Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭- Khởi đầu
- Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang
- Tập 02 : Tokyo Drift
- Tập 2.5 : Ngoại truyện
- Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line
- Tập 3.5 : Ngoại truyện
- Tập 04 : Đấu giá
- Tập 05 : Cánh buồm đen
- Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo
- Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
- Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
- Tập 09 : Phương pháp suy diễn
- Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng
- Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
- Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
- Tập 12 : Người ngoài hành tinh
- Tập 13 : Hoàng hôn của Đế chế
- Chương 01 : Xếp hạng
- Chương 02 : Tranh Cãi
- Chương 03 : Thù Lao
- Chương 04 : Chân Của Bóng Tối
- Chương 05 : Hoàng Đế
- Chương 06 : Người Thích Lo Chuyện Bao Đồng
- Chương 07 : Chim Sẻ Ở Phía Sau
- Chương 08 : Sức Công Phá Kép
- Chương 09 : Cú Lừa
- Chương 10 : Sự Bất Thường
- Chương 11 : Toan Tính
- Chương 12 : Có Ngon Không?
- Chương 13 : Ảo Ảnh
- Chương 14 : Lời Tạm Biệt
- Chương 15 : Cái Chết Bất Ngờ
- Chương 16 : Nhân Danh Công Lý
- Chương 17 : Cái Giá Của Sự Thỏa Mãn
- Chương 18 : Bí Mật Bộ Trang Bị
- Chương 19 : Tình Huống Bất Ngờ
- Chương 20 : Nhà Trọ Gilman
- Chương 21 : Vị Khách Còn Lại
- Chương 22 : Tôi Ngồi Nhìn Anh Ăn Là Được Rồi
- Chương 23 : Đừng Lo Lắng
- Chương 24 : Nửa Đêm Kéo Đến
- Chương 25 : Lễ Hội Bắt Đầu
- Chương 26 : Đầm Lầy
- Chương 27 : Sợi Dây Chuyền
- Chương 28 : Hội Ngộ
- Chương 29 : Những Điều Mắt Thấy Tai Nghe Của Fabrycot
- Chương 30 : Đáp Án Được Hé Lộ
- Chương 31 : Lựa Chọn
- Chương 32 : Đôi Cánh
- Chương 33 : Mukaiji Nanako
- Chương 34 : Tìm Sách
- Chương 35 : Thiên Thần Hộ Mệnh
- Chương 36 : Hoàng Hôn Của Đế Chế
- Chương 37 : Đây Chính Là La Mã
- Chương 38 : Đấu Trường Và Tử Tù
- Chương 39 : Màn Trình Diễn Ngoạn Mục
- Chương 40 : Nô Lệ
- Chương 41 : Anh Đến Từ Đâu?
- Chương 42 : Những Người German Mới Đến
- Chương 43 : Toàn Thắng
- Chương 44 : Ông Chủ Của Trường Đào Tạo
- Chương 45 : Ai Cũng Yêu Mến Sisnates
- Chương 46 : Một Con Đường Duy Nhất
- Chương 47 : Có Đau Không?
- Chương 48 : Phân Chia Loại Hình Giác Đấu
- Chương 49 : Có Lợi Có Hại
- Chương 50 : Câu Chuyện Của Varo
- Chương 51 : Lời Khuyên
- Chương 52 : Anh Thắng Rồi
- Chương 53 : Nhát Kiếm Xuất Sắc
- Chương 54 : Tăng Cường Huấn Luyện
- Chương 55 : Cảm Ơn
- Chương 56 : Ai Là Người Đầu Tiên Bốc Thăm?
- Chương 57 : Sắp Xếp Đối Chiến
- Chương 58 : Anh Muốn Nghe Sự Thật Không?
- Chương 59 : Đến Lượt Ngươi Rồi
- Chương 60 : Cây Trường Xuân Của Đấu Trường Victor
- Chương 61 : Lại Là Tai Nạn Bất Ngờ
- Chương 62 : Sự Hưng Phấn Của Bach
- Chương 63 : Tuyên Thệ
- Chương 64 : Trào Lưu Tắm Nước Nóng Của La Mã
- Chương 65 : Cậu Có Thể Miêu Tả Dáng Vẻ Của Cô Ta Không?
- Chương 66 : Vị Thần Của Mưu Sát Và Thích Khách
- Chương 67 : Bữa Trưa Miễn Phí
- Chương 68 : Mát-xa Và Thảo Dược
- Chương 69 : Không Đánh Nữa
- Chương 70 : Cậu Từng Đi Chợ Bao Giờ Chưa?
- Chương 71 : Cái Đó Thì Tôi Muốn Nghe
- Chương 72 : Chuẩn Bị Sẵn Sàng
- Chương 73 : Phân Chia Cặp Đấu Trận Đầu
- Chương 74 : Tuyên Truyền Và Cầu Nguyện
- Chương 75 : Đấu Sĩ Thú
- Chương 76 : Lật Ngược Thế Cờ
- Chương 77 : Hỗn Chiến Mười Hai Người
- Chương 78 : Thế Này Là Thắng Rồi Nhỉ?
- Chương 79 : Chúng Ta Chắc Chắn Là Nhóm Thắng Chứ?
- Chương 80 : Trận Đấu Được Mong Chờ
- Chương 81 : Chiến Thắng Áp Đảo
- Chương 82 : Người Mình
- Chương 83 : Cuộc Trò Chuyện Riêng Tư
- Chương 84 : Tiệm Rèn Mũi Đỏ
- Chương 85 : Các Ngươi Có Hứng Thú Không?
- Chương 86 : Lựa Chọn Sáng Suốt
- Chương 87 : Món Quà Của Markullus
- Chương 88 : Nhiệm Vụ Mới
- Chương 89 : Satornilus
- Chương 90 : Lần Đầu Gặp Commodus
- Chương 91 : Khiêu Khích
- Chương 92 : Trận Chiến Ở Tiền Sảnh
- Chương 93 : Dừng Tại Đây Thôi
- Chương 94 : Ta Chỉ Có Cái Mũi Thính Thôi
- Chương 95 : Đấu Trường La Mã - Kỳ Quan Thế Giới
- Chương 96 : Nỗi Phiền Muộn Của Markullus
- Chương 97 : Đặt Cược Vào Hắn
- Chương 98 : Cảm Ơn, Nhưng Tôi Không Cần Thứ Đó
- Chương 99 : Hắn Rất Lợi Hại
- Chương 100 : Đối Thủ
- Chương 101 : Màn Đấu Bò
- Chương 102 : Chỉ Hơi Giống Thôi Sao?
- Chương 103 : Hãy Tấn Công Ta Đi
- Chương 104 : Âm Mưu
- Chương 105 : Người Hòa Giải
- Chương 106 : Lát Nữa Anh Nên Nhắm Mắt Lại
- Chương 107 : Hóa Thân Của Thần
- Chương 108 : Trận Chiến Cuối Cùng
- Chương 109 : Ồ, Trùng Hợp Quá Nhỉ?
- Chương 110 : Huyền Thoại
- Chương 111 : Màn Trình Diễn Tuyệt Vời
- Chương 112 : Thế Nào Là Kịch Tính?
- Chương 113 : Biết Em Thích Nhất Điểm Gì Ở Ngài Không?
- Chương 114 : Kẻ Thắng Cuộc
- Chương 115 : Chưa Phải Là Tệ Nhất
- Chương 116 : Vác Hành Lý Gì Cơ?
- Chương 117 : Lời Từ Biệt
- Thông báo: Xin phép khất một chương ~
- Chương 118 : Gặp Lại Dadatis
- Chương 119 : Tế Tư
- Chương 120 : Đây Có Phải Là Thần Dụ Không?
- Chương 121 : Người Đến Thăm
- Chương 122 : Công Việc Mới
- Chương 123 : Hóa Ra Làm Việc Cho Hoàng Đế Lại Nguy Hiểm Thế À
- Chương 124 : Thả Khỉ Còm Ra!
- Chương 125 : Kẻ Xấu
- Chương 126 : Trụ Sở Đội Tuần Tra
- Chương 127 : Một Nguyên Tắc
- Chương 128 : Có Tiền Cùng Kiếm
- Chương 129 : Mối Làm Ăn Lớn
- Chương 130 : Hết Giờ Làm Thì Không Phải Chuyện Của Chúng Tôi
- Chương 131 : Các Người Đừng Có Quá Đáng
- Chương 132 : Xin Hỏi
- Chương 133 : Mục Tiêu Nhất Quán
- Chương 134 : Trưởng Thành Và Thử Thách
- Chương 135 : Mở Màn Thuận Lợi
- Chương 136 : Tôi Nhập Hội
- Chương 137 : Sự Thay Đổi
- Chương 138 : Lời Từ Biệt
- Chương 140 : Tim Ngươi Đập Nhanh Quá Đấy
- Chương 141 : Vị Khách Không Mời Mà Đến
- Chương 142 : Nghi Vấn Ám Sát
- Chương 143 : Cho Hắn Vào
- Chương 144 : Phán Xét
- Chương 145 : Không Tuân Thủ Quy Tắc
- Chương 146 : Ngả Bài
- Chương 147 : Chuyện Này Không Phải Ông Có Thể Làm Chủ
- Chương 148 : Chủ Nhân Khu Đông Nam
- Chương 149 : Mục Đích Thật Sự
- Chương 150 : Hạ Màn
- Chương 151 : Câu Này Có Ý Nghĩa Gì?
- Chương 152 : Kỳ Đánh Giá Đến Gần
- Chương 153 : Ngài Có Muốn Đi Xem Không?
- Chương 154 : Đối Mặt Với Cơn Ác Mộng
- Chương 155 : Công Lý Muộn Màng
- Chương 156 : Gã Người Phương Đông May Mắn Chết Tiệt
- Chương 157 : Lời Thì Thầm Của Cleander
- Chương 158 : Gặp Lại Commodus
- Chương 159 : Nhiệm Vụ Mới
- Chương 160 : Sợi Dây Chuyền
- Chương 161 : Mỏ Pinota
- Chương 162 : Chi Tiết
- Chương 163 : Tín Sứ
- Chương 164 : Người Có Vết Chàm Đỏ
- Chương 165 : Phiền Nếu Chúng Tôi Vào Ngồi Chút Không?
- Chương 166 : Thời Gian Không Còn Nhiều
- Chương 167 : Manh Mối Và Dã Tâm
- Chương 168 : Trả Đồ Cho Tôi Trước Đã
- Chương 169 : Kéo Xuống Nước
- Chương 170 : Tôi Không Thân Với Ông Ta
- Chương 171 : Phần Thưởng
- Chương 172 : Nhà Mới Và Vị Khách
- Chương 173 : Bữa Tiệc Tối
- Chương 174 : Hãy Làm Cho Rome Vĩ Đại Hơn Nữa!
- Chương 175 : Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
- Chương 176 : Món Quà Và Rắc Rối
- Chương 177 : Suy Đoán Và Cảnh Báo
- Chương 178 : Có Lẽ Phải Làm Phiền Cô Đi Một Chuyến
- Chương 179 : Món Quà Của Autrus
- Chương 180 : Cái Bẫy
- Chương 181 : Cố Nhân
- Chương 182 : Herto
- Chương 183 : Ám Sát
- Chương 184 : Thế Sự Khó Lường
- Chương 185 : Hồi Ức Và Thẩm Vấn
- Chương 186 : Mũi Tên Và Thanh Đao
- Chương 187 : Vây Giết
- Chương 188 : Chuyến Viếng Thăm Lúc Nửa Đêm
- Chương 189 : Thỏa Thuận Của Chúng Ta Còn Hiệu Lực Chứ?
- Chương 190 : Cú Mèo Và Điềm Gở
- Chương 191 : Đôi Tai Của Autrus
- Chương 192 : Thông Minh Quá Hóa Dại
- Chương 193 : Cái Chết Của Autrus
- Chương 194 : Thủ Lĩnh Chó Săn
- Chương 195 : Tình Yêu
- Chương 196 : Chuyến Đi Dài
- Chương 197 : Hoàng Hôn Của Đế Chế (Kết Thúc)
- Tập 14 : vệ sĩ
- Tập 15 : Kẻ thù vô hình
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Chương 31 : Lựa Chọn
"Ra là vậy. Mọi thứ đã được xâu chuỗi lại rồi." Trương Hằng gật đầu, "Nhưng vẫn là câu hỏi cũ: Tại sao các người lại muốn tôi nhìn thấy ngày này?"
Fabrycot vẫn không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ chớp mắt đầy ẩn ý:
"...Có người muốn gặp Ngài."
"Ai?"
"Người hầu và kẻ bề tôi trung thành nhất của Ngài."
"Tôi không nhớ mình có người hầu hay kẻ bề tôi nào cả."
"Ngài đã quên rất nhiều thứ. Nhưng không sao, cứ từ từ, rồi một ngày Ngài sẽ nhớ lại tất cả." Giọng Fabrycot trở nên dụ dỗ, "Chúng tôi có thể giúp Ngài."
"Cái giá phải trả là gì?"
"Sao cơ?"
"Trong câu chuyện cậu kể, bất cứ ai giao dịch với các người đều phải trả giá đắt. Thổ dân trên hòn đảo Nam Thái Bình Dương cũng vậy, cư dân thị trấn này cũng thế..."
"Không không không! Ngài khác với bọn họ..." Fabrycot lắc đầu quầy quậy, "Chúng tôi không muốn lấy gì từ Ngài cả. Nói là giúp đỡ, chi bằng nói đó là bổn phận của chúng tôi."
"Các người chu đáo thật đấy, chẳng khác gì nhân viên phục vụ Haidilao." Trương Hằng buông một câu châm biếm.
Mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của Fabrycot, Trương Hằng đứng dậy. Mùi tanh tưởi trong gió biển ngày càng nồng nặc, nhưng nó không thể che giấu được mùi đặc trưng của lũ quái vật nửa người nửa cá đang áp sát.
Trương Hằng cảm nhận được vô số kẻ địch đang lao nhanh về phía này từ bốn phương tám hướng, phong tỏa mọi đường lui của cậu.
Cậu rút khẩu Winchester sau lưng ra, chĩa thẳng vào Fabrycot, lạnh lùng cảnh cáo:
"Nếu cậu đã thích nằm dưới hố, thì tốt nhất cứ nằm yên ở đó đi."
Fabrycot giơ hai tay lên, ra hiệu mình sẽ không làm gì dại dột.
Trương Hằng liếc nhìn về phía đê chắn sóng xa xa. Cậu biết người mà Fabrycot muốn cậu gặp đang ở đó, hay chính xác hơn là trên rạn đá đen phía sau con đê.
Phải thừa nhận rằng, nơi đó có một sức hút khó cưỡng đối với Trương Hằng.
Dù Fabrycot đã nói dối về thời gian, nhưng những chuyện khác cậu ta kể có vẻ là thật. Trương Hằng biết nếu gặp kẻ trên rạn đá, cậu sẽ biết được rất nhiều về thân thế của mình.
Nhưng đồng thời, sự cảnh giác trong cậu cũng dâng cao. Đám người này tốn bao công sức chỉ để khơi gợi ký ức của cậu, chắc chắn không phải vì lòng tốt.
Gạt bỏ khoảng thời gian trước 6 tuổi, ký ức của Trương Hằng rất rõ ràng. Từ tiểu học đến đại học, cậu sống cuộc sống bình thường như bao người khác, không hề có khoảng trống ký ức nào. Còn trước 6 tuổi, một đứa trẻ thì làm được gì? Vậy những ký ức mà Fabrycot muốn cậu nhớ lại đến từ đâu?
Lần đầu tiên, Trương Hằng nhận ra rằng việc cố gắng tìm kiếm đáp án cuối cùng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ không phải lúc để triết lý.
Sau một thoáng do dự, Trương Hằng quyết định không đi về phía đê chắn sóng. Cậu quay người, chạy dọc theo đường ray bỏ hoang. Đây là con đường thuận tiện nhất để rời khỏi thị trấn. Dù sao bốn phía đều có địch, đi hướng nào cũng vậy, không sợ bị bắt bài.
Tin xấu là đạn súng trường sắp cạn. Cửa hàng tạp hóa chỉ có duy nhất một hộp đạn. Đạn súng lục ổ xoay còn khoảng 40 viên, nhưng so với số lượng quái vật khổng lồ của cả thị trấn thì chẳng thấm vào đâu.
May mắn là cậu vẫn còn hai con dao đầu bếp.
Vừa chạy được chưa đầy hai mươi bước, Trương Hằng đụng độ ngay nhóm truy binh đầu tiên. Bảy tên. Trong đó có hai kẻ chưa biến đổi hoàn toàn – chính là đôi nam nữ nhân viên quán ăn lúc nãy.
Trương Hằng không nương tay, nổ súng phủ đầu.
Viên đạn súng trường bắn nát đầu một con quái vật. Tay kia cậu rút súng lục, hạ gục con thứ hai. Ở cự ly gần thế này, cậu bách phát bách trúng.
Hai cái xác đổ gục làm chậm bước tiến của những tên còn lại, giúp Trương Hằng có thời gian lên đạn cho khẩu Winchester.
Trong bụi cỏ rậm rạp, tiếng súng nổ vang trời. Ánh lửa từ nòng súng soi rõ khuôn mặt lạnh lùng, kiên nghị của Trương Hằng trong đêm tối.
Ba khẩu súng thay phiên nhau nhả đạn, duy trì hỏa lực áp chế. Với kỹ thuật bắn tốc độ cao (fan-firing) của cậu, không một con quái vật nào có thể tiếp cận trong phạm vi nửa mét.
Vấn đề duy nhất là đạn dược đang vơi đi nhanh chóng. Đạn súng trường hết trước tiên. Đạn súng lục cũng sắp cạn. Trương Hằng bắt đầu phải tính toán, rút dao ra cận chiến, chỉ dùng súng khi thực sự nguy cấp.
Dựa vào màn "mưa đạn" mở đường, cậu miễn cưỡng vượt qua được vòng vây dày đặc nhất. Nhưng nguy hiểm vẫn chưa qua đi.
Số lượng quái vật quá đông. Đây là dân số của cả một thị trấn tích tụ qua cả trăm năm, cộng thêm khả năng sinh sản không ngừng. Bình thường chúng ẩn nấp trong bóng tối, nhưng đêm nay tất cả đều tràn ra ngoài. Khung cảnh náo nhiệt này có lẽ còn vượt xa đêm thảm sát Và mục tiêu của tất cả bọn chúng chỉ có một: Trương Hằng.
Trương Hằng đã vứt bỏ chiếc ba lô vướng víu và khẩu súng trường hết đạn để tăng tốc độ di chuyển. Tim cậu đập dồn dập theo từng bước chạy.
Giữa tình thế hiểm nghèo, Trương Hằng bỗng cảm nhận được sự rung động kỳ lạ từ bốn món đạo cụ trong bộ "Bóng Tối" trên người.
Dường như có tiếng thì thầm vang lên bên tai cậu. Dù không hiểu ngôn ngữ đó, nhưng cậu hiểu ý nghĩa của nó: Nó yêu cầu cậu phải đưa ra lựa chọn giữa bốn món đạo cụ.
Trương Hằng do dự một giây, rồi quyết định chọn món đồ rơi ra từ "Người Chim" của tổ chức Quang Hồ.
Tay cậu vừa chạm vào, món đạo cụ lập tức nứt làm đôi. Một cái bóng đen sì thoát ra từ vết nứt, hòa nhập vào cái bóng của Trương Hằng trên mặt đất.
Cơ thể cậu không có cảm giác gì khác lạ. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi cậu thầm nghĩ đến hình ảnh con quạ trong đầu, một đôi cánh đen tuyền bất ngờ bung ra từ sau lưng.
Đôi cánh sải rộng hơn năm mét, không có thực thể, hoàn toàn được cấu tạo từ bóng tối, giống hệt đôi cánh của gã "Người Chim" đêm đó. Chỉ khác là đôi cánh của Trương Hằng đen hơn, lớn hơn, khiến cậu trông như một Thiên Thần Sa Ngã bước ra từ phim điện ảnh.
Tuy nhiên, Trương Hằng biết mình không "ngầu" được như thiên thần sa ngã, muốn bay đi đâu thì bay. Ngay khi đôi cánh bung ra, thông tin về nó cũng hiện lên trong đầu cậu:
Thời gian duy trì chỉ có vỏn vẹn 12 giây. Và mỗi ngày chỉ được sử dụng một lần.
Cơ chế này khá giống với năng lực "cơ giới hóa mô hình" của Thẩm Đông Tinh.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
1 Bình luận