• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Full

Chương 216: Thời Gian, Hãy Quay Ngược Lại Đi

0 Bình luận - Độ dài: 1,188 từ - Cập nhật:

Chương 216: Thời Gian, Hãy Quay Ngược Lại Đi

Khi Tống Từ và Alan tìm thấy Đường Lâm, anh như một bức tượng, ôm chặt thi thể Khúc Tiểu Nguyên, bất động. Tống Từ sửng sốt nhìn Tiểu Nguyên, cúi người xuống, giọng run rẩy: "Tiểu Nguyên... cô ấy... sao lại..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Tiểu Nguyên không phải đã...  

Cô ấy trước đó không chết sao?  

Alan chấn động nhìn thi thể Tiểu Nguyên, trong lòng hỗn loạn: Chị Tiểu Nguyên sao lại...

Đường Lâm đưa mắt vô hồn về phía Tống Từ, giọng máy móc: "Tiểu Nguyên chính là Vương của quân đoàn ngoại tinh, cô ấy giết Minh Trứ... Sau khi tỉnh táo lại, cô ấy không chịu nổi sự thật này nên đã tự sát..."

Tiểu Nguyên giết Minh Trứ?  

Biểu... biểu ca chết rồi?  

Nước mắt từ từ lăn trên gương mặt Tống Từ, ánh sáng bạc tỏa ra từ người anh, biến anh thành hình dáng một thiếu nữ. Minh Hi vừa khóc vừa lấy điện thoại ra, run rẩy bấm số Minh Trứ:  

"Không thể... không thể nào... nhất định là nhầm lẫn gì đó..."  

Nhưng giờ làm gì có tín hiệu?  

Alan đứng đó, nhìn Đường Lâm như linh hồn lạc mất, nhìn Minh Hi đẫm nước mắt, rồi lại nhìn thi thể Tiểu Nguyên. Anh không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình có thể làm được gì.  

Mặt đất ngổn ngang, khi Khúc Tiểu Nguyên - vị Vương của quân đoàn ngoại tinh chết đi, bọn chúng không rời Trái Đất ngay lập tức mà trở nên mất kiểm soát. Những sinh vật ngoài hành tinh này lao vào các cuộc tấn công tự sát, khiến vô số người thiệt mạng. Ngày tận thế dường như đã đến.  

Minh Hi cuối cùng cũng chấp nhận sự thật Minh Trứ đã chết. Cô bước đến bên Đường Lâm, giọng nhẹ nhàng: "Đường Lâm, chúng ta về nhà nhé?"  

Đường Lâm im lặng, chỉ ôm chặt lấy thi thể lạnh giá của Tiểu Nguyên.  

"Đường Lâm, em sao vậy? Sao không nói gì với em? Anh không cần em nữa sao?" Minh Hi khóc nức nở.  

"Đường Lâm? Đường Lâm?"  

Nhưng Đường Lâm chẳng hề nghe thấy. Minh Hi lay lay cánh tay anh, vẫn không một phản ứng.  

Những giọt nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, cô nhìn Đường Lâm, ba năm tích tụ đau khổ bỗng bùng nổ.  

Tại sao? Tại sao thế giới của cô lại trở nên như thế này?  

Cô chỉ muốn được hạnh phúc bên người mình yêu, tại sao điều đơn giản ấy lại khó khăn đến vậy?  

Tại sao bất hạnh cứ liên tục ập xuống cô và Đường Lâm?  

Ba năm chờ đợi, cuối cùng Đường Lâm cũng báo thù xong, tại sao lại xảy ra chuyện này, ngay cả biểu ca cũng chết?  

Không! Không!  

Cô không muốn thế giới này! Cô không chấp nhận thế giới này!  

Không!!!  

Trong cơn tuyệt vọng, Minh Hi nhìn Đường Lâm vô hồn như một con rối, từ sâu thẳm linh hồn cô bật lên một tiếng gào thét. Theo tiếng gào ấy, quy luật vũ trụ chấn động.  

Ánh sáng chói lòa nuốt chửng Minh Hi, cô hóa thành dòng sông thời gian, nhấn chìm Alan kinh hãi, nhấn chìm Đường Lâm ôm xác Tiểu Nguyên, nhấn chìm Trái Đất tan hoang, nhấn chìm hệ Mặt Trời, dải Ngân Hà...  

Toàn bộ vũ trụ bị dòng sông thời gian cuốn lấy, thời gian của cả vũ trụ bắt đầu chảy ngược lại...  

Thời gian ơi, hãy quay ngược đi!  

————  

[Thành phố S]  

Trong căn phòng ngủ rộng rãi lộng lẫy, một người phụ nữ xinh đẹp cùng người chồng điển trai đang ngồi bên giường. Trên giường là một bé gái tóc bạc, khoảng bảy tám tuổi, làn da trắng như tuyết, đẹp như thiên thần.  

"Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao đột nhiên ngất đi?" Minh Tĩnh nắm tay Minh Hi, lo lắng hỏi.  

Tống Nhiễm an ủi: "Kiểm tra nhiều lần rồi, Hi Hi không sao đâu, em đừng quá lo."  

"Nhưng sao Hi Hi vẫn chưa tỉnh?" Minh Tĩnh nhíu mày.  

Bỗng, cô bé trên giường thều thào một tiếng, rồi từ từ mở đôi mắt màu tím oải hương.  

"Hi Hi, con tỉnh rồi sao?"  

"Hi Hi, con có sao không?"  

Minh Hi ngơ ngác nhìn bố mẹ, ngồi dậy dựa vào gối, mái tóc bạc dài óng ả chảy xuống vai.  

"Hi Hi, con có chỗ nào khó chịu không?" Minh Tĩnh ôm con gái hỏi.  

Minh Hi nhìn mẹ, rồi nhìn bố, bối rối: "Bố mẹ, con bị sao vậy?"  

"Con bị ngất." Minh Tĩnh nói.  

Ngất?  

Minh Hi cảm thấy đầu hơi nặng. Mình bị ngất? Tại sao lại ngất nhỉ? Cô bé cố nhớ lại, chỉ nhớ trước đó mình đang học piano, rồi đột nhiên ngất đi? Thật kỳ lạ.  

Hoàn toàn không nhớ tại sao mình ngất.  

"Hi Hi, con có dùng năng lực bừa bãi không?" Tống Nhiễm nghiêm mặt hỏi.  

Minh Hi lắc đầu: "Không, con không dùng!"  

Tống Nhiễm nhìn thẳng vào đôi mắt tím của con gái, như muốn xác nhận cô bé có nói dối không.  

Anh xoa đầu Minh Hi: "Năng lực của con không được tùy tiện sử dụng, nhớ chưa?"  

Minh Hi nghiêm túc: "Con thực sự không dùng bừa đâu."  

Nhắc đến năng lực, không hiểu sao Minh Hi cảm thấy sức mạnh dị năng của mình tăng lên rất nhiều. Đột nhiên cô bé muốn thử sử dụng năng lực. Vừa nghĩ đến, thời gian cả thế giới liền dừng lại.  

Tống Nhiễm và Minh Tĩnh đứng im như tượng, chú chim nhỏ trên cành cây đang dang cánh bỗng ngưng lại, nước trong đài phun cũng đóng băng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.  

Minh Hi tròn mắt, chạy ra ban công nhìn thế giới tĩnh lặng.  

Mình có thể dừng thời gian?  

Wow!  

Mình giỏi quá!  

Thử đảo ngược thời gian xem sao?  

Cô bé đã quên mất lời hứa với bố.  

Thời gian ơi, hãy quay ngược lại!  

Cô đảo ngược thời gian về hai phút trước.  

Và rồi, cô lại nằm trên giường, lần này nhắm mắt nghe bố mẹ nói chuyện.  

"Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao đột nhiên ngất đi?"  

"Kiểm tra nhiều lần rồi, Hi Hi không sao đâu, em đừng quá lo."  

"Nhưng sao Hi Hi vẫn chưa tỉnh?"  

Minh Hi mở mắt, ngồi bật dậy, cười tươi: "Bố mẹ ơi, năng lực của con hình như nâng cấp rồi!"  

Tống Nhiễm: "..."  

Minh Tĩnh: "..."  

Hai vợ chồng đứng hình hai giây, rồi cùng nắm tay cô bé hỏi:  

"Hi Hi, con có sao không?"  

"Sao con đột nhiên ngất đi?"  

"Con không sao, không sao." Minh Hi cười khúc khích.  

Tống Nhiễm hỏi: "Con vừa nói năng lực nâng cấp, nghĩa là sao?"  

Minh Hi ngồi trên giường, đung đưa đôi chân trắng nõn: "Hình như con có thể điều khiển thời gian rồi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận