• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 218: Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Đường Lâm và Minh Hi

0 Bình luận - Độ dài: 1,230 từ - Cập nhật:

Chương 218: Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Đường Lâm và Minh Hi

Đường Lâm không nghĩ ra được đáp án, đành quay về phòng ngủ. 

Đêm đó, cậu nằm mơ.

Cậu mơ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài bạc ánh kim lộng lẫy, đôi mắt tím tựa như hai viên ngọc quý, khuôn mặt thanh thoát như thiên thần. Trong mơ, cô mặc chiếc váy trắng dài chạy giữa biển hoa, mái tóc bạc tung bay trong gió. 

Cô đứng từ xa vẫy tay gọi tên cậu. 

Đường Lâm định chạy tới, bỗng thấy một chàng trai tóc đen tiến về phía cô gái thiên thần ấy. Hai người ôm nhau giữa biển hoa, khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ. 

Bỗng nhiên, chàng trai tóc đen quay đầu lại. 

Đường Lâm giật mình phát hiện hắn ta giống mình như đúc, như phiên bản trưởng thành của chính mình. 

Đột nhiên biển hoa bốc cháy, chàng trai tóc đen biến mất, lũ quái vật ghê rợn xuất hiện khắp nơi. 

Thế giới sụp đổ, cô gái tóc bạc khóc nức nở, mặt đất dưới chân cô sụp xuống, kéo theo cả cô rơi vào vực thẳm. 

Đường Lâm theo bản năng lao tới muốn cứu cô. 

Rồi cậu bỗng tỉnh giấc. 

Trời đã sáng rõ. 

Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng. 

"Anh ơi, dậy đi, muộn học rồi! Mau lên ăn sáng nào, không em đạp cửa bây giờ!" Giọng Khúc Tiểu Nguyên vang lên đầy hối thúc. 

Đường Lâm bật dậy như lò xo, hét lớn: "Đừng đạp! Dậy rồi đây!" 

Liếc nhìn đồng hồ, cậu lập tức nhảy khỏi giường vệ sinh cá nhân tốc hành. 

Xách cặp sách lên, cậu phóng ra cửa. 

Tiểu Nguyên đã ăn xong, Đường Lâm định đi luôn mà không kịp ăn sáng thì dì Trần Dung đưa ngay túi sữa, quẩy và bánh bao đã chuẩn bị sẵn: 

"Mang theo ăn dọc đường đi!" 

Đậu Lâm cầm lấy bữa sáng rồi cùng Tiểu Nguyên ra cổng, thấy Liễu Mộng Hân đeo ba lô đang đợi sẵn. 

"Chào buổi sáng, chị Mộng Hân!" Tiểu Nguyên cười tươi. 

"Đi thôi nào! Hôm nay hai đứa chậm quá đấy!" Liễu Mộng Hân nhíu mày. 

Tiểu Nguyên vội đổ lỗi: "Tại anh Đường Lâm ngủ nướng ấy mà." 

Đường Lâm vừa nhai quẩy vừa cười ngượng. Liễu Mộng Hân nhìn cậu đầy hài hước: "Hiếm khi thấy cậu ngủ quên thế." 

Đến ngã tư, họ gặp Chu Lễ đang đợi. Bốn người cùng đi về phía trường. Chu Lễ cầm túi bánh bao nhân thịt hấp ăn kèm sữa đậu nành, còn hào phóng mời cả nhóm: 

"Quán mới mở trước cổng trường đấy, muốn ăn thử không?" 

"Thôi thôi, cậu ăn đi, hôm sau tớ tự mua." Tiểu Nguyên lắc đầu. 

"Đường Lâm, cậu làm xong bài tập toán chưa?" Chu Lễ hỏi. 

Đường Lâm gật đầu. 

"Cho tớ chép nhé!" Chu Lễ nhanh nhảu. 

Liễu Mộng Hân tròn mắt: "Cậu còn đi chép bài tập nữa à?" 

Chu Lễ cười ngại ngùng: "Tối qua mải chơi game quên mất." 

Liễu Mộng Hân bĩu môi: "Ham chơi quên việc!" 

"Lỡ... lỡ một lần thôi, lần sau không thế nữa!" 

Vừa nói cười, họ đã tới trường. 

Đường Lâm và Chu Lễ cùng đi về phía lớp học. Đang đi, Đường Lâm bỗng thấy mọi người đều đứng im. Tất cả như hóa đá, không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ, thời gian như ngừng trôi. 

Chu Lễ đứng khựng lại giữa bước chân dang dở, quả bóng trên sân đóng băng trước khung thành, thủ môn giữ nguyên tư thế đổ người, mọi người xung quanh đều đông cứng như bức ảnh. 

Chim trên cành im phăng phắc như tranh sơn dầu, kể cả ánh sáng xuyên qua kẽ lá cũng như bị đóng băng. 

Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chu Lễ, Chu Lễ." 

Đường Lâm vỗ vai bạn học, nhưng Chu Lễ không phản ứng. 

Cậu đeo ba lô chạy quanh sân trường, phát hiện toàn bộ khuôn viên đều bất động. Chị Mộng Hân và Tiểu Nguyên cũng vậy, gọi mãi không được. 

Đường Lâm hoang mang nhìn quanh, bỗng thấy một luồng ánh sáng trắng bạc chói lóa xuất hiện, rồi một cô bé tựa thiên thần bước ra từ đó. Cô bé có mái tóc bạc dài, đôi mắt tím biếc, gương mặt xinh đẹp khó tin. 

Nhìn thấy cô bé, đầu óc Đường Lâm như ngừng hoạt động. 

Cậu đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ. 

Minh Hi nhìn Đường Lâm đang dán mắt vào mình với vẻ kinh ngạc. 

Sao cậu bé này có thể cử động được? Tại sao lại thế? Không đúng lý chút nào! 

Cô bé quan sát kỹ chàng trai lớn hơn mình, bỗng thấy có chút quen thuộc khó tả. Nhưng cô không nhớ đã gặp cậu ở đâu. 

Minh Hi hỏi: "Tại sao cậu vẫn cử động được?" 

Đường Lâm vẫn trố mắt nhìn cô bé mà không đáp. 

Khuôn mặt Minh Hi khiến cậu nhớ đến cô gái trong giấc mơ đêm qua. Nếu lớn lên, cô bé này sẽ giống hệt nàng thiên thần trong mộng. 

Cô bé là ai? 

Tại sao tim cậu lại đập nhanh đến thế? 

Minh Hi tiến lại gần, lặp lại câu hỏi: "Tại sao cậu vẫn cử động được?" 

Cô bé hỏi mình sao vẫn cử động được? Ý cô là gì? 

Đường Lâm ấp úng: "Đây... đây là do cậu làm ư? Cậu... cậu dừng thời gian sao?" 

Minh Hi gật đầu. 

Đường Lâm thán phục thật lòng: "Giỏi quá!" 

Vẻ mặt kinh ngạc của cậu khiến Minh Hi thích thú. 

Cô bé tóc bạc mắt tím đầy tự hào: "Mình cũng thấy mình siêu lắm!" 

Đường Lâm mê mẩn nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô bé, cảm thấy cô đẹp đến mức khó tin. 

"Nhưng tại sao cậu vẫn cử động? Năng lực đặc biệt của cậu là gì?" Minh Hi tò mò. 

Đường Lâm cúi gằm mặt, xấu hổ. 

Cô bé này có thể dừng cả thời gian, ít nhất cũng là năng lực cấp A, thậm chí S. 

Đường Lâm 8 tuổi chưa hiểu rõ phân cấp năng lực, dù biết có cả cấp Siêu S, nhưng không có khái niệm cụ thể. Xung quanh cậu chẳng có ai để so sánh. 

Thiên thần nhỏ này mạnh đến thế, nếu biết mình là kẻ vô năng, cô bé sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào đây? 

Đường Lâm tưởng tượng ánh mắt khinh thường như bao người khác, và cảm thấy không chịu nổi. 

Minh Hi thấy cậu im lặng, nhíu mày: 

"Không thể nói mình biết sao?" 

Đường Lâm cúi đầu không đáp. 

Minh Hi khẽ "Hừm" một tiếng: "Đồ keo kiệt!" 

Nói rồi cô bé bỏ đi. 

Đường Lâm nhìn thân hình nhỏ bé khuất dần trong ánh bạc, rồi biến mất. Vài giây sau, thời gian trở lại bình thường. 

Tiếng chim hót vang lên, âm thanh từ sân trường và lớp học lại rộn ràng. 

Đường Lâm đứng như trời trồng, vẫn nghĩ về cô bé tóc bạc. Cô bé là ai? Tên là gì? Cậu có còn gặp lại cô không? 

"Đường Lâm, sao cậu lại chạy ra đây thế?" Chu Lễ chạy tới hỏi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận