• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 192: Cứ Thoải Mái Xuất Chiêu

0 Bình luận - Độ dài: 1,110 từ - Cập nhật:

Chương 192: Cứ Thoải Mái Xuất Chiêu

Trên không trung, Đường Thi chợt nhận ra điều gì đó, lông mày cau lại.

"Ngươi đang nhìn đâu vậy?"

Bùm!

Luồng sáng từ tay Phùng Dương bắn ra xuyên thủng cơ thể Đường Thi, vai trái cùng cánh tay trái của nàng gần như đứt lìa. Tay phải vung lên một nhát dao, đẩy lùi Phùng Dương vừa lao tới.

Phùng Dương cười điên cuồng, kích hoạt vô số tia sáng từ trên trời giáng xuống mặt đất.

Ngọn lửa bao trùm một khu vực rộng hơn 200.000 km², bầu trời như bốc cháy, tựa ngày tận thế. Người dân trong các thành phố ngước nhìn lên, kinh hãi tột độ, cố gắng tìm nơi trú ẩn. Giao thông tê liệt hoàn toàn, đám đông hoảng loạn chạy toán loạn. Cảnh sát và quân đội cố gắng kiểm soát nhưng vô ích.

Ánh đỏ lóe lên trong mắt Đường Thi, một lần nữa nàng kéo Phùng Dương vào không gian dị biệt.

————

[Cửu Châu Hào]

"Minh Tổng."

Trong phòng kiểm soát, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn màn hình toàn ảnh khổng lồ. Minh Trứ đột ngột xuất hiện, mọi ánh nhận đổ dồn về phía ông.

"Minh Tổng."

Minh Trứ liếc nhìn hai chấm sáng di chuyển với tốc độ kinh người trên màn hình, cùng hình ảnh hiển thị từ các màn hình khác, lập tức hướng về cánh cửa kim loại bên cạnh. Ông nhíu mày, trợ lý bám sát theo. Minh Trứ bước vào phòng ngủ đông nơi Lư Tinh và Lư Nguyệt đang yên nghỉ, ra lệnh:

"Triệu tập tất cả dị năng giả hệ tinh thần - niệm lực đến đây ngay. Ngoài những người trên Cửu Châu Hào, bất kể là tập đoàn Minh thị, Tống thị hay bất cứ quốc gia nào, miễn là liên lạc được, điều động được dị năng giả hệ tinh thần cấp cao, gom hết về đây."

Trợ lý hỏi: "Minh Tổng, vì sao ạ?"

"Đường Thi đang bị áp chế. Nàng sợ liên lụy người vô tội nên không dám ra tay mạnh, chúng ta phải hành động." Minh Trứ nói.

Trong tình huống này, Abdul hay Allen chắc chắn sẽ ở lại bảo vệ đất nước của họ, không thể quan tâm nơi khác.

Trên toàn thế giới chỉ công bố 6 người cấp siêu S, nhưng thực tế con số này lớn hơn nhiều. Dù vậy, cũng không đủ để mỗi quốc gia đều có một người.

Trợ lý còn muốn hỏi thêm, nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc như dao của Minh Trứ, hắn im bặt, lập tức làm theo.

Minh Trứ nằm xuống buồng ngủ đông cạnh Lư Tinh và Lư Nguyệt.

————

Ầm!

Trên bầu trời một thành phố, tiếng nổ vang lên chói tai, hai bóng người xuất hiện giữa không trung.

Bầu trời xanh bỗng bị mây đen che phủ, những tia chớp tím khổng lồ giáng xuống khắp thành phố. Phùng Dương biết Đường Thi sợ hại đến người vô tội nên cố ý đẩy cuộc chiến vào khu dân cư, thậm chí trực tiếp tấn công thường dân phía dưới.

Khi cả thành phố hơn một triệu người sắp bị hủy diệt trong cơn bão lôi kinh hoàng, bỗng nhiên tất cả biến mất trong chớp mắt.

Trên Cửu Châu Hào, từng hàng buồng ngủ đông tỏa ra trường năng lượng kỳ lạ. Năng lực của Lư Tinh có thể nâng cấp năng lực dịch chuyển của Lư Nguyệt từ S lên siêu S, cho phép cô dịch chuyển hàng chục triệu người cùng lúc. Nhưng phạm vi phủ sóng tinh thần của cô vẫn chưa đủ.

Lấy Minh Trứ làm trạm trung chuyển, kết nối toàn bộ tinh thần mọi người, đưa Lư Nguyệt hòa vào mạng lưới, bao trùm toàn cầu. Bất cứ nơi nào cuộc chiến lan tới, người vô tội sẽ được dịch chuyển đến nơi an toàn.

Ầm ầm!

Bão lôi giáng xuống, cả thành phố biến thành đống đổ nát, nhưng không một ai chết.

Hả?

Phùng Dương chấn động.

Giọng nói của Minh Trứ vang lên trong đầu Đường Thi: "Cứ thoải mái xuất chiêu, phần còn lại để chúng tôi lo."

Nghe thấy điều này, ánh mắt Đường Thi lập tức thay đổi.

Không gian rung chuyển, chớp giật nổi lên, một luồng hồng quang xé toạc bầu trời, nhuộm đỏ cả thiên địa. Đường Thi bước đi, mắt đỏ rực, từng lỗ chân lông tỏa ra khí tức máu tanh khiến người ta rợn tóc gáy. Tóc nàng bay trong gió, như một tử thần từ địa ngục hiện về.

Phùng Dương nhìn nàng, lòng tràn ngập sợ hãi.

Vút!

Đường Thi biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Ở đâu?

Khi cơn đau dữ dội ập đến, hắn mới nhận ra nàng đã đứng sau lưng.

Bụp!

Một tia chớp tím từ trời giáng xuống, trúng vào thành phố đã tan hoang bên dưới.

Đó là Phùng Dương bị Đường Thi đá văng xuống.

Ầm ầm—

Cả thành phố rung chuyển như động đất, rồi một luồng hắc hồng quang bắn xuống. Những tầng đất bị bóc lên từng lớp, sóng xung kích kinh hoàng lan tỏa không ngừng...

Phùng Dương thành người máu, toàn thân cháy đen, cố gắng bò dậy. Hắn định vận dụng năng lực hồi phục, nhưng từ trên trời, vô số phi đao đỏ như thác nước cuồn cuộn đổ ập xuống.

Phùng Dương hóa thành cuồng phong tím, lưỡi gió và phi đao va chạm, xé nát mọi thứ.

Trên mặt đất, hai cơn lốc tím - đỏ cuồn cuộn di chuyển, phá hủy mọi thứ trên đường đi: thành phố phồn hoa, núi non ngàn mét. Những người đứng xa trên đồng bằng kinh hãi thất thần.

Đột nhiên, họ biến mất.

Được dịch chuyển đi.

Ngay giây sau, nơi họ đứng bị hai "cơn lốc" nghiền nát.

Tiếng phi đao và lưỡi gió đối chọi vang dội. Sau vài phút, phi đao đỏ áp đảo hoàn toàn. Phùng Dương trong mắt bão gào thét, bị phi đao xé nát thành từng mảnh. Nhưng khả năng tái sinh của hắn thật khó tin.

Ánh tím thu thập những mảnh thịt, trong nháy mắt tái tạo thành hình người.

Bùm!

Trước khi hắn hồi phục hoàn toàn, lực bảo vệ đã vỡ tan.

Người phụ nữ tóc đen mắt đỏ đá hắn vút lên trời, đao Đường trong tay đâm xuyên đầu hắn.

Nàng đuổi theo.

Một quyền đánh ra.

Đùng đùng đùng— Hàng vạn cú đấm trong một giây.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận