Mười mấy ngày trước khi phái đoàn sứ giả của các Quốc gia Trung tâm đến được Công quốc Qushy.
Ở phía Tây Nam của Vương quốc Knightley, có một quốc gia giáp ranh tên là Twilight Land. Dù là một tiểu quốc thuộc các Quốc gia Trung tâm, họ đã không cử người tham gia vào đoàn sứ giả lần này. Đất nước này có nhiều điều đặc biệt.
Tại một góc của Twilight Land, có một nơi chỉ được gọi đơn giản là Thư phòng. Đó là một không gian rộng lớn với vô số sách... một căn phòng chỉ dành riêng cho chủ nhân của tòa nhà. Vị chủ nhân đó, được Ryo gọi là Thủy Tổ của Ma cà rồng.
Vị Thủy Tổ ấy hôm nay cũng đang đắm mình vào một trong những cuốn sách. Tuy nhiên, khi một mùi hương quen thuộc thoảng qua, ngài ngẩng đầu lên. Trước mặt ngài, một thức uống đen như ác quỷ, nóng như địa ngục, thuần khiết như một thiên thần, và ngọt ngào như một cuộc tình... sắp được đặt xuống.
“Cảm ơn.”
Thủy Tổ nói rồi đưa tay về phía tách cà phê mới pha và thưởng thức hương thơm của nó.
“Thưa chủ nhân, ngài Doras muốn báo cáo ạ.”
Người quản gia vừa pha cà phê thông báo rằng có người đang chờ ở phòng đợi.
“Vậy à. Cho cậu ta vào.”
Thủy Tổ gật đầu, cho phép người báo cáo vào.
Người báo cáo, Doras, sau khi được phép vào phòng, cúi chào và bắt đầu.
“Báo cáo có hai mục. Một là về vấn đề xoay quanh Hoàng đế Helmut đệ bát của Đế quốc Debuhi. Hai là về việc đã xác định được động thái của phe Công tước Chetea.”
“Công tước Chetea?”
Thủy Tổ nghiêng đầu. Rất hiếm khi ngài có phản ứng như vậy trong một buổi báo cáo.
“Công tước Chetea mà ngươi nói, có phải là vị Công tước Chetea đó không? Ở Các Quốc gia phía Tây ấy?”
“Dạ, có một ghi chú của ngài Thủy Tổ để lại, rằng hãy báo cáo ngay khi nắm được động tĩnh của họ. Vì vậy thần nghĩ mình nên báo cáo.”
“Ừm, ta cũng nhớ là mình có để lại ghi chú. Vậy, báo cáo đi.”
“Vâng. Đã có bằng chứng cho thấy phe Công tước Chetea đã thức tỉnh tại Công quốc Qushy thuộc Các Quốc gia phía Tây. Có lẽ nhờ vào các hoạt động sôi nổi gần đây của Tây Phương Giáo hội mà chúng ta mới có thể nắm bắt được động thái của chúng.”
Doras vừa nói vừa trình bản báo cáo cho Thủy Tổ.
Thủy Tổ đọc lướt qua bản báo cáo rồi chìm vào suy tư.
Ngài đã để tâm đến động thái của Công tước Chetea và phe cánh của hắn từ trước cả khi thành lập quốc gia Twilight Land này. Suốt hàng trăm năm. Nhưng nói thật, dạo gần đây ngài đã quên mất. Vì chuyện xảy ra ở Các Quốc gia phía Tây, nên nó không liên quan trực tiếp đến các Quốc gia Trung tâm, nơi có Twilight Land. Nhưng mà...
“Đoàn sứ giả của các Quốc gia Trung tâm đã khởi hành đúng theo lịch trình rồi nhỉ?”
“Vâng. Hiện tại, họ có lẽ đang đi qua Vùng Hành Lang.”
Doras trả lời câu hỏi của Thủy Tổ.
“Những người khác thì không nói, nhưng ta nợ Vương quốc một ân tình. Đặc biệt là đã kéo Ryo và Abel vào chuyện này. Hơn nữa, trong đoàn sứ giả lần này hình như có cả Ryo...”
Thủy Tổ đang nhớ lại chuyện ba năm trước, khi đã kéo Abel và những người khác trong phái đoàn sứ giả vào cuộc “nội chiến” của giới quý tộc Twilight Land.
“Phải rồi, hay là mình báo cho mỗi Abel biết nhỉ.”
Tuy nhiên, đến đây Thủy Tổ lại nhớ ra.
“À phải rồi, Abel đã trở thành vua. Một kẻ không có địa vị chính thức như mình, chắc không thể dễ dàng gặp mặt được đâu nhỉ?”
Sau một thoáng suy nghĩ, ngài nảy ra một ý tưởng hay. Ngài rung chiếc chuông trên bàn, và quản gia Drab bước vào.
“Drab, liên lạc với Agnes cho ta. Bảo rằng ta muốn đến thủ đô của Knightley một chuyến, nhờ cô ấy đi cùng.”
Ngày hôm sau, cỗ xe của Công tước Alba cùng sáu kỵ sĩ hộ vệ rời khỏi Thebes, thủ đô của Twilight Land, hướng đến Crystal Palace, thủ đô của Vương quốc Knightley.
◆
“Công tước Alba của Twilight Land yêu cầu một cuộc hội đàm riêng tư?”
“Vâng, liên quan đến đoàn sứ giả mà chúng ta đã gửi đến Các Quốc gia phía Tây, cô ấy nói muốn trực tiếp thưa chuyện với Bệ hạ. Cô ấy muốn dẫn theo một người nữa đến Vương thành và xin Bệ hạ dành chút thời gian.”
“Liên quan đến đoàn sứ giả? Twilight Land đâu có cử người tham gia, phải không?”
“Vâng, họ không cử ai cả.”
Hầu tước Heinlein gật đầu trước câu hỏi của Abel.
Đoàn sứ giả, ngoài ba cường quốc, còn có sự tham gia chung của các tiểu quốc khác. Trong số đó không có nhà ngoại giao nào của Twilight Land. Mà nói đến thì, phái đoàn của các tiểu quốc đó cũng đã mất tích rồi...
“Ta hiểu rồi. Cứ sắp xếp cuộc gặp.”
Ngày hôm sau, cuộc hội đàm được tổ chức.
Công tước Agnes xứ Alba, thực ra không giữ một chức vụ chính thức nào trong chính phủ Twilight Land. Nhưng ngoại giao không phải lúc nào cũng chỉ do các quan chức hành pháp hay người của chính phủ thực hiện. Ngoại giao nghị viện hay ngoại giao vương tộc, những hình thức ngoại giao được thực hiện bởi những nhân vật không thuộc chính phủ nhưng được các quốc gia láng giềng công nhận là có địa vị cao trong nước, luôn tồn tại ở bất kỳ thời đại hay thế giới nào. Công tước Alba được biết đến ở nước láng giềng Knightley là một quý tộc sở hữu quyền thế bậc nhất Twilight Land. Chính vì vậy, yêu cầu hội đàm với Vua Abel mới được tiến hành thuận lợi như vậy. Hơn nữa, người mà cô ấy dẫn theo là...
“Lâu rồi không gặp, ngài Thủy Tổ.”
Tất nhiên là Abel vẫn nhớ. Có lẽ là kẻ thống trị thực sự của Twilight Land. Trong cuộc “nội chiến”, ngài đã hợp tác với Abel và giúp đỡ phái đoàn sứ giả của Vương quốc.
“Ngài đã ra dáng một vị vua rồi đấy, Abel... à không, Abel Bệ hạ.”
Dù là một cuộc hội đàm riêng tư, bên cạnh Thủy Tổ vẫn có Công tước Alba, và bên cạnh Abel là Hầu tước Heinlein. Thủy Tổ nghĩ rằng nên giữ một chút thể diện. Abel có lẽ cũng hiểu ý, anh cười gượng. Rồi nói tiếp.
“Vậy, ngài nói có thông tin liên quan đến đoàn sứ giả?”
“Đúng vậy. Đoàn sứ giả sẽ đến Các Quốc gia phía Tây, và đích đến cuối cùng là trung tâm của khu vực đó, Pháp quốc Phan-de-Vuy. Tức là trên đường đi, họ sẽ đi qua Công quốc Qushy, phải không?”
Khi Thủy Tổ nói vậy, Hầu tước Heinlein gật đầu. Những thông tin này đều đã được công khai, nên không cần phải che giấu.
“Thực ra tại Công quốc Qushy đó, một phe ma cà rồng đã thức tỉnh.”
“Cái gì?”
Lời của Thủy Tổ khiến Abel cau mày. Đương nhiên rồi, đây không phải là một thông tin đáng mừng.
“Chắc ngài cũng biết, Tây Phương Giáo hội và ma cà rồng đã chiến đấu với nhau trong một thời gian dài.”
“À, ta có nghe nói.”
“Vốn dĩ, từ rất lâu trước khi Tây Phương Giáo hội được thành lập, con người và ma cà rồng ở Các Quốc gia phía Tây đã luôn tranh chấp. Trong bối cảnh đó, Tây Phương Giáo hội ra đời. Vào thời kỳ đầu khi Giáo hội mới thành lập, cuộc tranh chấp giữa người và ma cà rồng thực ra đã lắng xuống. Có thể nói là một thời kỳ hòa bình.”
“Ồ.”
Abel ngạc nhiên trước lời giải thích của Thủy Tổ. Nhìn sang bên cạnh, Hầu tước Heinlein khẽ lắc đầu. Có vẻ như đây là một trang sử đã bị chôn vùi mà ngay cả Tể tướng Heinlein cũng không biết.
“Nền hòa bình đó là nhờ vào đức độ của người sáng lập Giáo hội, New. Nhưng sau khi ông ấy qua đời, Giáo hội dần biến chất... và con người cùng ma cà rồng lại bắt đầu tranh đấu. Hơn nữa, kể từ khi Tây Phương Giáo hội trở thành trung tâm của loài người, cuộc chiến đó ngày càng trở nên khốc liệt.”
Thủy Tổ nói đến đó, rồi nhấp một ngụm cà phê được đặt sẵn. Ba người còn lại im lặng, chờ đợi Thủy Tổ tiếp tục câu chuyện. Và rồi...
“Trong hai trăm năm qua, có thể nói là đã yên ổn hơn. Lý do là vì nhiều ma cà rồng đã rời khỏi Các Quốc gia phía Tây hoặc chìm vào giấc ngủ.”
“Rời đi thì ta hiểu, nhưng chìm vào giấc ngủ?”
Abel hỏi.
“Đúng vậy, chìm vào giấc ngủ. Đúng theo nghĩa đen. Con người cũng vậy, buồn ngủ thì sẽ đi ngủ, đúng không? Chỉ là trường hợp của ma cà rồng, đôi khi họ ngủ rất lâu. Vài chục năm, hoặc có khi là vài trăm năm. Nhưng những kẻ đã ngủ, rồi cũng sẽ có lúc thức dậy.”
“Những kẻ đã ngủ gần hai trăm năm nay gần đây đã thức dậy, và nơi đó chính là Công quốc Qushy, phải không.”
“Về cơ bản là như vậy. Có vẻ là do hoạt động của Giáo hội trở nên sôi nổi. Theo thông tin chúng ta nhận được, một nửa phe cánh của Công tước Chetea đã tỉnh giấc.”
“Cái gã Công tước Chetea đó, là trùm cuối sao.”
“Đúng vậy.”
Thủy Tổ gật đầu xác nhận với Abel, rồi lại nhấp một ngụm cà phê. Ngài im lặng thưởng thức cà phê một lúc. Ngài đang đợi cho Abel và Hầu tước Heinlein có thời gian để sắp xếp lại tình hình trong đầu. Sau khi xác nhận biểu cảm của hai người, ngài mới mở lời.
“Vấn đề thực sự là, tại sao chúng lại thức dậy vào lúc này.”
“Hửm? Chẳng phải ngài vừa nói là do hoạt động của Giáo hội trở nên sôi nổi sao?”
Abel nghiêng đầu hỏi.
“Đúng là vậy... nhưng một hoạt động sôi nổi đến mức có thể đánh thức những ma cà rồng đang ngủ say thì, thật lòng ta không thể tưởng tượng được. Ta cũng đã sống khá lâu, nhưng đây là một sự việc hiếm có trong ký ức của ta. Điều đó có nghĩa là, nguyên nhân khiến chúng thức giấc, có lẽ không phải là thứ thuộc về thế giới này...”
“Ý ngài là do Thần linh hay gì đó sao?”
“Thần linh à... Ta không thể nói chắc được, nhưng đó hẳn là một thứ gì đó phiền phức cho cả con người lẫn ma cà rồng. Một thứ gì đó ở mức độ như vậy... thành thật mà nói, liệu nó có chỉ dừng lại ở Các Quốc gia phía Tây hay không cũng...”
“Ý ngài là sẽ có ảnh hưởng nào đó đến cả các Quốc gia Trung tâm này?”
“Ta không biết.”
Abel cau mày hỏi, Thủy Tổ lắc đầu. Abel vẫn cau mày quay sang một bên. Ở đó, Hầu tước Heinlein cũng đang cau mày y hệt.
“Thần sẽ cho rà soát kỹ lưỡng hơn nữa các thông tin được gửi về từ khắp nơi.”
“À, nhờ khanh.”
Abel gật đầu trước lời của Hầu tước Heinlein, người được cho là sở hữu một trong những mạng lưới tình báo hàng đầu ở các Quốc gia Trung tâm.
“Đoàn sứ giả lần này là do lời mời của Tây Phương Giáo hội, đúng không?”
“Đúng vậy. Họ được mời đến dự lễ nhậm chức của vị Giáo hoàng thứ một trăm vừa mới đăng quang.”
“Lễ nhậm chức đó, không chỉ mời các phái đoàn từ các Quốc gia Trung tâm mà còn cả từ Lục địa Hắc ám nữa.”
“Ồ... Lục địa Hắc ám, là lục địa được cho là nằm ở phía Tây Nam của Các Quốc gia phía Tây phải không.”
“Đúng vậy. Tức là Tây Phương Giáo hội muốn mời các phái đoàn từ bên ngoài. Nếu vậy, ma cà rồng sẽ cản trở việc đó. Bởi vì phá hoại tất cả những gì có lợi cho Tây Phương Giáo hội là nguyên tắc cơ bản của ma cà rồng ở Các Quốc gia phía Tây.”
“Nghĩa là, đoàn sứ giả của các Quốc gia Trung tâm có khả năng bị ma cà rồng tấn công.”
Abel khẽ lắc đầu trước lời của Thủy Tổ. Dù được hộ tống bởi những mạo hiểm giả hùng mạnh như Ryo, một phần ba trong số họ là các quan chức văn phòng không quen với việc chiến đấu. Nếu bị tấn công bởi ma cà rồng, loài có sức mạnh vượt xa con người, không biết thiệt hại sẽ lớn đến mức nào. Hầu tước Heinlein cũng chìm vào suy tư. Một khoảng lặng nữa lại trôi qua. Người lên tiếng phá vỡ sự im lặng, một lần nữa lại là Thủy Tổ.
“Trong vụ việc lần này, có một thông tin nữa mà Twilight Land có thể cung cấp. Đó là về Công tước Chetea.”
“Kẻ cầm đầu đám ma cà rồng đã thức tỉnh sao.”
“Đúng vậy. Ngươi có từng nghe nói rằng sức mạnh của mỗi ma cà rồng tương ứng với tước vị của họ không?”
“Ta có nghe rồi. Vào lúc Bá tước Kallinikos của xứ Haskill gây náo loạn ở Vương quốc trước đây.”
Dù Abel không trực tiếp tham gia, nhưng vì có sự can thiệp của Hội trưởng Guild ở Lun lúc bấy giờ, Hugh MacGrath, cùng Ryo và nhóm『Phòng số 10』và các mạo hiểm giả khác của Lun, nên câu chuyện cũng đến tai anh. Lúc đó, Abel bất chợt đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi tao nhã bên cạnh Thủy Tổ. Đó là Công tước Alba, Agnes. Đúng vậy, một Công tước. Có lẽ đã đọc được ánh mắt của Abel và sự dao động nhỏ trên nét mặt anh khi nhận ra, Thủy Tổ khẽ cười và mở lời.
“Đúng vậy, Agnes đây là một Công tước. Về mặt sức mạnh, có thể nói là đẳng cấp cao nhất trong số các ma cà rồng.”
Nghe những lời đó, Agnes cũng mỉm cười nhẹ. Nụ cười yêu mị đến mức ngay cả Abel cũng phải giật mình.
“Lần này, Chetea đã thức tỉnh cũng là một Công tước. Tức là, cũng thuộc đẳng cấp cao nhất trong giới ma cà rồng sao.”
“Chính là như vậy.”
Thủy Tổ gật đầu. Nhưng cái gật đầu đó lại làm dấy lên một câu hỏi trong lòng Abel. Trong cuộc “nội chiến” ở Twilight Land, Abel đã từng giao đấu với ma cà rồng. Anh đã chém đầu Bá tước Region, chém đầu Nam tước Polsel, và đánh bật thanh kiếm của Hầu tước Espiel chỉ bằng một chiêu. Đúng vậy, đối thủ cuối cùng Vicente là Hầu tước Espiel... nếu xét về tước vị, chỉ đứng sau Công tước một bậc.
“Công tước, so với Hầu tước thì khác biệt đến mức nào?”
“Hửm? À, ý ngươi là so với Vicente... Hầu tước Espiel mà ngươi đã chiến đấu trong cuộc ‘nội chiến’ ấy hả?”
“Đúng vậy. Nghĩ lại thì, lúc đó ta đã chiến đấu với Nam tước, Bá tước và cả Hầu tước.”
“Ra vậy. Đó là một câu hỏi hay, nhưng thành thật mà nói, không thể so sánh được.”
“Cái gì?”
“Ở phương diện sức mạnh, Công tước là một đẳng cấp hoàn toàn khác về mọi mặt.”
Thủy Tổ nói rồi nhìn sang Công tước Alba Agnes ngồi bên cạnh. Người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy Agnes đang rất vui. Có lẽ cô ấy vui vì được Thủy Tổ đánh giá cao.
“Nếu nói là khác biệt như giữa người và rồng thì có lẽ hơi quá. Nhưng mà, giữa Hầu tước và Công tước có một khoảng cách rất lớn.”
“Này này...”
“Trong số đó, Agnes là một trường hợp đặc biệt... nhưng Công tước Chetea, với tư cách là một ma cà rồng cổ xưa, chắc chắn là một trong những kẻ mạnh nhất trong giới ma cà rồng ở Các Quốc gia phía Tây. Giờ hắn đã thức tỉnh, Các Quốc gia phía Tây có lẽ sẽ lại chìm trong hỗn loạn.”
Thủy Tổ uống cạn phần cà phê còn lại và nói tiếp.
“Có lẽ điểm tốt duy nhất cho con người là hắn vừa mới thức tỉnh nên chưa thể dùng toàn bộ sức mạnh.”
“Đó là điểm tốt duy nhất sao trời.”
“À phải rồi, Công tước Chetea còn có một điểm hơi khác so với các ma cà rồng khác.”
“Hơi khác?”
“Nói một cách đơn giản, cô ta có thể điều khiển các ma cà rồng khác theo ý muốn.”
“Cái năng lực gì mà phiền phức thế.”
Thủy Tổ nói một cách quá dễ dàng, nhưng Abel ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa và kinh ngạc đến mức mắt mở to. Hầu tước Heinlein bên cạnh cũng cau mày nhiều hơn bao giờ hết.
“Là hắc ma pháp sao?”
“Không, cũng hơi khác. Phải nói thế nào nhỉ, đó có lẽ là đặc tính của riêng cô ta.”
“Là một ma cà rồng nữ sao...”
“À, nói mới nhớ. Lẽ ra ta nên nói điều đó trước.”
Thủy Tổ cười khổ.
“Đúng vậy, Công tước Chetea là nữ. Mà, tuy nói là có thể tự do điều khiển các ma cà rồng khác, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những kẻ có tước vị từ Bá tước trở xuống thôi. Không thể áp dụng với Hầu tước trở lên... nhưng dù vậy, có rất nhiều ma cà rồng ngưỡng mộ cô ta, nên có lẽ Tây Phương Giáo hội sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”
“Và đoàn sứ giả đang hướng đến đó sao.”
Abel khẽ lắc đầu. Nhìn Abel như vậy, Thủy Tổ hỏi.
“Ngươi vẫn có cách để liên lạc với đoàn sứ giả chứ?”
“À... chi tiết thì không thể nói được...”
“Ta cũng biết một chút về giả kim thuật, nên cũng có thể nghĩ ra vài cách để liên lạc tầm xa. Đặc biệt là nếu người sử dụng là một pháp sư tầm cỡ như Ryo...”
Thủy Tổ mỉm cười nói. Đáp lại là sự im lặng của Abel.
Ryo đã từng nói, ngài Thủy Tổ cũng rất giỏi về giả kim thuật. Vang Vọng Linh Hồn mà Keneth vừa mới đưa vào sử dụng, chẳng lẽ ngài ấy có thể suy ra được nguyên lý hoạt động sao? Thật sự, đúng là một người phi thường.
Dĩ nhiên, Abel không có ý định trả lời.
“Liên lạc được, nhưng phương pháp đó là tuyệt mật.”
“Tất nhiên ta không bận tâm. Hãy dặn Ryo. Ma cà rồng quả thực rất phiền phức, nhưng cũng đừng chủ quan với Tây Phương Giáo hội.”
“Ta sẽ nhắn lại. Có lẽ, đoàn sứ giả của Vương quốc chúng ta sẽ phải chiến đấu với đám ma cà rồng bên đó...”
“À, ta hoàn toàn không bận tâm. Ta đã đoạn tuyệt với bọn họ từ vài trăm năm trước rồi. Trong số các quý tộc Twilight Land, vẫn còn những kẻ mang trong mình ký ức cổ xưa, mang tư tưởng đối đầu cơ bản giữa người và ma cà rồng... Dĩ nhiên, nếu chúng dám động đến lãnh thổ của ta, dù đối thủ có là Abel hay Ryo đi nữa, ta cũng sẽ không để yên.”
“Ta hiểu. Hiện tại, chúng ta không có ý định đó.”
“Ta cầu chúc cho hòa bình giữa Twilight Land và Vương quốc sẽ kéo dài.”
Thủy Tổ nói vậy rồi cùng Agnes ra về.
Trong căn phòng nơi Thủy Tổ và Agnes vừa rời đi, chỉ còn lại Abel và Hầu tước Heinlein.
“Thần đã nghe rằng giới quý tộc Twilight Land là ma cà rồng, nhưng quả thật rất phiền phức.”
Hầu tước Heinlein hiếm khi thở dài, nói.
“Họ mạnh lắm, phải không, hai người đó.”
“Vâng, mạnh đến đáng sợ.”
Abel cũng thở dài hỏi, và Hầu tước Heinlein gật đầu.
“Vương quốc thật vất vả. Hoàng đế Rupert của Đế quốc, Lãnh chúa Aubrey và Bệ hạ Roberto Pirlo của Liên bang, rồi còn Công tước Alba và ngài Thủy Tổ của Twilight Land. Xung quanh toàn là những kẻ địch mạnh.”
“Việc điều hành quốc gia không cho phép một chút lơ là nào.”
“Đúng vậy. Dù được xem là một trong ba cường quốc, nhưng nếu xảy ra chiến tranh toàn diện với một nước không phải là đại quốc như Twilight Land, chiến thắng cũng không hề chắc chắn. Chúng ta phải làm sao để không cho các nước láng giềng có cơ hội xen vào.”
“Thần đã rõ.”
Cả Abel và Hầu tước Heinlein đều hiểu giá trị của hòa bình. Đồng thời, họ cũng hiểu rằng chỉ có chủ nghĩa hòa bình thôi thì không thể duy trì hòa bình được. Đó là một mâu thuẫn lớn lao của thế giới loài người. Tuy nhiên, dù mâu thuẫn đến đâu cũng không thể phớt lờ thực tại. Bởi vì đó chính là việc điều hành một quốc gia.
Sau khi Hầu tước Heinlein rời khỏi phòng, Abel kết nối
Vang Vọng Linh Hồn.
“Ryo, nghe rõ không?”
“Lạ thật đấy, Abel lại là người chủ động kết nối. Nhưng mà, hiện tại đang có một cảnh tượng hoành tráng diễn ra nên làm ơn nói ngắn gọn.”
“Một cảnh tượng hoành tráng? Chả hiểu gì sất, mà thôi kệ. Vừa rồi, ngài Thủy Tổ và Công tước Alba của Twilight Land đã đến đây.”
Lời nói đó của Abel, quả nhiên cũng khiến Ryo phải ngạc nhiên. Cảm xúc kinh ngạc truyền qua Vang Vọng Linh Hồn đến cả Abel. Điểm này, có lẽ là minh chứng cho việc linh hồn họ thực sự được kết nối.
“Đó là chuyện trọng đại đấy! Ngài ấy đã nói gì?”
“Tại Công quốc Qushy, những ma cà rồng ngủ quên từ trước đến nay đã thức tỉnh rồi.”
“...Gì cơ?”
“Kẻ cầm đầu được gọi là Công tước Chetea, nghe nói là cả phe cánh của hắn nữa.”
“Toàn chuyện phiền phức nhỉ.”
“Ngài Thủy Tổ nói rằng, việc những ma cà rồng ngủ say đồng loạt thức giấc là chuyện hiếm khi xảy ra. Điều đó có nghĩa là một biến cố lớn sắp xảy ra ở Các Quốc gia phía Tây.”
“Nào là đám tu sĩ mặc đồ đen mà nhóm Nils gặp phải, giờ lại thêm ma cà rồng, rồi còn chuyện gì đó liên quan đến Đọa Thiên nữa chứ... Tôi chỉ là một mạo hiểm giả bất hạnh bị Abel tước đi đặc quyền ăn bánh ngọt và đẩy vào một đoàn sứ giả đáng sợ...”
“Chẳng phải chính cậu đã nói muốn đi sao?”
“Tất nhiên rồi. Tôi có nói là muốn đến Các Quốc gia phía Tây, nhưng tôi muốn một chuyến đi thư thả và yên bình hơn cơ.”
“Chuyện đó thì đành chịu thôi.”
Ryo giả vờ than thở, nhưng Abel không bận tâm. Đây là chuyện thường ngày giữa hai người họ.
“Này, Ryo.”
“Chuyện gì thế, Abel.”
“Về nhà an toàn đấy.”
“Không sao đâu. Cho đến khi tôi trở về, Abel cũng đừng chết đấy nhé.”
“Không, bên này thì không sao đâu.”
“Abel, ngây thơ quá đấy!”
“Hửm?”
“Có khả năng là phe địch giả vờ để chúng ta nghĩ rằng đoàn sứ giả đang gặp nguy hiểm, nhưng mục tiêu thực sự lại chính là Vương quốc đấy.”
“Cái gì mà ‘diễn biến’ với chả ‘kịch bản’ chứ...”
Abel chán nản trước suy luận dựa trên các mô-típ truyện kể như mọi khi của Ryo.
“Thì, đây là mạng sống mà Ryo đã cứu giúp mà. Bên này cũng sẽ cẩn thận.”
“Khi trở về, tôi nhất định sẽ sử dụng đặc quyền ăn bánh ngọt!”
“Biết rồi, biết rồi.”
Cứ như vậy, hai người họ lại tập trung vào những nhiệm vụ trước mắt của riêng mình.
◆
Hai tuần trước khi phái đoàn sứ giả các Quốc gia Trung ương đến Công quốc Qushy.
Công quốc Qushy nằm ở cực đông của các Quốc gia phía Tây, đồng nghĩa với việc đây cũng là một vùng biên cương.
Và khu vực phía bắc của vùng biên cương Qushy này có đến nửa năm bị bao phủ trong băng tuyết. Chỉ cần nộp đủ thuế, họ gần như không bị trung ương giám sát, thậm chí còn được miễn nghĩa vụ lao dịch cho công quốc. Lý do là bởi vì nơi đây quá nghèo khó. Nền kinh tế chủ yếu dựa vào tự cung tự cấp với ngành thủy sản là trung tâm và kiếm thêm tiền mặt từ lâm nghiệp. Việc nộp thuế cho trung ương thậm chí đôi khi còn được thực hiện bằng gỗ đã khai thác.
Phân chia khu vực phía bắc với phần còn lại là dãy núi Bắc Lĩnh hùng vĩ. Gỗ khai thác từ dãy núi vừa là nguồn thu nhập của người dân phía bắc, vừa là ranh giới với các vùng khác.
Vùng phía bắc này được cai trị bởi các quý tộc không mấy giàu có. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện những lãnh chúa tồi tệ, nhưng đa phần họ là những quý tộc cùng chung tay với người dân, tự mình tham gia vào ngành ngư nghiệp và lâm nghiệp để cai trị.
Chính vì lẽ đó, nơi đây không có quý tộc cấp cao từ Bá tước trở lên. Chỉ có Tử tước hoặc Nam tước... thậm chí có những gia tộc mà tước vị Chuẩn Nam tước, vốn được quy định là không thể kế thừa, lại được truyền từ đời này sang đời khác. Dường như đó là một dạng đặc quyền liên tục được gia hạn.
Nói thẳng ra, đối với chính quyền trung ương của Công quốc Qushy, khu vực phía bắc với quy mô kinh tế quá nhỏ bé này là một nơi không được coi trọng. Thay vì can thiệp một cách vụng về, họ giao phó cho người dân địa phương cai quản theo hình thức gần như tự trị... Đó chính là chính sách cai trị phương bắc mà các đời Công tước Qushy đã thực hiện.
Tại khu vực phía bắc đó, có một gia tộc Nam tước đã tồn tại hơn bốn trăm năm. Gia tộc Nam tước Norviya, một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất ngay cả trong số các gia tộc quý tộc cổ xưa của phương bắc. Họ vẫn tồn tại mà không gặp vấn đề gì, nhận được sự tin tưởng của người dân và hợp tác tốt với các quý tộc xung quanh. Nhưng... thật không may, trong suốt hai trăm năm qua, các lãnh chúa kế vị đều có thể chất yếu ớt. Vì vậy, họ gần như không còn xuất hiện trước mặt các quý tộc lân cận, chứ đừng nói đến người dân.
Tuy nhiên, các công việc cần làm của một lãnh chúa vẫn được thực hiện không chút trở ngại. Thuế đánh vào người dân cũng không cao... không, phải nói là thấp đến đáng kinh ngạc. Thấp đến mức người ta phải lo lắng liệu với số tiền ít ỏi này, những người trong dinh thự lãnh chúa có đủ ăn hay không.
Dù vậy, mỗi khi đại diện của người dân đến dinh thự để nộp thuế hay trình bày thỉnh nguyện, người duy nhất xuất hiện ở cửa là một lão quản gia trưởng. Ông ta tiếp nhận mọi chuyện ngay tại ngưỡng cửa. Đại diện của người dân không được phép vào bên trong dinh thự.
Phải, chính vì thế mà suốt hai trăm năm, không một ai biết rằng Nam tước Norviya thực chất chỉ là một người duy nhất, và cũng không ai hay biết dưới tầng hầm của dinh thự, hơn một trăm ma cà rồng đang say ngủ.
Nam tước Ozero Norviya đó, hiện đang quỳ một gối trong phòng họp của dinh thự. Trước mặt ông là bảy người đàn ông và phụ nữ đang ngồi trên ghế.
“Ozero, nghe nói đã có thông tin mới về lý do chúng ta bị ‘đánh thức’,” người đàn ông tóc bạc với những lọn tóc highlight đỏ ngồi ở trung tâm phía bên phải lên tiếng hỏi Ozero. Đây là Hầu tước Ruben Barillos, người có quyền lực thứ hai tại nơi này.
“Vâng, thưa ngài Ruben. Đúng như dự đoán, trung tâm của mọi chuyện là Tòa Thánh ở Maromar. Dường như vào thời điểm đó, Tòa Thánh đã kết nối với một nơi nào đó.”
“Kết nối? Tức là vẫn chưa rõ là nơi nào sao?”
“Vâng. Một nơi mà cả chúng ta... ma cà rồng lẫn con người đều không thể nhận biết được. Tôi đã tra cứu các ghi chép và dường như một sự việc tương tự đã từng xảy ra một lần duy nhất vào bốn nghìn năm trước.”
“Bốn nghìn năm trước?”
Ruben cau mày trước báo cáo của Ozero.
Những người khác đều im lặng, chỉ có người phụ nữ tóc vàng ngồi ở trung tâm khẽ mỉm cười và lẩm bẩm.
“Là vào thời của New.”
New, người sáng lập Tây Phương Giáo hội. Một kẻ kiệt xuất đã thực hiện vô số phép lạ và thống nhất các Quốc gia phía Tây chỉ trong một thế hệ. Kể cả sau bốn nghìn năm, Tây Phương Giáo hội do New xây dựng vẫn tiếp tục tồn tại như trung tâm của các Quốc gia phía Tây.
“Thế giới nhuốm màu của máu và lửa, thật là vui.”
Người phụ nữ tóc vàng mở to mắt. Đôi đồng tử của cô ta mang một màu đỏ rực của máu và lửa. Mặc dù mắt của ma cà rồng về cơ bản đều có màu đỏ, nhưng màu đỏ của cô ta lại nổi bật hơn cả. Một màu đỏ đầy quyền năng, đến mức người ta có thể nghĩ rằng nó đang tự phát sáng.
Ozero, người đang hành lễ ở phía đối diện, bất giác cúi đầu thấp hơn.
Cô gái với đôi mắt đỏ rực đó chính là ma cà rồng của các ma cà rồng... Nữ công tước Leandra Chetea.
Đôi mắt đỏ rực ấy nhuốm một nỗi hoài niệm khi nhớ về quá khứ xa xăm.
“Một cuộc chiến tay ba giữa con người, ma cà rồng, và cả lũ ác quỷ nữa.” Nữ công tước bật ra một tiếng cười trầm và khàn. “Mỗi lần nhớ lại, ta vẫn thấy toàn thân run rẩy.”
“Nhưng kẻ tên New đó, chẳng phải là một thánh chức sao...”
“Ửm? Phải rồi, lúc đó Ruben chưa có mặt thì phải.”
“Dạ?”
“Phải, New có lẽ là một người đàn ông đức độ, xứng đáng được gọi là một thánh chức thực thụ. Nhưng...”
Leandra nhếch mép cười và nói tiếp.
“Hắn trở thành thánh chức chính vì đã đạt đến đỉnh cao của sức mạnh và nhìn thấy thế giới bên kia. Hắn trở thành thánh chức vì đã nhìn thấu cả mặt phải lẫn mặt trái của con người và thế gian này. Bản chất hắn là một kẻ hiền lành, nhưng khi giao kiếm thì cả hắn và ta đều đã rất phấn khích. Ta thì vì thích chiến đấu... nhưng hắn, có lẽ là một thứ gì đó khác đội lốt người.”
Nụ cười của Leandra đã vượt qua ngưỡng xinh đẹp, biến thành một vẻ đẹp nên được gọi là yêu diễm. Nếu phải dùng một màu sắc để miêu tả, thì đó chính là màu đỏ... một nụ cười khoác lên mình sự yêu diễm đỏ rực.
“Phải rồi... vào thời của New, chúng đã đột nhập vào.”
“Vâng. Tôi nghe nói đó là Thần, hoặc là Thiên thần.”
“Hừ, thứ đó không phải là thứ thanh cao như vậy đâu.”
Leandra nhếch một bên mép cười trước lời của Ruben.
“Loài người... vì thiếu hiểu biết, có lẽ chúng nhận định đó là thiên thần mà chúng tưởng tượng trong đầu, nhưng hoàn toàn là một thứ khác. Phải, New đã nói thế này, là những kẻ Đọa Thiên.”
“Đọa Thiên? Điều đó nghĩa là...?”
“Nghĩa là những kẻ bị đày từ trên trời xuống... mà này, trời rốt cuộc là ở đâu chứ nhỉ.”
Leandra vừa cười vừa nói, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra những người khác không hiểu rõ cho lắm.
“Gay go rồi, tật xấu của ta lại tái phát. Thôi bỏ qua mấy chuyện khó hiểu đi. Ruben, Ozero, quay lại chủ đề chính đi.”
“Vâng, thưa ngài Leandra.”
Ruben đáp lời rồi tiếp tục điều khiển cuộc họp.
“Khoảng hai tuần nữa, một phái đoàn sứ giả gồm khoảng một nghìn người từ các Quốc gia Trung ương sẽ đến Công quốc Qushy để đáp lại lời kêu gọi của Tây Phương Giáo hội.”
“Ừm. Có lẽ chúng định tái diễn chuyện đã xảy ra bốn nghìn năm trước, nhưng lần này là từ phía chúng ta, và phái đoàn sứ giả đó sẽ tham gia bằng một cách nào đó. Để ngăn chặn điều đó, chúng ta không được để phái đoàn đến được Maromar. Cách chắc chắn nhất để ngăn chúng đến nơi là giết tất cả.”
Leandra bổ sung cho lời của Ruben.
Tất cả những người tham gia đều gật đầu.
“Vấn đề là sau đó. Sẽ rất phiền phức nếu các Quốc gia Trung ương lại gửi một phái đoàn mới đến. Vì vậy, chúng ta cũng sẽ hủy diệt luôn cả Công quốc Qushy này.”
Một lần nữa, tất cả những người tham gia đều gật đầu.
Nhưng lần này, Leandra nhận ra có một người gật đầu chậm hơn những người khác. Đó là Ozero. Tuy nhiên, Leandra không nói gì. Cô đoán được lý do tại sao anh ta lại chần chừ, và cô không thấy cần thiết phải nói về điều đó ở đây.
“Công quốc Qushy này cũng là một cứ điểm quan trọng ở phía đông của các Quốc gia phía Tây. Nếu phá hủy và gây hỗn loạn ở đây, bọn ở Pháp quốc cũng sẽ không thể không đối phó. Chúng ta sẽ tạo ra nhiều tình huống như vậy bên trong các Quốc gia phía Tây. Bằng cách đó, chúng ta sẽ phân tán lực lượng của Pháp quốc và cuối cùng là đập tan Tòa Thánh.”
Lần thứ ba, tất cả đều gật đầu.
Nhưng một lần nữa, chỉ có một mình Ozero gật đầu chậm hơn. Lần này không chỉ Leandra mà cả Ruben ngồi cạnh cô cũng đã nhận ra.
Ruben liếc nhìn Leandra. Nhưng Leandra chỉ khẽ mỉm cười và lắc đầu một cách lặng lẽ, ý bảo “Cứ mặc kệ nó.”
Ruben gật đầu tỏ ý đã hiểu và tiếp tục nói.
“Chúng ta vừa mới thức tỉnh. Thông thường, phải mất đến mười năm hoạt động thì mới có thể lấy lại sức mạnh ban đầu, nhưng lần này chúng ta không có thời gian. Trước hết, chúng ta cần phải phục hồi sức mạnh. Cách duy nhất để ma cà rồng chúng ta lấy lại sức mạnh mà không tốn thời gian chính là máu của con người.”
Ngoại trừ Leandra và Ozero, những người còn lại đều gật đầu.
“Vì vậy, chúng ta sẽ sử dụng Núi Lửa Máu để thu thập và hút cạn máu của con người.”
“Ồ...”
“Tôi cho rằng tốt nhất là nên thu thập máu của người dân khu vực phía bắc Công quốc Qushy bằng Núi Lửa Máu, sau khi đã gia tăng sức mạnh thì sẽ đối phó với phái đoàn sứ giả các Quốc gia Trung ương.”
Những người tham gia gật đầu tán thành với đề xuất của Ruben.
Tuy nhiên...
“Xin hãy khoan đã.”
Một người đàn ông lên tiếng phản đối. Đó là người đàn ông duy nhất đang quỳ một gối hành lễ, kẻ có địa vị thấp nhất ở đây, một Nam tước.
“Có chuyện gì sao, Ozero?”
“Vâng, thưa ngài Ruben. Tôi không phản đối việc sử dụng Núi Lửa Máu. Nhưng mục tiêu, xin ngài, hãy chọn một nơi nào đó khác, không phải ở đây...”
Mồ hôi đã túa ra trên mặt Ozero tự lúc nào. Ông nhận thức được sự liều lĩnh trong đề xuất của mình. Nhưng dù vậy, ông vẫn phải nói.
“Cái gì?”
Ruben cau mày hỏi lại trước đề xuất của Ozero.
“Ngươi mất trí rồi sao, Ozero!”
“Ngươi có ý gì!”
“Ngươi có biết vị trí của mình không hả!”
Những người tham dự đồng loạt lên tiếng chỉ trích Ozero.
Chỉ có Leandra vẫn giữ nụ cười khẩy, Ruben vẫn cau mày, và Ozero đang hứng chịu những lời chỉ trích gay gắt mà không một lời phản bác là giữ im lặng.
Ozero cúi gằm mặt, những người tham dự không thể nhìn thấy biểu cảm của ông.
Nhưng Leandra tin chắc rằng, trong đôi mắt ấy hẳn đang ẩn chứa một sức mạnh kiên định.
Ở đây, đứng đầu là Nữ công tước Leandra, còn lại đều là Hầu tước và Bá tước. Nam tước Ozero có địa vị thấp hơn hẳn. Ma cà rồng được ban tước vị dựa trên sức mạnh và đẳng cấp, theo thứ tự từ trên xuống là Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, và Nam tước. Trong đó, Ozero là Nam tước. Cấp thấp nhất.
Dù vậy, Ozero vẫn đề nghị thay đổi mục tiêu. Ông không muốn máu của những người dân trong vùng đất mà ông đã cai trị bị tước đoạt.
Núi Lửa Máu là một đại ma pháp hút cạn máu. Nếu thực hiện nó, những người trở thành mục tiêu sẽ chết hết. Ozero đã khẳng định rằng ông không muốn điều đó xảy ra.
“Ozero, ngươi là ai?”
“Ể?”
Ozero thoáng bối rối trước câu hỏi đột ngột của Ruben.
Nhưng ông nhanh chóng hiểu ra ý của câu hỏi.
“Tôi là một ma cà rồng phục vụ dưới trướng Nữ công tước Leandra Chetea.”
“Vậy mà ngươi lại không muốn dâng hiến máu người cho chúng ta sao?”
“Thưa...”
“Con người là kẻ thù, đúng chứ?”
“Cái đó, thì...”
Trước lời của Ruben, Ozero suýt nữa đã buột miệng phản bác.
Dù chỉ là một lãnh chúa tạm thời, và dù đã sống mà gần như không tiếp xúc với con người, nhưng suốt hai trăm năm, Ozero đã cai trị vùng đất này với tư cách là một Nam tước. Dĩ nhiên, Nam tước Norviya ban đầu là một con người, nhưng hai trăm năm trước, để đảm bảo một nơi cho phe của Nữ công tước Chetea ngủ yên, họ đã chiếm lấy gia tộc Norviya và vùng đất này.
Vốn dĩ, Ozero có thể được xem là một người thuộc phe ôn hòa với con người trong giới ma cà rồng. Trải nghiệm trong hai trăm năm qua đã khiến ông càng thêm cảm thông với họ.
Thành thật mà nói, ông không còn coi con người là kẻ thù nữa.
Nội tâm của ông đã hiện rõ trong đôi mắt.
“Được rồi, Ruben.”
“Thưa ngài Leandra?”
“Vốn dĩ ta đã nghĩ việc sử dụng Núi Lửa Máu ở một thị trấn thuộc khu vực phía bắc này thì hiệu quả quá kém vì dân số quá ít. Cứ chọn một thành phố đông dân hơn là được. Ở khu vực phía đông hẳn phải có một thành phố phù hợp... là Ropnol thì phải, cứ chọn nơi đó đi.”
Nghe những lời đó, Ozero thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu ngài Leandra đã phán như vậy.”
Ruben cúi đầu, và những người tham dự khác cùng Ozero cũng cúi đầu theo.
Leandra khẽ cười và mở lời.
“Ozero, ngươi đã nảy sinh tình cảm với con người rồi sao?”
“Không, không, tuyệt đối không có chuyện đó...”
Ozero hoảng hốt trước câu hỏi quá thẳng thắn.
“Ngươi là một kẻ hiền lành, việc nảy sinh tình cảm với con người cũng là điều khó tránh khỏi. Dĩ nhiên, ta cũng không hề nghi ngờ lòng trung thành của ngươi. Chính vì thế mà hai trăm năm trước, ta đã chỉ định ngươi làm ‘người gác cổng’ cho giấc ngủ của chúng ta.”
“Vâng, vâng!”
“Đối với ma cà rồng chúng ta, con người cũng giống như gia súc. Chúng ta không thể phát huy sức mạnh nếu không uống máu người, nên không thể giết sạch chúng được. Ta không cấm việc yêu thương gia súc. Con người, hay thậm chí cả lũ ác quỷ kia cũng làm những việc tương tự... ma cà rồng có làm thế thì cũng chẳng có gì lạ cả.”
Nụ cười khẩy của Leandra chuyển thành một nụ cười gượng.
“Nhưng, con người cũng là loại gia súc có tính thù địch. Ngay khoảnh khắc chúng biết chúng ta là ma cà rồng, chúng sẽ lao vào tấn công. Yêu thương chiều chuộng cũng được, nhưng đừng có lơ là cảnh giác đấy.”
“Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ.”
“Còn nữa, Công tước Qushy và gia đình hắn sẽ bị giết sạch, đất nước này cũng sẽ chìm trong biển lửa. Điều đó không thay đổi, được chứ?”
“Vâng...”
“Nếu ngươi thực sự coi trọng con người, vậy thì hãy thử bảo vệ thần dân của ngươi ngay cả trong chiến loạn xem.”
“Vâng.”
Ozero gật đầu một cách mạnh mẽ trước lời của Leandra.
Đó không còn là dáng vẻ của một Nam tước yếu đuối, mà là một sự mạnh mẽ khiến Leandra cảm thấy có thể sánh ngang với các quý tộc cấp cao đang ngồi đây. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được rằng, Ozero sẽ không đi theo mình.
“Ozero, ngươi sẽ ở lại đây, phải không?”
“Vâng... Thần muốn được ở lại phía bắc này thêm một thời gian nữa.”
“Cứ làm theo ý ngươi. Dù có xa cách, chúng ta vẫn là ma cà rồng. Khi nào chán ghét loài người, cứ quay lại với ta. Ta sẽ luôn chào đón ngươi.”
“Thật là một ân huệ lớn lao.”
Và hai tuần sau, thành phố Ropnol chìm trong màu đỏ.
◆
Thành phố đầu tiên của Công quốc Qushy mà phái đoàn sứ giả các Quốc gia Trung ương nhìn thấy, Ropnol, đang bốc cháy. Không, nói chính xác hơn, nó trông như đang bốc cháy.
“Cái gì thế nhỉ? Ban đầu tôi cứ tưởng là nó đang cháy, nhưng không phải là lửa, mà là một thứ gì đó màu đỏ...”
“Một... thác nước... ánh sáng đỏ?”
Amon hỏi bâng quơ, và song kiếm sĩ Gowan trả lời theo những gì mình thấy.
Cảnh tượng đó, thật khó tin là có thật.
Như thể một thác nước đỏ rực đang đổ từ trên trời xuống thành phố được bao quanh bởi tường thành...
“Kia là... ma pháp sao...?”
“Tôi không biết...”
Kiếm sĩ Harold đáp lại lời lẩm bẩm của kiếm sĩ Nils.
“Tôi nghe nói ma pháp của các Quốc gia phía Tây khác biệt khá nhiều so với các Quốc gia Trung ương... nhưng mà, cái này...”
Thần quan Eto lẩm bẩm.
Đáp lại, Ziek, cũng là một thần quan, chỉ im lặng gật đầu.
“Trông cứ như... ma pháp của gã pháp sư bộc viêm kia vậy...”
Amon gật đầu trước lời lẩm bẩm của Nils.
Có lẽ, cả hai đều đang cảm nhận được dư âm của Chân Thiên Địa Băng Lạc của Oscar. Vốn dĩ, Chân Thiên Địa Băng Lạc là một ma pháp hủy diệt diện rộng dùng để tấn công đô thị. Nếu sử dụng nó lên một thành phố, có khả năng sẽ tạo ra một cảnh tượng giống như trước mắt...
Trong lúc sáu người đang bàn tán, Ryo vẫn im lặng từ đầu đến cuối.
Trong mắt Ryo, cảnh tượng đó trông như một đoàn thiên thần khổng lồ đang giáng thế từ bầu trời. Có lẽ là do kiến thức về Kinh Thánh từ Trái Đất của cậu. Sách Khải Huyền của Kinh Thánh có ghi lại ảo ảnh mà sứ đồ John đã thấy. Trong chương thứ năm, có đoạn miêu tả những sinh vật được cho là thiên thần, với số lượng ngàn ngàn, vạn vạn... Ngàn nhân ngàn đã là một triệu. Vạn nhân vạn thì là một trăm triệu... Một cảnh tượng có số lượng thiên thần như vậy đang hầu hạ ư?
“Không lẽ... là Núi Lửa Máu?”
Có lẽ là kết quả của rất nhiều suy nghĩ, Ziek lẩm bẩm.
“Đại ma pháp của ma cà rồng ư? Nghe cậu nói vậy thì, nó cũng giống với mô tả về Núi Lửa Máu... Nhưng nếu vậy thì, nó không phải đang rơi từ trời xuống, mà là máu của con người đang bị hút từ mặt đất lên.”
Eto cau mày nói.
“Ể? Eto và Ziek, hai người biết đó là gì sao?”
Ryo ngạc nhiên khi nghe cuộc trò chuyện của hai người. Nếu họ biết, vậy đây là bí thuật của Thần điện sao? Không, hình như vừa rồi có nghe nói là đại ma pháp của ma cà rồng...
“Tôi chưa từng thấy bao giờ. Chỉ là trong số những gì tôi học ở Thần điện, có một tài liệu ghi chép về ma cà rồng. Trong đó có mô tả về một đại ma pháp gọi là Núi Lửa Máu, có khả năng hút cạn máu của tất cả người dân sống trong một thành phố.”
“Ma cà rồng không tồn tại ở các Quốc gia Trung ương, nhưng ở các Quốc gia phía Tây, họ đã có một lịch sử giao tranh lâu dài với con người. Vì vậy, như một phần của việc chia sẻ thông tin từ Tây Phương Giáo hội, thông tin về ma cà rồng cũng được chuyển đến Thần điện. Dù vậy, đó dường như là câu chuyện từ hơn một nghìn năm trước, khi sức mạnh của ma cà rồng còn rất lớn.”
Hai thần quan Eto và Ziek giải thích.
Tây Phương Giáo hội và Thần điện của các Quốc gia Trung ương, dù có sự khác biệt về giáo lý, nhưng không hề thù địch. Trái lại, kể từ khi Tây Phương Giáo hội thành lập, họ vẫn duy trì sự giao lưu, dù chỉ là ở mức độ hạn chế. Có lẽ vì việc đi lại giữa các Quốc gia Trung ương và các Quốc gia phía Tây không hề dễ dàng, nên sự giao lưu đó không thể phát triển hơn được.
“Ma cà rồng...”
Ryo lẩm bẩm.
Khi từ khóa đó xuất hiện liên quan đến hiện tượng trước mắt, cậu phán đoán rằng mình nên chia sẻ thông tin đã nghe từ Abel.
“Thực ra, vừa rồi tôi có nghe Abel kể...”
Khi Ryo kể lại thông tin mình nghe được cho sáu người, sự kinh ngạc lan rộng ra.
Sau đó, Ryo cũng báo cáo cho đoàn trưởng phái đoàn, Hugh. Cậu chưa từng nói cho Hugh biết về Vang Vọng Linh Hồn trước đây. Vì cậu nghĩ rằng nếu nói ra, mình sẽ bị giao thêm những công việc phiền phức.
Tuy nhiên, khi những thứ như Núi Lửa Máu và ma cà rồng xuất hiện, và nó lại xảy ra ở Công quốc Qushy, nơi mà phái đoàn sắp đến... thì có lẽ nên báo cáo thì hơn.
Khi nhận được báo cáo, Hugh cau mày hết cỡ.
Nhưng chỉ có vậy.
“Hiểu rồi.”
Chắc chắn, sắp có chuyện phiền phức xảy ra, Hugh đã xác định như vậy.
◆
Không chỉ phái đoàn của Vương quốc, mà cả phái đoàn của Đế quốc và phái đoàn của Liên bang đã đến ngọn đồi từ trước cũng đều dừng lại và dõi theo cảnh tượng đó.
Một lúc sau, hai vị đứng đầu của hai quốc gia đó, tức Tiên đế Rupert và Tiên vương Roberto Pirlo, cùng nhau đến gặp đoàn trưởng phái đoàn Vương quốc, Hugh MacGrath.
“Vậy, thưa đoàn trưởng MacGrath, ngài nghĩ chúng ta nên làm gì?”
Người mở lời đầu tiên chính là đoàn trưởng phái đoàn Đế quốc, Tiên đế Rupert.
Hugh quay sang nhìn Rupert và Roberto Pirlo.
Dĩ nhiên, câu hỏi của Rupert không phải là vì ông ta không biết phải làm gì nên muốn nghe ý kiến của Hugh. Những người ở đẳng cấp như họ, trước khi hỏi người khác, đều đã có câu trả lời của riêng mình.
Vậy mà họ vẫn cố tình hỏi là vì...
‘Hãy cho thấy ngươi xứng đáng với vị trí đó bằng câu trả lời của mình.’
Đúng là một cái nhìn từ trên cao xuống. Nhưng cũng phải thôi. Nếu không như vậy, họ đã chẳng thể điều hành đất nước với tư cách là người có quyền lực tối cao trong hàng chục năm trời. Việc chèo lái một quốc gia vốn không phải là chuyện ai cũng làm được.
Lần này cũng vậy, họ chỉ mong đợi một câu trả lời đúng như họ dự đoán, hoặc vượt xa hơn thế.
Hugh cũng hiểu điều đó.
(Thực tế, cả Tiên đế lẫn Tiên vương đều đã lập được những thành tựu phi thường, họ là những con quái vật trên chính trường. Trọng trách này quá nặng với mình. Bệ hạ Abel, người đã đẩy mình vào vị trí này, tôi thực sự hận ngài đấy,) Hugh thầm nghĩ trong lòng, nhưng dĩ nhiên không hề để lộ ra mặt.
“Chủ lực của chúng ta cứ ở nguyên đây, và cử người đi trinh sát thành phố cùng khu vực lân cận là hợp lý nhất. Khoảng cách đến thành phố khá xa, nên đi bộ hay chạy đều sẽ mất quá nhiều thời gian. Vì vậy, cần những người biết cưỡi ngựa. Và cả những người có năng khiếu về ma pháp. Phái đoàn của chúng tôi rất sẵn lòng, nhưng khổ nỗi, đám mạo hiểm giả này phần lớn lại không biết cưỡi ngựa... Thật lấy làm tiếc.”
Nói cách khác, ông ta đang nói rằng lính hộ vệ của Vương quốc toàn là mạo hiểm giả không biết cưỡi ngựa, nên nhiệm vụ trinh sát nguy hiểm này, xin mời Đế quốc và Liên bang đảm nhiệm.
“Khà khà khà... Thật là bái phục, thưa Bệ hạ Roberto Pirlo.”
“Chà, quả thật. Anh hùng của Đại chiến xem ra cũng rất giỏi đàm phán.”
Tiên đế Rupert cười khẽ, còn Tiên vương Roberto Pirlo thì nhếch mép cười.
Câu trả lời của Hugh dường như đã vượt ngoài dự đoán của cả hai.
Chủ lực của phái đoàn vẫn dừng lại trên đỉnh đồi. Từ đó, có thể thấy một đội trinh sát kỵ binh khoảng hai mươi người đang tiến về phía thành phố.
Vào lúc đó, thác nước đỏ đã biến mất.
“Kia có phải là người của Đế quốc không nhỉ?”
“Trông có vẻ là vậy.”
Nils bên cạnh gật đầu đáp lại câu hỏi bâng quơ của Ryo.
“May cho anh quá nhỉ, Nils. Nhờ không biết cưỡi ngựa mà không bị điều đi làm cái nhiệm vụ trinh sát nguy hiểm đó.”
“Sao tôi cứ có cảm giác mình đang bị cà khịa cực mạnh thế nhỉ...”
“Ể? Anh biết cưỡi ngựa à?”
“...Không, không biết.”
Nils cau mày đáp lại câu hỏi của Ryo.
“Nils, anh thua mấy đứa hậu bối rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Chắc chắn ba người của Phòng số 11 đều biết cưỡi ngựa.”
Ryo nói rồi quay sang nhìn ba người của Phòng số 11.
“Vâng... vâng ạ...”
“Tạm được ạ...”
“Tôi biết, nhưng sao anh Ryo lại nghĩ vậy?”
Kiếm sĩ Harold đáp lại một cách lúng túng, song kiếm sĩ Gowan hiểu rằng Harold rất kính trọng Nils, và thần quan Ziek thì thắc mắc tại sao Ryo lại biết chuyện đó.
Và nhìn ba người họ với vẻ mặt sững sờ là tiền bối kiếm sĩ Nils. Bên cạnh anh là hai tiền bối Eto và Amon, những người cũng không biết cưỡi ngựa, đang cười gượng...
“Harold là con trai của Điện hạ Cain mà. Điện hạ Cain là một người rất thông minh, nên chắc chắn đã được dạy dỗ những kỹ năng cần thiết của một vương tộc. Gowan thì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cận thần của Harold, nên chắc chắn cũng đã được huấn luyện để cưỡi ngựa. Còn Ziek thì, không hiểu sao tôi có cảm giác cậu ta đã được dạy dỗ chu toàn về phương diện đó từ nhỏ. Vì vậy, tôi đoán cả ba người đều biết cưỡi ngựa.”
“Th-Thế à...”
Nils, dù nhận ra trong lời giải thích đầy tự mãn của Ryo có xen lẫn những suy luận khá là tùy tiện, nhưng vì kết quả lại đúng nên đành phải chấp nhận.
Còn ba người của Phòng số 11 thì lại kinh ngạc vì suy luận tùy tiện đó lại khá chính xác.
Chỉ cần đưa ra câu trả lời đúng, trong hầu hết các trường hợp, người ta có thể bỏ qua những lời xì xào xung quanh.
Người cảm thấy có chút vướng mắc trong lời nói của Ryo là kiếm sĩ Harold.
“Anh Ryo, anh có biết về phụ thân của tôi sao?”
Có lẽ cậu để ý đến cách diễn đạt của Ryo: ‘Điện hạ Cain là một người rất thông minh.’
“Tôi không quen biết trực tiếp. Chỉ là tôi đã từng xem qua những bài tập mà Điện hạ Cain chuẩn bị để giáo dục cấp tốc cho Abel. Toàn là những câu hỏi cực kỳ xuất sắc. Vấn đề là, đề bài thường phản ánh trình độ tri thức của người ra đề. Nhìn vào những câu hỏi đó, rõ ràng Điện hạ Cain có tố chất của một minh quân.”
“Phụ thân tôi lại ra đề cho Bệ hạ Abel...”
Nghe lời giải thích của Ryo, Harold thoáng lộ vẻ cô đơn.
“Tôi chưa bao giờ được phụ thân ra cho những bài tập như vậy...”
Đó dường như là lý do cho vẻ mặt cô đơn của cậu.
“Harold, cậu và Điện hạ Cain không hòa hợp à?”
“À, không, không phải vậy. Phụ thân tôi sức khỏe thường không tốt, nhưng những lúc khỏe mạnh, ngài đã dạy tôi rất nhiều điều.”
Harold vội vàng đáp lại câu hỏi của Ryo.
“Tôi nghĩ những bài tập cho Abel là do bất đắc dĩ ngài mới phải làm thôi.”
Ryo nhìn thẳng vào mắt Harold và nói. Rồi cậu nói tiếp.
“Nếu có thể, chắc chắn ngài đã muốn dành nhiều thời gian hơn để trực tiếp dạy dỗ. Nhưng Abel đã rời khỏi hoàng gia để làm mạo hiểm giả, nên cũng đành chịu thôi. Harold, cậu đã có thể học hỏi trực tiếp từ Điện hạ Cain, nên tôi nghĩ cậu còn may mắn hơn Abel nhiều.”
“...Vâng.”
Trong khi cuộc trò chuyện đó diễn ra trên đỉnh đồi, đội trinh sát của phái đoàn đã tiến gần đến thành phố.
Khi đến gần thành phố, họ nhận ra một điều.
“Đội trưởng, bên ngoài thành phố không có một bóng người.”
“Ừ, lạ thật.”
Nếu trong thành phố có hỏa hoạn hoặc chuyện bất thường xảy ra, người dân hẳn phải cố gắng sơ tán ra ngoài. Nhưng dù cổng thành vẫn mở toang, không một ai bước ra ngoài.
“Bên ngoài thành không có ai cả. Ta đã hy vọng có thể hỏi được điều gì đó nếu gặp người dân... Không còn cách nào khác, xông vào trong thôi.”
“Rõ!”
Trước lời của đội trưởng, tất cả các thành viên đều đáp lại không một chút do dự. Họ là những người tinh nhuệ.
Bốn tiếng sau.
Thông tin về việc đội trinh sát đã trở về và sẽ tiến hành báo cáo cũng được truyền đến phái đoàn Vương quốc. Họ sẽ báo cáo trực tiếp không chỉ cho Tiên đế Rupert, mà còn đồng thời cho cả Liên bang và Vương quốc.
Vì vậy, đoàn trưởng phái đoàn Vương quốc, Hugh MacGrath, đã đến địa điểm được chỉ định... nhưng mà.
“Tại sao cậu lại đi theo thế này?”
Ông nhận ra gã pháp sư thủy hệ đang lén lút bám theo mình và lên tiếng quở trách. Thực ra ông đã nhận ra từ khá sớm. Ban đầu ông cứ nghĩ cậu ta định đi đâu đó khác và tình cờ đi cùng hướng... nhưng xem ra là đang bám theo thật.
Nhân tiện, bản thân Ryo thì lại nghĩ mình đang theo dõi một cách bí mật.
“Này anh Hugh, anh nói to thế nhỡ người khác nghe thấy thì sao!”
“Chứ không phải ai cũng biết rồi à.”
Ryo hoảng hốt lên tiếng trách móc bằng giọng nhỏ, và Hugh đáp lại một cách chán nản.
“Làm gì có chuyện...”
Ryo lén lút nhìn xung quanh.
“Ta không thấy gì cả,” Tiên đế Rupert nói.
“Đến khi được nhắc, ta cũng chẳng nhận ra đâu,” Tiên vương Roberto Pirlo bồi thêm.
“Thấy chưa!” Ryo đắc ý nói.
“Tại sao chứ! Tại sao cả các ngài cũng bị cậu ta làm cho lây nhiễm rồi!” Hugh hét lên.
“Anh Hugh, thất lễ quá đấy. Dù với tư cách đoàn trưởng là đồng cấp, nhưng đây là các vị cựu Hoàng đế và cựu Quốc vương đấy ạ. Anh nên cẩn trọng lời nói của mình đi.”
Không hiểu sao Ryo lại lên giọng dạy đời.
Lúc này, Tiên đế Rupert nhìn Ryo, rồi quay sang Roberto Pirlo và nói với một nụ cười ẩn ý.
“Quả không hổ là Công tước Rondo, được biết đến như một bề tôi tâm phúc của Vua Abel. Quả nhiên, Thủ tịch Công tước của Vương quốc có khác.”
Tiên vương Roberto Pirlo cũng nhìn Hugh và nói một cách đầy thâm ý.
“Ngài MacGrath cũng là một anh hùng của Vương quốc. Ngài nên nhớ rằng lời nói và hành động của mình luôn bị chú ý đấy.”
“Ực...”
Không hiểu tại sao, Hugh MacGrath lại bị cả ba nhân vật lớn là Ryo, Rupert và Roberto Pirlo lên tiếng góp ý...
Dù Hugh cảm thấy có chút, à không, là một sự bất mãn khá lớn, buổi báo cáo của đội trinh sát vẫn được tiến hành.
Nội dung báo cáo như sau:
Nhiều tòa nhà đã bị cháy rụi, hoặc đã cháy thành tro.
Trong thành phố, không một bóng người.
Thậm chí, không có cả xác chết.
“Không thể vào thành phố được rồi.”
“Đúng vậy. Chắc các đơn vị đồn trú của Công quốc Qushy ở các thành phố khác sẽ sớm đến xem xét thôi. Nếu chúng ta có thể nhìn thấy từ ngọn đồi này, thì chắc chắn từ những nơi khác cũng có thể thấy được.”
“Nếu vậy, đợi ở trên ngọn đồi này vẫn tốt hơn chăng.”
“Cứ treo cờ lên, các đơn vị đến kiểm tra thành phố sẽ tìm cách liên lạc với chúng ta. Thông báo về việc chúng ta đang trên đường đến đã được Vương quốc Sfor chuyển đến Công quốc rồi.”
Tiên đế Rupert và Tiên vương Roberto Pirlo nhanh chóng đưa ra các biện pháp đối phó. Một vị đoàn trưởng khác, Hugh MacGrath, chỉ khoanh tay và chăm chú quan sát.
Ryo đứng bên cạnh quan sát mà lòng nóng như lửa đốt. Rồi cậu lén lút thì thầm với Hugh.
“Anh Hugh cũng nên, kiểu, phát biểu ý kiến gì đó đi chứ?”
“Hử? Cần gì phải thế? Tất cả đều là những biện pháp hợp lý cả mà.”
“Anh phải thể hiện ra cái khí chất ‘Hugh MacGrath chính là ta đây!’ để người ta không coi thường chứ?”
“Tại sao lại phải thế...”
Hugh chán nản trước đề xuất khó hiểu của Ryo.
Cuối cùng, phải mất mười ngày sau, phái đoàn mới có thể liên lạc được với đơn vị đến điều tra sự việc kỳ lạ trong thành phố, và được phép tiến vào công đô D'hial của Công quốc Qushy.
◆
Công quốc Qushy, quốc gia nằm ở cực đông của Các Nước Phía Tây. Thủ đô Diar của nó có quy mô hoàn toàn khác biệt so với các thị trấn thuộc Vùng Hành Lang mà họ đã đi qua.
“Chà... Tuy không lớn bằng Vương đô, nhưng dân số chắc chắn đông hơn thành Lune rồi,” thần quan Eto kinh ngạc trước sự đông đúc nơi đây.
“Nếu ví Các Nước Phía Tây như một vương quốc, thì Công quốc Qushy này tương đương với một lãnh địa của Bá tước Biên giới. Có lẽ vì thế mà họ sở hữu một lực lượng quân sự khá hùng mạnh trong khu vực. Một trong số đó là Binh đoàn Golem,” thần quan Ziek bổ sung thông tin trong khi đọc Sổ tay hành trình.
“Ra là vậy... khoan, hả? Ziek, cậu vừa nói Binh đoàn Golem à?” Ryo lập tức phản ứng với lời của Ziek.
“À, vâng. Nghe nói Binh đoàn Golem mạnh nhất của Các Nước Phía Tây thuộc về Pháp quốc Phan-de-Vuy do Giáo hoàng trị vì, nhưng Binh đoàn Golem của Công quốc Qushy này cũng rất đáng gờm,” Ziek vừa nói vừa chỉ cho Ryo xem đoạn tương ứng trong Sổ tay hành trình.
“Thế thì nhất định phải xem mới được!” Sự háo hức của Ryo đã vượt ngưỡng, chuyển sang trạng thái bồn chồn không yên.
“Phải đàm phán trực tiếp với chú Hugh để ở lại công quốc này khoảng nửa năm... à không, phải đi cửa sau với Bệ hạ Rupert và Bệ hạ Roberto Pirlo mới được…”
“Này, dẹp ngay mấy cái ý đó đi,” Nils vội vàng ngăn chặn những lời lẽ bất ổn của Ryo trước khi chúng thành hiện thực.
Eto và Amon chỉ biết cười khổ. Ba người nhóm 『Phòng số 11』 thì có chút ngơ ngác.
Thế nhưng, nỗi lo của Nils đã được xua tan, và cảnh tượng mà Ryo mong mỏi cũng đã hiện ra. Tại công cung chào đón phái đoàn, những con golem đang đứng xếp thành hàng ngay ngắn.
Vẻ mặt của Ryo khi trông thấy cảnh đó… Đúng là một niềm hoan hỉ. Đúng là một sự vui sướng. Đúng là… một niềm hạnh phúc tột đỉnh.
Cậu chàng đã không biết bao nhiêu lần tách hàng, lảo đảo tiến về phía mấy con golem chỉ để bị Nils túm cổ lôi về. Chuyện đó cứ tiếp diễn cho đến khi cả đoàn đi qua hàng golem và vào một quảng trường bên trong công cung.
Khi họ vào trong quảng trường và cánh cửa đóng lại, che khuất những con golem…
“A…”
Tiếng thốt ra từ miệng Ryo trong lúc cậu vươn tay ra khiến sáu người của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 phải thở dài.
Nhưng thực ra, một tiếng thở dài là chưa đủ. Nếu xét đến tính cách của Ryo, đáng lẽ họ phải cảnh giác hơn. Người hiểu rõ điều này lại không phải là sáu người họ.
“Ryo, tuyệt đối không được phá cửa xông vào đấy!”
“Abel, đừng cản tôi!”
“Không, tôi phải cản chứ!”
Cơn bộc phát của Ryo đã được ngăn chặn từ trong trứng nước bởi Abel, người đang ở tận Các Quốc gia Trung tâm. Thông qua Vang Vọng Linh Hồn, Abel đã thấy được cảnh tượng đó. Và anh cũng có thể tưởng tượng được cảm xúc của Ryo. Đã vậy thì, dự đoán hành động tiếp theo của cậu cũng chẳng có gì khó.
“Mục tiêu chính của cậu là Binh đoàn Golem của Giáo hoàng đúng không? Nếu gây chuyện ở đây, cậu sẽ không được xem chúng nữa đâu?”
“Ực…”
Binh đoàn Golem của Pháp quốc Phan-de-Vuy, nơi Giáo hoàng trị vì, được cho là mạnh nhất ở Các Nước Phía Tây. Và vì phái đoàn đang trên đường đến dự lễ nhậm chức của Giáo hoàng, họ chắc chắn sẽ đến Pháp quốc Phan-de-Vuy. Việc bị cấm đi cùng sẽ là một rắc rối lớn đối với Ryo.
“Đành chịu vậy. Sau này tôi sẽ xin phép quan sát theo con đường chính thức.”
“Con đường chính thức là cái gì…”
“Tôi sẽ nhờ chú Hugh.”
“À, ừm… Nếu vậy thì được… Đừng gây phiền phức cho Đại Thủ lĩnh đấy nhé?”
“Không sao đâu. Cậu đừng lo!”
Ryo tỏ ra tự tin một cách khó hiểu. Abel hoàn toàn không tài nào hiểu nổi cậu lấy cơ sở gì để tự tin như vậy. Thế giới này, như thường lệ, được tạo nên từ những sự lệch pha… có lẽ đã đến lúc có thể khẳng định điều đó.
Buổi yết kiến Công tước Qushy Yury Đệ Thập của phái đoàn Vương quốc được tổ chức tại khu vườn trung tâm bên trong công cung. Vì đây cũng là nơi dùng cho các buổi duyệt binh, nên toàn bộ phái đoàn gần một nghìn người đều có vinh dự được tham dự.
“Nils, dù có thấy phiền phức thì đây cũng là một phần công việc đấy.”
“Tôi đã nói gì đâu.”
“Kiếm sĩ nào cũng thế cả. Chẳng hiểu được tầm quan trọng của các buổi lễ.”
“…Sao mình lại cảm thấy vô lý kinh khủng thế này nhỉ,” Nils thở dài trước lời buộc tội khó hiểu của Ryo.
Bên cạnh, Eto khúc khích cười, còn Amon thì cười khổ. Harold, Ziek và Gowan thì khôn ngoan giữ im lặng.
Từ vị trí của bảy người họ, có thể nhìn thấy bục cao nơi Công tước Qushy và những người khác đang ngồi. Trên chiếc ghế ở chính giữa là Công tước Yury Đệ Thập, người lẽ ra đã ở độ tuổi cuối bốn mươi, và ngồi cạnh ông là một người phụ nữ trạc tuổi.
“Người phụ nữ bên cạnh Công tước là Công nương, đúng không ạ?” Ryo hỏi.
“Ừ, đúng rồi,” Eto gật đầu xác nhận. Trong những trường hợp thế này, hỏi Eto vẫn là chuẩn nhất.
Bên cạnh Công tước và Công nương cũng có những chiếc ghế khác. Nhìn từ phía Ryo, có hai chiếc bên trái Công tước và hai chiếc bên phải Công nương. Ba người nam nữ đang ngồi ở đó. Xét về tuổi tác, họ có lẽ là con của Công tước và Công nương.
“Bên trái Công tước là một ghế trống, và bên trái nữa là…”
“Nghe nói là Nhị Công tử.”
“Bên phải Công nương là…”
“Nghe nói là Đệ nhất Công nữ, và xa hơn nữa là Đệ nhị Công nữ.”
“Vậy thì, chiếc ghế trống là của…”
“Chắc là Đệ nhất Công tử rồi.”
Ryo và Eto đã xác nhận xong về chiếc ghế trống. Tức là, Đệ nhất Công tử có vẻ đã vắng mặt.
“Tôi có linh cảm chẳng lành,” Ryo lẩm bẩm. À không, gọi là lẩm bẩm thì hơi to. Nhưng không ai phản ứng gì cả.
“Tôi có linh cảm chẳng lành,” Ryo lại lẩm bẩm. À không, lần này còn to hơn lúc nãy. Nhưng vẫn không ai phản ứng gì cả.
“Linh cảm chẳng…”
“Biết rồi!” Nils cuối cùng cũng can thiệp vào lần lẩm bẩm thứ ba.
“Anh bắt bài chậm quá đấy, Nils.”
“Biết thừa là cậu chỉ nói bừa mà, cần gì phải…”
“Nếu là Abel thì anh ấy đã bắt bài chuẩn xác ngay từ lần đầu tiên rồi. Chẳng biết đến bao giờ Nils mới đạt tới đẳng cấp của Abel đây.”
“Bệ hạ Abel… lúc nào cũng phải đối phó với sự ngang ngược này của Ryo sao. Thật đáng kính nể,” Nils đáp, sự kính trọng dành cho Abel ở phương xa lại càng thêm sâu sắc.
“Dù có vấn đề với Đệ nhất Công tử, nhưng những người còn lại, kể cả Công tước, trông đều có vẻ tử tế.”
“Có vẻ sẽ không giống như ở Aiteke Bo hay nước Schulz đâu nhỉ,” Eto vừa cười khổ vừa đồng tình. Người dân hay thậm chí là thành viên phái đoàn đều mong muốn người đứng đầu một quốc gia phải là một người tử tế.
Buổi yết kiến Công tước Yury Đệ Thập kết thúc một cách suôn sẻ, và phái đoàn được đưa đến nhà khách đã chuẩn bị sẵn trong công cung. Khác với các nước trong Vùng Hành Lang, ở đây ngay cả các hộ vệ cũng được phép nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, các lãnh đạo của phái đoàn lại có một công việc khác. Họ được trình bày lịch trình di chuyển đến Pháp quốc Phan-de-Vuy trong một căn phòng riêng.
Công quốc Qushy, theo chỉ thị của Giáo hoàng, được giao nhiệm vụ dẫn đường cho phái đoàn Các Quốc gia Trung tâm đến Pháp quốc Phan-de-Vuy. Đây là buổi truyền đạt lịch trình cho nhiệm vụ đó.
Ở Các Nước Phía Tây, mạng lưới đường sá phát triển đến mức có câu nói “Mọi con đường đều dẫn đến Phan-de-Vuy”. Tuy nhiên, lịch trình được chuẩn bị cho phái đoàn lần này là đi thuyền xuôi theo một con sông lớn.
Đáng lẽ là vậy…
“Sông dâng nước?” Hugh buột miệng thốt lên khi nhìn vào lịch trình.
“Vâng. Từ thủ đô Diar này đến Pháp quốc Phan-de-Vuy, chúng ta sẽ đi thuyền trên sông Ouse. Chúng tôi đã chuẩn bị tổng cộng sáu chiếc thuyền, mỗi chiếc có thể chở được ba mươi cỗ xe và hơn hai trăm người. Mỗi quốc gia hai chiếc. Tuy nhiên, do trận mưa lớn kéo dài đến hôm qua, nước sông đang dâng cao. Tôi nghĩ khoảng hai ngày nữa là có thể khởi hành, vậy nên mong quý vị vui lòng đợi tại Diar trong thời gian đó.”
Đi đường bộ đến Phan-de-Vuy cũng được, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn đi thuyền. Hơn nữa, vẫn còn khoảng ba tháng nữa mới đến lễ nhậm chức của Giáo hoàng. Không cần phải vội. Vậy nên, chờ đợi là thượng sách.
Cựu Hoàng đế Rupert, cựu Vương Roberto Pirlo và Hugh MacGrath liếc nhìn nhau. Chẳng cần nói ra lời, họ cũng hiểu được điều đó.
“Chúng tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ chờ cho đến khi nước sông rút,” Cựu Hoàng đế Rupert đại diện trả lời.
Thế là họ có được hai ngày rảnh rỗi.
“Tuyệt vời! Đúng là trời giúp ta mà!”
Đó là lời một pháp sư thủy hệ nào đó đã hét lên trong nhà ăn lớn của khu nhà nghỉ khi nhận được báo cáo rằng họ sẽ phải chờ cho đến khi nước sông rút.
“Gì thế, Ryo? Trời giúp gì cậu?” Đoàn trưởng Hugh MacGrath nhìn cậu với vẻ mặt nghi hoặc trước sự vui mừng quá đỗi đó.
Sáu người của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 thì chỉ biết lắc đầu nhẹ hoặc cười khổ.
“Chú Hugh, cháu có việc muốn nhờ chú!” Ryo vừa nói vừa tiến lại gần Hugh. “Cháu muốn chú xin phép cho cháu được xem mấy con golem của công quốc ở cự ly gần!”
“Golem? À, mấy con xếp hàng lúc nãy à…”
Lời của Ryo khiến Hugh nhớ lại những con golem xếp hàng ngay ngắn. Đồng thời, ông cũng nhớ lại việc Ryo đã tỏ ra hứng thú một cách bất thường với con golem nhân tạo của Liên bang trong cuộc viễn chinh đến Công quốc Inbelly ba năm trước.
“Ryo… hình như cậu có hứng thú với golem nhỉ…”
“Vâng!” Ryo đáp lại lời Hugh bằng một câu trả lời dõng dạc.
Hugh cũng mong là nguyện vọng của Ryo sẽ thành hiện thực, nhưng ông nghĩ rằng golem có lẽ là bí mật quốc gia, không dễ gì cho người nước khác xem được.
“Chú sẽ thử hỏi bên đó xem sao… nhưng chắc là khó đấy nhé?”
“Không sao đâu ạ. Nếu vậy thì, cháu sẽ tạm thời đóng băng toàn bộ thủ đô này lại, rồi xem xét chúng trong lúc mọi người không thể di chuyển là được mà.”
“Này, cái thằng ngốc này, dừng lại ngay!” Hugh hoảng hốt ngăn chặn suy nghĩ điên rồ của Ryo. Có thể đóng băng cả thủ đô hay không thì chưa biết, nhưng chỉ riêng việc có suy nghĩ đó thôi đã là một vấn đề lớn rồi.
“Dĩ nhiên là cháu đùa thôi. Thiệt tình, chú Hugh lại tin là thật à,” Ryo cười toe toét, vỗ vào tay Hugh.
“…Với cậu thì chú chẳng biết đâu là đùa đâu là thật nữa,” Hugh đáp lại với vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Lần này, Hugh đang phải gánh vác vai trò mà Abel thường đảm nhiệm… trông có vẻ vất vả thật.
Sau đó, việc họ nhận được sự cho phép với điều kiện "chỉ xem thôi" quả là một may mắn cho tất cả mọi người. Ryo vui mừng giơ tay ăn mừng hết lần này đến lần khác, Hugh thì thở phào nhẹ nhõm vì có vẻ sẽ không có vấn đề gì xảy ra, còn những người dân thủ đô suýt bị đóng băng mà không hề hay biết… thì vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày.
Dĩ nhiên, việc Ryo nói sẽ đóng băng cả thành phố chỉ là đùa thôi nhé? Chính cậu ấy cũng đã nói là đùa mà, đúng không? Thật đấy.
“Cuối cùng, nguyện vọng của tôi cũng thành hiện thực! Buổi tham quan golem!”
“Này, không phải cậu đã xem con golem chiếm được từ Liên bang ở Vương đô rồi sao?” Đoàn trưởng phái đoàn Vương quốc Hugh MacGrath, người đi cùng với vai trò giám sát hơn là hộ tống, lên tiếng bắt bẻ. Chính đoàn trưởng phải làm người giám sát… Ryo quả là được đối xử như một nhân vật VIP. Hay nói đúng hơn là vì khả năng cao những người khác sẽ không thể kiềm chế nổi cậu.
“Cái đó là cái đó, cái này là cái này.”
“V-vậy à…” Hugh đành bất lực đồng tình trước sự quả quyết của Ryo.
Không chỉ có hai người họ di chuyển. Cả sáu người đang được dẫn đi.
“Mà tại sao lại không phải chỉ có tôi và Ryo chứ…” Hugh lầm bầm.
“Thưa Đoàn trưởng MacGrath, chúng tôi đương nhiên cũng có hứng thú,” Cựu Hoàng đế Rupert cười nói.
“Ngài Master MacGrath, đi lẻ là không được đâu nhé, đi lẻ là không được,” Cựu Vương Roberto Pirlo trêu chọc.
Ryo có Hugh đi cùng, Rupert có Bá tước Hans Kirchhoff đi cùng, và Roberto Pirlo có đội trưởng hộ vệ Grown đi cùng. Mỗi phái đoàn hai người, tổng cộng sáu người. Vô cùng công bằng và công minh.
Họ được dẫn đến một căn phòng có tấm biển ghi "Phòng Bảo trì Binh đoàn". Trước căn phòng đó, có một người đang chờ sáu người họ. Đó là người chịu trách nhiệm dẫn đường lần này. Một người mà Ryo đã từng gặp…
“Nhị Công tử?”
“Tôi sẽ là người dẫn đường cho quý vị,” Nhị Công tử mà họ thấy trong buổi yết kiến cúi đầu chào một cách lịch sự.
“Đúng là đãi ngộ VIP thật…” Ryo bất giác lẩm bẩm.
Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Phía trước là những con golem đang chờ đợi. Vậy thì, trước hết phải giải quyết thắc mắc đã.
“Tại sao Nhị Công tử lại là người dẫn đường ạ?”
“Xin hãy gọi tôi là Ruslan, thưa ngài Ryo.”
“Tôi hiểu rồi, thưa ngài Ruslan.”
“Vâng, về câu hỏi tại sao tôi lại dẫn đường… Thực ra, tôi là người chịu trách nhiệm phát triển Binh đoàn Golem của Công quốc Qushy.”
“Ồ! Vậy những con golem này là do…”
“Không ạ, những con này là do sư phụ của tôi phát triển và cải tiến,” Ruslan đáp, vẻ mặt có chút u buồn.
“Nhưng là người chịu trách nhiệm phát triển… ngài còn trẻ tuổi như vậy mà thật đáng nể,” Ryo bất giác gật gù nói.
“A ha ha…” Ruslan cười khổ. Ruslan, vừa mới thành niên ở tuổi mười tám, quả thực còn trẻ, nhưng bị một người trông cũng trạc tuổi mình khen như vậy thì chỉ biết cười khổ mà thôi.
“Vậy, mời quý vị lối này.”
Công tử Ruslan mở cánh cửa có tấm biển "Phòng Bảo trì Binh đoàn" và dẫn sáu người vào trong.
Đó là một không gian khổng lồ, rộng bằng khoảng mười sân bóng rổ. Và ở đó, những con golem đang xếp thành hàng dài. Ánh sáng phản chiếu từ lớp kim loại mờ ảo bao bọc lũ golem tạo nên một bầu không khí trang nghiêm.
“Ồ…”
Một tiếng cảm thán buột ra từ miệng Ryo.
Những con golem xếp hàng ở đó cao khoảng ba mét. Bề mặt của chúng làm bằng một loại kim loại nào đó, có màu xỉn và mờ. So với con golem nhân tạo của Liên bang mà Ryo từng thấy, có một vài điểm giống và khác nhau.
Đầu tiên là kích thước, golem nhân tạo của Liên bang cao hai mét rưỡi, còn ở đây là khoảng ba mét. Và sự khác biệt lớn nhất về ngoại hình là…
“Hai chân…” Ryo lẩm bẩm.
Đúng vậy, golem nhân tạo của Liên bang có bốn chân, nhưng những con golem trước mắt cậu lại có hai chân. Không cần phải nói, bốn chân ổn định hơn nhiều. Hay nói đúng hơn, việc đi bằng hai chân đòi hỏi khả năng kiểm soát thăng bằng rất khó. Điều đó có nghĩa là cơ chế điều khiển của những con golem này khác với golem nhân tạo của Liên bang.
Ryo, như bị mê hoặc, lảo đảo tiến lại gần con golem ở gần nhất và định đưa tay chạm vào…
“Này!” Hugh vội ngăn lại.
“Chú Hugh, đừng cản cháu!”
“Không cản mới lạ đó! Người ta đã nói là chỉ được xem, không được chạm vào rồi mà!” Đúng vậy, họ được phép xem nhưng dĩ nhiên là không được chạm vào. Ryo cũng là một thành viên của phái đoàn, nếu phá vỡ giao ước giữa các quốc gia thì sẽ rất phiền phức.
“Hừm… đúng là vậy thật.”
Tuy nhiên, đúng lúc đó, một tin mừng đã đến!
“Chạm nhẹ một chút thì không sao đâu ạ.”
“Hả!”
Ryo bất giác nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Dĩ nhiên, đó là người chịu trách nhiệm phát triển, Công tử Ruslan.
“…Thật không ạ?”
“Vâng.”
“Sau khi chạm vào sẽ không bị mấy người đáng sợ lôi đi chứ ạ?”
“Không sao đâu ạ.”
“Cảm ơn ngài nhiều!”
Ryo vui vẻ cảm ơn, rồi nhẹ nhàng đưa tay phải chạm vào con golem trước mặt. Vừa chạm vào, cậu lập tức rụt tay lại. Rồi, một lần nữa. Lần này cậu chạm vào một cách chắc chắn hơn. Tay phải vẫn chạm, giờ đến cả tay trái cũng đặt lên.
“A…”
Sau một tiếng cảm thán, cuối cùng cậu bắt đầu dụi má vào nó.
“Ờm…”
Người lẩm bẩm và nhìn về phía Công tử Ruslan chính là người giám sát của Ryo, Hugh.
“Không sao đâu ạ,” Ruslan mỉm cười gật đầu. Anh không hề bối rối, ngược lại còn có vẻ vui.
“Ngài Ryo thực sự rất thích golem nhỉ. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận được lời đề nghị từ phái đoàn muốn tham quan golem đấy.”
“À… thích thì đúng rồi, nhưng tôi thì nghĩ cậu ta bị ám ảnh thì đúng hơn,” Hugh nhăn mặt đáp lại lời Ruslan.
“Chú Hugh, thất lễ quá đấy! Cùng tồn tại với golem là tương lai đúng đắn mà nhân loại nên hướng tới. Thủy thuộc tính ma pháp và giả kim thuật chính là thứ sẽ mở ra tương lai cho con người!” Ryo dứt khoát tuyên bố sau khi rời mặt khỏi con golem.
“Ờ, ờ,” Hugh đành chấp nhận vì cũng không có ý định phản bác.
Nhưng người ngạc nhiên lại là một người khác.
“Chẳng lẽ, ngài Ryo là một nhà giả kim thuật sao?” Ruslan kinh ngạc.
“Vâng. Giả kim thuật là sở thích của tôi,” Ryo ưỡn ngực tuyên bố một cách đường hoàng. Dù hai tay vẫn đang sờ con golem nên tư thế trông hơi kỳ cục.
“Ngài Ruslan cũng là người chịu trách nhiệm phát triển golem, vậy chắc ngài cũng là một nhà giả kim thuật đúng không?”
“Vâng. Nhưng tôi vẫn còn non kém lắm… lúc nào cũng cảm thấy mình thật thiếu sót.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Khoảng cách với những người đi trước thật khó để san lấp,” Ryo liên tục gật đầu khi nghĩ về khoảng cách giữa mình và Keneth. “Sư phụ của tôi tên là Keneth, khoảng cách giữa tôi và ông ấy không hề thu hẹp lại chút nào. Thậm chí tôi còn có cảm giác nó ngày một xa hơn.”
“Sư phụ…”
“Còn sư phụ của ngài Ruslan thì sao?”
“Thầy ấy đã qua đời hai năm trước.”
“Ồ…” Ryo tỏ vẻ buồn bã trước câu trả lời có phần cô đơn của Ruslan.
“Những con golem này, có thể nói là tác phẩm cuối cùng của sư phụ tôi.”
“Vậy sao.”
Ruslan mỉm cười buồn bã nói, còn Ryo thì ngạc nhiên. Nhưng Ryo nhanh chóng hiểu ra. Ruslan không phải đang đau buồn vì cái chết của sư phụ mình. Cậu ấy đã chấp nhận điều đó từ lâu. “Bức tường cần phải vượt qua thì quá lớn, nhưng lại không có ai để hỏi ý kiến nên cảm thấy cô đơn?” Ryo hỏi.
“Vâng,” Ruslan vừa ngạc nhiên vừa gật đầu trước lời nói trúng tim đen của Ryo.
Đúng vậy, những con golem mà sư phụ để lại là bức tường mà một ngày nào đó Ruslan, với tư cách là một nhà giả kim thuật và người chịu trách nhiệm phát triển golem, phải vượt qua. Nhưng đó là một bức tường rất lớn. Sẽ thật vững tâm biết bao nếu có ai đó để hỏi ý kiến khi vượt qua nó… nhưng người đó không còn nữa. Có lẽ trong công cung cũng không có ai như vậy. Vì thế mà cậu mới có nụ cười cô đơn đó.
“Tuy tôi vẫn còn kém xa Keneth, nhưng nếu ngài không chê, tôi sẵn lòng lắng nghe và cho ngài lời khuyên!”
“Cảm ơn ngài.”
Đó có lẽ là khoảnh khắc tình bạn nảy nở giữa Ryo và Ruslan.
Cảm thấy đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp, Ryo liền đề nghị thử. “Nếu có thể, tôi muốn xem cả các công thức ma pháp…”
Trước lời lẩm bẩm của Ryo, Ruslan tỏ vẻ khó xử. “Xin lỗi ngài. Các công thức ma pháp đã được ẩn đi bằng kỹ thuật Ẩn Giấu nên không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Hơn nữa, để ngăn chặn các loại can thiệp từ bên ngoài, chúng còn được trang bị cơ chế Chống Can Thiệp.”
Nói cách khác, họ đã áp dụng nhiều biện pháp để ngăn chặn việc bị chiếm quyền điều khiển bằng cách viết lại công thức ma pháp từ bên ngoài. Dĩ nhiên, bản thân công thức ma pháp cũng được làm cho vô hình. Chà, nếu không như vậy, thì dù là phái đoàn được chính Giáo hoàng yêu cầu tiếp đãi, họ cũng sẽ không dễ dàng cho người nước ngoài xem golem như thế này.
“Quyền vô hiệu hóa Ẩn Giấu và Chống Can Thiệp chỉ có phụ thân, mẫu thân, và huynh trưởng… tức Đệ nhất Công tử, ba người họ nắm giữ… Tôi cũng không thể xem được, và cũng không thể cho ngài xem được,” Ruslan giải thích với vẻ mặt áy náy.
“Dù ngài là người chịu trách nhiệm phát triển sao?”
“Vâng. Luật pháp của công quốc đã quy định rõ rằng quyền vận hành chỉ thuộc về ba người nói trên.”
“Phát triển và vận hành là hai việc khác nhau… ra là vậy.” Đúng là, giao cả việc phát triển và vận hành cho cùng một người hay một tổ chức thì khối lượng công việc có vẻ quá lớn.
“Chú thấy đó, chú Hugh.” Ryo quay sang Hugh, người đang khoanh tay với vẻ mặt đăm chiêu.
“Sao tự nhiên lại hỏi chú?”
“Khi về nước, chú hãy thưa chuyện với Bệ hạ Quốc vương. Về tầm quan trọng của việc phân chia quyền hạn.”
“Tại sao lại là chú chứ? Nếu muốn nói thì Ryo nói chẳng phải thích hợp hơn sao.”
“Nếu cháu nói thì nghe như thể cháu đang muốn đòi hỏi quyền hạn gì đó. Cháu chỉ cần đặc quyền về bánh ngọt là đủ rồi.”
“À, cái đó thì chú nghĩ không sao đâu. Chắc Vua Abel cũng hiểu rất rõ về chuyện này rồi.”
Trong khi Thủ tịch Công tước và Đại Thủ lĩnh đang nói chuyện như vậy trước những con golem, không có ghi chép nào về việc Vua Abel ở Các Quốc gia Trung tâm đã hắt xì liên tục.
“Đúng rồi! Vì quyền vận hành và phát triển được phân chia, nên tôi cứ hỏi thử dù biết là không được…”
“Vâng?”
“Tôi rất muốn được giao đấu với các golem…”
“Xin lỗi ngài,” Ruslan mỉm cười từ chối trước khi Ryo kịp nói hết câu.
“Bị từ chối thẳng thừng luôn,” Ryo quay sang báo cáo với Hugh.
“Đương nhiên rồi.”
Một đề nghị mà ai cũng biết chắc chắn sẽ không được chấp nhận… liệu có làm mọi người vui vẻ không… nhỉ?
Ryo nhớ lại cảnh tượng những con golem xếp hàng lúc nãy. “Lúc xếp hàng bên ngoài, chúng có giương cao cây kích halberd nhỉ.”
“Halberd? Đó là cái gì?”
“Ể? Nhắc mới nhớ… hình như tôi không có ký ức nào về việc nhìn thấy nó ở Các Quốc gia Trung tâm cả…” Ryo lẩm bẩm trong khi cố nhớ lại.
Halberd là một loại vũ khí cán dài có một lưỡi rìu và một cái móc gần đầu ngọn giáo. Nó có thể được sử dụng đa năng như đâm như giáo, vung như rìu, hoặc móc bằng móng vuốt… tuy nhiên, nó khá nặng. Và dài. Loại dành cho người cũng dài từ hai đến hai mét rưỡi. Cây kích mà những con golem xếp hàng giương lên trông phải dài đến bốn mét.
“Vung halberd lao vào đội hình dày đặc của địch có vẻ là một chiến thuật hiệu quả. Có lẽ những con golem này cũng được sử dụng như vậy trên chiến trường.”
“Nếu thứ đó mà lao vào thì phiền phức thật… Chỉ cần nó vung chùy thôi cũng đủ để con người không làm gì được rồi,” Hugh cũng gật đầu nhẹ đồng tình với lời của Ryo.
Có lẽ đã nghe được cuộc trò chuyện đó, Công tử Ruslan khẽ gật đầu.
Không chỉ Ryo và Hugh được dẫn vào căn phòng này. Còn có cả người của Đế quốc và Liên bang. Hơn nữa, đó còn là những người từng đứng đầu trung ương quyền lực nhà nước như Cựu Hoàng đế và Cựu Vương.
“Ra là vậy, quả là một tuyệt tác,” Cựu Hoàng đế Rupert lẩm bẩm.
“Việc một con được cho là bằng năm mạo hiểm giả hạng B không phải là lời đồn suông,” Bá tước Hans Kirchhoff bên cạnh cũng gật đầu đáp lại. Người ta truyền tai nhau rằng một con golem của Binh đoàn Golem Các Nước Phía Tây có sức chiến đấu tương đương năm mạo hiểm giả hạng B.
“Thưa Bệ hạ Roberto Pirlo, Liên bang hẳn cũng có những con golem như thế này nhỉ? Sức mạnh của Liên bang đúng là không thể xem thường,” Cựu Hoàng đế Rupert cười nói, nhưng đôi mắt ông ta không cười. Khi hiểu được sức mạnh của những con golem trước mắt, và biết rằng một quốc gia khác trong cùng khu vực Trung tâm cũng sở hữu thứ tương tự, ông ta không thể cười một cách thật lòng được.
“Thưa Bệ hạ Rupert, golem nhân tạo của chúng tôi chỉ mới được tạo ra gần đây thôi… vẫn chưa được tinh xảo đến mức này đâu,” Cựu Vương Roberto Pirlo cũng cười đáp lại, nhưng dĩ nhiên, sâu trong mắt ông ta cũng không hề cười. Người chế tạo golem nhân tạo của Liên bang là Frank de Verde, một nhà giả kim thuật thiên tài nổi tiếng. Dĩ nhiên không thể nào là một sản phẩm chưa hoàn thiện được. Cả Rupert và Roberto Pirlo đều hiểu rõ điều đó.
Nhìn cảnh đó từ một khoảng cách, một đoàn trưởng khác, Hugh MacGrath, khẽ lắc đầu lẩm bẩm. “Phải điều hành một quốc gia trong khi phải đối phó với những người như thế… Bệ hạ Abel cũng vất vả thật.”
Hai giờ sau, buổi tham quan golem kết thúc. Có một pháp sư thủy hệ nào đó vẫn còn tỏ ra tiếc nuối, nhưng thời gian có hạn. Vốn dĩ, chỉ riêng việc được cho xem một thứ gần như là bí mật quốc gia đã là điều đáng biết ơn rồi. Thực tế, cả ba đoàn trưởng đều đã lịch sự cảm ơn Công tử Ruslan đã dẫn đường và nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến Công tước Qushy.
“A…” Ryo lẩm bẩm trong khi bị Hugh kéo ra khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc đó, một tin mừng nữa lại đến. “Nếu ngài Ryo không phiền, lát nữa ngài có thể kể cho tôi nghe về giả kim thuật của Các Quốc gia Trung tâm được không ạ?”
“Hả!”
“Sau đây tôi có một cuộc họp… khoảng một giờ nữa thì sao ạ?”
“Rất sẵn lòng!” Ryo vui vẻ gật đầu trước lời đề nghị của Ruslan.
Không có gì vui hơn là dành thời gian cùng với người có cùng sở thích.
“Đế quốc của chúng ta cũng nên chế tạo golem làm quân lực… Ngài nghĩ sao, Hans?” Cựu Hoàng đế Rupert vừa đi vừa hỏi.
“Vâng. Golem có thể giúp giảm thiểu tổn thất về người… nhưng vấn đề là không phải ai cũng có thể chế tạo được. Việc Liên bang thành công trong việc sản xuất cũng là nhờ, xin thất lễ, công của ngài Frank de Verde cả…” Bá tước Hans Kirchhoff bên cạnh đáp lời.
“Chà, điều đó thì không thể phủ nhận được,” Cựu Vương Roberto Pirlo của Liên bang mỉm cười nhạt, thừa nhận lời của Hans.
“Hừm. Cần một nhà giả kim thuật thiên tài để chế tạo sao…” Rupert lẩm bẩm.
Người phản ứng lại lời đó là Ryo. “Tâu Bệ hạ Rupert, xin ngài đừng nghĩ đến việc bắt cóc Tử tước Keneth Hayward của Vương quốc.”
“Ồ… Dĩ nhiên, ta hoàn toàn không có ý định đó… Nhưng ngài Ryo lại lo ngại về điều đó sao?” Rupert mỉm cười nhạt đáp lại. Ông ta tỏ ra như thể hoàn toàn không nhớ gì về việc Oscar đã cố gắng bắt cóc Keneth trong cuộc tấn công vào dinh thự lãnh chúa ở Lun.
“Dĩ nhiên, cháu không nghĩ Bệ hạ Rupert anh minh lại làm một việc thiếu suy nghĩ như vậy. Vốn dĩ, Keneth là bạn và cũng là thầy của cháu, nên nếu ông ấy biến mất thì cháu sẽ rất phiền. Nếu chuyện đó xảy ra, cháu sẽ lùng sục khắp toàn cõi Đế quốc đấy ạ,” Ryo nói với một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy liệu có tìm được không?” Rupert vẫn giữ nụ cười nhạt, buông lời.
“Cháu sẽ đóng băng toàn bộ Đế quốc rồi tìm nên chắc chắn sẽ thấy thôi. Không sao đâu ạ. Dù bị đóng băng họ vẫn sống được mà. Sau này, cháu sẽ rã đông cho thần dân Đế quốc,” Ryo vẫn mỉm cười rạng rỡ đáp lại.
Đây chính là chiến tranh lạnh. Cold War.
“Dĩ nhiên, ta hoàn toàn không có ý định đó, nhưng ta sẽ xem xét việc chế tạo golem bằng một phương pháp khác ngoài Tử tước Keneth Hayward,” Rupert nói với nụ cười rạng rỡ.
“Cảm tạ quyết định sáng suốt của Bệ hạ,” Ryo cúi đầu.
“Này, hai người đáng sợ quá đấy…”
Lời lẩm bẩm của Hugh không lọt vào tai ai cả.
Từ chiều tối hôm diễn ra buổi tham quan cho đến tận đêm khuya, đúng như đã hẹn, Ryo và Công tử Ruslan đã cùng nhau trò chuyện về giả kim thuật và golem. Cả hai đều trông vô cùng, vô cùng vui vẻ.
◆
Ngày thứ hai ở lại Công quốc Kyushy, tại nhà ăn trong dinh thự khách.
“Cuối cùng cũng đến ngày thứ hai rồi!”
Pháp sư hệ Thủy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng hôm nay lại đang giơ ngón trỏ và ngón giữa lên trời. Ở một thế giới khác, đây có thể được gọi là dấu hiệu hòa bình.
Eto và Amon mỉm cười gượng gạo nhìn cậu.
Harold, Ziek và Gowan thì im lặng dõi theo với vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Còn Nils, một người hiếm khi thở dài, hôm nay lại thở dài liên tục…
“Dù là do Đại Thủ lĩnh nhờ vả, nhưng không ngờ tôi lại phải trông chừng Ryo…”
Đúng vậy, vai trò trông chừng… à không, hộ tống Ryo mà hôm qua Hugh đảm nhận, hôm nay đã được chuyển cho Nils. Dù gì thì Hugh cũng là trưởng phái đoàn của Vương quốc nên có rất nhiều việc phải làm.
“Ể? Nhưng mà người của phái đoàn về cơ bản được yêu cầu chỉ nên ở trong dinh thự khách và khu vườn xung quanh thôi mà…”
“Nhưng chẳng phải lý do ngài Ryo vui mừng như vậy là vì lại được xem Golem sao?”
Eto và Amon nhớ lại những lưu ý dành cho phái đoàn.
Dù đã được Giáo hoàng dặn dò phải tiếp đãi nồng hậu, nhưng cung điện vẫn phải vận hành công việc hàng ngày. Nếu để gần một ngàn người bên ngoài tự do đi lại trong cung điện, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vì vậy, phạm vi hoạt động của phái đoàn đã được giới hạn trong khu vực dinh thự khách và vùng lân cận bên trong cung điện.
“Phư phư phư, Eto, Amon, tôi có thứ này đây!”
Ryo vừa nói vừa vui vẻ giơ một tấm thẻ vàng lên. Trên đó không viết gì cả, nhưng nó phản chiếu ánh sáng và tỏa sáng lấp lánh… có lẽ là một tấm thẻ để cài trên ngực.
“Có cái này, tôi có thể tự do tham quan các cơ sở phát triển giả kim thuật trong cung điện!”
“Tuyệt vời quá!”
“Đúng không!”
Amon thành thật khen ngợi, và Ryo vui vẻ gật đầu lia lịa.
Quả nhiên Amon là một chàng trai tốt bụng và thẳng thắn.
“Ngài Ruslan còn chuẩn bị thêm một tấm thẻ nữa, và người đeo nó lại là Nils…”
“Gì, cậu có phàn nàn à?”
“Bởi vì Nils, cậu đâu có hứng thú với giả kim thuật đúng không?”
“Ừ, không có.”
Nils thản nhiên gật đầu trước câu hỏi của Ryo.
“Nhưng cho phép một người nước ngoài tự do đi lại trong cơ sở phát triển như vậy có ổn không? Dĩ nhiên là Ryo sẽ không gây ra vấn đề gì, và cũng có Nils đi cùng, nhưng mà…”
Eto bày tỏ một mối lo ngại chính đáng.
“Dĩ nhiên là phải có ngài Ruslan dẫn đường rồi.”
Câu trả lời của Nils đã khiến Eto an tâm.
Đồng thời, nó cũng nhắc nhở Ryo.
“Đúng vậy, để ngài Ruslan phải chờ là thất lễ. Nils, chúng ta đi thôi.”
“…Ừ.”
Và thế là, ngày thứ hai của Ryo (với sự giám sát của Nils), buổi Tham quan cơ sở phát triển giả kim thuật, đã bắt đầu.
◆
Cùng lúc đó, tại phòng họp chính vụ của cung điện. Trong một phòng họp rộng lớn, hai người đàn ông đang xử lý công vụ. Trước mặt họ, như thường lệ, là những chồng tài liệu cao như núi…
“Kirill hôm nay cũng không được à?”
“Vâng… Công Thái tử điện hạ dường như vẫn chưa thể ngồi dậy được.”
“Vậy thì, tiệc tối nay cũng không tham dự được sao?”
“E là khó ạ.”
Vị Thứ trưởng Chính vụ, người điều hành nền chính trị trong công quốc, trả lời câu hỏi của Công tước Yuri Đệ thập của Kyushy.
“Về phía phái đoàn, Giáo hoàng đã đặc biệt dặn dò phải tiếp đãi thật trang trọng… Nếu Công Thái tử vắng mặt trong lễ tiếp kiến và không đến dự tiệc tối, ấn tượng của phái đoàn sẽ chẳng tốt đẹp gì.”
Yuri khẽ lắc đầu.
Dù vậy, ông không thể ép một người không thể ngồi dậy phải tham dự tiệc tối.
Dù chỉ là một bữa tiệc tối không quá lớn, với mỗi phái đoàn cử hai người và bên phía công quốc chỉ có gia đình quốc chủ tham dự… nhưng chính vì thế mà sự vắng mặt của Công Thái tử sẽ rất đáng chú ý.
Có lẽ cảm thấy cần phải thay đổi chủ đề, vị Thứ trưởng Chính vụ đã nhắc đến Nhị Công tử.
“Nhân tiện, nghe nói hôm qua ngài Ruslan đã tiếp đãi ba vị trưởng đoàn của phái đoàn.”
“Phái đoàn Vương quốc có yêu cầu được tham quan Golem. Ruslan vừa là người chịu trách nhiệm phát triển, vừa là Nhị Công tử, nên ta nghĩ cũng hợp lý.”
“Các vị trưởng đoàn đã gửi lời cảm ơn ạ.”
“Ừm. Dù mới thành niên, nhưng Ruslan đã làm rất tốt.”
Yuri vui vẻ gật đầu.
Dù là một yêu cầu bất ngờ, nhưng việc nó được xử lý tốt và giúp tăng thiện cảm khiến ông hài lòng.
“Hôm nay, nghe nói ngài Ruslan cũng sẽ làm người hướng dẫn. Nhưng không phải cho các trưởng đoàn, mà là cho mạo hiểm giả đã có mặt hôm qua thì phải?”
“Đúng vậy, nghe nói là một trong những người hộ tống, nhưng đó chỉ là thân phận bề ngoài thôi.”
“Bề ngoài?”
Thứ trưởng Chính vụ nghiêng đầu. Ông không hiểu lý do phải làm như vậy.
“Trưởng đoàn phái đoàn Vương quốc, ngài Hugh MacGrath nói rằng, mạo hiểm giả đó thực ra có địa vị rất cao ở Vương quốc. Nghe nói còn rất thân thiết với Quốc vương Abel Đệ nhất… Nếu chúng ta tạo điều kiện thuận lợi, Vương quốc cũng như đức Vua Abel sẽ rất cảm kích.”
“Một người có địa vị như thế lại làm mạo hiểm giả hộ tống ư?”
“Nghe nói đức Vua Abel cũng từng là một mạo hiểm giả. Có lẽ họ có quan hệ từ thời đó.”
“Thì ra là vậy.”
Thứ trưởng Chính vụ cũng gật gù trước suy đoán của Yuri, dù không trúng nhưng cũng chẳng sai là bao.
“Sáng nay, Ruslan có đến báo cáo, nói rằng mạo hiểm giả đó có kiến thức và kinh nghiệm về giả kim thuật cũng rất đáng nể. Ruslan bảo đã học hỏi được rất nhiều.”
“Ngài Ruslan, người được ca tụng là thiên tài giả kim thuật mà cũng nói vậy sao?”
“Mối giao hảo với mạo hiểm giả đó xem ra cũng mang lại nhiều lợi ích cho công quốc chúng ta.”
Rồi Yuri cười khúc khích và nói tiếp.
“Trên hết, nhìn Ruslan vui vẻ như vậy, ta cũng thấy vui lây.”
Yuri lướt mắt qua bản báo cáo tiếp theo. Ngay lập tức, ông cau mày.
“Báo cáo từ Ropnohl… có khả năng là đại ma pháp Núi Lửa Máu của bọn ma cà rồng? Là vụ ‘Thác Đỏ’ được xác nhận và toàn bộ cư dân biến mất đây mà. Ma cà rồng ư… mấy trăm năm nay, trên toàn cõi Các Nước Phía Tây, hoạt động của chúng đã lắng xuống rồi cơ mà? Sao lại xuất hiện ở công quốc này?”
“Vâng. Vừa hay, một thẩm tra viên của Tòa án Dị giáo được phái đến phía đông nước ta từ Tòa Thánh đã xác nhận vào ngày hôm qua. Tuy nhiên, đó chỉ là khả năng cao chứ chưa thể khẳng định chắc chắn.”
“Thẩm tra viên Dị giáo? Xưa nay họ vẫn luôn di chuyển khắp Các Nước Phía Tây nhỉ. Nghe nói gần đây các cuộc thẩm vấn hà khắc đã không còn… nhưng xét đến việc đối phó với ma cà rồng, liệu họ có phải là những người đáng tin cậy không?”
“Dù vậy, nếu nghe những câu chuyện từ ngày xưa thì…”
“Ừm. Cũng không quá lời khi nói rằng họ là những người gánh vác phần khốc liệt nhất của Giáo hội.”
Yuri liên tục gật đầu trước lời của vị Thứ trưởng.
Dù vậy, một khi đã nghe rằng có khả năng ma cà rồng đã bắt đầu hành động, ông không thể làm ngơ. Bất kỳ quốc chủ nào của Các Nước Phía Tây cũng sẽ nghĩ như vậy. Cuộc chiến giữa con người và ma cà rồng đã kéo dài và sâu sắc đến thế.
Sự yên tĩnh trong mấy trăm năm qua thậm chí còn đến mức đáng sợ.
“Hãy tăng cường hợp tác hơn nữa với các thành phố lân cận. Bọn ma cà rồng có thể sẽ nhắm đến các thành phố khác theo cách tương tự.”
“Về việc này, đúng như lo ngại của ngài Yuri, các thành phố quanh Ropnohl đã gửi yêu cầu hỗ trợ quân sự. Thông tin vụ Ropnohl là do ma cà rồng gây ra vẫn chưa lan rộng, nhưng với một sự việc kỳ dị như vậy, người dân đang rất bất an và mong muốn tăng cường tuần tra trong thành phố.”
“Hẳn là vậy rồi.”
Yuri gật đầu mạnh trước báo cáo của Thứ trưởng. Ông hiểu những lo lắng của từng thành phố.
Sắp tới, thông tin về việc này là do ma cà rồng gây ra chắc chắn sẽ lan rộng. Dù có ban lệnh bịt miệng, những thông tin kiểu này vẫn sẽ lan truyền. Khi đó, lo ngại của các thành phố sẽ càng lớn hơn.
Ma cà rồng, nói tóm lại là rất mạnh.
Chúng có sức mạnh thể chất vượt trội, ma pháp cũng hùng mạnh. Hơn nữa, chúng còn có thể cắn người và biến nạn nhân thành nô lệ của mình… những kẻ được gọi là Strigoi, không còn là người nữa.
“Hãy điều động quân từ Công quốc quân đang bảo vệ thủ đô.”
“Như vậy có được không ạ? Lực lượng phòng thủ thủ đô sẽ suy giảm đáng kể.”
“Được. Ở đây có Binh đoàn Golem. Với chúng, ta có thể chiến đấu ngay cả với ma cà rồng.”
Trong cuộc chiến trường kỳ giữa người và ma cà rồng ở Các Nước Phía Tây, thứ đã làm cán cân nghiêng hẳn về phía con người… chính là giả kim thuật, và kết tinh của nó là Golem.
Tất nhiên, trong số ma cà rồng cũng có kẻ sử dụng được giả kim thuật. Nhưng có lẽ vì ma lực của chúng quá mạnh, nên sự tương thích với giả kim thuật lại không hề tốt. Vì vậy, sự phát triển của giả kim thuật nghiêng về phía con người, dẫn đến việc phát triển được cả Golem.
“Trong cuộc chiến chống ma cà rồng, Golem là hy vọng của loài người.”
Vị Thứ trưởng cũng gật đầu trước lời lẩm bẩm của Yuri.
Chính vì lẽ đó, Công quốc Kyushy, nơi sở hữu một binh đoàn Golem với quy mô chỉ đứng sau Pháp quốc Phan-de-Vuy, được xem là một thành trì trọng yếu ở phía Đông trong toàn bộ Các Nước Phía Tây.
“Nếu ma cà rồng đã bắt đầu hành động, nền chính trị của quốc gia không được lơ là dù chỉ một khắc.”
“Thần đã rõ.”
Vị Thứ trưởng cúi đầu thật sâu trước lời của Yuri.
Họ không hề hay biết rằng, ngay tại thời điểm đó, đã có bao nhiêu biến động đang âm thầm diễn ra ngay dưới chân mình.
◆
Ryo và Nils đang được Nhị Công tử Ruslan dẫn đường.
Tất nhiên, cả hai đều cài tấm thẻ vàng được phát trước đó lên ngực trái. Một người trông vô cùng vui vẻ, còn người kia thì có vẻ chẳng quan tâm gì. Ai là ai thì chắc không cần phải nói thêm nữa.
“Vui cứ như lúc tôi được nhận chiếc mũ vuông của Xưởng Giả kim Hoàng gia ở Vương quốc vậy. Cảm giác như được công nhận ấy.”
“Vậy sao?”
Kiếm sĩ đáp lại lời của pháp sư hệ Thủy đang vô cùng phấn khởi bằng một câu phủ định.
“Cả Abel lẫn Nils, tại sao các kiếm sĩ cứ thích mở đầu bằng việc phủ định thế nhỉ. Cứ như vậy thì chẳng ai theo nổi đâu.”
“Cậu có biết không Ryo, hai kiếm sĩ vừa được nêu tên đều là đội trưởng đấy.”
“Tôi biết chứ Nils, thế nên những người xung quanh mới phải hỗ trợ một cách hoàn hảo như vậy còn gì. Với Abel thì Warren là trụ cột của nhóm, Lihya là bộ não, còn Lyn phụ trách mảng tấn công và không khí của nhóm, đúng không? Còn trường hợp của Nils thì Eto và Amon gánh hết mọi thứ.”
“…Một ngày nào đó tôi sẽ khiến Ryo phải câm nín.”
Nils lẩm bẩm sau khi nghe Ryo phân tích.
Công tử Ruslan nghiêng đầu lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Dường như có nội dung nào đó khiến cậu tò mò.
“Chiếc mũ vuông của Xưởng Giả kim Hoàng gia là gì vậy?”
Cậu bị thu hút bởi cụm từ ‘Xưởng Giả kim Hoàng gia’ và cũng tò mò về chiếc mũ vuông chưa từng nghe tới.
“Cảm ơn ngài đã hỏi! Ở Vương quốc Knightley của chúng tôi có một tổ chức gọi là Xưởng Giả kim Hoàng gia. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để trở thành nghiên cứu viên ở đó, và khi ấy tôi đã được tặng một chiếc mũ vuông… phần đội đầu thì tròn, hình trụ, nhưng phần chóp mũ lại là hình vuông. Từ đó có một sợi dây vàng rủ xuống, đó là chiếc mũ tôi nhận được.”
“Vương quốc Knightley, được biết đến là một đại cường quốc, Xưởng Giả kim Hoàng gia ở đó… chắc hẳn có rất nhiều giả kim thuật sư tài giỏi. Ngài Ryo cũng là một trong số đó sao? Sau khi trò chuyện hôm qua tôi đã học hỏi được nhiều điều, nhưng quả nhiên ngài là một người phi thường.”
“Ấy, không đến mức đó đâu.”
Ryo ngượng ngùng trước lời khen của Công tử Ruslan.
Nhưng tất nhiên, có một kiếm sĩ đang lườm cậu từ bên cạnh.
“Gì thế Nils, cái nhìn đó là sao! Cậu muốn nói gì à?”
“Không, chẳng có gì.”
“Nói dối, nếu có điều muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Chà… tôi chỉ đang tự hỏi không biết Ryo đang nhắm đến mục tiêu gì thôi.”
“Hả?”
Ryo nghiêng đầu trước câu hỏi của Nils.
Thật lòng, cậu không hiểu ý nghĩa của nó.
“Cậu là pháp sư hệ Thủy mà cũng làm cả giả kim thuật, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy? Dĩ nhiên là cả hai tôi đều nhắm đến đỉnh cao thế giới!”
“Vậy à… thế thì tốt thôi, mục tiêu phải cao xa, nhỉ.”
“Chính xác. Về điểm đó thì những kiếm sĩ như Abel và Nils lại chấp nhận rất thẳng thắn. Tôi nghĩ tinh thần cầu tiến của các kiếm sĩ cũng không tệ chút nào.”
“Cái đó… cảm ơn nhé…”
Ryo khoanh tay ra vẻ ta đây, gật gù lia lịa, còn Nils thì khẽ lắc đầu, đành chấp nhận.
“Ngài Ryo, tôi có một câu hỏi nữa.”
“Xin cứ tự nhiên, câu hỏi của ngài Ruslan thì tôi luôn sẵn lòng trả lời.”
“Người tên Abel được nhắc đến khá nhiều từ nãy đến giờ, rốt cuộc là ai vậy…?”
“À, Abel là Quốc vương của chúng tôi.”
“Quốc-vương-bệ-hạ… à, Quốc vương Abel Đệ nhất!”
Với tư cách là Công tử của nước chủ nhà đón tiếp phái đoàn, Ruslan đã tìm hiểu về thể chế chính trị của các quốc gia trung tâm. Vì vậy, cậu biết rằng trưởng đoàn Đế quốc Rupert là cựu hoàng đế, và trưởng đoàn Liên bang Roberto Pirlo là cựu vương của Vương quốc Capitone.
Đồng thời, cậu cũng biết vị vua hiện tại của Vương quốc là một người tên Abel Đệ nhất.
“Abel cũng thành đạt ghê nhỉ. Nổi tiếng đến mức được biết đến cả ở Các Nước Phía Tây có nền văn hóa khác biệt thế này.”
“Bệ hạ là một anh hùng! Đó là chuyện đương nhiên.”
Ryo vui mừng vì Abel đã trở nên nổi tiếng, lần này đến lượt Nils khoanh tay ra vẻ ta đây và gật gù.
“Hai vị thân thiết với Quốc vương bệ hạ nhỉ.”
“Vâng, ngày xưa Abel từng là một mạo hiểm giả.”
“Từ mạo hiểm giả… trở thành Quốc vương?”
“Cậu ấy là một kiếm sĩ, và là tiền bối của Nils đây. Vì vậy, Nils rất kính trọng Abel với tư cách là một kiếm sĩ.”
Ryo trả lời câu hỏi của Ruslan.
Và Nils ngay lập tức chen vào.
“Đức vua Abel, muôn năm!”
Xưa nay, Nils vẫn luôn kính trọng Abel.
Ryo và Nils được dẫn đến một nơi phía sau phòng bảo trì binh đoàn, nơi những con Golem đã được xếp hàng ngày hôm qua.
Khi đi qua hành lang bên cạnh phòng bảo trì, Nils đã phải mở to mắt trước sự uy nghi của binh đoàn Golem xếp hàng bên trong.
Thấy vậy, Ryo gật đầu lia lịa và nói.
“Nils cũng nên đến xem hôm qua thì phải.”
“Mỗi nước chỉ được hai người thôi mà…”
“Nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật.”
“Nếu ngài Hugh và Ryo đi thì làm gì còn chỗ cho tôi nữa?”
“Loại trừ ngài Hugh ra thì…”
“Ông ấy là Đại Thủ lĩnh đấy. Cựu kiếm sĩ hạng A đấy.”
“Tức là vẫn mạnh hơn cả Nils.”
“Khụ…”
Nils lộ vẻ cay cú trước lời của Ryo.
Nils mới hai mươi ba tuổi, vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Vốn dĩ, việc thăng lên hạng B chỉ sau ba năm làm mạo hiểm giả đã khiến tổ đội 『Phòng số 10』 trở thành một trường hợp hiếm có trên toàn Vương quốc.
Vậy mà cậu lại là đội trưởng của nhóm đó… thật đáng thương.
Cuối hành lang là một cánh cửa trông rất kiên cố.
Dĩ nhiên, cửa phòng bảo trì binh đoàn cũng rất kiên cố. Việc cất giữ binh đoàn Golem, con át chủ bài của quốc gia, ở đó thì cũng là điều hiển nhiên… nhưng phòng bảo trì binh đoàn còn có những cánh cửa lớn hơn nối ra bên ngoài để trực tiếp điều động Golem, và có khá nhiều nhân viên bảo trì ra vào.
Tuy nhiên, căn phòng phía sau cánh cửa ở hành lang thì…
“Ồ!”
Ryo bất giác thốt lên.
Chỉ cần nhìn qua là biết, đây là phòng nghiên cứu và phát triển giả kim thuật. Dù họ không mặc áo khoác trắng, nhưng nếu có, có lẽ cậu đã nghĩ đây là phòng thí nghiệm của một công ty công nghệ hàng đầu thời hiện đại.
Đúng vậy, họ không mặc áo khoác trắng, nhưng…
“Tất cả đều mặc đồ đen?”
Nhìn kỹ lại, đó là những bộ trang phục toàn màu đen có kiểu dáng giống áo khoác trắng. Có thể nói chúng giống như những chiếc áo khoác trắng của Trái Đất hiện đại được nhuộm đen.
“Ở Các Nước Phía Tây, theo truyền thống, những người làm trong lĩnh vực nghiên cứu thường mặc đồ đen này.”
Công tử Ruslan mỉm cười giải thích.
“Áo khoác trắng thì cũng ngầu đấy, nhưng đồ đen này cũng có cái hay riêng.”
“Trông có vẻ áp đảo ghê.”
Nils gật đầu đồng tình với lời của Ryo.
Những người ở đó chắc chắn là các nhà nghiên cứu… nhưng có lẽ không chỉ vì bộ đồ đen. Dáng vẻ toàn tâm toàn ý cống hiến cho nghiên cứu của họ dường như đã tạo ra một cảm giác áp đảo ngay cả đối với một kiếm sĩ như Nils.
Hai người đi xuyên qua phòng nghiên cứu đó.
Dĩ nhiên Ryo rất tò mò họ đang nghiên cứu gì, nhưng cậu cảm thấy áy náy nếu làm phiền những người đang tập trung cao độ như vậy… nên cậu chỉ vừa đi vừa nhìn lướt qua rồi theo chân Ruslan.
“Căn phòng tôi muốn dẫn hai vị đến là phòng này. Đây là phòng phát triển chuyên dụng của tôi…”
Sau khi đi qua một cánh cửa còn kiên cố hơn cả lúc nãy, hai người được mời vào phòng phát triển riêng của Ruslan. Ở đó, có một thứ thấp hơn Ruslan một chút…
“Golem cấp một mét rưỡi!”
Lời nói bất giác tuột ra khỏi miệng Ryo.
Đứng giữa phòng là một con Golem cao khoảng một mét rưỡi. Tất nhiên, ‘Golem cấp một mét rưỡi’ là cách phân loại mà Ryo tự đặt ra.
Golem nhân tạo của Liên bang và những con Golem hôm qua có kích thước từ hai mét rưỡi đến ba mét, nên mình gọi là ‘Golem cấp ba mét’. Còn con Golem trước mặt và những con Golem quản lý ruộng lúa của mình ở lãnh địa Rondo có kích thước một mét rưỡi, nên gọi là ‘Golem cấp một mét rưỡi’.
Kích thước của nó chỉ bằng một nửa so với những con Golem cấp ba mét đã thấy hôm qua, nhưng bề mặt cơ thể cũng được bao phủ bởi lớp kim loại phản chiếu ánh sáng mờ. Nó cũng có mặt, mắt, mũi, miệng… nhưng không rõ liệu có thị giác, khứu giác, hay vị giác hay không.
Tuy nhiên, chỉ nhìn thoáng qua, so với Golem nhân tạo và những con Golem hôm qua, nó còn có một đặc điểm nổi bật hơn cả kích thước… à không, kích thước cũng là một đặc điểm rồi, nhưng…
“Trông rất thon gọn… mảnh mai.”
Đúng vậy, nó mảnh mai và gọn gàng đến mức không giống một cỗ máy chiến đấu. Golem quản lý ruộng lúa của Ryo cũng mảnh mai, nhưng chúng vốn không được đưa ra chiến trường nên không sao cả. Tuy nhiên, thứ mà Ruslan đang phát triển được cho là thế hệ Golem tiếp theo, sẽ trở thành nòng cốt của binh đoàn Golem Công quốc Kyushy trong vài năm tới.
Nói cách khác, đó là một Golem được tạo ra với tiền đề là sẽ ra chiến trường.
Thế mà nó lại có vẻ quá mảnh khảnh.
Nhưng ngay lúc này, Ruslan đưa ra một lời giải thích đáng kinh ngạc.
“So với mẫu hiện tại… mẫu mà hai vị đã thấy trong binh đoàn hôm qua, nó quả thực có mảnh mai hơn. Nhưng theo tính toán, sức mạnh của nó sẽ không thua kém mẫu hiện tại đâu.”
“Cái gì!”
“Mà… vì là mẫu phát triển, nên tôi nghĩ kích thước này cũng ổn rồi.”
“Mẫu phát triển… từ ‘nguyên mẫu’ nghe thật nhiều hứa hẹn.”
Ryo gật gù liên tục.
Còn về ánh mắt nghi ngờ của kiếm sĩ bên cạnh, lần này cậu quyết định lờ đi.
Ruslan tiếp tục giải thích.
“Sau này có lẽ nó cũng sẽ được làm với kích thước tương tự như mẫu hiện tại. Nhưng, chỉ để Golem mãi như vậy… cá nhân tôi lại không thích cho lắm.”
“Không thích?”
“Những con Golem từ trước đến nay chỉ chuyên dùng để chiến đấu trên chiến trường. Tất nhiên, đó là một lực lượng hùng mạnh bảo vệ đất nước nên như vậy cũng tốt. Nhưng trong tương lai… phải, trong vài thập kỷ tới, tôi tin rằng Golem sẽ đi sâu hơn vào cuộc sống của con người và trở thành một trợ lực cho họ. Khi đó, kích thước này sẽ tiện lợi hơn là kích thước của mẫu hiện tại.”
Ruslan dõng dạc tuyên bố. Chắc hẳn cậu đã suy nghĩ về điều này từ rất lâu. Những lời nói trôi chảy và đầy nội lực được thốt ra.
Nghe vậy, Ryo gật đầu lia lịa.
“Cậu nghe thấy chưa, Nils. Đây chính là tầm nhìn mà một thành viên hoàng tộc nên có.”
“Ừ, tôi thấy tuyệt đấy… nhưng tại sao lại nói với tôi?”
“À, tại cậu tình cờ đứng ngay trước mặt thôi.”
“Lúc nào cũng phải chịu đựng sự vô lý thế này mà vẫn chưa chém Ryo, thật sự, đức vua Abel quá đỉnh.”
Nils khẽ lắc đầu, lặp lại lời ca ngợi dành cho Abel mà cậu ngưỡng mộ.
Ryo đi vòng quanh, ngắm nhìn con Golem cấp một mét rưỡi đang đứng thẳng tắp giữa phòng từ mọi góc độ. Cậu cố gắng không chạm tay vào, chỉ nhìn thôi. Ngay cả Ryo cũng nhận thức được rằng chạm vào một thứ đang trong quá trình phát triển là không nên.
Dù vậy, những thắc mắc nảy sinh thì tốt nhất nên được giải quyết.
“Thưa ngài Ruslan, cỗ máy này đã có tên chưa ạ?”
“Câu hỏi đầu tiên mà là cái này à.”
Một lời lẩm bẩm thoát ra từ miệng kiếm sĩ, nhưng dĩ nhiên Ryo lờ đi.
“Tên phát triển là Lôi Đế.”
“Ồ! Nghe ngầu quá!”
“Cảm ơn cậu.”
Ryo thành thật khen ngợi, và Ruslan hơi đỏ mặt. Chắc là cảm giác vừa vui vừa ngượng.
Tuy nhiên, Ryo chợt nhớ lại một cảnh tượng và giật mình. Cảnh tượng cậu nhớ lại là lúc con Golem nhân tạo của Liên bang tạo ra plasma trên tay trên chiến trường.
Sét chính là plasma.
“Chẳng lẽ Lôi Đế này có thể tạo ra hoặc giáng sét xuống sao…”
“Không, nó không thể làm được điều đó.”
“May quá.”
Ryo thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày xưa, một vị tổ tiên đã bảo vệ đất nước này được gọi là Lôi Đế. Tôi đã mượn biệt danh đó của ngài.”
“Chẳng lẽ ngài ấy là một pháp sư có thể sử dụng sấm sét…”
“Ai biết được, không có truyền thuyết nào như vậy còn sót lại cả.”
Ruslan cười gượng đáp lại suy đoán bâng quơ của Ryo.
Theo những gì Ryo biết, không có pháp sư nào thuộc bốn hệ Phong, Thủy, Hỏa, Thổ có thể điều khiển sấm sét.
Đúng vậy, không có pháp sư nào.
Không phải pháp sư, nhưng lại có ma vật. Ryo đã từng chiến đấu với nó. Một đối thủ không thể nào quên… có thể nói là đối thủ truyền kiếp đầu tiên, và cũng là kẻ đã dạy cho Ryo nỗi đau của việc giết chóc, con chim ưng sát thủ một mắt.
Nó đã từng giáng sét xuống ngọn giáo tre của Ryo. Khi đó, trời không hề có mây. Cú sét đó không phải là hiện tượng tự nhiên.
Nói cách khác, trong số các ma vật, có những loài có thể giáng sét xuống một vị trí đã định…
“Biết đâu một ngày nào đó, Golem cũng có thể điều khiển được sấm sét.”
Lời lẩm bẩm đó của Ryo may mắn không đến tai ai khác.
Khi Ryo đã xem xét kha khá, Ruslan đề nghị.
“Chúng ta thử khởi động Lôi Đế nhé?”
“Ngài nói sao!”
“Nó có thể nhận diện lời nói và di chuyển theo.”
“Điều khiển bằng giọng nói…”
“Với chiếc vòng tay này, tôi có thể gọi nó ngay cả từ một khoảng cách nhất định.”
“Điều khiển từ xa…”
Ruslan cho Ryo xem chiếc vòng vàng trên tay trái, và Ryo nhìn nó chằm chằm. Nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo, không giống một thiết bị điều khiển Golem. Có thể nói đó là một món trang sức xứng tầm với một vị Công tử.
“Lôi Đế, khởi động.”
Khi Ruslan lên tiếng, mí mắt của Golem Lôi Đế mở ra và đôi mắt nó sáng lên.
“Cả hai mắt đều là… ma thạch…”
“Những cỗ máy ra chiến trường có lẽ sẽ đặt ma thạch ở những vị trí không thể nhìn thấy từ bên ngoài… nhưng đây vẫn là mẫu phát triển thôi.”
Ruslan giải thích với vẻ hơi ngượng ngùng. Nói cách khác, có vẻ như cậu đã đặt nguồn năng lượng của Golem là ma thạch vào vị trí mắt theo sở thích cá nhân.
“Không, trông ngầu lắm ạ!”
Ryo khen ngợi gu thẩm mỹ đó.
Mắt sáng lên khi khởi động… còn gì tuyệt vời hơn! Cứ như robot vậy!
Nghĩ đến đó, Ryo chợt nảy ra một khả năng.
Có lẽ nào con Golem này, có thể dùng kiếm không…
Đúng vậy, Golem nhân tạo của Liên bang và mẫu hiện tại đã thấy hôm qua, cơ thể chúng quá lớn nên việc sử dụng kiếm là rất khó khăn… chính vì thế mà chúng mới cầm kích Halberd. Hoặc là phải dùng những vũ khí cán dài như giáo mới được.
Đã thế, Lôi Đế trước mặt không chỉ có chiều cao một mét rưỡi, mà tay chân nó còn thon gọn nên có vẻ có thể sử dụng kiếm được.
Chẳng lẽ…
“Quả là ngài Ryo, ngài nhận ra ngay nhỉ. Tôi đã nhờ các hiệp sĩ trong đoàn hợp tác để nó học kiếm thuật.”
“Ồ!”
“Thật á?”
Không chỉ Ryo mà cả Nils cũng ngạc nhiên trước câu trả lời của Ruslan.
Nils vốn có vẻ chẳng mấy quan tâm đến Lôi Đế. Cậu có vẻ rất hứng thú với những cỗ máy lớn hiện hành đã thấy khi đi qua hành lang, nhưng lại không bị thu hút bởi Lôi Đế nhỏ bé.
Đã thế, cậu vẫn là một kiếm sĩ. Ngay khi nghe tin Lôi Đế đang học kiếm thuật, cậu liền tỏ ra hứng thú.
Đến chiều tối, Nils cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Bằng việc giao kiếm với Lôi Đế.
Trong khi Ryo và Ruslan say sưa thảo luận về giả kim thuật, Nils đã có một trận đấu tập với Lôi Đế. Dĩ nhiên là đã có sự cho phép của Ruslan.
Phải ghi chú thêm ở đây rằng, trông cậu ta đã rất vui.
◆
Đêm đó, tại nhà ăn của cung điện, một bữa tiệc tối giữa Công tước Kyushy cùng gia đình và các lãnh đạo phái đoàn được tổ chức, trong khi tại nhà ăn của dinh thự khách, các phái đoàn đang ăn uống no say.
Vị Công tử duy nhất không tham gia tiệc tối… Công Thái tử Kirill đang ở trong phòng ngủ của mình. Vì bác sĩ riêng đã thông báo từ chối mọi cuộc gặp mặt, nên ngay cả Công tước Kyushy cũng không đến phòng ngủ của cậu.
Đáng lẽ phải là như vậy… nhưng trong phòng ngủ, ngoài Công Thái tử Kirill và bác sĩ riêng, còn có hai người khác.
À không, chính xác thì không biết có nên gọi họ là người hay không.
Bởi vì, họ là ma cà rồng.
“Thưa ngài Leandra, nhờ thần chú Nô Lệ Hóa, Công Thái tử Kirill đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế.”
“Vất vả cho ngươi rồi. Quả nhiên hắc ma pháp của Ruben rất mạnh.”
“Thần vô cùng vinh hạnh.”
Hầu tước Ruben của Barillos cúi đầu thật sâu trước lời khen của Nữ công tước Leandra của Chetea. Đối với Ruben, đây là những lời tán dương tuyệt vời nhất.
Hắc ma pháp Nô Lệ Hóa có thể khống chế và điều khiển đối tượng theo ý muốn. Hơn nữa, Ruben lại là một Hầu tước ma cà rồng… gần như không ai có thể chống lại được thần chú Nô Lệ Hóa mà hắn thi triển.
“Công tước Kyushy, Công phi, và Công Thái tử này. Quyền ra lệnh cấp cao cho Golem thuộc về ba người này, đúng chứ?”
“Vâng, thưa ngài Leandra.”
Ruben gật đầu.
Nghe vậy, Leandra quay sang hỏi Công Thái tử Kirill đang bị thần chú Nô Lệ Hóa khống chế.
“Kirill, với quyền ra lệnh của ngươi, ngươi có thể ra lệnh tấn công và sát hại những kẻ đáng lẽ được nhận diện là đồng minh, như các hiệp sĩ của công quốc và phái đoàn các quốc gia trung tâm, đúng không?”
“Có thể.”
“Tuy nhiên, dù là quyền ra lệnh của ngươi, ngươi cũng không thể ra lệnh tấn công Công tước Kyushy và gia đình ông ta, đúng chứ?”
“Vâng, không thể.”
Kirill trả lời câu hỏi của Leandra mà không có chút kháng cự nào.
Nhận được câu trả lời đúng như điều tra từ trước, Leandra gật đầu một cái.
“Ta sẽ dùng chính những con Golem mà loài người xem là sức mạnh tối thượng để hủy diệt phái đoàn và cả đất nước này.”
Leandra cười. Nụ cười của ả vượt qua cả vẻ đẹp, mang một vẻ tà ác.
“Nhưng Golem không thể tấn công Công tước Kyushy và gia đình ông ta.”
Ruben xác nhận lại.
“Lũ đó, ta sẽ tự tay giết.”
“Vâng.”
Leandra trả lời với vẻ mặt hiển nhiên, Ruben cúi đầu trước câu trả lời đúng như dự đoán.
Đúng vậy, Leandra, dù mang tước vị Công tước cao nhất trong loài ma cà rồng, lại là người tự mình xông ra tiền tuyến. Chính hình ảnh đó đã khiến Ruben và những kẻ khác ngưỡng mộ và kính trọng ả.
Leandra nhìn xuống Công Thái tử Kirill, người đã trở thành một con rối bởi thần chú Nô Lệ Hóa.
“Loài người thật ngu ngốc. Dù có tạo ra những con Golem tuyệt vời đến đâu, nhưng một khi kẻ ra lệnh rơi vào tay kẻ thù thì cũng lâm vào thế bí. Ấy là do kẻ mạnh không đứng ở vị trí lãnh đạo.”
“Thần đã rõ.”
Ruben cung kính cúi đầu trước lời của Leandra.
Kẻ mạnh đứng ở vị trí lãnh đạo… đó chính là bản chất của tổ chức ma cà rồng.
Leandra nhìn đồng hồ trong phòng.
“Vấn đề là thời gian tấn công. Golem rất to lớn. Vũ khí cán dài của chúng chỉ phát huy sức mạnh ở những nơi rộng rãi, thoáng đãng.”
“Lý tưởng nhất là khi phái đoàn ở ngoài trời… trong vườn ạ.”
“Ừm. Hoặc là ở cảng. Thuyền của họ sẽ cập cảng riêng của cung điện. Nơi đó cũng dùng để binh lính lên xuống nên khá thoáng đãng.”
Leandra lại nhìn Công Thái tử Kirill và hỏi.
“Ngươi có biết thời gian phái đoàn các quốc gia trung tâm ở sân trong hoặc cảng riêng của cung điện không?”
“Sân trong thì tôi không biết. Giờ lên tàu từ cảng riêng của cung điện thì tôi nghe nói là mười giờ sáng.”
Công Thái tử Kirill trả lời mà không chút do dự.
“Ra vậy. Vậy thì cứ để Golem tấn công khi chúng đang ở cảng.”
“Vậy thì chúng ta…”
“Phải, cùng lúc đó sẽ tấn công cung điện và giết sạch gia đình Công tước Kyushy.”


0 Bình luận