• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 16: Sự kiện mất trí tập thể

1 Bình luận - Độ dài: 1,449 từ - Cập nhật:

Chương 16: Sự kiện mất trí tập thể

Minh Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ ngợi rồi hỏi:

“Cho tớ hỏi một chút… cái người bạn đó của cậu có đang hận… hận cái người vô tình hôn cậu ấy không?”

“Dĩ nhiên là có.”

Đường Lâm đáp ngay không cần suy nghĩ.

Minh Hi cảm thấy như có ai đâm một nhát vào tim, cả người trượt thẳng từ trên giường xuống đất. Nghe thấy tiếng động nặng nề, Đường Lâm hỏi:

“Sao thế?”

“Không… không sao.”

Cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc và đôi mắt tím bò dậy từ tấm thảm đắt tiền, nước mắt rong biển lặng lẽ chảy trong lòng.

Cậu ấy ghét Tống Từ thật rồi! Ghét thật rồi! Nếu để cậu ấy biết mình chính là Tống Từ thì chẳng phải tiêu đời rồi sao? Không được, không được, tuyệt đối không thể để cậu ấy ghét Tống Từ!

“Tại sao chứ? Tại sao lại ghét người ta… ghét cái thiên chi kiêu tử đó. Anh ta đâu có cố ý đâu mà…”

Trên chiếc giường lớn trong biệt thự, cô gái tóc bạc mắt tím trưng ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương.

“Nụ hôn đó đúng là tai nạn, là ngoài ý muốn. Nhưng sau đó, bạn tớ bị người ta đánh cho trọng thương. Gãy mười cái xương liền, cậu bảo sao không hận cho được?”

Minh Hi nghe xong chỉ muốn bật khóc, nhỏ giọng nói:

“Có khi chỉ là phản xạ thôi… chắc không phải cố ý đâu mà…”

Đường Lâm nghe vậy, nhớ lại chuyện ban ngày. Phản xạ à, cũng có thể. Đánh Tống Từ một trận rồi, cậu cũng hả giận rồi, không định làm gì thêm nữa. Vấn đề chỉ là… mất mặt thôi.

“Những thứ đó không quan trọng. Quan trọng là cái chuyện mất mặt chết đi được ấy.” Đường Lâm nói.

Minh Hi nhỏ giọng:

“Tớ vẫn muốn nói câu đó… Hai người không thấy ngại thì người khác mới ngại thôi.”

“Không phải chỉ mỗi chuyện ngại đâu. Tên đó nhiều người hâm mộ lắm. Giờ mấy người đó nhìn bạn tớ như muốn ăn tươi nuốt sống luôn ấy, đáng sợ lắm. Biết đâu mai nó bị đánh chết luôn ấy chứ.”

“Ờ… cái này thì… tớ nghĩ bạn cậu nhạy cảm quá rồi, chắc không đến mức đó đâu. Đừng tự bi kịch hóa vấn đề, sẽ làm mọi thứ rối thêm. Hay để bạn cậu tắm rửa, ngủ một giấc, biết đâu mai dậy mọi người quên hết thì sao? Mình phải lạc quan lên chứ!”

Minh Hi nghĩ, nếu cô dùng năng lực hồi ngược thời gian ở cấp tối đa, liệu có thể quay ngược cả thế giới lại mười ba tiếng trước không nhỉ, rồi thay đổi tất cả?

Cô thật sự rất muốn thử.

Năng lực hồi ngược của Minh Hi thuộc dạng cấp thế giới, nhưng nếu lấy "thế giới" làm mục tiêu thì hiện tại cô chỉ có thể quay lại tối đa ba tiếng đồng hồ. Năm tám tuổi cô từng thử một lần, sau đó hôn mê ba tháng liền, ba mẹ cô cấm tuyệt không cho dùng lại. Từ đó về sau, cô chưa từng dám dùng năng lực trên quy mô thế giới lần nào nữa.

Giờ thì cô hối hận phát điên, lẽ ra tan học xong là phải lập tức biến về thân nữ và kích hoạt năng lực ngay. Sao lúc đó không làm nhỉ? Cô tiếc đến mức ruột gan muốn xanh lè luôn rồi.

“Làm sao mà quên sạch được chứ.” Đường Lâm nói.

“Tin tớ đi, ngày mai chẳng có chuyện gì đâu.” Minh Hi quả quyết.

Đường Lâm: “…”

Cậu không hiểu sao giọng Minh Hi lại chắc nịch đến thế. Thôi, chuyện này quên đi là tốt nhất, nói chuyện gì đó nhẹ nhàng hơn với Minh Hi vậy.

“Đừng nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.”

Hai người lại trò chuyện mấy chuyện vặt khác, khoảng một tiếng sau mới chúc nhau ngủ ngon. Vừa cúp máy, vẻ mặt Minh Hi lập tức thay đổi, cô nói với nữ vệ sĩ vẫn đang nghe trộm ngoài cửa:

“Anna.”

Bị gọi đột ngột, Anna giật nảy mình, làm ra vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, đẩy cửa bước vào:

“Có tôi, tiểu thư.”

“Đi gọi Bạch Nhật Mộng đến cho tôi.”

“Vâng.”

Bạch Nhật Mộng, dị năng giả cấp S làm việc cho tập đoàn Tống thị, năng lực tên là “Mất đoạn”, có thể xóa đi một đoạn ký ức trong đầu người khác. Giới hạn cao nhất là xóa trí nhớ của hai mươi vạn người.

Giới hạn thứ nhất: càng nhiều người bị tác động thì đoạn ký ức bị xóa càng ngắn. Nếu đến tối đa là hai mươi vạn người thì chỉ có thể xóa ba giây.

Giới hạn thứ hai: mục tiêu không thể quá phân tán. Cả giáo viên và sinh viên của trường Đại học Lạc cộng lại là hơn ba vạn người. Cô sẽ bảo Bạch Nhật Mộng xóa đoạn ký ức lúc Tống Từ và Đường Lâm hôn nhau.

Về chuyện liệu có ai lọt lưới không, Minh Hi hoàn toàn không lo. Dù sao thì vụ đó cũng là một chuyện quá mất mặt đối với Tống Từ. Cho dù có người miễn nhiễm với năng lực của Bạch Nhật Mộng, họ cũng sẽ nghĩ rằng thiếu gia kia lại giở trò để người khác quên mất chuyện xấu hổ. Khả năng cao là họ cũng sẽ giả vờ như chẳng nhớ gì.

Minh Hi không tin trong trường còn ai miễn nhiễm với năng lực của Bạch Nhật Mộng ngoài cô. Thế nên sau khi Bạch Nhật Mộng làm việc xong, cô yên tâm cầm lấy ly cà phê.

Trong căn phòng, cô gái tóc bạc mặc váy ngủ dây ren màu trắng đang khuấy nhẹ ly cà phê bằng chiếc thìa bạc nhỏ. Mấy lọn tóc dài rủ xuống trước ngực, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa mê người.

Anna đứng bên cạnh lên tiếng nhắc:

“Uống cà phê buổi tối dễ mất ngủ đấy.”

Vừa dứt lời, trán Minh Hi đã nổi gân xanh.

Mỹ nhân hoàn hảo Minh Hi nghiến răng ken két:

“Cô nghĩ tối nay tôi có ngủ nổi không à?”

Anna: “…”

Vô duyên vô cớ bị thần tượng đánh cho một trận, lần đầu tiên trong đời thê thảm đến vậy, còn cảm nhận rõ ràng cảm giác sắp chết, mà lý do bị đánh đến giờ vẫn không hiểu vì sao. Ngủ kiểu gì được chứ!!!

Sáng hôm sau

Đường Lâm tỉnh dậy trong phòng tổng thống, liếc nhìn điện thoại, đã bảy giờ hai mươi lăm phút.

Muộn rồi.

Cậu rời giường đánh răng rửa mặt, gọi phục vụ phòng mang bữa sáng lên.

Vừa ăn sáng vừa nhắn tin cho Minh Hi, nghĩ tới lát nữa phải đến lớp, Đường Lâm thở dài, thật sự không muốn đi học chút nào.

Nhưng đời là phải đối mặt thực tế, ăn xong, cậu dùng năng lực dịch chuyển tức thời của Đường Thi để quay về ký túc xá trường Đại học Lạc. Bình thường cậu chỉ dùng mấy năng lực như dịch chuyển không gian trong chiến đấu hoặc khi cần thiết, ngày thường vẫn đi tàu điện ngầm hay xe bus để tận hưởng nhịp sống chậm rãi.

Trở lại ký túc xá, Đường Lâm đã chuẩn bị tinh thần đón nhận đủ loại ánh mắt soi mói. Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là mọi người dường như đã quên hết chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Những cô gái từng nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi giờ lại thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra.

Sao lại thế?

Cậu vô cùng bối rối.

“Tiểu Đường!”

Giọng Liễu Mộng Hinh vang lên.

Cậu quay đầu lại, thấy cô đang bước đến, tay ôm hai cuốn sách. Cô mỉm cười hỏi:

“Ăn sáng chưa?”

“Ăn ở ngoài rồi.”

“Sáng nay có tiết à?” Liễu Mộng Hinh vẫn tươi cười hỏi.

Đường Lâm nhìn cô, lòng thầm nghĩ: Lạ thật đấy! Cô này cũng quên rồi à? Với tính cách của Mộng Hinh, chuyện hôm qua đáng ra phải đủ cho cô ấy trêu chọc mình ba tháng ấy chứ.

“Chị Mộng Hinh, hôm qua…”

“Hôm qua sao cơ?” Cô nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.

“Không… không có gì. Em còn tiết, em đi trước đây.”

“Ừ, chị cũng đi học đây.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chị Anna gấu ơi có thể xóa trí nhớ lúc toi lỡ đụng phải mấy bộ ntr ko ? Thanh kìu 🐒🦧🦍
Xem thêm