Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 2.1: Hạ Cánh

0 Bình luận - Độ dài: 3,272 từ - Cập nhật:

Tiếng vỗ tay vang dội chào đón Kazuki và mọi người.

Nữ hoàng Kaguya đã trở về cảng Yokohama.

Bước xuống từ cầu tàu, Kazuki và đoàn người được hàng trăm kỵ sĩ chào đón.

“Nghiêm!”

Theo lệnh của Tổng cục trưởng Yamagata, toàn thể kỵ sĩ đồng loạt giơ tay chào.

Sự dứt khoát trong động tác chào của các kỵ sĩ tại ngũ quả là không thể sánh bằng.

Thế nhưng, Kazuki lại càng thêm bối rối. Từ đầu cậu ta vốn chẳng màng đến vinh dự hay bất cứ thứ gì.

“Đã lâu không gặp, Chủ tịch Hayashizaki.”

Khi Kazuki vừa đặt chân xuống bến cảng, một cô gái từ trong hàng ngũ kỵ sĩ đang chào đã tiến đến đón cậu. Cứ ngỡ nơi này chỉ toàn là kỵ sĩ tại ngũ, vậy mà lại có một nữ sinh vận đồng phục của Khoa Pháp thuật.

……Yumeno-san. Kazuki sửng sốt đến mức không nói nên lời.

Yumeno Shiori――từ nhỏ đã được nuôi dạy để trở thành gián điệp của Chukadou với nhân cách kép, nhân cách ẩn của cô bé bị một Diva của Chukadou chiếm hữu……cô bé là một cô gái như thế. Một điệp viên không hay biết.

Với Kazuki, cô bé là một trong những đối thủ cậu cảm thấy đáng gờm nhất. Không phải vì cô bé thuần túy mạnh mẽ, mà là vì cô bé biết cách bám riết vào điểm yếu của Kazuki một cách triệt để. Dù sao thì, cô bé vẫn là một đối thủ đáng sợ.

Kazuki bất giác giật mình. Yumeno-san lộ ra vẻ mặt có vẻ cũng bị sốc trước phản ứng của cậu.

“Chủ, Chủ tịch Hayashizakiiii……”

“Không sao cả, chúng tôi đã xác nhận rằng tâm trí cô bé đã hoàn toàn dung hợp. Không còn nguy hiểm nữa.”

Tổng cục trưởng Yamagata nói với một nụ cười hiền hậu.

Nếu vị này đã nói vậy thì có lẽ cậu có thể yên tâm.

“……Cuối cùng thì em cũng có thể chấp nhận sự thật rằng mình đã liên tục kìm nén một nhân cách khác. Dù là Kaori hay thực tại, giờ đây tất cả đã hòa vào làm một trong em.”

Yumeno-san đặt tay lên ngực và nói.

Một cảm giác nhẹ nhõm cũng dâng lên trong lòng Kazuki. Gần như không có ai xung quanh Kazuki được gọi là “người bình thường”, nhưng Yumeno-san là một trong những cô gái bị đặt vào hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.

“Với sự dung hợp của các nhân cách, cô bé đã kế thừa khế ước của <Baku> từ [Kaori]. Nói cách khác, ngay cả bây giờ cô bé vẫn là người song song khế ước với <Halphas> và <Baku>. Trong số các kỵ sĩ và học sinh không đi Mỹ, cô bé đã vượt xa các tiền bối và đạt điểm cao nhất trong các trận chiến mô phỏng.”

Kazuki vô cùng kinh ngạc trước những lời Tổng cục trưởng Yamagata thản nhiên nói ra.

“Ơ. ……Halphas và Baku, sử dụng cả hai, sức mạnh hàng đầu……!?”

“Em nghĩ lần này nhất định em sẽ có ích cho Chủ tịch Hayashizaki! ……Mà, mà lại nữa nếu Chủ tịch chinh phục được em, em nghĩ ngài sẽ có thể sử dụng được Phép thuật Triệu hồi của hai Diva, cho nên……đây là một món hời lớn! Ngài có lấy không!”

Yumeno-san nghiêng người về phía trước và tiến sát đến trước mặt Kazuki.

Yumeno Shiori――70

Việc con số của cô bé đã vượt qua 65 cũng khiến Kazuki bị sốc.

Việc con số đó tăng lên mà cậu chưa hề gặp cô bé khiến cậu có chút lo lắng. "Liệu mức độ tích cực đó có đúng hướng vào hình ảnh thật của mình không……" cậu tự hỏi.

“Nhân tiện Yamagata-san. Chúc mừng ông được thăng chức.”

Kazuki đổi chủ đề cuộc trò chuyện và quay sang Tổng cục trưởng Yamagata.

Trong lúc Kazuki ở Mỹ, có vẻ như ông ấy đã được thăng chức từ Phó tổng cục trưởng lên Tổng cục trưởng.

“Cảm ơn cậu. ……Dù tôi chẳng làm gì cả, nhưng mọi thành tích hiển hách của cậu đều đổ dồn về tôi. Vì hệ thống cấp bậc của hội kỵ sĩ mà cậu không thể được ghi nhận, nhưng điều này thực sự rắc rối.”

“Thật ra thì các vị không cần phải bận tâm đâu ạ, tôi chỉ là một học sinh cao trung năm nhất thôi mà.”

Kazuki bước tới từ bến tàu.

Ngay lập tức, những tiếng hô “KYAA—!” hay “ĐỨC VUA CỦA TÔI—!” vang lên, các Kỵ sĩ――dĩ nhiên đa số đều là nữ――đang cất cao giọng đầy chói tai.

Kazuki không tài nào thực sự cảm nhận được những tiếng hô đó là dành cho mình, cậu đứng như trời trồng với vẻ mặt ngớ ngẩn.

Ai nấy đều là tiền bối, những chị gái lớn tuổi hơn cậu, nhưng tất cả bọn họ đều có mức độ nhiệt huyết vượt quá 50.

“Ngay cả khi không đi kèm với thăng chức hay địa vị, công trạng hiển hách của ngài đã vang danh khắp cả nước rồi.”

Trưởng ban Yamagata nói.

“Tôi nghe nói phóng viên báo chí đó được Văn phòng Quan hệ Công chúng của chính phủ thuê, có phải vì chuyện đó không…?”

Đó là về Oota Rùa, người từng có tranh chấp với Kazuha-senpai.

“Tôi, với tư cách là thành viên ban biên tập báo, cũng đã giúp sức ạ. Dù sao thì, ngay cả khi là một phóng viên chuyên nghiệp, Oota-san cũng không thực sự biết về Chủ tịch Hayashizaki.”

Yumeno-san cũng khẽ mỉm cười từ một bên.

“Chúng tôi đã nhận được báo cáo về mọi chuyện xảy ra ở Mỹ từ Yagumo-kun. Hoạt động của cậu ở Mỹ đã được Oota-kun và Yumeno-kun biến thành bài báo, sau đó công bố rộng rãi… nhưng hai người họ thực sự đã viết một bài báo tuyệt đẹp, tràn đầy cảm xúc. Nó cứ như thể…”

“…Không phải đó giống một cuốn light novel hơn là một bài báo sao?”

Kazuki hiểu rõ mọi chuyện đã diễn ra, và càng thêm ngao ngán.

“Vâng. Đó là một cuốn light novel về một người anh hùng lẫy lừng với phần miêu tả tuyệt vời.”

“…Tôi có cảm giác như chuyện này đã từng xảy ra trước đây rồi.”

Khi đó, trong cuộc chiến giữa Đông Nhật Bản và Tây Nhật Bản, tờ báo học viện do Yumeno-san phụ trách cũng đã tường thuật về hoạt động của Kazuki cho các học sinh một cách khá là tô vẽ.

Hình minh họa lấp lánh của Christina Amasaki-sensei cũng đã khắc sâu vào trong trí óc cậu.

Khi ấy chỉ là trong phạm vi học viện, nhưng lần này lại là trên quy mô toàn quốc.

“Cậu cực kỳ nổi tiếng khắp cả nước đấy. Mọi người đều mong chờ bộ truyện dài kỳ. Anime cũng đã được quyết định rồi.”

“Quy mô lớn đến mức nghe cứ như chuyện của người khác vậy…”

Câu chuyện về cậu, vốn đã bị tô vẽ hoàn toàn, đang lan truyền khắp cả nước…

“Không, chỉ chừng này vẫn không thể truyền tải hết được Chủ tịch Hayashizaki hiền lành, đáng yêu và mạnh mẽ đến nhường nào đâu ạ!”

Yumeno-san nói bằng giọng điệu say mê, “Khả năng viết kém cỏi của tôi thật đáng ghét!” trong khi cô ấy đang quằn quại trong đau đớn. ‘Yumeno-san, cô vẫn chưa biết nhiều về mình đâuuuu…’, đó là điều Kazuki nghĩ trong lòng.

“Tôi sẽ giúp chuyện đó!” Mio dứt khoát bước tới.

“Christina Amasaki-sensei! Nếu có sự giúp đỡ từ minh họa của cô thì…!!”

Cả hai nắm chặt tay nhau.

‘Cứ làm gì tùy ý đi…’ Kazuki đưa tay lên trời.

“Cứ để chuyện vẽ ‘của quý’ cho tôi!!”[7]

Hikaru-senpai nói vậy với vẻ mặt tỉnh bơ.

“Xin đừng vẽ thứ như vậy! Chị định biến nó thành thứ 18+ sao!!”

Ý định mặc kệ họ muốn làm gì thì làm ngay lập tức bị rút lại. Cậu không thể nhượng bộ điều này được.

“Khả năng vẽ… Mặc dù tôi tự tin nếu là minh họa một cô gái moe xinh đẹp… cơ hội để nổi tiếng lại là…”

Kamimura-san lẩm bẩm trong tiếc nuối, vẻ mặt mơ màng.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần ‘nữ tính hóa’ thôi mà!!” Lotte hăng hái nói từ một bên.[8]

“Quả không hổ danh sư phụ Lotte! Thì ra còn có cách đó…!”

Lotte vui vẻ khoác vai Kamimura và bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn tán về chuyện “Nếu anh Kazuki là con gái thì…” hay “Kích cỡ vòng một sẽ là…”.

‘Đừng có đùa giỡn với tôi.’

“Mọi người ơi―☆ Thay vì cái tên này thì hãy biến màn thể hiện bá cháy của Kanon-sama, cựu hội trưởng hội học sinh siêu cấp này thành huyền thoại đi nào―☆ UOOOOO-☆”

Tiền bối Kanon hét vang một tiếng rít the thé rồi nhảy phóc lên.

“……” Vừa lúc cô ấy định nhảy, ngay bên cạnh, tiền bối Akane không nói một lời mà tung cú đá.

“UOOOOOOOO-☆” Tiền bối Kanon rơi tõm xuống biển từ cầu cảng.

Chà, nếu là tiền bối Kanon thì chắc chắn cô ấy sẽ không sao đâu.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.12_083.jpg

Đến lúc này, cậu cứ ngỡ sẽ có tất cả kỵ sĩ đón chào mình bằng những cái chào kiểu quân đội cùng ánh mắt lấp lánh, nhưng――một trăm người đang xếp hàng ở đây không phải là những kỵ sĩ bình thường.

“Tôi đã lựa chọn họ đúng như cậu yêu cầu. Có thể nói họ chính là [Kỵ Sĩ Cấm Vệ].”

Đó là lời của Trưởng quan Yamagata.

Chỉ một trăm người được phép đặt chân lên Atlantis――quy tắc này cũng đã được thông báo ngay lập tức cho Nhật Bản thông qua đường truyền.

Kazuki, người quyết định trở về Nhật Bản, đã yêu cầu Trưởng quan Yamagata chọn ra một trăm kỵ sĩ trong suốt một tuần ở trên tàu Queen Kaguya trên đường trở về nhà.

Về một trăm người đó, Kazuki đã yêu cầu rằng [các ứng viên được chọn không được có Diva hợp đồng trùng lặp].

Cậu muốn đưa theo mỗi người một hợp đồng của 72 Trụ Cột Solomon đến Atlantis.

Như vậy, có thể nói Diva và người lập khế ước đang trong một [hợp đồng độc quyền].

Họ sẽ có thể vận dụng phép thuật với hiệu quả gần bằng <Pháp Sư Siêu Cấp>.

71 người mang dấu ấn Magika của Thần Thoại Solomon. ……Beleth không có người lập khế ước và đã biến thành Thần Khí của Kanae nên không được tính ở đây. Cộng thêm Kazuki, Lotte, tiền bối Kazuha, Karin, Kamimura, Shouko và Silirat không phải là người lập khế ước của 72 Trụ Cột, tổng cộng có 78 người.

Và rồi những kiếm sĩ tinh nhuệ nhất trong đoàn kỵ sĩ cũng được chọn ra, những kiếm sĩ được trang bị Thần Khí bao gồm Kanae và Kohaku có 22 người――tổng cộng là một trăm người.

Những kỵ sĩ đang chào ở đây lúc này không chỉ đơn thuần là chào đón sự trở về của Kazuki và những người khác. Đây còn là buổi giới thiệu Đức Vua với [Kỵ Sĩ Cấm Vệ].

……Cậu nghe nói họ được chọn dựa trên kết quả của các trận chiến giả lập, nhưng thật bất ngờ khi Yumeno-san lại đứng đầu danh sách.

Ngay lúc đó, “Hyaa―hahha!!” một tiếng cười phá lên không hề có chút thanh lịch nào vang vọng.

“Đức Vua―, chúng em cũng ở đây nè―yeah!!” “Nếu nói đến tinh hoa thì đương nhiên phải có chúng em rồi―!”

Đó là một giọng nói quen thuộc, nghe cứ như thể người nói đang cố tình tỏ vẻ bất cần. Từ đám đông kỵ sĩ đang xếp hàng ngay ngắn, hai kẻ bất hảo nhảy cẫng lên.

“Mi, tiền bối Mibu và tiền bối Asamiya!!”

“UGOGOGOBOGEeEEEEEEI!!” “NGOoOOOOEEEEEAAAAH!!”

Cả hai phát ra những tiếng kêu như sắp chết thay cho câu trả lời. Đó là những âm thanh mà một cô gái không nên phát ra.

“Hii, đồ DQN! Đồ DQN đáng sợ!!” Kamimura hoảng loạn bởi giọng nói khản đặc của hai người, suýt chút nữa thì nhảy xuống biển trước khi kịp được tiền bối Kazuha ôm chặt vào lòng.

Hai vị tiền bối kia, do bất mãn với Học viện Kỵ sĩ mà đã từng cùng Karin tranh đấu trong cuộc thi tuyển chọn. Tưởng chừng như mọi bất mãn của họ đã được hóa giải, vậy mà... Kazuki nào ngờ, họ lại được chọn làm tinh anh cùng với Yumeno-san.

“Hay nói đúng hơn là, cậu cũng tính tôi vào số đó sao?”

Shouko, người đang thờ ơ nhìn ra biển, bỗng quay mặt về phía cậu.

“Hiển nhiên rồi. Cậu đã là đồng đội của tôi mà.”

Shouko khẽ “hừm” một tiếng cười khúc khích. Rồi cô sải bước nhanh về phía Kazuki.

――Cô bất ngờ hôn ‘chụt’ một cái vào má Kazuki.

Mắt Kazuki trợn tròn vì kinh ngạc, và những tiếng reo hò “Kyaa―!” vang lên từ xung quanh.

“Có gì mà ngạc nhiên chứ, dù sao thì cậu cũng đã quen với chuyện như thế này rồi. ……Đến giờ cậu đã làm nhịp điệu của tôi hoàn toàn rối loạn. Thật khó chịu khi chỉ có mình tôi cứ bị bất ngờ.”

Shouko lùi lại, vẻ mặt hài lòng nhìn phản ứng ngạc nhiên của Kazuki.

Roshouko――50

Dù cùng mức độ tích cực nhưng hành vi của mỗi cô gái lại khác nhau, song... việc đột nhiên hôn vào má như thế thì quá táo bạo. Đó có phải là biểu hiện cho tính cách phóng khoáng của Lương Sơn Bạc chăng…?

Kazuki trấn tĩnh lại và đối mặt với những người trước mặt mình.

Các kỵ sĩ đồng thanh hô vang.

“ “ “ “Chúng tôi, sẽ biến linh hồn thành ma lực cho đến giọt cuối cùng và chiến đấu vì Đức Vua!!” ” ” ”

Cho đến giọt linh hồn cuối cùng――cậu muốn nói rằng không cần phải đi xa đến mức đó, nhưng đây thực sự sẽ là một trận chiến mà họ cần phải làm như vậy, không chút khoa trương. Ít nhất, đó là điều Kazuki sẽ làm.

“Không phải vì tôi.”

Nhưng Kazuki đã sửa lại một phần quan trọng.

“Hãy chiến đấu, vì thế giới.”

Các kỵ sĩ lên chuyến tàu ma quang đang tiến về căn cứ đồn trú, trong khi Kazuki và nhóm thì lên một chuyến tàu khác, hướng về học viện. Giữa lúc ấy, Kazuki cảm thấy một sự hiện diện bất an phía sau lưng mình trên sân ga.

“Hừm!” Với tiếng động đó, có người đang cố gắng ôm chầm lấy Kazuki từ phía sau, vòng cả hai tay quanh người cậu.

Kazuki nhẹ nhàng né tránh ngay trước khi sắp bị bắt gọn và quay lại. Đối phương đang tỏ vẻ bất mãn.

“Sao cậu lại né?”

“Tôi có cảm giác cậu sẽ bẻ gãy lưng tôi mất.”

Đó là Beatrix.

Cô ấy đang cố gắng ôm cậu từ phía sau sao…?

Tất cả mọi người trừ Kazuki đều đang lên tàu, chỉ còn hai người họ đứng trên sân ga, đối mặt nhau.

“……Ngay cả tôi cũng có thể điều chỉnh sức mạnh mà.”

Beatrix nói với giọng buồn bã như thể bị chế nhạo và thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Rồi cô nhẹ nhàng từ phía trước vòng cả hai tay quanh eo Kazuki. Với sự điều chỉnh sức mạnh nữ tính, cơ thể cô dán chặt vào Kazuki.

Cậu bị tóm gọn――hay nói đúng hơn là cậu đang được nuông chiều. Cô ấy giống hệt một cô gái bình thường.

“Amu.” Hơn nữa, cô còn cắn yêu vào tai Kazuki. Kazuki cảm thấy rùng mình.

“Chuyện, chuyện gì đột ngột thế?”

“Tôi không lên chuyến tàu này mà lên chuyến tàu bên kia.” Cô vừa chỉ tay vừa “amu amu” vào tai cậu.

Giờ cô nhắc mới nhớ, đúng là vậy. Cô đã đồng hành cùng cậu đến tận Mỹ nhưng nơi Beatrix tạm trú ở Nhật Bản là tại chỗ của kỵ sĩ đoàn. Hơn nữa...

“Chẳng bao lâu nữa lời chào từ Hrotsvit-sama sẽ đến, lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ là ở Atlantis.”

Kazuki cũng tràn ngập một cảm giác bí ẩn, và cậu vòng tay ôm lại Beatrix.

Khi chiến đấu, cô ấy mạnh mẽ hùng dũng là thế, nhưng ôm nhau đối mặt như vầy, cô ấy lại hơi thấp hơn Kazuki một chút. Thân thể cô ấy cũng mềm mại đến bất ngờ. Một mùi hương con gái dịu dàng thoang thoảng từ cổ cô ấy.

Làn da trắng trẻo của cô gái, khi anh nhìn quanh gáy cô, ửng hồng nhè nhẹ.

Một lần nữa, anh thật sự cảm nhận được cô cũng là một trong những cô gái mà anh có sợi dây liên kết không thể thay thế.

Beatrix――97

Cái cảm giác về mức độ tích cực ấy đang dần mờ nhạt đi từng chút một. Anh bắt đầu không thể cảm nhận được nó nữa. Cảm giác đó chỉ có thể đến từ một người đồng đội. Giờ đây, Beatrix đang dần trở thành một người không còn là đồng đội của anh.

Dù vậy, sợi dây liên kết vẫn tồn tại. Chính vì thế mà họ có thể ôm nhau như thế này.

Beatrix ngừng xoa vành tai Kazuki rồi thì thầm:

“Chúng ta chắc chắn sẽ có một trận chiến ở Atlantis, sớm hay muộn.”

“Ừ.”

“Nếu người Đức thắng, em chắc chắn sẽ đưa Kazuki về Đức. Đó là phong cách của người Viking.”

“Nếu anh thắng, anh sẽ đưa em đi.”

Beatrix luôn có ý định cướp lấy Kazuki. Đó là lý do vì sao Kazuki đáp lại. Cái gọi là sợi dây liên kết không phải là con đường một chiều. Nó cũng có thể được dùng để thì thầm những cảm xúc tương đồng cho nhau.

“Muu…” Beatrix khẽ rên lên và mặt cô càng đỏ hơn.

“……Anh không thể làm được điều đó đâu. Người chiến thắng sẽ là Thần thoại Bắc Âu của Đức.”

Beatrix, một tín đồ ngoan đạo, bướng bỉnh đáp lại.

“Vậy thì, cho đến khi phân định thắng bại, chúng ta là đối thủ.”

Kazuki hơi lùi mặt ra một chút và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Beatrix. Trước mặt anh là một cô gái với gương mặt xinh đẹp. “……” Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Vì đó là một khuôn mặt xinh đẹp, Kazuki đã hôn lên má đỏ bừng ấy một cách tự nhiên.

Anh đặt một nụ hôn nhẹ. “Mu, muu……” Beatrix rên rỉ, làn da đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn được nữa.

Và rồi, Beatrix cũng hôn lên má Kazuki.

Ngay khi Kazuki định hôn thêm lần nữa để trả đũa, Beatrix bỗng nhiên,

“NguAAAAAAAAAAAAAAH!” Cô hét lên như vậy, rồi vùng ra khỏi Kazuki.

Lực cánh tay đẩy anh ra mạnh mẽ như một nữ chiến binh của Thần thoại Bắc Âu.

“THẬ-T-ĐÁNG-XẤU-HỔ!! Sao anh có thể làm những chuyện như thế một cách tự nhiên đến vậy chứ?! Vì vậy, tạm biệt, Kazuki!!”

Gào lên thật to, cô quay lưng lại với Kazuki và vội vàng chạy đi với những tiếng bước chân dồn dập.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận