「……?」
Tôi bất giác đứng sững lại.
Một câu hỏi liền bật ra trong đầu:
(Đang nói cái quái gì vậy…? Quay lại á? Tôi á?)
"Ngay cả với Barry tôi cũng đã bàn rồi đấy. Chính cậu cũng muốn quay lại với 'Thunderpike' đúng không?"
Làm thế nào mà đầu óc cậu ta có thể nảy ra được cái ý tưởng kỳ quặc như thế chứ.
Hay là trong lúc mò mẫm trong mê cung đã bị một con Mindflayer nào đó chọc xúc tu vào não rồi?
Nếu như tôi bị đá khỏi tổ đội vì lý do nào đó thì còn hiểu được.
Nhưng không, tôi rời 'Thunderpike' hoàn toàn theo ý mình.
Tôi tự đánh giá, cân nhắc, và quyết định rằng tổ đội đó không còn giá trị để gắn bó, rồi chính tôi đã dứt khoát rời đi.
Chuyện về đãi ngộ hay chia phần không thỏa đáng cũng là một lý do, nhưng không phải lý do chính.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rõ ràng điều đó.
Rằng nếu cứ tiếp tục đi cùng họ thì chẳng bao giờ có thể đến được “Cánh cửa Thâm Uyên – Abyss Gate”.
Cảm giác buông xuôi ấy, cùng với một niềm tin chắc chắn, đã dẫn tôi đến quyết định ấy.
Tôi không hề thấy hối hận.
Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
Quay lại á?
Không đời nào.
Tên này bỗng dưng lại lôi ra một đề nghị rắc rối như vậy… đúng là phiền phức thật.
Tuy nhiên, tôi cũng là người trưởng thành rồi.
Không nên phản ứng cảm tính.
Tạm gác lại mấy hiềm khích trong quá khứ, nên giữ cách hành xử đúng mực.
"Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định đó."
"Hả?"
Cậu ta trố mắt ngạc nhiên như thể vừa nghe điều gì đó khó tin.
"Tôi là thủ lĩnh của tổ đội 'Clover' rồi. Không có chuyện quay lại với 'Thunderpike' đâu."
"Cái thái độ gì đấy hả…!"
…?
Tôi vẫn đang cư xử rất bình tĩnh, rất đàng hoàng.
Chỉ vì nghe điều trái tai mà liền lớn tiếng là thói xấu đấy, Simon.
"Chính vì cậu tự ý bỏ đi nên bọn tôi mới gặp rắc rối đấy! Cậu không thấy áy náy gì à!?"
"Không phải cậu từng nói là không sao à?"
"Đừng có vặn vẹo lời tôi như thế! Cậu có đang hiểu tôi nói gì không hả!?"
Thật là… đừng có gào lên giữa quán rượu như thế.
Người ta nghe được thì cả hai sẽ thành trò cười mất.
Cả hai chúng ta đều đang là thủ lĩnh một tổ đội, phải biết giữ thể diện chứ.
"Thực tế là bọn tôi đang bị ảnh hưởng. Đó là sự thật. Và cậu có trách nhiệm phải gánh vác chuyện đó. Đó là điều đương nhiên với tư cách một mạo hiểm giả, không, một người trưởng thành!"
Tôi phải công nhận là Simon có khả năng nói chuyện vừa trịch thượng, vừa ích kỷ lại vừa thiếu trưởng thành thật đấy.
Nếu không phải bị xúc tu của mực biển chọc vào đầu thì chắc là bị nguyền rủa tinh thần rồi.
Nếu thế thì nên đi giải trừ sớm đi nhé?
"Simon. Cụ thể thì rắc rối cậu nói là gì?"
"Chúng tôi thất bại trong nhiệm vụ. Là tại cậu bỏ đi!"
"Vậy thì tìm người khác vào thay đi. Mà, chẳng phải cậu lúc nào cũng chê tôi là gánh nặng à? Gánh nhẹ hơn thì bước cũng nhẹ nhàng hơn chứ?"
Tôi thở dài, nhìn Simon bằng ánh mắt lạnh đi vài độ.
Hiếm khi lườm ai nên giờ làm thử thấy cũng hơi mỏi thật.
"Vả lại, từ trước đến giờ cậu toàn xem thường tôi. Giờ lại muốn tôi quay lại là sao? Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua chỉ vì chúng ta là bạn thuở nhỏ à?"
"Gì cơ…!"
Simon như bị điện giật, lùi lại một bước, nhìn tôi với vẻ bàng hoàng.
Từ nhỏ tới lớn, cậu ta luôn quen với việc đứng trên người khác.
Chắc chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh bị tôi phản kháng như thế này.
"Tôi không có ý định quay lại với 'Thunderpike'. Nói tới đây là hết chuyện rồi."
"Đám lính mới đó đang lợi dụng cậu đấy!? Bọn chúng chỉ đang dùng cậu như công cụ──…"
"Người biến tôi thành công cụ sai vặt là bọn cậu thì có."
"Thôi nhé, Simon."
Tôi lướt ngang qua cậu ta, bước thẳng về phía quầy tiếp nhận nơi Marina và mọi người đang đợi.
"Đừng tưởng bở…! Rồi mày sẽ hối hận cho coi!"
Tôi mặc kệ lời lẽ cay cú của Simon vang phía sau lưng, để hắn lại một mình và rời đi.
◇
"Xin lỗi, để em phải đợi."
"Người đó là ai thế?"
Marina, có vẻ đã theo dõi từ xa nãy giờ, hỏi tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
"Thủ lĩnh của tổ đội cũ tôi từng tham gia."
Vừa nói xong—
Marina, vẫn đang mặc nguyên bộ giáp, bất ngờ lao đến ôm chầm lấy tôi.
"Ugh!"
Cái con nhóc này, mặc giáp rồi mà cứ thích nhào đến ôm là sao chứ!?
"Anh tính quay lại thật à!?"
"Không phải lo. Không có chuyện đó đâu."
"Thật không đấy? Thật thật luôn chứ?"
"Chắc chắn."
Tôi bật cười bất đắc dĩ, phủi mấy hạt bụi còn sót lại trên mái tóc đỏ của cô ấy.
Chà… làm đồng đội lo lắng tới mức này thì đúng là không xứng làm thủ lĩnh rồi.
Biết thế phớt lờ Simon ngay từ đầu cho xong.
"Đã báo cáo hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
"Rồi ạ. Không có gì trục trặc. Em đã kiểm tra phần thưởng và bỏ vào quỹ tổ đội."
"Cảm ơn em."
Silk, vẫn có vẻ hơi lo lắng, khẽ mỉm cười khi nghe tôi nói thế.
"Rồi, vậy thì đi nhậu thôi. Nào, Marina… hôm nay bảo là sẽ uống tới bến đúng không?"
"Vâng. Mà hôm nay anh cũng phải uống tới bến luôn đấy!"
"Này này, tha cho tôi đi chứ."
Mà, hôm nay tôi đúng là cũng thấy muốn uống thật.
Vì cuối cùng tôi cũng đã nói ra được điều mình giữ trong lòng bấy lâu.
Chắc chắn là sẽ uống với tâm trạng cực kỳ sảng khoái.
"Ổn mà. Em sẽ dùng ma pháp giải rượu cho."
Rain mỉm cười dịu dàng, đưa lại cái Magic Bag cho tôi.
Không hiểu sao… có cảm giác như em ấy đã nghe trộm cuộc nói chuyện lúc nãy bằng ma pháp rồi nhỉ?
Không phải là chuyện gì bí mật, nhưng mà—nghe trộm thế không hay chút nào đâu nhé?
"Nếu muốn than thở, em sẽ nghe hết. Vậy nên cứ uống say đi."
"…Vậy thì tôi xin nhận."
Nhỏ con vậy thôi mà lâu lâu lại tỏ ra chín chắn như một người chị.
Không thể coi thường Rain được.
"Vậy thì, xuất phát~!"
"Này Marina, đừng có đẩy!"
Marina đã lấy lại tinh thần, hí hửng đẩy lưng tôi từ phía sau.


0 Bình luận