Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo
Chương 34 : Cảm giác thân thuộc nơi đất khách
0 Bình luận - Độ dài: 1,837 từ - Cập nhật:
Thời gian trong phó bản của trại huấn luyện Dự án Apollo là năm 1969. Nếu cô gái tóc vàng kia không nói dối, thì hiện giờ cậu đang ở năm 1955, mười bốn năm trước khi kế hoạch Apollo khởi động.
Nếu Trương Hằng nhớ không nhầm, thì vào thời điểm này, thậm chí NASA còn chưa được thành lập. Tuy nhiên, tiền thân của nó Ủy ban Tư vấn Hàng không Quốc gia Hoa Kỳ (NACA) đã có từ năm 1915. Thực tế, sau khi theo chân cô nàng tóc vàng tới phòng thí nghiệm, gặp gỡ các sinh viên thực tập khác cùng giám đốc phòng thí nghiệm, cuối cùng cậu cũng đã hiểu rõ nơi mình đang đặt chân tới: Phòng thí nghiệm Động lực bay Lewis.
Đây là phòng thí nghiệm thứ ba trực thuộc NACA, ban đầu có tên là Phòng Thí nghiệm Nghiên cứu Động cơ Máy bay, được thành lập nhằm giải quyết tình trạng tụt hậu trong chế tạo động cơ của Hoa Kỳ. Năm 1939, khi Thế chiến thứ hai bùng nổ, động cơ làm mát bằng chất lỏng của châu Âu đã chứng minh ưu thế vượt trội về tốc độ và độ cao so với động cơ làm mát bằng không khí của Mỹ. Một số người có tầm nhìn đã nhận ra rằng nước Mỹ đang thiếu hụt trầm trọng một trung tâm nghiên cứu động cơ cấp quốc gia, từ đó thúc đẩy Quốc hội phê chuẩn đề án xây dựng trung tâm nghiên cứu động cơ gần sân bay thành phố Cleveland, bang Ohio vào năm 1940.
Chính trong bối cảnh đó, Phòng Thí nghiệm Nghiên cứu Động cơ Máy bay đã ra đời. Năm 1948, nó được đổi tên thành Phòng Thí nghiệm Động lực bay Lewis để tưởng niệm George W. Lewis, Giám đốc nghiên cứu hàng không của NACA, người đã qua đời. Tuy nhiên, cái tên mà người ta quen gọi hơn chính là Trung tâm Nghiên cứu Glenn tên gọi được dùng lại sau đợt đổi tên vào năm 1999 một trong những cơ sở nghiên cứu quan trọng của NASA, chuyên sâu về lĩnh vực động cơ hàng không vũ trụ.
Mặc dù phó bản chuyển tiếp lần này được hệ thống cưỡng chế mở ra để ứng phó với lỗi bug mà Trương Hằng tạo ra, nhưng nó không hoàn toàn tách khỏi nội dung chính của phó bản trại huấn luyện Dự án Apollo. Thay vào đó, hệ thống trao cho cậu thân phận một nghiên cứu sinh MIT, rồi ném cậu về năm 1955, cho cậu làm thực tập sinh ở Phòng thí nghiệm Lewis. Nếu không có gì bất ngờ, khi thời gian dừng kết thúc, cậu sẽ được đưa trở lại đúng tiến trình của trại huấn luyện Apollo.
Tính ra, kết quả này đương nhiên không lý tưởng bằng việc giữ nguyên thời gian dừng, khi cậu có thể giải quyết trước các đối thủ cạnh tranh và coi như hoàn thành trò chơi từ sớm. Nhưng xét theo thông báo vừa rồi của hệ thống, vì không thể xác định hành vi của cậu có cấu thành gian lận hay không, nên hệ thống đã đưa ra một phương án thỏa hiệp: vừa bảo vệ các người chơi khác, vừa bù đắp phần nào cho cậu.
Lewis là phòng thí nghiệm trọng điểm trực thuộc NACA, những người làm việc ở đây đều là các nhà khoa học và kỹ sư xuất sắc nhất nước Mỹ thời đó. Sau khi NACA giải thể và sáp nhập vào NASA, những chuyên gia này cũng chuyển sang tập trung nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ. Trương Hằng tuy không thể học được kiến thức hàng không vũ trụ hiện đại từ họ, nhưng lại có cơ hội bù đắp những nền tảng bị thiếu hụt như vật lý, kỹ thuật và khí động học.
Chưa kể, phòng thí nghiệm Lewis lại nằm ngay cạnh sân bay thuộc thành phố Cleveland, bang Ohio. Tuy cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ chính "Nhìn Trái Đất từ góc độ khác" trước thời hạn, nhưng nếu may mắn, ít ra cậu có thể mượn máy bay lượn vài vòng trên không. Mẫu huấn luyện cơ T-38 được sử dụng trong Dự án Apollo lúc này vẫn chưa ra đời, nhưng tiền thân của nó chiếc T-33 đã được đưa vào huấn luyện từ đầu thập niên 50.
Chiếc phản lực cậu từng trông thấy trên đường băng khả năng cao chính là T-33.
Tuy nhiên, trước khi mơ mộng đến chuyện đó, Trương Hằng phải giải quyết một rắc rối trước mắt. Hệ thống trao cho cậu thân phận một nghiên cứu sinh MIT, và chẳng mấy chốc, cậu đã hiểu lý do vì sao Lewis lại chiêu mộ cả một nhóm sinh viên thực tập như vậy: NACA đang triển khai một kế hoạch nghiên cứu động cơ siêu thanh.
— X-15. Một máy bay sử dụng động cơ tên lửa, tốc độ tối đa đạt 6,72 Mach gần gấp 7 lần tốc độ âm thanh. Độ cao bay tối đa 107,8 km, xuyên qua cả Đường Kármán ranh giới giữa khí quyển và vũ trụ đưa con người tiến vào không gian. Mãi đến thế kỷ 21, X-15 vẫn là chiếc máy bay có người lái nhanh nhất từng được tạo ra.
Năm 1955, dự án phát triển X-15 chính thức khởi động, và phòng thí nghiệm Lewis cũng tham gia vào đó. Họ chiêu mộ nhóm nghiên cứu sinh MIT này nhằm hỗ trợ các kỹ sư và nhà khoa học của phòng thí nghiệm tiến hành nghiên cứu. Vấn đề là, tấm bằng thạc sĩ của Trương Hằng hoàn toàn là "nạp thẻ khuyến mãi" từ hệ thống. Cậu muốn học hỏi, nhưng nếu lộ ra chuyện mình không có chút nền tảng nào, khả năng cao sẽ bị đuổi thẳng cổ về trường.
Ngay cả trong trường hợp lạc quan nhất, tức là được giữ lại làm việc, thì giữa lúc khối lượng công việc ngập đầu như hiện nay, ai sẽ rảnh hơi mà kèm cậu từ con số 0?
Còn chưa kịp tìm ra đối sách, cô nàng tóc vàng phụ trách nhân sự đã bắt đầu phân nhóm các nghiên cứu sinh cho từng kỹ sư. Dĩ nhiên, nếu kỹ sư nào có đối tượng ưa thích cũng có thể chỉ đích danh. Có hai người trong số đó hiển nhiên từng tiếp xúc với nhóm sinh viên, lập tức chọn ngay người mình muốn.
Còn lại phần lớn kỹ sư chỉ đơn giản là đưa ra yêu cầu và để cô nàng tóc vàng tự phân công. Trương Hằng không ngờ rằng, trong hàng ngũ kỹ sư ở đây lại xuất hiện một gương mặt châu Á.
Phải biết rằng, đây là nước Mỹ những năm 50, không phải hậu thế. Số lượng người gốc Á làm việc tại các cơ sở nghiên cứu hàng đầu gần như đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, từ ngoại hình của đối phương, rất có thể anh ta là người Trung Quốc.
Trương Hằng thử chào bằng tiếng Hoa. Kỹ sư nọ thoáng sững người, rõ ràng nghe hiểu lời cậu. Nhưng do hệ thống đã điều chỉnh ngoại hình, các nét Á Đông của Trương Hằng không còn rõ ràng nữa, thay vào đó là đặc điểm của người da trắng, khiến đối phương không khỏi nghi hoặc.
Trương Hằng đành phải nói thêm:
"Chào anh. Tôi có thể làm trợ lý cho anh được không?"
"Cậu học chuyên ngành gì? Tôi đang nghiên cứu lý thuyết dòng chảy trong máy tuabin. Không biết cậu có hứng thú không?"
"...Kinh tế học, sinh viên năm hai." Trương Hằng xấu hổ thừa nhận. Chuyện này có giấu cũng không được, thay vì bị phân công rồi mới khai ra, thà nói thẳng luôn từ đầu còn hơn.
"......"
Đối phương bị câu trả lời làm cứng họng, hồi lâu không nói được gì. Anh ta không chắc đây là trò đùa kiểu Mỹ, hay một dạng kỳ thị trá hình nào đó. Dù gì thì bao năm học tập ở Mỹ, chuyện kỳ thị anh đã không ít lần gặp qua.
"Thật ngại quá. Vì một số lý do, tôi cần được ở lại trong phòng thí nghiệm. Nếu có thể, tôi cũng muốn học thêm vài kiến thức kỹ thuật. Nếu anh thấy phiền thì tôi sẽ đi tìm người khác."
Cuộc đối thoại bằng tiếng Hoa, nên những người xung quanh đều không hiểu gì. Trương Hằng cũng không lo bị nghe lỏm. Hơn nữa, cậu tin kỹ sư này sẽ không đi loan báo thân phận thật của mình vì người Hoa sống ở nước ngoài thường giữ tâm lý "chuyện nhỏ thì thôi", tránh va chạm không cần thiết.
Nhưng nếu bị từ chối, cậu muốn tiếp tục "ăn không ngồi rồi" trong phòng thí nghiệm cũng không dễ.
May mắn thay, không biết có phải vì nghe giọng tiếng Hoa trôi chảy của cậu mà trong lòng người kỹ sư cảm thấy một chút thân quen giữa xứ lạ quê người, anh ta chần chừ giây lát rồi đáp gọn lỏn:
"Được."
Sau đó, anh đi tới chỗ cô nàng tóc vàng, chủ động nhận Trương Hằng, và kèm thêm một nữ sinh MIT khác được phân đến trước đó thế là anh có hai trợ lý.
Khi mọi việc đã xong xuôi, trở lại phòng thí nghiệm, anh chìa tay ra với Trương Hằng:
"Tôi hình như chưa tự giới thiệu. Tôi là Ngô Trọng Hoa, người Trung Quốc."
"Trương Hằng."
Cậu cũng đưa tay bắt lại, rồi chần chừ giây lát, bổ sung:
"Người Trung Quốc."
Chú thích:
Ngô Trọng Hoa được mệnh danh là "Tiền Học Sâm của ngành hàng không Trung Quốc", tốt nghiệp tiến sĩ tại MIT, từng làm việc ở Phòng thí nghiệm Động lực bay Lewis. Ông sáng lập nên lý thuyết dòng chảy ba chiều trong máy tuabin được quốc tế công nhận là lý thuyết phổ quát trong ngành. Là một nhà khoa học tầm cỡ thế giới. Giống như nhiều bậc tiền bối khác cùng thời, ông từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài, cùng vợ giả dạng du lịch từ châu Âu quay trở về Trung Quốc. Cả hai vợ chồng đều là những người đặt nền móng cho ngành hàng không của Trung Quốc.
Dĩ nhiên, ở mốc thời gian này trong thế giới thực, ông đã quay về nước. Nhưng tôi vẫn muốn viết về ông ở đây ngoài lý do kịch bản, cũng là vì một chút riêng tư: mong có nhiều người biết đến những bậc tiền nhân như họ.
Còn phó bản chuyển tiếp này không phải trọng điểm đâu, nó sẽ kết thúc sớm thôi. Trọng tâm vẫn là Dự án Apollo.


0 Bình luận