Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 09 Vị Khách Ghé Thăm Đột Ngột

0 Bình luận - Độ dài: 10,418 từ - Cập nhật:

Chỉ sau khi vượt qua biên giới, những mạo hiểm giả của Vương quốc Knightley đang trên đường trở về từ Thân vương quốc Inverey mới có thể trút bỏ được sự căng thẳng. Họ đang ở ngay trước Redpost, thị trấn biên giới phía đông Vương quốc.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, mình hoàn toàn chẳng có đất dụng võ gì cả,” một thủy ma pháp sư nào đó lẩm bẩm.

“Không, cậu đã quét sạch Đội Độc Lập Số Ba còn gì, mà gần như là một mình cậu làm hết,” Abel nói với Ryo đang đi bên cạnh.

“Không, ý tôi là, anh biết đấy, phải ở trên chiến trường chính, dùng ma pháp thật hoành tráng để quét sạch kẻ địch như ngả rạ kia. Tôi muốn làm những việc như thế! Đã mất công làm ma pháp sư rồi mà!”

“V-Vậy à?”

Xem ra, mong muốn của một ma pháp sư không thể nào lọt tai một kiếm sĩ được.

Tuy nhiên, có người đã phản ứng với lời của Ryo.

“Đúng đó! Tôi hiểu. Tôi hiểu mà~!”

Người vừa nói vừa liên tục gật đầu là Sue, trinh sát của nhóm “Switchback”. Cùng với cô là Rah, kiếm sĩ của cùng nhóm, đang đi bên cạnh.

“Dùng ma pháp quét sạch! Hay là, ‘Quét sạch chúng đi!’, những câu như thế đó!” Sue vừa gật đầu vừa nói. Bên cạnh, Rah dù là kiếm sĩ nhưng cũng gật đầu lia lịa.

“Đồng chí!”

Ryo vừa nói vừa bắt tay thật chặt với cả hai.

“À, ừm, ra là vậy sao…”

Abel vừa nói vừa đánh mắt đi chỗ khác, tránh khỏi cảnh tượng những ma pháp sư của quân đoàn phía Nam đang thể hiện khát khao sử dụng ma pháp hào nhoáng.

Ryo vẫn còn một thắc mắc. Khi Công tước Loris của Inverey và những người khác di chuyển đến nơi trú ẩn, Ryo đã sử dụng

Sonar Bị Động để xác định vị trí và tìm đến đó. Nhưng cậu làm được điều đó là vì họ cũng đang ẩn náu ở khu vực quanh thành phố. Thế nhưng, vị công chúa của Đế quốc và ma pháp sư hệ hỏa kia, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ngay tại đó. Họ đến từ Đế quốc Debuhi, làm thế nào mà có thể xuất hiện chính xác tại địa điểm đó được? Đó là một bí ẩn chưa được giải đáp mà Ryo vẫn canh cánh trong lòng.

Thị trấn Redpost đã đông người hơn. Có vẻ như sau khi sự diệt vong của Thân vương quốc Inverey được quyết định, số người chạy trốn đến Vương quốc đã tăng lên. Đoàn viễn chinh Vương quốc quyết định cắm trại bên ngoài thị trấn.

Ngày mai, đoàn viễn chinh sẽ giải tán tại đây. Tiền thưởng và các khoản khác sẽ được giải quyết sau khi mỗi người trở về thành phố của mình. Về cơ bản, sau này họ cũng sẽ chia thành các quân đoàn Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung ương để trở về, nhưng vì có những tổ đội sẽ ghé qua nhiều thành phố khác nhau trên đường đi, nên về danh nghĩa, họ sẽ giải tán tại đây.

Trong suốt thời gian di chuyển trong lãnh thổ cũ của Thân vương quốc Inverey, đoàn viễn chinh đã không có lúc nào được nghỉ ngơi. Quay trở lại Vương quốc, cuối cùng họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài thị trấn cũng có những người di cư đang ngủ lại, và để tránh rắc rối, việc uống rượu say bị cấm, nhưng uống một cách điều độ thì được phép. Kể từ khi tiến quân vào Thân vương quốc Inverey, việc uống rượu chưa một lần được cho phép, nên khi cuối cùng cũng được phép, đoàn viễn chinh đã có một đêm thật náo nhiệt.

Ryo thuộc tuýp người thích rượu, nhưng không uống được nhiều. Vốn dĩ, khi còn ở Trái Đất, cậu vẫn là vị thành niên nên chưa từng uống. Vì thế, đối với Ryo, rượu chính là thứ của thế giới này. Ở Vương quốc Knightley, bia Ale là chủ đạo, nhưng gần đây nghe nói bia thông thường cũng đang tăng lượng lưu thông.

Ryo sau khi ngà ngà say, đã rời khỏi bữa tiệc của đoàn người một chút để uống nước tự làm cho tỉnh táo. Vì say và cũng vì có quá nhiều người, cậu đã tắt hoàn toàn

Sonar Bị Động. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được có ai đó đang đến gần.

Người đang tiến lại gần là...

“Lâu rồi không gặp, ngài Ryo.”

Người xuất hiện cùng giọng nói quen thuộc là thương gia Gekko của Thân vương quốc Inverey cũ. Ông là chủ thuê của các đệ tử của Ryo, và Ryo nghe nói ông đã chuẩn bị đường thoát cho Công tước Inverey, nên cậu đã lo lắng cho sự an nguy của ông. Chính người đó giờ đây lại xuất hiện trước mắt, khỏi phải nói Ryo đã vui mừng đến nhường nào.

“Ngài Gekko, ngài vẫn bình an!”

Niềm vui và sự an tâm trong giọng nói đó khiến Gekko cảm thấy rất vui.

“Có vẻ như ngài đã lo lắng cho tôi... Tôi không sao. Như ngài thấy đấy, vẫn khỏe chán.” Nói rồi, không hiểu sao ông lại gập khuỷu tay phải một góc vuông, làm động tác gồng cơ bắp.

Liệu cách biểu đạt này có phổ biến trong thế giới này không nhỉ? Ryo thầm nghiêng đầu thắc mắc, nhưng không biểu lộ ra mặt.

“À phải rồi. Tôi đã cho bọn trẻ đến thành phố Lune rồi. Tôi đã nhờ những người đáng tin cậy nhất, nên tôi nghĩ chúng đã đến nơi an toàn.”

“Vâng. Vừa rồi, tôi đã nhận được báo cáo từ Lune. Nghe nói ngài đã nhờ ba thành viên của ‘Xích Kiếm’. Tất cả đã đến Lune an toàn rồi ạ. Cảm ơn ngài rất nhiều. Những người đến đây, bao gồm cả bọn trẻ, từ nay sẽ hoạt động với tư cách là Thương hội Gekko Knightley.”

“Ồ!”

Dù quốc gia có diệt vong, việc kinh doanh vẫn phải tiếp tục. Đó là vì trách nhiệm với những nhân viên và gia đình của họ, và vì trách nhiệm với những khách hàng đang chờ đợi sản phẩm và dịch vụ.

Tuy nhiên, Ryo nhận ra có một từ đáng chú ý trong lời giải thích vừa rồi.

“Ngài nói là ‘những người đến đây’?”

“À, vâng. Vốn dĩ, anh trai tôi đang kinh doanh một thương hội trong Liên bang Handalieu. Ngoài ra, thực ra, trong vụ việc lần này, tôi đã chia tách thương hội ở Inverey. Em trai tôi sẽ thành lập một thương hội ở Vương quốc Joux. Và em út của tôi sẽ thành lập một thương hội ở Tiểu Vương quốc Kyu, phía bắc Vương quốc Joux.”

Giống hệt gia tộc Rothschild…

Đầu thế kỷ mười chín, nhà ngân hàng người Đức Mayer Amschel Rothschild có năm người con trai. Năm người con này, khi trưởng thành, mỗi người đã đến năm thành phố châu Âu là Frankfurt, Vienna, London, Naples và Paris để kinh doanh, đôi khi hợp tác xuyên quốc gia và đều đạt được thành công lớn. Gia tộc Rothschild, được cho là đã thống trị thế giới từ trong bóng tối từ thế kỷ mười chín đến thế kỷ hai mươi, đã phát triển mạnh mẽ trong thời đại của năm anh em này. Nhân tiện, ‘Rothschild’ là cách đọc tên trong tiếng Đức. Trong bảng xếp hạng hạng nhất của rượu vang đỏ Bordeaux, trong năm đại Chateau, có đến hai cái tên là ‘Chateau Lafite Rothschild’ và ‘Chateau Mouton Rothschild’, và ‘Rothschild’ này chính là nó. Đúng rồi, Mouton là loại rượu vang mà bố mình rất thích. Dù ông gần như chẳng uống được rượu… ‘Premier je suis, Second je fus, Mouton ne change.’ Câu tiếng Pháp duy nhất mình biết. ‘Ta là hạng nhất, từng là hạng hai, nhưng Mouton không đổi.’

“Ngài Ryo?”

Tiếng lẩm bẩm của Ryo quá nhỏ, không lọt vào tai Gekko.

“A, xin lỗi. Tôi chỉ chợt nhớ ra vài chuyện thôi. Nhưng, thật tốt khi ngài vẫn bình an.”

Trước đây cũng vậy, nhưng Ryo cứ nhìn Gekko là lại nhớ đến cha mình. Tuổi tác hoàn toàn khác nhau, nhưng có lẽ là do… một thứ gì đó giống như không khí chăng. Việc nhớ lại câu tiếng Pháp về Mouton có lẽ cũng là vì lý do đó.

Lúc này, Ryo mới để ý đến hai người đứng sau Gekko. Một người là Max, đội trưởng đội hộ vệ của Gekko. Điều này thì cậu hiểu. Nhưng người còn lại là…

“Anh Cohn?”

Đúng vậy, người còn lại chính là Cohn, mạo hiểm giả hạng C của Thân vương quốc Inverey, người đã cùng hộ tống Hoàng tử Willie của Vương quốc Joux.

“Chào, Ryo, lâu rồi không gặp.”

“Tại sao anh Cohn lại đi cùng ngài Gekko?”

Đúng là cả hai đều là người của Thân vương quốc Inverey cũ… nhưng đáng lẽ họ không quen biết nhau. Khi họ đi lướt qua nhau ở công thành của Thân vương quốc, họ cũng chẳng chào hỏi gì…

“À, có nhiều chuyện lắm. Tôi được ông ấy cưu mang,” Cohn vừa gãi đầu vừa trả lời.

“Anh Cohn cũng sẽ di cư đến Vương quốc Knightley, nên tôi đã nhờ anh ấy hộ vệ cho đến lúc đó. An ninh ở phía đông Vương quốc không được tốt cho lắm,” Gekko giải thích.

Chắc hẳn đó là lời giải thích bề ngoài, nhưng có vẻ còn nhiều chuyện khác nữa. Tuy nhiên, hỏi những chuyện như vậy thì thật là vô duyên. Trên đời này có rất nhiều chuyện không nên hỏi.

“Sắp tới ngài sẽ hoạt động chủ yếu ở phía Nam ạ?”

Ryo hỏi như vậy cũng là điều dễ hiểu. Vì Gekko vừa mới nói rằng an ninh ở phía Đông không tốt. Cậu nghe nói ông sẽ mở trụ sở chính ở Lune, nơi bọn trẻ đang hướng đến, và một chi nhánh ở Acre, cả hai đều là thành phố ở phía Nam Vương quốc.

“Đúng vậy, tôi định thế. Tất nhiên là phải xin phép lãnh chúa nữa… nhưng cả ngài Biên Tước Lune và ngài Hầu tước Heinlein, người cai quản Acre, đều là những vị lãnh chúa anh minh. Nghĩ vậy thì vẫn tốt hơn nhiều so với những nơi khác,” Gekko mỉm cười trả lời.

Ryo, dù sống ở thành phố Lune, lại chẳng biết Biên Tước Lune là người như thế nào. Trong những cuộc trò chuyện với Sera sống ở dinh thự lãnh chúa, thỉnh thoảng ông cũng được nhắc đến, và qua từng lời nói, có thể thấy Sera rất kính trọng vị lãnh chúa này.

Nghe đâu cô ấy đã đấm vỡ vai và chĩa kiếm vào vị lãnh chúa tương lai…

“Toàn bộ Vương quốc thì có vẻ có khá nhiều vấn đề khó khăn, nhưng riêng phía Nam thì rất ổn định. Đó là nơi tốt nhất để đặt cơ sở.”

Câu nói đó bất chợt khiến hình ảnh vị công chúa của Đế quốc và ma pháp sư hệ hỏa hiện lên trong đầu Ryo.

Tại sao họ lại có thể xuất hiện ở đó, vào đúng thời điểm đó.

Câu trả lời đột nhiên lóe lên. Trong đầu Ryo, những thông tin cần thiết để lóe lên ý tưởng đó đã đầy đủ.

“Chuyện đó là do ngài Gekko sắp đặt…”

Cậu hối hận vì đã vô tình nói ra thành lời. Bởi vì dù có nghĩ đến, đó cũng không phải là nội dung nên nói ra.

Gekko cũng im lặng, đặt một ngón trỏ lên trước môi. Rồi, ông mỉm cười một chút.

Đừng nói ra.

Đúng vậy, nơi trú ẩn mà Công tước Inverey đã trốn. Gekko biết rằng Công tước Inverey ẩn náu ở đó. Tức là, ông ở một vị thế có thể tiết lộ thông tin cho Đế quốc. Có lẽ, ông không muốn để Công tước Inverey tị nạn sang Vương quốc. Bởi vì, an ninh của Vương quốc không tốt… điều đó cho thấy năng lực cai trị đang suy giảm. Năng lực cai trị suy giảm có nghĩa là sự ổn định chính trị cũng thấp đi… Nếu Công tước Inverey và gia đình đến một nơi như vậy thì sẽ ra sao? Ít nhất, một tương lai hạnh phúc là không thể mong đợi. Vậy thì Đế quốc thì sao? Tất nhiên, họ sẽ bị lợi dụng về mặt chính trị. Trong tương lai, họ có thể bị dùng làm lá cờ đầu, làm cái cớ để tấn công Liên bang. Nhưng, ít nhất mạng sống sẽ không bị lấy đi. Hoàng đế không ngu ngốc đến thế. Tất nhiên, đó không phải là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, vào thời điểm một quốc gia đã diệt vong, lựa chọn tốt nhất vốn không tồn tại. Vậy thì, lựa chọn nào tốt hơn? Đó sẽ là một sự lựa chọn như vậy. Và, Gekko đã đề nghị Đế quốc. Đúng vậy, ông chỉ đề nghị mà thôi. Cuối cùng, người chọn đến Đế quốc là chính Công tước Inverey. Ông đã vì bản thân và gia đình, đặt Vương quốc và Đế quốc lên bàn cân, và đã chọn Đế quốc. Lựa chọn đó có thể thực hiện được cũng là nhờ Gekko đã sắp đặt, và Đế quốc đã hành động như một nơi tiếp nhận người tị nạn. Nếu Gekko không sắp đặt, thì vốn dĩ, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến Vương quốc.

Một quốc gia diệt vong có nghĩa là nhiều người sẽ trở nên bất hạnh. Nhưng, ngay cả khi đã diệt vong, vẫn có những người hành động vì quốc gia và người tượng trưng cho nó.

Ryo bất giác cúi đầu.

“Không, ngài Ryo. Đó không phải là chuyện mà ngài phải cúi đầu đâu.”

Gekko lên tiếng với giọng hơi hốt hoảng. Rồi ông tiếp tục.

“Mười năm sau khi giành được độc lập hoàn toàn. Chúng tôi biết mình đang bị Liên bang nhắm đến. Công tước và những người xung quanh cũng đã cố gắng hết sức để củng cố thể chế quốc gia… nhưng đã không kịp. Tất nhiên, chúng tôi chỉ là thương nhân, nên không thể so sánh với những người đã thực sự vị tha phục vụ ở trung tâm… Chắc hẳn họ đã rất tiếc nuối.”

Gekko nói với vẻ mặt có chút buồn bã, như thể đang hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa.

“Những người ở lại quê hương, liệu sau này có khổ không?” Ryo nói với giọng như thể mình biết rõ.

Nhưng, Gekko từ từ, lắc nhẹ đầu và nói.

“Ngài Aubrey của Liên bang là một người có năng lực. Tính cách hơi khó chịu một chút, và không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng ông ấy không phải là người sẽ đàn áp dân chúng…”

Gekko cố ý ngắt lời ở đó.

Có lẽ cuộc sống của họ sẽ tốt hơn so với khi còn là công dân của Thân vương quốc Inverey… đó có lẽ là những lời ông không muốn nói ra.

Đoàn thương nhân Gekko, sau khi đi qua một vài thành phố của Vương quốc, cuối cùng sẽ hướng đến hai thành phố Lune và Acre. Hứa sẽ gặp lại nhau ở Lune, Ryo chia tay Gekko và những người khác.

Cơn say đã tan, Ryo định quay trở lại bữa tiệc thì giật mình ngoảnh lại. Vị khách ghé thăm ngày hôm đó không chỉ có Gekko.

“Ryo, ta có chuyện muốn nói.”

Đứng dưới ánh trăng là một mỹ nhân với cặp sừng đen và chiếc đuôi đen. Một đối thủ mà Ryo không bao giờ có thể quên. Đó là Akuma Leonore.

“Leonore…”

“Ừm. Hửm? Không cần phải cảnh giác như vậy đâu. Hôm nay ta đến chỉ để bàn bạc một chút, hay đúng hơn là có việc muốn nhờ… Mà, nếu Ryo nhất quyết muốn chiến đấu, thì ta cũng không từ chối đâu.”

“Không, chỉ nói chuyện thôi là được rồi.”

Leonore bắt đầu toát ra một bầu không khí phấn khích, Ryo vội vàng xua tay để dập tắt nó. Khi Ryo ngồi xuống một tảng đá gần đó, Leonore bắt đầu nói.

“Như ta đã nói lúc nãy, thực ra ta đến đây vì có việc muốn nhờ Ryo.”

“Nhờ tôi…?”

Một Akuma có thể vượt qua không gian bằng Hành Lang Phong Ấn, lấy đồ vật từ không gian phụ, và không chết dù bị chặt đầu, lại có việc muốn nhờ mình… Một tồn tại ở một đẳng cấp khác hẳn so với con người, rốt cuộc là có chuyện gì…

Lúc đó, Ryo giật mình. Cậu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

“Bà muốn tôi ký một hợp đồng để đổi lấy linh hồn của tôi, đúng không!”

Cậu cảm thấy mình không khác gì Tiến sĩ Faust. Không phải là gã ma pháp sư hệ thổ nào đó của Liên bang đâu, mà là nhân vật trong tác phẩm tiêu biểu của Goethe kia.

“Ta không hiểu rõ ‘linh hồn’ là gì… nhưng thứ ta cần là giọt lệ tinh linh đang tuôn ra từ cơ thể Ryo.”

“Giọt lệ… tinh linh?” Ryo nghiêng đầu hỏi lại.

“Ừm. Bọn ta gọi nó như vậy… Ngươi không tự biết sao. Mà, nghe nói nó không có tác dụng gì với con người nên có lẽ ngươi không nhận ra.”

“A, có lẽ nào, là thứ mà những người như Elf hay thú bảo hộ cảm nhận được, cái Dấu Ấn Tinh Linh đó phải không?” Ryo nhớ lại những gì Sera, một Elf, và thú bảo hộ ở làng của Nils đã nói về ‘thứ gì đó’ đang tuôn ra từ cậu.

“Ồ, chính nó, chính nó. Chính xác, thứ có tác dụng với Elf đó, chính là thứ ta cần.” Leonore vỗ tay, khen ngợi Ryo đã tìm ra câu trả lời đúng.

“Thực ra, bọn ta đang cùng nhau nuôi một con thú cưng Elf… à không, cách nói thú cưng sẽ gây ấn tượng xấu cho con người. Hừm, nói thế nào nhỉ…”

Leonore ngắt lời ở đó, dường như đang suy nghĩ một cách nói khác.

Quả thật, ‘thú cưng Elf’ không mang lại một hình ảnh tốt đẹp. Nuôi một Elf, trông gần như giống hệt con người, làm thú cưng… có lẽ là do từ ‘thú cưng’ gợi lên trong đầu hình ảnh “bị tước đoạt tự do và bị bắt làm nô lệ”. Nhưng, ở Trái Đất thế kỷ hai mươi mốt, có rất nhiều người yêu thương chó, mèo cưng như thành viên trong gia đình. Nghĩ vậy thì, cách nói thú cưng không hẳn là một điều xấu. Ít nhất, nó là một sinh vật sống, và trong một số trường hợp, có thể được xem như gia đình. Ryo đã nghĩ như vậy.

“Đúng rồi! Không phải thú cưng, mà là một Elf, một tài sản chung.”

Tài sản… nó không còn là sinh vật sống hay gia đình nữa…

“À, vâng, tôi cũng hiểu đại khái rồi. Vậy, con Elf đó dưới sự chăm sóc của các vị đã bị làm sao ạ?” Ryo cố gắng sắp xếp lại tâm trí và hỏi Leonore.

“Ừm, Elf đó tên là Elizabeth. Elizabeth, con bé đang trong tình trạng khá tồi tệ. Phép chữa lành của bọn ta không có nhiều tác dụng với những người thuộc dòng dõi tinh linh, như Elf…”

“Dòng dõi tinh linh? Những chủng tộc có chứa yếu tố tinh linh?”

“Đúng đúng. Yếu tố tinh linh, bọn Elf đã dùng cách diễn đạt đó. Cách nói đó có dễ hiểu hơn không. Vốn dĩ, nơi bọn ta sinh sống không phải là một nơi tốt cho những người mang yếu tố tinh linh. Vì thế, con bé đã rơi vào tình trạng tồi tệ, bọn ta đang rất bối rối.”

Nơi mà Leonore và những người khác đang sống… Ryo có chút hứng thú, nhưng cậu vẫn do dự khi bước vào một vấn đề riêng tư như vậy.

“Sao không chuyển cô ấy đến một nơi dễ sống hơn cho những người mang yếu tố tinh linh?”

“Tất nhiên, bọn ta cũng đã thử rồi. Nhưng con bé không ở trong tình trạng có thể tự hồi phục được bằng cách đó…” Leonore trả lời với vẻ mặt cau có, lắc đầu.

“Tôi có thể tưởng tượng được tình trạng tồi tệ đến mức nào… nhưng với một Elf trong tình trạng như vậy, liệu tôi có thể làm được gì không?”

Tôi không phải là bác sĩ hay nhà sinh vật học. Đúng là khi bị Akuma trước mắt chặt đứt cánh tay, mình đã làm một việc tương tự như phẫu thuật… nhưng ngay cả khi đó, người nối lại dây thần kinh bị đứt cuối cùng cũng là lọ thuốc của Kenneth. Hiệu quả rõ ràng mà chính mình sở hữu dường như chỉ là, khi ở gần, tuổi thọ của thú bảo hộ sẽ kéo dài, và Elf sẽ cảm thấy dễ chịu… chỉ đến mức đó thôi. À, còn nữa, không hiểu sao mình còn có khả năng thanh tẩy tà khí. Vốn dĩ tà khí là gì, ngay cả mình cũng không biết chính xác.

“Thành thật mà nói, ta cũng không biết. Một tồn tại như Ryo rất hiếm. Tuy nhiên, nếu như vậy mà không được thì cũng đành từ bỏ. Tất cả những gì có thể nghĩ ra khác, bọn ta đều đã thử. Và tất cả đều thất bại. Tất cả bọn ta, vào lúc đó, đã từ bỏ… kể cả chính Elizabeth. Vì vậy, dù biết là không được, ngươi có thể thử được không?”

Nói rồi, Leonore cúi đầu.

Việc Akuma có văn hóa cúi đầu cũng khá là kỳ lạ, nhưng đó không phải là vấn đề lúc này.

Đặc biệt, Ryo dường như không có rủi ro gì, và có thể coi đây là một phần của việc giúp người. Đúng là cậu đã chiến đấu với Akuma trước mắt. Tuy nhiên, nếu hỏi có căm ghét không thì cũng không hẳn. Hơn nữa, đối với Elf nói chung, cậu đã chịu ơn rất nhiều, đứng đầu là Sera. Cũng không phải là không có khả năng Elf tên Elizabeth này là kẻ thù của Sera và những người khác, nhưng dù vậy, việc bỏ rơi một người mà mình có thể cứu được… đó là điều Ryo không thể làm.

“Được thôi. Nếu là việc tôi có thể làm, tôi sẽ thử.”

“Ồ! Quả là người đàn ông ta đã nhìn trúng! Phần thưởng sẽ là quyền được chiến đấu với ta…”

“Không, tôi không cần thứ đó,” Ryo cắt ngang. “Vậy, tôi phải làm gì đây? Nếu phải đi đâu đó, tôi phải nói một tiếng với Hugh hoặc Abel trước, nếu không họ sẽ lo lắng…”

“Abel là đồng đội của Ryo lúc đó phải không. Nhưng không cần lo. Ta sẽ mang Elizabeth đến đây.”

Nói rồi, Leonore vươn tay phải ra và lẩm bẩm một từ.

“Hành Lang Phong Ấn.”

Ngay lúc đó, một bức tường đen tuyền hiện ra, như thể không gian đã bị cắt rời. Đó là cảnh tượng mà Anh Hùng Roman và những người khác đã gặp ở bàn thờ nhân tạo, và Ryo và nhóm cậu đã thấy ở ngôi đền ẩn của ma pháp sư hệ hắc ám.

Leonore bước vào trong bức tường đó. Và, khoảng hai mươi giây sau, cô quay trở lại. Trên tay cô, trong tư thế bế công chúa, là một Elf.

“Ryo, để ngươi đợi rồi. Đây là Elizabeth. Elizabeth, đây là Ryo mà ta đã nói chuyện trước đây.” Nói rồi, Leonore đặt Elizabeth xuống, để cô đứng trên mặt đất.

Elf đó vô cùng xinh đẹp. Elf nào cũng là mỹ nam mỹ nữ. Trong số đó, có những người có thể được coi là mỹ nhân tuyệt thế như Sera. Và, Elizabeth trước mắt cũng có thể được coi là một mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng, nếu Sera có một vẻ đẹp uy nghi, thì Elizabeth có lẽ nên được gọi là có một vẻ đẹp yêu kiều. Hơn nữa, có lẽ vì đang ở trong “tình trạng tồi tệ”, khuôn mặt cô ấy hốc hác, và việc thở cũng có vẻ khó khăn.

“Lần này, vì một người như tôi mà…” Elizabeth, người ngay cả thở cũng khó khăn, mở miệng xin lỗi.

“A, không, đừng nói gì cả. Leonore, tôi sẽ chạm vào trán cô Elizabeth. Được chứ?”

“Ừm. Nhờ ngươi.”

Được sự đồng ý của Leonore, Ryo vươn tay phải ra và đặt lòng bàn tay lên trán Elizabeth. Cậu không biết đâu là câu trả lời đúng.

Có lẽ, chỉ cần mình không làm gì cả và ở gần, cũng có thể có một số hiệu quả. Thú bảo hộ, dù không chạm vào, tuổi thọ vẫn được kéo dài. Nhưng, không hiểu sao mình cảm thấy nên chạm vào. Có lẽ đó là vì mình đã nhiều lần nhìn thấy Eto và Rihya, những thần quan, chữa lành vết thương. Ít nhất, chạm vào chắc chắn không có vấn đề gì… miễn là không phải là quấy rối tình dục!

Khi Ryo chạm vào trán, Elizabeth khẽ run lên. Sau đó, chưa đầy một phút, má cô rõ ràng bắt đầu ửng hồng. Hơn nữa, hơi thở khó khăn cũng đã ổn định lại, và ngay cả một người không chuyên cũng có thể thấy rằng cô đang khá hơn.

Leonore lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó, nhưng đôi mắt mở to không giấu được sự kinh ngạc.

Có lẽ là khoảng năm phút. Ryo rời bàn tay phải đang đặt trên trán Elizabeth. Không hiểu sao, cậu cảm thấy tình trạng sức khỏe của Elizabeth trước mắt đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Chắc hẳn chính Elizabeth cũng nhận ra điều đó. Cô mở đôi mắt đã nhắm suốt, nhìn Ryo và cúi đầu một cách duyên dáng.

“Cảm ơn ngài.”

Lời cảm ơn của Elizabeth như một tín hiệu, Leonore lao đến chỗ Elizabeth với tốc độ âm thanh và ôm chầm lấy cô.

“Tốt quá… tốt quá rồi, Elizabeth.”

“Chật, chật quá, thưa ngài Leonore. Ngài mạnh quá.”

Leonore, với đôi mắt rưng rưng lệ, sung sướng ôm chầm lấy Elizabeth. Elizabeth bị ôm cũng vui vẻ mỉm cười, ôm lại Leonore.

Ryo quan sát cảnh tượng đó, liên tục gật đầu nhẹ.

Không hiểu sao, mình cảm thấy vui vì đã giúp được người khác (?).

Sau khi ôm nhau một lúc để chia sẻ niềm vui được chữa khỏi hoàn toàn, Leonore quay lại đối mặt với Ryo.

“Ryo, thật sự cảm ơn ngươi.”

Nói rồi, cô cúi đầu thật sâu.

“Không, tôi chỉ đặt tay lên trán thôi mà. Tôi không làm gì to tát cả.”

Dù là đối thủ đã hai lần giao đấu sinh tử, nhưng bị cúi đầu sâu đến vậy, quả thật là cảm thấy có lỗi.

Đối với gã ma pháp sư hệ hỏa nào đó, chắc chắn mình sẽ không có cảm giác này… thật kỳ lạ.

“Không không, ngươi đã làm một việc mà chỉ Ryo mới có thể làm. Đó là một việc vô cùng to tát. Vậy, về phần thưởng này, quyền được chiến đấu với ta…”

“Không, tôi không cần thứ đó đâu.” Ryo lại một lần nữa từ chối thẳng thừng.

Leonore bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

“Chẳng phải chỉ là vì ngài Leonore muốn chiến đấu thôi sao?” Elizabeth bổ sung từ bên cạnh.

“Ừm, ta không phủ nhận điều đó.” Leonore thẳng thắn gật đầu. “Tuy nhiên, ta nghĩ rằng Ryo cũng đang rất muốn chiến đấu… trong sâu thẳm trái tim. Ừm, chắc chắn là vậy.”

“Không, tại sao chứ…” Ryo thở dài một hơi.

Nhưng…

“Chẳng phải ngươi chiến đấu trông vui vẻ lắm sao…”

“Làm gì có chuyện vô lý như vậy…”

Leonore càng bĩu môi hơn, với vẻ mặt rõ ràng là không hài lòng, chỉ ra, và Ryo, người bị chỉ ra, lẩm bẩm với vẻ mặt sững sờ.

“Sao, ngươi không nhận ra à? Đó là một nụ cười rất, rất tươi đấy? Có ai để đấu tập không? Hãy thử hỏi người đó xem. Chắc chắn họ sẽ trả lời rằng ngươi cười rất tươi khi chiến đấu.” Leonore tự tin khẳng định.

Ryo hình dung lại cảnh đấu tập. Tất nhiên, đối thủ là Sera.

Nhắc mới nhớ, Sera cũng chiến đấu với một nụ cười mỉm… ừm, đúng là vậy. Lẽ nào, mình cũng…?

“Tuy nhiên, được giúp đỡ nhiều như vậy mà không có quà cảm ơn thì không được. Ryo, ngươi có mong muốn gì không? Ta sẽ thực hiện mọi mong muốn trong khả năng của mình.”

Tùy thuộc vào cách nghe, đó quả là một lời nói ma quỷ. ‘Ta sẽ thực hiện mọi mong muốn’.

“Dù ngài có nói là mong muốn…”

“Hừm… Thế nào, ngươi có muốn một quốc gia không? Nếu muốn, ta sẽ… đây là Vương quốc Knightley phải không, ta sẽ giết sạch hoàng tộc và biến quốc gia này thành của Ryo…”

“Xin lỗi, xin ngài đừng làm những việc như vậy.”

Đề nghị kinh khủng của Leonore… nhưng theo một nghĩa nào đó, là một đề nghị rất ma quỷ, Ryo đã từ chối một cách rõ ràng. Hiện tại, cậu hoàn toàn không có hứng thú với việc điều hành một quốc gia.

“Hừm… Vậy thì, là phụ nữ? Nghe nói anh hùng hảo sắc mà. Ta sẽ tập hợp những người phụ nữ xinh đẹp nhất từ khắp nơi trên thế giới đến cho ngươi.”

“…Xin lỗi, xin ngài cũng đừng làm những việc như vậy.”

Cậu trả lời chậm mất một khoảnh khắc là vì trong hậu cung mà cậu tưởng tượng, có cả Leonore trước mắt… Dù là Akuma, nhưng cô ấy quả thật là một mỹ nhân tuyệt thế.

“Hửm? Ngươi muốn thêm ta vào đó à? Thôi được, nếu Ryo muốn thì khoảng mười năm cũng được…”

“Không, không phải thế!”

Leonore, với gò má hơi ửng hồng, liếc nhìn lên và nói… như thể đã đọc được suy nghĩ của cậu. Ryo vội vàng phủ nhận.

“Rắc rối thật…” Leonore nghiêng đầu, suy nghĩ.

Cứ thế này, có lẽ cậu sẽ lại nhận được một đề nghị kỳ quặc nào đó. Nghĩ vậy, Ryo quyết định đưa ra đề nghị từ phía mình.

“Vậy thì, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

“Hửm? Chỉ có vậy thôi sao?”

“Vâng. Thông tin là sức mạnh. Có những điều tôi muốn biết, nhưng lại khó tìm thấy thông tin liên quan đến chúng.”

“Hừm. Tri thức là quyền lực mà. Nhưng… trả lời tất cả mọi thứ thì thật là lãng phí.” Nói rồi, Leonore suy nghĩ một chút rồi nói. “Ta sẽ trả lời hai câu hỏi của Ryo. Có những điều ta không thể trả lời do ràng buộc, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.”

Cô giơ tay làm dấu hòa bình, biểu thị chỉ hai câu.

Hai phút trôi qua. Nhưng Ryo vẫn im lặng, chìm trong suy nghĩ.

Chỉ có hai câu. Mình có một vài điều muốn hỏi, nhưng việc rút gọn chúng xuống còn hai câu đang tốn thời gian.

Đúng lúc đó, Leonore định mở miệng.

“Ry…”

“Tôi quyết định rồi!”

Ngay lúc đó, Ryo cuối cùng cũng đã chọn được câu hỏi.

“Ừ-ừm. Cứ hỏi đi.”

“Đầu tiên. Tôi là gì?”

“Hả…?”

Trước một câu hỏi quá ư là bất ngờ, ngay cả Leonore cũng phải mắt tròn mắt dẹt. Elizabeth đang xem cuộc trao đổi bên cạnh cũng nghiêng đầu.

Ryo, sau khi cuối cùng cũng đã rút gọn được câu hỏi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện, và dường như cậu không hề nghĩ rằng câu hỏi của mình không được Leonore hiểu.

Ba mươi giây trôi qua mà không ai nói một lời nào.

“…Xin lỗi, Ryo. Ta không hiểu ý câu hỏi.”

Nghe vậy, Ryo lộ vẻ mặt sững sờ. Leonore nhìn cậu với ánh mắt áy náy.

“À… ờm, tức là, ta chỉ cần trả lời lý do tại sao giọt lệ tinh linh lại tuôn ra từ Ryo, hay tại sao lại có… thể chất? như vậy, có đúng không?” Leonore hỏi Ryo theo cách hiểu của mình.

Ryo nghiêng đầu một chút và trả lời.

“Ý tôi muốn hỏi thẳng là, liệu tôi có phải là con người không…”

“A, ra là vậy… Tùy thuộc vào định nghĩa của con người… nhưng ta nghĩ có lẽ ngươi là con người.”

“Tùy thuộc vào định nghĩa của con người?”

Một câu trả lời thật là mơ hồ.

“Ngươi có hai chân và hai tay. Đầu cũng nằm trên cổ… Ngươi không có sừng hay đuôi như bọn ta, và nói một ngôn ngữ mà con người có thể hiểu được. Vậy thì, ngươi là con người, đúng không?”

“A, vâng, nếu ngài nói vậy thì đúng là thế…”

Ryo, dù không hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời giải thích của Leonore, nhưng vẫn phải gật đầu.

“À, phải rồi, trong quá khứ đã từng có những người như Ryo, những người mà giọt lệ tinh linh tuôn ra.”

“Ể?”

Trước lời nói bất ngờ của Leonore, Ryo kinh ngạc mở to mắt.

“Khoảng một vạn năm trước thì phải… Hay là năm vạn năm nhỉ? Mà, dù sao cũng là một quá khứ khá xa rồi.”

Ở Trái Đất, nền văn minh cổ nhất được cho là nền văn minh Lưỡng Hà, và trung tâm của nó là người Sumer. Vương triều Uruk thứ nhất, nổi tiếng với vị vua Gilgamesh, được người Sumer xây dựng vào khoảng bốn nghìn năm trước Công nguyên. Tính từ thế kỷ hai mươi mốt trở lại là sáu nghìn năm trước. Có thể tưởng tượng được “khoảng một vạn năm trước” mà Leonore nói là một quá khứ xa xôi đến nhường nào. Nói thẳng ra, nếu ở Trái Đất, thì những chuyện xa xưa như vậy… chỉ có thể được coi là truyền thuyết hay thần thoại… Nhưng, ở thế giới này, có rất nhiều chủng tộc khác nhau. Thần thì mình vẫn chưa gặp, nhưng Akuma thì đang ở ngay trước mắt. Elf cũng có vẻ sống rất lâu, và con rồng ở Rừng Rondo có lẽ cũng có tuổi thọ đáng kể. Trước đây nó có nói gì đó về mười vạn năm… Thế giới này là như vậy.

“Ừm, vâng, dù là một vạn năm trước hay năm vạn năm trước, đối với tôi thì đều là một quá khứ rất xa xưa, nên không sao ạ.”

Tạm thời, mình có vẻ là con người. Và, trong quá khứ cũng đã có những người giống như mình. Tất nhiên, việc biết được những điều đó không mang lại lợi ích gì. Cũng không thay đổi được bất cứ điều gì trong tương lai. Nhưng, mình muốn trân trọng sự tò mò của mình.

“Vậy thì, câu hỏi thứ hai.”

“Nếu ngươi hài lòng với câu trả lời vừa rồi thì tốt quá. Hãy hỏi câu thứ hai đi.”

“Vương quốc của Ma Cà Rồng ở đâu ạ?”

“Ể…”

Đây có lẽ cũng là một câu hỏi nằm ngoài dự đoán của Leonore. Trong hơn một khoảnh khắc, Leonore chết lặng.

“À~, câu hỏi này hoàn toàn khác với câu trước nên ta hơi ngạc nhiên. Vương quốc của Ma Cà Rồng sao. Chà… liệu ta có nên trả lời câu này ở đây không.”

Leonore nghiêng đầu suy nghĩ.

Có vẻ như mình đã hỏi một câu rất khó trả lời.

“Ryo đã khẳng định là vương quốc của Ma Cà Rồng, tức là ngươi đã chắc chắn về sự tồn tại của nó, đúng không. Tại sao vậy?”

“Ừm, là do Ma Cà Rồng mà tôi đã chiến đấu lần trước… tôi nghĩ ông ta là một bá tước, đã lỡ lời.”

“V-Vậy à…” Leonore thở dài và lắc nhẹ đầu. “Có lẽ, bọn Ma Cà Rồng muốn giữ bí mật sự tồn tại của mình với loài người. Ngươi có biết về lịch sử xung đột giữa Ma Cà Rồng và con người không?”

“Chỉ một chút thôi. Nghe nói ở các nước phía Tây đặc biệt căng thẳng.”

“Ừm. Vì vậy… dù là Ryo, việc tiết lộ những thông tin như vậy… đối với ta cũng rất khó xử. Đó là sự thật lòng.”

“A, không, nếu vậy thì không sao ạ.”

Ryo ngưng câu hỏi.

Thực ra, qua cuộc trao đổi vừa rồi, mình đã có một sự chắc chắn. Chắc là ở đâu đó trong các nước Trung tâm rồi. Nếu là ở các nước phía Tây, có lẽ Leonore sẽ nói “Ở phía Tây xa lắm”. Vì cô ấy rất biết ơn việc mình đã cứu Elizabeth. Nhưng dù vậy mà vẫn không thể nói, có nghĩa là nó ở rất gần… Có thể là một nơi mà mình sẽ đến trong tương lai. Tức là, ở đâu đó trong các nước Trung tâm. Đối với mình, việc biết được cũng không phải để làm gì cả. Tất nhiên, mình cũng không có ý định đi săn Ma Cà Rồng. Chỉ là một chút tò mò thôi. Dùng một trong hai suất câu hỏi quý giá chỉ vì một chút tò mò thì cũng không biết có nên không…

“Ừm, Leonore, cảm ơn cô.”

“Không, câu hỏi thứ hai ta không thể trả lời rõ ràng được, xin lỗi nhé. Thôi, bọn ta sẽ quay về đây. Hành Lang Phong Ấn lần này là do bọn ta tập hợp nhiều sức mạnh để tạo ra, nhưng có vẻ sắp đến giới hạn rồi.”

Hành Lang Phong Ấn được tạo ra khi đưa Elizabeth đến vẫn còn đó, nhưng có vẻ sắp đóng lại.

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bà đã cho tôi biết những thông tin quý giá.” Ryo lại một lần nữa, với lời lẽ lịch sự, cúi đầu một cách nghiêm túc.

“Không, chính bọn ta mới phải cảm ơn, ngươi đã cứu Elizabeth mà. Thật sự cảm ơn.” Leonore nói rồi cũng cúi đầu một cách lịch sự, Elizabeth bên cạnh cũng cúi đầu theo.

Một cảnh tượng thật đậm chất Nhật Bản đang diễn ra.

Và rồi, hai người biến mất sau

Hành Lang Phong Ấn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Ryo đã giúp đỡ một người (?), cậu đang hối hận.

Tại sao khi Leonore nói sẽ cho mình thứ mình muốn, mình lại không nói “Hãy lấy cho tôi một con golem” nhỉ.

Abel nhìn Ryo đang thở dài trong sự hối hận đó và lẩm bẩm.

“Chắc lại đang nghĩ ra chuyện gì đó không tốt cho đời, cho người rồi đây.”

Ryo, một người đàn ông không được đánh giá đúng. Thật đáng thương.

Nơi đó được gọi là Thư phòng. Một thư viện dành riêng cho chủ nhân của tòa nhà này… nói chung, nhận thức đó có lẽ gần với sự thật nhất. Trong không gian rộng lớn, vô số cuốn sách được sắp xếp gọn gàng.

Chủ nhân, hôm nay cũng đang mải mê đọc một trong số đó. Chủ nhân ngẩng đầu lên khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Ở đó, một thức uống đen như ác quỷ, nóng như địa ngục, tinh khiết như thiên thần, và ngọt ngào như tình yêu… sắp được đặt xuống.

“À, cảm ơn.”

Chủ nhân nói rồi vươn tay lấy ly cà phê mới pha, thưởng thức hương thơm của nó.

“Thưa chủ nhân, ngài Doras muốn báo cáo.”

Người quản gia đã pha cà phê thông báo rằng có người báo cáo đang đợi ở phòng chờ.

“Vậy sao. Cho vào đi.” Chủ nhân gật đầu một cái, cho phép người báo cáo vào.

“Có hai điểm cần báo cáo. Một là, Đế quốc Debuhi đã công bố việc tiếp nhận tị nạn của Công tước Inverey. Hai là, đã xác định được những người liên quan đến sự biến mất của Bá tước Haskill.”

“Điểm thứ hai.”

“Vâng. Nơi Bá tước Haskill Kallinikos biến mất được xác định là ở phía nam Vương quốc Knightley, thuộc lãnh địa trực thuộc hoàng gia. Khi biến mất, những người có mặt tại đó bao gồm Hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả Lune, Hugh MacGrath, một tổ đội hạng D gồm bốn người. Cùng với đó là Anh Hùng Roman và tổ đội của cậu ta.”

Nghe báo cáo, chủ nhân hơi nghiêng đầu hỏi.

“Không chỉ có Hội trưởng MacGrath, mà còn cả Anh Hùng Roman? Thật là một dàn nhân vật hoành tráng. Không thể nghĩ rằng họ tình cờ có mặt ở đó được?”

“Vâng. Lúc đó, tổ đội Anh Hùng tình cờ đang ở lại thành phố Lune, và đã xuất hiện ở làng Kona cùng với Hội trưởng MacGrath.”

“Vậy à. Gần làng Kona sao.” Nói rồi, chủ nhân nhìn ly cà phê trên tay mình một cách đầy yêu thương. Hôm nay, ông đang uống loại cà phê Kona đó. Không phải là cà phê Blue Mountain sản xuất trong nước.

“Thánh kiếm Astarte của Anh Hùng, liệu có thể tiêu diệt được Kallinikos không? Hơn nữa, thanh kiếm của Hội trưởng MacGrath, nếu ta nhớ không lầm là Thánh Kiếm Galahad. Một thanh kiếm phong tỏa khả năng tái sinh sao… Dù là bên nào, cũng không phải là đối thủ tầm thường. Một mình Kallinikos có lẽ là quá sức.” Chủ nhân lẩm bẩm một mình, không để lộ biểu cảm gì.

“Vâng. Tuy nhiên, thần quan trong tổ đội Anh Hùng…” Người báo cáo lần đầu tiên ngập ngừng.

“Hửm? Nhắc mới nhớ, trong tổ đội Anh Hùng lúc nào cũng phải có một thần quan nhỉ. Bây giờ là ai?”

“Vâng. Hiện tại là Đại Tư Giáo Graham.” Nói rồi, người báo cáo nghiến răng vì uất hận.

“Đại Tư Giáo Graham? Vậy à, Chánh Thẩm Tra Tòa Dị Giáo sao… Lại càng hoành tráng hơn nhỉ.”

Nói xong, chủ nhân chỉ mỉm cười một chút. Nhưng nụ cười đó lại phảng phất một nỗi buồn. Không phải là sự phẫn nộ mà Bá tước Haskill Kallinikos dành cho Graham, cũng không phải là sự uất hận mà người báo cáo đã nghiến răng kìm nén, mà chỉ đơn thuần là nỗi buồn.

“Graham… một kẻ đáng thương…”

Lời của chủ nhân không đến được tai ai, tan biến vào không trung.

Một tuần sau khi quân đoàn phía Nam của đội viễn chinh Vương quốc trở về thành phố Lune.

Nói chung, vũ khí cần được bảo dưỡng. Điều đó đúng với cả vũ khí của Trái Đất hiện đại hay các loại kiếm ở thế giới này. Tất nhiên, dù là mạo hiểm giả hay hiệp sĩ, họ đều tự bảo dưỡng vũ khí của mình. Nhưng, một tháng một lần, hoặc hai tháng một lần, việc nhờ một thợ rèn quen thuộc bảo dưỡng kỹ lưỡng là chuyện bình thường.

Ở Lune, thành phố lớn nhất biên giới, có rất nhiều thợ rèn như vậy. Khu phố thợ thủ công, bao gồm cả những xưởng rèn đó, nằm gần cổng Tây.

Sera và Ryo đã đến trước một trong những xưởng rèn đó, cửa hàng của lão luyện Doran.

“Chào buổi chiều, lão luyện~”

Mở cửa bước vào, Sera gọi vào phía trong cửa hàng.

“Ồ, đợi chút nhé.”

Một giọng nam trầm ấm đáp lại từ phía trong. Chỉ vài giây sau, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, người to ngang nhưng thấp, bước ra từ phía trong.

Giống hệt Belrock trong tổ đội Anh Hùng! Thợ rèn người lùn, một hình mẫu kinh điển của thể loại isekai! Liệu có sự đối đầu giữa Elf và người lùn không… hay là một người lùn cố chấp, và chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa hàng… ‘Không có vũ khí nào để bán cho bọn bay đâu!’, rồi cãi nhau một trận tơi bời sao…

Ryo không hiểu sao lại phấn khích một cách kỳ lạ.

“Ồ, là cô nhóc Sera à. Đến ngày bảo dưỡng kiếm rồi sao.”

“Ừm. Nhờ ông như mọi khi.” Nói rồi, Sera đặt thanh kiếm cả vỏ lên bàn.

“Được rồi. Còn cậu ma pháp sư kia thì…” Lão luyện Doran nói, nhìn về phía Ryo đang thầm phấn khích.

“A, đây là Ryo. Cậu ấy đi cùng thôi.”

“Đi cùng… Mà, vì là xưởng rèn nên chỉ có giáp kim loại, cũng không có trượng ma pháp… à mà, cậu không mang trượng sao.” Lão luyện Doran nhìn Ryo từ trên xuống dưới, xác nhận cậu đi tay không rồi nói.

Đúng vậy, ma pháp sư thường mang theo trượng. Người ta nói rằng có trượng và không có trượng, lượng ma lực cần thiết chênh lệch gấp mười lần, và hiệu quả phát huy ma pháp cũng chênh lệch gấp mười lần. Vì vậy, ma pháp sư và trượng được coi là một cặp không thể tách rời.

“Vâng, tôi có chủ trương không mang trượng…” Ryo gật đầu trả lời.

“Vậy à… Mà, cũng có nhiều loại người mà.”

“Ryo cũng có thể cận chiến nữa. Kiếm hữu dụng hơn trượng. Kiếm pháp của cậu ấy ngang ngửa với tôi đấy.” Sera tự hào nói như thể đang nói về chính mình.

Nghe vậy, lão luyện Doran mở to mắt.

“Thật sao… Hửm? Nhắc mới nhớ, tôi có nghe ở dinh thự nói rằng có một mạo hiểm giả ngày nào cũng đấu tập với cô nhóc Sera…”

“Chính là Ryo này đây.” Sera mỉm cười, gật đầu thật sâu và trả lời.

Ngược lại, Ryo nghiêng đầu hỏi.

“Dinh thự?”

“À, lão luyện Doran cũng thuộc xưởng phát triển của Biên Tước Lune. Dù sao thì ông ấy cũng là một thợ rèn rất giỏi. Một nhân tài xuất sắc như vậy, lãnh chúa sẽ không bỏ qua đâu.”

“Thôi đi.”

Lão luyện Doran mặt đỏ bừng.

Ông ấy là một người tốt. Không phải là một lão luyện cố chấp như mình mong đợi ban đầu, cũng không phải là một người lùn lập dị, và hơn nữa còn rất thân thiết với Sera, một Elf…

“Nhắc đến xưởng phát triển ở dinh thự, có một đồng nghiệp mới gia nhập, tay nghề cũng rất giỏi. Vừa hay ông ấy đang ở đây, chúng tôi đang nói chuyện. Ngài Abraham!”

Lão luyện Doran gọi về phía trong.

Thì, một ông lão bước ra từ phía trong.

“Sao thế, lão luyện?”

Đó là một ông lão mà Ryo đã từng gặp.

“Có phải ngài là thợ đồng hồ Abraham Louis không?”

“Vâng… A, đây là lần thứ ba rồi nhỉ. Lần đầu tiên là trong tổ đội đã mua cây nỏ liên thanh ở Wittnash.”

“Vâng. Tôi là Ryo, một thủy ma pháp sư.” Ryo cuối cùng cũng có thể tự giới thiệu.

Abraham Louis, vốn là một ông lão mở cửa hàng chuyên về cung và nỏ ở Wittnash, nhưng đã chuyển đến thành phố Lune và mở một cửa hàng mới gần cổng Đông. Ryo nhớ rằng mình đã gặp và nói chuyện một chút với ông ở đó.

“Sao, cậu nhóc áo choàng quen biết ngài Abraham à.”

“Vâng. Trước đây, thành viên trong tổ đội của tôi đã mua vũ khí của ngài Abraham.”

“Ra vậy. Vậy thì cậu biết tay nghề của ngài Abraham rồi chứ.”

“Vâng, thật tuyệt vời.”

“Không, thật xấu hổ quá.”

Lão luyện Doran hết lời khen ngợi, Ryo đồng tình, và Abraham ngượng ngùng.

“Thôi, tôi sẽ nhận thanh kiếm. Chắc quá trưa là xong thôi. Mà, cậu nhóc áo choàng kia… Ryo phải không. Kiếm của cậu không cần bảo dưỡng à?”

“Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng thấy kiếm của Ryo…”

Lão luyện Doran nhìn về phía Ryo và hỏi. Sera cũng nhìn về phía Ryo, nghiêng đầu. Đúng là họ đấu tập hàng ngày, nhưng thanh kiếm Ryo dùng là kiếm của sân tập, đã được mài cùn lưỡi.

“Chắc là không cần đâu. Của tôi là cái này…”

Nói rồi, Ryo lấy

Murasame và con dao do Michael dỏm chế tạo từ hông ra và đặt lên bàn.

“Cái này…”

Lão luyện Doran nhìn

Murasame đặt trên bàn và không nói nên lời.

“Không thể nào…”

Abraham cũng chết lặng.

Một lúc sau, lão luyện Doran bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.

“…Không, nhưng mà, cái này… đây là nó sao? Chỉ có thể nói là vậy… nhưng… không ngờ lại được chiêm ngưỡng khi còn sống…”

Bỏ mặc lão luyện Doran và Abraham, Sera thản nhiên nói.

“Kiếm của Tinh Linh Vương à! Cả áo choàng lẫn kiếm, Ryo được Tinh Linh Vương yêu quý quá nhỉ!”

Cô vui vẻ nói, với một nụ cười rạng rỡ.

“Vậy sao. Quả nhiên đây là Kiếm của Tinh Linh Vương… Tôi cũng chỉ nghe qua lời đồn nên không tự tin lắm.”

“Tôi gần như chỉ nghe qua truyền thuyết thôi.”

Cả lão luyện Doran và Abraham đều gật đầu nhẹ nhiều lần, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

“Ryo, thanh kiếm đó có thể tạo ra lưỡi kiếm phải không? Cho tôi xem với.” Sera nài nỉ với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

“Được thôi.”

Bị nài nỉ, Ryo cũng không thấy khó chịu, cầm lấy

Murasame và tạo ra một lưỡi kiếm bằng băng.

“Ồ~. Đẹp quá…” Sera, nhìn lưỡi kiếm băng xanh lấp lánh đó, gần như mê mẩn.

Ryo, nhìn vẻ mặt của Sera, cũng gần như mê mẩn.

Lão luyện Doran và Abraham, nhìn hai người và

Murasame, lẩm bẩm “Hừm”.

Và rồi, lão luyện Doran chợt nhìn xuống bàn. Ở đó, con dao do Michael dỏm chế tạo đang nằm. Nhìn thấy nó, lão luyện Doran chết lặng… hoàn toàn đứng hình.

Nhưng, Ryo và Sera, và cả Abraham nữa, đều không nhận ra sự bất thường của lão luyện. Ryo làm tan biến lưỡi kiếm của

Murasame rồi đeo vào hông, con dao trên bàn cũng được cậu đeo vào hông một cách tự nhiên.

“Hừm, được xem một món đồ tốt quá. Thôi nào, Ryo, hôm nay chúng ta ăn trưa ở khu vực cổng Tây này đi. Vậy, lão luyện Doran, việc bảo dưỡng nhờ ông nhé.”

“…”

Lão luyện Doran vẫn đứng hình, nhưng hai người không để ý đến ông, đi ra khỏi xưởng.

“Vậy tôi cũng về đây. Vậy, lão luyện, hẹn gặp lại ở dinh thự.” Nói rồi, Abraham Louis cũng rời khỏi cửa hàng.

Quả nhiên, lão luyện Doran vẫn đứng hình…

Từ bên ngoài vọng vào tiếng của Sera và Ryo.

“Sau vụ náo loạn ở thủ đô, nghe nói có một cửa hàng tên là ‘Hamburg’ nấu ăn rất ngon mở ở gần cổng Tây này.”

“Hamburg? Chẳng lẽ đó là món hamburger…”

“Nghe nói là một đầu bếp đến từ Twilight Land, một quốc gia ở phía tây nam Vương quốc, mở cửa hàng đó. Chúng ta đi thử xem. Nếu không nhầm thì nó ở ngay gần xưởng…”

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Ryo và Sera ăn Hamburg.

Cuộc sống của Ryo sau khi trở về từ Thân vương quốc Inverey khá là đều đặn. Sáng, cậu thức dậy cùng lúc mặt trời mọc, giãn cơ và vung kiếm. Bữa sáng tự làm tự ăn, cả buổi sáng làm gì đó liên quan đến giả kim thuật và ma pháp, bữa trưa thì ăn ở các quán gần cổng Đông, chủ yếu là Quán Ăn No Nê. Buổi chiều, cậu đấu tập với Sera ở sân tập của hiệp sĩ đoàn, thỉnh thoảng ghé qua thư viện hoặc Thương hội Gekko. Trên đường về, cậu ăn tối, về nhà sớm tắm rửa rồi đi ngủ.

Có hai thế lực lớn làm xáo trộn cuộc sống đều đặn đó của Ryo. Một là, các thành viên của ‘Phòng Mười’, những người bạn cùng phòng cũ. Hai là, Abel, hạng B… không, sau chuyến viễn chinh đến Thân vương quốc Inverey, anh đã kiếm được điểm và cuối cùng đã lên hạng A. Nhờ đó, ‘Xích Kiếm’ do Abel dẫn đầu đã trở thành tổ đội hạng A. Nhân tiện, ngoài ‘Xích Kiếm’, tổ đội hạng A tại ngũ thuộc Vương quốc chỉ có một tổ đội duy nhất ở thủ đô, nên ‘Xích Kiếm’ là tổ đội hạng A thứ hai.

Quả nhiên, lễ thăng hạng của Abel, Ryo cũng đã cùng các thành viên của ‘Phòng Mười’ đến xem. Nils cảm động, khóc nức nở. Eto đứng bên cạnh dỗ dành cậu. Amon thầm quyết tâm rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ như vậy. Mỗi người một vẻ.

Còn Ryo?

Ryo khoanh tay, liên tục gật đầu. Không hiểu sao cậu lại có tâm trạng của một người cha đang vui mừng cho đứa con trai trưởng thành của mình.

Abel là do mình nuôi lớn… có lẽ trong lòng cậu đã nghĩ như vậy. Đối với Abel, chắc anh ta chẳng nghĩ vậy chút nào.

Vài ngày sau lễ thăng hạng, một kiếm sĩ đã đến nhà Ryo vào buổi sáng.

“Chắc là hơi sớm quá…?”

Abel lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra xem, mới tám giờ sáng.

Chắc là đã dậy rồi, nhưng nên làm gì bây giờ, Abel lưỡng lự trước cửa nhà.

Lúc đó, cánh cửa hông bên phải mở ra, một người từ trong bước ra.

“Hửm? Abel à? Sớm thế.”

Đó là Elf, người hướng dẫn kiếm thuật của Hiệp sĩ đoàn Lune…

“A, Sera, chào buổi sáng…”

“Đúng rồi, chúc mừng anh đã lên hạng A. Lãnh chúa cũng rất vui mừng đấy.”

“À, cảm ơn cô.”

“Vậy, tôi có việc gấp nên đi trước.”

Sera nói rồi biến mất trong một luồng gió. Vài giây sau, Abel mới hiểu ra rằng cô đã dùng phong ma thuật để di chuyển với tốc độ cao.

Khi Abel hoàn hồn, cánh cửa hông mà Sera vừa bước ra lại mở, lần này Ryo bước ra.

“Tôi nghe có tiếng gì đó, ra là anh Abel. Lạ thật, sớm thế này mà đã đến rồi.”

“Ờ, ờ… Không, tôi không có ý đó…” Abel không hiểu sao lại trả lời lắp bắp.

“Sao thế? Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi?”

“Không, vừa rồi tôi gặp Sera đi ra…”

“Gặp thì sao?”

“Tối qua cô ấy ở lại à?” Abel mặt đỏ bừng hỏi. Có vẻ anh ta không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này… Dù đã là một người đàn ông ngoài hai mươi.

“Haizz.”

Ryo thở dài, không trả lời gì mà đi vào trong nhà.

“Này, đợi đã.”

Abel vội vàng đi vào nhà qua cửa hông. Bên trong, một mùi thức ăn thơm phức lan tỏa. Nhưng trên bàn không có món ăn nào, chỉ có một xấp giấy khoảng mười mấy tờ. Trên tờ giấy trên cùng, có thể thấy con dấu của Biên Tước Lune.

“Sera mang xấp giấy đó đến đấy. Tiện thể, chúng tôi cũng ăn sáng cùng nhau rồi. Hôm nay, hiệp sĩ đoàn có buổi huấn luyện chiến đấu với ma vật đột xuất, nên người hướng dẫn kiếm thuật phải đi đánh giá huấn luyện. Vì vậy, chiều nay không đấu tập được, cô ấy cũng đến để báo tin đó.”

Ryo vừa nói vừa nhanh tay xay hạt cà phê bằng cối xay. Cối xay là sản phẩm của Thương hội Gekko, so với việc xay bằng cối giã thuốc của bộ dụng cụ giả kim thuật trước đây thì xay tốt hơn nhiều, nên gần đây cậu rất thích nó.

“V-Vậy à…”

Biết rằng Sera không ở lại qua đêm, khuôn mặt đỏ bừng của Abel đã trở lại bình thường.

“Mà, xấp giấy này là gì? Tôi xem được không?”

“À~, chắc anh xem cũng không hiểu đâu? Nó liên quan đến giả kim thuật mà.”

“Này, đừng có coi thường tôi. Đúng là tôi không thể sử dụng giả kim thuật, nhưng kiến thức về giả kim thuật thì tôi cũng… kiến thức… kiến thức…”

Abel vừa đọc xấp giấy trên tay vừa trả lời, nhưng giọng nói ngày càng nhỏ dần. Vì nội dung viết trong đó, anh ta gần như không hiểu gì cả. Những từ mà anh ta cố gắng đọc được là Nam tước Kenneth Hayward hay Veydra.

Trong lúc đó, Ryo đã rót cà phê vừa pha xong vào những chiếc cốc làm bằng băng, đặt trước mặt Abel và mình.

“Đó là thông tin về vũ khí ma đạo của Thân vương quốc Inverey lần trước đấy.”

“Vũ khí ma đạo? Cái tia sáng màu xanh lục bắn ra từ ngọn tháp đó à!”

Abel cũng đã nhớ ra. Từ trên vách đá của con đường hẹp, cả đoàn quân phía Nam đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Vâng, chính nó. Hình như đó là một bản sao, còn bản gốc là một thứ gọi là

Veydra do xưởng giả kim thuật của Vương quốc, tức là Kenneth, chế tạo…”

“Quả nhiên là vậy.”

Abel đã tìm ra câu trả lời cho thắc mắc mà anh đã có khi nhìn thấy

Veydra ở Thân vương quốc Inverey.

“Vâng, có vẻ như họ đã bị đánh cắp công nghệ. Tất nhiên, không phải là từ chỗ của Kenneth đâu. Kenneth không ngốc đến thế. Nghe nói là thông qua Bộ Nội vụ, nơi quản lý xưởng giả kim thuật. Quá trình đó cũng được viết trong báo cáo.”

Ryo nhấp một ngụm cà phê Kona, hài lòng với hương vị của nó. Sự tương phản giữa nội dung cậu nói và biểu cảm trên khuôn mặt thật là đáng chú ý.

“Mà tại sao cậu lại có thể xem được một bản báo cáo như thế này?”

“À… Con golem đã đánh chặn cái Veydra nhái đó, đúng không? Tôi đã nộp báo cáo về nguyên lý đánh chặn đó cho dinh thự lãnh chúa. Tất nhiên là đã nhờ Hội Mạo Hiểm Giả làm thành một yêu cầu. Và để đáp lại, tôi nói rằng tôi muốn biết thông tin về tia sáng màu xanh lục trong phạm vi có thể, và họ đã gửi cái đó đến.”

Thứ phát ra từ tay con golem đó có nguyên lý tương tự như của con tôm súng đã làm mình bất tỉnh dưới biển. Từ ký ức nhục nhã đó, mình đã hiểu ra khá nhiều điều.

“Cậu nói là ‘tia sét nhỏ’ hay gì đó thì phải…” Abel dường như chỉ nhớ được một phần rất nhỏ trong những lời giải thích của Ryo.

Lúc đó, anh ta đã nói ‘ra vậy’, nhưng thực ra vẫn chưa hiểu.

“Abel… không sao đâu, anh có kiếm mà. Dù không làm được gì khác, có kiếm là được rồi.”

“Ừm, Ryo, cậu chắc chắn đang coi thường tôi đúng không.”

Bị chỉ ra, Ryo lộ vẻ mặt sững sờ…

“Sao… anh biết được…”

“Tôi nhất định sẽ làm cậu phải khóc!”

“À phải rồi, tôi có một câu hỏi rất muốn hỏi một kiếm sĩ hạng A.”

“Coi thường tôi xong mà còn nói được như vậy à…”

Ryo cố tình vỗ tay một cái, nói với giọng vui vẻ, ngược lại, Abel nhìn Ryo với ánh mắt sắc lẻm và trả lời.

“Abel, con người cần phải biết thay đổi đó.”

“Cậu nghĩ là tại ai hả!”

“Tất nhiên là tại anh rồi. Chẳng phải người ta vẫn nói, mọi chuyện đều do tâm trạng mà ra sao. Tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của anh thôi.”

“Thôi, thôi, cứ cho là vậy đi. Mà? Câu hỏi là gì?” Abel từ bỏ nhiều thứ và thúc giục Ryo hỏi.

“Thực ra là về Đấu Kỹ, tôi nghe nói rằng Đấu Kỹ là thứ mà chỉ những người không thể sử dụng ma pháp mới có thể học được.”

Nghe câu hỏi của Ryo, một bên lông mày của Abel khẽ nhúc nhích.

“Hỏi chuyện lạ nhỉ. Ai nói thế?”

“Sera và ngài Phelps.”

Sera của ‘Phong’ và Phelps của ‘Bạch Lữ Đoàn’. Cả hai đều là những mạo hiểm giả hạng B đại diện cho thành phố Lune.

“Người ta nói có lẽ là vậy.”

“Có lẽ?”

“Ừ. Vốn dĩ, phải mạnh lên kha khá mới có thể học được

Đấu Kỹ. Vì vậy, thông tin không có nhiều. Mà, Đấu Kỹ cũng mới chỉ lan rộng cách đây có một trăm năm thôi. Chuyện đó, tôi đã nói trước đây rồi, đúng không?”

“Vâng. Là lúc tôi bị chặt đứt cánh tay phải không.”

Trên đường từ thủ đô trở về Lune, trong lúc mình bị Leonore chặt đứt cánh tay, họ đã nói chuyện.

“Tôi phải ngả mũ trước sự gan dạ của cậu, có thể vừa cười vừa nói về một trải nghiệm như vậy.” Abel vừa lắc đầu vừa nói.

Và anh tiếp tục.

“Sau đó, tôi cũng hơi tò mò nên đã tìm hiểu một chút, hình như

Đấu Kỹ lan truyền từ phía Tây.”

“Phía Tây?”

Phía tây Vương quốc là ‘Tây Lâm’, nơi Elf sinh sống. Xa hơn về phía tây là dãy núi sừng sững, con người không qua lại.

“À, tôi có thể tưởng tượng được cậu đang nghĩ gì. Elf có lẽ không liên quan. Ví dụ như Sera, cô ấy vung kiếm với kỹ thuật siêu việt như vậy, nhưng nghe nói không học Đấu Kỹ.”

“Hừm… nhiều điều bí ẩn quá.”

Bí ẩn lại càng thêm sâu sắc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận