"Kona trong tay ta~ tay ta chiếm lấy nào~♪"
"Sao cậu lại hát bài ca của quân xâm lược thế?"
Nils thẳng thừng nhận xét về lời bài hát của Ryo.
"Dạo này, tớ thấy cách cậu bắt bẻ cứ giống Abel thế nào ấy..." Ryo nói.
"Abel ngầu bá cháy!" Nils phản ứng ngay khi Ryo nhắc đến cái tên Abel.
Nghe cuộc trò chuyện đó, Eto và Amon chỉ mỉm cười trong khi tiếp tục bước đi. Họ đang trên đường từ thành phố Lune đến làng Kona. Cả nhóm đã rời Lune từ tờ mờ sáng và dự định sẽ đến Kona vào buổi chiều.
"Chuyện có loại côn trùng chưa từng thấy xuất hiện thì không nói, nhưng cái từ 'hiện tượng kỳ quái' thật đáng lo ngại," Amon nói như thể đang tự hỏi chính mình.
"Đúng vậy. Họ không nêu tên một loại ma vật cụ thể nào, chỉ nói là 'hiện tượng kỳ quái'. Chẳng biết có thứ gì ở đó nữa," Eto vừa nghiêng đầu vừa đáp lời.
"Dù là thứ gì, tớ cũng sẽ chém phăng!" Nils buông một câu đậm chất não cơ bắp. Cậu ta là đội trưởng của tổ đội này.
Liếc nhìn Nils, Ryo thầm chắc chắn một điều. Năng lực cần thiết của một đội trưởng không phải là trí thông minh, mà là khả năng duy trì động lực cho các thành viên.
"Ryo, cậu vừa nghĩ điều gì đó cực kỳ thất lễ phải không?" Nils đột nhiên hỏi.
"L-Làm gì có chuyện đó."
Trước lời指摘 sắc bén của Nils, giọng Ryo trở nên lúng túng. Dù vậy, Nils vẫn nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm. Có vẻ như cậu không thể thoát được nếu không nói gì.
"Tớ chỉ đang cảm thấy khâm phục phẩm chất lãnh đạo của cậu thôi, Nils à," Ryo đường hoàng nói. Cậu không hề nói dối.
"Ồ, ờ. Nếu vậy thì, thôi được..."
Nils, dễ dụ thật.
Khoảnh khắc Ryo nghĩ thầm điều đó với vẻ mặt có chút gian xảo, Eto và Amon đã nhìn thấy.
"Ryo vừa..."
"Trông có vẻ đang nghĩ điều gì đó xấu xa," hai người thì thầm với nhau bằng một giọng cực nhỏ.
Cứ như vậy, bốn người đã đến làng. Lúc này là hai giờ chiều, sớm hơn một chút so với dự định.
Nơi đây là một ngôi làng... đúng là làng, nhưng có vẻ khá đông dân. Dọc theo con đường là những dãy nhà san sát. Phía sâu trong làng, có thể thấy một đồn điền cà phê rộng lớn trải dài.
"Tuy đã nghe nói, nhưng không ngờ lại đến mức này..." Nils lẩm bẩm.
"Dân số hơn năm nghìn người... gần như là một thành phố rồi," Eto thì thầm.
"Tại sao nơi này vẫn chỉ là một ngôi làng nhỉ?" Amon nói với âm lượng bình thường.
"Đó là vì nơi đây là lãnh địa trực thuộc hoàng gia đấy," một giọng nói vang lên.
Ba người giật mình quay lại. Ryo không ngạc nhiên vì đã cảm nhận được có người đang đến gần, nhưng cậu lại bất ngờ khi biết đây là lãnh địa trực thuộc hoàng gia.
(Bệ hạ cũng thích cà phê sao?)
Người đàn ông cất tiếng từ phía sau họ đang ở độ tuổi trung niên, khoảng bốn mươi lăm tuổi. Ông có vóc dáng cao lớn, dáng đi uyển chuyển, làn da ngăm đen, mắt đen và mái tóc màu hạt dẻ.
Ryo cảm thấy ông không có vẻ gì là một nông dân, có lẽ là do trang phục ông đang mặc. Một chiếc áo sơ mi mỏng nhưng được may rất khéo, quần lửng và chân đi sandal.
"Ồ, xin thất lễ. Tôi là Gorou Ganda, được phái đến làng Kona này với tư cách là quan Đại diện. Cứ gọi tôi là Gorou," ông nói.
(Gorou? Một cái tên nghe giống người Nhật... nhưng đường nét khuôn mặt lại giống người Latinh? Trông khá sắc sảo.)
"Là chúng tôi thất lễ mới phải. Chúng tôi là những mạo hiểm giả thuộc tổ đội 'Phòng Số Mười' từ thành phố Lune. Tôi là Nils, còn đây là Eto, Amon và Ryo. Chúng tôi đã nhận yêu cầu được gửi từ làng của ngài đến thành phố Lune," Nils nói, và Eto lấy từ trong túi ra giấy xác nhận yêu cầu rồi đưa cho Gorou.
Gorou xem qua văn bản.
"Vâng, tôi đã xác nhận. Trước hết, mời mọi người đến văn phòng đại diện. Tôi sẽ giải thích chi tiết ở đó. Ngoài ra, chúng tôi có chuẩn bị nơi ở, mọi người sẽ nghỉ lại tại đó," Gorou nói rồi dẫn đầu đoàn đi trước. "Chắc các vị cũng biết, yêu cầu này cũng được gửi đến Hội Mạo hiểm giả ở Kairady. Sẽ có các mạo hiểm giả từ đó đến, dự kiến họ sẽ tới vào chiều tối. Vì vậy, xin thứ lỗi, nhưng tôi muốn đợi họ đến rồi sẽ giải thích cho cả hai nhóm cùng lúc."
"Chúng tôi hiểu rồi. Ngài không cần bận tâm đâu ạ," Nils lịch sự đáp lại lời đề nghị của Gorou. Cậu ta đã có thể giao tiếp với khách hàng một cách đàng hoàng.
(Xem ra dù là não cơ bắp thì vẫn ổn trong những chuyện này nhỉ.) Ryo gật gù với vẻ kẻ cả. Thật là thất lễ.
"Về nơi ở, vì tính chất của ngôi làng này, chúng tôi thường xuyên đón tiếp các quan chức và quý tộc từ Vương đô. Nơi các vị ở chính là chỗ dành cho họ," Gorou giải thích.
"Chúng tôi ở một nơi như vậy có ổn không ạ?" Nils có chút bối rối.
"Tất nhiên rồi. Việc sắp xếp những chuyện đó nằm trong quyền hạn của tôi, một quan Đại diện. Có sẵn mà không dùng thì lãng phí lắm, phải không?" Gorou vừa cười nhẹ vừa giải thích.
Ryo vốn có ấn tượng rằng những người như quan Đại diện thường hống hách với mạo hiểm giả và dân thường, nên cậu có cảm tình với thái độ của Gorou. Dĩ nhiên, hình ảnh một vị quan hống hách chỉ là tưởng tượng của Ryo, và cậu chưa bao giờ gặp một người như vậy ngoài đời.
Đoàn người đã đến văn phòng đại diện. Họ bước vào phòng họp liền kề với văn phòng làm việc của quan Đại diện. Căn phòng này được dùng để tổ chức các cuộc họp và nhận báo cáo từ các ban ngành, bên trong có một chiếc bàn tròn khá lớn.
"Mời các vị ngồi," Gorou nói rồi ngồi vào ghế chính giữa.
Bốn người họ ngồi ở phía bên phải. Những chiếc ghế trống bên trái có lẽ dành cho nhóm từ Kairady sẽ đến sau. Ngay khi họ vừa ngồi xuống, đồ uống đã được mang ra. Dĩ nhiên, đó là cà phê Kona.
"Đã đến Kona thì trước hết phải thưởng thức cà phê Kona đã. Mọi chuyện để sau," Gorou nói với một nụ cười rạng rỡ. Căn phòng ngay lập tức ngập tràn hương thơm của cà phê.
Tất nhiên không chỉ có phần của bốn người họ, mà còn có cả phần của Gorou. Ông cầm tách cà phê lên, đưa đến trước mặt và hít một hơi thật sâu để thưởng thức hương thơm. Lúc này, bốn người kia cũng đã cầm tách của mình lên, người thì ngửi hương, người thì nhấp một ngụm nhỏ.
(Quả nhiên, khác với cà phê Kona ở Hawaii trên Trái Đất... Khác, nhưng rất ngon. Gần như không có tạp vị, đây là bằng chứng cho thấy họ đã cẩn thận loại bỏ những hạt lỗi trước khi rang. A... quả nhiên, có những người đối đãi với cà phê một cách chân thành... Và cách pha không phải là nhỏ giọt... mà là ép. Hình như gọi là French press thì phải... Hồi mẹ còn sống, nhà mình cũng dùng kiểu này...) Ryo vừa uống cà phê vừa chìm đắm trong những ký ức hoài niệm.
Gorou quan sát cậu với ánh mắt đầy hứng thú. So với ba người kia đang uống một cách rụt rè, phong thái của Ryo trông chuyên nghiệp hơn hẳn. Ánh mắt của Gorou bị thu hút là điều đương nhiên. Nhưng ông không hỏi han gì cả. Gorou không làm những chuyện vô duyên như vậy. Gorou biết rằng hương vị của đồ ăn, thức uống có khả năng làm sống lại những ký ức xưa cũ. Đôi khi, trong đó có những ký ức mà người ngoài không nên xen vào. Chính vì vậy, ông không hỏi những câu vô duyên như thế. Gorou Ganda là một người đàn ông vô cùng tài giỏi.
Sau khoảng một giờ trò chuyện phiếm, có người báo rằng các mạo hiểm giả từ Kairady đã đến.
"Vậy, tôi ra đón họ một chút, mọi người cứ đợi ở đây nhé," Gorou nói rồi rời khỏi phòng.
Bốn người còn lại bắt đầu thì thầm với nhau.
"Quan Đại diện là một người tử tế nhỉ," Eto nói.
"Vâng, thật tốt quá," Amon đồng tình.
"Giờ chỉ còn lo về mấy mạo hiểm giả từ Kairady thôi," Nils nói.
"Làng này là lãnh địa trực thuộc hoàng gia. Chả trách họ có thể gửi yêu cầu đến hai Hội Mạo hiểm giả cùng lúc," Ryo nói.
"A..." Nghe Ryo nói vậy, Nils á khẩu, không nói nên lời.
"Nils... Cậu quên nói cho Ryo biết rồi phải không?" Eto chỉ ra lý do, cười gượng.
"Quá đáng..." Ryo gục mặt xuống chiếc bàn tròn.
Trong lúc đó, Gorou đã dẫn các mạo hiểm giả từ Kairady quay trở lại.
"Bên này là tổ đội 'Long Nha' từ Kairady, và bên kia là các vị từ tổ đội 'Phòng Số Mười' của Lune," ông giới thiệu.
'Long Nha' là một nhóm gồm năm người, ba nam và hai nữ. 'Phòng Số Mười' là một nhóm gồm bốn nam. Hai bên tự giới thiệu qua loa rồi ngồi vào bàn tròn. Và dĩ nhiên, cà phê Kona lại được mang ra. Bốn người của 'Phòng Số Mười' cũng được mời lại lần nữa. Ryo lại một lần nữa thưởng thức hương thơm và vị ngon của nó. Ba người còn lại cố gắng tỏ ra đã quen hơn so với lần đầu.
Tuy nhiên... năm người của 'Long Nha' từ Kairady không ai động đến tách cà phê. Gorou cũng nhận ra điều đó.
"Cà phê Kona không hợp khẩu vị của quý vị sao?" Gorou hỏi năm người với một giọng điệu bình tĩnh, không hề ra vẻ uy hiếp hay hạ mình.
Người trả lời là kiếm sĩ có vẻ là đội trưởng. "Không, không phải vấn đề cà phê. Chỉ là không muốn ăn uống chung một chỗ với đám đó thôi."
Nghe vậy, Ryo suýt nữa thì phụt cả cà phê ra ngoài. May mà cậu đã nuốt xuống kịp. Hơn thế, cậu lo lắng Nils sẽ nổi điên nên liếc nhìn sang, nhưng Nils đang kiềm chế bản thân. Không thể kiềm chế cảm xúc trước mặt khách hàng là hành động của một kẻ hạng ba. Thực ra, Abel đã rèn giũa Nils rất kỹ về điều này. Ryo không biết chuyện đó nên đã ngạc nhiên khi Nils không bùng nổ, còn Eto và Amon thì khẽ gật đầu. Nils chắc chắn đã trưởng thành hơn.
Khi đội trưởng của Long Nha nói câu đó, chỉ có Eto nhận ra đôi mắt của Gorou hơi nheo lại. Và cậu thầm thở dài. (Ngay từ đầu đã làm khách hàng khó chịu thì sao mà làm việc được chứ. Có lẽ đây là một tổ đội phiền phức lắm đây.)
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu giải thích về yêu cầu lần này. Cuối cùng, tôi sẽ nhận câu hỏi," Gorou nói rồi bắt đầu giải thích nội dung yêu cầu. "Một loại côn trùng chưa từng thấy đã xuất hiện và phá hoại cây cà phê. Hiện tại, khoảng năm phần trăm tổng số cây đã bị hại. Việc xác định loại côn trùng này... có lẽ sẽ rất khó. Trước đây, chúng tôi đã mời chuyên gia từ Vương đô đến xem xét nhưng không thể xác định được. Hiện tại, chúng tôi đang dùng phương pháp tìm từng con bằng mắt rồi bắt và giết bằng tay. Nếu có phương pháp nào tốt hơn, xin hãy cho chúng tôi biết. Đó là một việc. Việc thứ hai là giải quyết tình trạng người dân trong làng liên tục mất tích."
Nói đến đó, Gorou trải một tấm bản đồ của làng lên bàn tròn. "Đây là bản đồ của làng, và chúng tôi phát hiện ra rằng nơi cuối cùng những người mất tích được nhìn thấy thường là gần lối vào khu rừng phía Đông. Tuy nhiên, khu rừng phía Đông này rất sâu và có nhiều ma vật sinh sống. Từ trước đến nay, chưa từng có ma vật nào đến gần làng. Do đó, chúng tôi không biết liệu lý do mất tích là do ma vật hay một nguyên nhân nào khác. Nếu là ma vật, chúng tôi muốn các vị tiêu diệt nó. Nếu là một lý do khác, chúng tôi muốn các vị điều tra lý do đó. Đó là nội dung của yêu cầu lần này."
Dừng lại một chút để lấy hơi, Gorou tiếp tục. "Nếu có câu hỏi, xin mời."
Kiếm sĩ đội trưởng của 'Long Nha' giơ tay phát biểu. "Tôi không nghĩ chúng tôi có thể hợp tác với đám này. Sẽ hiệu quả hơn nếu chúng tôi xử lý vụ người mất tích, còn đám này lo vụ côn trùng."
(Lại có những người tỏ thái độ thù địch ngay từ đầu thế này. Mình thật muốn biết ý đồ của Hội Mạo hiểm giả Kairady khi gửi những người như vậy đến đây.) Ryo nghĩ thầm trong đầu, cố gắng không để lộ cảm xúc trên mặt.
"Về phía chúng tôi, các vị tiến hành thế nào cũng được. Tuy nhiên, xin đừng gây phiền phức cho cuộc sống của làng và dân làng. Nơi đây là lãnh địa trực thuộc hoàng gia. Hãy nhớ rằng, dân làng ở đây cũng giống như những cận thần trực tiếp của Bệ hạ," Gorou nói, câu cuối cùng của ông đặc biệt đanh thép và là lần đầu tiên ông dùng giọng điệu nghiêm khắc kể từ khi họ gặp mặt.
Đến cả các thành viên của 'Long Nha' cũng phải cứng mặt lại.
"Vậy, các cậu bên 'Phòng Số Mười', các cậu có đồng ý với việc phân chia như vậy không?" Gorou quay lại với giọng điệu ôn hòa ban đầu và hỏi Nils.
Nils liếc nhìn Eto. Sau khi thấy Eto khẽ gật đầu, cậu trả lời. "Được thôi, chúng tôi không có vấn đề gì."
Các thành viên của 'Long Nha' đã rất ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Họ đã nghĩ rằng đối phương sẽ phản đối và gây sự. Điều tra côn trùng là một nhiệm vụ bất khả thi... hoàn toàn không phải là công việc của mạo hiểm giả hạng D. Dù sao đi nữa, vì phía 'Phòng Số Mười' đã chấp nhận, việc phân chia nhiệm vụ đã được quyết định.
Sau khi giải thích xong, Gorou lại mời họ dùng cà phê Kona. Dĩ nhiên, bốn người của 'Phòng Số Mười' đều nhận lời. Đối với các thành viên của 'Long Nha' đã từ chối uống lần nữa, Gorou gọi thư ký của mình đến và ra lệnh dẫn họ đến nơi ở.
Sau khi 'Long Nha' rời đi và cà phê được mang đến, năm người, bao gồm cả Gorou, bắt đầu chậm rãi thưởng thức. Theo kế hoạch ban đầu, sau buổi giải thích trong phòng này, cả hai tổ đội sẽ được dẫn đi xem nơi ở. Xét về hiệu quả, đó là cách duy nhất hợp lý. Đó cũng là lý do tại sao buổi giải thích lại được tổ chức chung cho cả hai nhóm. Nhưng, sự tương hợp giữa hai tổ đội là tệ nhất có thể. Chủ yếu là do sự phản kháng đơn phương từ phía 'Long Nha'... Chính vì vậy, Gorou đã nghĩ rằng nếu mời cà phê lần nữa, 'Phòng Số Mười' sẽ ở lại, còn 'Long Nha' sẽ rời đi trước.
(Một cách phân chia khá thông minh.) Ryo vừa uống cà phê Kona vừa suy nghĩ một cách hơi tự phụ.
"Tôi sẽ loại bỏ việc để hai tổ đội làm việc chung ra khỏi kế hoạch sau này," Gorou nói với nụ cười gượng, tay cầm tách cà phê.
Nghe vậy, bốn người họ cũng chỉ biết cười gượng. Nói lời xin lỗi thì có gì đó không đúng... mà lớn tiếng chỉ trích đối phương sau lưng thì cũng chẳng hay ho gì... Họ chỉ còn biết cười gượng.
Sau khoảng mười lăm phút, năm người đã từ từ uống cạn tách cà phê của mình. Sau đó, Gorou dẫn họ đi xem nhà trọ và nhà ăn, đồng thời dặn dò một vài lưu ý khi sử dụng.
"Sự thật là các vụ mất tích liên tiếp đã gieo rắc nỗi bất an trong lòng dân làng. Tuy nhiên, may mắn hay không may, dân số đông đã phần nào làm dịu đi tình hình. Nếu đây là một ngôi làng bình thường ít dân, có lẽ dân làng đã bị nỗi lo lắng giày vò," Gorou nói, rồi dừng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc và tiếp tục. "Yêu cầu lần này, tôi biết có rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng xin hãy giúp đỡ chúng tôi."
Ông nói rồi cúi đầu trước bốn người họ.
◆
"Được rồi, bốn giờ chiều. Còn chưa đầy ba tiếng nữa là mặt trời lặn. Làm gì bây giờ?" Nils nói trong khi xem chiếc đồng hồ quả quýt yêu thích của mình.
"Trước mắt, chúng ta thử đến đồn điền xem sao? Biết đâu có thể hỏi được gì đó từ những người đang làm việc ở đó," Eto đề nghị, và ba người còn lại đều đồng ý.
Đồn điền nằm ở phía sau làng. Đó là đồn điền cà phê rộng lớn mà họ đã thấy khi mới vào. Ngay cả Ryo, một người yêu thích cà phê, cũng chưa bao giờ bước vào một đồn điền cà phê. Ở đó, những cây cà phê cao ngang tầm người, được trồng cách nhau khoảng một đến một mét rưỡi, xếp thành hàng dài tít tắp... một cảnh tượng choáng ngợp trải ra trước mắt họ.
"Tuyệt vời..." Ryo không kìm được mà thốt lên.
Các nông dân đang dùng tay thu hoạch những quả cà phê đã chín. Ở phía xa, một pháp sư hệ Phong đang dùng ma pháp dạng cắt gió để dọn cỏ giữa các hàng cây... Đúng là thế giới fantasy có khác!
"Được rồi, đi thôi," Nils nói. Ba người còn lại dường như không bị ấn tượng nhiều như Ryo. Điều đó làm cậu hơi thất vọng.
Sau vài cuộc trao đổi với các nông dân, họ được dẫn đi xem loại côn trùng đó. Tuy nhiên, vì chúng bị giết ngay khi được tìm thấy, nên họ phải bắt đầu tìm kiếm từ đầu. Người dẫn đường cho bốn người là một thanh niên vừa mới trưởng thành tên là Tacca. Tacca đi kiểm tra những cây thường bị côn trùng bám vào.
Ba phút sau, Tacca gọi bốn người họ lại. "Là con côn trùng này."
Nơi Tacca chỉ, có một con côn trùng đen kịt, thân mình chỉ bằng nửa móng tay út, kể cả chân dang ra cũng chỉ to bằng móng tay út.
"Nhiều chân quá," Ryo lẩm bẩm.
"Ryo?" Nils nghe thấy lời lẩm bẩm đó và hỏi lại.
"Nó có tới mười cái chân."
"Đúng thật," Amon cũng nhìn vào con côn trùng và lẩm bẩm.
"Nhắc mới nhớ, côn trùng thường có sáu chân thì phải? Nhưng nhện thì có tám chân mà nhỉ?" Nils nhớ lại những loài côn trùng mình biết và dừng lại ở con nhện.
"Phải. Tớ học được rằng nhện là họ hàng với sam và bọ cạp," Eto nói.
"Bọ cạp là loài có nọc độc ở đuôi, có càng lớn và sống ở sa mạc phải không? Hồi xưa, ông tớ có cho xem một con được ngâm rượu. Nhện mà lại là họ hàng của nó sao..." Amon run rẩy khi nhớ lại chuyện cũ. Có vẻ cậu đã rất sợ.
(Tục lệ ngâm rượu những thứ có nọc độc mạnh có ở khắp nơi nhỉ~) Ryo chỉ nghĩ bâng quơ như vậy.
Trong khi ba người họ đang nói chuyện, Eto vẫn im lặng, chăm chú nhìn con côn trùng.
"Eto?" Ryo cất tiếng gọi.
"Hả? À, Ryo. Nó hơi nhỏ quá... Giá mà nó to hơn một chút..." Eto vừa nheo mắt lại gần con côn trùng vừa nói.
"Thủy ma pháp có một phép thuật rất phù hợp," Ryo nói. Thấu Kính Băng.
Ngay khi Ryo niệm thầm, một thấu kính lồi bằng băng to bằng lòng bàn tay được tạo ra. Ban đầu, việc tạo ra một thấu kính băng mất hơn mười lăm phút, nhưng giờ đây, cậu có thể tạo ra nó gần như ngay lập tức. Ryo thầm cảm nhận sự trưởng thành của chính mình.
"Nhìn qua cái này sẽ thấy nó to hơn đấy," cậu nói.
"Cái này là..." Eto chỉ nói vậy rồi bắt đầu chăm chú quan sát con côn trùng đen.
Sau khoảng năm phút, Eto ngẩng mặt lên. Cậu trả lại thấu kính băng cho Ryo, gật đầu một cái rồi nói với ba người còn lại. "Tớ nghĩ mình đã biết con côn trùng này là gì rồi."
◆
"Tôi nghĩ rất có khả năng đây là Ma Nhân Trùng," Eto nói dứt khoát với quan Đại diện Gorou sau khi họ quay trở lại văn phòng.
"Ma Nhân Trùng? Tôi mới nghe lần đầu. Đó là loại gì..." Gorou bối rối trước cái tên côn trùng chưa từng nghe, nhưng vẫn khuyến khích Eto giải thích thêm.
"Đó là một trong những quyến thuộc của Ma Nhân, chúng hoạt động để thu thập sức mạnh khi một Ma Nhân bị phong ấn sắp hồi sinh," Eto giải thích.
"Ma Nhân..."
(Ma Nhân!)
Người thốt ra lời là Gorou, và giọng nói của ông ẩn chứa sự kính sợ. Người nghĩ thầm là Ryo, và giọng nói trong tâm trí cậu lại chứa đầy sự vui mừng.
(Ác quỷ hay Ma vương... hay Ma vương tử nhỉ? Mấy thứ đó đã xuất hiện nhưng yếu xìu, thật đáng thất vọng... Vậy ra trùm cuối thật sự trong 'cuộc chiến' này là Ma Nhân à!)
Ma vương và Ma Nhân là những yếu tố kinh điển trong thể loại isekai! Nhưng thường thì một trong hai sẽ mạnh, còn bên kia thì yếu, hoặc chỉ có một trong hai xuất hiện. Cuối cùng, Ma Nhân cũng đã xuất hiện, khiến tinh thần của Ryo dâng cao tột độ.
"Tuy nhiên, tớ cũng chỉ học được điều này ở Thần điện, nên tớ nghĩ tốt hơn là nên để một chuyên gia xem xét," Eto nói.
"Đúng vậy. Chuyên gia chúng tôi mời lần trước là chuyên gia về côn trùng. Ai ngờ lại cần đến chuyên gia về Ma Nhân..." Gorou thở dài thườn thượt. Rồi ông chợt nảy ra một ý, và ngẩng đầu lên. "Cậu Eto. Các Truyền Thừa Quan của Thần điện Trung ương chắc hẳn rất am hiểu về truyền thuyết Ma Nhân, liệu họ có biết về Ma Nhân Trùng này không?"
"Vâng. Tôi nghĩ ngài ấy là một trong những người am hiểu nhất tại Thần điện," Eto đáp.
"Tốt quá. Hiện tại, một trong các Truyền Thừa Quan đang ở lại thành phố Kairady, tôi sẽ nhờ ngài ấy đến ngay. Ngài ấy cũng là người quen của tôi, nên chắc chắn sẽ đến dù có bận rộn đến đâu," Gorou nói, rồi vội vàng viết một lá thư, giao cho thư ký để gửi khẩn cấp đến Kairady bằng chim đưa tin. "Tạm thời, chúng ta chỉ cần chờ hồi âm."
Gorou nói và thở phào nhẹ nhõm. "Dù sao đi nữa, không ngờ vụ côn trùng lại được giải quyết nhanh như vậy. Thật may mắn khi tổ đội có một thần quan."
"Dạ không..." Eto hơi ngượng ngùng.
"Thế này thì, việc phân chia công việc lúc nãy hóa ra lại rất tốt. Bên 'Long Nha' không có thần quan nào phải không?"
Đội hình của 'Long Nha' bao gồm một kiếm sĩ nam, một trinh sát nữ, một chiến binh dùng rìu nam, một pháp sư nam và một cung thủ nữ, không có thần quan.
"Thần quan làm mạo hiểm giả không nhiều đâu ạ," Eto gật đầu đáp.
◆
Bốn người đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chỉ trong vòng chưa đầy hai giờ sau khi đến, họ đã tìm ra hướng giải quyết. Nhìn bề ngoài, đây là một kết quả vô cùng xuất sắc. Dĩ nhiên, thực tế vẫn còn việc xác nhận của Truyền Thừa Quan vào ngày mai và việc tiêu diệt lũ côn trùng, nhưng ít nhất, công việc của ngày hôm nay đã kết thúc.
"Trước hết, đi tắm thôi!"
"Ồ!"
Ba người còn lại reo hò hưởng ứng mệnh lệnh của Nils. Đúng vậy, nhà trọ này cũng dành cho quý tộc và quan chức nên có cả một nhà tắm lớn. Nghe nói vào cuối tuần, nó còn được mở cửa cho dân làng sử dụng.
(Đây là cách tốt nhất để bảo trì cơ sở vật chất. Nếu không sử dụng, đến lúc cần thì lại hỏng, chuyện này xảy ra thường xuyên.) Đánh giá của Ryo về Gorou lại tăng thêm một bậc.
Và sau khi tắm là bữa tối. Bốn người họ đã nghe Gorou kể rằng bữa ăn của các quan Đại diện cũng do bếp trưởng ở đây phụ trách, nên kỳ vọng của họ càng lúc càng cao.
Và quả thực...
"Ngon quá!"
"Ngon tuyệt!"
"Tuyệt vời thật!"
"Thịt hay cá tớ đều thích cả!"
Nils, Eto, Amon, và cả Ryo, tất cả đều hài lòng với bữa tối được phục vụ. Người bếp trưởng đứng từ xa quan sát, gật gù hài lòng. Đúng là bốn mạo hiểm giả, dù thức ăn khá nhiều nhưng họ đã ăn sạch bách. Ngay cả Eto, người thường ngày có vẻ ăn ít, có lẽ do đã đi bộ từ Lune và chỉ ăn thịt khô cho bữa trưa, cũng đã ăn hết.
Sau bữa ăn, dĩ nhiên là phải kết thúc bằng cà phê Kona.
Khi bốn người đang thong thả thưởng thức cà phê sau bữa tối, năm mạo hiểm giả bước vào. Đó chính là các thành viên của 'Long Nha' từ Kairady.
"Chậc," gã kiếm sĩ tặc lưỡi một tiếng rõ to.
Dĩ nhiên, âm thanh đó đã lọt vào tai của bốn người 'Phòng Số Mười'. Ryo lo lắng cho Nils. Lúc ở buổi họp, vì có mặt khách hàng Gorou nên cậu ta không nổi điên, nhưng ở đây thì khác. Có khả năng cậu ta sẽ nổi khùng. Nghĩ vậy, cậu nhìn Nils. Nhưng Nils vẫn uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra. Hai người kia cũng vậy.
(Trưởng thành rồi!) Ryo cảm động trước sự trưởng thành của ba người bạn. Chỉ trong mười giây đầu tiên.
"Cậu biết không Ryo? Chó yếu hay sủa bậy. Mạo hiểm giả vô năng hay tặc lưỡi," Nils nói lớn.
(Không, mình không biết! Vế sau chắc chắn là cậu vừa bịa ra đúng không!) Ryo thầm bắt bẻ câu nói quá lớn của Nils.
"Mày nói cái gì, hả!" Dĩ nhiên, bị nói như vậy, các thành viên của 'Long Nha' không thể im lặng. Cả năm người lập tức đằng đằng sát khí. Hai cô gái cũng hiếu chiến không kém gì đám đàn ông... Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng chăng... Ryo khẽ lắc đầu.
"Thôi, về phòng nào. Bếp trưởng, cảm ơn vì bữa ăn," Nils nói.
"Cảm ơn vì bữa ăn," những người khác đồng thanh.
Các thành viên của 'Phòng Số Mười' lịch sự cảm ơn rồi đứng dậy. Họ hoàn toàn lờ đi năm người đang tức tối và rời khỏi nhà ăn.
"Này, đứng lại cho tao!" Nói rồi, gã kiếm sĩ của Long Nha định tóm lấy vai Ryo, người đang đi cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc đó... Rầm một tiếng loảng xoảng.
Gã kiếm sĩ ngã sõng soài với một tiếng động kinh hoàng. Không một ai nhận ra rằng mặt đất dưới chân hắn đã bị đóng băng trong tích tắc. Khi ngã, gã kiếm sĩ còn kéo theo cả chiếc ghế gần đó và bình hoa trên bàn, tạo nên một cảnh tượng thảm hại.
"Anh có sao không? Sàn trơn nguy hiểm lắm đấy," Ryo nói lớn, nhưng không hề có ý định dừng lại mà cứ thế đi thẳng ra khỏi nhà ăn.
Để lại phía sau là năm người với cơn giận không biết trút vào đâu và các đầu bếp đang cau mày nhìn từ trong bếp ra. Dù sao, với tác phong chuyên nghiệp, các đầu bếp vẫn phục vụ bữa tối cho năm người, nhưng người quản gia sau đó đã làm chứng rằng, vẻ mặt họ lúc nào cũng đầy bất mãn.
Sáng hôm sau, bốn người của 'Phòng Số Mười' thong thả thức dậy. Sau khi nghe người quản gia kể rằng 'Long Nha' đã ăn sáng từ sớm và đi vào khu rừng phía Đông, bốn người họ nhìn nhau gật đầu. Mối phiền phức đã đi rồi.
Bốn người họ thong thả thưởng thức bữa sáng thịnh soạn, xa hoa, rồi nhâm nhi cà phê sau bữa ăn trước khi đến văn phòng đại diện. Đêm qua họ đã nhận được thông báo đến vào khoảng mười giờ.
Khi được dẫn vào phòng họp, ngoài Gorou còn có một người khác.
(Không phải áo choàng trắng của thần quan, mà là trang phục của thần quan... Nhưng huy hiệu trên áo choàng là huy hiệu mình chưa từng thấy. Kia là Truyền Thừa Quan sao...) Ryo nghĩ thầm.
Trông ông ta trạc tuổi Gorou, không cao lắm, và có thân hình mảnh khảnh. Không phải kiểu mảnh khảnh nhưng rắn chắc như Ryo, mà là kiểu ít cơ bắp... giống Eto hơn.
"À, các vị đến rồi. Larchat, đây là các mạo hiểm giả của tổ đội 'Phòng Số Mười' từ Lune mà tôi vừa kể," Gorou giới thiệu bốn người với người đàn ông tên Larchat. "Thưa quý vị, đây là Truyền Thừa Quan của Thần điện Trung ương, Tử tước Larchat Devaux."
"...Tử tước?" Eto lẩm bẩm.
"Xin chào mọi người. Phải, ở trong Thần điện mà lại có tước vị thì thật lạ, nhỉ. Chuyện này cũng có nhiều lý do lắm. Lúc nào đó tôi sẽ kể cho. Giờ, về vụ con côn trùng..."
"Vâng, nó ở đây ạ," Ryo nói rồi đặt chiếc hộp băng cậu đang ôm bên hông xuống. Bên trong là con côn trùng đen mà họ bắt được hôm qua.
"Ồồ, hay thật. Con côn trùng cũng thú vị đấy, nhưng nói thật thì cái hộp băng này còn thú vị hơn... Cậu là pháp sư hệ Thủy phải không?"
"Vâng," Ryo gật đầu đáp lại câu hỏi của Larchat.
"Nhìn cái hộp này, tôi lại nhớ đến truyền thuyết về 'Nữ thần Băng giá và Đế vương Băng tuyết'. Một câu chuyện từ hơn mười nghìn năm trước..."
"Xin lỗi Larchat, nhưng trước đó, phiền ngài xem con côn trùng này trước đã," Gorou ngắt lời Larchat khi ông định bắt đầu kể chuyện, hướng sự chú ý của ông vào con côn trùng đen.
"Ồ, phải rồi. Xin lỗi, xin lỗi," Larchat cười và nói. Sau đó, ông nhìn vào con côn trùng, bắt đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng và kiểm tra. Sau khoảng ba phút, Larchat nhìn về phía Ryo và nói. "Cậu có thể mở cái hộp băng này ra được không?"
"Vâng," Ryo nhấc nắp hộp ra.
Larchat liền thò tay vào hộp, tóm lấy con côn trùng và nghiền nát nó trong lòng bàn tay. Rồi ông xòe tay ra. "Hừm... Thể dịch màu đỏ, đúng như trong truyền thuyết..."
Trong lòng bàn tay ông là xác con côn trùng bị nghiền nát và chất lỏng màu đỏ như máu chảy ra từ đó.
"Đúng như truyền thuyết nghĩa là..."
"Ừm, không sai được, đây chính là Ma Nhân Trùng," Larchat gật đầu đáp lại câu hỏi của Gorou. "Chắc là 'Ma Nhân bị phong ấn ở phương Nam' trong truyền thuyết. Có lẽ nó đang tái sinh và thu thập sức mạnh để trỗi dậy."
"Tôi hiểu rồi. Trước hết, tôi sẽ báo cáo về Vương đô. Tôi sẽ ghi tên ngài và cả cậu Eto vào danh sách người xác nhận, được chứ?"
"Được thôi," Larchat đáp.
"Vâng, tôi không có vấn đề gì," Eto cũng gật đầu.
"Eto, Ma Nhân có mạnh không?" Ryo thì thầm hỏi Eto đang đứng cạnh.
Câu hỏi đó có lẽ quá bất ngờ, Eto kêu lên một tiếng kinh ngạc. "Hả... Tớ nghĩ là... mạnh, nhưng thực tế thì không rõ lắm. Mấy trăm năm nay, hình như không có ghi chép nào về việc chúng xuất hiện..." Eto nói rồi quay sang nhìn Truyền Thừa Quan Larchat.
"Đúng vậy. Cậu là... Eto phải không, cậu Eto nói đúng. Ghi chép về lần tiêu diệt gần nhất là 950 năm trước. Tất nhiên, cũng có khả năng chúng đã bị tiêu diệt nhưng không được ghi lại vì nhiều lý do của người lớn. Ma Nhân lần này, có lẽ chính là con quái vật 950 năm trước."
"Ma Nhân lần này?" Ryo hỏi.
"Phải. Theo truyền thuyết về Ma Nhân của vương quốc, có hai Ma Nhân bị phong ấn. Một là 'Ma Nhân bị phong ấn ở phương Nam' lần này. Con còn lại là 'Ma Nhân bị phong ấn ở phương Đông'. Truyền thuyết về con ở phía Đông kể rằng nó mạnh một cách khủng khiếp, và có rất nhiều ghi chép về nó. Thiệt hại của nó không chỉ giới hạn ở phía đông vương quốc mà còn lan rộng đến cả khu vực hiện nay là Liên bang Handalieu," Larchat nói, đặt tay lên cằm, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục. "Nghĩ đến đó, vụ này... liệu có khả năng sẽ có thêm viện binh được cử đến không?"
"Hiệp sĩ đoàn chẳng hạn...?" Nils phỏng đoán.
"Hay là pháp sư đoàn...?" Eto nói thêm.
"Mạo hiểm giả cấp cao...?" Amon tiếp lời.
"Hoặc là Anh Hùng...?" Ryo nói nốt.
Ba người kia của 'Phòng Số Mười' quay phắt lại nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc. Nils là người lên tiếng đầu tiên. "Ryo, Anh Hùng đương nhiệm đang ở các nước phương Tây. Không đời nào anh ta đến đây đâu."
"Fufufu, Nils, thông tin của cậu cũ rồi. Thật ra, Anh Hùng Roman và tổ đội của anh ấy đã ở Vương đô cho đến tận gần đây đấy," Ryo khẳng định lại với một sự tự tin còn hơn cả Nils. Dù gì cậu cũng đã chiến đấu cùng họ, nên tự tin là điều đương nhiên.
"Thật á!?" Nils mở to mắt hỏi lại.
"Nhắc mới nhớ, trong vụ náo loạn ở Vương đô vừa rồi, nghe nói Anh Hùng cũng đã hợp tác bảo vệ tầng hầm của Thần điện Trung ương. Cậu Ryo biết rõ nhỉ," Truyền Thừa Quan Larchat gật đầu nói. "Nhưng... anh ấy đã rời Vương đô khá lâu rồi... nên chắc lần này không đến đâu."
"Vậy sao, thật đáng tiếc," Ryo nói một điều hoàn toàn trái với suy nghĩ của mình.
Anh Hùng Roman là một người tốt. Điều đó không sai. Tấm lòng của cậu ta cũng xứng đáng với danh hiệu Anh Hùng. Sau vụ náo loạn ở Vương đô, cậu ta đã thách đấu tập với Ryo rất nhiều lần. Rất, rất nhiều lần. Đến cuối, ngay cả Ryo cũng cảm thấy hơi phiền phức, nhưng đó là bí mật. Bản thân thì đấu tập với Sera không biết bao nhiêu lần, nhưng lại thấy phiền phức khi đấu với Anh Hùng. Ryo đúng là một kẻ tồi tệ.
Khi năm người đang nói chuyện, quan Đại diện Gorou quay trở lại phòng họp. "Tôi đã sắp xếp gửi báo cáo sơ bộ đến Vương đô, Lune và Kairady rồi."
(Chỉ trong thời gian ngắn như vậy?) Ryo rất ngạc nhiên. Chỉ mới khoảng ba mươi phút trôi qua mà ông đã hoàn thành xong việc báo cáo, chẳng phải là quá giỏi sao.
"Từ hôm qua tôi đã được cậu Eto cho biết đó có thể là Ma Nhân Trùng, nên tôi đã gần như viết xong bản báo cáo rồi. Hôm nay chỉ cần điền vào những thông tin đã được xác nhận, nhờ người sao chép lại, rồi gửi bản sao đến các nơi liên quan thôi," ông nói một cách thản nhiên và mỉm cười.
"Không như tôi, một kẻ bất tài, cậu vẫn tài giỏi như mọi khi nhỉ, Gorou. Vẫn chưa có ý định quay lại Vương đô à?" Larchat quay sang hỏi Gorou.
"Tôi vẫn chưa có ý định quay về. Tôi rất yêu quý ngôi làng này. Và hơn hết, tôi rất thích cà phê Kona," Gorou nói.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, và sáu tách cà phê Kona được mang vào phòng họp. Uống cà phê sau khi kết thúc một cuộc họp hay báo cáo, đó thực sự là một khoảnh khắc hạnh phúc...
◆
“Chà, tôi phải quay về Kairady một chuyến đây.”
Khi khoảnh khắc hạnh phúc kết thúc, Larchat lên tiếng.
“Lẽ nào…”
Gorou ngập ngừng.
“Đúng vậy, chính là cái ‘lẽ nào’ đó. Ta đã bỏ dở công việc giữa chừng mà đến đây.”
Nói rồi, Larchat phá lên cười lớn.
“Vậy thì thật có lỗi với ngài quá.”
“Không sao đâu. Nhờ vậy mà tôi đã được tận mắt thấy Ma Nhân Trùng. Hơn nữa, tôi cũng rất muốn xem cách xử lý chính Ma Nhân… nên tôi sẽ hoàn thành công việc rồi quay lại ngay.”
Nói xong, Larchat bảo “Không cần tiễn” rồi rời khỏi phòng họp.
“Tuy ngài ấy nói là không thể làm việc, nhưng đó là lời nói dối,” Gorou bắt đầu giải thích với một nụ cười nhẹ. “Ngài ấy đã từng hoàn tục một lần. Tức là ngài ấy đã từ bỏ chức vị thần quan để kế thừa tước vị Tử tước. Tuy nhiên, tư chất của ngài ấy với tư cách là một Truyền Thừa Quan được cho là không ai có thể thay thế, nên Hoàng gia và Thần điện đã đặc cách cho phép ngài ấy trở lại làm Truyền Thừa Quan trong khi vẫn giữ nguyên tình trạng hoàn tục.”
“Chuyện đó… thật sự phi thường đến mức không thể tin nổi…”
Người kinh ngạc nhất trước lời giải thích của Gorou chính là thần quan Eto.
“Nó kinh khủng đến thế à?”
“Vâng. Bình thường thì không thể nào có chuyện đó. Nếu nói đây là một đặc ân hiếm có ngay cả với các thánh nhân hay thánh nữ, mọi người có thể hình dung được không?”
“À à… Tôi hiểu rồi, đó là một việc cực kỳ hiếm thấy.”
Qua ví dụ của Eto, Nils dường như cũng đã hiểu được sự hiếm hoi của việc này. Tư chất của Larchat với tư cách là một Truyền Thừa Quan còn quý hiếm hơn cả thánh nhân hay thánh nữ. Đúng vậy, ở các quốc gia miền Trung, việc một người mang tước vị quý tộc mà lại trở thành thần quan vốn là điều không thể.
“Vậy thì, vấn đề về lũ côn trùng tạm thời gác lại. Vì đã báo cáo xong, nên hành động tiếp theo có lẽ sẽ do Vương đô quyết định. Như vậy, vấn đề còn lại là vụ mất tích, nhưng…”
Nói đến đó, Gorou lộ rõ vẻ mặt cay đắng.
“Tổ đội Long Nha đang có thái độ thù địch với mọi người nhỉ…”
Ông thở dài một hơi thật sâu.
“Vâng… Xin lỗi ngài.”
Eto cúi đầu.
“Không, đây không phải là trách nhiệm của mọi người… không phải đúng không? Trước đây mọi người có từng xích mích với Long Nha hay gì đó tương tự không…”
“Không hề. Chúng tôi chỉ mới gặp họ lần đầu khi đến đây,” Nils trả lời câu hỏi của Gorou.
“Mà nói đúng hơn, việc gặp gỡ mạo hiểm giả của Kairady…”
Nói đến đó, Nils chợt im bặt.
“Nils?”
Ryo hỏi Nils, người đang có vẻ mặt kỳ lạ.
“Không, mối quan hệ của chúng ta với Kairady… chỉ giới hạn trong lần nhận nhiệm vụ của làng mình thôi đúng không? Lẽ nào chuyện này có liên quan đến việc đó?”
“Ừ, tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Có khả năng họ là tổ đội đã phải rút lui vì có người bị thương nặng, hoặc là tổ đội bị chúng ta từ chối thẳng thừng…”
“À à.”
Amon và Ryo đồng thanh tán thành với khả năng mà Eto đưa ra. Eto giải thích ngắn gọn cho Gorou, người đang đứng bên cạnh lắng nghe mà không hỏi gì. Nói đơn giản, đó là một mối thù vặt.
“Ra là vậy. Có khả năng Long Nha chính là tổ đội đó. Chà, dù có là vậy thì mọi người cũng không có lỗi gì… Thực ra, sẽ tốt hơn nếu mọi người có thể tham gia vào vụ án mất tích, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra trong rừng thì cũng phiền phức… Tạm thời, mọi người hãy cứ chờ lệnh. Tôi cũng đã báo cáo cho thành phố Lune rồi, nên có thể sẽ có liên lạc gì đó.”
Thế là, bốn người của Phòng Số Mười đã có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi được chính quan đại diện cho phép.
Hai ngày sau đó, một thông báo được gửi đến dinh thự quan đại diện.
Tại phòng họp lớn, cả hai nhóm Phòng Số Mười và Long Nha đều được triệu tập.
Ở đó, Truyền Thừa Quan Larchat, người đã trở về từ Kairady, cũng có mặt. Ông đang ngồi cạnh Gorou.
“Đã có liên lạc từ Vương đô. Hiện tại, sẽ không có lực lượng nào được phái từ Vương đô đến. Thay vào đó, chính phủ Vương quốc sẽ phát lệnh yêu cầu điều động lực lượng đến Hội Mạo Hiểm Giả của Lune và Kairady. Nói cách khác, sẽ có thêm mạo hiểm giả được cử đến từ Lune và Kairady.”
Điều đó có nghĩa là những mạo hiểm giả cấp cao sẽ đến.
Dự đoán của Amon đã đúng.
Amon liên tục gật đầu. Nhìn cậu ta, Nils tỏ vẻ hơi tiếc nuối.
Nhưng, có một người còn bất mãn hơn thế. Dĩ nhiên, đó không phải là bốn người của Phòng Số Mười, mà là đội trưởng kiếm sĩ của Long Nha.
“Làm sao mà chấp nhận được chuyện đó! Đây là nhiệm vụ của bọn ta. Lại để cho mấy kẻ đến sau… mà còn là mạo hiểm giả từ thành phố khác đến nẫng tay trên… Đừng có đùa!”
Mình hiểu cảm giác của hắn, nhưng đây không phải là lời nên nói trước mặt người ủy thác chứ.
Ngay cả Ryo, người ít kinh nghiệm làm nhiệm vụ, cũng nghĩ vậy. Suy nghĩ của ba người còn lại trong Phòng Số Mười thì khỏi phải nói cũng biết.
“Anh Dogon. Hãy cẩn trọng lời nói. Đây là quyết định của chính phủ Vương quốc. Là quyết định của cấp trên của chúng tôi, những người ủy thác cho các anh. Điều đó cũng giống như quyết định của Hoàng gia. Anh hiểu rằng chống lại Hoàng gia sẽ bị khép vào tội đại nghịch chứ?”
Gorou trách mắng lời phát biểu của kiếm sĩ Dogon bằng một giọng trầm thấp, một giọng trầm mà cả bốn người của Phòng Số Mười chưa từng nghe thấy.
Bị nói đến tội đại nghịch, kiếm sĩ Dogon dù kiêu căng đến mấy cũng phải sững người. Và sau đó, mặt hắn ta tái mét.
Nhưng hắn không thể không nói gì. Bị dồn vào thế bí, hắn nhận ra rằng cứ thế này thì không ổn. Tuy nhiên… vấn đề là kết quả của sự phán đoán đó không phải là im lặng, mà là một lời phản bác non nớt.
“Ngay từ đầu, chuyện con côn trùng trên cây là Ma Nhân Trùng, chẳng phải là bịa đặt sao? Rất có khả năng mấy kẻ từ Lune kia đã nói bừa để lập công cho mình. Lời của chúng làm sao tin được!”
Nghe lời chỉ trích vô lý đó, suy nghĩ đầu tiên của bốn người trong Phòng Số Mười là, “Toang rồi”.
Không phải là tức giận hay muốn cãi lại…
Mà “toang” là vì…
“Người xác định con côn trùng đó là Ma Nhân Trùng chính là ta. Một người được ban cho chức vụ Truyền Thừa Quan tại Thần Điện Trung Ương.”
“Vậy là, vậy là ông đã cấu kết với bọn chúng để bịa ra chuyện Ma Nhân Trùng!”
Thật là một mớ hỗn loạn, vô lý, kiếm sĩ Dogon… Bị dồn vào đường cùng thì cũng đành chịu thôi sao.
Ryo thầm cầu nguyện cho kiếm sĩ Dogon.
“Ta là thần quan, nhưng… tên ta là Larchat Devaux, một Tử tước. Hiểu chứ? Ta là một quý tộc chính hiệu, mang tước vị Tử tước. Tốt hơn hết là ngươi không nên ăn nói kiểu đó đâu.”
“Cái… Quý tộc…”
Không chỉ kiếm sĩ Dogon, mà cả bốn thành viên còn lại của Long Nha cũng chết lặng vì kinh ngạc.
Sự im lặng bao trùm phòng họp.
Một lúc sau, quan đại diện Gorou lên tiếng.
“Chúng ta sẽ duy trì tình hình hiện tại cho đến khi lực lượng tăng viện từ Lune và Kairady đến. Hành động sau đó sẽ thay đổi tùy thuộc vào những người sẽ đến, vì vậy chúng ta sẽ quyết định sau. Cả hai tổ đội, xin hãy ở lại trong làng cho đến lúc đó. Thời gian bị giữ lại sẽ được kéo dài, nên chúng tôi sẽ trả thêm thù lao cho phần đó.”
Nghe câu cuối cùng, bốn người của Phòng Số Mười đã bí mật giơ nắm đấm ăn mừng trong lòng.
Cuộc họp kết thúc tại đây, và như thường lệ, Gorou mời mọi người ở lại uống cà phê sau cuộc họp. Và cũng như thường lệ, năm người của Long Nha từ chối và rời khỏi phòng họp.
◆
Những người còn lại là Gorou, Larchat, và bốn người của Phòng Số Mười.
Khi cà phê được mang đến, Larchat lên tiếng.
“Gorou, đám Long Nha đó là sao vậy? Ta không yêu cầu họ phải thân thiện như nhóm Phòng Số Mười này, nhưng quả thật đây là lần đầu ta gặp những mạo hiểm giả tệ đến mức đó đấy.”
Hóa ra bốn người của Phòng Số Mười được coi là thân thiện. Cả bốn nhìn nhau cười khổ.
“Haizz… Thật tình, danh tiếng của Hội Mạo Hiểm Giả Kairady ngày một đi xuống… Lúc gửi yêu cầu tôi cũng đã lo lắng rồi, không ngờ lại trúng phóc. Gửi những mạo hiểm giả như họ đến thì…”
Gorou vừa trả lời vừa lắc đầu lia lịa.
“Hội Mạo Hiểm Giả Kairady tệ lắm sao?”
“Cái người tiếp chúng ta lúc ghé qua có vẻ tử tế mà… Phó hội trưởng…”
“Là ngài Landenbia nhỉ.”
Ryo hỏi thì thầm, Nils trả lời nửa vời, và Eto bổ sung.
Nhưng cuộc trò chuyện nhỏ giọng như vậy dường như vẫn lọt vào tai mọi người, Gorou vừa cười khổ vừa nói.
“Phó hội trưởng Landenbia từng là lương tâm của Kairady. Nhưng nửa năm trước, ngài ấy đã được bổ nhiệm làm Hội trưởng của hội ở thành phố Acre. Kể từ đó, Hội Mạo Hiểm Giả Kairady ngày càng tệ đi thấy rõ…”
Nói rồi, ông lại thở dài một hơi.
Acre là thành phố lớn nhất ở phía Nam, thủ phủ của lãnh địa Hầu tước Heinlein. Trở thành Hội trưởng ở đó có thể coi là một sự thăng tiến vượt bậc.
Nhưng một tổ chức khi người tài ra đi thường rơi vào tình trạng đáng buồn…
“Chà, cũng vì lý do đó mà lần này tôi đã gửi yêu cầu đến cả Kairady và Lune. Từ ngôi làng này thì Kairady gần hơn một chút, nhưng vì lý do như vừa rồi. Thế nên, tôi đã giả vờ nhầm lẫn để gửi yêu cầu đến cả thành phố Lune nữa.”
Quan đại diện Gorou, quả là một người đàn ông tài cán.
Hai ngày nữa lại trôi qua.
Thời gian ở làng Kona trôi đi trong yên bình.
Dân làng thỉnh thoảng lại phát hiện Ma Nhân Trùng, rồi tiêu diệt chúng… bằng cách bóc khỏi thân cây và nghiền nát. Bốn người của Phòng Số Mười giúp đỡ họ, thỉnh thoảng luyện tập, thỉnh thoảng uống cà phê, rồi lại giúp đỡ…
Còn năm người của Long Nha, không hiểu sao ngày nào cũng đi vào khu rừng phía đông.
“Này, mấy người đó, ý định của người ủy thác hay là…”
“Suỵt!”
Khi Nils định nói gì đó, Ryo đã giơ một ngón tay lên trước miệng để ngăn lại.
“C-Cái gì vậy?”
“Đừng nói thêm gì nữa. Nếu cậu mà nói, nó có thể trở thành một cái flag đấy.”
“Flag… là cái gì?”
“Đó là một hiện tượng đáng sợ khiến lời nói trở thành sự thật. Ví dụ như, cậu sẽ bị cô Nina từ chối…”
“Này, cậu nói cái gì!”
Nils nổi giận trước lời nói của Ryo.
“Cậu không thích đúng không? Lời nói là một thứ rất quan trọng như vậy đấy. Chúng ta đừng nói những lời kỳ quặc một cách bừa bãi nữa.”
“Tôi không hiểu rõ lắm… nhưng tôi sẽ không nói nữa.”
Dù lời giải thích về flag hoàn toàn chẳng ăn nhập gì, nhưng Ryo có một linh cảm không lành. Một dự cảm rằng nếu để Nils nói thêm, chuyện gì đó sẽ xảy ra… Tất nhiên, đó chỉ là suy diễn của riêng Ryo.
Nhưng, đôi khi suy diễn lại trở thành hiện thực.
Buổi chiều hôm đó, lực lượng tăng viện đầu tiên từ Kairady đã đến.
Như thể chờ đợi điều đó, năm người của Long Nha xuất hiện trước mặt nhóm Ryo, cùng với năm người mới đến.
Cả bốn người của Phòng Số Mười đều tỏ ra khó chịu. Tình huống này chỉ mang lại dự cảm chẳng lành.
Người mở lời đầu tiên là kiếm sĩ Dogon.
“Đây là các thành viên của Ngũ Liên Tinh, một tổ đội hạng C của Kairady. Họ là tổ đội kỳ cựu nhất ở đó đấy.”
Hạng C mà đã là kỳ cựu, chẳng phải có nghĩa là họ không đủ thực lực để lên hạng B sao…
Ryo thầm buông lời độc địa trong lòng.
Đó là một tổ đội gồm năm người đàn ông, tất cả đều trạc tuổi ba mươi lăm.
Cả năm người đều có bộ mặt gian ác.
Trong lúc Ryo đang có những suy nghĩ bất lịch sự, thương sĩ của Ngũ Liên Tinh lên tiếng.
“Nghe nói chúng mày là tổ đội hạng D nhỉ. Vậy thì, lời của bọn tao, một tổ đội hạng C cao hơn, là tuyệt đối đúng không?”
“Vậy sao?”
Ryo hỏi Eto đứng bên cạnh.
“Không có quy tắc nào như vậy, nhưng đó là thông lệ. Khi nhận chung nhiệm vụ hộ tống, đội trưởng của tổ đội cấp cao hơn sẽ chỉ huy. Kiểu như vậy đó,” Eto trả lời với vẻ bực tức. Rất hiếm khi Eto lại nói chuyện theo kiểu đó. Thường thì cậu ta luôn bình thản và thản nhiên.
“Chuyện là vậy đó.”
Nghe câu trả lời của Eto, gã thương sĩ lúc nãy nhếch mép cười nói.
“Bọn tao mới di chuyển đến đây nên mệt lử rồi. Bóp chân cho bọn tao một chút đi.”
Nói rồi, không hiểu có gì buồn cười mà bốn người còn lại và năm người của Long Nha đều phá lên cười lớn.
“Khốn kiếp,” Nils rít lên một tiếng nhỏ.
“Hả? Mày vừa nói gì?”
Gã thương sĩ lên tiếng đe dọa.
Ryo bước lên trước Nils và nói.
“Ờm, được thôi.”
“Này, Ryo!”
Nils kinh ngạc, níu lấy tay Ryo từ phía sau.
Ryo lờ đi và nói tiếp.
“Chỉ là, tôi không biết các vị có thật sự là hạng C không…”
“Mày nói cái gì, thằng kia!”
“Vì vậy, làm phiền các vị cho tôi xem thẻ Guild một chút được không?”
“Được thôi. Xem xong thì bóp chân cho tao.”
“Vâng, sau khi xác nhận, tôi sẽ bóp.”
Ryo gật đầu mạnh.
Gã thương sĩ vừa rút thẻ Guild ra vừa bước về phía Ryo… và ngã sõng soài.
“Oái!”
Đó là một cú ngã trời giáng.
Tất nhiên, đó là do ma pháp Ice Burn của Ryo. Có khi đây lại là ma pháp cậu dùng để đối phó với người khác nhiều nhất cũng nên…
“Anh có sao không?”
Ryo giả vờ lo lắng hỏi. Dĩ nhiên, chỉ hỏi thôi chứ không chạy lại đỡ.
“Chết tiệt, tự nhiên trượt ngã. Cái quái gì thế này.”
Vừa nói, gã thương sĩ vừa dồn trọng lượng vào chân để đứng dậy… và lại ngã.
“Á!”
“A-Anh có sao không?”
Ryo lại giả vờ lo lắng hỏi.
Đến lần thứ hai, ba người còn lại của Phòng Số Mười bắt đầu hiểu ra.
Đây là trò của Ryo.
Thêm cả cú ngã thứ ba, cả ba người đã chắc chắn. Dù không hiểu nguyên lý, nhưng họ biết chắc là Ryo làm.
Vì vậy, họ quyết định hùa theo.
“Anh có sao không?”
Ba người còn lại ngoài Ryo cũng lên tiếng hỏi gã thương sĩ bị ngã.
Dĩ nhiên, với vẻ mặt thực sự lo lắng. Điều cần thiết lúc này không phải là lời nói thật, mà là kỹ năng diễn xuất để đánh lừa người xem.
“Chết tiệt… rốt cuộc là cái quái gì thế này…”
Gã thương sĩ không thể đứng dậy được.
Lớp băng được tạo ra tức thời dưới chân gã thương sĩ còn trơn hơn cả băng tự nhiên…
Hãy thử tưởng tượng rải một đống bi ve lên sàn gỗ rồi đi giày bước lên… chắc chắn sẽ ngã… gã thương sĩ đang ở trong tình trạng tương tự như vậy.
Nói thẳng ra, đó là địa ngục.
Đến nước này, cả chín người từ Kairady đều bắt đầu nhận ra tình hình không hề bình thường. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất họ biết đây không phải là chuyện bình thường.
Đúng vậy, nó giống như một lời nguyền nào đó…
“Này Ryo, cậu định kết thúc chuyện này thế nào đây?”
Nils thì thầm với Ryo đang đứng cạnh.
Gã thương sĩ cứ cố đứng dậy là lại ngã lăn quay. Chín người còn lại của Kairady thì nhìn hắn như thể thấy vật gì đáng sợ, giữ một thái độ dè chừng, tránh né.
Trong tình cảnh đó, Nils hoàn toàn không thể đoán được Ryo định làm gì tiếp theo.
Dĩ nhiên, Ryo cũng chẳng nghĩ gì về chuyện tiếp theo.
Thế nên…
“Cứ để thế này… cho đến khi lực lượng tăng viện từ Lune đến?”
Cậu nói vậy.
“Thật hả…”
Ngay cả Nils cũng nghĩ rằng điều đó quá liều lĩnh.
Không ai biết khi nào họ sẽ đến. Thậm chí còn không có gì đảm bảo họ sẽ đến trong hôm nay.
Cứ để tình trạng này kéo dài… dù là đối thủ khó ưa, nhưng Nils cũng bắt đầu cảm thấy thương hại cho gã thương sĩ.
“Mà khoan đã…”
Ryo thì thầm.
Nils ghé tai lại để nghe cho rõ.
“Không biết ai sẽ đến từ thành phố Lune nhỉ.”
“Chủ đề cần nói bây giờ thực sự là cái này sao?”
Nils thở dài trước chủ đề lạc quẻ.
Nhưng…
“Liệu Xích Kiếm có đến không nhỉ? Vì có khả năng phải thảo phạt Ma Nhân, nên hội sẽ gửi đến lực lượng mạnh nhất chứ?”
Amon lại hùa theo chủ đề đó.
Amon, người trẻ tuổi nhất trong Phòng Số Mười và thường là người nói những điều hợp lý nhất, lần này lại tham gia vào cuộc chuyển chủ đề đột ngột này.
Đối với Nils, đó là một cú sốc theo một nghĩa nào đó.
Đến cả Amon cũng bị Ryo đầu độc rồi sao…
Nils đang có những suy nghĩ khá bất lịch sự.
Thế nhưng…
“Xích Kiếm đáng lẽ đang làm nhiệm vụ ở phía Tây… Nếu họ đã quay về thì có thể sẽ đến, nhưng không biết thế nào đây~”
Đến cả Eto cũng tham gia vào chủ đề này.
Nils, với tư cách là đội trưởng, thở dài một hơi thật, thật sâu. Và cậu nghĩ.
Chắc mình cũng phải cưỡi lên con sóng lớn này thôi…
Và cậu đã cưỡi.
“Hay bất ngờ là Phong Thuật Sư Sera thì sao.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Nils đã bị cả ba người đồng loạt phủ định.
Vị cứu tinh của gã thương sĩ từ Kairady đã xuất hiện sau ba mươi phút.
Hai chiếc xe ngựa mang huy hiệu của Hội Mạo Hiểm Giả Lune đã đến dinh thự quan đại diện, ngay cạnh nơi gã thương sĩ vẫn đang trượt ngã liên tục.
Từ chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông khổng lồ với khuôn mặt đáng sợ bước xuống.
“Anh Hugh?”
“Hội trưởng…?”
Ryo và Amon thì thầm.
Người tiếp theo bước xuống là một kiếm sĩ trẻ.
“Roman…”
Từ chiếc xe thứ hai, những người từ các quốc gia phương Tây mà Ryo đã từng gặp cũng bước xuống.
Tổng cộng tám người.
Hội trưởng Hugh MacGrath, và Anh Hùng Roman cùng tổ đội của anh. Đó chính là lực lượng tăng viện mà Hội Mạo Hiểm Giả Lune đã gửi đến.
“Ồ, là bọn cậu phải không. Vất vả cho mấy đứa ra đón… mà trông không giống lắm nhỉ.”
Nói rồi, Hugh nhìn gã thương sĩ đang lăn lộn trên mặt đất và gần như đã từ bỏ việc đứng dậy.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Anh ta đang cố đứng dậy ạ,” Ryo trả lời một cách chính xác câu hỏi của Hugh.
“À, à… Chẳng hiểu gì cả, nhưng có nhiều phương pháp huấn luyện khác nhau mà. Cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến bọn ta.”
Nói xong, ông định bỏ đi.
“Chờ, chờ đã!”
Gã thương sĩ từ Kairady, dù đã từ bỏ việc đứng dậy, lại nảy sinh một cảm giác bực bội.
“Bọn ta là Ngũ Liên Tinh, tổ đội hạng C của Kairady. Nhiệm vụ này sẽ do Hội Mạo Hiểm Giả Kairady chúng ta chỉ huy. Đừng có xen vào!”
Dù nhìn từ góc độ nào, người đàn ông khổng lồ đáng sợ Hugh MacGrath cũng trông giống một mạo hiểm giả cấp cao, nhưng khả năng phán đoán bình tĩnh đó đã bị tước đoạt khỏi gã thương sĩ trượt ngã liên tục.
“Ồ, ra vậy. Các cậu là mạo hiểm giả của Kairady à. Ta là Hugh MacGrath, Hội trưởng của Hội Mạo Hiểm Giả ở Lune. Rất tiếc, nhiệm vụ này sẽ do ta chỉ huy. Đừng có nghĩ xấu về ta nhé.”
“Hội trưởng…?”
“MacGrath… là Anh hùng MacGrath đó sao?”
“Hội trưởng MacGrath… là người thật sao?”
Những lời thì thầm lan ra như gợn sóng giữa các mạo hiểm giả Kairady.
“Hội trưởng nổi tiếng thật nhỉ,” Nils thì thầm với Ryo.
“Vì ông ấy là một anh hùng trong Đại chiến mà,” Ryo đáp lại bằng một giọng nhỏ không kém.
“Còn đây là Anh Hùng Roman đương nhiệm và tổ đội của ngài ấy. Tình cờ ngài ấy đang ở thành phố Lune nên đã đồng ý hợp tác. Mong được giúp đỡ.”
Hugh tiếp tục thả một quả bom nữa.
Nhưng dường như nó đã vượt quá khả năng xử lý của các mạo hiểm giả Kairady, nên không nhận được phản ứng tích cực nào.
“…Hả?”
Chỉ có vậy thôi.
Ngược lại, ba người của Phòng Số Mười lại phản ứng mạnh hơn.
“Anh Hùng… Thật sao?”
“Chiến đấu cùng Anh Hùng à.”
“Nếu là kiếm sĩ, chắc sẽ học hỏi được nhiều điều lắm.”
Nils, Eto, và Amon đều bày tỏ sự kinh ngạc theo cách riêng của mình.
Và rồi, Anh Hùng Roman đó đã đến gần bốn người của Phòng Số Mười.
“Ryo, lâu rồi không gặp.”
“A, vâng, lâu rồi không gặp…”
Roman cúi đầu chào Ryo một cách lịch sự. Ryo cũng cúi đầu đáp lại, dù lời nói có phần qua loa.
“Ryo quen biết cả Anh Hùng nữa.”
“Nếu là Ryo thì cũng có khả năng mà.”
“Lại là cái điệp khúc ‘sao Ryo lại quen được người như thế’ rồi. Tôi không ngạc nhiên nữa đâu.”
Amon thì ngạc nhiên một cách chân thành, Eto thì gật gù với vẻ mặt thấu hiểu, còn Nils thì vừa lắc đầu lia lịa vừa lặp đi lặp lại rằng mình không ngạc nhiên nữa.
◆
“Chính Hội trưởng MacGrath đã đến đây, thật là một sự chi viện không gì đáng tin cậy hơn! Hơn nữa còn có cả tổ đội Anh Hùng tham gia… Thật vô cùng cảm kích!”
Quan đại diện Gorou lộ rõ vẻ mặt thực sự vui mừng khi đón tiếp lực lượng tăng viện từ Lune.
“Chắc là vì đám người từ Kairady tệ quá nên ông ấy mới mừng như vậy,” Ryo lẩm bẩm.
Nhưng người bên cạnh đã nghe thấy.
“Đám người tệ quá?”
Người bên cạnh chính là Hội trưởng Hugh MacGrath.
Lúc này, Hugh mới giật mình nhận ra.
“Ryo, đừng nói với ta là cậu đã gây gổ với đám mạo hiểm giả Kairady đấy nhé?”
“Làm gì có chuyện đó. Anh Hugh nghĩ tôi là người thế nào vậy?”
Ryo lắc đầu ra vẻ chán nản, với biểu cảm như thể bị xúc phạm nặng nề. Ba người còn lại của Phòng Số Mười liếc nhìn nhau một cái, đó là một bí mật.
“Vậy à, không có gì thì tốt rồi.”
Nói rồi, Hugh gật đầu lia lịa.
◆
“Nghe nói ngài đã xác định được vài địa điểm khả nghi nơi Ma Nhân đang ngủ say?”
Sau khi uống cà phê và nghỉ ngơi một lát, Hugh hỏi Larchat.
“Vâng. Kết quả phân tích các tài liệu cũ tại Thần Điện Trung Ương cho thấy nó chắc chắn ở trong khu rừng phía đông ngôi làng này. Trong đó, có ba địa điểm được khoanh vùng.”
“Ra là vậy. Nhưng… thành thật mà nói, với tư cách là quan đại diện, ngài muốn giải quyết một cách êm đẹp phải không?”
Larchat trả lời, còn Hugh thì nói những lời tỏ ra thấu hiểu cho nỗi lòng của quan đại diện Gorou.
“Hoàn toàn đúng như vậy. Chúng tôi không có thù oán gì với chính Ma Nhân cả. Nếu lũ Ma Nhân Trùng đó không bám vào cây, chúng tôi muốn để yên cho nó. Giống như câu nói, đừng đánh thức rồng đang ngủ.”
Gorou vừa gật đầu sâu vừa trả lời.
“Còn một chuyện nữa. Vụ việc dân làng mất tích đã tiến triển đến đâu rồi?”
“Về việc đó, nhóm Long Nha của Kairady đã vào cuộc, nhưng… không có phát hiện gì đặc biệt mới mẻ cả.”
Trước câu trả lời của Gorou, Hugh chống cằm suy nghĩ.
Mười hai người mất tích. Theo báo cáo, nửa sau cuộc tìm kiếm có cả dân làng tham gia nhưng không tìm thấy người mất tích, thậm chí cả thi thể cũng không. Đây là một khu rừng có ma vật sinh sống cơ mà? Không tìm thấy cả thi thể là sao? Dù không muốn tưởng tượng, nhưng nếu bị ma vật tấn công thì ít nhất cũng phải còn lại một phần thi thể chứ? Hay là, họ đã bị một thứ gì đó hoặc ai đó không phải ma vật bắt đi?
Dựa trên các báo cáo đã nhận, Hugh đã chuẩn bị sẵn một vài khả năng. Hugh MacGrath, với vẻ ngoài là một gã khổng lồ mặt mày đáng sợ, trông như một điển hình của loại người “não toàn cơ bắp”, nhưng thực tế ông không hề kém cỏi trong việc tư duy. Nếu không thì làm sao trở thành một mạo hiểm giả hạng A được.
Trong bất kỳ lĩnh vực nào cũng vậy, để đạt đến đẳng cấp hàng đầu, không cần phải thông minh. Nhưng để trở thành siêu hạng, nếu không thông minh thì không thể đạt được.
Thể thao cũng thế, nghệ thuật cũng vậy, và mạo hiểm giả cũng không ngoại lệ.
“Thành thật mà nói, vụ án mất tích này có vẻ rất rắc rối. Chúng ta hãy sắp xếp lại đội hình điều tra. Sáng mai, tôi muốn thảo luận với các mạo hiểm giả của Kairady, phiền ngài liên lạc giúp được không?”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì… vào chín giờ sáng mai, ở tầng này có một phòng họp lớn hơn, chúng ta sẽ thảo luận ở đó. Tôi sẽ báo cho họ biết.”
Nhưng ngày hôm sau, không một mạo hiểm giả Kairady nào xuất hiện tại phòng họp lớn.
“Tại sao không ai đến cả?”
Hugh cau mày, đi đi lại lại trong phòng họp.
Bây giờ là gần mười giờ sáng.
Nhóm Ryo, bốn người của Phòng Số Mười, và nhóm Anh Hùng Roman, bảy người, đã phải chờ ở đây gần một tiếng đồng hồ.
Đúng lúc đó, quan đại diện Gorou thở hổn hển chạy vào.
“Hội trưởng MacGrath, nghe nói họ đã vào rừng từ sáng sớm rồi.”
“Cái gì…”
Trước báo cáo quá sức vô lý, Hugh chết lặng.
“Thật sự xin lỗi ngài. Hôm qua tôi đã trực tiếp gọi họ đến phòng làm việc và thông báo về cuộc họp lúc chín giờ, vậy mà… Tại sao lại ra nông nỗi này.”
Gorou vừa lắc đầu lia lịa vừa thở dài.
“Chà… họ đã mạnh miệng tuyên bố sẽ tự mình giải quyết vụ này mà… Chuyện đã rồi thì cũng đành chịu thôi. Khi nào họ về, tôi sẽ mắng cho một trận ngay tại chỗ.”
Hugh cũng thở dài. Rồi ông quay về phía Phòng Số Mười và tổ đội Anh Hùng và nói.
“Xin lỗi nhé. Vì chuyện là vậy, nên hôm nay giải tán.”
Nói xong, Hugh ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó.
“Đây chắc chắn là ý chỉ của thần linh, bảo tôi phải đấu tập với cậu, Ryo.”
“Không phải đâu.”
Anh Hùng Roman thách đấu tập với Ryo, và Ryo đã thẳng thừng từ chối.
“Tại sao…”
“Không phải chúng ta đã đấu chán chê ở Vương đô rồi sao…”
Roman mở to mắt hỏi lý do. Ryo trả lời với vẻ mặt hiển nhiên.
“Ryo và Roman đấu tập à… Hai đứa đừng có phá hủy ngôi làng đấy nhé?”
Hugh nói với hai người với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không, đấu tập mà phá làng thì… Mọi người nghĩ chúng tôi là gì vậy.”
“Vâng, chỉ là một trận đấu kiếm bình thường thôi mà.”
Ryo nhìn Hugh với vẻ mặt như thể vừa nghe một điều không thể tin nổi, và Roman cũng cười khổ khẳng định điều đó.
Tuy nhiên, sau đó, cậu ta lại nói thêm một câu nhỏ.
“Nếu Ryo dùng ma pháp để đấu tập thì có lẽ ngôi làng sẽ bị hủy diệt đấy.”
“Này!”
Ryo và Hugh đồng thanh hét lên.
Ryo với ý nghĩa “Làm gì có chuyện đó”.
Hugh với ý nghĩa “Thật sự sẽ thành ra như vậy sao”.
Ba người của Phòng Số Mười đứng cạnh nghe thấy đều có chung một suy nghĩ.
Tuyệt đối không bao giờ nhờ Ryo đấu tập.
Vừa quá trưa.
“Aaaaaa!”
Một tiếng hét của phụ nữ vang lên bên tai bốn người của Phòng Số Mười đang giúp dân làng dọn dẹp lũ côn trùng.
“Hướng nào thế?”
“Phía Đông. Hướng khu rừng.”
Bốn người vớ lấy vũ khí để bên cạnh và vội vã chạy về phía có tiếng hét. Dọc đường, họ gặp tổ đội Anh Hùng dường như cũng nghe thấy tiếng hét.
Nơi họ đến, một phụ nữ trong làng đang ngồi bệt dưới đất. Trước mặt cô là những người bê bết máu.
“Tạm thời, hãy kiểm tra mạch của tất cả mọi người.”
Graham, tu sĩ của tổ đội Anh Hùng, hô hào các thành viên trong nhóm và bốn người của Phòng Số Mười.
“Còn mạch!”
“Còn!”
“Rất yếu, nhưng có vẻ vẫn còn.”
“…Mất mạch rồi.”
Những tiếng nói như vậy vang lên.
Những người bê bết máu chính là các mạo hiểm giả của Kairady. Đáng lẽ là mười người, gồm năm người của Long Nha và năm của Ngũ Liên Tinh, nhưng ở đó chỉ có bảy người.
Hơn nữa, trong số bảy người trở về, hai người đã không còn mạch đập.
“Người này đang trong tình trạng nguy kịch nhất. Cả người kia nữa. Hai người này tôi sẽ chữa trị. Eto, phiền cậu lo cho người nguy kịch thứ ba đằng kia. Hai người còn lại có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ai đó làm ơn cho họ uống Potion.”
Quả nhiên là tu sĩ Graham, một màn phân loại thương binh tuyệt vời. Khi có nhiều người bị thương, việc xác định đúng thứ tự ưu tiên điều trị là một trong những việc quan trọng nhất, và cũng là khó khăn nhất.
Ryo thành thật khâm phục.
Chắc hẳn anh ta đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử… Việc tích lũy được nhiều kinh nghiệm như vậy có thể nói là tài sản vô giá và là vũ khí mạnh mẽ nhất của một mạo hiểm giả.
Vừa nghĩ vậy, Ryo vừa lấy ra lọ Potion tự chế từ chiếc túi quen thuộc.
“Người này… à, kiếm sĩ Dogon, tôi sẽ cho anh ta uống Potion.”
Nói rồi, Ryo đổ Potion vào miệng Dogon.
Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ nhìn sơ qua cũng thấy anh ta bị thương khá nặng. Ngay khi uống Potion, vết thương bắt đầu lành lại.
Mỗi lần nhìn thấy, Ryo lại thấy đó là một cảnh tượng kỳ diệu.
“Xin lỗi… Cảm ơn đã cứu mạng.”
Kiếm sĩ Dogon, đội trưởng của Long Nha, đã nói lời cảm ơn mà không còn chút thái độ kiêu ngạo, thù địch nào như ngày hôm qua.
“Không có gì đâu.”
Nhờ sự phân loại thương binh chính xác và phép Đại Trị Liệu của tu sĩ Graham, cùng với những phép Hồi Phục liên tục của thần quan Eto, năm người đang hấp hối đã giữ được mạng sống.
Lúc đó, Hugh và quan đại diện Gorou cũng đã đến hiện trường và thiết lập hệ thống cứu hộ.
Ba người bị thương nặng, dù đã qua cơn nguy kịch nhưng do mất quá nhiều máu, vẫn cần phải được nghỉ ngơi tuyệt đối một thời gian nên đã được đưa vào phòng cứu thương.
Hai người bị thương nhẹ hơn, bao gồm cả kiếm sĩ Dogon, đã được đưa ngay đến phòng họp lớn để báo cáo tình hình. Dĩ nhiên, bốn người của Phòng Số Mười và tổ đội Anh Hùng cũng đi theo. Ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
◆
"Chúng tôi đã sập bẫy."
Không chỉ Hugh, mà cả những mạo hiểm giả tương đối lớn tuổi như thần quan Graham và pháp sư hệ Thổ Bellrock cũng cau mày trước lời của kiếm sĩ Dogon.
Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là họ đã sơ suất rơi vào một cái bẫy do dân làng giăng ra. Dù sao thì, nếu là một mạo hiểm giả hạng F mới vào nghề thì còn có thể, chứ những mạo hiểm giả hạng D, C thì không đời nào mắc phải một cái bẫy như vậy.
Nói cách khác, việc họ sập bẫy có nghĩa là có một "thứ gì đó có trí tuệ, có khả năng sắp đặt bẫy và dẫn dụ con người vào đó" đang tồn tại.
Nói đến ma vật biết tạo bẫy, đầu tiên phải kể đến họ Nhện. Lũ đó có nhiều loại phiền phức lắm. Hơn hết là nhiều con có độc. Ngoài ra thì còn có kiến sư tử chăng? Nhưng loài đó sống ở vùng cát nên chắc không có trong rừng. ...Trong rừng, không lẽ nào lại là Nhân mã? Phía nam Vương quốc hoàn toàn nằm ngoài khu vực sinh sống của chúng... nhưng... cũng có khả năng. Rồi còn có, dù không nhiều người biết, là Kẻ Rình Rập Bóng Đêm. Nghe nói khu rừng rất rậm rạp nên cũng có thể... nhưng mình không muốn đối đầu với lũ đó chút nào. Quá ư là phiền phức. Càng nghĩ càng thấy toàn là những đối thủ khó xơi.
Hugh lần lượt liệt kê trong đầu những ma vật biết gài bẫy. Đúng là một mạo hiểm giả hạng A một thời.
"Vậy, đó là loại bẫy gì?"
"Là hố bẫy ạ."
Câu trả lời đó đã giáng một đòn chấn động, chủ yếu là lên ba người ban nãy.
"Vô lý..."
Ai đã thốt lên những lời đó... Hugh hay Graham...
Hố bẫy.
Trong số các loại bẫy do con người tạo ra, có thể nói đây là loại sơ đẳng nhất và tương đối dễ cài đặt.
Phần lớn bẫy được đặt ra nhằm mục đích khống chế đối phương hoặc tước đoạt khả năng di chuyển của họ. Vì vậy, cần phải chuẩn bị và lắp đặt các công cụ để trói buộc hoặc các loại vũ khí để tước đi khả năng di chuyển. Tuy nhiên, hố bẫy lại phát huy hiệu quả mà không cần đến những thứ đó.
Bởi vì bản thân cái hố đã gây ra cản trở di chuyển.
Nhưng, có một điểm khó.
Đó là việc ngụy trang cái bẫy.
Để một hố bẫy phát huy hiệu quả tương đối, phải đào một cái hố vừa rộng vừa sâu. Và sau đó phải che giấu cái hố đó sao cho không bị phát hiện. Không ngoa khi nói rằng, hố bẫy là loại bẫy có rào cản ngụy trang cao nhất.
Trên TV hay các video ở Trái Đất hiện đại, người ta thường dùng những tấm lót bằng urethane hay xốp mỏng để che hố bẫy rồi ngụy trang lên trên, nhưng trong khu rừng của thế giới 'Phi' này không có những thứ như vậy.
Thay vào đó, họ phải kết hợp những cành cây nhỏ lại với nhau, rồi phủ lá rụng lên trên để ngụy trang. Đây là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, và việc kết hợp các cành cây sao cho chúng không rơi xuống hố trước khi mục tiêu giẫm lên cũng yêu cầu một tư duy khá cao.
Có một con ma vật đã làm được điều đó ư?
Với những người giàu kinh nghiệm, từng chiến đấu với vô số ma vật, đây là một điều không thể tin nổi.
Việc cái bẫy được gài lại là một hố bẫy.
Dù vậy, vẫn có vài điểm đáng ngờ.
"Ngay từ đầu, cả nhóm các cậu và nhóm 『Ngũ Liên Tinh』 đều có trinh sát mà đúng không? Tại sao lại không phát hiện ra bẫy?"
Trước câu hỏi của Hugh, kiếm sĩ Dogon lắc đầu trả lời.
"Chính chúng tôi cũng không hiểu. Đội hình thăm dò của chúng tôi có trinh sát đi đầu và đi cuối, pháp sư ở trung tâm... nhưng ba người đi đầu của đội, bao gồm cả trinh sát, đã rơi xuống hố bẫy..."
Nói xong, Dogon cắn môi cúi gằm mặt. Có lẽ anh ta đang hồi tưởng lại cảnh tượng sau đó.
Thứ gì đó làm rối loạn cảm giác... Ma pháp hay một loại độc dược nào đó chăng? Nhưng mình chưa từng nghe nói đến ma vật nào vừa biết giăng bẫy, vừa dùng ma pháp hay độc dược để làm rối loạn cảm giác cả...
Hugh cố gắng không để lộ cảm xúc trên mặt trong khi dòng suy nghĩ vẫn tiếp diễn.
"Dogon, ta biết nhớ lại có thể rất đau đớn, nhưng cậu cũng là một mạo hiểm giả. Cậu hiểu tầm quan trọng của việc báo cáo và sự cần thiết của thông tin chi tiết để trả thù cho đồng đội chứ? Hãy giải thích cho ta biết chuyện gì đã xảy ra sau khi ba người phía trước rơi xuống hố."
Hugh cố gắng nói với Dogon một cách bình tĩnh.
Là một kiếm sĩ xuất thân, Hugh biết rõ có những mạo hiểm giả, đặc biệt là các chức nghiệp tiền tuyến, sẽ trở nên ngoan cố nếu bị đối xử quá thông cảm một cách kỳ lạ.
"Sau khi ba người rơi xuống hố, bảy người còn lại chúng tôi đã tập trung quanh miệng hố để cứu họ ra. Bây giờ nghĩ lại, tôi cho rằng việc không có cuộc tấn công nào trong khoảng thời gian đó và cho đến khi chúng tôi bắt đầu cứu viện là do đối phương đang chờ thời cơ. Cái hố sâu khoảng gấp đôi chiều cao của một người, nên chúng tôi đã lấy dây thừng ra và chuẩn bị cho việc cứu hộ. Chúng tôi đã bị tấn công vào lúc đó. Dù đang chuẩn bị cứu người, nhưng dĩ nhiên chúng tôi không hề lơ là cảnh giác. Nhưng... kẻ địch quá mạnh..."
"Vậy, kẻ địch đó là gì?"
Hugh hỏi bằng một giọng điệu còn tĩnh lặng và điềm đạm hơn cả lúc trước.
"Trông... giống con người. Chỉ là, chúng có thể nhảy vọt lên ngọn cây, khả năng thể chất vượt trội một cách phi thường... Chúng cũng không mang vũ khí. Chúng tấn công bằng móng vuốt dài... Đôi mắt đó, đôi mắt đỏ... đỏ rực... đó là..."
Nói đến đây, Dogon ôm mặt và ngồi sụp xuống.
"Mắt đỏ và móng vuốt dài..."
Thần quan Graham nhăn mặt hết cỡ và lẩm bẩm.
Có lẽ được thúc đẩy bởi lời thì thầm nhỏ đó, kiếm sĩ Dogon vẫn ngồi sụp nhưng ngẩng mặt lên và nói.
"Joe-san, đội trưởng của 『Ngũ Liên Tinh』 đã nói. Đó là Vampire."
Từ đó đủ để gây kinh ngạc cho cả bốn thành viên của 『Phòng Số Mười』, những người còn ít kinh nghiệm, lẫn những thành viên tương đối trẻ tuổi trong tổ đội Anh Hùng.
Vampire.
Một trong những quái vật nổi tiếng nhất trong lịch sử fantasy. Sinh vật của hoàng hôn, chúa tể của ma vật, hay Vua của Bất Tử.
Đúng vậy, Vua của Bất Tử tuyệt đối không phải là một bộ xương! Vampire mới chính là Vua của Bất Tử!
Ryo rất muốn lớn tiếng khẳng định điều đó... nhưng bầu không khí không cho phép nên cậu đành im lặng.
Vampire, hay những sinh vật tương tự, đã tồn tại từ thời cổ đại cả ở Trái Đất.
Thật vậy, dù ở phương Đông hay phương Tây.
Hình ảnh mà nhiều người, bao gồm cả Ryo, mường tượng là hình ảnh được hình thành ở châu Âu cận đại. Đặc biệt, không cần phải nói, nó chịu ảnh hưởng lớn từ tác phẩm 'Dracula' của Bram Stoker.
Chắc chắn Bram Stoker là một người đã chuyển sinh từ dị giới đến Trái Đất! Giống như J. R. R. Tolkien vậy!
Tất nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của Ryo.
Bản thân Vlad III của nhà Drăculești, nguyên mẫu của Dracula, thường được gọi là Vlad Ţepeş, vốn không gần với hình ảnh của Vampire. Cùng lắm thì, Ryo nghĩ, chỉ là do không khí từ bức chân dung và hành động xiên cọc phơi bày những người lính Ottoman của kẻ thù mang lại cảm giác giống ma cà rồng... chỉ đến mức đó thôi.
Ông là một nhân vật thậm chí có thể được gọi là anh hùng, người đã dốc toàn lực để bảo vệ công quốc Wallachia yếu đuối của quê hương mình khỏi siêu cường quốc láng giềng là Đế quốc Ottoman.
"Cậu vừa nói, Vampire sao?"
Người từ từ hỏi lại Dogon để xác nhận là thần quan Graham. Graham, người từ trước đến nay đều để Hugh hỏi hết mọi chuyện và chỉ đóng vai người nghe, lần đầu tiên đã xen vào.
Hugh cũng liếc nhìn Graham, người có bầu không khí đã thay đổi so với lúc trước.
"Tôi không thể phán đoán được, nhưng Joe-san đã nói vậy."
Kiếm sĩ Dogon vừa gật đầu vừa nói.
"Ngài MacGrath, người tên Joe đó có trong số những người sống sót không?"
"Người mà ông cứu, người bị thương nặng nhất, chàng thương sĩ đó chính là Joe."
Hugh trả lời câu hỏi của Graham.
"Là cậu ta sao. Dù không nguy hiểm đến tính mạng... nhưng chắc phải một thời gian nữa mới tỉnh lại. Khi nào cậu ta có thể nói chuyện được, tôi có vài điều muốn hỏi trực tiếp."
"Được rồi. Khi nào cậu ta nói được, tôi sẽ gọi ông, Graham."
Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây, Dogon và người còn lại đề nghị được giúp chăm sóc bệnh nhân trong phòng cứu thương rồi rời đi.
Ryo vẫy tay ra hiệu cho Anh Hùng Roman lại gần.
"Có chuyện gì vậy, Ryo-san?"
Roman có tính cách ngoan ngoãn nên đã ngay lập tức đến chỗ Ryo.
"Lúc nãy, ngay khi cái tên Vampire được nhắc đến, không khí của Graham-san đã thay đổi... Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Ryo gọi Roman lại là để xác nhận xem có chuyện gì đã xảy ra giữa Graham và Vampire. Dĩ nhiên, cậu làm vậy vì nghĩ rằng những cảm xúc cá nhân đó có thể ảnh hưởng xấu đến chiến lược sắp tới, nên muốn hỏi trước.
Tuyệt đối không phải chỉ vì tò mò. Ừm, không phải đâu.
"À... Ở các quốc gia phía Tây, Vampire là một chủng tộc đặc biệt. Có thể nói là hiện thân của cái ác... Đặc biệt, Giáo hội đã nhiều lần tiến hành các cuộc săn lùng Vampire..."
Thực tế chắc không chỉ có vậy. Roman trông có vẻ hơi khó nói.
Lúc này mà cố gặng hỏi là một nước đi tồi.
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều."
Khi Ryo nói vậy, Roman trông nhẹ nhõm hơn một chút rồi rời khỏi phòng.
◆
Phòng làm việc của Quan Đại diện.
Quan Đại diện Gorou và Truyền Thừa Quan Larchat đang ngồi đối diện nhau.
"Không ngờ lại là Vampire..."
"Larchat, có mối liên hệ nào giữa Ma Nhân và Vampire không?"
Larchat nói như độc thoại, và Gorou hỏi Larchat như vậy.
"Sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này... nhưng trong những truyền thuyết mà tôi biết, hoàn toàn không có gì cho thấy mối quan hệ giữa hai loài đó."
Việc Larchat không biết có lẽ có nghĩa là trong các truyền thuyết của Vương quốc, không có gì cho thấy mối quan hệ giữa Ma Nhân và Vampire.
"Để tìm kiếm những dân làng mất tích, chúng tôi đã nhiều lần đi lùng sục trong núi, hay nói đúng hơn là một số lượng khá lớn người, bao gồm cả tôi, đã vào rừng... Chắc là chúng tôi đã may mắn khi không gặp phải Vampire."
Gorou nói trong khi nhăn mặt, nhớ lại cuộc lùng sục có thể đã hủy diệt cả ngôi làng nếu sai một ly.
"Chà, nếu nghĩ theo hướng đó, thì việc phát hiện ra vào thời điểm này chẳng phải là tốt sao? Bình thường làm gì có chuyện trong quân tiếp viện lại có cả ngài MacGrath danh tiếng? Hơn nữa còn có cả tổ đội Anh Hùng... Chắc chắn là Gorou cậu rất may mắn đấy. Cứ tự tin vào điểm đó đi."
"Gì vậy, cái kiểu động viên đó."
Nói rồi, cả hai cùng cười.
Bốn thành viên của Phòng Số Mười đang ở trong nhà ăn của nhà trọ. Dĩ nhiên, trước mặt bốn người là những tách cà phê Kona.
"Không ngờ Vampire lại xuất hiện."
Bên này cũng mở đầu câu chuyện bằng một cách tương tự.
Việc người mở lời là Nils có thể hơi bất ngờ, nhưng giọng điệu của cậu rất nặng nề.
"Nils biết về Vampire sao?"
Ryo cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nếu Eto am hiểu về Vampire thì còn hiểu được, nhưng Nils thì...
"Ừ. Là một kẻ đáng sợ chuyên hút máu người."
"Đúng như tôi nghĩ, trông chờ gì ở Nils đúng là sai lầm của tôi."
"Này Ryo, thế có hơi thất lễ quá không?"
Trước câu trả lời đúng như dự đoán, Ryo ngửa đầu ra sau chán nản, còn Nils thì tức giận trước câu nói của Ryo.
Amon mỉm cười nhìn cảnh đó.
Nhưng Ryo nhận ra rằng Eto, người thường ngày sẽ cùng mỉm cười, lại không cười.
"Eto? Chắc cậu cũng cạn lời với câu trả lời của Nils rồi..."
"Lỗi của tôi à!"
Nils lại nổi giận trước lời chỉ ra của Ryo.
"Không, xin lỗi. Tớ không cạn lời với Nils đâu."
Eto cười gượng, tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Tớ đang để ý đến biểu cảm của người trong tổ đội Anh Hùng... Graham-san thì phải."
Eto nói trong khi hơi nghiêng đầu.
"Nhắc mới nhớ, anh ta có vẻ rất quan tâm nhỉ. Chắc có thù oán gì với Vampire chăng."
"Ai biết được. Ở các quốc gia Trung ương thì không đến nỗi, nhưng ở các quốc gia phía Tây... đặc biệt là Tây Phương Giáo hội, nghe nói lòng thù địch của họ đối với Vampire khủng khiếp lắm, tớ đã nghe chuyện đó khi còn ở Thần điện."
Nils cũng nói trong khi nhớ lại dáng vẻ của Graham trong phòng họp lớn, và Eto trả lời rằng có lẽ đó là do bối cảnh của Giáo hội.
"Hình như đã có những cuộc săn lùng Vampire, có lẽ là do chuyện đó?"
Trong khi nói, Ryo nhớ lại lịch sử các cuộc săn phù thủy và tòa án dị giáo ở Trái Đất.
Tất nhiên, bản thân việc săn phù thủy đã được thực hiện từ rất lâu trước khi Kitô giáo ra đời, và các cuộc săn phù thủy từ thời Trung cổ trở đi, những cuộc do Giáo hội Kitô chủ trì cũng không nhiều lắm, đó dường như đã trở thành định thuyết trong lịch sử học.
Vậy ai đã thực hiện chúng?
Chính dân chúng đã chủ trì.
Dân chúng đã tố cáo những người hàng xóm cho đến ngày hôm qua là phù thủy và thiêu sống họ...
Thật đáng buồn, nhưng con người là sinh vật có thể gây ra những chuyện như vậy.
"Ừm, đã xảy ra nhiều lần rồi. Ở các quốc gia Trung ương, số trường hợp chứng kiến Vampire trong một trăm năm qua chỉ có vài vụ thôi. Vì vậy, nếu lần này thực sự là Vampire, nó sẽ trở thành một trong số ít những trường hợp được chứng kiến. Cũng vì thế mà trong Thần điện cũng có rất ít tài liệu về cách chiến đấu hay loại tấn công nào hiệu quả."
Eto có lẽ vừa nói vừa suy nghĩ nhiều điều, nên nói chậm hơn bình thường.
"Trong trận chiến lần này, có thể sẽ có những lúc chúng ta cần đến kiến thức của Graham-san. Chắc là Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả đã suy nghĩ sâu sắc hơn chúng ta về vấn đề này rồi."
Nói rồi, cậu kết thúc bằng một nụ cười gượng.
Sáng hôm sau.
Nhận được báo cáo rằng thương sĩ Joe của tổ đội 『Ngũ Liên Tinh』 đã tỉnh lại, Hugh định đến thăm phòng cứu thương cùng với thần quan Graham từ tổ đội Anh Hùng và thần quan Eto từ 『Phòng Số Mười』.
Nhưng, Hugh đã phát hiện ra một pháp sư hệ Thủy đang lén lút đi theo sau Eto, một người dường như đang cố gắng ẩn mình nhưng lại chẳng hề ra dáng đang trốn chút nào.
"Này, Ryo... Khoan đã, làm cái mặt 'Sao lại bị phát hiện rồi!' ở đó thì có hơi lạ không. Chắc chắn là sẽ bị phát hiện thôi."
"Tôi rất muốn được đi cùng..."
Nghe những lời đó của Ryo, Hugh khoanh tay suy nghĩ kỹ trong mười giây.
Rồi, anh hỏi Graham đang đứng bên cạnh.
"Graham, Ryo nói vậy đấy, có cho cậu ta đi cùng được không?"
"Hôm trước, trong trận chiến dưới tầng hầm Thần điện ở Vương đô, tôi đã được chứng kiến tài năng của Ryo. Tôi nhận thấy cậu ấy là một pháp sư vô cùng xuất sắc. Vì vậy, nếu cậu ấy có thể giúp sức trong vụ này thì thật đáng mừng."
"Ồ, ồ, đánh giá cao ghê nhỉ. Vậy thì Ryo cũng đi theo đi."
Nói xong, với Hugh dẫn đầu, bốn người họ hướng đến phòng cứu thương nơi Joe đang nghỉ ngơi.
"Ngài MacGrath..."
Thương sĩ Joe lẩm bẩm khi thấy Hugh bước vào đầu tiên.
"Ồ, sống sót được là tốt rồi còn gì."
"...Tôi đã gây phiền phức rồi."
"Lời đó nên nói với Graham ở đây, người đã dùng Đại Trị Liệu để chữa lành cả tứ chi bị đứt của cậu, chứ không phải nói với ta."
Hugh nói vậy rồi chỉ Graham cho Joe.
"Vậy ra là ngài... Cảm ơn, tôi rất biết ơn."
Joe cúi đầu cảm ơn. Rồi anh hỏi.
"Đồng đội của tôi...?"
"À... Khi chúng tôi đến làng, hai người đã tắt thở rồi. Những người sống sót, của cả hai tổ đội, là năm người."
Hugh cố gắng thông báo một cách bình tĩnh.
"Vậy sao..."
Chắc hẳn Joe cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nghe điều đó, anh cũng không hoảng loạn.
Nhưng Hugh không bỏ qua việc hai nắm tay của anh siết chặt, cánh tay khẽ run lên. Anh đang cố nén sự cay đắng.
Khoảng một phút trôi qua trong im lặng.
Sau khi xác nhận Joe đã bình tĩnh lại đôi chút, Hugh mở lời.
"Joe, ta biết nhớ lại rất đau đớn, nhưng ta vẫn có điều muốn hỏi. Về diễn biến sự việc, hôm qua ta đã nghe Dogon kể rồi. Điều chúng ta muốn xác nhận chỉ có một điểm thôi. Về những kẻ đã tấn công, nghe nói cậu đã bảo chúng là Vampire."
"Phải..."
Hugh hỏi, và Joe trả lời ngắn gọn.
"Graham, ông có điều muốn hỏi đúng không?"
"Cảm ơn ngài MacGrath. Joe-san, tôi muốn nghe lý do anh xác định những kẻ đó là Vampire. Trước đây, anh đã từng thấy Vampire ở đâu đó chưa?"
Lời nói của Graham khi hỏi Joe, so với lúc ở phòng họp lớn hôm qua, vô cùng điềm tĩnh. Chắc Eto cũng có cùng cảm nhận. Eto và Ryo trao đổi ánh mắt và khẽ gật đầu.
"Tôi chưa từng thấy Vampire. Tôi nói đó là Vampire là vì... nó giống hệt như những gì anh bạn của tôi, người từng ở Thần điện, đã kể. Mắt đỏ, móng vuốt dài, khả năng thể chất vượt xa con người..."
Joe kể lại một cách chậm rãi, như đang nhớ lại nhiều thứ.
Khi câu chuyện của anh dừng lại, Graham đã hỏi một câu kỳ lạ.
"Trang phục của những kẻ đã tấn công các cậu thế nào? Chúng có ăn mặc như quý tộc không? Và chúng có đi giày không?"
"Trang phục ư? ... Rách rưới... Giống như của nông dân hay ngư dân vậy. Ít nhất thì không phải là quần áo của quý tộc. Còn giày... phải rồi, kẻ nhảy lên cây đi chân trần. Tại sao ngài lại hỏi vậy?"
"Không, tôi hiểu rõ rồi. Đó là thông tin quý giá, cảm ơn cậu."
Hugh và Eto, dĩ nhiên cả Ryo nữa, đều không hỏi thêm gì và rời khỏi phòng cứu thương.
◆
"Quần áo... giày... rốt cuộc có ý nghĩa gì nhỉ?"
Eto lẩm bẩm bằng một giọng rất nhỏ. Nhưng Ryo đi bên cạnh đã nghe thấy lời thì thầm đó.
"Chắc chắn, Vampire thật sự có phong thái quý tộc và đi giày chỉnh tề. Tức là, những kẻ đã tấn công Joe và những người khác là một thứ gì đó giống Vampire..."
Ryo nói ra điều đó không vì lý do gì khác ngoài việc trong đầu cậu có hình ảnh của 'Bá tước Dracula'. Hoàn toàn không có lý do nào khác.
Nhưng, giọng của Ryo, so với lời thì thầm rất nhỏ của Eto, lại hơi lớn hơn một chút. Nó đã lọt vào tai của thần quan Graham đang đi phía trước.
Graham đột ngột dừng lại, mắt mở to, quay phắt mặt về phía Ryo và nói.
"Ryo, cậu đã từng gặp Vampire ở đâu đó sao?"
"K-Không, chưa từng..."
Sự áp đảo trên khuôn mặt đó đủ để làm Ryo kinh ngạc. Ryo đã hơi sợ một chút.
"Vậy sao... Dù vậy mà cậu lại nói khá chính xác. Lũ Vampire, như thể tự cho mình là quý tộc, rất chú trọng đến trang phục. Và chúng tuyệt đối không tự mình làm những việc chân tay. Kẻ làm thay mọi việc đó cho Vampire chính là quyến thuộc của chúng. Ở các quốc gia phía Tây, chúng được gọi là Strigoi. Và những kẻ mà Joe và nhóm cậu ấy gặp lúc nãy, có lẽ chính là lũ Strigoi này."
"Không lẽ, Strigoi đó là do Vampire cắn người mà..."
"Phải. Con người bị Vampire cắn sẽ biến thành Strigoi."
Graham nhăn mặt, những nếp nhăn sâu hằn trên trán khi trả lời câu hỏi của Ryo.
"Graham-san. Có cách nào để biến những người đã trở thành Strigoi trở lại thành người không..."
"Không có cách nào. Thật đáng tiếc."
Trước câu hỏi của Eto, Graham trả lời với vẻ mặt còn đau buồn hơn lúc trước.
"À... nhân tiện tôi có một câu hỏi..."
Ryo nghĩ rằng, nhân dịp này, cậu nên hỏi luôn điều mình đang thắc mắc, rồi quay sang Graham và nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn biết đặc tính ma pháp của Strigoi và Vampire thật sự."
"Đặc tính ma pháp?"
"Vâng. Chẳng hạn như chúng kỵ thuộc tính nào, ví dụ như có kỵ thuộc tính Quang không, hay ngược lại chúng có thể sử dụng ma pháp thuộc tính nào..."
"À, tôi hiểu rồi."
Graham gật đầu một cái rồi đáp.
"Vào quán ăn kia ngồi nói chuyện đi."
Hugh nói vậy rồi nhanh chóng bước vào quán ăn. Và...
"Bốn ly cà phê."
Anh tự ý gọi món rồi ngồi xuống.
Đây là kiểu cấp trên thỉnh thoảng cũng có ở Trái Đất, nhưng câu "bốn ly cà phê" khi nghe ở thế giới 'Phi' lại nghe rất mới mẻ trong tai Ryo.
Cảm giác này cũng hay hay.
Dù không phải chuyện gì to tát, nhưng Ryo bất giác nhoẻn miệng cười.
"Đầu tiên, về Strigoi, chúng kỵ ánh sáng mặt trời. Kỵ nhưng không phải là không thể hành động. Ừm... có một nghiên cứu cho rằng năng lực của chúng sẽ giảm xuống còn khoảng một nửa. Tuy nhiên, lần này là ở trong một khu rừng rậm rạp nên..."
"À, ra là vậy, nên nạn nhân mới ở khu rừng phía đông. Và chúng không ra đến tận làng."
Hugh chen vào lời giải thích của Graham.
"Tôi nghĩ vậy. Dĩ nhiên, vào ban đêm, lúc trời mưa hay nhiều mây thì chúng có thể hoạt động bình thường cả ở bên ngoài khu rừng. Còn về ma pháp, tôi chưa từng nghe nói chúng kỵ thuộc tính Quang hay gì cả. Strigoi không thể sử dụng ma pháp, nhưng cũng không có thuộc tính nào đặc biệt là điểm yếu."
Graham giải thích một hơi đến đó rồi uống một ngụm cà phê.
"Hơn nữa, trong cơ thể chúng cũng không có ma thạch, nên để tiêu diệt chúng một cách chắc chắn, chỉ có cách là chém đầu. Chém đầu thì chúng sẽ chết chắc chắn."
Nói rồi, Graham làm động tác đưa tay phải ngang qua cổ.
Có vẻ như động tác chém đầu là giống nhau dù ở thế giới khác.
"Tiếp theo, về Vampire... Việc chúng không có điểm yếu ma pháp thì giống Strigoi, nhưng chúng có thể sử dụng mọi thuộc tính."
"Ể..."
"Mọi thuộc tính?"
Eto và Ryo chết lặng.
Thấy vậy, Graham nhận ra thông tin mình vừa tiết lộ đã gây ra hiểu lầm.
"Xin lỗi, dù nói là mọi thuộc tính, nhưng không phải một cá thể có thể sử dụng tất cả. Mỗi cá thể có thể sử dụng các thuộc tính khác nhau. Có Vampire dùng ma pháp hệ Hỏa, cũng có Vampire dùng hệ Thổ, kiểu như vậy."
"Giống con người nhỉ."
"Phải."
Graham nhăn mặt đồng tình với nhận xét của Hugh.
"Trong giáo lý của Giáo hội, cũng có những tông phái coi Vampire là 'người sinh ra từ bóng tối'. Vampire cũng không có ma thạch trong cơ thể nên không thể phân loại là ma vật. Nhưng, vì là một chủng tộc đã đối địch với con người trong lịch sử lâu dài, nên nhiều người ở các quốc gia phía Tây mang nhiều cảm xúc khác nhau. Hơn nữa, chúng có một hệ thống quý tộc... được phân chia từ Công tước ở trên cao cho đến Nam tước ở dưới thấp. Nhìn chung, có thể coi cấp bậc tương ứng với sức mạnh."
Graham tiếp tục giải thích một cách bình tĩnh.
"Những kẻ từ cấp Bá tước trở lên đều là những con quái vật đáng gờm. Dù vậy, nghe nói hơn một trăm năm qua, ngay cả ở các quốc gia phía Tây cũng gần như không có trường hợp nào chạm trán với Vampire cấp Bá tước trở lên."
Không ai nói một lời nào, tất cả đều lắng nghe lời giải thích của Graham. Đối với những người đến từ các quốc gia Trung ương, đây là những thông tin vô cùng quý giá.
"Vampire thì phải đối mặt mới biết chúng dùng ma pháp gì, nhưng tất cả Vampire đều có một đặc tính chủng tộc... đó là kháng ma pháp đối với mọi thuộc tính đều cực kỳ cao."
Kháng mọi thuộc tính...
Trước lời giải thích của Graham, Ryo bất giác lẩm bẩm một thuật ngữ game.
"Vì vậy, trong trận chiến với Vampire, các chức nghiệp ma pháp sẽ lui về hỗ trợ, còn các chức nghiệp cận chiến sẽ tiêu diệt chúng."
"Tức là, chúng ta sẽ trông cậy vào Roman và ngài Hugh!"
"Ta sao... Ta đã rời xa chiến trường lâu lắm rồi..."
Trước lời của Ryo, Hugh MacGrath thở dài một hơi và nói.
Nhưng...
"À, Ryo cũng dùng kiếm mà..."
"Tôi là một pháp sư mà!"
Graham nghiêng đầu thắc mắc tại sao Ryo, người đã nhiều lần đấu kiếm tay đôi với kiếm sĩ và cũng là Anh Hùng Roman ở Vương đô, lại không được tính vào lực lượng cận chiến, và Ryo ưỡn ngực trả lời bằng một lời tuyên bố mình là pháp sư một cách đàng hoàng.
"Nhắc mới nhớ, Ryo hay đấu kiếm với Sera mà đúng không? Mấy tay hiệp sĩ quèn chắc còn chẳng đáng để cậu xách dép..."
"Tôi là một pháp sư mà!!"
Hugh thắc mắc rằng việc Ryo, người đã nhiều lần đấu tập với Sera, một tay kiếm được cho là vượt qua cả kiếm sĩ thiên tài Abel ở Lune, lại không tham gia vào lực lượng cận chiến thì thật kỳ lạ, và Ryo lại ưỡn ngực trả lời bằng một lời tuyên bố mình là pháp sư một cách đàng hoàng.
"Ngay từ đầu... có Vampire thật sự ở đó không ạ?"
Người đã tung ra một câu hỏi cắt phăng cuộc đối đáp vô bổ là Eto.
"Có vẻ như sự tồn tại của Strigoi là chắc chắn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa xác nhận được Vampire, phải không ạ?"
"Đúng là chưa xác nhận được. Nhưng, Strigoi không thể được tạo ra nếu không có Vampire, và nếu Vampire đó chết vì một lý do nào đó, lũ Strigoi cũng sẽ chết theo. Tức là, việc có Strigoi đồng nghĩa với việc chúng ta nên cho rằng có ít nhất một Vampire ở gần đây."
Graham gật đầu vài lần rồi trả lời câu hỏi của Eto.
Sự tồn tại của một Vampire phiền phức với khả năng kháng mọi thuộc tính ma pháp, đã được xác định.
"Dù chỉ một con, nó vẫn là một đối thủ khó xơi."
Graham lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ.
Sau đó, bốn người họ đã đến phòng làm việc của Quan Đại diện và báo cáo lại diễn biến sự việc cho Quan Đại diện Gorou.
Bên cạnh Gorou là Larchat cũng đang ngồi.
"Chuyện là vậy đó, có vẻ như có Vampire, và cũng có ít nhất mười con Strigoi là quyến thuộc."
"Những người mất tích, tức là..."
"Có lẽ họ đã bị biến thành Strigoi..."
Gorou xác nhận với vẻ mặt đau buồn, và Hugh gật đầu đáp lại.
Hugh cũng là người đứng đầu một hội, với tư cách là Hội trưởng. Nếu những người mà mình phải bảo vệ bị biến thành thứ như vậy... sự cay đắng đó thật không thể tưởng tượng nổi.
Hugh không nói gì, chỉ nhấp một ngụm cà phê và chờ đợi cho đến khi sự cay đắng trong lòng Gorou vơi đi phần nào.
"Tôi hiểu rồi. Vậy, căn cứ của lũ Vampire có phải ở trong khu rừng phía đông không?"
Gorou đã vực lại tinh thần sau khoảng ba mươi giây và hỏi.
Hugh có vẻ do dự, quay sang phía Graham và ra hiệu cho anh ta trả lời.
"Ừm... khả năng đó không phải là không có... nhưng thành thật mà nói, khả năng không cao lắm. Nơi ở của Strigoi thì rải rác, nhưng Vampire có xu hướng sống trong nhà. Nếu trong rừng có một dinh thự hay ngôi làng bị bỏ hoang thì còn có thể, nhưng nghe nói không có những thứ như vậy... Bên kia khu rừng phía đông là gì vậy ạ?"
Graham dường như đang vừa trả lời vừa hồi tưởng lại nhiều điều.
Khi được hỏi về phía bên kia khu rừng, Gorou lấy ra một tấm bản đồ lớn từ trong tủ và trải nó ra trên bàn.
"Đây là bản đồ sơ lược khu vực quanh làng Kona... Khu rừng phía đông khá lớn. Nếu là phía bên kia của nó... thì chỉ có một làng chài thôi. Vùng rìa xa nhất của Vương quốc. Lẽ ra đó là lãnh địa của Nam tước Momoru. Bản thân Nam tước sống ở Vương đô, còn làng chài này và một trang viên ở khá xa, lẽ ra phải có một người đại diện quản lý trang viên vào đó quản lý. Graham-san, không lẽ nào......"
"Chỉ là khả năng thôi. Có khả năng là làng chài đó đã rơi vào tay Vampire rồi."
Cả Gorou và Graham đều nhăn mặt khi nói chuyện.
Dù chỉ là một làng chài nhỏ, nhưng cũng có hàng chục người sinh sống. Nếu tất cả họ đều biến thành Strigoi... Nghĩ đến điều đó, việc Gorou và Graham đều nhăn mặt là điều đương nhiên.
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cần phải đến làng chài để xác nhận."
Hugh khẳng định dứt khoát.
"Để đến làng chài đó từ làng Kona mà không đi qua rừng... Phía nam của khu rừng kéo dài ra đến tận bờ biển, nên sẽ phải đi bằng đường biển nhưng tôi không khuyến khích. Dòng hải lưu ở đó rất khó lường, và nghe nói trên biển còn có cả ma vật. Sẽ rất khó khăn nếu không có vật phẩm tránh ma vật biển mà các ngư dân có."
Cái gì cơ! Có cả vật phẩm tránh ma vật biển ư!?
Người phấn khích trong lòng chính là Ryo. Nhất định phải đến làng chài để xem thử mới được. Vật phẩm tránh ma vật biển đã được ghi vào đầu danh sách kiểm tra của Ryo.
Trong lúc đó, lời giải thích của Gorou vẫn tiếp tục.
"Lựa chọn thực tế là đi vòng qua phía bắc của khu rừng. Theo tuyến đường đó, trước khi đến làng chài, mọi người sẽ đi qua trang viên của Nam tước Momoru."
"Trang viên sao. Muốn hỏi chuyện thì được, nhưng liệu họ có chấp nhận mạo hiểm giả không...?"
Hugh bày tỏ sự lo ngại.
"Đúng vậy... Chuyện đó tùy thuộc vào người đại diện lãnh chúa."
"Vậy thì, để ta đi cùng nhé."
Người nói câu đó là Larchat.
"Trông vậy thôi chứ ta cũng là một quý tộc mang tước vị Tử tước. Dù sao đi nữa, nếu là người đại diện lãnh chúa của một trang viên nam tước, ta nghĩ họ sẽ không từ chối hợp tác đâu?"
Đó là một lập luận vô cùng hợp lý.
"Thật biết ơn. Nhất định nhờ vào ông."
"Ừm. Ta hiểu rồi. Thế này thì ta cũng có thể giúp ích cho làng một chút rồi."
Nói rồi, Larchat cười lớn.
Nếu quý tộc nào cũng tuyệt vời như vậy thì tốt quá... Nhưng chắc không phải ai cũng có nhân cách tuyệt vời như thế này đâu nhỉ.
Ryo, với sự độc đoán và thiên kiến của mình, đã nghĩ về những cảm nhận của mình đối với giới quý tộc.
"Còn nữa, để phòng thủ làng, tôi sẽ để lại Dogon và những người khác. Một lát nữa, những người trong phòng cứu thương cũng sẽ có thể chiến đấu được thôi."
"À, thế thì tốt quá. Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất... nhưng cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Quan Đại diện Gorou vui vẻ gật đầu trước đề nghị của Hugh.
Khi biết được kẻ đang ở trong rừng là Vampire và quyến thuộc của chúng, khả năng phòng thủ yếu kém của làng trở thành một mối lo ngại. Nhưng dù nghĩ vậy, đó không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng.
Trong số dân làng, cũng có một vài người có thể chiến đấu, nhưng đối đầu với Vampire thì... quả thực là không thể. Nghe tin các mạo hiểm giả từ Kairady sẽ ở lại, dĩ nhiên là ông rất vui.
Đúng là hành vi của họ có những điểm khiến người ta phải cau mày, nhưng Gorou nghĩ rằng có lẽ họ đã thay đổi sau khi trải qua lằn ranh sinh tử.
Eto và Ryo trở về nhà trọ, giải thích diễn biến sự việc cho Nils và Amon tại nhà ăn.
"Nếu ma pháp không có tác dụng với Vampire thì đó là lúc kiếm sĩ chúng ta ra tay!"
Nils nói như thể vui mừng vì có đất dụng võ.
Nhưng Ryo im lặng, ánh mắt đảo quanh một cách lộ liễu.
"Sao thế, Ryo. Cậu có điều gì muốn nói à?"
"Không... Tớ chỉ nghĩ có lẽ, tiền tuyến sẽ là hai người Roman và ngài Hugh..."
"Ể..."
Nils chết cứng trước dự đoán của Ryo.
"Đúng là hai người đó trông rất cừ. Một bên là Anh Hùng, một bên là anh hùng Đại chiến."
Amon gật đầu nói.
"T-Tớ... chúng tớ cũng... chúng tớ cũng... chúng tớ..."
Giọng của Nils ngày càng nhỏ dần.
"Nils, tiền tuyến không phải là chiến trường duy nhất! Bảo vệ hậu phương cũng là một vai trò quan trọng của kiếm sĩ đấy!"
Ryo động viên Nils.
"Ờ, ờ, đúng thế nhỉ! Tớ không phải là kẻ vô dụng đâu nhỉ!"
Nils cuối cùng cũng vực lại tinh thần.
Dù 『Phòng Số Mười』 được biết đến là những mầm non đang phát triển của Lune, nhưng đối thủ là Anh Hùng Roman hay anh hùng MacGrath thì họ không có cửa thắng.
Bây giờ vẫn đang là giai đoạn tích lũy từng chút một thành tích...
Bảo vệ ba người này, có lẽ đó chính là vai trò của mình lần này.
Tổ đội Anh Hùng và Hugh MacGrath... dù nhìn thế nào thì sự cần thiết của Ryo là không có.
Nhưng ba người này thì...
Ryo thầm gật đầu trong lòng.


0 Bình luận