Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 1.4: Khơi Nguồn Đam Mê

0 Bình luận - Độ dài: 6,583 từ - Cập nhật:

Thời gian ở Las Vegas cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa――.

"{Chắc chắn sẽ có lời giải thích thôi, cậu cứ đợi một lát.}" Nghe lời Arthur, Kazuki vừa chuẩn bị về lại Nhật Bản, vừa trân trọng từng khoảnh khắc cuối cùng ở Las Vegas.

Vài ngày sau, vào một thời điểm nọ, khi trở về phòng từ bên ngoài và tay vừa chạm vào nắm cửa, cậu liền nhận thấy một thứ ánh sáng lạ lấp ló qua khe cửa.

Ban đầu cậu tưởng đó là ánh sáng đỏ, nhưng rồi nó chuyển sang hồng, rồi lại đổi thành xanh lá.

Ánh sáng cầu vồng kỳ lạ. Cậu chưa từng thấy thứ ánh sáng ma thuật nào như vậy bao giờ, nhưng cũng không thể tin rằng đó là ánh sáng nhân tạo.

Kazuki thủ thế thanh <Ame no Murakumo> đang đeo ngang hông. Vừa chuẩn bị tinh thần có thể rút kiếm bất cứ lúc nào, cậu nhẹ nhàng mở cửa.

Trong phòng――một [người bí ẩn] đang toả ra ánh sáng cầu vồng đang đợi cậu.

"Yo," Kẻ đó mỉm cười chào cậu.

Mái tóc bạc óng ả như ngọc trai của người đó phản chiếu ánh sáng cầu vồng chói loà.

Vẻ đẹp phi giới tính ấy, không giống nam cũng chẳng phải nữ.

Trung tính…… không, có lẽ phải nói là vẻ đẹp siêu phàm, chỉ cần một nụ cười thôi cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến một bức hoạ tôn giáo.

Kazuki bị mê hoặc một thoáng rồi lập tức lấy lại tinh thần, ngay sau đó, một cảm giác ghê rợn xâm chiếm cậu.

Kẻ này rốt cuộc là ai?

Trái ngược với vẻ ngoài siêu thực, người đó lại mặc trang phục vô cùng bình thường.

Áo sơ mi và áo khoác, quần bò và giày da. Đó là một bộ trang phục thời trang nhưng lại rất đỗi tự nhiên.

"Tôi thích trang phục của thời đại này. Đúng là những thứ cũ kỹ sẽ trường tồn mãi với thời gian."

Người đó thốt lên một cách tự nhiên. Cách nói chuyện vô cùng trôi chảy.

"Không thể chấp nhận được việc sợi tổng hợp bị pha trộn vào áo sơ mi và áo khoác. Nó làm mất đi kết cấu và độ bóng tự nhiên, cảm nhận được ngay lập tức ấy chứ. Len, cotton, vải lanh, lụa…… chỉ với vật liệu tự nhiên thôi cũng có thể tạo ra vô vàn kết cấu khác nhau. Những thứ như khả năng giữ form là không cần thiết."

Kẻ đó tiếp tục nói như thác đổ.

"Những chiếc [quần jeans] này tôi mua ở Okayama, Nhật Bản. Cách làm truyền thống được kế thừa đến tận bây giờ không hề thay đổi ở thành phố tên là Kojima. Cái gọi là quần jeans thực ra là thứ bất tiện và chưa hoàn thiện một cách tuyệt vời. Chất liệu vải gọi là [Kibada] cứng và khó mặc, cũng giống như ngày xưa, bề mặt của nó sẽ ngay lập tức bị xù lông, khi giặt sẽ bị xoắn và co lại. Tuy nhiên, khi mặc vào, nó sẽ ôm sát cơ thể như làn da của bạn vậy. Thuốc nhuộm màu chàm dễ dàng phai màu nếu sợi vải bị cọ xát. Tuy nhiên, sự phai màu đó sẽ tạo thành một hoa văn thú vị, giống như biểu tượng cho lối sống của một người. Nó thực sự không hoàn hảo nhưng…… chính sự không hoàn hảo đó lại đẹp đẽ."

……Kẻ này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Nội dung cuộc trò chuyện thật tầm phào, nhưng giọng nói của người đó lại mềm mại và dịu dàng như lụa.

"Những đôi giày da này cũng vậy. Lớp da được thuộc bằng phương pháp crom hoá chất có tính chất cực kỳ ổn định. Ngược lại, lớp da được thuộc theo phương pháp tannin truyền thống bằng thực vật thì lại không ổn định. Nó sẽ bị ố nếu dính nước, dễ bị trầy xước và sẽ đổi màu vì ánh nắng mặt trời. Hơn nữa, việc nhuộm màu bằng thuốc nhuộm thay vì chất tạo màu là quá mức cần thiết. Nhưng khi được sử dụng lâu dài với sự nâng niu, một độ bóng sâu sẽ nổi lên trên sắc thái trong suốt, toát lên vẻ đẹp khó sánh. Sự không hoàn hảo đến mức này thật đáng yêu. Cá nhân tôi thấy không thể chấp nhận được nếu nó thấp hơn hay cao hơn thế này. ……Anh có hiểu tôi muốn nói gì không?"

Kazuki mới chỉ kịp nghe một nửa câu chuyện thì một câu hỏi như đòn tấn công bất ngờ ập đến.

“……Là anh thuộc kiểu người cuồng đồ cổ phải không?”

“Điều tôi muốn nói là, một nền văn minh ở trình độ này là cân bằng nhất đối với nhân loại. Chúng ta không cần tìm kiếm gì hơn thế nữa, phải không? Dù chưa hoàn hảo, nhưng nó thật tuyệt vời. Những thứ đúng nghĩa là đồ cổ sẽ mãi mãi là cái mới. Nhiều thần thoại đã thực hiện học thuyết về [sự thoái hóa của nền văn hóa khoa học kiêu ngạo] nhưng……anh nghĩ thoái hóa đến mức nào thì vừa đủ? ……Cái bàn này cũng tốt đấy chứ.”

Người bí ẩn trìu mến vuốt ve chiếc bàn đặt cạnh giường.

“Một tấm ván gỗ nguyên khối, vân gỗ sáng bóng tự nhiên được làm thành mặt bàn. Tôi nghĩ đây là gỗ hồng mộc? Đây là một loại gỗ tuyệt hảo, được ca ngợi là báu vật trong các loài gỗ từ xa xưa. Nó còn được chạm khắc tinh xảo nữa. Anh có thể cảm nhận được sự tôn trọng thiên nhiên và sự nỗ lực chân thành của người thợ thủ công. Giá của nó không dưới vài triệu yên đâu. Nội thất làm từ gỗ nguyên khối như thế này giờ là một món đồ cao cấp đấy. ……Cứ nhìn ví dụ Đảo Phục Sinh mà xem, việc chặt phá gỗ rừng bừa bãi ở đó đã phá hủy hoàn toàn nền tảng của vùng đất. Giống như làn da của một bà lão bỏ bê việc chăm sóc từ khi còn trẻ, vùng đất đã hoàn toàn mất đi khả năng giữ nước và dinh dưỡng. Nhân loại đã tăng lên quá nhiều, đến nỗi nội thất gỗ nguyên khối không thể phổ biến đến mọi nhà được.”

Người bí ẩn dời ánh mắt sang chiếc loa cao cấp đặt trong phòng.

“Đây là một công nghệ vô nghĩa mà tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Tôi nghĩ thà dùng tiền đó để thường xuyên đi nghe hòa nhạc còn hơn là mua cái này. Tôi nghĩ không có gì bí ẩn khi họ nói âm thanh của thiết bị âm thanh thay đổi dựa trên chất lượng điện và dây cáp nhưng……tôi tự hỏi liệu nơi của sự ám ảnh có phải là không kỳ lạ không?”

“……Anh là biên tập viên tạp chí phong cách sống tự nhiên hay gì đó à?”

Kazuki hỏi, hoàn toàn bối rối trước lời lẽ triết lý chẳng ăn nhập vào đâu của đối phương.

“Nếu là tạp chí thì tôi đã đọc rất nhiều khi đứng trong các cửa hàng tiện lợi rồi. À để xem, tạp chí yêu thích của tôi là……”

“Đầu tiên hãy giới thiệu tên anh đi.”

“Hahaha, tôi là Basileus Basileon.”

Kazuki đã lờ mờ đoán ra rồi…….

“Anh đã đoán trước chuyến thăm của tôi, phải không? Anh nghe về tôi từ Arthur ngoan ngoãn đáng yêu kia rồi.”

“Anh thậm chí còn được cho là một nhà giả kim vĩ đại từng hoạt động cách đây mười mấy năm, nên tôi đã hình dung anh là một ông lão.”

“Tuổi tác sao. Anh, tôi trông có giống con người không?”

Không hề…….

Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, đó lại là một điều bí ẩn.

Con người được ban cho khả năng cảm nhận ma lực là nhờ nhà giả kim Basileus Basileon, rồi sau đó họ chạm trán các Diva. Nếu Basileus Basileon đó không phải con người, vậy điều đó có nghĩa là gì? ……Con người đã có được ma lực từ ai?

“Tôi đến để giải thích trò chơi.”

Vừa nói vậy, Basileus Basileon đấm mạnh vào chiếc loa và đập nát nó với tiếng vỡ vụn.

“Anh đang phá hủy thứ đó một cách vô nghĩa đấy à!?”

Anh ta phản xạ tự nhiên mà vặn lại.

“Đừng làm mất hứng câu chuyện của tôi, im lặng và nghe đây.”

Basileus Basileon tỏ vẻ khó chịu.

‘Không, chắc chắn anh ta sẽ nói về một điều quan trọng sau chuyện này, nhưng mà, cái gì thế này!?’

Nhưng dù sao……đúng như Arthur đã nói, [thời điểm đó] đã đến. Anh hiểu điều đó.

“Sau đây, trận quyết chiến sẽ bắt đầu. Để quyết định Thần Thoại tối cao, Đại Chiến Thần Thoại – Ragnarok vĩ đại!”

Gã kia nâng cao giọng, như thể để lấy lại tinh thần.

“Có lẽ Phe Hỗn Mang sẽ dốc sức chiến đấu để phá tan tất cả những thứ đó. Tôi xin nhắc lại rằng, họ cũng là một bên tham chiến chính thức. Giờ thì, Ragnarok tất nhiên cần có luật lệ. Tuy nhiên, để tránh việc Phe Trật Tự chiếm quá nhiều ưu thế, không nghi ngờ gì nữa, cũng có những lỗ hổng trong luật. Thứ gọi là luật lệ, vốn dĩ là thứ như thế.”

Trò chơi và luật lệ, những từ ngữ nghe có vẻ bông đùa ấy khiến Kazuki có chút không thoải mái.

Thế nhưng, để không bỏ sót một lời nào, Kazuki vẫn dồn hết tâm trí lắng nghe.

“Đầu tiên, sân khấu của trận chiến tất nhiên là hòn đảo Atlantis kia. Ngươi, vị Quốc Vương của một nền văn minh đã xác nhận rằng Atlantis được bao bọc bởi một bức tường rồi đúng không? Từng được cho là không thể đặt chân lên đó bằng đường biển lẫn đường không. Nhưng thực ra, có tám cánh cổng trên bức tường ấy.

Mắt Kazuki hơi mở to.

“Ngươi không nhận ra ư? Chà, tất nhiên là ngươi không nhận ra rồi, ta đã giấu nó đi mà. Những cánh cổng này, nói cách khác, chính là cổng vào. Mỗi cánh cổng chỉ có thể cho một thế lực đi qua. Tuy nhiên, Mỹ đã bị coi là thất bại rồi. Một cánh cổng có thể đi qua cho đến khi có một trăm người. Cánh cổng sẽ đo sóng ma lực của những người đi qua và ghi lại, với chức năng đó thì luật này không thể bị gian lận. Việc phá hủy cánh cổng cũng là không thể. Dù sao thì, những cánh cổng đó được tạo ra bởi cha đẻ của thuật giả kim… cái người tên Basileus Basileon này.”

“Nhưng vừa nãy ngài nói luật lệ có lỗ hổng mà.”

“Ta không bận tâm nếu ngươi nghĩ rằng không có thứ như vậy trong những cánh cổng này. Tất nhiên, ngươi cứ việc vô ích mà thử. Giờ chúng ta chuyển sang vấn đề tiếp theo, tiếp theo.”

Basileus lập tức gạt bỏ câu hỏi khiêu khích của Kazuki.

“Cánh cổng nào trong số tám cánh cổng là của Nhật Bản ư? Ta không thể nói trước cho ngươi điều đó. Khi thời cơ đến, ngươi sẽ tự nhiên được dẫn đến đó. Sẽ không quá xa đâu. Và nữa, bên trong Atlantis được bao phủ bởi một lớp mây ma lực dày đặc, sẽ không thể liên lạc bằng các thiết bị cơ khí. Ví dụ, dù ngươi có cho Arthur mang theo thiết bị liên lạc, ngươi cũng sẽ không thể liên lạc với cô ấy tại nơi đó. Không phải là không thể nếu ngươi dùng các phương pháp liên lạc ma thuật, nhưng ta đoán là sẽ khá khó khăn. Nói cách khác, ý ta là gần như không có cách nào để biết thế lực nào đi qua cánh cổng nào và hiện họ đang ở đâu. Các ngươi dường như đã thành lập liên minh với các thế lực khác, nhưng khi trận chiến bắt đầu, ta sẽ hủy bỏ tất cả.”

“Tại sao lại cần thiết điều đó?”

“Bởi vì chính trong tình huống không có kịch bản định sẵn, bản chất thật của các ngươi mới bộc lộ. Chà, đây là tất cả luật lệ. Hãy tiến vào từ địa điểm và thời gian đã định. Rồi sau đó, ta muốn các ngươi tự do chiến đấu. Nhưng có lẽ ngay cả với chừng này thôi, diễn biến cũng sẽ không đi đúng như những gì các ngươi đang nghĩ đâu.”

Kazuki rơi vào trầm tư ngay tại chỗ. ……Hắn phải nghĩ đến mọi diễn biến có thể xảy ra.

“Nếu ngươi cứ mãi suy nghĩ mà không tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng ta, ta sẽ bỏ đi mà không nói thêm bất cứ điều gì khác, và điều đó thật cô đơn.”

“Nếu có người chiến thắng trận chiến này, họ sẽ nhận được gì?”

Kazuki lập tức hỏi ngược lại.

Bằng cách nào đó, hắn bị cuốn vào một trận chiến mà dường như hắn buộc phải tham gia, nhưng nếu [phần thưởng] là thứ không quan trọng ngay cả khi các vị Quốc Vương khác hay Loki có được, thì việc hắn có tham gia hay không cũng không thực sự đáng bận tâm.

Trước khi nói về luật lệ, hắn cần phải biết mục tiêu của trận chiến mà hắn bị lôi kéo vào.

Hiện tại, gần như toàn bộ [ảo ảnh] của mọi sự sống đều đang được tập trung vào bảy Thần Thoại. Kẻ thua cuộc sẽ bị tước đoạt ảo ảnh – cũng chính là năng lực sinh tồn của họ, để rồi nó được trao lại cho người chiến thắng. Các Thần Thoại yếu kém không tham gia Ragnarok sẽ tự nhiên bị tan rã dưới sự hiện diện của kẻ chiến thắng tuyệt đối và bị hấp thụ hoàn toàn.

“Sức mạnh tồn tại của tất cả các Thần Thoại… đó có phải là một lượng ma lực khổng lồ không?”

“Không phải, đó là <ảo ảnh tối thượng>. Mọi ảo ảnh của tất cả các hình thái sự sống sẽ hợp nhất thành một. Tất cả ảo ảnh về sự sống, lý tưởng, giấc mơ kết nối trong Astrum sẽ thống nhất dưới Thần Thoại đó và được tạo ra để đặt niềm tin vào nó. Nói cách khác, họ sẽ nắm giữ <linh hồn của thế giới> trong tay. Khái niệm này khác biệt hoàn toàn so với việc có được sức mạnh to lớn. Nói một cách dễ hiểu, quyền quyết định và thống trị khuôn khổ chung của mọi sự sống sẽ được giao phó cho Thần Thoại chiến thắng. Ví dụ, nó thậm chí có thể lật đổ thuyết tiến hóa.”

“Thuyết tiến hóa ư?”

“Ví dụ, nếu Ý thắng trận chiến này, loài người sẽ được Prometheus tạo ra từ đất sét theo lệnh của thần Zeus. Nếu Đức thắng, loài người sẽ được thần Odin tạo ra từ gỗ mục. Loài người sẽ không phải là thứ tiến hóa từ loài khỉ.”

“…Vậy thì thực tại, sẽ trở thành chính Thần Thoại đó sao?”

“Tôi nghĩ điều đó không hoàn toàn chính xác. Sẽ không có bất kỳ thay đổi nào xảy ra với bản thân thế giới vật chất hiện tại. Tuy nhiên, mọi nguồn gốc sẽ biến đổi và tiền đề sẽ thay đổi. Giá trị quan của bạn sẽ tự nhiên được viết lại. Bạn sẽ nắm giữ gốc rễ của thế giới, bạn sẽ thống trị thế giới tinh thần.”

Đó là một câu chuyện thực sự trừu tượng, khó mà hiểu được.

Nhưng nếu một người không thuộc Phe Trật Tự (Order Side) có được thứ đó, chuyện gì sẽ xảy ra?

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thắng?”

“Cả Solomon 72 Trụ và Thần Thoại Nhật Bản đều không có ý định thay đổi diện mạo của loài người. Vậy nên, bạn có thể tùy ý xử lý ảo ảnh của thế giới. Bạn có thể biến nó thành lý tưởng của riêng mình. Như thể nếu bạn hướng dẫn trái tim của tất cả con người theo cách này thì thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn… bạn có thể thống trị thế giới tinh thần như một vị Vua.”

“…Tôi muốn ói. Tôi không mong muốn điều gì như vậy.”

Cảm giác khó chịu mà anh luôn cảm thấy từ trước đến nay khi bị gọi là <Vua> ―― giờ đây dường như đang trở thành khối u lớn nhất tấn công anh.

Tuy nhiên, anh đã dự đoán được điều này.

Đúng như anh dự đoán… ‘Mình sẽ bị buộc phải tham gia vào một trận chiến vô nghĩa.’

Và rồi thái độ của tên này, cái vẻ hắn đang thích thú điều đó thực sự chạm đến dây thần kinh của anh.

“Vậy thì mục tiêu của bạn là duy trì hiện trạng. Cá nhân tôi thì đó là tương lai mà tôi không mong muốn nhất, một chiến thắng như vậy của bạn. Rốt cuộc, tình hình trở nên như thế này là vì những sai lầm trong quá khứ, thấy không.”

“Thế giới này không cần sự thống trị tuyệt đối! Mọi sự sống, đều phải có sức mạnh để tự do chống lại số phận của chính mình!”

“Bạn không nghĩ những lời của bạn cũng quá gay gắt sao? Tự do và sức mạnh… đó không phải là thứ nhẹ nhàng mà tất cả con người có thể dễ dàng gánh vác đâu.”

Cũng có những người nghĩ rằng bị cai trị thì thoải mái hơn…

Cũng có những lúc người ta muốn bám víu vào trật tự và niềm tin…

Nỗi sợ hãi khi bước đi trong một thế giới không có gì là chắc chắn…

Dù vậy, Kazuki vẫn đáp lại:

“Chắc chắn đó có thể là một gánh nặng. Nhưng đó là những thứ nên được gánh vác với sự giúp đỡ của những đồng đội xung quanh. Nếu tất cả con người có thể nắm tay nhau thì…”

“Tôi không nghĩ con người có thể làm được điều đó.”

Basileus Basileon khẽ lắc đầu.

“Hãy nhìn lại cái thời đại cũ kỹ của thế giới đi. Thế kỷ 19… Thế kỷ 20… Đầu thế kỷ 21… Cái thời mà nhân loại đã được giải thoát khỏi Thần Thoại. Cái thời chỉ ngay trước khi các Divas một lần nữa xuất hiện. Thời kỳ đó… ngôi sao này đã lâm bệnh và tàn lụi. Nền kinh tế chạm ngưỡng giới hạn. Con người bị săn đuổi bởi công nghệ nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát và sự bóc lột của kẻ mạnh. Dục vọng nở rộ, bất bình đẳng tràn lan, kẻ yếu ghen tị với người giàu, họ tuyệt vọng, chìm đắm vào một tín ngưỡng méo mó và quay sang khủng bố. …Ta thấy ngạc nhiên là ngay cả lúc đó, đất nước này lại không trở thành một quốc gia tôn giáo. Mặc dù Nhật Bản lẽ ra phải khao khát có một thứ gì đó để nương tựa vào thời điểm ấy…”

Với Kazuki, người không sống trong thời đại đó, cậu chẳng thể xác nhận hay phủ nhận lời nói ấy.

“Đó là một thế kỷ vô vọng, nơi người ta không thể nhìn thấy tương lai. Chính vì thế mà nhân loại buộc phải trở về trạng thái lý tưởng… thời đại được dẫn dắt bởi Thần Thoại.”

“Ngài nói vậy, chẳng phải là ám chỉ rằng ban đầu nhân loại vốn bị Thần Thoại thống trị sao?”

“Vốn dĩ là như vậy đó. Loài vượn đã tiến hóa thành người và có được trí tuệ để hình dung ra những ảo ảnh. Được dẫn dắt bởi các vị thần sinh ra từ những ảo ảnh trong trái tim mình, con người đã xây dựng nên sự thịnh vượng. Tuy nhiên… khi nhân loại ở khắp nơi trên Trái đất nhỏ bé này đang phát triển, họ lại xung đột với chính đồng loại của mình. Xung đột nổ ra giữa những người mang tín ngưỡng khác biệt. Phải, đây không phải là Ragnarok đầu tiên. Nó đã từng xảy ra rồi. …Nhìn chung đó là quá khứ hoàn toàn giống với Công Nguyên.”

Trước Công Nguyên…? Không, nếu ngài ấy nói về quá khứ hoàn toàn giống với Công Nguyên… vậy là năm đầu tiên ư?[6]

“Nếu trong quá khứ cũng đã từng có Ragnarok, vậy tại sao ảo ảnh tối thượng lại không được tạo ra khi đó?”

Nếu Ragnarok đã từng xảy ra một lần và các Thần Thoại đã hợp nhất thành một tại đó, thì Ragnarok lẽ ra không nên diễn ra lần thứ hai.

Nhưng trên thực tế, vẫn còn rất nhiều Thần Thoại rải rác khắp nơi.

“Đó là bởi vì Ragnarok trước đây đã kết thúc theo một cách tồi tệ. Chính vì thế mới có thế giới không hoàn hảo như hiện tại. Chuyện là không có người chiến thắng nào xuất hiện trong Ragnarok trước đó. Đó là một trận đại bại cùng lúc.”

Đại bại cùng lúc… Vì đó là một cuộc chiến, nên kết quả như vậy cũng có thể xảy ra.

“Chi tiết là thế này. Mười Thần Thoại đã giao chiến với nhau, trong đó bảy Thần Thoại đã bỏ cuộc trước. Và rồi ba Thần Thoại còn lại không ai chịu đầu hàng, cuối cùng sau một cuộc xung đột dữ dội, tất cả đều đại bại. Để cứu vãn tình thế, ba Thần Thoại đó đã trở thành <Ba Thần Thoại Vĩ Đại> và họ đã cố gắng chia cắt thế giới để thống trị. Nhưng đó là một sự [thỏa hiệp] ngu ngốc. Một trật tự không thể hợp nhất toàn bộ nhân loại thành một thì không phải là một trật tự. Cái kết quả mà họ cùng lúc thất bại đã là một sự hỗn loạn rồi. Hơn nữa, ban đầu Thần Thoại tối cao lẽ ra phải hoàn toàn hấp thu [ảo ảnh tối thượng] và nhờ đó chữa lành vết thương mà họ phải gánh chịu trong Ragnarok. Nhưng mỗi Thần Thoại trong Ba Thần Thoại Vĩ Đại chỉ có thể thu được [một phần ba ảo ảnh], họ thậm chí còn không đủ sức tự phục hồi cho chính mình. Đó là khởi đầu của một lịch sử không hoàn hảo bởi ba trật tự bị tổn thương. Ban đầu, họ đã dẫn dắt nhân loại rất tốt. Tuy nhiên, dần dần họ trở nên không thể dẫn dắt mọi người nữa. Từng người một, theo dòng lịch sử, nhân loại đã từ bỏ niềm tin của mình, lựa chọn một lối sống ích kỷ không định hướng… Cứ như thế, họ đã đi đến thời đại cũ.”

“……Và ngươi nói đó chính là thời đại bây giờ ư?”

“Lịch sử nhân loại tự do phát triển tư tưởng và văn minh khoa học lại là lịch sử Tam Đại Thần suy yếu. Vốn dĩ, đó là một sự phát triển không đáng được cho phép.”

Kazuki cố gắng hình dung rõ ràng nhất có thể trong đầu về lịch sử nhân loại vẫn được truyền lại cho đến nay.

“Không mâu thuẫn gì cả, phải không?”

Mâu thuẫn……

“Hiện tại, Tam Đại Thần đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.”

“Tam Đại Thần đó là……”

“Chúng ta không nên nhắc đến tên của họ. Dù sao thì việc gọi tên… đó cũng là một hình thức tín ngưỡng. Ngược lại, Bảy Thần Thoại đã bị đánh bại từ sớm đang dần biến mất khỏi tâm trí con người. Những Thần Thoại yếu ớt bị giải thể và hấp thụ cũng tương tự. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ hoàn toàn bị lãng quên. Chính vì vậy, khi Tam Đại Thần chìm vào giấc ngủ sau một cuộc đấu tranh vô vọng kéo dài và hai nghìn năm trôi qua, những Thần Thoại khác đã thức tỉnh trước.”

“Ngươi đang nói, những Thần Thoại mà bảy quốc gia ma thuật tiên tiến hiện tại tôn thờ chính là bảy Thần Thoại đã bị đánh bại trước đây sao?”

“Đại thể là như vậy. ……Tuy nhiên, cũng có nhiều trường hợp bất thường khác, như sự đồng tồn tại của Thần Thoại Nhật Bản nhỏ bé ở vùng đất hẻo lánh, vốn bị tách biệt khỏi sự cai trị không hoàn hảo của Tam Đại Thần, với Thần Thoại Solomon đã đạt được một sự biến đổi khó hiểu bằng [thứ gì đó kỳ lạ khác hẳn tín ngưỡng]; rồi những thứ có ý nghĩa không rõ ràng như ‘Công lý Mỹ’ mới ra đời lần đầu. Và rồi, với một sự cố nhất định làm động lực, những Thần Thoại đó đã hoàn toàn hồi sinh trong trái tim nhân loại.”

“Sự cố?”

“Khi nhân loại, sau khi đối mặt với giới hạn của sự phát triển khoa học và kinh tế tự do, rơi vào bế tắc và tìm kiếm một thứ gì đó để nương tựa, thì ta đã xuất hiện.”

Nhà giả kim Basileus Basileon.

Chắc chắn thế giới đã chìm trong sự cuồng nhiệt vì nhân vật này.

“Những người đã mất đi sự dẫn lối của Tam Đại Thần từ lâu vô cùng phấn khích khi chứng kiến sức mạnh siêu nhiên mà ta sở hữu. Đối với họ, đó là một [phép màu phi khoa học] mà họ đã được chứng kiến sau một thời gian dài. Và rồi, khi họ nghe về trò lừa đảo rằng họ có thể đạt được sức mạnh tương tự bằng cách được ban tặng Hòn Đá Triết Gia, nhân loại đã vui mừng khôn xiết khi nghĩ rằng họ có thể tiến bộ thêm một lần nữa.”

“Trò lừa đảo sao?”

“Hòn Đá Triết Gia chỉ là thứ giúp tác động một chút đến tâm trí. Nó không ban cho con người ma lực, ma lực là một sức mạnh mà con người vốn có. Nó chỉ đơn thuần là đang ngủ yên. Tuy nhiên, vì Tam Đại Thần đã tiêu hao sức mạnh của mình, con người đã ngừng tin vào những điều huyền bí và họ đã tự che mắt mình trước sự tồn tại của ma lực bên trong bản thân. Đó là lý do tại sao ta khiến con người nhớ lại rằng [sự huyền bí tồn tại trên thế giới], tác động ‘bùm!’ vào tâm trí bằng Hòn Đá Triết Gia và rồi nói [được rồi, với thứ này thì ngươi đã thức tỉnh ma lực rồi đó~], cứ như vậy con người có thể thoát khỏi phong ấn của sức mạnh huyền bí một lần nữa. ……Điều đó đã đồng điệu với Bảy Thần Thoại đang trong quá trình hồi sinh, và con người lại một lần nữa hội ngộ với Divas.”

Kẻ này tuyệt nhiên không tạo ra bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên, kẻ này đã khiến bánh răng định mệnh quay lên lạch cạch.

Kẻ xảo quyệt đích thực còn vượt cả Loki……

“……Ngươi là ai?”

“Ta vừa tự giới thiệu rồi mà? Basileus Basileon. Nếu quá dài đối với ngươi, thì cứ gọi ta là Bass.”

“Basileon……”

“Chà, ngươi cũng có thể gọi ta như thế……”

“Ngươi…… ngươi rốt cuộc là loại tồn tại nào?”

Anh ta hiểu rằng kẻ này không phải con người.

“Ngươi là một Diva sống sót, không bị cuốn vào ảo ảnh cuối cùng trong trận Ragnarok trước đó ư…?”

“Hee, ngươi đoán không sai.”

Thế nhưng, nếu hắn là một Diva, sao hắn lại có thể xuất hiện dưới hình hài vật chất một cách dễ dàng như thế trong kỷ nguyên không có ma thuật này?

“Ta là một Diva thuộc một trong ba Thần Thoại vĩ đại, thế nhưng… ta tuyệt nhiên không có ý định dẫn dắt loài người. Bởi vậy, khi cuộc chiến giữa ba Thần Thoại trở nên phức tạp, khi thế trận giằng co tưởng chừng bất phân thắng bại, ta đã tự nhủ ‘thế này thì không thể phân định được rồi’ và vờ chết để rút lui. Rồi khi cuộc chiến đi đến hồi kết, ba Thần Thoại tự tiêu diệt lẫn nhau và chuẩn bị chia sẻ ảo ảnh cuối cùng, ta quay lại với vẻ mặt ngây thơ và đánh cắp một phần ảo ảnh đó.”

Basileon cười khúc khích, nói thêm: “Nhờ ta đánh cắp ảo ảnh mà ba Thần Thoại vĩ đại kia mới trở nên không trọn vẹn, ngươi có thể nói như thế.”

“Ba Thần Thoại còn lại đã dùng phần ảo ảnh của mình để dẫn dắt con người, còn ta… ta dùng ảo ảnh để vật chất hóa bản thân. Và rồi ta chờ đợi cho đến khi thời cơ chín muồi để Ragnarok có thể diễn ra một lần nữa. Ta đã mua quần jeans, đã đứng đọc sách trong các cửa hàng tiện lợi, ta đã chờ đợi trong khi tận hưởng thời đại này theo cách riêng của mình. ……Và rồi khi ba vị thần vĩ đại kia chìm vào giấc ngủ, ta đã kế thừa ý chí tha thiết và chút sức mạnh cuối cùng của họ để ‘làm Ragnarok một lần nữa’. Dù chắc chắn họ không hề muốn ta, trong tất cả mọi người, lại là kẻ kế thừa.”

Sức mạnh cuối cùng… Diva này sở hữu ma lực cầu vồng.

Đó là thứ đặc biệt, khác hẳn so với các Diva khác.

“Chọn vật chất hóa bản thân, chẳng phải điều đó hoàn toàn giống các Diva thuộc phe Chaos như Loki và những kẻ khác sao…?”

“Ta đoán là vậy. Nói trắng ra, có lẽ ta chính là kẻ đã đặt nền móng cho lối sống được gọi là Chaos. Cho đến lúc đó, không hề có Diva nào nghĩ đến việc muốn vật chất hóa bản thân. Ừm, có lẽ ta chính là người đã gây ra ‘cơn sốt’ vật chất hóa trong số những kẻ thuộc phe Chaos kia.”

Basileon nghiêng đầu với một cử chỉ đầy kịch tính. Dù hắn đang nói về sự thật của thế giới mà không hề giấu giếm… nhưng cả hình dáng, cử chỉ lẫn cách nói chuyện của hắn, tất cả đều toát lên mùi của những lời dối trá.

“…Thực ra, trong trận Ragnarok của kỷ nguyên trước, không hề có lối sống nào gọi là [Chaos]. Chẳng hạn như Loki kia cũng là thành viên của Thần Thoại Bắc Âu, Prometheus cũng là thành viên của Thần Thoại Hy Lạp. Đương nhiên, họ bị khiến cho xích mích với đồng đội và rồi bị nghiền nát ngay lập tức. Trong suốt hai ngàn năm cai trị liên tục của ba Thần Thoại vĩ đại, [khái niệm tiêu cực trong thần thoại] chính là Chaos đã hình thành rõ ràng. Và rồi các Diva cũng dần nghiêng về các phe phái, hoặc là Order hoặc là Chaos. Nhưng ta khi đó đã vật chất hóa rồi, nên ta cứ bám víu vào lối sống nguyên thủy. Ta có một khía cạnh giống Chaos nhưng cũng có một khía cạnh giống Order. Ta vừa giống một thiên thần mà cũng giống một ác quỷ… ta phức tạp như trái tim của một thiếu nữ vậy. Eh, vậy thì chẳng phải ta giống con người lắm sao?”

“Vậy mục tiêu của chính ngươi là gì?”

“Mục tiêu ư… Việc Ragnarok xảy ra cũng rất thú vị, nhưng… ta thực sự không có bất kỳ mong muốn nào chủ động khiến thế giới phải trở thành thế này hay thế khác. Nhưng điều ta thực sự muốn là… ta muốn loài người phải mãi mãi bị các Diva thống trị. Ta không quan tâm là bởi Order hay Chaos, ta chỉ muốn có một kẻ chiến thắng rõ ràng trong trận Ragnarok. Nói cách khác, đại loại là như vậy… Ta muốn loài người phải liên tục trở thành món đồ chơi của các Diva vĩnh viễn.”

Kazuki đặt tay lên thanh katana bên hông rồi rút kiếm. Với sức mạnh bùng nổ của những cảm xúc dồn nén trong lòng khi họ trò chuyện, một tia bạc lóe lên từ vỏ kiếm——,

“Uoaah!?”

Đòn kiếm Iai của anh bị Basileon chặn lại bằng lòng bàn tay. Ma lực cầu vồng từ Basileon tỏa ra đông đặc trên tay hắn, đẩy bật lưỡi kiếm với một lực kháng cự mạnh mẽ.

“Ngươi nhanh đúng như lời đồn. Ta đã nghĩ có lẽ mình sẽ không chặn được đòn đó và suýt nữa thì xong đời rồi. ……Ngươi không hề nghĩ rằng nếu giết ta ở đây, Ragnarok sẽ đổ sông đổ bể ư? Ta cứ nghĩ ngươi không phải hạng người liều lĩnh, tấn công đối thủ không rõ lai lịch mà không có kế hoạch gì chứ. Có chuyện gì khiến ngươi không chịu được ta sao?”

“Ngươi không phải Trật Tự hay Hỗn Loạn, nhưng lại là…… loại tà ác đáng sợ nhất.”

Hắn ta thậm chí không giao chiến mà chỉ đang đùa cợt.

Phải đánh bại tên này, suy nghĩ đó đang thôi thúc Kazuki.

Thanh Ame no Murakumo của Kazuki và lòng bàn tay Basileon bất động tại chỗ, như thể bị đóng băng.

Basileon điềm nhiên đáp lời.

“Ta hiểu rồi, đó là cách ta trông như thế nào dưới góc nhìn của con người. Không biết có nên coi đây là lời tuyên chiến không đây. Nhưng một kẻ quản lý như ta thì làm sao có thể chiến đấu với vị Vua được chứ. Ma lực cầu vồng này chính là sức mạnh của [quyền hạn quản lý] đấy. Sức mạnh được truyền lại từ Ba Thần Thoại vĩ đại đang say ngủ này, không thể dùng để giao chiến với ngươi.”

Ánh sáng cầu vồng phát ra từ sau lưng Basileon. Ánh sáng hội tụ lại thành nhiều luồng, hóa thành mười hai đôi cánh. Đó là những đôi cánh lông vũ trắng tinh, hệt như của thiên thần.

“Đến nơi trời cao mà lẽ ra phải là của ta…… dịch chuyển. Sao Mai rực rỡ, càng thêm sáng chói.”

Không kịp xác định chân tướng của những đôi cánh thiên thần, ánh sáng ma lực cầu vồng càng lúc càng chói chang hơn, tương phản với đó là hình bóng Basileon dần trở nên mờ ảo và biến mất trong ánh sáng.

“……Nếu ta phải chiến đấu với ai đó, thì sẽ là sau khi Ragnarok kết thúc và ta hoàn thành vai trò quản lý của mình. Mà ngay cả như vậy, cũng chỉ là nếu ta còn bất kỳ lý do nào để chiến đấu mà thôi.”

Thanh katana của Kazuki, vốn bị chặn lại, xuyên thẳng qua lòng bàn tay Basileon đang dần tan biến. Khi Kazuki rút kiếm tra vào vỏ, Basileon vừa biến mất vừa nói.

“Ta quên chưa nói quy tắc quan trọng. Trong khi các ngươi tận hưởng kỳ nghỉ trên con thuyền xa hoa và ở Mỹ, thì mùa hè đã hoàn toàn trôi qua rồi. Còn về thời điểm của Ragnarok mà chúng ta đang mong đợi…… thì thực ra khi nào tiến hành cũng không quan trọng lắm, nhưng ta nghĩ nên thực hiện vào ngày 1 tháng 9, ngay sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Thực ra ta muốn làm vào Ngày Dân số Thế giới, ngày 11 tháng 7, nhưng ngươi lại mất khá nhiều thời gian để trở thành Vua, rồi Vua của Italia lại có vẻ đang gặp rắc rối lớn nên mới bị trì hoãn khá lâu. Thôi được rồi, xin hãy có mặt đúng giữa trưa ngày 1 tháng 9 theo giờ địa phương tại vùng biển ngoài khơi Atlantis nhé.”

“……”

“Mặt ngươi trông như đang bảo ta biến đi cho nhanh thì phải. Thôi được rồi, ta nghĩ ngươi nên cố gắng tăng mức độ gắn kết với các cô gái của mình hết mức có thể cho đến ngày đã định. Tạm biệt!”

Hình bóng Basileon đang biến mất dở dang cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến sau khi để lại những lời đó.

“Leme……”

Trong căn phòng chỉ còn mình anh, Kazuki gọi tên thực thể đang trú ngụ bên trong mình.

“Ngươi nghĩ sao về chuyện này?”

Leme đáp lời trong đầu Kazuki mà không hiện hình.

{Vì sự thấu hiểu dành cho người lập khế ước như ngươi đã sâu sắc hơn, Leme cũng cảm thấy phạm vi ảnh hưởng mà Leme có thể tạo ra ở thế giới này đang dần lan rộng… Dù đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là vấn đề riêng tư của Leme thôi.}

Giọng Leme vang lên với một sự điềm tĩnh lạ thường.

{Chúng ta từng được một người tên là Vua Solomon trọng dụng, cùng ông ấy kiến thiết vương quốc Israel cổ đại. Nhờ thành tựu đó, chúng ta có được rất nhiều tín đồ. Chúng ta đã tham gia vào trận Ragnarok trước đây, nhưng đáng tiếc là đã bại trận.}

“……Dù nói rằng các Thần thoại khác dẫn dắt con người, nhưng các ngươi lại được con người trọng dụng ư?”

{Đó không phải là điều đáng hổ thẹn. Bản chất của Leme và những Trụ Thần khác là “giúp đỡ nhân loại”. Chính vì vậy, chúng ta bị ảnh hưởng bởi con người sâu sắc hơn so với các Nữ Thần của những Thần thoại khác, và đã hợp tác với Solomon trong việc xây dựng đất nước. Bởi vì điều đó rất vui, chúng ta nghĩ rằng thắng hay bại cũng chẳng quan trọng.}

“Vua Solomon, ông ấy là một người tốt nhỉ.”

{Ông ấy giống như một người cha vậy. Ông ấy là một người đàn ông, nên ma lực không mạnh, cũng không giỏi kiếm thuật như ngươi. Bởi vậy, ngay từ đầu ông ấy đã không phù hợp để trở thành đối tác chiến đấu trong Ragnarok. Nhưng những gì ông ấy làm lại có vẻ thú vị, nên Leme đã trở thành chiếc nhẫn của ông ấy.}

Vậy là ngay từ đầu cô ấy đã mắc sai lầm trong việc chọn người rồi.

{Nói thẳng ra, Leme và những Trụ Thần khác, với bản chất là giúp đỡ nhân loại, là những tồn tại vốn không phù hợp với những việc như Ragnarok. Leme không cần thứ gì gọi là tín ngưỡng từ con người. Leme không hề có chút ham muốn nào để trở thành một tồn tại huy hoàng hơn các Thần thoại khác.}

“Vậy tại sao ngươi lại chọn ta?”

{Leme……}

Leme khẽ thì thầm, những lời ấy đong đầy sức nặng của hàng ngàn năm.

{Leme thích con người, điều đó là chắc chắn. Điều ước của Leme…… chỉ là muốn trở thành con người thôi.}

[IMAGE: ../Images/..]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận