Quyển 14
Phần kết I - Hiện Tại: Kế hoạch hóa gia đình của Otonashi Kaguya
0 Bình luận - Độ dài: 4,922 từ - Cập nhật:
「Anh đây thấy dạo này em chỉ biết ỷ lại vào mấy cái kỹ năng trên giường thôi đó, Otouto-kun!」
Sau khi nhiều lần khiến Kaguya-senpai say đắm đến mức ngất ngây, mê mẩn theo từng nhịp thở, Kazuki ngây người nhìn gương mặt Kaguya-senpai đang gối đầu lên cánh tay mình, đôi má vẫn ửng hồng vì dư vị ngọt ngào còn vương lại. Bỗng nhiên, Kaguya-senpai bừng tỉnh, bật dậy ngay tắp lự và thốt lên câu đó.
「Tiền, tiền bối…?」
Kazuki ngẩn người nhìn Kaguya-senpai, thấy nàng đang hờn dỗi, hai tay liên tục đấm lên tấm chăn trùm kín cả hai, phát ra tiếng "phốp phốp".
「Dạo này tôi thấy mi kiêu ngạo quá, tự mãn với cái kỹ thuật bóng tối của mình rồi đấy!」
「Ôi, tiền bối đại nhân?」
「Chị đây đã nói bao nhiêu lần rồi, những thứ như không khí lãng mạn hay tạo ra một bầu không khí đặc biệt cần phải cố gắng hơn một chút chứ-」
Nói to đến đây, Kaguya-senpai lại lí nhí tiếp bằng giọng nhỏ xíu.
「……Dù sao thì, hiện tại đúng là rất sướng và tôi cực kỳ mãn nguyện, nhưng mà, cảm thấy quá tốt đến mức không kiểm soát được bản thân thì thật đáng xấu hổ. Giờ đây không còn ảnh hưởng của Asmodeus nữa nên tôi không thể lấy đó làm cái cớ được nữa rồi……Tuy là người lớn hơn nhưng lại cảm thấy mình bị dắt mũi. Tôi thấy phức tạp quá……Không tài nào dẹp bỏ được nỗi ấm ức này gowasu!!」
Việc Kaguya-senpai thêm một từ lạ vào cuối câu nói đùa chắc chắn là do nàng thực sự rất xấu hổ.
Kaguya-senpai lấy hai tay che mặt, rên lên 「Ôi giời ơi-!」 trong khi người cứ xoắn xuýt.
Tuy nhiên, nàng đã thẳng thắn nói ra cảm xúc của mình, nên Kazuki rất biết ơn điều đó.
「Chắc chắn rồi, em có lẽ đã hơi lơ là trong khía cạnh đó thật……」
Những điều Kaguya-senpai nói một nửa là để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng việc hẹn hò rồi ve vãn nhau……nếu chỉ làm có vậy thì sớm muộn gì họ cũng sẽ rơi vào lối mòn.
Những ngày trước kia, đầy rẫy biến động, nhìn chung đều rất kích thích, đến mức ngay cả việc họ có thể ở bên nhau trong khoảng thời gian yên bình này cũng đã cảm thấy thật đặc biệt.
Nếu họ cứ sống cuộc sống bình yên hàng ngày này với cùng một cảm giác như lúc trước, thì việc rơi vào lối mòn là điều đương nhiên.
Trước đây Mio đã từng giải thích với anh rằng, là một người bạn trai, việc lãng mạn rất quan trọng, nhưng chính lúc này đây, yếu tố đó lại càng quan trọng hơn bao giờ hết.
「Nhưng mà, nếu cuộc sống hàng ngày quá bình yên thì khó mà tìm được cơ hội lãng mạn lắm……」
「……Ví dụ như vào ngày kỷ niệm hay gì đó, chúng ta sẽ tìm kiếm điều gì đó đặc biệt chẳng hạn.」
Kaguya-senpai hé ngón tay che mặt, liếc nhìn Kazuki.
Kazuki chợt bừng tỉnh.
「Sinh nhật của Kaguya sao? Giờ mới nghĩ, hình như cũng sắp đến rồi. Hình như là vào mùa đông. Nhưng mà em không mấy để ý đến mấy thứ như sinh nhật nên không rõ. Để em thử hỏi mấy cô bạn trong lớp xem sao?」
Hikaru-senpai mỉm cười vui vẻ khi nghe câu hỏi của Kazuki và bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Đó là sáng hôm sau. Kaguya-senpai, người vốn yếu buổi sáng, vẫn còn đang ngủ, nhưng mọi người khác đều đã có mặt ở phòng khách.
Hikaru-senpai bật cười 「À há há」 với chiếc điện thoại trên tay.
「Họ nói là tuần sau đấy.」
「Tuần sau ư. Ra vậy, đúng như mình nghĩ.」
Kazuki đã hiểu. Thái độ của Kaguya-senpai đêm qua đúng là một lời gợi ý hơn là sự bất mãn.
Mio, người đang lắng nghe từ bên cạnh, liếc nhìn anh một cách đầy trách móc.
"Chuyện đó, đối với một cặp đôi thì việc mừng sinh nhật là lẽ đương nhiên thôi mà. Ngày sinh nhật là lúc đi chơi phải tiện miệng hỏi trước mới đúng chứ."
"Sinh nhật của Mio là... vào mùa xuân thì phải, Kazu-nii nhớ không lầm chứ?"
"Kazu-nii chỉ đoán đại qua cái tên của em thôi đúng không!? Anh rõ ràng là không nhớ gì hết mà!? Hứ!" (TN: Chữ Hán trong tên Mio được ghép từ chữ Hán của vẻ đẹp và hoa anh đào)
"Đối với một cặp đôi, sinh nhật là một điều đặc biệt nhỉ..."
Kazuki choáng váng vì phát hiện ra điểm mù của mình, ôm đầu bứt tóc.
Là một kiếm sĩ, Kazuki đã trải qua tuổi trẻ một cách khắc kỷ, không quan tâm đến những chuyện ngoài lề. Việc anh tiếp xúc với các cô gái chỉ là chuyện mới xảy ra và tăng đột biến trong vài tháng gần đây.
Ngay từ đầu, Kazuki là một người rất biết nghĩ cho người khác. Anh còn có khả năng cảm nhận mức độ tích cực, và bất ngờ là anh không hề thiếu tinh tế trong hành động.
Nhưng anh hoàn toàn chưa nghĩ đến tầm quan trọng của những ngày sinh nhật.
Ngay từ đầu, Kazuki còn không biết ngày sinh của mình là khi nào. Sinh nhật của anh luôn được tổ chức cùng với sinh nhật của Kanae. Trong cuộc đời của Kazuki, khái niệm 『sinh nhật』 có tầm quan trọng vô cùng thấp.
Nhưng, con gái là một loài sinh vật luôn mong muốn được bạn trai mình tổ chức sinh nhật thật long trọng.
Hay nói đúng hơn, những ngày kỷ niệm như thế này là một sự kiện lý tưởng để tạo nên điều đặc biệt giữa những ngày tháng bình thường. Không có lý do gì để không tận dụng nó. Nó giống như một loại thuật giả kim sản sinh ra yếu tố lãng mạn vậy.
"Mắt tôi đã sáng ra rồi..."
"Đâu phải chuyện gì đáng xúc động đến thế đâu. Trời ơi, tại Kazu-nii quá ư là ngây ngô trong những chuyện vặt vãnh thôi."
"À này, sinh nhật của Hikaru-senpai là...?"
Kazuki rụt rè hỏi. Hikaru-senpai vẫn giữ nụ cười tươi roi rói mà trả lời.
"Tôi ư? Qua lâu rồi mà? Là mùng 5 tháng 5, ngày lễ thiếu nhi đó."
Thật không có cô gái nào hợp với ngày thiếu nhi hơn người này.
Kazuki chắp hai tay lại, khẩn khoản xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì đã hoàn toàn quên mất."
"Khi đó chúng ta còn chưa thân thiết đến thế mà. Đâu có gì đáng lo đâu nhỉ?"
Nhớ lại ngày đó, đó là khoảng thời gian anh cùng Mio đi làm nhiệm vụ và gặp Beatrix. Chắc chắn khi đó họ chưa đủ thân thiết để anh hỏi ngày sinh nhật hay cùng nhau tổ chức.
Hikaru-senpai "À" lên một tiếng rồi vỗ tay.
"Nhớ lại thì sinh nhật tôi có nhận được một hộp bánh quy trông đắt tiền từ Kaguya. Nếu Kazuki không hỏi thì đến giờ tôi cũng đã quên béng mất rồi."
Mio liếc nhìn cô với vẻ bất lực.
"Là con gái thì senpai nên nhớ mấy chuyện đó cho tử tế chứ? Ngay cả tình bạn giữa phụ nữ với nhau cũng có thể nảy sinh những mối thù sâu sắc đấy."
"Tại vì—, hồi đó tôi cứ bị xung quanh trêu là 『hoàng tử』『hoàng tử』 nên được tặng nhiều quà lắm. Với số lượng đó thì tôi đâu thể nghĩ đến chuyện đáp lễ hay gì được."
"Giờ mới nhớ ra Hikaru-senpai từng là hoàng tử nhỉ. ...Tôi quên sạch rồi."
Chắc chắn cô chỉ là một cô gái cao hứng lập dị, tự xưng là "boku".
"Giờ thì xung quanh không còn đối xử với senpai như thế nữa sao?"
"Vì mọi người xung quanh đã mặc định tôi là của Kazuki rồi."
"Hay là, tôi đang thầm bị những cô gái từng là fan của Hikaru-senpai căm ghét nhỉ..."
"À haha, đâu có ai theo đuổi tôi đến mức nghiêm trọng như thế đâu. Tôi cũng thấy thoải mái với tình cảnh này mà."
Tiền bối Hikaru cười rạng rỡ.
「Vậy còn sinh nhật của Koyuki, Lotte và Kamimura-san thì sao ạ……?」
Kazuki cũng hỏi ba người nãy giờ chỉ đứng xem mà không chen lời.
「Tất nhiên là em sinh vào mùa đông rồi. Cuối tháng Hai cơ…… cũng còn một chút nữa thôi.」
Nghe Koyuki đáp, Kazuki thở phào nhẹ nhõm.
「Sinh nhật của tôi là vào tháng Mười Một, nhưng bản thân tôi cũng không mấy để tâm đến sinh nhật mình lắm. Bởi vì ở Seinmundo – một đất nước sùng đạo – không hề có phong tục này. Nhưng quả thật có rất nhiều cảnh tổ chức sinh nhật trong manga và anime. Năm nay anh nhớ nhé!」
Kazuki đáp lời Lotte bằng câu 「Cứ giao cho tôi」, rồi cậu chuyển ánh mắt sang Kamimura-san.
「Sinh nhật của tôi là ngày 1 tháng 4…… Tôi đúng là người sinh muộn trong số những người sinh muộn (TN: Ngày 1 tháng 4 là ngày nhập học ở Nhật Bản, nên nếu một đứa bé sinh vào ngày đó, khi đi học sẽ lớn hơn một tuổi so với bạn bè xung quanh). Giá như không bị cái “bất lợi” từ cái sinh nhật này, tôi chắc chắn sẽ không trở thành một con otaku tự kỷ đâu!!」
Trên thực tế, dù sinh sớm (TN: từ ngày 1 tháng 1 đến ngày 1 tháng 4) hay sinh muộn, họ đều được xếp chung với những đứa trẻ sinh trong khoảng thời gian muộn nhất là mười tháng trước đó, nên cái gọi là “bất lợi” mà Kamimura-san đề cập thực sự không thể dùng làm lý do cho cô gái tự kỷ này được. Dù sao thì,
「Sinh nhật của Kamimura-san cũng còn xa nhỉ…… May quá.」
Kazuki vỗ ngực thở phào, đồng thời xoa đầu Kamimura-san.
Cậu đã an toàn với các thành viên ở đây. Nhưng cậu tự hỏi không biết trong mấy tháng qua, mình đã lỡ bao nhiêu ngày sinh nhật của các cô gái mà đáng lẽ phải tổ chức bằng mọi giá.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kazuki, tiền bối Hikaru bật cười 「Phù phù, khặc khặc」.
「Xin lỗi vì đã cười, nhưng Kazuki đúng là vất vả thật. Với nhiều người yêu thế này, chắc chắn tháng nào cũng có sinh nhật của ai đó!」
「Sổ tay của em sẽ đầy ắp thế này mất. ……Nhưng có vẻ vui vì mỗi năm sẽ có nhiều sự kiện. À thì ra, những ngày kỷ niệm là như thế này.」
「Anh Kazu, anh cười lạc quan đấy nhưng, anh đã nghĩ kỹ về quà sinh nhật chưa?」
Mio thốt ra những lời sắc lạnh như lưỡi dao băng.
Kazuki lập tức cứng đờ, rồi cậu ủ rũ xìu xuống tại chỗ.
「……Cho đến giờ, anh Rùa Oota đã đề nghị cùng viết một cuốn tự truyện nên đó có thể là một nguồn thu nhập nữa……」
「Anh lại dựa vào khoản tiền mà anh còn chưa biết liệu có thành hiện thực hay không. ……Ơ? Nhưng nếu là tự truyện, đó sẽ là tự truyện của Kazuki từ khi anh vào Khoa Pháp thuật, rồi trở thành Vua cho đến trận chiến ở Atlantis? Thế thì, nó chẳng phải sẽ dễ dàng trở thành sách bán chạy nhất sao?」
Hoạt động của Kazuki với tư cách là Vua đã được chính phủ báo cáo công khai, ngay cả khi tên của Kazuki bị giấu đi trong báo cáo đó. Nhưng đó là một tài liệu lưu trữ công khai để thông báo cho người dân về công việc của cậu với tư cách là Vua. Hơn nữa, nội dung báo cáo hoàn toàn không trang trọng mà còn kể lể một cách anh hùng quá mức nhằm giành được sự ủng hộ của công chúng…….
Tuy nhiên, khoảng thời gian trước khi Kazuki trở thành Vua thì hầu như không được nhắc đến.
Cuộc chiến từ khi Kazuki ghi danh vào Khoa Phép thuật cho đến lúc được Học viện Kỵ sĩ công nhận, cuộc chiến tranh giữa Nhật Bản và Yamato chia cắt đất nước thành đông tây, trận chiến biển cây Aokigahara dưới chân núi Phú Sĩ xoay quanh Ba Báu vật Thần thánh, chuyến viễn du đến Mỹ, và rồi trận quyết chiến cuối cùng tại Atlantis…… nếu tất cả chuỗi sự kiện này mà gộp lại, nó sẽ trở thành một tác phẩm giải trí đến mức nghe như một câu chuyện phi hư cấu đầy rẫy lời dối trá.
Khỏi phải nói, nội dung của nó chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý và hứng thú lớn nhất của công chúng.
「Oota-san cũng đã nghĩ ra tên rồi. Anh ấy bảo là 『Magika no Kenshi to Shoukan Maou』. Chữ Shoukan Maou (Ma Vương Triệu Hồi) sẽ được ghi là Basilleus trong romaji.」
Mắt Lotte sáng rực lên.
「Chữ katakana đọc trên chữ Hán! Vậy là chữ katakana khác với chữ Hán! Ngầu quá! Cái này có thể làm thành anime đó!」
「Bán được đó…… bán chạy lắm đó! Kazu-nii, anh phải chú ý đến tiền bản quyền từ trước đi! Cho dù Rùa sẽ là người viết, nhưng ít nhất cũng phải đòi 5% đó!!」
Tiền bạc vốn dĩ không nên dựa dẫm…… Mio đã nuốt lại lời mình vừa nói và háo hức nghiêng người về phía trước.
「Tiền bản quyền…… cuộc sống trong mơ từ tiền bản quyền sao!? Thu nhập thụ động gần như hoàn hảo chỉ từ việc cho mượn tên thôi á!?」
Mắt của Kamimura-san cũng sáng lên khi suy nghĩ của cô ấy chuyển sang một hướng khác.
「À ha ha! Mấy đứa phải cảnh báo thằng bé để nó không biến thành tiểu thuyết người lớn đó nha!」
Hikaru-senpai vừa cười vừa nói. Đã sắp xếp để tên thật của Kazuki không bị tiết lộ, tuy nhiên giờ cô ấy nói ra thì vẫn thấy thật sự xấu hổ.
「Gác chuyện đó sang một bên, mọi người định làm gì vào sinh nhật của Kaguya-senpai? Hôm đó là ngày thường, vậy nên sẽ là một buổi hẹn hò sau giờ học…… kiểu vậy hả?」
Mio đã điều chỉnh lại hướng cuộc trò chuyện đang đi chệch đường ray.
Kazuki khoanh tay rên rỉ.
「Không…… hơn cả thế……」
Anh tự hỏi, điều Kaguya-senpai khao khát nhất là gì.
Tất nhiên, cô ấy chắc chắn cũng muốn có một buổi hẹn hò lãng mạn chỉ có hai người. Tuy nhiên, anh không thể tự tin khẳng định rằng đó thực sự là điều cô ấy mong muốn nhất.
Anh tự hỏi liệu ngày sinh nhật của cô ấy có đang che giấu một vết thương lòng cần được xóa bỏ trước không.
──Kazuki cố gắng truyền tải suy nghĩ mà tâm trí anh vừa đạt được cho Hikaru-senpai.
「……Ừm, anh đoán vậy. Anh nghĩ Kaguya chắc chắn sẽ thích điều đó.」
Hikaru-senpai nở một nụ cười như đến từ tận đáy lòng và gật đầu với anh.
「Em nghĩ đó là điều tốt nhất cho Kaguya.」
Sau đó, Kazuki quay ánh mắt về phía Mio.
「Mio! Để anh tham khảo ý em về món quà nha!」
「Quả nhiên, chuyện tham khảo như vậy chỉ có thể là em thôi mà!」
Cậu Otouto-kun, người đột nhiên nảy ra ý tưởng khi nghe về những ngày kỷ niệm, rất có thể sẽ hỏi Hikaru về sinh nhật của cô ấy, và sau đó sẽ chuẩn bị một buổi hẹn hò sinh nhật lãng mạn cho cô ấy…… đó là tính toán của Mio.
“Kỳ lạ,” Kaguya nghĩ. Lời mời hẹn hò đã không đến.
Mọi người ăn sáng xong rồi tản ra các lớp học, sau đó các lớp học kết thúc, và rồi đã đến sau giờ học…… cứ đà này thì cô sẽ phải về Dinh Thự Phù Thủy một mình.
Cứ thế này thì sẽ chỉ là một ngày bình thường. Không có gì không vui, nhưng cũng chẳng có gì lãng mạn. Một ngày bình thường.
Chà, những ngày kỷ niệm về cơ bản cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt. Những gì cô làm chẳng qua cũng chỉ là cố gắng kiếm cớ và làm ồn ào lên về một ngày đặc biệt mà thôi.
Dù trông vậy, Hikaru là một người khá khô khan, nên dường như cô ấy chẳng bận tâm gì đến mấy chuyện như sinh nhật. Ngay cả khi Otouto-kun có hỏi:
「Sinh nhật Kaguya ư? Tớ chẳng biết! Mà nè, cậu không thấy mấy cái sinh nhật thì có gì quan trọng đâu hả? Ngày nào mà chẳng là eburidei (mỗi ngày đều là ngày vui, ngày đặc biệt) chứ!」
Cô ấy sẽ nói thế, và Otouto-kun cũng sẽ đáp:
「Cũng có lý đấy, eburidei.」
「Eburideeei!!」
Có lẽ mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Sự dễ dàng bắt nhịp của Otouto-kun đôi khi khiến người ta phải giật mình.
Đôi vai Kaguya rũ xuống vì thất vọng.
Sinh nhật──mỗi khi nghĩ đến, không hiểu sao lồng ngực cô lại nhói đau. Tại sao nhỉ?
……Ngày trước, năm nào cô cũng được tổ chức tiệc sinh nhật. Khi ấy cha (papa) và mẹ (mama) vẫn còn rất đỗi hiền từ, và cũng là trước khi anh trai (Onii-chan) cô qua đời vì tai nạn. Đó từng là biểu tượng cho sự ấm áp của một gia đình.
Giờ đây, Nyarlathotep đã chiếm hữu cha, mẹ cũng hóa điên d loạn, và vì thế, tiệc sinh nhật đã chẳng thể diễn ra thêm một lần nào nữa. Cô sẽ không bao giờ được mừng sinh nhật của mình.
Cô chỉ được lệnh 『hãy trở thành pháp sư mạnh nhất』, và cô đã tuân theo mệnh lệnh đó…….
Thế nhưng, ở thế giới này bây giờ, danh hiệu pháp sư mạnh nhất chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bản thân cô hiện tại cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Cô chỉ là một cô gái hết sức bình thường, đến cả thể chất cũng chẳng giỏi giang gì. Điểm số thì làng nhàng. Cô cũng chẳng có sở thích hay kỹ năng đặc biệt nào. Cô từng nửa đùa nửa thật rằng mình sẽ trở thành chính trị gia, nhưng đến cả ước mơ cho tương lai cô cũng chẳng thể tìm thấy.
Cảm giác nhói đau trong lồng ngực này──có lẽ là nỗi khát khao của cô, muốn ít nhất giành lại mái ấm gia đình nồng ấm ngày xưa.
Điều cô tìm kiếm không phải là một mối quan hệ lãng mạn hay gì khác.
Cô khao khát một thứ gì đó ấm áp bấy lâu nay. Cô muốn trở thành một người ấm áp. Cô đã nỗ lực xóa bỏ mâu thuẫn giữa khoa Kiếm thuật và khoa Phép thuật, nhưng thay vào đó lại bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Đó là lý do vì sao cô cũng cảm thấy có điều gì đó còn thiếu sót trong 『mối quan hệ nam nữ』 với Otouto-kun. Việc cô vẫn chưa thể ngừng cố gắng thể hiện mình như một người chị (Onee-san) chắc chắn là vì lẽ đó.
Cô rời khỏi tòa nhà học, băng qua sân Học viện Kỵ sĩ, rồi đi thẳng về phía Dinh thự Phù thủy. Cảm giác lạ lùng yên tĩnh trong Học viện sau giờ học tan chắc hẳn là vì không còn học sinh luyện tập. Mặt khác, các hoạt động câu lạc bộ cũng chưa được sắp xếp.
Cô mong muốn sự tồn tại của mình được trân trọng.
Nếu vậy, cô sẽ có thể bắt đầu lại một cách tươi mới, ngay cả ở thế giới này, nơi mà danh hiệu pháp sư mạnh nhất chẳng còn cần thiết.
Cô trở về Dinh thự Phù thủy quen thuộc.
Một cô gái trống rỗng như cô thường lệ, đã kết thúc một ngày bình thường của mình như thế.
Cô đặt tay lên cánh cửa, rồi mở ra──.
「「「「「「CHÚC MỪNG SINH NHẬT, KAGUYA!!」」」」」」
Cùng với vô vàn tiếng reo, *pan pan pan pan!* tiếng pháo giấy nổ vang trời──Kaguya cứ ngỡ đó là ma thuật tấn công, thân thể lập tức vào thế phòng thủ, nhưng không phải vậy. Mùi thuốc súng xộc lên, những mảnh giấy vụn lấp lánh bay lả tả trên đầu cô. Cô biết đó là gì──đó chính là thứ gọi là pháo giấy chúc mừng.
Rất nhiều đồng đội của cô đang xếp hàng dọc hành lang từ lối vào cho đến phòng khách, trần nhà được trang hoàng đầy ắp những dải giấy màu và bóng bay.
「Hả?」
Kaguya theo phản xạ thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.
Dù cô chỉ đang nằm vật vã trên giường, thầm mong một ngày kỷ niệm thật giản dị, ấy vậy mà mọi chuyện lại vượt xa tưởng tượng, hóa thành một buổi tiệc ấm cúng ngay tại nhà. Nhưng cũng chính sự 『ấm áp』 này lại là thứ mà bấy lâu nay cô hằng tìm kiếm. Ngay lập tức, Kaguya nhận ra điều đó. Khóe mắt cô đã bắt đầu cay xè vì xúc động.
Giữa đám bạn bè, Otouto-kun bước ra, nắm lấy bàn tay của Kaguya đang đứng sững sờ.
Cậu đã nhìn thấu những điều mà ngay cả cô cũng chỉ vừa mới hiểu ra.
……Đúng vậy, cậu ấy vẫn luôn chiến đấu bằng cách 『nhìn thấu』 mọi chuyện. Đó là phong cách của cậu ấy.
Không chỉ khóe mắt, mà cả đầu cô cũng nóng bừng. Những giọt nước mắt lạnh buốt trào ra, chảy dài trên đôi má đang bỏng rát.
「Ở đây có gì đâu mà phải khóc chứ?」
「Vì……em hạnh phúc quá.」
Vốn dĩ, việc một người không phải ruột thịt lại có thể thấu hiểu người khác đến mức này là điều không thể tưởng tượng nổi.
Trong phòng khách, những món ăn tự làm, đồ ăn vặt và đặc biệt là một chiếc bánh kem khổng lồ được bày biện đầy bàn. Kaguya mở to đôi mắt đẫm lệ.
「……Otouto-kun, em đã nghỉ học để làm những thứ này sao?」
「Không phải đâu, mấy ngày nay em chuẩn bị từng chút một. Em còn có một trợ thủ đáng tin cậy nữa.」
「Trợ thủ ư?」
Từ trong đám bạn bè, có một người lao ra, reo lên: 「Kaguya-chaaaan! Là tớ đây mà!」
Mibu Akira──mặc dù từ nhỏ đã ấp ủ ước mơ mở tiệm bánh, nhưng vì sở hữu một Vết Sẹo (Stigma), cô bị buộc phải nhập học Học viện Kỵ sĩ và rồi trở thành một yankee ương ngạnh.
Khi thấy Kaguya kiên trì phấn đấu để trở thành hình mẫu chuẩn mực của Học viện Kỵ sĩ, Akira cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã hành xử ương ngạnh khi giấc mơ bị tan vỡ, rồi cô bắt đầu gọi Kaguya là 『Người hùng chính nghĩa』 hay 『Người đáng kính trọng』.
Kaguya nghe nói hiện tại Akira đang dũng cảm theo đuổi ước mơ làm thợ làm bánh và nỗ lực hết mình. Đối với Kaguya của hiện tại, chính cô mới là người cảm thấy kính trọng Akira. Thật đáng ngưỡng mộ khi Akira vẫn kiên trì vì giấc mơ của mình, dù nó không phải là thứ gì đó vĩ đại như trở thành anh hùng.
Kaguya hạnh phúc khi có người như vậy cùng Otouto-kun làm bánh cho mình, đến nỗi tầm nhìn của cô lại càng trở nên mờ đi.
「Kazuki! Hiệu quả rồi, hiệu quả rồi! Tiếp tục tấn công nào!!」
Hikaru đang nói những điều kỳ lạ như một huấn luyện viên quyền Anh.
Otouto-kun trao cho cô một bó hoa và một chiếc hộp được gói ghém xinh xắn.
「Đây là đồng hồ đeo tay đôi. Em nghĩ nó khá tiện dụng. Em chưa bao giờ thấy tiền bối đeo đồng hồ, mà em cũng không có cái nào nên……」
「Có, có thể mở ra xem không?」
Cô nói bằng giọng mũi nghẹt. Tiếng cười đột ngột vang lên từ xung quanh.
「Vâng, xin mời chị đeo thử ạ.」
Cô cẩn thận mở lớp giấy gói, từ bên trong một chiếc hộp thương hiệu danh tiếng lộ ra. Khi cô mở nó ra với cảm giác như mở một chiếc rương kho báu, một chiếc đồng hồ đeo tay trông người lớn với mặt số đơn giản xuất hiện.
「Em nghĩ nó rất hợp với Kaguya-senpai.」
「……Fufuh, chị, không phải là người lớn như Otouto-kun nghĩ đâu nhé?」
Cô nhanh chóng đeo nó vào tay trái. Otouto-kun cũng chậm rãi đưa tay trái lên và cho cô xem chiếc đồng hồ của mình. Nó được điều chỉnh một chút để trông nam tính hơn với thiết kế phù hợp với cậu. Chiếc đồng hồ lấp lánh trên cổ tay cậu.
Xung quanh, những cô gái cũng yêu mến cậu như Kaguya đồng thanh reo lên: 「Thật là tuyệt quá mà─!」
「……Cứ như là nhẫn vậy. Em hạnh phúc lắm.」
「Một ngày nào đó, em nhất định sẽ mua nhẫn cho chị nữa.」
Nói rồi, Otouto-kun ôm lấy cô.
Ăn những món ngon, chơi trò chơi cùng mọi người, bộ ba Kana-chan – Kohaku – Torazou-san thi nhau diễn những trò hề vui nhộn……một khoảng thời gian tuyệt vời hiếm có cứ thế trôi đi như một giấc mơ.
Đêm đến, nàng được đưa đến phòng của Otouto-kun, nơi cậu nhẹ nhàng ôm siết lấy nàng.
Dẫu là người lớn hơn, nàng lại hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm được nuông chiều… nàng không hề nghĩ đến những chuyện như thế.
Nàng cũng chẳng nghĩ rằng mình đang muốn được nương tựa vào sự đáng tin cậy của cậu, như thể đang đuổi theo bóng hình người anh trai.
Nàng phó thác thân mình cho cậu, một điều chưa từng làm kể từ khi nàng không còn cớ bào chữa rằng Asmodeus khiến nàng khao khát, để rồi hoàn toàn vỡ òa.
「……Đừng dùng」
Cậu đưa tay với lấy chiếc bao cao su. Nhưng Kaguya dứt khoát gạt nó xuống.
Từ cái đêm ở Atlantis, nàng không hề mang thai, và kể từ khi ma lực biến mất khỏi thế giới, cậu luôn chú trọng đến việc tránh thai.
「Kazuki-kun……」
Thế nhưng, Kaguya nhìn cậu, bày tỏ mong muốn được trực tiếp đón nhận cậu, rồi nàng chủ động mở rộng thân mình.
Nàng nghĩ, chắc chắn từ nay về sau, mình sẽ không gọi cậu là Otouto-kun nữa. Chính vì lẽ đó.
Cậu cũng khẽ gật đầu. Và rồi──.
Vài ngày sau sinh nhật nàng, một thông báo được gửi đến, rằng cha nàng, người đã nằm trong trạng thái thực vật bấy lâu nay, đã tỉnh lại.
Kaguya xin nghỉ học một ngày và một mình đến thăm phòng bệnh nơi cha nàng nằm liệt giường suốt thời gian qua.
Ông tiều tụy đi nhiều vì nằm bệnh quá lâu, nhưng tất cả các thiết bị hỗ trợ sự sống đã được tháo bỏ, và ông có thể tự mình ngồi dậy. Đối với Kaguya, người đã chuẩn bị tinh thần cho việc cha mình có thể ra đi bất cứ lúc nào, vẻ ngoài của ông lại vững vàng một cách bất ngờ. Cứ như thể thời gian ông nằm liệt giường chỉ là một giấc mơ.
Ngược lại, đối với cha nàng, sự thay đổi của thế giới chắc hẳn cũng giống như một giấc mơ vậy.
Kaguya kể. Về Nyarlathotep. Về Kazuki-kun──việc cậu trở thành Quốc vương của đất nước này. Về trận chiến chống lại các Thần linh trên lục địa bay. Và rồi──về sự thay đổi hoàn toàn của thế giới.
「……Đó là những điều hoàn toàn khó tin nhưng, quả thực ta không thể cảm nhận được chút ma lực nào, nên những gì con nói là thật……. Thằng bé đó……」
Kaguya cảm thấy băn khoăn không biết cha nàng còn nhớ được đến đâu.
「……Cha đã làm điều không phải, với thằng bé đó.」
Từ lời thì thầm ấy, Kaguya hiểu rằng ông cũng nhớ toàn bộ thời gian mình bị Nyarlathotep khống chế.
「Con dự định sẽ kết hôn với cậu ấy.」
Kaguya nói với giọng thản nhiên và quyết tâm sắt đá, như thể đang kể một chuyện hiển nhiên đã được định đoạt.
Cha nàng ngước nhìn Kaguya, rồi ông lập tức cụp mắt xuống, đôi vai gầy gò càng thêm chùng xuống.
「……Cha không có tư cách để nói bất cứ điều gì. Cha đã không thể làm được gì đúng nghĩa một người cha cho con. Còn thằng bé đó…… nó là người có thể khiến con, trong hoàn cảnh đó, được hạnh phúc.」
「Con muốn sinh thật nhiều con. Con dự định sẽ xây dựng một gia đình mà mỗi ngày đều như một ngày sinh nhật.」
Nước mắt tuôn rơi khi nàng nói.
「Việc con có thể nghĩ như vậy, là vì con nhớ Tou-san ngày xưa rất tốt bụng, trước khi bị Nyarlathotep chiếm giữ. Cảm ơn Tou-san.」


0 Bình luận