【Phynia】 mở mắt, nàng cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Nàng nhớ đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là Albert Điện Hạ xuất binh chi viện pháo đài Ketra, ngay sau đó tử tước Ida liền lấy ra một lá thư bổ nhiệm, đoạt lấy quyền chỉ huy của Điện Hạ.
Không lâu sau đó, Điện Hạ đột nhiên rút quân trở về bên ngoài doanh trại, còn chính nàng cũng vì doanh trại đã đổi chủ, chuẩn bị dẫn mọi người của Rusatinia rời đi, vừa hay gặp được Điện Hạ đang dừng chân bên ngoài.
Mình đã nhảy vào lòng Điện Hạ, nói cho ngài ấy biết những chuyện xảy ra không lâu trước đó trong doanh trại, sau đó một đại quân man di đã đến trên đồi, bao vây Albert và tám nghìn binh sĩ, chính mình đã bị Truyền Kỳ của đối phương đánh ngất trong trận kịch chiến…
Vậy, bây giờ đây là nơi nào?
Đến khi Phynia hoàn hồn lại, nàng phát hiện mình đang đứng ở một nơi xa lạ.
Đây là một không gian trắng xóa mênh mông, không có bất cứ thứ gì. Ở đây, ranh giới giữa trời và đất trở nên vô cùng mơ hồ, bầu trời trên đầu và nơi nàng đang đứng dưới chân không có gì khác biệt, đều là một màu trắng tinh, khiến nàng lúc này như đang lơ lửng giữa không trung.
Ngay cả cảm giác giẫm lên mặt đất cũng có chút mơ hồ. Phynia thậm chí còn cảm thấy mình lúc này đang ở ngoài không gian vũ trụ, chỉ một chút sơ sẩy, trời và đất sẽ đảo ngược… Khoan đã! Vũ trụ là gì?
Phynia sững sờ.
Cảm giác như… mình đã quên mất chuyện gì đó, đồng thời lại có một loại ký ức không ngừng ùa về!
“Chuyện gì thế này…?”
Thiếu nữ nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm với vẻ mặt mờ mịt, nàng đột nhiên cảm thấy mình như đang mơ, bởi vì thực tại không thể nào tồn tại một nơi kỳ quái như thế này.
“Đúng vậy… mình đã bất tỉnh… và bây giờ đang mơ…”
Phynia quả quyết. Dù sao thì hình ảnh cuối cùng trong ký ức của nàng, chính là toàn thân đầy máu ngất đi trong lòng Albert.
Ngất đi… Đúng rồi!
Điện Hạ bây giờ vẫn đang gặp nguy hiểm!
Mình phải nhanh chóng tỉnh lại để giúp Điện Hạ!
Tuy nhiên, ngay lúc này—
“…Ể?”
Phynia đột nhiên trợn to hai mắt.
Bởi vì không gian phía trước tầm mắt nàng vừa rồi còn không một vật, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung.
Đó là một thiếu nữ mặc chiếc váy liền màu trắng tinh, dung mạo xinh đẹp, tứ chi thon thả. Nàng có mái tóc dài đến eo màu vàng xen lẫn xanh lá, lộng lẫy như một khu rừng vàng, trên khuôn mặt tinh xảo, một đôi mắt khép hờ, hàng mi dài như lụa phủ lên trên.
Thiếu nữ cứ thế ngủ say, như một nàng công chúa thần bí ẩn cư tại nơi đây.
“Cô là…”
Lời còn chưa nói hết, Phynia kinh ngạc phát hiện—
“Tôi—?”
Đúng vậy, thiếu nữ trước mắt chính là Phynia.
Hình ảnh trước mắt này thực sự quá hoang đường, đến nỗi Phynia nhất thời không nhận ra.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện, thiếu nữ trước mắt hoàn toàn như được tạc ra từ cùng một khuôn với Phynia. E rằng ngay cả một cặp chị em sinh đôi cũng không giống nhau đến thế.
Vì cảnh tượng này quá kỳ lạ, Phynia sợ hãi lùi lại hai bước.
Nhưng, ngay lúc này—
Gió nổi lên.
Trong không gian trắng tinh không biết từ đâu thổi đến một làn gió nhẹ, làm tung bay vạt váy và mái tóc của thiếu nữ.
Thiếu nữ đang say ngủ như sống lại trong khoảnh khắc. Trên người nàng đột nhiên xuất hiện một nét sinh khí, đôi tay đeo găng tay dài có hoa văn rỗng đặt trên bụng dưới khẽ động, rồi hàng mi dài cũng run lên, đôi mắt vốn nhắm nghiền từ từ mở ra, để lộ đôi mắt linh động u buồn như ngọc lục bảo.
Đôi mắt thiếu nữ lanh lợi chớp chớp, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười, nàng “hây da!” một tiếng, như một bức tranh thoát khỏi móc treo, từ trên không trung nhảy xuống.
Sau đó, nàng lại lười biếng vươn vai, đường cong cơ thể của thiếu nữ được phô bày trọn vẹn trong động tác này, hoàn hảo đến mức ngay cả Phynia đang đứng xem bên cạnh cũng cảm thấy có chút đỏ mặt tim đập—nàng trước đây chưa từng phát hiện rằng đường cong cơ thể của mình lại đẹp đến vậy.
Và sau khi vươn vai xong, ánh mắt của thiếu nữ cuối cùng cũng chuyển sang Phynia.
Nàng cười vẫy tay chào: “Yo~ Đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ, Phynia?”
“Cô là…” Phynia không khỏi do dự hỏi.
“Tôi tên Lục Hi.” Thiếu nữ tên Lục Hi tự giới thiệu.
Phynia nghiêng đầu: “Lucy?”
“Cảm giác cô đối với tên của tôi hình như có chút hiểu lầm…” Lucy nheo mắt nhìn Phynia lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã không quan tâm mà xua tay, nhìn linh hồn của mình đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Phynia mà tự châm chọc: “Cái sự nữ hóa này có hơi nhanh quá rồi không? Mà thôi… không sao cả, Lucy thì Lucy thôi, dù sao cái tên này cũng chỉ là quá khứ, tôi sớm đã là Phynia rồi.”
“Cô là Phynia!?” Phynia hoảng sợ mở to mắt nói: “Vậy tôi thì sao?”
“Cô đương nhiên cũng là Phynia rồi…”
Phynia hoàn toàn mơ hồ: “Cô cũng là Phynia, tôi cũng là Phynia, thế giới này sao lại có hai Phynia được chứ?”
“Thế giới này đương nhiên không có hai Phynia.” Lucy cười trả lời: “Bởi vì hai chúng ta vốn dĩ là một.”
“Một thể?”
“Cô quên rồi sao?”
Lucy cười nghiêng đầu hỏi, ngay sau đó, nàng búng tay một cái, một màn hình bán trong suốt xuất hiện trong không gian trước mặt hai người.
Trên màn hình đang chiếu một cảnh tượng—
Một thiếu nữ tuyệt vọng vì bị giam cầm, đã gặp được một linh hồn của người xuyên không rách nát, trong tình cảnh cảm thấy tương lai của mình một màu xám xịt, nàng quyết định từ bỏ sinh mạng của mình để cứu người lạ mặt này.
Người xuyên không này tự nhiên chính là Lucy, tuy nhiên Lucy không phải là loại người thích chiếm tổ chim khách, hắn đãkhông chọn chiếm lấy thân thể của thiếu nữ, mà chọn để hai linh hồn dung hợp, để cả hai đều có một phần tồn tại có thể sống sót.
Trong giai đoạn đầu dung hợp, vì tính cách của người xuyên không mạnh hơn Phynia, nên Phynia mới sinh ra tự nhiên sẽ cho rằng mình là người xuyên không, dù sau này đã hiểu ra mình là thể dung hợp của hai linh hồn, tính cách cũng rất khó thay đổi.
Nhưng một tai nạn lại khiến ký ức của người xuyên không bị phong ấn, vì vậy tính cách của Phynia ban đầu lập tức chiếm lấy quyền chủ đạo của cơ thể này, cùng Albert trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác.
Và điều này, cũng khiến người xuyên không Lucy thực sự hiểu được lòng mình—Lucy thích Albert, linh hồn đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Phynia chính là minh chứng.
“Là vậy… sao?”
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của Phynia có chút mông lung.
“Đương nhiên!” Lucy cười đưa tay ra vỗ vỗ vai Phynia: “Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn cô nữa, cảm ơn cô lúc đó đã cứu tôi một mạng, dùng thân thể của mình bảo vệ linh hồn của tôi, nếu không thì e rằng tôi đã sớm hồn phi phách tán rồi.”
“Không cần cảm ơn, lúc đó ta đã tôi vào tuyệt cảnh, đương nhiên sẵn lòng hy sinh bản thân để cứu anh, nếu là lúc bình thường thì e rằng tôi không thể hạ quyết tâm.”
Phynia lắc đầu, rồi cảm kích nhìn thẳng vào mắt Lucy nói: “Trái ngược với lòng đồng cảm rẻ tiền trong tuyệt vọng của tôi, những việc anh làm sau khi được Điện Hạ mua về thì tôi căn bản không thể làm được, nếu không phải anh ngay từ đầu đã đặt nền móng cho mối quan hệ giữa chúng ta và Điện Hạ, chỉ bằng tôi chắc chắn không thể nào đến được với Điện Hạ.”
“Lòng đồng cảm rẻ tiền thì đừng nói nữa, rất nhiều người khi đối mặt với tuyệt cảnh thậm chí còn không muốn cứu người một mạng, ngược lại còn muốn kéo người khác xuống nước nữa, hành động lúc đó của cô vốn đã đáng để tôi cảm kích rồi.
Nhưng nửa sau câu nói của cô thì đúng đấy, nếu không có tôi đi tiên phong, chỉ bằng tính cách mềm yếu của cô, cả đời này cũng đừng hòng đến được với Albert… Chỉ là nói đi thì phải nói lại, nếu không có cô, e rằng tôi cũng sẽ vì lý do thân phận mà cả đời giấu kín tình cảm này trong lòng nhỉ?”
Lucy nghĩ nghĩ, rồi nở một nụ cười trêu chọc nói với Phynia, dù sao nàng cũng từng là nam nhân, vốn không phải là người có tính cách khiêm tốn, thẳng thắn mới là phong thái của nàng.
Chỉ là nhắc đến Albert, Lucy đột nhiên chú ý đến một chuyện trong lời nói vừa rồi của Phynia, kinh ngạc mở to mắt.
“Cô và tên Albert đó đã đến với nhau rồi?”
“Chưa.” Nhắc đến chuyện này, Phynia không khỏi thất vọng lắc đầu: “Lúc đó tuy tôi đã lấy hết dũng khí tỏ tình với Điện Hạ, nhưng Điện Hạ lại vì lý do tuổi thọ mà từ chối tôi…”
Phynia kể cho Lucy nghe chuyện mình đã nghe lén cuộc đối thoại giữa Albert và Liliana.
Lucy nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“May quá may quá, tôi còn tưởng cô và Albert đã đến với nhau rồi. Lần đầu tiên lại mất đi trong lúc mình không có mặt, nghĩ đến thì vẫn có chút thất vọng nha…”
Phynia tức giận nói: “Lần đầu tiên gì chứ… dù chúng tôi thực sự có thể đến với nhau, cũng không thể nào phát triển nhanh như vậy được!”
“Cô đó, tính cách chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mềm yếu, không đủ quyết đoán.” Lucy lắc đầu ra vẻ tiếc rẻ: “Tôi hỏi cô, sau khi Albert chết rồi, cô còn định tìm người mới không?”
“Làm sao có thể!” Phynia vội nói: “Tôi cả đời chỉ theo một mình Điện Hạ! Dù tương lai ngài ấy già chết, tôi cũng sẽ canh giữ trước mộ ngài ấy!”
“Vậy là được rồi còn gì?” Lucy nhún vai nói: “Nếu đã xác định Albert rồi, vậy thì lần đầu tiên cho sớm một chút và cho muộn một chút thì có khác biệt gì về bản chất đâu?”
“Anh! Anh!” Phynia bị Lucy phản bác đến không nói nên lời, chỉ có thể xấu hổ giậm chân một cái: “Không thèm nói chuyện với anh nữa!”
“Trái tim thiếu nữ thật khó hiểu a…” Thấy phản ứng này của Phynia, Lucy ra vẻ “nhìn thấu hồng trần” lắc đầu nói: “Theo tôi thấy, việc Albert từ chối gì đó rất là quá đơn giản, chỉ bằng vóc dáng và dung mạo của cô và tôi, buổi tối mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh chui vào chăn của Albert, chủ động một chút khơi dậy lửa giận của hắn, hắn không có cách nào từ chối được.
Đàn ông đều như vậy, chính vì tôi cũng từng là đàn ông nên càng hiểu rõ hơn cô. Người ta thường nói gái theo trai cách một lớp lụa mỏng, cô hiểu câu này nghĩa là gì không? Có nghĩa là khi phụ nữ theo đuổi đàn ông, chỉ cần mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh là được, không có một người đàn ông nào có thể nhẫn tâm từ chối được!”
“…”
Phynia bị những lời lẽ vô sỉ này của Lucy nói đến không thốt nên lời.
“Khụ khụ!”
Thấy bộ dạng ngây người của thiếu nữ, Lucy xấu hổ ho hai tiếng, nàng cũng nhận ra những lời vừa rồi của mình đối với Phynia trong sáng có hơi quá đà.
Vì vậy nàng vội vàng chuyển chủ đề.
“Không nói những chuyện này nữa! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi không gian ý thức trở về thực tại thôi!”
“Hóa ra đây là không gian ý thức sao…” Nghe Lucy nói vậy, Phynia lập tức bừng tỉnh, chẳng trách hai người họ có thể đối mặt trò chuyện ở đây.
Chỉ là rất nhanh, Phynia đã nhớ ra tình hình bên ngoài lúc này, vội vàng nói với Lucy: “Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài mới được! Điện Hạ bây giờ vẫn đang gặp nguy hiểm!”
“Nguy hiểm? Chuyện gì vậy?”
Lucy nghi ngờ hỏi, thế là Phynia cố gắng kể lại những chuyện xảy ra bên ngoài một cách ngắn gọn và rõ ràng nhất cho Lucy.
Nào ngờ Lucy không hề để tâm mà xua tay: “Không sao đâu, không cần vội, trong không gian ý thức không tồn tại thời gian, nói cách khác dù chúng ta có trò chuyện bao lâu, ở bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ hai ba giây thôi.”
“Là vậy sao?” Phynia có chút bán tín bán nghi.
“Nghe tôi đi, chắc chắn không sai.” Lucy nở một nụ cười tự tin nói: “Không ai, hiểu rõ, không gian, ý thức, hơn tôi!”
Phynia không khỏi lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Vốn dĩ nàng còn khá tin lời của Lucy, nhưng khi câu cuối cùng đó được nói ra, sao lại đột nhiên cảm thấy có chút không đáng tin cậy một cách khó hiểu nhỉ?
Ảo giác sao?
Phynia lắc đầu, quyết định từ bỏ việc suy nghĩ những thứ vô dụng này, mà thẳng thắn nói với Lucy: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về thế giới thực đi, anh biết phải làm thế nào chứ?”
“Đương nhiên biết.” Lucy cười ôm lấy Phynia nói: “Chỉ cần như thế này là được rồi.”
“Như thế này là được rồi?” Phynia kinh ngạc.
Và ngay khoảnh khắc hai người ôm nhau, ý thức của 【Phynia】 và 【Lucy】 như một vòng xoáy cuốn lấy nhau, bắt đầu từ từ dung hợp.
Phynia lại kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”
“Dung hợp ý thức.” Lucy giải thích: “Linh hồn của chúng ta sớm đã dung hợp với nhau rồi, chỉ là vì một tai nạn không lâu trước đó khiến tôi ngủ say, mới dẫn đến việc xuất hiện hai tính cách hoàn toàn khác biệt.
Và bây giờ tôi đã tỉnh lại, ý thức của chúng ta phải dung hợp với nhau, mới có thể để Phynia ở thế giới thực tỉnh lại, nhưng Phynia đó sẽ không hoàn toàn là cô, cũng không hoàn toàn là tôi, mà là thể dung hợp của chúng ta.”
Phynia nghe vậy đột nhiên có chút sợ hãi, dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ, tâm trí còn lâu mới trưởng thành bằng Lucy: “Tôi còn có cơ hội ra ngoài không?”
“Ừm… về mặt lý thuyết là có.” Lucy nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ cần Phynia mới sinh ra muốn, hoàn toàn có thể tạm thời che giấu ký ức của tôi, để ý thức của cô chiếm vị trí chủ đạo, dù sao ý thức vốn dĩ được hình thành từ ký ức… Mà này, đây có thể coi là một kiểu chơi mới không? Chỉ cần chọn lọc che giấu ký ức của cô và tôi, chẳng phải Albert sẽ có được một Phynia dịu dàng hoặc một Phynia tinh nghịch sao?”
“Ể?”
Phynia bị những lời của Lucy làm cho sững sờ.
Nhưng cũng chính vì thái độ không quan tâm này của Lucy, tâm trạng căng thẳng của Phynia lập tức thả lỏng rất nhiều.
Sau một tia sáng trắng lóe lên, hai thiếu nữ cuối cùng đã dung hợp thành một—
“Phynia...! Lucy...! Super Best Match!”
“Be—The—One—!”
Cùng với câu nói kỳ lạ, trong ánh sáng trắng dần dần hiện ra hình dáng của thiếu nữ.
Thiếu nữ ấy vẫn là Phynia, mái tóc dài xen lẫn vàng xanh, khuôn mặt tinh xảo, và vóc dáng nhỏ nhắn cùng với bộ ngực đầy đặn hoàn toàn không tương xứng với vóc dáng.
Sau khi nói xong câu đó, Phynia cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Cũng may đây là không gian ý thức, sẽ không có người thứ hai nhìn thấy bộ dạng phát bệnh tuổi dậy thì của nàng.
Thấy hành vi vừa rồi của mình không ai nhìn thấy, thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, rồi khổ não gãi gãi đầu.
“Quả nhiên vì sự khác biệt về tính cách, bây giờ mình biểu hiện ra hoàn toàn là dáng vẻ của Lucy, không có một chút cảm giác của Phynia ban đầu… đột nhiên có cảm giác tội lỗi khi lừa gạt thiếu nữ ngây thơ a…”
Nói xong, Phynia lại lắc đầu.
“Thôi, để sau này hãy nói, bây giờ việc cấp bách vẫn là trở về thế giới thực.”
Bóng dáng của thiếu nữ dần dần biến mất trong không gian ý thức.


5 Bình luận