Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 6.1: Hủy kèo vào phút chót, không được, tuyệt đối không (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,092 từ - Cập nhật:

Trên bức tường bê tông trần, có một cây cảnh trong nhà cao xấp xỉ bằng tôi. 

Căn phòng được trang trí theo tông màu đơn sắc đen, trắng, xám với bầu không khí tương tự quán cà phê tôi đang làm việc, mang một vẻ trưởng thành mà không giống phòng của sinh viên đại học chút nào. 

Kakeru:「Tại sao tôi và cậu, cùng chung một căn hộ mà nội thất lại khác biệt đến thế chứ? 」 

Enji: 「Bố cục phòng thì giống nhau mà phải không?」 

Kakeru:「Đúng là vậy, nhưng phòng của tôi chỉ là tường trắng bình thường thôi. 」 

Enji:「Đây là giấy dán tường thôi. Tớ dán đấy.」 

Kakeru: 「Sành điệu thật đấy... 」 

Enji: 「Shou-chan cũng nên tự nấu ăn đi chứ. Chỉ cần tiết kiệm được một vạn yên tiền ăn mỗi tháng là đã được mười hai vạn yên một năm rồi đó? Tớ thì muốn dùng số tiền đó để mua quần áo và đồ nội thất đấy. 」 

Enji bưng ra tách trà đen thơm ngát được pha bằng một cái ấm trông có vẻ đắt tiền rồi mỉm cười. 

Enji:「Mời. 」 

Kakeru: "Tự nấu ăn ư..." 

Không biết việc tự nấu ăn là chuyện từ khi nào rồi nhỉ. 

Hồi còn học cấp ba, tôi gần như không hề nấu nướng gì cả. 

Sau khi lên đại học, vì bắt đầu sống một mình nên tôi cũng đã thử tự nấu ăn vài lần, nhưng chẳng kéo dài được lâu. 

Hikari: 「Shou này, cậu có món tủ nào không?」 

Kakeru: 「Chắc là cà ri」 

Hikari: 「Ể, cậu nấu được sao?」 

Kakeru: 「Đương nhiên là đồ ăn liền rồi」 

Hikari: 「Đó không phải là nấu ăn!」 

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại như vậy với Hikari. 

Enji: 「Này Shou-chan」 

Kakeru: 「Hử?」 

Enji: 「Về bạn gái cũ của cậu thì thế nào rồi?」 

Kakeru: 「Thế nào là thế nào chứ, là sao?」 

Với Hikari, tôi sẽ không gặp nữa. 

Cũng chẳng có lý do gì để gặp, mà nếu có gặp thì chắc tôi sẽ càng cảm thấy sự vương vấn trong lòng mình mạnh mẽ hơn. 

Hikari đã có người mới rồi. 

Tôi không còn chỗ đứng, và cũng không có ý định chen vào. 

Enji: 「Đằng nào thì cậu cũng vẫn còn vương vấn đúng không?」 

Kakeru: 「Không hề!!」 

Enji: 「Chỗ cậu tỏ ra khó chịu đấy mới đáng nghi!」 

Kakeru: 「Im đi!!」 

Enji vừa cười khúc khích vừa làm bài tập đại học ngay trước mặt tôi. 

Tôi cũng cố gắng mở máy tính để làm bài giống cậu ta nhưng tay lại dừng lại. 

Chẳng có hứng thú làm gì cả. 

Ban đầu tôi muốn làm một mình, nhưng Enji lại rủ rê cùng làm và dù tôi có từ chối thì cậu ta vẫn tự tiện xông vào, đó là khởi đầu của mọi chuyện. 

Nhưng phòng tôi chỉ có bàn quầy[note74158], mà đó là bàn cho một người nên hai người không thể làm việc cùng nhau được. 

Thấy phiền phức nhưng đằng nào cũng biết là có từ chối cũng vô ích, nên tôi quyết định đến phòng Enji. 

Khi tôi để ý thì Enji cũng đã mất hết động lực, đang dùng điện thoại nhắn tin với ai đó. 

Kakeru: 「Này, không phải cậu định làm bài tập sao? Nếu không làm thì tôi về đây」 

Enji: 「Ê, Shou-chan cũng trốn việc mà」 

Kakeru: 「Ngay từ đầu thì tôi đã làm khá nhiều vào buổi sáng rồi nên dư dả thời gian đấy」 

Enji: 「Đồ gian lận! Vậy thì làm giúp bài của tớ đi!」 

Kakeru: 「Đồ ngốc, đương nhiên là không thích rồi」 

Ngay cả trong lúc nói chuyện, cậu ta vẫn luôn dán mắt vào điện thoại, thậm chí còn trông có vẻ hơi cười tủm tỉm nữa. 

Kakeru: 「Nhắn tin LINE với ai đó à?」 

Enji: 「Gì đây gì đây Shou-chan, ghen tị à?」 

Kakeru: 「Thấy ghê quá nên dừng lại đi, tôi chỉ hỏi bình thường thôi」 

Enji: 「Ehehe~ Thật ra thì gần đây, tớ có một cô gái mà tớ cảm thấy rất thích đó」 

Tôi cảm thấy thật hiếm có. 

Nhắc đến chuyện tình cảm của Enji, cậu ta lúc nào cũng bị động, cứ ai nói thích là sẽ thử hẹn hò. Cậu ta luôn giữ thái độ như vậy. 

Lúc nào cũng vậy, chẳng có cô gái nào thể hiện tình cảm từ phía Enji cả. 

Vì vậy mà mối quan hệ của cậu ta chẳng bao giờ kéo dài được và bản thân cậu ta hẳn cũng đã phiền lòng vì chuyện đó. 

Kakeru: 「Cậu từng phiền lòng vì chưa bao giờ có thể thật lòng thích ai đó, vậy thì tốt quá rồi còn gì」 

Enji: 「Ừm. Vì cũng có những ngày tớ từng băn khoăn không biết có khi nào mình thích con trai không nữa đó」 

Kakeru: 「...」 

Enji: 「Này, tôi không làm gì đâu nên đừng có che lỗ đít lại nữa!!」 

Dù có là vậy thì có lẽ Enji cũng là "bot" nên chắc sẽ không bị "làm thịt" đâu nhỉ, tôi lỡ nghĩ đến chuyện đó và tự tát vào má mình 「Mày đang tưởng tượng cái quái gì vậy?!」. 

Enji: 「À đúng rồi Shou-chan. Thứ Sáu này, đi ăn cơm ở Sannomiya không?」 

Kakeru: 「Hả? Tại sao chứ. Xung quanh đây cũng có đầy quán ăn mà」 

Enji: 「Làm ơn đi mà! Tớ có một quán muốn đến ở Sannomiya đó」 

Tôi là người không mấy khi đi ăn ngoài với người khác nhưng lại thường xuyên đi với Enji. Đó là bởi vì nhà gần nhau, chỉ cần đến quán gyudon ngay gần đây là được. 

Vốn dĩ đối với tôi, người có thể vào quán gyudon hay nhà hàng gia đình một mình cũng được thì việc đi cùng Enji cũng chẳng có lý do đặc biệt gì, nhưng vì cậu ta cứ tự tiện đi theo nên tôi nghĩ thôi thì cũng được. 

Kakeru: 「Phiền phức thật」 

Enji: 「Shou-chan, nhắc mới nhớ, lần trước tớ đã đổi ca giúp cậu đúng không?」 

Kakeru: 「Ư...」 

Enji: 「Cái đó hình như là, kết quả của việc Shou-chan trì hoãn bài tập nên không còn thời gian làm thêm nữa thì phải...?」 

Kakeru: 「Thứ Sáu à, đúng lúc tôi cũng có kế hoạch đi Sannomiya đây」 

Đó là cách của mày sao, thật gian xảo. 

Đến Sannomiya thì dù đi từ ga gần nhất cũng phải mất khoảng 30 phút. Đối với tôi, khoảng cách đó đã là một chuyến đi du lịch rồi. 

Enji: 「Tốt quá, có vẻ như sẽ không phải mách lẻo với quản lý rồi♪」 

Kakeru: 「Đồ ác quỷ...」 

Và rồi, thứ Sáu đó. 

Kết thúc tiết học trên đại học, đồng hồ chỉ đúng 15 giờ. 

Vẫn còn quá sớm cho bữa tối. 

Và Enji thì kết thúc sớm hơn một chút rồi đi làm thêm. Nghe nói là cậu ta sẽ tan làm vào 18 giờ. 

Tức là tôi phải một mình giết thời gian trong ba tiếng đồng hồ. 

Pin điện thoại thì không còn nhiều lắm, chỉ 30%, không đủ để thực hiện kế hoạch nhìn chằm chằm vào điện thoại trong ba tiếng đồng hồ. 

Kakeru: 「Đồ Enji, đã gọi đến rồi lại để tôi đợi thế này...」 

Nếu biết thế này thì tôi cũng muốn vào ca làm thêm rồi. 

Chuyện đã qua rồi thì cũng đành chịu. 

Dù sao thì tôi cũng quyết định đi bộ mà không có mục đích cụ thể nào. 

Chân tôi tự nhiên hướng đến một chiếc ghế dài trông như bậc thang lớn. 

Đó là nơi mà khi đêm xuống, các cặp đôi sẽ bắt đầu tình tứ với nhau. Tôi đã thử đến nhưng đương nhiên là tôi có một mình. Chẳng có việc gì ở đây cả. 

Chỉ là, khi đến đây tôi lại nhớ về lần đến cùng Hikari. 

Không phải là đến để tình tứ gì cả, nhưng vì đã nắm tay và ngồi cạnh nhau nên chắc chắn cuối cùng những người xung quanh đã nghĩ rằng chúng tôi đang tình tứ với nhau. 

Giờ thì dù có gặp cũng đừng nói là nắm tay, mà là đến mức muốn trao đổi nắm đấm với nhau rồi. 

Và rồi, điểm đến tiếp theo là nơi giết thời gian kinh điển, Don Quijote. 

Tôi đi qua dưới tấm biển có khẩu hiệu "Cung điện của sự rẻ", đi thẳng qua khu bán thực phẩm ở tầng một. Rồi đi lên tầng hai.  

Tầng hai có các đồ dùng sinh hoạt. Mùi của nước giặt và keo xịt tóc đang trộn lẫn với nhau tạo nên mùi của tầng này.  

Giờ thì tôi cũng chẳng biết là mùi gì nữa nhưng đó là một mùi thơm dễ chịu. 

Ở đây tôi cũng từng đến với Hikari. Cô ấy đã ngửi mẫu thử nước xả vải mà thậm chí còn không mua rồi phàn nàn 「Cái này không phải rồi nhỉ」. Không biết cô ấy lấy tư cách gì mà nói vậy.  

Khi tôi ngửi thử mẫu thử cầm lên tay một cách ngẫu nhiên, thì lúc nào không hay, nó lại giống mùi hương mà hai đứa từng ngửi cùng nhau. 

 Kakeru: 「Cũng không tệ nhỉ」 

 Tầng ba thì đa dạng đủ loại từ đồ điện gia dụng cho đến đồ dùng tiệc tùng. 

 Hikari: 「Này, thử mặc cái này xem sao」 

 Cô ấy nói vậy rồi đưa ra bộ đồ cosplay hóa trang thành cô gái thỏ.  

Chắc cô ấy cũng biết rõ là tôi không đời nào mặc cái thứ đó chứ.  

Hikari đã luôn cố nhịn cười khi tưởng tượng ra cảnh tôi mặc bộ đồ đó. 

 Tầng bốn là tầng bán hàng hiệu cao cấp, vì vậy mà tôi sợ đến mức chưa từng bước vào. 

Nhưng Hikari nói chỉ xem thôi rồi kéo tay tôi một cách mạnh bạo vào trong──. 

Hikari: 「Ôi, giá này bất ngờ ghê, không phải là có thể mua được sao? Này, cái túi này tận 30,000 yên đó!」 

Kakeru: 「Cậu đếm sót một số 0 rồi đấy」 

Hikari: 「Á」 

Kể từ đó tôi không bao giờ vào tầng bốn.  

Có lẽ từ giờ cũng sẽ không vào đó nữa. 

Ra khỏi Donki, đi bộ một lúc thì có đền thờ Ikuta nổi tiếng về việc cầu duyên thành công. 

Đền thờ Ikuta tôi cũng đã đến vài lần với Hikari.  

Hàng năm đều đi lễ chùa đầu năm, và cả trước kỳ thi đại học nữa.  

Kết quả là tôi đỗ đại học, nhưng chúng tôi lại chia tay.  

Ở ngôi đền cầu duyên thành công thì lại thành tựu học tập, còn với người yêu thì lại chia tay. Cuối cùng thì cuộc đời này chẳng biết trước được điều gì cả. 

Đi qua bên cạnh đền thờ và lên dốc, tôi sẽ đến được Kitano, một nơi đặc biệt sành điệu ngay cả trong Kobe, thành phố được mệnh danh là "thành phố thời trang".  

Ở đó có những ngôi nhà kiểu Tây, và những quán cà phê tiêu biểu của Kobe mà người ta thường thấy trên Instagram, xếp hàng dài san sát. 

Khi đến đây, tôi luôn đi cùng Hikari. Lần cuối cùng đến là trước khi chúng tôi chia tay, đã hơn một năm rồi. 

Mặc dù có rất nhiều khách du lịch đến đây, nhưng điều cần lưu ý nhất khi đến đây là con dốc rất dài và độ dốc rất lớn. 

Vào giữa mùa hè, không đùa đâu, có nguy cơ có người chết vì sốc nhiệt. 

Lúc đó, Hikari cũng không ngừng than vãn. 

Hikari: 「Nóng quá, cõng em đi!」 

Kakeru: 「Mấy tuổi rồi hả?」 

Quán cà phê mà Hikari muốn đến. 

Tôi đã nói cô ấy phải uống đủ nước, nhưng Hikari khăng khăng rằng uống nước sau khi leo lên đến đỉnh sẽ ngon hơn. 

Cuối cùng, tôi phải cõng cô ấy đến trước cửa hàng, và chỉ mình tôi đầm đìa mồ hôi, cảm thấy thật xấu hổ. 

Cô ấy đã từng nói trên lưng tôi là: 「Tiến lên! Xe riêng của em!」. Nhớ lại thấy tức thật. 

Chỉ cần đi bộ trên phố, ký ức về Hikari lại ùa về. 

Không được, phải cắt đứt mọi vương vấn. 

Tôi đã quyết định rồi. Không thể nào thay đổi được. 

Dù Hikari có vương vấn tôi đi chăng nữa, thì với những người không thể thành thật như chúng tôi, cũng sẽ không có tương lai. 

Ghi chú

[Lên trên]
bàn làm việc (desk)
bàn làm việc (desk)
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận