The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Waki Ikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 34: Giai đoạn 03: Kẻ thù thực sự luôn ở bên ta.8

0 Bình luận - Độ dài: 1,522 từ - Cập nhật:

Nữ Hoàng Trắng, với mái tóc hai bím, đã cất công đến thăm bể bơi trường học, nhưng nàng không nhảy xuống nước hay đuổi theo quả bóng bãi biển. Nàng chỉ ngồi trên mép bể bơi nồng mùi clo và khua chân nghịch nước.

Nàng mở một cuốn sách thuê được bọc trong túi chống nước trong suốt, nhưng có vẻ nàng thích thú hơn khi ngắm Kyousuke chơi đùa cùng bạn bè.

Theo lời nàng thì…

“Ừm, để hành động cho đúng mực con người quả thật rất khó. Nhất là việc tính toán dưới nước thì càng khó khăn. Cậu không muốn ta bắt đầu đi trên mặt nước hay vô tình rẽ đôi biển đâu, phải không?”

Việc không lén lút đến sau lưng và đẩy nàng xuống nước quả là một quyết định đúng đắn.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Sau đó, họ cũng ở lại ăn trưa tại trường.

Quán ăn tự phục vụ đã mở cửa để bán một số món ăn vặt kiểu nhà hàng ven biển như Yakisoba, mì lạnh, gà nướng, Ramen, cơm cà ri, bánh kếp, cơm chiên và đá bào. Tất nhiên, đây chỉ là việc tái sử dụng thực đơn của lễ hội văn hóa.

“Cho tôi ngồi cùng nhé?”

Chủ tịch Hội Học sinh ngồi đối diện Kyousuke tại chiếc bàn dài, và cô ấy cũng đang mặc đồ bơi của trường. Mái tóc đen dài và bộ đồ bơi xanh đậm của cô đều ướt sũng, sàn nhà dưới bàn nhanh chóng lấm tấm những giọt nước vương vãi mang mùi clo.

Tên cô ấy là Benikomichi Fuuki.

“Người bên cạnh cậu là ai vậy? Người nước ngoài à? Ngại nói ra, nhưng hiếm khi có ai làm tôi lu mờ đó. Chết tiệt, tôi cứ tưởng chọn bộ đồ bơi trường quy định cho mùa hè là đủ thú vị rồi, ai dè lại có người diện bộ màu trắng.”

Nữ Hoàng Trắng nghiêng đầu, nhưng Kyousuke đã đưa tay ra hiệu ngăn nàng lại.

Những ký ức về vụ việc liên quan đến cô gái này khiến tình huống trở nên phức tạp. Ít nhất thì Benikomichi Fuuki hiện tại không phải là một ‘vật chứa bất hợp pháp’ và cô ấy cũng không đối đầu Kyousuke vì một thế giới bất tử. Và vì cô ấy đang diện đồ bơi thế này, việc kiểm tra lưng cô ấy có lẽ sẽ không cho thấy những hình xăm dùng làm ‘ràng buộc tâm lý’ đâu.

Nữ Chủ tịch Hội Học sinh xinh đẹp dường như không nhận ra cái nhìn thoáng qua mà Kyousuke và Nữ Hoàng Trắng đã trao đổi.

“Hôm nay đông người ghê. Hình như có mấy đứa trường khác đến đây dã ngoại tìm hiểu thiên nhiên.”

“Thiên nhiên ư? Giữa thành phố bê tông này á?”

“Một số khu vực giữa các cây cầu được coi là công viên thiên nhiên. Hôm qua, nghe nói họ đã đến một khu rừng nhân tạo 100% để nấu ăn ngoài trời và ngủ trong lều bị muỗi đốt suốt đêm. Trong khi đó, họ vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của một cửa hàng tiện lợi không xa. Nhờ vậy mà bây giờ bọn họ đang chết đói vì thèm đồ ăn vặt. Cảnh tượng khi họ nhìn thấy khoai tây chiên và nước ngọt với ánh mắt rưng rưng nước mắt thật là đáng xem.”

Các trường khác rõ ràng cũng có vấn đề của riêng mình.

Và toàn bộ sự kiện đó bốc lên mùi của một kế hoạch do giáo viên sắp đặt.

Chẳng hạn, khó có khả năng học sinh sẽ tự lên lịch bất kỳ sự kiện nào của trường trong kỳ nghỉ hè.

Nữ Chủ tịch Hội Học sinh vuốt mái tóc ướt từ tai mình, phảng phất mùi clo của bể bơi trường học, rồi ăn một món ăn thử nghiệm kỳ lạ được làm bằng cách kết hợp mì Udon lạnh, salad và một ít nước sốt dấm ngọt.

“Với lại, sao cô gái kia chỉ ăn lòng trắng trứng chiên vậy? Nếu đã kén ăn thì bình thường phải nhắm vào lòng đỏ chứ!?”

“Nữ Hoàng.”

“Tôi là vận động viên thể hình, nên tôi chỉ ăn lòng trắng trứng, ức gà trắng và đồ uống làm từ bột protein màu trắng.”

“Tôi không phiền việc cô kén ăn, nhưng đừng nói dối về chuyện đó.”

Bạch Hậu thốt ra những lời ấy với gương mặt tỉnh bơ, khiến anh không nhịn được mà nhéo nhẹ hai bên má cô để “trừng phạt”. Tuy chỉ là chuyện nhỏ, song anh không mấy hài lòng khi thấy cô nàng lại ngựa quen đường cũ ngay khi mọi thứ vừa yên ổn.

“Nhưng m-mà em th-thật sự ch-chỉ th-thích ăn đ-đồ t-trắng thôi…” cô nàng lí nhí.

Với sức chịu đựng bẩm sinh, hình phạt này chẳng mấy tác dụng. Thậm chí, cô nàng mặc đồ bơi trắng trông còn có vẻ hơi thích thú nữa là.

“Chúng ta không được lãng phí đồ ăn,” cô nói ngay khi được buông ra. “Thế nên chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng cách anh ăn hết những gì em để lại, anh trai.”

“…Em nói thật đấy à?”

“Đây, anh có thể ăn gan tỏi này. Ồ, cả chỗ lươn không có màu trắng kia nữa. Và đừng quên mấy miếng sườn heo cốt lết vừa miệng này nhé.”

Cô nàng không chút nương tay, chất đầy đĩa của anh cao ngất ngưởng.

“À này,” cô mỉm cười nói. “Chỉ một trong số này là do em tự tay nấu bằng bếp du lịch đó ☆ Giờ thì, anh trai. Anh biết mọi thứ về em mà, chắc chắn anh sẽ tìm ra nó là món nào thôi.”

“Một câu đố chết người từ trên trời rơi xuống à? Anh có cảm giác em chẳng thay đổi chút nào cả!”

“Ồ, và đừng hòng tìm thứ gì màu trắng nhé. Lần này em đã cắn môi chịu đau đấy.”

Không gì khó chịu hơn một người yêu cứ thỉnh thoảng lại thích thử lòng bạn.

Cô ấy không hiểu cái sự thật giản đơn mà cả thế giới đều biết hay sao!?

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Trong khi đó, Benikomichi Fuuki đã chống cằm một cách bất lịch sự.

Nữ Chủ tịch Hội học sinh xinh đẹp cau mày, đặt bộ ngực bị ướt của mình lên bàn.

“Hmm, tôi thực sự nghi ngờ ngân sách của trường có đủ cho lươn tự nhiên. Hoặc là có một logic cung cấp kỳ lạ nào đó đang diễn ra, giống như các quán gyudon tranh giành vị trí thống trị vào những ngày hè oi ả, hoặc một loại cá biển sâu nào đó đang được dùng để thay thế.”

“Thế thì chắc chắn là cái đó rồi!! Con lươn kia từ đâu ra!?”

“Tch. Đáng lẽ mình không nên để chừa chỗ cho một cô gái khác giúp đỡ cậu. Nhưng dù sao đi nữa, há miệng ra nào, anh trai. Em sẽ đút lươn cho anh như một phần thưởng vì đã đoán đúng.”

Sự khác biệt duy nhất giữa lươn trắng và lươn màu hổ phách là có nước sốt ngọt hay không. Bạch Hậu chắc hẳn đã nấu nó rồi cho thêm nước sốt tạo màu (từ góc nhìn của cô là không cần thiết) trong quá trình nấu nướng.

Kyousuke trông như sắp khóc đến nơi, nhưng dần dần anh cũng hiểu ra ý đồ của Bạch Hậu. Anh đang khá yếu do vết thương, nên cô ấy đang cố gắng cho anh ăn những thực phẩm giàu dinh dưỡng để giúp anh sản xuất máu nhiều hơn.

(Mình đã tự hỏi cô ấy chăm chú đọc gì ở hồ bơi, chắc hẳn là sách nấu ăn.)

“Hì hì hì. Mau khỏe lại nhé, anh trai.”

“Thật tình…”

Nếu cô thực sự muốn làm điều này, sẽ dễ hơn nhiều nếu chuẩn bị cho anh một ít ngũ cốc với sữa tăng cường sắt, nhưng anh không có ý định tranh cãi ở đây.

Nhưng.

Rồi anh nghe thấy tiếng loảng xoảng từ một chỗ ngồi cách đó không xa.

Và khi anh nhìn sang…

“Tôi cực kỳ sợ hãi khi phải suy đoán xem cô ta đang mong muốn đạt được điều gì khi chỉ cho anh chàng đó ăn toàn đồ tăng cường sức bền, trong khi bản thân lại mặc bộ đồ bơi trắng ướt sũng và xuyên thấu thế kia. Rùng mình (mặt đơ).”

“Không, Sayuri! Chúng ta nên để mặc họ. Chỉ riêng bộ đồ bơi trắng đó thôi đã là quá đáng rồi, nhưng khi bạn còn tính đến tất cả những món ăn tăng cường sức khỏe kia nữa, thì rõ ràng là họ có những kế hoạch khá ‘người lớn’ cho đêm hè này!!”

Quả thật có một vài học sinh từ trường khác đến đây tham gia chuyến dã ngoại.

Và nhờ thế, Shiroyama Kyousuke đành phải ôm đầu với vẻ mặt tối sầm lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận