Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Chương 01 Phái đoàn Sứ giả từ Đế quốc

2 Bình luận - Độ dài: 15,672 từ - Cập nhật:

Một ngày sau khi trung tâm đầu não của Vương quốc trải qua một ca phẫu thuật kịch tính, sự bình yên đã trở lại.

Hôm nay, Ryo định mượn sách từ thư viện trong Lâu đài Hoàng gia rồi đến phòng làm việc của Quốc vương, nhưng trên đường đi, cậu tình cờ bắt gặp Hầu tước Heinlein vừa từ ngoài trở về, một cảnh tượng khá hiếm thấy.

Đây là một chuyện cực kỳ hiếm. Bởi lẽ, vị Tể tướng đại nhân vô cùng bận rộn này thường chỉ quanh quẩn giữa phủ Tể tướng và phòng làm việc của Quốc vương, còn lại hầu như đều giam mình trong phòng để xử lý công việc. Tôi từng nghe nói những khi không có nhiều giấy tờ, ngài ấy cũng sẽ ra ngoài Vương đô, nhưng tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi lại có lúc ngài ấy “không có nhiều giấy tờ”...

“Chào ngài, Hầu tước Heinlein.”

“Ồ, Công tước Rondo. Cuốn sách đó, chẳng lẽ là…”

“Ể? Là cuốn ‘Đối Sách Chống Lại Hỏa Ma Pháp Theo Tư Duy Giả Kim Thuật’ ạ?”

Hầu tước Heinlein để mắt đến cuốn sách mà Ryo vừa mượn. Ryo nghiêng đầu thắc mắc.

“Chẳng phải vì Bệ hạ đã hỏi ngài rồi sao?”

“Vâng? Chuyện gì cơ ạ?”

Với một dáng vẻ có chút khác lạ so với thường ngày, Ryo đến thăm căn phòng nơi Vua Abel đang tĩnh dưỡng, nằm ở một khu riêng biệt trong Lâu đài Hoàng gia.

“Ồ, Ryo. Lại mượn sách về đấy à.”

“Abel.”

“Hửm? Gì thế, sao mặt mày đáng sợ vậy.”

Ryo ngắt lời và gọi thẳng tên Abel, khiến cậu ta tỏ vẻ nghi hoặc.

“Abel, chẳng phải cậu đang giấu tôi chuyện gì sao?”

“Gì thế, sao đột ngột thế…”

Khi Ryo chất vấn, Abel liền lảng tránh ánh mắt.

“Đấy! Cậu tránh mặt tôi rồi! Nào, nói thẳng ra đi.”

“Không, có quá nhiều chuyện như thế, nên tôi không biết cậu đang nói đến chuyện nào cả…”

“Cái…”

Ryo chống cả hai tay và đầu gối xuống sàn trong một tư thế tuyệt vọng.

“Vương quốc Knightley, rạn nứt giữa Quốc vương và Thủ tịch Công tước!”

“Này, tôi nghĩ cậu không cần phải nói những điều gây khủng hoảng quốc gia như thế đâu.”

Ryo nói một câu nghe như tít báo hay tạp chí tuần, và Abel chỉ biết cười khổ mà khiển trách.

“Vậy, rốt cuộc là chuyện nào?”

“Hay là cậu cứ nói hết ra luôn đi?”

“Nếu biết hết, Ryo sẽ ngập trong đống giấy tờ đấy… nhưng mà nghĩ lại thì cũng vui.”

“Xin lỗi, nếu vậy thì lãnh địa Công tước Rondo sẽ ly khai khỏi Vương quốc.”

“Ừ, đừng làm thế.”

Cuộc đàm phán giữa Quốc vương và Thủ tịch Công tước là một màn trao đổi nảy lửa, tựa như có tia lửa tóe ra…

“Hầu tước Heinlein đã nói với tôi. Một trong những lý do triệu tập tôi là vì những người sẽ đến từ Đế quốc sau một tháng nữa… à không, chỉ còn hai tuần nữa thôi.”

“À, chuyện đó sao…” Abel khẽ gật đầu vài lần. “Đúng vậy, tôi không nghĩ Ryo có thể đến ngay khi được gọi. Nếu đang ở Rừng Rondo thì cũng phải mất khoảng một tháng chứ? Vì thế nên tôi đã báo sớm. Thật ra, có một phái đoàn sứ giả từ Đế quốc sắp đến. Đây không phải là một phái đoàn thông thường, Chính sứ là Nữ công tước Rubine, em gái của Hoàng đế đương nhiệm.”

“Đúng là một nhân vật lớn.” Ryo đáp lại theo không khí cuộc trò chuyện.

“Ừm. Với một nhân vật tầm cỡ như vậy, phía Vương quốc không thể chỉ cử những người qua loa ra tiếp đón được. Phải là Quốc vương hoặc người có địa vị tương đương ra mặt…”

“À, nói cách khác, đây là phái đoàn được cử đến để xem xét bệnh tình của Vua Abel nghiêm trọng đến mức nào, phải không?”

“Đúng là vậy. Hoặc là để xác nhận xem ta đã chết chưa.”

Nói rồi, Abel cười khổ. Thực tế, chỉ mới gần đây thôi, cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng mình có thể sẽ chết trước khi phái đoàn của Đế quốc đến.

Vua Abel, người lên ngôi ba năm trước, được các quốc gia láng giềng công nhận là vị vua hùng mạnh hiếm thấy của Knightley trong những năm gần đây. Sự hùng mạnh đó dĩ nhiên một phần đến từ năng lực chiến đấu cá nhân vượt trội. Nhưng trên hết, ý nghĩa về quyền lực mạnh mẽ với tư cách một vị vua lại chiếm phần lớn hơn.

Ba năm trước, toàn bộ quý tộc phía Bắc của Vương quốc Knightley đã tạo phản. Họ đã ngả về phía Vương đệ Raymond, kẻ nổi loạn, và Đế quốc đang xâm lược. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, Raymond chết, còn Đế quốc thì hoàn toàn rút lui khỏi lãnh thổ Vương quốc. Các đại quý tộc phía Nam và phía Tây vì đã sớm ủng hộ Vua Abel nên thế lực ngày càng lớn mạnh, ngược lại, toàn bộ quý tộc phía Bắc đều bị truất phế. Ngoài ra, nhiều quý tộc phía Đông cũng suy yếu đáng kể do tình hình hỗn loạn ở khu vực này từ trước cuộc chiến giải phóng. Kết quả là, những lãnh địa mà quý tộc phía Bắc từng nắm giữ, dù chỉ là tạm thời, đều thuộc quyền quản lý của hoàng gia. Đồng thời, lãnh địa của các gia tộc quý tộc phía Đông mất người thừa kế cũng do hoàng gia tạm quản. Những lãnh địa đó được ban cho những người có công trong cuộc chiến giải phóng, từ đó khai sinh ra những quý tộc mới và những người được thăng tước. Vì họ nhận được lãnh địa và địa vị mới từ tay Vua Abel, một tầng lớp quý tộc trung thành tuyệt đối với nhà vua đã được hình thành… Đó chính là lý do Vua Abel được xem là một vị vua hùng mạnh.

“Về phần đàm phán thực tế, Hầu tước Heinlein sẽ lo liệu, nhưng nếu có Ryo ở đó nữa… tôi nghĩ rằng chỉ cần Tể tướng và Thủ tịch Công tước cùng có mặt, thì dù ta không thể xuất hiện, chúng ta vẫn giữ được thể diện.”

“Nhưng trong trường hợp đó, chẳng phải họ sẽ xác nhận được rằng bệnh của Abel rất nặng sao?”

“Đó là sự thật mà. Đằng nào cũng sẽ bị phát hiện sớm thôi, nên đành chịu vậy.”

Abel hoàn toàn không giỏi những mánh khóe chính trị của một vị vua. Dù vậy, kết quả của việc cố gắng suy nghĩ cho sự tồn vong của đất nước chính là việc triệu tập Ryo đến Lâu đài Hoàng gia… Nghe đến đây, dĩ nhiên Ryo sẽ hợp tác.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tham dự buổi đàm phán với phái đoàn sứ giả đó.”

Ryo gật đầu mạnh mẽ, Abel mỉm cười rạng rỡ, và hai người họ đã bắt tay nhau thật chặt. Vậy là, kế hoạch cho hai tuần tới đã được quyết định, nhưng từ giờ đến lúc đó phải làm gì đây… Có rất nhiều việc phải làm! Khám phá những quán ăn ngon. Đọc sách về giả kim thuật… vân vân.

“Cậu chỉ có ăn với giả kim thuật thôi à…”

“Tôi không muốn nghe điều đó từ một vị vua chỉ toàn ngủ đâu nhé!”

“Này, tôi bị bệnh mà…”

Hai tuần sau.

“Phái đoàn sứ giả của Nữ công tước Rubine từ Đế quốc sẽ đến Nhà khách vào sáng mai. Sau đó, cuộc đàm phán sẽ bắt đầu ngay lập tức.”

“Không có buổi yết kiến trước sao ạ?”

“Vâng. Mọi việc đều diễn ra theo trình tự đã được quyết định từ một tháng trước, khi cuộc đàm phán này được ấn định. Lúc đó, thành thật mà nói, bệnh tình của Bệ hạ không được tốt cho lắm…” Hầu tước Heinlein vừa gật đầu vừa giải thích cho Ryo.

“Nhờ có Ryo mà ta mới khỏe lại được.”

“Ấy, không có gì to tát đâu ạ.”

Abel chân thành cảm ơn, còn Ryo thì ngượng ngùng. Tại khu nhà riêng trong Lâu đài Hoàng gia, Abel, Hầu tước Heinlein và Ryo đang họp bàn về phái đoàn sứ giả từ Đế quốc.

“Chắc hẳn người của Đế quốc sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy vị vua mà họ nghe nói đang bạo bệnh lại hoàn toàn khỏe mạnh nhỉ.” Ryo vừa nói vừa cười toe toét, có lẽ đang tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu.

“Cuộc đàm phán sẽ diễn ra tại phòng họp của Tòa nhà Giao lưu, nằm giữa Lâu đài Hoàng gia và Nhà khách nơi họ ở. Xin lưu ý rằng phòng họp không được dựng rào chắn ma pháp.” Hầu tước Heinlein không hiểu sao lại giải thích điều đó.

“Hửm? Abel, cậu định dùng ma pháp pháo kích vào phái đoàn sứ giả à? Nữ công tước đó là em gái Hoàng đế đúng không? Nguy hiểm lắm đấy?”

“Không phải ta! Là nói cho Ryo đấy!” Abel phản bác. Bị phản bác, Ryo nghiêng đầu khó hiểu.

“Tôi không bao giờ đột nhiên tấn công người mới gặp lần đầu đâu, cho dù họ là người của Đế quốc.”

“…Hửm?”

“…Ủa?”

Hầu tước Heinlein và Abel bất giác nhìn nhau.

“Bệ hạ, ngài đã giải thích cho Công tước Rondo đến đâu rồi ạ?”

“…Ryo, có khả năng nào là cậu không biết Nữ công tước Rubine không?”

“Chuyện đó thì tôi biết chứ! Như lúc nãy đã nói, bà ấy là em gái Hoàng đế. Bệ hạ Rupert VI đã ở độ tuổi ngũ tuần rồi nên…” Ryo nhớ lại Hoàng đế Rupert mà cậu đã gặp trên chiến trường, một người đàn ông ở tuổi 50 nhưng không một chút mỡ thừa, thân hình rắn chắc như thép.

“À… vấn đề còn trước cả chuyện đó nữa. Ryo, Bệ hạ Rupert đã thoái vị hai năm trước, và Hoàng thái tử Helmut đã lên ngôi, trở thành Helmut VIII.”

“Thật không thể tin nổi…” Ryo hoàn toàn không biết gì. Nghe nói lúc đó chuyện này đã trở thành một chủ đề rất lớn…

“Cùng với đó, các hoàng tử và công chúa khác đương thời đã từ bỏ thân phận hoàng tộc để lập ra các gia tộc công tước. Nữ công tước Rubine lần này cũng vậy. Tên của Nữ công tước Rubine là Fiona…”

“Chẳng lẽ đó là vị công chúa kia…”

“Đúng vậy. Người mà Ryo đã định đóng băng, cựu Công chúa thứ mười một, Chỉ huy Pháp Sư Đoàn Hoàng gia, lúc đó có tên là Fiona Rubine Bornemisza. Cô ấy sẽ đến với tư cách là chính sứ.”

“Tôi không biết chuyện này…” Ryo hơi nhăn mặt và gãi má.

“Vậy thì chắc ngài cũng không biết về phu quân của cô ấy rồi.” Hầu tước Heinlein nói với giọng hơi nhỏ.

“Phu quân? Chồng của cô ấy?”

“Vâng, phu quân của cô ấy, Bá tước Ruska, là Phó sứ.”

“Ruska… chẳng lẽ là gã đó…”

“Vâng, chính là pháp sư ‘Bộc Viêm’, Bá tước Oscar Ruska.”

Ngay khoảnh khắc Hầu tước Heinlein giải thích, mặt Ryo nhăn lại một cách khó coi. Rồi cậu quay sang Abel và nói.

“Abel, cậu biết mà lừa tôi phải không!”

“K-không, tôi định sẽ nói sau mà…” Abel lảng tránh ánh mắt của Ryo và viện cớ.

“Sau này có nghĩa là, vào lúc quyết định để tôi lo liệu việc tiếp đón phái đoàn, cậu đã hoàn toàn có ý định giấu diếm rồi còn gì!”

Vậy mà lúc đó, Abel và Ryo còn bắt tay nhau thật chặt… Ryo cảm thấy tuyệt vọng.

“…Hiểu rồi, đặc quyền ăn bánh ngọt mỗi tháng một lần sẽ đổi thành mỗi tuần một lần.”

“Abel, tôi sẽ đi theo cậu suốt đời! Cứ giao hai người của Đế quốc đó cho tôi!”

Ryo đã hồi sinh.

Mỹ vị, thống trị con người.

Mỹ vị chính là, chính nghĩa.

Mỹ vị chính là, tối cao.

Con người sống vì mỹ vị, và chết vì mỹ vị.

Trong một diễn biến khác, trên xe ngựa của phái đoàn Nữ công tước Rubine từ Đế quốc.

“Những người sẽ ngồi vào bàn đàm phán là Tể tướng Heinlein và Thủ tịch Công tước, Công tước Rondo…” Fiona, Nữ công tước Rubine, đã lẩm bẩm câu đó không biết bao nhiêu lần.

“Fiona, nàng vẫn còn bận tâm sao?” Người lên tiếng là chồng cô, Bá tước Ruska, Oscar, người được mệnh danh là pháp sư ‘Bộc Viêm’.

“Vâng… Gia tộc Công tước Rondo là một gia tộc công tước mới được thành lập sau khi truất phế gia tộc Công tước Flitwick của Vương đệ trước đây, nhưng người đứng đầu lại giữ vị trí Thủ tịch Công tước của Vương quốc. Thế nhưng, người đó không giữ bất kỳ chức vụ nào trong Lâu đài Hoàng gia, và thậm chí lãnh địa công tước đó ở đâu cũng không rõ ràng. Hơn nữa, trong ba năm qua, không một ai từng thấy mặt người đó… Ngay cả cơ quan tình báo của Đế quốc cũng đã kết luận rằng Công tước Rondo thực chất không tồn tại, đó chỉ là một gia tộc công tước được lập ra trên danh nghĩa để hoàng gia gây áp lực lên các quý tộc khác. Việc hoàng gia vẫn giữ một nửa lãnh địa của Công tước Flitwick bị truất phế cũng củng cố cho kết luận đó. Vậy mà người đó lại xuất hiện trong buổi đàm phán lần này… lại còn với tư cách là đại diện của Vua Abel I.”

“Chà, nói không bận tâm thì cũng là nói dối… nhưng dù sao thì ngồi vào bàn đàm phán là sẽ biết thôi, phải không?”

“Vâng, đúng là vậy, nhưng…”

Nói rồi, hai người họ nhấp một ngụm cà phê do Marie pha.

“Điều ta quan tâm hơn cả là bệnh tình của Vua Abel. Tình hình hẳn phải tệ đến mức phải đưa ra một Thủ tịch Công tước trước nay chưa từng lộ diện.”

“Theo thông tin tình báo thu thập được, có lẽ đó là một căn bệnh nan y.”

“Nhưng tình báo cũng không thể cài người vào trong Lâu đài Hoàng gia.”

“Tể tướng…”

“Đúng vậy. Về mặt chống gián điệp, Tể tướng Heinlein còn cao tay hơn Đế quốc một, hai bậc. Chính vì vậy mà chúng ta mới phải đích thân đường đường chính chính đến đây.”

‘Dù cách xưng hô đã thay đổi, nhưng cuối cùng thì giữa hai người họ vẫn chẳng có chút không khí ngọt ngào nào cả…’ Thị nữ Marie đứng bên cạnh lắng nghe và thầm nghĩ. Rồi, cô thở dài một hơi thật lớn trong lòng. Marie từng là phó quan của Chỉ huy Pháp Sư Đoàn Hoàng gia, nhưng đồng thời cũng là thị nữ riêng của Fiona. Vì vậy, khi Fiona lập ra gia tộc Công tước Rubine, cô đã trở thành thị nữ trưởng. Dĩ nhiên, trong phái đoàn lần này, cô cũng đi theo với tư cách là phó quan kiêm thị nữ của chính sứ. Là một người nguyện dâng hiến tất cả cho Fiona, Marie mong Fiona được hạnh phúc. Dù vậy, cô cũng hiểu rằng hình mẫu hạnh phúc của mỗi người mỗi khác. ‘Thật là khó khăn quá đi…’

Phòng họp của Tòa nhà Giao lưu.

Phái đoàn sứ giả của Đế quốc được dẫn vào và ngồi xuống. Ngay lập tức, một người của Bộ Ngoại giao Vương quốc bắt đầu giải thích.

“Theo như thông báo trước, Công tước Rondo và Hầu tước Heinlein, với tư cách là đầu mối liên lạc của phía Vương quốc, sẽ đến ngay bây giờ. Xin quý vị vui lòng chờ trong giây lát.”

Khi ông ta định quay về chỗ của mình ở góc phòng, Fiona lên tiếng hỏi.

“Tôi nghĩ Bộ Ngoại giao Đế quốc cũng đã yêu cầu trước, nhưng buổi yết kiến Quốc vương Bệ hạ sau khi kết thúc đàm phán, e là vẫn khó thực hiện sao?”

“V-vâng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời tốt từ phía Lâu đài Hoàng gia… Xin thành thật xin lỗi.” Người của Bộ Ngoại giao trả lời với giọng lạc đi. Có lẽ anh ta yếu thế trước những câu hỏi bất ngờ. Hoặc có lẽ, anh ta đã choáng ngợp trước vẻ đẹp của Fiona.

“Quả nhiên, tình hình tệ lắm sao…”

Tiếng thì thầm đó của Oscar chỉ đủ nhỏ để Fiona ngồi cạnh nghe thấy. Nghe vậy, Fiona cũng gật đầu một cái.

Một phút sau lời giải thích. Cánh cửa phòng họp mở ra, và người báo tin loan báo sự có mặt của Công tước Rondo và Hầu tước Heinlein.

Người đầu tiên bước vào là Hầu tước Alexis Heinlein, người giữ chức Tể tướng Vương quốc và cũng được biết đến là một đại quý tộc phương Nam. Ông là người chống đỡ cột sống của Vương quốc cả về danh nghĩa lẫn thực chất. Từng là Chỉ huy trưởng Hiệp sĩ đoàn Vương quốc, ông đã lập nhiều chiến công trong ‘Đại chiến’ giữa Vương quốc và Liên bang và được mệnh danh là ‘Quỷ’. Hơn nữa, ông còn được biết đến là một nhân vật có tiếng nói trong lĩnh vực tình báo của Vương quốc, và chính vì điểm đó mà các nước láng giềng đều dè chừng. Võ lược, trí lược, chính lược, mưu lược, một con người không hề có kẽ hở.

‘Quả là một người đàn ông phiền phức…’ Oscar vừa nhìn Hầu tước Heinlein bước vào, vừa nghĩ thầm.

Có lẽ vì vậy mà anh nhìn thấy Công tước Rondo bước vào sau đó hơi muộn một chút. Tuy nhiên, Fiona, người đã bận tâm đến Công tước Rondo từ trước khi đến Vương đô, đã nhanh chóng chuyển ánh mắt. Và có thể thấy, cô đã nín thở. Cảm nhận được điều đó, Oscar cũng chuyển ánh mắt sang Công tước Rondo vừa bước vào và… anh sững sờ, hai mắt mở to.

“Tại sao, ngươi lại…” Một câu nói vô tình thốt ra. Giọng nói cực kỳ nhỏ, có lẽ chỉ Fiona ngồi bên cạnh mới nghe thấy. Nhưng ngay cả Fiona đó cũng… “Không lẽ nào…” cô ấy đã thì thầm như vậy.

Oscar cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Dù vậy, đó là một sự kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, nên anh thật sự đang ở giới hạn.

“Ồ, chào, lâu rồi không gặp nhỉ. Kể từ cuộc chiến giải phóng Vương quốc thì phải, cái lần mà tôi chém bay nửa thân người rồi đâm kiếm xuyên bụng ấy.”

Bị nói một câu trêu tức như vậy, đương nhiên là sẽ nổi điên. …Nếu là trước đây. Nhưng, hít một hơi thật sâu, thật sự rất sâu, Oscar đã kìm nén được cảm xúc bộc phát trong gang tấc.

Thấy vậy, Ryo thành thật có chút thán phục. Cậu không hề có ý định làm cho anh ta mất kiểm soát để phá hỏng cuộc đàm phán. Chỉ là, trước mặt có một người khó ưa, nên cậu chọc tức một chút thôi. Cũng là để xem xét xem tinh thần của anh ta thế nào. Nhưng, người khó ưa đó đã kiểm soát được cảm xúc chỉ bằng một hơi thở sâu. Đó là một điều đáng kinh ngạc. Ryo dù ghét Oscar, nhưng không bao giờ đánh giá thấp anh ta. Vốn dĩ, nếu đánh giá thấp thì đã chẳng có thích hay ghét. Anh ta sẽ chỉ là một đối tượng không đáng quan tâm. Thấy anh ta kiểm soát cảm xúc bằng một hơi thở sâu, cậu hiểu rằng anh ta đã trưởng thành và nâng cao đánh giá của mình. Dĩ nhiên, điểm ghét anh ta thì hoàn toàn không thay đổi.

Ryo và Hầu tước Heinlein ngồi vào chỗ, và cuộc đàm phán bắt đầu. Dù vậy, chính sứ của Đế quốc dường như có điều muốn nói.

“Thật bất ngờ, không ngờ ngài lại là Thủ tịch Công tước, Công tước Rondo.”

“Vậy sao? Vương quốc là một đất nước công bằng, luôn thưởng phạt phân minh. Tôi đã lập công trong cuộc chiến giải phóng Vương quốc, nên đã được Quốc vương Bệ hạ ban cho tước vị công tước tương xứng với công lao của mình thôi. Việc trở thành Thủ tịch có lẽ là vì lực lượng chiến đấu của gia tộc Rondo chúng tôi là lớn nhất Vương quốc. Không có gì to tát đâu, xin đừng bận tâm. Hơn nữa, hai vị đã kết hôn rồi nhỉ, xin chúc mừng.”

“…Xin cảm ơn.”

Ryo thản nhiên giải thích rồi mỉm cười chúc phúc, Fiona cũng mỉm cười và nhận lời chúc. Hầu tước Heinlein ngồi bên cạnh, nghe với vẻ mặt vô cảm và thầm nghĩ. ‘Hóa ra, Công tước Rondo cũng rất giỏi đóng kịch…’

Về cơ bản, các cuộc đàm phán ngoại giao giữa các quốc gia đều được các quan chức cấp dưới thảo luận trước. Giai đoạn cuối cùng khi các chính trị gia và quý tộc xuất hiện chỉ là để xác nhận và ký kết hiệp ước. Tức là, trước khi tập trung tại phòng họp này, nội dung sẽ được thảo luận đã được các bên làm việc xong ở cấp sự vụ. Vì vậy, việc những câu chuyện hay đề xuất mới mà đối phương không biết lại xuất hiện ở đây thường không xảy ra. Đúng vậy, thường là thế.

“Chúng tôi có một đề xuất bổ sung cho nội dung đã thông báo trước.”

Khi Fiona nói vậy, các quan chức của Bộ Ngoại giao Đế quốc bắt đầu phát tài liệu cho phía Vương quốc.

“Phái cử phái đoàn sứ giả?” Hầu tước Heinlein lẩm bẩm khi nhìn vào tài liệu được phát.

Sau khi xác nhận rằng tài liệu đã được phát hết, Fiona bắt đầu giải thích.

“Đế quốc dự định sẽ sớm cử một phái đoàn sứ giả đến Các Nước Phía Tây. Và nếu có thể, chúng tôi mong muốn phái đoàn đó không chỉ có Đế quốc mà còn có sự tham gia của các quốc gia trung tâm. Lần này, chúng tôi xin đề xuất Vương quốc hợp tác trong việc cử phái đoàn sứ giả.”

Phía Vương quốc không hề nắm được thông tin rằng Đế quốc có động thái như vậy. ‘Tại sao lại đến Các Nước Phía Tây? Và tại sao lại là bây giờ?’ Hầu tước Heinlein hoàn toàn không hiểu và tỏ ra bối rối. Quá thiếu thông tin để đưa ra phán đoán. Trong những trường hợp như vậy, chỉ có cách thu thập thêm thông tin.

“Cùng với các quốc gia trung tâm, có nghĩa là đề xuất này cũng được đưa ra cho Liên bang?”

“Vâng. Tương tự như chúng tôi, gần như cùng thời điểm, chúng tôi cũng đã đề xuất với Liên bang.”

“Vậy, quy mô của phái đoàn sứ giả đó… Đế quốc dự định cử đi bao nhiêu người?”

“Không kể hộ vệ, Đế quốc sẽ cử đi khoảng một trăm người.”

“Chỉ riêng quan chức văn phòng đã là một trăm người…”

Đây là một quy mô khá lớn. Nếu Vương quốc và Liên bang cũng cử phái đoàn với quy mô tương tự, chỉ riêng quan chức văn phòng đã là ba trăm người… Hơn nữa, lần này điểm đến là Các Nước Phía Tây. Hành trình sẽ dài và có nhiều nơi hiểm trở. Nghĩ đến đó, quy mô của đội hộ vệ cũng sẽ rất đáng kể. Nếu tính cả hộ vệ, tổng thể sẽ lên đến cả nghìn người chăng? Lương thực cho từng đó người sẽ giải quyết thế nào? Việc di chuyển được tính toán ra sao?

“Tuy nhiên, hiện tại đây vẫn chỉ là giai đoạn đề xuất. Nếu Vương quốc hay Liên bang xem xét một cách tích cực, chúng tôi nghĩ rằng sẽ có nhiều điều cần phải bàn bạc và thống nhất.”

Nghe câu chuyện đó, lòng Ryo xao động. Không cần phải nói, đó là vì cậu có hứng thú với Các Nước Phía Tây. Sự hứng thú lớn nhất, dĩ nhiên là binh đoàn Golem. Cậu nhớ đã từng nghe Abel nói rằng có một quốc gia sở hữu thứ như vậy ở Các Nước Phía Tây. Nhất định phải xem thử! Dù vậy… thực ra Ryo không biết cái gọi là Các Nước Phía Tây nó như thế nào cả! Không phải tự hào gì, nhưng cậu hoàn toàn không biết! ‘Lát nữa hỏi Abel sau.’ Vị Thủ tịch Công tước coi Quốc vương Bệ hạ như một người giúp việc. Trật tự của đất nước này rốt cuộc đã đi về đâu…

Sau đó là hai ngày đàm phán giữa Đế quốc và Vương quốc. Ngoài “phái đoàn sứ giả đến Các Nước Phía Tây”, còn có nhiều vấn đề tồn đọng khác cần thảo luận. Có vẻ như chỉ cần có chung đường biên giới là hàng ngày sẽ có vấn đề phát sinh.

Và vào chiều tối ngày cuối cùng, toàn bộ lịch trình đã kết thúc. Trên khuôn mặt của các quan chức phụ trách ngoại giao và kinh tế của cả hai nước, sự mệt mỏi hiện rõ. Dĩ nhiên, họ không chỉ căng thẳng trong hai ngày này mà còn phải chịu đựng sự căng thẳng tột độ trong suốt một tháng qua. Kết quả của một tháng căng thẳng đó đều tập trung vào hai ngày này, nên không thể có chuyện lơ là. So với họ, bốn nhân vật đứng đầu của hai nước lại có vẻ thoải mái hơn… Về cơ bản, họ chỉ cần ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị và nói những lời cần thiết vào đúng thời điểm. Đặc biệt là các vấn đề lần này đều là những thứ như vậy. Về phía Vương quốc, có lẽ là vì Công tước Rondo, người được cho là không quen với những cuộc trao đổi gay gắt như vậy, lại được giao trọng trách đàm phán… có thể là vậy… cũng có thể không phải. Điều đó không ai biết được.

Dù sao đi nữa, lịch trình cũng đã được hoàn thành một cách suôn sẻ.

“Hai ngày qua mọi người đã vất vả rồi. Nhân tiện, có một vị khách rất muốn gặp mặt các vị từ Đế quốc. Vì ngài ấy muốn chào hỏi mọi người, nên tôi xin phép mời ngài ấy vào.” Ryo nói với một vẻ mặt điềm tĩnh.

“Khách?” Fiona hỏi với vẻ nghi ngờ. Oscar chỉ nhíu mày mà không nói gì.

“Nào, mời vào!”

Khi Ryo nói một cách có chủ ý, cánh cửa mở ra, và một người đàn ông bước vào một cách hiên ngang. Ngay khoảnh khắc Ryo nói “Mời vào”, toàn bộ phía Vương quốc đã đứng dậy.

Đúng vậy, người bước vào chính là Quốc vương của Vương quốc Knightley, Abel I. Không một chút dấu hiệu của bệnh tật, trông còn trẻ trung hơn cả lần gặp trên chiến trường, đồng thời lại toát lên vẻ oai phong và đầy uy nghiêm.

Sau một thoáng chốc, Fiona, Oscar và tất cả các đại diện khác của phía Đế quốc cũng đứng dậy.

“Các vị sứ giả của Đế quốc, chào mừng đã đến Vương quốc. Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn. Bên này chúng tôi cũng có nhiều chuyện.”

Là nói dối. Chỉ là Quốc vương Bệ hạ đã hùa theo đề xuất của một vị Thủ tịch Công tước, một thủy pháp sư nào đó, rằng hãy để dành bất ngờ đến cuối cùng. Và, mục tiêu đó đã hoàn toàn thành công. Fiona và Oscar còn cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, nhưng các sứ giả khác của Đế quốc thì không thể. Thông tin ‘Vua Abel bạo bệnh’ đã gần như trở thành một sự thật hiển nhiên trong giới lãnh đạo cấp cao của Đế quốc. Khi đối phương xuất hiện một cách hiên ngang và đầy sức sống, dĩ nhiên họ sẽ kinh ngạc.

Khoảnh khắc cuối cùng của buổi ‘đàm phán’ đã khép lại với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Vương quốc.

“Khà khà khà, ngài thấy vẻ mặt đần ra của tên pháp sư hệ Hỏa đó không! Một chiến thắng toàn diện của phe ta!”

Vừa trở lại phòng làm việc của Quốc vương, gã pháp sư hệ Thủy với điệu cười và gương mặt gian xảo trông vô cùng thỏa mãn.

“Mà... trông mặt cậu ta có đổi sắc mấy đâu...”

“Kít!”

Vị Quốc vương vừa định phản bác liền bị Thủ tịch Công tước lườm cho một cái cháy mặt, sắc lẻm như có tiếng đi kèm.

“À... chắc là cậu ta đang cố giấu đi sự kinh ngạc thôi...”

“Chứ còn gì nữa, đúng vậy mà.”

Abel đành phải sửa lại lời mình, còn Ryo thì gật gù lia lịa.

Hầu tước Heinlein đứng cạnh lắng nghe mà không nói lời nào. Có lẽ ông đã chấp nhận rằng bản chất của hai người này là vậy. Dù thế, vì có một vấn đề cần phải nhanh chóng thống nhất ý kiến, ông quyết định mở lời trước.

“Về việc phái cử đoàn sứ giả đến Các Nước Phía Tây. Đây là việc chúng ta không thể không xem xét.”

“Đúng vậy. Ta đã rất ngạc nhiên khi nghe đề xuất đó... Vấn đề là, tại sao lại là bây giờ, và tại sao lại phải làm chuyện như vậy.”

Thắc mắc của Abel cũng giống hệt như của Hầu tước Heinlein khi ông nghe câu chuyện. Thời điểm đưa ra đề xuất này quá đột ngột.

“Ừm~, cho tôi hỏi, đi đến Các Nước Phía Tây khó khăn lắm sao?”

Ryo hoàn toàn không có kiến thức gì về Các Nước Phía Tây, nên cậu quyết định hỏi một cách thẳng thắn.

Hỏi thì chỉ dốt một lúc, không hỏi thì dốt cả đời.

“À, khó khăn lắm. Trước hết, không có tuyến đường nào được xây dựng nối liền khu vực đó với các quốc gia trung tâm này. Giao lưu định kỳ tất nhiên là không, mà giao thương trực tiếp cũng chẳng có. Nằm ở giữa là một vài tiểu quốc gia rải rác, được gọi chung là ‘Vùng Hành Lang’, phải đi xuyên qua chúng mới đến nơi. An ninh ở đó không tốt chút nào, thậm chí có những nơi hoàn toàn không có quốc gia nào tồn tại. Hầu như không có đoàn buôn tử tế nào qua lại cả. Giao lưu thường xuyên là điều khó khăn về mặt vật lý.”

Abel trả lời câu hỏi của Ryo.

Nghe câu trả lời đó, Ryo tròn mắt kinh ngạc.

“Abel mà cũng trả lời tử tế được à...”

“Này, này! Tôi dù gì cũng là Quốc vương đấy. Chuyện đó thì tôi biết chứ.”

Abel gắt lên trước lời nói quá đáng của Ryo.

Nhưng rồi, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu Ryo.

“Nhắc mới nhớ, nhóm Anh hùng Roman hình như đến từ Các Nước Phía Tây mà phải không? Rồi còn, kia kìa, ngài Arthur Bellasis của pháp sư đoàn cũng từng nói hồi trẻ có đến Các Nước Phía Tây...”

“Ừ. Nhưng họ đều là những mạo hiểm giả hạng nhất trở lên cả, đúng không? Cả Arthur lúc đó chắc cũng đã là mạo hiểm giả hạng B rồi. Với những người tài giỏi như vậy thì không phải là không đến được. Nhưng lần này, chúng ta phải bảo vệ một số lượng lớn người không quen chiến đấu... Ngài nghĩ sao, Hầu tước Heinlein?”

“Đúng vậy, chắc chắn sẽ phát sinh không ít khó khăn.”

Hầu tước Heinlein vừa gật đầu mấy lần vừa trả lời, rồi nói tiếp.

“Để đến được Công quốc Kyushy, quốc gia cực đông của Các Nước Phía Tây, chúng ta sẽ phải đi qua ít nhất bốn tiểu quốc. Tổng cộng, hành trình một chiều đã mất một tháng là đủ mệt mỏi rồi, lại còn phải băng qua rừng Hắc ín, hẻm núi Ranshi và dãy núi Funsun... tất cả đều là những nơi hiểm trở.”

Ryo thực sự thán phục trước lời giải thích của Hầu tước Heinlein.

“Quả không hổ danh Tể tướng điện hạ... còn rành rẽ hơn cả Quốc vương Bệ hạ...”

“Này, Thủ tịch Công tước đằng kia, ta nghe thấy đấy nhé!”

Mối quan hệ giữa người đứng đầu và người thứ hai của một quốc gia thường không mấy tốt đẹp, nhưng ở Vương quốc này, có vẻ như không cần phải lo lắng về điều đó...

“Nếu quyết định phái đi, vấn đề sẽ là quy mô và ai sẽ là người dẫn đầu đoàn.”

Hầu tước Heinlein nói.

Abel, Hầu tước Heinlein và Ryo ngồi xuống ghế sofa, trước mặt mỗi người là một tách cà phê Kona.

“Phiền phức nhất là phải xem động thái của Đế quốc.”

Abel nói rồi nhấp một ngụm cà phê.

“Của Đế quốc?”

Ryo nghiêng đầu hỏi, không hiểu ý.

“Tùy thuộc vào việc Đế quốc bổ nhiệm ai làm đoàn trưởng sứ đoàn của họ mà chúng ta cũng phải thay đổi người dẫn đầu tương ứng. Ví dụ, nếu đoàn trưởng của họ là một nhà đàm phán từ Bộ Ngoại giao Đế quốc, thì chúng ta cũng chỉ cần cử người từ Bộ Ngoại giao là được. Nhưng nếu họ cử Nữ công tước Rubine lúc nãy, tức em gái của Hoàng đế đương nhiệm, làm đoàn trưởng... thì chúng ta cũng buộc phải cử một thành viên hoàng tộc hoặc một quý tộc cấp cao.”

“Phiền phức ghê~”

Abel nhăn mặt giải thích, còn Ryo thì nghĩ thầm, mấy chuyện quan hệ giữa các quốc gia, những thứ mà dân thường không thấy được, vừa khó hiểu lại vừa phiền phức, rồi buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình như một người ngoài cuộc.

Dù rằng Thủ tịch Công tước chắc chắn là một quý tộc cấp cao...

“Hơn nữa, ngoài Đế quốc và Vương quốc chúng ta, còn có một đối tượng khác cần phải cân nhắc...”

Hầu tước Heinlein vừa dứt lời, Abel liền đáp.

“Liên bang sao...”

Thủ đô Jakelea của Liên bang các quốc gia Handalieu. Phòng làm việc của Chấp chính.

“Lại bày ra chuyện phiền phức...”

Chấp chính Aubrey thở dài thườn thượt rồi lẩm bẩm.

Liên bang cũng đã nhận được lời mời tham gia đoàn sứ giả chung đến Các Nước Phía Tây từ sứ giả của Đế quốc.

Sau khi tiễn sứ giả Đế quốc đi, Chấp chính Aubrey ngồi trên sofa trong phòng làm việc để cân nhắc. Trước mặt ông là phụ tá đắc lực Lumber, đang xem qua vài tập tài liệu và nói.

“Thưa ngài, dù ngài có nói vậy...”

“Ta biết. Đế quốc chủ trì, và có lẽ Vương quốc cũng sẽ cử sứ đoàn. So với hai nước đó, chúng ta không thể cử đi một phái đoàn có nội dung rõ ràng là thua kém được. Dù ta thấy thật ngớ ngẩn, nhưng nếu thực hiện một chính sách làm mất mặt quốc gia, một bộ phận dân chúng sẽ nổi giận. Để việc cai trị được suôn sẻ, cách tốt nhất là làm cho người dân nhận thức rằng đất nước của họ là một cường quốc và được các nước láng giềng tôn trọng. Nếu bây giờ mà cử một đoàn sứ giả quèn đến Các Nước Phía Tây, không biết mấy chục năm sau người ta sẽ còn nói những gì nữa.”

Chấp chính Aubrey vừa cười khổ vừa nói.

Tuy nhiên...

“Vậy, nên cử ai làm người chịu trách nhiệm đây...”

Việc lựa chọn nhân sự trong đầu ông đang gặp bế tắc.

Tất nhiên, chính phủ Liên bang vẫn chưa quyết định có cử sứ đoàn đi hay không. Vốn dĩ, đây là chuyện mới nghe từ sứ giả Đế quốc một giờ trước. Các quan chức Bộ Ngoại giao có vẻ như đã vội vã bắt đầu xem xét khả năng phái cử.

Dù đang ở giai đoạn đó, nhưng Chấp chính Aubrey là người đứng đầu Liên bang. Ông cho rằng, bản dự thảo sơ bộ mà Bộ Ngoại giao có thể sẽ đưa ra là một chuyện, còn bản thân ông cũng phải tự mình suy tính trước là điều đương nhiên.

Mang ra bàn bạc, xem xét, nếu thành một kế hoạch tốt thì tuyệt. Nếu các phương án hai bên đưa ra trùng khớp thì càng tốt hơn. Chờ người khác mang đến mới bắt đầu suy nghĩ... một kẻ ngốc như vậy không thể làm Chấp chính được.

“Nghĩ thế nào đi nữa... ngoài vị lão thành đó ra, ta không nghĩ ra ai khác.”

Nghe Chấp chính Aubrey lẩm bẩm, Lumber mím môi nói.

“Liệu ngài ấy có nhận lời không... Vả lại, thưa ngài, ngài vẫn luôn cảnh giác với vị đó mà.”

“Ừ thì...”

Chấp chính Aubrey cười khổ, chấp nhận ý kiến của Lumber.

“Năm kia ngài ấy mới lui về ở ẩn, giờ đang ở đâu nhỉ?”

“Là thành phố Fost ở phương Bắc ạ. Nơi đó khai thác được quặng sắt chất lượng cao... một thành phố đã phát triển vượt bậc trong năm năm qua, lại có cả phong cảnh tươi đẹp, là một nơi rất tốt.”

“Vậy à. Thế thì ta đi một chuyến. Cận vệ... chắc phải mang theo một trung đội. Bị tấn công thì phiền lắm.”

Nói với vẻ mặt nửa thật nửa đùa, Chấp chính Aubrey rời khỏi phòng.

Một quyết định nhanh như chớp khiến Lumber không kịp phản ứng.

Bị bỏ lại phía sau là một chồng tài liệu chưa phê duyệt trên bàn và Lumber.

“...Thưa ngài... ít nhất phải ba ngày ngài mới về được... đống giấy tờ này phải làm sao đây...”

Trong phòng làm việc, lời lẩm bẩm của Lumber không ai nghe thấy.

Một ngày sau.

Thành phố Fost ở phương Bắc trải rộng ra hai bên bờ của một con sông lớn. Bờ Tây là khu phố thị, còn bờ Đông là nơi tập trung dinh thự của các thương gia giàu có và quý tộc.

Trước một dinh thự đặc biệt lớn ở bờ Đông, một cỗ xe ngựa sang trọng cùng khoảng ba mươi kỵ binh đã đến.

Người gác cổng đương nhiên tỏ ra nghi ngờ.

Trên cỗ xe ngựa đó có vẽ huy hiệu của Liên bang. Hơn nữa, đội kỵ binh hộ tống là một đội quân tinh nhuệ toát ra khí thế mà không ai có thể xem thường. Chỉ cần vậy thôi, người gác cổng cũng hiểu rằng nhân vật ngồi trong xe không phải tầm thường.

Viên chỉ huy kỵ binh xuống ngựa, tiến lại gần người gác cổng và hỏi.

“Đây có phải là dinh thự của cựu Quốc vương Vương quốc Kapitone, Bệ hạ Roberto Pirlo không?”

“Phải, đúng vậy. Theo phận sự, tôi xin hỏi, quý vị là ai?”

Người gác cổng cũng hỏi lại một cách dõng dạc. Quả không hổ là lính gác dinh thự nơi cựu vương ở ẩn.

“Đây là xe ngựa của Chấp chính Liên bang các quốc gia Handalieu, ngài Aubrey Hubble Coleman. Xin hãy thông báo về chuyến thăm của chúng tôi.”

“Chấp chính... Aubrey! V-vâng, tôi đã rõ. Xin ngài vui lòng chờ một lát.”

Nói rồi, người lớn tuổi hơn trong hai người lính gác chạy vào trong dinh thự. Người còn lại, mặt căng như dây đàn, đứng chờ trong trạng thái không thể cử động.

“Chấp chính của Liên bang rảnh rỗi đến vậy sao?”

Khi Chấp chính Aubrey được dẫn vào phòng và đang ngồi chờ trước tách cà phê được dọn ra, một ông lão mở cửa bước vào và buông lời đột ngột.

Mái tóc trắng được cắt ngắn gọn gàng, không có râu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một ông lão, trông có vẻ đã ngoài bảy mươi. Tuy nhiên, ánh mắt vẫn đầy uy lực, lưng thẳng tắp, nếu bị nhìn thẳng vào mặt, nhiều người sẽ run sợ... Dù đã rời chính trường mà vẫn giữ được khí thế này.

Dù vậy, người bị nói là Chấp chính Aubrey.

“May mắn là tôi đã được tại vị mười ba năm, nên cũng quen dần rồi ạ.”

Ông đáp lại rồi nhấp một ngụm cà phê.

“Ngươi không nghĩ ta đã bỏ độc vào tách cà phê đó sao?”

“Tôi không nghĩ vậy. Nếu bây giờ ngài loại bỏ tôi, ai có thể thống nhất Liên bang này? Không có nhân vật nào như vậy cả. Bệ hạ là người hiểu rõ điều đó nhất.”

Chấp chính Aubrey cũng sở hữu khí chất đủ để nói ra những lời như vậy.

“Hừm. Chọn ngươi làm Chấp chính đúng là không sai... nhưng ngươi cũng đáng ghét thật.”

Nói rồi, ông lão ngồi xuống đối diện Chấp chính Aubrey.

Vương quốc Kapitone là một trong mười quốc gia chính cấu thành nên Liên bang các quốc gia Handalieu.

Trung tâm của Liên bang các quốc gia Handalieu là mười quốc gia này. Mỗi nước cử một đại diện để thành lập "Hội đồng Thập nhân", cơ quan ra quyết định cao nhất của Liên bang.

Đúng, đó là trên lý thuyết... đã từng là như vậy.

Mười ba năm trước, trong cuộc chiến toàn diện giữa Liên bang và Vương quốc, được gọi là Đại chiến, Liên bang đã thảm bại.

Sau đó, Hội đồng Thập nhân đã bầu Chấp chính Aubrey làm nhà độc tài thời chiến để tái thiết Liên bang.

Tại thời điểm đó, quyền lực của Hội đồng Thập nhân chắc chắn mạnh hơn Chấp chính Aubrey mới được bổ nhiệm. Điều đó là đương nhiên, vì họ có quyền bổ nhiệm Chấp chính và nhà độc tài. Trước đó, nhiều Chấp chính đã được bầu ra để điều hành Liên bang, nhưng trên họ luôn có Hội đồng Thập nhân.

Thế nhưng, kể từ khi Chấp chính Aubrey nhậm chức, cán cân quyền lực đã thay đổi.

Khoảng năm năm sau, Chấp chính Aubrey đã hoàn toàn mạnh hơn Hội đồng Thập nhân.

Lý do lớn nhất cho điều này là việc chín trong số mười thành viên của Hội đồng Thập nhân đã bị thay thế.

Các đại diện quốc gia cấu thành Hội đồng Thập nhân đều là vua, đại công tước hoặc công tước của các nước, tức là những người đứng đầu, những người có quyền lực cao nhất. Tuy nhiên, sau khi Chấp chính Aubrey lên nắm quyền, họ liên tiếp gặp phải những chuyện không may.

Có người chết vì bệnh, có người bị côn đồ tấn công không qua khỏi, có người bị cuốn vào một vụ việc giống như đảo chính và qua đời.

Đương nhiên, khi những chuyện như vậy xảy ra một cách quá trùng hợp và đúng thời điểm, sẽ có người nghĩ rằng có kẻ nào đó đang giật dây đằng sau.

Và trong trường hợp này, người có khả năng giật dây cao nhất chính là Chấp chính Aubrey. Ông có đủ sức mạnh, năng lực và cả lý do.

Chín người đã trở thành người có quyền lực cao nhất ở mỗi quốc gia của họ. Tất cả họ đều hài lòng với vị thế đó ở nước mình. Họ đã thừa nhận rằng quyền lực tối cao trong Liên bang các quốc gia Handalieu thuộc về Chấp chính Aubrey, vì sự an toàn của bản thân. Để bảo vệ địa vị mà họ có ở quốc gia của mình.

Nếu ham muốn cả quyền lực tối cao của Liên bang và bị giết như người tiền nhiệm... thì còn gì là ý nghĩa nữa.

Cứ như vậy, Chấp chính Aubrey đã trở thành người có quyền lực tối cao trong Liên bang, có thể thẳng tay hành động mà không bị ai kiềm chế.

Chín trong số mười người đã bị thay thế.

Điều đó có nghĩa là, chỉ có duy nhất một người không bị thay thế và giữ vững được ghế trong Hội đồng Thập nhân. Đó chính là người đang ngồi trước mặt Chấp chính Aubrey, cựu Quốc vương Vương quốc Kapitone, Roberto Pirlo.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã chứng minh Roberto Pirlo là một người tài năng phi thường, có khả năng loại bỏ mọi chướng ngại vật.

Và hai năm trước, Roberto Pirlo đã nhường lại ngai vàng của Vương quốc Kapitone và chiếc ghế trong Hội đồng Thập nhân cho Thái tử, cuối cùng lui về ở ẩn.

“Mãi hôm kia ta mới từ Aberdeen trở về. Đến tuổi này rồi, một chuyến đi dài đúng là vật cho cái thân già này.”

“Thủ phủ Aberdeen của cựu Công quốc Inverbervie, ngài thấy thế nào ạ?”

“Dám nhắc đến quốc gia mà chính mình đã hủy diệt... can đảm thật đấy.”

Roberto Pirlo nhún vai một lần rồi từ từ uống cà phê.

“Khi hạ thành Aberdeen, hầu hết dân chúng đã bỏ trốn. Tuy nhiên, vẫn có những người từ chối chạy trốn và ở lại thành phố. Điều đó cho thấy Aberdeen là một thành phố tốt đến mức nào. Một khi đã biến nó thành thành phố trực thuộc chính phủ Liên bang, tôi đã nghĩ phải làm cho nó phát triển hơn trước.”

“Hừm, đúng như ý đồ của ngươi, nó đã phát triển đến mức đáng kinh ngạc. Gần đây, thậm chí có người còn nói Jakelea là thủ đô phương Bắc, Aberdeen là thủ đô phương Nam. Đi rồi mới biết, điều đó là đúng.”

“Được ngài khen, tôi vô cùng vinh hạnh.”

Roberto Pirlo khen ngợi một cách bất đắc dĩ, còn Chấp chính Aubrey thì lời lẽ cung kính, nhưng thực tế chỉ hơi cúi đầu và nở một nụ cười nhạt.

“Vậy, lý do ngươi lặn lội từ Jakelea đến đây là gì? Ta sắp phải rèn kiếm đây. Nói ngắn gọn thôi.”

“Cựu vương Bệ hạ mà lại đi rèn sắt, thật đáng kinh ngạc.”

Tất nhiên đó là lời nói dối.

Chấp chính Aubrey cũng biết Roberto Pirlo có sở thích rèn sắt. Và cũng biết ông chọn Fost này làm nơi ở ẩn vì nơi đây có quặng sắt chất lượng cao.

“Giả tạo quá. Ngươi biết hết cả rồi còn gì. Fost này từ khi còn là một làng khai hoang đã có quặng sắt tốt rồi. Hồi đó nghe nói có một thợ rèn tài giỏi, thỉnh thoảng lại cung cấp những thanh kiếm tuyệt vời. Ta cũng đã từng giấu tên để đặt mua kiếm. Nhưng rồi làng bị một bầy sói chiến tấn công và bị tiêu diệt hoàn toàn... Bây giờ thì nó đã trở thành một thành phố lớn thế này rồi.”

Nói rồi, Roberto Pirlo đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngắm nhìn khung cảnh thành phố bên kia sông đã trở thành sở thích của ông.

“Thực ra, có sứ giả từ Đế quốc đến...”

Chấp chính Aubrey mở lời và kể về việc phái đoàn sứ giả đến Các Nước Phía Tây.

“...Và, tôi muốn nhờ cựu vương Bệ hạ làm người chịu trách nhiệm cho Liên bang.”

“Ta đã bảy mươi lăm tuổi rồi đấy? Ngươi định bắt một lão già này đi đến tận Các Nước Phía Tây sao? Thật là... Chấp chính của Liên bang đúng là một con quỷ.”

Roberto Pirlo nhăn mặt nói.

Tuy nhiên, Chấp chính Aubrey biết rằng ông không thực sự ghét bỏ. Chính vì vậy ông mới đến để nhờ ông làm người chịu trách nhiệm.

“Cựu vương Bệ hạ đã từng bày tỏ niềm khao khát đối với Các Nước Phía Tây mà.”

“...Chuyện xưa như vậy mà ngươi cũng nhớ rõ thật.”

Trong một cuộc trò chuyện trước khi Chấp chính Aubrey được bổ nhiệm, Roberto Pirlo đã nói về điều đó. Với trí nhớ siêu phàm của mình, Chấp chính Aubrey không thể nào quên.

“Nhưng tại sao lại là ta? Chẳng phải có người trẻ tuổi và phù hợp hơn sao?”

“Theo như tôi biết, trong số những người của Liên bang đã lui về nhưng vẫn tài năng và có thể đối đầu với bất kỳ ai mà Đế quốc hay Vương quốc cử đến, thì chỉ có cựu vương Bệ hạ mà thôi.”

“Liên bang đâu đến nỗi thiếu nhân tài như vậy...”

Dù nói vậy, Roberto Pirlo vẫn đưa tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Rồi ông lẩm bẩm.

“Đối đầu với bất kỳ ai, sao...”

Sau đó, một phút im lặng trôi qua.

Roberto Pirlo gật đầu một cái thật mạnh rồi lên tiếng.

“Được thôi. Dù ta sẽ có nhiều yêu cầu, nhưng ta sẽ đi.”

“Cảm ơn ngài.”

Roberto Pirlo chấp nhận, và Chấp chính Aubrey cúi đầu.

“Tuy nhiên, nếu ví dụ như Đế quốc cử một quan chức cấp cao của Bộ Ngoại giao làm người chịu trách nhiệm, thì chúng ta cũng sẽ cử người từ Bộ Ngoại giao chứ không phải Bệ hạ...”

“Tâng bốc ta lên tận mây xanh rồi lại cho một cú rơi như vậy...”

Trước lời nói của Chấp chính Aubrey, Roberto Pirlo chỉ biết lắc đầu lia lịa.

“Các Nước Phía Tây... Chắc chắn Ryo sẽ muốn đi lắm đây...”

“Không còn nghi ngờ gì nữa.”

Cung điện Hoàng gia, phòng làm việc của Quốc vương.

Tại đó, Abel đang cùng Tể tướng, Hầu tước Heinlein, bàn bạc chi tiết về đoàn sứ giả của các quốc gia trung tâm.

“Binh đoàn Golem... đến cả ta cũng muốn xem thử.”

“Bệ hạ không thể đi được.”

“Ừm... chuyện đó thì, đúng là không được rồi.”

Với vẻ mặt có chút buồn bã, Abel khẽ thở dài.

Vốn là một mạo hiểm giả, mong muốn được thấy những thứ chưa từng thấy là một cảm xúc tự nhiên.

Không, trước đây, anh đã từng thấy một thứ tương tự. Bên trong 'hòn đảo' lơ lửng trên trời. Đã ba năm kể từ lúc đó, không có liên lạc gì từ 'người trên trời', nhưng anh đã thấy rất nhiều Golem bất động bên trong soái hạm của họ. Đó có lẽ là Golem chiến đấu. Có thể gọi là một loại binh đoàn Golem.

Nhưng Golem mà anh thấy trên 'hòn đảo' chỉ cao một mét rưỡi, gần bằng kích thước của một người. Trái lại, Golem tồn tại ở Các Nước Phía Tây được cho là cao tới ba mét.

Golem nhân tạo được Liên bang các quốc gia Handalieu huy động khi tấn công Công quốc Inverbervie cũng có kích thước khoảng ba mét. Abel cũng đã đối đầu với chúng và cảm thấy đó là một đối thủ phiền phức.

Những Golem như vậy lại tồn tại với số lượng đủ để gọi là binh đoàn ư? Chắc chắn là muốn xem rồi!

Tuy nhiên, hiện tại Abel là Quốc vương. Hơn nữa, là một Quốc vương vừa được Ryo cứu sống, anh không thể làm liều được. Thay vào đó, anh tự thuyết phục mình rằng sẽ để Ryo đi xem thay.

Nếu để Ryo tham gia sứ đoàn, vấn đề nằm ở thân phận của cậu.

“Nếu đây là một đoàn sứ giả thông thường, thì để Thủ tịch Công tước Ryo làm đoàn trưởng cũng được, nhưng xét đến Đế quốc và Liên bang, e rằng vai trò đó quá sức với Ryo.”

“Năng lực thì có vẻ không vấn đề gì, nhưng kinh nghiệm đàm phán thì...”

Abel nhăn mặt, Hầu tước Heinlein cũng cau mày.

“Chuyện này thì chịu rồi.”

Abel càng nhăn mặt hơn lúc nãy.

Abel không có anh chị em nào còn sống. người anh trai duy nhất của anh, cựu Hoàng thái tử Cindish, đã qua đời vì bệnh tật.

Hơn nữa, cha anh, tiên vương Stafford, cũng không có anh chị em nào còn sống. Cựu vương đệ Raymond, sau khi phản nghịch đã tự sát. Raymond cũng không có con.

Nhìn lại, hoàng gia Knightley hiện tại có rất ít người.

“Nói là thiếu máu hay máu loãng cũng được, nhưng người trong dòng dõi trực hệ...”

“Bệ hạ, xin hãy sinh thật nhiều con ạ.”

“À, ừ...”

Hầu tước Heinlein nói với vẻ mặt nghiêm túc, và Abel cũng gật đầu.

“Nếu cần thiết, việc cưới thêm vợ lẽ cũng...”

“...Thôi, chuyện đó chắc sẽ bị Rihya cho một trận, nên bỏ đi.”

Abel tưởng tượng ra cảnh Rihya vung trượng lên đánh mình, liền lắc đầu quầy quậy.

Rồi anh lẩm bẩm.

“Đoàn trưởng, xem ra chỉ có người đó mà thôi.”

Hầu tước Heinlein cũng im lặng gật đầu.

Trong đầu hai người họ, hình ảnh của cùng một người hiện lên.

“Chắc là ta nên đích thân đi.”

Nói rồi, Abel rời khỏi hoàng thành.

Lúc Abel rời hoàng thành, Ryo đang đến thăm Hội Mạo hiểm giả ở Vương đô.

Hôm trước, cậu đã dùng xe ngựa của Hội để tức tốc trở về Lun, và giờ Hội đã gửi giấy yêu cầu thanh toán nên cậu mới đến đây.

“Không ngờ lại bị đòi tiền đấy.”

Nếu sử dụng cho nhiệm vụ của Hội thì sẽ không bị tính phí, nhưng trường hợp như của Ryo thì có vẻ là có. Dĩ nhiên, một mạo hiểm giả bình thường sẽ không được phép sử dụng nên cũng không bị đòi tiền, nhưng Ryo đã yêu cầu và sử dụng với tư cách Thủ tịch Công tước nên mới bị tính phí.

“Mình đi nhờ xe của nhóm Nils mà cũng bị tính tiền sao...”

Cậu cũng hơi bất mãn về điểm đó, nhưng sự thật là cậu đã sử dụng. Vì số tiền không lớn nên cậu đã nghiêm túc đến thanh toán.

Mặc dù...

Cứ trừ thẳng vào tài khoản của mình là tiện nhất rồi.”

Cậu vừa đi vừa cằn nhằn như vậy.

Hội Mạo hiểm giả ở Vương đô có quy mô lớn nhất Vương quốc.

Ryo đã ghé qua hôm trước để mượn xe ngựa, nhưng lúc đó cậu đi thẳng đến phòng làm việc của Grand Master nên không quan sát kỹ khu vực lễ tân ở tầng một.

“Giờ này mà vẫn đông người quá.”

Đúng vậy, bây giờ đã gần trưa. Giờ cao điểm tranh giành nhiệm vụ buổi sáng đã qua, sự ồn ào cũng đã lắng xuống... nhưng so với Lun, số người trong Hội vẫn đông hơn.

Có lẽ vì Ryo cứ lén lút nhìn ngó khung cảnh đó nên đã bị chú ý.

“Này, ngươi đang làm gì đó?”

Một giọng nói vang lên hỏi Ryo.

Người lên tiếng là một kiếm sĩ to con. Dĩ nhiên Ryo không biết người này. Kiếm sĩ đó có lẽ cũng không biết Ryo.

Ở Hội Mạo hiểm giả Vương đô, một gã chưa từng thấy mặt lại đang lén lút. Trông không giống người ủy thác. Đáng ngờ. Nhìn Ryo thế nào cũng không giống một mạo hiểm giả mạnh mẽ...

Rơi vào tình huống đó, có một người duy nhất vui mừng khôn xiết.

Dĩ nhiên, đó chính là Ryo.

Đúng vậy, cuối cùng thì! Cuối cùng thì cũng đến! Tình tiết kinh điển trong thể loại isekai chuyển sinh, màn cà khịa ở Guild... có lẽ mình sắp được trải nghiệm rồi. Cuối cùng thì! Cuối cùng thì cũng đến lúc này! Mình đã phải chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi chứ!

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Ryo là điều không thể tránh khỏi.

Và, khi đối phương được hỏi một cách nghi ngờ lại có vẻ mặt chế giễu như vậy, dĩ nhiên, một kiếm sĩ nóng tính sẽ nổi giận.

“Thằng khốn, mày cười cái gì!”

Nói rồi, anh ta vung nắm đấm lên...

“Này, đang làm gì đó!”

Một giọng nói sắc bén và đầy áp lực vang vọng khắp nơi.

“G-Grand Master...”

Chủ nhân của giọng nói là Hugh MacGrath.

Kiếm sĩ vung nắm đấm vã mồ hôi lạnh, lắp bắp biện minh.

“T-Tên này hành động đáng ngờ, lại còn coi thường tôi...”

Lời lẽ lộn xộn nhưng cũng đành chịu. Áp lực từ Hugh quá khủng khiếp.

Từ kiếm sĩ đó, Hugh chuyển ánh mắt sang Ryo đang đứng bên cạnh.

Và ông đã đọc được suy nghĩ của Ryo. Chỉ một chút nữa thôi mà.

“Ryo... đừng trêu cậu ta nữa...”

“Ể?”

Ryo và kiếm sĩ đồng thanh lên tiếng.

Cả hai đều có ý “tại sao”, nhưng... ý đồ thì có vẻ khác nhau một trời một vực.

“Nghe đây, gã đó là Ryo, mạo hiểm giả hạng C của Lun. Hạng C nhưng đó chỉ là gian lận thứ hạng thôi.”

“Ể...”

Ryo chết lặng. Chính Grand Master lại đi nói những điều như gian lận thứ hạng.

“Đừng có động vào nó. Thủy pháp sư của Lun, chắc ngươi cũng từng nghe qua rồi chứ? Cái Hội này sẽ sụp đổ đấy. Không phải nói bóng gió đâu, mà là sụp đổ theo đúng nghĩa đen. Nếu không muốn chết thì đừng có động vào.”

Một đối tượng mà chính Grand Master phải nói như vậy.

Ánh mắt của mọi người xung quanh khiến Ryo cảm thấy đau nhói.

“Không, tôi sẽ không làm những chuyện như vậy đâu...”

“Quan trọng hơn, sao cậu lại đến đây? Mà, nếu có việc thì cứ đến thẳng phòng tôi là được rồi.”

Hugh nói rồi dẫn Ryo vào bên trong.

Những mạo hiểm giả còn lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Từng nghe rồi, Thủy pháp sư Ryo của Lun...”

“Là cái vụ tin đồn ngày xưa đó... đóng băng mạo hiểm giả hạng A...”

“Cái đó chỉ là tin đồn thôi mà?”

“Là thật đấy, chính Grand Master đã nói vậy cơ mà?”

“Biệt danh là, Bạch Ngân Công tước...?”

“Hay là, Thác Băng...”

Khi Ryo được dẫn vào phòng làm việc của Grand Master, ở đó đã có khách.

Ba người.

Họ chính là những mạo hiểm giả hạng B không thể nhầm lẫn, Nils, Amon và Eto. Chính là ba người của nhóm 『Phòng số 10』.

“Ryo, cậu ngồi tạm ở ghế đằng kia đi. Việc của ba người này sẽ xong ngay thôi.”

Hugh nói rồi bắt đầu nói chuyện với ba người của 『Phòng số 10』.

Ryo làm theo lời, ngồi xuống ghế và bắt đầu uống tách cà phê được mang ra.

Nhưng, chưa đầy một phút sau...

Tiếng xôn xao nổi lên từ tầng một của Hội.

“Gì vậy? Lại có người nào giống Ryo đến à?”

Hugh nhìn về phía cửa với ánh mắt nghi ngờ.

Ryo, người bị tổn hại danh tiếng, gục đầu xuống. Cậu nhớ lại thất bại của tình tiết kinh điển mà chỉ một chút nữa là thành công. "Thật sự, chỉ một chút nữa thôi mà!"

Tuy nhiên, sự xôn xao ở lối vào lần này có vẻ khác. Vì nó đã nhanh chóng im lặng.

Rồi, cô lễ tân dẫn một vị khách đến.

“Grand Master, Quốc vương Bệ hạ đã đến.”

“Quốc vương Bệ hạ? À, Quốc vương Bệ hạ. Abel... Vương sao.”

Cô lễ tân thông báo, và Hugh hiểu ra.

Ngay lúc đó, cựu mạo hiểm giả hạng A và là Quốc vương hiện tại của Vương quốc Knightley, Abel Đệ Nhất, xuất hiện.

“Grand Master, đột ngột quá xin lỗi... Hả? Nils, Eto, Amon? Lâu rồi không gặp.”

“Quốc vương Bệ hạ!”

Nils hét lên, và cả ba người quỳ một gối hành lễ.

“Quốc vương Bệ hạ mà đến Hội thì hiếm thật... Thật hiếm có.”

Hugh nói rồi cũng quỳ một gối hành lễ một cách qua loa.

“Abel lại trốn việc nữa rồi...”

Ryo nói, vẫn giữ nguyên tư thế, lắc đầu lia lịa, nhún vai, và lộ vẻ mặt "hết nói nổi". Dĩ nhiên cậu không hề hành lễ...

“Sao Ryo lại ở đây?”

Abel hỏi Ryo.

Việc Quốc vương Abel đến Hội đã là chuyện rất hiếm, nhưng việc Ryo có mặt ở Hội Mạo hiểm giả Vương đô cũng hiếm không kém. Thường thì, cậu ta hoặc là nằm ườn ra trên sofa trong phòng làm việc của Abel, hoặc là đang ăn bánh ở Café de Chocolat... đó là hình ảnh của cậu ta.

Nhưng...

“Dĩ nhiên rồi, vì tôi là một mạo hiểm giả hạng C tại vị mà. Có mặt ở Hội là chuyện đương nhiên.”

“...Chuyện mà chẳng ai tin, vậy mà cậu cũng nói ra một cách đường hoàng được nhỉ.”

Abel vừa nói vừa khẽ lắc đầu.

“Tại sao lại không tin chứ...”

“Thì là do cách ăn ở hằng ngày của cậu thôi.”

Lời lẩm bẩm đầy tuyệt vọng của Ryo bị lời lẩm bẩm đầy chắc chắn của Nils đè bẹp.

“Grand Master, chuyện này vẫn chưa chính thức, nhưng...”

Khi cà phê được mang đến, Abel mở lời.

Cuối cùng, cả Ryo và ba người của 『Phòng số 10』 đều ở lại trong phòng, tất cả ngồi trên sofa và lắng nghe câu chuyện của Abel. Dĩ nhiên, sau khi đã được dặn dò là không được tiết lộ ra ngoài, phải giữ bí mật tuyệt đối.

“Ta muốn Grand Master đảm nhận vai trò đoàn trưởng của Vương quốc trong sứ đoàn lần này.”

“Thật sao...”

Abel vừa dứt lời, Hugh khẽ lẩm bẩm.

Câu chuyện về việc các quốc gia trung tâm sẽ phái sứ đoàn đến Các Nước Phía Tây đã lan truyền khắp nơi với tốc độ chóng mặt. Dĩ nhiên, Hugh cũng đã nghe được, nhưng việc mình sẽ được bổ nhiệm làm đoàn trưởng của sứ đoàn Vương quốc thì quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng.

Sau một hồi suy nghĩ, Hugh liếc nhìn Ryo rồi mở miệng.

“Thay vì tôi, để Thủ tịch Công tước đằng kia làm đoàn trưởng không phải tốt hơn sao? Cũng có thêm danh tiếng.”

“Rất tiếc, Ryo không có nhiều kinh nghiệm đàm phán với hoàng tộc hay quý tộc cấp cao.”

Trong khi Abel giải thích, Ryo ở bên cạnh gật đầu lia lịa. Cậu tự nhận thức được rằng mình thiếu kinh nghiệm về mảng đó và cũng không hề thích nó.

“Tôi cũng có thích đâu...”

“Grand Master thì không sao đâu.”

“Ngài Hugh thì không sao đâu ạ.”

Trước lời than thở của Hugh, Abel đảm bảo một cách vô trách nhiệm, và Ryo cũng đảm bảo một cách vô trách nhiệm.

“Tôi, con tôi mới sinh...”

“Tên con bé là Frederica nhỉ. Không sao, hoàng gia sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ phu nhân của ngài.”

“Việc Grand Master vắng mặt ở Hội trong thời gian dài cũng...”

“Điểm đó ta cũng đã tính đến rồi. Không sao, ta sẽ sắp xếp một người thay thế hoàn hảo.”

Trước những lời phàn nàn của Hugh, Abel lần lượt bác bỏ từng cái một.

Sau một hồi như vậy... cuối cùng Hugh cũng bỏ cuộc.

“Được rồi... Tôi sẽ làm đoàn trưởng.”

“Vậy sao! Quả không hổ danh Grand Master. Như vậy thì, dù Đế quốc hay Liên bang cử ai đến cũng không vấn đề gì!”

Abel vui mừng nói.

Ryo nghe bên cạnh cũng vui mừng.

Ba người của Phòng số 10 không hiểu rõ lắm, chỉ ngồi uống cà phê.

Liệu họ có tưởng tượng được rằng câu chuyện sẽ sớm liên quan đến mình hay không...

“Vậy, lý do ta giữ nhóm Nils ở lại là vì có lẽ các ngươi cũng sẽ phải đi cùng.”

“Chúng tôi? Dĩ nhiên rồi, nếu Bệ hạ Abel, à không, Bệ hạ đã ra lệnh thì dù có là nơi tận cùng thế giới chúng tôi cũng sẽ đi!”

Nils nhiệt tình đáp lại. Eto và Amon chỉ cười khổ, nhưng trong lòng cũng nghĩ rằng về cơ bản họ sẽ không từ chối.

“Vậy sao! Nghe được câu đó ta yên tâm rồi! Nơi các ngươi phải đi là Các Nước Phía Tây đấy.”

“Đó là sứ đoàn đang được đồn đại...”

Trước lời của Abel, cả ba người chết lặng.

Câu chuyện về việc một sứ đoàn sẽ được phái đến Các Nước Phía Tây cả ba cũng đã nghe, nhưng họ không ngờ rằng câu chuyện vừa rồi với Hugh lại chính là chuyện đó. Dù đã nói "dù có là nơi tận cùng thế giới", nhưng không ngờ lại thật sự phải đi đến tận cùng phía Tây...

Sau đó, nghe giải thích về sứ đoàn, quy mô, rằng không chỉ có Vương quốc tham gia, mà còn có nhiều mạo hiểm giả và hiệp sĩ đoàn khác, ba người của 『Phòng số 10』 cũng đã bình tĩnh lại.

Quả thật, việc đi đến Các Nước Phía Tây chỉ với một nhóm nhỏ so với việc đi cùng một đoàn hàng trăm người mang lại cảm giác an tâm khác hẳn.

“Nhân tiện, Bệ hạ...”

Khi câu chuyện gần như kết thúc, Hugh lên tiếng.

“Hửm?”

“Vị Thủ tịch Công tước kiêm mạo hiểm giả hạng C ở đây thì sao ạ?”

Ánh mắt của Hugh hướng về phía Ryo, người đang uống tách cà phê thứ hai và trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem Golem ở phía Tây sẽ như thế nào.

Nhận lấy lời nói và ánh mắt đó, Ryo mới nhận ra rằng, phần liên quan đến việc phái cử của mình hoàn toàn không được nhắc đến trong câu chuyện nãy giờ, và quả thật là vẫn chưa được quyết định chính thức.

“Ể... không, dĩ nhiên là tôi cũng đi chứ? Tôi sẽ đi mà phải không? Lúc nãy ngài có nói gì đó về việc có thêm danh tiếng mà? Có cản cũng vô ích thôi!”

“À~, Ryo là một chiến lực quý giá của quốc gia, việc chiến lực đó rời khỏi đất nước thì hơi...”

“Tôi sẽ đi! Dù Abel có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ đi!”

Trước lời của Abel, Ryo đứng bật dậy, mắt rơm rớm hét lên.

“Nhưng mà...”

“Tôi hiểu rồi. Ngay hôm nay, ngay lúc này, lãnh địa Công tước Rondo sẽ tách khỏi Vương quốc Knightley, và tôi sẽ đến Các Nước Phía Tây! Nếu Vương quốc dùng vũ lực để ngăn cản, tôi sẽ dùng toàn bộ chiến lực của lãnh địa để nghênh chiến!”

“Này, đồ ngốc, dừng lại.”

Thấy Ryo gạt nước mắt định tuyên bố độc lập, Abel có phần hoảng hốt nói.

Dù sao thì, anh cũng biết việc ngăn cản Ryo đi là không thể. Anh chỉ nói để trêu cậu một chút thôi.

Nếu vì thế mà bị tuyên bố độc lập thì khốn.

“Được rồi, ta sẽ cho Ryo vào sứ đoàn. Thay vì là Thủ tịch Công tước, cho vào với tư cách là mạo hiểm giả hạng C hộ vệ chắc sẽ tốt hơn nhỉ.”

“Woa~, quả không hổ danh Abel! Như vậy, lũ ma vật trong rừng Rondo sẽ không tấn công Vương quốc nữa đâu.”

“Ừ, chuyện đó thì tuyệt đối đừng có làm.”

Tưởng tượng ra cảnh Griffin, Wyvern, hay thậm chí Behemoth tấn công Vương quốc, Abel khẽ lắc đầu.

Dĩ nhiên, anh không nghĩ Ryo có thể điều khiển những ma vật đó một cách tự do, nhưng... sự thật là anh cũng có cảm giác rằng, nếu là Ryo, ví dụ như bằng cách dùng thịt để dụ dỗ, thì có lẽ cậu ta sẽ làm được...

Thành phố Gilsbach, phía Tây Bắc Đế quốc.

Cựu Hoàng đế đã thoái vị, Rupert Đệ Lục, hiện đang sống ở đây. Năm nay ông đã năm mươi lăm tuổi. Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cuộc sống hàng chục năm vùi đầu trong giấy tờ, ông đang tận hưởng một cuộc sống an nhàn tự tại đúng nghĩa.

Lúc này, Rupert đang cau mày, vầng trán hằn sâu những nếp nhăn, vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu cố gắng giải quyết một vấn đề trước mắt.

"Hừm~"

Thỉnh thoảng, những tiếng rên rỉ lại bật ra, cho thấy đây quả là một vấn đề nan giải.

Ngồi trên ghế sofa đối diện là Bá tước Hans Kirchhoff, cánh tay phải của Rupert, đang ung dung thưởng thức cà phê với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Thấy rồi!"

Rupert khẽ reo lên rồi di chuyển tay.

Hans cũng di chuyển tay để đáp lại.

Sau tổng cộng hơn mười nước cờ...

"Phù, cuối cùng cũng cầm cự được một trận hòa."

"Thật đáng ngưỡng mộ. Thần đã nghĩ có thể cứ thế mà dồn ép bệ hạ... Tiếc thật."

Đó là một ván cờ vua.

Trong ván cờ thứ mấy trăm này, Rupert đã xoay xở để cầm hòa từ một thế cờ hoàn toàn bất lợi.

Kết thúc trận đấu trí căng thẳng, Rupert uống cà phê với vẻ mặt mãn nguyện.

"Dù sao thì, Helmut khí lượng cũng nhỏ mọn thật. Đến cả Hans mà cũng không biết cách dùng, lại còn đuổi khỏi Đế thành. Ta đã cất công để Hans ở lại rồi mới rời khỏi Đế thành cơ mà."

"Thần nghĩ cũng không thể tránh được. Helmut có những cận thần của riêng ngài ấy. Nhưng nhờ vậy mà thần mới có thể ở đây làm bạn chơi cùng bệ hạ."

"Ừm, riêng điểm đó thì ta sẽ khen Helmut một câu."

Nói rồi, Rupert cười lớn.

Hiện tại, Hoàng đế của Đế quốc là Helmut Đệ Bát, con trai cả của Rupert.

Rupert không hề có ý định đứng sau giật dây, nên sau khi nhường ngôi, ông đã giao toàn bộ quyền chèo lái Đế quốc cho Helmut và lui về ở ẩn.

Mỗi ngày, ông đều đấu cờ với Hans, đấu kiếm với Hans, và thỉnh thoảng giải trí bằng ma pháp. Xen kẽ vào đó là rèn luyện cơ thể, nên ông còn khỏe mạnh hơn cả thời còn tại vị, thân hình cũng săn chắc hơn trước.

"À phải rồi, về chuyện đó, nghe nói Helmut định cử Conrad làm trưởng đoàn sứ giả nhỉ."

"Vâng, có vẻ là vậy. Conrad cũng đã lập ra nhà Công tước, và mọi thứ dường như đang dần đi vào quỹ đạo, nhưng mà..."

"Hừm..."

Conrad là con trai thứ ba của Rupert, và là em trai cùng mẹ với Helmut Đệ Bát. Vì Helmut đã lên ngôi Hoàng đế, nên Conrad, giống như các anh em khác, đã từ bỏ thân phận hoàng tộc và lập ra một nhà Công tước.

"Mà nói cho cùng, khởi nguồn của phái đoàn đến Các Nước Phía Tây là thư mời từ Tây Phương Giáo hội, đúng không?"

"Vâng. Nghe nói một nhóm người nổi tiếng ở Các Nước Phía Tây đã mang nó đến. Sau hàng chục năm, ngôi vị Giáo hoàng mới được thay đổi, hơn nữa lần này lại là đời thứ một trăm. Họ muốn chúng ta cử một phái đoàn quy mô lớn đến tham dự lễ nhậm chức."

"Nghe thật đáng ngờ."

Trước lời nhận xét của Rupert, Hans chỉ cười gượng.

Rồi ông hỏi.

"Bệ hạ cho rằng có điều gì đó khuất tất trong chuyện này sao?"

"Đương nhiên rồi. Chuyện thế này, chắc chắn có nhiều tầng lớp âm mưu. Cả phía Tây Phương Giáo hội lẫn phía Đế quốc nhận lời đều sẽ có những âm mưu chồng chéo lên nhau. À mà, quy mô và hộ vệ của phái đoàn đã được quyết định chưa?"

"Rồi ạ. Khoảng một trăm văn quan và hai trăm hộ vệ từ quân đội Đế quốc."

"Ra vậy. Hộ vệ cũng đông đảo đấy. Chắc họ đang nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó xảy ra trên đường đi, hoặc tại nơi đến."

Nghe xong, Rupert vừa gật gù vừa nói.

"Nhưng mà, việc cử Conrad đi vào lúc này... đúng là mưu mô quá sâu. Bày mưu tính kế quá đà rồi."

Tiếng thì thầm nhỏ đến mức ngay cả Hans cũng chỉ vừa đủ nghe thấy.

"Hắn muốn phái đoàn đi đến tận Các Nước Phía Tây. Nhưng trên đường đi, hắn muốn thủ tiêu Conrad, kẻ có khả năng đe dọa địa vị của mình. Conrad sở hữu một đội quân lãnh địa hùng mạnh cùng các chỉ huy tài ba do chính tay mình đào tạo, và lại hiếm khi rời khỏi lãnh địa. Vì vậy, hắn cho Conrad làm trưởng đoàn sứ giả để tách cậu ta ra khỏi quân đội, rồi dàn dựng một tai nạn trên đường để ám sát... Giết Conrad, và nếu may mắn thì chiếm luôn đội quân đó mà không bị tổn thất gì. Chắc là vậy."

Hans không nói gì trước lời thì thầm của Rupert. Ông biết đây không phải là lúc mình cần đưa ra ý kiến.

Sau khi dứt lời, Rupert im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Được rồi, ta sẽ làm trưởng đoàn của Đế quốc."

Hans có lẽ đã đoán trước được điều này, ông chỉ cười khổ và khẽ lắc đầu.

Sau một vài rắc rối, Rupert cuối cùng cũng khiến con trai mình, Hoàng đế Helmut, chấp thuận cho ông đảm nhận chức trưởng đoàn sứ giả.

Vẻ mặt cau có của Helmut lúc đó đúng là có một không hai, nhưng Rupert cố tình lờ đi.

Và rồi, một thông báo được Đế quốc công bố khắp các quốc gia trung tâm.

"Đế quốc sẽ cử một phái đoàn đến Các Nước Phía Tây. Trưởng đoàn là Cựu Hoàng đế Rupert Đệ Lục."

"Không ngờ lại là Bệ hạ Rupert..."

Abel lẩm bẩm trong phòng làm việc của Vua Vương quốc.

Trên ghế sofa trước mặt anh là Tể tướng, Hầu tước Heinlein, và trưởng đoàn sứ giả của Vương quốc lần này, Grand Master Hugh MacGrath.

Nhân tiện, Ryo đang ngồi gọn lỏn trên một chiếc ghế ở góc phòng, yên lặng đọc một cuốn sách về giả kim thuật. Đó là vị trí quen thuộc của cậu mỗi khi ghế sofa bị chiếm hết.

"Theo thông tin trước đó, người được chọn đã được quyết định là Công tước Conrad xứ Elbe, em trai của Hoàng đế Helmut Bệ hạ..."

Hầu tước Heinlein cũng khẽ thở dài.

Ngay cả ông, người sở hữu mạng lưới tình báo không đối thủ ở các quốc gia trung tâm, cũng đã bỏ lọt thông tin này.

"Hầu tước Heinlein, nhân tiện cho hỏi, trưởng đoàn của Liên bang có khả năng là ai vậy?"

Hugh vừa cau mày vừa xác nhận.

"Vẫn chưa có thông báo chính thức, nhưng chín phần mười sẽ là cựu vương của Capitone, Bệ hạ Roberto Pirlo."

"Ựa... Lão già mà Nhiếp chính Aubrey không giết nổi đó sao?"

Roberto Pirlo, người duy nhất còn sống sót trong số mười thành viên của Hội đồng Mười người, đôi khi được gọi là Người đàn ông mà Nhiếp chính Aubrey không thể giết. Tất nhiên, năng lực vượt trội của ông ta nổi tiếng khắp các quốc gia trung tâm.

"Chà, dù ai xuất hiện thì cũng đều vất vả cả thôi."

"Đó không phải là lời mà Bệ hạ, người đã bổ nhiệm thần làm trưởng đoàn, nên nói đâu."

Abel nói một cách thản nhiên, và Hugh phản bác lại với vẻ mặt còn nghiêm trọng hơn trước.

"Một cựu Hoàng đế và một cựu Vương... còn bên này chỉ là một Grand Master... Đẳng cấp khác biệt một trời một vực, ngài biết không?"

Hugh vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.

"Không sao đâu. Phái đoàn Vương quốc có vũ khí bí mật, Thủ tịch Công tước, ẩn mình trong đó đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn cậu ta sẽ là chiến lực mạnh nhất!"

"Ngài định gây chiến dọc đường hay sao..."

Trước lời của Abel, Hugh lại càng lắc đầu nguầy nguậy.

Đúng lúc đó, có khách đến được báo vào. Thông thường, trong một cuộc họp giữa Vua, Tể tướng và Grand Master, khách sẽ không được phép vào phòng, nhưng lần này Vua Abel đã cho phép.

Hai pháp sư già bước vào.

"Vua Abel, lão nghe rồi. Trưởng đoàn sứ giả của Liên bang là Roberto Pirlo phải không?"

"Abel, lão đó nguy hiểm lắm đấy. Nghe nói Hugh làm trưởng đoàn của Vương quốc, có khi chết không chừng..."

Người vừa bước vào phòng vừa nói chính là Đoàn trưởng Pháp sư đoàn Vương quốc Arthur Bellasis và Cố vấn Ilarion Balah. Họ từng là thành viên của Pháp sư đoàn Hoàng gia, nay đã được đổi thành Pháp sư đoàn Vương quốc. Cả hai, theo đúng nghĩa đen, là trung tâm của lực lượng ma pháp tại Vương quốc Knightley.

"Mình, sắp chết sao."

Hugh lẩm bẩm trong khi khẽ lắc đầu.

"Ồ, Hugh cũng ở đây à."

"...Nếu là Hugh thì chắc cũng xoay xở được thôi."

Arthur nhận ra sự có mặt của Hugh, còn Ilarion thì nói bừa để rút lại lời lúc nãy.

"Hai vị đã từng chiến đấu chống lại Bệ hạ Roberto Pirlo trong Đại chiến, phải không ạ?"

Tể tướng Hầu tước Heinlein tự nhiên chuyển hướng câu chuyện. Đây mới đúng là người đàn ông tài giỏi.

Đại chiến là cuộc chiến tranh toàn diện giữa Vương quốc và Liên bang diễn ra mười ba năm trước. Cuối cùng, Vương quốc đã đại thắng, nhưng cũng có nhiều giai đoạn phải nếm mùi thất bại.

Anh hùng của phe Liên bang trong cuộc chiến đó nổi danh nhất là Nhiếp chính Aubrey hiện tại. Nhưng ở trung tâm của các trận chiến ma pháp bên phía Liên bang, luôn có một ông lão. Đó chính là Roberto Pirlo, Quốc vương của Vương quốc Capitone thời bấy giờ.

"Roberto Pirlo, nếu không làm cái công việc chẳng có tính sản xuất nào như Quốc vương, thì hẳn đã vượt qua cả pháp sư bộc phá của Đế quốc rồi."

"Nhờ ơn lão ta mà cả hai chúng tôi suýt chết không biết bao nhiêu lần."

Ilarion và Arthur đang kể lại chuyện xưa.

Abel vẫn chưa thành niên vào thời điểm Đại chiến nên không biết chi tiết, nhưng bốn người có mặt ở đây đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm đã chiến đấu ở trung tâm của cuộc chiến đó.

Pháp sư hệ Thủy đang ngồi gọn lỏn trên ghế ở góc phòng bỗng lên tiếng.

"Vị cựu vương đó, nguy hiểm đến thế cơ ạ?"

"Hửm? Ryo đây mà. Cậu ở đó từ lúc nào thế."

"Tốt nhất là đừng có đánh nhau với lão ta. Dù cho có vượt trội về ma lực hay uy lực ma pháp... thì cậu cũng sẽ nhận ra rằng chiến đấu không chỉ có thế đâu."

Ryo bất giác xen vào, Ilarion nhận ra cậu, và Arthur đưa ra lời khuyên.

Nhưng rồi, một đòn quyết định từ nhà Vua được tung ra.

"Ryo cũng sẽ tham gia phái đoàn."

"Cái gì..."

"Cả hai đứa cùng đến Các Nước Phía Tây sao... Thế giới bên đó có khi bị hủy diệt mất thôi."

"Ể..."

Arthur kinh ngạc, Ilarion lắc đầu, còn Ryo thì cạn lời trước tai bay vạ gió.

Hành trình đến Các Nước Phía Tây dường như sẽ đầy gian nan.

Hầu tước Heinlein đã báo cáo xong, và hai vị pháp sư già cũng đã châm chọc đủ nên rời khỏi phòng làm việc của Vua.

Hugh vẫn ở lại vì còn một báo cáo khác.

"Vậy công việc chính mà Grand Master đến hôm nay là..."

Abel uống một ngụm cà phê, lấy lại hơi rồi bắt đầu.

"Cuối cùng thì công trình mở rộng Guild Mạo hiểm giả ở Vương đô đã hoàn thành và các cơ sở đã đi vào hoạt động. Ta đến để báo cáo chuyện đó, nhưng Cựu Hoàng đế Bệ hạ lại làm trưởng đoàn của Đế quốc... Thôi, chuyện đó để sau. Tóm lại, sân tập thứ hai, khu nhà ở thứ hai, và trường học trực thuộc đã hoàn thành, ta đến để báo cáo việc đó. Trước khi lên đường đến Các Nước Phía Tây, có vẻ chúng ta vẫn kịp đưa nó vào hoạt động."

"Trường học trực thuộc?"

Ryo lẩm bẩm và khẽ nghiêng đầu.

Và cậu thầm nghĩ trong lòng.

(Lẽ nào, đây là... phần học đường bắt đầu?)

Đúng vậy, nói đến những cốt truyện kinh điển của light novel thì phải kể đến phần học đườngphần đại hội võ đấu! Không hiểu sao hai phần này từ trước đến nay đều lướt qua Ryo một cách ngoạn mục, liệu cuối cùng chúng đã đến rồi sao?

"Đây là phiên bản mở rộng của buổi huấn luyện hầm ngục ở Lun. Một ngôi trường để mở các khóa học cho người mới bắt đầu trong ba tháng, dành cho các mạo hiểm giả hạng F mới vào nghề. Giảng viên thì sẽ thuê những mạo hiểm giả đã nghỉ hưu, nên đây cũng là nơi tái tuyển dụng cho họ."

"Ừm... vậy thì, những người như cháu..."

"Ryo đã là hạng C rồi còn gì? Với lại, những người đặc biệt như Ryo, chúng tôi cũng không thuê làm giảng viên đâu?"

"P-phần học đường của tôi..."

Lẩm bẩm xong, Ryo cúi gằm mặt, vai rũ xuống đầy thất vọng.

Có lẽ Ryo không có duyên với phần học đường rồi.

"Nhưng, tôi sẽ không từ bỏ. Đã đến nước này thì, mình sẽ đột nhập với tư cách thường dân..."

Abel phản ứng với lời thì thầm của Ryo.

"Cậu lại đang âm mưu chuyện gì không tốt đẹp nữa phải không?"

"A-anh đang nói gì vậy chứ. Nghi ngờ người khác vô căn cứ là không hay đâu nhé."

"Những gì cậu đang nghĩ nó lọt cả ra miệng rồi kìa?"

"Vô lý..."

Abel nhìn với vẻ mặt ngán ngẩm, còn Ryo thì mở to mắt kinh ngạc.

Grand Master Hugh MacGrath chỉ im lặng lắc đầu.

"Phải rồi... Grand Master."

"Hửm?"

"Lúc nào cũng được, trước khi Ryo tự tiện đột nhập, ông dẫn cậu ấy đi tham quan được không? Có lẽ trước khi khai giảng thì tốt hơn."

"À... nếu chỉ xem qua tòa nhà thì ngay bây giờ cũng được."

"Tuyệt vời!"

Abel thấy tội nghiệp nên đề nghị, Hugh chấp nhận, và Ryo mừng rỡ.

Thế là, Phần Học đường (Tham quan) của Ryo, trong tình trạng chưa có một học sinh nào, đã được thiết lập.

Xe ngựa của Guild đã đến trường học trực thuộc Guild Mạo hiểm giả.

Người bước xuống là Grand Master Hugh MacGrath. Và Ryo trong bộ áo choàng quen thuộc.

"Ồ! Trông hoành tráng quá!"

Đó là câu đầu tiên của Ryo sau khi bước xuống xe ngựa.

Tòa nhà ba tầng, sân vận động rộng rãi, nhà huấn luyện trong nhà giống như một phòng thể chất...

"Đúng là xứng với danh xưng phần học đường!"

"Phần học đường?"

Hugh nghiêng đầu trước lời nói của Ryo.

Nghiêng đầu xong, Hugh phát hiện một thần quan đang đi bộ từ phía tòa nhà đến.

"Ziek! Cậu đến rồi à."

"Grand Master, đã lâu không gặp."

Thần quan trẻ tuổi được gọi là Ziek cúi chào một cách lễ phép.

"Ồ..."

Nhìn thấy cái cúi chào đó, Ryo bất giác buột miệng một tiếng cảm thán nhỏ.

Ngay cả trong mắt Ryo, đó cũng là một cái cúi chào đẹp đến mức đáng chú ý.

Trên bộ thần phục trắng và làn da trắng, mái tóc vàng dài lộng lẫy có thể nói là xa hoa cùng đôi mắt xanh thẳm càng thêm nổi bật. Gương mặt cậu đẹp đến mức không ngoa, kết hợp với phong thái cho thấy cậu được giáo dục tốt qua cái cúi chào vừa rồi, Ryo nghĩ rằng cậu hẳn sẽ rất được yêu mến, bất kể giới tính.

Nhưng hơn cả thế, ý chí mạnh mẽ ẩn chứa trong đôi mắt cậu mới là thứ thu hút người nhìn.

Có lẽ cậu được nuôi dạy tốt, nhưng chắc chắn không phải lớn lên trong sự nuông chiều, mà ngược lại, có vẻ như cậu đã trải qua những kinh nghiệm nặng nề từ khi còn nhỏ mà người thường không gặp phải. Ryo tự mình có ấn tượng rằng điều đó đã mang lại cho vị thần quan này một sức mạnh tinh thần tựa như thép...

"Ziek, chuyện đó, vẫn không được sao? Một tuần một lần, không, một tháng một lần cũng được mà."

"Xin lỗi Grand Master. Tôi vẫn phải xin phép từ chối. Tôi vừa mới vào phòng làm việc để báo lại về việc này."

"Vậy à. Tương lai... phải rồi, sau khi đại nguyện của cậu thành tựu, nhất định hãy đến làm giảng viên nhé. Chừng nào ta còn ở Guild, ta sẽ luôn dành một chỗ cho cậu."

"Cảm ơn ngài rất nhiều."

Thần quan tên Ziek lại một lần nữa cúi chào thật đẹp rồi rời đi.

"Vị vừa rồi, tôi nghĩ là thần quan, nhưng có phải là mạo hiểm giả không ạ?"

Sau khi anh ta đi xa đến mức không còn nghe thấy tiếng, Ryo mới hỏi.

"Ừ, Ziek là thần quan hai mươi mốt tuổi, một mạo hiểm giả hạng C."

"Thần quan hai mươi mốt tuổi mà đã hạng C? Giỏi thật đấy!"

Ryo ngạc nhiên trước câu trả lời của Hugh.

Nhưng dù ngạc nhiên, cậu lại không cảm thấy bất ngờ. Bởi vì không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, người đó còn toát ra một khí chất của người tài giỏi. Những người như vậy, không phân biệt nghề nghiệp, giới tính hay tuổi tác, thường mang một bầu không khí tương tự nhau. Vị thần quan tên Ziek vừa rồi, dù còn trẻ, cũng cho cậu cảm giác tương tự.

"'Luôn dành một chỗ cho cậu', xem ra Hugh-san say cậu ta như điếu đổ rồi còn gì."

"Thôi đi cậu."

Ryo cười nói, còn Hugh thì đáp lại với vẻ hơi ngượng ngùng.

"Cậu ta là một nhân tài đáng giá như vậy đấy. Kỹ năng thần quan cao thì là đương nhiên rồi, nhưng kiến thức cần thiết của một mạo hiểm giả, khả năng phán đoán, thậm chí là năng lực chỉ huy để điều động hàng chục người một cách hợp lý cũng đều xuất sắc. Ta đã muốn để cho đám trẻ được trải nghiệm những điều đó. Không biết cậu ta đã học được những thứ đó từ đâu nữa..."

"Hể~"

Ryo kinh ngạc từ tận đáy lòng trước lời giải thích của Hugh.

"Ngôi trường này là nơi những người trẻ muốn trở thành mạo hiểm giả đến học. Ta muốn đặt những người mà đám trẻ đó có thể xem là mục tiêu... những người khiến chúng ngưỡng mộ và muốn trở thành một mạo hiểm giả như vậy, làm giảng viên."

"Cháu hiểu."

Ryo gật đầu lia lịa.

Đó mới chính là giáo dục đích thực.

Học trò sẽ thay đổi tùy thuộc vào việc ai được chọn làm thầy. Những học trò đó sẽ ra đời, tích lũy kinh nghiệm trong xã hội, rồi trở lại làm thầy cho thế hệ tiếp theo, và lại tiếp tục với những học trò mới...

Vòng xoáy tiếp nối bất tận đó chính là truyền thống.

Hugh đang cố gắng tạo ra một khởi đầu cho một truyền thống tốt đẹp.

"Bất cứ chuyện gì, khởi đầu đều là quan trọng nhất."

Hugh nói một cách dứt khoát.

Cái khởi đầu đó, là khởi đầu của những mạo hiểm giả trẻ, hay là khởi đầu của ngôi trường này?

Có lẽ là cả hai.

Hai người đi xem xét bên trong trường. Dù chủ yếu là vì Ryo... nhưng đối với Hugh, đây cũng là dịp để ông kiểm tra xem mọi thứ có được xây dựng đúng theo thiết kế hay không, và những chỗ yêu cầu sửa đổi đã được sửa chữa chưa.

Dù trong trường không có một bóng học sinh nào, Ryo vẫn rất phấn khởi. Bởi vì cậu đang được trải nghiệm phần học đường chuyển sinh dị giới mà cậu hằng ao ước.

Phải nói lại nhiều lần, vẫn chưa có một học sinh nào cả. Thư viện cũng chưa có sách. Nhà ăn thậm chí còn chưa có thực đơn.

Dù vậy, cảm giác vui sướng vẫn là thật.

Tuy nhiên, thực ra trong lòng cậu còn có một điều khác đáng bận tâm không kém. Đó là về vị thần quan lúc nãy...

"Hugh-san, vị thần quan lúc nãy... là Ziek phải không ạ?"

"Ừ, có chuyện gì sao?"

"Chẳng phải ông đã nói là 'sau khi đại nguyện thành tựu thì đến làm giảng viên' sao?"

"Có nói."

"Vậy đại nguyện đó, có khả năng thành tựu không ạ?"

"À thì... ta nghĩ là nó sẽ thành tựu thôi, miễn là không có chuyện gì quá kỳ lạ xảy ra, nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

Hugh cau mày và nói lấp lửng, Ryo thì nghiêng đầu.

"Chuyện này liên quan đến đội trưởng của tổ đội mà Ziek đang tham gia."

"Ể? Ziek có cả năng lực chỉ huy mà lại không phải là đội trưởng sao ạ?"

"Ừ, không phải đội trưởng. Chuyện này không phải vấn đề năng lực, mà là vấn đề xuất thân."

"Vị đội trưởng đó, là người xuất thân quý tộc?"

"Đúng vậy."

Hugh gật đầu trước suy luận của Ryo. Vẻ mặt ông vẫn cau có.

"Ra vậy, giống như Xích Kiếm ngày xưa nhỉ."

"Hửm?"

"Trụ cột tuyệt đối của tổ đội là Warren, một đại thuẫn sư vạn năng có thể làm từ phòng thủ đến nấu ăn. Bộ não là Lihya, người từng là Thánh nữ mà không ai không biết đến. Hạt nhân tấn công là Lyn, người có thể tung ra cả Bullet Rain. Thế nhưng, đội trưởng lại là Abel vì xuất thân hoàng tử của anh ấy."

"...Về chuyện đó, ta không muốn nói gì cả. Đúng vậy, ta sẽ không nói gì hết."

Một Thủ tịch Công tước buông lời mà chỉ cần sai một ly là có thể bị khép vào tội bất kính... à không, dù không sai thì cũng có thể bị khép tội, và một Grand Master tuyên bố sẽ không nói gì về điều đó.

Hugh vẫn giữ vẻ mặt cau có, khẽ lắc đầu rồi nói tiếp.

"Nói một cách đơn giản, đưa vị đội trưởng đó lên vị trí mà cậu ta vốn thuộc về. Đó là đại nguyện của Ziek."

"Hô hô~"

"Nhưng gần đây, vị đội trưởng đó..."

"Lầm đường lạc lối rồi ạ?"

"Không, chưa đến mức đó. Nhưng vì còn trẻ nên khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng xấu từ xung quanh."

"Lẽ nào, có quý tộc xấu nào đó..."

"Ừ. Kể từ khi bọn họ lên hạng D, đã có một gã quý tộc phiền phức bắt đầu lảng vảng xung quanh. Ziek dường như đã thẳng thừng khuyên rằng nên ngừng qua lại với gã đó. Chà, có lẽ vị đội trưởng kia nghĩ rằng mình đang lợi dụng gã quý tộc đó một cách khôn khéo... nhưng những ảnh hưởng không tốt đã bắt đầu xuất hiện."

"À à..."

Ryo lắc đầu.

Đúng, chính là nó. Điều mà Ryo từng lo sợ.

Nếu trở nên nổi bật, những quý tộc kỳ quặc sẽ tìm đến, cố gắng lôi kéo cậu vào phe cánh của họ, hoặc lợi dụng sức mạnh của cậu... Vì vậy, ngay cả khi ở Lun, cậu cũng đã cố gắng sống một cách kín đáo nhất có thể!

Nếu Abel mà nghe được, chắc anh ta sẽ nói, 「Thật sao? Cậu đã đủ nổi bật rồi còn gì」. Nhưng trong thâm tâm Ryo, cậu chỉ đang lặng lẽ, âm thầm sống cuộc đời mạo hiểm giả mà thôi.

"Gã quý tộc đó là thượng cấp quý tộc hay sao ạ?"

Ở Vương quốc Knightley, từ Bá tước trở lên được xem là thượng cấp quý tộc.

"Phải, Bá tước Dotama là một thượng cấp quý tộc có lãnh địa ở khu vực trung tâm nơi có Vương đô."

"Dotama... một cái tên thật là uy lực."

"Tính cách thì tệ hại, nhưng không phạm sai lầm lớn, và trong cuộc chiến Giải phóng Vương quốc, nghe nói hắn bị bắt làm tù binh trong ngục tối ở Vương đô nên cũng không chống đối lại Vua Abel. Vì vậy mà lãnh địa của hắn cũng không bị tước đoạt."

"Đúng là kẻ đáng ghét thường sống dai."

Những kẻ như vậy lại thường sống rất lâu. Ryo khẽ lắc đầu.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Sera đâu mất r:(
Xem thêm