Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 21

Đại Sự Kiện White Day Lv. 2: Kí Ức Của Mọi Người Do Tôi Nắm Giữ!

0 Bình luận - Độ dài: 8,564 từ - Cập nhật:

embed0011-HD.jpg

Hôm nay phải trao quà cảm ơn cho tất cả mọi người── nghe thì hay đấy, nhưng lại chưa hề có kế hoạch gì về việc ai sẽ tặng ai, hay sẽ gặp nhau ở đâu.

À, đúng là tôi đã nhắn rằng hôm đó có chút việc bận. Nhưng lúc đó đến cả bánh quy còn chưa làm xong nên không thể hẹn giờ cụ thể được.

“Chắc là cứ liên lạc được ai thì đi đưa cho người đó thôi…”

Tôi cầm điện thoại, lẩm bẩm một mình.

Ừm, nhưng giờ còn sớm quá, nhỡ mà liên lạc lại đánh thức họ thì sao.

Để cảm ơn quà Valentine mà lại đánh thức người ta dậy từ sáng sớm… nghe có vẻ mâu thuẫn quá đi mất…

“Ưm, không biết có ai đang đăng nhập không nhỉ?”

Với suy nghĩ đơn giản rằng nếu ai thức rồi thì chắc sẽ đăng nhập game, tôi liền mở client của LA lên. Nếu có thành viên đang chơi game thì cứ trao cho người đó trước là được.

Mặc dù, vào cái giờ sáng sớm thế này thì chắc chắn chẳng có ai đâu nhỉ──.

◆Shuvain: Ồ, sáng tinh mơ thế này mà mày cũng lên sao, hiếm đấy.

◆Rushian: Có người!

◆Shuvain: Hả? Gì thế, phản ứng lạ thế?

Shuvain đang ở khu tụ tập kìa!

À phải rồi, thằng này có khi vì ngoài map không có người nên hay đi săn vào sáng sớm.

Ôi, may quá mày thức, vậy thì đưa cho Shu trước vậy.

◆Rushian: Shu, tao có chuyện muốn nói một chút.

◆Shuvain: Mày có chuyện muốn nói với bổn đại gia ư?

◆Shuvain: À, mày có nói là có chút việc bận nhỉ. Chuyện gì thế?

◆Rushian: Thật ra thì… ừm…

Chậc, ngại quá nếu nói chuyện White Day qua chat thế này.

Nhưng mà nói vòng vo cũng chẳng ích gì, cứ hỏi thẳng thôi.

◆Rushian: Giờ tao qua nhà mày được không?

◆Shuvain: …Hả? Nhà á, nhà trong game ấy hả?

◆Rushian: Nhà ngoài đời thật.

◆Shuvain: Bây giờ luôn á?

◆Rushian: Bây giờ luôn.

…………

Đoạn chat im lặng một lúc.

Có lẽ nói đột ngột thế này là không ổn rồi. Nếu bị bảo là thiếu phép tắc thì cũng chẳng có gì để biện minh.

◆Rushian: Nếu không tiện thì thôi cũng được. Chỉ là muốn gặp một chút thôi.

◆Shuvain: Đợi đã, không sao đâu, không sao đâu, tớ ổn mà.

Ố, Shuvain chuyển từ chế độ Shuvain sang chế độ Segawa rồi.

Shu khi trở về bản ngã thì cuống quýt đi tới đi lui rồi hỏi tôi.

◆Shuvain: Bây giờ á, mất bao lâu thì cậu đến được nhà tớ?

◆Rushian: Ưm, chắc mất khoảng ba mươi phút.

◆Shuvain: Chỉ cần từng ấy thời gian… ừm, nhưng mà… khụ…

Có vẻ cô ấy đang băn khoăn điều gì đó, sau một tin nhắn chat đầy vẻ cam chịu, thì lại là:

◆Shuvain: Ừm, được! Tớ sẽ cố hết sức! Cậu cứ đến lúc nào cũng được!

◆Rushian: Tớ thấy phản ứng của cậu là không được chút nào mà!

Tôi không hề có ý định ép buộc cô ấy như vậy đâu nha!?

◆Rushian: Cậu đang ở khu tụ tập và có vẻ rảnh nên tớ mới nói là bây giờ thôi! Trưa cũng được mà!

◆Shuvain: Không sao đâu! Nói thật thì, bây giờ tớ rảnh nhất đó!

◆Rushian: Ơ, hôm nay cậu có việc khác sao?

◆Shuvain: Không, nếu bỏ lỡ bây giờ thì tớ nghĩ tớ sẽ ngủ đến tối mất.

◆Rushian: Ngủ nướng tiếp sao?

◆Shuvain: Thất lễ quá nha, tớ chưa ngủ tí nào đâu!

◆Rushian: Cậu thức trắng đêm luôn hả!?

Thế ra là vì vậy nên mới thức à!

Bảo sao nếu bỏ lỡ bây giờ thì cơ hội tiếp theo sẽ là vào buổi tối!

◆Shuvain: Vừa nãy tớ mới ngủ gục thôi, Ako cũng thức suốt mà.

◆Rushian: Cả Ako nữa à…

Nếu Ako vừa mới ngủ gục thì chắc là để trao cho Ako cuối cùng vậy…

Thế thì, đúng là tôi vẫn muốn trao cho Segawa ngay trong buổi sáng. Nếu bản thân cô ấy đã nói được thì tôi muốn đi ngay bây giờ.

◆Rushian: Vậy thì ngại quá, giờ tớ qua được không?

◆Shuvain: Ừ, tớ đợi cậu! Tạm biệt!

Như thể quý trọng từng giây từng phút, Shu nhanh chóng đăng xuất.

Thật lòng xin lỗi vì đã làm cô ấy vội vàng.

“Được rồi, mình cũng phải chuẩn bị rồi đi thôi…”

Nhiệm vụ lớn liên hoàn White Day, nhiệm vụ đầu tiên. Mục tiêu là Segawa Akane.

Mong Segawa sẽ vui.

***

Hai ga tàu từ ga Maegasaki, một tòa nhà nằm lưng chừng dốc, cách nhà ga một đoạn đi bộ ngắn.

Nơi tôi đến sau một thời gian dài là khu chung cư Segawa đang sống.

Ở lối vào đó, một cô gái nhỏ nhắn tóc hai bím đang đứng.

“Xin lỗi, tớ có làm cậu phải đợi không?”

“Không, không sao đâu… Cậu đến đúng giờ mà…”

Vừa điều hòa hơi thở có chút dồn dập, Segawa vừa nói.

Mái tóc hai bím đung đưa chông chênh, và vẻ mặt vốn tự tin thường ngày của cô cũng có vẻ hơi mệt mỏi.

“Vừa gặp đã thấy cậu trông mệt mỏi rồi…”

“Tớ vừa lập kỷ lục chuẩn bị nhanh nhất đấy, đúng là tớ mà.”

“Không, thật sự xin lỗi cậu nhiều.”

Sáng sớm tinh mơ đã xông đến nhà một cô gái, tất nhiên là gây phiền phức rồi.

Đáng lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi thư giãn vào ngày nghỉ mới phải, tôi thật sự thấy có lỗi.

“Trường hợp của cậu thì đành chịu thôi. Cả Ako gần gũi với cậu lẫn em gái cậu đều là những con quái vật đặc biệt đáng yêu ngay cả khi để mặt mộc mà.”

Segawa thở dài một tiếng “Hàaa”.

Cô ấy chĩa ngón trỏ vào mặt tôi, nói:

“Nhưng tớ thì phải chuyển đổi chức nghiệp (job change) mới có thể chiến đấu được. Cậu phải nhớ rằng phần lớn các cô gái đều như thế đấy.”

“…Thật sao?”

Tôi không có ý nói theo kiểu game rằng cuối cùng mặt mộc còn mạnh hơn cả khi chuyển đổi chức nghiệp đâu.

Mà là, Ako và Mizuki dễ thương tự nhiên là điều chắc chắn rồi, nhưng tôi cũng từng thấy Segawa lúc vừa tắm xong, hay vừa ngủ dậy rồi.

Nhưng tôi nghĩ cô ấy vẫn đáng yêu mà chẳng có vấn đề gì cả? Thật sự không để mặt mộc được sao?

Dù sao đi nữa, trời còn sớm, thôi thì đừng làm mất thời gian một cách vô ích.

“Vậy, chuyện muốn nói là…”

“À, đợi đã, đợi đã.”

Cắt ngang lời tôi vừa định bắt đầu, Segawa lùi lại từng bước.

Rồi cô ấy chỉ tay về phía cánh cửa tự động đang mở ra, nói:

“Đã cất công đến đây rồi thì đâu thể nói chuyện ở sảnh được. Tớ sẽ pha trà cho cậu, lên nhà đi.”

“Đến đột ngột thế này mà lại còn làm phiền cậu đến mức đó thì…”

“Được rồi mà, được rồi mà. Tớ đã cất công dọn dẹp rồi mà cậu không lên thì đâu có ý nghĩa gì.”

Nào nào, cô ấy vẫy tay ra hiệu.

Nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi xin phép làm phiền vậy. Dù sao đưa quà ở nơi đông người thế này cũng hơi ngại.

Hai đứa cùng vào thang máy, lên tầng tám.

Lần đầu tiên nhìn thấy tấm biển ghi tên “Segawa” sau một thời gian dài, tôi thấy có chút hoài niệm.

Hình như là từ hồi nhà Nishimura (trong game) mới được hoàn thành, tức là khoảng nửa năm trước rồi.

“Mời cậu.”

“Vâng, tôi xin phép làm phiền.”

Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Segawa.

Lần trước có những cô gái khác ở đó nên tôi còn thấy thoải mái hơn, nhưng giờ chỉ có mình tôi thì khá là căng thẳng.

“Yên tâm đi, bố tớ không có ở nhà đâu.”

“Thật sự là đỡ quá.”

Gặp phải bố của bạn gái thì sợ chết khiếp luôn.

Ngay cả bố của Ako tôi cũng còn thấy hơi ngượng nữa là.

Đúng lúc đó.

“Akane ơi? Bạn con đến rồi hả?”

Cùng với tiếng nói, người ló mặt ra từ cánh cửa phía trong chính là mẹ của Segawa.

Vẫn là một người nhỏ nhắn như mọi khi. Dù vẫn cao hơn mẹ tôi rất nhiều.

“Cháu chào cô, cháu xin phép làm phiền ạ.”

Tôi hơi cúi đầu.

Mẹ của Segawa nhìn tôi rồi vỗ tay một cái.

“Àaaa! Cháu là bạn mà Akane dẫn về lần trước phải không?”

“Vâng, cháu là Nishimura ạ.”

Mẹ nhìn tôi chăm chú rồi cười tươi.

À, tự nhiên cái nụ cười này có điềm báo xấu!

“Nàoooo, thì ra là bạn trai của Akane hả?”

Aaaaaaaaa! Quả nhiên là vậy!

Đúng rồi, mẹ của Segawa đúng là kiểu người như thế này mà!

“Không phải ạ!”

“Không phải đâu ạ!”

Chẳng ai bảo ai, hai đứa tôi cùng lúc lên tiếng.

Mẹ cô ấy nhìn hai đứa tôi đầy vẻ khó hiểu,

"Hai đứa thân nhau thế mà không yêu đương gì à?"

"Thân nhau thì có liên quan gì đến yêu đương chứ!"

"Sao thân nhau mà không yêu đương?"

Trời ơi, hai mẹ con nhà này đúng là nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau cả!

Người từ bỏ cuộc trò chuyện lệch sóng trước tiên là Segawa (cô con gái).

"Haizzz! Thật sự là mẹ chẳng bao giờ chịu hiểu con nói gì!"

"Lại cáu kỉnh rồi. Con cũng là con gái mẹ mà, rồi sẽ có ngày con hiểu thôi."

"Con chẳng muốn hiểu suốt đời này đâu!"

Thở phì phì, Segawa bước vào nhà, rồi đi thẳng về phía phòng mình.

"Này, còn đứng đực ra đấy làm gì, Nishimura?"

"Ơi. Vậy cháu xin phép."

"Cứ tự nhiên như ở nhà nha!"

Dưới ánh mắt tiễn biệt của mẹ Segawa đang vẫy tay vẫy vẫy, tôi bước vào phòng Segawa.

Lần gần nhất tôi đến đây là khi con PC đời cũ của cô ấy, Salamander, bị hỏng.

Hồi đó tôi nhớ có mùi khét lẹt nồng nặc khắp phòng, nhưng lần này thì đúng là mùi con gái.

Phòng ngăn nắp, gọn gàng, nhưng mà cái mép áo lòi ra từ dưới tủ quần áo kia... Thôi giả vờ như không thấy vậy. Tự dưng xông vào thế này cũng ngại.

"Rồi, cứ ngồi đại chỗ nào đấy đi. Tớ đi pha trà."

"Được thôi."

Tiễn Segawa xong, tôi ngồi xuống chiếc đệm đặt trước bàn.

Thì ra, có một con mèo đen đang lăn lóc trên giường nhìn tôi.

Popoli, phải không nhỉ? Tôi đến mà nó vẫn cứ lăn lóc ra đấy, đúng là một con mèo quấn người như mọi khi.

"Đợi lâu chưa? Không có lục lọi gì trong nhà đâu đấy nhé!"

"Tiếc là có mèo giám sát nên tớ chẳng làm được gì cả."

"À, hiểu rồi. Ngoan lắm, Popoli giỏi lắm!"

Bị xoa đầu xoa cổ tới tấp, con mèo đen khó chịu cựa quậy.

Sau khi vuốt ve Popoli một hồi, Segawa vừa đặt trà xuống trước mặt tôi vừa nói:

"Xin lỗi cậu nhé, mẹ tớ toàn nói mấy chuyện linh tinh."

"Không sao đâu, chẳng có gì cả. Đúng là một người mẹ độc đáo."

"Bà ấy ấy hả, đúng kiểu đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương, hay kiểu 'vườn hoa thơm ngát', hay 'happy set' gì gì đó..."

"Ranranruu."

"Tớ chỉ muốn dùng 'Donald Magic' với bà ấy thôi."

Trong đầu cậu, "Donald Magic" sẽ gây ra chuyện gì vậy?

"Bình thường bà ấy cứ thản nhiên kể chuyện hồi trẻ đàn ông theo không ngớt, cứ như muốn con gái mình nghe chuyện yêu đương của mẹ lắm ấy."

"Tôi cũng chẳng biết bố mẹ tôi gặp nhau thế nào."

Nếu hỏi có muốn biết không thì cũng hơi khó nói.

Dù sao thì tôi cũng muốn biết vào một lúc nào đó.

"À mà, tớ biết chuyện bố mẹ Ako gặp nhau đấy."

"Sao cái đó cậu lại biết?"

"Tại tớ bị bắt nghe hoài chứ sao..."

Mẹ của Ako kể chuyện cứ sung sướng là sung sướng, còn Ako thì cứ nghiêm túc lắng nghe.

Càng nghe tôi càng thấy bố của Ako quả là đã phải chịu nhiều khổ cực.

"Thôi được rồi, cái đó để sau. Giờ đến chuyện của cậu trước đi."

Segawa ngồi thẳng dậy,

"Chuyện gì? Cãi nhau với Ako à? Hay cuối cùng Nanako và Ako cũng cãi nhau rồi? Không lẽ Ako từ bỏ đời thực để sống trong game..."

"Sao chuyện của tớ cứ phải liên quan đến Ako vậy?"

"Ngoài cái đó ra thì còn gì nữa đâu."

"Về cơ bản là thế, nhưng lần này thì khác!"

"Mà, đúng là thế thật. Ako hôm nay cũng bình thường mà."

Hôm nay sáng sớm còn chơi game cùng nhau cơ mà.

À, mà. Chuyện của tôi là...

"Chuyện là, ừm..."

"Ừm?"

"Cái đó..."

"Gì vậy, nói đi chứ, tớ không cười đâu."

Segawa nhìn thẳng vào tôi.

Khụ, đối mặt với chính chủ đúng là ngại chết đi được. Nếu là Mizuki thì tôi đã thấy bình thường rồi.

"Nói thế nào nhỉ... Tháng trước có Valentine đúng không?"

"Đúng vậy."

Cô gái đối diện tôi khẽ thở dài, nói rằng lần đó đúng là vất vả ghê.

Không biết là vất vả vì làm sô cô la hay vì mê mải cày dungeon nữa.

"Segawa cũng tặng sô cô la cho tớ đúng không?"

"Tớ có tặng... Hình như hơi quá đà vì cao hứng thì phải..."

"Cả lớp đã náo loạn cả lên mà."

"Giờ thì yên ổn rồi... Ơ?"

Vừa nói như đang nhớ về một tháng trước, Segawa chợt ồ lên và nhìn về phía chiếc lịch trang trí treo tường.

Mái tóc hai bím xoắn nhẹ.

"À... ừm? Hả?"

Hình như cô ấy đã nhận ra chuyện White Day.

Tôi lấy túi quà đáp lễ từ trong cặp ra.

Rồi, xong. Đến nước này thì có giả vờ cũng chẳng ích gì!

"Cái đó, cảm ơn sô cô la của cậu. White Day rồi, cái này là quà đáp lễ!"

"Ehhhhh?!"

Không nhận quà đáp lễ từ tôi, Segawa lùi lại vài centimet trong khi vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Có cần phải ngạc nhiên đến thế không chứ.

"Cậu đến đây chỉ vì chuyện đó thôi sao?!"

"Thì White Day mà. Của cậu đây."

Tôi đưa ra lần nữa, Segawa rụt rè nhận lấy.

Sau khi nhìn chằm chằm vào hai chiếc túi nhỏ,

"À, cảm ơn... Ôi, vui ghê, cái này."

Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng, mềm mại.

Thấy cô ấy vui thì tôi cũng mừng lắm, nhưng mà sao tim cứ đập thình thịch thế nhỉ, mong là đừng làm cái mặt dễ thương như vậy khi chỉ có hai đứa.

"Mà, hôm nay là White Day mà cậu lại không nghĩ đến chuyện tớ đến đây vì nó sao?"

"Đằng nào thì đây cũng là lần đầu tiên tớ tặng sô cô la, nên chuyện đáp lễ nằm ngoài dự kiến của tớ."

"Cậu đúng là tôi đấy."

Đúng là bạn thân có khác, suy nghĩ cùng một đẳng cấp.

Vừa nói, Segawa vừa nhấc chiếc túi nhìn thấy bên trong lên,

"À, cái này là bánh quy à? Không sao chứ? Ăn được không đấy?"

"Nếu cậu không yên tâm thì tớ ăn thử trước cho."

"Không phải tớ lo mùi vị, mà là lỡ nó ngon hơn cái của tớ thì sao chứ."

"Nói chung là em gái tớ đã chấm điểm đạt rồi đấy."

"Thế thì nguy rồi. Tớ chẳng phải sẽ mất hết tự tin sao."

"Mà sao cậu lại có cái tự tin đó vậy?"

Nếu có tự tin đến mức sụp đổ thì có phải là tự tin đó hơi kỳ cục không?

Tuy nhiên, Segawa bĩu môi không vui,

"Tại vì sô cô la của tớ ngon mà."

"À, ừm... đúng vậy, ngon... ngon... thật..."

"Sao cậu lại nói phức tạp thế!"

"Thì tại..."

Thực ra, sô cô la ngon thật mà.

Nó ngon, nó ngon đấy, nhưng mà...

"Mùi vị nó cứ không ổn định ấy, còn có cả mấy cái dở tệ nữa."

"Thật à? Tớ làm bình thường mà, sao vị lại lung tung thế nhỉ..."

"Ai biết...?"

Không hiểu sao sô cô la làm cùng một lúc mà lại có mùi vị khác nhau đến vậy.

Cái tệ nhất thì vị khó ăn kinh khủng, cứ như đất ấy.

"Tổng thể thì tôi nghĩ là ngon đấy?"

"...Ừm, tớ hiểu rồi. Bánh quy thì để tớ chuẩn bị tâm lý xong rồi ăn."

"Rồi."

Mùi vị chắc là ổn thôi, nên làm ơn ăn trước khi nó hỏng nhé.

Rồi, Segawa cầm chiếc túi còn lại lên,

"Còn cái này thì sao?"

"Chỉ có bánh quy thì hơi ít, nên có thêm chút quà tặng nữa."

"Cậu chu đáo ghê. Chẳng giống Nishimura chút nào."

"Tớ, tớ thỉnh thoảng cũng cố gắng mà!"

Dù người nghĩ ra là Mizuki!

Vừa nhìn tôi với nụ cười gượng gạo đầy vẻ khó hiểu, Segawa vừa mở túi ra, kiểm tra bên trong rồi ngơ ngác nói:

"...Cái này là dây buộc tóc à?"

"Đúng vậy đó. Tớ nghĩ đồ đắt tiền quá thì lại làm cậu thấy nặng nề."

Với cô ấy, người luôn buộc tóc hai bím, tôi nghĩ dây buộc tóc sẽ không phải là thứ gây phiền phức. Hơn nữa, nó cũng dễ hình dung.

Nhưng Segawa chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây cao su mà không nói gì.

`"..."`

`"À, cậu không ưng à?"`

`"..."`

`"Segawa à?"`

`"...Pụt, bụp..."`

Cậu ấy cười! Cười rồi kìa!

`"Sao cậu lại cười?!"`

`"Cái này... hoàn toàn không phải gu tớ... khụ khụ..."`

`"Đến mức đó sao?! Không được à?!"`

`"Không được chứ. Cái này đáng yêu quá trời, còn có hoa nữa chứ."`

`"À thì, tớ chọn cái mà cậu không hay dùng..."`

Đúng là Segawa thường chỉ dùng chun buộc tóc có ruy băng hoặc buộc bằng chun đơn giản rồi mới thêm ruy băng vào.

So với kiểu tóc, cậu ấy không hay dùng những phụ kiện có hình ảnh dễ thương.

Thế nên, tớ mới nghĩ lâu lâu dùng đồ đáng yêu một chút thì có sao đâu nhỉ.

`"Không phải gu của cậu à... Thôi được, xin lỗi nhé..."`

`"Sao lại xị mặt ra thế?"`

`"Tớ chọn phải đồ không dùng được ấy mà."`

`"Đâu có phải không dùng được. Hơn nữa, thế này là được rồi."`

Segawa khúc khích cười, vuốt nhẹ bông hoa lớn gắn trên sợi chun buộc tóc.

`"Loại này tớ chắc chắn không bao giờ mua, nên chỉ cần nhìn là biết ngay cậu tặng. So với việc lẫn lộn vào rồi không biết là ai tặng, thì tớ thích cái này hơn."`

Cậu ấy nâng niu món đồ lên, ôm vào lòng rồi nói:

`"Tớ sẽ giữ gìn cẩn thận, cảm ơn cậu nhé."`

`"...Ừm."`

Cảm thấy hơi ngại ngùng, tôi cũng gật đầu.

Có vẻ như cậu ấy vui vì tấm lòng của tôi hơn là món quà đó.

Vừa hối hận vì không tặng món đồ nào thiết thực hơn, nhưng lại vừa vui vì được cậu ấy đón nhận, bất kể món quà có tốt hay không.

Ôi, sao mà tự dưng thấy ngượng quá vậy!

`"Vậy tớ ngồi lâu cũng không tiện, giờ tớ về đây."`

Để mẹ của Segawa không hiểu lầm lung tung thì cũng phiền.

Khi tôi định đứng dậy, giọng Segawa vang lên:

`"À, khoan đã!"`

`"Gì thế?"`

`"Cậu đã cất công đến tận phòng tớ thế này, tớ có chuyện muốn nhờ một chút."`

`"Nhờ tôi à...?"`

`"Đúng thế. Chuyện mà chỉ có cậu mới có thể giúp được."`

`"Lại nói quá rồi."`

Làm gì có chuyện gì mà chỉ có mình tôi làm được chứ.

Tuy nhiên, Segawa nói một cách nghiêm túc, nhưng cũng có phần ngượng ngùng:

`"Thật đấy. Chỉ có cậu... chỉ có Nishimura, tớ mới có thể cho xem thứ quan trọng của tớ."`

`"Segawa..."`

Nhìn cô ấy má ửng hồng nói vậy, tôi hiểu ra mọi chuyện.

Trong phòng của Segawa, chỉ có hai người chúng tôi, và cô ấy muốn cho tôi xem một thứ quan trọng mà chỉ tôi mới được thấy.

À, hóa ra là vậy.

`"Bahamut của cậu bị trục trặc à..."`

`"Chỉ có cậu mới được xem bên trong máy tính của tớ thôi đấy..."`

Đây là thông báo về sự phát triển của nhiệm vụ.

†††††††††

Cái vỏ máy màu đen sừng sững ngay trước mắt.

Tôi và Segawa nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính đang tắt nguồn, ngủ yên, với vẻ mặt khó xử.

`"Cái máy này dạo này hơi có vấn đề."`

`"Ừm, nhìn bên ngoài thì có vẻ vẫn ổn mà."`

`"Nếu nhìn một cái đã biết có vấn đề thì nó hỏng luôn rồi còn gì."`

`"Con Salamander đời trước thì có mùi khét lẹt."`

`"Bahamut khác với Salamander!"`

Segawa vỗ nhẹ vào thân máy rồi nói.

Đây chính là chiếc máy tính được chứng nhận Legend Age, tên thân mật là Bahamut, mà cậu ấy nhận được làm phần thưởng khi đoạt giải trong cuộc thi thiết kế nhà ở.

Đáng lẽ đây là một cỗ máy được xây dựng bởi một hãng BTO nổi tiếng, có thể chơi game online một cách mượt mà... nhưng nó lại dựa trên tiêu chuẩn của tựa game 2D cấu hình thấp Legend Age, hơn nữa lại là một mẫu cũ được thiết kế cách đây vài năm như một sản phẩm hợp tác.

Máy trục trặc chỉ sau nửa năm sử dụng có lẽ cũng không quá đáng ngạc nhiên.

`"Tớ cũng đã tự mày mò đủ kiểu rồi. Máy tính cũ thì có hướng dẫn sử dụng, chứ máy này thì chẳng có thông tin gì cả."`

`"Máy BTO thì nó thế mà, đành chịu thôi."`

Máy tính BTO – Build To Order, được cấu hình chỉ với những linh kiện cần thiết, tuy ưu việt về chi phí nhưng không tập trung vào việc hỗ trợ tận tình.

Ít nhất thì tôi nghĩ nó không phải là sản phẩm để mong chờ có kèm theo hướng dẫn sử dụng.

Tuy nhiên, việc sửa chữa đương nhiên là họ vẫn nhận.

`"Nếu thực sự có vấn đề, sao không mang đi sửa?"`

`"Đây là đồ được tặng nên không có bảo hành."`

`"À... đúng vậy nhỉ."`

Phần thưởng làm gì có chuyện bảo hành ba năm.

Tôi hiểu tại sao Segawa, người cơ bản là "nghèo bền vững", lại nhăn nhó như vậy.

`"Hơn nữa..."`

`"Sao thế?"`

`"...Nếu mang đi sửa, dữ liệu bên trong có thể bị xem mất đúng không?"`

`"Chắc chắn là họ phải kiểm tra rồi."`

Nếu không thì làm sao mà sửa được, nên dữ liệu lưu trong máy tính có khả năng bị xem là điều khó tránh khỏi.

Segawa khẽ lảng tránh ánh mắt, lúng túng nói:

`"Cậu không thấy ngại khi người khác xem bên trong máy tính của mình à?"`

`"Tớ hiểu chứ, nhưng!"`

Nhưng nếu vì ngại mà không chịu sửa thì làm sao nhờ người ta giúp được!

`"Vì nó cũng chưa đến mức không hoạt động được, nên tớ nghĩわざわざ mang đi sửa rồi để người ta xem bên trong thì cũng kỳ, nên cứ để vậy."`

`"Nói theo lý lẽ đó thì việc tôi xem cũng có vẻ không ổn lắm nhỉ?"`

`"Nếu là Nishimura, thì cho dù có bị xem mấy thứ hơi xấu hổ một chút cũng không sao."`

`"Không biết nên vui hay nên buồn với cách nói đó đây..."`

Không biết là cậu ấy tin tưởng tôi, hay chỉ đơn giản là coi tôi nhẹ như bấc nữa.

Thôi được rồi, vì vậy nên cậu ấy mới muốn tôi đến nhà để xem máy hộ mình à.

`"Thế nên, nhờ cậu trông giúp đứa con của tớ nhé."`

`"Nhờ cậu đừng hy vọng nhiều quá."`

Không phải chuyên gia mà lại phải xem xét tình trạng máy tính thì đúng là áp lực thật.

Hơn nữa, bản thân Segawa, chủ nhân của cái máy, lại là người rất giỏi thao tác máy móc, không biết tôi có giúp được gì không.

Segawa cũng không phải loại người sẽ nổi giận nếu tôi nói "Tôi chịu!", nên dù không chắc có thể coi đây là quà đáp lễ Valentine hay không, tôi cứ cố gắng hết sức vậy.

`"Máy vẫn bật nguồn bình thường đúng không?"`

`"Vừa nãy tớ còn đăng nhập mà, khoản đó không vấn đề gì đâu."`

Segawa nhấn mạnh nút nguồn.

Nghe thấy tiếng máy chạy rè rè, đợi một lát, màn hình desktop đầy những biểu tượng lộn xộn hiện lên.

Chà, khó nhìn quá.

`"Desktop bừa bộn thật đấy."`

`"Trông thế thôi chứ toàn là file cần thiết thôi đấy? Đây là bố cục lý tưởng để khởi động phần mềm chỉ với một cú click mà."`

`"Giống lý lẽ bào chữa của mấy đứa có phòng bừa bộn quá..."`

Phòng ốc thì sạch sẽ, vậy mà máy tính lại như "phòng bẩn" à.

...Ồ? Bị các biểu tượng che khuất nên không để ý, nhưng hình nền này hình như quen quen.

`"Hình nền này là..."`

`"Của Shuvain-sama và Rushian đấy."`

`"Là hình minh họa chính thức của các nhân vật giống vậy mà."`

Đó là hình minh họa chính thức, có hai người đàn ông tạo dáng: một kiếm sĩ đại kiếm rất giống Shuvain và một người sử dụng khiên trông giống Rushian, chính là lý do khiến Segawa bắt đầu chơi Legend Age.

Cậu ấy dùng làm hình nền, chắc là thích lắm.

Mặc dù không trực tiếp liên quan gì đến nhân vật của tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi ngượng.

`"...Nhưng đúng là cái máy tính này không muốn cho người khác xem thật."`

`"Ồn ào quá, tớ biết mà."`

Hình nền nhân vật hai chiều, màn hình desktop lộn xộn.

Thật sự là chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy "à...".

Thực ra thì nếu không cho người khác xem thì chẳng có vấn đề gì, nhưng trong trường hợp này thì hơi khó xử.

`"Mà này, desktop của cậu trông thế nào? Hình nền chắc là ảnh chụp chung với Ako đúng không?"`

`"Hình nền tớ để đen tuyền, trên desktop chỉ có thùng rác thôi."`

`"Sao ngay cả máy tính cũng đơn điệu thế..."`

`"Cậu nói thế ý là tôi ngoài đời cũng đơn điệu đúng không!"`

Đơn điệu thì có gì sai chứ, đồ khốn.

Tường nền màu đen thì tốn ít điện hơn, lại còn đỡ mỏi mắt nữa chứ! Một chút thôi nhưng cũng giúp chống cháy màn hình nữa!

"Ừm, hồi mình dùng Salamander cũng kiểu vậy đó."

"Để trống hình nền thì máy tính sẽ bền hơn một chút đấy."

Đấy, đây là bí quyết của dân xài máy cấu hình yếu: để màn hình desktop trống trơn, chỉ một màu nền thôi. Tôi khuyên mọi người nên thử xem sao.

Thôi được rồi, Segawa bảo máy bị hỏng hóc nên tôi bật máy lên đợi một lúc… Cơ mà có thấy gì lạ đâu.

"Máy vẫn khởi động bình thường mà, nó hỏng ở chỗ nào vậy?"

"Ừm thì… nó cứ chậm chậm, không ổn định ấy… Không hẳn là có cái gì hỏng, nhưng rõ ràng là máy có vấn đề."

"Cái triệu chứng gì mà cứ như hết sạch pin vậy."

Nghe thế này thì chịu, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Thôi cứ thử sờ vào xem sao, tôi nắm lấy chuột, di chuyển một chút.

"Ừm, vẫn di chuyển bình thườn… à… ơ?"

Gì thế này, hơi lạ rồi nha.

Di chuột thì con trỏ vẫn di chuyển bình thường.

Nhưng mà nó cứ chậm chạp một cách bất thường.

Ấn phím lách tách trên bàn phím thì thao tác cũng bị chậm theo.

—À, thì ra đây là điều Segawa muốn nói.

"Không biết hỏng cái gì nhưng rõ ràng là có vấn đề thật!"

"Đấy chứ lị!"

Một cái lỗi kỳ lạ, khó hiểu là sao chứ!

Cái quái gì đã xảy ra để máy ra nông nỗi này vậy!

"Hơn nữa, cái này ấy, mình thử 'máy tính bị hỏng' lên Google rồi, mà chẳng có thông tin hữu ích nào hiện ra cả!"

"Dùng từ khóa ngây thơ thế thì sao mà tìm được chứ!"

Khi tìm kiếm thông tin liên quan đến máy tính, việc chọn từ ngữ rõ ràng để tìm là nguyên tắc cơ bản.

Với cái triệu chứng bí ẩn thế này thì làm sao có cách khắc phục nào hiện ra được.

"Thôi, cứ kiểm tra cấu hình máy rồi chạy thử cái trình quét lỗi xem sao."

Mấy cái hệ điều hành gần đây đáng lẽ phải liên tục chạy kiểm tra lỗi máy rồi chứ, nhưng rõ ràng máy đang có vấn đề mà nó không phản ứng gì, nên cứ thử xem sao, có mất mát gì đâu.

"Cấu hình thì… ừm, nói là yếu thì cũng yếu thật đấy, nhưng mà không đến nỗi chậm rì thế này được."

"Chắc là thiếu RAM hả ta?"

"RAM thế này thì chơi LA vẫn ổn mà, với cả có chạy cái gì đâu mà vẫn nặng nề thế này?"

"Mà nói thật, khởi động game online lên còn ổn định hơn ấy chứ."

"Cái loại bất thường gì vậy trời."

Kiểm tra phần mềm khởi động cũng không thấy gì lạ, cũng không có tiến trình nào ngốn hết RAM cả.

Ừm, không tìm ra nguyên nhân rồi.

"Rốt cuộc là cái gì hỏng vậy trời. Chắc là lỗi sâu bên trong máy quá."

"Nếu thế thì có sửa được không?"

"Xấu nhất thì có thể cài đặt lại hệ điều hành… Á!"

"Ơ, sao thế!?"

"Ngay cả cái trình kiểm tra lỗi cũng chậm rì, chẳng tiến triển gì cả…"

Ngay cả vấn đề là gì còn không xác định được nữa là!

Thế này thì đúng là chịu không làm gì được rồi.

"Chắc là tôi cũng bó tay rồi."

"Đến anh còn chịu thì chắc phải mang đi sửa thôi quá."

"Tôi sẽ cố gắng thêm một chút nữa…"

Vừa nói, tôi vừa kiểm tra các phần mềm thường trú.

Chắc là vì Segawa vẫn cố dùng cái máy tính cấu hình thấp của mình nên cô ấy không cài mấy phần mềm thường trú nặng nề. Chắc không phải do cái này mà máy bị chậm đâu.

—Khoan, cái gì thế kia? Có một cảnh báo hiện ra ở góc phải bên dưới, chỗ mấy biểu tượng ẩn ấy.

"Chỗ này có gì đó. Hình như là cảnh báo. Để xem nào…"

"Sao thế? Tìm ra nguyên nhân rồi hả?"

"…À, thật hả trời… Ừm, tìm ra rồi, chắc là cái này…"

"Thật á!? Hỏng ở đâu vậy!?"

"Đợi chút… À, đúng rồi."

Tôi mở chi tiết ổ đĩa C và hiển thị lên màn hình.

Mọi nguyên nhân đều nằm hết ở đó.

"Nhìn xem, dung lượng đã sử dụng và dung lượng còn trống này."

"Ừm… đã dùng 220 gigabyte, còn trống… 7 gigabyte!?"

"Cái máy này… thiếu dung lượng ổ cứng rồi…"

"Còn trống dưới 5% sao…"

"Thế này thì con Bahamut cũng sắp chết đến nơi rồi."

"S-sắp chết!?"

Segawa sững sờ.

Có lẽ vì thấy phiền nên đã tắt đi, nhưng tin nhắn cảnh báo bị ẩn đi chính là: "Dung lượng đĩa không đủ".

Ổ đĩa C chỉ có dung lượng nhỏ là 250 gigabyte, dung lượng khả dụng là 227 gigabyte, mà đã dùng mất 220 gigabyte rồi.

Với một con Bahamut sắp hấp hối thế này thì việc nó chậm là điều hiển nhiên.

"Ako thì còn có thể hiểu được, chứ Segawa mà lại mắc lỗi cơ bản thế này thì…"

"Đ-đâu có! Ổ cứng thì liên quan gì đến hiệu suất máy đâu chứ!"

"Nó còn dùng bộ nhớ ảo với file tạm các thứ nữa. Trống ít thế này thì tuổi thọ máy cũng giảm đấy."

Ngay từ đầu máy đã chẳng có cấu hình gì nổi bật, giờ lại thế này thì việc nó hoạt động bất thường là lẽ đương nhiên.

Tôi vừa nói vậy, Segawa liền luống cuống chạm tay vào màn hình,

"T-thế thì phải làm sao bây giờ? À, cái kia! Defrag! Phải chạy Defrag đúng không!?"

"K-kiểu gì thế này, giờ còn thủ công chạy Defrag sao!?"

Ối giời ơi, trong đầu tôi tự dưng hiện lên mấy cái ảnh hoạt họa bí ẩn!

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, không được bị mấy cái nhân vật hoài cổ này mê hoặc.

"Mấy cái việc như Defrag ngày xưa ấy, giờ hệ điều hành tự động chạy định kỳ mà không cần bận tâm rồi. Không cần phải tự mình làm đâu!"

"À, thế hả? Vậy là ngài Defrag bị sa thải rồi sao?"

"Sa thải thì cũng không hẳn, kiểu như từ làm bán thời gian chuyển sang làm toàn thời gian ấy?"

"Nhân viên chính thức sao? Thế thì phải là thăng chức chứ."

Thôi bỏ qua ngài Defrag đang vui mừng vì tin tốt kia đã.

"Trước hết cứ giải phóng dung lượng đã. Xóa hết rác trong thùng rác và file tạm đi, sau khi đảm bảo có đủ dung lượng tối thiểu thì chạy dọn dẹp hệ thống."

"…Anh xem cách anh thao tác với con Bahamut của tôi thế này, tôi tự dưng nghĩ ra một điều."

"Hả?"

"Anh am hiểu máy tính thật đấy."

"Sao lại nói với cái giọng trầm ngâm thế?"

"Thật ra thì tôi cũng không nghĩ anh tìm ra nguyên nhân đâu."

"Tức là chẳng kỳ vọng gì vào tôi cả…"

Bỏ qua mấy cái đánh giá thấp ban đầu đi, nghĩ đến việc mình có thể vượt xa sự tưởng tượng của bạn bè thì cũng không tệ chút nào.

Tôi cảm thấy những khoảng thời gian lãng phí ngồi nghịch máy tính hóa ra cũng không hề vô ích.

"Thôi thì, tôi cũng chỉ làm được mấy cái cơ bản thôi mà!"

Dù tôi đã cố nói để không tỏ vẻ quá tự mãn, nhưng rõ ràng trên mặt tôi đang là biểu cảm đắc thắng.

Thế nhưng, Segawa lại với giọng lạnh lùng:

"Mà nói thật, hiểu biết quá nhiều về máy tính cũng thấy hơi lập dị, ghê ghê sao ấy."

"Tôi đang vui vẻ vì được khen đấy!?"

Cậu nói thế là để chê bai tôi hả!?

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, con Bahamut vẫn đang cố gắng loại bỏ các dung lượng không cần thiết bằng cách dọn dẹp, nhưng công việc đó mãi chẳng kết thúc.

"Ôi, dọn dẹp cũng chậm nữa chứ. Đã dùng hết bao nhiêu dung lượng vậy trời."

"Tôi có cài phần mềm nào nặng đâu nhỉ…"

Segawa tỏ vẻ không cam tâm.

Nhưng rõ ràng là có chỗ nào đó đang dùng, nên mới bị thiếu dung lượng thế.

"Tôi cũng không biết được, phần còn lại cậu tự tìm mấy file thừa và xóa đi vậy."

"Đã làm đến đây rồi thì tìm hộ tôi mấy cái file nặng rồi xóa luôn đi chứ."

"…Ấy?"

"Ấy cái gì mà ấy. Với cả cái mặt 'thật sự được không?' của anh là sao vậy?"

"À không, ý tôi là…"

Cậu nói tìm và xóa dễ dàng thế, nhưng mà… thật sự ổn không?

"Tôi tìm có được không đó?"

"Được chứ, có sao đâu. Ngược lại, sao anh lại nghĩ là không được?"

"Thì đấy, thường thì mấy cái file dung lượng lớn toàn là dữ liệu video hoặc hình ảnh đúng không?"

"Đúng rồi, video thường nặng mà."

"Cho nên đấy, nếu tôi tìm thì có thể sẽ phát hiện ra mấy cái thư mục chứa đầy video và hình ảnh đó…"

“Tôi không nhớ đã lưu nhiều đến thế, nhưng nếu không tìm ra thì không khắc phục được phải không?”

“Ừ thì… nếu Segawa không thấy phiền thì được thôi…”

“Nãy giờ cậu cứ ấp úng chuyện gì thế? Tập tin ảnh của tớ đến mức…”

Đến đó thì Segawa chợt nghẹn lời.

À, có vẻ cô ấy nhận ra rồi.

“…Không lẽ cậu muốn nói, tớ đang lưu mấy cái video hay ảnh không trong sáng sao?”

“Nào, thư mục lớn nhất đâu nhỉ?”

“Đừng có đánh trống lảng!”

Má Segawa đỏ bừng, thấy rõ luôn.

Trông cô ấy không giống đang giận mà là đang ngượng thì đúng hơn. Một biểu cảm hiếm thấy, thành thật mà nói thì hơi đáng yêu.

Nhưng không phải vậy. Tôi đâu có ý trêu chọc Segawa.

“Chứ nếu tớ tìm thấy thư mục ảnh nóng của bạn bè thì ngại lắm chứ.”

“Tớ làm gì có thứ đó!”

Thì đúng là tôi cũng không nghĩ Segawa lại làm mấy thứ đó thật.

“Nhưng mà… có lẽ sẽ có những bức ảnh về tình bạn nồng nhiệt của mấy thằng con trai, mà tôi thấy hơi khó coi thì sao.”

“…………Hầu như không có đâu.”

“Thế là vẫn có chút ít à?”

“Nếu có ảnh 'thần thánh' thì bản năng con người là muốn lưu lại một cách lén lút mà.”

Nghe cũng có lý.

Vậy thì tôi tìm có vẻ không hay, tôi nhìn Segawa với ánh mắt đó.

“…Hay là tớ tự tìm thì hơn.”

“Cậu cứ tự nhiên.”

Mặc dù phong thái cứ như tsundere, nhưng Segawa có một điểm tốt là khi ở cùng bọn tôi thì cô ấy lại rất thật lòng.

Segawa nắm chuột và kiểm tra dung lượng của vài tập tin.

Quả thật hơi ngại nên tôi quyết định không nhìn.

“…Tớ tìm rồi, nhưng ở những chỗ hay dùng thì không có tập tin nào quá lớn cả.”

“Nhưng chắc chắn nó phải được dùng ở đâu đó chứ.”

“Nói vậy chứ, ngoài ra còn có thứ gì khác đâu… Á!”

Segawa nhoài người về phía màn hình, chỉ trỏ: “Cái này, cái này!”

“Có một thư mục nặng khủng khiếp! Nếu đây là nguyên nhân thì không còn cách nào khác!”

“Ể, là gì thế?”

“Nè, là thư mục LA đó! Nếu nó nặng thế thì đành chịu thôi!”

Không phải lỗi của tớ nhé! Segawa gật đầu lia lịa.

Tôi nhìn, thông tin về thư mục cài đặt game Legendary Age đang hiển thị.

Thật, nó chiếm dung lượng khá lớn. Đúng là game online tốn dung lượng ghê.

Kích thước của thư mục đó là── hơn 200 gigabyte!?

“Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Làm gì có chuyện đó!”

“Nhưng nó vẫn đang được dùng mà.”

“Game siêu đồ họa cỡ nào mới có dung lượng đó chứ! Ngay cả game VR online cũng không thể nặng đến mức này!”

Legendary Age, một game 2D từ vài năm trước, không thể nào ngốn dung lượng khủng khiếp đến 200 gigabyte được.

Vậy thì chắc chắn nguyên nhân nằm sâu bên trong.

“Thử tìm kỹ hơn xem. Chắc chắn có dữ liệu bất thường ở trong đó.”

“Ể? Trông bình thường mà.”

Segawa kiểm tra thư mục Legendary Age, nhưng quả thật không có gì lạ.

Dữ liệu chính của game chiếm khoảng 10 gigabyte, còn lại là các tập tin khởi động và cài đặt với dung lượng hợp lý.

Thư mục ảnh chụp màn hình thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng 180 megabyte thôi mà──.

“Khoan đã, cái đó có gì đó bất thường.”

“Ể, chỗ ảnh chụp màn hình á? Nhưng đó chỉ là nơi chứa ảnh chụp màn hình thôi mà.”

“Không, dung lượng có vẻ…”

Tôi nhìn lại thư mục ảnh chụp màn hình một lần nữa.

Quả thật nó ghi là 180. Nếu là 180 megabyte thì không vấn đề gì.

Nhưng nhìn kỹ thì, không phải là megabyte. Đơn vị khác rồi!

“Thư mục ảnh chụp màn hình, nó đang dùng 180 gigabyte.”

“…Hả?”

“Nhìn này!”

Tôi suýt bỏ qua vì nghĩ là megabyte, nhưng không phải.

Kích thước chính xác là 180.6GB (180,622,336 byte).

Không ngờ lại là 180 gigabyte. Phải dùng bao nhiêu mới được thế này chứ.

“Cậu từng nói là luôn chụp lại những khoảnh khắc ngầu lòi của Shuvain… nhưng đến mức này thì cậu đã lưu bao nhiêu tấm rồi…?”

“Đúng là tớ chụp nhiều thật, nhưng mà, nhiều đến thế sao!?”

Segawa vội vàng nhấp đúp vào thư mục ảnh chụp màn hình.

Tiếng xử lý “cạch cạch cạch” vang lên dữ dội, và nội dung hiển thị là một biển ảnh chụp màn hình tràn ngập cả màn hình.

“Cái gì thế này… nhiều không đếm xuể luôn…”

“Nếu ngày nào cũng chụp thì nó sẽ thành ra thế này thôi.”

“Thế nhưng, thế này là quá đáng rồi…”

Hơn nữa, ảnh chụp màn hình của LA là định dạng bitmap sao?

Mỗi tấm ảnh nặng hơn 10 megabyte.

“Nếu mỗi tấm là 10 megabyte thì gần hai vạn tấm sao, ghê thật đó.”

“Sắp được hai năm kể từ khi tớ bắt đầu chơi game online rồi. Tớ có chụp đến ba mươi tấm một ngày đâu chứ.”

“…Chết tiệt, nghe cậu nói vậy tự nhiên lại thấy không đáng kể là bao.”

Legendary Age đã được Segawa chơi khoảng bảy trăm ngày rồi nhỉ.

Vậy thì, nếu mỗi ngày chụp ba mươi tấm cũng sẽ vượt quá hai vạn tấm.

“Cảm giác như không phải thư mục nặng nữa, mà là những năm tháng tích lũy nặng nề hơn.”

“Nguyên nhân là kỷ niệm quá nặng, phải không.”

Cả hai chúng tôi đều nói những lời có vẻ u sầu, rồi thở dài.

Mà cái này, xóa đi cũng không đành lòng.

“Phải làm sao đây, xóa hết mấy ảnh chụp màn hình không cần thiết đi à?”

“Tất cả đều là những kỷ niệm quan trọng, không có tấm nào là không cần thiết cả.”

“Nhưng mà Segawa, nếu cứ thế này thì Bahamut không sửa được đâu.”

Chắc chắn cũng có những ảnh chụp màn hình không cần thiết chứ.

Những cảnh không có gì đặc biệt chẳng hạn… ồ, cũng khá nhiều đấy.

“Cái này là ảnh chụp màn hình mùa thu năm ngoái này, mọi người chỉ ngồi thôi mà. Không cần thiết đâu nhỉ?”

“Ừm?… À, cái này à. Cái này không được xóa đâu.”

“Tại sao chứ, đâu phải cảnh ngầu lòi của Shuvain-sama gì đâu.”

“Shuvain-sama thì không làm gì thật, nhưng đoạn chat này mới là quan trọng.”

Đoạn chat?

Nó đặc biệt đến thế sao?

Nội dung chúng tôi đang nói trong ảnh chụp màn hình là:

◆ Shuvain: Đúng là thi đại học vẫn ổn hơn, vì không bị ảnh hưởng bởi cái hệ thống điểm chuyên cần quái quỷ đó.

◆ Rushian: Tôi nghĩ thi đua học lực cũng khó khăn lắm chứ.

◆ Aprikotto: Tôi hoàn toàn không có ý nói hạnh kiểm là tất cả, nhưng tôi không phản đối việc có một phần của quá trình đánh giá bao gồm cả điều đó.

◆ Sette: …Nè, Ako-chan nãy giờ im lặng thế.

◆ Shuvain: À đúng rồi.

◆ Rushian: Akko ơi? Sao thế, ngủ rồi à?

◆ Ako: …Vâng. Mất hai mươi phút để mọi người kết thúc chủ đề mà tôi ghét.

◆ Shuvain: Mày nói cứ như hiệu trưởng buổi họp toàn trường ấy lol

◆ Rushian: Mày còn đo thời gian nữa hả lol

Ừm, không có gì đặc biệt cả, vẫn là đoạn chat quen thuộc thôi mà.

“Tại sao đoạn chat này mà không xóa được?”

“Cái cách Ako nói ở đây đúng là hài hước. Tớ đã cười khoảng năm phút liền đó.”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao!”

Chỉ vì đoạn chat hơi thú vị một chút, mà cậu lưu lại chỉ vì lý do đó thôi sao!

Hèn chi mỗi ngày ba mươi tấm!

“Nếu cứ chụp ảnh màn hình theo tiêu chuẩn đó thì không bao giờ hết được.”

“Nhưng nhìn lại thì sẽ nhớ ra mà phải không? Đây là đoạn chat khi Master nói là đã tham gia khóa học hè. Với lại, trò hiệu trưởng cũng từng là trào lưu nhỏ trong guild mà.”

“Cũng có chuyện đó nữa nhỉ.”

“Cái việc có thể nhớ ra ‘À, đã có chuyện này’ mới là quan trọng đó.”

Quả thật cũng thấy hoài niệm.

Nếu không còn bức ảnh chụp màn hình này thì tôi đã quên hẳn đoạn đối thoại đó rồi.

「Mấy cái ảnh chụp màn hình từ hồi trước khi tụi mình lập bang hội vẫn còn đó mà. Kiểu gì sau này xem lại cũng thấy hay cho mà xem."

"Hồi còn 'đánh lẻ' cơ à... Đúng là cũng có lúc như vậy thật nhỉ... Giờ thì, khó mà tin được có một thời gian tụi mình còn là những người xa lạ."

"Thấy chưa? Ký ức mà không được lưu giữ ít nhiều dưới một hình thức nào đó thì cũng dễ bay mất thôi. Bởi vậy nên tớ mới phải cất giữ kỹ càng thế này đây."

"Nghe cậu nói vậy tự nhiên thấy biết ơn ghê."

"Khụ khụ khụ. Ký ức của mọi người, cứ để tớ giữ cho!"

"Tự nhiên sao cậu lại ra dáng phản diện khó nhằn vậy hả?"

Nghe cô ấy nói thế, lại thấy xóa đi thì uổng quá.

Mà sự thật là dung lượng ổ cứng không còn đủ.

"Vậy giờ tính sao đây? Ném hết vào ổ D thì giải quyết được vấn đề đấy, nhưng mà bên đó sẽ đầy cứng luôn."

"Hi sinh có giá trị thôi. Cứ coi như ổ D sẽ sống để làm nơi lưu trữ ảnh của tớ đi."

Vừa nói, Segawa vừa bắt đầu chuyển mấy tấm ảnh chụp màn hình sang ổ D.

Thôi rồi, có lẽ tặng cô ấy một cái ổ cứng ngoài còn tốt hơn.

Và thời gian cần để chuyển cả đống dữ liệu ảnh này là... Ôi trời, hơn hai tiếng đồng hồ lận.

"Nếu đợi xong thì chắc không kịp đưa quà cho mấy người kia mất."

"Cậu cũng định đi đưa quà cho Ako và mọi người nữa hả?"

"Đúng là vậy đó. Nhưng giờ này thì người chắc chắn đã thức dậy là..."

"À, chắc là Hội trưởng rồi."

Ừ, đúng vậy.

Giờ cũng không còn là sáng sớm nữa, nhưng vẫn là buổi sáng.

Giờ này mà đã hoạt động năng nổ thì chắc chắn là Hội trưởng với nhịp sinh hoạt tử tế rồi.

Ako chắc vẫn còn đang ngủ, còn Akiyama-san... không biết cô ấy thì sao nhỉ. Có khi còn đang thức đêm chơi game ấy chứ.

"Akiyama-san có cái lịch sinh hoạt kiểu gì vậy trời?"

"Sao không tự hỏi cô ấy luôn đi... Mà, chắc kiểu 'ngủ bù' cho người 'ngủ ít' thì đúng hơn."

"Nghe không hiểu gì cả, nói rõ hơn đi."

"Kiểu như là ngày thường thì chỉ cần ngủ hai, ba tiếng là ngon ơ, nhưng ngày nghỉ thì có khi ngủ như chết vậy đó."

"Cái kiểu sinh hoạt gì mà hại sức khỏe thế!"

"Tớ cũng đã bảo là làm vậy giảm tuổi thọ đó, nhưng Nanako cứ như không thèm nghe vậy."

Ở trường thì năng động thế kia mà lại chỉ ngủ được mỗi giấc ngắn thôi sao.

Với kiểu người như mình, mà không ngủ đủ thì kiểu gì cũng lăn ra chết ở trường, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

"Vậy là hôm nay cô ấy cũng có thể ngủ như chết luôn à..."

"Nhưng mà cô ấy ngủ không sâu nên dậy rất nhanh, liên lạc là thức ngay thôi?"

"Sợ quá không dám liên lạc!"

Lỡ mà đúng lúc cô ấy đang có một giấc ngủ thật sâu sau bao ngày thì sao.

Thôi, Akiyama-san để sau đi. Dù có ngủ như chết thì chắc chiều cũng dậy thôi.

"Thôi thì cứ liên lạc với Hội trưởng trước đã."

"Cứ liên lạc vào ngày nghỉ là Hội trưởng vui vẻ ngay ấy mà."

"Vậy thì mình liên lạc cũng thấy thoải mái hơn."

Tôi lạch cạch gõ điện thoại, gửi tin nhắn cho Hội trưởng.

[Nishimura]: Hội trưởng, anh thức chưa?

[Aprikotto]: Đương nhiên rồi. Có việc gì à?

Ối giời ơi, hết hồn!

Chưa đầy mười giây từ khi gửi mà đã trả lời rồi, ngược lại lại thấy đáng sợ ghê!

"Trả lời trong nháy mắt luôn..."

"Thường là như vậy đó."

Segawa, người có vẻ như hay đi chơi với Hội trưởng vào ngày nghỉ, khá là bình thản.

Hóa ra đây là tốc độ bình thường của Hội trưởng sao.

Thôi thì cứ hỏi lịch trình hôm nay của anh ấy xem sao.

[Nishimura]: Hội trưởng, hôm nay tôi muốn gặp anh một chút, anh có thời gian không?

[Aprikotto]: Là chuyện cậu nói lần trước à.

[Aprikotto]: Trong game thì lúc nào cũng được, nhưng là ở ngoài sao?

[Nishimura]: Vâng, ở ngoài ạ.

[Aprikotto]: Vậy à... Vậy thì...

Tin nhắn đang tới tấp với tốc độ kinh hồn bỗng dừng lại ở đó.

Sau một hồi ngập ngừng, tin nhắn được gửi đến là:

[Aprikotto]:

Vậy thì hôm nay cậu đến nhà tôi được không?

Nội dung là như vậy.

"...Ra là vậy, lần này là nhiệm vụ thăm nhà Hội trưởng đây mà..."

"Đi đến nhà Hội trưởng hả?"

"Ừ. Segawa cậu từng đến rồi đúng không? Nhà anh ấy trông thế nào?"

"À, ừm... Cứ, cố gắng lên nhé."

"Cái kiểu cổ vũ gì lạ vậy!"

Chỉ là đến nhà chơi thôi mà có gì đâu!

Tự nhiên thấy hơi rờn rợn rồi đó.

"Mà vốn dĩ, từ đây đến đó cũng khá xa đấy. Sẽ tốn thời gian lắm đó?"

"Ặc, cái đó thì hơi phiền thật."

Tôi muốn đưa quà cho tất cả mọi người trong ngày Valentine Trắng này mà.

"Hỏi thử xem sao... Nếu xa quá thì phiền lắm, địa điểm là ở đâu vậy?"

Và đây là tin nhắn trả lời:

[Aprikotto]:

Đừng lo. Hôm nay tôi đang ở biệt thự gần ga tàu. Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.

"...Biệt thự, là cái gì?"

"Không muốn nghĩ tới luôn..."

Segawa, một người rất đỗi bình dân đến mức phải tiết kiệm tiền để nâng cấp bộ nhớ cho con Bahamut, đang ôm đầu vì kiểu sống như từ thế giới khác này.

Thật tình tôi cũng đau đầu luôn.

"...Cái này, Segawa cậu đi cùng không?"

"Tớ đi thì làm được gì chứ. Tự mình cố gắng đi."

"Đúng là vậy nhỉ..."

Nhiệm vụ phụ: Thăm nhà Hội trưởng.

Hình như có điềm báo sắp phải vào một hầm ngục khó nhằn.

embed0015-HD.jpg

embed0016-HD.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận