Phần I Hồi 6: Háo hức vì buổi hẹn hò? Hay lo lắng thót tim vì bị hiểu lầm?
Chương 97: Cảm ơn cậu đã dành thời gian đi cùng tớ từ sáng sớm (Góc nhìn của Hina)
1 Bình luận - Độ dài: 718 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau đúng 7 giờ, tôi với tâm trạng thoáng chút hồi hộp nắm chặt lấy tay lái xe đạp và đứng đợi Kyousuke-kun trước nhà.
Trang phục hôm nay của tôi là bộ đồng phục thể dục từ thời sơ trung. Thật ra thì tôi có bộ đồng phục của cao trung nhưng không may nó đã được dùng trong buổi trực nhật trong tuần kiểm tra, nên tôi đã mang về giặt từ hôm qua và cho đến giờ vẫn chưa khô.
Hết cách nên tôi đành phải mặc bộ đồ từ thời học sơ trung với bảng tên 'Himekawa' to đùng ở trước ngực. Và điều còn tệ hơn là ngực tôi đã phát triển đến mức khiến áo bị căng phồng lên hết cỡ, thậm chí còn khiến bảng tên bị kéo giãn với hình thù đầy méo mó(không hiểu điều đó có gì thú vị mà mẹ tôi lại khen hết lời nhỉ).
Việc chỉ tập trung phát triển vòng một mà chiều cao thì chẳng thay đổi chút nào trong suốt một năm qua là một nỗi mặc cảm của tôi.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, và Kyousuke-kun bước ra khỏi nhà. Trước đó do cứ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của nhà cậu ấy, nên tôi vội vàng ngoảnh mặt đi rồi sau đó mới quay lại nhìn Kyousuke-kun với vẻ mặt như thể vừa mới phát hiện ra cậu ấy, và nói "Buổi sáng tốt lành".
"Buổi sáng tốt lành, Hina. Cảm ơn cậu đã dành thời gian đi cùng tớ từ sáng sớm."
Kyousuke-kun khẽ cười và cất lời chào, khiến tim tôi đã bắt đầu đập loạn xạ ngay cả trước khi vận động. Ngay từ khoảng khắc này, có vẻ như trái tim này đã được khởi động trước rồi.
Bộ đồ hôm nay của Kyousuke-kun là đồ thể thao màu xanh da trời nhưng khác với cái tôi đang mặc, đó là đồ của một hãng thể thao đàng hoàng. Kyousuke-kun vốn có chiều cao khá ấn tượng nên khi mặc vào trông cực kì phong độ và ngầu. Mắt tôi say đắm và cứ mải mê nhìn vào chàng trai này.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, cậu ấy lục lọi và lấy gì đó từ chiếc túi đen cầm đang cầm trên tay, rồi bất tách! một tiếng.
"Ồ, tấm này đẹp đây. Đúng là chế độ tự động lấy nét có khác... À, lỗi của tớ vì đã hành động trong vô thức mà không hỏi ý kiến, nhưng đã lỡ tay chụp mất rồi, điều này vượt quá phạm vi cho phép không?"
Kyousuke-kun hỏi, tay vẫn đang cầm chiếc máy ảnh. Hả? Cậu ấy vừa chụp cái mặt đầy ngẩn ngơ của tôi lúc nãy sao, lại còn trong bộ đồ sơ trung chật cứng này nữa? Có nên bảo cậu ấy xóa đi không nhỉ? Nhưng mà cậu ấy vừa nói là xin phép tôi rồi nên để cậu ấy chụp vài tấm chắc cũng không ảnh hưởng lắm đâu nhỉ... Đầu tôi quay mòng mòng, tâm trạng thì đầy rối bời.
"Ưm, cũng được thôi... nhưng do tớ để mặt mộc nên hơi xấu hổ chút."
Tôi vội đưa ra một lời biện minh mà mình cố lắm mới nghĩ ra được.
"Hina không cần trang điểm vẫn trông cực kỳ dễ thương mà."
Cậu ấy hạ gục tôi chỉ trong một câu. Bộ cậu ấy là lực lượng tinh anh của không quân hay sao vậy?
Tôi có chút ngượng nhưng ngược lại thì cực kỳ hạnh phúc. Thôi kệ vậy, coi như tôi nhận thua.
"Cậu giữ máy ảnh này trong giỏ xe hộ tớ chút nhé. Còn đây là bọc chống sốc, nên nếu có lỡ rơi ra cũng không sao đâu."
Vừa nói, cậu ấy vừa đặt chiếc túi đựng máy ảnh vào giỏ xe phía trước.
"Tớ định nếu thấy cảnh nào đó đặc sắc trong lúc tụi mình chạy thì tiện tay sẽ chụp lại để chuẩn bị cho bài huấn luyện của Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh luôn... À mà, nếu được cho phép thì tớ sẽ rất vui nếu được chụp ảnh cậu đó Hina."
Ểh!? Không lẽ cậu ấy định chụp ảnh 'nhạy cảm' của tôi sao?
1 Bình luận
Chắc không phải lấy về để lọ đâu.