Quyển 21
Chương kết: Hãy kết thúc Kỷ Nguyên Huyền Thoại của chúng ta!
0 Bình luận - Độ dài: 1,139 từ - Cập nhật:
Sau khi đã gửi trả quà cho tất cả mọi người xong xuôi.
Nhớ lại đủ thứ chuyện đã qua hồi năm ngoái.
Vậy là, Ngày Valentine Trắng thứ hai trong đời tôi sắp khép lại.
Không, nói đúng ra thì là lần thứ mười bảy rồi ấy chứ? Chỉ là cảm giác như mới lần thứ hai vậy thôi.
Lần này thì tôi đang trên đường về nhà như thế này, nhưng năm ngoái, sau cùng, tôi đã đến thẳng nhà Ako.
Năm qua đúng là có đủ thứ chuyện, đến mức giờ nghĩ lại cũng thấy hoài niệm ghê. Tôi nghĩ mối liên kết với bằng hữu đã sâu sắc hơn nhiều, mà lại còn có thêm những chiến hữu mới nữa chứ.
Nhưng đến giờ, mỗi lần gặp ba của Ako là tôi vẫn cứ thấy hơi căng thẳng. Tính cách của ông với ba tôi khác nhau một trời một vực ấy mà.
Vừa nghĩ ngợi lung tung, tôi vừa đặt chân lên con đường về nhà.
Từ nhà Nishimura, tôi đi bộ đến ga Maegasaki.
Lên chuyến tàu vừa tới, ngồi rung rinh chừng mười lăm phút thì xuống ga.
Đi bộ thêm khoảng năm phút nữa là đến một khu chung cư dành cho sinh viên.
Chắc mới xây chưa lâu nên sảnh chính còn rất đẹp, tôi bước xuyên qua đó. Rút chìa khóa từ trong túi ra tra vào ổ, mở khóa tự động, rồi đi thang máy lên tầng năm, phòng 505.
Tôi bấm chuông một lần, rồi không đợi câu trả lời mà tự mở khóa vào.
"Tôi về đây!"
Vừa lên tiếng báo cho căn phòng, vừa cởi giày, thì cánh cửa phòng khách mở ra.
"Anh về rồi đó à? Có lạnh lắm không?"
Một cô gái tóc đen dài, với nụ cười ngây ngô, hồn nhiên lên tiếng.
Đó là Ako, đang mặc tạp dề bên ngoài chiếc áo len trắng, trông không khác gì một nàng dâu mới.
"Vẫn còn lạnh lắm. Chẳng biết bao giờ mùa xuân mới chịu tới nữa."
"Cơm sắp xong rồi, anh cứ từ từ sưởi ấm đi."
"Lúc nào cũng làm phiền em quá."
Vừa nói chuyện, tôi vừa dọn đồ đạc, rồi đặt bánh kem vào tủ lạnh.
Vừa rùng mình vì lạnh, tôi vừa chui vào bàn sưởi kotatsu, Ako liền mang ra một chén trà nóng.
Ôi chao, cứ đà này chắc tôi hư mất thôi, được vợ (tương lai) cưng chiều thế này cơ mà.
"Có cả quýt nữa nè!"
"Giờ mà có thêm cái máy tính nữa thì còn gì bằng."
"Để máy tính ở đây là anh sẽ không thể nhúc nhích được luôn đó nha!"
Vừa trò chuyện với Ako, tôi vừa nhấm nháp trà.
Này, đừng có đá chân vào chân tôi trong bàn sưởi kotatsu chứ.
"À, cái bánh kem làm xong rồi nè. Anh mang về rồi, lát nữa ăn nha."
"Cảm ơn anh. Dễ làm lắm đúng không?"
"Vì không phải nướng trong lò nên siêu dễ luôn. Cảm ơn em."
"Hì hì hì. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau nghĩ ra quà đáp lễ từ năm ngoái rồi mà."
Ako tự hào nói, thể hiện trọn vẹn uy quyền của một người vợ.
Một bên là tôi, đã quên béng mất chuyện White Day, còn một bên là Ako, cũng chẳng có tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó.
Kết quả của việc cả hai cùng vắt óc nghĩ xem nên tặng gì làm quà đáp lễ, chính là chiếc bánh kem không cần nướng.
"Chỉ cần có khuôn tròn là chúng ta có thể tự làm ở đây rồi anh nhỉ?"
"Mấy thứ đó có phải đồ dùng hằng ngày đâu mà giữ, không cần thiết."
Không gian không đủ rộng để chứa đủ thứ, nên đành chịu thôi.
Dù căn hộ này cũng khá rộng rãi, nhưng đâu phải là căn hộ gia đình đâu mà.
──Cứ nói như chuyện hiển nhiên vậy nhỉ.
Mà tình cảnh này… lạ thật.
Tôi tự hỏi tại sao tôi và Ako lại cứ sống như thể vợ chồng mới cưới, thảnh thơi thoải mái thế này chứ.
Bạn cũng thấy vậy đúng không? Hay là không? Hay giờ thắc mắc cũng thừa rồi? Thậm chí còn là chuyện thường ngày nữa chứ?
Không không, phải thấy lạ mới đúng chứ.
Tôi và Ako đâu phải vợ chồng đâu. Cái kiểu cuộc sống cứ như vợ chồng thế này là bất thường mà.
"Sao... sao tụi mình lại cứ sống như vợ chồng mới cưới thế này nhỉ…"
"Anh sao vậy? Giờ này còn thắc mắc gì nữa?"
Ako vừa bóp quả quýt xem độ cứng, vừa hồn nhiên nói với vẻ ngây ngô.
"Hơn nữa, đây không phải là vợ chồng mới cưới, mà là vợ chồng sinh viên thất bại thì đúng hơn."
"Trong khi còn chưa nghiêm túc ôn thi đại học nữa chứ."
Tại sao tụi mình lại cứ sống cái kiểu hư hỏng thế này sớm hơn cả thời gian của nó chứ.
"Thôi kệ đi anh. Nhớ lại mệt lắm chứ bộ."
"Cũng tại nhiều chuyện quá mà…"
Dù bây giờ Ako đã bình tĩnh thế này, nhưng để mọi chuyện đâu vào đấy, cũng đã có biết bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ xảy ra rồi.
Nhưng mà, nếu nhớ lại thì sẽ chẳng bao giờ dứt được, nên thôi để lần sau vậy.
Và trong lúc đang nói chuyện, tiếng chuông cửa lại vang lên: "Ping-pong!"
Không đợi lâu, từ phía cửa ra vào vọng lại tiếng động và tiếng nói chuyện.
"Tụi tớ vào nhé!"
"Về rồi đây. Mua mấy loại gia vị cậu dặn về rồi nè."
"A, mùi gì thơm quá!"
Segawa, Master và Akiyama-san ồn ào bước vào phòng.
"Mọi người về rồi!"
"Về rồi đây. Àaa, không chịu nổi mất!"
Segawa liền chui ngay vào bàn sưởi kotatsu và tan chảy vì sung sướng.
"Cơm sắp xong rồi ạ!"
"Hì hì, tớ cũng giúp gì được không?"
"Không sao đâu, mọi người cứ ngồi đợi đi ạ."
"Ako-chan, tớ có thể giúp gì không?"
"Vậy thì Sette-san, lát nữa có thể giúp em thái chút rau củ không ạ?"
"Được thôi!"
"Cậu vừa bảo tớ cứ ngồi đợi cơ mà!?"
"Ừm ừm, phải thế này mới được chứ."
Master hài lòng ngắm nhìn căn phòng khách đang trở nên náo nhiệt.
"Được rồi, vậy thì mọi người!"
Anh nhìn quanh những người đã tụ tập đông đủ và nói.
"Hôm nay, chúng ta cùng cố gắng để hoàn thành Legendary Age nào!"
Nghe tiếng tôi, mọi người đều đồng loạt gật đầu.
"Vâng ạ!"
Với ánh mắt chân thành hơn bất kỳ ai, Ako lên tiếng.
"Hãy kết thúc Legendary Age của chúng ta thôi!"


0 Bình luận