Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 21

Đại Sự Kiện White Day Lv.4: Vẫn Chưa Đến!

0 Bình luận - Độ dài: 11,149 từ - Cập nhật:

embed0022-HD.jpg

Có những ngày, việc mở cánh cửa căn nhà thân thuộc của mình lại trở nên đáng sợ vô cùng.

Chẳng hạn như ngày điểm thi tệ hại khủng khiếp.

Ngày bị mẹ nói: “Về nhà mẹ có chuyện muốn nói riêng với con!”.

Và… ngày trùm cuối xuất hiện ngay trước cửa nhà.

“Không muốn mở chút nào…”

Đối diện với hiện thực đáng sợ mang tên “sự kiện Akiyama Nanako đột kích tư gia”, tôi khựng lại, tay vẫn đặt trên cánh cửa ra vào.

Trong đầu nghĩ đến cảnh Mizuki đang bị tấn công bên trong thì đáng lẽ phải xông vào ngay lập tức rồi… hay là Mizuki đã hạ gục cô ta rồi nhỉ?

Không đời nào đâu.

“Thôi được… liều một phen!”

Không ngờ trong đời có ngày tôi lại phải thốt ra câu "liều một phen" này. Dù sao thì, tôi cũng dồn hết khí thế, đẩy cửa ra.

Chắc Akiyama đang ở trong phòng khách, nên hẳn là tôi sẽ có thời gian chuẩn bị tâm lý.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn vào sảnh.

“Mừng anh về!”

Một cô gái lấp lánh đang cười tươi roi rói, ngồi ngay ở sảnh.

Cạch! Tôi đóng sập cửa lại ngay lập tức.

Ơ, vừa rồi có người ở đó đúng không? Không phải tôi nhìn nhầm đúng không?

“Chẳng lẽ… cô ấy, ở ngay đó sao…!?”

“Đúng đó!”

Ối trời ơi!

Trùm cuối tự mình mở cửa ra kìa! Thế này là phạm luật của game rồi còn gì!?

“Sao lại đóng cửa lại chứ, dù gì đây cũng là nhà của anh mà!”

“Nếu mở cửa ra mà thấy trùm cuối đứng ngay đó thì đến dũng sĩ cũng phải đóng cửa lại thôi!”

“Vậy thì, cái ý mà anh nói tôi là trùm cuối nghĩa là sao chứ!?”

“Cái đó cô cứ hỏi Ako đi.”

Không hiểu sao cứ bị Ako nói đi nói lại cái vụ trùm cuối nên tôi cũng thành quen luôn.

Akiyama Nanako quen thuộc đang đứng ở lối vào quen thuộc.

Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục mà là đồ thường, nhưng tôi cũng đã nhìn thấy cô ấy mặc đồ thường xuyên trong mấy đợt tập huấn rồi nên cũng chẳng có gì phải quá bối rối.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc bộ đồ cô ấy đang mặc, vẫn sành điệu như mọi khi, được chọn chủ yếu là để gặp tôi thì tôi cũng thấy trong lòng có chút rung động.

“Thế nữa, sao cô lại đứng ở cửa thế kia?”

“Vì em gái anh chạy mất, mà tự tiện đi vào cũng không hay nên tôi đợi ở đây.”

“Bị em ấy chạy thoát rồi ư!?”

À mà người bảo em ấy chạy đi chính là tôi chứ ai!

Không ngờ em ấy lại thực sự chạy trốn mất.

“Cô còn chưa kịp giới thiệu bản thân nữa mà.”

“Em gái tôi không phải kiểu người thất lễ như vậy đâu… Xin lỗi cô nhé.”

Em ấy nói có người đáng sợ đến, chắc là sợ hãi trước cái "hào quang nhân vật chính" quá mức của cô ấy chăng?

Mizuki đâu phải là người hướng nội hay gì đâu…

“Nhân tiện hỏi, cô có nói gì kỳ lạ không?”

“Tôi đã nói rất rõ là tôi cùng câu lạc bộ với anh và Ako-chan rồi mà.”

“Thế thì em ấy hoảng sợ là phải rồi!”

Nguyên nhân là đây chứ đâu!

“Sao chứ!? Là người quen của anh thì có gì mà phải sợ!?”

“Ako và tôi là người quen chung, mà cô gái tự ý đến nhà tôi khi không có Ako thì rõ ràng là có vấn đề rồi!”

Tôi muốn cô thử tưởng tượng xem sau đó Ako sẽ nói gì.

Với Mizuki, người hiểu tính cách của Ako, thì đây chắc chắn là một vấn đề mà em ấy kiên quyết không muốn dính dáng vào.

Tôi sững sờ, còn Akiyama thì ngược lại, tỏ vẻ bất mãn:

“Ể, nhưng mà thế thì, có phải là Ako-chan mới là người kỳ lạ chứ không phải tôi không?”

“Ako có tính cách đặc biệt là điều không thể nghi ngờ, nhưng cô Akiyama cũng biết rõ Ako lạ mà vẫn đến nhà tôi thì có lẽ cô cũng khá đặc biệt đấy.”

“Không có đâu! Ako-chan nên tin tưởng Nishimura-kun hơn mới phải! Nên tôi không sai chút nào cả!”

Akiyama giơ tay lên trong tư thế rất đẹp, tự tin nói.

Việc cô ấy cứ thế làm theo suy nghĩ của mình mà không chút do dự mới là điều đáng sợ nhất.

“Hầy… Thôi được rồi, dù sao thì cũng mời cô vào nhà.”

“Tôi ngửi thấy mùi trà thơm thoang thoảng từ người Nishimura-kun, nên tôi cũng muốn uống trà quá!”

“Hầy, đúng là mặt dày!”

Tôi đưa Akiyama vào phòng khách.

Mời cô ấy ngồi xuống ghế sofa, rồi tôi đặt gói trà túi lọc vào cốc và rót nước nóng.

Tuy là loại rẻ tiền, nhưng đành chịu vậy.

“…Vậy, cô Akiyama.”

“Ừm?”

Tôi hỏi cô ấy khi thấy cô đang bóp bóp gói đường que bị vón cục lại, được đặt cùng với trà.

“Có một câu hỏi cơ bản là, sao cô lại biết nhà tôi ở đâu?”

“Tôi hỏi Akane!”

“Quả nhiên là vậy… Thông tin cá nhân của tôi lại bị tiết lộ dễ dàng như thế…!”

Cái tên đầu heo đó. Tôi sẽ bắt cậu ta chịu trách nhiệm bằng cách bắt đi săn MP tối nay đến cạn kiệt năng lượng.

“Có phiền không? Tôi thấy mọi người đều từng đến đây nên nghĩ là không sao.”

“Dù sao thì tôi cũng định liên lạc với cô nên không vấn đề gì cả.”

“Anh đang phát quà đáp lễ Valentine đúng không?”

“Đúng vậy.”

Thấy trà đã đủ đậm, tôi nhấc gói trà lên.

Ôi, quả nhiên so với trà ở tiệm Master thì mùi vị này đúng là rẻ tiền hơn hẳn.

Tuy nhiên, cái hương vị quen thuộc và sự ấm áp đó lại khiến lòng tôi dịu lại đôi chút.

“Thế nên, tôi cũng có quà đáp lễ cho cô Akiyama đây.”

“À, tiện thể Nishimura-kun cho tôi vào phòng anh được không? Tôi muốn nhận ở trong đó.”

“Tuyệt đối không!”

Cứ tưởng đã bình tĩnh lại rồi mà người này lại nói ra cái gì thế!

“Ê! Nếu là Ako-chan thì anh sẽ cho vào chứ gì!?”

“Cô đâu có cùng vị trí với Ako đâu!”

“Đồ lạnh lùng!”

Nói xong, cô ấy bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

Đó là một biểu cảm hoàn hảo, tập trung tối đa sự dễ thương đến mức không gây khó chịu, nhưng mà tôi, người đã quá quen với Ako, mà lại bị đánh gục bởi mức độ này thì nhầm to rồi.

“…Cô có muốn vào một chút không?”

“Thật không? Thật chứ?”

“À, ừm… không được.”

“Tiếc quá!”

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì tôi đã thua mà không biết!

“À, thôi được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.”

“À, ừm ừm, quà đáp lễ, quà đáp lễ đi!”

Akiyama vui vẻ đưa tay ra, nói "Give me White Day!".

Phản ứng của cô ấy hoàn toàn khác với Segawa hay Master.

“Vậy thì… đây, mời cô.”

“Oa, bánh quy à? Nishimura-kun tự nướng sao?”

“Em gái tôi giám sát nhưng mà vị thì không đảm bảo đâu nhé.”

“Trông ngon quá, cảm ơn nha! Giờ ăn luôn với trà được không?”

“Nghiêm túc mà nói thì cô mang về đi.”

“Đúng rồi ha, tôi sẽ trân trọng thưởng thức.”

Thật ra chỉ là tôi thấy xấu hổ nếu cô ấy ăn ngay trước mặt thôi.

Tuy nhiên, Akiyama đã nhận lấy với vẻ biết ơn thực sự, chứ không phải là lời nói khách sáo.

Mặc dù cô ấy có vẻ đã quen nhận những món quà đáp lễ đắt tiền hơn, nhưng lại có thể vui vẻ chấp nhận một cách chân thành như vậy.

À, quà đáp lễ không chỉ có bánh quy.

“Còn một cái nữa…”

Tôi lấy ra một chiếc hộp khá lớn từ trong túi đồ mang theo cả ngày hôm nay.

Ừ, của Akiyama chính là cái này.

“Đây, đây cũng là quà đáp lễ.”

“Không chỉ có bánh quy thôi sao?”

“Cô đã mất công làm bánh ngọt cho tôi, nên chỉ có bánh quy thì cũng hơi kì.”

“Ê! Không cần đâu mà!”

Tuy nói là “Không cần đâu mà!” nhưng nhìn cô ấy vui vẻ, không hiểu sao tôi cũng thấy vui lây.

Nhưng vì chắc chắn sẽ ngại, nên tôi hơi tránh ánh mắt đi và nói:

“Valentine… tuy không phải là sô cô la, nhưng rất cảm ơn cô. Từ nay về sau mong cô tiếp tục chiếu cố.”

“Tôi cũng vậy, mong anh chiếu cố nhé.”

Thoáng nhìn, Akiyama đang nhìn thẳng vào mặt tôi. Thật là, đúng là có trái tim bằng thép mà. Chắc nếu hạ gục cô ấy thì sẽ rớt ra nguyên liệu gì đó mất.

Cô ấy nhận lấy chiếc hộp, rồi nâng lên cao và nói:

“Có gói quà nữa! Cẩn thận ghê!”

“Đương nhiên là phải cẩn thận rồi.”

“Đây là lần đầu tiên tôi được nhận kiểu này nên thấy hào hứng quá.”

“…Vậy sao?”

Trông cô ấy có vẻ là người có nhiều kinh nghiệm mà, không phải vậy ư?

「Đúng vậy đó! Dù có tặng em trai hay bạn bè (bạn bè nữ với nhau) thì cũng không tính, còn đàng hoàng tặng sô cô la cho một bạn nam thì đây là lần đầu tiên luôn đó."

"Nhưng mà đâu phải sô cô la đâu, là ohagi mà!"

"Cái đó á, là tớ suy nghĩ cho Ako đó chứ, sợ Ako không vui nếu tớ tặng sô cô la! Làm ohagi tốn thời gian hơn làm sô cô la đó! Nên nó thực chất cũng là sô cô la rồi!"

"Vâng, tôi biết mà, tôi biết mà."

Nói thật thì tôi còn cảm ơn cô nhiều nữa là đằng khác.

Cũng nhờ là ohagi chứ không phải sô cô la, mà Ako mới giữ được bình tĩnh, các bạn nam trong lớp cũng chỉ cười trêu là "ohagi tình nghĩa" chứ không phải "sô cô la tình nghĩa" thôi mà.

"Tôi chỉ nghĩ đơn giản là cô đã quen với mấy sự kiện sôi nổi như vậy rồi."

"Hoàn toàn không có đâu? Mấy vụ con gái cả lớp tặng sô cô la cho con trai cả lớp gì đó tớ cũng không tham gia..."

À, nhưng mà, Akiyama-san khẽ nhíu mày, như thể một ký ức không mấy vui vẻ vừa ùa về.

"Cũng có lần tớ chưa tặng gì mà lại nhận được quà đáp lễ..."

"Đó không phải là quà đáp lễ đâu, đó chỉ là lời tỏ tình thôi thì phải?"

"Ừm, chắc là vậy đó."

Chưa tặng gì vào Valentine mà White Day đã có quà đáp lễ ư? Con gái được nhiều người theo đuổi đúng là vất vả thật.

...Mà không, với một người như tôi, dù chỉ nhận được sô cô la (tính cả ohagi thực chất là sô cô la) từ vỏn vẹn bốn người mà đã khổ sở thế này, thì có lẽ con trai được nhiều người theo đuổi cũng chẳng dễ dàng gì.

"À, ý tớ là, đây là lần đầu tiên tớ đàng hoàng tặng quà cho một bạn nam thân thiết, và cũng nhận được quà đáp lễ đàng hoàng."

"Ra là vậy sao..."

"Cho nên là, cái này nó cứ 'lên' mãi thôi!"

"Sao cô lại bỏ mất chữ 'tinh thần' đi vậy?"

Akiyama-san cười toe toét, đúng kiểu đang rất phấn khởi.

Thật sự rất vui khi cô ấy vui đến vậy. Mấy cái bánh quy là tôi đã khổ sở lắm mới làm được, quà tặng cũng đắn đo mãi mới chọn xong, nên nếu cô ấy – người đã cất công đến đây – cảm thấy hài lòng thì còn gì bằng.

Chỉ là... gay go rồi... Hình như tôi chọn nhầm thứ bên trong hộp mất rồi...

"À... nếu đã vậy thì, cái món quà đó, cô cứ mang về, đừng mở ra mà cất đi hộ tôi được không..."

"Sao lại không mở?! Tớ sẽ mở ra đàng hoàng chứ!"

"Không, mở ra rồi cô sẽ thất vọng thôi..."

"Thất vọng á?! Cái gì trong này vậy?! Bây giờ mở ra được không?!"

"Ơ..."

"Ơ cái gì?! Nó lạ đến vậy sao?!"

Có lẽ việc tôi ngăn cản lại phản tác dụng.

Akiyama-san vội vàng, nhưng vẫn cẩn thận gỡ lớp giấy gói.

Bên trong là một cái hộp mỏng hình vuông. Trên bề mặt có in tên sản phẩm với những dòng chữ bắt mắt.

"...Đế tản nhiệt laptop?"

Đúng vậy, là đế tản nhiệt mềm mềm, dẻo dẻo dùng để kê dưới laptop giúp giảm nhiệt. Tôi mua ở cửa hàng điện máy đó.

"Tôi nghe nói Akiyama-san hay chơi game qua mạng LAN bằng laptop ở nhà nên..."

"Ừm, đúng vậy nhưng mà... tớ cũng đã mua laptop mới rồi..."

"À, cô mua cái của riêng mình rồi nhỉ. Vậy thì càng tốt hơn nữa. Game qua mạng LAN tuy là game nhẹ nhưng nếu chơi lâu trên laptop thì nhiệt độ cũng nguy hiểm đó, có cái này kê dưới thì máy sẽ khó hỏng hơn đó."

"Ư, ừm... cảm ơn..."

Akiyama-san nhìn cái hộp rồi lại nhìn mặt tôi một cách khó tả, vẻ mặt có chút phức tạp.

Đúng rồi, phản ứng sẽ là như thế này mà! Xin lỗi cô nhé!

"Ừm, hình như mình chọn quà thất bại rồi..."

"Tớ cũng đang nghĩ là chơi game thì máy hay nóng thật, nên tớ vui lắm... tớ sẽ dùng ngay từ hôm nay... nhưng mà, cái cảm giác này là sao nhỉ..."

"Tôi đã nghĩ sẽ như vậy nên mới bảo cô đừng mở ra mà."

"Nếu đã biết nó có vấn đề khi tặng cho con gái thì phải chọn cái khác chứ?!"

Nói rất đúng nhưng mà!

Tôi cũng muốn chọn một món đồ có gu hơn chứ, nhưng tôi có biết đâu!

"Sao tôi có thể biết được mấy người 'ăn chơi' thích gì cơ chứ...!"

"Anh chỉ cần chọn món đồ tớ thích là được mà?!"

"Cũng vì nghĩ vậy nên mới ra cái đế tản nhiệt laptop đó."

"Tớ vui nhưng mà, không phải như vậy!"

Akiyama-san nói với vẻ mặt khó xử, không biết nên vui hay nên giận.

"Anh cũng tặng quà đáp lễ cho những người khác nữa đúng không? Anh cũng chọn mấy thứ vô vị như thế này sao?"

"Không... Segawa thì tôi tặng kẹp tóc xinh xắn..."

"Tôi thấy cách đối xử với tôi có gì đó sai sai!"

Tôi nghĩ nó cũng cùng cấp độ với con heo đất thôi nên mong cô thông cảm.

Mà nói vậy cũng chẳng vớt vát được gì nên tôi cúi đầu xin lỗi.

"Ừm... trước giờ tớ vẫn nghĩ, Nishimura-kun hình như không coi tớ là con gái thì phải..."

"Đâu có đâu ạ. Mà tôi còn nói chuyện lịch sự như thế này cơ mà."

"Không cần cái kính ngữ đó nữa!"

"Cô thật là vô lý!"

"Tớ đâu có nói gì vô lý đâu!"

Bảo tôi bỏ kính ngữ, đúng là quá đáng mà.

Nếu tôi mà thân mật quá, thì cả con trai lẫn con gái trong lớp đều sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị đó.

Akiyama-san, người có lẽ hiểu được tâm trạng của tôi nhưng chẳng hề bận tâm, thở dài một hơi.

"Dù sao thì, đến nhà Nishimura-kun cũng tốt thật đấy nhỉ."

"Hả?"

"Nhân cơ hội này, tớ muốn nói chuyện đàng hoàng với Nishimura-kun một mình."

"À... ừm, xong việc rồi thì để tôi đưa cô ra ga nhé?"

"Đừng có đuổi tớ về chứ!"

Akiyama-san uống cạn ly trà đã nguội bớt, rồi nói:

"Cho tớ thêm một ly nữa!"

"Cô định không về cho đến khi uống hết một ly nữa sao?"

Haiz, đành chịu vậy. Tôi pha thêm một ly trà nữa và đặt lên bàn.

Ước gì có thể gọi ai đó đến cứu viện, nhưng Segawa – người đã tiết lộ thông tin cho Akiyama-san – chắc đã ngủ rồi, còn hội trưởng thì chắc đang bận với Shinohara-san rồi.

Chắc chỉ còn cách nói chuyện thẳng thắn thôi.

...Cô ấy sẽ nói gì đây nhỉ. Lại mắng tôi sao?

"Vậy, cô muốn nói chuyện gì?"

"Về cái vụ Nishimura-kun và Ako đối xử tệ với tớ!"

Cô ấy vừa nói vừa gõ tay lên bàn, gõ bằng cái gói đường viên vừa rồi chưa dùng tới, vẻ mặt hờn dỗi.

"Tôi thấy cái này cần phải cải thiện! Anh thấy sao?!"

"Tôi đã nhận được ý kiến quý giá rồi. Tôi sẽ xem xét tích cực. Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều."

"Đừng có cắt ngang chứ!"

"Tôi xin chúc Akiyama Nanako-san ngày càng gặt hái được nhiều thành công hơn nữa."

"Đừng có gửi email 'chúc mừng' như vậy chứ!!"

Nói xong, cô ấy "bựt" một tiếng rồi bật cười.

"Trời ơi, làm tớ cười rồi lấp liếm là gian lận đó!"

"Không, tôi đâu có ý đó đâu."

Đây là cuộc trò chuyện bình thường mà.

Mà nói thật, tôi cũng chẳng cảm thấy là mình đối xử tệ đến mức đó.

"Ừm... nói nghiêm túc thì, Ako thật sự không nói chuyện với người mà cô ấy ghét đâu, còn tôi nếu là người không được thì cũng chẳng cho vào nhà đâu... Mà này, tự nhiên xông vào nhà tôi rồi còn đòi thêm trà, xong lại bảo tôi đối xử tệ, không thấy hơi ngang ngược sao..."

"K-không phải ý tớ là đối xử tệ theo kiểu đó đâu nhé?"

Akiyama-san vẫy tay như muốn lấp liếm, có vẻ cô ấy cũng ý thức được việc mình hơi tùy tiện quá.

"Nói đi nói lại thì, chúng ta cũng thân nhau mà. Ừ, tớ biết điều đó. Biết nhưng mà, hãy thể hiện ra bên ngoài nhiều hơn nữa đi!"

"Ra bên ngoài...?"

"Đúng vậy! Thể hiện cho mọi người thấy chúng ta thân nhau! Bỏ kính ngữ đi, gọi tên nhau chẳng hạn, nhé?"

"Hả? Cô đang nói cái gì vậy, Nanako?"

"Tự nhiên thành bạn trai bạo hành rồi hả?!"

"Thường ngày thì sẽ là 'Cô đang nói gì vậy Akiyama-san?', đúng không? Thấy chưa, bỏ đi thì hơn mà."

"Đầu tiên là không cần phải phủ nhận chứ?! Chẳng phải đó là vì anh đối xử tệ với tớ nên lời nói mới tệ đi sao?!"

Dù tụi tôi cứ đôi co như thế.

Chắc hẳn có người sẽ nghĩ, "Sao cứ nói chuyện kiểu đó? Người ta đã chủ động rồi thì cứ hòa đồng với nhau đi chứ!"

Cơ mà, tôi cũng có lý do riêng của mình.

Tất nhiên, tôi ngại tỏ ra thân mật quá đà với một cô gái đang ở "tầm cao" trong nhóm nữ sinh của lớp, nhưng không chỉ có thế.

"Sắp tròn một năm rồi mà vị trí của mình vẫn chưa lên được..."

"Tôi thấy lên nhiều lắm rồi mà."

"Tôi muốn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng mọi người cơ! Khung 'bạn thân của Ako và Nishimura' vẫn còn trống đúng không!?"

"Cái đó vẫn chưa được triển khai đâu."

"Bao giờ thì dự kiến triển khai vậy? Có khi nào mỗi mình tôi bị lọc ra không ta?"

Cứ mỗi lần bị đối xử "qua loa" như vậy, tôi lại thấy Akiyama trông... vui vẻ lạ thường.

Tôi không rõ lý do là gì, nhưng dường như cô ấy thích bị gọi là "thằng summoner tép riu, đừng có mà tự mãn!" hơn là được khen "ngầu quá, đỉnh quá, ngưỡng mộ quá!".

Thế nên, xét đến hoàn cảnh của bản thân và phản ứng của cô ấy, đôi khi tôi cũng giữ khoảng cách vừa phải khi nói chuyện, kiểu có mà như không.

"Ugh... Không phải là ghét bỏ mà chỉ là xác nhận được quan hệ thân thiết thôi thì tạm thời chấp nhận vậy..."

"Thấy cô buồn xo mà vẫn vui vẻ thế là tôi lại muốn chọc thêm rồi đấy."

"Nishimura-kun thỉnh thoảng có vẻ mặt gian xảo nhỉ!?"

"Hừm hừm, cái mặt này tôi chỉ cho cô xem thôi đấy..."

"Không! Vui! Chút! Nào!"

Thật ra, việc có thể nói chuyện "tào lao" được như vậy đã chứng tỏ tụi tôi rất thân rồi.

Mà nói mới nhớ, Akiyama rốt cuộc vì sao lại muốn thân thiết với tôi và Ako đến mức này nhỉ?

Việc cô ấy tham gia câu lạc bộ vì có Segawa hay vì chơi game vui thì tôi hiểu, nhưng đâu cần thiết phải "dính" tới tụi tôi đến thế.

Đang nghĩ ngợi, Akiyama chìa tay về phía tôi.

"À tiện thể, Nishimura-kun không có câu hỏi gì cho tôi à?"

"Câu hỏi...? Không, tôi không có gì đặc biệt."

"Không có á!? Phải quan tâm tôi hơn chứ!"

"Tôi có quan tâm mà."

Không phải là không quan tâm, nhưng hỏi đủ thứ cũng ngại.

Ví dụ, hỏi kiểu "Tại sao lại chịu khó làm phiền tôi với Ako thế?" thì nghe hèn hạ quá.

Ừm, nghĩ xem còn gì khác không...

"À. Vậy thì, không có ý gì bậy bạ, chỉ là hỏi bình thường thôi nhé."

"Ừm, gì thế gì thế?"

"Akiyama-san có bạn trai chưa?"

"...Hả?"

Sau một thoáng ngẩn người, Akiyama thở phào nhẹ nhõm rồi nói.

"À, tại nãy tôi nói chưa từng tặng sô cô la vào Valentine hả?"

"Đúng rồi, chính là nó đấy."

Nếu tôi không nói trước là "không có ý gì bậy bạ" thì chắc cô ấy đã hiểu lầm tai hại rồi.

"Không có bạn trai đâu~ Mà nói đúng hơn là chưa từng có. Này, như cái câu Akane hay nói đó, 'Lịch sử không bạn trai = tuổi tác' ấy?"

"Trông không giống tí nào đâu..."

"Vô duyên ghê á!"

"Tôi tưởng là khen chứ!"

Nghe nói là cô ấy cũng được nhiều người theo đuổi lắm, nên chuyện chưa có người yêu đúng là bất ngờ thật.

Ngay cả việc cô ấy nhận được quà đáp lễ từ người mà mình không hề tặng sô cô la cũng đủ hiểu, cô ấy hẳn ở vị thế có quyền lựa chọn rồi.

"Tôi không nghe thấy tin đồn gì nhiều, nhưng chắc cũng có người tỏ tình với cô chứ?"

"Cũng có chứ không phải không... Cũng có mấy tin nhắn kiểu 'tình củm' bay tới mà."

"Ồ, là qua tin nhắn hả?"

Hóa ra chuyện tỏ tình qua tin nhắn, một cách lặng lẽ, vẫn có thật nhỉ.

Akiyama không bao giờ khoe khoang những chuyện như vậy, nên người ngoài không thể biết được.

"Vậy thì, cô có thử hẹn hò xem sao không?"

"Hoàn toàn không có. Thay vào đó, tôi trông có vẻ dễ dãi đến vậy sao?"

Tóc mình xấu à? Akiyama nắm lấy đuôi tóc.

Không không, không phải thế đâu.

"Đó là hiểu lầm thôi. Này, Akiyama-san ấy, với Ako thì cô ấy luôn khuyến khích kiểu 'mạnh dạn lên, cứ thử hết đi' đúng không?"

"Tôi trông giống người luôn 'Cố lên! Cố lên! Làm được! Làm được!' đến thế hả...?"

"Cô từng nói 'Chắc chắn làm được, cố lên, vấn đề là ở ý chí thôi' mà."

"Tôi không nhớ đã từng nói mấy lời 'nhiệt huyết' vậy nha!?"

Mà đúng là không khí chung là như vậy đấy.

"Thế nên tôi mới nghĩ, chắc cô ấy sẽ bắt đầu từ tình bạn trước, kiểu 'trước hết cứ làm bạn đi đã' chăng?"

"Ừm... Nếu hẹn hò thì chắc phải đi chơi riêng hai người đúng không? Đi chơi riêng với con trai thì hơi... khó xử ấy."

"Thế là sao ạ?"

"Tôi tự nhận mình cũng mạnh mẽ đấy, nhưng chắc là vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái."

Đúng vậy, chỉ có hai người thì dù là bạn bè thân thiết đến mấy cũng dễ ngại.

Đặc biệt Akiyama lại là kiểu người có thể nói chuyện hợp với bất kỳ ai, nên có thể sẽ thành ra người kia vui vẻ còn mình thì lại mệt mỏi.

── Khoan. Từ nãy đến giờ tôi với cô cũng đang đi riêng hai người mà.

"Thế tôi thì sao ạ?"

"Ừm, Nishimura-kun thì không sao đâu. Đặc biệt, rất đặc biệt."

Akiyama nói một cách thản nhiên.

Ối giời ơi, cái này không được rồi nha.

"Cô Akiyama này, sao lại có thể nói 'đặc biệt' với một người cùng câu lạc bộ, đã có vợ... bạn gái... à thôi, bạn gái đi. Với một người đã có bạn gái rồi chứ? Nếu Ako mà nghe được thì đây đúng là tội ác đấy!"

"Hả? K-không không, không phải ý đó!"

"Chắc chắn là phát ngôn phá hoại tình bạn rồi! Chẳng lẽ cô cố tình làm vậy sao, Akiyama Nanako-san!"

"Thật sự tôi chỉ nói thẳng thôi, không có ý gì bậy bạ đâu mà!"

"Thêm đòn tấn công nữa kìa! Cái kiểu đấy đấy, trùm cuối! Cái kiểu đấy đấy!"

"Không phải mà! Trùm cuối là gì!?"

Akiyama lắc đầu lia lịa.

Tôi biết cô ấy nói thật lòng, nhưng chính mấy cái kiểu đó sẽ khiến Ako "bùng nổ" đấy!

"Thôi đùa giỡn đủ rồi. Dù vậy, chắc cô cũng từng gặp người 'ồ, người này được đấy' trong quá khứ chứ? Không thử làm quen sao?"

"À, ừm..."

Với vẻ mặt khó xử, Akiyama lầm bầm trong miệng.

Rồi cô ấy hạ giọng, có vẻ ngượng ngùng nói.

"Thật ra thì... tôi không tin vào tình yêu cho lắm..."

"...Hả?"

Nghe có vẻ hơi "trẻ trâu" thì phải.

Đối với tôi, một người đã trót đem lòng yêu một nhân vật 2D ngay từ mối tình đầu, thì câu chuyện này thật khó hiểu.

"Nó giống như kiểu 'ta không tin vào cảm xúc của nhân loại' ấy à?"

"Không phải tôi muốn tỏ vẻ ngầu đâu! Chỉ là... tôi cũng từng nghĩ 'có lẽ đây là tình yêu' mà."

"Sao không nói thẳng là cô từng yêu?"

"Nhưng mà... tôi không chắc đó có thật là tình yêu không, rồi cứ kệ 'thôi vậy cũng được', thế là cái cảm giác đó biến mất tiêu đâu mất."

"Cô tự giải quyết mọi thứ trong lòng mình thế thì làm được gì chứ?"

Cái người này, khả năng tự xử lý quá cao rồi!

Cô ấy điều khiển cảm xúc yêu đương, rồi vứt nó vào sọt rác như một thứ không cần thiết vậy.

"Bình thường cô là hóa thân của hành động mà, sao không để bản năng dẫn lối thêm chút nữa?"

"Nhưng mà, dù có nói 'Tôi yêu rồi, tôi yêu rồi' bao nhiêu đi nữa, chẳng phải vẫn đáng ngờ là có thật sự thích không?"

"...Ý cô là sao?"

Đáng ngờ là có thật sự thích không, là sao? Cô ấy từng nói thích nhưng lại là hiểu lầm, thực ra không thích sao? Nếu Ako mà nói với tôi câu đó, tôi sẽ chết mất.

"À thì, bạn bè tôi thỉnh thoảng có giới thiệu 'Đây là bạn trai mình' ấy."

"Có vẻ có thật nhỉ."

Tôi thì chưa có kinh nghiệm, nhưng nghe đồn rằng trong giới những người có đôi có cặp, việc giới thiệu người yêu vào hội bạn bè là chuyện thường. Dù tôi thì chưa có kinh nghiệm đâu nhé.

"Nhưng mà nè, sau đó cái anh bạn trai được giới thiệu đó lại liên lạc với tớ. Đầu tiên là mấy chuyện lặt vặt, dần dần thì làm phiền hơn, rồi cuối cùng là rủ đi chơi riêng, kiểu vậy đó."

"...Hả? Hảá!?"

"Đúng rồi! Cứ 'hả?' là sao chứ! 'Hả?' á!"

"Nè! Nè!" Akaiyama vừa nói vừa nhổm người lên phía trước.

Chết tiệt, cái thế giới của những người có đôi thật đáng sợ. Mà không, không phải đáng sợ vì họ có đôi, mà vì bản chất của những kẻ xấu xa.

"Đúng là chuyện ma có thật mà..."

"Đúng không? Bởi vậy đó, nên dù nghe ai nói yêu đương gì tớ cũng chẳng tin nổi nữa. Như Kaho-chan với Zac-ky đó, chia tay rồi lại làm lành bao nhiêu lần rồi!"

"Thì đúng là không phải ai cũng như tôi với Ako đâu. Đâu phải cặp nào cũng thân thiết mãi được."

"Ừm, chính nó!"

Akaiyama hiếm hoi thở phì phò, giơ ngón tay chỉ về phía tôi.

"Nói về điểm đó thì Ako-chan và Nishimura-kun siêu đỉnh luôn đó! Tớ nhìn là biết hai người yêu nhau thật lòng! Hai người có những thứ mà tớ không có, nên mới rạng rỡ đến vậy, tớ ghen tị ghê luôn đó!"

"Rạng rỡ... hả?"

"Rạng rỡ lắm chứ!"

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, một vẻ mặt thật sự tươi sáng.

Tôi với Ako thì ngược lại, lúc nào cũng thấy mờ mịt u ám kiểu gì ấy.

"Bị ghen tị... thì tôi hơi bất ngờ đấy."

"Ê, lạ ghê. Gặp được người bạn đời mà mình nghĩ là cả đời rồi, đó là chuyện đáng tự hào lắm chứ?"

Akaiyama nói với vẻ mặt rạng ngời, như thể thật sự ngưỡng mộ.

Ừm, không hiểu sao, nhưng tôi cũng đã phần nào hiểu ra nhiều điều.

Đây có lẽ là một trong những lý do khiến cô ấy gắn bó với tôi và Ako lâu đến vậy. Có lẽ cô ấy nhìn thấy ở chúng tôi những cảm xúc mà bản thân chưa thể cảm nhận được.

──Nhưng tôi lại có cảm giác điều đó không phải là chuyện gì quá to tát.

"...Không hiểu sao, nghĩ đến chuyện Akaiyama bất khả chiến bại lại chưa từng yêu đương đàng hoàng, tôi thấy mình như ở chiếu trên vậy, cảm giác cũng không tệ lắm đâu."

"Đừng có nhân cơ hội đó mà lên mặt chứ."

"Hahaha, tiếc thì cứ mau kiếm bạn trai đi."

"Gừ hừ hừ, Nishimura-kun cũng thử nghĩ xem nếu không có Ako-chan thì sao chứ!"

"K-không trả lời câu hỏi giả định đâu!"

Có lẽ chúng tôi thích cái kiểu nói chuyện thoải mái, bỗ bã như thế này. Ít nhất thì tôi thấy rất vui.

"Thỉnh thoảng Ako-chan cũng khoe 'Tôi có một người chồng tuyệt vời đó, thấy thích không?' nữa."

"Ngoài level nhân vật ra thì cũng chẳng còn gì để khoe nữa mà."

"Ưm... Mình cũng nên kiếm người yêu nhỉ..."

"Không có ai bạn đang để ý sao?"

"Ưm, ngoài gia đình ra thì người tớ thích nhất là Akane-chan mất rồi."

"Quả là...!"

"Không phải vậy đâu."

Cái cô này, hiểu cả ý nghĩa của từ "Quả là" luôn!

Akaiyama-san quả nhiên trưởng thành từng ngày!

"Nhưng mà nè, trong game thì kết hôn đồng giới cũng được mà."

"Tớ với Akane-chan đều là nhân vật khác giới mà... À, đúng rồi."

Cô ấy vỗ tay một cái.

"Có một chuyện tớ muốn hỏi nhân dịp này mà tớ quên mất."

"Vẫn còn hả. Đã thế này thì cứ hỏi đi, cái gì tôi cũng trả lời."

Dù là chuyện tôi và Ako quen nhau thế nào, hay chuyện gặp gỡ Shuvain và Master ra sao, tôi cũng sẽ kể tuốt.

Khi tôi đang tràn đầy khí thế như vậy, Akaiyama bỗng đưa điện thoại ra phía tôi.

Ưm, đây là... Cô ấy chụp ảnh màn hình game trực tiếp sao? Trên màn hình thô kệch là hình của Sette quen thuộc.

"Thật ra nè, Sette vẫn còn khá nhiều điểm trạng thái và điểm kỹ năng chưa cộng... Cậu giúp tớ xem nên cộng vào đâu được không?"

"...Hả?"

Nghe vậy, tôi nhìn kỹ hơn, trên bảng trạng thái của nhân vật tên Sette, quả nhiên còn rất nhiều điểm dư thừa.

Ôi, phí của trời quá.

"À phải rồi, chuyện cộng điểm trạng thái chúng ta chưa từng thảo luận kỹ nhỉ, dù chuyện thao tác thì có. Giờ khởi động bộ mô phỏng lên, xem xét một chút nhé?"

"Có cả bộ mô phỏng nữa sao!? Tớ muốn chơi, muốn chơi!"

Tôi bật chiếc laptop cá nhân trong phòng khách lên, mở trang web chia sẻ bộ mô phỏng nhân vật.

Với Segawa hay Master, chúng tôi toàn nói chuyện đời thật... Vậy mà không ngờ lại nói chuyện game với Akaiyama. Hôm nay toàn những chuyện lạ lùng.

Nhưng thật ra tôi cũng hơi tò mò. Sette-san lên cấp nhanh kinh khủng dù tôi không giúp đỡ quá nhiều, không biết cô ấy đã làm gì trong game nữa.

Nhân dịp này hỏi thử xem sao.

†††††††††

Bị Akaiyama hỏi về cách phát triển nhân vật Triệu hồi sư, đúng là một tình huống bất ngờ.

Tôi cứ nghĩ cô ấy đã thảo luận với Segawa rồi nên hơi ngoài dự kiến, nhưng nếu có thể giúp được thì tôi sẵn lòng tư vấn bao nhiêu cũng được.

Chỉ có điều, trước hết phải nói một chuyện.

"Trước tiên tôi muốn nói một câu."

"Ừ?"

"Khoảng cách gần quá."

"Ế!?!"

Tôi ngồi trước máy tính xách tay.

Và ngay bên cạnh, Akaiyama cũng nhìn vào màn hình từ khoảng cách cực gần.

Rõ ràng là quá gần. Đây là khoảng cách của Ako đấy. Mà không, Ako còn gần hơn nữa cơ.

"Tôi thấy không thoải mái, làm ơn lùi ra một chút đi."

"Sette là nhân vật của tớ mà!"

"Vậy thì Akaiyama-san ngồi trước màn hình đi, tôi lùi ra cũng được!"

Cái nào cũng được, miễn là cô ấy lùi ra xa!

Và, tôi đã nhờ Akaiyama đăng nhập vào tài khoản Sette, nên giờ có thể xem trạng thái hiện tại trong game.

"Điểm trạng thái dư khá nhiều... Điểm kỹ năng cũng tương đối..."

"Tớ tiếc quá nên không dám dùng hết. Kiểu này có phải là không hiệu quả không?"

"Không, cũng có khá nhiều người như vậy mà. Kiểu người thích để dành điểm."

Trong các Guild lớn, cũng có một hoặc hai người cẩn trọng như thế.

Họ là những người giữ lại điểm, để dành cộng vào những trạng thái mà họ cảm thấy thiếu, hoặc những kỹ năng mà họ thực sự muốn.

"Tôi cũng bất ngờ khi Akaiyama-san lại là người như vậy. Cứ tưởng bạn chỉ cộng điểm theo cảm tính thôi chứ."

"Thấy chưa cần mà cứ dùng là phí phạm sao ấy."

"Nếu tính đến bãi săn kế tiếp thì sẽ không phí đâu, nhưng bạn có kế hoạch gì trước không?"

"Không có gì cả. Giờ phải làm gì thì lần nào tớ cũng hỏi bạn bè thôi."

"Thật sao?"

Thế là từ trước đến giờ cô ấy hoàn toàn không có mục tiêu kiểu như sẽ lên cấp để làm gì, hay cuối cùng sẽ đến đâu sao.

Nói đúng hơn thì, cô ấy đã lên cấp bằng cách nào vậy?

Đương nhiên là có những lúc chúng tôi cùng đi chơi, nhưng ngoài ra cô ấy cũng tự mình lên cấp rất nhanh mà.

"Akaiyama-san đã lên cấp bằng cách nào vậy? Không hiểu sao bạn bè của bạn cũng tăng lên lúc nào không hay nữa."

"Bình thường mà? À thì, ban đầu là tìm mấy con quái yếu gần thị trấn ấy."

"Rồi săn chúng để..."

"Rồi bắt chuyện với những người đang chiến đấu."

"Bắt chuyện á!?"

Hóa ra là thế kia!? Mục tiêu không phải là quái vật mà là những người đang chiến đấu với chúng sao!?

"Tớ rủ 'Cùng chơi không?' rồi cùng nhau chơi đó."

"Vậy mà cũng có thể lập nhóm được sao..."

"Tớ hay bắt chuyện với những người đang chiến đấu một mình, khoảng ba trên mười người sẽ phớt lờ tớ. Nhưng khoảng bảy người sẽ trả lời tớ đấy."

"Cũng nhiều người chịu trả lời nhỉ."

Thì dù có đồng ý hay không thì người ta cũng trả lời lại thôi.

"Vậy là, trong bảy người trả lời, có khoảng ba người chịu chơi cùng với mình."

"Ôi, đúng là một con số dễ hiểu thật."

Legendary Age – tựa game online cỡ trung đã duy trì được một thời gian khá dài, giờ đã đi vào ổn định. Trong cái game mà giờ đây người chơi mới đã giảm đi đáng kể này, nếu có ai đó trông như tân thủ bắt chuyện, thì phải đến một phần ba số người không thể ngó lơ được đâu nhỉ.

"Nhất là ở cái cấp độ chỉ đi săn loanh quanh gần thị trấn, thì đúng là tân thủ chính hiệu rồi. Phải nâng đỡ tử tế vào."

"À, ừm. Có mấy người chơi cùng ở bản đồ ngoài thị trấn, rồi họ gọi mấy người mạnh hơn đến giúp, sau đó tự nhiên mình lên cấp vèo vèo, bạn bè cũng đầy ắp luôn."

"Đúng là vậy rồi!"

Sette-san tuy trông như tân thủ nhưng lại đáng yêu, kiểu người ta không thể nào ngó lơ được mà! Màn hình hiển thị danh sách bạn bè của Sette-san, đúng là nhiều đến kinh ngạc. Hơn nữa, còn có thể thấy cô ấy đã kết bạn với đúng mấy người chơi năng nổ, có tỷ lệ đăng nhập cao nữa chứ.

"Rồi mình cứ hỏi mấy người đó về bãi farm thích hợp ấy? Xong lại cứ gặp ai đang đánh ở đó thì bắt chuyện, hỏi han đủ thứ, rồi chơi chung luôn ấy."

"Ra là vậy... thảo nào bạn bè cứ tăng vèo vèo..."

Chơi mà cứ tự động lên cấp, chẳng cần phải phân phối chỉ số nhiều cũng đánh được.

Thế nhưng, nếu có nhiều bạn bè như vậy thì đâu thiếu người để hỏi han nhỉ...

"...À, đúng rồi, hình như chưa quyết được hướng phát triển nhân vật mà."

"Ừm. Cứ thấy cái gì có vẻ cần thì phân phối một chút, rồi học mấy kỹ năng được giới thiệu. Còn lại thì không biết nên cứ để đấy. Dù sao chơi cùng mọi người thì cũng ổn mà."

Ra là vậy, nếu chưa quyết được phương hướng gì thì đúng là không tự tin để phân phối chỉ số rồi.

Vì không biết khi nào thì cần cái gì, nên ai cũng nghĩ đến khả năng mọi chỉ số nâng lên đều có thể trở nên vô dụng.

Vậy thì, trước hết phải xác định được hình mẫu hoàn chỉnh đã.

"Đầu tiên là định hướng phát triển nhân vật nhé. Sette-san muốn theo kiểu Triệu Hồi Sư... hay Demon Master nào?"

"Cái đó thì vẫn chưa quyết được ấy."

"Thế còn định hướng chung chung thì sao?"

"Chả biết gì luôn!"

"Thế mà cũng thảnh thơi được à!"

Chả có định hướng gì mà cũng lên được cấp này luôn ư!? Sắp đạt cấp 100 rồi đấy!?

Đúng là chỉ số của cô ấy khá cân bằng, giống Ako hồi chưa đến cấp 90 vậy!

"Sette-san có xem Wiki hướng dẫn bình thường mà đúng không? Thế sao lại chưa quyết được gì cả?"

"Nhưng mà nói đến Wiki thì, họ chỉ viết về thông tin hầm ngục hay nhiệm vụ thôi, chứ có viết gì về cách phát triển nghề nghiệp đâu."

"Làm gì có chuyện đó... À, chắc là xem nhầm Wiki rởm rồi."

"Wiki rởm?"

"Đúng ra phải gọi là Wiki "nhái" thì hơn. Kiểu cứ ghi là Wiki nhưng không chỉnh sửa được, lại toàn quảng cáo nhan nhản, mấy trang web kỳ cục chả có ích gì mấy ấy."

"À, đúng rồi, đúng kiểu đó luôn! Mình cứ nghĩ sao cái Wiki cứ được khen nức nở mà chả giúp ích được gì mấy ấy!"

"Xem nhầm cái đó rồi à... Thảo nào không có thông tin phát triển nhân vật..."

Dạo này mấy trang web trông giống Wiki, đặt tên cũng na ná Wiki nhưng lại dán đầy quảng cáo tiếp thị liên kết khắp nơi, chỉ quản trị viên mới sửa được, gọi là Wiki nhái đang hoành hành.

Mấy cái đó chỉ là trang web cá nhân hoặc doanh nghiệp vì mục đích lợi nhuận, chứ có phải Wiki thật đâu.

À mà, theo định nghĩa của Wiki thì trang cá nhân hay trang doanh nghiệp cũng là Wiki cả... nhưng đối với người dùng thì nó đúng là đồ "nhái" rồi.

"Tìm kiếm cũng chỉ ra những thứ có thể biết được trong game, chứ thông tin về định hướng phát triển hay hình mẫu hoàn chỉnh thì chả thấy đâu đúng không?"

"Đúng vậy đó. Thế nên mình chỉ biết nâng từ từ những chỉ số có vẻ cần thiết thôi..."

Mấy cái trang tự xưng là Wiki hướng dẫn đó, thường chỉ có dữ liệu mơ hồ, nội dung thiên lệch, hoặc sao chép một phần, rất ít thông tin đáng tin cậy và hữu ích.

Ví dụ, nếu tra về kỹ năng, họ chỉ ghi kiểu như "Thunderspear: Gây sát thương phép hệ Lôi", toàn những dữ liệu có thể thấy ngay trong game.

Những thông tin chi tiết mà người chơi cần, như tầm xa và hệ số sức mạnh theo từng cấp kỹ năng, công thức tính sát thương, lượng MP tiêu hao, hiệu quả tăng lên theo độ thành thạo hay cảm giác thực tế khi sử dụng thì hoàn toàn không có.

Đương nhiên, nếu bảo tự tìm hiểu thì đúng là vậy, nhưng nói gì thì nói, những trang web đó cũng chẳng có ích gì.

"Dạo này, muốn tìm được trang hướng dẫn tốt cũng cần có một chút kỹ năng thực tế trên mạng đó nhỉ. Internet cũng khó dùng hơn xưa nhiều rồi."

"Nghe anh nói cứ như lão làng ấy, nhưng Nishimura-kun cũng mới bắt đầu chơi game online gần đây thôi mà đúng không?"

"Mấy loại trang web kiểu này mới xuất hiện vài năm gần đây thôi. Hồi tôi mới chơi thì Wiki tử tế vẫn chiếm đa số mà."

Ngày xưa, mấy trang hướng dẫn tử tế nhiều, tiện lợi lắm.

Thậm chí bây giờ, mấy cái Wiki rởm đó đang dần "tiêu diệt" Wiki thật, muốn tìm được thông tin hữu ích thì đúng là một cực hình.

Cái diễn đàn này, sao cứ một nửa bài viết lại ghi "Xin hãy click quảng cáo Adsense" thế này... Sao lại thế được chứ...

Thôi, không phải lúc hoài cổ như mấy ông già "trẩu" nữa.

"Dù sao thì tôi cũng đã chơi LA được kha khá rồi, nên cũng từng tìm hiểu thông tin về Triệu Hồi Sư. À ừm, có một blog đáng tin cậy và một Wiki tổng hợp các chủ đề riêng cho từng nghề..."

"Không tìm kiếm kiểu "Hướng dẫn chơi Triệu Hồi Sư Legendary Age" là ra à?"

"Tìm kiếm kiểu đó là thẳng tiến đến mấy trang liên kết tiếp thị đấy."

Tuy là một câu nói nổi tiếng từ rất lâu rồi, nhưng "Nếu không phải người có thể nhìn thấu dối trá là dối trá thì khó lắm" (đại ý từ câu nói nổi tiếng của Horie Takafumi về internet).

Thế giới mạng giờ cũng nghiệt ngã lắm.

"Đây là Wiki tổng hợp các chủ đề riêng cho nghề Triệu Hồi Sư, thực chất là Wiki hướng dẫn Triệu Hồi Sư đấy. Sette-san nhớ kỹ nhé."

"Vâng thưa thầy! Con sẽ lưu vào mục yêu thích trên điện thoại!"

"Ai là thầy của Sette-san chứ?"

Rõ ràng Akane-san mới là người thầy trong cuộc đời cô ấy chứ.

Cô bé nhìn màn hình điện thoại với đôi mắt đầy tò mò.

"Ồ, viết đủ thứ luôn! Mu-tan là Fenrir nên... ừm? Kỹ năng quan trọng, Howling Rush...?"

"Mấy kỹ năng như thế thì cứ bỏ qua đi, chúng ta xem những cái khái quát hơn đã. Trước hết, xem phần "Triệu Hồi Sư là gì" ấy."

"À, cái đó mình cũng thắc mắc! Mọi người cứ nói Tank rồi DPS rồi Healer, vậy Triệu Hồi Sư là gì vậy?"

"Là 'linh tinh' đấy."

"Đối xử tệ quá!"

"Không phải tôi nói xấu đâu. Chẳng có cách nào diễn tả khác được."

Đại loại là không thể xác định được nghề nghiệp đó rốt cuộc là gì chỉ dựa vào tên.

"Triệu Hồi Sư, nói đơn giản, là một nghề đa năng."

"Đa năng!? Nghe mạnh ghê!"

"Mạnh hay không thì tùy người chơi nữa."

"Đa năng mà lại yếu sao?"

"Đa năng khác với vô địch mà."

Đương nhiên, nếu là Triệu Hồi Sư mạnh nhất server thì sẽ cực mạnh, nhưng một Triệu Hồi Sư bình thường, dù đa năng đến mấy cũng không thể vô địch được.

"Có thể làm mọi thứ nhưng không phải cái gì cũng làm một cách hoàn hảo. Nói là nghề 'tự thân vận động' thì đúng hơn là 'đa năng'."

"Tự thân vận động... Nghĩa là có thể tự làm những gì cần thiết nên mới đa năng à?"

"Nói chuyện với người hiểu nhanh đúng là dễ chịu thật đấy."

Ôi, khác một trời một vực so với Ako.

Nếu mà giải thích cho Ako, không khéo lại phải bắt đầu từ chỗ "Đa năng là gì" ấy chứ.

"Các kỹ năng buff của bản thân Triệu Hồi Sư hầu hết chỉ tác dụng lên thú triệu hồi, và Triệu Hồi Sư cũng có kỹ năng hồi máu cho thú triệu hồi nên có thể giao cho chúng nhiệm vụ làm tank. Rất hợp để chơi đơn đấy."

"Mấy cái kỹ năng gây choáng cả những người xung quanh đó, cũng có vẻ là dành cho một người nhỉ."

"Đó là kỹ năng chơi đơn tiêu biểu đấy."

Triệu Hồi Sư và thú triệu hồi, như thể một mình đang lập một tổ đội hai người vậy.

それ là kiểu nhân vật có thể tự buff cho nhau, lại còn hồi máu được nữa. Thế nên đúng là một lớp nhân vật có thể "tự cung tự cấp" mà.

"Trong số các linh thú triệu hồi, có loại chuyên về debuff, loại chuyên về buff, rồi cả loại tấn công tầm xa, tầm gần nữa. Nếu biết cách luân phiên sử dụng, một mình cậu cũng có thể ứng phó với mọi tình huống đấy."

"Tiện lợi thật... nhưng sao họ lại tạo ra kiểu nhân vật như vậy nhỉ?"

"Đâu phải ai cũng thích chơi tổ đội đâu. Cũng có người muốn chơi một nhân vật có thể tự làm mọi thứ mà."

"À, ra là một lớp nhân vật đáp ứng nhu cầu 'độc hành'..."

Những người muốn một mình chu du thiên hạ với một chú chó làm bạn đồng hành thì chắc chắn sẽ khoái lắm.

Còn liệu có hợp với Akane-san, người thích chơi cùng bạn bè đông vui, thì hơi khó nói.

"Lớp nhân vật Monk mà Mizuki đang chơi cũng na ná vậy đó. Là một lớp solo có sát thương dựa trên combo, lại có độ bền cao nhờ khả năng tự hồi phục."

"Ra thế. Hóa ra họ cũng đáp ứng được nguyện vọng của nhiều người khác nhau nhỉ."

Vừa nói, Akane-san khẽ liếc mắt lên trên.

Mizuki đang ở trên phòng. Có nên gọi con bé xuống không nhỉ? Từ tháng tới, Akane-san sẽ trở thành tiền bối của Mizuki, hơn nữa lại là một người tốt nhất không nên đối đầu, nên tôi nghĩ Mizuki cũng nên xuống chào hỏi.

Nhưng mà, bình thường Mizuki đâu có trốn tránh người khác.

Nếu con bé đang ẩn náu vì lý do nào đó thì kéo ra ngoài cũng không hay.

"Lớp solo... vậy là tôi cũng phải chơi solo à? Chơi tổ đội với mọi người sẽ không có ích gì sao?"

Akane-san lo lắng hỏi.

Không không, đâu phải cứ là lớp nhân vật hợp chơi solo thì chỉ chơi solo được đâu.

"Có ích nhiều chứ? Có cả kỹ năng dành cho tổ đội nữa, hoặc nếu không thì chỉ cần xây dựng nhân vật theo hướng không phải solo thôi mà. Ưm, với phong cách của Devil Summoner hiện tại, những kiểu xây dựng hợp cho tổ đội thì có..."

"Có phong cách nữa à? Phải xây dựng thế nào thì tốt?"

"Kiểu xây dựng phổ biến cho tổ đội là SAD Semi-Ara Fenrir."

"...? Étsu ê đi...? "

"I-Extreme Dark Single Lich cũng có vẻ nhiều người chơi. Ngoài ra còn có DVI Flat Ara-Hapi Support dành riêng cho tổ đội nữa."

"Khoan đã, khoan đã! Lâu lắm rồi mới thấy mấy cái tên nghe như tiếng nước ngoài thế này! Giống mấy cái hồi xưa

ấy!"

"Mấy cái này dễ hiểu hơn mấy cái đó mà."

Đơn giản chỉ là viết tắt thôi. Để tôi giải thích.

"SAD Semi-Ara Fenrir là kiểu phân bổ điểm theo thứ tự STR, AGI, DEX để chuyên về sát thương, đồng thời bù đắp độ bền không đủ bằng cách chia sẻ mục tiêu với Fenrir."

"Cái đầu tiên là viết tắt của các chỉ số đúng không?"

Phân bổ điểm vào STR (Sức mạnh), AGI (Nhanh nhẹn), DEX (Kỹ năng) để đảm bảo sát thương, tốc độ tấn công và độ chính xác. Bị đánh trúng là chết ngay, nhưng ý tưởng là người chơi và Fenrir ở tiền tuyến sẽ cố gắng né tránh.

Tuy nhiên, việc điều khiển hoàn hảo hai thực thể cùng lúc là cực kỳ khó khăn.

"Và khi chơi tổ đội, bạn chỉ có thể đóng vai trò sát thương phụ, nên cần phải có kỹ năng triệu hồi Arachne và Binde Web để đảm bảo mức độ đóng góp tối thiểu cho tổ đội. Có thể cộng thêm chút INT cũng được, nên đây là kiểu mà Sette-san có thể hướng tới."

"Nhưng tôi có biết Arachne-chan là gì đâu!"

"Sette-san thì không có ý định triệu hồi linh thú nào khác ngoài Fenrir mà."

Ngoài Fenrir—Muutan, bạn có thể sử dụng nhiều loại linh thú khác nếu hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, để học chúng cần điểm, và không thể triệu hồi nhiều con cùng lúc, nên việc chỉ tập trung vào một con cũng không hề tệ chút nào.

"Với lại, cậu đâu có ý định dùng con nào khác ngoài Muutan đâu đúng không?"

"Ừm. Tôi sẽ cố gắng hết sức với Muutan, một người một vật!"

"Thế cũng được. Tập trung hết vào một con thì sẽ mạnh hơn."

Tôi gật đầu đồng tình với Akane-san, người đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy quyết tâm.

Thực ra, I-Extreme Lich cũng theo kiểu đó.

"Nếu tập trung hết điểm vào Lich theo kiểu đó, bạn sẽ trở thành I-Extreme Lich. Do tương thích tốt, Dark Single rất mạnh, nên I-Extreme Dark Single Lich là phổ biến nhất."

"Có phải là dùng Lich có sức mạnh phép thuật cao để liên tục tung phép không?"

"Vâng, đó là kiểu nhân vật mà linh thú được coi là 'bản thể' chính."

Phong cách này tập trung hết điểm vào INT (Trí lực) để tăng sức mạnh phép thuật, biến Lich thành một khẩu pháo bắn phép thuật không ngừng nghỉ.

Thoạt nhìn thì có vẻ dễ dàng vì là hậu vệ, nhưng cả bản thân người chơi và linh thú đều rất yếu ớt, không được phép chết, nên đây là một phong cách khá khó chơi.

Tự chơi solo cũng rất vất vả.

"Nhưng tôi đâu có cộng nhiều INT đâu, thế thì Sette-san không thể hướng tới kiểu đó được rồi."

"Ưm, vậy thì kiểu cuối cùng, cái mà giống 'bạn trai DV' đó thì sao?"

"Cậu thích cái từ đó thế à?"

Cái từ "bạn trai DV" ấy, lúc nãy cậu cũng nói rồi mà.

"DVI Flat Ara-Hapi Support là kiểu phân bổ đều điểm vào DEX, VIT, INT để đảm bảo tỉ lệ thành công của debuff, độ bền và MP. Đây là một kiểu hỗ trợ vừa có debuff vừa có buff, hoạt động hiệu quả với debuff của Arachne và buff của Harpy."

"Có cả hỗ trợ nữa à! Nghe vui thế!"

"Nếu chuyên hóa, bạn có thể trở thành một cái gì đó hơi giống bản sao cấp thấp của Dancer."

"Bản sao cấp thấp ư?!"

"Cũng có một số mặt trội hơn, nhưng mà..."

Nếu có một Dancer chuyên full buff thì chỉ số nhân vật sẽ khác hẳn, so với họ thì Summoner rõ ràng kém hơn.

Ngay từ đầu, một khi đã giới hạn vào một lĩnh vực cụ thể, Summoner không thể là mạnh nhất được.

"Hay nói cách khác, như tôi đã nói ban đầu, Summoner là một lớp nhân vật vạn năng. Vì vậy, khi bạn chuyên hóa vào một thứ gì đó, nó chắc chắn sẽ trở thành bản sao cấp thấp của một lớp nhân vật chuyên biệt khác."

"Ơ! Sao lại thành ra như thế chứ?"

"Thì bởi vì nó là lớp vạn năng mà, nếu nó mạnh hơn cả lớp nhân vật chuyên hóa ở lĩnh vực sở trường của họ thì cân bằng game sẽ hỗn loạn hết cả chứ!"

Ví dụ, nếu Summoner cứng hơn cả Knight là tank thì sự tồn tại của Lucian sẽ về con số 0.

Vì là một lớp nhân vật vạn năng, việc giới hạn sức mạnh tối đa ở mức thấp là điều không thể tránh khỏi.

"Thế nên, những kiểu build chuyên cho tổ đội không hẳn là quá phổ biến đâu."

"Ưm, vậy thì phải làm sao đây?"

"Nói tóm lại, đối với Summoner, bạn muốn làm gì thì cứ làm thôi."

"...Bất kể mình hướng tới cái gì thì cũng chỉ nửa vời, nên chỉ có thể làm theo ý mình, đúng không?"

"Đúng vậy đó."

Việc mọi người không nói phải làm thế này thế kia là bởi Summoner là lớp nhân vật cao cấp, thể hiện rõ sở thích cá nhân.

Mặc dù ngay từ đầu tôi đã biết nó không dành cho người mới chơi, nhưng mong muốn của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

"Vậy nên, vấn đề là Akane-san muốn làm gì thôi. Tùy theo đó tôi sẽ gợi ý kiểu build phù hợp... bao gồm chỉ số, kỹ năng và trang bị."

"Tôi muốn trở thành gì... ưm..."

Sau một hồi suy nghĩ, Akane-san bỗng tươi bừng mặt,

"À, tôi muốn được tự do!"

"Tự do...?"

Người tự do nhất trong câu lạc bộ của chúng ta chắc là cậu rồi còn gì... nhưng chắc ý cậu không phải vậy đâu.

Trong game online, "tự do" có nghĩa là gì nhỉ?

"Cậu muốn tự do kiểu gì?"

"À thì. Mọi người trong câu lạc bộ của chúng ta đều rất mạnh, nhưng mà những thứ không giỏi thì đúng là chẳng giỏi chút nào đúng không?"

Nói rồi, Akane-san giơ ngón trỏ lên và chỉ vào tôi.

"Ví dụ như Nishimura-kun, nếu một mình thì sát thương kém lắm, dù có chịu đòn giỏi đến mấy cũng sẽ bị đánh bại thôi đúng không?"

"Thì đúng là vậy."

Lucian được xây dựng tập trung vào độ cứng hơn hẳn một tank bình thường, dành cho Ako là một healer "yếu yếu". Chịu đòn thì được, nhưng để đánh bại đối thủ thì khó.

"Ako-chan thì yếu đủ đường, Akane thì mạnh nhưng dễ chết, còn Kyou-senpai thì nếu không dựa vào tiền thì cũng không thể chịu nổi."

"Ai cũng chuyên hóa cả mà."

Dịch theo yêu cầu:

◆◆◆

Bỏ qua Ako thì Shuvain - thanh đại kiếm S Cực Hạn chuyên hóa sát thương tối đa - thuộc dạng chết chỉ trong nháy mắt. Dù khả năng phòng ngự cơ bản của Master đã áp sát tôi, nhưng do hoàn toàn không có kỹ năng phòng thủ nên không trụ được lâu nếu không dùng item hồi phục trả phí. Hơn nữa việc suy yếu khi hết item khiến khả năng chiến đấu lâu dài bị hạn chế.

"Tóm lại nếu không hợp sức bù đắp điểm yếu cho nhau thì không thể chiến đấu được"

"À... Nếu đi solo thì phải hạ thấp cấp độ khu săn... Hả? Chẳng lẽ cậu muốn thoát khỏi tình trạng này!?"

"Chuẩn!"

Akiyama lắc lư người hào hứng, nói như thể vừa nghĩ ra ý tuyệt hay:

"Tớ muốn có thể tự nhiên đi dạo chơi một mình đến dungeon mà mọi người đang hợp sức đánh, chán thì tự về. Nếu có ai đó đang chiến đấu đơn độc, dù ở đâu cũng có thể đến gặp. Tớ muốn trở thành kiểu người như thế!"

"Hy vọng viển vông thế!"

Sở hữu sát thương cao hơn tôi, độ ổn định vượt Ako. Khả năng phòng thủ mạnh hơn Shuvain, sức chiến đấu bền bỉ hơn Master.

Một nhân vật toàn năng vượt trội hoàn toàn ở những điểm then chốt mà mọi người thường vướng phải.

Không khiến ai trở nên vô dụng, tự do hơn bất kỳ ai, dù có mặc kệ cũng không sinh vấn đề, đồng thời luôn hữu ích khi hiện diện - đó chính là Summoner mà cô ấy muốn trở thành.

Quả là ước muốn ngông cuồng. Build kiểu đó nghĩ đã thấy mệt.

"Nhưng... Rất đúng chất Akiyama đấy"

"Vậy sao? Kỳ lắm hả?"

"Không, ngược lại còn dễ hiểu hơn là nghe cậu bảo sẽ chuyên về sát thương hay hỗ trợ"

Nếu có ai đó cô độc, có thể đến giúp đỡ dù nơi đâu.

Mọi người tụ tập thì đến chơi, không có vấn đề thì tự do ra về.

Dù không mạnh nhất hay bất khả chiến bại, nhưng có thể làm bạn với tất cả.

- Và biết đâu một ngày nào đó, thật sự trở thành nhân vật toàn năng vô địch tuyệt đối.

"Ừm, chọn Summoner là quyết định đúng đắn. Đích thị là Sette rồi"

"Dù không hiểu lắm nhưng được thấu hiểu khiến tui vui ghê"

"Đừng vội mừng. Vấn đề mới bắt đầu từ đây"

"Hả?"

"Hả" cái gì. Phương hướng của Sette đã rõ. Vừa kế thừa cách phân bổ chỉ số cân bằng trước nay, vừa phải điều chỉnh theo hướng chuyên về Fenrir, đồng thời cân nhắc phân phối kỹ năng linh hoạt đa dụng.

"Đây đúng là thử thách... Không chỉ cần chú ý phân bổ chỉ số từ đầu với trang bị cuối cùng trong đầu, mà còn phải tính toán dựa trên stat của mọi người... Fu...fufu, máu chiến nổi lên rồi"

"C...Cậu lại hào hứng vì mấy thứ phiền phức thế?"

"Cực kỳ phiền! Nhưng chính vì thế mới thú! Nào, bắt đầu nghiên cứu thôi, trước tiên là ứng viên stat cuối cùng trên simulator..."

◆ Ako:

Chào buổi sángchiềuuuuuối~

Dòng chat hiện lên màn hình.

◆ Ako: Ơ, chỉ có mỗi Sette-san thôi ạ?

◆ Ako: Mọi người ngủ đến mấy giờ thế này! Trời đã xế chiều rồi nhé!

Ako đã thức dậy rồi à? Vì tôi đăng nhập mỗi Sette để kiểm tra spec nhân vật nên cô ấy phản ứng thế.

Nhưng này Ako, ngủ đến giờ này chỉ có mình cậu thôi đấy!

Còn Segawa ngủ từ trưa thì tệ hơn!

"Làm sao giờ, trả lời không?"

"Tùy cậu thôi... Mà đã muộn thế này rồi sao!?"

Trời, đã 4 giờ rồi!

Bàn game một lúc mà thời gian trôi vèo!

"Xin lỗi, bàn về build để sau nhé. Giờ phải đi gặp Ako trả quà đã!"

"Sự kiện chính hôm nay mà. Xin lỗi vì để tốn thời gian"

"Không, nếu Ako vừa dậy thì vừa khéo đấy"

Đập thức Ako dậy ép nhận quà thì không ổn, nên thời gian này dùng hiệu quả quá còn gì.

"Rồi, liên lạc với Ako ngay..."

"À, việc đó để tớ lo"

"Hả?"

Akiyama sẽ làm? Thế nào?

Khi tôi đang chần chừ với điện thoại, cô ấy đã chặn ngang rồi đặt tay lên bàn phím.

◆ Sette:

Ako-chan ơi, Lucian-kun có nhắn gửi nè~

Thậm chí còn đánh máy nhanh hơn Ako, dòng chat hiện ra.

Nhắn gửi? Tôi chưa nói gì mà!

◆ Ako: Từ Lucian? Là yêu cầu về bữa tối chăng?

◆ Sette: Sao lại có cảm giác sống chung thế không biết... À này

Akiyama đặt ngón trỏ lên môi suy nghĩ "ừm..." trong khi tay phải gõ lia lịa.

◆ Sette:

Muốn trả quà White Day nên 6h gặp ở ga gần chỗ Ako-chan nhé

"Gì thế này!? Tôi đâu có nói vậy!?"

"Ổn mà ổn mà~"

Trước vẻ mặt vui sướng của Akiyama, tôi có linh cảm chẳng lành. Nếu cô ấy thêm mắm muối kiểu "Hiện Nishimura-kun đang ở nhà tớ!" thì thảm họa chắc chắn.

Grừừừ, đành phó mặc vậy.

◆ Ako:

White Day...

Ako ngập ngừng giây lát,

◆ Ako: White Day! Đúng rồi, hôm nay là White Day mà!

◆ Sette: H...Hả? Quên à?

◆ Ako: Không ạ! Em nhớ mà! Thực sự nhớ đó

◆ Ako: Ở nhà em, mẹ cứ lâng lâng khó chịu suốt mùa này

◆ Ako: Nên em tưởng sự kiện này chẳng liên quan gì đến mình!

◆ Sette: Cực kỳ liên quan chứ...

"...Mẹ của Ako-chan đúng là mẹ của Ako thật"

"Đương nhiên rồi, bà ấy là mẹ đẻ của Ako mà"

Đúng kiểu không thể diễn tả khác hơn ngoài "mẹ của Ako". Vẫn đang áp dụng phương châm lờ đi yêu cầu "Gọi bằng mẹ vợ đi" từ phía đó.

"Thế còn việc hẹn ở ga..."

"Trao quà tại nhà Ako thì mất không khí lắm? Gặp ở ga rồi vừa uống trà vừa đưa quà nghe kiểu date hơn chứ"

"Ừm... Cũng có lý..."

Cách nói của Ako khiến tưởng tượng cảnh mẹ cô ấy ngóng chồng về mà phát sốt. Đến nhà lúc ấy thật tệ.

"Nhưng vậy thì tớ tự nói với Ako được mà"

"Sự thuật lại mới có cái hay! White Day quan trọng thế, giao tiếp đầu tiên nên là gặp mặt trực tiếp chứ đừng thông báo khô khan!"

"Grừừừ"

Chí lý. Đành cúi đầu thừa nhận.

"Nishimura-kun UC thua trắng bởi Akiyama zero kinh nghiệm tình trường"

"Kinh nghiệm đầy mình dù trình độ thấp mà"

Tôi nuốt trôi ý định chê "đồ lắm chuyện". Dù thoải mái trò chuyện nhưng không có nghĩa được phép nói bừa.

◆ Sette: Thế nhé! Chuyển lời xong rồi. Chúc hai người vui vẻ

◆ Ako: Vâng, cảm ơn ạ!

◆ Ako: Em phải chuẩn bị gấp đây!

Dứt lời, biểu tượng online của Ako biến mất. Chuẩn bị gấp... nhưng còn tận 2 tiếng nữa?

"Chỗ hẹn là ga kia mà. Còn những 2 tiếng, cần gì vội thế?"

"Con gái cần nhiều thời gian lắm. Thế nên cậu mới bị Akane la đó thôi?"

"Ực!"

Segawa không hề giận, nhưng đó là do cô ấy rộng lượng, chứ người thường đã nổi điên.

Nhưng mà, đối phương là Ako cơ mà?

"Ako tắm nhanh, tóc luôn thẳng, không trang điểm... Liệu có tốn thời gian không nhỉ..."

「Hì hì, ừm, Ako nhà ta chắc đã thoải mái thể hiện đủ mọi dáng vẻ thật lòng, không chút che giấu trước Nishimura rồi nhỉ, nhưng mà...」

"Nhưng mà này," Akiyama vừa nói vừa cười tủm tỉm thích thú, rồi chậm rãi nghiêng đầu. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng khẽ bay bay, đôi mắt dịu dàng như ngước lên nhìn tôi. Đoạn cô cất giọng nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo vật quý giá.

「Thật ra, Ako cũng luôn muốn Nishimura thấy được khía cạnh đáng yêu nhất của mình đấy, em có biết không?」

「...Em sẽ ghi nhớ, Sensei.」

「Tốt lắm!」

Tôi vội vàng ghi lại ý kiến của "Sensei" – người mà tôi không thể tin là một người chơi cấp độ 0 – vào cuốn sổ tay trong tâm trí, rồi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách. Mới hơn bốn giờ một chút. Dù có xuất phát sớm thì vẫn còn thừa hơn một tiếng đồng hồ.

「Còn một tiếng rảnh rỗi... nên làm gì đây nhỉ?」

「Một tiếng là đủ để mô phỏng đủ các chỉ số và kỹ năng rồi đấy.」

「...Chị không phải cố ý để thừa thời gian với ý đồ đó đấy chứ?」

「Ý gì vậy nhỉ?」

Akiyama huýt sáo vang trời, một điệu rất điệu nghệ.

Được thôi, đã thế thì mình sẽ dồn hết sức lực mà xây dựng chiến thuật vậy── tôi đã định nghĩ thế, nhưng...

「Hơn nữa, chẳng phải em còn việc quan trọng hơn cần làm sao?」

「Việc quan trọng...? Có chuyện gì vậy ạ?」

「Tất nhiên là cải tạo Nishimura rồi!」

「...Hả? Khoan đã!?」

Akiyama cầm chiếc túi xách đặt trên ghế sofa lại. Trong đó nào là đồ trang điểm tôi chẳng biết dùng để làm gì, nào là một thanh kim loại bí ẩn có dây nối, thậm chí còn có cả mấy loại kéo khác nhau nữa.

Khoan đã, chị định làm gì tôi thế này!?

「Đừng nói là... từ đầu chị đã có ý định đó rồi nên mới đến nhà tôi!?」

「Nishimura cũng phải cho Ako thấy khía cạnh ngầu nhất của mình chứ, đúng không nào?」

「Không! Không đời nào! Tôi sẽ trốn! Tôi sẽ đến chỗ Akooooo!」

「Thôi nào, ngoan ngoãn một chút nhé.」

「Ái!? Khoan đã, khớp... đâu có đau... đâu? Ôi không, đau thật đấy chứ!?」

「Cứ cử động là sẽ đau thôi, cứ đứng yên là ổn mà.」

「Đó là kỹ năng gì vậy ạáááááá!?」

「Chỉ là bình thường khóa khớp lại thì sẽ thành ra thế thôi.」

Khônggg! Tôi bị làm bẩn mất rồi! Bị hành hạ ngay trong nhà mình!

Dù tôi có cố gắng chống cự đến mấy, cũng chẳng thể nào thắng được Akiyama – một nhân vật đa năng.

「Sao ngoài đời chị cũng tự do tự tại đến mức này chứááááááá!?」

「Là Nishimura đã nói rằng đó mới chính là phong cách của chị mà.」

Có lẽ cô ấy cũng có điểm yếu, và chắc chắn có những mặt mà tôi có thể thắng được. Nhưng ít nhất là với kỹ năng sống thực tế của tôi – một điểm yếu không nhỏ – thì xem ra chẳng có cơ hội nào để thắng được Akiyama cả.

Ôi, tôi muốn gặp Ako thật nhanh, thật nhanh lên...!

embed0024-HD.jpg

embed0025-HD.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận