Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 21

Lời mở đầu: Tôi hoàn toàn quên mất!

0 Bình luận - Độ dài: 1,988 từ - Cập nhật:

embed0005-HD.jpg

Hiện tại, số lượng game online đã ngừng hoạt động nhiều hơn hẳn những game vẫn đang hoạt động. Tôi nghĩ đó là điều đương nhiên, bởi thế giới game online vẫn luôn phát triển không ngừng.

Thế nhưng, thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến ngày Legendary Age cũng sẽ bước vào danh sách "những game đã ngừng phục vụ". Có lẽ nên nói là tôi đã cố tình lảng tránh sự thật thì đúng hơn.

Vì sao ư?

Bởi lẽ, nếu cứ nghĩ rằng "Có lẽ tháng tới game sẽ ngừng hoạt động. Hay tuần tới, thậm chí là ngày mai thôi", rồi cố gắng tận hưởng từng buổi đăng nhập như thể để không phải hối tiếc – thì còn gì là thú vị khi chơi game nữa?

Tôi biết chắc chắn một ngày nào đó game sẽ kết thúc. Nhưng tôi vẫn cứ nghĩ đó là chuyện của tương lai xa xôi, chẳng cần phải bận tâm đến.

Chắc hẳn những người chơi của các game đã từng đóng cửa trước đây cũng có chung suy nghĩ ấy, và đó là lý do tại sao họ lại bàng hoàng đến vậy.

Mọi người đã vượt qua cú sốc này như thế nào nhỉ?

Còn tôi, làm sao để tôi có thể sắp xếp lại cảm xúc của mình đây?

Và sẽ có những kiểu chơi "bung lụa" nào mà ta có thể thử, đơn giản vì đằng nào thì game cũng sắp ngừng phục vụ rồi?

Tôi rất muốn được nghe những câu chuyện như vậy.

── Thế là.

◆Rushian:

Thật ra thì, có ai đã từng chơi game cho đến tận ngày nó ngừng phục vụ chưa?

Giữa cuộc trò chuyện phiếm mang danh "họp bàn", tôi hỏi những thành viên có vẻ sành sỏi.

Và những câu trả lời tôi nhận được là:

◆Battsu: Không có.

◆Cloud: Có lần lâu rồi mới đăng nhập lại vào đúng ngày game ngừng phục vụ thì có.

◆Yuyun: Đúng rồi, đúng rồi! Vì ngày xưa từng chơi, nên nghĩ là thôi thì đăng nhập vào ngày cuối xem sao, thế là cài đặt lại game, nhưng client nặng quá nên đành bỏ cuộc.

◆Kuro no Majutsushi: Thế thì đâu có tính là đăng nhập đâu.

Thật chẳng có câu trả lời nào tham khảo được cả.

Thú thật, tôi hơi bất ngờ.

Tôi cứ nghĩ nếu tập hợp vài game thủ online thì ít nhất cũng phải có một người từng trải chứ.

Đặc biệt là bây giờ, những thành viên đang nói chuyện đều là game thủ online thực thụ.

◆Rushian: Ồ, vậy là tất cả mọi người đều chưa từng trải nghiệm việc game mình đang chơi ngừng hoạt động ư?

◆Kuro no Majutsushi: Chà, hóa ra ai cũng là lần đầu tiên sao.

◆Battsu: Player ít đi thì game nó đóng cửa chứ sao. Không có ai chơi đến cuối là chuyện bình thường mà.

◆Rushian: Ừm, đúng là chí lý.

Quả thật, game kết thúc là do người chơi giảm, vậy nên số người chơi trụ lại đến cuối cùng chỉ là thiểu số mà thôi.

◆Rushian: Nhưng cũng có những game đóng cửa dù vẫn còn rất nhiều người chơi mà?

◆Cloud: Không phải là không có, nói đúng hơn thì LA cũng thế.

◆Yuyun: Đúng vậy. Dân số game cũng khá đông, đúng là một trường hợp hiếm gặp.

Và cứ thế, câu chuyện dần chuyển sang đề tài về LA.

Thực tế, LA vẫn duy trì được số lượng người chơi đủ để tự xưng là một MMO tầm trung.

Game đã được vận hành khá tốt, đến mức mọi người thường xuyên bàn tán rằng "Nếu LA đóng cửa thì game kia có lẽ cũng hết đời nhỉ?", "Còn game này thì sao?".

◆Kuro no Majutsushi: Đúng vậy. Người chơi cũng không quá ít, và xét về quy mô thì có vẻ không đến mức thua lỗ nặng nề.

◆Battsu: Chắc là những người nạp tiền giảm rồi. Game này dù thêm nhiều yếu tố mới nhưng tầng lớp top lại chẳng có chỗ nào để nạp tiền tiếp cả.

◆Yuyun: À, đúng rồi. Lúc đầu không rõ là muốn người chơi nạp tiền qua avatar ngoại hình, hay qua gacha, hay muốn bán gói sản phẩm, có những điểm khá mơ hồ.

◆Cloud: Chắc là họ muốn chuyển người chơi sang Gen Zero. Dù đã dồn tâm huyết làm 3D nhưng lại chẳng phát triển được chút nào.

◆Battsu: Ừm, nếu nghĩ thực tế thì đúng là vậy. Nhưng việc đóng cửa một game đông người chơi để chuyển sang game ít người chơi thì có vẻ hơi khiên cưỡng nhỉ?

◆Yuyun: Dù khiên cưỡng nhưng đôi khi những nhân viên văn phòng như chúng tôi vẫn phải làm vậy đấy.

◆Kuro no Majutsushi: Đúng là một thế giới khắc nghiệt.

Hướng đi của các yếu tố mới và yếu tố nạp tiền bị lệch lạc. Ngay từ giai đoạn phát triển, họ đã không có kế hoạch rõ ràng về việc làm thế nào để người chơi nạp tiền. Vì vậy, họ muốn hướng người chơi sang game mới.

Lắng nghe mọi người phân tích như vậy, tôi bỗng nhận ra.

◆Rushian:

...Mọi người bình tĩnh thật đấy.

Tôi cứ tưởng việc phân tích về việc game ngừng phục vụ sẽ là một cuộc trò chuyện đầy tuyệt vọng, nhưng hóa ra lại khá nhẹ nhàng, như thể chuyện của người khác vậy.

Một bầu không khí kiểu như "Từ trước đến giờ tôi cũng nghĩ vậy rồi" cứ lơ lửng.

◆Yuyun: Mà, phần lớn bạn bè thân thiết đều kết nối qua Discord rồi.

◆Cloud: Đội hộ vệ đã lập nhóm từ trước!

◆Battsu: Sau này cứ thế mà hú nhau trên SNS là được.

◆Kuro no Majutsushi: Gần đây cũng có lúc tôi chơi vì thói quen thôi.

◆Rushian: Vậy à...

Nói "Không có tình yêu gì cả" thì dễ.

Nhưng thực tế, không phải vậy.

Ngay cả khi mọi người nói những lời đó nhưng vẫn đăng nhập game, tôi vẫn hiểu rằng họ thực sự rất yêu trò chơi này.

Bởi vì, một số người dùng đã nghỉ game ngay sau khi thông báo đóng cửa được đưa ra.

Tôi đã thấy rất nhiều ý kiến buồn bã kiểu như "Chơi game sắp kết thúc chỉ lãng phí thời gian thôi."

Không, tôi hiểu chứ! Tôi cũng thế, nếu không phải game mình đang chơi thì có lẽ tôi cũng nói vậy! Nhưng với LA thì chuyện lại khác hoàn toàn!

◆Rushian: Tôi sẽ bám víu lấy game này cho đến cùng...!

◆Yuyun: Nghe vậy đáng sợ thật đấy.

◆Battsu: Hả, mà không ngờ Rushian lại quan tâm đến thế.

Ơ, sao lại thế?

Tôi có hình ảnh đó à?

◆Rushian:

Tôi debut game online bằng LA mà, bị sốc là đương nhiên rồi.

Trong giai đoạn thất vọng, tôi cũng có chơi lác đác vài game khác, nhưng về cơ bản thì tôi vẫn gắn bó với game này.

Tôi thực sự rất sốc về việc game ngừng hoạt động.

◆Battsu: Nhưng guild của ông ít người mà thân nhau vãi chưởng còn gì.

◆Kuro no Majutsushi: Đúng vậy, có một bầu không khí khó mà tan rã dễ dàng được.

◆Rushian: À, ra là vậy.

Nếu nói về guild, thì đúng là tôi không lo lắng.

◆Rushian:

Đúng rồi. Dù LA không còn nữa thì mối quan hệ với các thành viên trong guild cũng không thể cắt đứt được.

Dù là cùng trường, hay không có những tiền đề như vậy, chúng tôi vẫn là đồng đội.

Tôi định sẽ gắn bó với họ suốt đời luôn.

◆Cloud: Ông nói chắc nịch ghê.

◆Yuyun: Lạ thật đấy, đây không phải Rushian thường ngày. Thường thì cậu ta toàn nói "có lẽ", "tôi nghĩ", nghe không tự tin chút nào.

◆Rushian: Chuyện này là chắc chắn nên mới nói vậy đấy.

Đây không phải chỉ là cảm nhận của riêng tôi, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Nếu đã vậy thì chắc chắn rồi. Không có gì phải nghi ngờ cả.

◆Battsu: À, đúng rồi. Rushian cũng cho xin tài khoản nhé. Khi nào bắt đầu chơi game khác tôi sẽ gọi.

◆Yuyun: Hay là cậu qua server của tôi chơi luôn không? Lúc đầu nghe không thôi cũng được nhé?

◆Cloud: Nghe cái từ "Lúc đầu" là biết có ý đồ lôi kéo vào voice chat rồi.

◆Yuyun: Thậm chí là muốn lôi kéo vào VR ấy chứ! Hiện tại bên tôi đang có phong trào chat VR chưa từng có!

◆Rushian: Thôi, chịu thôi, máy tính của tôi không chạy được VR.

◆Yuyun: Ồn ào quá, ông cũng phải biến thành con gái đi chứ!

◆Rushian: Tiền đề là phải "biến hình" thành gái xinh á?!

Gái xinh xung quanh tôi đầy ra rồi, nên tôi không muốn biến thành họ đến mức đó đâu!

(Nhưng nếu viết vậy ra thì chắc chắn sẽ bị cắt ngay nên tôi không viết đâu!)

◆Battsu: Thà vậy thì mấy đứa ở đây cứ lập một phòng riêng đi, phòng của Guild Master ấy.

◆Kuro no Majutsushi: Ra vậy, tiếp theo là bí mật cấu kết rồi tạo ra mâu thuẫn trên bề mặt sao. Thật thú vị.

◆Yuyun: Tôi với Rushian đâu phải Guild Master đâu mà.

◆Rushian: Tôi cũng không phải!

Vừa nói chuyện, tôi vừa cảm thấy an tâm lạ thường.

Ừ nhỉ. Game có kết thúc thì những mối quan hệ đã được vun đắp ở đây cũng chẳng thể nào mất đi.

Thế nhưng, điều đó cũng chỉ như một tia sáng nhỏ trong vận rủi thôi, chứ chẳng giúp ích được gì!

◆Battsu: Nhưng mà mấy đứa bây, cứ chat mãi thế làm gì, lo mà đi hoạt động đi chứ!

◆Kuro no Majutsushi: Việc thì có cả đống, nhưng mà…

◆Yuyun: Cày cấp giờ cũng nhẹ nhàng lắm, làm cái đó cũng được đó chứ…

◆Rushian: Mãi đến gần cuối mới có sự kiện mới…

Buồn thật, đây là một game sắp đóng cửa rồi.

Giờ đây, mọi hạn chế đã được nới lỏng rất nhiều, số việc có thể làm trong game cũng tăng lên gấp bội.

Nhưng mà, phải đến tận nửa cuối tháng mới có sự kiện mới. Chắc là hết kinh phí rồi.

◆Yuyun: Sự kiện tháng ba bị bỏ qua hoàn toàn luôn hả trời…

◆Battsu: Tháng hai là đã làm hết sự kiện rồi còn gì! haha

…Ơ?

Đang lướt qua khung chat, tôi bỗng thấy một cảm giác khó chịu đến lạ, như thể mình đã quên mất điều gì đó.

Và hình như, tôi đã từng có suy nghĩ này vào năm ngoái thì phải.

◆Rushian: Tháng ba có sự kiện gì à?

◆Kuro no Majutsushi: Năm ngoái thì có White Day đó.

◆Rushian: À, đúng rồi, là nó đó!

Đúng vậy, là White Day! Tôi đã quên mất White Day!

—Quên á? Quên White Day ư?

“Aaa!”

Tôi thốt lên không kìm được.

Đúng rồi! Có White Day mà!

Quên tiệt! Chết dở!

Tôi bật dậy, nói vọng vào phòng khách:

“Toi rồi! Tôi quên béng mất mình từng được tặng sô cô la vào Valentine!”

“…Hả?”

Giữa lúc tôi đang hoảng hốt, đáp lại tôi là một giọng nói ngây thơ.

“Vì tôi đã được tặng sô cô la vào Valentine nên phải tặng quà đáp lễ vào White Day chứ, vậy mà lại quên mất tiệt! Tại vì trước giờ tôi chẳng có chút duyên nào với mấy cái Valentine cả!”

Vừa giải thích một cách thảm hại, tôi vừa nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái.

Thật đáng xấu hổ, nhưng hình như đúng là năm ngoái tôi cũng đã mắc phải một lỗi y hệt như thế này thì phải—

embed0006-HD.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận