Vol 1
Chương 5.1: Buổi hẹn hò đầu tiên, tốt hơn hết nên chú ý đến trang phục được lòng mọi người (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,195 từ - Cập nhật:
Tại căn tin trường đại học.
Khi đang cầm món omurice và tìm chỗ ngồi, tôi đã thấy một chỗ trống một cách kỳ lạ trong căn tin đông đúc.
Đúng như dự đoán, Kokoro-san đang ngồi ở trung tâm chỗ đó và khi Kokoro-san nhận ra tôi, cô ấy quay mắt đi một lần rồi nhìn lại tôi lần nữa và đưa lòng bàn tay lên
Chắc là cô ấy ngại ngùng nên không thể giơ tay lên hay vẫy tay.
Kakeru: 「Xin chào, Kokoro.」
Kokoro:「X-xin chào, Kakeru.」
Chào hỏi qua loa rồi ngồi xuống bên cạnh.
Những ánh mắt mang theo cảm xúc như ghen tị hay bực bội từ xung quanh bay đến và cứa sâu vào tim tôi.
Kokoro: 「Hôm nay, anh ăn Omurice nhỉ.」
Kokoro-san nói khi nhìn vào món cơm cuộn trứng của tôi. Kokoro-san đang ăn món katsu curry[note72760], giống hệt hôm qua.
Kokoro:「Omurice, anh 'thụch' ạ?」
Thiệt tình, Kokoro-san đúng là kém khoản âm hàng S mà.
Kakeru:「Ừm, à, tôi cũng thích. Còn Kokoro thì thích món katsu curry nhỉ?」
Kokoro:「Vì hôm qua ăn thấy ngon quá nên... Kakeru thì thích món omurice đến mức đăng ảnh lên (hồ sơ) đúng không ạ?」
Kakeru:「Tuy nhiên, cũng không phải là thích đến mức cực kỳ đâu.」
Kokoro: 「Vậy thì tại sao lại để ở ảnh đại diện...?」
Bị hỏi như vậy thì chính tôi cũng không hiểu được.
Tại sao mình lại phải cố tình tìm lại bức ảnh omurice đã chụp từ tận một năm trước chỉ vì cảm thấy "đại khái là vậy" rồi đăng lên nhỉ?
Vấn vương với Hikari.
Khi suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu, tôi cảm thấy ghét sự yếu đuối của bản thân.
Thôi nào, giờ cả hai chúng ta đều đã có mối quan hệ mới rồi, hãy quên đi và bước tiếp thôi.
Kakeru: 「Đó là món cơm cuộn trứng của quán mà tôi yêu thích. Cho nên...」
Kokoro:「À, ra là vậy.」
Kokoro-san có vẻ muốn nói điều gì đó trên nét mặt, nhưng không truy hỏi thêm.
Có lẽ cô ấy đã nuốt luôn cùng với miếng katsu rồi chăng.
Kakeru:「À mà này, Kokoro đã tìm được ai đó ưng ý trên Connect chưa?」
Tôi thử hỏi để thay đổi không khí và chủ đề.
Dù cũng có một phần là vì đơn giản là tôi tò mò thật.
Kokoro: 「K-không, ừm... Kakeru-san, còn anh thì đã có tiến triển gì với người yêu cũ mà anh nói hôm qua chưa ạ?」
Cứ như thể cô ấy biết điều tôi đang nghĩ vậy, lại chạm đúng vào vấn đề đang làm tôi đau đầu.
Kakeru:「Lần trước khi gặp lại, tôi đã nhầm lẫn mang chiếc ô của cô ta về mất. Thế nên để trả lại cái đó, tôi đã gặp lại lần nữa.」
Kokoro:「Ô-ô, ra là vậy ạ...」
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó và chúng tôi im lặng ăn nốt bữa.
Đúng lúc tôi vừa ăn xong thì Kokoro-san, người đã bắt đầu ăn trước đó, cũng ăn hết món katsu curry và cứ tưởng cô ấy uống cạn ngụm nước một hơi thật mạnh nhưng nắm đấm đặt trên đầu gối của cô ấy vẫn run lẩy bẩy và cô ấy bắt đầu nói.
Kokoro: 「Th-thật ra, tôi có một việc muốn nhờ Kakeru-san.」
Kakeru: 「Việc gì vậy? Nếu là điều tôi có thể làm được thì tôi sẽ nghe.」
Kokoro:「Tôi, là người cực kỳ ngại giao tiếp với người lạ, đặc biệt là rất kém trong việc nói chuyện với nam giới ạ.」
Đó là lý do cô ấy bắt đầu dùng Connect. Điều đó thì hôm qua tôi đã nghe rồi.
Kokoro:「Thế nhưng khi nói chuyện với Kakeru-san, tôi thấy có vẻ vui vẻ và ngay cả bây giờ cũng không còn nói ngọng nhiều nữa. Anh là người dễ nói chuyện...」
Vừa nói xong đã nói ngọng ngay. Thật đáng yêu làm sao.
Kokoro: 「Ch-cho nên!」
Kakeru:「V-vâng.」
Cô ấy nói bằng giọng "to" theo kiểu của Kokoro-san như để che giấu việc vừa nói ngọng. Thực tế thì âm lượng chỉ ngang với giọng bình thường của tôi thôi.
Kokoro:「Nếu-nếu-nếu Kakeru-san thấy thoải mái thì liệu anh có thể cùng tôi ăn trưa thế này, à, ừm, hoặc là đi chơi... được không ạ? Đ-đương nhiên bữa trưa tôi sẽ khao ạ! À, haww...」
Ngay ở khoảnh khắc cuối cùng lại nói ngọng mất, mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Kokoro-san, người vốn ngại giao tiếp và chưa quen nói chuyện với con trai, việc cô ấy đề nghị với tôi điều như vậy để vượt qua sự ngại ngùng đó, hẳn là đã cần rất nhiều dũng khí.
Nhưng nếu người đó không phải là tôi thì cũng có khả năng cô bé này sẽ bị lợi dụng.
Vẻ bề ngoài thì phải nói là tốt như thần tượng và có cái khí chất khiến đàn ông cảm thấy muốn che chở.
Chính vì vậy, tôi cảm thấy mình phải hướng dẫn cô ấy để từ giờ về sau có thể tự bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Kakeru: 「Tôi cũng là con trai, đương nhiên không phải ngoại lệ nhưng này, trên mấy cái ứng dụng hẹn hò ấy, cũng có những người chỉ nhắm vào chuyện đó hoặc những kẻ kỳ quặc nữa đúng không?」
Kokoro:「Vâng...」
Kakeru:「Cho nên, chẳng phải là nên cảnh giác thêm một chút sao? Dù gì chúng ta cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ hai thôi mà.」
Kokoro: 「Vâng, đúng là như vậy ạ. Chúng ta mới chỉ gặp nhau có hai lần thôi mà nhỉ.」
Kakeru:「…」
Kokoro:「Thế nhưng...」
Trong suốt cuộc trò chuyện này, Kokoro-san lần đầu tiên nhìn vào mắt tôi.
Hơn nữa, không chỉ đơn giản là nhìn.
Kokoro-san, người mà nếu mắt chạm mắt với tôi là lập tức quay đi, giờ đây lại không quay đi nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi...
Kokoro: 「...Tôi biết rằng Kakeru-san không phải là một người tệ đến thế.」
Má cô ấy vẫn đỏ bừng, không hề nói ngọng và truyền đạt điều đó một cách thẳng thắn.
Bị nói đến mức đó rồi, tôi không thể nào nhẫn tâm từ chối lời nhờ vả mà cô ấy đã phải lấy hết dũng khí, căng thẳng đến thế để nói ra.
Kakeru:「Tôi hiểu rồi. Nhưng mà, việc khao bữa ăn hay những thứ đại loại thế thì xin hãy dừng lại. Chúng ta hãy giữ sự bình đẳng nhé.」
Giữ sự bình đẳng.
Tôi nghĩ rằng việc truyền đạt điều đó là cách tốt nhất để thể hiện sự chân thành mà mình có thể làm được lúc này.
Kokoro:「À, x-xin cảm ơn ạ...!! A-wa-waa, tôi đã căng thẳng quá đi mất...」
Lần đầu tiên trong đời thấy một người thực sự nói ra từ "a-wa-waa", tôi đã buột miệng cười.
Kokoro: 「Ê, ê khoan đã, anh cười cái gì vậy cơ chứ...!!」
Kakeru:「Hah hah, 'deshu' kìa. Hah hah hah.」
Tôi cảm thấy hơi hào hứng, nghĩ rằng từ giờ trở đi sẽ thật thú vị đây.
*
Sau khi gặp lại người yêu cũ, tôi cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của mình.
Liệu tôi thực sự không còn vấn vương gì sao?
Nếu thực sự không vấn vương gì thì tại sao tôi lại mỉm cười khi nhận được tin nhắn LINE từ Shou với nội dung「Xin lỗi, chiếc ô」kia nhỉ?
Hikari: 「Haizz...」
Lý trí thì không nghĩ rằng mình vẫn còn thích Shou. Thế nhưng, có lẽ ở một góc độ bản năng nào đó, tôi vẫn còn vấn vương anh ấy.
Lúc gặp lại, bề ngoài tôi tỏ ra lạnh nhạt cả trong lời nói lẫn thái độ, thế nhưng trong tâm thì khác. Chắc chắn lúc đó, tôi đã mừng rỡ khôn xiết vì được gặp lại sau một năm trời.
Dù cảm thấy bực bội khi phải thừa nhận nhưng chắc hẳn là đúng như vậy rồi.
Nếu không như vậy thì đã chẳng đời nào tôi lại đi cà phê hay ăn bánh waffle ở công viên với một người yêu cũ, mà mình không còn vấn vương.
Tôi là một người ngại phiền phức.
Tôi sẽ không làm những chuyện như vậy với một người đàn ông mà mình không quan tâm.
Đêm hôm đó tôi chìm đắm trong dư âm của cuộc gặp và cả việc bây giờ tôi cứ mãi trăn trở thế này nữa, tất cả đều là bằng chứng rõ ràng cho thấy sự vấn vương của mình.
Giả sử việc muốn nối lại tình xưa với Shou là điều thật tâm tôi muốn thì việc đó cũng thật khó để thành hiện thực.
Khi chia tay với Shou, tôi đã suy sụp đến mức chỉ muốn nói "cuộc đời thế là hết" và tôi đã tìm hiểu rất nhiều về việc nối lại tình xưa.
Kết quả là, việc nối lại tình xưa vốn dĩ đã không nhiều, lại thêm việc các cặp đôi tiếp tục gắn bó lâu dài sau khi tái hợp thì lại càng hiếm có khó tìm.
Vả lại, tôi nghĩ rằng trong buổi hẹn hò lần trước, tôi đã thể hiện tính cách trái khoáy và trở thành một người phụ nữ khá khó chịu.
Ngay cả khi Shou đã từng nghĩ đến việc nối lại tình xưa đi chăng nữa thì nếu tôi đã có thái độ như vậy, giờ anh ấy hẳn sẽ không còn nghĩ như thế nữa đâu.
Giờ này chắc anh ấy đang ở cùng với cô gái mà anh nói đã quen trên Connect, người học cùng trường đại học...
Khi đang xem lại tin nhắn trên Connect với Shou, đúng lúc đó có một thông báo đến.
Tôi cuộn màn hình trò chuyện với Shou, vốn đang ở trên cùng, xuống dưới cùng rồi kiểm tra.
Tôi đã nghĩ, liệu có phải tin nhắn từ Shou đến không nhỉ?
Nhưng điều đó lại không phải...
Tin nhắn:「Trưa mai, đi ăn trưa nhé?」
Không phải, đó là từ một người đàn ông khác, không phải Shou.
Theo như ảnh thì đó là một anh chàng điển trai, cao ráo, toát lên vẻ gọn gàng, sạch sẽ. Anh ta nói chuyện cũng rất giỏi.
Hikari:「Cái gì thế... ơ...」
Khi nhận ra từ "Nanda" vừa thốt ra từ miệng mình, tôi càng tự nhận thấy rằng giả thuyết lúc nãy là đúng và cảm giác hối hận vì còn vấn vương cùng sự khó chịu mơ hồ không rõ nguyên nhân cứ dâng trào.
Giờ thì không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận.
Thế nhưng, đồng thời cũng có lẽ chỉ còn cách chấp nhận từ bỏ mà thôi.
Người có thái độ như vậy là chính tôi. Cho nên, để mau chóng quên đi, tốt hơn hết là tôi nên thử quan tâm đến ai đó khác ngoài Shou.
Vả lại, Shou thì cũng đã có đối tượng mới rồi.
Anh chàng điển trai đó, tôi cũng đã nhắn tin qua lại một mức độ nào đó rồi, vả lại ngày mai tôi cũng rảnh và cũng không có lý do gì để từ chối cả, cho nên tôi đã quyết định hẹn địa điểm gặp mặt để đi gặp anh ta.
Người đàn ông:「Chiếc túi tote đó dễ thương thật đấy, rất hợp với Akari-chan.」
Akari (Hikari):「Cảm ơn...」
Khi gặp mặt trực tiếp, người đàn ông đó quả nhiên vẫn điển trai đúng như trong ảnh.
Lời khen đồ vật đáng tin cậy hơn những lời sáo rỗng kiểu như khen khuôn mặt dễ thương, nó cho thấy sự tinh tế và còn giúp nâng cao sự tự tin của tôi nữa.
Tôi không cảm thấy khó chịu chút nào.
Cả tin nhắn nữa, lời mời「Vì muốn thân thiết hơn nên chúng ta nói chuyện thân mật nhé? 」cũng rất thẳng thắn và tạo ấn tượng tốt.
"Cũng có thể anh ta chỉ đùa giỡn thôi" suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu, thế nhưng, dù vậy, giờ đây nếu là để quên đi Shou thì... tôi đã hạ quyết tâm như vậy và──.
Người đàn ông:「Này Akari-chan, em đang có chuyện gì phiền lòng à?」
Bị hỏi như vậy, ý thức của tôi hướng về phía người đàn ông, cứ như thể vừa ngoi đầu lên từ mặt nước.
Cứ như thể tôi không thể nhớ rõ vừa nãy mình đang làm gì vậy, tôi chỉ toàn nghĩ về cái người đó.
Và điều đó, đã bị anh chàng điển trai này nhìn thấu.
Akari (Hikari):「Đ-đâu có...」
Người đàn ông:「Thật sao? Nếu là anh thì em cứ nói hết nhé?」
Akari (Hikari):「Ưm...」
Người đàn ông:「Tại vì Akari-chan, em cứ mãi suy nghĩ điều gì đó mà, đúng không?」
Cứ như thể mình bị nhìn thấu mọi điều vậy. Anh chàng điển trai bí ẩn.
Chắc chắn người này rất đào hoa.
Thế nhưng việc anh ta dùng ứng dụng hẹn hò chắc hẳn phải có lý do nào đó.
Chắc đến 80-90% là chỉ nhắm vào chuyện đó thôi. Vậy thì, tôi nhất định sẽ không khuất phục.


0 Bình luận