• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 165: Khả năng dự đoán bị động

0 Bình luận - Độ dài: 1,291 từ - Cập nhật:

Chương 165: Khả năng dự đoán bị động  

Trong phòng khách sạn, cô gái tóc đỏ hồng và người phụ nữ tóc đen mắt đỏ ngồi bên chiếc bàn trà, trên bàn đặt một chiếc hộp.  

"Em có thể nhìn thấy thông tin liên quan đến chiếc hộp này không?" Đường Thi hỏi A Liên Na.  

Chiếc hộp đó là lấy từ Lưu Vĩnh Minh, chính là thứ mà kẻ bí ẩn nghi là phân thân của Phùng Dương đưa cho hắn – chiếc hộp đựng ba ống thuốc tăng cường. Ba ống thuốc đó đều đã bị Lưu Vĩnh Minh dùng hết, chỉ còn lại chiếc hộp chưa vứt đi.  

A Liên Na đưa tay chạm vào chiếc hộp, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh. Cô thấy cảnh Lưu Vĩnh Minh mở hộp, tự tiêm thuốc vào người, sau đó là một đêm tối đen, một người đàn ông tóc tím mặc bộ vest sọc tối ném chiếc hộp này cho Lưu Vĩnh Minh. Rồi cô còn thấy nhiều thứ khác nữa.  

Trong phòng thí nghiệm, người đàn ông tóc tím mặc áo blouse trắng đang lục đục với ống nghiệm; trên tòa nhà cao tầng, hai thanh niên tóc tím đang trò chuyện...  

Tất cả hình ảnh đều rời rạc, không liền mạch.  

Thế là A Liên Na lấy bút chì và giấy vẽ ra, phác thảo tất cả những gì mình thấy lên trang giấy. Kỹ năng phác họa của cô cực kỳ điêu luyện, Đường Thi kiên nhẫn ngồi bên xem cô vẽ. Một lúc sau, khi hoàn thành, cô hỏi:  

"Đây là những gì em thấy, chị Đường Thi, có giúp ích gì cho chị không?"  

Đường Thi cầm những bức vẽ lên, xem từng tờ một.  

Quả nhiên, kẻ đưa thuốc tăng cường cho Lưu Vĩnh Minh chính là phân thân của Phùng Dương. Tên khốn Phùng Dương này, ba năm qua đúng là đã tạo ra không chỉ một phân thân. Trong hình ảnh A Liên Na thấy có cả nơi làm thí nghiệm của chúng, những tòa nhà đó có lẽ chính là nơi chúng đang trú ẩn hiện tại.  

Trên bức vẽ có những con phố cũ kỹ, nơi ẩn náu của chúng có vẻ rất kín đáo. Chỉ nhìn vào những tòa nhà và con phố được vẽ, Đường Thi không thể xác định được chính xác địa điểm. Cô chụp lại tất cả các bức vẽ, gửi cho Tiểu Tiểu, nhờ cô ấy dựa vào manh mối từ tranh của A Liên Na để tìm ra nơi trú ẩn của Phùng Dương.  

Vừa nhận được tin nhắn của Đường Thi, Tiểu Tiểu lập tức bắt tay vào làm.  

Vừa dán mắt vào màn hình, cô vừa nói với Đường Thi:  

"Manh mối trong tranh không nhiều, dựa vào một góc phố và vài khu vực trong thị trấn, việc tìm kiếm trên toàn thế giới không hề dễ dàng đâu."  

"Em cần bao lâu?" Đường Thi hỏi.  

Tiểu Tiểu đáp: "Cho em năm tiếng."  

"Được."  

Đường Thi gật đầu, sau đó gửi ảnh chụp cho Minh Trứ, nhờ anh giúp xác định tòa nhà trong tranh của A Liên Na nằm ở đâu.  

Xong xuôi, cô cất điện thoại đi.  

A Liên Na nhìn cô, bụng đói cồn cào.  

Cô gái đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Em chưa ăn trưa, giờ đói quá~"  

Mặt trời đã lặn, từ trưa đến giờ chưa ăn gì, bụng đói réo ầm ầm.  

Đường Thi nói: "Em đợi chút, chị đi mua đồ ăn."  

Nói xong, cô rời đi.  

Tại sao không gọi dịch vụ phòng?  

Đồ ăn ở khách sạn này dở tệ.  

Sau khi Đường Thi đi, A Liên Na lấy điện thoại ra xem video. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh:  

Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đột nhập vào phòng, đánh ngất cô rồi bắt đi.  

A Liên Na vội nhét điện thoại vào balo, cầm túi xách lập tức rời đi. Không lâu sau, hai người đàn ông phá cửa xông vào, nhưng căn phòng trống trơn, chẳng có ai.  

"Cô ta không ở đây?" Người đàn ông tóc nâu hỏi.  

Người đàn ông tóc xám bạc nhắm mắt rồi mở ra, đôi mắt anh ta phát sáng. Trong tầm nhìn của anh, những làn khói đỏ nhạt như sợi tơ nhện đang bay trong không khí, kéo dài đến tận nơi xa.  

"Đi! Hướng này!"  

Người đàn ông tóc xám bạc lao về phía thang máy.  

————  

Trong con hẻm nhỏ của thị trấn, một cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi đeo balo đen chạy như bay, phía sau có hai người đàn ôn đuổi theo.  

"Dừng lại!"  

"Đứng lại ngay!"  

Người đàn ông tóc nâu nhìn cô gái phía trước, rất muốn dùng năng lực dị thường chặt đứt chân cô. Nhưng cấp trên dặn không được hành động thô bạo, nên anh ta đành bỏ ý định đó.  

A Liên Na chạy một mạch vào ngõ cụt, quay đầu lại thấy đường đã bị chặn.  

"Con nhóc, giờ xem chạy đằng nào?"  

Người đàn ông tóc nâu tiến lại định bắt A Liên Na, nhưng cô bé rút ra một cây gậy điện, định kháng cự. Dù có chút kỹ năng, nhưng đối đầu với hai dị nhân cấp A quả thực là quá sức.  

Dù năng lực của cô thuộc dạng hiếm, là dị nhân cao cấp, nhưng không phải loại giỏi chiến đấu.  

"Bỏ ra! Bỏ ra! Mau bỏ ra!"  

Trong con hẻm, người đàn ông cao lớn vác cô bé tóc nâu đỏ, cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi, giãy giụa tức giận, dùng tay đấm vào lưng anh ta, nhưng anh ta chẳng hề lay động.  

Trước một dị nhân tăng cường thể chất, những đòn đánh của cô như muỗi đốt.  

"Cứu với! Cứu tôi!"  

A Liên Na hét lớn.  

Người đàn ông tóc nâu và tóc xám bạc làm ngơ tiếng kêu của cô, bỗng một giọng nói vang lên phía sau:  

"Thả cô ấy ra!"  

Nghe thấy tiếng này, hai người đàn ông giật mình quay lại. Họ đều là điệp viên dày dạn kinh nghiệm, nhưng lại không phát hiện có người tới gần, chứng tỏ đối thủ cực kỳ lợi hại. Khi nhìn rõ người đến, họ kinh hãi đến mức không thốt nên lời.  

"Đường... Đường Thi..."  

Hai điệp viên trợn mắt.  

Người phụ nữ trẻ tóc đen mắt đỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ đang lạnh lùng nhìn họ. Ánh mắt đó khiến chân họ run lẩy bẩy.  

Đường Thi? Sao cô ấy lại ở đây?  

Người đàn ông tóc nâu cẩn thận đặt A Liên Na xuống, cô bé vừa thấy Đường Thi liền vui mừng chạy tới, núp sau lưng cô.  

Hai điệp viên đứng cứng, không dám nhúc nhích.  

Đường Thi hỏi A Liên Na: "Chúng có làm gì em không?"  

A Liên Na giận dỗi nói: "Chính vì bọn họ mà em phải bỏ trốn khỏi trại trẻ mồ côi. Chúng rất xấu xa, cứ đuổi em khắp nơi. Nếu không có năng lực dự đoán, em đã bị bắt rồi."  

Qua giọng điệu, có vẻ chúng chưa làm gì quá đáng.  

Đường Thi vẫy tay, triệu hồi một cơn gió mạnh thổi bay hai tên điệp viên cả mấy nghìn mét. Xa xa có một cái ao đầy phân lợn, phân bò, ruồi muỗi bay lả tả, chúng rơi thẳng xuống đó.  

A Liên Na nhìn hai tên điệp viên hét thất thanh bay đi, vỗ tay sung sướng. Đường Thi nhìn cô hỏi:  

"Năng lực dự đoán của em là bị động phải không?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận