Thật sự mà nói, đi hẹn hò với Kaori như thế này, được cô ấy dẫn thay vì tự thân đi cũng không tệ chút nào. Trước khi tôi nhận ra, tôi đã không còn cảm thấy khó chịu khi ở bên cạnh cô ấy nữa.
Chẳng biết có phải vì tôi quá dễ dãi hay do Kaori giỏi trong việc dẫn đường nữa – tôi không có đủ kinh nghiệm thực tế để xác định được.
Chúng tôi đi lang thang qua những con phố lạ lẫm, ghé thăm đủ loại cửa hàng, và đi dạo quanh một vài điểm du lịch địa phương. Và mặc dù không có cảm giác như chúng tôi chỉ là hai người bạn thuở nhỏ đi chơi với nhau, những ánh mắt thi thoảng chúng tôi nhận được từ người qua đường chắc chắn có sự ấm áp của một 'cặp đôi đang yêu đi hẹn hò'.
Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng khoảnh khắc này—kiểu ngày như thế này, cũng không tồi chút nào.
Đã được vài giờ rồi.
Cả gia đình tôi và gia đình Kaori đều không có giờ giới nghiêm, nên chúng tôi cũng chẳng cần phải lo lắng về thời gian.
Hơn nữa, đang là giữa hè nên bầu trời vẫn còn khá sáng, và vì ở trong thành phố nên vẫn chưa có cảm giác trời đã về đêm.
Tuy nhiên, khi chúng tôi lại đi cạnh nhau, tôi nghĩ đã đến lúc nên bắt đầu quay về.
"Aoi-kun, cậu có thấy vui không?"
"Hả? Ừm, có lẽ vậy. Có lẽ tớ đã hơi buông thả một chút."
"Trông cậu không có vẻ như vậy... Nhưng tớ rất vui. Thật nhẹ nhõm quá."
"Còn cậu thì sao? Tớ đã để cậu dẫn đi tất cả—cậu có tận hưởng không?"
"Tất nhiên rồi. Thật lòng mà nói, tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội được hẹn hò đúng nghĩa với cậu, nên tớ đã hơi lo rằng cuối cùng có mình tớ là người duy nhất vui vẻ."
Nếu là như vậy, thì tôi đoán cả hai chúng tôi đều đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Thỉnh thoảng, có một ngày như thế này cũng không tệ. Tôi đã có thời gian thực sự ở bên Kaori—đối diện trực tiếp với cô ấy mà không nghĩ về bất cứ điều gì khác. Với tôi, điều đó làm cho mọi thứ trở nên khá ý nghĩa.
"...Nếu chúng ta có cơ hội gặp nhau vào kỳ nghỉ đông hay gì đó, tớ lại mời cậu đi chơi nữa có được không?"
Ý cô ấy là gì nhỉ?
Cô ấy muốn đi hẹn hò nữa như một cặp đôi đang yêu? Hay chỉ là đi chơi cùng nhau lần nữa, chỉ có hai chúng tôi?
Không biết rõ, tôi thấy mình không chắc chắn phải trả lời thế nào.
Có lẽ nhận ra điều đó, Kaori khẽ mỉm cười và bước lên phía trước tôi.
"Vậy thì, Aoi-kun, một buổi tư vấn nhỏ thì sao?"
"Hả, tư vấn?"
Chúng tôi đang ở một ngã rẽ—một ngã ba nhỏ hình chữ Y. Tôi thực sự không thể biết được con đường nào sẽ dẫn đến đâu.
"Đừng hỏi tớ muốn đi đường nào nhé, được không?"
"Hả? Vậy thì... có lẽ không phải là tư vấn, mà là một câu hỏi thì đúng hơn?"
"Ừm."
"Có một nơi tớ muốn đến tiếp theo, nhưng sẽ mất một chút thời gian. Vì trời cũng đã muộn rồi... chúng ta nên quay về thôi, hay cậu sẽ để tớ đi đường vòng một chút?"
Tôi không biết 'đường vòng' này sẽ mất bao lâu, nhưng tôi không có lý do gì để từ chối.
Tuy nhiên, tôi lại có một cảm giác chẳng lành.
"Nhân tiện, đường vòng này kiểu gì vậy?"
"Hả? À... hãy gọi đó là tạo kỷ niệm đi."
Cô ấy nói điều đó một cách hơi ngượng ngùng—và chỉ cần thế thôi là đủ để tôi đưa ra quyết định.
“Về nhà thôi.”
"Ehh?! Không phải đoạn đó cậu phải nói, 'Được rồi, đi thôi!' sao!?"
"Tớ đoán ra được cậu định đi đâu rồi."
"Ehh~..."
Sẽ không có vấn đề gì nếu chỉ có Midori-san, nhưng tôi thực sự không muốn bố của Kaori ghét tôi nhiều hơn nữa.
Có lẽ cô ấy định đến một nơi nào đó kiểu như khu giải trí. Nếu một chàng trai và một cô gái đóng vai "người yêu" đi đến đó cùng nhau, chỉ có một kiểu nơi họ sẽ đến mà thôi.
Thật không may, tôi chưa bao giờ có cảm giác đó với Kaori cả.
Chắc chắn, người ta nói "một người đàn ông từ chối một thứ đã nắm chắc trong tay thì không phải là đàn ông", nhưng tôi không muốn trở thành gã mà bị mọi người nói xấu sau lưng.
Tôi sẽ không bao giờ thực sự nói ra điều đó, đặc biệt là trước mặt Kaori, nhưng...
Cô ấy không làm tôi có cảm giác gì cả.
"Ý tớ là, nếu chúng ta là người yêu, tớ nghĩ những chuyện như thế sẽ hoàn toàn là một phần của buổi hẹn hò chứ."
"Xin lỗi, nhưng lần này tớ không nhượng bộ đâu."
"Cậu không nghĩ rằng việc lầm lỡ một đêm là một phần tạo nên sự lãng mạn của tuổi trẻ học đường sao?"
"Không một chút nào. Cậu không phải là người có tính cách như vậy."
"Đây không phải là vấn đề tính cách! Nhưng dù sao, nếu là với người tớ thích—"
"Dừng lại. Kaori, tớ thực sự không muốn nghe phần còn lại."
Không phải bản thân Kaori có vấn đề gì.
Tôi chỉ thực sự sợ những hậu quả có thể xảy ra khi chiều theo ý cô ấy.
Chỉ có vậy thôi—không hơn không kém.
"Aoi-kun, cậu vẫn là một chàng trai học sinh trung học khỏe mạnh đúng không? Cậu có hứng thú với những thứ đó, phải không?"
...Chà. Cô ấy thực sự nói thẳng ra luôn.
"Ý tớ là... phải? Nói rằng không thì là nói dối."
Sau đó Kaori đột nhiên bước đến gần hơn, như thể cô ấy vừa nghĩ ra điều gì đó.
"Ồ, nhưng Aoi-kun... này, tớ xem điện thoại của cậu được không?"
"Hả? Được thôi... Tự nhiên làm sao thế?"
Tôi bối rối, nhưng nghĩ rằng không sao và đưa nó cho Kaori.
Mặc dù trông có vẻ hơi lúng túng, Kaori thao tác trơn tru sau khi cầm lấy điện thoại của tôi.
—Khoan đã, tôi đã tự hỏi điều này trước đây, nhưng tại sao cô ấy có thể mở khóa nó dễ dàng như vậy?
Nó đâu có hiển nhiên như thế, đúng không? Tôi đã sử dụng sinh nhật của Kohaku đảo ngược lại để làm mật khẩu—"8111." Nhưng thực sự, ai lại đoán được mật khẩu là "sinh nhật của em gái kế, đảo ngược" chứ? Đó không phải là một phỏng đoán dễ dàng.
Ngay cả tôi còn thấy hơi kỳ khi sử dụng sinh nhật của em gái kế làm mật mã, nhưng nó lại không có tác dụng bảo mật gì cả.
"Vậy Aoi-kun không phải là kiểu người thích tra cứu mấy thứ đó trên điện thoại, nhỉ?"
"...Cậu đang hiểu lầm rồi đấy, nhưng tớ cũng không tra cứu nó trên máy tính. Tớ không có thời gian cho việc đó."
"Thế thì có thực sự là 'khỏe mạnh' không?"
“Chắc chắn có những người như thế. Mà thực ra những người như thế dạo gần đây xuất hiện thường xuyên ấy chứ.”
Tôi chưa bao giờ để ý nhiều đến những chuyện đó, chủ yếu là vì tôi không thực sự hứng thú với bản thân mình.
Hơn nữa, tôi không thích khoe da thịt. Ngay cả vào mùa hè, tôi cũng mặc áo dài tay mỏng và quần dài.
Nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói là để chống nắng hoặc để tập nhảy, nhưng thật lòng mà nói, tôi chỉ không muốn mọi người nhìn thấy cơ thể của mình.
Tôi thấy ổn khi ở gần Toki vì tôi đã quen với cô ấy, nhưng kể từ khi Misora bắt đầu lui tới, tôi đã trở nên cẩn thận hơn.
Chà, một phần là vì những phản ứng của Toki cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ...
Tôi có hứng thú với con gái, chuyện tình cảm và thậm chí cả chuyện quan hệ tình dục, nhưng tôi không phải là người quá chủ động về điều đó.
Điều đó không kỳ lạ, đúng không? Hoặc tôi đã nghĩ vậy, nhưng Kaori trông có vẻ không tin lắm.
"...Sao thế?"
Nghĩ lại thì, Toki có thể là kiểu người "ăn thịt" nhưng chỉ đang kiềm chế.
Tôi không nghĩ Kaori cũng như vậy, nhưng... không phải Kiritsuki luôn có vẻ điềm tĩnh hơn sao?
"Aoi-kun, cậu không... tự làm, đúng không?"
"Kaori, tớ thực sự không muốn có cuộc trò chuyện này với bạn thời thơ ấu của mình ngay giữa đường đâu."
"Đừng nói với tớ là cậu thậm chí còn không—"
"Kaori, chúng ta dừng lại được không?"
"Khoan đã... tớ đã chạm vào chủ đề nhạy cảm sao?"
"Nghiêm túc đấy, dừng lại đi."
"Vậy lý do là..."
"Dừng lại. Chúng ta hãy dừng chuyện này lại và về nhà thôi."
Hồi tôi học cấp một, trong khoảng thời gian bị bắt nạt tồi tệ nhất...
Tôi không nhớ mặt cô gái đó, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của cô ta—vẻ mặt hớn hở, sung sướng đó.
Tôi nhớ nó vì tôi đã bị đùa giỡn hoàn toàn.
Và thế là, buổi hẹn hò của chúng tôi đã kết thúc trong bầu không khí căng thẳng và gượng gạo.


4 Bình luận