"Ê, dậy đi."
Một giọng nói chói tai và cơn đau âm ỉ kéo tôi bật khỏi giấc ngủ sâu.
Cơn đau đầu và mệt mỏi vẫn còn, nhưng cảnh tượng trước mắt đủ để khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn.
"Simon... sao cậu lại ở đây!?"
"Đương nhiên là vì đuổi theo mày rồi còn gì."
"Cậu định làm gì...!"
"Nào nào, bình tĩnh đi. Giờ chủ động là bọn tao nắm rồi, hiểu chứ?"
Simon nhếch mép cười, hất cằm ra sau lưng tôi.
"...!"
Ở đó là Marina và mấy đứa còn lại, bị trói gô lại.
Có vẻ họ đã bất tỉnh, chẳng cử động chút nào.
Gần đó, Barry và Camilla đứng canh, vẻ mặt đầy đắc thắng.
Còn Jamie thì khác mọi khi, chỉ im lặng đứng ở một góc, ánh mắt khó đoán.
"Các người đã làm gì...!"
"Chỉ cho chúng nó ngủ một giấc thôi mà."
Chắc chắn là phục kích.
Mấy đứa Marina lúc đó sức cùng lực kiệt rồi...!
"Nào, nhìn kỹ đi, thấy cái gì trên cổ nhỏ đó không?"
"...?"
Barry túm lấy đầu Rain, ngẩng lên hướng về phía tôi.
Trên cái cổ gầy guộc là một chiếc vòng cổ đen tuyền quen thuộc.
Chỉ cần liếc qua, tôi đã nhận ra.
"Vòng Cổ Nô Lệ...!? Các người lấy thứ đó từ đâu ra!"
"Nhà tài trợ tốt bụng cho mượn đấy. Hình như họ cũng không ưa gì mày."
Đám đạo cụ ma pháp cấm, có những món sở hữu thôi cũng đủ để bị xét xử.
Thứ này chắc chắn nằm trong số đó.
Một đạo cụ nguyền rủa, buộc chủ nhân hành động trái ý chí.
"Tao chỉ cần ra lệnh thôi, thì nhỏ đó sẽ ra sao, chắc mày biết rõ."
"Dùng thứ đó thì các người muốn gì!? Định chết chung à? Lộ ra thì tất cả sẽ bị truy tố!"
"Dù sao thì cũng bị chụp mũ tội rồi. Bọn tao đâu còn gì để mất. Chỉ vì chút hiểu lầm vớ vẩn mà bị đuổi cổ. Lố bịch thật."
Dù lời nói tỏ vẻ bất mãn, nhưng nét mặt Simon lại phơi phới như thể đang tận hưởng trò đùa dai của chính mình.
"Vậy nên, tao có đề nghị nhỏ... cả hai bên cùng có lợi... bọn mình làm hòa đi, thế nào?"
"Hả?"
"Vì mày vốn là người của 'Thunder Pike' mà. 'Clover' của mày xét cho cùng cũng chỉ là nhánh con, đúng không?"
Giọng điệu mập mờ như kiểu triết lý "tất cả nhân loại là một nhà".
Thật rẻ tiền.
Và đừng có dính dáng tôi với các người bằng cái lối lý sự đó.
"Đây, giấy tờ đàng hoàng luôn. Chỉ cần ký vào thôi."
Simon đưa ra một tờ giấy.
Vừa nhìn, tôi đã thấy những điều khoản vô lý đến không tưởng:
"Ngay từ lúc nhận nhiệm vụ quốc tuyển, 'Clover' đã chủ động đề nghị liên minh với 'Thunder Pike'."
"Trong 'Clover', các phát ngôn kỳ thị tộc Elf là chuyện thường ngày, và 'Thunder Pike' cũng được chỉ thị làm theo."
"Mọi thiệt hại xảy ra đến giờ đều do trò bịa đặt và kích động của 'Clover' cùng Yuke Feldio gây ra, 'Thunder Pike' hoàn toàn không chịu trách nhiệm."
"Yuke Feldio chân thành hối lỗi và xin lỗi 'Thunder Pike'."
"'Thunder Pike' sẽ sáp nhập 'Clover' và tiến hành cải tạo toàn bộ."
"Cái... cái quái gì đây!?"
Không có cái nào tôi có thể chấp nhận được.
Thói quen đổ vấy từ thời ở cùng nhóm này vẫn còn, nhưng giờ đã thành trò vu khống trơ trẽn.
"Đây sẽ là 'sự thật' trong mắt người đời thôi. Sau đó bọn mình sẽ livestream xin lỗi, đồng loạt. Hoành tráng lắm."
Tôi thật sự không hiểu đầu óc cậu ta chứa những gì nữa.
Không rõ là do bị dồn ép, hay đơn giản là bản chất cậu ta vốn đã lệch lạc đến mức này.
Những kẻ không còn gì để mất thường nguy hiểm và sẵn sàng liều mạng.
Hiệu lực nguyền rủa của Vòng Cổ Nô Lệ cực kỳ tàn khốc.
Một mệnh lệnh, đủ khiến nạn nhân tự sát.
...Họ không gắn vòng vào tôi, hẳn là có lý do.
Simon từng nhắc "giấy tờ chính thức"—có lẽ là Hợp đồng ma pháp, loại dùng trong giao dịch lớn.
Nếu bị ép buộc hoặc cưỡng chế bằng ma pháp, nó sẽ mất hiệu lực.
Phải là sự tự nguyện, không thể giả mạo.
Phía sau chắc chắn có kẻ giật dây—kẻ dùng cả Vòng Cổ lẫn hợp đồng.
"Nào, nhanh lên đi? Hay tao thử ra lệnh cho con nhỏ yêu quý của mày... ‘làm trò’ với Barry cho mày coi nhé?"
"Khốn...!"
Tôi từng nghĩ Simon chỉ là đứa ngốc ích kỷ—ai ngờ có ngày cậu ta trượt dài thành thứ hèn hạ như thế này.
"Ký xong thì các người hãy thả chúng nó ra."
"Này, đừng tưởng mày được quyền ra điều kiện."
Simon giơ chân, đá thẳng vào bụng tôi.
"Gah...!"
"Tao nói rồi, biết điều đi, Yuke. Mày tưởng mày là ai cơ chứ?"
Cậu ta đạp lên đầu tôi, giọng đầy khinh bỉ.
"Vì mày bỏ đi mà tụi tao mới rơi vào cảnh này, vậy mà sống vui vẻ như chưa có gì xảy ra!? Đồ rác rưởi! Cặn bã!"
Từng cú đá nặng nề giáng xuống, máu trào ra trong miệng.
"Giờ mày phải trả nợ, cả vốn lẫn lời. Nhờ ai mà mày sống được tới giờ, quên rồi à? Mày tưởng có thể tự tung tự tác sao?"
"Ê, Simon. Đừng có giết nó đấy."
"Biết rồi. Tao có chừng mực. Nhưng cũng phải dạy nó bài học... À đúng rồi! Sao không để nhỏ mọi rợ đó làm ví dụ nhỉ?"
Simon cười khoái chí như vừa nghĩ ra trò đùa mới.
"Yuke, tao sẽ ra lệnh cho nhỏ đó giết con mọi đen kia. Mày sẽ thấy bọn tao nghiêm túc thế nào."
"Khoan đã, Simon. Nếu mày định giết nó thì để tao chơi trước đã."
Barry bước tới, chìa tay về phía Silk.
"Khoan đã! ...Được rồi. Tao ký!"
"Nhanh lên. Tao cũng không muốn làm tổn thương bạn bè đâu."
...Vờ vịt.
Giờ này còn ra vẻ đạo đức.
Tôi nghiến răng, nhận lấy tờ hợp đồng từ tay Simon.
Tôi biết, ký cũng chưa chắc cứu được mọi người.
Nhưng để thoát khỏi tình huống này, tôi chỉ còn cách đánh cược.
Hợp đồng ma pháp cần chữ ký thật sự, từ người còn sống.
Nếu mọi chuyện vượt quá giới hạn, chỉ cần ra khỏi mê cung... tôi sẽ đích thân xử lý từng đứa một.
...Lady Persephone, có lẽ tôi sắp được gặp lại người rồi.
"....!"
Ngay khoảnh khắc tôi đặt bút lên giấy, mê cung rung chuyển dữ dội.


0 Bình luận