Phần I Hồi 6: Háo hức vì buổi hẹn hò? Hay lo lắng thót tim vì bị hiểu lầm?
Chương 80: Em có thể mượn cái hoodie đó được không?
2 Bình luận - Độ dài: 829 từ - Cập nhật:
Tôi đến sớm hơn tận 30 phút so với giờ hẹn dự kiến là 10 giờ, nên hiện tại tôi đang dùng điện thoại để tìm kiếm thông tin về mấy cái máy ảnh đã qua sử dụng trên mạng.
Tiền bối Sakurajima là hội trưởng của Câu lạc bộ Nhiếp ảnh nên chắc cô ấy cũng khá am hiểu về máy ảnh kỹ thuật số và DSLR hiện đại. Tôi thì không có tí kiến thức nền tảng nào cho việc đó nên tôi cần chuẩn bị trước một chút để không làm phiền cô ấy quá nhiều.
"Này, cậu trai đi một mình à? Nếu thế thì có phiền nếu đi uống với chị một chút không?"
Tôi ngẩng mặt lên khi bị gọi và thấy một chị gái trông lớn tuổi hơn. Có vẻ là một sinh viên đại học. Cô ấy mặc áo len sát nách và váy ngắn kẻ caro, một phong cách khá là hở hang. Dường như cô ấy đang chủ động bắt chuyện với tôi.
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên trong đời mà tôi bị tán tỉnh ngược nhỉ?
"À... em đang đợi người quen ạ."
"Vậy sao? Nhưng trông có vẻ em đang buồn chán nghịch điện thoại do không có gì để làm mà. Gần đây có quán cà phê có thể nhìn bao quát toàn bộ chỗ này đấy. Em nghĩ sao nếu chúng ta cùng đợi ở đó nhỉ. Kiểu gì thì em cũng thấy được người mình hẹn từ vị trí đó mà, nên không sao đâu, cùng đi nào."
Hơi cưỡng ép quá rồi đấy. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, tôi nhận thấy ánh mắt của cô sinh viên kia cứ tập trung vào ngực tôi... đặc biệt là đường cúc áo và vùng ngực.
Cả lúc nằm viện tôi cũng cảm thấy thế, ánh mắt chứa đầy dục vọng thực ra rất dễ nhận biết. Tôi đã nghĩ mình mặc áo sơ mi bình thường thì sẽ ổn rồi chứ.
"Tatara-kun ới, xin lỗi vì để cậu đợi lâu…"
Tiền bối Sakurajima đến sớm hơn 15 phút so với giờ hẹn và cất tiếng gọi tôi. Cô sinh viên đại học(?) kia thấy thế thì tặc lưỡi một cái rồi bỏ đi.
"Tatara-kun, chắc cậu đợi cũng hơi lâu rồi nhỉ, cho chị xin lỗi nhé. À mà hình như còn chưa đến giờ hẹn mà đúng không…? Với lại, cái kiểu ăn mặc này của em... Không lẽ em thực sự có ý định coi đây là một buổi hẹn hò luôn sao?"
Mặt tiền bối Sakurajima đỏ bừng và liếc nhìn tôi liên tục. Nhân tiện, trang phục của cô ấy là quần jean xắn gấu, đi giày thể thao và mặc áo hoodie bên ngoài áo nỉ. Đó là một phong cách khá tomboy.
Dù trông rất hợp, nhưng đây là kiểu trang phục không hề mang cảm giác hẹn hò nam nữ mà giống như đi chơi với bạn bè nam giới hơn. Cô ấy là kiểu con gái không quá chú trọng vào việc ăn diện, khá phổ biến trong thế giới đảo ngược sự trong trắng này.
"Ừm... Tatara-kun, em lúc nào cũng mặc áo sơ mi trực tiếp lên như thế này sao?... Hơn nữa, áo sơ mi màu trắng gần như xuyên thấu như thế thì có hơi gợi tình rồi đấy... Ưm, chị không dám nhìn thẳng vào em nữa."
Cô ấy cúi gằm mặt xuống với vẻ mặt y như một cô nàng còn trong trắng và thuần khiết. Lúc đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra sai lầm chí tử của mình.
Chết tiệt! Tôi đã chọn quần áo dựa vào cảm giác như ở thế giới cũ mất rồi! Trang phục hiện tại của tôi chẳng khác gì hình ảnh ngược lại của một cô nàng nữ sinh cao trung lẳng lơ chuyên cưa cẩm đàn ông ở ga tàu bằng cách mặc áo không nội y, ngực hở hang và lộ cả cặp nhũ hoa qua lớp áo mỏng.
Ở thế giới này thường thì con gái mới là người xấu hổ khi bị thả thính. Thảo nào tiền bối Sakurajima, một trinh nữ chưa từng có bạn trai lại căng thẳng và đỏ mặt vì tưởng bị tôi rủ rê này nọ. Hèn chi mấy cô phụ nữ đi đường hồi nãy cứ liếc nhìn trộm mình, chắc hẳn là để ý quần áo trên cơ thể tôi rồi. Bảo sao cô sinh viên đại học(?) kia lại đến gạ gẫm vì nghĩ tôi đang tìm đối tượng tình dục. Đây rõ ràng là lỗi của tôi rồi!
Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội dùng tay che trước ngực như để tự vệ và...
"X-Xin lỗi tiền bối Sakurajima... Em có thể mượn cái áo hoodie đó được không ạ?"
Tôi phải cố gắng gằn giọng mình lắm mới nói ra được câu đó.
2 Bình luận