Phần I Hồi 6: Háo hức vì buổi hẹn hò? Hay lo lắng thót tim vì bị hiểu lầm?
Chương 79: Không hiểu sao mấy cô gái đi đường cứ liếc nhìn tôi
1 Bình luận - Độ dài: 688 từ - Cập nhật:
Tôi đã nhờ Hina hứa rằng cô sẽ không tiết lộ chuyện bệnh tình của tôi và chuyện gửi ảnh cho mọi người ở trường.
Lý do là vì nếu những người nghiêm túc như Kogarasu hay lầm lì như Iwashimizu biết về chứng cương liên tục của tôi, có lẽ họ sẽ lấy lý do là bệnh và đề nghị giúp tôi giải tỏa.
Đặc biệt là Iwashimizu, với tính cách hay quan tâm người khác và kiến thức tình dục thầm kín của cô ấy, rất có khả năng cổ sẽ thực sự làm bất cứ điều gì để giải tỏa cho tôi, điều này cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí, có lẽ sẽ tốt hơn là cứ để họ nghĩ rằng tôi cương chỉ đơn thuần là do ham muốn tình dục.
Việc chọn mang tiếng là thằng biến thái luôn cương cứng trong mọi tình huống hay chọn đối mặt với nguy cơ bị mất đi sự trong trắng là một vấn đề nan giải đây. Cho dù tôi có thể vứt đi tấm thân này và lấy lý do là bệnh đi chăng nữa.
Thôi thì, hiện tại tôi vẫn đang hòa hợp tốt với mọi người trong lớp, nên tôi quyết định đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng tôi để tránh tạo ra bất kỳ tình huống kỳ quái nào.
Khi tôi lẩm bẩm "Bí mật của hai chúng ta...", Hina cười mĩm trông cực kỳ đáng yêu thương, nó khiến tôi chỉ muốn xoa đầu cô ấy(mặc dù tôi đã không làm điều đó).
Ngày đi học thứ ba của tôi khác hẳn hai ngày trước, không có bất kỳ sự kiện lớn nào xảy ra. Bọn tôi ăn trưa cùng nhau và không gặp bất kì vấn đề gì(lượng thức ăn cũng vừa đủ) và sau đó chúng tôi chuẩn bị đón ngày nghỉ cuối tuần.
Kỳ thi cuối học kỳ sẽ bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, nhưng tiền bối Sakurajima có vẻ khá thư thái nên Chủ Nhật đã được ấn định là ngày chúng tôi đi mua máy ảnh kỹ thuật số cùng nhau theo đúng kế hoạch ban đầu.
Vì vậy, tôi dành nguyên cả ngày thứ Bảy để học bài chuẩn bị cho kiểm tra và rèn luyện cơ thể.
Về kinh phí để mua máy ảnh, tôi dự định sử dụng khoản tiền mừng xuất viện từ họ hàng làm vốn.
Khi biết tôi đã làm hỏng chiếc máy ảnh DSLR đời mới khi bị rơi xuống sông và suýt chết đuối, một vài họ hàng thân thích đã gửi thêm tiền, vì vậy tôi đã có đủ tiền và định sẽ mua một chiếc máy ảnh đã qua sử dụng nhưng vẫn còn xài tốt.[note83983]
Và thế là Chủ Nhật đã đến. Đó là một ngày 5 tháng 3 nắng ấm áp với bầu trời xanh dịu nhẹ.
Tôi hẹn lịch với tiền bối Sakurajima lúc 10 giờ sáng tại cửa Nam của nhà ga, và tôi quyết định sẽ đến sớm hơn một chút để tránh trễ giờ.
Tôi không muốn để cho một cô gái phải chờ mình. Và do tiền bối Sakurajima là một cô nàng tomboy dễ thương nên tôi không muốn cô ấy bị làm phiền bởi mấy ả người lạ khác.
Tôi mặc quần bó với áo sơ mi trắng, mang theo một chiếc túi đeo vai màu đen, bên trong có một chiếc túi sinh thái gấp gọn phòng trường hợp cần đựng thêm đồ.
Từ nhà đến ga khá xa nhưng tôi cứ ung dung mà đi bộ thôi. Mùa hoa anh đào nở rộ hoàn toàn thường là vào cuối tháng 3, nên có vẻ bây giờ còn quá sớm để ngắm hoa.
Tôi nhận ra rằng mấy cô gái trên đường cứ vừa đi vừa liếc nhìn mình, nhưng cuối cùng tôi cũng đi đến ga rồi.
Do đến sớm hơn giờ hẹn tận 30 phút nên tôi lấy điện thoại ra, vừa tranh thủ tra cứu các cửa hàng máy ảnh trong khu vực trong lúc chờ đợi.
1 Bình luận