• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 47: Đừng lấy tiền sỉ nhục tôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,399 từ - Cập nhật:

Chương 47: Đừng lấy tiền sỉ nhục tôi

Cô thiếu nữ tóc bạc đang nhìn điện thoại đỏ mặt lên:

“Cái... cái đó mà cô cũng nhìn ra được à?”

Anna nói:

“Cô nhắn tin với Đường Lâm mà cười như thiếu nữ mới biết yêu, còn bảo tôi không nhìn ra?”

Minh Hi vớ lấy cái gối ném sang:

“Cô mới là người cười như thiếu nữ mới biết yêu ấy!”

Anna giơ tay đón lấy cái gối ôm vào lòng, nghiêm mặt nói:

“Nhưng thật ra, cô cũng đến tuổi nên có chút trải nghiệm rồi. Lần đầu thấy thế nào? Tên Đường Lâm đó kỹ thuật ra sao?”

“Dừng lại!”

Minh Hi lập tức giơ tay ra hiệu ngưng lại, mặt đỏ bừng:

“Làm ơn đừng nói mấy chuyện đó với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy có được không.”

Anna đáp:

“Lẽ nào tôi phải làm mặt biến thái để nói với cô à?”

Minh Hi: “……”

Anna tiếp lời:

“À đúng rồi, tiểu thư à, khóa huấn luyện của cô đã nghỉ hai tuần rồi. Cô còn muốn học tiếp không đây?”

Minh Hi cúi đầu, nghĩ đến Đường Thi, giọng nhỏ hẳn đi:

“Người ta không đến nữa, tôi học làm gì…”

Giờ phút này, cảm xúc của Minh Hi với Đường Thi rất phức tạp. Cô không rõ mình là muốn gặp lại hay là từ đây vĩnh viễn không gặp nữa.

Ánh sáng bạc trên người cô lấp lánh rồi dần biến thành Tống Từ.

Thiếu niên tóc bạc ngồi trên sofa, trong đầu toàn là hình bóng của Đường Thi. Khi là Minh Hi thì cảm giác này không rõ ràng, nhưng một khi trở lại làm Tống Từ, bóng hình của Đường Thi, giọng nói của cô, nụ hôn của cô, thân thể xinh đẹp của cô... tất cả đều lẩn quẩn không dứt.

Anna nhìn chàng công tử tóc bạc mắt tím trước mặt, nói:

“Để tôi gọi lại cho trợ lý của Đường Thi.”

————

Trong một căn biệt thự.

Người phụ nữ tuyệt sắc mặc áo choàng đỏ ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ.

Cô gái trẻ mặc đồ ngủ lông mềm màu trắng ngà, đeo kính tròn ngồi đối diện, tay cầm một bịch khoai tây chiên:

“Chị mấy hôm nay tâm trạng có vẻ tốt ghê, xảy ra chuyện gì vui thế? Kể em nghe với?”

Người phụ nữ lạnh lùng liếc cô một cái:

“Không liên quan đến em.”

“Xì, nhỏ mọn.” – Thư Tiểu Tiểu lầm bầm.

Cô bốc nắm khoai nhét đầy miệng, má phồng lên, nhai xong lại nói tiếp:

“Mà chị định có dạy Tống Từ nữa không? Bên đó hỏi mấy lần rồi. Lần trước ông Tống còn nói muốn gặp chị để cảm ơn, chị không trả lời. Việc huấn luyện có tiếp tục hay không, chị cũng không trả lời nốt. Rốt cuộc chị đang nghĩ gì vậy?”

Trước đây Thư Tiểu Tiểu vẫn nghi ngờ Tống Từ là bạn trai nhỏ của Đường Thi, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là bạn trai thì đâu đến nỗi không có cả số liên lạc, chuyện có học tiếp hay không còn phải hỏi qua mình? Thế là cô lại phủ định suy đoán ấy.

Tống Từ…

Nghĩ đến Tống Từ, tâm trạng Đường Lâm có phần phức tạp. Nhưng cuối cùng vẫn mở miệng:

“Ngày mai, huấn luyện trở lại như bình thường.”

“OK! Em báo lại cho họ ngay.” – Thư Tiểu Tiểu vừa nói vừa nhảy khỏi sofa.

————

Đường Lâm bước vào đại sảnh biệt thự của Tống Từ, thấy cậu ngồi trên sofa. Cậu mặc áo len xám bạc, quần trắng, quần áo đơn giản nhưng gương mặt ấy lại đẹp đến mức không giống người thật, nhìn thế nào cũng khiến người khác phải sửng sốt.

Tống Từ cầm tách cà phê nóng, thấy cô liền đứng dậy gọi:

“Sư phụ.”

Ánh mắt thiếu niên tóc bạc vừa chạm vào cô liền dời đi, như nhớ tới điều gì, thoáng hiện nét phức tạp, không dám nhìn thẳng cô.

Ánh mắt Đường Lâm chuyển qua người đối diện Tống Từ.

Đó là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tóc bạc mắt tím như Tống Từ, ngũ quan tương tự đến tám phần. So với sự trẻ trung của Tống Từ, ông toát lên vẻ tuấn nhã, điềm đạm, chín chắn và đầy khí chất của một người đàn ông thành đạt.

Chỉ cần nhìn gương mặt kia, Đường Lâm cũng đoán được ông là ai.

Quả nhiên Tống Từ nói:

“Sư phụ, đây là cha con.”

Tống Nhiễm thấy cô thì đứng dậy đi đến, mỉm cười nhã nhặn:

“Tôi là Tống Nhiễm của Tập đoàn Tống thị. Đường Thi tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”

Đường Lâm bắt tay ông một cái, lạnh nhạt đáp:

“Danh tiếng của Tống tổng tôi cũng đã nghe qua không ít.”

Ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì có phần chột dạ – chột dạ vì đã ngủ với con trai người ta, tận hai lần, lại còn là ép buộc…

“Mời tiểu thư ngồi.” – Tống Nhiễm mỉm cười.

Từng cử chỉ hành vi đều ôn hòa, dễ gây thiện cảm, nhưng Đường Lâm không tin người cầm quyền của Tống thị lại thật sự là quân tử như vẻ ngoài.

Cô ngồi xuống đối diện ông, Tống Từ ngồi ghế giữa. Một nữ giúp việc bưng cà phê lên.

Tống Nhiễm nói:

“Tôi luôn muốn gặp mặt để cảm ơn tiểu thư. Nếu không có tiểu thư ra tay cứu giúp, A Từ e là không còn mạng. Càng phải cảm ơn vì đã thay chúng tôi trừ khử Phùng Kỳ. Nếu còn bị hắn nhắm vào, A Từ giờ e là chỉ có thể ru rú trong nhà.”

Đường Lâm cầm ly cà phê:

“Sư phụ cứu đệ tử là chuyện thường tình. Hơn nữa, các người đã trả thù lao rồi. Về phần Phùng Kỳ, tôi giết hắn là vì bản thân tôi. Không liên quan đến các người.”

Tống Nhiễm vẫn mỉm cười ôn hòa:

“Dù sao đi nữa, Tống thị chúng tôi vẫn nợ tiểu thư hai ân tình rất lớn. Sau này nếu có việc gì cần, xin tiểu thư cứ mở lời, chúng tôi nhất định dốc hết sức.”

Đường Lâm nhìn nụ cười kia, thầm nghĩ: “Lời khách sáo thì ai chả biết nói. Thật lòng cảm ơn thì đưa tiền đi.”

Nhưng—

Cô liếc nhìn thiếu niên tóc bạc bên cạnh.

Ngủ với con trai người ta hai lần, cô đâu còn mặt mũi mà đòi tiền nữa. Cho dù Tống Nhiễm thật sự đưa, cô cũng không dám nhận.

Đúng lúc này, nữ thư ký phía sau Tống Nhiễm đặt một chiếc hộp đóng gói đẹp đẽ lên bàn ngọc. Tống Nhiễm đẩy hộp về phía cô, mỉm cười:

“Món quà nhỏ, xin tiểu thư đừng chê.”

Đường Lâm mở hộp ra với chút tò mò. Bên trong là một tấm thẻ đen đặc biệt. Vừa cầm lên, thẻ phát sáng, các ô cửa sổ xanh lam hiện giữa không trung—là hợp đồng.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Tống Nhiễm nói:

“Để bày tỏ lòng cảm kích, tôi dự định chuyển nhượng 5% cổ phần của SR Technology cho tiểu thư. Mong tiểu thư vui lòng nhận cho.”

Tống thị giàu đến không ai sánh được.

SR Technology là một trong bốn trụ cột của Tống thị, mà ông ta tặng cô 5% cổ phần – đúng là xuất tay quá rộng rãi.

Có được cổ phần này rồi, cô chẳng cần làm lính đánh thuê nữa, có thể thảnh thơi tiêu tiền cả đời.

Đường Lâm liếc sang Tống Từ. Nếu không vì chuyện kia với cậu, cô đã vui vẻ nhận rồi. Chỉ tiếc là—

Một bước sai, hối hận cả đời!!

Giờ cô chỉ có thể…

Người phụ nữ tóc đen mắt đỏ lạnh lùng ném thẻ đen xuống bàn trước mặt Tống Nhiễm, giọng băng giá:

“Ngài Tống đây đang sỉ nhục tôi sao? Tôi đã nói, giết Phùng Kỳ là do tôi tự nguyện. Còn chuyện cứu con trai ông, các người đã trả tiền rồi.”

Nói xong lời đó, tim Đường Lâm nhói lên từng cơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận