Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong, bọn tôi chậm rãi bước xuống cầu thang.
Theo như NeNe – người cảnh giác một cách nghiêm cẩn – báo lại, tầng hầm thứ hai này có vẻ mang một "độ nguy hiểm" khác hẳn tầng một.
Và khi bọn tôi bước xuống hết bậc thang, thì đã hiểu lý do.
"Choáng thật đấy...!"
Không kìm được, tôi bật thốt lên trước khung cảnh kỳ dị trước mắt.
"Đây... đúng là trong mê cung đó chứ?"
"Trong mê cung mà lại có trời kìa!"
Silk ngơ ngác, nheo mắt phân tích kỹ khung cảnh như đang tìm lời giải hợp lý; còn Marina thì ngẩng đầu phấn khích reo lên, vẻ hăng hái hiện rõ.
Hai phản ứng đối lập, nhưng tôi cũng không thể trách được.
Ngước nhìn lên, một bầu trời xanh trong trải rộng,
Gió nhẹ thổi qua, làm những thảm cỏ xanh mơn mởn trước mắt bọn tôi đung đưa.
"Bình tĩnh. Trong nhật ký ghi chép có nhắc đến 'tầng kiểu môi trường bên ngoài'."
Tôi lên tiếng nhắc, giữ cho mọi người không quá hoang mang.
"Nhưng mà, Yuke. Đây mới tầng... hai thôi đó ạ?"
Rain khẽ chau mày, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nghiêm túc đến lạ.
Cô ấy nói đúng.
Không phải chưa từng được ghi chép, nhưng để xuất hiện ở tầng nông như vầy thì quá bất thường.
Trong các buổi "phát trực tiếp" của nhóm đi trước cũng không thấy cảnh tượng thế này.
Theo tài liệu, loại tầng này chỉ bắt đầu xuất hiện từ tầng sâu... ít nhất cũng phải từ tầng hai mươi trở đi.
Benwood từng gọi hiện tượng này là "Mê cung ngừng che giấu".
Càng đến gần tận cùng của mê cung, bản chất thật của nó càng lộ rõ.
Ví dụ, tầng cuối cùng của mê cung "Tàn tích Vương Thành Aurias" chính là phòng ngai vàng,
Và kẻ xuất hiện với tư cách chủ nhân mê cung chính là "Vua Aurias" cùng đoàn cận vệ của ông ta.
Có những mê cung, chỉ khi tiến đến tận cùng mới biết được nó thực sự là gì.
"Mọi người, cảnh giác tối đa. Tuyệt đối đừng lơ là."
Tôi nhấn mạnh bằng giọng cứng rắn hơn.
Lúc này, không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán.
Tình huống này rõ ràng là bất thường,
Nhưng tôi cần xác nhận rõ:
Liệu đây chỉ là bất thường vì "tầng môi trường bên ngoài" xuất hiện sớm, hay là, bản thân "tầng sâu" đang trồi lên phía trên.
Tình hình hiện tại chắc chắn đã được truyền về cho bên liên quan qua "phát trực tiếp".
Vậy nên, bọn tôi phải tìm được căn cứ rõ ràng để đánh giá tại hiện trường.
Nếu chỉ quay về báo "có bất thường" mà không nêu được cụ thể thế nào thì chỉ tổ mất công quay lại lần nữa.
"【Dẫn Lưu Phong】 còn hoạt động không?"
"Không xài được nữa rồi, gió mạnh quá ạ."
Đúng như tôi nghĩ.
Gió thổi thế này thì không thể dựa vào những luồng khí cực nhỏ được nữa.
Giờ thì... phải làm sao để dò tìm trong cái đồng bằng mênh mông này đây.
Trước tiên, cần kiểm tra rìa ngoài.
Benwood từng nói, dù bề ngoài trông như rừng sâu hay hoang mạc bao la, vẫn luôn tồn tại "giới hạn" rõ ràng.
Nếu vậy thì... nên bắt đầu từ việc xác định rìa trước đã.
"NeNe, cảnh giới tiên phong nhé."
"Đi hướng nào ạ?"
"Trước mắt thì đi thẳng luôn. Đi nghìn bước rồi quay về."
"Rõ ạ!"
Không chút chần chừ, NeNe cúi người một thoáng rồi lao đi, dáng dấp nhẹ nhàng mà cương nghị – phong thái người từng trải không hề nao núng.
Mình cũng không thể mãi đứng ngây ra thế này được.
"Chết tiệt. Lẽ ra phải mang theo 【kính viễn vọng】 mới đúng."
"Anh muốn dùng ma pháp nhìn từ xa không ạ?"
Rain nói nhanh, rồi kéo nhẹ tay áo tôi – rõ ràng cô bé muốn giúp ngay mà không cần đợi yêu cầu.
À, đúng rồi.
Nếu là Rain – pháp sư – thì có thể dùng ma pháp 【Viễn Vọng Đồng – Telesco-Eye】.
"Ừ, giúp tôi với. Nhìn về phía bên phải trước nhé."
"Ừm. Cõng em lên vai đi."
"Hả? À, ra vậy."
Vì Rain thấp người nên muốn nhìn xa cần nâng cao tầm mắt một chút.
Tôi ngồi xổm xuống, giữ thăng bằng thật chắc cho Rain leo lên vai xong rồi mới từ từ đứng dậy.
(...Giữ bình tĩnh, Yuke. Bây giờ không phải lúc chú ý tới cảm giác mềm mại hay ấm áp đâu.)
Tôi tự nhủ, nén xuống cảm giác bối rối – một chút nhân tính cũng phải kìm lại trong lúc này.
"......Không thấy bóng dáng ma vật nào cả. Anh, quay sang bên kia luôn đi ạ."
Làm theo lời Rain, tôi xoay người về phía ngược lại.
Một lúc sau, tôi cảm nhận được Rain nghiêng nhẹ trọng tâm.
"...? Có một căn nhà, đằng kia."
"Nhà?"
"Ừm. Nhà nhỏ, mái xanh ạ. Xa lắm... mắt em bắt đầu mỏi rồi."
"Được rồi, cảm ơn em."
Tôi cúi người, nhẹ nhàng đỡ Rain xuống rồi lập tức thi triển ma pháp 【Refresh Mana】 lên cô – tránh để ma lực cô bé suy kiệt.
Rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Tàn tích hay vết tích của công trình trong mê cung không phải chuyện hiếm.
Ngay cả ở tầng một của "Vô Sắc Ám" này cũng từng có những căn phòng đổ nát hay các bức tường gắn đầy cửa sổ.
Nhưng nguyên một căn nhà nguyên vẹn thế kia thì... hẳn có gì đó đặc biệt.
"Em về rồi ạ. Trong khoảng nghìn bước thì không có gì bất thường hết."
"Chào mừng trở về, NeNe."
Tôi khẽ gật đầu, chuyển lời ngay:
"Bọn tôi cũng nhờ Rain dùng ma pháp viễn vọng rồi, phát hiện có một công trình bên trái. Bọn tôi định tiến tới đó."
"Vậy em tiếp tục đi tiên phong nhé?"
Tôi thoáng khựng lại.
Chết thật.
Đây là sơ suất của tôi.
Lẽ ra phải để Rain kiểm tra trước rồi mới phái NeNe đi cảnh giới.
Đúng là mình bị rối vì tình huống thay đổi.
"Không cần đâu, không phát hiện địch. Cả đội cứ bám sát nhau mà đi."
Tôi dứt khoát ra lệnh, giọng nói cố giữ vững dù trong lòng vẫn còn chút hối hận.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với đề xuất rồi bắt đầu di chuyển.
Chúng tôi thận trọng tiến bước trên tấm thảm cỏ mềm mại trải rộng tầng hai.
Khác với mê cung thông thường, nếu nghĩ nơi này như một "phòng" khổng lồ thì cũng không thể lơ là.
Không gian rộng đồng nghĩa với nguy cơ bị bao vây bởi những ma vật có khả năng cơ động cao – như bầy sói hay Tẩu Long – Raptor chẳng hạn.
Còn một điểm nữa, trên bầu trời tầng này, có "mặt trời".
Nếu đó chỉ là một đạo cụ ma pháp đóng vai trò như "nguồn sáng", thì không sao.
Nhưng nếu đó thực sự là "mặt trời" theo đúng nghĩa... thì tức là nơi này có cả "đêm".
Vốn dĩ mê cung không có khái niệm ngày đêm.
Nhưng nếu ở đây có thì sao?
Rất có thể, đó là một cái bẫy hay một cơ chế ngầm nào đó.
"Nhìn thấy rồi kìa."
NeNe – người đi trước – dừng lại và chỉ tay.
Một căn nhà hiện ra trước mắt, trông giống như nhà ở bình thường...
Điều đáng ngạc nhiên là nó còn như mới, chẳng khác gì vừa xây xong.
"Giờ thì... gặp quỷ hay gặp rắn đây..."
Tôi lẩm bẩm, tay nắm chặt cán vũ khí hơn bao giờ hết – cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến tôi căng thẳng tột độ.
Tôi lập tức thi triển ma pháp cường hóa lên cả đội, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.


0 Bình luận