Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Chương 07 Quốc gia Schulz

0 Bình luận - Độ dài: 8,322 từ - Cập nhật:

Về phía bắc của các quốc gia thuộc Vùng Hành Lang, bao gồm cả Schulz, là một thảo nguyên rộng lớn. Nó nằm ở phía bắc xa hơn cả khu Rừng Hắc Ín xung quanh Aiteke Bo.

Chính xác hơn, có lẽ nên gọi nó là một vùng đất hoang vu hơn là thảo nguyên. Đó là một vùng đất hoàn toàn không thể sử dụng để canh tác nông nghiệp. Vì lý do đó, chưa từng có quốc gia nào được thành lập, thậm chí một ngôi làng cũng không tồn tại.

Tuy nhiên, vẫn có những người sống trên mảnh đất đó.

Họ là tộc Kỵ Mã.

Những người sống bằng cách cưỡi ngựa, chăn cừu và di chuyển từ nơi này đến nơi khác để tìm kiếm đồng cỏ.

Nhiều người trong số họ được cho là đã di cư từ phía bắc của các Quốc gia phía Đông, đi qua vùng đất phía bắc của các Quốc gia Trung tâm và về phía đông của Rừng Hắc Ín.

Ở phía bắc của các Quốc gia phía Đông, theo truyền thống, có rất nhiều dân tộc cưỡi những con ngựa mạnh mẽ. Khi một vị vua hùng mạnh xuất hiện ở đó, họ có thể trở thành một thế lực đủ sức càn quét cả các Quốc gia phía Đông.

Và đây là một phần và cũng là hậu duệ của những người đó.

Họ đã di cư từ các Quốc gia phía Đông hơn hai trăm năm trước, và hiện tại không có bất kỳ mối giao lưu nào với phương Đông.

Một thời gian ngắn trước khi phái đoàn từ các Quốc gia Trung tâm khởi hành đến các Quốc gia phía Tây, đại diện của các bộ tộc Kỵ Mã ở Vùng Hành Lang đã tập trung tại một nơi.

Đây là lần đầu tiên trong suốt hai trăm năm qua.

“Quyết định vậy đi.”

Một người đàn ông chột mắt lên tiếng với giọng trầm vang tận đáy lòng.

Nghe thấy giọng nói đó, tất cả những người tham dự đều đồng loạt gật đầu.

Chỉ có một người, một thanh niên với mái tóc màu đỏ cam đang ngồi trước mặt những người tham dự, khoanh tay và nhắm mắt, vẫn không hề nhúc nhích.

Anh là người đã được bầu làm vua trong cuộc họp này.

“Từ hôm nay, chúng ta sẽ tập hợp dưới trướng Vua Arn. Và chúng ta sẽ tiêu diệt Quốc gia Schulz!”

“Ồôôôô!”

Người đàn ông chột mắt tuyên bố, và những người tham dự hét lên trong cơn cuồng nhiệt.

Tiếng hét đó nhanh chóng lan ra ngoài lều và truyền từ miệng người này sang người khác trong số hơn vài nghìn người của tộc Kỵ Mã đang tụ tập.

Các thành viên của tộc Kỵ Mã đã trở về bộ tộc của mình để truyền đạt kết quả của cuộc họp. Vì kết quả cuộc họp đúng như kế hoạch ban đầu, nên sẽ không có sự hỗn loạn nào trong bất kỳ bộ tộc nào.

Và lần tới, khi tộc Kỵ Mã tập hợp lại, đó sẽ là tất cả những người có thể chiến đấu...

“Khi nào ‘cánh cửa’ sẽ mở ra?”

“Chính xác là một trăm ngày kể từ hôm nay. Như đã thông báo trước đó.”

Vua Arn, thanh niên với mái tóc màu đỏ cam, trả lời câu hỏi xác nhận của Judda, người đàn ông chột mắt.

“Không ngờ lý do khiến tộc Kỵ Mã chúng ta lần đầu tiên đoàn kết lại là thế này...”

“Đành chịu thôi. Trong mười năm qua, bộ tộc nào cũng đã phải chịu đựng nạn săn trẻ em của Quốc gia Schulz. Đối với ta, cuối cùng cũng đến lúc rồi.”

Vua Arn cau mày lẩm bẩm, còn Judda thì lắc đầu đáp lại.

Nếu số lượng trẻ em cứ tiếp tục giảm như thế này, tộc Kỵ Mã sẽ tự nhiên biến mất... Judda, người lãnh đạo bộ tộc lớn nhất trong số các tộc Kỵ Mã, cũng hiểu điều đó. Tuy nhiên, ông cũng hiểu rằng chỉ với bộ tộc của mình, việc tấn công Quốc gia Schulz là không thể...

Vì vậy, ông đã đưa Arn lên để thống nhất toàn bộ tộc Kỵ Mã. Bởi vì ngoài anh ta ra, không ai có thể thống nhất được tộc Kỵ Mã hiện tại.

Và hôm nay.

Vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng tộc Kỵ Mã cũng đã đoàn kết lại. Tất nhiên, họ hiểu rằng đây mới chỉ là vạch xuất phát.

“Lối đi thông với tầng hầm của hoàng thành. Từ đó vào bên trong sẽ đến Đại sảnh Tiếp kiến... Lúc đó, không biết quốc vương và các cận thần đang ở đâu.”

“Nếu chúng ở Đại sảnh Tiếp kiến thì tốt nhất. Nếu ở phòng làm việc thì sẽ phiền phức.”

Trước lời lẩm bẩm của Judda, Vua Arn trả lời trong khi hình dung nội thất của hoàng thành trong đầu.

Rồi anh nói tiếp.

“Dù vậy, không thể vì phiền phức mà dừng lại. ‘Cánh cửa’ chỉ mở hai năm một lần. Nếu bỏ lỡ một trăm ngày tới, lần tiếp theo sẽ là hai năm sau... Cho đến lúc đó, không biết bao nhiêu đứa trẻ sẽ phải hy sinh.”

“Đúng vậy.”

Judda gật đầu mạnh trước những lời của Vua Arn.

Không còn đường lùi nữa. Và cũng chẳng có ý định lùi bước.

“Vậy, ta về đây. Arn Bệ hạ thì sao?”

Judda chột mắt hỏi.

Đáp lại câu hỏi đó, Vua Arn nở một nụ cười mỉa mai.

“Cháu trai của một gia tộc bị trục xuất lại làm vua à... Thôi được. Ta cũng sẽ sớm hội quân với các người.”

“Đã rõ.”

Vua Arn tiến về phía những người hầu cận đang đợi ở một khoảng cách không xa.

Ở đó, có sáu thuộc hạ thân tín của anh và...

“Huynh trưởng.”

“Soi, khi đột nhập, ma pháp của em sẽ là con át chủ bài. Trông cậy cả vào em đấy.”

“Cứ để đó cho em.”

Người được anh trai, Vua Arn, gọi tên là một cô gái xinh xắn khoảng mười lăm tuổi.

Đó là Soi, em gái của Arn.

Soi có lẽ đang rất vui vì có thể giúp ích cho người anh trai mà cô tin tưởng hết lòng. Cô bé mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.

“Tôi... không thể tin vào mắt mình nữa...”

“Anh Ryo... đây là một điều tuyệt vời phải không ạ...”

“...”

Ryo kinh ngạc, Amon cũng ngạc nhiên, còn Nils và Eto thì chết lặng.

Nhân tiện, ba người của 『Phòng số 11』 có vẻ không hiểu rõ lý do tại sao bốn người kia lại ngạc nhiên như vậy.

Quang cảnh trải ra trước mắt bảy người họ. Lý do khiến họ chết lặng.

“Tại sao tiệm bánh crepe đó lại có ở cả thành phố này chứ...”

Nhân viên bán hàng là một bà lão đã ngoài bảy mươi.

Khách hàng lấy những chiếc bánh đã làm xong, và nhìn từ bên cạnh, chúng giống hệt những chiếc bánh crepe quen thuộc mà họ đã ăn ở Vương quốc và Đế quốc.

Biết đâu, phần nhân bên trong cũng...

“Xin lỗi, cho tôi một cái crepe.”

“Vâng, cảm ơn cháu nhé. Một đồng bạc thôi.”

Không thể kiềm lòng, Ryo đã gọi món, và bà lão khéo léo cho kem tươi và chuối vào rồi gói lại.

“Đây, của cháu đây.”

Bàn tay Ryo nhận chiếc crepe từ bà lão hơi run rẩy.

Và rồi... anh cắn một miếng mà không suy nghĩ gì cả.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt anh mở to.

Tiếp đến, miệng anh há hốc.

“Ngon quá...”

Anh buột miệng lẩm bẩm.

Vì hương vị này, có lẽ cả thiên thần cũng sẽ phản bội lại Thần linh...

Đúng vậy...

“Dù có sa ngã cũng không tiếc.”

Eto khẽ phản ứng với lời lẩm bẩm của Ryo.

Đúng như Ryo dự đoán, đó là công thức quen thuộc. Công thức mà Ryo tự đặt tên là công thức Bạch kim Kim cương.

Tiệm bánh crepe mà anh lần đầu gặp ở Wittnash, sau đó ăn ở thành phố Lun, Thủ đô, và cả Gilsbach của Đế quốc. Giờ đây, nó đã có mặt ở cả Quốc gia Schulz này.

Người đứng đầu rốt cuộc có triết lý kinh doanh như thế nào... Ryo hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Nhưng, không cần phải suy nghĩ những điều phức tạp.

Chỉ có một chân lý duy nhất ở đó.

Đúng vậy, món ngon là chính nghĩa.

“Chắc chắn là loại crepe đó rồi.”

Ryo quả quyết nói với Amon, Nils và Eto. Ba người được thông báo liền gật đầu và đi mua crepe.

Quốc gia Schulz, quốc gia thứ hai trong Vùng Hành Lang, cũng giống như quốc gia đầu tiên Aiteke Bo, là một quốc gia có quy mô nên được gọi là thành bang.

Một thành phố duy nhất là toàn bộ lãnh thổ của nó.

Tuy nhiên, sự khác biệt lớn với Aiteke Bo có lẽ là xung quanh thành phố được bao bọc bởi tường thành, tức là bên ngoài tường thành, có những cánh đồng nông nghiệp khá rộng lớn. Aiteke Bo là một quốc gia nằm giữa rừng, trong khi Schulz nằm giữa đồng bằng.

Dù vậy, vì hầu như không có các đoàn thương nhân lớn hay khách du lịch ghé thăm, nên gần như không có nhà trọ. May mắn là chỉ có ba nhà trọ có thể gọi là nhà trọ dân sự.

Vì vậy, phái đoàn đã dựng hàng trăm chiếc lều trên quảng trường thành phố để làm nơi ở tạm thời. Điều này không được lòng các quan chức văn phòng.

Nói vậy cũng là điều đương nhiên.

So với việc ngủ ngoài trời hoàn toàn thì nó giống như thiên đường, nhưng so với việc ở trong một nhà trọ tử tế thì... có lẽ là khá tồi tệ.

Tất nhiên, các mạo hiểm giả và quân nhân làm nhiệm vụ hộ tống không có bất kỳ phàn nàn nào.

Khi đang phiêu lưu hay tác chiến, việc ngủ ngoài trời là chuyện bình thường. Đôi khi họ còn phải ngủ trong hang động, hốc cây lớn hoặc trên cây. Nếu có thể ngủ trong lều, đó đã là một điều tuyệt vời... nói vậy có hơi quá, nhưng cũng không có nhiều bất mãn.

Ryo bỗng nảy ra một thắc mắc.

Nếu không có các đoàn thương nhân lớn đến, thì nền kinh tế để duy trì một thành phố hay một quốc gia quy mô như thế này hoạt động ra sao...

“Có vẻ như xung quanh có khá nhiều người du mục hay tộc Kỵ Mã gì đó, và có giao thương với họ đấy.”

Thần quan Eto đã trả lời câu hỏi của Ryo trong khi xem cuốn “Sổ tay hành trình” quen thuộc.

“Sổ tay hành trình”, thật xuất sắc!

“Nhưng mà, cũng có những ghi chép đáng lo ngại...”

“Đáng lo ngại?”

“Đúng vậy. Kể từ khi vị vua hiện tại lên ngôi, mối quan hệ với các tộc Kỵ Mã đó rất tồi tệ.”

Eto cau mày nói trong khi chỉ cho Ryo một đoạn trong “Sổ tay hành trình”.

“Đã cướp đi báu vật của tộc Kỵ Mã...?”

Ryo đọc to đoạn văn đó. Vượt qua cả mức đáng lo ngại, đây chẳng phải là dấu hiệu cho một điều gì đó thảm khốc sắp xảy ra sao...

Ryo khẽ lắc đầu, than thở cho sự vô tình của thế gian.

Ryo quyết định tạm thời gác lại những nội dung đáng lo ngại và không nghĩ đến nó nữa, rồi đọc thử trang tiếp theo của “Sổ tay hành trình”.

“Có ghi rằng Tây Phương Giáo hội có một vị Khai tổ.”

“Ừm, ngài ấy được gọi là Khai tổ New.”

Eto gật đầu trả lời.

Có vẻ như ở Trung Ương Thần Điện, họ cũng học về lịch sử của Tây Phương Giáo hội. Dù tín ngưỡng khác nhau, nhưng họ cho rằng có những điểm chung giữa những người sống vì đức tin.

“Khai tổ New có phải là một nhà tiên tri hay con của Thần không ạ?”

Câu hỏi của Ryo xuất phát từ kiến thức của anh ở Trái Đất.

“Ừm, ngài ấy không phải là nhà tiên tri đâu thì phải?”

“Tôi cũng chưa từng thấy cách gọi là con của Thần bao giờ.”

Thần quan Eto và thần quan Ziek trả lời dựa trên kiến thức đã học.

Tây Phương Giáo hội có vẻ hoàn toàn khác với Giáo hội Công giáo Rôma ở Trái Đất. Có lẽ chỉ có các cấp bậc giáo sĩ được sử dụng như Đại Giám mục là giống nhau thôi.

Ryo một mình gật đầu.

Ngược lại, Eto lại hỏi Ryo.

“Này, Ryo.”

“Có chuyện gì vậy, Eto?”

“Cái từ ‘sa ngã’ mà cậu nói lúc nãy là gì vậy?”

Có vẻ như Eto đã để ý đến câu nói “Dù có sa ngã cũng không tiếc” mà Ryo lẩm bẩm khi ăn crepe. Có thể đoán là vì trong đó có chữ “thiên”.

Tuy nhiên, Ryo không biết liệu trong thế giới “Phi” này có khái niệm “thiên thần sa ngã” hay không. Mà nói đúng hơn, liệu có nơi nào để sa ngã đến hay không.

Vì vậy, nhân dịp này, anh quyết định hỏi thử.

“Ừm, trong giáo lý của thần điện có thiên đường hay địa ngục không?”

“Ừm, có chứ. Trong giáo lý của thần điện các Quốc gia Trung tâm có, và trong giáo lý của Tây Phương Giáo hội cũng có thì phải.”

Thần quan Eto trả lời câu hỏi của Ryo.

Thần quan Ziek bên cạnh Eto cũng gật đầu bổ sung.

“Thiên đường là nơi Thần ngự trị, còn địa ngục là nơi những người phạm tội sẽ đến sau khi chết.”

“Tôi hiểu rồi.”

Ryo gật đầu trước lời giải thích của Ziek.

Hình ảnh mơ hồ mà mình có... được hình thành trong não từ khi còn ở Trái Đất, dường như không khác biệt nhiều lắm.

Nhớ lại thì trước đây, Abel cũng đã từng dùng từ “địa ngục” để buông lời thách thức.

Hình như là lúc hai người đang trên đường từ Thủ đô trở về Lun và đối đầu với những kẻ sử dụng ma pháp hắc ám... Abel đã hùng hồn hét lên: “Tao sẽ tiễn tất cả chúng mày xuống địa ngục, nhào vô đây!”. Chỉ đến đó thì còn ngầu, nhưng sau đó Abel lại nói: “Nào Ryo, xử lý đi.”

Tự mình thách thức rồi lại đẩy hết cho mình... Thỉnh thoảng, Abel lại làm những chuyện như vậy.

Ryo nhớ lại và khẽ lắc đầu.

Rồi, anh đưa suy nghĩ trở về hiện tại.

Thiên đường và địa ngục, không chỉ con người đang sống mà cả các sinh vật khác cũng không liên quan đến. Chúng là những sự tồn tại mang tính tâm linh, hoặc khái niệm. Có lẽ nên nói là những nơi tồn tại trong hình ảnh. À không, tất nhiên cũng không thể phủ nhận khả năng đó là nơi mà linh hồn sau khi mất đi thể xác sẽ đến...

Dù vậy, có lẽ nên nghĩ một cách tự nhiên rằng những ác ma thực sự tồn tại và mình cũng đã từng chiến đấu với chúng không liên quan gì đến thiên đường hay địa ngục.

Mikael (tên giả) đã viết rõ ràng trong “Đại Toàn Thư Ma Vật - Sơ Cấp” rằng ác ma (devil) không phải là thứ do thiên thần sa ngã mà thành. Quỷ (devil) quá yếu để có thể là một sinh vật siêu nhiên như thiên thần bị sa ngã. Những sinh vật khác trông giống vậy thì mình không biết.

Xem ra ý nghĩa ban đầu của từ “sa ngã”... có lẽ giải thích nguyên văn cũng không thể hiểu được.

“Sa ngã có nghĩa là một thứ thánh thiện trở thành một thứ xấu xa.”

Cuối cùng, Ryo đã giải thích như vậy.

“À, ra là vậy...”

Eto dường như đã nghĩ ra điều gì đó, gật đầu vài lần rồi nói.

“Con người vốn yếu đuối mà...”

Vẻ mặt của Eto khi nói tiếp câu đó có chút buồn bã. Có lẽ trong lịch sử quá khứ của thần điện, đã có những thánh nhân hay thánh nữ đi vào con đường xấu xa...

Trước khi mặt trời lặn hẳn, Ryo lẻn ra khỏi lều và đi đến tiệm crepe một lần nữa.

Tất nhiên, anh không có ý định ăn một mình. Anh mua đủ bảy cái cho mọi người rồi mới về.

Đặt hàng tám cái.

Hả? Dĩ nhiên là một cái để vừa đi vừa ăn, rồi về đến lều lại ăn thêm một cái cùng mọi người...

Nhưng, kế hoạch của Ryo đã bị phá sản.

“Hả? Hết rồi sao?”

Ban ngày vẫn còn mà. Vẫn còn đông khách mà.

Nhưng tiệm crepe đã không còn ở đó nữa.

Không phải là vì đến giờ đóng cửa, mà là đã dọn hàng hoàn toàn. Không còn lại một thứ gì cả.

“Thật là một sự tàn nhẫn...”

Ryo thất vọng. Nếu biết thế này, lẽ ra anh nên mua hết từ lúc trưa.

Đành chịu, anh quyết định mua xiên thịt ở hàng bên cạnh.

Mua rồi cắn một miếng.

“Ồ! Nước sốt này đúng là tuyệt phẩm!”

Dù là crepe hay xiên thịt, món ngon vẫn là chính nghĩa.

Tại một nơi tăm tối nào đó ở Quốc gia Schulz.

“Kế hoạch ngày mai không có gì thay đổi chứ?”

“Vâng.”

“Thật sự ổn chứ? Có phái đoàn của các Quốc gia Trung tâm ở đó. Bọn chúng đến muộn hơn dự kiến khá nhiều nên đã trùng với kế hoạch...”

“Không còn cách nào khác. ‘Cánh cửa’ được thiết lập sẽ mở vào mười giờ ngày mai. Không thể thay đổi. Và, không quan trọng là ai. Kẻ nào ở trong Đại sảnh Tiếp kiến, tất cả đều phải chết...”

“Chà, mong là không có chuyện gì xảy ra nhỉ, Roberto Pirlo Bệ hạ.”

“Rupert Bệ hạ, ngài nói vào lúc này thật không may mắn chút nào. Dù gì thì quốc gia trước đó, Aiteke Bo, cũng đã bị phá hủy một nửa trước khi chúng ta đến. Quả là anh hùng của Vương quốc, sức mạnh đó đủ để nghiền nát một tiểu quốc.”

Trưởng đoàn phái đoàn Đế quốc, Cựu Hoàng Đế Rupert, và Trưởng đoàn phái đoàn Liên Hiệp, Cựu Vương Roberto Pirlo, đang trò chuyện như vậy trước buổi tiếp kiến.

Tất nhiên, đó là lời mỉa mai nhắm vào Trưởng đoàn phái đoàn Vương quốc, Hugh MacGrath, người cũng đang ở cùng một nơi.

Mấy lão già này! Cứ lải nhải, lải nhải, phiền chết đi được. Aiteke Bo là do quốc chủ của nó làm chuyện ngu ngốc nên mới ra nông nỗi đó chứ, có liên quan gì đến bọn ta! Mấy người biết rõ mà vẫn cố tình nói, đúng không. Aaa, tức thật! So với mấy người này, mới thấy Vua Abel của chúng ta tuyệt vời đến nhường nào!

Hugh đang nghĩ như vậy trong lòng, nhưng bề ngoài thì hoàn toàn lờ đi cuộc trò chuyện của hai người.

Họ sắp sửa diện kiến Quốc vương Schulz, Gon.

Dù là buổi tiếp kiến quốc vương, căn phòng cũng không quá rộng. Có lẽ chỉ bằng khoảng hai sân bóng rổ.

Vì vậy, số lượng người từ phái đoàn tham dự buổi tiếp kiến cũng bị hạn chế khá nhiều.

Đại diện của các tiểu quốc không được vào, chỉ có ba đại quốc. Mỗi quốc gia hai người.

Đế quốc là Cựu Hoàng Đế Rupert và Bá tước Hans Kirchhoff.

Liên Hiệp là Cựu Vương Roberto Pirlo và Đội trưởng hộ vệ Grown.

Và Vương quốc là Hugh MacGrath và Trưởng đoàn đàm phán Ignis.

“Phái đoàn các Quốc gia Trung tâm, tiến vào!”

Cùng với lời của viên quan nghi lễ, cánh cửa mở ra, và sáu đại diện phái đoàn bước vào Đại sảnh Tiếp kiến.

Hai mươi phút sau khi buổi tiếp kiến bắt đầu.

Buổi tiếp kiến Quốc vương Schulz, Gon, một người trông có vẻ thiếu sức sống, sắp kết thúc.

Cần phải tuân thủ hình thức... Ta biết điều đó, nhưng không thể không cảm thấy lãng phí thời gian.

Người đang phàn nàn trong lòng là Hugh.

Ông là Grand Master của Vương quốc Knightley, một vị trí cao đòi hỏi phải tham dự nhiều nghi lễ. Tất nhiên, ông hiểu ý nghĩa của các nghi lễ và cũng biết rằng chúng cần thiết trong một số trường hợp.

Đúng vậy, về lý trí thì ông hiểu...

Đến giờ vẫn không hết cảm giác phiền phức.

Tất nhiên, ông không để lộ ra ngoài mặt, và vẫn quỳ một gối, bề ngoài hoàn thành vai trò một cách hoàn hảo.

Ông liếc nhìn sang bên cạnh.

Ở đó, Trưởng đoàn đàm phán Ignis đang tham dự buổi tiếp kiến với vẻ ngoài còn hoàn hảo hơn cả Hugh.

Quả là Trưởng đoàn đàm phán của Bộ Ngoại giao.

Hugh thầm thán phục.

Việc ánh mắt của ông tập trung vào một phần bức tường của Đại sảnh Tiếp kiến, xa hơn cả Ignis, là ngẫu nhiên hay là do giác quan thứ sáu được rèn luyện qua bao lần vào sinh ra tử khi còn là một mạo hiểm giả hạng A?

Bất ngờ, bức tường mà Hugh đang nhìn trong Đại sảnh Tiếp kiến mở ra.

Ngay khi nó mở ra, một từ khóa ma pháp vang lên.

“Gehenna.”

Trong nháy mắt, ngọn lửa lan ra từ cánh cửa vừa mở.

Trong lúc những người trong Đại sảnh Tiếp kiến còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngọn lửa đã lan rộng.

“Rào Chắn.”

Người lao mình vào giữa ngọn lửa và chủ nhân, rồi không cần niệm chú mà tạo ra Rào Chắn là Bá tước Hans Kirchhoff, cánh tay phải của Cựu Hoàng Đế Rupert.

Ngay khi Rào Chắn được tạo ra, Hugh MacGrath tóm lấy Trưởng đoàn đàm phán Ignis và nhảy ra sau Rào Chắn và Cựu Hoàng Đế Rupert.

Gần như cùng lúc, Cựu Vương Roberto Pirlo cũng tự mình triển khai Rào Chắn.

“Bá tước Kirchhoff, ta sẽ chồng Rào Chắn lên.”

Roberto Pirlo nói vậy rồi không đợi câu trả lời, ông đã chồng Rào Chắn của mình lên Rào Chắn của Hans Kirchhoff, hợp thành một Rào Chắn còn kiên cố hơn.

Rào Chắn mà hai người triển khai có cả đặc tính của Rào Chắn Vật Lý và Rào Chắn Ma Thuật. Vì có thể triển khai Rào Chắn có cả hai đặc tính chỉ bằng một từ khóa, nên nó được các ma pháp sư cao cấp ưa chuộng.

Và hai người họ đã chồng lớp ma pháp cao cấp đó lên nhau.

Đây là một kỹ thuật được gọi là hợp thành ma pháp, được sử dụng khi nhiều người cùng lúc tăng cường sức mạnh của ma pháp cùng thuộc tính. Đó là một kỹ thuật ma pháp cực kỳ cao cấp.

Rào Chắn là ma pháp vô thuộc tính, nên các ma pháp sư khác thuộc tính cũng có thể hợp thành ma pháp, nhưng... trong chiến trận, việc thực hiện nó không hề đơn giản.

Việc ông có thể thực hiện nó một cách dễ dàng trong tình huống tính mạng bị đe dọa này cho thấy năng lực ma pháp sư của Cựu Vương Roberto Pirlo ở một đẳng cấp rất cao.

Rào Chắn sau khi hợp thành thành công, độ cứng tăng gấp đôi, tiêu hao ma lực giảm một nửa. Trong tình huống không thể đoán trước được diễn biến tiếp theo, việc giảm tiêu hao ma lực là điều nên làm.

Nhìn sang Rào Chắn được chồng lớp, Hugh MacGrath cố gắng đánh giá tình hình.

Hoàng thành bị tấn công. Những kẻ tấn công xuất hiện từ một bức tường trong Đại sảnh Tiếp kiến... một bức tường có cơ chế giống như cửa bí mật, và tấn công ồ ạt vào Đại sảnh này. Ta đã nhìn thấy bức tường mở ra nên ta biết.

Và, ma pháp được niệm là Gehenna.

Trong hệ thống ma pháp của các Quốc gia Trung tâm, đây là ma pháp tối thượng của hệ Hỏa. Đương nhiên, đó không phải là ma pháp mà một ma pháp sư tầm thường có thể sử dụng, và việc niệm chú cũng mất một khoảng thời gian đáng kinh ngạc. Nó giống như Bullet Rain, ma pháp tối thượng của hệ Phong.

Ngọn lửa không bao giờ tắt lan rộng, và từ chính người sử dụng ma pháp, những khối lửa liên tục bay về phía mục tiêu...

Đó thực sự là một ma pháp tất sát để thiêu rụi mọi thứ.

Nhìn kỹ lại, người đang niệm chú là một cô gái trẻ.

Chỉ còn cách hạ gục cô bé đó thôi sao...

Dù hiểu rằng đây không phải là lúc để nghĩ ngợi, nhưng ngay cả Hugh cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cô gái trông còn trẻ, thậm chí có thể nói là còn nhỏ.

Đại sảnh Tiếp kiến đã chìm trong biển lửa. Ở hai, ba nơi, việc phòng thủ bằng Rào Chắn Ma Thuật đang được thực hiện. Đang được thực hiện nhưng... tất cả đều đã gần đến giới hạn.

Trong lúc ông đang nghĩ vậy, một Rào Chắn Ma Thuật nữa bị phá vỡ và chìm trong lửa.

Quốc vương Schulz và những người xung quanh đã không còn thấy đâu nữa.

“Không còn cách nào khác. Ta sẽ đi hạ gục ma pháp sư đó.”

Hugh nói với một ai đó không xác định.

“Ta hiểu rồi.”

Người trả lời là Cựu Hoàng Đế Rupert.

Cựu Vương Roberto Pirlo có lẽ vì phải duy trì Rào Chắn đã hợp thành với Hans, nên chỉ im lặng gật đầu.

Hugh, sau khi nghe câu trả lời của Rupert, đã luồn qua bên cạnh Rào Chắn phía trước và chạy về phía trung tâm của ngọn lửa.

Trên tay ông là thanh Thánh kiếm Galahad yêu quý.

Cô gái đang thi triển Gehenna, khi nhận ra Hugh đang lao về phía mình, đã tập trung ma pháp đang triển khai trên diện rộng và bắn về phía Hugh.

Xoẹt.

Ông dùng kiếm chém tan Gehenna đang tập trung lao tới.

Chém tan một ma pháp tấn công tối thượng đã được tập trung là điều không thể xảy ra trong hoàn cảnh bình thường.

Cô gái có lẽ cũng không ngờ tới. Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Nó nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi.

“Tha cho ta.”

Khoảnh khắc đó, có lẽ đường kiếm đã khựng lại một chút, dù chỉ là vô thức.

Hugh vung kiếm ngang, nhắm vào cổ cô gái...

Keng!

Một thanh niên với mái tóc màu đỏ cam đã nhảy vào giữa Hugh và cô gái, gạt phăng thanh kiếm của Hugh.

“Ta không cho phép.”

Thanh niên tóc đỏ cam nói vậy rồi đứng chắn trước mặt Hugh.

Cuộc đấu kiếm giữa Hugh và thanh niên tóc đỏ cam.

Ngay cả một Hugh dày dạn kinh nghiệm, do một chút dao động trong lòng và sự sốt ruột trước tình hình, lưỡi kiếm cũng không sắc bén như thường lệ.

Đó không phải là vấn đề của lý trí. Mà là vấn đề của cảm xúc.

Mạnh thật...

Hugh lẩm bẩm trong lòng.

Không chỉ về mặt kỹ thuật.

Vẫn có một vài sơ hở.

Nhưng sức mạnh tinh thần đó, niềm tin vững chắc rằng bằng mọi giá phải bảo vệ ma pháp sư kia, đã truyền qua tư thế cầm kiếm của anh ta.

Hugh biết.

Loại người này, rất mạnh.

Ông gạt mạnh thanh kiếm của đối phương một lần, rồi lùi lại để giữ khoảng cách.

Người đàn ông tóc đỏ cam đứng vững với tư thế cầm kiếm toát lên một quyết tâm không thể lay chuyển.

Hugh cũng cảnh giác cầm kiếm.

Kết quả là một tình thế giằng co đã được tạo ra.

Crắc!

Từ cánh tay phải của Hans Kirchhoff đang triển khai Rào Chắn, một âm thanh như có thứ gì đó cứng bị vỡ vang lên. Đó là âm thanh của viên đá nạp ma lực, kết tinh của thuật giả kim Đế quốc... một thứ có thể lưu trữ lượng ma lực gấp đôi so với ma thạch thông thường, nhưng sẽ vỡ khi hết ma lực.

“Bệ hạ, một nửa lượng ma lực nạp sẵn đã cạn kiệt.”

Trước báo cáo đầy khổ sở của Hans, Cựu Hoàng Đế Rupert cũng cau mày.

Nhưng, lúc đó, có một người đã hành động.

Người đàn ông đã đứng chết lặng nhìn Hugh lao lên mà không thể di chuyển. Đội trưởng hộ vệ của Cựu Vương Roberto Pirlo, Grown.

“Nhờ ngài chăm sóc Roberto Pirlo Bệ hạ.”

Grown cũng nói với một ai đó không xác định rồi lao vào trung tâm của ngọn lửa.

Kiếm sĩ mạnh mẽ bảo vệ cô gái thi triển Gehenna, thanh niên tóc đỏ cam, đang đối đầu với Hugh MacGrath. Đối mặt với Bậc thầy Kiếm thuật MacGrath, anh ta sẽ không thể dễ dàng di chuyển.

Người bảo vệ cô gái chỉ còn lại một người. Một kiếm sĩ chột mắt.

Hạ gục hoặc vượt qua kiếm sĩ đó để tiếp cận cô gái. Đó sẽ là cách để bảo vệ Cựu Vương Roberto Pirlo. Đội trưởng hộ vệ Grown đã lao vào với quyết tâm đó.

Bên bảo vệ cô gái có lẽ cũng đã dự đoán sẽ có thêm người đến. Kiếm sĩ chột mắt đã dùng cả thân mình chen vào giữa Grown và cô gái, ngăn chặn cú lao tới của Grown.

Kiếm sĩ chột mắt đã đỡ chắc chắn nhát kiếm chém xuống của Grown.

Ở đây, cuộc tấn công của phái đoàn lại bị chặn đứng...

Ai cũng nghĩ vậy.

Trừ một người.

Có một người đã sử dụng tất cả những người khác làm mồi nhử.

“Cựu Hoàng Đế...”

Hugh, ở khóe mắt, không khỏi lẩm bẩm khi thấy cảnh Cựu Hoàng Đế Rupert đang tiếp cận cô gái.

Trong lúc Đại sảnh Tiếp kiến của hoàng thành chìm trong biển lửa, bên ngoài hoàng thành cũng không hề yên bình.

Hơn vài vạn người của tộc Kỵ Mã đang tấn công Quốc gia Schulz.

Tất nhiên, cổng thành đã được cố gắng đóng lại... nhưng những người của tộc Kỵ Mã đã trà trộn vào thành phố Schulz từ vài ngày trước đã tấn công cổng, khiến nó không thể đóng lại được và bị tấn công.

Những người của tộc Kỵ Mã tấn công đã không ngó ngàng gì đến dân thường mà tấn công các cơ sở chính phủ. Trụ sở kỵ sĩ đoàn, đồn vệ binh, các bộ ngành, hoàng thành... và quảng trường.

“Chết tiệt, bọn này là cái gì vậy. Lấy các quan văn làm trung tâm, lập đội hình phòng thủ. Nhanh lên!”

“Nh-nhưng, Rupert Bệ hạ đang ở trong hoàng thành!”

“Trước hết phải đối phó với cuộc tấn công từ bên ngoài...”

“Địch từ trong hoàng thành cũng tràn ra rồi!”

“Cái gì! Bệ hạ...”

Phái đoàn Đế quốc và hộ vệ của họ đang trong tình trạng hỗn loạn.

Dù vậy, vì hộ vệ là quân đội Đế quốc và thực lực cá nhân cao, nên họ không hoàn toàn sụp đổ mà vẫn cố gắng duy trì chiến tuyến.

“Cựu Vương Bệ hạ đang ở trong hoàng thành...”

“Một kẻ mà ngay cả Lãnh chúa Aubrey cũng không giết được, làm sao có thể bị mấy tên tấn công quèn này giết chứ! Chúng ta, những người ở ngoài, phải lo sống sót trước đã!”

Phái đoàn Liên Hiệp và hộ vệ của họ đã có một cách xử lý tình huống vô cùng dứt khoát.

Nên xem đó là họ đánh giá cao Cựu Vương Roberto Pirlo... không, chắc chắn là họ đánh giá cao ông... nhưng thật sự, như vậy có ổn không, đội hộ vệ Liên Hiệp?

“Ryo, cậu không sao chứ?”

“Không vấn đề gì. Tấn công cỡ này, một sợi tóc cũng không tổn hại đâu.”

Phái đoàn Vương quốc và hộ vệ của họ, tất cả đều đang ở bên trong một bức tường băng.

“Chết tiệt, bức tường băng này là cái quái gì vậy!”

“Không được, ma pháp cũng không thể phá vỡ nó.”

“Tộc trưởng, phải làm sao đây?”

Bộ tộc đã tấn công phái đoàn Vương quốc hoàn toàn rơi vào bế tắc.

Trước Ice Wall mà Ryo triển khai, theo đúng nghĩa đen, họ không thể làm gì được.

“Bên này phòng thủ bằng Ice Wall thì không có vấn đề gì, nhưng... việc có địch từ trong hoàng thành tràn ra có nghĩa là trong Đại sảnh Tiếp kiến cũng có địch phải không?”

“Chắc là có rồi. Để ngăn không cho chúng ta đến đó, bọn chúng mới đang chiến đấu trước cửa hoàng thành.”

Ryo hỏi, và Nils gật đầu trả lời.

Bằng một phương pháp không rõ, những người của tộc Kỵ Mã đã ra khỏi hoàng thành, lập một tuyến phòng thủ giữa quảng trường và hoàng thành, ngăn không cho binh lính Schulz vào trong.

Trong hoàng thành có Trưởng đoàn Hugh và Trưởng đoàn đàm phán Ignis. Tất nhiên, cũng có Cựu Hoàng Đế của Đế quốc và Cựu Vương của Liên Hiệp, nhưng mà, chuyện đó thì...

Hugh MacGrath là cựu kiếm sĩ hạng A và cũng là một anh hùng trong đại chiến. Nếu chỉ có một mình, ông có thể thoát khỏi bất kỳ tình huống khó khăn nào.

Nhưng, Trưởng đoàn đàm phán Ignis thì... hoàn toàn không phải là kiểu người phù hợp với những chuyện bạo lực. Tất nhiên, vì là con trai thứ của gia tộc Hầu tước Hope, một đại quý tộc ở phía Tây, nên có khả năng ông đã học qua võ nghệ từ nhỏ.

Có khả năng, nhưng...

Vẫn không phải là kiểu người có thể trông đợi vào năng lực chiến đấu cá nhân.

“Anh Ignis...”

“Ừ. Có lẽ sẽ khó khăn đây.”

Trước sự lo lắng của Ryo, Nils cũng gật đầu.

Đến chỗ hai người họ, kiếm sĩ Delong, đội trưởng của 『Coffee Maker』, chạy đến xác nhận.

“Ryo, bức tường băng này cậu có thể duy trì một mình được đúng không?”

“Vâng, không vấn đề gì ạ.”

“Tốt. Vậy thì giao việc phòng thủ cho các quan văn và các thành viên hạng D cho cậu. Nils, bây giờ các party hạng B, C sẽ đột nhập vào hoàng thành. Chúng ta sẽ đi cứu Grand Master và anh Ignis.”

“Tôi hiểu rồi.”

Trước đề nghị của Delong, Nils mạnh mẽ gật đầu đáp lại. Vì Nils cũng đang nghĩ đến điều tương tự.

Nghe thấy điều đó, có những người đã lộ vẻ mặt đầy quyết tâm.

Đó là ba người của 『Phòng số 11』: kiếm sĩ Harold, thần quan Ziek và song kiếm sĩ Gowan.

Liếc nhìn ba người họ, Ryo cất tiếng.

“Harold, Ziek, Gowan. Trông cậy vào mọi người lo cho ngài Hugh và anh Ignis.”

Có lẽ họ đã ngạc nhiên trước lời nói của Ryo.

Harold hơi mở to mắt. Nhưng ngay lập tức, vẻ mặt anh trở lại đầy quyết tâm.

“Vâng, cứ để cho chúng tôi.”

Nói rồi, anh khẽ gật đầu.

Và ba người của 『Phòng số 11』 đã chạy theo sau nhóm của Nils, 『Phòng số 10』, tiến về phía hoàng thành.

Trong khi đó, Ryo ở lại để bảo vệ các quan văn.

Trong tâm trí Ryo, giọng nói quen thuộc vang lên.

《Ryo, thật ra có chuyện ta muốn nói về Quốc gia Schulz... mà, hình như có chuyện gì ghê gớm đang xảy ra phải không?》

《Abel! Lâu lắm mới kết nối được, sao cậu lại nói một câu ngớ ngẩn như vậy! Như cậu thấy đấy, đang ở giữa chiến trường đây này!》

Giọng nói vang lên từ 『Hồn chi Hưởng』 tất nhiên là của Abel đang ở Thủ đô. Ryo nói là “lâu lắm”, nhưng thực ra hôm qua họ cũng đã kết nối. Giống như một báo cáo định kỳ.

《Hay là... cuộc tấn công của tộc Kỵ Mã?》

《Hoàn toàn đúng như vậy. Cậu biết gì sao?》

《À. Có báo cáo từ Hầu tước Heinlein. Chính phủ Schulz hiện tại đang thực hiện việc săn trẻ em của tộc Kỵ Mã nhằm mục đích diệt tộc. Để chống lại điều đó, hậu duệ của vương triều cũ của Schulz đã trở thành vua của tộc Kỵ Mã và lên kế hoạch tấn công Schulz.》

Ryo kinh ngạc.

Đồng thời cũng kinh hãi.

Mạng lưới tình báo của Hầu tước Heinlein rốt cuộc đã lan rộng đến đâu. Vượt qua lãnh thổ Đế quốc, xa hơn cả khu Rừng Hắc Ín nơi có Aiteke Bo, bàn tay của ông ta đã vươn đến cả vùng đất hoang vu.

Đúng là hiện thân của câu “Thông tin là sức mạnh”...

《Thật sự... may mà Hầu tước Heinlein là đồng minh của chúng ta. Abel, cậu nên nịnh nọt cả anh Phelps, người thừa kế của Hầu tước Heinlein đi thì hơn!》

《Cái gì, nịnh nọt là sao...》

《Tôi nghĩ rằng cần phải ngăn chặn trước khả năng một ngày nào đó sẽ xảy ra một cuộc nội chiến chia rẽ Vương quốc giữa Vua Abel và Hầu tước Heinlein.》

《À... Mà, nếu chuyện đó xảy ra, chắc ta cũng không thắng nổi, phải không?》

Abel trả lời với vẻ hoàn toàn không coi trọng chuyện đó.

《Khi đó, kẻ quyết định xu thế chắc chắn là người lôi kéo được vị Thủ tịch Công tước về phía mình!》

《Tức là, lôi kéo Ryo, đúng không?》

Thủ tịch Công tước của Vương quốc chính là Ryo.

《Vậy thì, ta thắng rồi.》

Abel hiếm khi tuyên bố chiến thắng.

《Tại sao cậu lại thắng?》

《Chắc chắn rồi. Vì ta sẽ cấp cho Ryo đặc quyền ăn bánh kem mỗi tuần một lần.》

《Quả là cậu, Abel! Dĩ nhiên, tôi sẽ đi theo cậu suốt đời.》

Cuộc đối đầu mô phỏng giữa Quốc vương và Tể tướng đã kết thúc với chiến thắng của Quốc vương.

Nhưng, Ryo cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

《Không, đây không phải là lúc để nói chuyện tào lao với Abel. Sắp có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo rồi...》

《À, đừng bận tâm đến ta.》

Ryo tạm thời gạt Abel ra khỏi tâm trí và tập trung vào tình hình trước mắt.

Cho đến lúc nãy, các phái đoàn ngoài Vương quốc đều hành động khá rời rạc.

Cùng lắm là các phái đoàn của các tiểu quốc tụ tập lại một góc quảng trường và lập đội hình phòng thủ. Và họ đã được bảo vệ bởi Ice Wall của Ryo. Có lẽ may mắn là số lượng người ít, và họ đã tập trung lại từ đầu nên dễ dàng bao bọc bằng bức tường băng.

Khác với Đế quốc và Liên Hiệp, họ chưa từng chiến đấu với Vương quốc. Nghĩ vậy, họ là những đồng minh nên được bảo vệ một cách chân thành... Ryo cảm thấy như vậy cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, Đế quốc và Liên Hiệp đang hỗn loạn, một số còn đang giao tranh lẫn lộn với tộc Kỵ Mã. Trong tình trạng đó, rất khó để bao bọc và bảo vệ họ bằng Ice Wall.

Anh đã phán đoán như vậy.

Ryo cũng không phải là đang nói chuyện với Abel mà phớt lờ tình hình.

Dù vậy, ngay cả Ryo, dù là những quốc gia đã từng chiến đấu, cũng không đến mức nghĩ rằng các thành viên của phái đoàn Đế quốc hay phái đoàn Liên Hiệp chết đi cũng được! Ít nhất, anh cũng có ý thức họ là những người đồng hành cùng hướng đến các Quốc gia phía Tây... dù chưa đến mức là đồng đội.

Vì vậy, anh đã chờ đợi họ tập hợp lại ở một mức độ nào đó.

Ice Wall. Ice Wall.

Anh niệm chú trong lòng, và những bức tường băng xuất hiện để bảo vệ phái đoàn Đế quốc và phái đoàn Liên Hiệp.

Anh không có ý định khoe khoang rằng mình đã làm điều đó, nên cố tình niệm chú trong lòng thay vì nói ra.

“Cái gì? Một bức tường vô hình...”

“Chết tiệt, không thể phá vỡ nó.”

“Ma pháp cũng bị bật lại.”

Những người của tộc Kỵ Mã tấn công đang kinh ngạc.

“Đây là... được bảo vệ?”

“Không biết là gì nhưng có thể nghỉ một chút rồi.”

“Là sự gia hộ của Thần.”

Lời cuối cùng của vị thần quan, Ryo muốn phủ nhận một cách rõ ràng, nhưng anh cố tình làm như không nghe thấy.

Đế quốc và Liên Hiệp, tạm thời đã được bảo vệ bởi bức tường băng của Ryo.

Ryo, sau khi nghe câu chuyện của Abel, đã không còn ý định hạ gục những người của tộc Kỵ Mã nữa.

Chính phủ Schulz đang làm những việc không ai có thể bênh vực được, như săn trẻ em để diệt tộc Kỵ Mã. Nếu câu chuyện của Abel là thật, thì cảm xúc của họ khi tấn công Quốc gia Schulz, không phải là không thể hiểu được.

Có người sẽ nói rằng anh quá mềm lòng.

Nhưng đó chính là Ryo nên đành chịu vậy. Là một người đã học lịch sử... không, là một người đã từng tìm hiểu về lịch sử học, anh không thể làm ngơ trước việc thanh lọc sắc tộc.

Dù vậy, những người trong hoàng thành chắc không biết chuyện đó đâu nhỉ...

Ryo nghĩ về những người đứng đầu phái đoàn và những người hộ vệ như 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 đã vào cứu họ.

“Chỗ đó! Chỗ mấy ma pháp sư đang tập trung ở bên trái kia. Đột phá chỗ đó.”

Hai người của 『Phòng số 10』 và ba người của 『Phòng số 11』 gật đầu trước chỉ thị của Nils.

Eto vừa chạy vừa duỗi thẳng cánh tay trái.

Rồi bắn.

Từ chiếc nỏ liên thanh gắn trên cánh tay trái, ba mũi tên liên tiếp bay ra, hướng về phía mà Nils đã chỉ.

“Ực!”

“Á!”

“Cái...”

Chậm hơn một bước so với lúc mũi tên trúng đích, Amon lao vào, tiếp theo là Nils.

Chậm hơn một chút, Ziek, Harold, Gowan của Phòng số 11 lần lượt lao vào.

Có lẽ đó là điểm tập trung nhiều ma pháp sư và thần quan trong đội hình phòng thủ của tộc Kỵ Mã. Họ hoàn toàn không thể chống cự lại sáu người của Nils.

Sáu người sau khi lao vào đã đánh gục những người của tộc Kỵ Mã và tiếp tục chạy.

Ở những điểm khác, có lẽ do tộc Kỵ Mã chống cự rất ngoan cường, nên mãi không thể đột phá và vào được bên trong hoàng thành. Vì vậy, trong số các mạo hiểm giả hộ vệ Vương quốc và đội hộ vệ Đế quốc tiến từ quảng trường đến hoàng thành, sáu người họ đã đi đầu.

Tất nhiên, đội hộ vệ Liên Hiệp thì không một ai tiến về phía hoàng thành...

“Hướng nào?”

“Thẳng tiến.”

Eto trả lời câu hỏi của Nils.

Mục tiêu của họ là Đại sảnh Tiếp kiến.

Chủ yếu là để đảm bảo an toàn cho Trưởng đoàn đàm phán Ignis. Có lẽ Trưởng đoàn phái đoàn, Hugh MacGrath, sẽ không sao.

Hoàng thành Schulz không hề lớn.

Tuy nhiên, đó là khi so sánh với các hoàng thành của các Quốc gia Trung tâm, còn so với dinh thự của Bá tước Biên giới Lun thì nó lớn hơn.

Sáu người tiếp tục chạy, trên đường đánh gục vài kẻ trông giống như kẻ địch mà không giảm tốc độ...

“Có lẽ phía trước đó là hành lang dẫn đến Đại sảnh Tiếp kiến.”

Eto lên tiếng.

Và, khi sáu người họ vừa bước vào hành lang, một nhóm người đã từ hành lang đi ra.

Dẫn đầu là người đàn ông chột mắt, tiếp theo là thanh niên tóc đỏ cam đang bế một cô gái đầy máu.

Nils cảm nhận được hai người đó là những người sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng cố tình lờ đi.

Dù họ là địch hay bạn, ưu tiên hàng đầu hiện tại là đảm bảo an toàn cho Trưởng đoàn đàm phán Ignis. Vì vậy, năm người đi sau cũng không ra tay với họ mà tiếp tục chạy.

Khi họ sắp chạy hết hành lang, họ nhìn thấy cánh cửa của Đại sảnh Tiếp kiến mở ra và vài người chạy ra.

“Grand Master! Anh Ignis!”

Nghe thấy giọng nói sang sảng của Nils, Hugh MacGrath và Ignis ngẩng đầu lên và giơ tay lên. Có lẽ là dấu hiệu họ vẫn an toàn.

Hơn nữa, từ phía sau họ cũng có người xuất hiện. Cựu Hoàng Đế Rupert, Bá tước Hans Kirchhoff, Cựu Vương Roberto Pirlo, và đội trưởng hộ vệ của ông, Grown.

Sáu người đứng đầu phái đoàn các Quốc gia Trung tâm đã thành công thoát khỏi Đại sảnh Tiếp kiến đang cháy rụi.

“Là 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 à. Chỉ có các người thôi sao, nghĩa là bên ngoài hoàng thành cũng có giao tranh?”

“Vâng. Bị tộc Kỵ Mã tấn công, phái đoàn đang triển khai phòng thủ tại quảng trường.”

Nils đại diện trả lời câu hỏi của Hugh MacGrath.

“Lối vào hoàng thành cũng bị họ phong tỏa, nên các mạo hiểm giả hộ vệ của Vương quốc và đội hộ vệ của Đế quốc đang giao tranh.”

Hugh và Cựu Hoàng Đế Rupert gật đầu trước báo cáo bổ sung của Nils.

“Đội hộ vệ của Liên Hiệp bỏ mặc chúng ta à... Này Grown, với tư cách là đội trưởng hộ vệ, ngươi nghĩ sao?”

“Họ có lẽ... tin tưởng chúng ta. Nếu không nghĩ vậy, tôi sắp khóc mất.”

Cựu Vương Roberto Pirlo hỏi, và đội trưởng hộ vệ Grown khẽ lắc đầu trả lời.

Mỗi quốc gia, đều có những hoàn cảnh riêng của mình.

“Tộc Kỵ Mã không ra tay với dân chúng của Schulz mà chỉ tấn công một vài cơ sở chính phủ. Hơn nữa, họ cũng tấn công phái đoàn của chúng ta đang ở quảng trường. Có lẽ tình hình đã chuyển từ phòng thủ sang giằng co rồi ạ.”

Nils báo cáo với ba vị trưởng đoàn.

“Trước hết, hãy hợp quân với đội quân chính ở quảng trường.”

Hugh nói với Rupert và Roberto Pirlo, và hai người họ gật đầu.

Trong trường hợp này, không có phương sách nào khác.

Trước khi mười hai người bao gồm các nhà lãnh đạo phái đoàn rút lui từ hoàng thành đang cháy, đã có những người đến được cổng hoàng thành trước. Đó là Judda, người đàn ông chột mắt, và Vua Arn, thanh niên tóc đỏ cam đang bế người em gái Soi bất động.

“Bệ hạ! Tộc trưởng Judda!”

“Mọi người bình an vô sự!”

“Soi-sama thì...”

Tộc Kỵ Mã vui mừng khi thấy ba người. Nhưng khi nhìn thấy Soi đầy máu trong vòng tay Vua Arn, họ chết lặng.

“Con bé đã thoát khỏi cái chết tức thì. Ta đã dùng Extra Heal để duy trì mạng sống, nhưng lượng máu mất đi khi bị chém quá nhiều. Vẫn còn nguy kịch. Bọn Bors đâu rồi?”

Vua Arn hỏi về tung tích của những thuộc hạ thân tín.

“Bors-dono đang đối đầu với phái đoàn của các Quốc gia Trung tâm tại quảng trường ạ.”

“Tốt, vậy thì rút lui theo kế hoạch. Vua hiện tại của Schulz và các thành viên hoàng tộc có thế lực đã bị tiêu diệt. Sau khi bọn người của các Quốc gia Trung tâm đi khỏi, chúng ta sẽ đường đường chính chính tiến vào thành.”

Một người truyền lệnh đã chạy đến quảng trường để truyền lại những lời đó của Vua Arn.

Và, Vua Arn cùng những người khác cũng vội vã rời khỏi hoàng thành.

Nhưng có một lần, Vua Arn lườm về phía sâu trong hoàng thành, rồi lẩm bẩm.

“Cựu Hoàng Đế Rupert... Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi vì đã làm Soi bị thương. Chắc chắn ta sẽ bắt ngươi phải trả giá.”

Khoảnh khắc đó, một mối thù đã nảy sinh giữa các Quốc gia Trung tâm và các quốc gia Vùng Hành Lang, những nơi chưa từng giao thoa trong lịch sử.

Tộc Kỵ Mã đã rút lui, hoàng thành đã cháy rụi.

Vì quốc vương và nhiều cận thần đã chết, phái đoàn các Quốc gia Trung tâm đã từ bỏ đàm phán và quyết định rời khỏi Quốc gia Schulz.

Một tuần sau khi phái đoàn khởi hành, Vua Arn, người lãnh đạo tộc Kỵ Mã, đã tiến vào Schulz như đã tuyên bố.

Vua Arn tuyên bố lên ngôi trở thành vị vua mới của Quốc gia Schulz.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận