The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Igawa Kazuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Kết thúc X-01: Ai ngồi trên ngai vàng Nữ hoàng?

0 Bình luận - Độ dài: 7,605 từ - Cập nhật:

“Ưm.”

“Học kỳ hai rồi sao? Khổ thật, ước gì kỳ nghỉ hè kéo dài mãi mãi…”

(Kết thúc X-01 Mở 09/01 07:30)

Ai Ngự Trị Trên Ngai Vàng Nữ Hoàng?

Trong căn phòng tối lờ mờ, tiếng bíp đều đều vang vọng.

Tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên.

Nhưng trước khi Kyousuke, vẫn còn ngái ngủ, kịp với tay từ chiếc giường đôi tới bàn cạnh giường, một bàn tay nhỏ nhắn khác đã chạm vào màn hình LCD 5 inch. Một đầu ngón tay chạm nhẹ, tắt đi tiếng báo thức, rồi cánh tay bé nhỏ ấy lại buông thõng xuống.

…Bàn tay đó vươn ra từ dưới chăn của Kyousuke. Có ai đó đang nằm vắt ngang người cậu, tạo thành một hình chữ thập.

“Em làm gì vậy?”

Cậu ngáp dài, kéo chăn lên.

Một cô bé, trông chừng mười tuổi, đang nằm úp sấp, vắt ngang bụng cậu.

“Nii-sama,” cô bé nói, mặc kệ mái tóc dài che kín mặt.

Đây là một giọng nói thật sự, không phải tiếng vang vọng trực tiếp trong tâm trí cậu.

Cơ thể cô bé không hề trong suốt.

Em ấy cựa quậy nhiều hơn cậu nhớ. Suốt đêm, em đã lăn lộn khắp giường, khiến vài chiếc cúc áo sơ mi rộng thùng thình bung ra, để lộ bờ vai thon thả, và tóc thì chắc chắn bị kẹp giữa đầu và giường nên rối bù lên.

“Anh thật sự nên mua cho em vài bộ đồ ngủ tử tế.”

“Không. Em thích đồ của Nii-sama hơn. Áo sơ mi của học sinh cấp ba có mùi người lớn.”

Ban đầu, cậu đặt tay lên cái đầu nhỏ bé của em, nhưng xoa đầu không thể giúp mái tóc kia gọn gàng hơn được. Thay vào đó, cậu đứng dậy khỏi giường, ôm lấy em gái vào lòng, rồi chải tóc từ đỉnh đầu xuống sau gáy và dọc theo lưng để sửa lại.

“Nhột quá, Nii-sama.”

“Đứng yên nào. Cứ thế này thêm một lát thôi.”

“Vâng, nếu anh đã nói vậy.”

Cô bé mỉm cười, vùi mặt vào ngực cậu.

Cơ thể em mang trọng lượng và hơi ấm rõ rệt, nên đây không phải là ảo ảnh. Khi ôm em vào lòng, cậu có thể cảm nhận hơi thở và nhịp tim của một người sống.

Em gái cậu thật sự chỉ khoảng bốn tuổi khi em qua đời, nhưng việc được xây dựng thành Cô Bé Không Màu chắc hẳn đã để lại di chứng. Tuổi tác hiển thị của cơ thể vật lý em đã lớn hơn một chút.

“Hôm nay em cũng phải đi học đúng không?”

“Vâng. Đây là ngày đầu tiên em đi học tiểu học!”

Em ngẩng đầu khỏi ngực anh trai, nở một nụ cười thật tươi.

Đó là một vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy trong căn nhà nhỏ bé ấy, nhưng dường như nó mới chính là vẻ mặt mà em nên có.

Em đã lớn quá để học mẫu giáo hoặc nhà trẻ, và em đủ thiên tài để sống sót qua sự giáo dục của Bác sĩ S.

Vậy thì, cách tốt nhất để giúp em sống như một người bình thường là gì?

Sau khi bàn bạc với mẹ, họ đã quyết định dựa vào vẻ ngoài tuổi tác của em. Dĩ nhiên, điểm số không phải là mục đích duy nhất của trường học, nên Kyousuke và mẹ cậu sẽ phải nỗ lực bên ngoài trường để đảm bảo em phát triển kỹ năng xã hội và kết bạn một cách phù hợp.

(Mình đoán đó cũng là thứ mình phải cố gắng.)

Vì trước đây cậu chỉ cần sống trong thế giới của Lễ Triệu Hồi, cậu đã từng quyết định rằng tình bạn và các mối quan hệ khác không thực sự cần thiết. Cậu có sức mạnh để chiến đấu, nên đã lấy đó làm cái cớ để đối mặt với xã hội theo cách riêng. Nhưng con đường đó không còn nữa.

Thời đại đó đã kết thúc.

Khi tất cả "Phần Thưởng" bị gỡ bỏ, cậu sẽ không còn biến mất khỏi ký ức và nhận thức của những người bình thường.

Cậu không còn có thể chọn cách dễ dàng.

Cậu bước từ khoang tàu nhỏ ra gian bếp và nghe thấy tiếng dầu xèo xèo trong chiếc chảo nóng.

Một người phụ nữ lớn tuổi, với mái tóc hạt dẻ búi gọn sau đầu, đang đeo tạp dề và nấu đủ thức ăn cho mọi người.

Bếp trên thuyền thì làm sao mà đủ lửa. Lại còn chật chội, sóng đánh là thuyền lắc lư bồng bềnh! Con xem này, Kyousuke. Mẹ định làm trứng ốp lòng đào mà thành trứng khuấy tan nát cả rồi! Mẹ chưa bao giờ làm hỏng đến mức này kể từ cái hồi học nấu ăn ở tiểu học đâu!!

“Tiểu học!!”

Em gái cậu reo lên, khuôn mặt bừng sáng khi tiến lại gần bàn với chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

Mẹ của hai anh em phụng phịu như trẻ con.

“Thật tình, cứ có tương cà là con bé ăn ngon lành tuốt. Mẹ không biết phải nói sao nữa…”

Nhưng cô bé có vẻ chẳng bận tâm.

Kyousuke định ngồi xuống ghế, nhưng cô bé vỗ vào một chiếc ghế khác rồi nói:

“Không được, Onii-sama. Anh ngồi đây này.”

“Anh tưởng đó là ghế của em chứ.”

“Em sẽ ngồi lòng anh để ăn. Đó là chỗ đặc biệt của em mà! Nhưng nếu mẹ xin xỏ đàng hoàng, thỉnh thoảng em có thể cho mẹ mượn đấy.”

Một khi đã quyết rồi thì chẳng ai lay chuyển được cô bé, nên cách tốt nhất vào buổi sáng khi cả nhà có việc phải đi là cứ nghe lời cô bé. Kyousuke đặt cô em gái nhỏ lên đùi, nhưng rồi cậu nhíu mày:

“Khoan đã. Quần lót của em đâu rồi?”

“Mặc khó chịu lắm, làm em không ngủ được.”

Vậy thì có lẽ nó đang bị vò thành cục nằm đâu đó dưới chăn.

Natsuginu lại càng tỏ vẻ bất lực:

“Này, Kyousuke? Mẹ không đòi hỏi gì cao sang như căn hộ cao cấp của Aika-san đâu, nhưng hay là chúng ta thuê một căn phòng tử tế đi? Cần thì mẹ có thể đi làm thêm thu ngân cũng được.”

“Thuyền du lịch thì có gì sai chứ?”

“Nó quá bé cho bốn người.”

Câu nói đó khiến cậu chợt nhớ ra có một người đang vắng mặt.

Thấy cậu vẫn còn ngái ngủ, mẹ cậu khẽ chạm ngón tay lên má rồi nói tiếp:

“Chắc cô ấy có việc phải giải quyết nên đã đi rồi. Mà cô ấy còn không vui vì hôn con ở đây mà con vẫn không chịu dậy đấy. Mẹ khuyên con nên chuẩn bị một món quà nhỏ để tránh bị ‘sét đánh’ khi gặp lại cô ấy nhé. Giờ làm bento đầy đủ thì hơi muộn rồi, có lẽ làm chút trà đá đựng trong chai nước cũng được.”

“…”

Cô ấy làm vậy thật ư? Kyousuke thoáng im lặng suy nghĩ, nhưng cô em gái đang ngồi trên đùi cậu đã ngả lưng vào người cậu. Cô bé vừa đá chân dưới bàn vừa nói:

“Onii-sama, em thích thuyền của anh, nhưng cái bồn tắm bé quá. Dù anh bảo nó là bồn tắm đặt riêng mà.”

“Chưa kể cái bếp nữa. Mẹ thật sự muốn một cái gì đó tốt hơn.”

“Nó tệ đến vậy sao?”

Kyousuke thì thấy tắm vòi sen và ăn ngũ cốc với sữa cũng ổn rồi, nhưng người phụ nữ phụ trách việc nhà lại chỉ vào món trứng mình vừa làm:

“Nếu muốn ăn những món ra hồn thì tất nhiên là tệ rồi. Thật tình, cái bếp kiểu gì mà bật lò vi sóng với máy nướng bánh mì cùng lúc là sập cầu dao chứ!? Rồi còn việc giáo viên đến thăm nhà nữa chứ? Mẹ không muốn mượn căn hộ của Aika-san cho việc đó. Cứ thấy như mình đang lừa dối họ vậy.”

Dù sao thì cô em gái đang ăn bữa sáng nóng sốt đã nói trúng tim đen. Đã là ngày 1 tháng 9 rồi, họ không thể tiếp tục cư xử như thể vẫn là kỳ nghỉ hè được. Tốt nhất là nên đợi sau giờ học rồi hãy bàn bạc mọi chuyện.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu đã phát hiện ra mẹ cậu không thích cậu dùng điện thoại khi ăn. Thật không công bằng khi bật TV thì lại không sao. Bản tin đang chiếu một tin tức gây xôn xao chẳng kém gì việc ra mắt một hệ điều hành hay điện thoại thông minh toàn cầu mới.

“Tập đoàn Quad Motors, công ty quốc phòng nổi tiếng với công nghệ phát triển Repliglass, vừa đưa ra một số thông báo trước báo giới. Đầu tiên, các mâu thuẫn nội bộ về quản lý công ty đã chấm dứt và cô Azalea, một cô gái mới 14 tuổi, đã đảm nhận vị trí CEO.”

Bức ảnh hiển thị trên màn hình TV mang đầy ý nghĩa.

Cô bé vẫn chưa bị những người xung quanh lãng quên.

“Mười bốn tuổi ư? Nước Mỹ quả là một nơi phi thường,” mẹ cậu nói. “Giờ mẹ thấy thật ngớ ngẩn khi lo lắng không biết nên cho con bé đi học mẫu giáo hay tiểu học nữa.”

“Ể? Học vượt phí hoài lắm chứ. Nii-sama lúc nào cũng vậy, con chỉ biết là được đi học mãi thì vui lắm!”

Natsuginu tịch thu miếng bánh mì nướng của con gái trước khi con bé kịp phết thêm bơ, mứt và sô-cô-la. Trước khi trả lại, cô nói rõ rằng ở nhà này, bánh mì nướng chỉ được phép dùng hai loại nhân thôi.

Kyousuke từ từ ăn bữa sáng của mình. Có em gái ngồi trong lòng, cậu phải ăn cẩn thận để không làm rơi vụn bánh lên đầu em.

“Ưm, không ngon bằng ngũ cốc.”

“Kyousuke.”

Cậu nghe thấy giọng nói trầm của người đã làm ra món ăn, nên cậu khôn ngoan chọn cách im lặng không nói gì thêm.

“Tập đoàn Quad Motors cũng đã công bố một số dự án mới cùng với CEO mới của họ,” bản tin tiếp tục. “Dự án lớn nhất mà họ dự định bắt đầu cùng với việc phát triển Repliglass mới chỉ được mô tả bằng một cụm từ bí ẩn: ‘ngành công nghiệp dịch vụ phi vật chất’. Chỉ với thông tin đó cùng với khẩu hiệu kỳ lạ ‘từ triệu hồi đến thức tỉnh’, vẫn chưa rõ điều này sẽ bao gồm những gì, nhưng cô Azalea đã để lại bình luận sau trên mạng xã hội: ‘Nếu dữ liệu lớn có thể tạo ra một cuộc cách mạng mới trong các ngành công nghiệp vật lý như Repliglass, chúng ta phải chuyển sang các ngành công nghiệp tinh thần.’ Điều này đã khiến một số người suy đoán rằng công ty tập trung vào công nghệ này sẽ lấn sân sang lĩnh vực tâm linh và y học thay thế, do đó người dân đang bày tỏ cả hy vọng lẫn lo lắng cả trong và ngoài nước Mỹ.”

“Kyousuke.”

Mẹ cậu gọi tên để thu hút sự chú ý của cậu khỏi TV.

“Mẹ sẽ đến trường của con bé để hoàn tất thủ tục chính thức ở đó. Con thấy ổn chứ?”

“Tốt hơn nhiều so với việc mẹ xuất hiện ở trường cấp ba của con. Con hơi lo là cô bé đã đi trước con, nhưng ngày trước khi còn ngoài tầm kiểm soát, cô bé từng là một chuyên gia Machiavelli, nên chắc cô bé có thể tùy cơ ứng biến để thoát mọi rắc rối thôi.”

Kyousuke xua tay ra hiệu bỏ qua, nhưng em gái cậu bắt đầu run rẩy.

BloodSign_v10_BW10.jpg

“C-cấp ba. Thật là một thánh địa đáng sợ…”

“Chắc là em nghĩ quá rồi đấy.”

Dù sao thì, khi ăn sáng xong, đã đến lúc đi học.

Em gái Kyousuke bắt đầu nhảy cẫng lên vì phấn khích khi thấy cậu mặc bộ đồng phục mùa hè thông thường gồm áo sơ mi cộc tay và quần dài, nên cậu phải kéo em ra khỏi người mình trước khi ra khỏi xe. Và em không thể mặc bộ đồ bơi liền thân hay bộ đồ bó sát đầy vũ khí như khi còn là một quái vật vô nhân tính nữa. Sau khi thay bộ áo blouse cộc tay thoải mái và chân váy dài đến đầu gối, em đeo một chiếc ba lô có còi báo động khẩn cấp gắn trên dây đeo.

“Nii-sama, giúp em kiểm tra lần cuối nào. Còi báo động an ninh thế nào ạ?”

“Ừ ừ. Pin sạc đầy rồi.”

“Váy của em có bị kẹt sau ba lô không?”

“Ổn rồi. Anh không thấy mông em đâu.”

Cô bé có lẽ hứng thú khoe bộ đồng phục mới hơn là thật sự kiểm tra. Cô bé xoay tròn trước mặt cậu và cậu thở dài trong khi vẫn chiều theo.

“Nhưng em chắc chắn muốn ba lô màu đỏ sao? Giờ em có thể chọn bất kỳ màu nào em thích mà.”

“Vâng, em thích màu này nhất. Đây là màu của Nii-sama mà!”

Nó nghe như có thứ gì đó đang nhịp nhàng xé gió.

Tuy nhiên, đó không phải là tiếng cánh quạt. Sự rung động của mái nhà mỏng chỉ làm cho nó nghe rất giống như vậy.

Các trường học và bệnh viện ở làng Houbi nông thôn không có sân bay trực thăng, vì vậy máy bay vận tải VTOL Repliglass Hornet phải hạ cánh trên bãi cỏ xanh mướt.

Đó là ngày 1 tháng 9.

Meinokawa Aoi – cô thần nữ tóc bạc, người mà cho đến hôm qua vẫn còn cùng lũ trẻ trong xóm đi điểm danh tập thể dục buổi sáng – một tay hất mái tóc ra sau.

“Mwoh, mới sáng sớm mà làm ồn ào gì thế này? Phiền hàng xóm quá!”

“Xin lỗi nhé, bà cô độc thân mải mê đến nỗi quên cả thời gian, tháng Chín tới nơi rồi vẫn còn ra quảng trường công cộng.”

“Im đi!!” Aoi tức tưởi gào lên, nhưng cô gái đối diện dường như chẳng mảy may bận tâm.

Cô gái ấy mặc một bộ đồ vest ôm sát màu xanh lam được may đo riêng, bước ra từ cánh cửa hông xe chở hàng. Đó là Azalea Magentarain. Mái tóc vàng hoe điểm chút sắc đỏ của cô nàng được uốn xoăn nhẹ nhàng ở phần đuôi, trông thật quý phái.

“Fractal.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Tuy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã chói chang như muốn tuyên chiến với bất cứ ai muốn hưởng chút mát mẻ. Thế nhưng, ông quản gia già đứng cạnh Azalea vẫn mặc nguyên bộ vest đen. Ông ta rút ra một chiếc cặp tài liệu bạc, mở ra để lộ cuốn văn tự cổ. Thay vì giấy da, đó là loại giấy Nhật Bản được buộc bằng những sợi dây dày.

Bìa sách được viết theo lối thư pháp cổ điển, đến nỗi một người Nhật hiện đại bình thường cũng khó lòng đọc được.

Đó chính là Văn Tự Joruri.

“Tôi muốn trả lại cuốn này vì chúng ta không còn cần đến nó nữa.”

“Vậy là cô đã hấp thụ toàn bộ kiến thức trong đó rồi ư?”

“Vâng, mặc dù hầu hết là do Shiroyama Kyousuke tự mình làm. Quad Motors chỉ đơn giản là tính toán chi phí để áp dụng những kế hoạch của anh ta.”

Văn Tự Joruri đã có từ hàng thế kỷ trước, và Repliglass của Quad Motors chắc hẳn cũng có lịch sử lâu đời không kém.

Thế nhưng cả hai thứ đó đều bị qua mặt dễ dàng.

Anh ta đã thay đổi mọi thứ ở một cấp độ cơ bản hơn là chỉ một vật chứa nhân tạo đơn thuần.

Anh ta có thể nhìn vào cùng một văn bản hay cẩm nang và thấy được điều hoàn toàn khác biệt, như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật đánh lừa thị giác vậy.

“Kỳ lạ thật, phải không?”

“Vâng, thật sự là vậy. Nó được cho là để triệu hồi những thứ không thể được gọi ra bằng một loạt chữ cái, nhưng tôi gọi đó là kết quả quái dị của việc ‘cái khó ló cái khôn’. Anh ta là kiểu người sáng tạo có thể tìm ra giải pháp chỉ trong vài giây khi cảm thấy có điều gì đó còn thiếu sót.”

Thời gian dường như trôi chậm hơn ở làng Houbi, nhưng chiếc đài dùng để tập thể dục buổi sáng vẫn đều đặn phát tin tức hàng ngày. Người lớn thường bảo lũ trẻ đọc báo và xem tin tức, nhưng Aoi ước gì họ có thể phân loại tin tức ra thành loại nào có thể cho trẻ con xem và loại nào không. Quá nhiều câu chuyện quá đỗi u ám.

Và.

Hai nữ sinh đạp xe đạp điện công nghệ cao với chiếc ba lô vuông vức sau lưng, vô tư buột miệng.

“Họ đang làm gì ở đó vậy?”

“S-Sayuri, đừng dính dáng vào chuyện của chính phủ.”

“Cái thể loại đó không còn tồn tại nữa. Nhanh lên, chúng ta đi giao bữa sáng này và nhận khoản tiền cỡ đặc biệt bằng điện thoại của cô ấy thôi. Chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền trong khi hoàn thành dự án học tập thực tế kỳ nghỉ hè của mình đó. Vroom☆”

Aoi chính là người đã đặt đồ ăn.

Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này đã trì hoãn quá trình giao hàng. Cô đã ngán bữa sáng thông thường với cơm trắng và súp miso, nên cô muốn thử set sữa chua Hy Lạp & ngũ cốc granola từ một nhà hàng nổi tiếng gần đó để đổi vị cho sành điệu. Tuy nhiên…

“Ehhhh!? Sao lại không để riêng ra, giờ thì nó nhão nhoẹt hết rồi!”

“Tôi nghĩ cô đã nhầm lẫn khi tin rằng thứ đó có thể sống sót sau chuyến đi dài qua núi bằng xe đạp.”

“Được rồi, đưa điện thoại ra đây. Cạch, xong rồi. …Đi thôi, Sayuri. Dự án học tập thực tế này là một cơ hội quý giá để kiếm tiền khi còn học cấp hai đấy. Đừng nhìn thẳng vào người phụ nữ nguy hiểm kia!”

“K-k-khoan đã! Các cô định bắt tôi ăn thứ này à? Nwohhh, cái kiểu phục vụ gì đây hả!?”

Với Lữ Nương Lan, mỹ nhân vận sườn xám cách tân, dù buổi sáng khiến nàng ngái ngủ, nhưng nàng vẫn đi bộ đến ngoại ô Toy Dream 35 bởi nơi đó có chuyện cần giải quyết.

Thưởng Chính Phủ: 1000.

Khi nàng đặt chân đến ngọn đồi nơi Elvast Toydream đang yên nghỉ, nàng phát hiện đã có người ở đó.

“Chuyện này rắc rối rồi đây. Một sát thủ Bất Hợp Pháp định bám riết lấy thủ lĩnh của Chính Phủ đến bao giờ nữa?”

Tiếng xe lăn kẽo kẹt dịch chuyển.

Người ngồi trên xe trông giống một cậu bé chơi bóng chày bình thường. Cái tên Irigaru Tarou dĩ nhiên là giả. Cô gái đang đẩy xe lăn phía sau cậu mặc một bộ đồ hóa trang thỏ, trông không hề phù hợp với vẻ mặt lo lắng của cô. Thế nhưng, giác quan của Lữ Nương Lan mách bảo nàng rằng sự miễn cưỡng của cô gái là giả tạo, thực chất cô ta đang tận hưởng điều này.

Cậu bé đeo cặp kính râm thẳng tắp như thước kẻ, nhưng giờ đây chúng mang một ý nghĩa khác.

Trong Lễ Triệu Hồi, Lựu Đạn Hương Sáp sẽ chẳng có tác dụng nếu không thể xác định được mục tiêu bằng thị giác. Một con thỏ nào đó đã lợi dụng điều này bằng cách phá hủy mắt và vai của cậu ta để cướp đi toàn bộ hệ thống Huyết Ấn.

Nhưng dù không còn khả năng chiến đấu trực diện, cậu ta vẫn là thủ lĩnh tối cao của Bất Hợp Pháp, kẻ kiểm soát mọi tổ chức tội phạm trên thế giới. Và Lữ Nương Lan thừa hiểu rằng trong thế giới ngầm, sức mạnh tập thể đáng sợ hơn nhiều so với sức mạnh cá nhân.

Thế nhưng.

Bỏ qua tất cả những điều đó, mỹ nhân vận sườn xám cách tân thở dài đầy ngao ngán, nhẹ nhàng vỗ vai mình bằng bó hoa cầm trên tay.

“Giờ thì mọi người đã bị tước đi Tiền Thưởng, chẳng còn ai quan tâm đến những khái niệm cũ rích như Chính Phủ hay Bất Hợp Pháp nữa. Đó đã là chuyện của quá khứ, giống như thế hệ bùng nổ dân số hay thời kỳ kinh tế bong bóng vậy. Hoặc như một ông già nào đó mà cái tên diễn viên hài của ông ta chẳng còn ai nhớ đến.”

“Đúng vậy.”

Cậu bé A cười khẽ.

Họ không còn biến mất khỏi ký ức và nhận thức của người thường, nhưng điều đó không phải lúc nào cũng tốt. Giờ đây, những kẻ ngoài vòng pháp luật sẽ khó trốn tránh cảnh sát hơn rất nhiều. Một sợi tóc để lại hiện trường có thể là sai lầm chết người.

“Giờ cậu định làm gì đây? Cậu thực sự nghĩ cái kết thúc hạnh phúc hoàn hảo này áp dụng được cho những người như chúng ta sao?”

“Có vẻ cô đã nhầm lẫn điều gì đó. Tôi làm công việc phụ như sát thủ không phải vì tôi muốn. Tôi đến Bất Hợp Pháp để tránh bị Chính Phủ truy đuổi và tôi giúp đỡ họ vì cần tiền trả tiền thuê nhà. Giờ thì điều đó không còn cần thiết nữa, mọi chuyện đã kết thúc. Tôi có thể làm việc ở một cửa hàng bán dụng cụ cũ hợp pháp và đó là cách tôi thích hơn.”

“…”

“Nếu cô đang hy vọng nhận được lời khuyên diệu kỳ nào đó từ một cảm giác đồng đội kỳ lạ, thì tôi xin lỗi vì đã không phải là một kẻ phản diện đến tận xương tủy.”

Nói đoạn, mỹ nhân vận sườn xám cách tân quỳ xuống, đặt bó hoa lên ngôi mộ đơn sơ mà hầu hết mọi người sẽ hoàn toàn bỏ qua. Và nàng quay lưng lại với thủ lĩnh của Bất Hợp Pháp để làm điều đó. Điều đó cho thấy nàng coi thường cậu bé A, Irigaru Tarou, đến nhường nào.

“Này,” cậu bé ngồi xe lăn khẽ nói.

Nhưng cậu đang nói với ai?

Lữ Nương Lan, đối thủ đang yên giấc dưới lòng đất, hay cô bạn thời thơ ấu đang đỡ xe lăn cho cậu?

“Tôi nghe nói có một môn thể thao cậu có thể chơi ngay cả khi bị mù. Cậu có thể theo tiếng chuông để tìm bóng. Cô nghĩ tôi có thể chơi được không?”

“Nếu đó là điều cậu muốn làm.”

“Khụ.”

Aika, cô gái mặc bikini sọc xanh trắng, khẽ rên rỉ. Ánh nắng ban mai có lẽ là kẻ thù của cô gái sống khép kín này hơn là của người phụ nữ bí ẩn từng làm sát thủ kia.

Cô đang ở tầng cao nhất của căn hộ chung cư Toy Dream 35 của mình.

Bình thường, cô sẽ vẫn còn say giấc, tựa vào con liger trắng mà cô dùng làm ghế sofa. Thế nhưng hôm nay thì không thể.

"Liger, chúng ta cần đi tắm cùng nhau."

Con quái thú khổng lồ dài năm mét bật phắt dậy như muốn nói "Hả!? Từ từ đã!", nhưng giờ thì không còn cách nào tránh né được nữa. Dù Giải Thưởng đã bị tước đoạt, nhưng mối liên kết giữa cô và con vật vẫn không hề thay đổi. Con liger trắng tuy êm ái hơn cả ghế lười hay bóng tập thăng bằng, song bộ lông nhờn rít của một loài mèo ăn thịt lại là một khuyết điểm. Nó đã đến mức khăn tắm cũng không thể lau sạch được nữa rồi.

Và thế là cả hai đứa ướt sũng.

Sau một hồi vật lộn một tay với máy sấy tóc trong phòng thay đồ, Aika trần truồng với tay lấy quần áo để thay.

Và đó không chỉ là bộ đồ bơi thường ngày.

Đó còn là chiếc áo hoodie dành cho nam mà cô có thể mặc ra ngoài.

"..."

Cứ như thể để lại một chiếc khăn tay hay mảnh quần áo vương mùi của mình, nhằm giúp thú cưng bớt lo lắng khi mình đi xa. Aika cầm bộ quần áo "đi chơi" ấy một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi cuối cùng cũng mặc lên người.

Có vẻ như rất nhiều thời gian đã trôi qua khi cô đứng đó.

Khi cô trở lại phòng khách cùng con liger trắng đang rũ bỏ lớp nước thừa trên thân hình khổng lồ của nó, chiếc điện thoại trên bàn kính đang rung lên. Aika vồ lấy nó trước khi nó rơi khỏi bàn và nghe máy.

"Tôi đang ở trước phòng cô. Tôi nên đợi ở đâu?"

Đó là một câu hỏi ngắn gọn.

Nếu là từ một người lạ thì nghe sẽ thật kinh khủng, như thể một kẻ đeo bám bệnh hoạn vậy, nhưng khi biết người đó là ai thì chẳng có vấn đề gì cả.

"Nếu gặp mặt trực tiếp khó khăn quá, chúng ta có thể nói chuyện qua mạng. Với công nghệ hiện đại, cách đó cũng hiệu quả như gặp mặt trực tiếp mà."

"Không, Sekurtiti. Tôi phải đích thân xuất hiện lần này. Với tư cách là thành viên trong gia đình đã đưa thông báo cuối cùng cho ông nội."

Vài chục trang giấy A4 đang nằm trên bàn kính.

Đó là ý tưởng dự án mới của Toy Dream.

Khái niệm như sau:

*Câu chuyện về cô bé hạnh phúc nhất thế giới.*

*Toàn bộ câu chuyện sẽ được tái hiện một cách đầy đủ dựa trên nhiều tài liệu được phát hiện tại Thư Viện Sáng Lập Viên!*

Nó giống như một lời nguyền.

Và nếu cô không thể thoát khỏi nó, cô sẽ không bao giờ thoát ra khỏi cái lồng mà chính mình đã tạo ra.

Cô cảm thấy mọi chuyện là như vậy.

Khi không còn Giải Thưởng, cô sẽ không còn biến mất khỏi ký ức và nhận thức của những người bình thường nữa. Điều đó đồng nghĩa cô không còn lý do nào để tiếp tục cuộc sống ẩn dật. Thậm chí, nếu cô không mở cửa bây giờ, cô sẽ mãi mãi ở lì trong phòng.

Nhưng.

Mặc dù vậy.

Không chỉ có Tomb Priestess Sekurtiti. Nếu Toy Dream bắt đầu sản xuất một bộ phim, nó sẽ liên quan đến hàng trăm nghìn người trên khắp thế giới. Đây chính là lúc để thay đổi. Dù cô có sợ hãi đến mức nào, có lo lắng đến đâu, cũng sẽ không bao giờ có cơ hội tốt hơn thế này.

Con liger trắng nhẹ nhàng cọ vào người cô.

Cô vỗ vỗ cái đầu to lớn của nó.

"Đi thôi, liger. Chúng ta có thể bù đắp lại thời gian đã mất. Dù là từng chút một."

Và.

Cánh cửa khẽ bật mở.

Shiroyama Kyousuke, em gái anh, và Shiroyama Natsuginu.

Ba người họ đi chung một đoạn đường.

Toy Dream 35 lại một lần nữa chìm trong không khí lễ hội. Họ đã tổ chức sự kiện "Tạm biệt nghỉ hè" vào ngày hôm trước, nhưng giờ đã chuyển thành hội chợ "Chào mừng học kỳ hai". Có lẽ thành phố không thể thư giãn nếu không có điều gì đó diễn ra quanh năm.

Một nữ quỷ tóc dài, hai sừng, mặc áo kimono mở vạt kết hợp với bộ đồ bơi liền thân đang đi xuyên qua đám đông.

Một cô gái rắn với nửa thân trên là một cô gái xinh đẹp và nửa thân dưới là một con rắn độc ác, đang ngồi trên một người khổng lồ làm từ vương trượng và tắm nắng, thu hút sự chú ý ở quảng trường trung tâm.

Một cô bé đang mơ màng ngủ gật trong chiếc nôi kỳ lạ, dường như chẳng bận tâm mình đang ở thế giới nào, miễn là được vui chơi trong thế giới mộng mơ của riêng mình.

“Ồ!”

Em gái cậu ấy chạy lăng xăng, đồ đạc trong ba lô lóc cóc va vào nhau, và cô bé reo lên như thể đang thấy những linh vật hóa trang vậy.

“Họ đã ‘đánh thức’ được Vật liệu cấp Thám hiểm rồi sao? Mới hôm qua vẫn còn mắc kẹt ở Vật liệu cấp Thần mà.”

“Nghe nói họ đã triệu hồi cùng lúc Athena và Minerva như một trường hợp thử nghiệm để đảm bảo hệ thống có thể xử lý được. Ngay khi Azalea tiếp quản, các dự án cấp Thám hiểm mà họ đã bí mật thực hiện đều được công bố rộng rãi.”

Shiroyama Kyousuke chính là người đã tạo ra tia lửa ban đầu cho tất cả những điều này, nhưng cậu cần sự giúp đỡ từ Quad Motors để đẩy mạnh và biến nó lan rộng khắp thế giới như một sinh vật đơn bào. Cậu không nhúng tay vào mọi dự án nhỏ nhặt. Điều này giống như cách những sinh vật kỳ lạ kia có ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội và các trang video, nhưng để ảnh hưởng đó lan tỏa, cần đến một hạ tầng dữ liệu khổng lồ.

Các vị thần không còn là điều hiếm lạ.

Không ai phải cầm trên tay Huyết Ấn, hay dựa dẫm vào những lá thư, và họ cũng không bị giới hạn trong 10 phút tồn tại.

Tất cả đều bắt đầu từ Azalea và Quad Motors. Cô đã hy vọng kết hợp công nghệ của công ty mình với dữ liệu trong Cuộn giấy Joruri mà cô thu được ở làng Houbi, nhưng Kyousuke đã mang đến một sự thay đổi lớn lao cho điều đó.

Cậu đã gợi ý rằng có lẽ không cần phải tạo ra một con búp bê làm vật chứa nữa.

Cậu muốn kiểm tra lại tất cả những tài liệu đó và xem xét lại toàn bộ quy tắc của Nghi thức Triệu hồi. Và đây là góc nhìn từ chính người đã tạo ra Cô Bé Vô Sắc từ con số không và cấy ghép cô bé vào thế giới khác.

Kết quả là, các thực thể siêu nhiên không còn được triệu hồi vào các vật chứa hình người nữa. Thay vào đó, cậu hy vọng sẽ tạo ra một kỹ thuật mới để triệu gọi các vị thần trong truyền thuyết đến một địa điểm tách biệt khỏi bất kỳ con người nào.

Đây không phải Nghi thức Triệu hồi Thứ năm.

Cậu chấp nhận kết thúc Thời đại Khủng long.

Đó chính là kiểu tác động mà cậu mong muốn.

Xin nhắc lại, Azalea đã lên kế hoạch kết hợp công nghệ của công ty mình với Cuộn giấy Joruri thu được ở làng Houbi, nhưng việc có thể so sánh hai thứ đó đã mang ý nghĩa rất lớn. Điều đó đã giúp cậu hiểu rõ hơn về ý nghĩa thực sự của việc triệu gọi các vị thần và ác quỷ từ một thế giới khác.

Nói một cách đơn giản, đây là một phương pháp triệu hồi không sử dụng vật chứa là người hay nhân tạo.

Không, đây là một kỹ thuật Đánh thức.

Và điều gì đã xảy ra sau đó?

Tất cả các Vật liệu, từ cấp Điều chỉnh, cấp Thần cho đến cấp Thám hiểm, đều có thể tự do đến thế giới này mà không cần ai hỗ trợ chúng.

Những Triệu hồi sư không còn cần thiết như những người dẫn đường kiểm soát hành vi của chúng nữa.

Tiến sĩ S đã tạo ra Thời đại Triệu hồi, nhưng con trai ông, Kyousuke, đã xóa sạch tất cả để mở ra Thời đại Đánh thức.

Không còn gì sót lại từ thời đại cũ.

“…”

Shiroyama Natsuginu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái mình và nhìn mọi thứ với ánh mắt có chút u buồn.

Có lẽ cô đã được gợi nhắc về người đàn ông từng là chồng mình.

Thời thế đã đổi thay.

Ít nhất thì, mọi thứ đã hoàn toàn vượt xa kỳ vọng của người đàn ông từng cho rằng hệ thống Huyết Ấn đã ban cho ông ta mọi điều mình muốn và tin rằng sẽ không cần gì hơn thế nữa.

Thời đại thứ ba, và thậm chí cả thứ tư, đã trở thành quá khứ. Phép màu năm 1999 đã bị lãng quên như chiếc máy nhắn tin. Tất cả bắt đầu khi Kyousuke giúp đỡ Azalea, người cũng bị giam cầm trên Đảo Quỷ giống như cậu. Có lẽ ngay lúc này cậu vẫn đang quằn quại sau những bức tường dày đặc đó.

Và.

“Ưm! Chào buổi sáng, Onii-chan!!”

Tiếng ba lô lóc cóc va vào nhau nhân đôi.

Đó là một cô bé tóc vàng óng ả dài được tết thành hai bím. Cô bé vẫn mặc bộ trang phục kỳ lạ dựa trên kiểu đồ bơi học sinh, nhưng khi Kyousuke nhớ lại đêm hôm trước, lúc em gái cậu quá phấn khích không ngủ được và nhờ cậu giúp kiểm tra mọi thứ cần thiết cho buổi học, cậu chợt nhớ ra rằng đầu tháng Chín vẫn có tiết bơi lội. Có lẽ, tất cả bạn học cùng lớp sẽ chỉ nghĩ cô bé này hơi quá háo hức với việc bơi lội mà thôi.

Cô bé đó là Olivia Highland, Công chúa thứ nhất của Vương quốc Trung lập Vĩnh viễn Flanguild.

Sau khi những giải thưởng được gỡ bỏ, không ai còn mơ hồ nghĩ về họ như Vương quốc F của Đông Âu nữa. Nhờ đó, Nữ hoàng Sinceria dường như đã gây tiếng vang tại một hội nghị quốc tế với tư cách một chính trị gia xinh đẹp đến khó tin.

Trong khi đó, em gái Kyousuke thận trọng bám chặt lấy hông anh trai.

“Nii-sama là của em. Đừng gọi anh ấy là ‘Onii-chan’.”

“Ta muốn gọi thì cứ gọi! Khi về vương quốc của ta, ta sẽ ban hành Đạo luật Onii-chan để hợp pháp hóa chế độ đa thê và NTR.”

…Nghe cứ như cậu đang có một bạo chúa non đang nảy mầm trong tay, nhưng mẹ của cô bé đang làm gì vậy???

“Mình cần bắt đầu bằng việc trấn an người chịu nghe lời hơn trước đã.”

“Có chuyện gì vậy, Nii-sama?”

“Em cố gắng hòa thuận với Olivia nhé?”

“Nếu anh đã nói vậy…”

Kyousuke xoa đầu em gái để trấn tĩnh cô bé.

Hai đứa học khác khối nhưng có lẽ sẽ học chung trường tiểu học. Kyousuke không thể trông chừng chúng cả ngày, nên cậu chỉ có thể hy vọng em gái mình thực sự sẽ hòa thuận với Olivia.

“Sao nghe có vẻ không thể vậy? Dù sao đi nữa, Olivia, tôi đoán em thực sự sẽ đi học ở đây.”

“Đúng vậy. Mwa ha ha. Khi về, ta có thể khoe khoang rằng mình đã đi du học!!”

Kyousuke cảm thấy khá thú vị khi người nước ngoài cũng thấy ý tưởng du học hấp dẫn đến vậy. Cậu luôn nghĩ sự hấp dẫn đó chủ yếu đến từ sự ám ảnh của người Nhật với văn hóa phương Tây.

Trong khi đó, Shiroyama Natsuginu và Sinceria đang trò chuyện cách đó không xa.

“Ồ, vậy điều này có nghĩa là chúng ta là bạn bè được kết nối nhờ con cái?”

“Tôi đoán là vậy. Người dân ở đất nước của những bãi biển và đồ bơi này hẳn có sức đề kháng tự nhiên với nắng mặt trời. Sao bà có thể đi lại mà không cần ô che nắng?”

“Ừm, nói trắng ra, cái ô đó có lẽ chẳng có tác dụng gì nhiều vì tia UV phản chiếu từ mặt đất lên. Nếu bà không dùng kem chống nắng có khả năng ngăn tia UV thì tối nay tắm sẽ rất kinh khủng đấy.”

“Hmm, chúng ta có cần xác định một người lãnh đạo để biết cách tương tác không?”

“Ồ, bà đang gây sự với tôi đấy à? Ho ho ho. Hay lần tới chúng ta hãy so điểm của con cái mình nhé?”

Sự kết hợp của hai người mẹ có cách riêng để kết thúc bằng những tia lửa điện bắn ra giữa hai khuôn mặt tươi cười.

Đây là một kiểu chiến đấu khác.

Các cô cậu bé không thể bắt kịp với thế giới nơi hai người mẹ đơn thân sẽ để sự bực bội lấn át và bắt đầu cãi vã giữa buổi chiều. Điều này đã là quá sức ngay cả với Shiroyama Kyousuke.

Buổi sáng quý giá của học sinh bị lãng phí vào những chuyện vô bổ này. Họ đang đến gần giới hạn của việc đến muộn, nên không thể lãng phí thêm thời gian được nữa. Thực tế, một vài học sinh khác đã đi qua họ.

“Cái quái gì vậy? Mấy cô gái cấp cao đó đáng sợ thật.”

“Hayato, cậu hứng thú với các cô gái hơn là thần linh và ác quỷ à? Cậu đúng là con trai mà.”

Một con quái vật biển khổng lồ giống bạch tuộc, kraken, đang bò dọc theo một tòa nhà chọc trời. Có phải Apollo và Amaterasu đang bay lượn trên bầu trời cùng với ánh sáng mặt trời không?

Các vị thần dường như chẳng hề bận tâm.

Tất cả những cuộc chiến sinh tử có lẽ là do bản ngã của con người mà ra.

Được rồi, chúng ta đi lối này thôi!

Hẹn gặp sau giờ học nhé.

Anh hai, vậy anh sẽ đến đón em ở trường nhé? Không thì em sẽ đến trường tìm anh!

Nếu em muốn thì cứ tự nhiên. Em cũng có hứng thú muốn tham quan trường cấp ba mà, đúng không?

Cậu phớt lờ lời làu nhàu của mẹ rằng "nhưng con có cho mẹ đến thăm đâu". Người phụ nữ trông khá trẻ trung, nhưng cô ấy vẫn chưa thể hiểu được trái tim nhạy cảm của tuổi mới lớn.

Sau khi chào tạm biệt gia đình và các thành viên hoàng tộc, cậu tiếp tục đi đến trường cấp ba của mình.

Theo con đường quen thuộc, cậu thấy nhiều bộ đồng phục mùa hè giống hệt của mình.

Người bạn cùng lớp Rendou Akiya cất tiếng gọi cậu.

“Nè.”

“Chào.”

“Học kỳ hai rồi à? Cho tôi xin đi. Tại sao kỳ nghỉ hè không thể kéo dài mãi mãi chứ? Tôi cảm giác chúng ta sẽ học được nhiều điều về cuộc sống hơn nếu cứ tiếp tục như thế.”

Con chim khổng lồ Hræsvelgr dường như che khuất cả bầu trời khi bay ngang qua. Rendou tự động giữ chặt tóc và váy của mình để ứng phó với cơn gió bất ngờ.

“Chết tiệt, dạo này cái quái gì thế này!? Lẽ nào họ đã hệ thống hóa một loại yêu quỷ chuyên tốc váy sao!?”

“Nghe nói đây là cuộc thử nghiệm cho mùa phấn hoa mùa thu sắp tới. Đến mùa phấn hoa, họ định thao túng luồng không khí để giữ nó tránh xa trung tâm thành phố.”

“Vậy là do thần làm à? Cứ cố gắng lên vậy.”

Trong lúc hai người họ đi dọc đường, chủ đề bàn tán không phải là cuộc đụng độ giữa những kẻ mạnh nhất.

Họ có thể nói về những chuyện nhỏ nhặt hơn.

“À này, nghe nói chúng ta có học sinh chuyển trường. Trai hay gái cũng được, miễn là vui tính.”

“Ồ? Cậu không giới hạn ở mấy cô gái dễ thương à?”

“Shiroyama-chan. Có một vấn đề tôi chưa giải quyết được trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi này. Bây giờ không phải lúc để phớt lờ nó. Trực diện đối mặt với con đường phía trước là cách duy nhất để hoàn thành cuộc đi trên dây thót tim này!!”

“Để tôi nói cho mà biết, người này có rất nhiều khuyết điểm… Có lẽ họ sẽ không bao giờ thực sự thay đổi, nhưng chắc chắn là quá tò mò cho bản thân mình.”

“Khoan đã, cậu biết là ai hả, Kyousuke-kun? Tôi thật sự hy vọng không phải, nhưng không lẽ là bạn trai cũ của cậu hay gì đó sao!?”

Rendou Akiya rõ ràng vẫn chưa quên vụ cô gái Mưa. Nhưng dựa vào những gì cậu ta đang nói, đây không giống một cuộc trò chuyện Kyousuke muốn có. Cậu cảm thấy lảng tránh một cách tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi họ đến cổng trường, Kyousuke tình cờ gặp một gương mặt quen thuộc.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, bộ vest váy bó sát và áo khoác phòng thí nghiệm.

“Ể? Cô là học sinh chuyển trường sao???”

“Tại sao tôi lại là học sinh chuyển trường? Tôi là bác sĩ của trường, nơi bạn có thể tìm thấy mọi hy vọng và ước mơ của mình. Tên tôi là Himekawa Mika. Rất vui được gặp các bạn.”

<Tada!! Và đây là nhân vật chính thật sự ngay phía sau cô ấy!!>

“Woah, người này còn non nớt hơn nhiều!”

“Woah, người này còn non nớt hơn nhiều!”

Việc ra mắt theo kiểu chương trình hài kịch cũ rõ ràng không được trẻ em thời nay đón nhận. Các học sinh bình thường đối xử với Shigara Masami như một hồn ma. Mọi người trên thế giới đều đã mất đi Giải thưởng của mình, nhưng sau khi chuyển đến thế giới khác, Shigara Masami dường như đã vĩnh viễn trở thành một vị thần.

Rendou Akiya không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cậu nghiêng đầu như thường lệ.

“Vậy đây là gì? Hai người là chị em sinh đôi à?”

“Khoan đã, cô có ghi ‘thần’ là công việc cuối cùng vào sơ yếu lý lịch không vậy?”

Sau khi rời xa hai giáo viên (?), Kyousuke và Rendou đi đến lớp học của họ.

Bạn cậu không quên hai người đó ngay cả khi họ đã khuất tầm mắt.

Và điều đó cũng đúng với bản thân Kyousuke.

Khi họ bước vào lớp, Librarian-chan không hiểu sao lại đang lườm cậu.

Cậu cho rằng việc Rendou Akiya làm đã khiến cô ấy giận cả cậu, nhưng cô gái đeo kính với bím tóc đung đưa bước đến và thì thầm vào tai cậu.

“(Chị gái mình bảo mình nói ‘làm tốt lắm’, nhưng mà hè này rốt cuộc mình đã làm gì vậy? Sao chị gái mình cứ phải bí mật đến thế nhỉ!?)”

Nghĩ lại thì, cậu vẫn chưa biết giải thích mọi chuyện với họ thế nào, nên trong trận chiến cuối cùng cậu đã không sử dụng Thủ thư hay Hội trưởng Hội học sinh, dù họ có tiềm năng trở thành vật chứa. Nhưng Cô gái Mưa đã theo dõi tất cả từ đâu vậy?

Điều đáng sợ là, có vẻ như cô ấy còn có thể đã nhìn thấy cả những gì xảy ra ở thế giới khác.

…Theo một cách nào đó, cô ấy là một thực thể tự biểu hiện mà không cần sử dụng hệ thống Dấu Hiệu Máu hay sự trợ giúp của Azalea.

(Vậy mẹ có làm được tất cả những điều đó sau khi Trí Tuệ đã hồi sinh bà ấy từ cõi chết không? Ôi trời ơi. Thế giới này vẫn đầy rẫy phép màu và những điều huyền bí như mọi khi, phải không? Mình chỉ mong bà ấy đừng bắt đầu bay lượn trên bầu trời đêm bằng chổi hay thứ gì đại loại thế.)

Chẳng mấy chốc, tiết sinh hoạt đầu giờ bắt đầu.

Thông tin từ Rendou Akiya đã được chứng minh là chính xác. Giáo viên chủ nhiệm thông báo về học sinh chuyển trường trước khi đưa ra các thông báo bình thường.

Họ nghe thấy một tiếng bước chân ngoài hành lang.

Tiếng động không lớn, nhưng âm thanh đó đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Rất vui được gặp tất cả các bạn.”

Mái tóc thắt bím đôi màu bạc lay động.

Cô bé có vẻ hơi không thoải mái vì bộ đồng phục học sinh không thể làm hoàn toàn bằng màu trắng, nhưng cô vẫn đứng sau bàn giáo viên với nụ cười trên môi.

“Tên em là Mary Ann Shiroyama. Rất mong được mọi người giúp đỡ ạ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận