• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 154: Khởi Đầu Của Bi Kịch

2 Bình luận - Độ dài: 1,042 từ - Cập nhật:

Chương 154: Khởi Đầu Của Bi Kịch

Gió đêm lùa qua, len lỏi vào trong lớp áo khiến cô cảm thấy hơi lạnh.  

Khúc Tiểu Nguyên ôm chặt hai cánh tay, đột nhiên có một cảm giác khó tả. Cô nhìn những ngọn đèn đường vàng ươm, bước nhanh hơn về phía ngôi nhà của mình. Càng đi, cảm giác bất an trong lòng càng chất chồng, cuối cùng cô đã nhận ra điều bất thường.  

"Người đâu? "

"Mọi người đều biến đi đâu cả rồi?"

Dù nhà nhà đều sáng đèn, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy một tiếng người.  

Đáng lẽ lúc này phải rất nhộn nhịp mới đúng - lũ trẻ tan học sẽ đùa nghịch trong khu dân cư hoặc ở nhà, dân văn phòng đi làm về tranh thủ nhận bưu phẩm hay mua đồ ăn, ông bà dắt cháu đi dạo...  

Những con người ấy đâu? Sao biến mất hết rồi?  

Có chuyện rồi, chắc chắn có chuyện rồi, nỗi bất an trong lòng cô dâng lên.  

Khúc Tiểu Nguyên vừa bấm số những vệ sĩ do Đường Thi bố trí, vừa lao về phía nhà với tốc độ nhanh nhất.  

Không thể kết nối, tất cả các số máy đều không gọi được.  

"Bố! Mẹ! KK!"  

Trái tim Khúc Tiểu Nguyên như đóng băng. Cô như cơn gió lướt qua phố, xông thẳng vào nhà.  

"Bố, mẹ—!"  

Cô đẩy cửa vào.  

Ánh đèn phòng khách rực rỡ, nhưng khắp nơi đều nhuộm máu- sàn nhà, tường, ghế sofa, tủ kệ, trần nhà - và cả máu của bố mẹ cô.  

Một người đàn ông tóc tím mặc áo blouse trắng cầm dao đứng cạnh bàn.  

Khúc Kiến Hoa nằm trên bàn, bụng bị mổ phanh thây không thương tiếc, máu chảy thành dòng xuống sàn, đôi mắt tràn đầy sự lãnh lẽo. Trần Dung nằm dựa tường với cái đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc trong vũng máu. KK bị tháo rời thành đống linh kiện vô cùng lộn xộn, vương vãi khắp phòng khách.  

Khúc Tiểu Nguyên run rẩy toàn thân. Cô không tin vào mắt mình, hơi thở gấp gáp, đầu óc trống rỗng. Không, không phải thật, không thể nào...  

Người đàn ông tóc tím nheo mắt cười, giọng dịu dàng đến rợn người:  

"Về rồi sao, Tiểu Nguyên? Bất ngờ chưa?"  

Phùng Dương - phân thân - lắc lưỡi dao mổ, nở nụ cười ngây thơ.  

"AAAAAA—!"  

Khúc Tiểu Nguyên gào thét, tay vung lên bắt lấy thanh đoản đao từ không trung. Nỗi đau và phẫn nộ trào dâng, cô xông tới như chớp giật: Giết hắn! Phải giết hắn trả thù cho bố mẹ!  

Bốp!  

Phùng Dương dễ dàng đánh rơi đoản đao, một lực đẩy khiến cô bay xuyên qua ba bức tường, rơi thẳng vào nhà chị Lưu Mộng Hinh.  

Cô nhìn thấy thi thể bố mẹ Mộng Hinh bị cắt cổ, mấy con quái vật đen như bóng tối đang gặm xác họ. Một thiếu niên tóc ngắn ngồi trên bệ cửa sổ - khuôn mặt giống hệt gã áo blouse, như hai anh em sinh đôi.  

Khúc Tiểu Nguyên trơ mắt nhìn xác chú Lưu và dì Hồng bị xé xác. Cô ho ra máu, gượng đứng dậy.  

Vút vút—  

Mấy lưỡi dao phẫu thuật đâm xuyên tay chân cô. Phùng Dương áo blouse đã đứng trước mặt, kinh ngạc khi thấy cô rút từ hư không hai khẩu súng lục.  

Đoàng đoàng đoàng—  

Từng viên đạn rời khỏi nòng súng, nhưng tất cả đều bị một màn nước trong suốt chặn lại.  

Phùng Dương áo trắng biến mất, xuất hiện sau lưng Tiểu Nguyên, một quyền đánh gãy cột sống. Cô gục xuống, mặt mày dính đầy máu, tóc màu lanh rối bù, đồng phục nhuộm đỏ - như một con búp bê xinh đẹp bị vỡ vụn.  

Thiếu niên bên cửa sổ cười khẽ:  

"Anh tàn nhẫn quá, đây là em họ Đường Thi đấy. Nếu để cô ta chết dễ dàng thế, thì còn gì là báo thủ?"  

Phùng Dương áo blouse cười:  

"Yên tâm, tôi có chừng mực. Tuyệt đối~~sẽ không để cô ấy chết nhàn hạ."  

Đường Thi?  

Đồng tử Tiểu Nguyên co rút lại. Bọn chúng... đến trả thù Đường Thi!  

Bàn tay trắng bệch túm tóc cô. Tiểu Nguyên cắn răng, đâm mảnh thủy tinh vào người hắn.  

"Con đĩ!"  

Phùng Dương -phân thân- giận dữ, đá cô bay ngược về nhà mình.  

Bịch!  

Tiểu Nguyên ngã cạnh thi thể không đầu của mẹ, nôn ra máu. Cô nhìn bụng người mẹ đang mang thai, nước mắt tuôn rơi.  

"Mẹ ..."  

Cô khóc nức nở.  

"Yên tâm,ngươi sẽ sớm đoàn tụ với mẹ ngươi thôi." Thiếu niên tóc tím cười, sau lưng hắn là mấy con thú dữ như bóng đêm.  

Phùng Dương áo blouse bước tới, tay lắc lắc con dao mổ, hỏi phân thân thiếu niên:  

"Chuẩn bị quay phim chưa?"  

"Xong xuôi rồi!" Thiếu niên giơ điện thoại, "Camera 8K siêu nét, để Đường Thi xem rõ em họ cô ta bị hành hạ thế nào. Khả năng tự hồi phục của con bé này khá tốt, anh nhẹ tay thì chắc chịu được vài tiếng nhỉ?"  

Phùng Dương áo trắng nắm cổ Tiểu Nguyên. Ánh mắt căm hận của cô khiến hắn khoái trá. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm máu đầy vẻ đau khổ tột cùng - vẻ đẹp tan vỡ khiến người ta nảy sinh dục vọng.  

Ánh mắt hắn dâm đãng liếc dọc cơ thể cô:  

"Nếu không phải em họ Đường Thi, thì đúng gu tao đấy. Vẫn còn trinh à...?"  

"Ơ này, anh định làm gì? Tôi còn vị thành niên đấy!" thiếu niên giả vờ phản đối, nhưng vẫn tiếp tục quay phim.  

"Trước khi chết, để tao mày biết niềm vui sướng là thế nào..."  

Phùng Dương áo trắng bóp hàm cô. Tiểu Nguyên phun máu vào mặt hắn.  

"Ha ha ha..."  

Thiếu niên cười khoái trá.  

Phùng Dương tát Tiểu Nguyên một cách điên cuồng, rồi đá liên tiếp vào người cô. Hắn bẻ gãy từng ngón tay cô, tiếng thét đau đớn vang khắp khu dân cư từng mang dáng vẻ của sự bình yên.  

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Adudarkwa...
Kiểu này là cho Minh Hi thể hiện rồi :v quay ngược thời gian rồi bất tỉnh để timeskip end truyện luôn quá :v
Xem thêm
PHÓ THỚT
khổ thân em tôi, mai đăng tiếp
Xem thêm