• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 168: Lo lắng cho chàng rể tương lai

0 Bình luận - Độ dài: 1,392 từ - Cập nhật:

Chương 168: Lo lắng cho chàng rể tương lai

Khúc Tiểu Nguyên nói: "Con không có sai. Họ nhốt anh trai con, còn đốt pháo, cháy cả nhà kho mà không ai đến dập lửa, suýt nữa thì anh trai con chết ngạt. Con chỉ là... chỉ là ăn miếng trả miếng thôi. Với lại phía dưới là bể bơi, con mới ném hắn xuống. Tên đó là hệ tăng cường cấp B, từ độ cao đó rơi xuống cũng không chết đâu..."

Bộp!

Trần Dung đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát: "Con còn dám cãi?"

Cô bé tóc màu lanh gò má phúng phính, im lặng không nói. Đường Lâm nhìn cô, rồi quay sang cậu mợ: "Cậu, mợ, đừng mắng Tiểu Nguyên nữa. Là tại cháu, là lỗi của cháu."

Khúc Kiến Hoa nhìn Đường Lâm, nói: "Chuyện này không liên quan đến cháu."

Khúc Kiến Hoa nhìn hai đứa trẻ đứng trước mặt, thở dài. Đương nhiên ông biết trong chuyện này, hai đứa nhà mình không sai. Chỉ là nếu con gái ông không đánh người ta tơi bời, không ném đối phương từ tầng năm xuống, thì dù thế nào lý cũng nghiêng về phía mình, kiện cáo chắc chắn thắng.

Nhưng bây giờ... bây giờ nếu ông tố cáo đối phương suýt giết chết cháu trai mình, thì họ cũng có thể tố ngược lại con gái ông. Ôi...

Trường đó không thể tiếp tục học được nữa rồi.

Tiểu Nguyên bị đuổi học, Đường Lâm cũng không thể ở lại. Giờ biết làm sao?

Đành phải chuyển trường thôi.

"Con muốn bênh anh trai, cũng không nên hành động nóng vội như vậy." Trần Dung nói.

Khúc Tiểu Nguyên nghe xong, hỏi: "Vậy... vậy lần sau con lén trùm bao tải, lôi chúng ra chỗ vắng rồi đánh?"

Khúc Kiến Hoa & Trần Dung: "..."

"Con..."

Trần Dung tức giận đến run tay: "Ngoài bạo lực ra, con không nghĩ được cách nào khác sao?"

Khúc Tiểu Nguyên ngây thơ lắc đầu.

Báo cảnh sát? Chú cảnh sát chắc chỉ dàn xếp cho xong chuyện, bọn kia là vị thành niên, nhiều lắm là bồi thường chút tiền, chúng cũng chẳng đau. Chi bằng đánh cho chúng một trận, đằng nào mình cũng là vị thành niên.

Trần Dung nhìn con gái, không hiểu tính khí bạo lực này nó học từ ai. Bà mệt mỏi vô cùng, từ khi con bé ba tuổi thức tỉnh năng lực, cứ vài ngày lại đánh nhau một trận. Dù phần lớn là để bênh anh trai, nhưng một bé gái mà bạo lực như vậy, bà không khỏi lo lắng cho chàng rể tương lai.

Trần Dung thầm nghĩ, rể tương lai tốt nhất nên là hệ tăng cường, cấp B trở lên. Nếu yếu đuối quá, sợ bị con gái mình đánh chết mất.

Thấy vợ mệt mỏi, Khúc Kiến Hoa nói: "Haizz, coi như chuyện này qua đi vậy."

Khúc Kiến Hoa và Trần Dung nhờ quan hệ, cho Đường Lâm và Khúc Tiểu Nguyên chuyển trường.

Dù hai vợ chồng mệt mỏi, nhưng Liễu Mộng Hân lại rất vui. Vì Đường Lâm và Khúc Tiểu Nguyên chuyển đến trường cô đang học.

Ngày đầu tiên đi học, Trần Dung dặn đi dặn lại Khúc Tiểu Nguyên: không được đánh nhau, tuyệt đối không đánh nhau nữa, phải trở thành một bé ngoan.

Cô bé tóc búi hai bên, mặc váy xinh xắn, chớp chớp đôi mắt to màu hổ phách, gật đầu rồi nắm tay anh trai ra cửa.

Mở cửa, Liễu Mộng Hân đã đợi sẵn.

"Hân Hân, con phải giúp dì trông hai đứa này nhé." Trần Dung nói.

Liễu Mộng Hân vỗ ngực: "Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc và trông chừng hai đứa nó."

Nói xong, Liễu Mộng Hân, Đường Lâm và Khúc Tiểu Nguyên cùng xách cặp đi học.

Đường Lâm rất háo hức với ngôi trường mới. Cậu vừa đi vừa tưởng tượng các bạn mới sẽ như thế nào. Liễu Mộng Hân dẫn Khúc Tiểu Nguyên đến gặp giáo viên chủ nhiệm trước, sau đó đưa Đường Lâm đến lớp.

"Lên trên này là lớp 2/5, giáo viên chủ nhiệm của em họ Hoàng, thầy từng dạy chị. Thầy Hoàng rất dễ tính. Đi nào, giờ này chắc thầy đang ở văn phòng."

Liễu Mộng Hân nắm tay Đường Lâm lên lầu, đến một văn phòng ở tầng hai.

Trong văn phòng, vài giáo viên đang làm việc. Liễu Mộng Hân dẫn Đường Lâm đến bàn thứ hai gần cửa, nơi một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Ông ta mặc áo sơ mi màu be, đeo kính, đầu hói một nửa, dáng người hơi mập, mặt hồng hào, khóe mắt có vài nếp nhăn, trông rất hiền lành.

Đây là giáo viên chủ nhiệm của mình sao?

Đường Lâm thầm nghĩ.

Cậu đã gặp hiệu trưởng trong bài kiểm tra đầu vào, nhưng chưa gặp giáo viên chủ nhiệm.

"Thầy Hoàng." Liễu Mộng Hân gọi.

"À, Mộng Hân đấy à." Thầy Hoàng cười.

Ánh mắt thầy dừng lại trên người Đường Lâm:

"Đây là..."

"Là học sinh mới chuyển đến lớp thầy, Đường Lâm ạ. Nhà cháu ở gần, nên cháu dẫn em ấy đến." Liễu Mộng Hân cười nói.

"Ồ, Đường Lâm, đúng rồi, em là Đường Lâm." Thầy Hoàng đứng dậy.

Đường Lâm ngước nhìn, lễ phép chào: "Em chào thầy ạ."

Thầy Hoàng cười nói với Liễu Mộng Hân: "Thì ra là hàng xóm. Được rồi, thầy sẽ dẫn em vào lớp. Mộng Hân về đi, đến giờ đọc sáng rồi, cô Bạch bên lớp em chắc đã đến rồi."

"Tiểu Đường nhát lắm, thầy cho em ấy ngồi cạnh bạn tốt tính nhé. Cháu đi đây, chào thầy!"

Liễu Mộng Hân nói xong, cười rồi chạy đi.

Đường Lâm thầm nghĩ: Ai mà nhát chứ.

Thầy Hoàng dẫn Đường Lâm vào lớp. Việc có học sinh mới khiến cả lớp tò mò. Vừa hết giờ đọc sáng, Đường Lâm đã bị bao vây.

"Bạn mới, bạn chuyển từ đâu đến vậy?" Một học sinh hỏi.

Đường Lâm đáp: "Trường Tiểu học Tân Tinh."

"Sao lại chuyển trường?" Một bạn khác hỏi.

Đường Lâm cười. Tại sao ư? Vì em gái mình ném thằng bắt nạt mình từ tầng năm xuống.

 Cậu nói: "Do công việc của người nhà."

"Ra vậy. Mình cũng chuyển đến đây vì bố mình làm việc ở thành phố này." Một bạn nói.

"Này Đường Lâm, năng lực của bạn là gì vậy?"

Với lũ trẻ, điều hứng thú nhất chính là năng lực của bạn mới. Trong thời đại này, việc so bì năng lực là chuyện bình thường. Từ 4-5 tuổi đến tiểu học, trung học, đại học, ra trường, thậm chí đến già, người ta vẫn so sánh năng lực.

Sao cũng được, đây là thời đại ai cũng có năng lực mà.

Cảnh sát, quân đội và lực lượng vũ trang, 80% là người có năng lực tấn công mạnh. Bác sĩ trong bệnh viện hầu hết là hệ trị liệu. Kiến trúc sư thì không hệ Thổ là hệ Không gian.

Người điều khiển được thực vật có thể làm nghề làm vườn hoặc ngành nông sản. Hệ Gió, hệ Lôi dù cấp thấp cũng có lợi thế khi giao hàng.

Người biến hình như Tôn Ngộ Không thì được các đạo diễn chào đón. Vừa tiết kiệm chi phí hiệu ứng, lại đỡ tốn diễn viên.

Nói chung, thời đại này, cái gì cũng liên quan đến năng lực.

Người có năng lực cao trong thời đại này giống như được ông trời cho ăn. Dù làm gì cũng có lợi thế hơn người.

Hơn 200 năm trước, sinh viên mới ra trường xin việc chủ yếu dựa vào bằng cấp, quan hệ. Còn bây giờ, yếu tố quyết định bạn có được nhận hay không chính là năng lực.

Bằng cấp tất nhiên vẫn quan trọng. Nhưng vấn đề là, nếu không có năng lực mạnh, bạn không thể vào được những trường danh tiếng.

"Đường Lâm, năng lực của cậu là gì? Cấp mấy vậy?"

"Nói đi, nói đi!"

Đường Lâm nghe hỏi đến năng lực, liền cúi đầu, lộ vẻ bối rối.

"Tớ... tớ..."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận