Phần I Hồi 6: Háo hức vì buổi hẹn hò? Hay lo lắng thót tim vì bị hiểu lầm?

Chương 92: Để một ngày nào đó cậu có thể sử dụng thành thạo máy ảnh phim để chụp ảnh

Chương 92: Để một ngày nào đó cậu có thể sử dụng thành thạo máy ảnh phim để chụp ảnh

"Thôi, dù sao thì cậu cũng đã tốn công tặng quà sinh nhật cho chị rồi mà. Thế nên lần này chị sẽ tha thứ cho cậu."

Tiền bối hướng khuôn mặt đang quay đi về phía tôi và để lộ tai mình. Trên đôi tai ấy là đôi bông tai san hô màu hồng mà tôi đã tặng.

"Vâng, đẹp lắm ạ. Trông cực kỳ hợp với tiền bối Sango luôn."

Công nhận, quả nhiên là rất hợp với tiền bối.

"Cảm ơn cậu... À, và về 'tiền bối Sango' đó, cậu định cứ tiếp tục gọi chị như vậy sao?"

Cô ấy hỏi, nên tôi gật đầu xác nhận.

"Haizz... Đúng như Mio-chan đã nói. Chị đã được cảnh báo là cậu dần đang trở thành một gã đào hoa đáng gờm rồi, xem ra là từ giờ chị phải cực kỳ cẩn thận."

Tiền bối Sango nói với giọng đầy sầu não và kinh ngạc, nhưng tôi cảm thấy vô cùng oan ức khi bị gọi là gã đào hoa. Tôi đã cố gắng sống rất cẩn thận, đặc biệt là về việc phát triển các mối quan hệ với phụ nữ ở cái thế giới đảo ngược sự trong trắng này rồi cơ mà.

"Thôi được rồi. Hôm nay, cậu phải sinh hoạt trong tình trạng đeo chiếc bảng treo này trên cổ này suốt thời gian và kể cả khi ở bên ngoài phòng sinh hoạt Câu lạc bộ. Chị tha thứ cho cậu chỉ với hình phạt này thôi, nên cậu phải biết ơn đấy nhé."

Tiền bối Sango nói vậy, và tôi cuối cùng cũng được cho phép đứng lên. Đột ngột vận động sau khi dogeza khiến chân tôi tê dại, run lẩy bẩy như chú nai con.

Tách! Tách! Tiếng nháy ảnh vang lên từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy Fujioka đang giơ điện thoại!?

"Không lẽ cậu ở đây từ đầu sao?" Tôi hỏi, và cô ấy thản nhiên đáp: "Tớ đã ở đây từ đầu rồi á." Dù là một Gyaru, nhưng cô ấy lại dễ dàng xóa đi sự hiện diện của mình. Cái kỹ năng ẩn thân chuyên dùng để chụp trộm đó làm kiểu gì vậy?

Từ lúc tôi quỳ gối, dập đầu tạ tội, cho đến khi chuyển sang chế độ nai con run rẩy, tất cả những khoảnh khắc đáng xấu hổ của tôi đều đã bị cô ấy chụp lại.

Fujioka nói cô ấy không có ý định đe dọa tôi để ép phải theo ý cô ấy, nhưng đống ảnh này không phải tài liệu đe dọa thì là gì?

"À, tớ chỉ nghĩ là muốn giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ của Kyoucchi thôi mà. Cơ mà nếu bán những bức ảnh này cho mấy bạn trong lớp thì sao nhỉ?"

Cô ấy thốt ra một điều thật khủng khiếp. Kể từ khi đến cái thế giới đảo ngược sự trong trắng này, tôi cảm thấy mình như ngày càng tích lũy thêm nhiều lịch sử đen tối đáng xấu hổ. Nhưng riêng lần này, xuất phát từ lỗi lầm do tôi gây ra nên tôi cũng không thể nào giáo huấn và bắt Fujioka xóa dữ liệu trong điện thoại cô ấy được.

"Thôi được rồi, chuyện này đến đây coi như kết thúc đi."

"Từ giờ trở đi là buổi hướng dẫn sử dụng máy ảnh kỹ thuật số đây. Chị và Mio-chan sẽ chỉ dạy cho cậu thật kỹ lưỡng."

"Ngày hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành học nghiêm túc cho đến khi cậu có thể tập trung vào vật thể khi chụp. Từ giờ chị sẽ không nhân nhượng nữa đâu đấy."

"Chị sẽ huấn luyện cho cậu thật kỹ để cậu có thể tự mình căn mà không cần phải sử dụng chế độ lấy nét tự động... và để một ngày nào đó cậu có thể thành thạo máy ảnh phim."

Tiền bối Sango có vẻ rất quyết tâm và hăng hái. Và có vẻ cô ấy vẫn chưa từ bỏ việc tôi chuyển sang dùng máy ảnh phim. Cứ thế, những ngày tôi rèn luyện miệt mài trong Câu lạc bộ Nhiếp ảnh đã bắt đầu

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!