Arc 2: Huỷ Hoại Harem [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 31: [Hậu Trường] “Rác Rưởi Trong Vương Quốc Của Tôi”
0 Bình luận - Độ dài: 1,383 từ - Cập nhật:
[Góc nhìn: Aria]
Kỳ nghỉ hè kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại Kyoichi-san ở trường mỗi ngày, nhưng cảm giác này lại không tuyệt vời như tôi nghĩ.
Lý do là tôi không thể công khai thể hiện tình cảm với anh ấy. Tôi đành phải ngồi một chỗ và chứng kiến những cô gái khác tìm cách tiếp cận anh ấy.
Tôi đã muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nhưng ông tôi lại có suy nghĩ khác. Ông kiên quyết yêu cầu chúng tôi chờ cho đến khi Kyoichi-san lấy lại được danh tiếng trong học kỳ hai.
Thành thật mà nói, tôi chẳng quan tâm người khác nói gì về việc tôi ở bên cạnh anh ấy—đó chỉ là những lời nói phiếm. Nhưng tôi không thể chọc giận ông và mạo hiểm để ông cản trở mối quan hệ này.
Vì vậy, tôi đành chấp nhận lén lút quan sát anh qua chiếc gương mà tôi đã bí mật đặt trong lớp học.
Cùng với ba con ruồi bám dai dẳng thường ngày, lại có thêm một con mới bu quanh.
Yoshida Ami.
Một cô gái bình thường trong lớp từng đi theo tôi, nhưng giờ lại ăn diện và tìm cách tiếp cận anh ấy.
Chắc là cô ta đã nghe tin đồn về anh là một kẻ lăng nhăng nên nghĩ rằng việc thay đổi ngoại hình sẽ mang lại cơ hội.
Thật đáng thương.
Nếu chỉ cần thay đổi vẻ ngoài là đủ, thì tôi đã không phải phản bội Ichigo-san hay đe doạ Kyoichi-san để có được vị trí này.
Sao Ichigo-san lại có thể bình tĩnh khi chứng kiến cảnh này nhỉ?
Mỗi khi tôi thấy anh thân thiết với một người khác, tôi cảm giác như mình sắp phát điên đến nơi.
Có phải cô ấy quá tự tin không? Hay cô ấy không quan tâm nhiều như tôi tưởng?
Không quan trọng. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ loại bỏ cô ta.
Trái tim, cơ thể—mọi thứ thuộc về anh ấy. Chỉ có tôi mới cần có được anh ấy.
Sau giờ học, Ichigo-san gọi tôi đến phòng học trống quen thuộc của chúng tôi.
Suốt kỳ nghỉ hè, tôi đã thuyết phục nhà trường khóa nó lại, và chỉ có ba chúng tôi có chìa khóa. Một nơi ẩn náu nhỏ của riêng cả ba.
Chúng tôi chào hỏi và trò chuyện vài câu bâng quơ, nhưng cô ấy không lãng phí thời gian.
“Aria-chan, cậu biết Nagaoka Shuuji đúng không?”
Tôi biết chính xác cô đang nói đến ai.
Cái tên khốn đã phá hỏng buổi hẹn hò của tôi với Kyoichi-san.
Cũng vì hắn, mà buổi hẹn hò tôi đã lên kế hoạch từng giây một suýt tan vỡ ngay từ khi chưa bắt đầu.
Tôi đã phải van xin ông nội để ông thanh toán những khoản đặt chỗ mới. Ông giận đến nỗi tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ được tha thứ.
Vì thù hận, tôi đã cố gắng khiến Nagaoka bị đuổi học hoặc đe doạ gia đình hắn, nhưng ông tôi đã ngăn cản.
Ông nói với tôi, “Ông không muốn cháu trở thành một người làm những việc như vậy.”
Quá muộn rồi.
Giờ thì tên rác rưởi đó vẫn nhởn nhơ trong trường như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi bực mình.
“Ừm, tớ nhớ hắn. Cậu nói tên hắn là Nagaoka Shuuji. Có chuyện gì à?”
“Hắn đã làm một việc khiến tớ cũng tức điên. Tớ muốn trả thù hắn. Cậu tham gia không?”
Trong một giây, tôi đã nghĩ cô định nói rằng cô có tình cảm với hắn hay gì đó.
Tôi gần như thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn còn hữu dụng. Tôi cần cô ở bên để giữ Kyoichi-san gần tôi.
Trả thù à? Hừm...
Tôi cũng không ngại trả thù tên khốn đó, nhưng tôi không tin tưởng lắm vào những ý tưởng của Ichigo-san. Cô có thể thông minh về mặt học thuật, nhưng lại không nhạy bén lắm trong những chuyện khác. Nếu cô thông minh, tôi đã không phải lòng Kyoichi-san, và cô đã không để tôi cướp anh khỏi tay mình. Tin vào kế hoạch của cô chẳng khác nào bước lên một con thuyền sắp chìm.
“Xin lỗi, không có hứng thú.”
“Tớ hiểu rồi… Thì, vậy thôi.”
Ichigo-san bỏ cuộc mà không phàn nàn gì. Tôi đã nghĩ cô muốn lợi dụng ảnh hưởng của gia đình tôi… hoặc có lẽ cô cũng không quá quyết tâm trả thù. Điều đó cũng tốt cho tôi. Cô nhắc tôi nhớ đến một mối thù tôi gần như đã quên.
Chúng tôi trò chuyện thêm một lát, rồi ai nấy đi đường nấy.
Trên đường ra cổng—
“Này, Kakyoin-san!”
Tôi quay lại vì tiếng gọi to, chói tai. Nagaoka Shuuji—tên rác rưởi—đang đi về phía tôi.
“Lâu rồi không gặp. Tôi đang quay lại lớp học, quên mất vài thứ. Cậu có phải làm vài công việc của hội học sinh không, Kakyoin-san?”
Đừng có nói chuyện và tự suy diễn như vậy.
“Ừ, đại loại thế.”
“Kuzuha có làm phiền cậu nữa không?”
…
…
…Hả?
Tôi phải cố gắng hết sức để không để lộ sát khí trên mặt. Cái vẻ ngu ngốc đó—hắn ta thực sự nghĩ rằng hắn đã giúp tôi một việc bằng cách xen vào giữa tôi và Kyoichi-san.
Tôi có nên dạy cho hắn một bài học không?
“…Nhờ cậu, mọi thứ đều ổn.”
Tôi mỉm cười, lịch sự hết mức có thể, nhưng trong đó đầy sự mỉa mai.
“Tốt rồi. Hắn ta ở cùng lớp với cậu đúng không? Nếu hắn ta có làm phiền cậu, hãy nói cho tôi biết. Đây—đây là thông tin liên hệ của tôi.”
Tên rác rưởi nhét một mẩu giấy vào tay tôi. Tôi suýt nữa đã xé nó ngay lập tức. Nhưng rồi tôi thấy anh ấy.
Kyoichi-san.
Bị bốn cô gái—những con ruồi—lôi kéo, nhưng mắt anh lại nhìn thẳng vào tôi. Vẻ nhẹ nhõm. Vẻ thờ ơ. Một sự pha trộn của cả hai.
Anh sẽ vứt bỏ tôi.
Nếu Kyoichi-san nghĩ tôi đã thân thiết với tên rác rưởi này, anh sẽ chạy đến nói dối với ông tôi như mọi khi, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi sẽ bị vứt bỏ và ghép đôi với tên rác rưởi này. Kyoichi-san sẽ quay lại với Ichigo-san mà không một chút do dự.
“Tên đó thật may mắn, nhỉ? Được bao quanh bởi nhiều cô gái như vậy.”
Tất cả là lỗi của tên khốn này. Lớn tiếng nói về Kyoichi-san như thể hắn biết gì đó.
Tôi nhét mẩu giấy vào túi. Có thể sẽ hữu dụng sau này.
“Kakyoin-san, để tôi đưa cậu về nhé?”
“Không, không cần đâu.”
Tôi lờ hắn đi và đi về phía chiếc xe đang chờ sẵn.
“Có vẻ như mùa xuân đã đến với tiểu thư rồi. Tìm được người đưa tiểu thư đến tận đây à?”
“…Sao cơ?”
Tôi liếc nhìn tài xế, nghiêng đầu.
“Cậu học sinh đó—không phải là bạn trai của tiểu thư à?”
Ông ta chỉ ra ngoài. Tên rác rưởi đang vẫy tay như một tên ngốc.
Không thể nào. Hắn ta đi theo tôi à? Có bao nhiêu người đã thấy cảnh này?
Chuyện này có thể trở nên tồi tệ nhanh chóng. Nếu ông tôi nghe được, ông sẽ nghĩ tôi đang chơi bời và cắt đứt tôi khỏi Kyoichi-san.
“Tài xế, tên đó là một kẻ vô lại thôi. Đừng hiểu lầm.”
“À… tôi hiểu rồi.”
Người tài xế không nói gì nữa và bắt đầu lái xe. Tôi lấy điện thoại ra.
Hai… không, ba người tôi cần gọi.
Kyoichi-san và ông tôi trước—trước khi tin đồn lan ra. Và Ichigo-san.
Tôi sẽ đồng ý với lời đề nghị trả thù của cô ấy.
Tôi thà tự mình xử lý hơn, nhưng ông tôi có thể sẽ cố gắng ngăn cản. Ichigo-san có thể dẫn đầu.
Còn về Nagaoka Shuuji…
Mày sẽ không thoát được đâu. Tao sẽ hủy diệt mày.


0 Bình luận