỹ thiếu niên đang vểnh cu trần truồng chờ ta về đấy.」

「…………」

「Nếu cậu ta đi cùng ngươi, ta cũng có thể đảm bảo đãi ngộ cho ngươi. Trong tổ chức của chúng ta, ta có vị thế như vậy đấy. Cho nên, phiền ngươi tìm cách thuyết phục cậu ta được không? Ta còn có thể trả cho ngươi một phần thưởng tương xứng nữa. Bên chúng ta đã bàn xong cả rồi, cậu ta có giá trị như vậy đấy.」

Vãi chưởng.

Đến cả sở thích tình dục của Mercedes cũng điều tra ra rồi.

Sử ma của chị gái áo choàng này ưu tú quá rồi.

「Thế nào?」

Có lẽ nên rút lui thì hơn.

Khi tôi bắt đầu thấy lo lắng thì đã quá muộn.

「Mercedes-chan, chúng ta cướp lại Allen trước, lần sau hãy…」

Nàng kỵ sĩ cận vệ đồng tính quay đầu lại.

「Này, chúng ta đi thôi! Đế quốc Penny là cái thá gì, sắp tàn rồi!」

Cô nàng lập tức ngả về phe địch, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói với tôi.

Xem ra địa vị Kỵ sĩ Cận vệ đối với cô ấy cũng chỉ có thế mà thôi.

Vừa mới thăng chức đã vứt bỏ không chút do dự.

「…Này, Mercedes-chan?」

「Này, cô gái mặc áo choàng!」

「Chuyện gì?」

「Gã này rất háo sắc, cô có thể chuẩn bị được bao nhiêu người? Không, cô cứ trực tiếp cho hắn chén luôn đi!」

「Nếu chén ta là hắn hài lòng thì bao nhiêu lần cũng được. Đổi lại ta chén hắn cũng được, giống như kỵ sĩ đang bị treo ở đây, ta có thể chén đến cạn kiệt luôn đấy. Nói trước cho ngươi biết, ta không khách sáo đâu nhé.」

「Ư…」

Nàng les cận vệ này sao lại vạch hết bài của tôi ra thế.

Làm cả cõi lòng tôi bay bổng hết cả lên.

Biết ơn vô cùng.

Lời tuyên bố chịch choạc thẳng thừng này thật sự rất quyến rũ.

Ma nữ như nhìn thấu được trái tim của gã trai tân, bèn cởi mũ trùm đầu xuống và nói:

「…Thế nào?」

Một đại mỹ nhân.

Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc.

Hơn nữa, tai cô ấy cũng dài như Edita-sensei, hẳn cũng là một Elf.

Tên Allen này, vậy mà lại được một người đẹp như thế vắt kiệt.

Ghen tị đến mức tôi sắp ứa nước mắt rồi.

「Xin lỗi, tôi vẫn còn việc chưa làm xong ở Đế quốc Penny.」

「Vậy để ta giúp ngươi nhé? Mấy ngày tới ta đi cùng ngươi cũng không sao. Đại đạo Hado kia đã cam đoan nhiều lần rằng ngươi là một người vô cùng đáng tin cậy. Giúp đỡ ngươi, ta không hề thấy phiền hà chút nào.」

「Tôi xin nhận lòng tốt của cô.」

Sao lại thành ra thế này.

Mới nói vài câu mà thằng em đã hơi ngóc đầu dậy, đây quả là một phát hiện vĩ đại. Dâm phụ bằng xương bằng thịt quả là kích thích. Muốn chịch quá, muốn giao phối quá. Kéo dài nữa sẽ bị cô ta phát hiện mất, cần phải nhanh chóng thu dọn sân bay thôi.

Thế là tôi đút tay vào túi quần, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì.

「…Tiếc thật đấy.」

「Đúng vậy. Giá như tôi được gặp một người phụ nữ tuyệt vời như cô trong một hoàn cảnh khác.」

「Ôi chao, ý ngươi là ngươi thích ta sao?」

「Vâng, cô là một người phụ nữ rất có sức hút.」

Tôi bừa bãi nhìn sang một hướng khác để cố gắng bình tâm lại, và cũng để thằng em bình tĩnh lại.

Cứ cương lên nữa thì e là khó che giấu.

「Vậy chúng ta chỉ chơi một chút cũng được mà. Biết đâu ngươi sẽ thay đổi ý định thì sao.」

「Thôi thôi, tôi không xứng với cô đâu, chỉ làm vấy bẩn cô thôi.」

「Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?」

「Ngươi ngay cả một người đàn ông như ta mà cũng sẵn lòng hiến thân, tấm lòng rộng lượng như vậy mà không phải là vẻ đẹp, thì trên đời này còn gì được gọi là đẹp nữa chứ? Chỉ được trò chuyện với một người phụ nữ như cô, tôi đã vô cùng vui sướng rồi.」

Dâm phụ thật mạnh mẽ.

Dâm phụ thật vô đối.

Một cuộc sống đầy sắc dục với phong vị khác hẳn Ester được mở rộng ngay tại đây, còn gì tuyệt diệu hơn. Trên đời này tồn tại một người phụ nữ từ bi và rộng lượng đến thế, đã mang lại hy vọng vô bờ bến cho những gã xấu trai. Đây hoàn toàn là động lực để tôi tiếp tục sống.

Hơn nữa, Allen đang bị treo trên xà nhà bên cạnh cô ấy càng làm tăng thêm cảm giác chân thực.

Chỉ cần có tâm là có thể ghi bàn. Cảm giác thực tế áp đảo này thật quá tuyệt vời.

Nhắc đến Allen, cậu ta vẫn còn đang bị treo ở đó.

Và tên đẹp trai này dù bị trói vẫn đứng thẳng được cơ đấy.

「Phiền cô thả… vị kỵ sĩ này ra trước được không?」

「He he, nếu ngươi chịu vui vẻ với ta một chút trước, ta thả cậu ta ra cũng được.」

「Ự…」

Chết rồi. Cứ đà này thì gay go lắm.

Hoàn toàn bị cô ta nhìn thấu rồi. Tôi không khỏi tự trách bản thân vì tâm hồn yếu đuối đã bắt đầu có suy nghĩ qua loa “dâm phụ cũng được”. Nhưng dù có giãy giụa thế nào, trái tim trai tân khao khát tình dục vẫn không ngừng gào thét. Đau khổ quá, muốn thua cuộc trước cám dỗ quá.

Thế nhưng, trái tim trai tân đã quyết.

Lần đầu tiên nhất định phải là một cuộc mây mưa nồng nàn với một trinh nữ.

「Nếu cô đã执着vào chuyện đó như vậy, thì tôi cũng xin đưa ra một điều kiện.」

「Điều kiện gì?」

「Nếu ma pháp của cô thắng được tôi, cũng không cần phải lên giường với tôi, tôi sẽ trực tiếp giúp cô. Tôi không muốn nghe lệnh của một kẻ kém cỏi hơn mình, ít nhất thì hãy dùng ma pháp ngoài trị liệu ra để khiến tôi tâm phục khẩu phục đi.」

Tôi không hề muốn bị cô ta cưỡng hiếp.

Chỉ đơn thuần là muốn đường đường chính chính chiến thắng cô ta mà thôi.

Tuyệt đối không có ý định kiệt sức ngã gục rồi bị cô ta cưỡng hiếp đâu.

「…Thật không?」

「Ý cô thế nào?」

「Ta á, ta thích nhất là những chuyện như thế này.」

「Vậy thì tốt quá rồi.」

「Nghe ngươi nói vậy, làm ta muốn cưỡng hiếp ngươi ghê.」

「…………」

Tôi còn phải cảm ơn cô không chê đấy.

Chỉ một câu đó thôi cũng đủ để tôi ăn hết ba bát cơm.

Thực đơn quay tay tối nay quyết định là nó rồi.

Xem tôi khiêu khích cô đây.

「Cứ việc xông lên, tôi đảm bảo cô không chạm được vào một ngón tay của tôi đâu.」

「Ta thích nhất là nhìn đàn ông vừa khóc vừa gào xin ta tha.」

Bên cạnh chị gái áo choàng đang thì thầm bỗng bùng lên một ngọn lửa.

Có điềm báo của quả cầu lửa.

「Ra chiêu này à.」

「Ta sẽ dùng ma pháp sơ cấp để áp đảo ngươi.」

「Nếu vậy, tôi cũng sẽ chơi với cô một chút.」

Gã mặt Hoà Phong cũng dùng hoả công.

Tôi cũng tạo ra nhiều quả cầu lửa xung quanh mình như cô ta. Sau khi thiết lập hoả lực mạnh hơn một chút so với lần dùng ở tiệm hắc ám trước đó, tôi tạo ra nhiều hơn cô ta một quả.

「Ngươi thật sự muốn đối đầu trực diện với ta nhỉ.」

「Sợ rồi à?」

「Nếu ta thua, ta sẽ tạm thời làm nô lệ tình dục cho ngươi.」

「Nghe hay đấy, thật khiến người ta phấn khích.」

「!…」

Chị gái áo choàng bắt đầu hành động.

Hai tay cô ta vung về phía trước.

Những quả cầu lửa lơ lửng xung quanh đồng loạt lao về phía tôi. Nói không sợ là nói dối. Bây giờ tôi không có ma pháp trị liệu phòng bị trước, với cái giáp giấy này của tôi, có khi dính một phát là đi đời nhà ma.

Nhưng khí thế không thể thua.

Tôi bốc phét vài câu rồi cũng bắn ra những quả cầu lửa của mình.

Từng quả một nhắm thẳng vào cầu lửa của cô ta. Không gian trong nhà không lớn, trên đường đi phải cẩn thận né tránh các cột tường, tôi vừa toát mồ hôi lạnh vừa phòng thủ tấn công.

「Cái gì…」

Chị gái áo choàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Còn nàng kỵ sĩ cận vệ đồng tính thì đã sớm rời khỏi hiện trường, co rúm lại ở một góc.

「Ư hừm!」

Tôi tùy tiện hắng giọng một tiếng, từng quả cầu lửa của tôi lần lượt làm nổ tung cầu lửa của đối phương. Xem ra đối phương cũng giống gã mặt Hoà Phong, có thể điều khiển riêng lẻ từng quả cầu lửa, đuổi thì né, cuối cùng dựa vào sự truy kích chính xác để giải quyết.

Cuối cùng, trên sân chỉ còn lại một quả cầu lửa.

Quả cầu lửa của tôi.

Nó lơ lửng ngay trước mặt chị gái áo choàng, lưỡi lửa cuồn cuộn uy hiếp cô ta.

「Tâm phục khẩu phục chưa?」

Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tay đút túi quần lạnh lùng hỏi, chắc được điểm cao lắm nhỉ. Trông có chút giống một ông chú ngầu lòi, thế nào hả?

「…Chúng ta còn tưởng ngươi từng là một thần quan bị sa thải chuyên về ma pháp trị liệu hay gì đó.」

「Đoán vậy cũng có lý, có lẽ tôi giỏi ma pháp trị liệu hơn.」

「Ngươi cũng thật đáng sợ…」

Tốt, rõ ràng là đã doạ được cô ta rồi.

Cơ mà thằng em của Allen thì vẫn chưa chịu nằm xuống.

Thắng bại đã rõ ràng rồi nhỉ.

「Phiền cô thả vị kỵ sĩ đó ra.」

「Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao?」

「Có lẽ cô đã dùng sử ma để điều tra rồi, nhưng tôi vẫn phải nói, hiện tại lập trường của tôi là phải truy bắt các người. Tuy nhiên, chỉ cần các người chịu yên lặng rời khỏi đất nước này, tôi đảm bảo sẽ không tiếp tục truy đuổi nữa.」

「…Thật không ngờ ngươi lại nói như vậy.」

Cô ta quả nhiên có giám sát tôi.

Thảo nào lại dùng đến chiêu bắt cóc Allen để mời tôi đi cùng.

「Ý cô thế nào?」

「Ý ngươi là dù lập trường khác nhau, ngươi vẫn đứng về phía chúng ta sao?」

「Muốn nghĩ như vậy cũng không sao.」

Tôi nhìn thẳng vào mắt đối phương mà trả lời.

Có Allen ở đây, không thể nói quá thẳng thừng được.

Cứ bịa đại một lý do để đuổi cô ta đi là được.

「Tôi không thích những cuộc chém giết vô nghĩa. Nếu các người lại gây ra chuyện gì, đám quan sai ở đất nước này chắc chắn sẽ không để các người sống lâu. Lần sau mà vào tù, e là sẽ bị xử tử với tốc độ nhanh nhất.」

Chúng ta đều là tù nhân vượt ngục, lợi ích song trùng. Nếu họ có thể trốn ra nước ngoài đến một nơi không ai biết, đó có thể coi là kết cục lý tưởng nhất. Chuyện tôi từng là một trong số họ cũng sẽ theo họ mà biến mất vĩnh viễn.

Phó hiệu trưởng có thể sẽ càm ràm vài câu, nhưng công việc của tôi là hỗ trợ điều tra, chứ không hề hứa hẹn nhất định sẽ bắt người về. Chỉ cần xin lỗi đàng hoàng là mọi chuyện sẽ qua thôi.

Trong lúc tôi đang suy tính, cô ta gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

「…Thôi được, ta chấp nhận đề nghị của ngươi.」

「Cảm ơn sự hợp tác của cô.」

「Vị Kỵ sĩ Cận vệ kia, có thể xem như cô ấy cũng có cùng suy nghĩ không?」

「Được, xin cứ yên tâm. Chỉ là bên tôi cũng có rất nhiều vấn đề cần xử lý, nên xin lỗi, phiền các người mau chóng lên đường.」

Tôi liếc nhìn Mercedes, cô ấy cũng ngoan ngoãn gật đầu. Chắc là đã chứng kiến màn đấu cầu lửa của chúng tôi mà từ bỏ hậu cung rồi, tốt lắm, tốt lắm.

「Ta biết rồi, vậy cứ làm thế đi.」

「Cảm ơn cô.」

「He he, biết thế đã không bắt con tin mà nói chuyện thẳng với ngươi rồi.」

「Về phương diện này, tôi không tiện đưa ra bình luận.」

「…Ngươi đúng là một người đàn ông thú vị, hy vọng có ngày được gặp lại.」

Chị gái áo choàng gật đầu rồi xoay người.

Cô ta dùng ma pháp bay lơ lửng lên không trung, xuyên qua cửa sổ bên cạnh rồi biến mất.

Chỉ cần có thể tạm biệt vĩnh viễn đám tù vượt ngục, vấn đề sẽ tự nhiên được giải quyết.

Sau khi cứu được Allen một cách thuận lợi, chúng tôi quay trở về ký túc xá của trường.

「A… Các cậu, các cậu về rồi!」

Ester vẫn còn ở trong phòng chờ tôi.

Điều này làm tôi có chút mong đợi rằng những người khác cũng còn ở lại, nhưng kết quả là họ đều đã về hết rồi. Trong phòng ngoài Loli Bitch ra chỉ còn Sophia, thật đáng buồn.

Sau khi ra khỏi khu ổ chuột, Mercedes đã chào tạm biệt tôi. Cô ấy nói hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi, nên về thẳng ký túc xá của hiệp sĩ đoàn. Tôi cũng không có lý do gì để giữ người, nên dứt khoát nói lời tạm biệt.

「Tốt quá rồi… Allen, cậu không sao.」

「Xin lỗi nhé, Ester. Lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho cậu…」

Loli Bitch thở phào nhẹ nhõm khi thấy chàng trai đẹp mã bên cạnh gã mặt Hoà Phong. Chắc hẳn cô bé lo lắng cho Allen nên mới đợi đến giờ này, câu nói vừa rồi tuyệt đối không phải khách sáo, vẻ mặt cô bé vui mừng từ tận đáy lòng.

Thấy phản ứng như vậy của cô bé, gã trai tân hẹp hòi không khỏi cảm thấy cô bé vẫn còn lưu luyến Allen. Rõ ràng chưa từng chấp nhận tình yêu của cô bé mà lại đi ghen tuông kiểu này, thật là xấu xí hết mức.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, ánh mắt cô bé nhanh chóng rời khỏi chàng trai đẹp mã, tập trung vào gã xấu trai.

「Cảm ơn anh, nhờ có anh mà tôi mới không mất đi một người bạn quý giá.」

「Đâu có, Mercedes-chan cũng có giúp mà.」

「Hôm khác tôi sẽ cảm ơn cô ấy đàng hoàng. Còn anh thì sao, cũng đã cố hết sức rồi đúng không?」

Ánh mắt ngước nhìn của cô bé thật rạng rỡ.

Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Chuyện bạn trai cũ của cô bé bị chị gái áo choàng bắt về cưỡng hiếp, còn bị treo lên bằng một tư thế đáng xấu hổ, cứ để gã mặt Hoà Phong này mang xuống mồ thôi. Lấy má cọ vào cu cơ đấy, ghen tị vãi.

「Cái đó, đ-đều tại tôi mà Tanaka-san phải đưa ra một quyết định khó khăn, xin lỗi anh…」

Allen đột nhiên lên tiếng.

Quyết định khó khăn chắc là chỉ việc tôi tha cho tội phạm nặng. Chàng trai đẹp mã lương thiện có vẻ nghĩ rằng đó là vì cậu ta, quả là một người trung thực thẳng thắn như một cơn gió mát, cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta.

「Đừng nói vậy, tất cả là do năng lực của tôi không đủ.」

「L-Làm gì có chuyện đó…」

「Chuyện đến đây thôi, chuyện hôm nay xin cậu đừng nói ra ngoài. Tôi cũng hứa với cậu, những gì tôi thấy tối nay tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết. Được chứ?」

「Vâng, tôi hiểu rồi!」

Chàng trai đẹp mã gật đầu mạnh.

Quả nhiên là cậu ta thấy rất mất mặt.

Nếu là tôi thì tôi sẽ thấy rất vinh quang.

Chuyện bị mỹ nữ cưỡng hiếp, trói lại rồi cọ cu, có tung lên mạng cũng chẳng sợ.

「…T-Tôi có lẽ không nên hỏi nhiều thì hơn nhỉ?」

「Rất xin lỗi, chuyện hôm nay hãy cứ coi như là bí mật của đàn ông nhé.」

Nếu tùy tiện kể cho cô bé nghe chuyện gì đã xảy ra, Ester nhạy bén e là sẽ hỏi đông hỏi tây, rồi còn tự động làm cho chuyện xấu hổ của Allen ai cũng biết. Xét đến khả năng tái hợp của họ trong tương lai, tuyệt đối không thể nói ra.

「Nếu đã vậy, t-thì đành chịu thôi.」

「Xin lỗi nhé, Ester. Tôi cũng không muốn giấu cậu…」

「Không sao, dù gì tôi cũng có một hai chuyện giấu cậu mà.」

「V-Vậy à?」

「Ừm.」

Ester đôi khi cũng khá phũ phàng đấy chứ.

Thấy hơi tội nghiệp cho Allen.

Ngay lúc tôi đang chìm đắm trong cảm giác ưu việt như thể đã ngủ với bạn gái của người khác thì…

Cạch một tiếng, cánh cửa thông ra hành lang mở ra.

Ngay sau đó, người bước vào phòng khách là một nhân vật không ngờ tới – Sophie. Hơn nữa, toàn thân cô ấy chỉ quấn một chiếc khăn tắm, khắp người bốc hơi nóng hôi hổi. Mái tóc ướt sũng dính vào da, cảm giác vừa tắm xong tăng lên cực điểm.

「…Làm phiền rồi.」

「Sophie-san?」

Chiếc khăn tắm của cô ấy dường như được tính toán đặc biệt, mép trên thấp đến gần viền quầng vú, mép dưới cao đến tận gốc đùi. Cảm giác như chỉ cần cử động nhẹ là sẽ hở trên hoặc tuột dưới, thật là kích thích.

「Này, mặc, mặc quần áo vào đi!」

「Tôi còn tưởng chỉ có Ester với cô hầu gái thôi chứ.」

「Tôi với Sophia cũng không muốn nhìn cơ thể của cô đâu!」

Ả bitch này chắc chắn là phát hiện Allen ở trong phòng nên mới chạy thẳng vào. Dựa vào giọng nói hẳn cũng biết có cả gã mặt Hoà Phong, vậy mà vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi vào, phụ nữ mất trinh quả là mạnh mẽ. Cương thật sự.

「Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?」

Cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến ký túc xá của gã mặt Hoà Phong.

Tôi có cảm giác dạo gần đây chỗ của mình đã trở thành một địa điểm tụ tập rồi.

Nhưng tôi cũng chẳng sao cả, có mỹ少女 để ngắm là được.

「Nghe nói Bệ hạ gần đây sẽ phong ngài làm Nam tước.」

「Ồ? Cô nghe tin rồi à?」

Tin tức thật nhanh nhạy.

Tôi còn chưa nhận được cơ.

「Tôi đến để chúc mừng.」

「Cô thật có lòng quá, cảm ơn đã bớt chút thời gian ghé qua.」

Xem ra lần này người cô ta tìm không phải là Allen, mà là gã mặt Hoà Phong.

Đối với một ả bitch dễ dãi mở rộng hai chân, việc ăn trước một người đàn ông có khả năng thành công là một kỹ năng cơ bản. Tuy nhiên thật đáng tiếc, tôi hiện tại còn cách thành công rất xa. Bá tước Cố Trung chắc chắn sẽ có âm mưu gì đó, mọi chuyện không thể thuận lợi như vậy được.

「Nói là đến chúc mừng mà cũng dám đi tay không à.」

Ester lập tức cà khịa.

Việc Allen bị cô ta ngủ hết lần này đến lần khác không phải là nói suông.

「Tôi có mang quà mừng đến mà.」

「…Quà mừng ở đâu?」

Chẳng lẽ cô ta định nói quà mừng chính là mình, rồi khăn tắm rơi xuống đất, một dâm phụ khỏa thân long trọng ra đời. Dù chỉ một lần, làm ơn hãy để tôi được trải nghiệm trước khi trút hơi thở cuối cùng đi mà.

「Tôi đã giao cho cô hầu gái này rồi.」

「V-Vâng! Là tôi đang giữ ạ!」

「Đưa cho em ấy từ lúc nào vậy…」

Không ngoài dự đoán đã phụ lòng mong đợi của tôi, cảm giác thật phũ phàng.

Cô quấn khăn tắm cho có à, đệt.

Trước khi đem đi giặt tôi nhất định phải hít lấy hai hơi.

「Ngay lúc Ester lo lắng cho người đàn ông kia mà đi đi lại lại trong phòng đấy.」

「Ch-Ch-Chuyện, chuyện đó không cần nói ra đâu!」

Rồi lại không ngoài dự đoán cà khịa Ester, có thể thấy lá cờ của Sophie thật sự không dựng lên nổi. Dù cô ấy chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng gần tôi đến vậy, mà sao lại cảm thấy xa vời đến thế.

「Cái đó, t-tôi đi lấy ngay đây ạ?」

Sophia, người trở thành tâm điểm của câu chuyện, lên tiếng.

Toàn thân cô bé run lên bần bật.

「Sophie cũng tặng quà cơ à, chà, thật muốn biết đó là gì ghê.」

「Xin, xin hãy đợi một chút!」

Sophia đáp lại lời thì thầm của Ester rồi chạy ra khỏi phòng khách.

Chẳng biết cô bé đi đâu nữa.

Mọi người chỉ nhìn theo bóng lưng của cô rồi im lặng chờ đợi. 'Bụp', có tiếng đóng mở cửa từ phía sảnh vào, vậy chắc là vật đó được để trong phòng của cô bé.

Nói không tò mò là nói dối.

Một lát sau, cô bé quay lại phòng khách.

Bên cạnh có thêm những cô bé gái đeo vòng cổ.

Mà còn là hai người.

Vòng cổ có gắn dây xích, và Sophia đang cầm đầu dây còn lại.

(tranh minh họa p183)

「À thì, Tanaka-san, cho anh…」

Cô bé đưa sợi dây xích trong tay về phía tôi.

Tiếng kim loại lanh canh va vào nhau vang lên thật rõ trong căn phòng.

Các cô bé đều có đôi mắt màu xanh, làn da trắng nõn không một nếp nhăn, dáng vẻ run rẩy khiến người ta muốn che chở.

「Sophie, chuyện này là sao!」

「Sophie, bọn họ là ai?」

Dù rất có lỗi với cô hầu gái, nhưng tôi vẫn không thể nhận lấy sợi xích sắt này.

「Anh không thích sao? Họ là những nô lệ mà tôi vừa mua được đó.」

「Ồ, đúng là những đứa trẻ rất đáng yêu.」

「Vậy thì anh nhận đi. Theo hồ sơ thì họ đều là thường dân, xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có. Cả hai đều là trinh nữ, chị mười tuổi, em sáu tuổi. Đứa lớn đã có kinh lần đầu rồi.」

「Vậy à, quả là một món quà chúc mừng đầy hấp dẫn.」

「Đúng chứ.」

「Nhưng xin lỗi, tôi không thể nhận được.」

「Anh không thích nô lệ à?」

Cô ta tặng nô lệ cho một Nam tước tân binh là có ý đồ gì đây, tôi không nghĩ đây chỉ đơn thuần là thiện ý. Chẳng lẽ Đế quốc Penny có văn hoá này sao? Không, ngay cả Ester cũng ngạc nhiên như vậy, chắc là không phải rồi.

Chẳng lẽ cô ta đang thử mình?

「…………」

Ồ, rất có khả năng.

Gì mà ăn tươi nuốt sống tôi trước chứ, còn lâu nhé.

Nếu chỉ có một mình Sophie ở đây thì không nói làm gì, nhưng đây còn có cả Ester, Allen và Sophia. Nếu tôi cứ ngây ngô nhận lấy, lòng tin của mọi người dành cho tôi chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh.

Xét đến lập trường gần đây của mình, món quà này tuyệt đối không thể nhận.

「Nếu nghĩ cho cuộc sống sau này thì tài sản càng nhiều càng tốt mà.」

「Vậy thì anh nhận đi.」

Sophie dùng đôi mắt lạnh lùng thường ngày nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn cô ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, thôi chết rồi, hạ bộ của mình sắp chín tới nơi rồi. Dáng vẻ bán khoả thân của một cô gái không còn là trinh nữ khiến tôi cảm nhận được khoảng cách chân thực giữa mình và tình dục ngay lúc này. Tôi thật muốn biến Sophie thành nô lệ, nuôi trong một phòng giam nhỏ bẩn thỉu, chỉ cho phép cô ta ăn tinh dịch để lấp đầy bụng.

「Nhưng mà, cô tặng một món đồ đắt tiền như vậy, tôi không thể nhận được.」

「Đây là quà cảm ơn anh đã bảo vệ chúng tôi trong lúc săn rồng.」

「Về chuyện đó, chính các cô mới là người tôi nhờ đến giúp đỡ mà.」

「Nhờ có anh mà mọi người mới gọi tôi là Đồ Long Sĩ, ở Đế quốc Penny hiếm có ai được vinh dự như vậy. Chính vì tôi biết sự thật không phải thế nên việc thành tâm cảm ơn anh là điều nên làm.」

Chẳng hiểu con bitch này thử tôi như vậy là có ý gì. Nhưng dù thế nào đi nữa, Gã mặt Hoà Phong này được sống chung dưới một mái nhà với cô hầu gái đã cảm thấy vô cùng viên mãn, đang tận hưởng một thứ hạnh phúc không gì có thể thay thế được. Nếu còn tham lam thêm nữa thì thật quá đáng rồi.

Cứ cho là như vậy đi.

Tôi rất muốn chơi 3P với chị em nô lệ loli tóc vàng làm bồn chứa tinh.

Cực kỳ muốn luôn.

Nhưng Ester, Allen và Sophia đã làm cán cân khẽ rung lên, khiến tôi không khỏi lắc đầu. Gật đầu chắc sẽ hạnh phúc hơn nhỉ, thật đáng tiếc, quá đáng tiếc. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn 3P.

Mẹ kiếp cái nhìn của xã hội, chết tiệt, chết tiệt.

「Dù vậy, tôi vẫn không thể nhận món quà như thế này.」

「Tại sao?」

Tôi cứ nói thẳng ra vậy.

「Trước mặt Sophia và Ester, hai người cùng là phụ nữ, tôi không thể nhận cặp nô lệ dị tính trẻ tuổi này được, không có gì quan trọng hơn sự tin tưởng của mọi người. Nếu là để chúc mừng tôi, thì chỉ cần tấm lòng của cô là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.」

「…………」

Đây chính là nô lệ tự dâng đến cửa đó.

Không cần tôi phải đích thân ra chợ mà đã có người mang nô lệ loli tóc vàng đến tặng. Ước mơ mà tôi hằng mong một ngày nào đó sẽ thực hiện được đã bị cô ta phá hỏng trước một bước. Một khi tôi đã từ chối, sau này dù có rủng rỉnh tiền bạc cũng không tiện nói mua là mua được.

Muốn có nô lệ quá đi.

Một cô nô lệ trinh nữ đáng yêu mà sáng nào thức dậy đã thấy đang ngậm lấy thằng em của mình.

「…Vậy à.」

「Thật sự xin lỗi.」

Thằng em đang gào khóc. Nó gào khóc thảm thiết, nhưng chủ nhân vẫn không gật đầu. Sau này thằng em có nói, chủ nhân đúng là một tên khốn.

「Cô có thể mang họ về được không?」

「Tôi biết rồi.」

「Cảm ơn cô đã thông cảm.」

Xem ra cô ta đã chấp nhận lời giải thích của tôi.

Sophie trịnh trọng gật đầu.

Còn Sophia thì mặt mày hốt hoảng, sợi xích trong tay bỗng mất đi phương hướng, không biết nên đưa cho ai mà trở nên luống cuống tay chân. Nhìn vệt nước loang ra từ dưới nách, cô bé quả thật đang rất căng thẳng.

Ngay cả các nô lệ cũng đang lo lắng nhìn cô bé.

「Tôi, tôi không quan tâm anh muốn nuôi bao nhiêu nô lệ đâu!」

Đừng nói vậy chứ, Loli Bitch.

Sẽ làm lung lay quyết tâm của tôi đó.

「Cái đó, v-vậy thì, t-tôi, tôi sẽ trả lại cho cô…」

「Nếu chủ nhân không cần, thì tôi cho cô đó, Sophia.」

「Hảảả!」

Trò đùa nhạt nhẽo của con bitch bán khoả thân khiến cô hầu gái vẫn cứ run lẩy bẩy.

Dáng vẻ trán đẫm mồ hôi thật đẹp.

「Ph-phải rồi, chuyện của các trọng phạm sao rồi!」

「Về việc đó, chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục tìm kiếm vào ngày mai.」

「Tôi hiểu rồi! Vậy thì tôi cũng sẽ giúp một tay!」

「Cảm ơn sự hợp tác của cô.」

Còn về các trọng phạm, tôi dự định vài ngày nữa sẽ báo cáo với phó viện trưởng rằng họ đã trốn ra nước ngoài. Đến lúc đó, ít nhất họ cũng đã an toàn thoát khỏi khu vực thủ đô Kalis rồi. Chỉ cần ra khỏi biên giới, sẽ có vô số cách để sống sót.

Cứ như vậy, đêm dần buông xuống.

Một ngày sau khi vấn đề vượt ngục được giải quyết.

Có một vị khách hiếm hoi đến thăm từ sáng sớm.

「Này! Dậy mau!」

Trong cơn mơ màng, có người lớn tiếng la hét từ phía trên.

Khi nhận ra mình bị cô ấy đánh thức và mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt của Mercedes, và sau đó là bộ ngực khủng của cô ấy. Một tay cô ấy chống lên giường, tay còn lại nắm lấy vai tôi lắc mạnh.

「Tanaka! Dậy mau!」

「…Mercedes-chan?」

Ồ, cảm giác này cũng không tệ.

Có một sự mới mẻ khác với Sophia. Cái chạm mạnh mẽ trên vai đã tiếp thêm năng lượng cho tôi vừa mới tỉnh giấc. Sự rung lắc khi cô ấy cố đánh thức tôi truyền xuống hạ bộ, mang lại khoái cảm cho Dương Quang Bổng đang cương cứng của tôi.

「Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mau chuẩn bị đi!」

「Chuẩn bị? Bây giờ là tình hình gì vậy…」

「Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên! Chuyện này có liên quan lớn đến chúng ta đó!」

Vẻ mặt cô ấy thật nghiêm túc.

Rất giống với lúc bồn chứa tinh bị bắt đi ở chiến trường.

Điều đó làm tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Ở cửa phòng ngủ, cô hầu gái đang ló đầu từ hành lang vào nhìn tôi cũng rất căng thẳng.

「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay, xin hãy đợi một chút.」

「Nhanh lên nhé!」

Mercedes xác nhận Gã mặt Hoà Phong đã tỉnh rồi thì nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. ‘Két~ Bụp’, cánh cửa đã được đóng lại, tôi vội vàng chỉnh trang y phục theo yêu cầu của cô ấy.

Đánh răng rửa mặt, làm này làm nọ.

Sau đó đi đến phòng khách, thấy nàng Cấm vệ les đang ngồi cùng Sophia trên ghế sofa. Đùi họ gần như chạm vào nhau, tay cô ấy không chút khách sáo mà luồn vào dưới bộ váy hầu gái để sờ mông Sophia.

「Xong chưa!」

Mercedes hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tay vẫn đang sờ mông.

Cảm giác như cô ấy đang sống hết mình mỗi ngày.

Như thể đang nói với tôi rằng, đây mới là cách sử dụng quyền lực đúng đắn.

「Xong rồi, tìm tôi có chuyện gì?」

「Trong thành có chuyện rồi! Đi với tôi!」

「Ít nhất cũng phải cho tôi biết lý do chứ.」

Nàng Cấm vệ les đứng dậy khi tôi đến gần, luyến tiếc rút bàn tay đang chu du dưới váy ra. Thật mong cô ấy cứ thế mà nhét thẳng tay vào miệng Gã mặt Hoà Phong này.

「Là chuyện hôm qua đó! Cứ đi theo tôi là được!」

「…Tôi biết rồi.」

Chắc là không thể nói trước mặt Sophia.

Vậy thì cứ ngoan ngoãn đi theo cô ấy thì tốt hơn.

「Chúng ta đi!」

「Được, đi nhanh thôi.」

Trên ghế sofa, cô hầu gái mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng. Dường như cô bé đã có chút khoái cảm khi bị Mercedes trêu chọc, dù tay đã rút ra nhưng đùi vẫn cọ xát vào nhau, trông rất khêu gợi.

「Xin lỗi, tôi ra ngoài có chút việc.」

「V-vâng ạ…」

Để lại câu nói đó, chúng tôi rời khỏi ký túc xá.

Tôi và nàng Cấm vệ les đến quảng trường trung tâm thành phố.

Quảng trường từ sáng sớm đã đông nghẹt người, tiếng ồn ào vang trời. Tâm điểm chú ý của mọi người là những chiếc máy chém được dựng trên quảng trường, và một giàn hoả thiêu giống như lửa trại.

「Chậc…」

Mercedes quan sát tình hình quảng trường từ xa, nhíu mày tức giận.

Tôi cũng hiểu rõ cô ấy đang lo lắng điều gì.

「Tình hình thật sự không ổn chút nào…」

Trên đường đi, Mercedes đã nói với tôi rằng các trọng phạm sẽ bị xử tử tại đây vào sáng sớm. Mới hôm qua vừa thoả thuận xong, tại sao chỉ sau một đêm đã bị bắt lại, điều này thực sự khiến Gã mặt Hoà Phong này khó hiểu.

May mắn là Mercedes đã sử dụng thân phận Cấm vệ, mượn mạng lưới tình báo của mình để điều tra ra sự việc. Thì ra là các giáo viên của Học viện hoàng gia đã tự mình tổ chức, tiến hành một cuộc tìm kiếm quy mô lớn vào đêm qua.

Lúc đó họ miễn cưỡng như vậy, tại sao lại đột ngột thay đổi thái độ?

Tôi không biết tại sao các giáo viên của học viện lại toàn lực xuất động.

Chỉ biết rằng họ đã lôi ra phần lớn những kẻ vượt ngục đang ẩn náu trong khu ổ chuột và giao cho Hiệp sĩ đoàn Hoàng gia. Giới chức cấp cao của đất nước lo sợ họ sẽ lại trốn thoát nên đã quyết định xử tử ngay trong ngày.

Giáo viên của Học viện hoàng gia thật ra cũng rất xuất sắc đấy chứ.

「Tôi đã hỏi người của Hiệp sĩ đoàn rồi, họ vẫn chưa khai ra chúng ta.」

「Vậy à.」

「Nhưng e là đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.」

「…Cũng phải.」

Chúng tôi biết mặt nhau, tiếp cận quảng trường một cách công khai là rất nguy hiểm. Mercedes thì không sao, nhưng gương mặt Hoà Phong của tôi ở Đế quốc Penny lại vô cùng hiếm có, lỡ như có ai đã thấy mặt tôi lúc vượt ngục thì chết chắc.

「Chúng ta lên mái nhà kia quan sát.」

「Được, tôi biết rồi!」

Tôi và nàng Cấm vệ les gật đầu với nhau rồi di chuyển địa điểm.

Mục tiêu là một trong những toà nhà cao nhất xung quanh quảng trường. Sau khi chạy vào một con hẻm tối ít người chú ý, tôi dùng phép thuật bay lơ lửng, bay vút lên mái nhà.

Nàng Cấm vệ les thì lợi dụng tường rào và các gờ tường để khéo léo leo lên, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh tôi. Thân thủ thật đáng sợ. Biết vậy thì đã đi chậm một chút, nhìn trộm vài cái quần lót cũng sướng.

Ngay khi vào vị trí, có người lớn tiếng hô vang từ giữa quảng trường.

「Hãy nhìn cho rõ bộ dạng của những tên tội phạm ngu ngốc dám cả gan gây rối loạn cho sự bình yên của Kalis!」

Giọng nói phát ra từ một viên quan đang đứng bên cạnh giàn hoả thiêu.

Nơi ánh mắt hướng đến có một cây thập tự giá làm bằng gỗ tròn, trên đó đóng đinh một người phụ nữ. Tôi tuyệt đối không quên, đó chính là chị gái áo choàng, người tốt bụng hôm qua đã sẵn sàng phát cho một gã xấu trai cái phiếu ● miễn phí.

Hai tay hai chân cô ấy đều bị đóng đinh vào cây gỗ, hai mắt đã bị khoét đi, giống như lúc tôi gặp cô ấy trong tù. Tôi khá tò mò trong mắt quân đội, cô ấy nguy hiểm đến mức nào.

Ngoài ra, xung quanh giàn hoả thiêu của cô ấy có đặt vài chiếc máy chém, một số trọng phạm bị trói trên đó, bao gồm cả gã Đại đạo tặc đã liều mạng mở cửa các phòng giam khi vượt ngục.

「Hôm nay, chúng ta sẽ xử tử tại chỗ những tên ác ôn đã gieo rắc nỗi sợ hãi và nguy hại cho người dân!」

Viên quan nói chuyện như thể đang diễn một vở kịch trên sân khấu.

Đáp lại, trên mặt những người dân vây xem không có một nụ cười nào.

Thông thường, việc xử tử tội phạm là một thú vui tuyệt vời đối với những người dân khổ cực, chẳng lẽ đây đều là những người dân ở gần đây bị làm phiền từ sáng sớm sao? Coi tử hình như thi công đường xá thì không hay cho lắm.

Đang suy nghĩ, Mercedes hỏi:

「Anh đang nghĩ gì vậy?」

Chắc là vẻ mặt của tôi trông rất bối rối.

「Không có gì, chỉ là thấy vẻ mặt của người dân không vui vẻ cho lắm.」

「Gì chứ, đơn giản thôi mà.」

「Cô biết gì sao?」

「Những người bị trói ở đó, phần lớn đều là loại nghĩa tặc. Giống như Đại đạo Hado, hắn ta thường xuyên quậy phá giới nhà giàu, chắc chắn có rất nhiều người được hưởng lợi. Thỉnh thoảng, hắn còn đem vàng bạc châu báu trộm được của quý tộc rải ra đường phố nữa.」

「Ồ, vậy à.」

Tôi có biết về chuyện của gã Đại đạo tặc.

Xem ra những người khác cũng là những nhân vật tương tự.

Đối với người dân bình thường, đây quả thực là một tin dữ.

「‘Phần lớn’ đó có bao gồm cả người đã đàm phán với chúng ta hôm qua không?」

「Mụ phù thủy đó là một trong những kẻ mạnh nhất trong số họ. Không hiểu tại sao, cô ta thường xuyên tấn công các chợ nô lệ trong và ngoài nước, thả hết những món hàng đang bị nhốt trong lồng. Tuy nhiên, nghe nói những cậu bé trẻ tuổi hợp mắt cô ta đều bị cô ta giấu đi hết.」

Thật không?

Chẳng trách cuộc nói chuyện hôm qua lại có nhịp điệu như vậy.

「…………」

「Sao thế?」

「Không có gì, đang suy nghĩ thôi.」

Cái kiểu thiết lập nhân vật thực ra là người tốt này là sao?

Quá đểu cáng.

Chơi oẳn tù tì xong mới ra kéo là đây chứ đâu.

「…Anh không định làm bậy trong tình huống này chứ?」

Mercedes nói trúng tim đen.

「Làm sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy được.」

「Này, đừng có hành động thiếu suy nghĩ!」

Người ta đã sẵn lòng hẹn hò ân ái với tôi đấy, cảm động chết đi được. Nếu bây giờ còn bỏ mặc cô ấy thì đúng là một tên khốn nạn hạng ba. Bỏ mặc một người phụ nữ sẵn sàng chịch miễn phí với mình, tôi đây, một trai tân, không thể làm được chuyện đó.

Bất kể có làm thật hay không, đó vẫn là lời mời khiến tôi cảm động nhất.

「Đừng ngốc nữa! Người của Hiệp sĩ đoàn Hoàng gia đã bao vây toàn bộ quảng trường, còn có người của Hiệp sĩ đoàn Pháp thuật trà trộn trong đám đông. Dù anh có lợi hại đến đâu cũng không thể qua mắt được nhiều người như vậy mà cứu họ ra đâu!」

Tạm gác nàng Cấm vệ les đã cụp đuôi sang một bên.

Ân huệ của lời mời chịch miễn phí nặng tựa Thái Sơn, đừng có coi thường nghĩa khí của một gã xấu trai tân này.

Quan trọng là thời cơ.

Chỉ cần nắm bắt đúng thời cơ, chắc chắn sẽ được.

Tôi có khả năng đó.

「Hãy để ngọn lửa thanh tẩy tội ác này mang đến sự hủy diệt cho mụ phù thủy!」

Viên quan hét lớn.

Đồng thời, một quả cầu lửa to bằng nắm đấm được bắn ra từ đâu đó, bay về phía đống củi thô dưới cây thập tự của chị gái áo choàng. Ban đầu tôi còn lo đó là phép Fireball, may mà nó không phát nổ.

Không biết là do đã tẩm dầu hay có sự hỗ trợ của ma thuật, quả cầu lửa vừa chạm vào cành cây đã bùng lên một cột lửa hừng hực nuốt chửng cả giàn thiêu, chắc là được dùng làm mồi lửa.

Cột lửa trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân cô ấy đang bị đóng đinh ở giữa.

「Á á á á á á á á á á á á á á á á!」

Từ miệng cô ấy bật ra một tiếng kêu thảm thiết không giống của phụ nữ.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người phụ nữ toàn thân bốc cháy. Chiếc áo choàng nhanh chóng bị thiêu rụi, để lộ ra thân hình ma quỷ trước mắt mọi người. Nhưng đó cũng chỉ là một thoáng chốc, ngọn lửa với tốc độ kinh hoàng đã nướng chín da thịt của cô ấy.

Da thịt từng mảng lớn bong ra, để lộ lớp cơ đỏ au bên dưới.

Chính là lúc này. Không còn cơ hội nào khác.

「Hừm!」

Tôi dùng toàn lực, tung ra một pháp thuật vô địch.

Mục tiêu không ai khác, chính là cô ấy đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

‘Đau đớn bay đi nhé’.

「Này, này, mau dừng tay lại!」

Khi tôi tập trung tâm trí, một pháp trận hiện ra dưới giàn thiêu. Vòng tròn được vẽ nên bởi những sợi tơ ánh sáng tỏa ra ánh hào quang mờ ảo, bao bọc toàn thân cô ấy, đồng thời khiến cơ thể cô ấy xảy ra biến hoá. Thân thể đang dần cháy đen, phục hồi lại hình dạng ban đầu ngay trong ngọn lửa.

Toàn bộ cơ bắp bị đốt đến khô quắt co lại bỗng căng phồng và lấy lại độ đàn hồi. Khi các cơ bắp đã sắp xếp ngay ngắn như một mô hình giải phẫu, làn da cũng từ đó mà hiện ra, mụ phù thủy lấy lại vẻ đẹp quyến rũ ban đầu dưới ánh lửa hừng hực.

Khi đôi mắt từng bị hủy hoại long lanh trở lại, ngay lập tức ánh mắt cô ấy đã chạm vào mắt tôi. Tên cuồng shotacon này dường như không biết đau, toàn thân bốc cháy mà vẫn bình thản ngước nhìn tôi.

Bị cô ta phát hiện rồi.

Trong tình huống này mà vẫn có thể lập tức nhận ra nguồn gốc của phép thuật, danh hiệu phù thủy quả không phải là hư danh.

Nhờ vậy mà tôi cảm thấy chuyện này thật sự sẽ thành công.

Cứ gật đầu một cái ra vẻ thân thiện vậy.

「Phần còn lại nhờ cô cả.」

Tôi không nghĩ cô ấy có thể nghe thấy.

Nhưng dường như cô ấy đã đọc được khẩu hình của tôi, khẽ gật đầu đáp lại.

Ngay sau đó, mụ phù thủy vùng thoát khỏi cây thập tự đang cháy.

「Ố ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ!」

Trong miệng cô ta phát ra tiếng gầm gừ hùng tráng vô song.

Cuộc phản công bắt đầu.

Cô ta, với cơ thể trần trụi được ngọn lửa bao bọc như một lớp áo, xoay người bật nhảy, mục tiêu là những chiếc máy chém bên cạnh giàn thiêu.

Vung tay một cái.

Ánh sáng bảy màu bắn ra, phá hủy chốt khóa của các dụng cụ hành hình một cách cực kỳ chính xác.

Hiệp sĩ đoàn bao vây quảng trường thấy vậy vội vàng xông đến, tuốt kiếm giơ cao, không chút nương tay mà chém tới, nhưng mũi kiếm không thể chạm đến cô ta. Hiệp sĩ đoàn cũng giống như chốt khóa của máy chém, bị ánh sáng bảy màu đánh trúng và lần lượt ngã xuống.

Hiệp sĩ đoàn Pháp thuật cũng vậy. Cột lửa, cột băng từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía cô ta như súng máy liên thanh, nhưng họ cũng bị ánh sáng bảy màu đánh trúng, toàn bộ bị hạ gục, còn mụ phù thủy thì không hề hấn gì.

(tranh minh họa p192)

Người đàn bà dâm đãng bay lượn trong biển lửa, thật quá ngầu.

Hạ bộ còn có cả tinh dịch chảy ra, cương cứng muốn nổ tung.

Toàn bộ khung cảnh trông như một vở nhạc kịch. Cô ta mặc kệ ngọn lửa đang cháy trên người, mặc kệ bản thân đang không một mảnh vải che thân, lần lượt tiêu diệt từng thành viên của Hiệp sĩ đoàn. Đám đông vây xem đều sững sờ, ngơ ngác nhìn tình hình tiếp diễn.

Cho đến khi thành viên Hiệp sĩ đoàn cuối cùng có can đảm chống cự cô ta ngã xuống.

Trong chớp mắt, tất cả trọng phạm đều đã được tự do.

Đến lúc này, tay cô ta vung lên một cách đặc biệt mạnh mẽ.

Ngọn lửa cuồng bạo đang bao bọc bỗng chốc tắt ngấm, như thể chưa từng tồn tại.

「…………」

Và như một diễn viên kết thúc màn trình diễn, cô ta cúi chào một cách duyên dáng giữa quảng trường.

Không nói một lời nào.

Nhưng nơi ánh mắt cô ta hướng đến, vừa hay chính là vị trí của Gã mặt Hoà Phong và nàng Cấm vệ les.

Thấy cảnh này, tôi mới giải thích với Mercedes.

「Mụ phù thủy rất mạnh, dù bị lửa thiêu cũng không chết, chiến đấu để cứu đồng bạn. Thỉnh thoảng có những lời đồn như vậy, cũng không tệ lắm nhỉ.」

「…Ph-phải, kịch bản như vậy cũng không tệ.」

「Cảm ơn đã đến xem.」

Ở phía cuối tầm mắt chúng tôi, những tên trọng phạm thoát chết đang mừng rỡ vì đối phương vẫn bình an giữa quảng trường, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Như thể được đám đông tiễn đưa, chúng dùng phép thuật bay đi đâu không rõ.

Chắc chúng sẽ không bao giờ quay trở lại thủ đô Kalis nữa.

Sau khi vụ tai nạn xử tử ở quảng trường kết thúc, trên đường trở về ký túc xá.

「A! Anh, các anh ở đây à!」

Chúng tôi chạm mặt Ester.

「Ồ? Sao em ra ngoài sớm vậy?」

「Em nghe ở trường nói sẽ có một buổi xử tử trọng phạm ở quảng trường ạ!」

「Thế à.」

「Hình như là vì hiệu trưởng nhà trường có nói, giáo viên nào tham gia truy bắt trọng phạm sẽ được đặc cách miễn tham gia Hội học kỹ, thế là tất cả giáo viên đều tranh nhau tham gia, tối qua đã bắt được hết người rồi ạ!」

「…Ra là vậy.」

Thì ra là vì lý do đó.

Rốt cuộc là họ không muốn thi đến mức nào chứ.

Niềm tin của tôi vào ngôi trường này đã vơi đi đáng kể.

Nhưng đồng thời cũng kinh ngạc trước thực lực xuất sắc của các giáo viên.

「Cho nên, em, em định đi xem một chút…」

Ester liếc mắt nhìn về phía Mercedes.

Chẳng hiểu sao, cô nàng cấm vệ quân đồng tính hiếm khi lại tỏ ra tinh ý đến thế:

「Tôi xin phép đi trước, có chuyện gì thì cứ báo cho tôi.」

「Ừ, tôi biết rồi.」

Cô nàng cấm vệ quân đồng tính chào qua loa rồi hiên ngang rời đi.

Đúng là một phán đoán tuyệt vời.

「Ể? A, không, không sao chứ ạ?」

「Ừ, không sao cả.」

Nếu để lộ thân phận thì mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn. Đành phải để Ester chịu thiệt một chút, để Mặt Hoà Phong và Mercedes giấu nhẹm mọi chuyện đi vậy. Nhiệm vụ truy bắt trọng phạm đến đây là kết thúc mỹ mãn.

Dù sao đi nữa, mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp là tốt rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!